Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 100: Chương 100



Người nhà mẹ đẻ của cô ta thuộc đại đội khác, còn có Nhị Ni ở đại đội Thanh Sơn quảng bá, chắc chắn chờ đến khi họ biết về que cay này, nhất định cũng sẽ không nhịn được mang bột mì đến đổi với cô.

Tuy rằng thật ra cô cũng không kiếm được bao nhiêu bột mì trắng, nhưng tích tiểu thành đại, đến lúc đó cô đem bột mì sót lại đi đổi thành lương thực tinh chế, vậy thì một tuần vẫn có thể ăn một bữa thit.

Thấy thế, những người khác lục đυ.c về nhà lấy bột mì, chỉ cần một chút bột mì là đã có thể sở hữu những thanh que cay ngon như vậy, có ngu ngốc mới không mới không trao đổi!

"Chị dâu, chị đúng là lợi hại quá đi!" Đêm đó, nhìn mấy cân bột mì trắng trong phòng bếp, còn có cả lương thực thô các loại, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được nuốt nước miếng, giống hệt như đang nhìn thấy báu vật vậy.

Dĩ nhiên, đến lúc nhìn về phía Cố Nghiên, hai ánh mắt đã lóe sáng lên như tia lazer, bật hai ngón tay cái, tràn đầy vẻ thán phục.

"Cũng chỉ mình Nghiên Nghiên mới có thể tìm ra được biện pháp tốt như vậy, chứ nếu là bọn anh thì sao mà nghĩ được đến thế." Trình Kính Tùng cũng vô cùng ngưỡng mộ cảm thán.

Cứ ngẫm đến việc một cô gái tài giỏi như vậy lại là vợ của mình, trong lòng anh vui mừng khôn xiết nhưng cũng không tránh được cảm giác tự ti, song, nhiều hơn cả vẫn là tinh thần tràn đầy nhiệt huyết và quyết tâm có thể cùng cô kề vai sát cánh.

Cố Nghiên vốn đã nghe ngợi khen cả một ngày dài, đã không còn cảm giác gì nữa, tuy nhiên đến khi nghe mọi người trong nhà hết lời ca tụng lại không kìm được nhếch khóe miệng: "Nếu mọi người còn khen em nữa, em sẽ lại phổng mũi mất"

"Phổng mũi thì phổng mũi, ai bảo chị dâu giỏi giang như vậy chứ, có phổng mũi thì vẫn là người con gái xinh đẹp nhất trần đời luôn" Mao Mao cùng Nhuyễn Nhuyễn cùng đồng thanh, cười tươi đến mức ngay cả đôi mắt cũng híp lại.

So với hai anh em miệng lưỡi ngọt ngào, Trình Kính Tùng có vẻ ăn nói vụng về hơn nhiều: "Nghiên Nghiên, em thật sự rất tốt đẹp, tháo vát như vậy, muốn phổng mũi thì cứ thoải mái đi."

Cố Nghiên: Những việc này hoàn toàn không giống nhau mà.

Sau khi đã nếm thử mùi vị thơm ngon của que cay, không chỉ trong đại đội này mà cả mấy đại đội xung quanh cũng có người bắt đầu tìm đến Cố Nghiên.

Giờ đây, khắp phòng bếp nhà họ Trình đã chất hơn mười cân bột mì trắng.

"Nghiên Nghiên, sau này em đừng đi lao động nữa, cứ yên tâm ở nhà làm que cay, nếu không anh sợ em kiệt sức mất." Buổi tối nằm trên giường, Trình Kính Tùng lại nhắc tới chuyện này.

Vốn dĩ mấy ngày trước anh đã đề cập đến việc đó, dẫu vậy Cố Nghiên lại nói bây giờ cả đại đội đều đang trồng hạt cải dầu, công việc phải làm thì ít mà kết quả lại được chấm công nhiều, cô muốn kiếm thêm điểm chấm công để cuối năm được phân phát lương thực, sau đó dành dụm chút thời gian buổi tối để làm que cay.

Nhưng bây giờ ngày càng nhiều người muốn ăn thử que cay, có bỏ ra cả buổi tối cũng không đủ thời gian nữa.

Anh cũng muốn giúp cô một tay, song mặc dù quá trình chế biến giống y như nhau, hương vị thành phẩm làm ra lại khác xa một trời một vực.

“Hả?” Cố Nghiên đang nằm ngửa bất chợt nghiêng người quay sang đối diện với anh, mái tóc đen dài như mực liền theo đó mà xõa xuống, làm nổi bật gương mặt sáng trong tựa ngọc, đôi mắt ngước lên nhìn anh.

Chớp mắt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này đột ngột áp sát gần mình, Trình Kính Tùng hốt hoảng đến nỗi hít thở cũng không thông, lúc sau lại thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.

“Không... không được sao?” Anh lộ rõ dáng vẻ hoảng loạn, giọng nói trầm khàn đầy từ tính lại bắt đầu lắp bắp.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 101: Chương 101



"Được, em nghe lời anh." Cố Nghiên nghĩ ngợi một lát, đúng là bây giờ cô đã bận tối mắt tối mũi rồi, hơn nữa ngày mai mọi người cũng chỉ mới gieo hạt cải dầu, công việc sau đó quá vất vả, cô cũng không muốn phải gắng gượng.

"Tất cả mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh. Có lẽ bởi vì dáng vẻ cứng ngắc thẹn thùng của anh trông quá buồn cười, Cố Nghiên liền tiếp tục nhích lại gần anh, làn mi cong dài tựa móc câu, nhìn anh không chớp mắt.

Lại nói, họ đã kết hôn được hai ngày, vậy mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa động phòng hoa chúc.

Đêm đầu tiên cô ngủ thϊếp đi, anh cũng thấp thỏm lo lắng, cho nên không động phòng là điều dễ hiểu.

Sang ngày thứ hai, anh ở lại đội sản xuất làm việc ca đêm về muộn, vừa đặt lưng nằm xuống đã chìm vào giấc mộng, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Thế nhưng đêm nay đâu hề xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào, chẳng lẽ vẫn không làm được?

Mặc dù không biết cô đang nghĩ ngợi điều gì, rõ ràng Trình Kính Tùng cũng cảm thấy căng thẳng hơn trước, mồ hôi nóng hổi liên tục túa ra.

“Thế này nhé, cả đêm nay em cũng sẽ nghe theo lời anh” Thấy anh không nói không rằng, Cố Nghiên liền nhích lại gần anh thêm một chút, cánh môi đỏ mọng suýt chút nữa đã chạm vào tai anh.

Đột nhiên Trình Kính Tùng cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác lạ, anh vội vàng siết chặt chăn, không dám ngẩng đầu nhìn cô nữa: "Không, không đâu, tại sao em lại phải nghe theo tất cả những điều anh nói cơ chứ, rõ ràng anh mới là người nên nghe lời em mà."

Ngoại trừ, trừ, trừ chuyện sau này không đi lao động nữa."

Thấy anh lại bắt đầu trốn tránh, Cố Nghiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền bật cười thành tiếng.

“Trình Kính Tùng, có phải anh là đồ ngốc không hả?” Cô vừa trêu anh vừa thu mình lại.

Thịt đã dâng đến tận miệng, vậy mà anh vẫn không chịu ăn.

Đúng là của hiếm.

Dĩ nhiên từ đầu đến cuối Trình Kính Tùng vẫn không nhận ra rằng cô chỉ đang trêu chọc mình, vẫn ấm ức lẩm bẩm: "Sao lại thế được, dù gì trước đây anh cũng đã từng học cấp hai, cho dù có chưa học xong đi chăng nữa..."

"Đúng là hiếm có khó tìm" Cố Nghiên giận dỗi liếc anh một cái, sau đó liền quay người, không thèm để ý đến anh nữa.

Cô đã chủ động đến thế rồi, vậy mà anh vẫn không động lòng.

Cố Nghiên vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, đành giơ tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng như thiêu đốt. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, chẳng biết cô nghĩ ngợi lung tung thế nào, đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ cực kỳ táo bạo.

Có khi nào... Trình Kính Tùng... anh ấy... không được đấy chứ!?

Cố Nghiên đột ngột mở to hai mắt, tự nhiên cảm thấy suy đoán này của mình cũng không đến mức quá đỗi vô lý, nếu không tại sao anh lại cứ né tránh mãi như vậy?

"Nghiên Nghiên, em đừng giận" Trình Kính Tùng thấy cô tức giận quay lưng lại với mình, mặc dù không biết rõ bản thân đã làm sai chuyện gì với cô, nhưng vẫn lập tức tung chăn bật dậy như có gắn lò xo, áy náy lại gần dỗ dành cô từng li từng tí.

"Được, được, em không giận nữa, anh cũng đừng nản nhé." Cố Nghiên nhìn anh như vậy cũng đau lòng muốn chết, làm sao tức giận được nữa, còn dỗ ngược lại anh.

Nếu là người đàn ông khác che giấu loại chuyện này trước khi kết hôn, chắc chắn cô sẽ cho anh ta một bài học nhớ đời về cách đối nhân xử thế. Dẫu vậy Trình Kính Tùng thì khác, tình cảm của cô dành cho anh và ân nghĩa của anh đối với cô sâu nặng đến mức đủ để khiến cô có thể rộng lòng bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh này, vì vậy cô sẽ không để ý đâu.

Ngược lại, chờ sau này trở nên giàu có, cô nhất định sẽ đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.

Trong tương lai, chắc chắn nền y học nước nhà sẽ rất phát triển, những nỗi niềm khó nói kiểu này đều không có gì đáng lo ngại!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 102: Chương 102



Đến lúc đó, bất kể có phải tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc của cải, cô cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, để anh lấy lại phong độ đàn ông.

???

Trình Kính Tùng giơ tay gãi đầu, lòng đầy nghi hoặc.

Chẳng hiểu sao ánh mắt vợ nhìn mình lại có gì đó không đúng lắm?

"Chúng ta mau chóng tắt đèn đi ngủ thôi, ngày mai còn phải lao động vất vả lắm đó, vậy nên giờ cần nghỉ ngơi cho tốt" Cố Nghiên rất sợ bản thân lại lỡ lời nói sai điều gì, làm tổn thương lòng tự trọng người đàn ông của mình, vì vậy cô càng cẩn thận trong việc lựa chọn từ ngữ.

Đồng thời, cô cũng tránh để cơ thể mình vô tình chạm phải anh.

"Được, được, được rồi."

Trình Kính Tùng thấy cô cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nằm xuống, liền thờ phào nhẹ nhõm, ngọn lửa không thể kiểm soát trong cơ thể và ở nơi đó... rốt cuộc cũng đã dịu đi phần nào.

Chỉ là vừa mới nhắm mắt, anh đã lại không thể ngăn bản thân nhớ đến dáng vẻ vô cùng hấp dẫn vừa rồi của Cố Nghiên, đến nỗi cả sống mũi cũng ngứa ngáy khó chịu, dường như có thể phun ra tia m.á.u bất cứ lúc nào.

Đặc biệt là vùng dưới eo...

Anh muốn cận kề thân mật với cô đến mức không còn khoảng cách, lại càng muốn trút bỏ áo quần trên người cô như bóc vỏ trứng gà, nhưng chút lý trí duy nhất còn sót lại trong đầu đã khiến anh xấu hổ gần chết.

Tại sao anh cứ mang theo những suy nghĩ vô liêm sỉ như vậy về Nghiên Nghiên cơ chứ!

Thật đúng là đáng c.h.ế.t mà!

Chát chát!

Bởi vậy, trong đêm tối tĩnh mịch, Trình Kính Tùng tự tặng cho mình hai cái tát thật mạnh.

Nếu Cố Nghiên trông thấy, chắc chắn cô sẽ hiểu rằng đối phương chẳng qua chỉ đang không biết bản thân nên làm gì, cũng bởi vì tình yêu sâu đậm dành cho cô, cho nên mới tưởng rằng mình làm như vậy là có lỗi với cô.

Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo Trình Kính Tùng đến tuổi này rồi mà vẫn chưa bao giờ biết đến những chuyện như đốt cháy giai đoạn, người lớn trong nhà thì đều đã ra đi quá sớm.

...

Ngày hôm sau, Trình Kính Tùng thay mặt Cố Nghiên đến gặp đại đội trưởng để xin nghỉ phép.

Dĩ nhiên không thể lấy lý do là vì bận làm que cay, chỉ có thể nói rằng sau này công việc sẽ rất nặng nhọc, anh lại cưng chiều cô vợ mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, không muốn cô phải làm lụng vất vả, muốn để cô ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ.

Đương nhiên đại đội trưởng cũng chẳng buồn phản đối, dù sao ai làm việc thì được chấm công và phân chia lương thực, nếu không làm thì không được chấm công.

Nghe được chuyện này, những người phụ nữ đang lao động, nhất là mấy cô con dâu vừa mới về nhà chồng không lâu giống như Cố Nghiên, đều cực kỳ ngưỡng mộ.

"Có sao thì phải nói vậy thôi, Trình Kính Tùng nghèo thì nghèo, nhưng đúng là yêu thương vợ mình hết mực."

"Phải đó. Hai ngày trước chủ nợ đến tìm, nó nhất quyết đòi che chở cho Cố Nghiên đến cùng. Đổi lại nếu là người đàn ông khác, chỉ sợ đã mau mau chóng chóng đem vợ mới cưới đi gán nợ luôn rồi"

"Tên nhóc này đúng là không đến nỗi nào."

Bất kể thời điểm nào trong ngày mọi người cũng đều thích bàn chuyện tán dóc, nhất là vào khoảng thời gian lao động nhàm chán tẻ nhạt này, vừa có đề tài trò chuyện nổi lên là lời qua tiếng lại cứ thế rộn ràng không ngớt.

Hơn nữa trong hai ngày qua, mọi người đều đã nếm thử hương vị que cay do Cố Nghiên làm.

"Còn tôi thấy, cô vợ kia rõ ràng là muốn đầu cơ trục lợi để kiếm tiền, vậy nên mới không thèm quan tâm đến mấy thứ như điểm chấm công của chúng ta."

Cho đến khi giọng nói này vang lên, phá vỡ không khí bình yên lúc đầu.

Nếu Cố Nghiên ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra đối phương chính là vị đại thẩm lần trước quán đản khiến cho cô nhảy sông kia.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 103: Chương 103



“Nhà họ Ngưu à, lời này cũng không thể nói lung tung, người ta làm sao lại đầu cơ chứ, chỉ là lấy mì trắng giúp người khác làm chút que cay mà thôi."

Không ít người lập tức giúp Cố Nghiên nói chuyện.

Tất cả họ đều đổi que cay từ chỗ cô.

Muốn nói Cố Nghiên đầu cơ trục lợi, vậy không phải tương đương với nói các cô cũng là đồng lõa đầu cơ hay sao?

Ý thức được sự tức giận của mọi người, thím Ngưu vội vàng nói thêm: “Ai nói các cô cho cô ta mì trắng làm que cay thì là đầu cơ trục lợi, ý tôi là cô ta đã đem đi chợ đen"

Nói đến đây, giọng nói của bà ta lập tức vang lên mạnh mẽ.

Cái gì, chợ đen.

Nghe vậy, mọi người lập tức bị hoảng sợ, so với nghe được đầu cơ còn sợ hơn.

Đầu cơ cũng được chia thành nhiều loại, tình huống đi tới chợ đen là tình huống nghiêm trọng nhất.

“Bà này, lời này cũng không thể nói lung tung!"

Nếu điều này làm không đúng, sẽ khiến cho người khác đi lao động cải tạo đấy!

“Đúng vậy, cũng không vui thì đi vu khống người khác, bằng không chính là xâm phạm quyền danh dự của người ta đấy"

Lúc này cũng mới thấy đến tầm quan trọng của việc tuyên truyền, khiến một đám người lớn mù chữ đến một chữ cũng không biết lại biết đến pháp luật cơ bản.

Đương nhiên, cũng có người không thèm coi trọng chuyện này.

“Cái gì mà quyền danh dự chứ, tôi cũng không nói dối." Thím Ngưu khinh thường ngẩng đầu lên, bổ sung: “Cháu họ xa nhà tôi đang làm nhiệm vụ ở thị trấn nói, trên thị trường chợ đen của thị trấn đã đều xuất hiện một loại đồ gọi là que cay"

“Ở nơi này của chúng ta, ngoại trừ cô ta biết làm que cay, các cô còn nghe nói qua có ai biết làm?” Ngay sau đó, bà ta hỏi ngược lại.

Nghe vậy, mọi người nhao nhao lắc đầu theo.

“Quả thật là không có. Dù sao trước đó các cô ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua món ăn gọi là que cay này “Vậy thì không phải rồi sao! Cho nên đây không phải là cô ta mang đi bán thì sẽ là ai chứ?” Thím Ngưu buông tay, bộ dáng giống như “Các ngươi bây giờ nên coi như tin rồi chứ."

Có điều trong đáy lòng mọi người vẫn có nghi hoặc: “Vậy nếu cô ấy đã đem đi chợ đen bán, vì sao còn bán cho chúng ta? Và lại không kiếm tiền, vì sao chứ?"

Thím Ngưu lúc đầu cũng không rõ, nhưng rất nhanh bà ta đã nghĩ thông suốt, hừ nói: “Đương nhiên là muốn mượn chuyện này che mắt người khác, nhà cô ta mỗi ngày đều làm món que cay này, hương vị nặng như vậy, lại còn có tiếng dầu ăn vang lên, nếu không giấu được, vậy dứt khoát thoải mái lấy ra, còn có thể làm thuận nước đẩy thuyền.

Nhà họ Trình ở vị trí giữa thôn, trước sau trái phải đều là hàng xóm, nấu ăn căn bản không giấu được mọi người.

“Dù sao thị trấn cũng cách chúng ta xa như vậy, cũng không lo lắng lộ ra chuyện gì"

“Đáng tiếc cô ta không biết cháu trai họ xa của tôi đang trực ở đó, chuyên môn điều tra chợ đen"

Lúc thím Ngưu này nói chuyện nói nước bọt văng khắp nơi, giống như đã tận mắt nhìn thấy Cố Nghiên đi chợ đen vậy.

Nghe bà ta nói có lý, các chị dâu nhất thời đồng loạt trầm mặc, d.a.o động.

Chẳng lẽ Cố Nghiên thật sự đầu cơ sao?

Thấy tất cả mọi người tin tưởng, thím Ngưu ngay lập tức nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Vì vậy, chúng ta phải đi tố cáo cô ta!"

Nếu là người khác, bà ta có thể lười để ý tới, nhưng Cố Nghiên thì khác.

Ai bảo nhà cô ta cùng nhà họ Trình gia có liên quan.

Hơn nữa lần trước cô còn ở trước mặt nhiều người như vậy, tự làm trò kỳ quái như thế.

Loại người không để ý đến chuyện này cũng không tha cho người khác, chứ đừng nói là có lý, tự nhiên không có khả năng buông tha cho cô.

Muốn trách thì trách cô không có mắt gả tới nhà họ Trình, lại vừa vặn chọc vào bà ta!

“Hả? Còn muốn tố cáo!?” Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 104: Chương 104



Tuy nói giữa hàng xóm đều sẽ có mâu thuẫn, nhưng muốn nói loại chuyện đắc tội c.h.ế.t người này, thật đúng là không có mấy người từng làm qua.

“Không cần phải náo loạn lớn như vậy đi, vẫn là âm thầm nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy đừng đi nữa là được rồi. Có chị dâu nhịn không được nói.

Dù sao những người có thể đi chợ đen, còn không phải bởi vì trong nhà không còn cái gì để ăn nữa hay sao, bất đắc dĩ nên lúc này mới đi.

Thật sự không cần phải đẩy người vào đường cùng.

Thím Ngưu lập tức trợn to tròng mắt, nhìn về phía đối phương: “Dựa vào cái gì không đi tố cáo, các cô không cảm thấy loại người biết pháp phạm pháp này càng đáng ghét hơn hay sao, chúng ta dựa vào cái gì mà dung túng cho cô ta, cô ta có tư cách gì tiếp tục quang minh chính đại xuất hiện trên ban tuyên truyền?"

“Hơn nữa, các cô cho rằng cô ta bất đắc dĩ mới đi, tôi nói với các cô nhé cô ta chuyên môn bán buôn ở đó, tôi nghe nói trên thị trường chợ đen mỗi một que cay đều bán được được giá cao mười hào một que!” Thím Ngưu dứt khoát lại cho mọi người một liều thuốc mãnh liệt.

“Mười hào!” Lần này tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi.

Giỏi thật đấy, quả là cừ khôi mà.

Đắt như vậy, một ngày trước các cô ngay cả một đồng cũng không kiếm được, nhưng Cổ Nghiên kia lại một que đã bán được nhiều như vậy.

Nếu một lần bán ba năm mươi cây, đó không phải là ba năm đồng sao?

Mẹ ơi, tiền này không phải đến như nước hay sao.

“Thật đáng hận mà!” Thấy tất cả mọi người ngạc nhiên như vậy, thím Ngưu tiếp tục phê phán: “Thế mà lại bán đắt như vậy, không chỉ đầu cơ mà còn làm xáo trộn thị trường, hành vi này thực sự là quá đáng xấu hổ!"

Lúc nói chuyện, trên mặt bà ta đều là vẻ hiên ngang chính nghĩa, giống như mình chính là tấm gương đạo đức, nhìn không nổi một chút hiểm ác trên thế gian này.

“Nếu là thật, vậy Cố Nghiên này đúng là có chút quá đáng rồi.” Có người không chịu được mà tham gia vào việc phê phán.

Đi chợ đen còn chưa tính, còn bán đắt như vậy!

Tưởng chừng như là đang cắt lông cừu mà!

Mà mấy người chị dâu lúc trước giúp Cố Nghiên nói chuyện, cũng không dám lên tiếng nữa.

Tuy rằng các cô luôn cảm thấy Cố Nghiên không giống loại người đó.

Nhưng khi đối diện với tiền bạc, ai có thể nói chính xác được chứ?

“Cho nên các cô còn muốn dễ dàng tha thứ cho cô ta sao?” Thím Ngưu hét lớn một tiếng, cố gắng lôi kéo người khác đi cùng bà ta.

“Nếu các cô không tố cáo thì tôi sẽ tự mình đi tìm đại đội trưởng, đến lúc đó phần thưởng tố cáo, tôi sẽ tự mình cầm, các cô cũng đừng đỏ mắt ghen tỵ” Nói xong, bà ta còn thật sự làm bộ muốn mình đi.

“Chờ đã... thím Ngưu, tôi đi cùng bà, bà nói đúng, nếu cô ta đã làm loại chuyện này, vậy chúng ta dựa vào cái gì không thể đi tố cáo!"

Thấy vậy, cuối cùng cũng có người đi theo bà ta.

Có điều đây rốt cuộc là thật tâm vì bảo vệ nếp sống, hay là vì phần thưởng, vậy thì không biết.

“Đi, chúng ta cùng đi bảo vệ chính nghĩa. Thím Ngưu lập tức giữ chặt đối phương.

Các chị dâu còn lại nhìn nhau một cái, cuối cùng lại có thêm hai người đi theo.

Phần lớn mọi người thì không muốn xen vào những chuyện này, ôm tâm lý hóng chuyện.

“Đại đội trưởng!” Đến chỗ đại đội, thím Ngưu lập tức dẫn đầu hộ.

“Một đám phụ nữ đã có chồng, thời gian làm việc lại không làm việc hẳn hoi, đều đến chỗ tôi làm cái gì?” Đại đội trưởng tức giận ném cho các bà một cái liếc mắt.

Thím Ngưu và những người khác thề son sắt: “Chúng tôi phải tố cáo Cố Nghiên!"

“Nói với vở cái gì đấy, con dâu nhà họ Trình có chuyện gì?” Đại đội trưởng lập tức nhíu mày.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 105: Chương 105



Nếu nói bọn họ tố cáo những người khác trong đội có vấn đề thì ông còn tin tưởng.

Nhưng Cố Nghiên, với tư cách là biên tập viên của ban tuyên truyền, lần này lại được công xã xin chọn làm xã viên xuất sắc.

Một cô gái xuất sắc như vậy, làm thế nào cô ấy có thể có vấn đề được.

“Đầu cơ trục lợi!"

Lần này, đại đội trưởng kinh ngạc đến mức ngay cả tẩu thuốc trong tay cũng rớt xuống.

Cái gì?

Đầu cơ trục lợi??

Trục lợi!

Tại nhà họ Trình.

“Cố Nghiên! Chúng tôi sẽ kiện cô vì đầu cơ tích trữ!” Chỉ thấy đám người thím Ngưu hùng hổ lao tới, thậm chí ngay cả dây thừng cũng đã đem tới.

Bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trói người khác lại mang đi phê bình giáo dục.

“Cố Nghiên, cháu có lời nào muốn nói không?” Lông mày của đại đội trưởng sắp nhíu lại thành hình chữ Xuyên rồi.

Xảy ra chuyện như vậy, đối phương lại nói lời thề son sắt như thế, hơn nữa Cố Nghiên lại được bầu làm xã viên kiệt xuất, đương nhiên ông phải đến tìm hiểu mọi việc rõ ràng.

Nếu không, khi thật sự Cố Nghiên được chọn rồi, vậy hợp tác xã của bọn họ không phải sẽ thành trò cười trong mắt người khác hay sao.

Một xã viên đầu cơ trục lợi, làm sao có thể xứng đáng với danh hiệu “xuất sắc”.

“Tôi chưa từng đầu cơ trục lợi.” Đối mặt với đám người thím Ngưu đang chất vấn như hổ rình mồi, sắc mặt của Cố Nghiên vẫn thản nhiên.

Cô quả thật chưa từng làm, đương nhiên cô không SỢ.

Có điều Cố Nghiên còn tưởng rằng đối phương nói là chuyện yến hội mà cô đã làm, dù sao cô cũng chỉ có làm chuyện này mới có tiếp xúc với tiền ngoài tập thể.

“Nhiều năm như vậy, mỗi yến hội mà tôi làm, tiền đều ghi ở sổ sách phía bên đại đội, cái nào cần nộp đều đã nộp lên, chưa bao giờ giữ lại những thứ không nên giữ, đại đội trưởng nếu không tin, có thể gọi kế toán của đại đội Thanh Sơn ở nhà mẹ đẻ cháu đến kiểm tra sổ sách"

Bởi vì đầu bếp là đại diện cho tập thể đại đội, cho nên tiền kiếm được đều ghi được ghi vào đó hết.

Cho dù là lần trước làm yến hội cho nhà thím Tiền, cũng không ngoại lệ.

“Mọi người có phải Cố Nghiên tôi có đầu cơ trục lợi hay không!"

Giọng nói của Cố Nghiên so với mọi người càng thêm mạnh mẽ, hơn cả thề son sắt.

Tuy nói cô tới từ tương lai, cô cũng không cảm thấy đầu cơ có cái gì đáng xấu hổ.

Nhưng đủ loại điều kiện ở hiện tại, lại khiến cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời cũng không cần phải mạo hiểm thêm hai tháng cuối cùng, cho nên nàng mới không vượt quá giới hạn.

Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng thế mà lại bị tố cáo.

Thật sự chẳng đúng với lẽ thường tình gì cả.

“Cô đừng tránh nặng tìm nhẹ, ai nói tới việc cô tổ chức tiệc rượu, chúng tôi là nói đến chuyện cô tới đi chợ đen que cay!” Thím Ngưu chỉ cho rằng cô đang giả bộ tỉnh táo mà nói lời hồ đồ, lập tức cười lạnh nhắc nhở.

Còn là chợ đen Vậy thì càng quá đáng hơn...

Đem một tội danh gán cho người khác cho dù không mang theo công thức, tốt xấu gì cũng đem tới một số liệu đúng cũng được chứ.

Nhưng bây giờ thì sao, cái gì cũng không phải, thế mà dám ăn không nói có!

Cố Nghiên không khỏi nhếch môi, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.

“Quả thực vô lý, sau khi tự mình gả vào, ngay cả đại đội cũng chưa từng đi ra ngoài, chứ đừng nói là đi chợ đen. Cố Nghiên nhẫn nại, giải thích một câu.

“Chúng tôi đều có thể làm chứng cho chị dâu!” Nhuyễn Nhuyễn và Mao Mao ngay lập tức đứng ra chen vào.

Đôi mắt của đứa trẻ ngây thơ vô tội, chúng làm sao có thể nói dối chứ?

Lần này không ít người đều nguyện ý tin tưởng Cố Nghiên, ngay cả người đi theo thím Ngưu tố cáo Cố Nghiên, cũng nhịn không được bắt đầu d.a.o động.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 106: Chương 106



Chẳng lẽ nào, Cố Nghiên thật sự chưa từng đi tới đó?

“Cái này tính là làm chứng cái gì chứ, các ngươi đều là người một nhà, khẳng định đều sẽ thay cô ta nói chuyện!” Thím Ngưu lập tức nghiêm túc phê phán.

Không thể không nói, thím Ngưu này nói cũng có đạo lý.

Lập tức, các xã viên vây xem đều có chút bối rối, không biết nên tin tưởng ai mới tốt.

“Vậy thím có chứng cớ gì!” Lúc này, Trình Kính Tùng đen mặt đi tới.

Đám người nhao nhao nhường đường cho anh, nhìn anh đi tới trước mặt Cố Nghiên, trước sau như một che chở cô.

Bà thím nhà họ Ngưu này, đương nhiên anh cũng chẳng lạ lẫm gì bởi trước giờ làm người luôn chanh chua cay nghiệt.

Năm đó anh chỉ từ chối việc để em dâu bà ấy đến nhà anh làm dâu, kết quả bà ấy vẫn ôm hận trong lòng.

Lần trước làm bùa chú khiến Nghiên Nghiên đi nhảy sông, bây giờ lại đến vu khống cô.

Trình Kính Tùng tức giận vô cùng, cơ bắp toàn thân đều tản ra sự tức giận nồng đậm: “Bà nói gì đi chứ!"

“Hừ, các người thật đúng là không thấy quan tài không rơi lệ, cũng không nghĩ tới không có chứng cớ tao làm sao có thể tới báo cáo." Thím Ngưu khinh thường hừ lạnh.

Trực tiếp nói: “Cháu trai tôi làm giám sát viên trực ở trên thị trấn để chống lại thị trường chợ đen và đầu cơ. Nó nói với tôi rằng loại que cay này xuất hiện trên thị trường chợ đen, nếu không phải cô bán nó, thì còn có thể là ai được cơ chứ?"

“Nói cả nửa ngày, vẫn là đoán?” Cố Nghiên nở nụ cười, tuyệt nhiên không ngoài dự liệu.

Dù sao quả thật cô chưa từng làm chuyện này, không phải đoán còn có thể là cái gì.

“Đoán thì đã làm sao, là thật hay giả, lục soát nhà cô có bao nhiêu tiền không phải là biết rồi sao?” Thím Ngưu tỏ ra bộ dáng "Cho dù ta đoán ta cũng khẳng định có thể đoán đúng Đúng vậy, bà ta quả thật không thể bắt được cô, nhưng nhiều chi tiết như vậy kết hợp lại với nhau, không phải cô, lại có thể là ai?

“Dựa vào cái gì chứ!” Đôi mắt của hai đứa trẻ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức ửng đỏ.

Xem nhà bọn họ là nơi nào chứ, muốn lục soát là lục soát.

“Nghiên Nghiên cô ấy chưa từng làm chuyện đầu cơ, các ngươi không có tư cách lục soát nhà chúng tôi” Trình Kính Tùng cùng em trai và em gái đồng thời lên tiếng, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ c.h.ế.t người, vậy giờ phút này thím Ngưu đã có thể bị băm thành ngàn mảnh.

Thím Ngưu cũng không sợ anh, ngược lại càng thêm tin tưởng suy đoán của mình: “Nhìn kìa, ai nấy đều gấp gáp hết kìa, điều này chứng tỏ nhà bọn họ chính là có vấn đề!"

Bà ta liên tục hắt nước bẩn, hận không thể đưa tất cả mọi người của nhà họ Trình vào tù.

“Nếu không tôi thấy không cần lục soát gì nữa cả, trực tiếp bắt Cổ Nghiên đi thôi, đại đội trưởng!” Nói xong, bà ta lại tựa như đại đội trưởng đề nghị.

“Tôi xem các người ai dám!” Trình Kính Tùng sắc mặt mặt nặng nề, buông lời, bàn tay thô ráp đã chạm vào cái xẻng sắt bên cạnh.

Nếu như ai dám đến, anh sẽ dùng tư thế này liều mạng với họ.

“Các người sao có thể vô sỉ như vậy chứ!” Mao Mao gần như sắp khóc, ôm chặt lấy Cố Nghiên không chịu buông tay.

Cậu thề, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu gặp phải loại người vô sỉ đến cực điểm như thế này.

“Hu hu hu, không được mang đi chị dâu của tôi đi, chị dâu của tôi trong sạch. Nhuyễn nhuyễn ôm lấy ôm lấy chân trái cô, giống đồ trang sức đeo trên người vậy, khóc lóc ồn ào.

Trái tim Cố Nghiên như bị bóp lấy, cô vốn cũng không giận gì, thậm chí còn cảm thấy buồn cười thế nhưng lúc này nắm đã bắt đầu cứng lại.

“Đó cũng là do các người không cho lục soát trước, làm kẻ trộm chột dạ chẳng khác nào thừa nhận!” Thím Ngưu thề son sắt, cả người cơ hồ đều muốn nhảy dựng lên.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 107: Chương 107



“Muốn lục soát đúng không, được thôi, dù sao chúng ta cũng là quân tử thẳng thắn, cứ việc lục soát." Cố Nghiên lạnh lùng giương mắt, ánh mắt sắc bén như dao.

Cô không phải thỏa hiệp, mà là biết chuyện hôm nay, nếu không để lục soát thì không có biện pháp chứng minh trong sạch.

Nhưng!

Thiên hạ này cũng không có chuyện dễ dàng như vậy!

“Nếu như không tìm ra được gì, thì nói như thế nào đây?” Ngay sau đó Cố Nghiên đó bức hỏi, giống như cô mới là người đến tố cáo.

“Làm sao có thể tìm không ra được chứ.” Thím Ngưu theo bản năng phủ nhận.

Thầm nghĩ, đợi lát nữa dù có đào ba thước đất cũng sẽ phải đào được tiền ra.

Thấy Cố Nghiên kiên trì, thím Ngưu đành phải nói tiếp: “Nếu không tìm ra, vậy chúng tôi đều quỳ xuống xin lỗi cô, sau này đều gọi cô một tiếng bà!"

“Đây chính là thím nói đấy.” Cố Nghiên rất hài lòng, tiếp theo lại nhìn về phía những người còn lại: “Mọi người cũng đều đồng ý chứ?"

“Cái này... đồng... đồng ý!” Sau khi do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn nguyện ý tin tưởng thím Ngưu người lớn tuổi của đại đội.

Ánh mắt Cố Nghiên không có nhiệt độ gì cười cười: “Được, nếu các người muốn khiến cho mình trở nên thấp kém như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người, được rồi, không nói nhảm nữa, mau lục soát đi."

Giỏi lắm, nhanh mềm nhanh miệng thật đấy, rõ ràng việc lục soát nhà này thì người cảm thấy mất mặt là nàng mới đúng.

Nhưng bây giờ... Có vẻ như ngược lại.

“Lục soát!!” Thím Ngưu lập tức ra lệnh một tiếng.

Vì thế, mấy người phụ nữ do thím Ngưu dẫn đầu, nhất thời đã lật tung nhà họ Trình lên.

“Chị dâu, em sợ lắm” Mao mao và Nhuyễn Nhuyễn cho dù có kiên cường đến đâu, cũng chỉ là hai đứa nhóc, cuối cùng nhịn không được ôm lấy Cố Nghiên mà khóc nấc lên.

Cơ thể nhỏ nhắn càng thêm run rẩy.

Một màn này khiến cho hai đứa nhỏ đều không tự chủ được nhớ tới tình cảnh năm đó bị chủ nợ soát nhà.

“Các bảo bối, đừng sợ.” Cố Nghiên hơi cong người, rõ ràng động tác dỗ dành bọn họ ôn nhu như thế, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng: “Đến lúc đó nếu các bà ấy không khôi phục lại trong nhà y như cũ, để tôi xem các bà ai dám đi"

Lúc này đây, không phải là việc chủ nợ đến đòi nợ nữa rồi.

Đợi lát nữa nếu bọn họ không để mọi thứ về chỗ cũ, tên Cố Nghiên của cô sẽ viết ngược lại.

Mắt thấy lục lọi nửa tiếng đồng hồ, cũng không ai lên tiếng, sự kiên nhẫn của mọi người sắp không còn.

“Nhà họ Ngưu này các người rốt cuộc có tìm được tiền hay không?” Có người nhịn không được sốt ruột hỏi.

Ăn dưa có dễ vậy không?

Trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận của thím Ngưu: “Thúc giục cái gì, không phải đang tìm đây sao?"

Nói xong bà ta lại đối diện với căn phòng đang vô cùng lộn xộn, oán hận cắn răng.

Theo lý thuyết, giá của món ăn cay trên thị trường chợ đen cao như vậy, cô một lần ít nhất cũng phải đi bán mấy chục cây, nhưng vì sao nhiều tiền như thế mà các bà đến một một hào cũng không tìm được.

Phải biết rằng, đến cả cái hang chuột các bà cùng đã tìm qua rồi.

Đợi qua mười phút nữa, thấy vẫn không có động tĩnh gì, đại đội trưởng cũng không kiên nhẫn được nữa.

“Rốt cuộc có tìm được cái gì không?"

Đối mặt với sự chất vấn của đại đội trưởng, thím Ngưu cũng không dám kiêu ngạo như vừa rồi.

Bà ta bước ra khỏi phòng, nghẹn ngào nói: “Đội trưởng, mặc dù bây giờ vẫn chưa tìm thấy, nhưng ông cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi chắc chắn có thể tìm thấy nó!"

“Xem ra, các người là định đến cả móng nhà của người ta cũng phải đào ra xem một chút, mới cam tâm?” Cố Nghiên tiếp lời, khó chịu chất vấn bà ta.

Thím Ngưu vốn đã phiền muốn chết, lúc này tính tình trực tiếp bộc phát:“ Đồ hồ ly tinh nhà mày đừng kiêu ngạo, tao nói cho mày biết, thẳng thắn thừa nhận sẽ được khoan dung, nếu bây giờ mày đồng ý đem đồ đầu cơ lấy ra, đại đội còn có thể nhẹ nhàng xử phạt máy đất!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 108: Chương 108



Đến lúc này rồi thế mà bà ta vẫn còn bày ra được loại tình huống này.

“Ha…" Cố Nghiên không khỏi cười khẽ một tiếng, gật gật đầu nói: “Tôi cũng muốn mà, nhưng hết lần này tới lần khác chưa từng làm, muốn nhận cũng không nhận được nha Cô nhún vai, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích, như thể nói: có bản lĩnh thì bà tìm kiếm bằng chứng, nếu không tôi sẽ không nhận.

“Mày! Mày đợi đó cho tao!” Thím Ngưu đã sống hơn nửa đời người, từ trước đến nay đều ngạo mạn khinh người, hiện giờ bị coi thường như vậy làm sao còn có thể chịu nổi.

“Tao cũng không tin là tao tìm không ra!"

Nói xong, bà ta xoay người lại muốn đi tìm.

Bà ta nhất định phải để cho tiểu tiện nhân này có được kết quả xứng đáng mới được.

“Đủ rồi!” Đại đội trưởng đen mặt, vừa quát bà ta, vừa hung hăng dậm chân: “Bà còn tìm cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn dỡ luôn nhà người bà mới thấy vui có phải hay không?"

Vốn dĩ ông rất nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của Cố Nghiên, chỉ là thời điểm trúng cử, vì để đảm bảo độ đáng tin ông mới tới điều tra.

Hiện giờ người ta đều bị lật ngược lên trời, cũng không tìm được tiền hoặc là có vật có giá trị, cũng không thể còn cứ cắn không buông chứ?

Vậy cái này cùng lưu manh côn đồ có gì khác nhau?

“Nhưng trên thị trường chợ đen thật sự có người bán que cay, ở chỗ chúng ta cũng chỉ có cô ta biết làm cái này, không phải cô ta bán còn có thể là ai...” Chỉ thấy thím Ngưu vẻ mặt căm giận bất bình, cả người đều là bộ dạng chính nghĩa làm sao có thể buông tha cho kẻ đầu sỏ của việc xấu.

Quả thực đường hoàng đến cực độ.

“Chẳng lẽ cũng sẽ không phải là người bên ngoài, cầm que cay đổi từ chỗ ta, đi bán?” Cố Nghiên lạnh lùng nhắc nhở.

Sở dĩ ngay từ đầu không nói, là tất cả mọi người đều bị thím Ngưu kia làm chủ, nàng nói cái gì cũng sẽ cho rằng cô đang ngụy biện.

Nhưng bây giờ thì khác.

Đúng vậy, chẳng lẽ sẽ không phải là người khác sao?

Mọi người thấy quả thật không tìm ra đồ vật gì ở nhà Cố Nghiên thì bèn càng cảm thấy khả năng cô nói là rất lớn.

“Mày đừng mơ tưởng ngụy biện. Nhưng thím Ngưu này vẫn gắt gao cắn lấy Cố Nghiên: “Cũng chỉ có nhà mày nghèo không có gì để ăn mới đi chợ đen, người bên ngoài ai sẽ làm chứ."

Nếu không phải một đám người đang nhìn, Cố Nghiên thật đúng là muốn cho bà ta ăn một cái đế giày.

“Nhà chúng tôi nghèo không sai, nhưng ở trước mặt tiền bạc, chẳng lẽ chỉ có người nghèo mới động tâm?” Cố Nghiên ôm hai tay, tiếp tục nói.

“Cái này...” Thím Ngưu nghẹn lời, nhất thời lại không tìm được lời để phản bác.

Đúng lúc này, một thanh niên hốt hoảng cách đó không xa chạy tới.

“Đại đội trưởng, đại đội trưởng, không ổn rồi, đại đội chúng ta xuất hiện đầu cơ, bị kiểm sát viên trên thị trấn bắt rồi."

Đại đội trưởng kinh hãi, vội vàng truy hỏi: “Là ai?"

“Đứa con thứ hai nhà họ Ngưu!” Chàng trai vội vã nói tên của người đó.

Đó không phải là chồng của thím Ngưu sao!

Mọi người lập tức đồng loạt mở to tròng mắt, nhao nhao nhìn về phía thím Ngưu, nghi hoặc rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Không phải nói Cố Nghiên mới là người đi chợ đen đầu cơ sao, sao bây giờ gia đình bà ta cũng đi?

Trên gương mặt thím Ngưu tỏ rõ sự hoang mang, chờ đến khi phản ứng lại, trực tiếp hướng về phía chàng trai tới báo tin kia chửi rủa thậm tệ: “Con bà nhà nó, máy nói lung tung cái gì đấy, nhà tao làm sao có thể đầu cơ hả."

“Toàn đại đội ai mà không biết ông ấy là người thật thà nhất!"

“Mày đây là đang vu khống danh dự của ông ấy, mày có tin tao đến xã tố cáo mày hay không, bắt ngươi lại?"

Lúc này chuyện liên quan đến người nhà mình, bà ngược lại biết tới pháp luật rồi có đấy, tức giận chửi mắng tới nỗi nước bọt văng khắp nơi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 109: Chương 109



“Tôi... Tôi không nói dối...” Chàng trai bị bà ta mắng tới muốn khóc, tủi thân vô cùng, “Thanh tra trên thị trấn đều đã đến đại đội rồi, thấy đội trưởng không có ở đấy, mới bảo tôi tới tìm đội trưởng"

“Đội trưởng, chú mau trở về đại đội đi.” Cậu vừa nói xong đã nhìn thấy hai thanh tra đi xe đạp tới.

“Xong rồi, thế mà bọn họ tự mình tìm tới. Cậu thanh niên hoảng sợ nuốt nước bọt.

“Ai là đại đội trưởng của đại đội này?” Sau khi thanh tra dừng lại, trực tiếp lên tiếng hỏi.

“Là tôi, là tôi. Đại đội trưởng giật mình một cái, lập tức nghênh đón.

Ông vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười, ôn tồn hòa nhã hỏi: “Đây là làm sao vậy, có phải là hiểu lầm gì hay không, Ngưu Nhị của đại đội chúng tôi vô cùng thật thà, sẽ không làm ra việc đầu cơ trục lợi đâu, không phải chỉ là không cẩn thận nên mới làm náo loạn Ô Long chứ!"

Ô Chuyện liên quan đến danh dự của đại đội, đại đội trưởng cho dù ngàn vạn lần không muốn quản Ngưu Nhị, nhưng cũng phải vì ông ta mà nói tốt đẹp.

Thanh tra nghiêm mặt: “Cái gì mà hiểu lầm Ô Long, xã viên của đại đội các ông đang bán que cay, bị chúng tôi bắt tại chỗ, chúng tôi còn có thể vu khống ông ta sao?"

“Không phải không phải, tôi không có ý đó. Đại đội trưởng vội vàng giải thích.

Thanh tra tiếp tục: “Ông ta không chỉ bán, mà còn dám bán Thiên gia giá mười xu một cái, làm xáo trộn thị trường nghiêm trọng, chúng tôi đã theo dõi chặt trong nhiều ngày, hôm nay có thể được coi là đã bắt được.

Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.

Giỏi thật đấy, quả là hay mà, giờ phút này nội tâm mọi người đều nhịn không được mà kinh sợ giỏi thật mà.

Thì ra người chân chính đi chợ đen bán đồ cay là cậu hai nhà họ Ngưu kia!

Buồn cười chính là, thế mà thím Ngưu này còn tới vu khống Cố Nghiên, chẳng lẽ là muốn mượn chuyện này che dấu tội lỗi của mà chồng của mình phạm phải?

Không thể không nói, cuộc sống cằn cỗi thật sự là một chút cũng không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của mọi người, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ cái gì cũng có.

Mà đương sự là thím Ngưu lại có dáng vẻ như bị sét đánh ngang tai.

“Làm sao có thể như vậy được?” Sau khi lấy lại tinh thần, bà ta hét lên không thể tin được.

Đây chính là người đầu ấp tay gối với bà ta, nếu ông ta thật sự làm ra loại chuyện này, làm sao bà ta có thể không hề hay biết?

Hơn nữa rõ ràng bà ta đã nghiêm lệnh trong nhà không cho phép có người đi mua que cay của Cố Nghiên, ông ta làm sao dám chứ?

“Tôi không tin!” Thím Ngưu nghiến răng nghiến lợi: “Người nhà tôi hiện tại đang ở đâu, tôi phải tự mình đi hỏi mới được.

Nếu không, là ai đu nữa bà ta cũng không ai tin.

“Ông ta đã bị bắt rồi. Thanh tra lạnh mặt: “Hành vi này là rất đáng xấu hổ, chúng tôi quyết định gửi ông ta đi giáo dục, và gửi vào trại giam trong ba tháng, bây giờ đặc biệt thông báo cho đại đội của các người."

Cũng chính là hiện tại môi trường mua bán đang ở một loại giai đoạn mơ hồ, nếu không, việc này cũng không dễ dàng qua đi như vậy.

Nhưng ngay cả như vậy, thím Ngưu vẫn không thể chấp nhận: “Không được, không được, các ông không thể làm như thế được!"

Chỉ thấy bà ta sụp đổ la hét, giống như một bà già điện.

“Náo loạn cái gì chứ!” Thấy bà ta còn muốn tiến lên kéo nhân viên thanh tra, đại đội trưởng vội vàng lẹ mắt nhanh chóng kéo trở về.

Hiện tại đã như thế này rồi mà vẫn chưa thấy đủ mất mặt sao?

“Chồng tôi sắp phải ngồi tù, tôi còn không thể ầm ĩ được sao?” Thím Ngưu gào thét nước mũi nước mắt đều được một phen chảy ra, thế nào cũng không nghĩ tới người thật sự đi đầu cơ lại là chồng nhà mình.

Đại đội trưởng càng thêm nóng nảy: “Đó cũng là do ông ta gieo gió gặt bão.

Vốn đại đội bọn họ còn có thể có cơ hội chọn làm đại đội tiên tiến, hiện tại bị làm cho như vậy, cũng chỉ có thể bị phê bình mà thôi!
 
Back
Top Bottom