Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 90



Người thu thập dữ liệu không quan tâm, biết anh không thay đổi dữ liệu, thậm chí khi anh hỏi danh sách ở đâu, chính anh ta chỉ chỗ cho anh, anh ta lựa chọn im lặng, đúng lúc thầy giáo tâm trạng không tốt, không phân rõ đúng sai, các anh đều bị mắng chung, đúng không?”

Danh sách nguyên liệu có vấn đề, người phụ trách nguyên liệu không kiểm tra kỹ, lúc anh ta đi ra ngoài, giáo viên mua sắm đến giục danh sách, đúng lúc Tầm Chu ở gần đó, nên thầy ấy giục Tầm Chu đưa danh sách mua hàng.

Tầm Chu đã cảnh giác, biết danh sách mua ở đâu, vẫn hỏi bạn phụ trách dữ liệu gần đó, hỏi anh ta danh sách mua để ở đâu.

Anh chỉ làm tài liệu tham khảo, hiện tại không tham gia thí nghiệm, ai mà biết danh sách mua lại viết thiếu cho được.

Người phụ trách nguyên liệu đổ lỗi cho anh, bảo anh tùy tiện đưa một danh sách mua hàng cho giáo viên mua sắm, không kiểm tra lại, gây rắc rối cho mọi người.

Tống Tầm Chu:

“Cũng sêm sêm.”

“Người phụ trách nguyên liệu có vấn đề lớn nhất, lỗi của mình lại đổ cho anh, khó chịu thật đấy, may mà anh phản bác ngay tại chỗ, nói rõ thiếu sót hay viết sai đều do sự cẩu thả của người phụ trách nguyên liệu.

Thứ hai là thầy giáo, tâm trạng không tốt mà mắng các anh, trả tiền nghe mắng đã đành, đây lại là lao động miễn phí mà còn dám mắng các anh, thầy giáo này không sợ học sinh phản kháng hay sao… Thầy giáo này bình thường tính tình tốt không?”

Vẻ mặt Tống Tầm Chu lạnh lùng:

“Cũng bình thường, thuộc kiểu người bình thường, chiều hôm qua tan học gọi anh ra xin lỗi, Ngọc Trân, em biết tại sao anh lại phụ trách tài liệu tham khảo không?”

Thực ra Tề Ngọc Trân học đại học hai năm cũng chưa từng tiếp xúc với thứ gọi là tài liệu tham khảo trong trường, từ này là do chồng cô nói, cô mới biết nó có ý nghĩa gì.

“Em biết chứ, vì gia đình anh có quan hệ, anh có kênh tiếp cận tài liệu tham khảo từ ngoài trường, hiện tại nhiều ngành nghề trong nước chưa phát triển, vẫn đang trong giai đoạn khám phá, một số tài liệu tham khảo rất quan trọng và khó thu thập, anh nhận công việc này không chỉ vì anh có kênh tiếp cận, mà còn vì anh sẽ có thu hoạch trong quá trình tổng hợp, công việc này không có cho anh, làm ở nhà cũng được.”

“Không hổ danh là Ngọc Trân, hiểu rõ anh đang nghĩ gì, em cũng biết anh là người nóng tính.”

“… Tầm Chu, xin lỗi anh, em nghĩ đến cảnh anh tức giận phản bác ngay tại chỗ, em bỗng cảm thấy hơi nhẹ nhõm?

Nếu là em, có lẽ em chỉ dám uất ức trước mặt bạn, chứ không dám làm căng ngay tại chỗ, nếu làm căng ngay tại chỗ, thầy giáo cũng không thể xin lỗi em, sau này em chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, không biết có thể vượt qua nổi một học kỳ không nữa.”

Giáo viên dạy môn đại cương hoặc môn chuyên ngành có thể chỉ dạy một học kỳ, sau đó không gặp lại nữa. Chỉ có một học kỳ thôi cũng khó khăn rồi.

Tống Tầm Chu:

“Anh là người nóng tính, là người nhỏ mọn, anh đã rút khỏi nhóm thí nghiệm đó rồi, tài liệu tham khảo ai muốn tìm thì tìm, thầy giáo này là phó giáo sư, nếu sau này dám làm khó anh, dám đì anh, anh sẽ tìm giáo sư, tìm trưởng khoa, tìm bí thư, tìm hiệu trưởng cũng được, hiệu trưởng hiện tại còn là học trò của bà nội đấy.”

Tề Ngọc Trân: !!!

Cô biết chồng mình có xuất thân tốt, không ngờ lại có xuất thân tốt như vậy.

Hóa ra trước đây vẫn còn khiêm tốn.

Ông bà nội đều khiêm tốn như vậy, hu hu.

Cô không khỏi suy nghĩ lại xem mình đã từng nói gì với ông bà nội, có nói điều gì không nên nói, xúc phạm hai người không.

Tống Tầm Chu nói một thôi một hồi xong, cảm thấy thoải mái hơn chút nhưng vẫn chưa hết giận:

“Ngọc Trân, mấy ngày tới có thể anh sẽ còn giận, em đừng để ý… Anh cần bình tĩnh lại.”

Anh chắc chắn sẽ không mang bực tức ở bên ngoài về nhà, trút lên đầu Ngọc Trân, anh chỉ muốn bình tĩnh lại.

“Được thôi, em sẽ không làm phiền anh đâu, đợi anh bình tĩnh lại em sẽ mắng người bạn cùng lớp xấu xa kia, mắng thầy giáo già rồi còn cảm xúc thất thường, không phân biệt đúng sai mà mắng học sinh giúp anh, chúc họ thường xuyên bị mắng.”

Nói xong lời độc ác, Tề Ngọc Trân lại thầm xin lỗi trong lòng, tự nhắc mình, chỉ mắng lần này thôi, sau này không được khẩu nghiệp nữa.

Cho đến khi dọn dẹp xong nhà bếp, quay lại phòng nghỉ ngơi, Tề Ngọc Trân vẫn không nói lời nào.

Chủ yếu là để cho chồng tự bình tĩnh lại, cô cứ nói liên tục, anh có thể càng khó chịu hơn.

Cô không nói gì, Tống Tầm Chu lại không chịu nổi mà nói trước.

Anh hỏi cô, cô nghĩ gì về người bạn phụ trách dữ liệu thờ ơ.

Tề Ngọc Trân nằm trên giường ở nhà thoải mái hơn nhiều, nghe chồng hỏi, cô tư thế đổi từ nằm sang ngồi:

“Tầm Chu, anh có thể bóp vai giúp em được không?"

Tống Tầm Chu nhanh chóng nhận ra điều gì đó:

“Không thoải mái thì phải nói sớm cho anh biết chứ, anh có thể xem vai của em không?"

Sao cô có thể như không có chuyện gì xảy ra, đến bây giờ mới nhắc đến vai đau nhức.

Tất cả là do anh bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua, tâm trạng quá tệ, khiến cô không tiện nhắc đến chuyện đau vai, nghĩ đến đây, Tống Tầm Chu tự trách mình.

"Có thể mà, em không khiêng vật nặng, hầu như chỉ cúi xuống gặt thôi, chắc không có vết bầm tím đâu." Cô cởi hẳn áo ra cho chồng xem vai và lưng.

Xác nhận rằng trên người cô không có vết bầm tím, Tống Tầm Chu mặc lại áo giúp cô, bắt đầu bóp vai cho cô.

Khi chồng bắt đầu bóp vai, cô mới nói:

“Nếu anh ta cũng bị mắng, thì anh ta không cần phải để em mắng nữa, giọng điệu của thầy chắc chắn khó nghe hơn nhiều, em nghĩ chỉ cần người bạn phụ trách dữ liệu không phải người sửa danh sách mua hàng, cố ý hãm hại anh, thì anh ta không cần bị trách móc.

Dù là em hay anh, đều sẽ chọn im lặng nếu ở vị trí của anh ta, nếu anh nói ra danh sách ở đâu, là anh ta chỉ chỗ cho anh xem ngay lúc đó, anh ta không những bị mắng, còn bị bạn phụ trách nguyên liệu dữ liệu thù ghét, phải chịu không ít hậu quả rồi."

Nếu không phải chồng cô kể chi tiết, nói rằng chuyện chồng cô đưa danh sách cho thầy giáo là do bạn phụ trách dữ liệu nói với bạn phụ trách nguyên liệu, bạn phụ trách nguyên liệu đang định trách bạn phụ trách dữ liệu, thì bạn phụ trách bảo không phải lỗi của mình, anh ta không hề động đến danh sách, chồng mới là người đưa danh sách cho thầy giáo.

Nếu không có chuyện này, bạn phụ trách dữ liệu hoàn toàn là bị tai bay vạ gió.

Tránh họa là bản tính của con người, bạn phụ trách dữ liệu có vấn đề nhưng không lớn.

Tống Tầm Chu:

“Anh đã nói ngay lúc đó, nhưng chủ yếu là trách người phụ trách nguyên liệu vô trách nhiệm, nếu không phải anh ta, làm sao có một đống rắc rối sau đó? Cũng trách anh nữa, lúc đó không nên ở phòng thí nghiệm."

"Đừng trách mình nữa, nếu anh trách mình, thì còn phải trách em nhiều hơn còn gì? Nếu em ở nhà, anh sẽ ở nhà buổi trưa thay vì ăn xong lại đến phòng thí nghiệm, tóm lại không thể trách chúng ta được, là lỗi của người khác hết... Vậy câu trả lời của em có vấn đề gì không? Suy nghĩ về bạn phụ trách dữ liệu ấy."

"Không vấn đề gì, nếu anh ở vị trí của anh ta, anh cũng sẽ không mở miệng can thiệp."

Đúng là trong lòng anh có khó chịu với bạn phụ trách dữ liệu này, nhưng anh ta không có gì đáng trách.

Tề Ngọc Trân suýt nữa nghĩ rằng bạn phụ trách dữ liệu đã làm gì đó thừa thãi, nghe giọng chồng cô thì có vẻ là không phải:

“Anh dũng cảm hơn em, có lẽ đơn giản chỉ là không muốn can thiệp vào việc không liên quan, đổi lại là em, suy nghĩ của em là thầy đang tức giận, em nói gì cũng sai, im lặng chịu mắng thì tốt hơn, vì nói gì cũng chỉ tổ thêm dầu vào lửa, có thể còn để lại ấn tượng xấu cho thầy, nghĩ rằng em là người không hiểu chuyện, không biết cách đỡ trách nhiệm cho lãnh đạo, chỉ biết cứng đầu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 91



Từ lúc lên đại học, em học được cách vòng vo rồi.

Bỗng dưng cảm thấy bạn phụ trách dữ liệu sau này có thể sẽ thành công hơn bạn phụ trách nguyên liệu, rất biết nhẫn nhịn... Ừm, nhưng bạn phụ trách nguyên liệu này rất giỏi đánh lừa, nhìn là biết người sõi đời, em không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, cuộc sống sau này của loại người này không tệ lắm."

Làm gì có ai sống trên đời mà chưa từng chịu oan ức.

Ba người sinh viên, kể cả chồng cô, đều đã thi đỗ vào Đại học Hoa Đô, gia nhập nhóm thí nghiệm, đều là những người xuất sắc, người xuất sắc thì đã sao.

Trong vụ việc lần này, Tầm Chu lựa chọn đối mặt ngay tại chỗ cũng không tốt hơn là bao, không ai thấy dễ chịu cả.

"Anh nghĩ dù anh sinh ra trong gia đình bình thường, ba mẹ là nông dân hoặc công nhân, anh cũng vẫn sẽ giữ tính khí này, không muốn học cách đối phó vòng vo." Tống Tầm Chu không thể để mình trở thành kẻ chịu đựng.

Anh có thể hãm hại người khác, nhưng không chấp nhận được người khác hãm hại anh.

"Chỉ cần anh có thực lực và đầu óc như hiện tại, anh có quyền được nóng nảy, đây không phải tính xấu, anh không vô duyên vô cớ mắng người khác." Tề Ngọc Trân trong lòng vẫn thấy nhẹ nhõm, nhất là khi nghe đến đoạn thầy xin lỗi.

Bỗng dưng cảm thấy chồng mình trút được cơn giận thay cô. Cô từng tưởng tượng về cảnh tượng tương tự trong đầu, nhưng chỉ là nghĩ vậy thôi. Cuối cùng có người thực hiện được.

Hai vợ chồng nói chuyện rất lâu, tâm trạng của Tống Tầm Chu tốt hơn nhiều, gần đến giờ phải trở lại trường, sắc mặt anh lại trở nên không vui.

Bạn phụ trách dữ liệu không phải bạn cùng lớp, nhưng bạn phụ trách tài liệu là bạn cùng lớp, Tống Tầm Chu không muốn gặp anh ta, anh ta cũng không muốn gặp Tống Tầm Chu.

Hai người ghét nhau, nghĩ đến việc gặp mặt trong lớp, tâm trạng Tống Tầm Chu sao có thể tốt được?

Không thể.

Khác với chồng, tâm trạng Tề Ngọc Trân vẫn tốt, vai đã bớt đau, chuẩn bị xuống giường tiễn chồng ra cửa.

Hai tay Tống Tầm Chu bóp vai cô:

“Anh sẽ khóa cửa, em đã mệt mỏi ba ngày nay rồi, bây giờ nằm xuống ngủ trưa đi, không cần tiễn anh đâu."

"Vậy em chờ anh về ăn tối, tối nay em sẽ nấu cơm, ăn xong rồi lại nằm nghỉ, mai là ngày nghỉ, anh cũng được nghỉ, hai chúng ta cùng nằm ở nhà." Tề Ngọc Trân chui vào chăn, cố ý nằm gần vị trí của chồng.

"Được." Tống Tầm Chu đứng bên giường cúi xuống hôn môi vợ.

Đến giờ phải đi học, Tống Tầm Chu đi đến cửa, nhớ ra một việc:

“Chuyện xảy ra hôm qua, hôm qua tâm trạng anh rất tệ, không muốn mang theo tâm trạng xấu để đọc thư hôm qua, thư ngày trước và ngày trước nữa anh đã đọc và viết hồi âm, hai thư trước em có thể tự xử lý, thư hôm qua đừng vứt đi, anh còn phải xem nữa."

Tề Ngọc Trân suýt quên mất chuyện lá thư, hôm nay chỉ nghĩ đến việc kể cho chồng về ba ngày gặt hái:

“Được rồi, thư hôm qua em sẽ không động vào."

Dặn dò xong chuyện thư từ, Tống Tầm Chu đi học.

Chồng đi rồi, Tề Ngọc Trân không có thói quen nói một mình, chuẩn bị ngủ trưa.

Lúc này nhà rất yên tĩnh, bên ngoài cũng không có tiếng ồn làm phiền cô nghỉ ngơi.

Nửa giờ trôi qua, cô chắc chắn mình không thể ngủ được, dậy xem "hồi âm" của chồng.

Hai lá thư đã được mở ra xem thật, không được dán vào, chỉ được gấp lại.

Tề Ngọc Trân mở ra xem, quả nhiên bên trong có thêm một tờ giấy.

Cô viết thư phải viết kín giấy, không để lại khoảng trống, chồng cũng cố gắng viết đầy một tờ giấy để đáp lại tình cảm của cô.

Tề Ngọc Trân đọc nội dung hồi âm, bất giác nở nụ cười.

Thư đầu tiên viết về cảm nhận của cô sau khi đến Hoa Đô, về học tập và cuộc sống.

Cô kể anh về những muộn phiền khi học đại học, đều là những chuyện anh đã biết, đã kể cho anh nghe, hết đoạn kể lể muộn phiền là đoạn biểu lộ tình cảm, cảm ơn anh đã ở bên cạnh, không có anh, cô có thể sẽ muốn về nhà làm ruộng luôn cho rồi.

Đến Hoa Đô, về cuộc sống không có nhiều điều phiền toái, cô viết thư bảo anh yên tâm, cuộc sống thật sự không có vấn đề gì cả, sống ở Hoa Đô tiện lợi hơn ở nhà, ngoài việc nhớ người thân, cô không có điều muộn phiền gì khác.

Anh hồi âm chủ yếu là về cuộc sống, sau đó là học tập, phần học tập viết ít hơn, vì đối với anh, học là việc không cần tốn nhiều công sức.

Về cuộc sống, anh đặc biệt nhấn mạnh mình sống rất hạnh phúc.

Học kỳ trước có lớp tối làm anh hơi mệt, nhưng về nhà, được cô ôm, anh không thấy mệt nữa.

Học kỳ này không có lớp tối, hai vợ chồng về nhà vẫn sẽ ôm nhau, đã trở thành thói quen.

Chồng hồi âm cũng nhắc đến em gái, anh biết cô mong muốn mối quan hệ anh em không quá tệ, anh thấy được sự cố gắng của cô, hứa với cô sẽ không dễ dàng tức giận vì em gái, không để cô cảm thấy khó xử giữa hai người.

Lá thư thứ hai viết về tâm trạng của cô trong ngày cưới.

Cô không biết anh cảm thấy thế nào, ngày hôm đó bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh như thể cô không phải là cô dâu, trong lòng không hề yên. Có bối rối, có lo lắng, cũng có ngọt ngào hạnh phúc.

Chồng hồi âm nói về cảm nhận của mình ngày đó. Hóa ra anh cũng như cô, hoàn toàn không bình tĩnh.

Còn một điều khiến anh đến giờ vẫn tiếc nuối. Đó là đêm động phòng không động phòng.

Anh trong thư tự trách mình vì những lo lắng thừa thãi.

Tề Ngọc Trân thấy anh tiếc điều này, suýt nữa muốn viết thư hồi âm.

Lúc đó anh không thể biết trước rằng cuộc sống vợ chồng hiện tại sẽ hòa hợp thế nào, anh tiếc nuối, cô lại thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn anh lúc đó có nhiều lo lắng.

Cô thích tiến triển từ từ, không thích đi thẳng vào vấn đề.

Để tránh nghi ngờ, trước khi cưới hai người không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, nhiều nhất là móc ngón tay. Nên cô khó chấp nhận việc đi thẳng vào vấn đề ngay ngày cưới.

Cô có chuẩn bị tâm lý, không ngờ anh "rút lui" ngay lúc đó, rất đúng ý cô.

Những điều này không thể viết trong thư, đợi anh về nhà cô sẽ nói.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, Tề Ngọc Trân căn đúng giờ để nấu cơm tối, sau khi nấu xong thì ngồi trong phòng khách đợi chồng về.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng chồng về, cô đứng dậy định ra cửa đón nhưng nhớ lời chồng dặn nên dừng lại, tiếp tục đứng yên chỗ cũ.

Chồng cô đã nói nếu anh quên mang chìa khóa và cô ở nhà, anh sẽ nói để cô ra mở cửa. Nếu anh mang chìa khóa, anh sẽ gõ hai lần lên cửa bằng ngón tay trỏ rồi tự lấy chìa ra mở cửa, để cô biết đó là anh về.

Số lần gõ cửa không cố định, mỗi tháng có thể thay đổi, có khi gõ ba lần hoặc một lần, cũng có thể không gõ mà mở cửa luôn. Nhưng tỷ lệ không gõ rất ít, thường sẽ gõ vài cái.

Về nhà như thể là cuộc gặp gỡ bí mật.

Tề Ngọc Trân thấy điều này là cần thiết, bây giờ cô cũng trở nên cẩn thận hơn, nếu nghe thấy tiếng mở khóa mà không gõ cửa trước, cô sẽ không phát ra tiếng. Nếu tiếng mở khóa kéo dài, cô sẽ lặng lẽ trốn đi để phòng ngừa kẻ xấu đột nhập.

Chồng cô cũng dặn rằng, ngoài Lan Hinh, nếu anh không ở nhà thì không mở cửa cho ai khác, giả vờ như không có ai ở nhà. Lan Hinh đến sẽ gọi, không cần phải nghi ngờ gì mà biết ngay là ai.

Người mở cửa về nhà đúng là chồng cô, Tề Ngọc Trân bước tới khi anh mở cửa.

Tống Tầm Chu đóng cửa lại, không nói gì, ngay lập tức ôm lấy cô.

Tề Ngọc Trân không nói gì an ủi, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng anh.

Sau ba bốn phút, chồng nói, nói một điều khiến Tề Ngọc Trân nghi ngờ anh có phải đã say rồi hay không.

“Có vẻ không uống rượu.” Tề Ngọc Trân áp má vào má chồng ngửi thử.

Mùi xà phòng nhẹ nhàng, biết ngay anh mới tắm xong.

“Không uống rượu, anh chỉ bỗng nhiên muốn nói về những việc xấu đã làm.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 92



Tề Ngọc Trân nói:

“Cũng không tính là việc xấu, anh chịu chi tiền thuê người, sau này không được làm nữa, hơi nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến tương lai của anh.”

Chồng thú nhận trước đây đã thuê người đánh Phương Cường, tiện thể tiết lộ thêm là nhờ anh Đào Nguyên giúp.

Nghe đến đây, cô mới nghi ngờ anh có say hay không.

Cô rất ngạc nhiên, không ngờ vụ việc không đầu không đuôi, không bắt được “nghi phạm”, “thủ phạm” lại là chồng cô.

Không thể ngờ được anh Đào Nguyên cũng là đồng phạm.

Cô có ấn tượng tốt về người anh họ này, cảm giác như anh ấy là một mặt trời nhỏ, anh họ ở cùng người ít nói hướng nội như chị Phi Phi vẫn giữ được hình ảnh người tốt nhiệt tình.

Nhìn cách chị Phi Phi thích ở bên anh ấy có thể thấy anh ấy là người trong ngoài như một.

Nếu anh Đào Nguyên không phải người trong ngoài như một, ở nhà đánh chị Phi Phi, chị Phi Phi cũng không thể phụ thuộc vào anh ấy khi ở ngoài như vậy.

Chỉ cần chấp nhận sự thật, thực ra cô có thể hiểu tại sao chồng lại tìm anh Đào Nguyên. Anh nhìn ra được sự nhiệt tình và giao thiệp rộng của anh Đào Nguyên. Tầm Chu quả là người biết chọn đồng phạm.

“Không hiểu sao anh lại muốn nói ra chuyện này, anh vốn dĩ định giấu kín cả đời đấy.” Tống Tầm Chu cũng đã lấy nhiều dũng khí mới dám thú nhận việc “thuê người đánh thuê”.

Anh tìm anh Đào Nguyên, anh ấy rất ngạc nhiên, không hiểu ý định của anh. Khi nghe lý do, anh ấy không đồng ý ngay. Nhưng khi anh đưa ra số tiền, anh ấy mới đồng ý.

Nếu đổi lại là người khác, anh ấy sẽ không vì tiền mà động lòng và hành động, nhưng người cần đánh lại là Phương Cường. Phương Cường ấy mà, chết cũng không tiếc.

Người này từng xúc phạm chị Phi Phi bằng lời nói, có người trả tiền để đánh anh ta, anh ấy nhận lời ngay.

Nghe tin em họ Tề Ngọc Trân và thanh niên trí thức họ Tống kết hôn, mọi người đều ngạc nhiên, anh Đào Nguyên là người ít ngạc nhiên nhất.

Anh nghĩ quả nhiên là như vậy.

Nước sông không phạm nước giếng, thanh niên trí thức họ Tống bỗng nhiên muốn chi tiền đánh Phương Cường, không khó để đoán ra lý do.

Tề Ngọc Trân đoán:

“Là vì em à?”

“Ừ, anh đã nói anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ anh không tự nhận ra, ngay từ lần đầu gặp anh đã coi em là của anh, không muốn nghe ai xúc phạm em, càng không muốn em dính dáng gì đến Phương Cường.”

Lo ngại Phương Cường động tay động chân với Tề Ngọc Trân, anh đã chi tiền thuê người động tay với Phương Cường trước.

Nghe đến đây, Tề Ngọc Trân không còn ngạc nhiên:

“Vậy à, anh hơi độc tài đấy, gặp một lần đã coi em là của anh rồi, nếu là người khác nói như vậy, em sẽ thấy ghê tởm, nhưng là anh, chỉ thấy độc tài, không thấy ghê tởm.

May là anh chi tiền nhờ anh Đào Nguyên làm việc này, chuyện đó em sắp quên rồi.

Lúc đó em cũng từng tự luyến nghĩ là liệu có phải là người thích em làm không nhỉ.

Khi đó chán ghét Phương Cường, cũng lo sợ tự nhiên có người đàn ông nói đã làm những việc đó vì em, nói anh ta yêu em nhiều... Em không cảm nhận được chút tình yêu nào, chỉ thấy mình như bị nướng trên đống lửa.

Một thời gian không ai tìm em, Phương Cường cũng bị đánh đến nỗi không dám làm bậy nữa, nỗi lo lắng của em mới tan biến.”

Không biết có phải do cô tỏ ra quá bình tĩnh hay không, chồng bắt đầu kể chi tiết những “việc xấu” anh đã làm.

Khi chồng kể đến chuyện hồi nhỏ ba mẹ giao quà vặt cho anh giữ để chia cho các em, nhưng anh lại giấu trong phòng ba mẹ, không cho các em biết, Tề Ngọc Trân không nhịn được ngắt lời:

“Tầm Chu, anh đợi chút, chúng ta vừa ăn vừa nói được không? Cơm trong nồi sắp nguội rồi.”

Tống Tầm Chu giờ mới cảm thấy đói, theo Tề Ngọc Trân vào bếp ăn cơm.

Hai vợ chồng ngồi xuống ăn cơm, Tề Ngọc Trân tiếp tục câu chuyện về quà vặt:

“Anh không muốn các em ăn quà vặt làm bẩn nhà nên giấu luôn không cho ăn đúng không?”

Tống Tầm Chu:

“Đúng vậy, chuyện này xảy ra khi anh học lớp 7, các em đều chưa biết giữ vệ sinh, Tầm Kỳ thì đỡ hơn, nhưng nếu nó biết có kẹo, Lan Hinh chắc chắn sẽ biết, hồi nhỏ Lan Hinh hay chơi với Tầm Kỳ, hai chị em không giấu nhau điều gì, nhưng Lan Hinh không giống em, không rửa mặt lau tay cho em trai đâu.”

“Lan Hinh có phải là kiểu chị gái lúc tay bẩn mà không tìm thấy chỗ lau thì lau đại vào áo em trai đúng không?” Chẳng lẽ thói quen này của Lan Hinh đã kéo dài lâu lắm rồi?

Không ngờ Tầm Kỳ hồi nhỏ lại dễ bị bắt nạt như vậy.

“Ừ, nó là vậy đấy, đôi khi ba mẹ về, nó còn đổ lỗi cho em trai không biết giữ vệ sinh, bẩn thỉu, muốn ba mẹ khen mình sạch sẽ, dùng em trai để làm nổi bật mình.”

“Làm em trai của Lan Hinh cũng khổ quá nhỉ?”

Tống Tầm Chu:

“Làm anh của nó cũng khổ.”

“Khổ cho anh rồi, cuối cùng chỗ quà vặt đó bị hỏng à?” Tề Ngọc Trân quan tâm đến số quà vặt.

Cô không thấy chuyện nhỏ chồng kể là nhạt nhẽo, vì qua đó cô hiểu hơn về chồng.

Gần đây về quê thăm ông bà nội, cô còn thấy ảnh chồng hồi nhỏ.

Khi đó Tầm Kỳ không phải là thiếu niên lạnh lùng như bây giờ, mà là cậu bé mặt tròn đáng yêu, hiện tại cậu ấy rất giống chồng hồi nhỏ.

Không đúng, chồng từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy.

Hành vi như người say của chồng buổi tối, cũng cho thấy anh vẫn không thay đổi. Anh luôn có thái độ lạnh lùng, không quan tâm đến chuyện không liên quan.

“Không, cuối cùng cũng vào miệng các em, ba mẹ phát hiện, nghĩ là anh quên chia cho các em, nên tự chia cho các em ăn.”

“Trì hoãn được chút nào hay chút đó, anh cũng giúp nhà sạch sẽ lâu hơn chút mà.” Cô biết lời mình nói vô lý, cô thực sự không biết trả lời thế nào.

Trong lòng cô nghĩ nếu biết cuối cùng quà vặt cũng vào miệng các em, thì nên cho ăn sớm, ăn sớm còn tươi.

Cô có thể trả lời vậy không?

Không thể.

Tống Tầm Chu:

“Em không giận chứ?”

“Không giận, nếu anh vứt đi, em sẽ giận vì anh lãng phí đồ ăn quý giá, nhưng vẫn sẽ an ủi anh, không nói đó là lỗi của anh.”

“Ngọc Trân, anh kể những chuyện này chỉ muốn nghe em bảo vệ anh, nghe em bảo vệ anh vô điều kiện, anh rất vui.” Tống Tầm Chu không say, anh muốn say cũng khó mua được rượu.

Anh chỉ cần Ngọc Trân bảo vệ anh vô điều kiện, không trách anh cứng đầu, ích kỷ.

Tề Ngọc Trân chợt hiểu:

“Ra là vậy, bảo sao chuyện nhóm thí nghiệm rõ ràng không phải lỗi của anh, chỉ là thái độ của anh như đang hăm dọa, mọi người thấy anh có lỗi, nghĩ là anh là người so đo đúng không?”

Bảo sao cô thấy anh như say rượu, hóa ra chỉ muốn nghe cô bảo vệ để tìm sự an ủi.

“Anh không muốn tranh cãi đúng sai nữa.”

“Anh không sai, em đứng về phía anh vô điều kiện, nếu em có mặt lúc đó, em sẽ bảo vệ anh.”

Tống Tầm Chu nghĩ đến cảnh Tề Ngọc Trân bảo vệ mình, trên mặt anh cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười:

“Cảm giác em sẽ đứng trước mặt anh.”

“Em sẽ đứng chắn trước mặt anh, anh đừng lo, vì chuyện của anh, em nhất định phải mạnh mẽ một lần.”

Buổi tối trở về phòng, Tống Tầm Chu đã cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều và nói muốn xem thư.

“Không được, để mai xem. Buổi tối anh phải để em dỗ anh thêm chút nữa.” Tề Ngọc Trân không đồng ý.

Cô không nghĩ bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa. Ít nhất phải ngủ một giấc, mai là ngày nghỉ, ngủ dậy tâm trạng sẽ tốt hơn. Không cần đi học, làm gì có ai không vui đâu.

Tống Tầm Chu miệng nói:

“Anh đâu phải trẻ con.” Thực tế là đã chấp nhận đề nghị của cô.

Chấp nhận đề nghị của vợ xong, Tống Tầm Chu bắt đầu xoa vai, xoa đùi cho vợ, chỗ nào mỏi thì xoa chỗ đó.

Tề Ngọc Trân nhắm mắt tận hưởng dịch vụ mát-xa của chồng, sau khi dỗ dành anh một lúc, cô hỏi nếu họ không quen nhau, hiện giờ anh độc thân, gặp phải chuyện khó chịu như này sẽ tự giải tỏa thế nào.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 93



Cô đưa ra suy đoán của mình:

“Anh sẽ không dùng thức ăn để giải tỏa, có lẽ anh sẽ chọn dọn dẹp nhà cửa. Nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, tâm trạng sẽ tốt lên, những chuyện phiền phức chẳng còn là gì, không đáng bận tâm.”

Trước đây cô không nghĩ mình thích ăn, nhưng sau khi sống cùng chồng, ăn uống trở thành một niềm vui.

Trước đây ăn chỉ để sống, nhưng khi tâm trạng không tốt, ăn món chồng nấu, cô sẽ thấy phấn chấn, mọi cảm xúc tiêu cực tạm thời tan biến.

Cô ăn ngon thì tâm trạng sẽ tốt, còn chồng cô rõ ràng vẫn ăn để sống, món ăn dù ngon cỡ nào cũng là do anh tự làm, ăn mãi thành quen, không thấy ngon nữa.

Tống Tầm Chu không ngừng tay:

“Anh thích sạch sẽ không phải vì nó khiến tâm trạng tốt lên, mà vì nhìn môi trường bừa bộn sẽ khó chịu. Dọn dẹp chỉ tạm kiềm chế sự phiền toái, chứ không làm tâm trạng tốt hơn.

Chuyện nhóm thí nghiệm lần này không cần giải tỏa, chỉ là chuyện nhỏ, rời khỏi nhóm anh thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Nhóm thí nghiệm không có ý nghĩa đặc biệt với anh, nhưng với hai người kia thì không chắc. Người phụ trách nguyên liệu không có quyền lực lớn đến mức để thầy phải xin lỗi. Chỉ cần anh ta còn ở trong nhóm, chắc chắn sẽ không suôn sẻ.

Anh không thích kiêu ngạo, nhưng sau khi biết anh học Đại học Hoa Đô, vẫn có họ hàng tìm trưởng khoa và giáo sư của khoa, mong họ quan tâm tới anh.

Không phải gây khó dễ mà thực sự quan tâm, nhưng trưởng khoa và giáo sư bận rộn, không có nhiều thời gian để ý đến anh, nhưng vẫn tìm anh, động viên vài câu. Không biết họ có coi trọng anh không, chỉ biết anh đã để lại ấn tượng với họ, nếu phạm lỗi nhỏ họ cũng không làm khó anh, huống hồ là anh không phạm lỗi.”

“Thế tại sao mà...” Tại sao mà nhìn anh có vẻ rất tức giận.

“Là do em chiều hư anh.” Là người trong cuộc, Tống Tầm Chu không có chút gánh nặng, nhẹ nhàng nói ra.

Tề Ngọc Trân không biết nói gì, không ngờ là do mình.

Ba phút sau, ba phút rồi cô không nói gì, Tống Tầm Chu chủ động hỏi cô:

“Có phải em nghĩ anh kiếm chuyện, tính khí không tốt còn đổ lỗi cho em không?”

Tề Ngọc Trân quay người lại, không cần anh xoa vai nữa, ngồi đối diện với anh:

“Em không nghĩ vậy, em vừa hồi tưởng lại, nghĩ về mối quan hệ giữa chúng ta, nghĩ xem ai dựa vào ai nhiều hơn, nghĩ một lúc không ra, nên thôi không nghĩ nữa.

So với việc nghĩ đến chuyện này, em thấy được anh dựa vào là cảm giác rất tuyệt, vòng tay của em luôn mở rộng chào đón anh, dù vui hay buồn, vòng tay của em luôn có thể là điểm tựa của anh.”

Cô rất sẵn lòng chiều hư anh. Nói xong, cô mở rộng đôi tay, làm động tác muốn ôm anh.

Tống Tầm Chu ngồi dựa vào đầu giường:

“Em chỉ làm giang tay làm dáng thôi chứ gì, muốn anh vào vòng tay của em thì phải ngồi lên đùi anh.”

Anh nói thật.

Nói thật thì làm thật, ai sợ ai.

Tề Ngọc Trân ngồi xuống, kéo chồng vào lòng mình.

Ban đầu còn có chút khí thế, nhưng mất đi ngay, Tề Ngọc Trân thở dài:

“Em muốn nằm, hơi mệt, đợi khi nào hết mỏi, vòng tay em sẽ luôn mở rộng cho anh.”

Ba ngày thu hoạch mùa thu, vất vả cho cô quá.

“Đáng lẽ nên nằm trong chăn từ sớm, ngoài trời lạnh lắm.” Tống Tầm Chu không có ý kiến phản đối nào.

“Mai em có thể nằm một ngày không?”

“Em muốn nằm thì nằm, không cần hỏi ý kiến anh.”

“Em muốn anh nằm cùng em, nên mới cần hỏi anh, ngày mai chúng ta nằm trong chăn cả ngày được không? Ăn uống vẫn bình thường, chỉ là không muốn ngồi trong phòng đọc báo, đọc sách, học tập.” Cô nhìn chồng, ánh mắt mang vẻ đáng thương.

Tống Tầm Chu làm sao không đồng ý cho được:

“Em nằm trong chăn, anh cũng không có tâm trí học tập, thư thứ ba để chiều nằm trên giường đọc nhé?”

“Ừ, chỉ đọc thư thôi, không hại mắt, nằm trên giường đọc cũng được, anh có thắc mắc gì, em có thể trả lời ngay.”

Ba bức thư được viết theo thứ tự thời gian, bức đầu tiên là gần đây nhất, viết về thời gian sau khi đến Hoa Đô, bức thứ hai viết về thời gian kết hôn, bức thứ ba là trước khi kết hôn, cụ thể hơn là trước khi bắt đầu hẹn hò, thời gian xa nhất.

Tề Ngọc Trân không dựa vào lòng chồng để đọc thư, cô không phải đứa trẻ nhỏ, cô là người phụ nữ cao hơn 1m60, dựa vào lòng anh sẽ khiến anh khó đọc thư, nên cô nằm trong chăn, yên lặng chờ câu hỏi của anh.

Để đọc thư hẳn hoi, Tống Tầm Chu vẫn chọn ngồi dựa vào đầu giường, chỉ để chân trong chăn.

Ban đầu anh không mặc áo bông, vợ bảo mặc thì mặc, mặc áo bông ấm hơn chút, không bị lạnh, có thể tập trung đọc nội dung thư.

Mười mấy phút trôi qua.

“Đọc xong chưa? Có gì muốn hỏi không?” Tề Ngọc Trân đã ngủ trưa rồi nên không ngủ được nữa, giơ tay chọc vào chân chồng trong chăn.

Cô đang chờ anh hỏi câu hỏi.

Tống Tầm Chu:

“Không có gì muốn hỏi cả, trong thư em đã nói rất rõ, chỉ làm anh tiếc nuối thêm một điều nữa.”

“Có gì mà tiếc nuối, dù lúc đó anh cảm thấy buồn, em cũng không để anh buồn quá lâu, tối giao thừa anh thẳng thắn nói rõ lòng mình, tối hôm đó em đã tìm anh, đáp lại tình cảm của anh.”

Trong bức thư thứ ba, cô đã bày tỏ tình cảm thực sự của mình với anh.

Anh từng hỏi cô, liệu cô có ghét anh không, cô trả lời là không ghét.

Trong thư cô đưa ra câu trả lời chân thật nhất. Không chỉ không ghét anh, mà còn thích anh.

Anh từng hỏi cô, cô có người thích không?

Khi đó cô không trả lời trực tiếp, giờ đây cô vẫn nhớ tại sao cô không trả lời câu hỏi đó. Câu hỏi đó cần kết hợp với câu trả lời chân thật của cô, cô có người thích, người đó là anh.

Có lẽ không hẳn là thích, nhưng chắc chắn có cảm tình.

Trả lời có, sợ anh hiểu lầm cô thích người khác, cũng sợ anh hỏi kỹ, hỏi cô là ai. Trả lời không, lúc đó cô còn bối rối, thích anh, nhưng lại nghĩ cả hai không thể đến với nhau, cô luôn nghĩ rằng anh nông nổi nhất thời, bình tĩnh lại sẽ hối hận.

Cô không muốn cả hai hối hận nên không trả lời.

Sau này cũng không muốn cả hai hối hận nên cô mới đồng ý hẹn hò bí mật.

Những suy nghĩ trên đều được viết trong thư.

Tống Tầm Chu:

“Anh vẫn cảm thấy tiếc nuối, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, nghĩ lại thì khi đó anh đúng là có ý đồ xấu.”

Để anh suy nghĩ dưới góc độ của Tề Ngọc Trân, anh đúng là giống một bữa ăn miễn phí.

Nhưng trên đời không có bữa ăn miễn phí.

Ăn rồi thì phải trả giá.

Cũng giống như cha mẹ nuôi dưỡng bạn lớn khôn, khi cha mẹ già, bạn phải phụng dưỡng cha mẹ.

Cha mẹ hay con cái vô lương tâm, vốn là kẻ xấu thì khác.

Quan niệm của Tề Ngọc Trân khiến cô nghĩ họ không hợp nhau.

Tề Ngọc Trân:

“Nếu nói về việc học, chúng ta thực sự đã lãng phí nhiều thời gian, về tình cảm thì không. Tình cảm cần phải từng bước đi đến hiện tại, nếu ngay từ đầu đã ngọt ngào, giờ đây có lẽ chúng ta đã cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt rồi.”

Cô có ý kiến khác, hiện giờ dù ngọt ngào đến đâu, cũng không khiến cô thay đổi suy nghĩ, trước khi kết hôn vẫn phải giữ khoảng cách.

Nam nữ chưa kết hôn, dù có hẹn hò hay không cũng không nên vượt quá giới hạn.

Nói bây giờ bảo thủ cũng đúng, đa phần mọi người rất bảo thủ, giữ gìn sự khác biệt nam nữ, ví dụ như cô. Nói bây giờ không bảo thủ cũng đúng, có người không bảo thủ, như những con vật hoang dã chưa thuần hóa. Mỗi khi nghe chuyện cô gái mười mấy tuổi mang thai, cô đều cảm thấy rất khó chịu.

Ở công xã cô đã thấy khó chịu. Khi đến Hoa Đô học tập và đọc báo, thông qua học tập và đọc báo, cô được mở mang tầm mắt, hiểu biết về luật hôn nhân, biết luật hôn nhân cấm hôn nhân bao biện, cấm nuôi vợ từ nhỏ, biết độ tuổi kết hôn hợp pháp, nghĩ lại cô không chỉ khó chịu mà còn thấy đau lòng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 94



Cô gái mười mấy tuổi thì hiểu gì?

Nếu trở lại quá khứ, cô vẫn sẽ chọn giữ khoảng cách với Tống Tầm Chu khi anh chưa phải là chồng cô.

“Không cãi nhau, có chuyện nhỏ nào đáng để chúng ta cãi nhau? Anh muốn cãi cũng phải quay lưng lại với em và bịt tai lại mà cãi, nhìn em, nghe giọng em, anh không thể cãi được.” Anh đã hết giận từ lâu rồi.

“Em không thích khi anh giận anh sẽ quay lưng lại với em, dù anh giận ai, cũng không được quay lưng lại với em. Dù biết anh không giận em, em vẫn sẽ nghĩ anh giận em.”

Tống Tầm Chu không đồng ý ngay:

“Đôi khi anh giận, biểu cảm anh rất dữ dằn, anh không muốn làm em sợ.”

Anh không thể đảm bảo cảm xúc ổn định như Tề Ngọc Trân.

Tề Ngọc Trân rất ổn định, dù ghét giúp đỡ giáo viên hướng dẫn, cô cũng chỉ thỉnh thoảng phàn nàn vài câu, nhưng không mang cảm xúc chán ghét đó về nhà.

Cô có thể khó chịu trong lòng, nhưng vẻ ngoài trông như không có chuyện gì.

Tề Ngọc Trân:

“Em không sợ anh dữ dằn, chỉ cần anh không dữ với em, em đều thấy không sao.

Hoặc anh nằm trên giường giận, tóm lại đừng quay lưng lại em, nhớ lần trước anh giận Lan Hinh, em hỏi quan hệ giữa hai anh em sao lại tệ như vậy, anh nhớ lúc đó anh không muốn nhìn em, em đã làm gì?”

Anh nhớ lúc đó mình quay mặt không nhìn cô:

“Không phải không muốn nhìn em, là không muốn em bị dọa sợ bởi vẻ mặt của anh... Anh hiểu rồi, anh sẽ không quay lưng lại với em, nếu anh quay lưng lại, em cứ dùng chiêu lần trước.”

“Đừng nói nữa, em ngượng rồi đấy.”

“Em nhắc anh mà, lần trước em làm nũng với anh, anh không chịu nổi chiêu làm nũng của em nên mới giải thích quan hệ giữa anh và Lan Hinh tại sao tệ như vậy.”

Giờ Tề Ngọc Trân quay lưng lại với chồng, nhớ lời mình đã nói, khi xoay người còn cố ý nói rõ:

“Em không giận.”

Khi giận không được quay lưng, là quy tắc cô đặt ra, cô cũng phải tuân thủ.

Tống Tầm Chu gấp thư lại đặt vào phong thư:

“Muốn nghe thư hồi âm của anh không?”

Thư thứ ba không viết ra nữa, dùng lời nói.

Tề Ngọc Trân vừa quay lưng lại đã quay lại ngay:

“Muốn!”

Sau đó lại là khoảng thời gian ngọt ngào của hai vợ chồng.

Nghe câu trả lời của chồng, Tề Ngọc Trân đỏ mặt nói anh lừa cô:

“Rõ ràng đây là suy nghĩ hiện tại của anh, không phải suy nghĩ khi đó.”

Thư trả lời của thư kết hôn cũng vậy, không phải là suy nghĩ khi đó của anh.

“Khi đó anh là một kẻ ngốc, bây giờ là người thông minh, bây giờ anh không thể hiểu được tư duy của kẻ ngốc.”

Tề Ngọc Trân:

“Anh chơi xấu.”

“Mới mức độ này đã là chơi xấu rồi à? Muốn xem mức độ chơi xấu khác không.”

“Không muốn!”

Hai vợ chồng nói chuyện và đùa giỡn, mặt Tề Ngọc Trân càng đỏ hơn.

Tháng mười hai.

“Không mặc thêm được nữa, mặc thêm áo bông nữa thì cài cúc không nổi.” Cho dù sợ lạnh đến mấy, Tề Ngọc Trân vẫn cảm thấy mình đã mặc quá nhiều.

Lát nữa phải đến nhà ba mẹ chồng, cô không muốn mặc quá cồng kềnh, bây giờ chỉ cần giơ tay lên thôi cũng đã khó khăn rồi.

Tống Tầm Chu cầm lấy áo khoác bông của cô:

“Mặc thử áo khoác bông xem có cài cúc được không đã.”

Tề Ngọc Trân giơ tay lên, mặc áo khoác bông vào với sự giúp đỡ của chồng.

Khi cài cúc áo, Tống Tầm Chu mới biết cô không thể mặc thêm bất kỳ lớp nào nữa.

Tề Ngọc Trân mặc áo khoác bông xong:

“Tầm Chu, hơi chật, có thể cởi bớt một hai lớp áo ra không?”

“Hay là mặc áo khoác bông của anh, anh có hai cái.” Tống Tầm Chu càng nghĩ càng thấy khả thi nên đi lấy áo khoác bông của mình.

“Không cần đâu, cứ vậy đi, tạm thời không cởi ra, đến nhà ba mẹ rồi tính.” Tề Ngọc Trân kéo chồng lại, cô đành bỏ cuộc.

Áo khoác bông cô mua ở Hoa Đô rất rộng, hoàn toàn khác biệt với áo bông mặc ở quê nhà vào mùa đông.

Mùa đông ở Hoa Đô rất lạnh, đặc biệt là mấy ngày gần đây, cô mặc như gấu trúc đến trường, Du Niệm nói chắc chắn sẽ rất ấm.

Ấm áp thì không hẳn, chỉ là không quá lạnh.

Đi trên đường vào mùa đông, những chàng trai đến bắt chuyện một cách khó hiểu cũng ít hơn.

Bởi vì cô mặc như gấu trúc, khuôn mặt bị khăn quàng cổ và mũ che kín mít.

Khăn quàng cổ và mũ không chỉ che chắn gió lạnh mà còn che chắn cả những ánh mắt của những người khác phái chỉ xem mặt.

Chính vì mấy ngày nay trời quá lạnh, ba mẹ chồng đã đón ông bà nội về nhà ở, ở luôn đến ngày 23 tháng Chạp, sau ngày 23, mấy nhà sẽ cùng đưa ông bà về nhà cũ ăn Tết.

Tầm Kỳ được nghỉ học đúng ngày 22 tháng Chạp, có thể cùng mọi người về nhà cũ.

Lúc ông bà nội mới đến ở hồi tháng 10, Lan Hinh rất buồn, ông bà nội về nhà cũ, cô bé cũng rất buồn, tâm trạng hoàn toàn khác trước, không nỡ để ông bà đi.

Lan Hinh sống với ông bà nội một thời gian, biết ông bà nội rất tốt.

Mùa đông quá lạnh, dậy sớm ra khỏi nhà đi học quả là một cực hình, có ông bà nội ở nhà, dậy sớm có thể ăn sáng nóng hổi.

Tuy rằng rời khỏi chiếc giường ấm áp vào sáng sớm vẫn là một cực hình, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc cô ấy ở nhà một mình.

Hôm nay là ngày gia đình nhỏ của họ cùng ông bà nội sum họp, vẫn như mọi khi, mỗi nhà mang theo một ít thức ăn đến.

Lần này, hai vợ chồng họ không mang bánh đến, cô út đã dặn trước, bánh phải mới ra lò mới ngon, bảo họ đừng mang bánh, chỉ cần mang nhân thôi, nhân đậu phụ và nhân thịt cải muối.

Vừa có thể làm nhân bánh, vừa có thể làm nhân sủi cảo.

Tống Tầm Chu nghe thấy cô út đã quyết định thay họ mang gì rồi, không hiểu sao lại cứng họng nói rằng họ không định mang bánh đến.

Yêu cầu của cô út cũng không cao, đồng ý cũng chẳng sao, trước đây anh từng có việc nhờ cô út giúp đỡ, cô út đã giúp rồi, sau này biết đâu còn có việc cần nhờ cô út giúp đỡ, cô út có thể giúp thì sẽ không từ chối.

Anh không thể từ chối một yêu cầu nhỏ nhoi của cô út, vì vậy tự nhận mình đã có chút cứng đầu.

Cô út không để tâm đến việc cháu trai không hợp tác, nói là ông bà nội muốn ăn.

Ngồi bên cạnh, Tề Ngọc Trân nghe thấy ông bà nội muốn ăn, cô lập tức nhìn chồng.

Tống Tầm Chu bắt gặp ánh mắt biết nói của vợ, bèn tìm cho mình một bậc thang, miễn cưỡng đồng ý.

Dù là ông bà nội muốn ăn hay là cô út muốn ăn, làm nhân vẫn đơn giản hơn làm bánh.

Nhân được làm sau khi ăn sáng xong, cải muối đã được ngâm từ tối hôm qua, các nguyên liệu cần ngâm đều đã ngâm xong, sáng nay thời gian thoải mái, xào xong nhân, hai người mới thay quần áo ra ngoài.

Lúc này là hơn chín giờ, hẹn mười giờ đến nơi.

Tề Ngọc Trân không muốn thay áo khoác bông của anh, Tống Tầm Chu cũng không ép buộc, giúp cô đeo khăn quàng cổ, mũ và găng tay.

Cô đeo xong, đến lượt Tống Tầm Chu, anh nhanh nhẹn hơn nhiều, có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ mặc đồ.

Tề Ngọc Trân cảm thấy mình cũng có thể tự làm được.

Có một số việc cô không thể làm chỉ là vì chồng cô cho rằng cô không thể.

Tống Tầm Chu tìm chiếc khăn quàng cổ do chính tay Ngọc Trân đan choàng lên cổ.

Nhìn thấy anh đeo chiếc khăn quàng cổ do mình đan, Tề Ngọc Trân buột miệng:

“Tầm Chu, khăn quàng cổ em đan không ấm bằng khăn quàng cổ chúng ta mua, mấy hôm nay trời lạnh quá, hình như không thích hợp đeo nó.”

Vợ chồng bọn họ đều có hai chiếc khăn quàng cổ, một chiếc mua, một chiếc do đối phương tự tay đan.

Hôm nay, chiếc khăn quàng cổ mà chồng đeo cho cô chính là chiếc đã mua.

Vì trời quá lạnh, khăn quàng cổ sau khi giặt phơi trên ban công sẽ nhanh chóng bị đóng băng cứng ngắc, có thể dùng làm vũ khí, vì vậy khăn quàng cổ và một số quần áo, vật dụng dự phòng không đủ, không thể giặt thường xuyên, chiếc khăn quàng cổ cô đang đeo hôm nay, hai ngày trước đi học cũng đeo nó.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 95



Chiếc còn lại sau khi giặt giũ, phơi khô, cất vào tủ, đến sáng nay mới “tan băng”, có thể đeo lên cổ, vậy mà chồng vẫn chọn đeo chiếc “khăn quàng cổ bẩn” cho cô, ý đồ đã quá rõ ràng.

Không phải là vì giữ ấm sao?

Tống Tầm Chu:

“Anh là người Hoa Đô, từ nhỏ đến lớn sống ở Hoa Đô, cơ thể đã thích nghi với khí hậu nơi đây, anh biết chiếc khăn quàng cổ em đan cho anh có thể chắn gió giữ ấm, em thì khác, đến mùa đông em dễ bị ốm do thay đổi khí hậu, phải chú ý giữ ấm.”

Để đảm bảo “an toàn tuyệt đối”, ra khỏi nhà nhất định phải để Ngọc Trân ăn mặc như một chú gấu “kín không kẽ hở”.

“Được rồi... Ê, Tầm Chu, hình như bên ngoài có tuyết rơi.” Gấu trúc Ngọc Trân nhìn thấy gì đó qua khe hở của rèm cửa, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, chui vào trong rèm cửa, dán vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thật sự có tuyết rơi!

Tống Tầm Chu bước tới, không hề ngạc nhiên trước việc tuyết rơi bên ngoài:

“Chúng ta ra ngoài trước khi tuyết rơi dày hơn đi.”

“Được!” Tề Ngọc Trân có chút phấn khích.

Cuối cùng cũng được ra ngoài, Tống Tầm Chu xách giỏ trên tay, trong giỏ đựng hai bát nhân, bát úp ngược lên trên làm nắp đậy, một tay cầm ô.

Sắp bước vào thế giới tuyết trắng rồi, Tống Tầm Chu nhìn dáng vẻ phấn khích của vợ:

“Ngọc Trân, che ô đi, che cho em, không cần che cho anh.”

Tề Ngọc Trân khó hiểu:

“Niệm Niệm và Lan Hinh nói với em tuyết rơi ở Hoa Đô thường là tuyết khô, rơi vào quần áo, vào nhà giũ giũ là rụng, không làm ướt quần áo, không cần che ô.”

Cô không thích mùa đông nhưng cô thích tuyết.

Có lẽ là từ nhỏ đến lớn chưa được nhìn thấy tuyết rơi mấy lần, nên khi nhìn thấy tuyết thì có chút phấn khích.

Tống Tầm Chu giải thích:

“Che ô chủ yếu là để chắn gió.”

“Ừ ừ, em biết rồi, em che ô.” Tề Ngọc Trân ngoan ngoãn mở ô.

Lời chồng nói, thỉnh thoảng cô sẽ chọn cách nghe, nhưng không hoàn toàn nghe theo.

Gió thổi bên ngoài không tính là lớn, không đến nỗi thổi lật ô, chỉ là rất lạnh, cảm nhận được hướng gió thổi tới, cô bèn hướng ô về phía gió thổi tới, chồng cũng nằm trong “vùng bảo vệ” của cô.

Mặc dù việc che ô này cũng chẳng khác gì so với việc không che, nhưng cô vẫn muốn giúp chồng chắn gió một chút.

Tống Tầm Chu nhìn ra tấm lòng của cô, không nói gì, thầm nghĩ chiều nay hoặc tối về nhà nhất định phải ôm hôn Ngọc Trân thật nhiều.

Ba mẹ chồng muốn đón ông bà nội đến ở là vì trời quá lạnh, sợ ông bà ở nhà một mình xảy ra chuyện, dù sao thì nhà cũ chỉ có ông bà nội ở, không có con cái, cũng không có người giúp việc trông nom.

Ông bà nội có thể từ chối không đến, bọn họ vẫn chưa đến mức đi lại bất tiện, bọn họ đến đây không chỉ vì trời quá lạnh, mà còn có một nguyên nhân khác, đó là hồi trước đã diễn ra một hội nghị quan trọng.

Trên báo đều là tin trang nhất, độ phủ sóng không thua kém gì tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học năm xưa.

Khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học đối với ngành giáo dục chắc chắn là một sự kiện trọng đại, nhưng tạm thời chưa ảnh hưởng đến mọi tầng lớp xã hội, cũng không phải ai cũng quan tâm đến việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, hội nghị lần này quyết định bắt đầu thực hiện chính sách cải cách mở cửa, phạm vi ảnh hưởng của nó rất rộng.

Tề Ngọc Trân đã xem báo, báo chí không nói rõ hành động cụ thể, nhưng có thể biết được việc cải cách mở cửa sẽ bắt đầu từ nông thôn.

Nông thôn chính là lấy nông nghiệp làm chủ, mấy hôm trước đi học, có giáo viên chỉ nói vài câu về hội nghị, một số ít giáo viên rất quan tâm đến hội nghị đã dành hẳn một tiết học để phân tích với họ về đại hội lần này.

Nội dung giáo viên giảng khác với trọng tâm trên báo chí, nhưng có thể biết được chính sách được đưa ra trong đại hội lần này có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Thời trẻ của ông bà nội, ở quê còn có họ hàng thân thích, nhưng sau mấy chục năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện, họ hàng thân thích ngày càng ít, không phải đã khuất núi thì là xuất ngoại hoặc chuyển nhà đi nơi khác, “khu nhà giàu” ngày xưa ngày càng hoang vắng.

Hội nghị được tổ chức, ông bà nội rất muốn thảo luận với mọi người, nên quyết định đến đây ở, khu đại học có bạn bè lâu năm dễ dàng liên lạc, lại có con cái, tuy rằng ba người con đều theo đuổi ngành kỹ thuật, chỉ chuyên tâm nghiên cứu chuyên ngành của mình, không mấy quan tâm đến chính trị, nhưng những gì cần tìm hiểu đều đã tìm hiểu, bọn họ có thể thảo luận với con cái.

Con cái không giỏi ăn nói, còn có con rể, con rể của bọn họ rất nhanh nhạy, có thể nói chuyện trên trời dưới biển.

Đến nhà ba mẹ chồng, Tống Tầm Chu đưa giỏ cho em gái đang đứng ở cửa đón Ngọc Trân, còn mình thì phủi những hạt tuyết bám trên áo khoác của Ngọc Trân.

Tạm thời chưa định để cô cởi áo khoác bông ra, chỉ có thể phủi tuyết bằng cách này.

Tống Lan Hinh đang định nói gì đó thì bị giỏ anh trai đưa tới chặn họng, chỉ suy nghĩ ba giây đã xách giỏ vào bếp.

Trong nhà rất ấm áp, Tề Ngọc Trân kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra mũi miệng, cô hít một hơi thật sâu rồi chào hỏi ba mẹ chồng và ông bà nội đang ngồi trong phòng khách.

Không ngờ hai vợ chồng cô đến cũng coi như còn sớm, nhà chú hai và cô út đều chưa đến.

“Ngọc Trân mau lại đây sưởi ấm đi, ngoài đường lạnh lắm phải không.” Bà nội vẫy tay gọi Ngọc Trân lại gần.

Lan Hinh không ra ngay, mẹ chồng hình như nhận ra điều gì đó, đứng dậy đi vào bếp, không lâu sau trong bếp đã truyền đến tiếng nói chuyện.

Nghe giọng nói, hình như là mẹ chồng đang bảo Lan Hinh đừng có lén lút ăn vụng.

Tề Ngọc Trân:

“Bà nội, ngoài đường lạnh lắm ạ, còn có tuyết rơi nữa, con với Tầm Chu phủi tuyết một lát rồi vào ngay.”

Tuyết bám trên người đã được phủi sạch, ở trong nhà một lúc, người ấm lên một chút, hai vợ chồng tìm một chỗ ngồi cách ông bà nội một khoảng.

Bà nội vừa định bảo hai vợ chồng ngồi gần lò sưởi hơn một chút, Tề Ngọc Trân đã lên tiếng:

“Chúng con vừa mới từ ngoài vào, người còn mang theo hơi lạnh, sợ lạnh đến ông bà, đợi quần áo ấm lên rồi chúng con lại ngồi gần hơn.”

Bà nội bất đắc dĩ cười nói:

“Ngọc Trân vẫn chu đáo như vậy, lát nữa cô chú con đến, có tin là bọn họ sẽ lập tức xông đến hơ tay cho ấm không? Nhất là cô con.”

Cô vốn không nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Tống Hưng Hoa:

“Mẹ, nói về khoản hiếu thảo, e là không có mấy ai sánh bằng Ngọc Trân.”

Hiểu rõ tính cách và cách đối nhân xử thế của Ngọc Trân, cũng không có gì lạ khi cô lại có thể thu hút được người anh trai “xấu tính” nhà bọn họ.

Lan Hinh luôn miệng nói anh trai xấu tính, khó ở, thân làm ba mẹ, Tống Hưng Hoa và Thường Mẫn Tuệ cảm thấy tính con trai không đến nỗi tệ như con gái nói.

Nói xấu tính, khó ở thì cũng không hẳn, đương nhiên, cũng chẳng liên quan gì đến từ “hiền lành” cả.

Nếu con trai cả và con gái cãi nhau, mà vợ chồng họ lại ở nhà, nhất định sẽ không bênh vực bên nào, mà giả vờ bận rộn, phải vào phòng sách viết báo cáo, để mặc hai đứa tự giải quyết mâu thuẫn.

Hai tiểu tổ tông đều không thể chọc vào, bênh ai cũng không được, chi bằng không bênh ai cả.

Tề Ngọc Trân không dám nhận, đang định lên tiếng thì chồng đã nhanh miệng nói:

“Ba, không nên nói là hiếu thảo, phải nói là chu đáo, nói về khoản hiếu thảo, con thấy ba với cô chú đều không kém cạnh gì, chỉ là mọi người quá bận, không có thời gian ở bên cạnh ông bà.”

Nghe vậy, Tề Ngọc Trân rất hài lòng, gật đầu:

“Đúng vậy.”

Chồng đã nói ra những lời cô muốn nói.

Ông nội hỏi:

“Có thật không?”

Chỉ vỏn vẹn hai chữ đã nói hết những gì ông nội muốn hỏi.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 96



Tống Hưng Hoa thật sự không biết nói sao về việc trước đây ba mẹ cũng bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh mấy đứa con.

Thời đại đó quá đặc biệt.

Ba mẹ đã phải chịu đựng nhiều khổ cực hơn so với mấy đứa con của họ.

Đúng lúc ông ấy đang nghĩ cách chuyển chủ đề thì nhà em gái đã đến, ông ấy vội vàng đi mở cửa.

Coi như là thoát nạn rồi.

Tề Ngọc Trân không có ý định trốn tránh, đáp lời ông nội:

“Ông nội, ai mà chẳng biết nói lời hay ý đẹp, cháu chỉ là giỏi ăn nói thôi, ông đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của cháu đánh lừa.”

“Gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế?” Tống Tâm Hỉ vừa vào cửa đã nghe thấy Ngọc Trân tự hạ thấp bản thân, không khỏi tò mò.

Bà ấy đúng là đã xông thẳng đến bên lò sưởi để hơ tay, lúc đi đến còn mang theo một luồng gió lạnh.

Tống Tầm Chu nhìn cô xông thẳng đến lò sưởi, không khỏi muốn đưa tay lên che mặt.

Dượng không đi đến bên lò sưởi, sau khi ông ấy chào hỏi mọi người xong thì vào bếp để đồ đạc.

Vì ông bà ngoại đang ngồi bên lò sưởi, hai đứa em họ có phần sợ ông bà ngoại, nên không dám đến gần.

Chỉ có cô là mang theo một luồng gió lạnh đi qua.

Tống Hưng Hoa nói đầu đuôi câu chuyện cho em gái nghe.

Tống Tâm Hỉ nghe xong, biết là có liên quan đến mình, cũng không hề tức giận, thậm chí còn nói:

“Lời ngon tiếng ngọt cũng phải xem là ai nói ra, nếu là con nói, mẹ chắc chắn không thèm hỏi mà sẽ quát con năm chữ im miệng, không có cửa.”

Bà nội bặm môi, giúp con gái phủi tuyết bám trên áo khoác bông:

“Con mà nói lời ngon tiếng ngọt với ba mẹ, chắc chắn là đã gây ra chuyện rắc rối gì rồi, chỉ khiến ba mẹ thêm đau đầu thôi.”

Bà nội bặm môi là để không phải bật cười, ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng bà nội đang rất tốt.

Ông nội tán thành với lời bà nội nói, hai đứa con trai nói lời hay ý đẹp thì bọn họ chẳng có cảm giác gì, nhưng nếu một ngày nào đó con gái mà nói lời ngon tiếng ngọt với bọn họ, thì chắc chắn là đã gây ra chuyện rắc rối hoặc đang chuẩn bị đi gây chuyện.

Tống Hưng Hoa rất đồng tình với lời ba mẹ nói, em gái ở trong nhà đúng là một kẻ lạc loài.

Có cô ở đây, trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt.

Thường Mẫn Tuệ lôi con gái ra khỏi bếp, không cho bà ấy vào bếp trước khi ăn cơm trưa.

Nếu còn để bà ấy ở trong bếp, cơm trưa sẽ bị ăn hết sạch.

Tống Lan Hinh có chút không phục:

“Mẹ, mẹ nói quá rồi đấy, một mình con làm sao ăn hết được cơm của cả nhà, con nhiều nhất chỉ ăn hết phần của hai người là cùng, ăn thêm nữa là không nổi đâu.

Ừm, phần ăn của hai người cộng thêm phần ăn vặt của một người là hết cỡ rồi.”

Bà ấy bê ghế ngồi xuống cạnh chị dâu, trò chuyện cùng chị dâu.

Vào đông rồi, ra ngoài càng thêm khó khăn, bà ấy đã lâu rồi không gặp chị dâu, có rất nhiều chuyện muốn nói với chị dâu.

Mọi người đang ngồi trong phòng khách, vốn đang trò chuyện rôm rả, thì nhà chú hai đến, đột nhiên không ai nói gì nữa, trong phòng khách im lặng đến lạ thường.

“Có chuyện gì vậy? Sao chúng tôi vừa đến là mọi người im bặt thế?” Chú hai vừa nghi ngờ vừa cầm lấy chổi lông gà bên cạnh định phủi tuyết.

Trong nhà chưa đủ ấm để bọn họ có thể lập tức cởi áo khoác bông ra, chỉ có thể phủi tuyết trước đã.

Tống Hưng Hoa ra mở cửa cho em trai, bảo em trai đừng dùng chổi lông gà, chổi lông gà vừa mới được dùng để phủi bụi cách đây không lâu.

Sau khi Tống Hưng Hoa lên tiếng, phòng khách lại trở nên náo nhiệt, mọi người lại tiếp tục trò chuyện.

Nhà chú hai từ bỏ việc dùng chổi lông gà phủi tuyết, chuyển sang phủi bằng tay, phủi gần xong rồi, bọn họ đứng cách một khoảng, chào hỏi ông bà nội xong thì đi vào bếp sưởi ấm.

Sau khi nhà chú hai vào bếp, cô nhỏ giọng nói với ông bà nội:

“Chắc chắn là do lò sưởi trong phòng khách quá nhỏ, nếu con không ở đây, anh hai nhất định sẽ là người đầu tiên chạy đến bên lò sưởi để hơ tay.”

Bà nội:

“Con là người còn chưa phủi hết tuyết đã chạy vào đây rồi, anh hai con thì khác.”

Luồng gió lạnh mà con gái mang vào suýt chút nữa khiến bà ấy lạnh run người.

Dượng đi từ trong bếp ra, ngồi xuống bên cạnh vợ, ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra:

“Tâm Hỉ, không cần phải tranh cãi nữa, anh hai em đúng là điềm đạm hơn em, em chỉ có lúc làm việc liên quan đến chuyên môn của mình thì mới cẩn thận tỉ mỉ thôi, còn những lúc khác thì khá là cẩu thả... Mà đã làm trong lĩnh vực mà mình chuyên tâm nghiên cứu thì cẩn thận tỉ mỉ đã là rất giỏi rồi.”

Ông ấy vẫn là người rất biết giữ mình, sợ về nhà bị vợ trả thù.

Tống Tâm Hỉ hừ một tiếng, bảo cháu trai và chồng cùng vào bếp nấu cơm.

Bà ấy không nói thẳng với chồng, mà là nói với cháu trai, nhưng cũng là đang đuổi khéo chồng.

Tống Tầm Chu không có ý kiến gì, đi vào bếp trước.

Vợ đang trò chuyện với em gái, anh trở thành người vô hình, chi bằng vào bếp.

Ở trong bếp được mười mấy phút, Tống Tầm Chu quay lại phòng khách, đưa áo khoác bông, mũ và găng tay vừa cởi ra cho Ngọc Trân cất giữ.

Tề Ngọc Trân ngẩng mặt nhìn chồng:

“Cởi áo khoác bông ra rồi có lạnh không?”

“Trong bếp ấm lắm, em đừng lo, anh thấy nóng quá nên mới đưa cho em cất giữ, lúc nãy anh chủ yếu là vào bếp để sưởi ấm, em lấy áo khoác bông của anh đắp lên người đi.”

“Em đắp lên chân là được rồi.”

Hai vợ chồng nói chuyện với nhau vài câu, Tống Tầm Chu lại vào bếp.

“Chị dâu, chiếc khăn quàng cổ này là do chị tự tay đan phải không?” Tống Lan Hinh chú ý đến chiếc khăn quàng cổ của anh trai.

Tề Ngọc Trân:

“Là chị đan, tay nghề của chị không được tốt lắm, không đan được hoa văn gì cả.”

“Khá lắm rồi, đến cả khâu vá quần áo em còn khâu lộn xộn... Chị dâu, hội chợ ở trường chị đã kết thúc từ lâu rồi phải không?” Tống Lan Hinh vẫn còn nhớ đến hội chợ ở đại học Nông Nghiệp.

Sau khi đi một lần, gần như ngày nghỉ nào trước tháng 12 cô ấy cũng đến hội chợ, mua một ít đồ ăn vặt về nhà nhấm nháp cả tuần.

Sang tháng 12, trời lạnh quá nên cô ấy không đến đó nữa.

Tháng 11 trời đã bắt đầu chuyển lạnh rõ rệt, cô ấy đều ngủ nướng đến tận trưa, đợi đến chiều mới lề mề đi.

Tề Ngọc Trân gấp chiếc khăn quàng cổ của chồng lại, đặt lên áo khoác bông:

“Tháng 12 không tổ chức nữa, trời lạnh quá, hơn nữa lại sắp đến kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều phải tập trung ôn tập, tạm thời không có thời gian bày hàng, chắc là phải đến một, hai tháng sau khi khai giảng năm sau mới có thể bày hàng trở lại, đến lúc đó chị sẽ báo cho em biết.”

“Nhất định phải báo trước cho em biết đấy nhé.”

Vừa nói đến đây, dượng từ trong bếp đi ra, hỏi mọi người trong phòng khách xem ai rảnh rỗi bóc giúp ông ấy ít tỏi.

Dượng bê ra một thau tỏi to, Tề Ngọc Trân đặt áo khoác bông của chồng sang chỗ khác, là người đầu tiên xung phong bóc tỏi, Tống Lan Hinh cũng hùa theo.

Dượng không đưa hết chỗ tỏi cho hai người bọn họ, trừ ông bà nội ra, mọi người đều được chia tỏi, cứ hai ba người một bát để đựng tỏi đã bóc vỏ.

Vốn còn thấy lạ tại sao ai cũng được chia tỏi, hơn nữa hai ba người một bát, có cần thiết phải làm vậy không?

Cho đến khi dượng bê thêm một thau tỏi nữa ra chia cho mọi người.

Lần này, ngay cả ông bà nội cũng gia nhập đội quân bóc tỏi.

Tống Lan Hinh nhìn mớ tỏi to tướng:

“Trưa nay chúng ta ăn đại hội các món tỏi sao? Tỏi xào, tỏi sống, tỏi hấp, tỏi kho, bánh nhân tỏi...”

Cô ấy đọc vanh vách một tràng các món ăn được chế biến từ tỏi.

Tống Tâm Hỉ lên tiếng giải thích thay chồng:

“Bạn của chồng con biếu cho chồng con rất nhiều tỏi, có lẽ là mong chồng con năm mới miệng thối hơn một chút, mắng học sinh nặng lời hơn một chút, nhưng mà trời lạnh quá, nấu nướng cũng hơi bất tiện, cả nhà con đều ăn cơm ở căn tin trường, chẳng ai có tâm trạng bóc tỏi nấu nướng cả, chi bằng mang chỗ tỏi này đến đây, mọi người cùng nhau bóc, cùng nhau ăn, giải quyết sớm cho xong.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 97



Lời nói trêu đùa của cô khiến bà nội phải mắng yêu một câu, người ta tốt bụng tặng đồ cho, con còn xuyên tạc ý tốt của người ta.

Bị mẹ mắng một câu, cô vội vàng nịnh nọt.

Tề Ngọc Trân cũng không nhịn được cười.

Bà nội lên tiếng:

“Bóc tỏi xong nhớ rửa tay bằng xà phòng cho sạch sẽ, kẻo trong găng tay ám mùi tỏi.”

Trước khi ăn cơm, nhà bọn họ đều phải rửa tay, nghe bà nội dặn dò, mọi người đều đồng thanh đáp lại.

Ăn xong bữa trưa ngập tràn các món tỏi, cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách trò chuyện, cuối cùng cũng đi vào chủ đề đại hội.

Tề Ngọc Trân là phận con cháu, không tiện chen ngang, im lặng ngồi bên cạnh chồng, lắng nghe người lớn nói chuyện về cải cách mở cửa.

Có lẽ là sợ con cháu buồn chán, nói chuyện được khoảng hơn nửa tiếng, Tống Tâm Hỉ bèn khai đao từ con cái nhà mình trước, hỏi bọn trẻ có suy nghĩ gì.

Bọn họ nào có suy nghĩ gì, bọn họ đều nói giai đoạn này chỉ mong sau này thi đại học đừng trượt là được.

Trừ Lan Hinh và Tầm Kỳ ra, mấy đứa em họ còn lại, đứa lớn nhất cũng mới chỉ học cấp ba.

Bảo bọn họ nghĩ đến những chuyện khác ngoài thi đại học quả thật là hơi thiếu thực tế.

Cô hỏi han từng đứa một, cuối cùng hỏi đến con cái nhà anh cả.

Tống Tầm Chu không nói gì, Tống Lan Hinh bày tỏ một chút suy nghĩ của mình về việc mở cửa.

Cô ấy học chuyên ngành văn học, mà đã học văn học thì không thể không nhắc đến văn học nước ngoài.

Mặc dù cô ấy không được ra nước ngoài như ba mẹ, nhưng đối với thế giới bên ngoài, cô ấy vẫn có những suy nghĩ của riêng mình.

Cuối cùng cô ấy cũng nói rõ những suy nghĩ đó là do tác phẩm văn học mang lại cho cô ấy, cô ấy biết thực tế chưa chắc đã như vậy, nhưng việc mở cửa là rất cần thiết.

Đến lượt Tề Ngọc Trân, Tề Ngọc Trân chưa từng ra nước ngoài, cũng không học văn học, cô không thể đưa ra bất kỳ suy nghĩ nào về việc mở cửa, chủ đề được cô tập trung nói đến là việc cải cách nông thôn, cô không nói đến các biện pháp cải cách, mà chỉ nói đến những tai hại của việc thực hiện tập thể hóa ở giai đoạn hiện tại.

Chính bởi vì ba cô là đội trưởng đội sản xuất, cô mới có thể nhìn thấy những tai hại của việc tập thể hóa.

Tống Tầm Chu đã từng sống ở đội sản xuất Phong Đăng năm năm, lúc vợ đang nói, anh sẽ bổ sung thêm một vài câu.

Những người chưa từng xuống nông thôn thì sẽ không thể nào hiểu được hiện tại việc tập thể hóa có bao nhiêu vấn đề, anh nói rõ ràng:

“Nếu không có ba mẹ gửi tiền phụ cấp anh, chỉ dựa vào bản thân thì có thể chết đói, đi đào rau dại cũng chưa chắc đã tranh giành lại người khác.”

Tề Ngọc Trân:

“Bây giờ trên cả nước vẫn còn rất nhiều người phải chịu cảnh đói khổ, nếu tiếp tục thực hiện theo chính sách cũ, thì việc muốn được ăn no mặc ấm là điều rất xa vời, cải cách nông thôn là việc bắt buộc phải làm.”

Ông bà nội đều đồng tình với lời Ngọc Trân nói, vấn đề ăn no mặc ấm là vấn đề lớn, hiện tại bọn họ có tiền cũng không mua được đủ lương thực.

Mười năm đại nạn không vét sạch tài sản của ông bà nội, con cái trong lĩnh vực của họ cũng được coi là nhân tài, bậc lương cao, tiền lương kiếm được cao hơn 99% người dân cả nước, vậy mà bọn họ còn không được ăn ngon mặc đẹp, huống chi là người dân lao động bình thường.

Cho tới bốn giờ chiều, mọi người ai về nhà nấy.

Lúc đó bên ngoài còn có tuyết rơi. Qua mấy tiếng, mặt đất và nóc nhà đã có một tầng tuyết đọng.

Hai vợ chồng không bung dù trên đường về nhà. Tống Tầm Chu một tay xách rổ, một tay đỡ Ngọc Trân để cô không bị trượt chân ngã xuống đường. Trên đường ddi, hai vợ chồng không nói một câu, về đến nhà thì lập tức vào phòng ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm.

Đến mùa đông, Tề Ngọc Trân mới biết đốt lò than không phải dễ, với lại lúc ra ngoài vẫn phải để lò cháy, không nên dập tắt.

Nếu dập tắt thì kết quả là về đến nhà sẽ lạnh gần chết, nhiệt độ trong nhà và bên ngoài không có gì khác nhau.

Không thể nào che kín căn phòng đến mức không còn kẽ hở được, vì vậy nên phải đốt lò.

Tề Ngọc Trân:

“Chiều nay trò chuyện thật là thoải mái, em rất muốn nhanh đến tết ông công ông táo, cả nhà mình cùng gặp nhau rồi cười nói vui vẻ như vậy."

Ý kiến của ông bà, chú bác về chuyện cải cách nông thôn có thể vô cùng hợp lý và thấu đáo, nhưng mọi người cũng không phản bác cô, còn chân thành nghe cô nói chuyện rồi biểu đạt quan điểm của mình.

Góc nhìn của mọi người đều xuất phát từ những lý lẽ của cô, đứng trên lập trường của cô mà giảng giải, khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.

Cô và chồng mình có những người thân thật tuyệt.

Tống Tầm Chu thì lại suy nghĩ khác, anh không quá thích cảnh tượng cả nhà tụ tập náo nhiệt.

Tuổi anh cách xa cô chú, ngành nghề theo học cũng khác nhau nên không có câu chuyện chung để nói.

Không nói chuyện được với người lớn, còn những người cùng thế hệ cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Đến cả em trai ruột, em gái ruột của mình mà anh cũng không nói chuyện nhiều, vậy thì càng không cần nhắc tới các anh em họ.

Anh hoàn toàn không thân thiết gì với họ

Anh cũng không muốn chủ động tìm chủ đề để nói chuyện phiếm. Đa phần anh chỉ mở miệng để tiếp lời Ngọc Trân hoặc trả lời câu hỏi của mọi người.

Ngọc Trân đã giúp anh thay đổi, nhưng cũng không thể thay đổi anh hoàn toàn.

Khi rời khỏi ngôi nhà nhỏ của hai người, anh vẫn chính là anh.

Không thể nói là hoàn toàn giống nhau. Khi ở bên cạnh Ngọc Trân, cuối cùng trên người anh cũng có một sự ấm áp chân thực, không cẩn phải giả vờ.

Nhìn vẻ mặt Ngọc Trân, anh không thể nói những lời làm cô mất hứng:

“Tết sẽ đến rất nhanh thôi, đến lúc đó em có thể ăn kẹo mạch nha, cùng mọi người làm bánh trôi và sủi cảo."

Cô cố ý nhắc đến tết là vì muốn ăn sủi cảo và bánh trôi, cô muốn ăn cả hai, ông bà nội cũng đồng ý.

Với độ tuổi của cô thì hoàn toàn có thể tự quyết định được, anh và các chị dâu cũng sẽ không phản đối, chủ yếu là vì có ông bà và ba mẹ ở đây, cô đã quen để họ quyết định..

Tề Ngọc Trân càng thêm chờ mong:

“Còn có thể cắt giấy cắt hoa, dán câu đối xuân nữa. Câu đối xuân phải do ông nội tự mình viết, em muốn xem mọi người viết câu đối xuân."

Ông nội viết chữ nhất định sẽ rất đẹp.

Tống Tầm Chu phụ họa:

“Anh đã nghiên cứu một vài kiểu cắt giấy hoa rồi, nhà thuê thì không dán được, nhưng nhà ba mẹ thì thoải mái."

Sau khi Tề Ngọc Trân thấy ấm hơn, cô bắt đầu nói đến chuyện khăn quàng cổ với chồng:

“Lan Hinh đoán ra chiếc khăn anh mang hôm nay là do em đan, con bé có khen em vài câu. Nếu biết trước thì em đã mang chiếc khăn anh làm cho em, anh đan khăn khéo hơn em nhiều, còn có hình bông hoa nữa, con bé mà thấy chắc còn khen nhiều hơn nữa."

"Không cần nó khen anh, nó biết em đan khăn quàng cổ cho anh là được rồi."

Tề Ngọc Trân mơ hồ nhận ra chồng mình cố ý mang khăn quàng cổ do cô làm để đi họp mặt gia đình tụ hội. Nếu anh đã có ý muốn khoe, vậy thì cô sẽ cố ý đề cập đến chuyện khăn quàng, cho anh biết em gái anh có phát hiện chi tiết khăn quàng cổ.

Nghe ra sự tự hào trong giọng nói của anh, cô biết mình đã không đoán sai.

Đúng là anh muốn khoe khoang.

"Tầm Chu mau đến đây viết câu đối." Ông nội gọi cháu trai lớn tới.

Ngọc Trân vẫn đang đứng xem ông nội viết câu đối xuân. Ngoại trừ lúc nấu cơm, Tống Tầm Chu cả ngày đi theo tất nhiên cũng đang đứng cách ông nội không xa.

Nghe ông nội gọi tên mình, anh rất tự nhiên tiếp nhận bút lông, bắt đầu viết câu đối xuân.

Mọi người không cầu mong danh lợi khi viết câu đối xuân, vì họ đã có rồi. Vậy thì nội dung nên liên quan đến bình an khỏe mạnh.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 98



Tống Tầm Chu không sáng tác ra câu đối xuân mới, anh chỉ dựa trên câu đối mà ông nội đã viết rồi viết lại bằng nét chữ Khải mà anh tương đối thích.

Anh thích chữ Khải chủ yếu là vì nó tinh tế.

Tề Ngọc Trân: !!!

Cô còn định trước khi về nhà mừng năm mới sẽ xin ông nội một bộ câu đối xuân mang về nhà dán.

Chữ của ông nội quá đẹp.

Cô biết chồng mình viết chữ tinh tế đẹp mắt, không ngờ khi anh dùng bút lông viết cũng có thể ổn định và đẹp đến vậy!

Đúng là cao thủ giấu nghề!

Có rất nhiều người đứng xem nhưng Tống Tầm Chu không hề run tay, anh viết xong câu đối một cách vô cùng mượt mà.

Anh viết xong, bà nội cũng gọi Ngọc Trân tới thử một chút.

Tề Ngọc Trân vội lắc đầu:

“Bà nội, cháu chưa từng viết chữ bằng bút lông,bà cứ để cháu về nhà luyện tập rồi sau hẵng viết ạ. Năm nay thì không được đâu, cháu sợ lãng phí giấy đỏ."

Không giống với sự rụt rè của chị dâu, Tống Lan Hinh lại chủ động yêu cầu được viết một bộ câu đối xuân.

Thấy cháu gái hào hứng, ông bà nội chắc chắn sẽ không từ chối.

Tống Lan Hinh bắt đầu viết. Chữ của cô ấy không phải kiểu gọn gàng cứng cáp như chữ Khải mà là theo phong cách hành thư. Cô ấy cũng kết hợp cả nét chữ thảo của mình, viết mượt mà như nước chảy mây trôi.

Viết xong, cô ấy rất thoả mãn. Ông bà nội nhìn thấy nét mặt chờ được khen của cháu gái nên cũng không tiếc lời khen ngợi.

Tống Tâm Hỉ nghe thấy thì không nhịn được mà nói một câu:

“Vậy mà ba mẹ còn chưa khen con gái lời nào hết."

Bà nội:

“Được, vậy con viết câu đối đi rồi ba mẹ khen con."

Chồng bà ấy liền lên tiếng:

“Mẹ, hay là đừng để cho Tâm Hỉ viết. Mấy năm nay vợ con càng ngày càng viết ngoáy, ngoại trừ con thì không có mấy người đọc hiểu được chữ cô ấy đâu. Lỡ ba mẹ nhìn thấy thì nhất định sẽ tức giận mắng cô ấy, vừa hết năm cũ mừng năm mới, không thể nổi giận mắng chửi người ta vào dịp này được."

Tống Tâm Hỉ đưa tay nắm lỗ tai chồng:

“Ông ngứa đòn đúng không?"

Sao bà nội lại không hiểu tính cách con gái mình được chứ?

Từ khi còn bé, bà ấy đã không thể nào ngồi yên một chỗ luyện thư pháp, khi lớn lên càng không thể.

Đúng là có lúc ông bà cũng vô cùng bực tức, thế là bà nội liền chuyển hướng sang mấy đứa cháu, hỏi bọn họ có ai muốn thử không.

Có người muốn, có người không. Những ai muốn thử đều được bà nội phát cho giấy đỏ viết câu đối, để bọn họ tự do phát huy.

Thật sự tìm không được khuyết điểm trên tờ thư pháp của cháu trai lớn, bà nội cũng chỉ có thể nói hai chữ “nhàm chán”. Đứa cháu này theo đuổi sự hoàn hảo, không có gì thú vị.

Cứ để mấy đứa nhỏ thử viết câu đối xuân, cho dù có vẽ tranh trên đó cũng không sao, bà và ông bạn già còn có có cái để đùa vui.

Tết ông công ông táo trôi qua, cả nhà cùng xuất phát về quê.

"Ngọc Trân, em cùng anh quét dọn phòng, trải lại chăn mền mới rồi mới xuống nhà được không?" Anh cảm thấy Ngọc Trân người thì đang đứng trước mặt anh, nhưng trái tim đã bay đến nhà ông bà nội rồi.

Tề Ngọc Trân đồng ý, cùng chồng quét dọn vệ sinh.

Đúng là tâm trí cô đã bay đến chỗ ông bà nội. Nhanh chóng quét dọn xong, cô và anh đi cắt giấy hoa, chuẩn bị dán câu đối xuân.

Từ tết ông công ông táo, họ chuẩn bị không ít hoa giấy và câu đối xuân, chuẩn bị hôm nay ăn cơm trưa xong là bắt đầu trang trí.

Cô vẫn còn muốn nhờ ông nội viết thêm một bộ câu đối, chờ đến tết âm lịch là mang về nhà.

Sau này cô sẽ mừng năm mới ở Hoa Đô một năm, ở quê một năm.

Tuy chồng cô cũng có thể viết được câu đối xuân rất đẹp, nhưng cô không nhờ anh viết là vì muốn mang lại niềm vui cho ông bà nội.

Ông bà nội cũng nói chữ Khải Tầm Chu viết còn đẹp hơn so với chú và ba anh, tìm không ra khuyết điểm.

"Nhàm chán" thì không tính khuyết điểm, và c*̃ng không thể nói ra để làm tổn thương cháu trai lớn được.

Tề Ngọc Trân nói cô muốn nhờ ông bà nội viết.

Biết rõ Tầm Chu viết chữ rất đẹp nhưng lại nhất quyết muốn lấy câu đối của ông bà nội, làm sao ông bà nội không nhận ra suy nghĩ của cô được chứ?

Hai ông bà cụ bị cô chọc cười, đồng ý viết cho cô một bộ.

Tống Tầm Chu thích sạch sẽ. Quét dọn xong căn phòng, trải giường, xếp chăn nệm xong đã đến giờ cơm trưa. Lan Hinh đứng dưới lầu hô to, mời anh trai và chị dâu xuống ăn cơm.

Suốt thời gian này, mọi người đều ăn cơm ở nhà ông bà nội, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi mới về nhà ba mẹ.

Phòng của hai vợ chồng ở lầu hai, Tề Ngọc Trân đứng ở cửa sổ vẫy tay với Tống Lan Hinh, ra hiệu mọi người cứ đi trước.

Tống Lan Hinh thấy cô vẫy tay thì cũng vẫy tay lại, ra hiệu mình đã biết rồi đi về nhà ông bà nội trước.

Tề Ngọc Trân kéo màn cửa lên, đang định mở cửa đi xuống thì bị Tống Tầm Chu kéo lại.

"Ôm em một lúc đã." Tống Tầm Chu không biết hôm nay có thể quay về nghỉ trưa không.

Anh không chịu nổi việc từ sáng sớm đến tối chỉ có thể nhìn Ngọc Trân mà không thể có bất kỳ cử chỉ thân mật nào với cô.

Tề Ngọc Trân cảm thấy chồng nghiện mình rồi. Cô không từ chối anh nhưng vẫn có yêu cầu:

“Anh ngồi xuống đi, để em chủ động ôm anh, chỉ âu yếm mười giây thôi đó."

Cô chủ động ôm anh và anh chủ động thân mật với cô là hai cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Khi cô chủ động thì sẽ không dễ đỏ mặt.

Tống Tầm Chu không có ý kiến, chỉ ngồi ở mép giường chờ cô.

Tề Ngọc Trân choàng tay lên cổ anh, cúi đầu bắt đầu hôn anh.

Sự thực chứng minh, mặc kệ là ai chủ động thì kết quả cũng không khác gì nhau, cô vẫn đỏ bừng mặt vì thẹn thùng và căng thẳng.

Lúc xuống nhà, cô phải dùng khăn quàng cổ và mũ che kín mặt. Sau khi xác định ba mẹ và em trai không có trong nhà, cô mới kéo khăn quàng cổ xuống.

Rời khỏi nhà, đi ra ngoài hít không khí lạnh, Tề Ngọc Trân lạnh run nhưng cũng yên tâm hơn.

Khuôn mặt đỏ bừng sẽ nhanh chóng biến thành đỏ do khí lạnh, mọi người sẽ không nhận ra điểm khác thường.

Tống Tầm Chu:

“Nhìn không rõ lắm đâu, nhưng em không cần kéo khăn quàng cổ xuống, cứ che lại đi."

"Chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi, không sao hết. Mau khóa cửa rồi đến nhà ông bà."

Đây cũng là lần đầu tiên Tề Ngọc Trân đón gió cơn lạnh như dao cắt của Hoa Đô kể từ khi mùa đông bắt đầu.

Tống Tầm Chu:

“Lần sau sẽ không hôn em lúc sắp phải ra ngoài nữa."

"Cảm ơn anh Tống đã thông cảm nhé." Tề Ngọc Trân hít hít mũi, cố gắng kiềm chế để không cúi gằm mặt mà đi.

Cả hai nhanh chóng đến được nhà ông bà nội, Tề Ngọc Trân kéo khăn quàng cổ lên che khuất mặt.

Vào trong nhà, nhìn thấy ông bà nội, cô mới để lộ mặt. Bà nội thấy bộ dạng cô như thế nên liền bảo cô đến cạnh bếp lò sưởi ấm.

Lần này không cần lo lắng ông bà nội nhìn kỹ nữa, vì ông bà không ở gần bếp lò.

Tề Ngọc Trân nghe lời bà nội đi sưởi ấm, Tống Tầm Chu cũng đi theo cô.

Bữa trưa hôm nay có món mì sợi, mì sợi nấu khá nhanh, do có nhiều người nên cả nhà nấu hai ba nồi, không tốn thời gian.

Đến khi hai vợ chồng trẻ sưởi ấm xong thì nồi thứ nhất đã được xử xong xuôi, chuẩn bị chuyển qua nồi thứ hai.

Đến tận lúc ăn trưa xong, Tề Ngọc Trân mới không cảm thấy lạnh nữa. Cô vui vẻ dán câu đối xuân và cắt giấy dán hoa cùng các em trai em gái.

Em rể Tầm Kỳ phụ trách việc dán giấy, anh trai Tầm Chu thì được phân công đi mua thức ăn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.

Mọi người rất ăn ý, không ai hỏi đến chuyện thi đại học của Tống Tầm Kỳ. Không riêng gì người lớn, mấy đứa trẻ cũng không nhắc tới.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 99



Cũng có thể không phải là ăn ý, mà do họ vẫn chưa phát hiện được việc thi đại học khó khăn chỗ nào đối với Tầm Kỳ.

Tính tình của Tầm Kỳ khá giống anh trai Tầm Chu. Tề Ngọc Trân cũng thấy việc thi đại học không khó đối với cậu ấy, không có chuyện gì để khiến Tầm Kỳ căng thẳng.

Ngược lại, với em gái Ngọc Liên ở nhà, tháng nào cô viết thư về cũng phải động viên em gái thi đại học. Cô muốn em gái không sao nhãng nhưng cũng đừng để bản thân thấy quá áp lực.

Thật ra em gái cô không thể nào thi tốt hơn Tầm Kỳ. Vẫn chưa biết đợt thi tháng bảy này có tổ chức đồng nhất trên cả nước không. Nếu không thi chung thì nên để Tầm Kỳ tham gia thi đại học ở quê cô, nhất định cậu ấy sẽ có kết quả tốt hơn Ngọc Liên.

Cô cũng không cảm thấy em gái mình kém cỏi. Môi trường sống và sự giáo dục em cô nhận được không hề giống Tầm Kỳ, làm sao có thể so sánh được?

Cô đã biết trình độ văn hóa của cả nhà. Không nói đến ba mẹ chồng và cô chú, chỉ riêng ông bà nội đều đã từng học qua đại học.

Những sinh viên cùng lứa với ông bà nội có sức học cực kỳ khó tưởng tượng đối với lớp thanh thiếu niên bây giờ. Rất nhiều người trong số họ bây giờ đã là bậc vĩ nhân.

Với truyền thống gia đình như thế, trình độ và thành tích của các thành viên trong nhà cũng khá ổn định. Mặc dù tính cách của mấy anh em họ rất khác nhau, có vài người thậm chí còn có vẻ "tự ti", "không có lòng tin", nhưng nghe xong thành tích mới biết được bọn họ đều đứng hàng đầu mỗi khi thi cử.

Dù đứng hàng đầu những lại có chút tự ti.

Trong suy nghĩ của mọi người, dù có liên tục đứng đầu lớp thì tương lai cũng không nhất định có thể vượt qua ba mẹ. Bọn họ không những không vững vàng mà còn bị hào quang của ông bà, ba mẹ làm giảm lòng tin.

Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy việc giữ vững thành tích ở trung học phổ thông khó hơn khi lên đại học nhiều.

Không thể đánh đồng tất cả chuyên ngành. Nhưng ít nhất với ngành học của cô, chỉ cần có chút thông minh, cộng thêm nỗ lực chăm chỉ thì muốn đứng nhất kỳ thi chuyên ngành là không khó.

Thời cô học trung học, do họ trường trung học phổ thông ở huyện, lại thêm gặp được giáo viên tốt nên cô mới có thể có thể gìn giữ vị trí nhất lớp rồi đậu được đại học ở Hoa Đô.

Chỉ bằng sự thông minh và chăm chỉ của cô thì căn bản không thể nào “cạnh tranh” được với thiên tài, nếu gặp được một thiên tài chăm chỉ thì sẽ tuyệt đối bị đè bẹp.

Muốn giữ vị trí đầu bảng khi học trung học thì cần phải có khoảng cách thật xa với người đứng nhì, phải học giỏi toàn diện mới được.

Trong khi một vài đứa em đang khổ sở vì thành tích "Không tốt", mọi người và ba mẹ cũng hay nói những lời an ủi. Họ nói rằng không sao, không mong con em mình có thêm thành tích, chỉ cần yêu nước là được rồi. Về sau bất kể đi đến đâu, cũng không quên nguồn cội, không quên gốc rễ.

Nghe được những điều này, Tề Ngọc Trân vừa cảm động vừa ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì cách nói này cứ như sợ con em mình gây nguy hại cho đất nước.

Các em trai em gái cũng vô cùng im lặng, nghe ba mẹ nói cứ như bọn họ dễ lầm đường lạc lối lắm vậy.

Ông bà nội thì lại cảm thấy con mình nói không sai. Những người bạn nhỏ ở đây thì không có gì, nhưng ra nước ngoài sinh sống học tập mấy năm thì rất dễ bị thói quen sinh hoạt và tư tưởng bên ngoài ảnh hưởng. Giống như thế hệ cha chú của bọn họ, rất nhiều người được đi du học nhưng chỉ có số ít lựa chọn trở về nước.

Bây giờ xã hội cải cách, có thêm hy vọng nhưng chưa chắc mọi người lại muốn quay về.

Ông bà nội dạy ba chồng và cô chú yêu nước, ba chồng và cô chú c*̃ng dạy chính con mình yêu nước.

Tề Ngọc Trân không biết chồng mình nghĩ gì, cô hỏi anh sau khi tốt nghiệp có muốn ra nước ngoài học hay không.

Anh học chương trình năm năm, đến khi tốt nghiệp là đã ba mươi tuổi.

Cô hỏi chồng có nghĩ đến chuyện đi nước ngoài, không quan tâm tuổi tác hay không.

Chồng cô nói thẳng là không. Anh không quá muốn ra nước ngoài, cũng nói rõ chuyên ngành của mình không nhất thiết phải đi du học. Thỉnh thoảng trường học cần mọi người ra nước ngoài học tập công nghệ thì anh có thể sẽ đi tham quan học tập.

Anh còn nói thêm một câu, cho dù học xong đại học sớm hơn thì cũng không có ý định ra nước ngoài.

Vì anh nghe ba mẹ nói người nước ngoài rất nhiệt tình.

Chỉ với một đặc điểm này thôi anh đã không muốn đi rồi.

Với lại nhập gia tùy tục, ra nước ngoài còn phải thích ứng với nếp sống của bọn họ. Anh không thích, anh ngại phiền phức.

Tề Ngọc Trân nghe chồng nói xong, cũng có thể hiểu suy nghĩ của anh.

Chồng cô là một người vô cùng "cá nhân". Thời gian ở ký túc xá thanh niên trí thức đã là trải nghiệm tương đối đặc thù. Khi anh ở nhà, ba mẹ đều sẽ xuôi theo anh, anh không để bọn họ vào phòng mình thì hai người cũng không vào, hoàn toàn tôn trọng ý kiến và suy nghĩ của anh.

Tề Ngọc Trân còn biết lúc trước chồng cô có lựa chọn khác khi tốt nghiệp trung học. Trường học sẽ không bắt ép tất cả học sinh xuống nông thôn, nhưng cũng sẽ không cho mọi người công việc.

Hoa Đô chính là thành thị tương đối phát triển trong nước, công việc nào cũng có người đảm nhiệm. Trường học chỉ đưa ra danh sách học sinh xuống nông thôn chứ không thể sắp xếp họ vào các đơn vị nhà máy làm việc.

Tức là phải dựa vào quan hệ mới có thể ở lại thành phố. Tuy ba mẹ anh cũng được làm việc trong nhà máy, nhưng dù hai người làm tốt đến đâu thì nhà máy cũng đã đủ người, không thể nhét thêm con trai vào trong.

Ngược lại, học cũng giúp con trai tìm được hai nhà máy tương đối thích hợp, cho con trai tự chọn.

Tống Tầm Chu cũng nghiên cứu hai nơi đó hồi lâu, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn xuống nông thôn làm ruộng.

Anh không chọn hai nhà máy đó là bởi vì ở đó có một loại người anh không bao giờ chịu đựng được.

Vừa ỷ mạnh h**p yếu vừa nhiều chuyện, sẽ gây khó dễ cho người khác.

Anh đã gặp đủ loại người con ông cháu cha, cuối cùng anh lựa chọn xuống nông thôn. Dù sao cũng làm việc bằng sức lực, chỉ cần biểu hiện tốt ở nông thôn, làm hài lòng đội trưởng hoặc các cán bộ thì sẽ không bị gây khó khăn.

May mắn trường trung học phổ thông lúc đó anh học là trường tốt nhất Hoa Đô, sẽ không ngẫu nhiên sắp đặt học sinh xuống nông thôn mà để mọi người tự lựa chọn tỉnh muốn đi.

Danh sách lúc đó không bao gồm tất cả tỉnh thành trên cả nước, nhưng cũng có bổn tỉnh phương nam. Tống Tầm Chu đã nhắm sẵn các tỉnh ở phương nam.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản. Xuống nông thôn nhất định phải chịu khổ, so với chịu khổ ở phương bắc thì không bằng đi xuống phía nam, vì mùa đông miền bắc có thể lạnh chết người.

Cho dù anh mặc hết tất cả trang phục lên người, có bếp lò, có giường nhưng không đủ ấm thì cũng rất khổ.

Mặc dù miền nam hơi ẩm ướt, nhưng mùa đông có rời khỏi bếp lò và giường sưởi cũng có thể sống.

Anh không cách nào làm quen với mấy khu tập thể. Anh thầm nghĩ phương nam hẳn sẽ không có khu tập thể, đúng là vậy, nhưng họ lại có ký túc xá.

Phương nam không phải vùng đồng bằng, diện tích đất cày tương đối nhỏ lẻ so với phương bắc. Anh nghĩ sẽ không mệt mỏi như đi các tỉnh phía bắc. Thế nhưng anh cũng tính sai, vì có thể diện tích đất cày không lớn như phương bắc, nhưng mà... phương nam một năm cày hai vụ.

Cũng vất vả như nhau.

Mọi người sẽ được chia vào các đội sản xuất. Khi ngồi xe lửa về nông thôn, anh cũng không biết tất cả những quyết định lại dẫn anh về đúng quê hương của Ngọc Trân.

Chọn được điểm đến, mọi người đã thành những thanh niên "Tự nguyện" xuống nông thôn lập nghiệp.
 
Back
Top Bottom