Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 150



Bà Ôn nhìn thấy nhiều áo như vậy, trong lòng thầm tính toán, rồi kinh ngạc nhìn cháu trai.

“Những cái áo này có bán được không?” Bà có chút nghi ngờ.

Ôn Độ nói: “Chắc chắn không bán ở thị trấn mình rồi, bán ở thị trấn thì được bao nhiêu tiền? Cứ lên xe đi thành phố, bán ở thành phố được giá hơn. Dù sao thì cũng chỉ có bấy nhiêu, bán hết là hết."

Bà Ôn lo lắng cháu trai sẽ lỗ tiền.

“Con mua đống áo này hết bao nhiêu thế?” Bà Ôn kinh ngạc hỏi.

Ôn Độ chỉ vào mấy cái váy dành cho phụ nữ nói: “Mấy bộ này đắt hơn một chút, mỗi cái mất năm đồng. Còn mấy cái áo sơ mi thì rẻ hơn, giá sĩ là hai đồng rưỡi. Thực ra, ông chủ cũng không lấy tiền của con, chỉ lấy giá gốc thôi.”

“Thế thì người ta lỗ vốn à?” Bà thấy không ổn: “Chúng ta không thể lợi dụng người ta như vậy được, tham lợi nhỏ sẽ mất lợi lớn. Tiểu Độ, con phải nhớ lời bà nói, nghe rõ chưa?”

“Con nghe rõ rồi, bà.” Ôn Độ cười nhẹ, trong mắt đầy hạnh phúc.

Đây là những lời mà kiếp trước cậu chưa từng được nghe.

Cảm ơn trời đất, lại cho cậu một cơ hội, để cậu cảm nhận được hạnh phúc ở kiếp này.

Đúng lúc đó, một cái áo sơ mi trắng bay tới, rơi ngay trước mặt cậu.

Ôn Độ quay đầu lại, thấy khuôn mặt ba cậu tỏ rõ sự không hài lòng: “Vậy là con chỉ mua cho ba một cái áo sơ mi giá sỉ hai đồng rưỡi làm quà à? Tiểu Độ, ba là ba của con đấy!”

Bà Ôn tát vào đầu hắn một cái: “Có cái áo sơ mi là tốt lắm rồi! Đợi Tiểu Độ lên thành phố bán, một cái bán được mười đồng đó! Tặng miễn phí cho mày mặc, đã lỗ mười đồng rồi. Nếu mày không muốn thì mau trả áo lại đây.”

Ôn Độ nghĩ lại, đúng là như vậy thật.

Hắn vội vàng lấy lại áo, ôm chặt trong lòng: “Con không nói là không cần, con chỉ nói là sau khi giặt cái áo này thì con không còn cái nào để thay nữa.”

Chưa nói hết câu, trước mặt hắn lại xuất hiện thêm một cái áo sơ mi trắng.

“Ba, con đưa ba hai cái.” Ôn Độ đưa tay ra nói.

“Tiểu Độ, con không hổ là con của ba, đúng là thương ba nhất.”

Ôn Thiều Ngọc cầm hai cái áo sơ mi, tính ra chỉ có năm đồng. Đây chỉ là giá gốc thôi, mà bán ra mỗi cái lại được mười đồng, như vậy là hai mươi đồng rồi.

Nghĩ vậy, Ôn Thiều Ngọc cực kỳ vui sướng.

Ôn Độ mỉm cười, hóa ra ba cậu dễ dỗ dành như vậy.

“Đợi ra Tết, con sẽ lên thành phố. Bán hết mấy cái áo này.” Ôn Độ gấp gọn áo lại, bỏ vào bao

tai.

May mà mấy cái áo này không dễ bị nhăn, nếu không lúc bán sẽ không đẹp mắt.

Bà Ôn cũng phụ gấp áo.

Gấp gần xong thì bà Ôn đi nấu cơm, Ôn Thiều Ngọc ngồi trên cái đệm nhỏ nhóm lửa.

Ôn Oanh ôm chiếc váy đỏ, lén nói thầm với Luật Cảnh Chi.

“Chi Chi, tớ lớn từng này mà chưa bao giờ được mặc cái váy đẹp như thế này. Ngày chúng ta bị bắt cóc, cái váy tớ mặc là cái váy đầu tiên của tớ. Cái váy cậu tặng tớ, bây giờ vẫn chưa mặc được. Bà để trong tủ, nói đợi đến mùa hè nóng rồi mới mặc được. Đây là cái váy thứ ba của tớ,

tớ thích lắm! Anh trai nói, ngày mai tớ có thể mặc được rồi.”

“Nhưng mà tớ đang mặc áo bông, mặc váy chắc chắn sẽ không đẹp.”

Ôn Oanh thở dài.

Đôi tay nhỏ bé v**t v* chiếc váy đẹp đặt bên cạnh, không nỡ buông tay.

Luật Cảnh Chi được nghe nhìn nhiều nên cũng có một chút gu thời trang. Dù cậu bé không biết rằng, đó chính là gu thời trang.

Cậu bé gợi ý cho Ôn Oanh: “Cậu đang mặc áo giữ nhiệt bên trong phải không?”

"Ừ."

Ôn Oanh gật đầu, còn chỉ cho Luật Cảnh Chi xem.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 151



“Cậu nhìn này, cái váy này có thể mặc bên ngoài áo giữ nhiệt. Váy rất dài, nên cậu mặc quần bông ở dưới cũng không sao. Quần đen bên ngoài mặc lên cũng không bị thùng thình. Mặc thêm áo khoác bông ở ngoài nữa, trông sẽ rất đẹp.”

“Thật sự có thể mặc như vậy sao?” Ôn Oanh có chút không dám tin.

Áo bông cô bé đang mặc là một chiếc áo bông màu đỏ tươi, cùng màu với chiếc váy đỏ.

“Cậu cứ thử xem.”

Ôn Oanh lập tức đưa tay ra cởi cúc áo bông.

Cúc áo bông là kiểu cúc tròn, mãi mà cô bé không cởi được cái cúc ở cổ.

Luật Cảnh Chi nói: “Để tớ giúp cậu.”

Ôn Oanh ngẩng đầu, giọng mềm mại: “Mỗi tối trước khi đi ngủ, lúc cởi áo này ra, tớ đều không tự mở được cúc. Mỗi lần đều là bà nội giúp tớ.”

“Xong rồi!”

Luật Cảnh Chi cần thận giúp Ôn Oanh cởi cúc áo, rồi đưa váy cho cô bé.

Ôn Oanh cởi áo bông ra, bên trong chỉ mặc một áo giữ nhiệt mỏng. Cô bé sợ lạnh, vội mặc váy vào. Chưa kịp chính lại váy, cô bé đã mặc lại chiếc áo bông.

Lúc này, Luật Cảnh Chi mới để ý rằng bên ngoài áo bông của Ôn Oanh còn có một cái áo ngắn màu đỏ.

Cô bé mặc như vậy trông thật đẹp.

“Đẹp không?”

Ôn Oanh điệu đà xoay vòng vòng, rồi hỏi Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi nói: “Đẹp!”

“Anh ơi!”

Ôn Oanh hướng ra ngoài gọt, Ôn Độ đang tìm củi ở bên ngoài, nghe thấy em gái gọi mình, còn tưởng có chuyện gì, lập tức chạy vào.

“Anh ơi, em mặc váy rồi này!”

Ôn Oanh hớn hở khoe.

Mắt Ôn Độ sáng lên: “Đẹp lắm!”

“Là Chi Chi dạy em mặc như thế này đấy.” Ôn Oanh có chút ngại ngùng, đứng trước mặt Ôn Độ, còn e thẹn cúi đầu xuống.

“Đẹp! Anh đi gọi ba và bà vào xem.” Ôn Độ nói xong, vén rèm cửa lên: “Bà ơi, hai người vào đây xem này.”

“Xem cái gì?”

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không muốn vào.

Nhưng cháu trai gọi thì lại khác.

Bà Ôn bước vào nhà, thấy Ôn Oanh mặc chiếc váy nhỏ, đứng đó trông rất đáng yêu.

“Trông giống như đồng nữ dưới chân Quan âm ấy, đẹp quá. Mai bà sẽ chấm đỏ ở giữa trán nhé.” Bà Ôn ngắm nhìn một lúc rồi nói tiếp: “Được rồi, mặc thử thế là được rồi, con mau cởi ra đi. Sáng mai rồi mặc lại. Ngày mai nhà mình có khách đến chúc Tết, con mặc chiếc váy mới này nhé.”

“Cảm ơn bà ạ.”

Luật Cảnh Chi rất ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh Ôn Độ, sát bên Ôn Oanh.

Ôn Oanh hỏi nhỏ cậu: “Cậu có muốn uống nước cơm không?”

Nước cơm là gì?
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 152



Luật Cảnh Chi bối rối, cũng ngại không dám hỏi.

Cậu bé mím môi, nhỏ giọng hỏi Ôn Oanh: “Cậu có uống không?”

“Tớ uống.”

“Vậy cậu múc trước đi.”

“Ù!”

Ôn Oanh múc nửa bát nước cơm cho mình, Luật Cảnh Chi mới biết, thì ra đây là nước cơm. Cậu bé nói: “Tớ tự múc được mà.”

“Cậu tự múc không được đâu, để tớ múc cho. Nửa bát được chưa?”

“Được rồi.”

Ôn Oanh múc nước cơm xong, đặt trước mặt Luật Cảnh Chi: “Trước khi ăn cơm không được uống

nhiều quá, uống một chút thôi, uống nhiều sẽ không ăn được cơm đâu.”

“Bà tớ nói, trước kia nhà nghèo, lúc ăn cơm chỉ có nước cơm để uống thôi. Có người trong bát còn không có hạt gạo nào! Có người uống nước cho no, bụng to thế này nhưng người thì gầy nhom!”

Ôn Oanh vừa nói vừa diễn tả bụng to, biểu cảm sinh động, rất đáng yêu.

Luật Cảnh Chi chăm chú nghe Ôn Oanh nói, gương mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên sinh động hơn.

“Thật không? Vậy bây giờ những người đó đã có thể ăn no chưa?” Luật Cảnh Chi không thể hình dung nổi khung cảnh đó.

Từ nhỏ cậu bé đã sống trong nhung lụa, ăn uống cái gì cũng đều kén chọn.

Chỉ có những thứ cậu bé không thích, chứ chưa bao giờ phải lo thiếu ăn.

“Bây giờ tất nhiên là có thể ăn no rồi! Bây giờ chỗ tớ đã chia ruộng đến từng hộ gia đình, chỉ có người lười biếng mới không no bụng thôi! Mùa xuân năm nay, nông trường đã chia đất rồi! Sau đó nhà nào c*̃ng có đất của riêng mình. Vào xuân thì trồng trọt, rồi làm cỏ.”

“Nhà nào chăm chỉ, chăm sóc đất tốt thì mùa thu sẽ thu hoạch được nhiều. Cái cơm gạo kê mà cậu đang ăn bây giờ là nhà tớ tự trồng đấy. Cậu nếm thử xem, ngon lắm phải không?”

Bậc trưởng bối trong nhà họ Ôn còn chưa động đũa, đương nhiên Luật Cảnh Chi cũng sẽ không

ǎn.

Cậu bé lễ phép nói: “Đợi một lát.”

“Ừ ừ, cậu uống nước cơm trước đi, tớ sẽ múc cơm cho cậu.” Ôn Oanh cũng chưa ăn cơm, mỗi lần

cô bé ăn cơm đều phải đợi bà lên bàn rồi mới ăn.

Ôn Oanh múc nửa bát nước cơm cho bà, ba và anh trai.

Không lo không uống hết, lại không lo ảnh hưởng đến việc ăn cơm.

Đến khi món cuối cùng được đưa lên bàn, Ôn Độ ngạc nhiên.

“Cái này lấy ở đâu ra vậy?”

Ôn Thiều Ngọc đắc ý nói: “Là Trần Tử mang đến cho ba đấy.”

“Trần Tử? Chính là chiến hữu của ba ấy hả?”

Ôn Độ nghe nói về Trần Tử, Trần Tứ có một cậu con trai, cùng tuổi với Oanh Oanh. Hồi đó, anh ấy đi lính cùng ba cậu.

“Còn là bạn học nữa.” Ôn Thiều Ngọc ngồi xếp bằng trên giường, ngọt ngào Gọi: “Mẹ, mau lại ăn cơm, đừng bận nữa!”

Vừa nói dứt lời, bà Ôn bước vào, tay cầm một bát trứng hấp.

Trên bát trứng còn nhỏ vài giọt dầu mè, thơm ngào ngạt.

Bà còn đổ thêm chút nước tương và giấm.

Ôn Oanh thấy món này, nuốt nước miếng không kìm được, lén nói với Luật Cảnh Chi: “Chi Chi, trứng hấp bà nội tớ làm ngon lắm đó. Nhưng lâu lắm tớ mới được ăn một lần. Nhưng không sao, sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền để ngày nào cũng được ăn trứng hấp.”

“Oanh Oanh thích ăn trứng hấp lắm hả?” Luật Cảnh Chi nghiêm túc hỏi.

Ôn Oanh gật đầu: “Ừ, tớ thích lắm.”

Bà Ôn là trưởng bối trong nhà, trước mặt bà có đặt một bình rượu nhỏ. Bình rượu đặt trong bát, trong bát có nước nóng, luôn giữ ấm cho rượu.

“Mẹ, để con rót rượu cho mẹ.”

Ôn Thiều Ngọc nhanh chóng cầm lấy bình rượu, rót cho bà một cốc, rồi mới rót đầy cho mình.

Bà Ôn nâng cốc rượu lên nói: “Hôm nay là đêm giao thừa, ăn bữa cơm đoàn viên. Lần đầu tiên Chi Chỉ ăn cơm ở nhà bà, nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”

Luật Cảnh Chi nhanh chóng cầm bát của mình lên, chân thành nói: “Bà ơi, cảm ơn bà đã cho cháu ở lại nhà ăn Tết.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 153



“Có gì phải cảm ơn. Cháu cứ coi đây là nhà mình mà ở thoải mái đi” Bà Ôn lại nhìn cháu trai: “Tiểu Độ ra ngoài vất vả nửa năm, gửi tiền về nhà, bây giờ người trong thôn đều ghen tị với bà có đứa cháu ngoan. Cháu trai lớn của bà làm bà nở mặt nở mày rồi!”

Lần đầu tiên Ôn Độ thấy bà nói nhiều như vậy vào dịp Tết.

Những năm trước, bà luôn không nói gì, thậm chí cũng chưa bao giờ uống rượu.

Ôn Độ biết, năm nay bà thực sự rất vui.

“Còn có Thiều Ngọc, năm nay Thiều Ngọc cuối cùng ra dáng một người ba rồi, năm nay đã bắt đầu kiếm được tiền rồi. So với nhiều người độc thân trong thôn thì còn tốt hơn nhiều. Tuy con c*̃ng là người độc thân, nhưng con còn có con cái. Người làm mẹ này không chê bai con.”

Lòng Ôn Độ lộp bộp một cái.

Xem ra ba cậu thực sự có đối tượng kết hôn rồi.

Ôn Độ sẽ không hỏi vào lúc này, vì đây rõ ràng là một chủ đề không vui.

Bà Ôn lại nhìn Ôn Oanh: “Năm nay, Oanh Oanh nhà mình bị kẻ xấu bắt cóc. Nhưng Oanh Oanh nhà mình phúc lớn mạng lớn, tự mình chạy thoát về được. Nhưng bên ngoài vẫn còn một kẻ xấu chưa bắt được, trong lòng bà vẫn không yên tâm. Cho nên bà luôn theo sát Oanh Oanh không rời nửa bước.”

Ôn Oanh biết bà vẫn lo lắng cho mình, cô bé nắm tay bà nói: “Bà ơi, sau này con sẽ không đi ra ngoài một mình nữa. Dù đi đâu, con cũng sẽ đi cùng với người nhà.”

“Cháu gái ngoan, biết suy nghĩ rồi.” Bà Ôn nở một nụ cười hài lòng: “Cuối cùng thì năm nay nông trường đã chia ruộng cho từng hộ rồi, nhà mình thu hoạch được rất nhiều lương thực. Từ nay về sau, sẽ không còn đói bụng nữa. Nhà còn thừa lương thực để nuôi gà con nữa. Đến mùa xuân, bà sẽ ấp gà con, nuôi nhiều gà để ngày nào Oanh Oanh cũng có trứng gà ăn.”

“Được!”

Ôn Thiều Ngọc dẫn đầu vỗ tay.

Bà Ôn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bật cười.

“Sau này cả nhà chúng ta sẽ sống bình an.”

Bà Ôn tuổi đã cao, không mong cầu gì khác, chỉ mong con cháu trong nhà đều bình an.

“Bình an!”

Ôn Thiều Ngọc nâng cốc rượu, còn ba đứa nhỏ Ôn Độ thì nâng bát, dùng nước cơm thay rượu.

“Ăn cơm thôi!”

Bà Ôn bắt đầu động đũa, những người còn lại mới bắt đầu ăn.

“Đây là món ăn ngự thiện! Sườn cừu hầm thuốc bắc! Ngày xưa, món này chỉ có hoàng đế mới được ăn. Tổ tiên nhà ta có chút tài nghệ, bà nội con hồi trẻ học được từ bà cố của ba đó.” Ôn Thiều Ngọc nói chuyện quên cả ăn cơm.

Bà Ôn cũng gắp một miếng cho Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi.

“Hai đứa tay yếu, dùng đũa khó gắp thì cứ cầm sườn lên ăn đi. Xong rồi xuống dưới rửa tay là được.” Bà Ôn đã nói vậy, Ôn Oanh trực tiếp dùng tay ăn, Luật Cảnh Chi cũng học theo.

Sườn cừu hầm thật sự rất ngon.

Thịt rất mềm.

Luật Cảnh Chi vừa ăn một miếng, mắt đã sáng lên.

Cậu bé quay đầu nhìn Ôn Oanh ăn rất vui vẻ, cúi đầu từ từ ăn hết miếng sườn của mình. Cậu bé lại ăn thêm nửa bát cơm, rồi mới đặt bát đũa xuống.

Ôn Độ ở bên cạnh nói: “Bảo sao đi tàu không cần mua vé.”

Luật Cảnh Chi: “??”

Cậu bé nhìn thấy Ôn Độ đã xới đầy một bát cơm lớn, ăn một miếng thịt to rồi bắt đầu ăn cơm. Núi cơm như thế mà chẳng mấy chốc đã hết sạch.

Luật Cảnh Chi nhìn mà sững sờ.

Miếng sườn mà cậu bé ăn mãi mới xong, Ôn Độ chỉ trong chớp mắt đã ăn hết.

Bảo sao Ôn Độ cao lớn như vậy!

Luật Cảnh Chi lại nhìn Ôn Oanh và bà Ôn, tuy bọn họ ăn không nhiều nhưng vẫn ăn nhiều hơn cậu bé. Cậu bé lại lặng lẽ cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong bữa cơm tất niên,

Mọi người bắt đầu gói sủi cảo.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 154



Ôn Oanh không biết gói, nên ngồi đọc sách với Luật Cảnh Chi: “Cậu có biết những chữ này không?”

Luật Cảnh Chi học chữ phồn thể, không nhận ra những chữ giản thể này.

“Tớ học khác với sách của cậu.”

Ôn Oanh hiểu rồi, cậu bé không biết!

Không biết thì tốt quá!

Cô bé có thể dạy cậu bé.

“Vậy để tớ dạy cậu từ đầu nhé?” Ôn Oanh lấy sách ngữ văn ra, bắt đầu dạy từ bài học đầu tiên.

Nửa tiếng sau, Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi đang cúi đầu làm bài tập trong vở, cô bé đến gần Ôn Độ, kéo tay áo cậu nói: “Anh ơi, Chi Chi thông minh quá! Em chỉ dạy một lần mà cậu ấy đã nhớ hết rồi!

Ôn Độ ngạc nhiên.

“Có phải em ấy biết trước rồi không?"

“Cậu ấy không biết. Cậu ấy không nhận ra chữ trong sách giáo khoa của em.”

Ôn Oanh biết có những người rất thông minh, anh trai thông minh hơn cô bé, nhưng không ngờ Chi Chi cũng thông minh đến thế.

Ôn Độ thấy em gái đang ghen tị vội dỗ dành cô bé: “Oanh Oanh cũng rất thông minh.”

“Em là đồ ngốc thì có.”

Ôn Oanh vẫn rất tự hiểu bản thân.

Cô bé thầm thì nói chuyện với anh trai xong rồi quay lại bên cạnh Luật Cảnh Chi.

“Tớ kể cho cậu nghe những điều mà thầy cô giáo ở chỗ tớ dạy có được không?” Luật Cảnh Chi hỏi Ôn Oanh.

Trong lòng Ôn Oanh vẫn có chút không phục, nên gật đầu: “Được thôi!”

“Chỗ tớ cũng có chữ cái, nhưng cách đọc khác với chỗ cậu. Đây là A...”

Ôn Oanh cảm thấy đầu mình to ra.

“Đây là bí! Không phải bì!” Ôn Oanh chống nạnh.

Luật Cảnh Chi nhượng bộ, chỉ vào sách giáo khoa chuyển đề tài: “Vậy cậu nói cho tớ biết cái này là gì đi.”

Cậu bé bỏ cuộc rồi.

Ôn Oanh không thể dạy nổi.

Bà Ôn nhìn thấy hai đứa trẻ thì thầm to nhỏ, chơi rất vui, trong mắt hiếm hoi lộ ra vẻ vui mừng.

“Trước đây, người trong thôn đều cho rằng Oanh Oanh là một đứa ngốc, các bạn trong thôn không ai muốn chơi với Oanh Oanh. Mấy đứa trẻ thối đó toàn bắt nạt Oanh Oanh. Oanh Oanh bị bọn chúng đánh khóc mấy lần, nhưng vẫn muốn chơi với chúng.”

Bà Ôn gói xong một cái sủi cảo, rồi lấy một miếng vỏ sủi cảo khác bắt đầu gói: “Lần này con bé trở về, bà sợ nó lại muốn ra ngoài chơi với những đứa trẻ đó. Ai ngờ lần này nó lại có vẻ hiểu chuyện, không hề ra ngoài nữa.”

Làm sủi cảo xong.

Đợi đến giờ thì đi phát giấy.

Chuyện này đều do đàn ông trong nhà làm.

Ôn Thiều Ngọc đi phát giấy, Ôn Độ muốn đi theo, nhưng bị bà Ôn kéo lại.

“Con đi làm gì? Con vẫn còn trẻ con, chuyện này chưa đến lượt con. Đợi khi nào con trưởng thành rồi hãy đi. Đừng nghĩ rằng mình cao lớn rồi là người lớn. Trong nhà này, con vẫn là đứa trė."

Bà Ôn ra ngoài lấy củi vào, nhóm lửa nấu sủi cảo.

Ôn Độ ngồi trên đệm rơm nhóm lửa.

Nước sôi, cho sủi cảo vào nấu.

Sủi cảo chín, bà Ôn múc ba bát, đặt trên Bếp lò. Bà lại thắp nhang, c*m v** lư hương. Bắt đầu múc sủi cảo trong nồi ra.

“Bưng lên, ăn cơm thôi.”

Ôn Độ đứng dậy bưng sủi cảo vào nhà.

“Hai đứa dọn dẹp đồ đạc một chút rồi ra ăn cơm.” Ôn Độ nói với hai đứa nhỏ đang học bài.

Bà Ôn múc canh sủi cảo, gọt vào trong: “Tiểu Độ, mau lại đây, đổ nước nóng vào cho hai em rửa mặt, rửa tay. Sắp giao thừa rồi, chẳng lẽ để mặt bẩn mà đón năm mới sao?”

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đi giày, xếp hàng rửa mặt, rửa xong lại bị đuổi vào nhà.

Bà Ôn chê hai đứa nhỏ vướng tay vướng chân.

Ôn Thiều Ngọc từ bên ngoài về, mọi người đều đã rửa mặt xong, rồi ngồi lại cùng nhau ăn sủi cảo đêm giao thừa.

Bữa tối Luật Cảnh Chi ăn hơi nhiều, nên bây giờ ăn sủi cảo chẳng thấy đói bụng chút nào, nhưng cậu bé cũng không thể phá hỏng bầu không khí
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back