Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 155



Ôn Oanh vẫn còn nhỏ, đã buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt ăn được hai cái sủi cảo rồi cho cô bé về phòng ngủ.

Bà Ôn đã lớn tuổi, buổi tối ăn nhiều quá sẽ kho" tiêu.

Nhưng bữa cơm tất niên thì nhất định phải ăn sủi cảo.

Bà Ôn ăn xong cũng đi ngủ theo Ôn Oanh.

“Mẹ, mẹ không cần lo cho chúng con, mẹ cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi.” Ôn Thiều Ngọc thật đúng làm một cậu ấm, một bữa ăn có khi phải ăn đến hai tiếng.

“Đêm nay phải cảnh giác một chút, ngó ra xem bên ngoài có cháy không. Lỡ có người đốt pháo, những thứ đó rơi vào đống củi nhà mình bốc cháy thì nguy to.”

Bà Ôn đã lớn tuổi, mặc dù ngủ ít, nhưng cũng không thể thức khuya.

Bà dặn dò con trai xong rồi đi ngủ.

“Mẹ, con biết rồi. Cái này không cần mẹ nhắc, mẹ cứ đi ngủ đi.”

Ôn Thiều Ngọc tiếp tục thong thả ăn sủi cảo.

Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi rõ ràng hai mắt đã lờ đờ, đứng lên bắt đầu trải chăn.

Cậu phát hiện ra có đến ba cái chăn.

“Chi Chi, mau c** q**n áo đi ngủ.” Độ trải chăn xong, Gọi Luật Cảnh Chi đến ngủ.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Thiều Ngọc còn đang ăn cơm, nhất quyết không chịu đi ngủ.

“Ba anh ăn cơm ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong. Ăn xong ông ấy cũng không ngủ, em mà chờ ông ấy, thì đêm nay không được ngủ đâu.”

Lúc này Luật Cảnh Chi mới đi ngủ.

Mấy ngày trước đều ngủ không ngon, Luật Cảnh Chi vừa chui vào trong chăn ấm áp, nhắm mắt lại là lập tức ngủ thiếp đi.

“Thằng bé này vừa nãy còn nhất quyết không chịu ngủ, vậy mà giờ đã ngủ say rồi.” Ôn Thiều Ngọc nhỏ giọng trêu chọc.

Ôn Độ nói: “Trên tàu hỏa, nửa đêm thằng bé không ngủ chút nào. Trên tàu nhiều kẻ gian lắm, loại người nào cũng có. Nếu không phải có thằng bé đi về cùng con, thì suốt quãng đường này con c*̃ng không nghỉ ngơi được. Thằng bé cũng bằng tuổi Oanh Oanh đấy.”

“Vậy thì cứ để thằng bé ngủ ngon, sáng mai cũng đừng gọi dậy.” Nghe vậy, Ôn Thiều Ngọc không nói gì nữa.

“Vâng.” Ôn Độ hỏi hắn: “Ba, tối nay ba ở nhà hay là qua Trạm máy móc nông nghiệp?”

“Qua Trạm máy móc nông nghiệp.”

Dù Trạm máy móc nông nghiệp đã nghỉ Tết nhưng hắn thì không có nghỉ.

Nhiều kẻ có ý đồ không tốt, đêm giao thừa nghĩ rằng không ai trông coi nên muốn đi làm chuyện xấu.

Cho nên tối nay hắn nhất định phải quay lại.

“Vậy ăn xong thì ba mau về ngủ đi, đi đường cần thận. Ở nhà có con trông chừng rồi, ba không cần lo.” Nói xong, Ôn Độ khoác áo khoác quân đội rồi đi ra ngoài.

Lúc này người đốt pháo cũng khá nhiều.

Ôn Độ đạp xe đạp của ba đi một vòng quanh thôn.

Đợi đến khi tiếng nổ của pháo hoa gần hết, cậu mới quay về nhà.

Ôn Thiều Ngọc đã ăn xong, thậm chí còn rửa sạch bát đũa cất đi.

“Ba phải ra Trạm máy móc nông nghiệp rồi, sáng mai sẽ về. Con không có việc gì thì đi ngủ sớm đi."

Ôn Thiều Ngọc mặc áo khoác quân đội, đẩy xe đạp đi ra ngoài.

“Ba đi đường cẩn thận nhé.”

“Biết rồi.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi mất.

Ôn Độ đứng ở cửa nhìn bóng dáng ba cậu khuất dần ở ngã tư mới quay vào đóng cửa lại.

Ôn Độ lại đi vòng ra sau nhà một lượt.

Xác định không có gì bất thường, cậu mới đi ngủ.

Mùng một Tết phải đi chúc Tết.

Ôn Thiều Ngọc cũng về rất sớm.

Ăn sáng hắn cùng Ôn Độ đi chúc Tết.

Bọn họ vừa ra khỏi nhà thì đã có người đến chúc Tết.

Luật Cảnh Chi thấy những người đó vào nhà định quỳ lạy, ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.

Bà Ôn vội vàng đỡ bọn họ dậy, không cho ai quỳ lạy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 156



“Bây giờ Tết đến chúng ta không còn phong tục này nữa. Sau này vào hỏi thăm một tiếng là được rồi.”

Bà Ôn đổ hạt dưa rang ra đĩa, rồi bốc một nắm to đưa cho khách.

“Nhà chẳng có gì ngon, cầm về cho mấy đứa nhỏ ăn thử đi.”

Những người đến chúc Tết đều cầm theo một túi hạt dưa ra về.

Cả buổi sáng, khách đến chúc Tết nườm nượp. Bà Ôn cũng lại nói những câu tương tự như vậy.

Đến tận trưa, khách mới thưa thớt dần.

Những người lớn tuổi kia đến, gọi bà là chị dâu.

Sau đó móc trong túi ra hai viên kẹo hoặc một đồng xu ra đưa cho Ôn Oanh.

Ngay cả Luật Cảnh Chi cũng nhận được tiền mừng tuổi.

Cộng tất cả lại, tuy chỉ được hai xu thôi, nhưng Luật Cảnh Chi rất trân trọng.

Bọn họ không phải cho cậu bé tiền vì cậu bé là cậu ấm nhà họ Luật. Những người nông dân chất phác này đâu có biết cậu bé là ai. Mà vì thấy cậu bé cũng là một đứa trẻ như Ôn Oanh nên họ mới cho.

Luật Cảnh Chi không lấy số tiền đó mà đưa cho Ôn Oanh.

Bọn họ nể mặt bà Ôn mới cho cậu bé tiền. Sau này, bà Ôn sẽ phải trả cho bọn họ.

Bà Ôn không nhận: “Đây là tiền lì xì người lớn cho cháu, cháu giữ lấy mà tiêu.”

Luật Cảnh Chi mím môi, cảm thấy mình không nên tùy tiện đến nhà người ta ăn Tết như vậy.

Đợi đến giữa trưa, Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc cùng nhau trở về.

Bởi vì nhà nào cũng ăn hai bữa cơm.

Trước ba giờ chiều, mọi người đều phải chúc Tết xong.

Luật Cảnh Chi cảm nhận được bầu không khí giản dị trong thôn, trong lòng càng ngày càng thích nơi này.

Mùng hai là ngày con gái về nhà mẹ đẻ.

Mùng ba thì không có gì đặc biệt.

Nhưng thời điểm này, mọi người thường không thích ra ngoài.

Chớp mắt đã đến mùng sáu.

Khắp thành phố đều có lễ hội.

Ôn Độ phải đến lễ hội này, tranh thủ bán thêm chút quần áo.

Bà Ôn chọn giờ đẹp mới cho Ôn Độ ra ngoài.

Đúng lúc hôm nay người ở Trạm máy móc nông nghiệp đã (b)ắt đầu làm việc rồi, nên ban ngày Ôn Thiều Ngọc không cần phải đến đó.

Ôn Độ nói: “Ba, ba mặc chiếc áo sơ mi trắng đẹp như vậy mà đi dạo thì phí quá.”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Hôm nay những người làm việc ở Trạm máy móc nông nghiệp đều nhìn thấy rồi.”

“Bà nội, ba đi cùng con, Oanh Oanh và Chi Chi cũng đi cùng chúng con. Ở nhà chỉ còn một mình bà thôi thì buồn lắm. Dù sao cũng chỉ ngồi xe, không phải đi bộ nhiều, bà cũng đi cùng chúng con đi.”

Bà Ôn không muốn đi.

Ôn Độ lại nói: “Bà ơi, lễ hội đông người lắm, người đông như kiến. Đến lúc đó đông người quá, có người lấy trộm áo của con chắc con cũng không biết, bà phải đến trông coi giúp con nhé.”

Cháu trai đã nói vậy, làm sao mà bà Ôn nỡ không đi chứ?

Thế là cả nhà mang hàng ra bến xe để đi.

Ôn Độ sợ người nhà bị say xe, nên sắp xếp cho bọn họ ngồi phía trước.

Kết quả là chỉ có mình cậu bị say xe.

Đến trung tâm thành phố, Ôn Độ đi thẳng đến điểm đã định.

Cậu tìm một khoảng trống, tránh xa những hàng bán đồ ăn vặt, trải tấm vải trắng ra rồi tìm chỗ cột dây thừng.

Cậu chọn ra những bộ quần áo đẹp nhất, treo lên làm biển hiệu.

Chỉ cần có người đi qua, nhìn thấy những bộ quần áo treo trên đó đều dừng lại ngắm nghía.

Bà Ôn nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, nắm chặt tay chúng, sợ chúng chạy lạc mất.

Ôn Thiều Ngọc có làm da trắng trẻo, rất đẹp trai.

Hắn mặc áo len bên trong áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo quân đội màu xanh.

Hắn đứng đó như là một người mẫu có sẵn.

Những cô gái đi dạo phố nhìn thấy hai ba con nhà họ Ôn đều dừng lại ngắm một lúc lâu.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 157



Ôn Độ nhiệt tình chào mời: “Chị ơi, chị có muốn mua quần áo không? Những bộ quần áo này chúng tôi mang từ miền nam ra. Ở đây không có kiểu dáng nào như thế này đâu. Mỗi bộ chỉ có 19 đồng thôi, cũng không đắt lắm.”

Các cô gái nghe thấy giá chỉ 19 đồng, rẻ hơn cả ở cửa hàng bách hóa. Thế là ngồi xuống xem, phát hiện chất liệu vải cũng khá tốt.

Quan trọng nhất là kiểu dáng quần áo rất đẹp.

Ôn Oanh nghĩ đến hình ảnh trong giấc mơ, cô bé đã từng thấy người ta nói những câu như vậy lúc bán quần áo.

Cô bé tiến lên hai bước, đến bên cạnh Ôn Độ, giọng nói mềm mại, ngọt ngào: “Chị ơi, chị thấy em mặc cái váy này có đẹp không? Đây đều là anh trai em mua ở miền nam về cho em đấy.”

Các cô gái khác nhìn thấy chiếc váy mà cô bé mặc, thấy nó sành điệu hơn nhiều so với những chiếc váy của các bạn cùng trang lứa.

Bởi vì vào thời đó, mọi người thường mặc quần dài, quần bông dày. Ai mà lại đi mặc váy vào mùa đông cơ chứ?

Bây giờ, khi nhìn thấy chiếc váy đó, bọn họ cảm thấy như mình đang được khai sáng.

À!

Hóa ra quần áo có thể mặc như vậy.

Mùa đông cũng có thể mặc váy được à?

Các cô gái đang lưỡng lự lập tức muốn mua váy ngay.

“Đồng chí, cái váy này bán giá bao nhiêu vậy?”

“Chị ơi, chiếc váy này chỉ có hai mươi lăm đồng thôi ạ. Chị mặc chiếc váy này vào thì chắc chắn sẽ là cô gái đẹp nhất trong vòng trăm dặm đấy ạ.”

Cái miệng của Ôn Oanh thật sự rất khéo nói.

Cô gái kia lại đang ở độ tuổi cập kê, nghe thấy câu nói đó thì làm sao mà chịu được, lập tức rút tiền ra mua chiếc váy ngay tại chỗ.

“Cảm ơn chị nhé! Chúc chị năm mới vui vẻ!”

Cô bé vui vẻ đưa chiếc váy cho cô gái, cười híp mắt tiễn người ta đi, còn tặng thêm một câu chúc mừng năm mới.

Ngay sau đó, cô bé lại nhắm vào một vị khách khác.

“Chị ơi, chị có muốn mua váy không? Váy nhà em ít lắm nha. Ban đầu anh trai định mua để em lớn lên sẽ mặc, nhưng em lớn chậm quá nên chỉ có thể mặc một cái váy thôi.”

“Mỗi kiểu váy này đều chỉ có một cái duy nhất, không bao giờ bị đu.ng hàng với ai đâu ạ.”

“Một chiếc váy cũng không đắt, chỉ có hai mươi lăm đồng thôi. Chị ra cửa hàng bách hóa mà mua với giá hai mươi lăm đồng thì làm sao mua được chiếc váy độc nhất vô nhị như thế này được.”

“Em không thích mặc giống như chị hàng xóm. Chị ấy mặc không đẹp bằng em, luôn nói em xấu.”

Ôn Oanh bĩu môi, mặt đầy tủi thân, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn nữ khách hàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào chào mời mua quần áo của nhà mình.

“Chị xinh như vậy, mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ càng xinh hơn. Chị ơi, chị chọn chiếc màu đỏ hay chiếc màu đen này? Em nghĩ màu đỏ đẹp hơn, chị mặc lúc đám cưới chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất.”

Cô gái chưa định hôn, nhưng đã có đối tượng xem mắt rồi.

Tính ra tháng sau là có thể đính hôn rồi.

Sau khi đã đính hôn thì phải kết hôn, quần áo cho ngày đính hôn chắc chắn cũng phải mua mới.

Cô bé kia nói đúng, đi mua ở cửa hàng bách hóa chắc chắn sẽ đong hàng với người khác.

Mà cô ấy lại còn đính hôn vào mùa đông.

Mùa đông thì ai mà mặc váy chứ?

Cô gái nghĩ rằng chỉ có mình mặc váy vào ngày đính hôn thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải ghen tị.

“Em gói cái váy này lại cho chị.”

Cô gái trả tiền ngay tại chỗ.

Ôn Độ không nói lời nào, lấy số đo của cô gái rồi đưa váy cho cô ấy.

Ôn Oanh lại lấy ra một chiếc váy mùa hè: “Chị ơi, chị có muốn mua luôn cái váy này không? Cái váy này chất liệu rất tốt. Ở miền Nam bán phải đến ba mươi mấy đồng một cái đấy. Nếu chị mua hai cái thì em không lấy lãi, bán rẻ cho chị.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 158



Cô gái nghe nói cái váy ba mươi mấy đồng mà lại bán rẻ cho mình thì lập tức hỏi:

“Vậy em định bán cho chị bao nhiêu?”

“Hai cái váy năm mươi đồng nhé.” Ôn Oanh vừa nói vừa tiếc nuối, định lấy váy lại.

Hành động nhỏ của cô bé bị cô gái kia nhìn thấy, cô ấy không chút do dự rút ra năm tờ tiền lớn nhét vào tay Ôn Oanh, rồi giật lấy chiếc váy trong tay cô bé.

“Chị mua cả hai cái váy rồi nhé, đã nói là năm mươi đồng rồi. Tiền đưa em, váy chị mang đi.”

Cô gái sợ người lớn trong nhà Ôn Oanh phản ứng lại, cầm váy bước đi thật nhanh.

Ôn Oanh nhìn người đã đi rồi nhỏ giọng thở dài.

“Chị gái này thật hào phóng, em quên không giới thiệu áo sơ mi trắng cho chị ấy rồi.”

Ôn Độ: “...

Rốt cuộc ai đã nói em gái của cậu ngốc nghếch thế?

Đây là một đứa ngốc nghếch sao?

Ôn Oanh lập tức nhiệt tình chào mời một khách nữ khác: “Chị ơi, chị có muốn mua quần áo không ạ? Quần áo của nhà em đều mang từ miền nam ra đấy ạ. Độc nhất vô nhị trong thành phố, không có cái nào giống nhau đâu.”

“Chị ơi, chị có muốn mua cho đối tượng một cái áo không ạ? Chị xem ba em mặc chiếc áo sơ mi trắng này này, có phải trông trẻ ra rất nhiều không? Chiếc áo sơ mi trắng này rẻ lắm, chỉ có mười lăm đồng thôi ạ, là hàng từ miền nam ra đấy ạ.”

“Quần áo nhà em chỉ bán duy nhất hôm nay thôi, qua hôm nay là không bán nữa đâu.”

“Các anh chị, các bác, đi qua đi lại đừng bỏ lỡ nhé. Mau qua xem những mẫu quần áo mới từ miền nam ra đây ạ.”

“Giảm giá, bán rẻ thôi.”

“Chỉ bán một ngày duy nhất thôi!”

Giọng nói non nớt trong trẻo vang lên trên con phố đông đúc.

Không ít người nghe thấy tiếng rao này đều tò mò đi tới xem.

Bọn họ chưa từng thấy ai bán quần áo một cách công khai trên phố như vậy.

Nhìn những bộ quần áo, thấy chất lượng khá tốt, kiểu dáng lại rất đẹp.

Hơn nữa còn là hàng từ miền nam ra.

Mọi người đều cảm thấy có gì đó mới mẻ.

Nhiều người dừng lại hỏi: “Cái áo này bao nhiêu tiền?”

“Chị ơi, chị có muốn mua cái áo này không? Cái áo này 30 đồng. Nhưng nếu chị mua hai cái thì chỉ có năm mươi lăm đồng thôi. Em có thể bớt cho chị năm đồng nhé.”

Nghe nói bớt năm đồng, người ta lập tức bị hấp dẫn.

“Chị ơi, chị có muốn mua cho đối tượng một cái áo không? Chị xem cái áo sơ mi này đẹp thế nào, ba em mặc vào trông trẻ ra hẳn.”

“Cô ơi, con trai cô đã kết hôn chưa? Nếu chưa thì mua cho con trai cô một cái áo sơ mi đi. Dù là đi xem mắt hay kết hôn, chắc chắn sẽ là chú rể đẹp trai nhất!”

“Cô nhìn ba cháu này, đẹp lắm phải không!”

Ôn Thiều Ngọc bị gọi tên, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ về phía người đó.

Hắn còn rất phối hợp cởi cúc áo khoác, để lộ phần ngực áo sơ mi trắng bên trong, cho mọi người thấy rõ hiệu quả của chiếc áo sau khi mặc.

Nếu không phải trời quá lạnh, hắn thực sự muốn cởi hẳn áo khoác ra, để mọi người ngắm nghía một vòng.

Người phụ nữ ban đầu còn hơi do dự, trực tiếp hỏi: “Áo sơ mi trắng này giá bao nhiêu?”

“Mười tám đồng.”

Ôn Oanh vừa mở miệng đã nâng giá áo lên thêm vài đồng.

“Mười tám đồng?”

Người phụ nữ có chút do dự, mười tám đồng thật sự quá đắt.

Nếu đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có mười một đồng tâm. Giờ một chiếc áo sơ mi lại tận mười tám đồng, có vẻ không hợp lý.

Ôn Oanh nhận ra sự do dự của đối phương, lập tức nói ngay: “Áo sơ mi nhà cháu mang từ miền nam ra đó, kiểu dáng y hệt mẫu đang thịnh hành nhất ở Hương Thành. Áo bên đó và áo của nhà một xưởng sản xuất ra. Nếu không phải vì anh trai cháu quen thân với ông chủ, thì căn bản không thể lấy được một trăm cái áo sơ mi này.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 159



“Cô ơi, cô còn do dự thì ngày mai là mua không được nữa đâu. Nhà cháu chỉ bán một ngày hôm nay thôi.”

Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi: “Chỉ bán một ngày thôi, mai các cháu không đến nữa à?”

“Đúng vậy, chỉ mang về được từng này áo thôi. Kể cả sau này có lấy áo khác về, chắc chắn cũng không phải những kiểu dáng này. Huống hồ những cái áo này chỉ lấy giá hữu nghị, nhà cháu bán cũng không có lời. Nếu lần sau lại lấy thêm áo về, chắc chắn sẽ đắt hơn giá này, một chiếc áo sơ mi ít nhất cũng phải hai mươi lăm đồng mới mua được.”

Ôn Oanh ở bên này thở dài: “Nếu cô đợi đến lần sau mua cũng được. Nhưng giá thì phải là hai mươi lăm đồng một cái đó.”

Người phụ nữ vừa nghe, dù hai tháng nữa người ta lại tới bán, nhưng giá lại đắt hơn bảy đồng.

Bà ấy tính toán trong lòng, chắc chắn là mua bây giờ hời hơn.

Thế là cắn răng nói: “Lấy cho cô một cái đi.”

“Được rồi! Cô ơi, con trai cô cao bao nhiêu ạ? Cân nặng khoảng bao nhiêu? Cháu sẽ chọn cho anh ấy một cái áo phù hợp.”

Ôn Oanh cười ngọt ngào.

Người phụ nữ kia làm sao biết con trai mình cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu?

Bà ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc nói: “Con trai cô thấp hơn ba cháu một chút, mập hơn một chút.”

Sau khi bà ấy nói xong, Ôn Oanh lấy từ trong túi ra một chiếc áo sơ mi, đưa qua: “Cô đi thong tha."

Ôn Oanh vui vẻ đưa tiền cho anh trai.

“Anh mau cất tiền đi!”

Ôn Độ: “...”

Em gái cậu thật lợi hại, chẳng cần ai dạy mà đã biết cách làm ăn.

Một tài năng bán hàng bẩm sinh.

Tương lai nếu cậu có bán nhà, chắc phải kéo em gái qua giúp.

Biết đâu có thể lôi kéo được không ít người.

“Ôn Oanh giỏi lắm!”

Ôn Oanh được khen, trong lòng vui sướng, chủ yếu là vì cảm thấy mình có thể giúp được anh trai.

“Em đi bán tiếp đây.”

Ôn Oanh vui vẻ chạy ra sạp quần áo, lại tiếp tục chào mời khách hàng.

Thời đại bây giờ hoàn toàn khác với thời sau này.

Mọi người thời này rất nhút nhát.

Một cô bé vô tư hoạt bát như Ôn Oanh đứng bán hàng, quả là một điều hiếm thấy, khiến ai cũng tò mò.

Có vài người không mua quần áo, chỉ muốn nhìn xem cô bé đáng yêu này bán hàng như thế nào.

“Người từ phía nam đến, người từ phía bắc tới, đều dừng chân lại xem đi! Đây là quần áo mang từ miền nam ra, chỗ chúng ta không có mẫu này đâu.”

Đừng nói là người ngoài chưa thấy cảnh này.

Ở đây ngoài Ôn Độ ra thì không ai đã từng thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chạy từ xa đến để xem.

“Chú ơi, bác ơi, anh ơi, mọi người mau đến xem áo sơ mi ba cháu mặc có phải rất là lịch sự và bảnh bao không?”

Ôn Oanh vừa bán vừa không quên kéo người mẫu tốt nhất ra.

Ôn Thiều Ngọc cũng rất tự nhiên đứng đó.

Hắn vừa sải bước vừa nói: “Thực ra mặc chiếc áo sơ mi này bên trong áo len là đẹp nhất, trông rất có phong thái của nhà trí thức. Nhưng mà làm thế thì hơi phí, chỉ cần dùng cổ áo giả là được rồi.”

Năm nay khác với những năm trước.

Một năm trước, ai dám nói trí thức là tốt?

Bây giờ nhà nước đã khôi phục lại kỳ thi đại học, trí thức đã trở thành đối tượng được săn đón. Mọi người đều biết những người bị coi là “xú lão cứu* kia, giờ đây đã trở thành đối tượng được theo đuổi.

*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong thời kỳ Đại cách mạng văn hoá (1966-1976)

Ai lại không muốn con cái mình trở thành trí thức cấp cao?

“Ba, ba mặc áo sơ mi này thật đẹp!” Ôn Oanh còn đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng sở vào chiếc áo sơ mi trắng của ba.

Trong đầu mọi người có mặt tại đó đều hiện lên một hình ảnh: bản thân mặc áo sơ mi trắng, con gái mình, hoặc cô gái mà mình thích cũng nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ như thế này.
 
Back
Top Bottom