Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 160



Cảm giác đó thật sự là...

Khiến cho người ta kích động.

Không ít người bị cảnh tượng này cuốn hút, lập tức rút tiền ra mua áo sơ mi.

Những người còn đang do dự, thấy những chiếc áo sơ mi lần lượt được người khác mua hết, cũng

vội vàng rút tiền ra mua. Sợ rằng bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn mua được nữa.

Cứ như vậy chín mươi mấy chiếc áo sơ mi đã bán hết sạch trong chốc lát.

Những người đến sau nghe tin muốn mua thì phát hiện sạp hàng đã không còn nữa.

Áo đã bán hết.

Ôn Độ thu dọn những chiếc áo đã may, cất vào túi. Rồi gấp tấm vải trải dưới đất và bỏ vào túi. Cuối cùng dùng dây thừng buộc chặt lại, cầm trong tay, dẫn cả nhà đi chơi hội.

Lễ hội rất đông người, có người bán đồ ăn, có người biểu diễn xiếc.

Tiếng người huyên náo.

Ôn Độ nắm chặt tay em gái, Ôn Thiều Ngọc nắm tay Luật Cảnh Chi, bà Ôn đi phía trước.

Cả nhà đi từ đầu lễ hội đi đến cuối lễ hội.

Thấy món gì ngon lạ, Ôn Độ lại rút tiền ra mua một phần.

“Mua cái này làm gì? Đắt thế, phí tiền ra. Về nhà bà làm cho mà ăn.”

Bà Ôn không nỡ tiêu tiền, không định để cháu trai mua.

Ôn Độ khuyên bà: “Bà ơi, về đến nhà trời tối mất rồi. Không ăn sao được? Người lớn chịu được chứ trẻ con thì chịu sao nổi.”

Lúc nói câu này, Ôn Độ hoàn toàn không nhận ra mình cũng còn là trẻ con.

Nghe vậy, bà Ôn không nói gì nữa, cũng không cản cháu trai nữa.

Ôn Thiều Ngọc cũng rất thích không khí này, thấy người ta hát hí khúc là đứng lại không chịu đi, nhất định phải nghe người ta hát xong mới đi.

Lễ hội như thế này đã rất nhiều năm rồi không có.

Năm nay là lần đầu tiên.

Không chỉ Ôn Thiều Ngọc Muốn xem, những người khác cũng muốn xem.

Ôn Độ chi tiền Gọt chút đồ ăn, lại gọi một ấm trà, để cả nhà ngồi ở hàng ghế trước xem kịch.

Xem kịch xong, ăn uống no nê, cả nhà tiếp tục đi dạo.

Đi hết lễ hội, khi lên xe về thì trời đã tối rồi.

Bọn họ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, hai đứa nhỏ đã không mở mắt nổi vì quá buồn ngủ.

Ôn Thiều Ngọc còn phải đến Trạm máy móc nông nghiệp.

“Bà nội, bà rửa mặt rồi đi ngủ đi, con đưa ba đi.” Ôn Độ đi ra ngoài để đóng cửa lớn.

Lúc quay lại, thấy bà nội vẫn chưa ngủ, bà đã chuẩn bị sẵn nước rửa chân cho cậu, còn đặt sẵn khăn lau chân bên cạnh ghế.

“Bà nội, bà mau đi ngủ đi, bà mệt cả ngày nay rồi.”

Bà Ôn nói: “Bà không buồn ngủ, lớn tuổi rồi nên ngủ ít.”

“Nhưng bà cũng mệt mà. Tối nay bà ngủ sớm, sáng mai dậy chúng ta đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”

Nghe Ôn Độ nói vậy, bà lập tức xoay người đi vào phòng.

Ôn Độ: “...”

Thì ra, cả ngày bà vẫn nhớ đến chuyện này.

Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.

Nhà còn nuôi hai con dê, một trong số đó đã đẻ con, còn có cả sữa.

Bà Ôn nghe cháu nói trẻ con uống sữa dê rất tốt cho sức khỏe, ít ốm đau, nên khi có tiền, bà lập tức mua về hai con dê.

Bà không chỉ mua một con, mà là một đực một cái, để sau này còn sinh sôi nảy nở.

Không ngờ người ta lại có sẵn dê mẹ đang có bầu để bán.

Bà lập tức mua ngay một con dê về.

Sau khi dê mẹ đẻ con, mỗi ngày bà đều vắt một chút sữa về cho Ôn Oanh uống.

Sáng sớm nấu sữa dê xong, bà gọi mọi người trong nhà dậy.

Bà vừa vào phòng, thấy mặt cháu gái đỏ bừng, đặt tay lên trán, lập tức hoảng sợ.

Bà vội vàng sang phòng bên Gọi cháu trai.

Ôn Độ nghe thấy động tĩnh đã mở mắt.

“Bà ơi, mấy giờ rồi?”

“Bây giờ đã 7 giờ rồi, dậy mau. Ba con chưa về, con đưa Oanh Oanh lên trạm y tế trên kia trước đi. Hình như Oanh Oanh bị sốt rồi.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 161



Ôn Độ giật mình, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Luật Cảnh Chi cũng đã tỉnh.

Cậu bé tự mình mặc quần áo, thấy Ôn Độ nhảy xuống giường, giày còn chưa kịp đi đã chạy về phòng phía tây.

“Oanh Oanh?”

Ôn Độ ngẩng đầu thử nhiệt độ trên trán em gái, phát hiện nhiệt độ rất cao.

Nóng đến bỏng cả tay.

Cậu lập tức kêu: “Bà nội, bà mặc quần áo cho Oanh Oanh trước đi.”

Nói xong cậu xoay người chạy ra ngoài.

Bà Ôn đi vào, mặc quần áo cho Oanh Oanh. Không lâu sau, Ôn Độ đã thở hồng hộc chạy từ bên ngoài về.

“Bà ơi, con mượn được xe đạp của nhà hàng xóm rồi. Bà bế Oanh Oanh ngồi lên xe đạp, con sẽ đạp xe đưa bà và Oanh Oanh đến trạm y tế.”

Lúc chạy ra ngoài, Ôn Độ mới nhớ ra trong nhà còn có một đứa nhỏ khác.

“Chi Chi, Oanh Oanh sốt cao, bây giờ anh phải đưa em ấy đến trạm y tế, sẽ về muộn một chút. Em ở nhà đợi, lúc ba anh về, em nói cho ba anh biết nhá.”

Cậu cũng không hỏi Luật Cảnh Chi có thể làm gì, xoay người vào nhà bế em gái đi ra ngoài.

Bà Ôn cũng theo sau ra ngoài.

Ôn Độ bế em gái nói với bà: “Bà, bà ngồi lên trước đi.”

Đợi bà ngồi lên xe, Ôn Độ đặt em gái vào lòng bà, tự mình đạp chân chống, đẩy xe đi ra ngoài. Ra khỏi cổng, cậu leo lên xe đạp thật nhanh đến trạm y tế.

Đến nơi, bà Ôn xuống xe, bế cháu gái đi vào bên trong.

Ôn Độ dựng xe rồi chạy theo, đón em gái từ tay bà rồi chạy vào trong.

“Bác sĩ, bác sĩ! Mau đến khám cho em gái, em cháu bị sốt cao!”

Bác sĩ nghe thấy tiếng động vội vàng bước ra, lập tức chỉ vào phòng bên cạnh có giường bệnh và nói: “Mau bế cô bé vào đó, đặt lên giường bệnh.”

Sau khi đo nhiệt độ cho Ôn Oanh, bác sĩ hỏi người nhà: “Cô bé bị sốt từ khi nào? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Hoặc có triệu chứng gì khác không?”

“Không có gì khó chịu cả, chỉ là hôm qua đi một chuyến vào thành phố, sau khi về thì ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy vẫn bình thường, chuẩn bị Gọt em ấy dậy ăn sáng thì phát hiện em ấy bị sốt.”

Ôn Độ nói rất nhanh, rất rõ ràng.

Bác sĩ cũng bắt mạch cho Ôn Oanh và làm một số kiểm tra khác.

Cuối cùng khi nhìn thấy kết quả nhiệt độ, bác sĩ nhíu mày nói: “Không sao đâu, cứ tiêm cho cô bé một mũi hạ sốt đã, xem tình hình thế nào rồi nói sau.”

Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, phải ở lại trạm y tế theo dõi một lúc.

Lúc này Ôn Độ mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh.

Trong lòng cậu có một loại cảm giác sợ hãi.

Lúc này, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, cậu mới có tâm trạng để quan tâm đến những người khác.

Anh phát hiện tâm trạng của bà nội cũng không ổn.

“Bà ơi, không sao đâu ạ.” Ôn Độ an ủi bà.

Bà Ôn dùng khăn lau tay cho cháu gái, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tiểu Độ, đây không phải lần đầu con bé sốt cao như vậy rồi. Từ lúc nó về nhà đến giờ, cứ bị ốm suốt. Không biết có phải sau này cứ như vậy mãi không.”

Ôn Độ giật mình.

“Không đâu ạ. Trước đây sức khỏe Oanh Oanh rất tốt. Chuyện hay bị ốm này chắc chắn là do mấy ngày bị bắt cóc làm em ấy hoảng sợ quá mà ra. Chăm sóc em ấy thêm hai năm nữa, khi quên hết chuyện đó, sức khỏe chắc chắn sẽ tốt lên thôi.”

“Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi, bà chỉ sợ đứa trẻ này sẽ như thế suốt đời.”

Khuôn mặt Bà Ôn đầy vẻ lo lắng.

Trong lòng Ôn Độ cũng có suy nghĩ như vậy.

Cậu không cho rằng em gái mình bị bọn bắt cóc làm cho sợ hãi, mà cậu cảm thấy em gái đã nghịch thiên cải mệnh, chắc chắn sẽ phải mất đi một thứ gì đó.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 162



Nếu chỉ là thỉnh thoảng ốm đau thì cậu vẫn chấp nhận được.

Miễn là em gái còn sống, còn ăn uống được, thỉnh thoảng ốm một chút cũng không phải vấn đề lớn.

Về sau nếu có ai đó chê bai em gái thì cũng không sao, cậu sẽ nuôi em gái cả đời.

“Tiểu Độ à, bà biết nói thế này là không công bằng với con, cũng rất ích kỷ. Nhưng Oanh Oanh là em gái duy nhất c*̉a con. Sau này khi bà và ba con không còn nữa, hai đứa là những người thân duy nhất trên đời này. Sức khỏe em gái con như thế này, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai muốn đến nhà hỏi cưới. Sợ rằng ngay cả chuyện hôn nhân của con cũng khó nói.”

Bà Ôn cũng không còn cách nào khác, bà có thể phó thác cháu gái mình cho ai đây? Bất kể là đề ai chăm sóc cháu gái, bà đều không yên tâm.

“Con yên tâm, bà còn có tiền. Chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ không để Oanh Oanh trở thành gánh nặng của con. Sau này bà mất rồi, con nhất định không được để em gái chịu ấm ức. Có làm được không?”

Ôn Độ từng nghe người ta nói bà không thích em gái, cho nên lúc đi học cậu luôn muốn về nhà chăm sóc em gái.

Kiếp trước cậu không hiểu chuyện, sau khi em gái bị bắt cóc còn trách bà nội quá lạnh nhạt với em gái.

Khi cậu quyết định một mình ra ngoài tìm em gái, bà đã cho cậu tất cả tài sản trong nhà. Một phần vì lo cậu chịu khổ, một phần vì lo cậu không có tiền, không thể kiên trì cho đến khi tìm được em gái về.

Khi đó cậu mới biết bà nội yêu thương em gái đến nhường nào.

Kiếp này, bà nội còn yêu thương em gái nhiều hơn cả những gì cậu từng tưởng tượng ở kiếp trước.

“Bà nội, bà nói gì vậy? Em ấy là em của con. Sau này nếu em ấy muốn lấy chồng, con sẽ tổ chức cho em ấy một đám cưới thật linh đình. Còn nếu em ấy không muốn lấy chồng, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời.”

Bà nội nghe cháu trai nói vậy, nét mặt mới dịu đi phần nào.

Truyền nước biển mất rất nhiều thời gian.

Ôn Độ lo lắng bà nội chưa ăn cơm, sợ bà đói, nên định đạp xe về nhà. Trả xe đạp cho người ta trước, rồi mang chút đồ ăn đến.

“Bà ơi, con về nhà một lát. Trả lại xe cho người ta, lát nữa người ta còn cần dùng.”

Bà nội xua tay: “Con về đi, ở đây có bà rồi.”

Ôn Độ đạp xe về nhà, trả xe đạp trước rồi mới về nhà.

Cậu vào nhà thấy chiếc xe đạp, biết ba đã về rồi.

Ôn Thiều Ngọc chưa ăn cơm, đang bỏ thức ăn vào hộp cơm, định mang cơm cho bọn họ.

Thấy Ôn Độ về, hắn hỏi: “Em gái con thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói có thể do em ấy còn nhỏ, bị mệt. Nhưng mà sốt rất cao, lại còn bị cảm nhẹ. Bác sĩ đã tiêm một mũi hạ sốt, theo dõi một lúc, nếu không sao thì có thể đưa em ấy về.”

Ôn Độ nói rồi mới phát hiện ra trong đó còn có cháo, nghĩ rằng nếu em gái hạ sốt thì chắc cũng tỉnh rồi.

Cậu múc cháo vào chum trả rồi đậy nắp lại, rồi tìm một cái đệm lớn bọc lại.

Thấy vậy, Ôn Thiều Ngọc hỏi: “Con làm gì vậy? Không ăn cơm mà đã đi rồi à? Con ăn cơm đi đã, ba đi đưa cơm cho. Lát nữa ba về, con lại lên thay ba.”

Ôn Độ nghĩ đến không biết em gái sẽ phải ở lại trạm y tế bao lâu mới được về, nên cậu quyết định ăn no trước rồi lên thay.

Ôn Thiều Ngọc lại lấy bữa sáng cho mẹ, bắt chước con trai, đầu tiên bỏ cơm và thức ăn vào chum trà, sau đó dùng đệm bọc lại, cho vào một cái túi vải đã chuẩn bị sẵn, ôm ra ngoài.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi rất nhanh, chỉ mất năm phút là đến nơi.

Hắn quen thuộc tìm được phòng, đi vào rồi đưa đũa và thìa cho mẹ.

“Mẹ ăn cơm trước đi, để con trông con bé cho.” Ôn Thiều Ngọc nói rồi ngồi bên giường nhìn chai truyền nước biển.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 163



Bà Ôn hỏi hắn: “Con ăn cơm chưa? Sao đến sớm thế?”

“Con chưa ăn cơm, vừa về nhà là định đem cơm cho mẹ. Kết quả là Tiểu Độ về trước, thế là con bảo nó ăn cơm trước. Một lát nữa con về rồi nó lại lên thay.”

Ôn Thiều Ngọc thấy chai truyền còn phải truyền rất lâu, lại còn rất lạnh. Hắn đứng dậy qua phòng bên cạnh của bác sĩ tìm một cái chai, đổ đầy nước nóng vào rồi đặt bên cạnh tay của Oanh Oanh.

Bà Ôn nhìn thấy hành động chu đáo của con trai, cảm thấy con mình cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Ăn xong, bà bão con trai về.

“Mẹ, có cần mang thêm gì không? Ti nữa Tiểu Độ lên, con bảo thằng bé mang lên luôn.” Trước khi về, Ôn Thiều Ngọc hỏi.

“Không cần mang gì cả.”

“Vậy con về nhé.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe về, lúc đó Ôn Độ đã ăn no rồi.

Cậu đang chuẩn bị lên trạm y tế.

“Con đạp xe của ba đi này.”

“Không cần đâu.”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Không cần cái gì, con không đạp xe đi, lát nữa Oanh Oanh tỉnh lại làm sao đưa con bé về được?”

Ôn Độ nghe vậy mới chịu đạp xe đến trạm y tế.

Lúc cậu tới nơi, Ôn Oanh đã tỉnh, đang ngồi trên giường, tay không truyền dịch đang chậm rãi ăn cháo.

Thấy cậu vào, khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé bỗng trở nên tươi tắn hẳn lên.

“Anh, anh đến rồi à?

Ôn Oanh vừa mở miệng. Ôn Độ lập tức nhíu mày.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào thường ngày của Ôn Oanh lúc này nghe như tiếng chiêng vỡ, vô cùng khàn.

Cậu tự trách mình.

Nếu không phải cậu mang về những bộ quần áo đó, Ôn Oanh đã không phải ra sức kêu gọi chào hàng nhiều đến vậy.

Có lẽ cũng sẽ không bị ốm.

Dường như Ôn Oanh có thể cảm nhận được hoạt động tâm lý của anh trai lúc này.

Cô bé cười ngọt ngào nói: “Anh, lần trước em bị ốm còn không nói ra tiếng được. Lần này chắc là vì hôm qua em nói nhiều quá.”

Ôn Độ: “... ”

Trong nháy mắt cậu cảm thấy như được an ủi.

“Ăn cháo đi, để lát nữa nguội mất.” Ôn Độ bước tới sở trán cô bé.

Nhiệt độ đã giảm rồi.

“Em ấy vẫn còn sốt ạ?” Ôn Độ hỏi bà.

Bà Ôn nói: “Đỡ nhiều rồi, bây giờ là ba mươi tám độ. Bác sĩ nói tình hình hiện tại của con bé rất ổn. Đợi truyền xong chai truyền dịch này rồi đo nhiệt độ lại. Nếu nhiệt độ hạ hẳn rồi thì chúng ta có thể về. Nhưng buổi tối vẫn phải cảnh giác, nếu con bé vẫn sốt thì cho uống chút thuốc hạ sốt paracetamol."

Ôn Độ biết, đây là một loại thuốc hạ sốt rất tốt.

Dù là sau bốn mươi năm, loại thuốc này vẫn rẻ và hiệu quả.

“Lát nữa con sẽ đi mua thêm ít thuốc này mang về.” Ôn Độ nói xong, sải bước chân dài đi ra ngoài.

Kiếp trước cậu không mấy quan tâm đến con cái, đã bỏ lỡ sự trưởng thành của các con. Nhưng cậu cũng biết rằng các

gia đình có con thường sẽ chuẩn bị sẵn một số loại thuốc cho trẻ em.

Ôn Độ hỏi bác sĩ và mua tất cả những loại thuốc có thể mua được.

Đề phòng bất kỳ tình huống nào sau này.

Bà Ôn thấy cậu mua nhiều thuốc như vậy, hiểm khi không chê cậu phung phí tiền bạc.

Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ lại đến đo nhiệt độ cho Ôn Oanh.

“Nhiệt độ đã hạ hẳn rồi. Nhưng về nhà vẫn phải đo nhiệt độ mỗi giờ một lần. Đến tối trước khi đi ngủ đo lại một lần nữa. Nếu đêm không sốt thì coi như không có gì đáng lo ngại.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Ôn Độ dùng chăn quấn em gái lại rồi bế ra ngoài.

Lúc này cậu mới phát hiện em gái rất nhẹ, nằm trong lòng cậu cử như một chiếc lông vũ.

"Bà ơi, bình thường em ấy ăn có nhiều không?” Ôn Độ nhíu mày hỏi.

Bà Ôn nói: “Ăn như mèo ăn ấy.”

Ôn Độ lập tức không đồng tình nhìn em gái.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 164



“Oanh Oanh, nếu em không ăn uống đầy đủ, cơ thể sẽ rất yếu. Như vậy em sẽ thường xuyên phải đến bệnh viện đấy. Ôn Độ thật sự không hù dọa Ôn Oanh.

Ôn Oanh biết rõ tình trạng của mình.

Cô bé sẽ không bao giờ để anh trai biết tại sao mình từ một cô bé khỏe mạnh, lại trở nên yếu đuối như bây giờ.

“Anh ơi, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn mà.”

Ôn Oanh nói là làm, khi về nhà ăn cơm mặc dù đã no rồi, cô bé vẫn cố gắng ăn thêm.

Ôn Độ nhìn thấy thì nhíu mày, vươn tay ngăn cô bé lại: “Không ăn được nữa thì thôi. Anh bảo em ăn no, chứ không

phải ăn đến căng bụng. Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa. Lát nữa đôi thì nhớ nói với anh.”

Ôn Oanh cười híp mắt, rất phụ thuộc kéo ngón tay của anh trai, giọng nói mềm mại: “Anh, anh là người anh trai tốt nhất trên đời, em thích anh lắm lắm luôn

Mắt Ôn Độ đầy ý cưới.

“Được rồi, đi chơi đi. Không có việc gì thì đọc sách, không muốn đọc sách thì nằm ngủ”

Ôn Độ ăn rất nhiều.

Ôn Oanh đã ăn xong rồi, mà cậu mới chỉ ăn được một nửa.

Luật Cảnh Chỉ ăn cũng khá nhiều, mỗi lần cậu bé định đặt đũa xuống, lại nhớ đến câu “đồ lùn” của Ôn Độ.

Thế là cậu bé biển nỗi buồn thành động lực, lặng lẽ ăn thêm hai miếng cơm nữa.

Luật Cảnh Chi không ăn đến căng bụng.

Cậu bé ăn có chừng mực.

“Bà, chú, anh, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ăn xong rồi.”

Luật Cảnh Chi lễ phép nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Oanh nói chuyện với cô bé.

“Oanh Oanh, cậu còn khó chịu không?”

Ôn Oanh lắc đầu: “Lúc truyền dịch tớ không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thì không còn khó chịu nữa rồi."

Luật Cảnh Chi đưa bàn tay nhỏ ra sở trán cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, biểu cảm có chút nghiêm túc.

“Oanh Oanh, khi nào tớ về nhà, cậu về cùng tớ nhé. Tớ sẽ nhờ bác sĩ nhà của tớ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu. Ở đây không có các thiết bị kiểm tra, nên nhiều vấn đề không thể kiểm tra ra được.”

Ôn Oanh biết mình không có vấn đề gì nên từ chối ý tốt của Luật Cảnh Chi.

“Thực ra cơ thể tớ rất khỏe. Chỉ là thỉnh thoảng bị sốt và dễ bị cảm hơn người bình thường thôi.”

Ôn Oanh biết mình sẽ trở nên yếu ớt, dễ mắc bệnh nhưng sẽ không có bệnh nghiêm trọng.

Cô bé chỉ không thể chạy nhảy hoạt bát như nhiều đứa trẻ khác. Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có thể bị thương.

Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến cô bé khó chịu.

“Thật sao?”

Luật Cảnh Chi không hiểu lắm.

Cậu bé cảm thấy không yên tâm. Không thể thuyết phục được Ôn Oanh, Luật Cảnh Chi tìm đến Ôn Độ.

“Anh, em muốn đưa Oanh Oanh sang bên chỗ em khám bệnh.

Ôn Độ hiểu ý tốt của cậu bé, cảm ơn trước rồi mới nói: “Chi Chi, Oanh Oanh không thể sang bên em khám bệnh được, không phải em ấy không Muốn, mà là bây giờ người ở bên này, sang bên chỗ em làm thủ tục rất phiền phức.”

“Vậy có thể chờ mà!" Luật Cảnh Chi nói.

Có một số việc Ôn Độ không biết giải thích thế nào.

“Anh sẽ đưa em ấy lên thành phố khám bệnh, em đừng lo." Ôn Độ nhớ đến kiếp trước, sau khi đọc nhiều bài viết về bệnh tật trên mạng, cậu càng lo lắng cho em gái.

Ôn Độ dự định đợi Ôn Oanh khỏe hơn một chút rồi sẽ đưa cô bé lên thành phố khám bệnh.

Mệt mỏi cả ngày, đến giờ ăn tối rồi.

Ăn tối xong, Ôn Độ lấy hết số tiền hôm qua kiếm được ra.

Cậu muốn làm cho bà nội vui vẻ một chút.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back