Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 170



Ôn Thiều Ngọc tưởng con trai muốn nói chuyện gì quan trọng lắm, vội vàng ngồi xuống ghế.

“Bếp bên này cứ để con nhóm là được, ba nhóm bên kia đi.”

Hai ba con đứng cách nhau hai mét.

“...”

Ôn Độ thở dài, tiến lại gần hơn, rồi nhìn ba mình.

Ôn Thiều Ngọc im lặng một lát, rướn người lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Độ, con có chuyện gì muốn nói với ba à?"

Không cần thiết phải lại gần đến thế đâu.

"Ba, ba có biết cách làm ăn buôn bán không?"

Ôn Thiều Ngọc lắc đầu: "Ba không biết làm ăn buôn bán, nhưng bà nội con thì biết đấy. Quần áo con lựa chọn xong gửi về, trong tiệm đã có bà nội trông coi. Ba chỉ cần ở phía trước giúp bán quần áo là được."

Ôn Độ: "..."

"Tiểu Độ, con biết trước khi ba cưới mẹ con, ba cũng từng có đối tượng xem mắt chứ? Đối tượng xem mắt của ba làm việc ở cửa hàng bách hóa. Khi đó ba đã nghĩ rằng công việc đó rất hợp với ba, ba rất thích làm công việc đó."

Ôn Độ: "Không phải ba thích hát kịch nhất sao?"

"Nhưng hát kịch trong mắt người ngoài lại là phường xướng ca vô loài. Tự ba lén lút hát chút là được rồi, nếu để người ngoài biết ba còn muốn lên sân khấu, người trong thôn không biết sẽ cười nhạo ba thế nào."

Ôn Thiều Ngọc nói xong thở dài một hơi: "Người ba này của con ấy, nói trắng ra là ba lười làm việc nặng. Nhưng việc ba thích làm, dù khổ dù mệt ba cũng nguyện ý làm”

“Khi ba còn nhỏ, nhà mình sa sút, trong mắt người ngoài, cuộc sống còn không bằng hộ nghèo nhất trong làng. Khi đó ba muốn hát kịch, nhưng đoàn văn công trong huyện không nhận người như ba. Họ chỉ nhận nữ giới. Sau đó ba đi lính, đoàn văn công trong quân đội cũng không nhận ba.

"Sau đó không có ai dám hát kịch. Những thứ người ta hát ba cũng không biết. Ba nghe người ta hát hai lần rồi học theo, định hỏi họ có cần ba không. Nhưng người ta đều dựa vào học vấn, ba thế này thì không được."

Ôn Thiều Ngọc khi còn trẻ không phải là không nỗ lực.

Mà là không có chỗ cho hắn nỗ lực.

Ôn Độ từ trước đến nay không biết ba mình lại thích hát kịch đến thế.

Cậu nhìn ba mình với vẻ mặt phức tạp, lời an ủi đến bên miệng lại biến thành: "Ba, đợi ba đến thành phố hỏi thăm thử xem, có chỗ nào còn sân khấu hát kịch không. Sau này ba không hát kịch thì đi nghe kịch cũng không khác gì lắm đâu."

Câu nói này ngay lập tức đã an ủi được Ôn Thiều Ngọc.

"Vậy khi nào chúng ta có thể mở cửa tiệm?"

Ôn Độ: "..."

Sự thay đổi cảm xúc của ba thật khiến người khác khó thích nghi.

"Đây là chuyện hôm nay con muốn nói với ba. Ba, chúng ta mở cửa tiệm bán quần áo, chắc chắn sẽ không giống như hôm qua, có thể kiếm được rất nhiều tiền đâu."

Ôn Thiều Ngọc gật đầu. "Chuyện này ba biết. Mở cửa tiệm làm ăn thì cần có khách hàng quay lại, phải làm từng bước từng bước một."

Ôn Độ hài lòng nói: "Quần áo đến lúc đó sẽ được tuyển chọn rồi gửi về đây. Nếu ba nói bà nội cũng có thể coi tiệm, căn nhà nhỏ đó cần phải dỡ bỏ và xây lại, trực tiếp sửa thành cửa hàng lớn hơn."

Ôn Thiều Ngọc nghe con trai nói thế thì mắt lập tức sáng lên.

"Chúng ta sẽ mở hai cửa hàng một lúc sao?"

"Ba cửa hàng."

Ôn Thiều Ngọc: "!!!"

"Sao đột nhiên lại thành ba cửa hàng rồi?"

Thực ra Ôn Độ muốn xây nhà lầu, nhưng tiền trong tay cậu chưa đủ để xây nhà lầu, nhưng xây nhà trệt lớn thì không thành vấn đề.

"Sân sau của căn nhà đó trực tiếp sửa thành một dãy cửa hàng. Một trong số đó chuyên bán đồ nữ. Phụ nữ mua quần áo chắc chắn cần thử đồ. Chúng ta còn phải chừa ra chỗ để thay đồ. Bên ngoài lắp đặt một cái gương lớn, thử quần áo có đẹp hay không là có thể nhìn ngay vào gương để biết ngay."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 171



Những lời mà Ôn Độ nói đều là những thứ mà các cửa hàng thời trang sau này nhất định phải có.

Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì thấy vô cùng phấn khích.

"Thì ra còn có thể như thế à?"

Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khác hẳn với những nơi khác rồi.

Mặt mày Ôn Thiều Ngọc hớn hở không thôi: "Tiểu Độ, chỉ cần con mang về quần áo đẹp, chất lượng tốt, việc làm ăn của cửa tiệm nhà ta chắc chắn sẽ rất đông khách."

Ôn Độ mim cười.

"Tương tự, bên quần áo nam cũng cần sắp xếp như vậy. Cuối cùng là đồ trẻ em. Quần áo bé trai và bé gái chia ra bên trái và bên phải. Cũng cần chuẩn bị hai phòng thử đồ."

Ôn Độ nói một câu, Ôn Thiều Ngọc liền gật đầu lia lịa.

"Con nói đúng."

"Về phần vài cửa hàng dư ra, cứ nghĩ xem sau này có thể làm gì khác không. Nếu chúng ta không cần đến, có thể cho thuê. Như vậy mỗi tháng có thể kiếm thêm ít tiền."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong lời của Ôn Độ, vỗ vai con trai: "Con đúng là con của ba. Giống ba, đều thông minh!"

Bà Ôn nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức, nghe thấy lời của con trai, bà thật muốn lại tát cho một cái.

"Ôn Thiều Ngọc, cái đầu của con như thế nào chính con không biết sao?"

Ôn Thiều Ngọc cười hì hì: "Con không quan tâm, dù sao đây cũng là con trai của con, con trai thông minh là giống ba còn gì."

Ôn Độ: "..."

Bà Ôn: "Không biết xấu hổ, thật không biết con giống ai nữa?"

Cả nhà họ vẫn chưa ăn cơm tối.

Mọi người ăn trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh toàn là ăn ăn thịt, buổi tối chỉ ăn chút đồ thanh đạm.

Khi bà Ôn còn trẻ, trong thôn có một nàng dâu từ phía Nam tới. Bà học được từ cô ấy cách làm dưa muối kiểu miền Nam, những năm qua trong nhà thỉnh thoảng đều ngâm một ít.

Bà lấy dưa muối ra, cắt vài lát thịt, xào chung với dưa muối.

Lại nấu một nồi cơm.

"Được rồi, qua đây ăn cơm đi."

Dưa muối xào với thịt ba chỉ rất thơm, cũng rất hao cơm.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình không thể ăn được nhiều, kết quả lại ăn một bát đầy.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi đang ngẩn ngơ, nhướn mày, gắp cho cậu ấy một miếng thịt mỡ: "Ăn nhiều chút cho cao lớn, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngồi xe miễn phí nữa. Nếu lần sau gặp còn không cao bằng em gái anh thì phiền lắm."

Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, giọng ngọt ngào hỏi: "Chi Chi, hóa ra cậu ngồi xe không cần mua vé à?"

Cô bé đưa tay nhỏ so sánh, nhớ đến một đứa trẻ kiếp trước.

Khi đó anh trai sống ở công trường, có một đôi vợ chồng trẻ cũng sống trong một ngôi nhà tạm ở nơi đó.

Đôi vợ chồng đó bỗng khóc thảm thiết.

Cô bé tò mò đến gần nghe lén.

Kết quả, người vợ trẻ khóc rất thương tâm nói: "Bác sĩ nói, đầu đứa trẻ sẽ ngày càng lớn, nhưng cơ thể lại mãi mãi chỉ có thể như thế này. Nó sẽ không bao giờ cao lên được. Trí thông minh c*̃ng không thay đổi. Căn bệnh này không thể chữa được. Bác sĩ bảo chúng ta nên sinh thêm đứa khác."

Người mẹ còn nói rất nhiều điều, Ôn Oanh đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Cô bé không bay vào trong nhà người ta nữa.

Ôn Oanh thật sự tò mò đứa trẻ đó trông như thế nào.

Cô bé đợi mãi, đợi đến sáng khi họ dậy nấu ăn, mới lén vào xem đứa trẻ đó.

Đứa trẻ đó cơ thể như một tuổi, nhưng đầu lại rất to, trông như ba tuổi vậy.

Ba mẹ nó nói, bây giờ nó đã ba tuổi rồi. Nhưng nó khác với những đứa trẻ ba tuổi bình thường.

Nó sẽ không bao giờ biết đi, cũng không tự chăm sóc bản thân. Mãi mãi chỉ có thể nằm thế như em bé.

Cơ thể nó cũng sẽ cao lên, nhưng sẽ rất chậm.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 172



Khi đầu nó lớn đến bằng người trưởng thành 18 tuổi, cơ thể nó có thể chỉ cao được như thế.

Bác sĩ nói nếu may mắn có thể sống đến 18 tuổi, nhưng thường thì, chỉ sống đến 15, 16 tuổi là đã chết.

Đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.

Nên Ôn Oanh có ấn tượng rất sâu sắc.

Cô bé không Muốn Chi Chi bị bệnh.

Vì vậy, cô bé nghiêm túc nói: "Chi Chi, cậu phải ăn cơm đầy đủ, cố gắng cao lên nhé. Không cao được là rất đáng sợ đó, sẽ chết đấy!"

Luật Cảnh Chi: "..."

Cậu ấy không cao được không phải vì không ăn cơm đầy đủ.

phải là do di truyền từ gia đình không?

"Nhìn xem, anh trai cậu rất cao, sau này nhất định cậu sẽ cao hơn anh ấy."

Lúc này trong lòng Ôn Oanh tràn đầy lo lắng.

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ gật đầu.

Cậu ấy rất muốn nói, có thể là do anh trai cậu ấy cao rồi, nên cậu ấy không còn cơ hội cao nữa?

Cõi lòng cậu bé sáu tuổi như tan nát.

Hy vọng khi lên bảy tuổi, cậu ấy có thể cao lên một chút, bây giờ vẫn nên cố gắng ăn cơm thôi.

Luật Cảnh Chi hóa bị phẫn thành ăn uống, ăn từng miếng cơm lớn.

Ăn xong cơm, hai đứa trẻ rửa mặt rồi đi ngủ.

Ôn Thiều Ngọc đi làm.

Bà Ôn Gọi cháu trai qua.

Ôn Độ đứng ở ngoài sân nhìn bà nội, bà gỡ nồi nhà mình xuống, sau đó cầm một cái xẻng sắt, thọc vào trong đào bởi một hồi.

Bà từ lò sưởi lấy ra một thứ đen sì sì.

"Bỏ nồi vào lại đi."

Bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Ôn Độ nhìn thấy thao tác của bà thì ngạc nhiên.

Bà đặt cái hộp xuống đất, mở lớp bên ngoài đen kịt không nhìn ra hình dạng ban đầu. Bên trong là một cái hộp tinh xảo.

Nhìn cái hộp như làm bằng gỗ tử đàn, trên đó còn có hoa văn tinh xảo.

Sau mấy chục năm nữa. cái hộp này có thể bán được với giá cao.

"Bà ơi, đây là gì ạ?" Thực ra trong lòng Ôn Độ đã đoán ra được rồi.

Những thứ này tám phần là do ông nội cậu để lại.

Bà nội rửa sạch tay, rồi mới cầm cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa.

"Trong này là giấy tờ nhà đất." Bà mở cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa, lấy ra hai tờ giấy chứng nhận đất đai: "Nhà cửa ở đâu, trên đó đều đã viết rất rõ ràng rồi. Ngày mai con đi chuyển nhượng, cùng xem thử nhà mình có thể lấy lại được không. Hôm nay bà nghe nói, chỉ cần con chứng minh được căn nhà là của mình, đến ủy ban khu phố làm lại giấy chứng nhận đất đai là xong."

Ôn Độ: "!!!"

Kiếp trước không hề có chuyện này.

"Hôm nay nếu không phải mình mua nhà, bà cũng không nhớ ra chuyện này."

Bà nói xong, ngay cả cái hộp gỗ tử đàn cũng đưa cho cháu trai.

Bà còn dặn dò cháu: "Chuyện này đừng cho ba con biết. Nếu hai căn nhà kia lấy lại được, con với Tiểu Oanh mỗi đứa một căn."

Còn đứa con trai vô tích sự kia?

Thôi bỏ đi.

Đồ do tổ tiên để lại, vẫn giao cho cháu trai thì tốt hơn.

Sáng hôm sau Ôn Độ lại lên thành phố.

Cậu đến khu phố có hai căn nhà, tìm người phụ trách, lấy giấy tờ nhà đất ra. Người đó nhìn Ôn Độ một cái, hỏi cậu một vài câu.

Sau đó nộp một ít tiền, giấy chứng nhận liền làm xong.

Ôn Độ cầm giấy chứng nhận đất đai mới nghĩ đến việc đi xem nhà mình ở đâu.

Khi cậu nhìn thấy hai căn tứ hợp viện được bảo vệ khá hoàn chỉnh.

Có cảm giác như trời ban cho số tiền hàng tỷ đồng vậy.

Còn có một cảm giác, vận mệnh quả nhiên kỳ lạ như vậy.

Kiếp trước, Ôn Độ từng nhờ người mua hai căn tứ hợp viện, chính là hai căn này. Không ngờ, hai

căn viện mà cậu từng mong muốn mua lại chính là của gia đình mình.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 173



Cũng khó trách sao năm đó cậu không có ý định mua bất động sản nào khác mà chỉ muốn mua hai căn này.

Thì ra tất cả đã được định trước từ trong vô thức.

Chuyện nhà ở của bọn họ được giải quyết một cách đặc biệt thuận lợi.

Ôn Độ tiện thể đi tìm người bán nhà. Ai ngờ người bán lại không có ở đó.

Khi cậu gõ cửa, bên trong có người khác ra mở.

Người đó vừa thấy Ôn Độ liền định đóng cửa lại.

Lực tay Ôn Độ rất mạnh, cậu đưa tay chống cửa, trầm giọng nói: "Tôi đến tìm chủ nhà này để làm thủ tục chuyển nhượng."

Người kia không vui nói: "Tôi chính là chủ nhà này, căn nhà này là của chúng tôi, tôi không bán."

Ôn Độ nhíu mày.

Suy nghĩ một chút, cậu liền hiểu mình có thể đã bị lừa.

"Anh làm sao chứng minh được anh là chủ nhà?" Ôn Độ muốn đối phương đưa ra bằng chứng để làm rõ sự việc.

Người kia chỉ vào hàng xóm nói: "Chuyện này còn cần chứng minh à? Hàng xóm láng giềng đều biết tôi là ai."

"Anh nói anh là chủ nhà, nhưng người bán nhà cho tôi lại nói căn nhà là của anh ta. Nếu anh cứ cố chấp như vậy, chúng ta ra phường nói rõ mọi chuyện."

Người kia cười lạnh, bước ra khỏi nhà.

"Tôi thấy cậu đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Ra phường thì ra phường, chúng ta cùng đi."

Người kia đi trước về phía phường.

Ôn Độ không nói gì, bước theo.

Hai người đi được một đoạn.

Người kia kéo một nữ đồng chí mặt nghiêm nghị nói: "Đồng chí, cô nói cho cậu ta biết, căn nhà đó có phải nhà của chúng tôi không? Cậu ta cứ nói tôi đã bán nhà cho cậu ta."

Nữ đồng chí nhìn Ôn Độ một cái: "Nếu nói đến căn nhà phía trước, thì đó đúng là nhà của họ. Tất cả mọi người ở đây đều biết."

"Vậy người bán nhà cho tôi là ai? Hàng xóm láng giềng cũng biết anh ta mà."

Ôn Độ hỏi.

Nữ cán bộ nói: "Anh ta là một kẻ độc thân, nhà chỉ có mình anh ta. Đồng chí, có lẽ cậu đã bị lừa rồi."

Không nghi ngờ cậu là kẻ lừa đảo, trực tiếp nói cậu bị người ta lừa?

Làm sao Ôn Độ không hiểu mình bị nhóm người này lừa gạt được chứ.

Khó trách hôm qua lại gặp người bán nhà. Hóa ra có người đã giăng sẵn bẫy, chờ kẻ ngốc đến.

Ôn Độ không nổi giận.

Cậu chỉ xác nhận một chút rồi rời đi.

Người phụ nữ thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức vỗ ngực, đấm mạnh vào người đàn ông một cú.

"Sao anh không báo trước một tiếng, nếu tôi không có ở đây thì sao?"

Người đàn ông đắc ý nói: "Nếu em không có ở đây, anh sẽ dẫn cậu ta đi lòng vòng. Vừa rồi anh thấy em vào nên mới dẫn cậu ta đến. Thằng ba nhà họ Tôn cũng thật là, biết cậu ta dễ lừa thế này, tiền đặt cọc nên lấy thêm mấy trăm. Cuối cùng chỉ lấy có hai trăm đồng."

"Không ngờ còn có người dễ lừa thế."

Người phụ nữ nghĩ đến việc kiếm được hai trăm đồng nhẹ nhàng thì mong sao có thêm vài kẻ ngốc như vậy.

Nếu Ôn Độ nghe được những lời này của họ, chắc chắn sẽ khiến họ chuẩn bị sẵn nến.

Tiền của Ôn Độ cậu dễ lừa vậy sao?

Ôn Độ ngồi xe ba bánh, dừng lại ở đầu một con hẻm. Trong tay cậu cầm hai hộp điểm tâm, một bình rượu và một con vịt quay lớn mua từ tiệm cơm Quốc Doanh.

Cậu bước vào hẻm, dừng lại trước một cửa nhỏ màu đỏ, gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở hé ra, lộ ra khuôn mặt lấm la lấm lét.

Ôn Độ trầm giọng hỏi: "Tôi tìm Cửu gia."

Người đó nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt, ném lại hai chữ: "Đợi đi."

Ôn Độ nhìn cánh cửa đỏ khép kín cũng không ngạc nhiên với thái độ của người này.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, cánh cửa mở ra.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 174



Lần này người đó chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, mở một khe cửa nhỏ, để cậu từ ngoài chen vào trong.

Ôn Độ: "..."

May mà bây giờ cậu vẫn đang cao lên, người gầy không thể chịu nổi nên mới vào được.

Nếu không thì trong một không gian nhỏ như vậy, cậu thực sự không thể chen vào được.

Ôn Độ bước vào trong, nhìn bên ngoài thì trông tứ hợp viện có vẻ nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng. Đây là một tứ hợp viện điển hình.

Các ngôi nhà trong viện đều có người ở. Những người đó thấy Ôn Độ vào, tất cả đều trốn vào góc tối lén lút quan sát cậu.

Thực ra những người đó đều là trẻ mồ côi, hoặc là những người sống khốn khổ.

Có đàn ông, có phụ nữ, có trẻ con, cũng có người già.

Kiếp trước, cậu cũng từng là một phần của nơi này.

Không phải vì cậu không có cái ăn, mà là cậu đã nhờ Cửu gia giúp mình tìm em gái. Cửu gia chưa bao giờ quên chuyện này.

Kiếp trước, trước khi qua đời, Cửu gia còn hỏi cậu: "Tiểu Độ, đã tìm thấy em gái chưa?"

Kiếp này lại đến đây, trong lòng Ôn Độ đều là sự biết ơn sâu sắc.

Cậu đi theo Tiểu Lục vào chính viện, nơi ở của Cửu gia.

Một người sống trong ngôi nhà lớn nhất.

"Đợi."

Đến cửa, Tiểu Lục bảo Ôn Độ dừng lại, tự mình vào trong.

Thực ra không cần nói, Ôn Độ cũng sẽ dừng lại.

Chi trong vài giây hít thở ngắn ngủi, Tiểu Lục đã từ trong đi ra, bĩu môi, cảnh giác nhìn Ôn Độ, không tình nguyện nói: "Vào đi."

Ôn Độ xách đồ bước vào.

Cửu gia ngồi khoanh chân trên giường, trên người mặc một chiếc áo bông đen, tay cầm một cái tẩu thuốc, gõ nhẹ, bỏ thêm thuốc vào. Nghe có người vào, ông ngẩng đầu nhìn qua.

Ôn Độ thấy Cửu gia, có chút không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Cậu hơi cúi đầu. "Cửu gia, tôi là Ôn Độ, là người dưới huyện lên. Hôm nay mạo muội đến thăm, mong Cửu gia thứ lỗi."

Cửu gia cũng đang quan sát Ôn Độ.

Đừng nghĩ ông đã già, nhưng đôi mắt ấy không phải là thứ mà loại người như Triệu Kiến Đông có thể so bì, chỉ cần nhìn một cái đã biết thằng nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi.

"Nhà cậu không có người lớn à? Sao lại để cậu ra ngoài làm việc?" Cửu gia không chút khách sảo vạch trần Ôn Độ.

Không mềm mỏng như lần đầu gặp mặt ở kiếp trước, lần này vẫn còn mang theo gai góc. Ôn Độ lại thích phương thức gặp gỡ hiện giờ này hơn.

Bởi vì hiện tại dù cậu không phải là đứa trẻ được Cửu gia thương nhất, nhưng em gái của cậu đã trở về.

"Trong nhà tôi, tôi làm chủ." Cách nói của Ôn Độ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, nói xong thì đặt đồ trên tay lên giường: "Cửu gia, hôm nay tôi đến là muốn nhờ Cửu gia giúp đỡ một việc." Cửu gia thổi râu trừng mắt, thằng nhóc này làm sao vậy, sao lại không theo lẽ thường?

"Nói đi, giúp việc gì?" Cửu gia cũng không hiểu sao, rõ ràng ông rất cảnh giác với thằng nhóc này, nhưng khi mở miệng lại tự vả vào mặt mình.

Sao ông lại dễ dàng nói những lời khinh địch như thế chứ?

Theo cái tính xấu của ông, chẳng phải nên cho thằng nhóc này chút sắc mặt à?

Trong mắt Ôn Độ ánh lên nụ cười quen thuộc, cậu còn theo đà trèo lên, ngồi trước mặt Cửu gia, nói: "Cửu gia, nói: “Cửu gia, việc này chú nhất định phải làm chủ cho tôi. Ở con phố phía trước, có một tiểu viện nhỏ, nhỏ hơn chỗ của chú một chút. Hôm qua tôi đến đó, người ta nói muốn bán nhà, rồi bắt tôi trả tiền đặt cọc. Nhưng khi hôm nay tôi đến làm thủ tục chuyển nhượng, bên trong đã đổi người rồi."

Cửu gia vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra.

Ông ngậm tẩu thuốc, nhả một ngụm khói rồi chửi: "Mấy tên khốn nạn này chỉ thích làm mấy chuyện thất đức. Đợi một lát, tôi sẽ bảo người mang họ đến đây cho cậu."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back