Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 160



Cảm giác đó thật sự là...

Khiến cho người ta kích động.

Không ít người bị cảnh tượng này cuốn hút, lập tức rút tiền ra mua áo sơ mi.

Những người còn đang do dự, thấy những chiếc áo sơ mi lần lượt được người khác mua hết, cũng

vội vàng rút tiền ra mua. Sợ rằng bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn mua được nữa.

Cứ như vậy chín mươi mấy chiếc áo sơ mi đã bán hết sạch trong chốc lát.

Những người đến sau nghe tin muốn mua thì phát hiện sạp hàng đã không còn nữa.

Áo đã bán hết.

Ôn Độ thu dọn những chiếc áo đã may, cất vào túi. Rồi gấp tấm vải trải dưới đất và bỏ vào túi. Cuối cùng dùng dây thừng buộc chặt lại, cầm trong tay, dẫn cả nhà đi chơi hội.

Lễ hội rất đông người, có người bán đồ ăn, có người biểu diễn xiếc.

Tiếng người huyên náo.

Ôn Độ nắm chặt tay em gái, Ôn Thiều Ngọc nắm tay Luật Cảnh Chi, bà Ôn đi phía trước.

Cả nhà đi từ đầu lễ hội đi đến cuối lễ hội.

Thấy món gì ngon lạ, Ôn Độ lại rút tiền ra mua một phần.

“Mua cái này làm gì? Đắt thế, phí tiền ra. Về nhà bà làm cho mà ăn.”

Bà Ôn không nỡ tiêu tiền, không định để cháu trai mua.

Ôn Độ khuyên bà: “Bà ơi, về đến nhà trời tối mất rồi. Không ăn sao được? Người lớn chịu được chứ trẻ con thì chịu sao nổi.”

Lúc nói câu này, Ôn Độ hoàn toàn không nhận ra mình cũng còn là trẻ con.

Nghe vậy, bà Ôn không nói gì nữa, cũng không cản cháu trai nữa.

Ôn Thiều Ngọc cũng rất thích không khí này, thấy người ta hát hí khúc là đứng lại không chịu đi, nhất định phải nghe người ta hát xong mới đi.

Lễ hội như thế này đã rất nhiều năm rồi không có.

Năm nay là lần đầu tiên.

Không chỉ Ôn Thiều Ngọc Muốn xem, những người khác cũng muốn xem.

Ôn Độ chi tiền Gọt chút đồ ăn, lại gọi một ấm trà, để cả nhà ngồi ở hàng ghế trước xem kịch.

Xem kịch xong, ăn uống no nê, cả nhà tiếp tục đi dạo.

Đi hết lễ hội, khi lên xe về thì trời đã tối rồi.

Bọn họ ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, hai đứa nhỏ đã không mở mắt nổi vì quá buồn ngủ.

Ôn Thiều Ngọc còn phải đến Trạm máy móc nông nghiệp.

“Bà nội, bà rửa mặt rồi đi ngủ đi, con đưa ba đi.” Ôn Độ đi ra ngoài để đóng cửa lớn.

Lúc quay lại, thấy bà nội vẫn chưa ngủ, bà đã chuẩn bị sẵn nước rửa chân cho cậu, còn đặt sẵn khăn lau chân bên cạnh ghế.

“Bà nội, bà mau đi ngủ đi, bà mệt cả ngày nay rồi.”

Bà Ôn nói: “Bà không buồn ngủ, lớn tuổi rồi nên ngủ ít.”

“Nhưng bà cũng mệt mà. Tối nay bà ngủ sớm, sáng mai dậy chúng ta đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”

Nghe Ôn Độ nói vậy, bà lập tức xoay người đi vào phòng.

Ôn Độ: “...”

Thì ra, cả ngày bà vẫn nhớ đến chuyện này.

Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.

Nhà còn nuôi hai con dê, một trong số đó đã đẻ con, còn có cả sữa.

Bà Ôn nghe cháu nói trẻ con uống sữa dê rất tốt cho sức khỏe, ít ốm đau, nên khi có tiền, bà lập tức mua về hai con dê.

Bà không chỉ mua một con, mà là một đực một cái, để sau này còn sinh sôi nảy nở.

Không ngờ người ta lại có sẵn dê mẹ đang có bầu để bán.

Bà lập tức mua ngay một con dê về.

Sau khi dê mẹ đẻ con, mỗi ngày bà đều vắt một chút sữa về cho Ôn Oanh uống.

Sáng sớm nấu sữa dê xong, bà gọi mọi người trong nhà dậy.

Bà vừa vào phòng, thấy mặt cháu gái đỏ bừng, đặt tay lên trán, lập tức hoảng sợ.

Bà vội vàng sang phòng bên Gọi cháu trai.

Ôn Độ nghe thấy động tĩnh đã mở mắt.

“Bà ơi, mấy giờ rồi?”

“Bây giờ đã 7 giờ rồi, dậy mau. Ba con chưa về, con đưa Oanh Oanh lên trạm y tế trên kia trước đi. Hình như Oanh Oanh bị sốt rồi.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 161



Ôn Độ giật mình, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Luật Cảnh Chi cũng đã tỉnh.

Cậu bé tự mình mặc quần áo, thấy Ôn Độ nhảy xuống giường, giày còn chưa kịp đi đã chạy về phòng phía tây.

“Oanh Oanh?”

Ôn Độ ngẩng đầu thử nhiệt độ trên trán em gái, phát hiện nhiệt độ rất cao.

Nóng đến bỏng cả tay.

Cậu lập tức kêu: “Bà nội, bà mặc quần áo cho Oanh Oanh trước đi.”

Nói xong cậu xoay người chạy ra ngoài.

Bà Ôn đi vào, mặc quần áo cho Oanh Oanh. Không lâu sau, Ôn Độ đã thở hồng hộc chạy từ bên ngoài về.

“Bà ơi, con mượn được xe đạp của nhà hàng xóm rồi. Bà bế Oanh Oanh ngồi lên xe đạp, con sẽ đạp xe đưa bà và Oanh Oanh đến trạm y tế.”

Lúc chạy ra ngoài, Ôn Độ mới nhớ ra trong nhà còn có một đứa nhỏ khác.

“Chi Chi, Oanh Oanh sốt cao, bây giờ anh phải đưa em ấy đến trạm y tế, sẽ về muộn một chút. Em ở nhà đợi, lúc ba anh về, em nói cho ba anh biết nhá.”

Cậu cũng không hỏi Luật Cảnh Chi có thể làm gì, xoay người vào nhà bế em gái đi ra ngoài.

Bà Ôn cũng theo sau ra ngoài.

Ôn Độ bế em gái nói với bà: “Bà, bà ngồi lên trước đi.”

Đợi bà ngồi lên xe, Ôn Độ đặt em gái vào lòng bà, tự mình đạp chân chống, đẩy xe đi ra ngoài. Ra khỏi cổng, cậu leo lên xe đạp thật nhanh đến trạm y tế.

Đến nơi, bà Ôn xuống xe, bế cháu gái đi vào bên trong.

Ôn Độ dựng xe rồi chạy theo, đón em gái từ tay bà rồi chạy vào trong.

“Bác sĩ, bác sĩ! Mau đến khám cho em gái, em cháu bị sốt cao!”

Bác sĩ nghe thấy tiếng động vội vàng bước ra, lập tức chỉ vào phòng bên cạnh có giường bệnh và nói: “Mau bế cô bé vào đó, đặt lên giường bệnh.”

Sau khi đo nhiệt độ cho Ôn Oanh, bác sĩ hỏi người nhà: “Cô bé bị sốt từ khi nào? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Hoặc có triệu chứng gì khác không?”

“Không có gì khó chịu cả, chỉ là hôm qua đi một chuyến vào thành phố, sau khi về thì ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy vẫn bình thường, chuẩn bị Gọt em ấy dậy ăn sáng thì phát hiện em ấy bị sốt.”

Ôn Độ nói rất nhanh, rất rõ ràng.

Bác sĩ cũng bắt mạch cho Ôn Oanh và làm một số kiểm tra khác.

Cuối cùng khi nhìn thấy kết quả nhiệt độ, bác sĩ nhíu mày nói: “Không sao đâu, cứ tiêm cho cô bé một mũi hạ sốt đã, xem tình hình thế nào rồi nói sau.”

Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, phải ở lại trạm y tế theo dõi một lúc.

Lúc này Ôn Độ mới phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh.

Trong lòng cậu có một loại cảm giác sợ hãi.

Lúc này, tinh thần đã bình tĩnh trở lại, cậu mới có tâm trạng để quan tâm đến những người khác.

Anh phát hiện tâm trạng của bà nội cũng không ổn.

“Bà ơi, không sao đâu ạ.” Ôn Độ an ủi bà.

Bà Ôn dùng khăn lau tay cho cháu gái, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Tiểu Độ, đây không phải lần đầu con bé sốt cao như vậy rồi. Từ lúc nó về nhà đến giờ, cứ bị ốm suốt. Không biết có phải sau này cứ như vậy mãi không.”

Ôn Độ giật mình.

“Không đâu ạ. Trước đây sức khỏe Oanh Oanh rất tốt. Chuyện hay bị ốm này chắc chắn là do mấy ngày bị bắt cóc làm em ấy hoảng sợ quá mà ra. Chăm sóc em ấy thêm hai năm nữa, khi quên hết chuyện đó, sức khỏe chắc chắn sẽ tốt lên thôi.”

“Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi, bà chỉ sợ đứa trẻ này sẽ như thế suốt đời.”

Khuôn mặt Bà Ôn đầy vẻ lo lắng.

Trong lòng Ôn Độ cũng có suy nghĩ như vậy.

Cậu không cho rằng em gái mình bị bọn bắt cóc làm cho sợ hãi, mà cậu cảm thấy em gái đã nghịch thiên cải mệnh, chắc chắn sẽ phải mất đi một thứ gì đó.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 162



Nếu chỉ là thỉnh thoảng ốm đau thì cậu vẫn chấp nhận được.

Miễn là em gái còn sống, còn ăn uống được, thỉnh thoảng ốm một chút cũng không phải vấn đề lớn.

Về sau nếu có ai đó chê bai em gái thì cũng không sao, cậu sẽ nuôi em gái cả đời.

“Tiểu Độ à, bà biết nói thế này là không công bằng với con, cũng rất ích kỷ. Nhưng Oanh Oanh là em gái duy nhất c*̉a con. Sau này khi bà và ba con không còn nữa, hai đứa là những người thân duy nhất trên đời này. Sức khỏe em gái con như thế này, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai muốn đến nhà hỏi cưới. Sợ rằng ngay cả chuyện hôn nhân của con cũng khó nói.”

Bà Ôn cũng không còn cách nào khác, bà có thể phó thác cháu gái mình cho ai đây? Bất kể là đề ai chăm sóc cháu gái, bà đều không yên tâm.

“Con yên tâm, bà còn có tiền. Chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ không để Oanh Oanh trở thành gánh nặng của con. Sau này bà mất rồi, con nhất định không được để em gái chịu ấm ức. Có làm được không?”

Ôn Độ từng nghe người ta nói bà không thích em gái, cho nên lúc đi học cậu luôn muốn về nhà chăm sóc em gái.

Kiếp trước cậu không hiểu chuyện, sau khi em gái bị bắt cóc còn trách bà nội quá lạnh nhạt với em gái.

Khi cậu quyết định một mình ra ngoài tìm em gái, bà đã cho cậu tất cả tài sản trong nhà. Một phần vì lo cậu chịu khổ, một phần vì lo cậu không có tiền, không thể kiên trì cho đến khi tìm được em gái về.

Khi đó cậu mới biết bà nội yêu thương em gái đến nhường nào.

Kiếp này, bà nội còn yêu thương em gái nhiều hơn cả những gì cậu từng tưởng tượng ở kiếp trước.

“Bà nội, bà nói gì vậy? Em ấy là em của con. Sau này nếu em ấy muốn lấy chồng, con sẽ tổ chức cho em ấy một đám cưới thật linh đình. Còn nếu em ấy không muốn lấy chồng, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời.”

Bà nội nghe cháu trai nói vậy, nét mặt mới dịu đi phần nào.

Truyền nước biển mất rất nhiều thời gian.

Ôn Độ lo lắng bà nội chưa ăn cơm, sợ bà đói, nên định đạp xe về nhà. Trả xe đạp cho người ta trước, rồi mang chút đồ ăn đến.

“Bà ơi, con về nhà một lát. Trả lại xe cho người ta, lát nữa người ta còn cần dùng.”

Bà nội xua tay: “Con về đi, ở đây có bà rồi.”

Ôn Độ đạp xe về nhà, trả xe đạp trước rồi mới về nhà.

Cậu vào nhà thấy chiếc xe đạp, biết ba đã về rồi.

Ôn Thiều Ngọc chưa ăn cơm, đang bỏ thức ăn vào hộp cơm, định mang cơm cho bọn họ.

Thấy Ôn Độ về, hắn hỏi: “Em gái con thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói có thể do em ấy còn nhỏ, bị mệt. Nhưng mà sốt rất cao, lại còn bị cảm nhẹ. Bác sĩ đã tiêm một mũi hạ sốt, theo dõi một lúc, nếu không sao thì có thể đưa em ấy về.”

Ôn Độ nói rồi mới phát hiện ra trong đó còn có cháo, nghĩ rằng nếu em gái hạ sốt thì chắc cũng tỉnh rồi.

Cậu múc cháo vào chum trả rồi đậy nắp lại, rồi tìm một cái đệm lớn bọc lại.

Thấy vậy, Ôn Thiều Ngọc hỏi: “Con làm gì vậy? Không ăn cơm mà đã đi rồi à? Con ăn cơm đi đã, ba đi đưa cơm cho. Lát nữa ba về, con lại lên thay ba.”

Ôn Độ nghĩ đến không biết em gái sẽ phải ở lại trạm y tế bao lâu mới được về, nên cậu quyết định ăn no trước rồi lên thay.

Ôn Thiều Ngọc lại lấy bữa sáng cho mẹ, bắt chước con trai, đầu tiên bỏ cơm và thức ăn vào chum trà, sau đó dùng đệm bọc lại, cho vào một cái túi vải đã chuẩn bị sẵn, ôm ra ngoài.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi rất nhanh, chỉ mất năm phút là đến nơi.

Hắn quen thuộc tìm được phòng, đi vào rồi đưa đũa và thìa cho mẹ.

“Mẹ ăn cơm trước đi, để con trông con bé cho.” Ôn Thiều Ngọc nói rồi ngồi bên giường nhìn chai truyền nước biển.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 163



Bà Ôn hỏi hắn: “Con ăn cơm chưa? Sao đến sớm thế?”

“Con chưa ăn cơm, vừa về nhà là định đem cơm cho mẹ. Kết quả là Tiểu Độ về trước, thế là con bảo nó ăn cơm trước. Một lát nữa con về rồi nó lại lên thay.”

Ôn Thiều Ngọc thấy chai truyền còn phải truyền rất lâu, lại còn rất lạnh. Hắn đứng dậy qua phòng bên cạnh của bác sĩ tìm một cái chai, đổ đầy nước nóng vào rồi đặt bên cạnh tay của Oanh Oanh.

Bà Ôn nhìn thấy hành động chu đáo của con trai, cảm thấy con mình cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Ăn xong, bà bão con trai về.

“Mẹ, có cần mang thêm gì không? Ti nữa Tiểu Độ lên, con bảo thằng bé mang lên luôn.” Trước khi về, Ôn Thiều Ngọc hỏi.

“Không cần mang gì cả.”

“Vậy con về nhé.”

Ôn Thiều Ngọc đạp xe về, lúc đó Ôn Độ đã ăn no rồi.

Cậu đang chuẩn bị lên trạm y tế.

“Con đạp xe của ba đi này.”

“Không cần đâu.”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Không cần cái gì, con không đạp xe đi, lát nữa Oanh Oanh tỉnh lại làm sao đưa con bé về được?”

Ôn Độ nghe vậy mới chịu đạp xe đến trạm y tế.

Lúc cậu tới nơi, Ôn Oanh đã tỉnh, đang ngồi trên giường, tay không truyền dịch đang chậm rãi ăn cháo.

Thấy cậu vào, khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé bỗng trở nên tươi tắn hẳn lên.

“Anh, anh đến rồi à?

Ôn Oanh vừa mở miệng. Ôn Độ lập tức nhíu mày.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào thường ngày của Ôn Oanh lúc này nghe như tiếng chiêng vỡ, vô cùng khàn.

Cậu tự trách mình.

Nếu không phải cậu mang về những bộ quần áo đó, Ôn Oanh đã không phải ra sức kêu gọi chào hàng nhiều đến vậy.

Có lẽ cũng sẽ không bị ốm.

Dường như Ôn Oanh có thể cảm nhận được hoạt động tâm lý của anh trai lúc này.

Cô bé cười ngọt ngào nói: “Anh, lần trước em bị ốm còn không nói ra tiếng được. Lần này chắc là vì hôm qua em nói nhiều quá.”

Ôn Độ: “... ”

Trong nháy mắt cậu cảm thấy như được an ủi.

“Ăn cháo đi, để lát nữa nguội mất.” Ôn Độ bước tới sở trán cô bé.

Nhiệt độ đã giảm rồi.

“Em ấy vẫn còn sốt ạ?” Ôn Độ hỏi bà.

Bà Ôn nói: “Đỡ nhiều rồi, bây giờ là ba mươi tám độ. Bác sĩ nói tình hình hiện tại của con bé rất ổn. Đợi truyền xong chai truyền dịch này rồi đo nhiệt độ lại. Nếu nhiệt độ hạ hẳn rồi thì chúng ta có thể về. Nhưng buổi tối vẫn phải cảnh giác, nếu con bé vẫn sốt thì cho uống chút thuốc hạ sốt paracetamol."

Ôn Độ biết, đây là một loại thuốc hạ sốt rất tốt.

Dù là sau bốn mươi năm, loại thuốc này vẫn rẻ và hiệu quả.

“Lát nữa con sẽ đi mua thêm ít thuốc này mang về.” Ôn Độ nói xong, sải bước chân dài đi ra ngoài.

Kiếp trước cậu không mấy quan tâm đến con cái, đã bỏ lỡ sự trưởng thành của các con. Nhưng cậu cũng biết rằng các

gia đình có con thường sẽ chuẩn bị sẵn một số loại thuốc cho trẻ em.

Ôn Độ hỏi bác sĩ và mua tất cả những loại thuốc có thể mua được.

Đề phòng bất kỳ tình huống nào sau này.

Bà Ôn thấy cậu mua nhiều thuốc như vậy, hiểm khi không chê cậu phung phí tiền bạc.

Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ lại đến đo nhiệt độ cho Ôn Oanh.

“Nhiệt độ đã hạ hẳn rồi. Nhưng về nhà vẫn phải đo nhiệt độ mỗi giờ một lần. Đến tối trước khi đi ngủ đo lại một lần nữa. Nếu đêm không sốt thì coi như không có gì đáng lo ngại.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Ôn Độ dùng chăn quấn em gái lại rồi bế ra ngoài.

Lúc này cậu mới phát hiện em gái rất nhẹ, nằm trong lòng cậu cử như một chiếc lông vũ.

"Bà ơi, bình thường em ấy ăn có nhiều không?” Ôn Độ nhíu mày hỏi.

Bà Ôn nói: “Ăn như mèo ăn ấy.”

Ôn Độ lập tức không đồng tình nhìn em gái.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 164



“Oanh Oanh, nếu em không ăn uống đầy đủ, cơ thể sẽ rất yếu. Như vậy em sẽ thường xuyên phải đến bệnh viện đấy. Ôn Độ thật sự không hù dọa Ôn Oanh.

Ôn Oanh biết rõ tình trạng của mình.

Cô bé sẽ không bao giờ để anh trai biết tại sao mình từ một cô bé khỏe mạnh, lại trở nên yếu đuối như bây giờ.

“Anh ơi, em nhất định sẽ ăn nhiều hơn mà.”

Ôn Oanh nói là làm, khi về nhà ăn cơm mặc dù đã no rồi, cô bé vẫn cố gắng ăn thêm.

Ôn Độ nhìn thấy thì nhíu mày, vươn tay ngăn cô bé lại: “Không ăn được nữa thì thôi. Anh bảo em ăn no, chứ không

phải ăn đến căng bụng. Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa. Lát nữa đôi thì nhớ nói với anh.”

Ôn Oanh cười híp mắt, rất phụ thuộc kéo ngón tay của anh trai, giọng nói mềm mại: “Anh, anh là người anh trai tốt nhất trên đời, em thích anh lắm lắm luôn

Mắt Ôn Độ đầy ý cưới.

“Được rồi, đi chơi đi. Không có việc gì thì đọc sách, không muốn đọc sách thì nằm ngủ”

Ôn Độ ăn rất nhiều.

Ôn Oanh đã ăn xong rồi, mà cậu mới chỉ ăn được một nửa.

Luật Cảnh Chỉ ăn cũng khá nhiều, mỗi lần cậu bé định đặt đũa xuống, lại nhớ đến câu “đồ lùn” của Ôn Độ.

Thế là cậu bé biển nỗi buồn thành động lực, lặng lẽ ăn thêm hai miếng cơm nữa.

Luật Cảnh Chi không ăn đến căng bụng.

Cậu bé ăn có chừng mực.

“Bà, chú, anh, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ăn xong rồi.”

Luật Cảnh Chi lễ phép nói xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Oanh nói chuyện với cô bé.

“Oanh Oanh, cậu còn khó chịu không?”

Ôn Oanh lắc đầu: “Lúc truyền dịch tớ không biết gì cả. Đến khi tỉnh lại thì không còn khó chịu nữa rồi."

Luật Cảnh Chi đưa bàn tay nhỏ ra sở trán cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, biểu cảm có chút nghiêm túc.

“Oanh Oanh, khi nào tớ về nhà, cậu về cùng tớ nhé. Tớ sẽ nhờ bác sĩ nhà của tớ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu. Ở đây không có các thiết bị kiểm tra, nên nhiều vấn đề không thể kiểm tra ra được.”

Ôn Oanh biết mình không có vấn đề gì nên từ chối ý tốt của Luật Cảnh Chi.

“Thực ra cơ thể tớ rất khỏe. Chỉ là thỉnh thoảng bị sốt và dễ bị cảm hơn người bình thường thôi.”

Ôn Oanh biết mình sẽ trở nên yếu ớt, dễ mắc bệnh nhưng sẽ không có bệnh nghiêm trọng.

Cô bé chỉ không thể chạy nhảy hoạt bát như nhiều đứa trẻ khác. Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng có thể bị thương.

Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ khiến cô bé khó chịu.

“Thật sao?”

Luật Cảnh Chi không hiểu lắm.

Cậu bé cảm thấy không yên tâm. Không thể thuyết phục được Ôn Oanh, Luật Cảnh Chi tìm đến Ôn Độ.

“Anh, em muốn đưa Oanh Oanh sang bên chỗ em khám bệnh.

Ôn Độ hiểu ý tốt của cậu bé, cảm ơn trước rồi mới nói: “Chi Chi, Oanh Oanh không thể sang bên em khám bệnh được, không phải em ấy không Muốn, mà là bây giờ người ở bên này, sang bên chỗ em làm thủ tục rất phiền phức.”

“Vậy có thể chờ mà!" Luật Cảnh Chi nói.

Có một số việc Ôn Độ không biết giải thích thế nào.

“Anh sẽ đưa em ấy lên thành phố khám bệnh, em đừng lo." Ôn Độ nhớ đến kiếp trước, sau khi đọc nhiều bài viết về bệnh tật trên mạng, cậu càng lo lắng cho em gái.

Ôn Độ dự định đợi Ôn Oanh khỏe hơn một chút rồi sẽ đưa cô bé lên thành phố khám bệnh.

Mệt mỏi cả ngày, đến giờ ăn tối rồi.

Ăn tối xong, Ôn Độ lấy hết số tiền hôm qua kiếm được ra.

Cậu muốn làm cho bà nội vui vẻ một chút.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 165



”Bà ơi, bà lại đây với con, chúng ta kiểm tra số tiền hôm qua kiếm được. Xem chúng ta đã kiếm

được bao nhiêu tiền.”

Có nhiều tờ đại đoàn kết lắm.

Và còn rất nhiều tờ hai đồng.

Ôn Độ đỗ túi ra, tiền trong nháy mắt biến thành một đống.

“Wow! Nhiều tiền quá!”

Ôn Oanh ngay lập tức cảm thấy tất cả bệnh tật của mình đều khỏi hết.

Ôn Thiều Ngọc đưa tay nắm một nắm tiền: “Từ nhỏ đến giờ ba chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”

Người không bình tĩnh nhất là hai ba con bọn họ.

Bà Ôn thì đã từng thấy rất nhiều chuyện trên đời, ngày xưa nhà bà cũng có không ít tiền.

Luật Cảnh Chi vốn là cậu ấm xuất thân hào môn.

Còn Ôn Độ, kiếp trước giá trị tài sản của cậu không biết nhiều đến mức nào, nếu đổi hết thành tiền mặt, có thể chất đầy cả căn nhà.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy đống tiền này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.

“Ba lấy một ít ra đếm trước.”

Ôn Thiều Ngọc nói rồi bắt đầu kiểm tra tiền.

Hắn chỉ lấy toàn đại đoàn kết.

Ôn Oanh thì cầm những tờ hai đồng, cô bé đếm từng tờ một, đếm đến mười tờ rồi để sang một bên, sau đó tiếp tục đếm.

Khi mọi người đã đếm xong toàn bộ số tiền, bọn họ gộp lại để tính tổng số tiền.

Cả gia đình đều sửng sốt.

Mỗi cái áo sơ mi Ôn Oanh bán được mười tám đồng, tổng cộng có chín mươi tám cái. Tất cả số áo sơ mi trắng bán được một nghìn bảy trăm sáu mươi bốn đồng.

Những áo sơ mi trắng này còn không bằng những bộ đồ nữ mà Ôn Độ mang về.

Một chiếc váy bán ba mươi đồng, áo thì có cái hai mươi, có cái hai mươi lăm.

Tổng cộng tất cả số quần áo này bán được hơn năm ngàn đồng.

“Vậy tất cả là bao nhiêu tiền?” Ôn Thiều Ngọc tò mò hỏi.

Ôn Oanh cũng rất tò mò, ngay cả Luật Cảnh Chi cũng muốn biết một bao tải quần áo kia có giá trị bao nhiêu.

Có lẽ người bình tĩnh nhất trong cả nhà chính là bà Ôn.

“Tổng cộng là năm nghìn bảy trăm chín mươi hai đồng”

Đây là điều mà ngay cả Ôn Độ cũng không ngờ tới.

Bởi vì giá gốc của đống quần áo này còn chưa đến một ngàn đồng.

Nhưng lợi nhuận của những bộ quần áo này lại lên tới năm ngàn đồng.

“Trời ơi, nhiều tiền quá!” Mắt của Ôn Oanh sáng lên, không ai ngờ rằng câu tiếp theo của cô bé lại là: “Anh ơi, bây giờ chúng ta có tiền rồi, anh về đi học lại nhé. Sau này thi đại học làm một sinh viên đại học nhé.”

Ôn Độ không ngờ em gái lại có khao khát học tập sâu sắc như vậy.

“Anh không bỏ học đâu, chỉ là những gì thầy cô dạy ở trường anh đã biết rồi.” Ôn Độ biết em gái lo lắng cho mình, cậu xoa đầu em gái rồi cười nói: “Em không cần lo lắng anh trở thành người mù chữ đâu.”

“Nhưng em muốn anh...” sau này có thể ngồi trong văn phòng.

Anh không cần phải đi công trường để vác gạch, cũng không cần làm những công việc nặng nhọc khác, làm một nhân viên văn phòng mà ai cũng ngưỡng mộ thì tốt biết bao!

Nếu Ôn Độ biết suy nghĩ trong lòng của em gái, cậu sẽ nói với cô bé rằng, việc thi đỗ đại học không phải là vấn đề đối với cậu.

“Bà ơi, ngày mai con định đưa Oanh Oanh lên thành phố kiểm tra sức khỏe.”

Ôn Độ đưa hết tiền cho bà, rồi trực tiếp nói ra ý định của mình.

“Đi đi, làm kiểm tra kỹ càng, xem rốt cuộc là bị làm sao.”

Ba ngày hai bữa bị bệnh như vậy khiến người ta lo lắng.

Ôn Oanh rất muốn nói mình không muốn đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của anh

trai và thấy khuôn mặt đầy lo lắng của bà, cô bé vẫn quyết định đi khám.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 166



Như vậy bà và anh trai sẽ yên tâm hơn, không còn lo lắng cho cô bé nữa.

Dù sao bây giờ nhà cũng có tiền rồi, có thể đưa cô bé đi khám.

Sau khi ăn uống no nê rồi, Ôn Oanh nằm trên giường nghỉ ngơi.

Để tránh ngày mai lúc đi khám lại không chịu nổi, rồi bị sốt cao.

Ôn Thiều Ngọc cuối cùng cũng đợi được cơ hội, hắn kéo con trai ra ngoài.

Đến phòng của hai ba con, Ôn Thiều Ngọc kích động nói với con trai: “Tiểu Độ, con thấy ba có thể cùng con vào miền nam, mua vài bộ quần áo về bán được không?”

Ôn Độ ngạc nhiên: “Ba, ba muốn kinh doanh à?”

Ôn Thiều Ngọc dùng sức gật đầu.

“Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Con nói xem chúng ta ra ngoài làm việc một ngày đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Ba đi làm bảo vệ cả tháng mới được có mười đồng. Nhiều tiền như vậy, ba phải làm cả đời mới kiếm được.”

Hắn cũng không phải là kẻ ngốc.

Ôn Độ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ba muốn kinh doanh cũng được, nhưng thực ra ba không cần phải đến tận nơi. Ba tìm một cửa hàng ở đây, con ở bên kia gửi quần áo về cho ba, ba ra nhà ga lấy. Rồi tự bán ở đây.”

Ôn Thiều Ngọc nghe mà há hốc miệng: “Còn có thể làm như vậy sao? Như vậy thì tốt quá. Đi tàu hỏa mệt lắm, ba sợ đến nỗi chẳng muốn đi tàu chút nào.”

Ôn Độ: “...”

“Vậy thì ngày mai ba đi với con. Xem có cửa hàng nào thích hợp để bán không? Hoặc là có khoảng sân nhỏ nào phù hợp cũng được.”

Nghe Ôn Độ nói vậy, Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên phấn khích.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ba đi thu dọn đồ đạc ngay. Ngày mai ba sẽ về sớm một chút, rồi chúng ta đi thành phố.”

Ôn Thiều Ngọc hận không thể xuất phát ngay lập tức, sau đó nhìn thấy mặt tiền nào ưng ý là mua

lại luôn.

Trước kia hắn không có khả năng này, giờ thì khác rồi, con trai hắn có khả năng này.

Ôn Độ rất ủng hộ ba cậu.

Ôn Thiều Ngọc là người không giấu được chuyện gì, quay đầu lập tức nói với mẹ mình.

Bà Ôn nghe con trai nói xong, trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Mày đã lớn từng này rồi, còn dựa vào con trai, không thấy mất mặt à?”

“Da mặt mày thật sự là dày đến mười trượng.

Mắng con trai xong, bà Ôn phát hiện con trai mình vẫn đứng ở đó, cười hớn hở như một tên ngốc.

Nhìn mà tức chết.

Ôn Thiều Ngọc không giận, mặc kệ mẹ mắng thế nào, dù sao thì tương lai cửa hàng mở ra, người làm chủ là hắn.

“Mẹ, mẹ tức giận làm gì chứ? Mẹ tức giận cũng vô ích thôi. Con có con trai, con trai con lại giỏi giang như vậy. Con tiêu tiền của con trai thì sao? Người khác muốn tiêu tiền của con trai con còn không được cơ.”

Ôn Thiều Ngọc còn nói thêm: “Con trai người khác không có khả năng, con trai con có khả năng, đó là số mệnh.”

Bà Ôn ngứa tay, giơ cây chổi lông gà lên, định đánh cho hắn một trận.

Dường như Ôn Thiều Ngọc không nhận ra điều này, chạy tới ôm cánh tay của bà, nịnh nọt nói với bà: “Mẹ, mẹ cũng là bà cụ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Con nói với mẹ, đừng nói là trong vòng mười dặm tám làng quanh đây. Ngay cả trong tỉnh của chúng ta, không có bà cụ nào may mắn như mẹ. Sau này con mở cửa hàng, mẹ muốn mặc gì thì mặc có đó. Mẹ nói xem, mẹ có phải là bà cụ hạnh phúc nhất thế giới không?”

Nói về tài nịnh nọt, nếu Ôn Thiều Ngọc đứng thứ hai, thì chỉ có Ôn Oanh mới đứng thứ nhất.

Cái miệng của hai ba con bọn họ thật sự là có thể ngọt chết người.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 167



Bà Ôn cũng hết cách với con trai, bực bội xua tay, bảo hắn mau cút đi.

Luật Cảnh Chi đứng bên cạnh nhìn mà vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng cậu bé không ngưỡng mộ bà Ôn, mà ngưỡng mộ Ôn Thiều Ngọc có một người mẹ yêu thương hắn đến vậy.

Sáng hôm sau, cả nhà cùng nhau ra ngoài.

Ban đầu chỉ có mình Ôn Độ, Ôn Oanh và Ôn Thiều Ngọc cùng đi vào thành phố. Nhưng khi ba người bọn họ đi rồi, nhà chỉ còn lại bà Ôn và Luật Cảnh Chi.

Ôn Độ suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa cả hai người đi cùng.

Cả gia đình đi xe buýt đến thành phố, trước tiên là đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Ôn Độ nghĩ rằng đã đến đây rồi thì cả nhà cùng kiểm tra hết đi.

Ôn Thiều Ngọc cho rằng cơ thể mình không có vấn đề gì, nên đương nhiên không chịu kiểm tra. Luật Cảnh Chi cũng từ chối, cậu bé có bác sĩ gia đình, không cần lãng phí tiền vào việc này.

Cuối cùng chỉ có Ôn Oanh và bà Ôn đi làm kiểm tra toàn diện.

Kiểm tra toàn diện rất tốn thời gian, và sau khi làm xong, kết quả phải đến chiều mới có, một số kết quả phải vài ngày sau mới nhận được.

Sau khi kiểm tra xong, đúng lúc đến giờ ăn trưa.

Ôn Độ dẫn cả nhà đi ăn cơm.

Tiệm cơm quốc doanh chuẩn bị món ăn cũng mất một khoảng thời gian. Bà Ôn dẫn hai đứa trẻ vào trong chờ, tiện thể nghỉ ngơi. Ôn Độ thì cùng ba ra ngoài đi dạo.

Quan sát xung quanh xem có cửa hàng nào phù hợp để mua hoặc thuê không.

Thời điểm này rất ít người bán cửa hàng, hầu hết đều là tài sản thừa kế, người ta thường không bán.

Bọn họ đi một vòng quanh khu vực, nhìn thấy một khuôn viên nhỏ. Khuôn viên không đẹp lắm, bên trong rất bừa bộn. Bên cạnh cổng sau có một căn nhà nhỏ, có thể mở cửa hàng ở đó.

Căn nhà ở sát cổng rất nhỏ và cũ kỹ.

Nếu muốn mở cửa hàng bán quần áo thì phải phá bỏ căn nhà này đi rồi xây lại.

Ôn Độ tính toán một chút thấy cũng không tốn kém quá nhiều.

Thấy Ôn Thiều Ngọc cứ đứng ngây người nhìn chằm chằm vào căn nhà kia không rời mắt, cậu lại thấy mắt nhìn của ba mình quả thật không tệ, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng mảnh đất này thôi, sau này chắc chắn sẽ tăng giá.

Qua một hai mươi năm, có tiền cũng không mua được. Cậu cũng không do dự, quyết mua lại khuôn viên này.

Bây giờ thủ tục mua bán nhà cửa vẫn còn rất đơn giản.

Đầu tiên Ôn Độ thương lượng giá cả với người bán, người kia chắc là cũng không muốn giữ lại khuôn viên cũ nát này nữa, nên cuối cùng bán cho cậu với giá hai ngàn đồng.

Ôn Độ thấy cái giá này khá hợp lý, cậu trả tiền đặt cọc xong rồi dẫn ba mình rời đi.

Những thủ tục còn lại phải qua vài ngày nữa mới làm xong.

Trở về tiệm cơm quốc doanh, Ôn Thiều Ngọc gặp mẹ mình thì vô cùng kích động: “Ôi, con sắp trở thành ông chủ rồi... á!”

Bà Ôn cầm một quả trứng luộc nhét thẳng vào miệng hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Im miệng! Tiền tài không nên để lộ ra ngoài, mày không biết à? Mày thử nói thêm một câu nữa xem!”

Sao bà lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy chứ?

Bình thường Ôn Thiều Ngọc bị mắng thì cũng không bao giờ thấy bực mình, lần này bị mắng hắn

còn cười tươi như nở hoa.

Cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

Ôn Độ nhìn ba mình, cảm thấy có một số chuyện vẫn cần phải nói chuyện rõ ràng với ba. Làm kinh doanh không phải là chuyện đơn giản, xây nhà cũng không thể xong trong một sớm một chiều được.

Bây giờ thì cứ tạm thời bỏ qua đã.

Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ của ba.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 168



Đây là lần đầu tiên gia đình cậu đến tiệm cơm Quốc Doanh sau nhiều năm.

Đã đến thành phố, nhất định phải mua một con vịt quay đặc sắc để thử. Không thể làm người địa phương mà cả đời chưa từng ăn vịt quay được.

Ôn Độ biết khi bà nội nhìn thấy thực đơn, chắc chắn sẽ cảm thấy đắt.

Cậu không cho ai xem, trực tiếp gọi món rồi ngồi xuống chờ. Một con vịt quay mười bốn đồng, chế biến thêm, nấu canh vịt, mất mười sáu đồng. Một con vịt chắc chắn không đủ ăn, còn phải Gọi thêm mấy món khác.

Thịt heo chỉ có chín hào rưỡi, gà Phi Long là món mặn, mất hai đồng năm mươi lăm hảo. Thịt lợn chiên giòn hai đồng, nấm hương xào măng hai đồng một, thịt heo xào chín hào.

Ở đây còn có hải sâm kho tàu nhưng rất đắt, năm đồng hai, cuối cùng thêm một món gà chiên dầu, một đồng chín.

"Chỉ vậy thôi!"

Ôn Độ Gọt xong món thì quay lại bàn, bà Ôn hỏi: "Sao con lại qua bên đó gọi món thế?"

"Con chỉ qua hỏi họ cơm ở đây bán thế nào, có ăn no không. Bọn họ nói cơm ba xu một món." Ôn Độ không dám nói thật với bà nội.

Lỡ bà nội nghe thấy toàn là thịt, lại hỏi giá cả, chắc chắn sẽ không cho cậu gọi nhiều thế, thế là mất đi ý nghĩa đến đây ăn rồi. Đã ăn thì nhất định phải ăn ngon.

Đây là lần đầu tiên Ôn Oanh vào tiệm cơm lớn thế này, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Trước đây trong mơ, mỗi tối khi anh trai đi ngủ, cô bé đều ngồi bên cửa sổ, nhìn đường phố đối diện, con phố phồn hoa, không ít người lái xe sang, ăn hải sản.

Mỗi bữa ăn của những người đều phải mất hơn mười ngàn tệ.

Mà anh trai làm việc vất vả mấy tháng cũng chỉ kiếm được mười ngàn. Nhưng khi số tiền này vừa đến tay, anh trai lại lập tức chi tiền đăng báo, tìm tung tích của cô bé.

Khi đó cô bé nghĩ, khi nào kiếm được tiền, cô bé sẽ đưa anh trai ăn bữa cơm thịnh soạn giá mười ngàn tệ này.

Con cua lớn hơn đầu cô bé chắc chắn sẽ rất ngon.

Cô bé muốn anh trai ăn đến phát ngấy thì thôi!

Khi món ăn được dọn lên, bà Ôn nhìn thấy nhiều thịt như vậy, thế mà lại không hỏi câu nào.

Ôn Thiều Ngọc ăn no uống đủ, chờ con trai đi thanh toán quay lại, mới hỏi: "Bữa này hết bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi hai đồng một hào hai."

Ôn Độ luôn nhìn bà nội, sợ bà có ý kiến.

Không ngờ, bà nội chỉ chậm rãi uống canh, nói một câu: "Cũng tạm được."

Ôn Độ giật mình, nhìn bà nội bằng ánh mắt khác xưa.

Ôn Thiều Ngọc ngồi bên cạnh thở dài: "Mẹ, hồi nhỏ mẹ sống tốt lắm phải không?"

"Tốt gì chứ? Ông ngoại con là thầy thuốc, nhà mình mở tiệm thuốc, nhưng sống không đứng đắn, hút hít mấy thứ tiêu tán gia tài, làm hỏng hết cả nhà."

Bà Ôn nhớ lại chuyện cha mình làm, mặt không chút thay đổi, nhưng càng nhìn nghĩ thấy giận

dữ hơn.

"Ông ngoại con hồ đồ quá! Sao lại làm chuyện đó chứ?" Ôn Thiều Ngọc vừa nói xong đã bị mẹ mình lườm một cái.

"Con còn dám nói người khác à, bản thân con có chỗ nào tốt không?"

Rốt cục vẫn ở bên ngoài, bà vẫn giữ mặt mũi cho con trai, âm lượng không cao, chỉ có bàn của họ nghe thấy.

Bà Ôn nhân cơ hội dạy cháu: "Tiểu Độ, bà biết con từ nhỏ đã có chỉ. Đó là điều tốt, nhưng con làm người không thể hồ đồ. Nếu con làm chuyện hồ đồ, đi sai đường, đừng trách bà cắt hai chân của con.”

“Nhà mình không chấp nhận lừa lọc, càng không cho phép hút thuốc cờ bạc. Con bây giờ mới mười hai tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, càng không được đi lung tung."

Hôm nay ăn xong, bà rất vui vẻ, từ lời nói và hành động của cháu, bà đã lờ mờ đoán ra chút chuyện.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 169



Bà không yên tâm để cháu trai ra ngoài.

Nhưng con trai mà không ra ngoài rèn luyện, sẽ giống như con bà, trở thành đồ vô dụng.

Bà đã nuôi dưỡng một đứa thành vô dụng rồi, không thể nuôi một đứa khác thành vô dụng tiếp

được.

Dù sao, bà cũng tôn trọng ý kiến của cháu mình.

Ôn Oanh nghe mà không hiểu gì, ngơ ngác nhìn anh trai, rồi lại ngây thơ nhìn về phía ba mình, cuối cùng nhìn Luật Cảnh Chi cũng không hiểu gì bên cạnh, hài lòng uống một ngụm canh.

Không phải cô bé ngốc, Cảnh Chi cũng không hiểu mà.

Ôn Độ không ngờ bà nội lại lo lắng chuyện này, cậu cười với bà, cam đoan nói: "Bà nội, bà cứ yên tâm đi, con ra ngoài làm việc đàng hoàng, không bao giờ đến chỗ nào xấu đâu, cũng càng không giao du với đám người xấu."

Lúc này mặt mày bà mới dịu lại: "Con đừng học theo ba con, đừng không có tiền đồ như thế."

"Mẹ, con thay đổi rồi mà! Lúc đó con chỉ đi một lần, con cũng đâu có thường xuyên đi chơi đâu!" Ôn Thiều Ngọc bên cạnh kêu oan.

"Hừ."

Bà cười lạnh, Ôn Thiều Ngọc liền co rúm lại.

Hắn đi đánh bạc, thua năm đồng.

Mẹ hắn suýt nữa dùng xẻng sắt chém đầu hắn rồi.

Ôn Thiều Ngọc biết đó là giới hạn của mẹ mình, nếu vượt qua giới hạn này, nhất định phải chịu

chết.

"Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì. Nhà này bây giờ không thể viết tên Tiểu Độ, thì viết tên tôi. Nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ đuổi anh đi tức khắc."

Bà Ôn không muốn cháu vất vả kiếm tiền bên ngoài, con trai lại ở nhà tiêu pha tiền bạc.

Ôn Thiều Ngọc vừa nghe thế, nào dám nói không: "Mẹ, đừng nói nhà viết tên mẹ, cửa hàng cũng là của mẹ, con chỉ là người trông coi thôi."

"Thôi được rồi, đừng có ăn nói a dua nịnh nọt thế nữa. Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta đi bệnh viện xem kết quả có chưa."

Ôn Độ liền ra ngoài gọi xe ba bánh đến, bà Ôn nhìn thấy xe ba bánh cũng không nói gì, dẫn hai

đứa cháu lên trước.

Khoảng cách từ đây tới bệnh viện cũng hơi xa, dù sao bà cũng có tuổi. Hai đứa nhỏ thì vẫn còn nhỏ, đi nhiều quá, tối về sẽ đau chân.

Ôn Thiều Ngọc thực sự rất lười, không muốn đi bộ, hắn vui vẻ ngồi lên, thưởng thức cảnh đẹp trên đường Trường An.

"Mẹ, thật ra chúng ta sống gần nơi này thế này, nhưng chỉ mới tới đây được gai lần.”

Ôn Thiều Ngọc càng nhìn càng thấy nơi này rất tốt, đặc biệt là nghĩ đến sau này mình còn có một cửa hàng ở đây. Tâm trạng hắn phấn khích không thể kiềm chế.

Lần trước Luật Cảnh Chi đến đây đã nhìn thấy những nơi này, cũng đã được thăm thú nhiều nơi ở đây.

Ôn Oanh là người duy nhất chưa từng thấy những gì này.

Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Đến bệnh viện, Ôn Độ vào tìm bác sĩ, nhận kết quả kiểm tra rồi hỏi bác sĩ.

Bác sĩ nói: "Bệnh nhân đã lớn tuổi, sau này phải chú ý dinh dưỡng, có chút thiếu dinh dưỡng đấy. Đứa trẻ này cũng thế, nên ăn nhiều đồ bổ vào. Có thể do sức đề kháng kém nên dễ cảm lạnh với sốt. Không có vấn đề gì lớn đâu."

Ôn Độ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bà nội và em gái đều khỏe mạnh, thỉnh thoảng cảm lạnh cũng không sao.

Ôn Độ cầm tất cả giấy tờ, cảm ơn bác sĩ rồi ra khỏi bệnh viện.

"Không sao rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Trên đường về, trên xe không nhiều người.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều có chỗ ngồi.

Đến nhà trời vẫn chưa tối, nhưng mặt trời đã lặn, lúc này rất lạnh.

Ôn Độ vào nhà lấy củi bắt đầu đốt lò sưởi.

"Ba, ba qua đây, con có chuyện muốn nói với ba." Ôn Độ vươn tay kéo ba mình ra ngoài.
 
Back
Top