Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 90: Chương 90



Thoáng cái nhà bếp đã trống rỗng, ngay cả món cháo còn sót lại trong nồi cũng được đổ ra uống cạn sạch.

"Đúng là thiệt thòi cho người lớn rộng lượng, nếu không, chẳng phải ngay cả mái nhà cũng muốn xốc lên luôn." Vẻ mặt Cố Nghiên lạnh lùng, nhìn hành vi giống như thổ phỉ của bọn họ.

Nếu nói đây không phải là cố ý tới làm xấu mặt nhà họ Trình, ai mà tin?

Hầu hết các thành viên trong xã đều là người thành thật chất phác, cũng nhịn không được phải thở dài trước cảnh tượng này.

"Bọn họ có hơi quá đáng rồi đấy"

"Không phải nết đến vụ thu hoạch hè với Tết Nguyên Đán mới phải trả nợ sao, bây giờ không nói trước mà đến cướp của người thành như vậy.

"Nhưng cũng không còn cách nào khác, nhà họ Trình mới là người nợ tiền nên đuối lý, chúng ta muốn cũng không giúp được"

Nếu như đây là cố ý tới gây sự, tất cả các thành viên trong xã toàn đại đội là bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ người ta là người có lý.

“Thiếu nợ trả nợ là chuyện đương nhiên, mọi người đều ngu xuẩn!” Vợ Phùng Tam lập tức chống nạnh nói.

“Đến lúc phải đi rồi” Phùng Tam đã bắt được con gà.

Bây giờ mục đích đã đạt được, còn lãng phí thời gian ở đây làm gì.

Mặc dù bề ngoài Cố Nghiên tỏ ra bình thản không gợn sóng, nhưng có lẽ chỉ đang giả vờ, dù sao thì có cô dâu nào có thể chịu được việc này?

“Đợi đã!” Không đợi bọn họ đi được hai bước, Cố Nghiên đã ngăn bọn họ lại: “Lấy vật gán nợ, nhất định phải viết một khoản tiền trên giấy nợ đi, không phải cho hai người lấy không đâu?"

Nói xong, cô cũng không quan tâm hai người họ nghĩ như thế nào, lập tức trực tiếp tính toán: “Hai con gà mái nuôi béo tốt như này, ít nhất cũng phải mười hai đồng, một bó tỏi ba mươi xu, khoai lang hai xu. rổ bện bằng rơm ba xu, bốn lạng mì một hào và hai xu, nửa hộp rau rừng một xu, dầu muối tính chung là một hào, ngoài ra hai người còn uống một bát cháo tính là một xu"

Cố Nghiên quanh năm nấu ăn, nên không biết quá nhiều về giá cả của rau củ.

"Vậy tổng cộng là mười hai đồng năm mươi bảy xu"

Cố Nghiên còn tri kỷ bổ sung thêm.

Trình Kính Tùng cũng phối hợp rất tốt, đi vào nhà: "Tôi đi lấy giấy bợ, sau khi thêm vào, hai người ký tên đi"

“Mấy cái này làm sao có thể nhiều tiền như vậy?” Vợ Phùng Tam trợn mắt, mở miệng hét chói tai.

Lúc đầu bọn họ còn muốn lấy không như không có việc gì, chỉ cần tùy tiện nói ra một con số đối phó là được, không ngờ con hồ ly này lại có đầu óc như vậy.

“Vậy bà nói xem cảm thấy có cái gì không đáng giá?” Cố Nghiên không hề chột dạ hỏi ngược lại.

Cô cũng không tính toán nhiều, cho dù làm ầm ĩ đến chỗ đại đội trưởng, cô cũng là người có lý.

“À, cái này...” Vợ Phùng Tam quả nhiên không nói nên lời, có nhặt xương trong trứng cũng không thể tìm ra lỗi nào.

Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một trăm tám mươi đồng trên giấy nợ biến thành một trăm sáu mươi bảy đồng bốn mươi ba xu.

Mẹ nó, trái tim bà ta đã rỉ m.á.u rồi!

So với đồ vật, bà ra thà đi đòi tiền, ai mà thèm mấy thứ giẻ rách này!

Nhưng là vì để khiến họ mất mặt, bà ta chỉ có thể nén giãn ấn dấu vân tay của mình vào giấy nợ.

Nhưng nghĩ đến những lợi ích mà người đó hứa hẹn, cuối cùng hai vợ chồng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Đó chính là một trăm đồng đấy!

“Là do Triệu Kiến Minh sai hai người tới đây đúng không?” Sau khi bức ép bọn họ xong, Cố Nghiên đột nhiên tới gần vợ Phùng Tam, ghé vào tai bà ta nói rất nhỏ.

"Nói bậy! Không có chuyện đó đâu! Mày đang nói nhảm cái gì vậy!" Vợ Phùng Tam lập tức trừng to đôi mắt, như thể nhìn thấy ma, lôi kéo chồng mình vội vã rời đi.

Mẹ kiếp, con hồ ly tinh này không phải là có ma thuật gì đó đấy chứ, sao biết có người đứng đằng sau giật dây?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 91: Chương 91



Nhìn thấy cảnh này, Cố Nghiên vẫn có điều gì đó không hiểu nữa.

Đúng thật là Triệu Kiến Minh.

Về phần động cơ cũng rất đầy đủ, dù sao hắn nhất định ôm hận trong lòng với việc cô không chịu gả cho hắn, khó tránh khỏi có ý muốn trả thù.

Cố Nghiên đoán không sai, Triệu Kiến Minh chính là không muốn thấy cô sống dễ chịu, cho nên mới âm thầm tìm tới chủ nợ của nhà họ Trình, bảo bọn họ chạy đến gây sự.

Ý muốn Cố Nghiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngừng hối hận.

Thật sự là rất tốt, trước đây hận cũ cô còn không tìm hắn để tính sổ, bây giờ lại có thêm mối thù mới.

Đợi đến ngày cô quay về, cô sẽ trừng phạt hắn thật tốt.

Trong đôi mắt Cố Nghiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Ôi chao, đúng là mất mặt mà, vừa mới gả vào được một ngày đã bị chủ nợ đuổi tới cửa đòi tiền, nếu là tôi e rằng đã đi nhảy sông luôn rồi!" Chờ vợ chồng nhà họ Phùng rời đi, kẻ vừa rồi mới ngừng được một lúc đã tiếp tục bỏ đá xuống giếng.

Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức bực bội trừng mắt với đối phương.

Bà muốn nhảy sông thì tự đi mà nhảy, còn cạnh khoé chị dâu tôi làm gì.

"Bác thử nói thêm một câu nữa xem!" Trình Kính Tùng giống như pháo bị châm ngòi, rất nhanh liền trực tiếp phát nổ.

Nhảy sông... Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, mắt Trình Kính Tùng liền nổi lên tơ máu.

Tại sao bác ta lại nói như vậy, nhỡ Nghiên Nghiên thật sự nghĩ quẩn thì sao!

Cố Nghiên vội xoa xoa lưng anh, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người kia: "Bác là bác, tôi là tôi, bác có thể coi thường mạng sống của mình nhưng tôi thì không the."

Giọng điệu của cô cực kỳ nghiêm túc, càng khiến cho đối phương trở nên vô cùng hèn nhát ti tiện.

Nói hay thật đấy, lần sau đừng nói nữa.

Trình Kính Tùng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người xám xịt rời đi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Những người vây xem còn lại vừa thấy chàng trai này có vẻ không dễ chọc, sợ gặp hoạ nên cũng đã nhao nhao rời đi sạch sẽ.

"Trình Kính Tùng, anh bình tĩnh lại một chút, làm sao em có thể làm ra những việc như nhảy sông được!" Cố Nghiên thì chẳng hề e sợ chút nào, vì cô biết anh không bao giờ khả năng đả thương người khác, dù chỉ là mảy may.

"Em còn muốn cùng anh sống thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Cô đã c.h.ế.t một lần, sẽ quý trọng sinh mạng mình hơn bất kì ai khác.

Giọng nói ôn hoà nhỏ nhẹ mà vô cùng kiên định cuối cùng cũng gọi được lý trí của Trình Kính Tùng quay vê.

Anh nhìn cô gái trẻ bỗng dưng phải chịu nhục nhã, cắn chặt răng: "... Nghiên Nghiên, anh xin lỗi em"

Anh không thể nặn ra được lời nào khác, nội tâm bị dày vò, hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên.

Nếu trước đây anh có khả năng trả nợ sớm hơn thì sẽ không đến mức khiến cô phải chịu khổ sở, ngay ngày sau khi kết hôn.

Cuối cùng vẫn là do anh vô dụng.

"Trình Kính Tùng, nhìn thẳng vào em!" Điều khiển Cố Nghiên không thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ anh lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ cô.

Ngón tay mảnh mai của cô nâng cằm anh lên, buộc anh đối diện với mình: "Em nói cho anh biết, trước khi em gả cho anh, em đã biết rất rõ rằng sau này sẽ gặp phải những chuyện gì, bị người ta chế giễu như thế nào, nhưng em hoàn toàn không hề quan tâm"

Cô nói đầy mạnh mẽ chắc nịch làm cho trái tim Trình Kính Tùng run lên dữ dội, anh càng nhận thức được rõ hơn cô gái mình vừa cưới tốt đẹp đến cỡ nào.

Đây là vận may lớn nhất anh vất vả cả đời này mới có được!

Sau này cho dù có phải liều mạng thế nào, anh nhất định cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt.

"Về chuyện ngày hôm nay, người nên xin lỗi không phải là anh, Triệu Kiến Minh mới là người đã ra lệnh cho bọn họ làm vậy" Cố Nghiên tiếp tục bổ sung.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 92: Chương 92



"Thảo nào!" Trình Kính Tùng vốn đang nghi ngờ sự khác thường của hai vợ chồng nhà họ Phùng, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu ra.

"Tên khốn nạn đó, chờ đến lúc em nhìn thấy nhất định sẽ nhổ vào mặt hắn ta!" Mao Mao trước đó cũng từng nghe qua lời đồn đại của các xã viên về chuyện lúc trước Cổ Nghiên từ chối gả đi nên đương nhiên biết rõ Triệu Kiến Minh là ai.

Hừ, không phải là ghen tức chị dâu đã cưới anh trai bọn họ sao!

"Món nợ này anh sẽ ghi nhớ kỹ." Trình Kính Tùng siết chặt nắm tay lại, chỉ cần bắt được cơ hội thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho đối phương.

Chỉ là bây giờ...

Vẫn cần suy nghĩ xem phải ăn bữa cơm tiếp theo thế nào, trong nhà đã không còn thứ gì.

Anh cũng không thể để Nghiên Nghiên đói bụng cùng mình chứ?

"Nghiên Nghiên, anh lên núi trước, em ở nhà đợi anh về." Trình Kính Tùng lập tức vác cuốc lên.

"Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn, hai em nhớ dọn dẹp lại trong nhà một chút, rõ chưa?"

"Rõ rồi ạ!" Hai đứa trẻ nhanh chóng đồng ý.

Sau khi nói xong, Trình Kính Tùng bèn vội vàng lên đường đi kiếm đồ ăn.

"Vậy anh đi đường chầm chậm thôi nhé!" Cố Nghiên biết anh rất cứng cỏi kiên quyết, nên cho dù đã có cách xử lý bữa trưa, cô vẫn không gọi anh lại.

"Yên tâm, Nghiên Nghiên Trình Kính Tùng rời đi, Cố Nghiên với hai đứa nhỏ cùng nhau dọn dẹp qua ngôi nhà lộn xộn vừa bị xới tung lên.

Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm xuống trước chuồng gà trống rỗng, vừa nhặt lông gà vừa rưng rưng rơi nước mắt: "Sâu chưa kịp ăn xong mà gà mái đã mất rồi."

Trong lòng cô bé còn ôm một cái hộp, bên trong là giun đất cô và anh hai cùng nhau bắt.

Mao Mao cũng chua xót tột cùng, đó chính là gà mái do chính tay bọn họ nuôi lớn, chỉ vì cậu là con trai nên vẫn luôn cố ngăn cho nước mắt chảy ra.

"Các em ngoan, chị dâu hứa rằng không bao lâu nữa trong nhà sẽ có thêm thật nhiều gà." Ngực Cố Nghiên đau nhói, vội vàng ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.

Cô đã quyết định, ngay cả khi thị trường bây giờ vẫn chưa được tự do [1], cô cũng sẽ phải kinh doanh ngay lập tức!

[1] Thị trường chưa được tự do: Thị trường có sự can thiệp của chính phủ và tại đó các tác nhân cung và cầu không được phép hoạt động tự do.

"Đi nào, bây giờ tới xã mua bán cùng chị, chúng ta đi mua một chút đồ dùng cần thiết" Nói xong, cô liền kéo hai bạn nhỏ đi theo.

Cô vẫn còn giữ lại hai nhân dân tệ.

Vừa rồi vốn dĩ không lấy ra không phải vì không muốn trả nợ.

Chẳng qua cô biết rõ, đối phương muốn khiến bọn họ mất mặt, nên cho dù có cầm được số tiền này thì lúc đó họ vẫn sẽ lấy đi đồ đạc trong nhà, thà giữ lại còn hơn.

Có điều chưa kịp chờ Cố Nghiên đi, Cố Nhị Ni đã xách theo một cái túi vừa chạy đến vừa thở hồng hộc.

"Chị A Nghiên, bà nội bảo em mang cái này tới cho chị." Cô ấy vừa nói vừa mở túi ra.

Khoảng cách giữa hai đại đội rất gần, bà nội biết chuyện nhanh như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cố Nghiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trong là rau chân vịt do bà cụ tự trồng, rau xanh, khoai lang, dầu muối, còn có bột mì trắng mà chính bà cũng không nỡ ăn.

Có thể nói tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ cả.

Vành mắt Cổ Nghiên lập tức đỏ lên, long lanh ánh nước.

Rõ ràng cô đã lấy chồng mà vẫn phải nhờ bà nội đến cứu tế.

Mũi Cố Nghiên chua xót, nhanh chóng lấy tiền từ trong túi ra: "Nhị Ni, thay chị đưa cho bà nội chút tiền này Cuộc sống của bà ấy cũng không khá giả gì, cô không thể lấy không đồ của bà.

"Nhưng bà nội chắc chắn sẽ không muốn lấy tiền của chị." Nhị Ni nào chịu nhận, nếu bà biết cô ấy cầm tiền về, nhất định sẽ rất tức giận.

"Chị A Nghiên, cũng không phải là chị không biết rõ tính tình của bà nội, chị cứ tha cho em đi nhé!" Cô ấy nói thêm vào.

Nghe vậy, Cố Nghiên đành phải từ bỏ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 93: Chương 93



Vậy thì chờ đến lúc cô quay về nhà sẽ mang thêm một vài món đồ.

"Nhị Ni, phiền em mua cho chị một ít bột ớt, hoa tiêu đại hồi, đậu tương, với cả ngũ cốc nữa."

Nói xong, cô liền đưa tất cả số tiền cho Nhị Ni, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa mà người khác không nhìn thấu được.

Cô phải nhanh chóng bắt đầu nhào bột.

Bắt tay chế biến món ăn đó!

"Được." Nhị Ni cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi mua.

Sau khi cô ấy rời đi, Cố Nghiên cúi người xuống dịu dàng nói với hai đứa trẻ: "Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn, buổi trưa chị sẽ làm mì sợi với que cay cho các em ăn, được chứ? "

Que cay?

Nghe thấy từ ngữ xa lạ này, cả Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều ngây người.

Mì sợi thì chúng biết, nhưng còn que cay, đó là món gì?

"Chị dâu, que cay là gì vậy ạ?" Hai đứa trẻ ngẩng đầu tò mò.

Que cay chỉ bắt đầu xuất hiện từ những năm 90, bây giờ chúng không biết cũng không có gì kì lạ.

Cố Nghiên cười nói: "Đó chính là một loại thức ăn có hương vị vừa cay vừa ngọt, khiến người ta mê mẩn."

"Ồ?" Nhuyễn Nhuyễn và Mao Mao rõ ràng vẫn chưa hiểu gì.

"Đến lúc đó các em sẽ biết" Cố Nghiên cũng không giải thích thêm nhiều nữa, cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp.

Đầu tiên cô nhào bột, sau đó cắt nhỏ thành từng sợi mì mảnh, sợi nào sợi nấy đều hết sức cân xứng giống như được gia công bởi máy móc vậy.

Có thể thấy được kỹ thuật dùng d.a.o thuần thục thế nào.

Mì rất dễ vón cục nên Cố Nghiên không vội cho vào nồi ngay mà tiếp tục xắt ra một phần bột khác.

Đến khi Nhị Ni mua được ớt và những thứ khác về Cố Nghiên mới bắt đầu đun nóng dầu.

Váng dầu nổ lách tách, ớt chiên lên đỏ chót, lập tức tỏa ra mùi thơm gay mũi nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.

Sau khi bột trộn cùng với bột đậu nành vừa được cho vào nồi, bong bóng dầu lập tức nổi lên ùng ục, sợi bột dần nhuộm thành màu vàng óng ả, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được chúng đang bắt đầu trở nên dai giòn.

Cuối cùng là vớt ra để ráo dầu.

Trình Kính Tùng vừa trở về đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn xông thẳng lên mũi toả ra từ trong nhà.

Mùi vị ấy khiến bụng dạ anh vốn dĩ đã cồn cào từ trước, giờ phút này dạ dày càng thêm nhộn nhạo chỉ cần cho gì là sẽ ăn nấy.

Nghiên Nghiên đang làm món gì mà thơm đến như vậy!

Anh vội vàng xách theo rau dại cùng khoai tây trên tay, tăng tốc rảo bước vào trong nhà.

"Chao ôi, chị ơi, cái món gọi là que cay này ngon quá đi mất!" Mao Mao vừa ăn, vừa xuýt xoa kêu lên thích thú, tựa như món đồ này có sức hấp dẫn gì đó rất kì lạ.

"Không phải đó chứ, cả đời này em chưa từng nếm qua món ăn nào ngon như vậy, ui da, ngon muốn “nuốt lưỡi” luôn mất, chẳng giấu gì chị, em có thể một hơi ăn hết tất cả luôn đấy chứ." Trong số những người đang bị món ăn trên bàn hấp dẫn, còn có Nhị Ni được Cố Nghiên giữ lại ăn cơm trưa.

"Tài nghệ nấu nướng của chị dâu đỉnh quá đi!" Nhuyễn Nhuyễn cũng a dua nịnh nọt theo.

Có điều Cố Nghiên lại chẳng thể nhận lấy toàn bộ lời tâng bốc này cô bé, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta chỉ có thể ăn một miếng thôi đó, thứ này dầu mỡ lại cay nóng, em không được ăn nhiều quá đâu."

Bệnh tình của cô nhóc tuy rằng đã được kiểm soát tốt hơn trước, dù vậy que cay dù sao vẫn là món ăn có tính kí©h thí©ɧ, không nên ăn nhiều.

"Dù là nửa que thôi cũng không được hay sao ạ?"

Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt, hiển nhiên không nghĩ rằng chị dâu lại kỹ tính về khoản này như vậy.

"Không được đâu!" Cố Nghiên vô cùng nghiêm túc lắc đầu.

Mao Mao sợ cô bé hiểu lầm chị dâu, vội vàng giải thích: "Em gái à, chị dâu làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho em thôi"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 94: Chương 94



"Đúng vậy đúng vậy, bé Nhuyễn phải nghe lời nhé!" Cố Nhị Ni cũng lên tiếng khuyên nhủ.

Đương nhiên Nhuyễn Nhuyễn biết rõ rằng chị dâu muốn tốt cho cô bé, nhưng que cay thật sự quá ngon, chỉ ăn một miếng thì ai mà chịu được chứ!

Thấy dáng vẻ đáng thương của cô nhóc như thể đang rưng rưng chực khóc, Cố Nghiên lại an ủi: "Nhuyễn Nhuyễn ngoan, chờ lần sau chị sẽ cho em ăn thật nhiều đậu hũ khô với khoai tây chiên."

"Nói lời giữ lời đấy nhé chị dâu!" Nghe vậy sắc mặt Nhuyễn Nhuyễn vốn đang ủ dột đã lập tức sáng bừng trở lại.

Mặc dù không biết những thứ đó là gì, dù vậy một khi chị dâu đã ra tay thì chắc chắn sẽ là món ngon rồi.

"Muốn ngoắc ngoắc tay nữa cơ." Cô bé vội đưa bàn tay nhỏ ra.

"Được, ngoắc ngoắc tay nào" Cố Nghiên cưng chiều nắm lấy tay cô bé.

Trình Kính Tùng vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang quây quần ngồi quanh bàn ăn, thưởng thức một món ăn hình thanh que vàng vàng đỏ đỏ, cũng chính là thứ mà họ nhắc tới nãy giờ.

"Về rồi đấy à!" Cố Nghiên nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt anh, cô lập tức cười tít mắt vẫy vẫy tay với anh: "Nhanh tới đây cùng ăn que cay đi, để em làm mỳ mang ra.

"Nghiên Nghiên, cứ để anh lấy cho." Trình Kính Tùng sao nỡ để cô làm việc được, sau khi để rau dại trong tay xuống, anh liền bước đến chỗ nồi mì.

Cố Nghiên khịt mũi: "Anh có thể nấu ngon hơn em sao?"

"Việc này thì.." Trình Kính Tùng nặng nề ngồi thụp xuống, gãi gãi đầu, không dám nói gì nữa.

Thậm chí tay nghề của các chị dâu đã ngâm mình trong nhà bếp suốt mấy chục năm so với Nghiên Nghiên còn kém hơn, chứ đừng nói đến bản thân anh quanh năm chỉ biết trồng trọt.

"Anh rể, anh đừng có chấp nhặt với chị A Nghiên nữa, mau tới đây ăn que cay đi, nếu không ăn nhanh bọn em sẽ càn quét hết sạch trước đấy" Cố Nhị Ni thân thiết như trước chào hỏi.

"Nhị Ni đấy à." Trình Kính Tùng chào cô xong thì ánh mắt đã dừng lại trên đĩa que cay.

Thanh que đỏ chót kia thấm đẫm lớp dầu vàng rực óng ánh, thêm lớp bột ớt đẹp để diễm lệ, tất cả kết hợp cùng nhau tỏa ra hương thơm mê đắm khiến người ta cả đời chẳng thể nào quên được.

Anh nuốt nước bọt, nhanh chóng giơ tay nhón lấy.

Vừa mới đưa vào trong miệng, đầu lưỡi trong nháy mắt đã bị hương vị vừa hấp dẫn ngọt ngào vừa tê tê cay cay xâm chiếm, vị giác ngay lập tức bị thu phục hoàn toàn khiến anh không nhịn được mà cũng gia nhập vào đội ngũ phát cuồng vì que cay.

Ăn ngon quá!

Thật sự ăn rất ngon miệng!

"Ôi ôi! Anh cả ơi! Anh có thể ăn từ từ thôi được không ạ!" Mao Mao nhìn thấy anh trai mình lấy hết que này đến que khác, không nhịn được mà kêu lên thảm thiết giống như đang bị hành hạ rất kinh khủng vậy.

"Anh rể, anh ăn tốt thật đó!" Cố Nhị Ni cũng đồng thời kháng nghị.

Hức hức hức, sớm biết như vậy cô ấy đã ăn thêm mấy que nữa rồi mới gọi anh rể tới ăn.

Nhuyễn Nhuyễn hai tay ôm má, cổ vũ họ: "Anh hai, dì họ, hai người mau tăng tốc nhanh lên, đừng để thua anh cả đó nhé. "

"Đừng vội đừng vội, lát nữa chị còn có thể làm thêm nữa mà." Thấy ba người bọn họ tranh nhau, Cố Nghiên đang ở phía dưới không nhịn được, tươi cười quay đầu lại nói thêm vào.

"Nghiên Nghiên/Chị dâu/Chị à, tốt nhất không nên làm vậy đâu, cuộc sống tốt đẹp như này thì sao có thể sống qua ngày được chứ." Nghe thế, mấy người Trình Kính Tùng vội vàng đồng thanh nói.

"Đúng vậy, chị dâu, cứ chờ đến Tết rồi hãy ăn đi ạ." Nhuyễn Nhuyễn còn bổ sung thêm.

Cố Nghiên vừa múc mì ra vừa nói: "Thật ra chị muốn làm que cay cũng không hoàn toàn là để mọi người ăn đâu, mà chị còn muốn trông cậy vào thứ này để kiếm tiền nữa"

Cô vừa dứt lời, căn nhà bếp bỗng nhiên im ắng.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 95: Chương 95



Ngoại trừ Cố Nghiên ra, ai nấy cũng đều hốt hoảng như nhìn thấy ma, nhất là Trình Kính Tùng đã vội nghển cổ nhìn ngó xung quanh giống như sợ bị ai nghe được.

"Chị dâu, chị muốn làm kinh doanh sao ạ?" Mao Mao nhỏ giọng hỏi.

So với một đứa trẻ như Mao Mao, Nhị Ni càng biết rõ mức độ nghiêm trọng của việc này.

Cô ấy hoảng sợ tới mức ngay cả que cay trong tay cũng không còn thấy thơm ngon nữa, không đợi Cố Nghiên nói tiếp đã vội vã khuyên nhủ: "Chị, chị đừng làm chuyện dại dột như thế, hiện tại không thể buôn bán được, nếu chị đi bán ở chợ đen thì còn tệ hơn nữa."

Nếu như bị bắt được, đến lúc đó ít là khiển trách, nhiều là ngồi tù đó!

"Tất nhiên không phải việc buôn bán." Cố Nghiên lắc đầu phủ nhận, sau đó lại chậm rãi bổ sung: "Chỉ là muốn cùng bà con đồng hương chia sẻ một món ăn ngon thôi, chị cũng không thu tiền, chỉ lấy vật đổi vật, đến lúc đó ai có thể truy ra tội của chị chứ?"

Việc lấy vật đổi vật này cho dù là ở thành phố hay nông thôn, cũng giống với chuyện mang lương thực trong nhà tới xã mua bán đổi tiền, đều không thể kiểm soát được.

Còn đối với chợ đen, cô vốn là biên tập viên của hạng mục tuyên truyền, không thể biết luật mà phạm luật được.

Đến lúc đó không chỉ có cô mất mặt, cả đại đội và công xã cũng sẽ đều mất mặt theo cô.

Không cần thiết phải làm vậy, muộn nhất sau một năm nữa là sẽ được tự do buôn bán rồi.

Vốn dĩ cô nghĩ đến chiêu này thực chất cũng chỉ vì muốn có thể bảo đảm nguồn sống cơ bản cho giai đoạn trước mắt mà thôi.

“... Hóa ra là như vậy!" Nhị Ni líu lưỡi, thật sự quá bội phục chị họ mình.

Nghe những lời quang minh chính đại như thế... Ôi chao, quả là rất xuất sắc! Cực kỳ xuất sắc!

"Tuy rằng việc này nghi là đang lợi dụng sơ hở, nhưng cũng không phải không thể." Sau khi Cố Nhị Ni cẩn thận suy nghĩ một chút thì thấy quả thật không có gì là không ổn, liền lập tức thay đổi giọng điệu, bắt đầu đồng ý.

Dù sao bây giờ kinh tế nhà chị Nghiên cũng đang khó khăn, nếu không nghĩ ra giải pháp nào thì gia đình này làm sao có thể kiếm sống, cũng không thể chỉ dựa vào một mình anh rể ngày ngày lên núi thử vận may chứ?

"Mọi người cảm thấy thế nào?" Cố Nghiên lại nhìn sang ba anh em Trình Kính Tùng.

Mặc dù cô đã quyết định xong xuôi nhưng hiện tại họ đã là người một nhà, cô đương nhiên cũng muốn nghe qua ý kiến của họ.

"Chỉ cần không phải là việc nguy hiểm, Nghiên Nghiên em muốn làm gì cũng được." Đương nhiên Trình Kính Tùng ủng hộ vô điều kiện.

Tất nhiên, anh cũng sẽ không dựa vào cô để nuôi gia đình, sau này mỗi ngày anh vẫn phải tiếp tục lao động, nếu cần đi lên núi thì vẫn sẽ lên núi.

"Chúng em cũng vậy" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức giơ tay lên.

Hai đứa và anh trai đều có suy nghĩ giống nhau, chỉ cần chị dâu không gặp bất kỳ nguy hiểm gì là được.

"Được." Cố Nghiên gật gật đầu sau đó lại tươi cười nhìn hai đứa nhỏ, nói ra kế hoạch quảng cáo của mình: "Các em nhỏ, vậy đến lúc đó các em hãy đi chào hàng món que cay này của chúng ta một chút nhé."

"Thật ra việc này rất đơn giản thôi, chỉ cần mang theo một ít que cay đi tìm bạn bè của hai em, chia sẻ với các bạn là được."

Que cay của cô được làm từ bột nguyên chất và đậu nành, của nhà tự làm tự bán, không có bất kỳ chất phụ gia nào, hơn nữa hương vị cũng không quá cay nồng, trẻ em bình thường đều có thể yên tâm ăn, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề sức khỏe.

"Dạ? Chia sẻ ấy ạ? Tại sao lại phải cho bọn họ ăn không chứ! Như vậy thì lỗ vốn quá!" Nghe vậy, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều lộ ra bộ dạng tiếc của.

Hừ, chúng không hề muốn làm vậy chút nào.

Phải biết rằng từ trước đến nay, mỗi khi đám bạn có thứ gì tốt đẹp đều chưa từng nghĩ tới hai anh em nhà họ, thậm chí có lúc còn cố tình nổi lòng tham với họ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 96: Chương 96



Hiện giờ bọn chúng còn muốn dùng gậy ông đập lưng ông nữa là.

Dĩ nhiên Cố Nghiên có thể hiểu được những suy nghĩ trong đầu hai đứa nhỏ.

Cô nửa quỳ trước mặt lũ trẻ, kiên nhẫn giải thích: "Nếu không đem tới cho các bạn ăn thử thì làm sao các bạn biết được mùi vị que cay này thật ra thơm ngon thế nào, rồi làm sao có thể khiến các bạn xin cha mẹ mang đồ tới đổi lấy món ăn này của chị được chứ?"

"Nhìn qua thì tưởng chúng ta đang chịu thiệt, nhưng thật ra chúng ta mới là người chiến thắng đó!

"Các em thử nghĩ xem, đến lúc đó không chỉ là một truyền mười mà đã là mười truyền trăm, vậy danh tiếng món que cay của tụi mình không phải đã hoàn toàn được lan truyền khắp nơi rồi hay sao?" Cố Nghiên phân tích rõ ràng cho bọn trẻ.

"Thế thì sau này chẳng phải sẽ có càng nhiều người tìm đến chúng ta hơn sao?"

"Đơn giản mà nói thì việc này gọi là không vào hang cọp, không bắt được cọp!" Cuối cùng, Cố Nghiên chốt lại bằng một câu hỏi: "Vậy bây giờ các em vẫn còn cảm thấy cho người ta ăn không là chuyện lỗ vốn chứ?"

"Không ạ, không ạ." Hai đứa bé vội vàng lắc đầu, cả hai đều là những đứa nhỏ vô cùng thông minh, đương nhiên có thể hiểu rất nhanh.

"Chị dâu, chị yên tâm, bọn em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Sau đó hai đứa trẻ đồng thanh hứa.

"Chị dâu rất tin tưởng các em, các em chắc chắn sẽ làm được!" Cố Nghiên vừa xoa xoa hai cái đầu nhỏ vừa nhiệt tình cổ vũ chúng.

Sự tín nhiệm trong mắt Cố Nghiên lập tức khiến niềm tin của hai đứa trẻ tăng lên gấp bội phần, vẻ mặt sáng bừng hào hứng muốn thử sức, tựa như chỉ tiếc không thể bỏ cả bữa trưa nhanh nhanh chóng chóng đi ra ngoài quảng cáo que cay của bọn họ.

"Trước mắt không cần vội đâu, cứ cơm nước xong xuôi đã rồi tính tiếp." Cố Nghiên kéo hai đứa nhỏ tâm trí đã bay đi đâu lại, đặt chúng ngồi xuống trước bàn.

Chờ sau khi ăn cơm trưa xong, những xã viên của Đại đội Hồng Dương liền nhìn thấy ở đầu thôn xuất hiện một cảnh tượng thế này.

Bảy tám đứa trẻ con đang đồng loạt vây quanh hai anh em nhà Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn.

Bọn họ vốn tưởng rằng lũ trẻ mới xảy ra cãi vã ồn ào sắp sửa lao vào đánh nhau, đang định đi qua can ngăn, vậy mà cuối cùng thì...

"Mao Mao, các cậu ăn cái gì vậy, sao ngửi thơm thế?" Một trong mấy đứa trẻ thay mặt nói lên tiếng lòng của toàn thể xã viên.

"Cái này gọi là que cay!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn bị cô lập giữa đám trẻ con, bây giờ lại giống như trung tâm lần đầu tiên được "sao vây quanh trăng".

Hai anh em cùng hất cằm thật cao, kiêu ngạo nói: "Thế nào, chưa được ăn thử bao giờ à?"

"Chưa từng chưa từng" Lũ trẻ vội vàng lắc đầu liên tục như lắc trống.

Đâu chỉ là chưa từng ăn thử, ngay cả nghe bọn chúng cũng chưa từng nghe nói tới.

"Ồ, vậy thì đáng tiếc thật đấy!" Mao Mao không kìm nổi tặc lưỡi hai tiếng, giống như cảm thấy tiếc nuối sâu sắc thay chúng nó.

"Thế thì làm sao các cậu biết được que cay này ngon đến mức nào chứ!"

Nói xong, bọn trẻ con chỉ thấy hai anh em vươn đầu lưỡi ra, chầm chậm đưa que cay vào miệng, sau đó phát ra âm thanh chóp chép vừa thỏa mãn vừa hài lòng.

Trên gương mặt chúng in đầy dáng vẻ say mê hưởng thụ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sáng tác ra một bài đào hoa nguyên ký [1].

[1] Đào hoa nguyên ký: một trong những sáng tác thời Tây Tấn nổi tiếng của Đào Tiềm, danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc, miêu tả nên một khung cảnh xã hội lý tưởng và lấy ý phản kháng hiện thực xã hội.

Đấy là thời này còn chưa có mạng với các đoạn phim ngắn, chứ nếu mà quay được cảnh này, chắc chắn hiệu quả sẽ vô cùng náo nhiệt, độ hot bùng nổ theo từng phút, đạt được danh hiệu "thiếu nhi đỉnh nhất".

Diễn xuất này quá xịn!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 97: Chương 97



Những đứa trẻ khác đang nhìn thấy, ngay lập tức ch** n**c miếng ròng ròng.

"Đậu xanh, tôi thèm sắp c.h.ế.t luôn rồi, Mao Mao cậu chia cho tôi một miếng với được không?" Có đứa trẻ vừa lau nước miếng vừa nói, cặp mắt nhìn que cay dường như phát sáng.

Nếu không vì nhìn thấy còn có người lớn đang ở gần đó thì chắc đã định lao tới vồ lấy luôn rồi.

"Được thôi." Thấy cá đã mắc câu, Mao Mao cong cong môi, dĩ nhiên đồng ý.

Mặc dù đúng là chỉ có một chút xíu, nhưng đứa trẻ kia nhận được que cay thì vui mừng khôn xiết, vội vã bỏ vào miệng.

Thứ này không ăn thì không sao, vừa ăn xong, cậu nhóc liền lộ ra biểu cảm say mê giống hệt như Mao Mao.

Ôi mẹ ơi, cái thứ gọi là que cay này ngon quá đi mất.

Thấy thế, đám trẻ lập tức trở nên sôi nổi, nhao nhao bắt chước theo, hoàn toàn quên mất trước kia mình từng cô lập xa lánh hai anh em nhà người ta ra sao.

Bọn họ quên được, nhưng Mao Mao lại không thể quên.

"Vậy các cậu thử cầu xin tôi và em gái xem?" Cậu từ trên cao nhìn xuống, dò hỏi.

"Cầu xin cậu đấy, cho chúng tôi nếm thử với!"

"Đúng vậy đúng vậy, về sau chúng tôi hứa sẽ không chê cười các cậu nữa"

"Mao Mao, anh trai tốt, Nhuyễn Nhuyễn, em gái tốt, xin hai người mà"

Để có thể ăn được que cay, bọn trẻ nào còn bận tâm đến sĩ diện bên trong nữa, lập tức van nài.

"Thế cũng được" Mao Mao lúc này mới giống như miễn cưỡng lắm, lấy ra một ít que cay nữa.

Lũ trẻ vừa cầm que cay trên tay, lập tức nhét ngay vào miệng.

Sau đó đồng tử trong tức khắc đã chấn động!

Ồ! Thứ này thật sự ngon quá!

Ngay cả bánh bông lan cũng không bì được, đường mạch nha cũng không sánh bằng!

Thấy mọi người đều rất thích que cay, Mao Mao và em gái liếc nhau một cái, hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt cùng lộ ra vẻ vui mừng.

Quả nhiên, không một ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn mê người của que cay.

Chỉ cần nếm thử, sau này nhất định sẽ nhớ mãi không quên.

Đến lúc đó cũng không sợ mọi người không tìm tới họ để đổi que cay nữa rồi.

"Cái đó... Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn à, có thể cho cô một cái không?" Lúc này, một người thiếu phụ tham ăn đã nhìn ngó lúc lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được bèn hỏi.

Nhưng vừa nghĩ đến việc bản thân đã già đầu thế này rồi mà còn đi xin ăn của đám con nít, cô ta lại bỗng nhiên đỏ mặt, lập tức sửa lời nói: "Khụ khụ khụ, cô muốn hỏi là, các cháu mua cái đó ở đâu, ở đại đội xã mua bán sao, hay là ở công xã? "

"Đều không phải ạ." Hai anh em cùng nhau lắc đầu, nói với người đó: "Là chị dâu nhà cháu tự làm Là vậy ư...

Nghe thấy thế, thiếu phụ kia tự nhiên lại hơi tiếc nuối.

Vốn dĩ cô ta còn đang định đi mua một ít về để ăn cho đỡ thèm, nhưng bây giờ thì làm sao mà mua được?

Nhìn số que cay hấp dẫn kia, cô ta vẫn không nỡ cứ bỏ cuộc như vậy, bèn nói tiếp: "Các cháu xem thế này có được không, dì có kẹo ở đây, đổi với các cháu nhé, được chứ?"

Nói xong, cô ta liền vội vàng từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng Nhỏ ra vẻ mình thật sự không lừa bọn chúng.

"Đương nhiên là được" Hai anh em liếc nhìn nhau, sau đó trực tiếp đưa cho cô một thanh cay.

Đừng nói là cho kẹo, mặc dù có không cho gì đi chăng nữa thì hai đứa nhóc vẫn sẽ đưa que cay để quảng cáo.

"Tại sao các cậu lại cho cô ấy nhiều thế hả?" Lúc này, đứa trẻ vừa rồi chỉ lấy được một mẩu que cay dài bằng ngón tay lập tức bất mãn kêu lên.

Mao Mao bật cười: "Cô ấy đổi kẹo với bọn tôi, còn các cậu chỉ ăn không, hai việc đó có giống nhau chút nào đâu chứ?"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 98: Chương 98



"Mấy đứa mới không biết giữ chừng mực thì có, đã xin ăn miễn phí còn chê người ta cho ít, da mặt dày thật đấy, nếu là con cái nhà tôi thì nhất định đã bị đánh cho một trận nhớ đời rồi!" Tục ngữ đã nói “Ăn của chùa phải quét lá đa" [3], người thiếu phụ nọ đang nhai que cay, cũng không thể nhịn được chỉ trích.

[3] Bản gốc là “Cắn người miệng mềm”, lấy từ câu "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn", có nghĩa đã ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Lúc này, lũ trẻ con không hé răng nửa lời.

Dù sao cũng đúng là bọn chúng nói chuyện vô lý.

"Vậy... Vậy nếu chúng tôi cũng đổi với cậu thì sao?" Bấy giờ, không biết có ai lên tiếng đề nghị.

"Tất nhiên rồi." Đây chính là mục đích của bọn họ, sao có thể không đồng tình chứ.

Sau đó, những đứa trẻ khác cũng lần lượt xách túi mang ra: "Cậu xem tôi muốn đổi nửa miếng bánh bông lan kia, có thể lấy được bao nhiêu, chỗ này không phải tôi trực tiếp cắn đâu mà là bẻ đấy."

"Còn tôi, tôi có một cuốn truyện thiếu nhi"

"Tôi có một cái bánh bao chay, có thể đổi bao nhiêu vậy"

"Tôi thì có mấy cây củ cải này, có thể đổi được không?"

"Rau bắp cải nhà tôi trồng thì sao?"

Không chỉ có trẻ con mà ngay cả người lớn cũng tham gia đổi que cay.

"Chờ chút, để tôi về nhà lấy thêm đồ đến đổi với cậu." Những đứa nhóc trống túi thì lập tức sải bước chạy thật nhanh về nhà, giống như sợ nếu quay lại muộn thì sẽ hết mất.

"Này, nếu muốn lấy đồ đạc trong nhà thì phải được sự đồng ý của người lớn đấy, nếu không tôi sẽ không đổi cho đâu" Mao Mao cũng không muốn gây ra rắc rối gì, lập tức dặn dò.

"Cứ yên tâm"

Sau một lần ấy, món que cay này đã hoàn toàn lan rộng khắp đại đội.

Vì thế sau đó liền xuất hiện cảnh tượng, bọn trẻ con nhao nhao quấn lấy người lớn nhà mình: "Mẹ, chị dâu của Mao Mao làm que cay rất ngon, mẹ lấy chút lương thực dẫn con đi đổi một xíu để ăn được không ạ?"

"Que cay cái rắm gì mà cay, lương thực tinh chế này đáng giá như vậy, mang đi đổi làm gì." Những người chưa từng nếm qua đương nhiên sẽ xem thường không thèm ngó tới việc này.

"Nhà họ Trình nghèo rớt đến nỗi không có gì ăn thì làm sao có thể chế biến ra được món gì ngon chứ."

"Mẹ thấy bọn họ cũng chỉ đang lừa gạt đám trẻ con các con thôi."

Tóm lại, nói được gì thì cũng đã nói cả rồi.

Nhưng sau cùng vẫn không chịu được cảnh đứa bé lăn lộn trên đất, chỉ đành cầm đồ đạc đến nhà họ Trình một chuyến.

"Vợ Trình Kính Tùng này, que cay đó của cô rốt cuộc là thứ gì vậy, nhìn xem, có thể khiến con tôi mê mẩn, kêu than nãy giờ, tôi cũng chẳng tin rằng nó thật sự ngon đến vậy đâu đấy?" Đang yên đang lành thì bị đứa nhỏ khóc lóc đòi hỏi, người kia đã bực bội ức nghẹn trong lòng, không ai làm gì cũng cáu gắt.

Cố Nghiên lại không hề tức giận, mỉm cười đưa cho bác ta nửa que: "Thứ này có ngon hay không thì tôi cũng không thể tự mình khẳng định được, bác cứ nếm thử xem "Vậy để tôi ăn thử một miếng" Tục ngữ đã nói "không ra tay đánh người đang cười", hơn nữa người ta lại còn cho không, người nọ cũng không tiện dài mặt ra mãi nữa.

Bác ta ngược lại còn muốn thử xem mùi vị có thật sự thơm ngon đến vậy không, nếu không giống như đã nói. xem bác ta...

Ôi mẹ ơi, trên đời này làm sao lại có thứ thơm ngon đến vậy chứ!

Ngay sau đó mọi người liền trơ mắt nhìn lửa giận trên mặt bác gái kia vụt biến mất chỉ trong giây lát, đồng tử không ngừng nở rộng, gương mặt ngăm đen tràn đầy vẻ ngây ngất khi được nếm món ăn ngon.

"Ngon lắm, thật sự rất ngon" Chờ đến lúc ăn tới miếng cuối cùng, bác ta suýt chút nữa không nỡ nuốt xuống, hoàn toàn quên mất lúc đến đây mình đã bực bội đến mức nào.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 99: Chương 99



Lúc này, chỉ thấy bác ta tươi cười ha hả kéo tay Cố Nghiên, cực kỳ thân mật nói: "Cô gái trẻ này, cô có thể đổi cho tôi một chút không, cô xem hai cây củ cải này của tôi có đủ hay không?"

Thái độ bác ta thay đổi nhanh như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì trong thời kỳ thiếu thốn này, có thể thưởng thức món đồ ngon lành như vậy quả thực chẳng khác nào nếm được sơn hào hải vị.

"Chị à, e là không được đâu, những thứ này đều làm từ bột mì, đậu nành, còn được chiên ngập trong dầu, nếu như đổi lấy củ cải như chị nói, sợ rằng tôi không làm được.." Cố Nghiên không nhận mà chỉ khó xử cúi đầu.

Ban đầu vì muốn quảng cáo, đương nhiên muốn dùng thứ gì để đổi lấy que cay cũng được, nhưng mà hiện tại cô sẽ không tiếp tục mua bán lỗ vốn nữa.

Nghe Cố Nghiên nhắc đến việc đó, mọi người mới ý thức được rằng món que cay này hoá ra được làm ra từ những thứ ấy.

Vừa nghĩ đến việc mình muốn mang chút củ cải với cải bắp hỏng để đổi lấy món ăn làm từ bột mì trắng của người ta, biểu cảm trên mặt mọi người trong chớp mắt liền trở nên ngượng ngùng.

"Ôi trời, thật ngại quá" Bác gái kia xấu hổ đặt củ cải xuống, lại hỏi: "Vậy phải làm sao để đổi lấy thứ này bây giờ?"

Đây chính là câu nói mà Cố Nghiên đang chờ đợi, có điều cô vẫn phải do dự một hồi lâu mới mở miệng: "Một lạng bột mì trắng này tuy có thể làm được mười thanh que cay, nhưng vẫn cần phải cho thêm các loại gia vị như dầu, muối, ớt, vậy nên mọi người hãy đem đến cho tôi một hai lạng bột mì, tôi sẽ giúp mọi người làm sáu thanh que cay được không?"

Nghe vậy, mọi người cũng bắt đầu tính toán.

Tuy rằng Cố Nghiên quả thực có thể lấy được một ít bột mì trắng dư thừa từ đó, khoảng nửa xu, nhưng đã làm phiền người ta thì bù lại một ít cũng đâu có sao, nói chung nếu trao đổi như vậy, bọn họ cũng không chịu thiệt.

"Nếu mọi người thấy làm như vậy là quá đáng thì thôi, tôi cũng không muốn vì mấy chuyện này mà gây ra ầm ĩ với hàng xóm." Mặc dù Cố Nghiên biết rằng mọi người đều không có ý kiến gì, cô vẫn cố tình giả vờ như rất khó xử.

Nhờ việc này, mọi người lại càng cảm thấy Cố Nghiên rất chân thành, rõ ràng có thể nhân cơ hội kiếm thêm chút thu nhập, nhưng cô vẫn không muốn làm thế.

Đúng là một cô gái trung thực.

Dù sao họ cũng đều cực kỳ muốn thưởng thức que cay, cô không thể dừng làm que cay được.

Cho nên mọi người đều vội vàng đồng loạt lên tiếng: "Không phiền đâu, không phiền gì hết, chúng tôi ước còn không được nữa là Được mọi người liên tục đứng ra bảo đảm, đến bây giờ dường như Cố Nghiên mới thật sự yên lòng, đành phải gật đầu nói: "Vậy được, cứ như thế đi, nếu không có bột mì trắng thì đổi sang ba lạng lương thực thô cũng không sao, còn mấy thứ khác chúng ta sẽ tính sau, tóm lại tôi chắc chắn sẽ không để cho bà con chịu thiệt"

Đương nhiên cô cũng sẽ không đòi hỏi nhiều, dù sao cô cũng không trông chờ vào việc kiếm tiền của bà con làng xóm, hiện giờ đây chỉ là kế sách tạm thời để kiếm đủ cơm ăn áo mặc cho cả nhà thôi.

Chờ đến khi làn sóng mở cửa thị trường ập tới, cô sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.

"A Nghiên, con người cháu thế nào chúng ta còn không hiểu rõ sao" Thím Tiền dẫn đầu đoàn người lên tiếng bảo đảm cho cô.

Cố Nghiên lập tức quay sang nở nụ cười đầy cảm kích với thím ấy.

"Em gái A Nghiên, nhanh lên nào, tôi đã mang hai lạng bột mì trắng tới rồi đây, mau mau làm giúp tôi mười hai thanh đi, vừa đúng lúc tôi muốn cho người nhà cùng bên mẹ đẻ nếm thử." Lúc này, người thiếu phụ khi nãy lấy kẹo sữa Thỏ Trắng đổi que cay đã mang bột mì trắng từ trong nhà đến đầu tiên.

"Được được"

Cố Nghiên sảng khoái chấp nhận.
 
Back
Top Bottom