Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 120: Chương 120



Nhưng ở hiện tại, hai con gà mái này giống như một con hổ, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh có thể b.ắ.n ra được tia lửa.

Nhìn thấy đã dọa người.

“Đừng mổ tôi!” Nhìn thấy hai con gà đó vẫn không buông tha cho chính mình, hắn vội vàng từ dưới đất bò dậy, chạy xông ra ngoài như một con ruồi bị mất đâu.

Nhìn thấy cảnh này, hai bà cháu hiểu ý nhau nở một nụ cười.

Không thể không nói rằng, sức lực của hai con gà mái này thật lợi hại, lần sau phải cho chúng nó ăn nhiều hơn mới được.

Đặc biệt là Cố Nghiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui sướng.

Trước khi kết hôn hắn luôn bắt nạt những động vật và hoa cỏ, nhưng bây giờ cái tên ngu xuẩn này, đang nếm trải cảm giác bị bắt nạt.

“Không phải chứ không phải chứ, vẫn còn có một người đàn ông trưởng thành bị hai con gà m.á.u bắt nạt đến thế này?” Hai đứa trẻ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ, trực tiếp học được cái âm dương quái khí của Cố Nghiên đến mười phần mười.

Cái bộ dáng mặt mày hớn hở đó, thiếu chút nữa là đem cái chữ “tôi rất vui vẻ” viết hết lên ở trên mặt.

Nhìn thấy kẻ khốn nạn chịu khổ sổ, thật hả giận “Anh Kiến Minh!” Cố Nguyệt bị cái cảnh này làm cho trợn mắt há mồm, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, vội vàng cầm gậy đi giúp đỡ.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Những người hàng xóm xung quanh bị sốc bởi âm thanh này, nhao nhao chạy ra ngoài nhìn xem.

Khi nhìn thấy Triệu Kiến Minh bị hai con gà mái đuổi theo sau, lập tức ngẩng đầu cười to.

Người tốt, người tốt, thật đúng là người tốt.

“Mau nhìn kìa, trên đầu của cậu ta còn có cứt gà kìa!” Không biết ai nói ra câu đó, mọi người cười phá lên.

“Anh Kiến Minh anh đừng sợ.” Cố Nguyệt cầm cây gậy xông tới, hung hăng đuổi theo con gà mái: ”Tao đánh c.h.ế.t mày mấy con gà mái c.h.ế.t tiệt này!"

Ngay khi cây gậy sắp rơi xuống “Cô dám!” Cố Nghiên lập tức đè cánh tay của cô ta xuống.

Ngay tại khi cô ta cầm gậy, Cố Nghiên đã sớm có đề phòng, đương nhiên không thể để cô ta đánh “anh hùng” này được.

“Tại sao tôi lại không dám, cô không nhìn thấy được con gà kia đang mổ người đàn ông của tôi sao, tại sao tôi không thể bảo vệ người đàn ông của mình?” Cố Nguyệt vừa vội vàng vừa tức giận, đôi mắt đỏ hoe đang hung ác nhìn chằm chằm, Cố Nghiên đang ngăn cản mình.

Trong một khoảnh khắc đó, Cố Nghiên cảm thấy chị ta rất đáng thương.

Lấy ra một trái tim đơn thuần của mình trao cho một kẻ sở khanh, còn ngu ngốc hơn cô ở khi đó.

Ít nhất ở những năm đó cô không có chút nào thích Triệu Kiến Minh.

Nhưng mà cũng chính chị ta lựa chọn con đường này.

Cố Nguyên cũng lười khuyên bảo, buông đôi tay ra, nhìn hai con gà mái già gọi: “Gà cục cục cục, lại đây, đừng đuổi theo nữa!"

Nghe vậy, hai con gà mái già tựa hồ có thể nghe hiểu được tiếng người, lập tức dừng lại, vỗ chạy về hướng của Cố Nghiên.

Còn đi vòng quanh chân của cô, cái đầu nhỏ lắc lắc, giống như đang đòi phần thưởng của mình.

Trong những ngày mà cô sống ở nhà bà nội, Cố Nghiên đã sớm thân quen với hai người bạn cũ này, đương nhiên bây giờ là chúng nó đối xử rất ân cần với cô.

“Nói cho các người nghe này, người ta chỉ đi lấy trứng gà thôi, sao các người có thể ức hϊếp người ta đến như vậy, tôi biết là các người rất lợi hại, nếu người nào mà không biết, còn tưởng người đàn ông đó rất nhu nhược cơ!” Cố Nghiên ngồi xuống sờ vào đầu của chúng, mặc dù trên bề mặt của lời nói là khiển trách, nhưng hàm ý của những lời nói này đều rất âm dương quái khí.

Sau khi mọi người nghe xong, không nhịn nổi mà cười to lên.

Bây giờ, vậy mà còn có người đàn ông bị hai con gà mái bắt nạt, chỉ sợ hắn không phải là kẻ vô dụng đi!

Triệu Kiến Minh: “..."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 121: Chương 121



Sắt mặt của hắn với tốc độ thường cũng nhìn thấy tái nhợt.

Hắn hận không thể gϊết c.h.ế.t Cố Nghiên con tiểu tiện nhân này.

“Anh Kiến Minh, anh có ổn không?” Thấy con gà mái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Cố Nguyệt vội vàng chạy nhanh đến, muốn đỡ hắn dậy.

“Anh không sao chứ?” Nước mắt cô ta cũng giàn giụa lên, vừa ngửi thấy mùi của hắn, cô ta không nhịn được mà nôn khan.

Vẻ mặt của Triệu Kiến Minh vốn đã khó coi, lập tức trở nên khó coi đến cực điểm, đột nhiên, hắn mạnh mẽ đè lại cái cổ của cô ta: "Cô nôn cái gì mà nôn, tôi rất thối phải không?"

Hai con mắt của hắn đỏ tươi, giống như một con dã thú đang nổi điên.

.".. Không... không có...“ Lực tay của hắn càng lúc càng mạnh, Cố Nguyệt đột nhiên cảm thấy không thể thở được, cảm giác ngạt thở bao trùm lấy cô ta, thậm chí cô ta không thể nhìn được mà bắt đầu trộn tròn mắt.

“Ôi trời ơi!” Lần đầu tiên những người xung quanh nhìn thấy hắn mất bình tĩnh như vậy, hít vào một hơi thật mạnh.

Không phải ai cũng nói tính tình của hắn rất tốt sao, nhưng hiện tại xem ra không phải là như vậy.

“Mày định bóp c.h.ế.t người thật sao?” Cố Nghiên lạnh lùng nói.

Mặc dù Cố Nghiên không hợp với chị ta, nhưng cô không thể trơ mắt mà nhìn chị ta c.h.ế.t được.

Trái tim của Triệu Kiến Minh đột nhiên run lên, sau đó liền tỉnh táo lại, vội vàng cứu chữa: “Tôi không có, tôi thật sự không có, Cố Nghiên, cô đừng có nói bậy!"

Hắn hoảng sợ hướng Cố Nguyệt đang không ngừng ho khan nói: “Nguyệt Nguyệt anh xin lỗi, anh chỉ vì quá tức giận, mà em lại vừa vẹn đυ.ng vào họng súng, nên anh mới không khống chế được mà tức giận đối với em"

Nhưng chỉ có một mình hắn mới biết, giống như cái tâm trạng trút giận khi nãy của hắn, thật sự rất sảng khoái.

“Đương nhiên em hiểu mà, anh Kiến Minh em không trách anh đâu, những ngày bình thường anh ở nhà đối xử tốt với em đến nhường nào." Nghe điều này, Cố Nguyệt vốn dĩ đang bất an, lập tức thả lỏng, tha thứ cho hắn ngay lập tức.

“Mọi người cũng đừng có hiểu lầm, anh Kiến Minh đối xử với tôi thật sự rất tốt."

Nhưng Cố Nghiên người đã từng trải qua bạo lực gia đình đã biết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cô nhìn thấy Cố Nguyệt vẫn luôn nói chuyện giùm Cổ Kiến Minh, thật sự thấy bất hạnh cho chị ta.

Cố Nghiên thật sự không muốn nhìn thấy bất kỳ những người phụ nữ nào trải qua những cảnh ngộ mà cô đã từng gặp phải, nhưng thực tế là, nếu bản thân cô không muốn rời khỏi, thì cho dù người khác khuyên cô như thế nào thì cũng là vô dụng.

Đặc biệt đối với loại người không nghe lời khuyên bảo như Cố Nguyệt.

“Cậu không có chuyện gì là được rồi, mau về nhà tắm rửa đi.” Mọi người cũng chẳng muốn xen vào, liền mở miệng thuyết phục hắn.

“Đúng rồi, mau đi tắm thôi, anh Kiến Minh, chúng ta đi thôi." Cố Nguyệt đang muốn kéo hắn đi, liền thấy hắn nghiến răng nghiến lợi mở lời.

“Tôi không hiểu tại sao, tại sao Cố Nghiên chỉ cần gọi hai con súc vật này, thì bọn chúng sẽ ngay lập tức dừng lại?"

Cái này?

Bị nhắc đến điều này, trong đầu Cố Nguyệt nảy ra một ý tưởng, như thể cô ta đã hiểu ra một điều gì đó: “Cố Nghiên cô được lắm, vậy mà cô còn ra lệnh cho hai con gà mái già kia đến mổ anh Kiến Minh của tôi!"

Cô ta tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào Cố Nghiên chửi mắng một trận.

Cái bộ dáng mẹ bảo vệ con như vậy, hiển nhiên đã quên mất chính mình suýt chút nữa bị chồng bóp cổ chết, Cổ Nghiên mở miệng một chút.

“Ồ? Vậy tôi cũng giỏi thật, có thể ra lệnh cho động vật nữa, đặc biệt là một con gà mái già không có bản chất của con người.” Cố Nghiên chỉ hời hợt nhún vai nói.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 122: Chương 122



Nghe như thế, những người xã viên đang vây xem cũng lần nữa cười phá lên.

“Bản thân tôi chỉ nghe nói về việc ra lệnh cho chó mèo, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe được một con gà mái cũng có hiểu nghe hiểu được tiếng người nói."

“Không phải sao, Cố Nguyệt à, đây là điều mà cặp vợ chồng các con không để ý đến."

“Tôi khinh!” Mao Mao đuổi theo, chống nạnh, giọng nói trẻ con ngây thơ nói:” Các người thật sự không biết xấu hổ, lúc mà các người đi nhặt trứng gà, chị dâu của tôi đã cố ý nhắc nhở các người, hai con gà mái già đó rất hung dữ."

“Nhưng các người hết lần này đến lần khác không quan tâm mà còn rất khoe khoang, bây giờ bị một con gà bắt nạt, lại còn đi vu oan giá họa cho chị dâu của tôi, thật sự là vô liêm sỉ!"

Cậu bé trực tiếp kể ra đầu đuôi của câu chuyện, giận dữ đến mức hai má cũng phồng lên.

Hiện tại, vốn dĩ Triệu Kiến Minh đã rất thảm hại lại càng thêm xấu hổ.

Hắn không ngờ rằng, cái con gà đó lại hung dữ đến như vậy.

Còn quan trọng hơn nữa, cuối cùng hắn cũng phản ứng được đây là kế sách của Cố Nghiên!

Cô cố ý dùng phép khích tướng, buộc hắn phải đi nhặt trứng gà, mới diễn ra một trận chê cười như bây giờ.

Nhưng hắn cũng không thể đem chuyện này nói ra trước mặt của mọi người.

“Cố Nghiên, cô thật sự tốt lắm!” Cuối cùng Triệu Kiến Minh chỉ có thể uất ức nói ra những lời đó, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Chị dâu của tôi tất nhiên là rất tốt rồi!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn nghe không hiểu được lời nói hung dữ của hắn, còn nghĩ rằng tình cảm của hắn vẫn chưa dứt, ngay lập tức thẳng thắn nói thêm.

“Nhưng bây giờ chú là chồng của chị họ chị dâu của tôi, thì đừng đi khen những người phụ nữ khác, đây là hành vi của một người con trai tồi!"

“Cái đạo lý này đến cả trẻ con như chúng tôi cũng hiểu được, không lẽ đến một người đàn ông trưởng thành như chú cũng không hiểu sao?"

Lời này khiến Cố Nghiên không khỏi bật cười, nhưng mà nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của vợ chồng Triệu Kiến Minh, thật sự có thể khiến người ta rất dễ chịu.

“Hai người các người, thật là không có lòng tốt, nói là đến tặng đồ cho tôi, nhưng kết quả là sao, suýt nữa đánh c.h.ế.t những con gà yêu dấu của tôi, thật là nghiệp chướng!” Lúc này, cụ bà cũng chạy đến, trong tay còn cầm những đồ vật mà bọn họ mang theo.

“Những đồ này các người mau lấy đi, cụ bà như tôi làm sao có thể ăn được.” Vừa nói bà ấy vừa nhét thẳng vào trong n.g.ự.c của Cố Nguyệt.

Cố Nguyệt sắp tức đến c.h.ế.t vì uất ức rồi: “Chúng con cũng có cố ý đâu."

“Vậy các người cố ý mà, tôi đã nói con gà rất lợi hại rồi, các người không nên khoe khoang, các người có biết hai con gà mái già đó chính là huyết mạnh của cụ bà như tôi không hả!” Bà nội Cố xém chút nữa nhảy dựng lên mắng chửi người.

Các xã viên đều biết cụ bà yêu thương hai con gà mái của mình đến nhường nào, mặc dù bọn họ cảm thấy phản ứng của bà ấy hơi thái quá, nhưng bọn họ lại không cảm thấy bà ấy vô lý.

Từ nhỏ đến bây giờ có bao giờ Triệu Kiến Minh chưa chịu qua nỗi uất ức đến như vậy đâu, lập tức lôi kéo Cố Nguyệt đi ra ngoài.

“Mấy người ở nông thôn như các người là đồ thô bỉ."

Sau khi đi xa, Triệu Kiến Minh rốt cục cũng dám mở miệng, tức giận mắng.

“Em xin lỗi anh Kiến Minh, để anh phải chịu nỗi uất ức này, cái đám nhà quê như bọn họ chính là như vậy.” Cố Nguyệt như một cô vợ nhỏ vội vàng xin lỗi.

Rõ ràng đã quên chính mình cũng ở nông thôn mà lớn lên.

Nhìn thấy bộ dáng cúi người của cô ta, Triệu Kiến Minh mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng đồng thời hắn cảm thấy cô ta không có thú vị, một cô gái có gai như Cố Nghiên, chơi đùa với cô mới thú vị.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 123: Chương 123



Nhanh thôi... nhanh thôi hắn muốn Cố Nghiên phải quỳ gối trước mặt hắn!

Sau khi về đến nhà của chú Cố, tuy bọn hắn có những người hầu kẻ hạ thận trọng, nhưng Triệu Kiến Minh sau khi tắm rửa sạch sẽ xong lại không muốn ở cái nơi hoang vu hẻo lánh như này nữa.

Cư nhiên đến cái điện cũng chẳng có, chừ đừng nói gì đến TV.

“Tại sao xe của tôi không thể chạy được!” Nhưng ai mà biết được, mới vừa lên xe gắn máy, Triệu Kiến Minh cảm thấy có gì đó không ổn, xuống xe xem xét, bánh trước và bánh sau đều xẹp lép.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Vợ chồng Cố lão nhị đang muốn tiễn bọn hắn rời đi, vội vàng chạy tới.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng, hai người nhịn không được mà cau mày:” Tại sao lại xẹp lép như vậy, rõ ràng chiếc xe này vẫn luôn được đặt ở cửa có ai di chuyển nó đâu!"

Vốn dĩ đặt ở bên ngoài, là muốn khoe khoang, thật không nghĩ tới khoe khoang lại thành như vậy.

“Mẹ lại có nhìn chằm chằm vào nó đâu, làm sao mà biết có thể hay không?” Triệu Kiến Minh nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ở trong lòng lại bùng cháy lên.

Thím Cố đang bị con rể dạy dỗ, lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Cũng... cũng đúng"

“Chắc chắn là có người ghen tị khi anh Kiến Minh có một chiếc xe máy, cho nên mới cố tình trút giận lên nó!” Cố Nguyệt tức giận nói thêm.

Cố Nguyệt đoán không sai, nhưng đối phương không phải ghen tị vì hắn có một chiếc xe máy, mà chỉ là trả thù thôi.

“Là tên sát nhân nào dám làm ra việc này!” Thím Cố cảm thấy đau lòng muốn chết, vừa định xông ra ngoài:” Tôi phải đi ra ngoài để mắng to lên!"

“Các người không biết xấu hổ sao” Triệu Kiến Minh lập tức quát mắng.

Cả buổi chiều này hắn đều bị coi là trò cười, bây giờ còn muốn đưa hắn ra để người ta giễu cợt.

Cho dù lần này hắn là người bị hại, nhưng những người ở trong đại đội nhất định sẽ trách hắn khoe khoang, hắn để xe ở cửa, mới bị những người đó xịt lốp xe cho hả giận.

“Con rể ngoan, con đừng tức giận đừng tức giận.

Đột nhiên thím Cố giống như một người cháu trai, xoay người lại, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.” Mẹ không chửi không chửi, bây giờ mẹ sẽ lập tức đi công xã, bí thư có xe đạp, nhất định sẽ có đồ bơm bánh xe.

Không phải bà ta không muốn mượn trong đại đội, nhưng mà mọi người đều quá nghèo, căn bản không ai có xe đạp.

Triệu Kiến Minh hừ lạnh một tiếng: “Bơm xe đạp căn bản là vô dụng, lỗ bơm khí không giống nhau, không thể thổi phồng lên được.

Thật là, cái bơm xe đạp cùi đó, cũng dám bơm chiếc xe uy phong lẫm liệt của hắn sao?

“Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ, công xã của chúng ta không ai có xe máy cả.” Cái này rất làm khó cho thím Cố.

Triệu Kiến Minh lại tức giận hơn nửa, quả nhiên là nơi hoang vu hẻo lánh, vì vậy lạnh lùng ra lệnh: “Đi tìm một chiếc xe đạp cho tôi, để tôi đạp về huyện thành, làm lặng lẽ đừng để cho ai biết chuyện này"

“Được, được, được, mẹ sẽ đi ngay, bây giờ liền đi". Thím Cố vội vã hấp tấp đi.

Nhưng tất cả mọi người đều không phải là người mù, với lại chiếc xe gắn máy này là của hiếm, tất cả mọi người đều thích đến xem nó, cho nên bây giờ đã có người phát hiện được chiếc xe này đã bị xẹp lốp.

“Ai da, khó trách được hắn không đi, thì ra là bị xẹp lốp!"

“Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ có ai cố ý làm sao?"

“Thật là, tại sao lại phải để nó ở ngoài cửa cơ chứ, lần này thì tốt rồi"

“Người ta còn không phải muốn khoe khoang sao?"

Mặc dù mọi người nên trách cái người đã làm xẹp lốp xe, nhưng bởi vì chú Cố đã tìm được một người con rể ở huyện thành như vậy, đặc biệt kiêu ngạo, đã sớm chọc tức bọn họ.

Bây giờ nhìn thấy bọn họ gặp khó khăn, không nhịn được mà âm dương quái khí.

"!!!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 124: Chương 124



Rõ ràng hôm nay chính là ngày bọn họ trở về để khoe khoang, nhưng ai mà nghĩ được, lại trở thành ngày xấu hổ nhất của bọn họ!

Vì để chính mình không bị mất mặt, Triệu Kiến Minh chỉ cắn răng nuốt nước bọt:” Bị ai đó xì hơi, cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là bánh xe vô tình đè phải vật sắc nhọn, nên bị thủng mà thôi."

“Thật sao?” Những người xã viên không tin lắm.

“Thật!” Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh vội vàng nói.

Cố Nhị Ni ở trong phòng không lên tiếng, khinh thường bĩu môi.

“Nếu đã như vậy, còn đi tìm ống bơm xe làm gì, mau nhấc nó lên xe lừa đi, kéo về huyện thành, nếu không bánh xe mà bị hỏng thì làm sao bây giờ?” Cô ấy ranh mãnh chớp chớp mắt, giả vờ ngây thơ đưa ra một ý tưởng ngu ngốc.

“Đúng rồi, đúng rồi, hà tất phải di chuyển một chuyến đâu."

“Vừa vặn chúng tôi đều ở đây, có thể giúp cậu nhấc xe máy lên xe lừa, bằng không.... trên con đường này mà bơm lên bơm xuống, lại tổn thương bánh xe nữa."

Tuy rằng mọi người đều rất âm dương quái khí, nhưng ở những năm này mọi người vẫn rất đơn thuần, sôi nổi vén tay áo lên muốn giúp đỡ.

Còn có người vội vàng đi mượn xe lừa.

Những âm thanh “không cần không cần” của Triệu Kiến Minh bị mọi người lấn áp đi, trực tiếp bị chìm xuống.

Cuối cùng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe gắn máy yêu dấu của mình bị nhấc lên xe lừa, Cố Nguyệt đã cố gắng nhiều lần muốn nói ra sự thật, nhưng đều bị Triệu Kiến Minh ngăn cản lại.

Nếu để cho người ta biết hắn vì thể diện mà nói dối, nó càng xấu hổ hơn.

Bởi vì xe quá nặng, cho nên vợ chồng Triệu Kiến Minh chỉ có thể đi bộ ở phía sau xe lừa.

Mỗi bước đi một bước, hai người đều cảm giác bọn họ giống như con khỉ, bị mọi người xem bình luận.

“Có vẻ như chiếc xe này cũng chẳng có tốt đến như vậy. Không ít người bật cười lên.

Mặc dù lời này ít nhiều giống như không ăn được nho thì nói quả nho đó chua.

Đám người Cố Nghiên tự nhiên cũng nghe được chuyện này.

Bà nội Cố và hai đứa nhỏ cười quên cả trời đất.

“Trình Kính Tùng, anh đi theo em." Không biết Cố Nghiên nghĩ đến điều gì, ngước mắt nhìn về hướng người đàn ông ở bên cạnh đang ngây ngô cười.

Nụ cười của anh rõ ràng khác với những người khác, như thể anh đã biết nó sẽ xảy ra.

Lại nghĩ đến cuộc náo loạn gà anh không có ở đây, cho nên trong lòng của cố Nghiên đột nhiên có một suy đoán.

“Chuyện này, là anh làm đúng không!” Cô nói với giọng khẳng định, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mặt.

Vợ chồng thì không nên nghi ngờ lẫn nhau, cho nên cô hỏi thẳng.

“Nghiên Nghiên...” Trình Kính Tùng không ngờ rằng chính mình bị phát hiện nhanh như vậy, lập tức gãi đầu, ngây ngô gật đầu: “Là anh, Nghiên Nghiên em thật thông minh"

“Mặc dù em và bà nội đã tìm cách gài bẫy hắn, nhưng anh vẫn muốn dạy cho hắn một bài học, ai biểu hắn giở trò bẩn với anh!” Khi Trình Kính Tùng nói chuyện, trong mắt anh lóe lên một tia tàn nhẫn.

Tuy rằng bình thường anh không muốn gây chuyện, nhưng không đồng nghĩa là anh sẽ sợ chuyện phiền phức.

“Đồ ngốc, anh làm tốt lắm. Cố Nghiên nhón chân lên, cười tủm tỉm vỗ vai anh.

Nếu bị người khác bắt nạt, dĩ nhiên phải bắt nạt trở lại, dựa vào cái gì mà anh phải chịu đựng, ai mà không phải là lần đầu tiên làm người?

Nhìn thấy vợ khen ngợi mình, Trình Kính Tùng đột nhiên nở một nụ cười ngây thơ, chỗ nào còn có cái hung dữ vừa rồi, giống như một kẻ ngốc lớn.

“Chị A Nghiên, đội trưởng đại đội của chị đến tìm chị kìa!"

Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Cố Nhị Ni truyền đến.

“Tìm chị à?” Cố Nghiên sững người.

Trình Kính Tùng cũng ngây ngẩn luôn.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 125: Chương 125



Tuy đối phương là đại đội trưởng của họ, nhưng để mà nói thì bình thường bọn họ cơ bản không tiếp xúc với nhau là mấy, chẳng lấy gì làm thân thiết, nhưng hôm nay không biết vì cớ gì mà ông ấy lại đặc biệt chạy đến đây tìm người?

“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Không chờ Cố Nghiên nói, Trình Kính Tùng đã vội hỏi dồn.

Theo lẽ thường, nhất định là đã gặp phải chuyện cấp bách gì đó, nếu không thì đại đội trưởng không thể nào có biểu hiện khác thường như vậy.

Dẫu sao ông ấy cũng quản lý cả một đại đội, có một số việc không thể chậm trễ.

“Cái này em cũng không biết, ông ấy không nói, chỉ vội vàng cuống cuồng muốn tìm chị A Nghiên, khả năng là có chuyện quan trọng gì đó.” Cố Nhị Ni lắc đầu, ngữ khí khẩn thiết nói thêm vào.

“Chúng ta đi xem thử xem!” Cố Nghiên đương nhiên là không thể ngồi yên được nữa, nhấc chân sải từng bước lớn ra bên ngoài.

Không biết nên khóc hay là cười, trùng hợp làm sao cô vừa bước chân ra ngoài liền không hẹn mà đυ.ng phải đại đội trưởng.

Đương nhiên, đi theo cạnh một chiếc xe lừa còn có cả Triệu Kiến Minh và Cố Nguyệt.

Một đường này vừa đi hai người vừa cẩn thận ngẫm nghĩ, đều cho rằng chuyện này là do Cố Nghiên bọn họ làm, vì vậy ánh mắt khi họ nhìn về Cố Nghiên đều hận như không thể “ăn tươi nuốt sống” cô.

Đặc biệt khi Cố Nguyệt nhìn thấy đại đội trưởng của đại đội Hướng Dương cũng đến, liền chua ngoa lại cay nghiệt buông lời mỉa mai: “Ô, đây là gây ra chuyện lớn gì đây, lại khiến cho đại đội trưởng phải đích thân đến tìm!"

Nhưng cô ta dám giở giọng điệu cổ quái như vậy, Cố Nghiên so với cô ta còn có thể càng cổ quái hơn.

Chỉ thấy cô chắp hai tay sau lưng, như gần như xa nói: “Ơ, cái xe này làm sao đây, không đi được mà phải để lừa kéo à?"

“Cố Nghiên, cô hung hăng cái gì, chuẩn bị đến lúc cô gặp xui xẻo rồi đấy!” Cố Nguyệt nhìn thấy đại đội trưởng đã hùng hùng hổ hổ xông tới liền cười lạnh, bày ra dáng vẻ chờ xem kịch vui.

“Cố Nghiên!” Vừa nhìn thấy cô, đại đội trưởng lập tức kích động hô to.

Ánh mắt ông ấy nhìn cô thân thiết tựa như người cha nhìn cô con gái ruột thịt trong nhà vậy, ngay đến bước chân cũng sải nhanh như sắp bay.

Cố Nghiên: ???

Cố Nguyệt: Tình huống này sao cứ cảm thấy có chút không thích hợp lắm!

“Cố Nghiên, chú có một tin vô cùng tốt muốn nói với cháu!” Ông thở hồng hộc dừng bước trước mặt cô, khóe miệng cười toe toét gần như sắp kéo đến tận mang tai.

Thấy vậy, Cố Nghiên tức khắc tâm tư xoay chuyển, hình như cô đã đoán được điều gì, bèn kính cẩn lắng nghe: “Chú cứ nói"

“Cháu được chọn làm xã viên tiên tiến của công xã chúng ta đó!” Đại đội trưởng vui sướиɠ đến mức hoa chân múa tay, giống như người được bầu chọn là bản thân ông ấy vậy: “Ngày mai còn phải vào trong huyện nhận thưởng nữa"

Tuy rằng lần này đại đội của họ không được bầu làm đại đội tiên tiến, nhưng xã viên tiên tiến duy nhất của công xã lại là người ở đại đội họ, điều này cũng mang ý nghĩa khiến người ta tự hào tương tự.

“Thì ra là vậy, vô cùng cảm tạ đại đội trưởng đã cất công đến thông báo cho cháu."

Dù cô đã đoán được từ sớm, nhưng lúc này Cố Nghiên vẫn không kiềm được cong cong khóe môi.

Vẻ vang này ai mà chẳng muốn có, ai mà chẳng mong được người người biểu dương tán thưởng.

“Cảm tạ cái gì, đây đều là chuyện nên làm cả.” Đại đội trưởng thẳng thắn xua xua tay, dặn đi dặn lại rằng: “Chú đến để nhắc cháu lát nữa nhớ về nhà sớm, ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải dậy từ tinh mơ gà gáy, bởi dù gì thì từ chỗ của chúng ta đi vào trong huyện cũng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ liền."

“Dạ được, cháu nhớ kĩ rồi” Cố Nghiên gật đầu, tiếp lời: “Vất vả chú chạy đi chạy lại một chuyến quá!"

Dù đối phương có bảo đừng khách sáo thì cái gì nên cảm tạ vẫn phải cảm tạ cẩn thận.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 126: Chương 126



Trình Kính Tùng cũng nhắc lại lời cô: “Vất vả cho đại đội trưởng chuyến này rồi."

“Nào, chú còn ước được chạy thêm nhiều nhiều như này ấy chứ.” Đại đội trưởng vô cùng đắc chí ứng lời.

“Lại còn muốn nhiều lần hơn nữa, ông đây là không muốn để cho đại đội khác một con đường sống hay sao?” Bên này, đại đội trưởng của đại đội Thanh Sơn cũng đã tới, lạnh lùng khịt khịt mũi với ông.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy Cố Nghiên thì chỉ còn lại vô vàn tiếc nuối.

Lần này chỉ cần cô xuất giá muộn thêm vài ngày thì xã viên tiên tiến duy nhất của công xã bọn họ còn không phải là xuất thân từ đại đội của ông sao?

Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này cuối cùng lại để cho đại đội Hướng Dương hưởng lợi rồi.

“Ai da người anh em, ông coi ông nói kìa, tôi chẳng qua là đùa chút thôi mà.” Đại đội trưởng đại đội Hướng Dương tự biết là bản thân mình được lợi, ngược lại cũng không muốn trêu chọc gì người ta, liền vội nhe răng cười.

Đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn trực tiếp hừ lạnh một tiếng:“Đùa cũng không được đùa!"

“Ôi ông anh, tuy nói hiện tại Cố Nghiên là người của đại đội chúng tôi nhưng nhà mẹ đẻ của nó không phải cũng là ở đại đội Thanh Sơn bên đó sao, như này coi như “chín bỏ làm mười”, không phải cũng coi như là xã viên tiên tiến của đại đội ông à?” Đại đội trưởng đại đại Hướng Dương lại nói thêm một câu.

Đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Lại còn “chín bỏ làm mười”, hừ!

Nhưng đúng là bọn họ có thể nhờ đây mà được thơm lây, nghĩ như vậy, trong lòng đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn cũng coi như dễ chịu hơn nhiều.

“Tại sao cô ta lại có thể được chọn làm xã viên tiên tiến chứ?” Nhìn thấy hai vị đội trưởng lại đi tranh giành Cố Nghiên, hai người bọn Cố Nguyệt không kìm được mà hét lên chói tai.

Giờ đây tâm trạng của hai kẻ này có thể nói là “lên voi xuống chớ”, từ vô cùng chờ mong được xem một màn kịch vui lúc ban đầu đến bây giờ chỉ còn lại sự khó tin, không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ đường đường là người trong huyện thành, tất nhiên là chẳng hề để ý đến cái danh hiệu xã viên tiên tiến gì gì này.

Nhưng danh hiệu này trao cho ai cũng được, tại sao cứ phải là thứ tiện nhân Cố Nghiên này?

“Tại sao không được?” Lần này, hai vị đại đội trưởng bất ngờ cùng đồng thanh phản bác, trực tiếp đứng cùng một “chiến tuyến” với nhau.

Đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn sa sầm nét mặt nói:“Từ khi tiến hành quảng bá bảng hiệu tuyên truyền do Cố Nghiên đề nghị cũng như biên soạn ra, cho đến nay không biết đã giúp cho bao nhiêu người mù chữ hiểu được các kiến thức cơ bản về pháp luật.

“Hiện nay cũng đã được phổ biến rộng khắp ở cả trong huyện rồi, đối với việc này lãnh đạo bên trên đều khen ngợi không ngớt, vậy danh hiệu xã viên tiên tiến này không chọn nó, lẽ nào lại đi chọn hai người các ngươi?” So với đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn, giọng điệu của đại đội trưởng đại đội Hướng Dương còn sắc bén hơn nhiều.

Dù gì thì hai xã viên này cũng không phải người của đại đội bọn họ, họ cũng không cần thiết phải nể mặt.

Họ có công kích hai kẻ này thì cũng là đúng thôi!

Lần này, Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh thực sự đã làm ầm ĩ đến không còn mặt mũi nhìn ai.

Dưới sự chỉ chỉ trỏ trỏ của quần chúng xung quanh, hai kẻ này hổ thẹn cúi thấp đầu, như chuột chạy qua đường mà nhanh chóng chuồn đi “Hai ngươi ấy à, phải cố gắng mà học hỏi Cố Nghiên người ta đi kìa!” Ông lão đánh xe đã sống đến một bó tuổi rồi làm sao lại không nhìn ra mâu thuẫn giữa hai bên, không nhịn được chỉ lắc lắc đầu.

Nghe được những lời này, hai kẻ ấy suýt chút thì tức chết.

Tiện nhân kia có gì để bọn họ học hỏi?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 127: Chương 127



Học cô ta cái tính tình cổ quái, học cô ta cái lòng dạ nham hiểm độc ác, hay phải học cô ta cách hại người mà thủ đoạn kín kẽ không một khe hở, “ném đá giấu tay”?

Ai mà ngờ được vào ngày lại mặt này, hai kẻ bọn Triệu Kiến Minh vốn huênh hoang vỗ n.g.ự.c ta đây lại biến thành kẻ mất mặt nhất, ngược lại một Cố Nghiên ngay từ đầu đã bị người khác chê cười, giờ đây đã trở thành sự tồn tại khiến người người ngưỡng mộ.

Dù gì thì đây cũng là xã viên tiên tiến a!

Tiên tiến đó!

Vinh dự mà biết bao xã viên dù nằm mơ cũng đều mong có được, nghe nói đến lúc đó không chỉ được phát ly sứ tráng men mà còn được trao cả bằng khen nữa.

Sau khi tiễn hai vị đại đội trưởng rời đi, Cố Nghiên lại quay về nhà bà nội Cố.

“Ôi chao, ôi chao, a Nghiên của bà thật là giỏi, lại có thể được chọn làm xã viên tiên tiến!” Bà cụ vừa biết được tin tức này liền vui sướиɠ y như đại đội trưởng, mắt cười đến sắp híp lại thành một đường, bàn tay đầy nếp nhăn không ngừng đập đi đập lại.

“Vậy các cháu mau mau về đi, ngày mai đúng giờ có mặt trong huyện!” Lúc này, bà nội Cố vốn dĩ còn không nỡ cho bọn họ rời đi đã dứt khoát đưa ra lệnh đuổi khách.

Nét mặt Cố Nghiên tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Bà nội, không vội, chúng cháu ở cùng bà thêm chút nữa.

Bây giờ mới là ba giờ chiều.

“Giờ đã là lúc nào rồi còn đòi ở lại chơi với bà già này, mau đi đi, mùa đông sắc trời nhanh tối, các cháu về sớm ăn gì đó đi rồi còn nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.” Ai mà ngờ bà nội Cố lại trực tiếp trở mặt đuổi người như vậy.

“Dạ, vậy cũng được.” Cố Nghiên lại lộ ra nụ cười bất lực lần nữa, dù cô đã nhận ra tâm tư của bà ấy nhưng nếu bản thân còn không đi thì chắc bà nội Cố sẽ đích thân dắt cô về mất.

Nhưng trước khi rời đi, bà nội Cố đấu tranh tâm lý một hồi lâu cuối cùng vẫn mang những lời dồn nén sâu trong lòng ra nói với Cô.

“A Nghiên, hai đứa trẻ nhà họ Trình kia, dù bây giờ coi như ngoan ngoãn chọc người thương yêu, nhưng cháu vẫn nên lo nghĩ cho bản thân nhiều hơn, đừng để mình rơi vào hoàn cảnh như bà"

Bà nội Cố tuy rằng rất thích hai đứa trẻ kia, nhưng đáy lòng bà ấy vẫn sáng tỏ như gương.

Bà ấy sợ Cố Nghiên vất vả chịu khổ vì cái nhà đó, ngậm đắng nuốt cay nuôi những đứa trẻ đó khôn lớn rồi cũng sẽ bị chúng coi rẻ, khinh thường.

Cố Nghiên làm sao lại không hiểu được ý bà ấy, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy âu lo của bà ấy, cô nắm lấy tay bà ấy và khẳng định: “Bà nội hãy yên tâm, trong lòng con đều đã tính toán cả rồi.

Ký ức của kiếp trước đã nói với cô, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn hai đứa nó đều là những đứa trẻ ngoan, dù cho không phải đi nữa, cô cũng sẽ cố gắng nghĩ cách dẫn dắt chúng, để chúng có được nhận thức và tư duy đúng đắn.

Nhưng nếu thật sự có một phần vạn khả năng nào đó, cô tin rằng không cần cô ra tay, Trình Kính Tùng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai anh em chúng.

Đương nhiên cô cũng tin tưởng hai bảo bối nhỏ sau khi trưởng thành nhất định sẽ là người biết “tri ân báo đáp”.

“Có tính toán rồi thì tốt, vậy thì tốt.” Bà nội Cố biết cháu gái nhà mình trước nay vẫn là người có chủ kiến nên cũng theo đó mà yên lòng.

Chờ Cố Nghiên từ phòng trong bước ra ngoài, cô bèn mỉm cười nhìn ba anh em họ: “Chúng ta chuẩn bị về nhà thôi !"

“Được!” Trình Kính Tùng là người đầu tiên đáp lời: “Bà nội, vậy chúng cháu xin phép về trước, lần sau lại đến thăm bà"

“Bà nội ơi, chúng cháu không nỡ xa bà đâu. Cả Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều trực tiếp bổ nhào tới ôm đùi bà nội Cố.

“Bà nội cũng không nỡ xa các cháu” Bà nội Cố hiền từ sờ sờ mái đầu nhỏ của cả hai đứa, vô cùng hy vọng chúng có thể cứ mãi ngây thơ trong sáng như bây giờ: “Đợi có thời gian rảnh lại đến thăm bà nhé!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 128: Chương 128



“Chúng cháu nhất định sẽ lại tới!"

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp ứng, sau đó chúng nắm tay nhau rời đi, cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần, bóng dáng nho nhỏ này khiến ai nấy cũng không khỏi đau lòng.

“Hay là để hai đứa ở lại chỗ bà nội nhé?” Cố Nghiên thấy mắt hai đứa nhỏ đều đã ửng đỏ, không biết vô tình hay cố ý mà trêu chọc nói.

Nghe được lời này, hai đứa nhỏ lập tức cuống quýt: “Không cần không cần, bọn em cũng không muốn xa chị dâu đâu."

Trình Kính Tùng: !!!

Thế nên anh chính là người thừa hả?

Bên này, Cố Nghiên vừa về đến đại đội Hướng Dương đã bị đông đảo mọi người vây quanh, nghe đủ các loại nịnh bợ lấy lòng, khen ngợi tán thưởng.

“Cô Trình này, cô lợi hại thật đấy, vừa gả sang bên này đã được chọn làm xã viên tiên tiến rồi."

“Đúng vậy, cô chính là xã viên tiên tiến duy nhất được chọn của đại đội chúng ta suốt bao năm nay đó."

“Cô đúng là quá giỏi, tôi trước giờ chưa thấy người phụ nữ nào giỏi giang như cô đâu"

Lời này khiến Cố Nghiên không kiềm được mà nhăn mày, cô mở miệng đáp: “Một người có lợi hại hay không không hề liên quan đến tính cách mà chủ yếu liên quan đến kiến thức cũng như năng lực của bản thân họ, tôi có thể dùng hết khả năng của mình để thiết kế ra bảng hiệu tuyên truyền cũng là vì tôi đã từng xem qua, đọc qua rất nhiều sách vở về phương diện này. Vì vậy tôi mạn phép khuyên tất cả mọi người nếu có điều kiện nhất định phải cho bọn trẻ đến trường đi học"

Nói đến đây, trong ánh mắt cô chất chứa niềm chân thành tha thiết.

Cho dù là ở thời đại nào, học hành tử tế vẫn luôn là cách dễ dàng nhất để thay đổi số phận.

Đại đa số mọi người đều tán thành với ý kiến của cô nhưng vẫn có một số ít ngoại lệ.

Chỉ thấy thím Ngưu lại bắt đầu giở giọng điệu cổ quái nói: “Cho dù cô từng đi học, từng đọc sách rồi thì làm sao, không phải bây giờ vẫn chỉ là kẻ “chân lấm tay bùn” thôi à?"

“Không sai?" Cố Nghiên không hề phủ định lời của bà ta: “Nhưng ít nhất tôi còn có thể dùng những tri thức trong đầu mình để cống hiến cho cộng đồng, đạt được danh hiệu tiên tiến “

"Đúng thế, cái bà Ngưu này sao cứ mở miệng là toàn lời chua ngoa cay nghiệt thế hả?” Mọi người đều sôi nổi nói thay cho Cố Nghiên.

“Bà cũng không thử nghĩ xem tại sao Cố Nghiên lại chưa được “ăn cơm nhà nước”, nếu không phải tại lúc đầu Lý Chiêu Đệ kia vừa ngang ngược lại vừa thiếu hiểu biết, một hai sống c.h.ế.t cũng không cho cô ấy đi thi Đại học, thì giờ có thể người ta đã sớm trở thành một sự tồn tại mà bà phải ngẩng đến trật cổ ngưỡng vọng rồi ấy chứ."

Phải biết rằng, thành tích học tập của Cố Nghiên ngay từ đầu đã tốt đến mức giáo viên các trường trung học trong huyện thành phải đích thân tìm đến tận cửa, thậm chí còn sẵn lòng miễn phí toàn bộ chi phí cho cô hoàn thành ba năm trung học phổ thông, nhưng Lý Chiêu Đệ cứ thế mà mắng chửi đuổi hết các giáo viên đó đi.

Thậm chí bà ta còn không biết ngượng mà tuyên bố muốn tìm nhà chồng gả quách cô đi để đổi lấy tiền sính lễ.

Chờ Cố Nghiên dắt hai đứa nhỏ về đến nhà, cơm nước đều đã được Trình Kính Tùng về trước nấu nướng xong xuôi.

“Nghiên Nghiên, mau lại đây ăn cơm!” Anh vừa chia bát đũa vừa nói với cô.

Nghe hai đứa nhỏ mặt mày hớn hở kể lại những chuyện vừa xảy ra, những nghĩ suy vốn chất chứa trong đầu Trình Kính Tùng bấy lâu cũng theo đó mà lại xuất hiện.

Nếu Nghiên Nghiên có thể được học đại học thì sẽ tốt biết bao?

Em ấy nhất định sẽ nhớ sách vở, nhớ trường lớp lắm!

Nhưng Trình Kính Tùng cũng biết rõ, dựa vào năng lực hiện tại của bản thân, chắc chắn không thể nuôi nổi cô ăn học, có nói gì cũng là vô dụng, chỉ có thể chờ khi nào bản thân có năng lực rồi mới lại có thể nói ra những lời này.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 129: Chương 129



Sau bữa cơm tối, Cố Nghiên vừa chuẩn bị đi tắm rửa thì thấy thím Tiền đã lại tìm đến nhà, bà nói: “A Nghiên à, thím tìm cho cháu một bộ quần áo đây, cháu xem mặc có vừa người không, đi lĩnh thưởng thì phải nên ăn mặc sao cho đẹp một chút."

Cố Nghiên vừa nhìn, là một chiếc áo choàng ngắn vật đối xứng, chất vải hay màu sắc đều vô cùng trang nhã, nhưng bộ này ít nhất cũng phải tám phần là còn mới.

Thẳng thắn mà nói, bộ y phục này còn đẹp hơn bộ mà cô mặc vào ngày cưới.

“Như này thì ngại quá...” Cố Nghiên vội vàng muốn từ chối.

“Cho cháu thì cứ cầm lấy đi, thím cũng không phải là không cho cháu trả lại, hơn nữa lần này cháu đại diện cho công xã của chúng ta mà thím cũng là một thành viên của công xã, đương nhiên phải dốc một phần sức lực chứ.” Thím Tiền hơi chút giận dỗi nói.

Thím Tiền cũng đã nói đến nước này rồi, Cố Nghiên đành bất đắc dĩ cười, cảm tạ khôn xiết mà nhận lấy.

Sau khi tiễn thím Tiền ra về, Cố Nghiên mới bắt đầu đi tắm.

Sau khi ngâm mình trong nước nóng hồi lâu, Cố Nghiên vừa nằm xuống giường sưởi liền rất nhanh đã say ngủ, nhưng Trình Kính Tùng ngược lại có chút khó mà ngủ được.

Anh mượn ánh trăng nhìn ngắm đôi gò má trắng nõn như ngọc, trắng đến gần như trong suốt mà lại hơi hơi ửng đỏ tựa như trái táo vừa chín mọng của Cô.

Nghiên Nghiên em ấy thật sự là quá ưu tú.

Cuộc sống này đã khiến Trình Kính Tùng một lần nữa nếm trải được cảm giác tự ti.

Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ đại đội trưởng đã chạy tới gõ cửa.

Vì vậy Cố Nghiên cùng với ông, thêm cả thư ký của công xã ba người lên đường đi huyện thành.

Trình Kính Tùng vốn dĩ còn không yên tâm, muốn đi cùng, nhưng nhìn cục diện này thì có vẻ không cần đến anh đi bên cạnh gây thêm phiền phức nữa.

Anh vẫn là nên đi làm thôi, tranh thủ kiếm thêm nhiều điểm hơn, chờ đến cuối năm thì cứ thêm một phần điểm lại được thêm một phần lương thực!

Bên này, lắc lắc lư lư hồi lâu, Cố Nghiên cảm thấy như mình cũng sắp kiệt sức rã rời thì cuối cùng chiếc xe lừa mới tới được huyện thành.

Huyện thành của hiện tại đã không còn cái dáng vẻ “ngựa xe như nước” tấp nập như trong ký ức của Cố Nghiên nữa, lúc đó đâu đâu cũng là những gian nhà gạch thấp bé, chỉ có một số con đường chủ đạo mới được lát xi măng.

Bọn họ tới vừa kịp lúc bắt gặp cảnh công nhân đi làm, bất luận nam hay nữ ai ai cũng đều tinh thần phấn chấn hăng hái, mặc trên mình áo đồng phục nhà máy màu xanh xám, tóc tai chải chuốt gọn gàng ngăn nắp, đa số họ đều đạp chiếc xe đạp 28 thanh ngang kiểu cũ.

Ấy vậy mà lại có một chiếc xe con lái ngang qua khiến người người trong phố lớn ngõ nhỏ đều dồn dập đổ ra vây xem trầm trồ, dù cho đến đuôi xe cũng không còn thấy được nữa vẫn không ngớt ngóng nhìn theo.

Đây quả thật là cảnh tượng “kinh điển” nhất của thời đại này!

“Không hổ danh là chốn huyện thành, nhìn lại chúng ta xem, cả một công xã mà đến xe đạp còn không có được mấy chiếc.” Đại đội trưởng nhận ra được sự chênh lệch này liền không kìm được mà bĩu môi.

“Rồi dần dần sẽ tốt lên thôi, về sau loại xe con này nói không chừng là đâu đâu cũng có” Cố Nghiên vô thức tiếp lời ông.

“Cái đó sao có khả năng xảy ra được?” Đại đội trưởng khϊếp sợ đến líu cả lưỡi, chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, một cái công xã nho nhỏ có thể đỗ kín hàng loạt xe con sao?

Cố Nghiên biết người của thời đại này như bọn họ đương nhiên sẽ khó lòng tưởng tượng được cảnh tượng phồn vinh đó, thế nên cô cũng không nhiều lời.

Thời gian rồi sẽ khiến họ mở mang tầm mắt.

“Sao lại không có khả năng? Tôi tin nhất định rồi sẽ có ngày đó." So với ông, vị thư ký của công xã thì lại hoàn toàn tin tưởng vào lời Cố Nghiên nói.

Cố Nghiên thầm nghĩ, có lẽ đây chính là sự khác biệt tính cách giữa người với người.
 
Back
Top Bottom