Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 450



“Chuyện này đừng nói với bà nội con. Bà nội con rất hận cô ta, nếu biết cô ta cũng ở đây, bà con nhất định sẽ cảm thấy xui xẻo.”

“Con biết.”

Hai ba con trò chuyện xong xuôi rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc ăn cơm, Ôn Độ mới ý thức được không đúng lắm.

“Bà nội, Oanh Oanh đâu ạ?”

Bà Ôn nói: “Đi theo Chi Chi đến nhà thằng bé chơi rồi, mấy ngày nữa hình như đều ở bên đó. Con tìm Oanh Oanh có việc gì?”

Ôn Độ lắc đầu.

“Con đã không có việc gì thì không cần để ý đến em gái con. Để nó tự chơi, con cứ làm việc của con là được.” Nói xong, bà Ôn Gọt Tư Đồ Quang Diệu, “Quang Diệu, mau tới ăn cơm.”

“Đến đây!”

Mọi người ngồi trước bàn ăn, chỉ có một mình Ôn Độ đứng.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Thật ra cậu biết mình nghĩ như vậy không cần thiết, em gái mới là cô gái nhỏ bảy tuổi. Bạn nhỏ bảy tuổi thích chơi với người cùng tuổi, bình thường cậu bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian chơi với em gái, em gái đi tìm Chi Chi c*̃ng là chuyện bình thường.

Chờ ngày mai gặp Luật Hạo Chi rồi nói sau.

Luật Hạo Chi về đến nhà, vừa nhìn thấy Ôn Oanh, cậu ấy lập tức kéo em trai sang bên cạnh.

“Thằng nhóc này, em cứ như vậy đưa người trở về hả?” Luật Hạo Chi không ngờ năng lực hành động của em trai lại mạnh như vậy.

Luật Cảnh Chi nói: “Oanh Oanh muốn học nấu ăn với đầu Bếp, em mới đón người tới. Anh, anh giúp em nhìn chằm chằm bên kia một chút, nhỡ bọn họ tới anh phải giúp em đuổi người đi. Em thật vất vả mới mời Oanh Oanh tới nhà làm khách. Sau này có thể không còn cơ hội mời Oanh Oanh về nữa. Anh nhớ đừng để hai người bọn họ tới quấy rầy bọn em.”

Luật Hạo Chi: “...”

Haizz, em trai thật sự chỉ lo cho cuộc sống của mình, hoàn toàn mặc kệ ý nghĩ trong lòng anh trai mà.

“Vậy em cứ chơi với Oanh Oanh đi.”

Luật Hạo Chi còn có chuyện khác phải đi làm, nhưng trước khi đi cậu ấy vẫn không quên gọi một đám vệ sĩ tới.

“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tự ý tiến vào.”

“Vâng.”

Đội trưởng đội vệ sĩ đi ra ngoài.

Dáng vẻ người này hung thần ác sát, trên mặt còn có một vết sẹo. Nghe nói mấy năm trước đã từng ra chiến trường. Sau khi xuất ngũ thì đi làm vệ sĩ cho người ta.

Thân thủ của anh ta cũng rất tốt.

Bởi vì dáng vẻ hung dữ, nên rất nhiều người không muốn mang theo bên người. Để anh ta ở nhà, trẻ em trong nhà nhìn thấy cũng sẽ khóc.

Luật Hạo Chi cũng vô tình gặp người này.

Cậu ấy cảm thấy để người lớn lên hung dữ như vậy ở trong nhà, đó mới là trấn trạch.

Sau khi đội trưởng đội bảo tiêu về nhà, đôi cha mẹ không đáng tin kia rất ít khi tới.

Ôn Độ cũng bề bộn nhiều việc.

Cậu bắt đầu quy hoạch bản đồ thương mại tương lai, trong đầu không ngừng nghĩ đến tin tức Hương Thành.

Đáng tiếc khi đó cậu còn quá nhỏ, những tin tức nghe được đều là nghe người khác nói.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.”

Tư Đồ Quang Diệu đẩy cửa đi vào, còn không quên đóng cửa lại.

“Chú định để ba con ký hợp đồng với công ty của chú, con cảm thấy được không?”

Tư Đồ Quang Diệu đã nhìn ra từ lâu, người quản sự trong nhà này chính là Ôn Độ. Chỉ cần Ôn Độ mở miệng, Ôn Thiều Ngọc chắc chắn sẽ làm theo.

Ôn Độ đã sớm biết Tư Đồ Quang Diệu nhất định sẽ làm như vậy.

“Nếu chú cảm thấy không thiệt thòi thì ký hợp đồng với người khác cũng được. Ba con là người thích ca hát, nhưng ông ấy lớn tuổi, muốn nổi tiếng không dễ dàng đâu.”

Ôn Độ nói cho anh ấy biết nhược điểm của Ôn Thừa Ngọc.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 451



Cậu không muốn Ôn Thiều Ngọc chịu bất kỳ uất ức nào.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, ai nói ba con không thể nổi tiếng? Hiện tại tuy nghệ sĩ nổi tiếng nhất đều là người trẻ tuổi, nhưng cũng có một số người lớn tuổi nổi tiếng. Không nói gì khác, chỉ nói khuôn mặt của ba con, còn có khí chất mà người bình thường có thể có kia.”

“Có quá nhiều người giàu ở Hương Thành. Nhưng những người có tiền kia có một bệnh chung, chính là thích người đẹp.”

Nếu như nói phụ nữ từ mười tám mười chín đến hai mươi lăm hai mươi sáu là đang trong độ tuổi đẹp nhất tốt nhất.

Thì thời gian nở hoa của đàn ông dài hơn.

Thời điểm đẹp nhất của nhiều người đàn ông là khi họ 30 tuổi.

Có mùi vị.

Và quyến rũ.

“Chú cảm thấy tốt là tốt rồi. Nhưng đừng để ông ấy chịu uất ức là được. Nếu điều kiện cho phép, mỗi năm cho ông ấy ra một album. Tốt nhất là mời giáo viên dạy cho ông ấy.”

“Một ca sĩ sao có thể không hiểu nhạc lý, cũng không hiểu kỹ xảo ca hát được chứ? Nếu công ty cảm thấy có gánh nặng, tiền con sẽ trả.”

Nói xong, trong lòng Ôn Độ than thở.

Mấy chục năm sau, người trẻ tuổi nghĩ nếu con cái mình học âm nhạc, sẽ tốn không ít tiền. Điều kiện gia đình không tốt, sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ như vậy.

Ôn Độ lo lắng ba mình vì không có tiền nên không được đi học tri thức nhạc lý, không mời được giáo viên tốt đến dạy.

Cho nên vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.

Tư Đồ Quang Diệu nghe Ôn Độ nói xong, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.

“Chú luôn cảm thấy thân phận của con và ba con nên trao đổi với nhau thì đúng hơn.

Tư Đồ Quang Diệu nói.

“Tâm lý của con lớn gấp đôi ba con đó.”

“Cho nên mới nói, mạng của ba con tốt.”

“Đúng vậy.”

Sinh được đứa con trai thế này, chẳng phải mệnh Ôn Thiều Ngọc rất tốt à? Lúc này Ôn Thiều Ngọc đang quấn lấy bà Ôn ở bên ngoài: “Mẹ, nếu mẹ không có việc gì, ngày mai cùng con đi xem quán được không? Quán của con buôn bán rất tốt. Người bên này thật sự có tiền, còn nhiều tiền hơn so với nhà chúng ta ở bên kia. Mẹ không biết đâu, con kiếm được không ít tiền đó.”

Bà Ôn thật sự không muốn cắt đứt tính tích cực của con trai.

Nhưng thằng nhóc này nói thật sự rất nhiều.

Nghe khó chịu quá.

“Một ngày ở đây con tiêu bao nhiêu tiền? Một ngày trong nhà tiêu bao nhiêu tiền? Con tính xem trong hai chúng ta ai kiếm được nhiều tiền hơn, ai kiếm được ít tiền hơn?”

Trong lòng Ôn Thiều Ngọc yên lặng tính toán xong, sau đó không lên tiếng.

Bà Ôn nhìn thấy vẻ mặt như bị đả kích của con trai, trong lòng thở dài một hơi, mềm lòng an ủi nó: “Nhưng cuộc sống của con ở đây tốt hơn cuộc sống của nhà chúng ta.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ lại, cũng đúng.

“Mẹ, nếu không mẹ và Oanh Oanh cũng ở lại đây đi, cả nhà chúng ta ở đây kiếm tiền, còn có thể ăn ngon.”

Ôn Thiều Ngọc không nỡ tách khỏi người nhà.

Bà Ôn vẫn còn lo lắng cho em trai, mấy năm nay vẫn luôn tìm em trai. Nhỡ đâu có một ngày em trai trở về, bà lại không ở nhà, bởi vậy mà bị bỏ lỡ, có khi cả đời hai chị em cũng không thể gặp mặt.

“Con còn trẻ, ở bên ngoài xông pha thì được. Chờ con chơi ở ngoài mệt rồi, muốn về nhà thì cứ đi về.”

“Ồ”.

Không khí trong phòng nhất thời có chút nặng nề.

Bà Ôn nhìn khuôn mặt càng lúc càng trẻ của con trai, không nhịn được nói: “Trước kia mẹ không tán thành con tái hôn. Chủ yếu là hai đứa nhỏ còn nhỏ, trong nhà cũng khó khăn. Hiện giờ điều kiện gia đình tốt hơn, hai đứa nhỏ c*̃ng không cần con quản nữa. Con còn trẻ, nếu gặp được người thích hợp thì mang về cho mẹ xem.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 452



Mặt Ôn Thiều Ngọc đỏ như mông khỉ.

“Mẹ, bây giờ con có sự nghiệp, con không muốn nói chuyện tình cảm. Dù gì bây giờ cũng không có cách nào tìm được đối tượng mới. Con gái chưa kết hôn chướng mắt con, phụ nữ đã ly hôn e rằng cũng ghét bỏ con có hai đứa con."

“Dù không ghét bỏ con, có thể con cũng chướng mắt người ta. Hơn nữa cưới người ta về, con phải sinh con với người ta, hay không sinh con với người ta đây? Sau khi sinh con thì Tiểu Độ và Oanh Oanh phải làm sao bây giờ? Mẹ bảo hai đứa nhỏ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa, sau này thật sự không kết hôn nữa?”

Đừng nhìn bà Ôn cả ngày mắng con trai, trong miệng không có một câu nói hay về con trai. Đó cũng do bà hy vọng con trai không đi sai đường.

Đứa bé bà mang thai mười tháng, sao bà có thể không thích chứ?

Sao bà có thể không thương nó?

Khi con trai bà hơn hai tuổi, từ trong sân chạy ra ngoài sang nhà bên cạnh chơi. Bà mới chỉ không để ý hai phút mà đứa bé đã biến mất. Bà nhanh chóng chạy xung quanh tìm kiếm.

Tâm trạng lúc ấy của bà không có cách nào miêu tả nổi.

Tuy hiện tại đã có cháu trai và cháu gái, nhưng ở trong lòng bà địa vị của con trai vẫn khác.

Dù thế nào bà cũng hy vọng con trai có thể hạnh phúc.

Năm nay con trai mới ngoài ba mươi, cả đời này mới đi được một phần ba.

Phần đời còn lại dài như thế.

Sao hắn có thể sống một mình được?

Ôn Thiều Ngọc thật sự không có dự định kết hôn.

Hắn không hiểu nói: “Mẹ, lấy vợ thì có gì vui? Cưới vào cửa, người ta nhất định phải sinh con với con. Bản thân con đã không nuôi sống được bản thân. Tiền để tiêu còn là tiền của con trai con. Cô ấy đến rồi, cướp tiền của Tiểu Độ với với Oanh Oanh thì làm sao bây giờ?”

“Con của cô ấy con không thể quản sao? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Kẻ ngốc mới đi làm loại chuyện khiến người ta khó xử này. Con cưới vợ thì còn không bằng bảo con sống với Quang Diệu.”

“Nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Bà Ôn vỗ một cái lên lưng con trai, “Bản thân con không muốn sống tốt thì thôi đi, lôi kéo người ta để làm gì? Tuổi người ta còn trẻ, vẫn muốn kết hôn sinh con.”

“Con đã có con trai, nên con thích nói gì thì nói đúng không, ngày nào cũng nói bừa. Mẹ nói cho con biết, nếu con còn nói lung tung, mẹ sẽ khâu miệng con lại.”

Ôn Thiều Ngọc thành thật xin lỗi: “Mẹ, con không nói nữa. Hơn nữa, con chỉ lấy ví dụ thôi mà, con không có ý này.”

“Tốt nhất là con không có ý này.”

Trong lòng bà Ôn rất cảnh giác.

Vốn dĩ bà chỉ định xem hắn một chút rồi trở về, nhưng hiện tại định ở bên này lâu hơn, để cho con trai của mình bớt nói những câu không có đầu óc, làm ra chút chuyện kinh thiên động địa.

“Bà nội, bà có muốn đi đón Oanh Oanh về không ạ?”

Ôn Độ tìm tới, bà Ôn nháy mắt với con trai, ý bảo con trai đừng nói lung tung.

Bà Ôn nói: “Không cần, mấy ngày nay để Oanh Oanh ở bên kia. Đứa nhỏ Chi Chi kia rất thích Oanh Oanh, vừa vặn để Oanh Oanh nhìn nhiều một chút. E rằng cả đời nó cũng chỉ có một lần có thể tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của người có tiền.

Trong lòng bà tính toán rất khôn khéo.

Mình không cho cháu gái được, nếu có thể để cháu gái tiếp xúc được, thì để cháu gái tiếp xúc nhiều hơn.

Nuôi con trai theo kiểu nghèo, nuôi con gái theo kiểu giàu.

Cháu gái nhiều kiến thức về phú quý, mới không bị những thằng nhóc bên ngoài lừa gạt.

Ôn Độ không biết tính toán của bà nội, hơi do dự một chút, cũng không nói gì khác. Điều kiện trong nhà Luật Hạo Chi tốt hơn điều kiện ở chỗ bọn họ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 453



Có một người bạn chơi với em gái, cậu vẫn tương đối yên tâm.

Chỉ là còn phải gọi điện thoại cho em gái.

“Alo, anh trai!”

Trong nhà Luật Cảnh Chi có rất nhiều thứ thú vị, đều là thứ cô bé chưa từng thấy qua. Bánh ngọt do đầu bếp làm rất đẹp mắt, cô bé đã học được không ít. Đợi đến khi về nhà, cô bé có thể dạy bà nội làm.

Đến lúc đó việc làm ăn của cửa hàng nhất định sẽ rất tốt.

Trong đầu Ôn Oanh, tất cả đều là tiền.

Tiền thật sự rất quan trọng.

Cô bé muốn kiếm nhiều tiền hơn, để cho bà nội muốn mở mấy cửa hàng thì mở mấy cửa hàng, để cho anh trai có thể an tâm đọc cũng không cần nghĩ, chỉ làm tiểu thiếu gia nhà có tiền là được rồi! Lại để ba ra đĩa nhạc, muốn hát mấy bài cũng được. Muốn tìm ai viết nhạc, thì tìm người đó viết nhạc.

Một ngày nào đó ba cô bé sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc.

Về phần cô bé thì chẳng cần cái gì cả!

Bà nội, anh trai và ba sống hạnh phúc thì cô bé cũng sẽ hạnh phúc.

“Nếu Muốn về thì gọi về nhà. Đến lúc đó anh sẽ qua đón em. Mỗi ngày nhớ gọi điện thoại cho bà, đừng để bà lo lắng.” Ôn Độ dặn dò em gái.

Ôn Oanh dùng sức gật đầu, nghĩ đến việc vài ngày nữa cũng không được gặp anh trai, cô bé ngoan ngoãn trả lời: “Em đã nhớ kỹ rồi!”

“Ngoan, đi ăn cơm đi.”

“Ở nhà người ta ăn cơm, không thể để cho người ta phải mời ra ăn cơm, như vậy rất không tốt.”

“Dạ, anh trai, anh cũng đi ăn cơm đi!”

Ôn Oanh cúp điện thoại, nhìn thấy Luật Cảnh Chi đứng chờ ở bên cạnh, cười tủm tỉm đi tới trước mặt cậu bé, chủ động nắm tay cậu bé, mềm mại nói: “Chi Chi, anh tớ bảo tớ ở lại đây thêm vài ngày. Như vậy tớ có thể học làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt rồi!”

“Thật tốt!”

Luật Cảnh Chi nghĩ đến chuyện Ôn Oanh có thể ở nhà thêm vài ngày, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ôn Oanh gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy rất tốt.”

Chủ nhân trong nhà chỉ có hai bạn nhỏ, thỉnh thoảng Luật Hạo Chi mới về ăn.

Cậu ấy không cần lo lắng bất cứ ai bắt nạt em trai, bởi vì người bắt nạt em trai không có thời gian để bắt nạt em trai.

Bữa tiệc gia đình một tháng một lần lại bắt đầu.

Luật Hạo Chi không cho em trai đi, tự cậu ấy đi đến đó.

Thẩm Thanh Đường đã đến từ lâu, mặc trang phục màu trắng, cả người như một đóa hoa trắng.

“Em trai con đâu? Sao lại đến một mình? Đứa nhỏ này không nghe lời một chút nào, mỗi lần có bữa tiệc gia đình nó đều cáu kỉnh. Tới đây ăn một bữa cơm mà thôi, có thể lấy mạng nó à?”

Bình thường Thẩm Thanh Đường không nhớ đến con trai út, nhưng trong bữa tiệc không thấy con trai út, gương mặt của cô ta cũng không tốt.

Khóe môi Luật Hạo Chi nhếch lên châm chọc: “Sao mẹ biết sẽ không lấy mạng em trai?”

Em trai bị nhốt trong nhà vệ sinh.

Bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Bị ép ăn thức ăn thừa.

Ra khỏi cửa đã bị bắt cóc...

Nhiều lắm, Luật Hạo Chi cũng không nhớ lúc cậu ấy và em trai còn nhỏ đã trải qua những ngày đó như thế nào. Bởi vì từ nhỏ em trai thông minh, thậm chí có thể nói đã gặp qua thì không quên được, mới khiến cho những người đó đố kỵ như vậy.

Tất cả những thứ khác đều là giả, tất cả đều là lấy cớ.

Em trai quá minh khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, bọn họ sợ ông nội biết, cho nên mới nhằm vào em trai, ngược lại xem nhẹ cậu ấy.

Cha mẹ không đáng tin, còn làm phiền em trai.

Bọn họ không những không trợ giúp gì cho cậu ấy và em trai, ngược lại còn cản trở cậu ấy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 454



Để có thể sống sót.

Cậu ấy đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của ông nội khi người khác không chú ý đến mình.

Đó đều là cơ hội mà em trai tạo ra cho cậu ấy.

Ông nội nhìn trúng cậu ấy, cậu ấy mới có thể bảo vệ em trai.

Sau đó cậu ấy và em trai cố ý diễn một vở kịch, cậu ấy để em trai học thuộc một bài thơ cổ, sau đó cố ý để cho người bên ngoài nhìn thấy.

Cậu ấy còn khen em trai: “Tiểu Cảnh thật tuyệt! Tiểu Cảnh thuộc thơ cổ rồi! Đến lúc đó anh sẽ bảo ba hỏi em, em cứ biểu hiện như mình chưa từng được học, sau đó đọc hai lần đã thuộc cho ba nghe. Ba sẽ thích em.”

Những lời này bị người bên ngoài nghe được, họ còn tưởng là thật.

Từ đó em trai cậu ấy không bị bắt nạt nữa.

Em trai học được giấu tài. Nhưng theo đó, còn có phiền toái khác.

Những người đó biết em trai là điểm yếu của cậu ấy, bắt đầu dùng em trai uy h**p cậu ấy.

Vì vậy mà em trai liên tục gặp đủ loại chuyện

Nhưng ba mẹ cậu ấy chưa bao giờ hỏi vì sao em trai lại đến muộn, chỉ trách mắng em trai.

Nhìn bề ngoài trông có vẻ thật sự quan tâm, chẳng qua là vì vệ sĩ bên cạnh bọn họ là ông nội phái tới. Ông nội thích phụ từ tử hiếu, bọn họ liền biểu diễn cho ông nội xem.

Tóm lại, bọn họ ích kỷ lại dối trá, còn vô cùng ngu xuẩn.

Thẩm Thanh Đường có hơi sợ hãi con trai lớn, đặc biệt trong khoảng thời gian con trai lớn ph*t d*c, bỗng nhiên cao lên, khiến cho cô ta không thể không ưỡn cổ lên nhìn con trai, loại cảm giác này trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

“Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi. Hơn nữa, ai dám động đến người nhà chúng ta? Đây có khác gì muốn chết đâu?”

Đôi khi Thẩm Thanh Đường ngu xuẩn đến mức khiến người ta sốt ruột.

Sao người phụ nữ này có thể là mẹ của cậu ấy được nhỉ?

Nếu không phải dáng vẻ bọn họ có hơi giống cô ta, cậu ấy đã nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của bọn họ hay không.

Luật Hạo Chi không muốn nói chuyện với cô ta, nói qua loa, “Con đi tìm ông nội.”

Thẩm Thanh Đường bị nghẹn một cục tức ở chỗ con trai lớn, lập tức cầm lấy điện thoại tìm số điện thoại trong nhà rồi gọi.

Nhưng bên kia điện thoại không ai nhận.

Cô ta tiếp tục gọt về nhà, vẫn không ai nghe máy.

Đáng chết, người hầu trong nhà đều chết hết rồi hả? Một người nghe điện thoại cũng không có.

Thẩm Thanh Đường mắng xong, lại tiếp tục gọi. Lần này, cuối cùng cũng có người nghe điện thoại.

“Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, nghe điện thoại thôi mà đã chậm như thế, bảo Luật Cảnh Chi nghe điện thoại!” Thẩm Thanh Đường cũng không nghe rõ đối diện nói gì, trực tiếp mở miệng mắng.

Lỗ tai của người nghe bên kia cũng không tốt, không biết Thẩm Thanh Đường mắng cái gì, đối phương lớn tiếng nói: “Trong nhà không có người, cô đừng gọi điện thoại tới nữa!”

Lạch cạch.

Điện thoại đã tắt.

Gì vậy?

Thẩm Thanh Đường trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó, cô ta muốn tức nổ phổi.

Vừa nghĩ tới lúc ăn cơm, mình lại bị người ta cười nhạo, Thẩm Thanh Đường hận không thể chưa từng sinh đứa con trai nhỏ ngu xuẩn kia.

Lúc ăn cơm, quả nhiên có người hỏi.

“Sao đứa nhỏ Tiểu Cảnh không tới vậy?” Vừa nghe đã biết người này cố ý nói vậy.

Gương mặt Thẩm Thanh Đường khó coi đáp: “Nó không thoải mái nên nằm ở nhà.”

“Đầu óc Tiểu Cảnh không tốt, thân thể cũng không thoải mái. Cô làm mẹ cũng quá thất trách rồi đấy, về sau nếu đứa nhỏ kia để lại bệnh cũ thì cưới vợ kiểu gì đây?”

Lời nói đầy móc mỉa lại mang theo nguyền rủa này, thật khiến cho người ta khó chịu.

Thẩm Thanh Đường sắp tức chết rồi.

Trong lòng cô ta điên cuồng mắng con trai út, giống như nó không phải con trai của mình, mà là con trai của kẻ thù.

Dù là ai cũng không biết được, bề ngoài người phụ nữ trông rất sang trọng phú phái, nhưng trong lòng lại ác độc tới cỡ nào.

Luật Hạo Chỉ xem đủ rồi, thản nhiên mở miệng: “Ông nội, cháu có một số việc muốn nói với ông.”

“Đi theo ông đến thư phòng.”

Ông nội Luật vừa mở miệng đã thu hút tầm mắt của mọi người.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy con trai lớn đi theo cha chồng đến thư phòng, trong nháy mắt giống như một con gà trống đắc ý, cực kỳ kiêu ngạo.

Những người khác thấy một màn như vậy, hận đến mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

Ai bảo con của bọn họ không ưu tú như Luật Hạo Chi chứ?

Năm đó, bọn họ đều cho rằng thằng nhóc kia mới là thiên tài, ai biết cái đứa lớn này mới là người thông minh nhất.

Họ muốn ngăn chặn nhưng đã quá muộn.

Đứa lớn này đã trưởng thành rồi.

Ông nội Luật tự mang theo bên người dạy dỗ, thân phận sẽ khác hẳn.

Những người khác hận cũng không có cách nào.

Thư phòng.

Ông nội Luật ngồi trên ghế, Luật Hạo Chỉ ngồi trước bàn, bắt đầu pha trà.

“Ông nội, cháu định đặt trọng tâm sự nghiệp vào nội địa.” Luật Hạo Chi muốn chơi lớn, cần có mạng lưới quan hệ.

Ông nội Luật nói: “Lần này ông đã quyên góp mười triệu đô la Mỹ, người bên kia đã biết cháu là cháu ông, chắc chắn

sẽ cho cháu một ít chính sách ưu đãi, sẽ không làm khó cháu đâu. Cháu có thể thoải mái mà làm.”

“Cảm ơn ông nội.”

Luật Hạo Chi lo lắng em trai ở bên này, nhưng em trai muốn đi học.

Cậu ấy đành phải nhờ ông nội chăm sóc em trai nhiều hơn: “Ông nội, ông không cần chú ý Tiểu Cảnh nhiều đâu, nếu Tiểu Cảnh bị bắt nạt, cháu sẽ giúp em ấy đáp trả.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back