Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 80: Chương 80



Trình Kính Tùng cũng nhìn cô một cách đáng thương.

“Một bát lớn như vậy, chị ăn cũng không hết.” Cố Nghiên làm sao không nhìn ra được chút tâm tư nhỏ này, lại làm sao có thể tức giận với bọn họ, cô lại nói tiếp: “Nào, chúng ta cùng ăn đi"

Vừa nói, anh vừa lấy bát ra, chia làm bốn phần.

“Không cần đâu, chị dâu, đợi chị ăn no rồi mới ăn Hai nhóc tỳ vội vàng cự tuyệt.

Trình Kính Tùng cũng không nỡ để cô vừa bước vào cửa thì ăn không no, cũng lên tiếng:”A Nghiên, em đừng lo, chút nữa anh sẽ làm gì khác cho chúng sau.

"Đây là nhà của em sao?" Ai cũng không ngờ đến, Cố Nghiên sẽ trực tiếp hỏi: "Vậy em có thể làm chủ trong nhà đúng không?"

"Đương nhiên! Đương nhiên có thể!" Hai nhỏ một lớn lập tức đồng thanh đáp, sợ cô khó chịu liền bỏ đi.

Vậy nên Cố Nghiên ho khan một tiếng, lấy cơm ra: “Vậy thì im miệng, nghe lời em!"

Cố chấp đợi chia canh thịt xong, Cố Nghiên mới động đũa.

Nước súp thịt được nấu với thời gian vừa vặn, đặc quánh thơm ngon, lập tức lấp đầy cái dạ dày vốn đã trống rỗng của Cố Nghiên.

Không thể không nói, làm cô dâu đúng thật là rất mệt mỏi, sáng sớm đã phải dậy sớm thay quần áo, trang điểm,... bát mì bà nội nấu cho cô, đã tiêu hóa hết từ lâu.

Ở phía đối diện, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đang liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại liếc Trình Kính Tùng, như thể không biết nên ăn hay không.

Đây là do anh trai dậy từ sáng sớm để nấu món này, sau đó anh còn dặn đi dặn lại, bọn nó không được phép ăn vụng.

Nhưng mà bây giờ...

“Mau ăn đi, nguội thì ăn không ngon đâu." Thấy bọn họ mãi vần không có động đậy, Cố Nghiên sắp ăn xong, không khỏi nói lời thúc giục.

"Nghe chị dâu bọn em đi" Trình Kính Tùng cuối cùng cũng không kiên trì nữa.

Dù anh không muốn hai đứa trẻ chia nhau đồ ăn, nhưng Nghiên Nghiên cứ khăng khăng như vậy, nên anh chỉ có thể nghe theo.

"Ye!! Chị dâu tốt quá!"

Nghe thấy vậy, hai đứa nhóc đã đói từ lâu cũng không khách sáo nữa, húp nước súp thịt, trong đôi mắt đều là ánh sáng sáng ngời.

Hu hu hu, thịt ngon quá!

Nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt biết bao!

"Ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn, sau này chị dâu nhất định mỗi bữa đều cho các em ăn thịt!" Nhìn dáng vẻ mấy đứa nhóc ngấu nghiến, Cố Nghiên trong lòng có chút cảm khái.

Hai đứa trẻ này lần lượt là tám tuổi và sáu tuổi, nhưng trên thực tế trông chúng như chỉ sáu tuổi và ba tuổi, làn da vàng vọt xanh xao giống như có một cơn gió là có thể bị thổi bay đi.

Đặc biệt là Nhuyễn Nhuyễn, vì lý do bị bệnh tim, trông càng yếu ớt, giống như một chú mèo con vừa mới đẻ.

Chuyện này nhất định phải được chăm sóc thật tốt!

Từ giờ trở đi cô và Trình Kính Tùng sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm nặng nề này!

"Oa! Ngày nào cũng được ăn thịt, kiểu vậy thì phải là gia đình có điều kiện như thế nào á!" Nghe thấy vật, hai đứa trẻ con đều sợ ngây người, tựa như nhìn thấy hình ảnh hư ảo khó có thể tin.

"Chị dâu, chị đỉnh quá!"

Nếu là người khác nói ra lời này, bọn nó nhất định sẽ cảm thấy đối phương khoác lác, nhưng là do chị dâu xinh đẹp nói, bọn nó bằng lòng tin tưởng vô điều kiện.

“Đừng khen chị dâu nữa, tiếp tục ăn đi. Cổ Nghiên dịu dàng cười với bọn nó.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Nghiên để bát đũa trống không xuống, thoải mái sờ sờ cái bụng tròn vo của mình: "Cũng đủ no rồi, may mà anh không để em ăn hết, nếu không thì phải làm sao bây giờ?"

Lúc cô nói chuyện, đầu mày hay khóe mắt đều tràn đầy ý cười thỏa mãn.

Nghĩ đến kiếp trước của cô, ngay cả ngày cưới cũng không có tí nước uống nào, còn bị mẹ Triệu kéo đi giáo huấn.

Lúc đó cô tưởng tất cả các cô dâu đều như vậy, nhưng bây giờ mới hiểu, không phải cô dâu không thể ăn cơm, chỉ là cô không cưới đúng người mà thôi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 81: Chương 81



“Dù chị dâu có ăn no thì trông vẫn xinh đẹp.” Miệng Mao Mao như được bôi mật ong, khiến Cố Nghiên lại bật cười.

Sau đó, Cố Nghiên lại ngước mắt lên quan sát căn phòng.

Nhắc mới nhớ cô đã vào cửa được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa nhìn kỹ xung quanh.

Nhà họ Trình cũng giống như nhiều nhà khác, đều là một ngôi nhà đất cũ kỹ lấm lem bùn đất, mặt tường lấm tấm bụi bặm, mái nhà được lợp bằng tranh dày và vài tấm ngói.

Lúc gió thổi qua, lập tức có cảm giác như khắp nơi đều bị hở.

Nhưng mà may mắn thay, bếp lửa đang đốt rất ấm áp.

Đồ đạc trong nhà ngoài chiếc giường ở bên ngoài, cũng chỉ có một chiếc bàn gỗ thấp và vài chiếc ghế đẩu nhỏ.

Mấy cái bát trên bàn đều là bát sứ đã vỡ, nói lên cảnh nghèo khó của gia đình này rất đáng thương.

Nếu không có những dấu chữ hỷ được dán trên cửa sổ hình caro bằng gỗ cũ kỹ, không ai nhìn ra được trong nhà này đang có chuyện vui.

"Xin lỗi Nghiên Nghiên, trong nhà thật sự đơn sơ quá..." Thấy cô đang quan sát, khuôn mặt tuấn tú của Trình Kính Tùng lập tức đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ.

Bây giờ khi mọi người kết hôn dù không mua tủ quần áo mới, thì ít nhất cũng mua một chiếc riêng gỗ, nhưng chỗ ở của anh không có bất cứ cái gì.

Chính anh đã khiến Nghiên Nghiên thua kém người khác.

“Rất xin lỗi chị dâu. Nhuyễn Nhuyễn và Mao Mao cũng nhẹ giọng xin lỗi theo.

Nếu không không phải trong nhà còn phải nuôi bọn nó, đặc biệt là còn phải mua thuốc chữa bệnh cho cô bé, thì dựa vào sức lao động của anh cả, gia đình đã không đến nỗi nghèo như vậy.

"Hôm nay là ngày vui, nói mấy chuyện này để làm cái gì?" Cố Nghiên cau mày trách móc, không ngờ tới mình còn chưa nói gì, bọn họ đã nhạy cảm trước: "Em có thể không biết tình huống nhà mọi người như nào sao, nếu em để ý, em còn gả vào nhà này làm gì?"

Cô đã gả tới đây, thì đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận tất cả, dù là gia cảnh nghèo khó hay những đứa em trai em gái của anh.

Cái này không phải vì báo ơn, mà còn vì cô có thể có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Cố Nghiên lại nắm lấy tay ba anh chị em, thành tâm nói.

"Nghèo một thời gian, không có nghĩa là mãi mãi, em tin tương lai của gia đình này nhất định sẽ như ánh mặt trời rực rỡ!"

Tất nhiên sự thật cũng chính là như vậy.

Sau này không chỉ Trình Kính Tùng trở nên có triển vọng, mà hai đứa nhỏ cũng học trường danh giá, tương lai rộng mở vô hạn.

Mặc dù ba anh chị em không thể biết được tương lai sẽ phát triển như nào như Cố Nghiên, nhưng lời nói của cô đã mang lại cho họ hy vọng và sức mạnh, vì vậy sự tự ti và thấp thỏm trong mắt họ dần tiêu tan.

Đặc biệt là Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn.

Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh thậm chí là cả những người bạn chơi cùng đều thích chê cười gia đình hai đứa nghèo khó, lòng tự trọng non nớt mong manh của hai đứa trẻ đã bị tổn thương từ lâu.

Nhưng bây giờ chị dâu mới cưới lại an ủi bọn họ như thế, cho họ hơi ấm mà trước đây chưa từng có, giống như mẹ của bọn họ vậy.

Mao Mao lập tức kêu “Oa” lên một tiếng, chua xót nhào vào trong n.g.ự.c Cố Nghiên: “Chị dâu, sao chị lại tốt như vậy, sau này em sẽ bảo vệ chị, nếu có ai dám bắt nạt chị, em nhất định sẽ đánh cho nó răng rơi đầy đất!"

Ừm, ngay cả là anh trai ruột của mình cũng không ngoại lệ!

“Còn có em nữa!” Nhuyễn Nhuyễn cũng nói theo, cô bé nhỏ con, nắm chặt nắm đ.ấ.m non nớt, như kiểu chuẩn bị cùng người khác đánh nhau bất cứ lúc nào.

Cố Nghiên không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu nhỏ của hai người, giọng nói dịu dàng pha chút nũng nịu: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nếu không chị dâu sẽ càng đau lòng đấy!"

“Việc này không cần hai đứa nhóc các em ra tay, đến lúc đó anh sẽ lập tức dạy cho đối phương cách làm người!” Trình Kim Tùng cũng nói.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 82: Chương 82



Chỉ cần Trình Kính Tùng còn thở, anh sẽ không để bất kỳ ai có thể giương oai với vợ mình "Nghiên Nghiên, anh sẽ cố gắng hết sức để gia đình này ngày càng tốt hơn, cho em một cuộc sống tốt đẹp!" Sau đó anh lại nhiệt tình bổ sung thêm.

Thậm chí anh đã làm được điều khó khăn nhất trên thế giới... cưới được Nghiên Nghiên, đều đã làm được rồi, vậy còn điều gì có thể làm khó được anh chứ?

"Em biết, anh có thể làm được." Cố Nghiên ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của anh, khẳng định gật đầu, trong mắt đều là ý cổ vũ cho anh.

Nụ cười của cô rực rỡ chói mắt, đến mức Trình Kính Tùng không nhịn được đỏ mặt, trong đầu luôn không kìm chế được nghĩ đến những điều không đúng đắn.

Ấy, anh thật là không biết xấu hổ, lại có loại ý nghĩ này!

Để khiến mình tỉnh táo lại, anh đứng dậy khỏi ghế.

"Nghiên Nghiên, vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài chuẩn bị cho tiệc rượu, lát nữa bọn Nhị Thuận sẽ tới."

“Được.” Cố Nghiên gật đầu, vừa lúc định đi vào phòng, lại phát hiện: “Chờ đã, bát này sao anh không ǎn?"

“Anh thật sự không đói bụng, để dành thành bữa khuya cho em đi.” Trình Kính Tùng vừa nói vừa nhanh chóng bưng bát súp thịt vào bếp, giống như là sợ cô sẽ ép mình ăn.

Thịt, vật quý giá như vậy, làm sao anh nỡ ăn!

Nói cho cùng, đây đều là do cái nghèo gây nên.

Cố Nghiên nhìn bóng lưng của anh, thầm nghĩ, đã đến lúc kiếm tiền rồi.

Buổi trưa chỉ có một bàn tiệc cưới, ở ngay tại căn phòng vừa rồi.

Trước đây ba mẹ của nhà họ Trình đều là người từ bên ngoài đến, ở chỗ này cũng không có được mấy người họ hàng, bây giờ người đến dự là một số gia đình thân thiết với Trình Kính Tùng, chẳng hạn như thím Tiền, đám người Nhị Thuận.

Mọi người đều biết nhà họ Trình có hoàn cảnh khó khăn, nên hầu hết các món ăn trong bữa tiệc đều do họ mang từ nhà đến, Trình Kính Tùng chỉ chuẩn bị một số loại rau rừng, bánh bao không nhân, cơm lúa miến khoai lang, và hai cân rượu mà thôi.

Trong số đó thím Tiền mang theo một con cá, Nhị Thuận thì mang đến một đĩa thịt kho tàu.

Như này mới miễn cưỡng góp đủ thành một bàn tiệc.

"Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều, sau này dù có chỗ nào cần đến Trình Kính Tùng tôi đây, tôi sẽ không từ chối." Trình Kính Tùng không khỏi lại cảm thấy xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch của mình, nhưng lần này không cảm thấy tự ti, bởi vì anh tin mình nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Mà động lực cho tất cả những điều này, đều đến từ cô gái yêu dấu của anh... Nghiên Nghiên!

"Chết tiệt, chúng ta có phải người ngoài đâu, cậu còn khách khí như vậy làm gì" Mọi người nhao nhao lên tiếng.

Thím Tiền đứng dậy nói: "Kính Tùng à, thím đến đây để chúc mừng đám cưới của cháu, cháu phải đối xử tốt với A Nghiên đấy biết không... Ôi, xem thím lại nhiều lời này, Kính Tùng của chúng ta sao có thể không biết thương vợ cơ chứ!"

Thím ấy đột nhiên thay đổi ý khác, là bởi vì nhìn thấy Trình Kính Tùng đang cầm bát đĩa sạch, gắp một ít thức ăn.

Dù anh không nói, thì ai cũng biết anh đang có ý định giữ lại vợ.

“Cháu nghĩ Nghiên Nghiên cũng có thể ăn một chút Anh ngu ngơ gãi gãi đầu, mặc dù biết làm như vậy sẽ rất mất mặt.

Nhưng vừa nghĩ đến Cố Nghiên làm cô dâu cả ngày dài, cả ngày đều phải đợi ở trong phòng tân hôn, căn bản không có chỗ ăn cơm.

Mà anh lại đang ở đây ăn một mình, lương tâm của anh làm sao có thể cảm thấy dễ chịu.

“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta có phải người ngoài đâu, cậu cứ việc để dành cho A Nghiên đi. Mọi người nào có để ý, để anh tùy ý gắp đồ.

Có trời mới biết trước đây bọn họ lo lắng gần chết, thấy sắp hai mươi lăm tuổi rồi, người bằng tuổi đứa con đã có thể đi mua xì dầu rồi, anh vẫn còn độc thân.

Bây giờ anh có thể kết hôn mọi người đều cảm tạ trời đất, nào có tính toán đến mấy thứ này, nếu thật sự tính toán, thì bọn họ đã không mang đồ ăn từ trong nhà đến.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 83: Chương 83



“Đúng vậy đúng vậy đấy.” Thím Tiền và Nhị Thuận cũng nói theo.

Cố Nghiên đang ngồi trong phòng, nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên ngoài, đặc biệt là Trình Kính Tùng lúc nào cũng nghĩ đến cô, việc này khiến khóe môi cô bất giác cong lên.

Đám cưới này tuy rằng thua xa về vật chất, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện về mặt tinh thần.

Không phải cô đang đề cao thứ gọi là “một túp lều tranh 2 trái tim vàng”, mà là cuộc sống tương lai mang đến cho cô hy vọng, khiến cô sinh ra vẻ đẹp vô hạn, đồng thời cũng tin rằng mình có khả năng lập nghiệp, thay đổi nghèo khó.

Chính những điều đó khiến cô cảm thấy mãn nguyện, chứ không đơn thuần chỉ là tình yêu.

Nhưng mà... Mối quan hệ giữa bọn họ, có được gọi là tình yêu không?

Trình Kính Tùng chắc chắn thích cô, nhưng mà cô thì, rốt cuộc là vì cảm động, hay là vì thích?

Cố Nghiên không rõ nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng yêu ai, nhưng điều duy nhất cô biết, là cả đời này cô chỉ kết hôn sinh con cùng anh.

Có lẽ, đây chính là thích rồi!

Cố Nghiên cười ngốc nghếch, không còn rầu rĩ về những chuyện này nữa, suy nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì vậy lấy cọ vẽ từ trong túi ra, bắt đầu nghĩ ra số tiếp theo của biển quảng cáo.

Cô vẫn luôn là người như vậy, làm việc hoặc không làm, nếu mà làm thì tự nhiên sẽ nghiêm túc làm việc.

Không bao lâu sau tiệc cưới, nhiều trẻ em trong thôn đến xin Cố Nghiên đồ ngọt.

Cố Nghiên cũng không keo kiệt, mỗi đứa trẻ đều cho một thanh kẹo, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của chúng, cô cũng không nhịn được cười theo.

“Thế nào, chị dâu của mình trông rất xinh đẹp nhỉ!” Mao Mao không nhịn được bắt đầu khoe khoang, dáng vẻ mặt mày hớn hở của cậu bé nhìn giống như con khỉ.

Bọn trẻ gật đầu ngay: "Xinh đẹp! Xinh đẹp! Quả thật là rất đẹp!"

"Giống như tiên giáng trần ý!"

"Aaaa, mình cũng muốn có một người chị dâu như vậy!"

“Có thể á, cái này thì đơn giản. Mao Mao đáp ứng ngay, sau đó khoanh tay lại, dưới ánh mắt khao khát của mọi người, thảnh thơi nói: “Vậy thì nhanh về nằm mơ đi, trong mộng cái gì cũng có, chỉ hơi sơ lược thôi mà!"

Nói xong, còn làm mặt quỷ với đám trẻ.

Trả lại việc bọn họ cũng muốn có chị dâu xinh đẹp như vậy, thật sự tưởng chị dâu xinh đẹp như này có cả nắm to à?

Hơn nữa, còn muốn xinh đẹp như Nghiên Nghiên "Ha ha ha!"

Lời trêu đùa này khiến lũ trẻ ôm bụng cười phá lên, người lớn đến xem cô dâu cũng không nhịn được cười.

Ai có thể ngờ tới chàng trai nghèo đến mức không có cơm ăn, thế mà lại cưới được cô gái xinh đẹp nhất vùng.

Đột nhiên, họ không biết nên cảm thán Trình Kính Tùng tốt số, hay là do Cố Nghiên mắt mù, dù sao tất cả mọi người nhìn qua đều thấy chuyện này hoang đường và vô lý.

Hò hét ầm ĩ đến tận trưa, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng không có người tới nữa.

Không phải không thể gây chuyện phá động phòng, mà là do Trình Kính Tùng đã hủy bỏ, không muốn mọi người làm phiền Cố Nghiên, đặc biệt là đám thanh niên như Nhị Thuận, lắm chiêu trò.

Không phải anh chưa từng nghe nói qua, trong đại đội từng có cô dâu bị chọc phá đến mức bật khóc.

Điều này cũng làm cho Cố Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không nên quá sợ hãi việc động phòng.

Việc này gặp người văn minh thì không sao, nhưng gặp người có ác ý, còn không biết muốn thừa cơ sàm sỡ cô dâu nhiều đến mức nào, kiếp trước cô đã phải chịu biết bao thiệt thòi.

Cố tình ở trong ngày đại hỷ, không tiện nổi cáu, cũng không tiện nói, chỉ có thể tự mình nuốt ấm ức vào trong.

Nhưng với tính tình nóng nảy bây giờ của cô, cô sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì, nếu ai dám sàm sỡ cô, cô sẽ trực tiếp đưa họ vào trong cục cảnh sát.

Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, chữ hỷ trên cửa sổ phản chiếu ánh đỏ ngọt ngào.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 84: Chương 84



"Nghiên Nghiên, bây giờ chúng ta cùng nhau tắm rửa rồi đi ngủ nhé?" Trình Kính Tùng ngồi bên cạnh cô, hai tay mất tự nhiên, kìm nén hồi lâu, rốt cuộc mới nói ra được những lời này.

"Hả?" Cố Nghiên sửng sốt, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, mặt lập tức đỏ lên.

Cô lập tức cúi đầu, những ngón tay mịn màng lo lắng vò vò vạt áo thành một nhúm.

Thậm chí vết đỏ bắt đầu lan từ cằm xuống cổ, giống như không biết phải làm gì cho phải.

Trình Kính Tùng thấy cô ngại ngùng, vội vàng giải thích giống như bị điện giật:“Em... em đừng hiểu lầm, anh không phải bảo chúng ta tắm chung, chúng ta tự lấy một chậu để tắm rửa riêng, mùa đông không tiện tắm rửa"

Nói xong, anh dường như cảm thấy có cái gì đó không đúng, thế là lập tức nghiêm túc bổ sung: "Không đúng không đúng, chính là anh không tiện tắm chung với em, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được!"

Cố Nghiên: ? ??

"Anh sẽ không làm chuyện như vậy! Thật đấy!" Trình Kính Tùng còn tưởng cô không tin, lập tức nhảy từ trên xuống, đứng trước mặt cô nghiêm túc bảo đảm.

Dáng vẻ nghiêm túc của anh, Cố Nghiên không khỏi tự hỏi liệu cô có quá không biết xấu hổ hay không, điều cô đang nghĩ vừa rồi không chỉ đơn giản như tắm chung với nhau.

Nhưng mà...

Khuôn mặt của Cố Nghiên đỏ như sắp rỉ máu, còn không biết xấu hổ nghĩ tiếp.

Dù sao đi nữa việc sau cùng đáp lại Trình Kính Tùng, chỉ là tiếng cười không nói nên lời của Cố Nghiên.

Nếu sau này Cố Nghiên biết ngôn ngữ trên mạng, nhất định sẽ không nhịn được nói: Người nhà ơi, con cạn lời rồi, thật sự bó tay luôn rồi!

“Anh nói sai cái gì sao?” Trình Kính Tùng thấy cô thẹn thùng một lúc, lúc sau lại cười phá lên, không khỏi thấy hơi khó hiểu.

Cố Nghiên nào có không biết xấu hổ nói với anh nhiều lời, vội vàng chuyển chủ đề: "Không có, không có đâu, chúng ta nhanh chóng đi tắm rửa đi"

Bây giờ cô chỉ muốn mau chóng chui vào chăn trốn tránh!

"À, anh, anh đi lấy nước!" Trình Kính Tùng lao ra ngoài như thể đang chạy trốn.

Đến khi quay lại, trên tay là một chiếc chậu tráng men đầy nước, khăn tắm, bàn chải đánh răng và kem đánh răng.

“Những thứ này đều là đồ mới. Sau khi đi ngoài một chuyển, giọng nói của Trình Kính Tùng cuối cùng cũng không còn nói lắp nữa.

Anh biết Nghiên Nghiên thích sạch sẽ, nên đã tiêu hết số tiền mình có, toàn bộ đều dùng để mua những vật dụng cần thiết hàng ngày cho cô.

Trong căn phòng tối mờ, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy vẻ chất phác, trong đôi mắt đen láy của chỉ có mình cô, như thể cô là cả thế giới của anh.

"Trình Kính Tùng... Anh tốt thật." Lúc anh đặt những thứ này xuống, chuẩn bị rời đi, Cố Nghiên đột nhiên chạy đến ôm anh.

Cơ thể người phụ nữ mềm mại yêu kiều, đặc biệt là eo thon, anh một tay đã có thể ôm trọn.

Lúc cô ngước khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp lên, ánh nến chập chờn, càng khiến cô trông mê hoặc hơn, giống như một yêu tinh.

Đầu Trình Kính Tùng lập tức nổ tung thành một đống hỗn loạn, toàn thân như bị điểm huyệt, cực kỳ căng cứng, chỉ có thể nuốt nước bọt, có chỗ càng khó miêu tả.

Cuối cùng, chỉ nghe thấy anh cố gắng phát ra giọng nói run rẩy từ trong cổ họng: "Nghiên... Nghiên Nghiên, em mau đi tắm rửa đi, một lát nữa nước sẽ lạnh mất đấy."

"Được"

Lúc này Cố Nghiên mới xấu hổ buông anh ra.

Trong khi Cố Nghiên đang tắm rửa, Trình Kính Tùng cũng đang tắm rửa ở bên ngoài.

Anh không dùng nước nóng, trực tiếp đổ nước giếng lạnh ra, vùi toàn bộ khuôn mặt nóng bừng của mình vào chậu nước, cố gắng xua tan những suy nghĩ hỗn độn và lửa nóng trong anh.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người đàn ông lắc lắc khiến những giọt nước trên mặt rơi xuống, nhìn qua căn phòng sáng đèn, vừa nghĩ đến cô gái mình yêu đang đợi mình trên giường, nhiệt độ vừa hạ xuống lại sắp tăng lên.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 85: Chương 85



Anh liên tục hít sâu, để gió lạnh thổi một lúc, cuối cùng mới bước vào phòng.

Chờ đến khi Trình Kính Tùng quay lại, Cố Nghiên đã nằm yên ổn ở trên giường, cô được bọc hoàn toàn ở trong chăn, chỉ lộ ra mỗi đầu.

Sau khi nhìn thấy người kia, Cố Nghiên lập tức rời ánh mắt đang háo hức mong chờ khỏi người anh, ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào bức tường trên đỉnh đầu, tay chân ở trong chăn không dám động đậy một tí nào.

Không chỉ Cố Nghiên thấy khẩn trương, Trình Kính Tùng cũng không biết đặt tay chân vào đâu mới được.

Thế là, sau khi lên giường, anh cứ nằm thẳng đơ ở đó, cứng đơ hơn cả con cá ướp muối bị treo nhiều ngày.

"Anh, sao người anh lạnh vậy?" Anh vừa tiến đến, Cố Nghiên không nhịn được rùng mình một cái, người này chẳng lẽ là từ trong kẽ nứt của băng chui ra à?

"Không muốn dùng nước nóng." Giọng nói của Trình Kính Tùng khi trả lời cô, mang theo sự khàn khàn có kìm chế.

Cố Nghiên có chút không nói nên lời, sau đó nói: "Vậy để em, ủ ấm cho anh nhé?"

“Không cần không cần!!” Trình Kính Tùng giống như mèo giẫm đuôi, cách một lớp chăn đè cô xuống, “Anh sợ em cũng bị lạnh cóng"

Vẫn là lạnh tốt hơn, như vậy sẽ không suy nghĩ lung tung.

“Vậy cũng được.” Cố Nghiên thấy anh cố chấp như vậy, lại nghĩ đến bản thân cô ở trên giường rất ấm áp, nghĩ một lát nữa anh sẽ tự mình nóng lên, đành từ bỏ.

“Em muốn thổi tắt đèn, nếu không thì lãng phí lắm.” Cô lại nói thêm.

"Để anh thổi cho" Trình Kính Tùng đến gần, trực tiếp thổi một hơi.

Theo ánh đèn vụt tắt, trong phòng trong chớp mắt chìm vào bóng tối, yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng của hai người.

Trời càng tối, thì càng khiến cho người ta suy nghĩ miên man viển vông, thời khắc này Trình Kính Tùng có ý nghĩ hối hận vì đã thổi tắt đèn.

Cố Nghiên lúc đầu cũng nghĩ về điều đó, nhưng sau khi bị giày vò cả ngày, mệt mỏi khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Trình Kính Tùng nghe thấy tiếng hít thở của cô gái bên cạnh từ rối loạn đến bình ổn, thì biết cô đã ngủ thϊếp đi rồi.

Nhưng anh không ngủ được!

Thân thể mới vừa rồi còn lạnh buốt, giờ lại nóng như cái bếp lò, cực kỳ nóng, anh lợi dụng ánh trăng chiếu rọi nhìn cô gái xinh đẹp mình hằng mơ ước này, không khống chế được tiến lại gần.

Cho đến khi môi anh sắp chạm vào gương mặt của cô, Trình Kính Tùng mới bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Chát!

Vừa tưởng tượng mình có những suy nghĩ xấu xa như vậy, Trình Kính Tùng ngay lập tức giơ tay tự giáng cho mình hai cái tát.

Đáng chết!

Sao anh có thể có những suy nghĩ như vậy với Nghiên Nghiên.

Thế nhưng cô lại giống như một cái b*nh b** tr*ng n*n hấp dẫn, cái này không phải thứ có thể khiến người ta ăn hai cái tát là sẽ từ bỏ.

Trình Kính Tùng vẫn còn định ngo ngoe động đậy, nuốt nước bọt, hận không thể nhào tới hôn mấy cái thật mạnh.

Nhưng cuối cùng... Anh vẫn không muốn mạo phạm cô, chỉ giơ bàn tay to lên, xoa xoa đầu cô cho đỡ thèm.

“Nghiên Nghiên, ngủ ngon, mơ đẹp nhé” Một lúc sau, chỉ nghe thấy anh khẽ thì thầm.

Cả đêm đó, Trình Kính Tùng gần như ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Mỗi khi ngủ được một lúc lại đột nhiên bừng tỉnh, sau đó cảm thấy thất vọng mất mát, tưởng rằng tất cả những gì xảy ra hôm nay chỉ là giấc mộng đẹp của bản thân.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Cố Nghiên thực sự nằm bên cạnh mình, trái tim đang đập cuồng loạn của anh mới dần bình tĩnh lại.

May mắn thay, đây không phải là mơ.

Anh thực sự đã kết hôn với cô gái trong mộng của mình Thật! Là thật Thật!

Mặc dù đêm qua ngủ không ngon, nhưng hôm sau Trình Kính Tùng vẫn dậy sớm.

Anh liếc nhìn Cố Nghiên thấy Cố Nghiên đang đối mặt với mình.

Dáng vẻ khi ngủ của cô rất ngọt ngào, toàn thân ở trạng thái thả lỏng thư thái, mái tóc đen nhánh như rong biển xõa ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến làn da mỏng manh nhẵn mịn của cô càng thêm như sương như tuyết.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 86: Chương 86



Cô giống như nàng tiên giáng trần.

Mới sáng sớm đã có thể nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Trình Kính Tùng ngay lập tức trở nên dịu dàng và bối rối, cơn chóng mặt do thiếu ngủ biến mất ngay lập tức.

“Thật tuyệt. Anh nở nụ cười ngốc nghếch, kéo chiếc chăn bị trượt xuống cho cô.

Sau khi cẩn thận giém từng góc chắn, lúc này anh mới rón rén đứng dậy, như sợ làm cô thức giấc.

Trình Kính Tùng không mặc bộ quần áo gần như là đồ mới như ngày hôm qua nữa, bởi vì bộ quần áo được mượn từ nhà thím Tiền giống như chiếc xe ba gác, giặt sạch sẽ xong lập tức muốn trả lại.

Anh nhìn quần áo mà Cố Nghiên đã thay khi cô tắm rửa vào ngày hôm qua, cũng mang tất cả chúng đi.

Mặc dù người trong quê không thích giặt quần áo cho phụ nữ, nhưng anh sẵn sàng làm việc này.

Đây là vợ của mình, cũng không phải là người phụ nữ không đúng đắn nào khác, sao chồng lại không thể giặt hộ quần áo?

Sau này Trình Kính Tùng còn muốn nấu cơm đun nước, làm việc nhà, cho gà ăn, xới đất trong khu đất tư nhân hoặc đan những chiếc giỏ bằng rơm, đến lúc đó có thể gửi chúng đến xã mua bán để đổi lấy tiền.

Rõ ràng mỗi ngày đều phải lặp lại những việc này, nhưng hôm nay rõ ràng là có động lực hơn.

Khoảng chín giờ, Cố Nghiên tự nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ say, vừa định vươn vai một cái, kết quả là bắt gặp ánh mắt trong veo của hai đứa trẻ.

“Chị dâu, chị tỉnh rồi!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đã canh gác ở bên cạnh giường được hơn nửa giờ rồi.

Không phải họ có tật xấu thích ngắm người ta ngủ, mà cũng giống như Trình Kính Tùng, cảm thấy tất cả những điều này đều không có thật.

Vì thế, sợ chị dâu đột nhiên biến mất, lúc này mới cố thủ ở đây.

"Đúng vậy, chị tỉnh rồi" Thấy mình còn không dậy sớm bằng hai đứa nhóc, Cố Nghiên không khỏi có hơi xấu hổ, nào còn dám ở trên giường thêm một giây nào nữa: " Các em có đói bụng không, chị dâu đi nấu cơm cho em ăn nhé"

Cô mặc chiếc áo khoác bông cồng kềnh vào, muốn xuống giường.

Nhuyễn Nhuyễn vội vàng lắc đầu: “Chị dâu, anh trai đã nấu cơm xong rồi, chị dậy là có thể ăn ngay"

"Chị dâu, em đi giày cho chị!" Nhuyễn Nhuyễn vừa nói xong, Mao Mao đã cầm giày bông của Cố Nghiên lên, chờ Cố Nghiên duỗi chân ra.

Những người không biết chắc còn tưởng Cố Nghiên là một Hoàng thái hậu nào đó.

"Hai người các em, làm như chị dâu bị bại liệt vậy"

Trong lòng Cố Nghiên thực sự cảm động lại chua xót: "Về sau không cho phép làm như vậy nữa, chị dâu có thể tự mình làm được."

Nói xong, cô vội vàng cầm lấy giày mình rồi xỏ vào.

Sao có thể để trẻ con đi giày cho mình, nghiệp chướng đấy!

Ai ngờ Mao Mao lại không vui, bĩu môi nói: "Nhưng bọn em muốn hầu hạ chị dâu mà!"

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Nhuyễn Nhuyễn cũng không vui.

Bọn nó không muốn chị dâu nghĩ bọn nó chỉ biết ăn không ngồi rồi ở trong nhà.

“Hai đứa ngốc.” Cố Nghiên bất đắc dĩ xoa xoa đầu chúng.

Chờ đến khi Cố Nghiên ra khỏi phòng, Trình Kính Tùng đã dọn hết đồ ăn lên bàn cho cô.

“Nghiên Nghiên, ăn cơm thôi.” Sau khi Trình Kính Tùng nhìn cô một cái, lập tức cúi đầu xuống, nghĩ tới chuyện tối hôm qua ngủ cùng nhau, lỗ tai của anh không kiềm chế được đỏ bừng lên.

“Ấy, anh cả, sao tai và mặt anh lại đỏ như vậy?” Mao Mao phát hiện ra điều này, không nhịn được lớn tiếng kêu.

“Giống như m.ô.n.g khỉ vậy á!” Nhuyễn Nhuyễn còn không quên bổ thêm một dao.

Bị mấy đứa em phát hiện ra mình xấu hổ, lúc này Trình Kính Tùng lập tức đen mặt: “Ăn cơm cũng không chặn được miệng bọn em!"

Nhìn mấy anh em cãi nhau chí chóe, Cổ Nghiên bật cười.

Đây mới là một gia đình bình thường, không giống như nhà họ Cố, ngoại trừ việc tẩy não cô cũng vẫn là tẩy nào, càng không giống như nhà họ Triệu, còn không cho phép cô được lên bàn ăn cơm.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 87: Chương 87



Nhưng mà sự ấm áp này cũng không kéo dài được bao lâu.

Vừa mới cơm nước xong xuôi, đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến từ ngoài sân.

"Trình Kính Tùng, thằng nhóc mày có ở nhà không!" Giọng nói của ông ta rất lớn.

Cố Nghiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một nam một nữ đi từ ngoài sân vào, bọn họ hẳn là một cặp vợ chồng.

“Sao bọn họ lại ở đây?” Nhìn thấy hai người đó, Mao Mao cùng Nhuyễn Nhuyễn giống như bị hoảng sợ, vội vàng nép vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Năm đó, bọn họ trực tiếp dọn sạch nhà cửa của bọn nó đi, còn đập phá rất nhiều thứ.

Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng ký ức cũ này với hai đứa trẻ vẫn như còn mới.

"Bác trai bác gái?" Trình Kính Tùng cũng sững sờ, sau đó vội vàng mời: "Mau vào nhà đi ạ."

Tất nhiên hai người thực sự không phải là bác trai bác gái của bọn họ, đó chỉ là một cái xưng hô lịch sự mà thôi.

“Vào nhà thì thôi đi, hôm nay chúng tao tới tìm mày, chính là muốn mày trả tiền đây. Vừa mới lên tiếng là người đàn ông Phùng Tam, đang đứng ở trong sân lạnh lùng nói.

Tuy rằng tiền là do ba mẹ anh thiếu nợ, nhưng ba nợ con trả, đấy là đạo lý hiển nhiên, c.h.ế.t rồi cũng không thể xóa sạch hết nợ, anh chính là tờ giấy nợ rõ ràng.

Liên quan đến khoản nợ của nhà họ Trình, Cố Nghiên cũng biết, trước khi kết hôn Trình Kính Tùng đã thú nhận với cô, lúc trước ba mẹ anh đã vay hai trăm đồng để chữa bệnh cho Nhuyễn Nhuyễn, chỉ có điều là tiền lãi cứ tăng lên, bây giờ đã là hai trăm năm mươi đồng.

Lúc đó anh còn bảo cô suy nghĩ kỹ lại, nếu cô không chấp nhận được, anh cũng sẽ không trách cô đổi ý.

Nhưng làm sao cô có thể đổi ý, chỉ là hai trăm đồng, chuyện chả lớn bao nhiêu.

“Bây giờ còn chưa tới hạn mà?” Nghe thấy vậy, Trình Kính Tùng không khỏi nhíu mày.

Năm đó bọn họ đã nói rõ ràng, mỗi năm sẽ trả lại cho bọn họ hai lần, một lần vào vụ thu hoạch hè, một lần là vào cuối năm, bây giờ còn hai tháng nữa mới đến cuối năm.

Nhưng bây giờ lại đến sớm hơn như vậy.

“Trong nhà có việc cần dùng tiền gấp không được à?” Vợ Phùng Tam tiếp lời, giọng điệu rất chợ búa, giọng nói trách móc cự lớn, như thể sợ hàng xóm xung quanh không nghe thấy.

"Được, được, nhưng mà bây giờ cháu thật sự không có tiền, tình hình kinh tế rất khó khăn, không thì hai bác thư thả cho cháu mấy ngày!" Tuy rằng bọn họ thất hứa trước, nhưng Trình Kính Tùng cũng cảm thấy áy náy, liên tục nhận lỗi.

Vợ Phùng Tam không khỏi cười lạnh một tiếng: "Mày mà có khó khăn cái gì, còn có tiền cưới vợ, chẳng lẽ không có tiền trả nợ à?"

"Ờ, sao tao lại quên mất, vợ mày cứ như con ngốc thích dính lấy mày ý, cũng không biết h*m m**n cái gì của mày!" Lúc đang nói chuyện, trong đôi mắt nhỏ hình tam giác ngược của bà ta tràn đầy sự khinh bỉ. không hiểu sao lại có người kết hôn với loại người này.

Nếu là con gái của bà ta, bà ta sẽ không thể không đánh chết.

"Tất nhiên là do h*m m**n vẻ ngoài đẹp đẽ của anh ấy, h*m m**n anh ấy khỏe khoắn, h*m m**n anh ấy có tiềm lực." Cố Nghiên đặt hai đứa nhỏ trong lòng xuống, bình tĩnh đi tới, tự mình nói cho bà ta biết mình có mưu đồ gì.

Vốn dĩ thiếu nợ thì trả nợ là điều đương nhiên, bọn họ đến gây sự cũng là điều dễ hiểu, nhưng quái gở mỉa mai người khác, Cố Nghiên lập tức sẽ không chiều theo bọn họ.

“Không giống như một số người, người đàn ông do mình chọn đúng thật là không có từ nào diễn tả được.” Cô khẽ nói thêm.

Vẻ ngoài của Phùng Tam vốn dĩ trông đã không được đẹp, bây giờ lại có nét cao ráo mạnh mẽ của Trình Kính Tùng tôn lên, trông càng lộ vẻ lén lút thậm thụt hơn.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 88: Chương 88



Vợ Phùng Tam tức muốn nổ tung: "Mày cái đồ hồ ly tinh lẳng lơ nói cái gì đó, người đàn ông của tao có thể không tốt bằng người đàn ông nghèo đã kết hôn cùng mày á?"

"Đã muốn tôi xem xét, đúng là không bằng" Cố Nghiên nói thẳng, khiến tất cả những người vây xem phá lên cười.

Có sao nói vậy, dáng vẻ Phùng Tam thực sự rất đáng sợ, về ngoại hình và dáng người của ông ta thực sự không bằng Trình Kính Tùng.

“Con tiện nhân này !” Lồng n.g.ự.c của vợ Phùng Tam bị chọc tức khiến cho phập phồng lên xuống, lại bắt đầu chửi ầm lên, nếu không phải Trình Kính Tùng kịp thời ngăn cản, đã muốn nhổ nước bọt vào mặt Cố Nghiên.

“Ông đòi nợ thì đòi nợ, dựa vào cái gì mà mắng vợ tôi!” Sắc mặt Trình Kính Tùng lúc này tối sầm, giọng nói không còn vẻ áy náy như trước.

Anh chấp nhận việc thất hứa, nhưng bọn họ không có lý do gì để hạ thấp Nghiên Nghiên xuống, Nghiên Nghiên không nợ họ bất cứ điều gì.

“Em nói mấy lời vô dụng với chúng nó làm gì, bắt chúng nó trả tiền mới là chuyện quan trọng” Phùng Tam thấy đi lạc đề, lập tức sốt ruột nháy mắt ra dấu với vợ mình.

“Đúng, chúng mày mau trả lại tiền đi, bọn tao còn đang chờ để dùng đấy!” Nghĩ đến chuyện chính, Phùng phu nhân lập tức đổi giọng, ác ý nói: “Nếu mày không có tiền, thì đưa vòng tay bằng bạc của vợ mày thế chấp cho bọn tao trước đi, tao thấy nó có thể đáng giá mấy đồng đấy!"

Vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay Cố Nghiên.

Cũng không phải bà ta thực sự muốn, mà là do người kia nói... Bảo bọn họ hôm nay lúc đến đòi nợ, nhất định phải khiến Cố Nghiên cảm thấy mất mặt, tốt nhất là khiến cô ấy và Trình Kính Tùng ly hôn.

Đúng vậy, sở dĩ bọn họ đòi nợ sớm, là do có người giật dây sai khiến bọn họ.

“Sao có thể làm như vậy được!” Tam quan của Trình Kính Tùng sắp rạn nứt, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, anh lập tức không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Đây là của hồi môn của vợ mình, là do chính bà ngoại tặng cho, hiện tại bọn họ có gϊếŧ anh, anh cũng sẽ không đưa.

“Được hay không không phải do mày quyết định” Vợ Phùng Tam hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng lên giật lấy: “Mày đưa đây!

Còn chuyện gì xấu hổ hơn việc ngay ngày hôm sau sau khi kết hôn, đã bị chủ nợ của nhà trai cướp đi của hồi môn duy nhất?

Với tính khí nóng nảy của Cố Nghiên bây giờ, có lẽ thực sự có thể ly hôn đấy!

Vậy đến lúc đó coi như bà ta đã nắm được người kia ở trong tay, có thể nhận được rất nhiều lợi ích!

“Bà không được động vào vợ tôi!” Trình Kính Tùng sao có thể trơ mắt đồ của vợ bị cướp, không ngừng bảo vệ Cố Nghiên ở sau lưng.

“Không cho bà lấy đồ của chị dâu!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cũng từ trong nhà chạy ra.

Hai đứa nhóc mới vừa rồi còn có vẻ mặt khϊếp sợ, giờ phút này lại dũng cảm bảo vệ Cố Nghiên ở giữa, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đòi nợ.

“Đồ của chị dâu tôi là của chị ấy, dựa vào cái gì mà muốn chị ấy dùng chúng để gán nợ thay nhà chúng tôi!” Mao Mao càng thêm mạnh mẽ phản bác.

"Mày nói dựa vào cái gì á, bây giờ chị dâu mày không phải là người nhà của mày sao, gả cũng gả đi rồi, vậy đương nhiên phải gánh trên lưng nợ nần của cái nhà này!" Vợ Phùng Tam mắng chửi, sau đó nói với tất cả bà con: "Mọi người nói xem, đây có phải là lý sự không?"

Nghe thấy vậy, hầu hết các thành viên trong xã đều không muốn nhúng tay vào chuyện này, đều sôi nổi pha trò.

Ngược lại có một số gia đình không hòa thuận với Trình Kính Tùng, tất nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng.

"Bác gái này nói không sai nha, đã kết hôn thì đã là người nhà họ Trình rồi, trả nợ thay cho nhà chồng cũng là chuyện đương nhiên!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 89: Chương 89



"Nếu như không muốn trả, sao lúc đầu không từ chối sớm đi, chắc có lẽ cô không phải là không biết tình huống gia đình cậu ấy đâu nhỉ!"

"Con đường do tự mình chọn, vậy thì phải tự chịu lấy, không thể trách ai!"

Mấy người bàn tán xôn xao, có lẽ biết Trình Kính Tùng bảo vệ vợ như thế nào, nên cũng không dám nói lời khó nghe, chỉ bàn luận.

Nhưng dù như vậy, Trình Kính Tùng vẫn tức giận, n.g.ự.c như bị tảng đá lớn đè lên: “Ba anh em chúng tôi đều không cần van xin Nghiên Nghiên giúp nhà chồng trả nợ, các người ở đây làm bất bình hộ làm cái gì!"

"Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức đồng thanh phụ họa.

Đừng nhìn bọn nó còn nhỏ, nhưng anh trai vẫn luôn dạy dỗ bọn họ rất tốt, so với một số người lớn còn rõ lý lẽ hơn.

Người đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ.

Đáng ghét!

Thế mà lại bị hai đứa trẻ mỉa mai.

"Nếu hai người muốn cầm đồ để gán nợ, trong nhà có hai con gà đều cho hai người, cái này đắt hơn nhiều so với chiếc vòng bạc của Nghiên Nghiên nhỉ?" Trình Kính Tùng lại nói.

Chắc chắn rồi!

Dù sao vòng tay bạc cũng không phải là vòng tay vàng.

“Nhưng tao chỉ muốn lấy chiếc vòng tay này để thế chấp mà thôi!” Vợ Phùng Tam vốn chỉ nghĩ cách giẫm đạp lên danh dự của Cố Nghiên, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

Cố Nghiên ngay từ đầu đã nghi ngờ bọn họ, bây giờ, càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Cô lập tức tiến lên một bước: “Mọi người, không phải là tôi không muốn trả tiền thay cho gia đình mình, Cố Nghiên tôi đây thậm chí có thể thề ở đây rằng, tôi sẽ cùng Trình Kính Tùng gánh vác nợ nần.

Nhưng tôi không hiểu, sao bọn họ hết lần này đến lần khác chỉ để mắt đến của hồi môn của cô dâu, đây là chỉ mong sao vợ của Trình Kính Tùng bỏ nhà ra đi à!"

Những lời nói này của Cố Nghiên, nói có tình có nghĩa, đồng thời cũng chỉ ra chỗ làm người ta thấy khó hiểu.

Điều này ngay lập tức khiến đám người đang rốt rít bắt đầu nghi ngờ, suy đoán vợ chồng Phùng Tam đến đây có phải để gây sự hay không?

Nếu không, ngay ngày thứ hai vừa kết hôn của ta đã đến tận cửa nhà đòi nợ thì cũng thôi đi, người ta cho gà cũng không thèm, cứ đòi của hồi môn của vợ người ta.

Không có đạo lý!

“Mày đừng có nói hươu nói vượn nữa, bọn tao cần dùng tiền gấp, chẳng lẽ không thể tới tận cửa đòi nợ sao?” Cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn bọn họ có hơn thay đổi, vợ chồng Phùng Tam thẹn quá hóa giận hét lên.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai mà ngờ được, mồm miệng con hồ ly tinh này lại có thể linh hoạt như vậy, dăm ba câu đã khiến bọn họ rơi xuống kèo dưới.

"Ai bảo không được đâu, chẳng phải bọn tôi đã muốn cho hai người con gà mái già rồi sao, nếu thật sự không được nữa, hai người có thể tùy ý mang đi mấy đồ vật khác ở trong nhà." Người tiếp lời chính là Trình Kim Tùng.

“Nhưng không thể lấy vòng tay của vợ tôi. Câu cuối cùng là do anh dùng sức hét lên.

Là một người đàn ông, nếu ngay cả của hồi môn duy nhất của người phụ nữ còn không bảo vệ được, thì anh còn xứng đáng là đàn ông không.

Hơn nữa, của hồi môn đó là thể diện và danh dự của Nghiên Nghiên.

Phùng Tam thấy anh quyết tâm như vậy, thì biết hôm nay không lấy được cái vòng tay này.

Dù sao thì, kẻ chân đất cũng không thể chọi lại được người đeo giày.

“Được rồi, vậy chúng tao là người lớn rộng lượng, chỉ lấy những đồ vật khác.” Vợ chồng Phùng Tam cuối cùng cũng đổi giọng.

Dù sao, như này cũng đủ để khiến cô dâu Cố Nghiên mất mặt rồi.

Nói xong, vợ chồng Phùng Tam chia làm hai hướng, một người lao đi bắt gà, một người chạy vào bếp lấy đi mọi đồ vật có thể lấy.
 
Back
Top Bottom