Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 100: Không để người tốt phải tủi thân



Để thể hiện quyết tâm, Mạnh Hoài Thanh thậm chí còn cố ý lấy m.á.u từ chỗ loét miệng của mình, dùng sức ấn dấu tay lên thỏa thuận.

"Các vị lãnh đạo, các người nhìn cho rõ, từ nay tôi không còn là cha của Mạnh Tịch nữa, chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.

Các người cứ xử lý nghiêm khắc với Mạnh Tịch, nhưng xin đừng liên lụy đến tôi, bây giờ nó không còn liên quan gì đến nhà họ Mạnh chúng tôi, tôi cả đời quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không nhận đứa con ngỗ nghịch này." Mạnh Hoài Thanh nói xong, nhét thỏa thuận vào tay Mạnh Tịch, giọng điệu quyết liệt nói tiếp: "Con tự lo liệu đi, ta làm cha này quản không được con, từ nay về sau chúng ta đoạn tình tuyệt nghĩa, sống c.h.ế.t mặc bay."

Mạnh Tịch nhận lấy bản thỏa thuận đó, nhẹ nhàng gấp lại, cho vào túi áo.

Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể có một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có, có lẽ khi thấy kết quả này, nỗi ám ảnh trong lòng nguyên chủ cũng đã nguôi ngoai phần nào.

Những người cha mẹ như vậy làm sao xứng đáng với nỗi ám ảnh sâu sắc đến thế?

Sau khi cất thỏa thuận, Mạnh Tịch bước vài bước đến trước mặt những thanh niên đó, như để tự trấn an mình, lớn tiếng hỏi: "Xin chào, tôi là Mạnh Tịch, xin hỏi các vị định xử lý tôi thế nào?"

"Xử lý cô??" Người đứng đầu nhìn Mạnh Hoài Thanh với vẻ kỳ lạ, rồi quay sang nhìn Mạnh Tịch, không nhịn được cười: "Chúng tôi có nói sẽ xử lý cô đâu? Đồng chí Mạnh Tịch, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không định xử lý cô, chúng tôi đến để trao thưởng cho cô!"

"Trao thưởng?" Mạnh Tịch và những người có mặt đều sửng sốt, lần lượt nhìn những vị khách không mời này với ánh mắt nghi ngờ.

"Đúng vậy, chuyện cô cứu sản phụ hôm qua đã truyền khắp thành phố, nhưng có người tung tin đồn nói cô không có giấy phép hành nghề, cứu người trái phép, phải đi tù.

Tin đồn này quá độc hại, Ủy ban Y tế chúng tôi thấy những lời đồn này rất không công bằng với cô, đất nước ta là nước lễ nghĩa, sao có thể để người tốt phải tủi thân, nếu làm việc tốt mà bị xử phạt, thì sau này còn ai dám làm việc tốt nữa?"

Thanh niên nghiêm chỉnh nói, rồi mở cặp tài liệu trong tay, lấy ra một tấm bằng khen đỏ thắm, đưa cho Mạnh Tịch: "Chúng tôi đã thông qua cuộc họp quyết định, trao tặng cô danh hiệu 'Anh hùng Nhân dân', để minh oan cho hành động chính nghĩa của cô, việc cô chữa bệnh cứu người là việc thiện, chúng tôi phải khẳng định hành động này của cô!"

Nhận lấy bằng khen, Mạnh Tịch kinh ngạc đến không nói nên lời, thật là ba chìm bảy nổi, cô cứ tưởng mình đã làm hỏng chuyện phải đi tù, sao lại có thể chuyển biến tốt đẹp thế này?

Đây là sau cơn mưa trời lại sáng?

Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

"Ôi chao, Mạnh Tịch này thật có bản lĩnh, lại được phong anh hùng nhân dân!"

Hina

"Đúng vậy, ai cũng nói Mạnh Tịch không xứng với Cố Bắc Cương, nhìn thế này, với tài y thuật giỏi như vậy mà lại lấy một người... thật đáng tiếc."

"Không biết danh hiệu anh hùng nhân dân này có được thưởng tiền không, Cố Bắc Cương là anh hùng, Mạnh Tịch cũng là anh hùng, gia đình này thật ghê gớm."

Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, trong đám đông, có một người đến trao bằng khen cho Mạnh Tịch nhận ra Mạnh Hoài Thanh.

Người đó không biết nghĩ sao, đột nhiên bước lên phía trước, vỗ vai Mạnh Hoài Thanh chúc mừng: "Chủ nhiệm Mạnh, ông thật là giỏi, có con rể anh hùng, lại có con gái anh hùng nhân dân, lần này ông đúng là vinh quang vô hạn, chuyện thăng chức chắc là chắc như đinh đóng cột rồi nhỉ?"

Nghe câu này, Mạnh Hoài Thanh nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt đứng không vững.

Ông ta nhìn tấm bằng khen đỏ thắm trong tay Mạnh Tịch, rồi lại nhớ đến bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ trong túi cô, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thấy cảnh này, Mạnh Tịch không nhịn được cười, cô giơ cao bằng khen, lớn tiếng nói: "Hay thật câu 'không để người tốt phải tủi thân', cảm ơn các vị đã tin tưởng tôi, là một đứa trẻ mồ côi, được đất nước tin tưởng như vậy, là vinh hạnh của tôi."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 101: Xin lỗi, thưa bác gái, bác là ai vậy?



"Tôi không phải anh hùng gì cả, tôi chỉ là người bình thường, sau này gặp chuyện tương tự, tôi vẫn sẽ đóng góp sức mình."

Thực ra những lời khách sáo này không quan trọng, Mạnh Tịch nói những điều này chủ yếu là để nhấn mạnh mình là một đứa trẻ mồ côi.

Nghe Mạnh Tịch nói mình là trẻ mồ côi, Tần Phượng lập tức nổi trận lôi đình: "Mạnh Tịch, đồ con gái bất hiếu, tao với cha mày còn chưa c.h.ế.t mà mày dám nói mình là trẻ mồ côi?"

Mạnh Tịch nghe vậy cười lạnh một tiếng, cô nhìn Tần Phượng với ánh mắt sắc lẻm: "Xin lỗi, thưa bác gái, bác là ai vậy?

Đừng có tùy tiện nhận họ hàng, tôi không quen biết bác."

"Mày..." Tần Phượng nghẹn họng không nói nên lời, mặt đỏ bừng lên.

"Ôi chao, chủ nhiệm Mạnh, chuyện gì thế này, sao con gái ông lại không nhận ông vậy?" Đồng nghiệp của Mạnh Hoài Thanh rõ ràng không ưa gì ông ta, cố tình châm chọc: "À, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy chúng tôi đến, chủ nhiệm Mạnh nói ông vừa ký với Mạnh Tịch cái gì đó như thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ!

Ôi trời ơi, chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm Mạnh của tôi ơi, con gái tốt thế này sao ông nỡ từ bỏ, ông thật là hồ đồ quá.

Chủ... Ôi chao, tôi cũng hồ đồ mất rồi, phải gọi ông là phó chủ nhiệm mới đúng, phải không!"

Bị châm chọc một trận, Mạnh Hoài Thanh tức đến suýt nôn ra máu.

Trước mặt bao nhiêu người, Mạnh Hoài Thanh cũng không dám nuốt lời, ông ta nhục nhã kéo Tần Phượng rời khỏi nhà họ Cố, trong lòng nghĩ đoạn tuyệt quan hệ sao có thể tính được.

Chỉ cần Mạnh Tịch còn mang dòng m.á.u họ Mạnh, cô vẫn mãi là con gái nhà họ Mạnh.

Ông ta ký thỏa thuận cũng chỉ để dọa Mạnh Tịch, không muốn cô làm bậy phá hoại cuộc đời mình, sau này ông ta sẽ giải thích rõ ràng với Mạnh Tịch, chắc chắn cô sẽ hiểu.

Thấy cha mẹ Mạnh Tịch rời đi, những người đến trao giấy khen cũng quay người chào tạm biệt.

Đám đông thấy không còn gì để xem nữa, vội vã về nhà ăn cơm, cũng lần lượt giải tán.

Mọi chuyện kết thúc êm đẹp như vậy, Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch thở nhẹ một hơi, anh vốn đã nghĩ cách giúp Mạnh Tịch giải quyết khó khăn..

Không ngờ cô may mắn, chưa cần anh giúp đã thoát được một kiếp.

Có vẻ như người phụ nữ lần này được cô đỡ đẻ trong thành phố chắc chắn là người quyền quý.

Mạnh Tịch cũng nghĩ vậy, cô cảm thấy người phụ nữ nói giọng Tứ Xuyên đó và chồng cô ấy chắc chắn không phải người thường, chuyện này kết thúc đẹp như vậy, ai mà tin được là không có người giật dây phía sau.

Cố Bắc Cương và Mạnh Tịch đều tò mò về bí ẩn đằng sau chuyện này, chỉ có Trần Mai thở phào nhẹ nhõm vì Mạnh Tịch thoát được kiếp nạn này, mấy ngày nay xảy ra đủ thứ chuyện, Trần Mai cũng bị hoảng sợ không ít, bà nghỉ một lát mới định đi nấu cơm trưa.

Nào ngờ, vừa bước chân đi, Trần Mai đã ngất xỉu.

"Mẹ!" Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương gần như đồng thanh hét lên.

Cả hai người đều đang thất thần, lại đứng khá xa Trần Mai, nên khi bà ngã xuống, không ai kịp để ý.

Đến khi họ phản ứng được thì Trần Mai đã "rầm" một tiếng ngã xuống đất.

Thấy vậy, cả hai người cùng chạy vội đến bên Trần Mai.

Lúc đến bên cạnh Trần Mai, Cố Bắc Cương định đưa tay đỡ bà dậy, nhưng bị Mạnh Tịch ngăn lại.

"Khoan đã, đừng động đậy!" Mạnh Tịch vội nói: "Để em xem tình trạng của mẹ đã, người bị cao huyết áp khi ngất xỉu phải nằm thẳng, không được đỡ dậy ngay!"

Nói xong, Mạnh Tịch đặt tay lên cổ tay Trần Mai, bắt đầu bắt mạch.

Ngay khi Mạnh Tịch bắt đầu bắt mạch, trong đầu cô vang lên giọng nói dễ thương của Nãi Đoàn: [Đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn, hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.]

Mạnh Tịch không cần kiểm tra cũng biết nhiệm vụ ẩn này chắc chắn là cứu tỉnh Trần Mai.

Bây giờ cô không rảnh để xem chuyện nhiệm vụ, chỉ muốn cứu người nhanh, hiện giờ Trần Mai là người duy nhất đối tốt với cô trong thế giới này.

Sau khi bắt mạch xong, Mạnh Tịch lấy kim bạc từ trong người ra, không cần suy nghĩ đã định châm cho Trần Mai.

Cố Bắc Cương thấy Mạnh Tịch định châm kim, lập tức muốn ngăn cản: "Mạnh Tịch, đừng."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 102: Chi bằng để Mạnh Tịch chữa trị



Thấy Cố Bắc Cương cản mình, Mạnh Tịch trực tiếp gạt mạnh tay anh ra, cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, rồi nghiêm túc nói: "Anh cũng biết bệnh của mẹ là tình trạng gì, căn bệnh này phát tác rất nguy cấp, không thể chậm trễ chút nào.

Nếu anh không muốn mẹ có chuyện gì, thì đừng có làm phiền ở đây, chậm cứu một chút thôi cũng có thể xảy ra chuyện lớn."

Có lẽ vì vẻ mặt của Mạnh Tịch quá nghiêm túc, khiến Cố Bắc Cương cũng phải im lặng.

Tuy anh vẫn nhíu mày, nhưng cũng không phản đối nữa.

Thấy Cố Bắc Cương không lên tiếng nữa, như là ngầm đồng ý cho mình chữa bệnh cho Trần Mai, Mạnh Tịch mới chuyển sự chú ý trở lại Trần Mai.

Cô ra tay điềm tĩnh không vội vàng, thủ pháp thuần thục cắm từng cây kim bạc vào huyệt vị của Trần Mai.

Theo từng cây kim được c*m v**, sắc mặt của Trần Mai dần dần chuyển biến tốt lên một cách rõ ràng.

Mạnh Tịch thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay cô không ngừng, tiếp tục nhẹ nhàng xoay các cây kim ở các huyệt vị khác của Trần Mai.

Cố Bắc Cương đứng bên cạnh lo lắng nhìn, trong lòng thấp thỏm không yên.

Anh tin tưởng y thuật của Mạnh Tịch, nhưng Mạnh Tịch là người thế nào, bây giờ anh chỉ có thể đánh cược.

Dù sao Mạnh Tịch trước đây thật sự quá xấu xa, bây giờ anh chỉ có thể đánh cược Mạnh Tịch đang thay đổi tốt lên, muốn sống hòa thuận với mình thật.

Bởi vì lúc này, anh không dám không đánh cược.

Anh biết bệnh của mẹ mình rất nguy cấp, thầy thuốc trong thành, lang y trong thôn cũng đã nói, căn bệnh này một khi phát tác, phải cứu ngay lập tức không thể trì hoãn.

Nhất là khi phát bệnh ngất đi, sống c.h.ế.t chỉ trong vài phút.

Lúc này, ngoài việc để Mạnh Tịch cứu, anh cũng không còn cách nào khác.

Dù là đi tìm Cố Nhân Tâm, hay đến bệnh viện trong thành, đều cần không ít thời gian.

Những cách đó đều là nước xa không thể cứu được lửa gần.

Chi bằng để Mạnh Tịch chữa trị.

Mạnh Tịch thấy Cố Bắc Cương cứ đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp.

Châm cứu của cô có thể thông kinh mạch cho Trần Mai, nhưng muốn để Trần Mai hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, cô còn phải tiêm một mũi thuốc trợ tim.

Thuốc trợ tim đó cần phải đổi từ cửa hàng hệ thống, cô không dám đổi trước mặt Cố Bắc Cương.

Phải nghĩ cách để Cố Bắc Cương đi chỗ khác vài phút.

Trong lúc suy nghĩ, Mạnh Tịch nghĩ ra cách, cô ngẩng đầu lên nói với Cố Bắc Cương: "Anh đi vào phòng em, tìm một gói thuốc bột được gói trong giấy báo trắng, bên trong đó là thuốc hạ huyết áp.

Hina

Châm cứu của em chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh tình của mẹ, sau khi tỉnh lại vẫn phải uống thuốc hạ huyết áp để ổn định huyết áp."

Thuốc bột mà Mạnh Tịch nói, là thuốc hạ huyết áp được đổi từ cửa hàng và nghiền thành bột.

Cô vẫn chưa tìm được cơ hội để thay thuốc hạ huyết áp cho Trần Mai, lại lo lắng nếu tự ý vào phòng thay thuốc sẽ bị Cố Bắc Cương bắt gặp rồi hiểu lầm cô muốn hại người.

Nên Mạnh Tịch đã trì hoãn việc thay thuốc.

Trước đó lúc xử lý dược liệu của mình, cô tiện tay nghiền vài viên thuốc huyết áp thành bột, rồi dùng nước ép của dược liệu Đông y để ngâm xử lý.

Làm thuốc bột đó trông giống như được nghiền từ dược liệu Đông y.

Trước đó cô nghiền thuốc thành bột, là để thuận tiện nếu Trần Mai phát bệnh, có thể lấy ra dùng ngay mà không gây nghi ngờ cho người khác.

Không ngờ, thuốc bột đó lại được dùng đến nhanh như vậy.

Gói thuốc bột đó, Mạnh Tịch để ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, cô biết mình để ở đâu.

Nhưng cô lại nói với Cố Bắc Cương là mình quên thuốc bột để ở đâu, bảo anh tự đi tìm.

Để Cố Bắc Cương tìm kiếm lâu hơn, sẽ cho cô có thêm thời gian để đổi thuốc trợ tim từ cửa hàng và tiêm cho Trần Mai.

"Được." Cố Bắc Cương nhanh chóng đồng ý với Mạnh Tịch.

Đã quyết định để Mạnh Tịch làm, thì bây giờ chỉ có thể chọn tin tưởng Mạnh Tịch vô điều kiện: "Anh đi tìm ngay."

Sau khi nhìn Mạnh Tịch một cái sâu sắc, Cố Bắc Cương nhanh chóng đứng dậy.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 103: May là mẹ không sao



Cố Bắc Cương vừa vào phòng, lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Mạnh Tịch thì thừa cơ lén lút mở cửa hàng hệ thống, dùng 500 điểm tích lũy đổi một ống thuốc trợ tim.

Sau khi có được thuốc trợ tim, Mạnh Tịch vội vàng tiêm cho Trần Mai.

Tiêm thuốc xong, một lúc sau, hơi thở của Trần Mai dần dần ổn định lại.

Lúc này, Cố Bắc Cương cũng cầm gói thuốc bột đi ra.

"Tìm thấy rồi." Anh đưa thuốc bột cho Mạnh Tịch xem, hỏi: "Là cái này phải không?"

"Đúng rồi." Mạnh Tịch gật đầu: "Anh cầm đã, bây giờ em bắt đầu rút kim cho mẹ."

Thời gian trôi qua từng giây từng giây.

Rất nhanh, Mạnh Tịch đã rút ra cây kim bạc cuối cùng, cô lau mồ hôi trên trán, nói với Cố Bắc Cương: "Yên tâm đi, mẹ tạm thời không sao rồi. Tuy nhiên, vẫn phải điều dưỡng cẩn thận.

Anh có thể bế mẹ lên, đặt lên giường rồi."

"Thật sự không sao rồi sao?" Cố Bắc Cương cảm thấy lưng mình cũng đổ mồ hôi lạnh, anh do dự nhìn Mạnh Tịch: "Vậy sao vẫn chưa tỉnh?"

"Đây không phải đã tỉnh rồi sao?" Mạnh Tịch nghiêng đầu, ra hiệu cho Cố Bắc Cương.

Cố Bắc Cương nghe vậy nghi ngờ cúi đầu xuống, anh vừa cúi đầu, thật sự thấy Trần Mai từ từ mở mắt ra.

Trần Mai nhìn Cố Bắc Cương, rồi lại nhìn Mạnh Tịch, yếu ớt mở miệng: "Mẹ làm sao vậy..."

"Mẹ, lúc nãy mẹ ngất xỉu." Mạnh Tịch giải thích: "Nhưng bây giờ không sao rồi."

Cố Bắc Cương thấy Trần Mai tỉnh lại, mới hoàn toàn thở phào: "May là mẹ không sao, ngày nào con cũng nói với mẹ, có việc gì thì từ từ làm, đừng vội đừng vội."

"Ôi, mẹ cũng không muốn vội, nhưng có một số việc, tự mẹ cũng không kiểm soát được cảm xúc." Trần Mai vừa nói, vừa định chống tay xuống đất ngồi dậy.

Mạnh Tịch thấy vậy vội nói với Cố Bắc Cương: "Anh mau bế mẹ vào đi! Bây giờ mẹ cần nằm nghỉ ngơi, không thể ngồi thẳng."

Nghe lời Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương vội vàng cúi người bế Trần Mai lên, đi vào nhà, nhẹ nhàng đặt bà lên giường.

Mạnh Tịch đi theo vào nhà, thấy Trần Mai nằm xuống đắp chăn xong, mới ngồi bên giường, có chút hổ thẹn nói với Trần Mai: "Xin lỗi mẹ, mấy ngày nay nhà ta xảy ra nhiều chuyện, đều là do con gây ra, là con khiến mẹ phải lo lắng!"

"Nói gì vậy!" Trần Mai không tán thành nhìn Mạnh Tịch một cái: "Con đã về nhà họ Cố, làm dâu của mẹ, thì cũng như con của mẹ.

Mẹ không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai? Những chuyện này con cũng đâu có làm sai, người sai là những kẻ đen tâm đen dạ kia, trách thì cũng chỉ trách họ thôi."

Hina

"Mẹ, cảm ơn mẹ." Mạnh Tịch chân thành nói.

Cô thật sự rất cảm kích Trần Mai, nếu không có Trần Mai, khi cô vào trong truyện sẽ là tình cảnh cô độc không ai giúp đỡ.

"Mẹ nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc xong ngủ một giấc, con đi nấu cơm trưa."

"Được, vất vả cho con rồi, con ngoan." Trần Mai nhìn Mạnh Tịch, gật đầu đầy yêu thương.

Mạnh Tịch chậm rãi đứng dậy, sau khi đứng lên cô quay đầu nhìn Cố Bắc Cương nói: "Chia thuốc bột anh tìm được ra làm hai phần, hòa với nước, cho mẹ uống."

Sau khi dặn dò xong việc uống thuốc, Mạnh Tịch lập tức ra khỏi cửa.

Phía sau, Cố Bắc Cương chăm chú nhìn bóng dáng Mạnh Tịch, cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa, mới thu hồi ánh mắt.

"Người ta đi rồi, đừng nhìn nữa." Trần Mai trêu chọc Cố Bắc Cương một câu: "Nhìn nữa thì tường nhà cũng bị con nhìn thủng mất."

Cố Bắc Cương chăm chú nhìn bóng dáng Mạnh Tịch, chỉ là vì tò mò mà thôi, tò mò tại sao cô lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, cũng tò mò rốt cuộc là biến cố gì khiến cô quyết định thay đổi.

Anh biết mẹ mình hiểu lầm rồi, nhưng cũng không giải thích, chỉ cầm ấm nước sôi bên cạnh pha thuốc bột, để Trần Mai uống.

Chờ chăm sóc Trần Mai uống thuốc xong, Cố Bắc Cương ở lại bên giường quan sát Trần Mai một lúc, xác định Trần Mai thật sự không có chuyện gì mới đứng dậy để Trần Mai nghỉ ngơi cho tốt.

Anh đóng cửa phòng Trần Mai lại, đi về phía nhà bếp.

Đến nhà bếp, Cố Bắc Cương phát hiện trong bếp, khói cuồn cuộn, mù mịt, nhất thời anh lại bắt đầu nghi ngờ, Mạnh Tịch muốn đốt nhà.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 104: Người đàn ông này, lại biết nói cảm ơn với cô sao?



Khói này lớn đến mức đáng sợ.

Mạnh Tịch đang ngồi xổm trước bếp lò, ngửi khói ho dữ dội, mắt cô còn chảy ra rất nhiều nước.

Chết tiệt, cái lửa này cô đốt nãy giờ mà vẫn không đốt được.

Cố Bắc Cương đứng ở cửa bếp ngẩn người một lúc.

Suy nghĩ một chút, anh vẫn bịt mũi miệng lại, nhanh chóng chạy vào, kéo tay Mạnh Tịch, kéo cô từ nhà bếp ra thẳng sân.

Thực ra ngoài sân cũng không khá hơn là bao, cả sân đầy khói.

May mà bên ngoài có gió, khói đều bay lên không trung, nên ngồi xổm dưới đất vẫn không ảnh hưởng nhiều đến hô hấp.

Thấy Mạnh Tịch ngồi xổm dưới đất ho, Cố Bắc Cương thật sự rất không hiểu: "Mạnh Tịch, em không muốn sống nữa à, định đốt lửa trong bếp để tự sặc c.h.ế.t mình?"

Mạnh Tịch: "..."

"Em chưa từng dùng qua bếp lò, trước đây ở quê, nhà đều đốt hố đất, chính là đào một cái hố dưới đất, bên trên đặt giá ba chân để đốt lửa…

Không biết tại sao, lửa bếp em cứ đốt mãi không cháy." Mạnh Tịch cảm thấy cô cần phải giải thích một chút, tại sao một cô gái quê như mình lại không biết đốt lửa, cô sợ gây nghi ngờ.

Lời giải thích này của cô rất đúng lúc, Cố Bắc Cương thật sự đã nghi ngờ, tại sao cô không biết đốt lửa, hóa ra là chưa từng dùng qua bếp lò, anh chủ động nói: "Đợi khói tan đã! Đợi khói tan anh sẽ nhóm lửa, lần sau đừng cố quá như thế, không thì anh sợ không giữ nổi căn nhà này."

"Ừm! (⊙o⊙)..." Mạnh Tịch ngượng ngùng gật đầu: "Vậy thì được!"

Sau khi thảo luận về khói bếp, hai người lại rơi vào tình trạng im lặng ngượng ngập.

Cố Bắc Cương ngồi dựa vào gốc cây liễu trong sân, anh lén quan sát Mạnh Tịch với ánh mắt phức tạp một lúc lâu, rồi bất chợt nói khẽ với cô: "Hôm nay, vẫn phải cảm ơn em."

Mạnh Tịch bị sặc khói không nhẹ, nghe thấy lời Cố Bắc Cương nói, cô ngạc nhiên đứng sững tại chỗ.

Trời ơi? Trời ơi? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Người đàn ông này, lại biết nói cảm ơn với cô sao?

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Cương, hỏi: "Anh vừa nói gì với em vậy, anh nói cảm ơn em, thật hay giả vậy, em có nghe nhầm không?"

"Không nghe nhầm đâu, đúng vậy, anh nói cảm ơn em." Cố Bắc Cương khẳng định nói lại lời cảm ơn một lần nữa: "Nếu không có em, chưa chắc mẹ anh đã qua khỏi. Cảm ơn em đã cứu bà ấy!"

"Thôi đi, cũng tại em, gây rắc rối, làm mẹ phải lo lắng bực mình." Mạnh Tịch tưởng Cố Bắc Cương ít nhiều sẽ trách cô can thiệp vào chuyện không đâu, gây họa.

Nhưng Cố Bắc Cương không như vậy, anh nói: "Em đã làm việc tốt, làm việc tốt mà còn bị trách móc, trên đời làm gì có đạo lý đó.

Mạnh Tịch, có lẽ em đã thay đổi thật rồi, phải công nhận, những việc mấy hôm nay em làm khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác."

"Vậy thì sao!" Mạnh Tịch cảm thấy Cố Bắc Cương chắc chắn còn điều gì đó chưa nói.

Kết quả là Cố Bắc Cương chẳng nói gì thêm, xoay người đi vào bếp, từ trong bếp vọng ra tiếng anh: "Khói sắp tan hết rồi, anh đi nhóm lửa."

Thực ra Cố Bắc Cương có điều muốn nói với Mạnh Tịch.

Anh muốn nói, anh thật sự đã có cái nhìn khác về cô, có lẽ sau này sẽ cố gắng chung sống hòa bình với cô.

Nhưng lời đến bên miệng, Cố Bắc Cương lại nuốt trở vào.

Bởi vì anh chợt nghĩ lại, cảm thấy không nên dễ dãi với Mạnh Tịch quá sớm.

Nếu không cô thấy anh dễ nói chuyện, quay đầu lại lại phạm phải những thói xấu cũ thì sao?

Vẫn nên để cô phải chờ đợi, tránh để cô được đằng chân lân đằng đầu.

Mạnh Tịch nhìn bóng lưng Cố Bắc Cương, khẽ bĩu môi.

Thực ra cô cảm nhận được, thái độ của Cố Bắc Cương với mình đã có sự thay đổi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi thành kiến.

Hina

Nhưng không sao cả, cô cũng chẳng định thân thiết với Cố Bắc Cương đến mức ấy.

Chỉ cần Cố Bắc Cương đừng động một tí là nghi ngờ cô, đừng có ý định đuổi cô đi, không làm ảnh hưởng đến việc cô và Trần Mai làm nhiệm vụ mẹ con là được.

Vai trò duy nhất của Cố Bắc Cương, chỉ là làm công cụ duy trì mối quan hệ giữa cô và Trần Mai.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 105: Ăn cơm hay mì?



Công cụ có tác dụng như một công cụ là được rồi, Mạnh Tịch không quan tâm đến suy nghĩ sâu xa trong lòng anh.

Nhìn chung, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tích cực, Mạnh Tịch cảm thấy như vậy là không phí công sức mình đã bỏ ra.

Sau khi ở trong sân một lúc, Mạnh Tịch đi vào bếp.

Trong bếp, Cố Bắc Cương đã nhóm lửa, Mạnh Tịch thấy vậy đi đến trước bếp lò, nhìn anh hỏi: "Muốn ăn cơm hay mì?"

"Tùy ý, đều được." Cố Bắc Cương không có yêu cầu gì về thức ăn, miễn là no bụng là được.

Khi trả lời Mạnh Tịch, trong lòng anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, anh còn có thể bình tĩnh thảo luận với Mạnh Tịch bữa này ăn cơm hay ăn mì!

Mạnh Tịch nghe vậy gật đầu: "Vậy làm mì xé mảnh vậy, nấu mềm một chút, thích hợp cho mẹ ăn."

Nói xong, Mạnh Tịch đổ một nồi nước vào, đậy nắp lại.

Sau khi đậy nắp, cô lại lấy bình sứ đựng nửa bình thuốc, đặt lên trên nắp nồi.

Thuốc này là thuốc dạ dày của Mạnh Tịch, đặt lên nắp nồi hơi nóng hâm nóng một chút là có thể uống.

Chuẩn bị thuốc xong, Mạnh Tịch đi lấy thau để nhồi bột.

Cố Bắc Cương vẫn ngồi trước bếp lò thêm củi, anh nhìn bóng dáng Mạnh Tịch bận rộn qua lại trong bếp, trong ánh mắt cuối cùng đã không còn vẻ gay gắt như những ngày trước.

Mạnh Tịch nhanh chóng nấu xong cơm, cô múc ba bát, Cố Bắc Cương bưng một bát đem cho Trần Mai.

Trần Mai đã khỏe hơn nhiều, bà tự ngồi dậy ăn, bảo Cố Bắc Cương ra bếp ngồi với Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương đành ngoan ngoãn đi ra.

Mạnh Tịch là bác sĩ, Cố Bắc Cương trước kia ở trong quân đội, công việc của cả hai đều khá bận rộn, nên hai người đều ăn xong rất nhanh.

Ăn xong, Cố Bắc Cương chủ động đứng dậy dọn bát đũa và rửa chén.

Mạnh Tịch thấy anh dọn dẹp thì về phòng.

Cô về phòng để xem phần thưởng nhận được từ việc cứu tỉnh Trần Mai.

Sau khi về đến phòng, Mạnh Tịch đóng cửa lại.

[Nãi Đoàn, đổi phần thưởng nhiệm vụ ẩn cho tôi.]

[Vâng ạ, ký chủ.]

[Đang đổi phần thưởng nhiệm vụ ẩn, đổi phần thưởng nhiệm vụ ẩn thành công.]

Theo lời Nãi Đoàn vừa dứt, trong tay Mạnh Tịch xuất hiện một ống nghe.

Ôi, lại là một phần thưởng tầm thường, Mạnh Tịch uể oải ném ống nghe vào tủ.

Cất ống nghe xong, cô ngồi trong phòng ngẩn người.

Với điều kiện hiện tại có hạn, cô thực sự không thể làm được nhiều việc.

Bên ngoài, Cố Bắc Cương đổ nước rửa chén xong thì ra ngoài, Mạnh Tịch đoán chắc anh ra đồng rồi.

Nhưng anh đi chưa được bao lâu đã quay lại, còn dẫn theo Cố Nhân Tâm cùng về.

"Chú Cố, mẹ cháu vẫn đang nằm trong phòng, chú xem qua giúp cháu."

"Được."

Mạnh Tịch ở trong phòng, nghe thấy tiếng trò chuyện của Cố Bắc Cương và Cố Nhân Tâm.

Cô nghe thấy tiếng động cũng bước ra ngoài, nhíu mày nhìn Cố Bắc Cương dẫn Cố Nhân Tâm vào phòng Trần Mai.

Ý gì đây? Không tin tưởng y thuật của cô sao?

Hina

Mạnh Tịch cũng muốn nghe Cố Nhân Tâm nói gì, nên đi theo vào.

Trong phòng, Cố Nhân Tâm bắt mạch cho Trần Mai, càng bắt mạch ông ấy càng kinh ngạc, sau một lúc lâu ông ấy nhìn Cố Bắc Cương nói: "Cháu cho mẹ cháu uống thuốc gì vậy, sao mạch của bà ấy lại ổn định thế này, theo lý thuyết với chứng cao huyết áp và bệnh tim, lại vừa trải qua cơn hiểm nghèo, mạch không nên mạnh như vậy?"

"Bà ấy uống…" Cố Bắc Cương chưa nói hết câu, đã liếc nhìn Mạnh Tịch.

Ánh mắt Cố Nhân Tâm cũng chuyển sang Mạnh Tịch theo Cố Bắc Cương.

Thấy hai người đều nhìn mình, Mạnh Tịch đành phải bước lên nói: "Là thuốc cháu hái về, nghiền thành bột thuốc, còn về cụ thể là thuốc gì thì, chú Cố à, cái này không tiện nói ạ!"

Những thuốc đó đều là Mạnh Tịch đổi từ cửa hàng, đương nhiên cô không thể giải thích chi tiết được.

"Tôi đã đường đột rồi!" Cố Nhân Tâm lập tức ngượng ngùng đứng dậy, nói với Mạnh Tịch: "Thuốc hay như vậy, chắc chắn là bí phương gia truyền, tôi không nên hỏi."

"Không đâu, chú Cố, cháu không để ý đâu." Mạnh Tịch cười gượng hai tiếng: "Chủ yếu là thầy cháu đã dặn, thứ này chỉ có thể truyền cho đệ tử."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 106: Không phải anh không tin y thuật của em



"Tôi hiểu tôi hiểu." Cố Nhân Tâm gật đầu tỏ ý thông cảm: "Mạnh Tịch, lần trước tôi thấy thuốc đau dạ dày cháu bốc, vừa mạnh vừa dịu, vừa bổ vừa trị, thấy rất tinh diệu, lúc đó tôi tưởng là ngẫu nhiên."

"Lần này cháu cứu được mẹ cháu, tôi mới biết không phải ngẫu nhiên, y thuật của cháu không tồi, tình trạng của mẹ cháu, đổi lại là tôi cũng có thể cứu tỉnh, nhưng sau khi tỉnh chắc chắn không thể tốt như bây giờ."

"Mạnh Tịch à, y thuật của cháu, đã vượt qua tôi rồi."

Hina

"Chú Cố, chú đừng nói vậy, cháu chỉ là may mắn thôi, gặp được thời cơ tốt." Mạnh Tịch vô cùng ngượng trong lòng.

Thành thật mà nói, nếu không có hệ thống đổi được thuốc công nghệ cao hiện đại, chỉ với chút bản lĩnh Đông y đó, cô không thể nắm chắc cứu sống được Trần Mai.

Nếu nói về bản lĩnh kết hợp Đông Tây y, Mạnh Tịch được đào tạo hoàn chỉnh về y học kết hợp Đông Tây y, lại có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng phong phú, chắc chắn phải mạnh hơn Cố Nhân Tâm.

Nhưng nếu chỉ bàn về Đông y, Mạnh Tịch cảm thấy chưa chắc đã bằng được Cố Nhân Tâm.

Đông y có một truyền thống không tốt, đó là mỗi nhà học một kiểu, các thầy thuốc đều giấu giếm kín kẽ, sợ người ngoài học được những gì mình tích lũy cả đời.

Hậu quả của truyền thống này là Đông y không được truyền thừa tốt, nhiều lý luận y học cổ điển sâu sắc đều theo dòng chảy lịch sử mà thất truyền.

Đến thời hiện đại, kiến thức Đông y mà Mạnh Tịch có thể học được trong sách giáo khoa đều không còn là bí kíp y học gì nữa, những tuyệt học Đông y thực sự, thực ra đã gần như biến mất ở thời hiện đại.

Bởi vì thời hiện đại học y không còn dựa vào việc bái sư nữa, những người có tuyệt học Đông y không thể trở thành giáo viên, họ cũng không nhận được đệ tử, vì thế y thuật của họ dần dần mất đi sự truyền thừa.

Như người như Cố Nhân Tâm, y thuật ông ấy học được bao gồm cả tinh hoa nhiều năm được truyền thừa từ sư môn, đương nhiên phải tinh diệu hơn những thứ đại trà Mạnh Tịch học được ở thời hiện đại.

Cho nên khi Cố Nhân Tâm nói y thuật của Mạnh Tịch giỏi hơn mình, Mạnh Tịch không dám nhận.

Cố Nhân Tâm lại tưởng Mạnh Tịch khiêm tốn, ông ấy nhìn Cố Bắc Cương nói: "Cháu yên tâm, bệnh của mẹ cháu, Mạnh Tịch xử lý rất tốt, không cần chú làm gì nữa!"

"Vậy thì tốt." Cố Bắc Cương nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nhân Tâm nghe vậy gật đầu: "Không có việc gì, vậy chú đi trước đây, phải về gấp, chắc ở nhà lại có một đống người đang đợi chú khám bệnh!"

"Bắc Cương, tiễn chú Cố của con đi." Trần Mai nói với Cố Bắc Cương.

"Vâng." Cố Bắc Cương gật đầu.

Sau đó Cố Nhân Tâm ra về, ông ấy đến vội vã đi cũng vội vã, Cố Bắc Cương tiễn ông ấy ra ngoài.

Đến khi tiễn Cố Nhân Tâm đi rồi, Cố Bắc Cương quay lại gặp Mạnh Tịch ở sân, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Anh vừa mới nói sẽ thử tin tưởng Mạnh Tịch, ngay sau đó đã mời Cố Nhân Tâm đến khám cho Trần Mai, trong lòng ít nhiều cũng thấy không thoải mái.

"Không phải anh không tin y thuật của em, anh chỉ là…" Cố Bắc Cương muốn giải thích với Mạnh Tịch, nhưng nói đến cuối cùng, anh cũng không biết nên nói thế nào.

Mạnh Tịch gật đầu tiếp lời: "Em hiểu, chỉ là không tin vào con người em thôi mà!"

"Không phải, chân anh không đau nữa, mẹ ngất em cũng cứu tỉnh được, em còn làm việc tốt cứu người lạ… sự thật hùng hồn hơn lời nói, tuy anh không biết tại sao em đột nhiên thay đổi, nhưng anh biết em thực sự đang cố gắng thay đổi, như em nói."

"Chỉ là trong lòng anh không yên tâm, vì trước đây chưa từng nghe nói em biết y thuật, sao mấy ngày nay lại đột nhiên biết?" Đây là điều khiến Cố Bắc Cương thắc mắc nhất trong lòng, lúc này mới hỏi ra.

"Chuyện này à!" Mạnh Tịch lại phải bịa chuyện: "Trước đây không nói, là vì em đặt hết tâm tư vào cha mẹ ruột, em một lòng một dạ muốn có được tình yêu của họ, hoàn toàn không có tâm trí để quan tâm đến y thuật."

"Em đã lãng phí quãng thời gian tươi đẹp nhất vào họ, em lấy lòng họ, làm chuyện xấu để thu hút sự chú ý của họ, tất cả những việc em làm đều là vì họ."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 107: Vậy thì đi làm bác sĩ đi



"Cho đến lần bị bệnh vừa rồi em mới hiểu ra, tình yêu của họ là thứ cả đời này em cũng không thể có được."

"Đêm đó, em đau dạ dày đến mức tưởng mình sẽ chết, em đã vô số lần đau đớn tuyệt vọng suy sụp, nhưng vẫn không đợi được họ ghé mắt nhìn em một cái."

"Chính sự vô tình của họ đã khiến em nhận ra mình phải dừng lại, nên em quyết định từ bỏ họ, bắt đầu sống vì bản thân."

"Trước đây em không chữa bệnh cho mình, là cố ý muốn bị bệnh để thu hút sự chú ý của họ."

"Nhưng dù em bệnh đến mức nào, bọn họ cũng không thèm liếc nhìn em một cái, em đã tỉnh ngộ, cũng đã nhìn thấu, cuối cùng chấp nhận mình và cha mẹ ruột không có duyên phận."

Nói đến cuối, trong mắt Mạnh Tịch đã lấp lánh vài phần nước mắt.

Cô vốn là người khá nhạy cảm, những lời cô nói nửa thật nửa giả, phần thật khiến cô thực sự không nhịn được mà thương xót cho nguyên chủ.

Nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của Mạnh Tịch, trong lòng Cố Bắc Cương bỗng dâng lên vài phần xúc động.

Từ trước đến nay, Cố Bắc Cương vẫn luôn cho rằng Mạnh Tịch là kiểu người không có đầu óc, đơn giản, nhận thức thấp kém.

Anh chưa bao giờ nghĩ, Mạnh Tịch trông có vẻ ngu ngốc nông cạn, thế giới nội tâm lại phức tạp đến vậy.

Quan trọng là cô không đi mãi một con đường, cô có thể giác ngộ tỉnh táo quay đầu, Cố Bắc Cương nghĩ, có lẽ cô cũng không vô dụng đến thế.

Chẳng trách sư phụ của cô lại chịu nhận cô làm đệ tử, trên người cô vẫn có một số điểm đáng quý.

"Em có thể nhìn thấu là chuyện tốt, chuyện đã qua cứ để nó qua đi!" Cố Bắc Cương an ủi Mạnh Tịch một câu: "Y thuật của em rất giỏi, thầy em ở trên trời thấy em đã nghĩ thông, cũng sẽ vui mừng, ông ấy cũng coi như không truyền y thuật này cho em một cách vô ích."

"Y thuật giỏi thì có tác dụng gì, bây giờ em là anh hùng không có đất dùng, vô dụng, khám bệnh một cái suýt bị vào tù." Mạnh Tịch nói xong thở dài.

Trong lòng cô thực sự có chút sốt ruột, y thuật chính là chỗ dựa lớn nhất của cô, cô muốn thay đổi cuộc đời, bước l*n đ*nh cao của cuộc sống, cách tốt nhất là tận dụng y thuật của mình để đứng vững chân ở thế giới này trước.

Nhưng thực tế là, cô không thể làm được gì.

Thấy vẻ mặt nặng nề của Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương cúi đầu im lặng một lúc, mới ngẩng đầu hỏi cô: "Em muốn làm bác sĩ không?"

"Đương nhiên muốn." Mạnh Tịch gật đầu, dù là ở thời hiện đại, hay trong sách, Mạnh Tịch đều muốn trở thành một bác sĩ.

Cha của Mạnh Tịch qua đời khi cô còn rất nhỏ.

Lúc còn sống, cha rất thương yêu Mạnh Tịch.

Sau đó cha bị bệnh, Mạnh Tịch phải chứng kiến cha mình ngày một gầy đi, gầy đến chỉ còn da bọc xương, rồi bị bệnh tật cướp đi sinh mạng.

Vào ngày cha ra đi, Mạnh Tịch đã bắt đầu thề trong lòng, lớn lên sẽ trở thành một bác sĩ.

Cô muốn cứu thật nhiều người, muốn để các em nhỏ được lớn lên bên cạnh cha mẹ, không để bệnh tật sớm cướp đi cha mẹ của chúng.

Tuy sau này Mạnh Tịch lớn lên, bắt đầu hiểu được sinh tử vô thường là điều không ai có thể tránh khỏi, nhưng ý định trở thành bác sĩ của cô vẫn không thay đổi.

Sau đó cô thực sự đã trở thành bác sĩ.

Cô yêu nghề này, dù là cứu sống sinh mạng, hay chinh phục những khó khăn trong y học, đều khiến cô vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nên nghe Cố Bắc Cương hỏi có muốn làm bác sĩ không, cô nói: "Đương nhiên muốn."

"Vậy thì đi làm bác sĩ đi!" Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch, nghiêm túc nói: "Đã muốn, thì hãy đi bái sư một cách đàng hoàng, học tập một cách có hệ thống, học xong thi lấy chứng chỉ, trở thành một bác sĩ thực thụ."

Hina

"Bái sư? Chắc không ai muốn nhận em làm đệ tử đâu!" Mạnh Tịch cười khổ.

"Cái này em không cần lo." Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch: "Cứ bái chú Cố làm thầy đi! Anh sẽ nói chuyện này với ông ấy, em theo ông ấy học, ông ấy có chứng chỉ thầy thuốc, có thể giới thiệu em đi thi chứng chỉ này."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 108: Giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!



"Chứng chỉ thầy thuốc?" Mạnh Tịch lần đầu tiên nghe nói đến chứng chỉ này, lúc đầu cô còn chưa hiểu Cố Bắc Cương đang nói gì, qua mấy giây sau mới sáng mắt lên, hào hứng nhìn Cố Bắc Cương,

"Ý anh là, anh muốn giúp em sao?"

"Không muốn thì thôi." Cố Bắc Cương đáp.

"Muốn muốn muốn, sao lại không muốn chứ?" Mạnh Tịch liên tục gật đầu, chỉ là cô hơi tò mò: "Không phải anh rất ghét em à, dù bây giờ tin em sẽ thay đổi, thì cũng không nên quên những việc em đã làm trước đây nhanh như vậy, sao anh lại sẵn lòng giúp em?"

"Chú Cố rất bận." Cố Bắc Cương đáp: "Ông ấy cô đơn một mình, không có con cái, một thân y thuật không có người kế thừa, còn từng tìm anh muốn truyền dạy.

Nhưng với cái chân của anh, sinh hoạt hàng ngày còn khó khăn, không thể lên núi hái thuốc, hơn nữa cũng thật sự không hứng thú với việc học y, nên đã từ chối.

Ông ấy vốn muốn tìm đệ tử, anh thấy em rất phù hợp. Anh cũng không phải thuần túy giúp em, anh chỉ thấy không nên lãng phí y thuật giỏi như vậy.

Ở vùng quê, nhiều người bệnh chỉ biết cố chịu đựng, cứ thế mà chết. Bác sĩ thì ít, bệnh nhân thì nhiều, còn nhiều người bị bệnh không tìm được thầy thuốc.

Thôn có thêm một thầy thuốc là việc tốt, mang lại phúc cho thôn dân, anh giúp em thì có sao đâu?"

"Chỉ vậy thôi sao?" Mạnh Tịch hỏi.

Cố Bắc Cương gật đầu: "Chứ sao nữa? Nói thật lòng, anh chẳng muốn dính líu gì đến em. Nhưng anh nghĩ, nếu em trở thành bác sĩ, chuyện cá nhân đó chẳng là gì so với số người em có thể cứu được."

Lúc này, Mạnh Tịch nhìn vào mắt Cố Bắc Cương, cảm thấy đôi mắt anh mênh m.ô.n.g như có cả những vì sao, cô thực sự cảm thấy tầm nhìn của người đàn ông này khiến mình không khỏi kính phục.

Dù Cố Bắc Cương có khuôn mặt lạnh lùng, nói chuyện khiến người ta tức giận, còn từng đe dọa Mạnh Tịch một cách tàn nhẫn.

Nhưng lúc này, Mạnh Tịch không thể không thừa nhận, người đàn ông này làm việc có nguyên tắc, anh chính trực, có sức hút nhân cách rất nổi bật.

Hina

Anh có thể không quan tâm đến Mạnh Tịch, nhưng cách anh suy xét vấn đề ở một tầm cao mà người thường không thể với tới, nên anh không thể không quan tâm.

Trong mắt anh, lợi ích tập thể quan trọng hơn tư tâm cá nhân.

"Chỉ sợ chú Cố không đồng ý, rất ít người muốn nhận phụ nữ làm đệ tử, hơn nữa tiếng tăm của em cũng không tốt." Có cơ hội, Mạnh Tịch tất nhiên muốn nắm lấy, nhưng cô cảm thấy việc này không dễ dàng.

"Anh đi nói, ông ấy sẽ đồng ý." Cố Bắc Cương nói chắc nịch.

Mạnh Tịch tò mò hỏi: "Tại sao?"

"Cũng chẳng tại sao cả, chỉ là tình nghĩa thế hệ trước, có thể đến mức độ này." Cụ thể là tình nghĩa gì, Cố Bắc Cương không nói.

Dù Mạnh Tịch cảm thấy việc này không mấy lạc quan, nhưng đã được Cố Bắc Cương đề xuất, cô vẫn muốn thử: "Vậy nhờ anh hỏi giúp em, nếu việc này thành công, sau này em khám bệnh cho anh sẽ không lấy tiền.

Còn về bệnh của mẹ, để em chăm sóc luôn, nghề nào việc nấy, bệnh của mẹ đúng là lĩnh vực em giỏi."

"Được." Cố Bắc Cương gật đầu, Cố Nhân Tâm đã khẳng định Mạnh Tịch xử lý bệnh tình của mẹ anh rất tốt, anh tất nhiên không có gì nghi ngờ: "Em chữa bệnh giúp mẹ anh, anh giúp em bái sư, coi như việc này đã cân bằng. Tiền khám chân anh vẫn trả em đầy đủ, giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!"

"Được!" Mạnh Tịch gật đầu, cô cũng không phải là đứa ngốc không biết kiếm tiền: "Cứ làm theo lời anh nói đi!"

"Ừm!" Cố Bắc Cương gật đầu, coi như đã quyết định xong việc này, nói chuyện với Mạnh Tịch xong anh lập tức đi thu dọn lạc, lạc đào buổi sáng còn phải mang ra bờ sông rửa.

Mạnh Tịch thấy anh định đi, vội vàng gọi: "Khoan đã, em còn một việc muốn nhờ anh giúp."

"Chuyện gì?" Sắc mặt Cố Bắc Cương không thay đổi, nhưng trong lòng lập tức cảnh giác, tưởng Mạnh Tịch lại muốn bộc lộ bản tính tham lam vô độ, đã có rồi còn muốn thêm.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 109: Ghi danh thôi sao?



Kết quả Mạnh Tịch chỉ nói: "Em muốn hỏi, anh có biết ở Yến Kinh có tờ báo nào có thể đăng thông báo cá nhân không?"

"Em muốn làm gì?" Cố Bắc Cương đoán được Mạnh Tịch muốn làm gì, chỉ là anh không dám chắc chắn.

"Em muốn đăng thông báo đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mạnh lên báo." Mạnh Tịch cảm thấy việc này phải công khai mới có giá trị.

Nếu nhà đó còn chút liêm sỉ, chờ cô đăng thỏa thuận lên báo sẽ không còn mặt mũi nào dính líu đến cô.

Dù Cố Bắc Cương cũng đoán được, có thể Mạnh Tịch muốn đăng thỏa thuận đoạn tuyệt thân thích lên báo, nhưng nghe cô nói ra thực sự, anh vẫn hơi ngạc nhiên.

Anh không ngờ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ của cô lại mạnh mẽ đến vậy.

Việc này Cố Bắc Cương rất vui mừng, trước đây mỗi lần Mạnh Tịch nổi điên làm loạn, đều là vì bị ức h.i.ế.p ở nhà họ Mạnh.

Nhà có tiền, có đồ, cô lại đều mang về nhà họ Mạnh.

Chỉ cần Mạnh Tịch còn qua lại với nhà họ Mạnh, cô có thể sẽ trở thành nhân tố bất ổn, chi bằng đoạn tuyệt quan hệ triệt để là tốt nhất.

Suy nghĩ một lát, Cố Bắc Cương đã trả lời Mạnh Tịch: "Báo Yến Kinh là được, ngày mai anh dẫn em đi đăng, còn việc gì nữa không?"

"Được." Mạnh Tịch lắc đầu: "Không có gì nữa."

"Ừm." Cố Bắc Cương khẽ đáp một tiếng, rồi xách lạc đào buổi sáng ra khỏi cửa.

Thấy Cố Bắc Cương rời đi, Mạnh Tịch lại vào phòng kiểm tra tình hình của Trần Mai.

Xác định tình hình của Trần Mai xong, Mạnh Tịch mới ra sân xử lý dược liệu mình hái mấy hôm trước.

Lần trước lên núi, Mạnh Tịch không chỉ hái thuốc chữa bệnh dạ dày, mà còn hái một số dược liệu dưỡng nhan, cô định nấu thành cao thuốc.

Nguyên chủ muốn trở nên xinh đẹp, muốn có người thật lòng khen cô ấy đẹp, nên việc dưỡng nhan này, Mạnh Tịch không thể bỏ qua.

Mạnh Tịch cẩn thận rửa sạch dược liệu, sau đó cho vào nồi, nấu chậm.

Cô chăm chú khuấy đều, đảm bảo dược liệu hòa quyện đầy đủ.

Theo thời gian trôi qua, một mùi thơm nhẹ lan tỏa khắp sân.

Vài tiếng sau, Mạnh Tịch cẩn thận đổ cao thuốc đã nấu xong vào bình sứ.

Cô hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, đợi cao thuốc nguội đi, lập tức nóng lòng múc một thìa đắp lên mặt.

Hai mươi phút sau, Mạnh Tịch rửa sạch cao thuốc trên mặt, những nốt mụn nhỏ trên mặt lập tức biến mất, cô cảm thấy sờ vào mượt mà hơn nhiều.

Cao thuốc này còn tốt hơn kem Tuyết Hoa mua ở hợp tác xã.

Chỉ là dùng cao thuốc này rồi, nhiệm vụ mong muốn dùng kem Tuyết Hoa của nguyên chủ vẫn chưa hoàn thành.

Hina

Xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ, vẫn phải làm theo yêu cầu của nguyên chủ từng bước một.

Sau khi rửa sạch cao thuốc trên mặt, Mạnh Tịch bắt đầu nấu cơm tối.

Cô không nhóm được lửa, lần này cũng không cố gắng nữa, trực tiếp vào phòng Trần Mai gọi bà dậy nhóm lửa.

Nghỉ ngơi một buổi chiều, sắc mặt Trần Mai đã khá hơn nhiều.

Dậy vận động một chút cũng không sao.

Có sự giúp đỡ của Trần Mai, Mạnh Tịch nhanh chóng nấu xong bữa tối.

Ăn cơm tối xong, dọn dẹp bát đũa xong, Cố Bắc Cương lập tức ra ngoài tìm Cố Nhân Tâm, đi hỏi chuyện bái sư cho Mạnh Tịch.

Chưa đầy nửa tiếng, Cố Bắc Cương đã về nhà, Mạnh Tịch thấy anh về, vội vàng đón hỏi: "Sao rồi, lang y Cố có đồng ý nhận em không?"

"Đồng ý rồi." Cố Bắc Cương gật đầu: "Ông ấy bảo em ghi danh ở chỗ ông ấy, đến lúc thi cử, ông ấy sẽ giới thiệu em đi thi."

"Ghi danh thôi sao? Ý là ông ấy không định dạy em à?" Mạnh Tịch hỏi.

Cố Bắc Cương gật đầu: "Ừm, chú Cố nói, y thuật của em đã đủ tốt rồi, ông ấy nhận em làm đệ tử nữa thì không hợp.

Tuy nhiên, ông ấy nói đã ghi danh rồi, em muốn đi hái thuốc thì vẫn có thể đi hái, có quan hệ thầy trò này, ông ấy mới có thể nhận dược liệu của em một cách hợp lý."

"Được thôi!" Mạnh Tịch hơi thất vọng trong lòng, cô còn tưởng có thể theo học thêm hệ thống y học cổ truyền với Cố Nhân Tâm: "Hái thuốc chắc hơi khó, lần trước bị rắn cắn, đến giờ nghĩ lại em vẫn còn sợ, mấy ngày nay không nghĩ đến chuyện vào núi một mình."
 
Back
Top Bottom