Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 440



Ôn Độ không dám nghĩ đến hình ảnh mình và em gái chơi búp bê.

Thấy vẻ mặt bị đả kích của cậu, Luật Hạo Chi kéo cậu sang bên cạnh nói chuyện phiếm.

Trước khi đi, Luật Hạo Chi còn nháy mắt với em trai một cái.

“Anh giúp em đến đây thôi đó, còn lại phải xem chính em.”

Luật Cảnh Chi chỉ cho anh trai một ánh mắt thản nhiên, lại tiếp tục cùng Ôn Oanh chơi búp bê.

“Cậu định mua vải tự làm hay để tớ nhờ thợ may trong nhà làm giúp cậu?” Luật Cảnh Chỉ có một ngàn cách dụ dỗ Ôn Oanh đến nhà mình.

Ôn Oanh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ có thể học cách may quần áo với thợ may nhà cậu không?”

“Đương nhiên có thể.”

Khóe môi Luật Cảnh Chi vui vẻ giương lên.

Ôn Oanh nói: “Quần áo có rất nhiều, chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng có thể dùng hết trong một ngày. Còn không bằng tự làm, như vậy còn có chút thú vị, tớ cũng có thể học được cách may quần áo.”

Luật Cảnh Chi chớp đôi mắt to xinh đẹp: “Vậy Oanh Oanh học cách làm quần áo, sau này có thể may cho tớ một bộ không?”

Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi giống như búp bê thật, sau đó trong đầu cô bé xuất hiện một hình ảnh.

Trong hình, cậu bé môi đỏ răng trắng ngồi trên ghế. Trước mặt cậu bé đặt rất nhiều quần áo.

Loại nào cũng có.

Vô cùng đẹp mắt, cũng đặc biệt hoa lệ.

Ôn Oanh rất muốn thay quần áo cho cậu bé, nhìn xem sau khi cậu bé mặc vào sẽ có hiệu quả như thế nào.

Ôn Oanh cúi đầu, búp bê xinh đẹp trong tay bỗng nhiên không còn thơm nữa.

“Chi Chi, sau này cậu sẽ mặc quần áo tớ làm chứ?”

Ôn Oanh chờ mong nhìn Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi không chút nghĩ ngợi đã gật đầu.

Cậu bé cam đoan với Ôn Oanh: “Sau này chỉ cần là quần áo cậu làm cho tớ thì tới sẽ mặc hết.”

Ôn Oanh nhìn anh trai, lại len lén nhìn bà nội, tiến đến bên tai Luật Cảnh Chi nhỏ giọng nói: “Chi Chi! Khi nào cậu đưa tớ đến gặp thợ may nhà cậu? Học quần áo cũng không giống như nấu cơm đâu. Tớ cũng không biết trước khi trở về tớ có thể học được hay không nữa.”

“Lần này không học xong, lần sau có thể tiếp tục đến học mà?"

Luật Cảnh Chi biết mình không giữ được Ôn Oanh, vậy nghĩ biện pháp gặp Ôn Oanh thêm vài lần.

Trẻ con có tính hay quên, hơn nữa bạn bè bên cạnh theo thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng nhiều. Cậu bé có thể cam đoan mình chỉ có một người bạn là Ôn Oanh.

Nhưng sau này Ôn Oanh sẽ có bao nhiêu bạn bè, có người nào có thể thay thế vị trí của cậu bé hay không thì không thể nói rõ.

Luật Cảnh Chi nhất định phải giải quyết tai họa ngầm này.

Cậu bé muốn mình trở thành người không thể thay thế trong đám bạn của Ôn Oanh.

Ôn Oanh không ngờ còn có loại giải pháp này.

Cô bé vui vẻ nói: “Vậy sau này tớ có thể đến tìm đầu Bếp nhà cậu học nấu ăn không?”

“Đương nhiên có thể, cậu muốn học lúc nào thì học.”

Trong lòng Luật Cảnh Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy khi nào chúng ta đến nhà cậu?” Ôn Oanh không dám nhìn anh trai, cảm thấy có chút chột dạ.

Luật Cảnh Chi nhỏ giọng nói: “Ngày mai tớ đến đón cậu, đi cùng bà nội nhé?”

“Vậy tớ đi hỏi bà nội.”

Ôn Oanh thừa dịp anh trai không chú ý, lén lút lên vào phòng bếp.

Lúc này trong bếp chỉ có một mình bà nội.

Ôn Oanh cũng không lề mề, trực tiếp hỏi bà Ôn: “Bà nội, Chi Chi mời con đến nhà cậu ấy làm khách, con có thể đi không ạ?”

“Đương nhiên có thể. Đến nhà Chi Chi nhất định không được đi lung tung, cũng không được nhìn lung tung. Chơi một lát rồi về ngay.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 441



Bà Ôn không phải là một người bà cay nghiệt, chỉ là mấy năm đó một mình bà nuôi con không dễ dàng, nếu không cay nghiệt hay không hung dữ một chút, thì cuộc sống sẽ không có biện pháp trôi qua.

Ôn Oanh vui vẻ nhảy dựng lên ôm lấy chân bà: “Bà nội, bà thật sự quá tốt.”

“Được rồi, đi ra ngoài chơi đi, đừng ở chỗ này làm vướng chân bà, phải chiêu đãi khách thật tốt. Chi Chi nhà ta hiếm khi mới được đến đây, con ra chơi với thằng bé đi.”

Bà Ôn đuổi cháu gái ra ngoài.

Luật Cảnh Chi cũng không vào bếp nữa.

“Bà nội đồng ý chưa?” Thật ra vừa rồi Luật Cảnh Chi đã nghe thấy, nhưng vẫn muốn nghe cô bé nói một lần.

Ôn Oanh gật đầu như gà con lẩm bẩm: “Bà nội đã đồng ý rồi, bà bảo tớ đến nhà cậu chơi.”

“Vậy sáng mai tớ tới đón cậu, buổi trưa cậu ăn cơm ở nhà tớ, buổi tối tớ đưa cậu về.” Luật Cảnh Chi không dám để Ôn Oanh ở nhà qua đêm.

Không phải cậu bé không muốn, mà là lắng sau khi làm như vậy thì ngày hôm sau sẽ không có biện pháp mang Ôn Oanh ra ngoài chơi.

“Có thể nha, vậy sáng mai tớ ở nhà chờ cậu.”

Ôn Oanh đã bắt đầu nghĩ ngày mai sẽ mặc quần áo gì đến nhà Luật Cảnh làm khách.

Ôn Độ ở bên này còn chưa biết, em gái của mình đã bị bắt cóc chạy mất.

“Vậy ngày mai chúng ta trực tiếp đến công trường của cậu xem thử.” Ôn Độ nói cho Luật Chi một vài phương pháp thích hợp trong buôn bán.

Cậu hy vọng việc làm ăn của Luật Hạo Chi ổn định hơn bất cứ ai.

Chỉ có như vậy hai người bọn họ mới có thể cùng có lợi.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Độ ở nhà chờ Luật Hạo Chi.

Lúc này Luật Cảnh Chi không đi theo, Ôn Độ cũng không nghĩ nhiều, còn thuận miệng hỏi một câu.

“Sao Chi Chi không tới đây? Bảo thằng bé tới chơi với Oanh Oanh đi.”

Luật Hạo Chi liếc mắt nhìn Ôn Độ, mặt không đổi tim không đập nhanh đáp: “Lúc tôi ra ngoài có hỏi thằng bé rồi, nhưng nó nói hôm nay có việc, không theo tôi tới đây được.”

“Vậy chúng ta xuất phát sớm một chút, có vấn đề gì thì sớm sửa lại. Những chợ khác còn phải mở rộng, tranh thủ chiếm lĩnh thị trường sớm một chút.”

“Vậy thì đi thôi.”

Ôn Độ chào bà mình một tiếng rồi cùng Luật Hạo Chi rời đi.

Chân trước hai người bọn họ vừa rời đi, chân sau Luật Cảnh Chi đã tới.

“Bà nội, cháu tới đón Oanh Oanh.”

“Được, cháu ngồi đi, để bà đi gọi Oanh Oanh cho.” Bà Ôn gõ cửa phòng Ôn Oanh, “Con còn làm gì vậy? Mau thu dọn đồ đạc đi thôi, Chi Chi người ta đã chờ con ở cửa cả nửa ngày rồi.”

“Tới rồi, con tới ngay.

Trên lưng Ôn Oanh đeo túi nhỏ bà nội làm, bên trong túi nhỏ đựng hai quyển sổ và một cây bút.

Đó là những gì cô bé phải ghi chép trong lớp.

Trong đó có một quyển sổ dùng để ghi thực đơn và bí kíp quá trình chế biến chi tiết. Một số khác thì chuẩn bị ghi chép cách may quần áo.

Ôn Oanh vừa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Luật Cảnh Chi, trong lòng âm thầm thề, cô bé nhất định phải học cách may quần áo, tương lai làm thật nhiều thật nhiều quần áo cho Chi Chi.

Cô bé cũng phải học cách làm các loại đồ ngọt ngon.

Như vậy cửa hàng của bà nội sẽ có nhiều khách hơn, cũng không bị người khác thay thế.

Ôn Oanh cảm thấy mình thật sự là một cô gái nhỏ thông minh.

Cô bé vui vẻ đi đến trước mặt Luật Cảnh Chi vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay cậu bé: “Chúng ta nhanh đi thôi.”

Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Oanh, khóe môi lộ ra một nụ cười cực nhạt.

“Được.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 442



Đúng lúc này Ôn Thiều Ngọc đi toilet xong, thấy con gái bị người ta dẫn đi, lập tức nói với bà Ôn: “Mẹ, sao mẹ lại để Oanh Oanh đi cùng đứa bé kia? Nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

Bà Ôn nhìn thoáng qua, hiếm khi cảm thấy con trai không có mắt nhìn, trực tiếp hỏi hắn: “Con cảm thấy trong nhà Chi Chi có cái gì không an toàn à?”

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như không có.”

Bà Ôn không muốn nói chuyện với hắn nữa, đi ngang qua người hắn, đi đến ban công.

Trên ban công có không ít hoa, lúc đến bà phát hiện rất nhiều hoa còn chưa được cắt tỉa.

Bà cầm lấy kéo và bắt đầu cắt hoa.

Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh nói: “Mẹ, Oanh Oanh đáng yêu thế này, nếu bị người nhà Luật Cảnh Chi giữ lại thì làm sao bây giờ?”

“Giữ lại để làm gì, làm con dâu nuôi từ nhỏ hả?”

Ôn Thiều Ngọc: “Cũng không phải không có khả năng đó.”

“Người ta có điều kiện gì? Nhà chúng ta có điều kiện gì? Con cảm thấy người ta có thể để mắt tới cô nhóc nhà chúng

ta hå?"

Cũng không phải bà Ôn coi thường cháu gái của mình.

Ở trong lòng bà, Ôn Oanh là cô gái nhỏ tốt nhất, dù là ai đi chăng nữa cũng không xứng với cháu gái bảo bối của bà. Nhưng người ngoài lại không nghĩ như vậy.

Lần đầu tiên bà Ôn nhìn thấy ba mẹ Luật Cảnh Chi đã biết người một nhà này không dễ ở chung.

Cũng không biết gen hai vợ chồng kia như thế nào, mà lại sinh ra được hai đứa con trai ưu tú như vậy. Nhưng mà hai đứa nhỏ này không giống hai vợ chồng họ chút nào.

Nếu không phải dáng vẻ có hơi tương tự, bà còn nghi ngờ hai đứa nhỏ này được hai vợ chồng họ ôm về từ nơi khác.

Cha mẹ của Lục Cảnh Chi chỉ quan tâm đến tiền.

Họ không quan tâm đến con cái.

Cách đối nhân xử thế của họ cũng quá tệ.

Hai vợ chồng người này còn giả bộ giỏi hơn người kia.

Rõ ràng sức khỏe không sao, nhưng lại giả vờ yếu ớt hơn bất kỳ ai.

Nhìn xem gương mặt trắng hồng và móng tay hồng hào kia kìa. So với dân quê thì họ còn khỏe mạnh hơn nhiều.

Người như vậy khi gặp con trai mình thì chưa nói gì đã khóc trước rồi.

Cũng không thèm hỏi con mình đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ.

Rõ ràng đứa nhỏ kia còn sốt cao, cũng không thấy hỏi han lấy một câu.

Bề ngoài có vẻ như rất quan tâm đến con, nhưng thực tế lại chẳng quan tâm chút nào.

Vô cùng lạnh lùng.

Cũng ích kỷ.

Có một điều nữa mà bà Ôn không nói ra là, họ xem thường gia đình bà.

Họ chắc chắn sẽ không cho phép con trai mình cưới cháu gái của bà.

Nếu có thể, họ chắc chắn không muốn Lục Cảnh Chi và gia đình bà tiếp xúc với nhau. Nhưng hai đứa trẻ này rõ ràng là người quyết định, mà hai vợ chồng kia thì không có biện pháp quản chúng.

Cho nên bà Ôn không lo lắng cháu gái của mình sẽ bị người ta lừa đi làm con dâu nuôi từ nhỏ.

Ôn Thiều Ngọc không biết chuyện có nhiều điều phức tạp như vậy.

Chỉ cần có mẹ và con trai bên cạnh, Ôn Thiều Ngọc chẳng cần phải động đến đầu óc.

“Mẹ, mẹ nói vậy có khác gì tăng uy phong cho người khác, diệt uy phong của mình đâu? Điều kiện nhà chúng ta cũng không kém gì.”

Bà Ôn không biết con trai mình lấy đâu ra tự tin.

“Con có biết trong nhà Chi Chi có bao nhiêu tiền không? Nếu con không biết thì ra ngoài hỏi Quang Diệu đi.”

“Hỏi thì hỏi, có thể có bao nhiêu tiền chứ?”

Nói xong, Ôn Thiều Ngọc đi ra ngoài tìm Tư Đồ Quang Diệu.

“Haizz, cậu có biết trong nhà Luật Hạo Chi có bao nhiêu tiền không?” Ôn Thiều Ngọc vừa hỏi xong đã thấy mình hỏi thế thật vô lý, “Mà cậu có biết họ đâu, chắc cậu cũng không biết nhà họ có bao nhiêu tiền.”

“Tôi biết đấy.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 443



Tư Đồ Quang Diệu thầm nghĩ, chỉ sợ toàn bộ người Hương Thành đều biết nhà Luật Hạo Chi có khoảng bao nhiêu tiền.

“Sao cậu biết?” Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Thật ra cũng không phải bí mật gì, nhà bọn họ là nhà giàu nhất trong thành.”

Ôn Thiều Ngọc: Những thứ khác hắn không hiểu, nhưng hai từ "giàu nhất" thì hắn vẫn hiểu.

Giàu nhất đại biểu cho giàu có.

“Cụ thể bao nhiêu tiền?” Ôn Thiều Ngọc cẩn thận hỏi.

“Chắc khoảng 30 tỷ đô la Mỹ.”

“Đó là bao nhiêu tiền?”

Ôn Thiều Ngọc hiếm khi nói tục một câu, cả người đều ngơ ngác.

Hắn tính toán ở trong lòng nửa ngày.

Sau khi quy đổi tỷ giá xong, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao mẹ lại mắng hắn ngu xuẩn.

Số tiền đó cả đời này hắn cũng không kiếm được.

Trong lòng Ôn Thiều Ngọc thở dài một hơi.

Đứa bé Chi Chi kia thật sự không giống như đứa bé sống trong nhà giàu nhất. Đừng nói Chi Chi, ngay cả anh Chi Chi cũng không giống lắm.

Trên người hai đứa nhỏ không có loại kiêu ngạo hống hách kia.

Ôn Thiều Ngọc có hơi đáng tiếc.

“Anh thở dài cái gì?”

Tư Đồ Quang Diệu không hiểu Ôn Thiều Ngọc nghĩ gì.

Ban đầu anh ấy phát hiện hai đứa nhỏ kia là người nhà họ Luật, rất kinh ngạc. Lúc đó anh ấy còn tưởng rằng hai nhà là thân thích, ai ngờ lại không phải.

Hai đứa nhóc nhà họ Luật kia rất săn sóc người nhà họ Ôn.

Ôn Thiều Ngọc lại thở dài hai hơi mới nói: “Tôi thấy đứa nhỏ Chi Chi kia rất tốt, mà nhân phẩm anh trai nó cũng không tệ, năng lực c*̃ng tạm được. Tôi đang định chờ hai đứa nhỏ lớn lên thì tác hợp chúng nó. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, không thể có chuyện đó rồi.”

Nhà bọn họ không trèo cao nổi mà!

Lời này Tư Đồ Quang Diệu không thích nghe.

“Tôi cũng có tiền mà!”

“Sao cậu có nhiều tiền hơn nhà họ Luật được.” Ôn Thiều Ngọc không đợi Tư Đồ Quang Diệu mở miệng đã nói, “Người ta là người giàu nhất, là người giàu nhất đó.”

Tài sản 30 tỷ đó!

Thậm chí hắn còn không dám nghĩ.

“Thực ra anh có thể nghĩ rằng nếu gộp tất cả tài sản của gia tộc tôi lại cũng có số tiền tương đương bọn họ.”

Có khi còn nhiều hơn.

Tư Đồ Quang Diệu thẳng thắn nói ra thân phận của mình, nhưng Ôn Thiều Ngọc không để ở trong lòng, còn tưởng rằng anh ấy đang nói đùa.

“Haizz, vậy thì liên quan gì đến tôi? Dù sao tôi cũng không có tiền.”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình thật sự là một người lương thiện, không vạch trần lời nói dối của Tư Đồ Quang Diệu.

“Tôi nói với cậu cái này, những việc làm ăn không chính đáng, cậu nên bỏ trước khi quá muộn thì hơn. Loại tiền đó dễ kiếm, nhưng khi tiêu loại tiền đó trong lòng không yên đâu. Về sau cũng không biết phải trả lại từ đâu.”

Tư Đồ Quang Diệu: “...”

Anh ấy rất muốn giải thích mình là một người làm ăn đứng đắn, nhưng há miệng nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói ra.

Anh ấy biết hiện tại mình nói cái gì Ôn Thiều Ngọc cũng không nghe lọt tai.

Ôn Thiều Ngọc giờ phút này trong đầu toàn bộ đều bị 30 tỷ chiếm cứ.

Ở một bên khác.

Ôn Độ và Luật Hạo Chi đến công trường. Mấy trăm công nhân đang làm việc khí thế ngất trời.

Ôn Độ vừa nhìn đã biết bên trong có bảy tám đội công trình.

“Khó trách hiệu suất bên cậu nhanh.”

“Rau củ các loại đã được vận chuyển đến. Ngoài chợ đầu mối ở cảng, thị trường ở đây tôi cũng không thể bỏ qua. Nếu không có đất thì tự xây. Nhưng mà tìm đất hơi tốn thời gian một chút, tiền cũng nhiều hơn tôi tưởng. Nhưng nói chung, kết quả vẫn tốt.”

Luật Hạo Chỉ nói nhẹ nhàng, giống như tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 444



Nhưng trong lòng Ôn Độ hiểu rõ, không có nhân mạch cường đại và đủ tài chính, thì không làm được điểm này.

Ít nhất người bình thường không làm được điều này.

“Xem ra nhà cậu còn giàu hơn tôi tưởng tượng.” Ôn Độ nói.

Luật Hạo Chi nhíu mày: “Tôi còn tưởng cậu đã biết từ lâu.”

“Nhưng tôi cũng không ngờ, nhà cậu lại là nhà giàu nhất nha.”

Luật Hạo Chi: “...”

Cậu ấy chỉ biết khi Ôn Độ vừa nói câu kia, đã chẳng có ý tốt gì.

“Người giàu nhất là ông nội tôi, có quan hệ gì với Luật Hạo Chi tôi đâu?”

Ôn Độ: “Cậu không cảm thấy câu này của cậu không có chút lương tâm nào à? Nếu như không phải những người đó nể mặt ông nội cậu, liệu cậu có thể thoải mái lấy mảnh đất này không? Nếu như không phải ông nội cậu tích lũy tài có nhiều tài chính để mua lại mảnh đất này không?”

Ôn Độ không ghen tị chút nào.

Cậu chỉ muốn sau này em gái mình cũng có thể có được sự tự tin như vậy.

“Cậu nói đúng. Nhưng cậu không biết gia đình tôi đông người thế nào đâu. Tôi không muốn sau này phải nuôi những kẻ vô dụng kia. Ông tôi kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi cũng muốn chứng minh mình không thua kém gì ông ấy.”

Lần đầu tiên Luật Hạo Chi nói ra dã tâm của mình với người khác.

Trước kia người hiểu rõ cậu ấy nhất chính là em trai.

Ông nội giúp đỡ cậu ấy, cũng chỉ là vì khảo nghiệm, rèn luyện cậu ấy mà thôi, để sau này cậu ấy có thể tiếp quản sản nghiệp gia tộc.

Ông nội lại không ngờ rằng.

Cậu ấy là cháu trai, chứ không phải con trai.

Ông nội muốn bỏ qua con trai mình để trao quyền điều hành gia tộc cho cậu ấy, việc này có nghĩa cậu ấy sẽ gặp phải vô số hiểm nguy. Đến lúc đó có khi còn liên lụy đến em trai.

Cũng không cần đợi đến lúc đó, từ lúc ông nội lộ ra ý nghĩ này, em trai đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Đôi khi Luật Hạo Chi cảm thấy ông nội quá độc ác.

Cậu ấy không biết ông nội thật sự muốn bồi dưỡng mình hay Muốn kéo mình ra làm bia ngắm sống nữa.

Mà người ông nội thật sự muốn bồi dưỡng kia lại trốn sau lưng hai anh em bọn họ.

Mỗi lần em trai gặp nguy hiểm, Luật Hạo Chi càng hận ông nội hơn.

“Cậu nhất định có thể.” Ôn Độ không hề bất ngờ.

Hiếm khi Luật Hạo Chi lộ ra nụ cười chân thành: “Sau này có việc làm ăn gì, dù lớn hay nhỏ, nhớ báo với tôi một tiếng.”

“Chắc chắn rồi.”

Hai người đi dạo quanh công trường một lúc.

Đi mấy vòng này không phải chỉ ở một công trường, mà còn đi thăm mấy công trường.

Qua đây Ôn Độ đã chứng kiến khả năng đầu tư mạnh mẽ của Luật Hạo Chi.

“Hiện giờ đất ở Hương Thành vẫn quá đắt.” Vì thế mà Luật Hạo Chi phải bỏ ra nhiều tiền hơn tưởng tượng.

Ôn Độ dường như vô tình nói: “Thật ra cậu có thể đầu tư tiền vào nội địa mà. Tôi biết cậu có mấy mảnh đất ở nội địa. Nhưng cậu c*̃ng thấy đấy, sự phát triển của một năm qua thật đáng kinh ngạc. Ai có thể ngờ rằng trong một năm Sở Thành lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay?”

Bản thân Luật Hạo Chi cũng rất nhạy bén.

“Cậu nghe được gì à?”

“Không đến nỗi nghe được, chỉ là tôi thấy được một xu hướng phát triển.” Ôn Độ xoay người mỉm cười hỏi Luật Hạo Chi, “Cậu cảm thấy một ngày nào đó trong tương lai, Sở Thành có thể giống Hương Thành không?”

Mi tâm Luật Hạo Chi hung hăng nhíu một cái.

Có!

Trong lòng cậu ấy bỗng nhiên có một âm thanh mạnh mẽ vang lên.

Chắc chắn là có.

Một quốc gia đầu tư toàn bộ nguồn nhân lực để phát triển một thành phố.

Thành phố đó chắc chắn sẽ cất cánh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 445



Lục Hạo Chi đã nhận ra rằng thành phố này chính là cơ hội của mình.

Ở Hương Thành, cậu ấy không có nhiều chỗ để chen chân.

Nhưng Sở Thành thì hoàn toàn khác.

Hiện giờ ánh mắt những ông lớn kia đều ở bên ngoài, khinh thường không thèm ngó ngàng đến Sở Thành, phần lớn những người đến Sở Thành là những kẻ có chút tiền, muốn làm giàu nhanh chóng.

Mà những người này đều có một loại đặc tính của dân cờ bạc.

Luật Hạo Chi không giống bọn họ.

Cậu ấy tin vào tiềm năng của thành phố này.

Và cũng nhìn thấy tương lai của nó.

Cho nên cậu ấy mới vô cùng kích động.

“Nếu cậu cần giúp thì đừng khách sáo.” Luật Hạo Chi rất cảm kích những lời nói này của Ôn Độ.

Ôn Độ nhìn thấy sự quyết tâm của Lục Hạo Chi, như chuẩn bị làm một vố lớn, cậu không thể nhịn cười nói: “Thời gian vẫn còn nhiều, bây giờ tôi chỉ muốn tích lũy vốn, cậu chỉ cần sớm hoàn thành mấy cái chợ đầu mối này là được.”

Trước mặt Lục Hạo Chi bỗng nhiên xuất hiện một quyển sổ kế toán.

Quyển sổ này ghi lại lợi nhuận trong thời gian qua.

So với những vụ làm ăn lớn của gia tộc thì hình như nó không đáng kể.

Nhưng nếu tính toán kỹ lưỡng, lợi nhuận thu về lại đáng kinh ngạc.

“Cậu cũng thấy đấy, với nhiều công nhân như vậy, chẳng bao lâu nữa, chợ bán sỉ rau quả của chúng ta không lũng đoạn thị trường thì cũng là địa đầu xả.”

Luật Hạo Chi đã cảm nhận được niềm vui khi kiếm thật nhiều tiền.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta mang chút đồ ăn về đi.” Ôn Độ cẩn thận quan sát, trong lòng đã có dự tính.

Luật Hạo Chi gật đầu.

Hai người vừa định quay lại thì Ôn Độ đột nhiên dừng bước, khi nhìn thấy một người phụ nữ cách đó không xa, cậu cứ tưởng mình nhìn nhầm.

Người phụ nữ cười khanh khách đi ngang qua người Ôn Độ, ánh mắt khi lướt qua cậu dừng lại một chút.

Sự khiếp sợ trong mắt cô ta nói cho Ôn Độ biết cậu không nhận lầm người.

“Sao vậy?” Luật Hạo Chi không hiểu hỏi.

Ôn Độ cau mày, giọng có chút lạnh lùng nói: “Tôi vừa thấy một người quen mặt.”

Người phụ nữ đó đột nhiên cứng đờ.

“Ở chỗ này cậu còn quen người nào ư, chẳng lẽ là người thân nhà các cậu, có muốn đi lên chào hỏi không?”

Mỗi lần Luật Hạo Chi nói thêm một câu, gương mặt Nhiễm Tú Trân lại khó coi vài phần.

Cô ta rất sợ Ôn Độ tiến lên nhận mình.

Từ sau khi cô ta và Ôn Thiều Ngọc ly hôn thì không còn nghĩ tới hai đứa nhỏ kia nữa.

Cô ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Hiện giờ cô ta đã có một đứa con, cô ta đã dành tất cả quan tâm và bảo vệ đặt ở trên người đứa bé này. Chồng cô ta đối xử với cô ta rất tốt, cô ta không muốn vì chuyện quá khứ mà hủy hoại cuộc sống hiện tại.

Nhiễm Tú Trân quay đầu lại, cảnh cáo nhìn Ôn Độ.

Trong lòng Ôn Độ cười lạnh.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, người phụ nữ này luôn nhẫn tâm như vậy.

Cô ta dường như chưa bao giờ để ý đến hai anh em họ trong lòng.

Cậu còn nhớ rõ kiếp trước lúc mình chật vật xuất hiện ở trước mặt cô ta, những lời nói cảnh cáo của cô ta, và ánh mắt hiện tại của cô ta chẳng có gì khác nhau.

Ôn Độ muốn nói cho cô ta biết em gái đã mất tích.

Nhưng nhìn thấy thái độ của Nhiễm Tú Trân, cậu cảm thấy không cần phải nói với cô ta nữa.

Quảng cáo tìm kiếm em gái được lan truyền rất rộng rãi.

Chỉ cần người có điện thoại di động đều có thể nhìn thấy nó.

Nhưng người phụ nữ kia chưa bao giờ hỏi một câu về em gái.

Sau đó con trai và chồng cô ta xảy ra chuyện, sau khi cô ta biết được thân phận của cậu thì chạy tới cầu xin cậu.

Sao cậu có thể đồng ý chứ?
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 446



Cô ta liền thuê người lên đài truyền hình, làm ầm ĩ trên mạng khiến mọi người đều biết.

Cũng may cô ta chỉ biết cậu là con rể của nhà có tiền, cũng không biết thân phận thật sự của cậu.

Ôn Độ đã đề phòng điều này từ sớm, ngoài bản thân cậu ra, không ai biết đế chế thương mại của cậu lớn đến mức nào.

Ngay cả khi giao tiếp với trợ lý hay thư ký của mình, phần lớn cũng đều qua online.

Cuộc họp cũng vậy.

Ôn Độ chỉ muốn để lại toàn bộ tài sản cho em gái, cậu không muốn bất kỳ kẻ nào biết về thân phận của mình.

“Chẳng phải ai quan trọng. Hoàn toàn không cần thiết.”

Ôn Độ thấy Nhiễm Tú Trân thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên sự chế giễu.

Kiếp này em gái vẫn còn sống rất tốt.

Ba cậu cũng còn sống.

Bà nội cũng khỏe mạnh.

Cậu vẫn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lấy được chỗ tốt từ mình.

“Vé đài truyền hình tôi đã lấy được rồi. Đến lúc đó chúng ta gọi bà nội qua sớm một chút, cổ vũ cho chú Ôn!”

Luật Hạo Chi nhớ đến mục đích Ôn Độ tới đây lần này chủ yếu là muốn thăm Ôn Thiều Ngọc.

“Làm phiền cậu rồi.”

“Giữa chúng ta không cần phải nói những chuyện này.” Luật Hạo Chi nhìn thoáng qua ven đường, “Tài xế lái xe tới rồi, chúng ta về thôi. Bà nội đang ở nhà chờ chúng ta đó.”

“Được.”

Một chiếc xe tương đối sang trọng đỗ ở ven đường.

Trong lòng Nhiễm Tú Trân nghĩ rằng loại xe gì mà cần tài xế lái tới, cứ làm như nhà mình giàu lắm vậy.

Cô ta chưa kịp quay lại nhìn thì chồng cô ta đã nói: “Giá chiếc xe này không rẻ đâu! Hương Thành đúng là nơi đầy rẫy người có tiền. Em nhìn hai tiểu thiếu gia trẻ tuổi kia kìa, người vóc dáng cao kia chắc chỉ khoảng 20 tuổi, người còn lại nhỏ tuổi hơn, trông chỉ tầm mười mấy tuổi, nhưng giá trị của người ta tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng được.”

Nhiễm Tú Trân nghe chồng mình nói, theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong đó có một người đàn ông vóc dáng rất cao, không phải ai khác, chính là đứa con trai lớn mà cô ta đã từng vứt bỏ ở quê nhà không muốn nhận ra.

“Có lẽ đó không phải xe của bọn họ.” Nhiễm Tú Trân không tin nhà họ Ôn có thể xoay người.

Tuy mấy năm trước cô ta từng nghe nói, thực ra nhà họ Ôn là địa chủ. Sau đó ba Ôn Thiều Ngọc qua đời, gia đình mới suy sụp.

Bà Ôn dẫn theo một trai một gái, cuộc sống còn khổ hơn những gia đình nghèo nhất trong thôn.

Bên này, chồng của Nhiễm Tú Trân lại nói: “Cho dù những chiếc xe này không phải của họ, nhưng có thể kết giao với người có tiền, cũng tuyệt đối không phải hạng người bình thường.”

“Vậy sao?”

Nhiễm Tú Trân Muốn đuổi theo hỏi một câu, nhưng lại lo lắng quan hệ giữa mình và Ôn Độ bị phơi bày.

Mà điều khiến cô ta sợ hãi hơn đó là Ôn Độ sống tốt hơn mình.

Cô ta không thân với con trai lớn.

Không phải cô ta không muốn không thân với con trai lớn, mà là con trai lớn vừa được sinh ra không bao lâu đã bị bà Ôn mang đi.

Theo lời của bà Ôn mà nói: “Buổi tối con nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đứa nhỏ không cần con quản.”

Cô ta không hiểu tại sao bà Ôn lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng trong lòng cô ta biết rõ bà Ôn coi thường mình.

Gia đình đó thực sự khiến cô ta cảm thấy ngột ngạt.

Cô ta không thể chờ đợi để thoát khỏi nơi đó.

Sau đó cô ta đã thành công.

Cô ta không muốn có đứa con thứ hai, lúc ấy Ôn Thiều Ngọc nói chỉ cần cô ta sinh đứa bé ra, hắn sẽ đồng ý ly hôn với cô ta.

Cô ta tin, hắn cũng nói được làm được.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 447



Không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Hiện tại cô ta sống rất hạnh phúc, còn có một đứa con trai đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Cô ta không muốn nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở nông trường Hồng Tinh.

Đối với cô ta, nông trường Hồng Tinh như một cơn ác mộng.

Nhưng bây giờ, có người lại lấy nó ra nói trên mặt bàn.

Trong lòng Nhiễm Tú Trân ngoại trừ cảm giác chán ghét ra thì chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.

Cô ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nông trường Hồng Tinh nữa.

“Nếu con của chúng ta có được mối quan hệ như vậy thì tốt biết mấy.”

Gương mặt Nhiễm Hiểu Trân trong nháy mắt trắng bệch.

Chồng cô ta quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm.”

“Em có chút không thoải mái, chúng ta đi về thôi.” Nhiễm Tú Trân kéo cánh tay chồng, vội vã bước nhanh về phía

trước.

Ôn Độ ngồi trong xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của người phụ nữ, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Người phụ nữ đó càng không muốn gặp cậu, cậu càng muốn xuất hiện trước mặt cô ta.

Ha, hù chết cô ta.

Trong khoảnh khắc này, Ôn Độ trở nên vô cùng trẻ con.

“Có phải cậu có chuyện gì không?” Luật Hạo Chi vẫn rất nhạy cảm.

Xe đã bắt đầu chạy trên đường.

Vừa lúc đi ngang qua Nhiễm Tú Trân và chồng của cô ta.

Nhiễm Tú Trân theo bản năng nhìn vào trong xe, vô tình đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Ôn Độ.

Cô ta không tự chủ rùng mình một cái.

Cô ta biết đứa trẻ đã nhận ra mình.

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gặp một người trông rất giống người đã chết nên không kìm được mà nhìn thêm vài lần.” Ôn Độ dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lẽo không thể xuyên thủng.

“Thật sao?”

Nhưng Luật Hạo Chi lại cảm thấy không đúng cho lắm.

Ôn Độ thản nhiên nhíu mày: “Tôi lừa cậu làm gì?”

“Tôi chỉ quan tâm cậu thôi, dù sao cậu cũng là đối tác của tôi, nếu như bên cậu xảy ra vấn đề, bên tôi cũng cần có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.”

Luật Hạo Chi dự định đi chinh chiến thị trường nội địa.

Cậu ấy vẫn còn trẻ.

Luật Hạo Chi chưa từng nói với ai, cậu ấy có giác quan thứ sáu rất thần kỳ. Bất kể là làm ăn hay làm việc khác, chỉ cần việc đó mang lại cho cậu ấy cảm giác không tốt, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không tham gia.

Lần đầu tiên cậu ấy gặp Ôn Độ, là nể mặt em trai mới ra tay giúp cậu.

Nhưng sau này mỗi lần Ôn Độ tìm cậu ấy để hợp tác, cảm giác của cậu ấy luôn mách bảo rằng cậu ấy nhất định phải đồng ý.

Lô hàng da đầu tiên, Luật Hạo Chi sai người làm thành túi da cao cấp và áo da cao cấp.

Cậu ấy đều không lấy đến Hương Thành, mà trực tiếp gửi chúng đến bên kia bờ đại dương.

Giá của những sản phẩm đó đã tăng lên gấp 100 lần.

Vì vậy mà Luật Hạo Chi cũng kiếm lời được một số tiền lớn.

Tiếp theo Ôn Độ cung cấp lông cừu, còn có da khác. Cậu ấy dùng để làm giày da cho phụ nữ, lượng tiêu thụ lại vượt ngưỡng dự tính lần nữa.

Lượng tiêu thụ cao đồng nghĩa với việc kiếm được nhiều tiền.

Nhưng lượng tiêu thụ nhiều kết hợp với giá cả đắt đỏ có nghĩa là cậu ấy đã nắm trong tay một quả trứng vàng.

“Xem ra cậu đang có thứ phải cầu xin tôi.” Ôn Độ thờ ơ nhìn qua.

Trong lòng Luật Hạo Chi xì một tiếng, người này thật đúng là nhạy cảm.

“Tôi không có ý định nâng giá hàng, nhưng giá cả cậu đưa ra vẫn phải cao hơn một chút.” Ôn Độ đã chia sẻ phần kinh doanh của mình, bản thân cậu cũng phải được nhận một phần hoa hồng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 448



Giá bán ở bên này nhất định sẽ phải tăng thêm.

“Sao tự dưng lại muốn tăng giá?” Luật Hạo Chi híp mắt nhìn cậu, vừa nhìn đã biết trong lòng không thoải mái.

Luật Hạo Chi bắt đầu nghĩ lại.

Có phải gần đây biểu hiện của cậu ấy quá tốt, nói chuyện cũng quá nhiệt tình, cho nên mới khiến Ôn Độ tham lam không?

Giọng Ôn Độ không nhanh không chậm đáp: “Đây không phải là giá khởi điểm. Giá cả này nếu cậu tìm ở nơi khác, chắc chắn không thể rẻ hơn của tôi. Nhưng tôi không thể chịu lỗ được.”

“Cậu nói như vậy mà không đỏ mặt à?” Luật Hạo Chi không muốn trở thành kẻ coi tiền như rác.

Ôn Độ: “Trong kinh doanh không thể để cậu ăn thịt, còn chúng tôi ngay cả một ngụm canh cũng không có.”

“Cậu không thể quá đáng.”

“Chỉ tăng một chút mà thôi, có gì quá đáng đâu, so với số tiền cậu kiếm được chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông.”

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã về đến nhà.

Lúc về cậu mới phát hiện trong nhà hình như thiếu hai đứa nhỏ.

Ban đầu Ôn Độ cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng hai đứa nhỏ đang ở trong phòng làm bài tập.

Tuy trường học cho nghỉ hè, nhưng còn có bài tập hè.

Lần này ra ngoài chơi, không biết bao lâu mới có thể trở về, Ôn Oanh quyết định mang bài tập hè theo.

Từ hôm qua đến nay, chỉ cần lúc không có việc gì, Ôn Oanh đều sẽ thanh thản ổn định làm bài tập.

Hiện tại, trong lòng Ôn Độ còn có một chuyện qua trọng khác.

Cậu nhìn thoáng qua bà nội, đưa tay kéo ba cậu vào phòng mình.

“Con kéo ba vào làm gì? Thần thần bí bí làm gì thế?” Ôn Thiều Ngọc còn có việc bận, định nói xong liền đi ra ngoài.

Ôn Độ cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Hôm nay con nhìn thấy người phụ nữ kia.”

“Ai vậy? Chẳng lẽ là chị Mai lúc trước con đã nói với ba?” Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng con trai nhìn thấy đại minh tinh.

Ôn Độ đành phải nói một cái tên.

“Con thấy Nhiễm Tú Trân.”

Ôn Độ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của ba mình, phát hiện sau khi ba cậu nghe thấy cái tên này chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.

Ôn Thiều Ngọc cau mày hỏi: “Vậy cô ta có nhìn thấy con không? Có nói chuyện với con không?”

Ôn Thiều Ngọc biết người phụ nữ kia không thích mình. Nếu không thì lúc trước đã không bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.

“Bà ta có thể nói gì với con được chứ, bà ta chán ghét con còn không kịp, sao có thể nói chuyện với con đây?”

Giọng điệu Ôn Độ lạnh như băng.

Ôn Thiều Ngọc lo lắng nhìn thoáng qua con trai: “Thật ra cô ta không thích cuộc sống ở nông thôn, dù sao thì cô ta cũng là người thành phố.”

Lời này của Ôn Thiều Ngọc khô khan, như thể đang nói dối.

Ôn Thiều Ngọc rất uể oải.

Hắn còn nói: “Thật ra cô ta sống cũng không dễ dàng. Cho dù cô ta có sai, nhưng cũng là người sinh con ra. Con không nên trách cô ta, cũng không nên oán cô ta. Là ba không có bản lĩnh, không thể giữ mẹ con lại, không cho mẹ cuộc sống mẹ con muốn.”

“Cô ta rời đi cũng do ba quá ngu ngốc, con và em gái con không nên trách cô ta, dù nói thế nào, cô ta cũng là mẹ ruột của các con.”

Gương mặt Ôn Độ càng ngày càng khó coi.

“Ba không cần nói chuyện thay bà ta, bà ta là người như thế nào, trong lòng con rõ ràng hơn ba.”

Giọng điệu Ôn Độ rất lạnh.

Cậu từng tưởng rằng mình không hận, trên thực tế mình vẫn rất hận.

“Cô ta cũng có nỗi khổ riêng của mình.”

“Chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân là nỗi khổ của bà ta ư?”

Ôn Thiều Ngọc nghe câu hỏi của con trai thì á khẩu không trả lời được.

Dù nói thế nào thì người phụ nữ kia cũng là mẹ của cậu.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 449



“Dù cô ta có làm gì đi nữa, thì đó cũng là sự tự do của cô ta."

“Vâng”

Giọng nói Ôn Độ lạnh lẽo, nhưng vô cùng dọa người.

Cho dù là người không thông minh cũng có thể nghe ra được, cậu rất có ý kiến đối với người phụ nữ kia.

Ôn Độ nhìn ba mình, thẳng thắn hỏi: “Ba, nhiều năm như vậy ba không kết hôn, có phải còn đang chờ bà ta không?”

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc nhìn Ôn Độ.

Ôn Thiều Ngọc vội cũng xua tay giải thích: “Trước kia ba rất thích cô ta. Khi đó cô ta sinh cho ba hai đứa con, ba c*̃ng không nghĩ tới cái gì khác. Khi cô ta muốn về thành phố mà đề nghị ly hôn với ba, ngay cả hai đứa con cũng không cần, ba đúng là nghĩ mãi không ra.”

“Sau đó ba mới hiểu được, thì ra cô ta vốn dĩ không thích ba. Cô ta gả cho ba chỉ vì không muốn chịu khổ mà thôi. Hơn nữa vẻ bề ngoài c*̉a ba đẹp trai, nhà chúng ta ăn uống cũng tốt hơn nhà người khác một chút, nên cô ta mới lựa chọn ba trong một đống người.”

“Ba có thể nhìn ra những điều này, thật sự không dễ dàng chút nào đâu.”

Không phải Ôn Độ đang nói móc ba cậu, mà là thật tâm thật ỷ khích lệ.

Chỉ là lời khích lệ này nghe như là nói móc.

Rất không êm tai.

Ôn Thiều Ngọc cười khổ: “Ba cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi ly hôn với cô ta, ba cũng không cam lòng cho lắm, mỗi ngày cà lơ phất phơ, còn đi học theo người ta đánh bài.”

“Sau đó ba suy nghĩ cẩn thận. Ở trong lòng cô ta bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc quay lại thành phố. Cô ta có cuộc sống tốt hơn, điều này không có gì đáng trách, ba không cho cô ta cuộc sống tốt đẹp như tưởng tượng, nếu còn không thả cô ta đi, vậy ba cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”

Ôn Độ nghe xong những lời này liền biết trong lòng ba cậu đã hiểu rõ, trong lòng cậu nhẹ nhõm hơn hẳn.

Thế là đủ rồi.

Cậu còn đang lo lắng sau này ba cậu sẽ mềm lòng.

Nếu ba cậu đã không mềm lòng, vậy có một số việc cũng nên nói với ba cậu một tiếng.

“Hôm nay bà ta nhìn thấy con, còn cảnh cáo con phải làm bộ như không biết bà ta.”

Ôn Độ vừa nói xong, sắc mặt Ôn Thiều Ngọc đã trở nên vô cùng khó coi.

Người phụ nữ chết tiệt kia không muốn có bất cứ liên lụy gì với hắn cũng được, nhưng sao cả con trai mình cũng không quan tâm?

Chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ kia, con mình cũng không quan trọng ư?

Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nghĩ tới hai đứa nhỏ?

Thật ra trong lòng Ôn Thiều Ngọc đã có đáp án.

Trái tim người phụ nữ kia không phải tàn nhẫn bình thường.

“Sau này gặp lại người phụ nữ kia thì cứ làm bộ như không biết cô ta, nếu sau này cô ta tới tìm con, con phải nói với ba, không nên tiếp xúc một mình với cô ta.”

Ôn Thiều Ngọc không muốn con trai mình phải chịu uất ức, hắn biết con trai cũng có biện pháp giải quyết chuyện này, nhưng dù sao con trai cũng là con, mặc kệ thế nào thì người phụ nữ kia cũng là mẹ ruột của cậu.

Có những lời truyền ra sẽ bất lợi cho con trai.

Hắn không cho phép bất cứ ai làm hại con mình.

“Mặc kệ sau này cô ta tìm con là vì chuyện gì, con cũng không được ra mặt. Nhớ kỹ chưa?”

Lần đầu tiên trong đời Ôn Thiều Ngọc ra dáng người ba uy nghiêm.

Sắc mặt Ôn Độ tốt hơn rất nhiều.

Cậu tức giận không phải vì người phụ nữ kia không nhận cậu.

Cậu chỉ lo ba mình còn nhớ thương người phụ nữ kia mà thôi.

“Ba yên tâm.”

Ôn Thiều Ngọc thấy con trai đồng ý rồi, vì thế gật gật đầu, xoay người đi vào bên trong.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back