Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 110: Chương 110



“Cái gì mà gieo gió gặt bão, nói tiếp còn không phải đều trách hồ ly tinh Cố Nghiên kia, nếu không phải cô ta làm cái chó má que cay gì đó thì chồng tôi có thể bởi vậy mà bị bắt sao?” Thím Ngưu cần phát tiết khẩn cấp nào dám cứng rắn với đại đội trưởng, đành phải đem tất cả mọi thứ tính lên đầu Cố Nghiên.

Gặp qua vô lại, nhưng vô lại như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Đại đội trưởng quả thực cảm thấy bà ta thật sự quá vô lý.

Các xã viên càng căm phẫn, không đợi Cố Nghiên nói chuyện, đã trực tiếp bắt đầu giận dữ với thím Ngưu.

“Người nhà bà đầu cơ trục lợi đó là do trong lòng ông ta bất chính vọng tưởng đến nhanh chóng kiếm ra tiền, liên quan gì đến Cố Nghiên chứ?"

“Cố Nghiên người ta làm que cay, đó là tự do của người ta, sao bà có thể vu khống người khác như vậy chứ."

“Theo ý của bà, chẳng lẽ vẫn là A Nghiên người ta cầm đao buộc gia đình bà đi chợ đen đầu cơ tích trữ sao?” Giọng nói của thím Tiền càng thêm sắc bén.

“Bà nói bà cũng đã lớn tuổi như thế rồi, nói tới buồn cười, chồng mình đi đầu cơ trục lợi, bà lại còn đến vu khống người khác.

“Chẳng lẽ là muốn cho A Nghiên người ta làm quỷ c.h.ế.t thay cho người nhà bà sao “Bà cũng quá ác độc rồi"

Mọi người ngươi một lời ta một câu, thím Ngưu nghe tới mặt đỏ tai hồng lại nổi trận lôi đình.

Nhưng hôm nay rốt cuộc là mình đuối lý, bà ta nào còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.

Hơn nữa bà ta còn phải nhanh chóng lên thị trấn xem tình huống của chồng mình thế nào, ai biết ở bên trong có chịu khổ hay không?

Đang muốn đi, Trình Kính Tùng lại trực tiếp chắn trước mặt bà ta.

“Đi cũng được nhưng trước tiên đem lời hứa trước đó của bà thực hiện đi. Anh nghiến răng nghiến lợi nặng nề nói ra từng chữ.

Nếu không phải là không thể, anh thật sự muốn cho bà ta vài cái tát.

Mấy lần bảy lượt vì chuyện năm đó, không ngừng ghi hận nhà anh cũng thôi, còn luôn làm các loại khıêu khích không phải.

Cái này anh còn có thể nhịn như thế nào.

“Cái... Cái lời hứa nào?” Vừa nhắc tới chuyện này, mặt thím Ngưu lập tức lại thay đổi, lại trực tiếp giả bộ hồ đồ.

Mấy người còn lại cũng cúi đầu với nhau, không lên tiếng.

Trình Kính Tùng cũng sẽ không tùy ý để bọn họ giả c.h.ế.t ở đó.

Anh lạnh lùng lặp đi lặp lại: “Quỳ xuống xin lỗi Nghiên Nghiên và gọi cô ấy một tiếng bà và sắp xếp nhà tôi về bộ dạng như ban đầu.

“Đây chính là chính miệng các ngươi vừa rồi nói, mọi người đều có thể làm chứng!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cũng không sợ, lớn tiếng đứng ra.

“Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng!"

Các xã viên ngay lập tức lên tiếng, bọn họ đang vui sướиɠ chờ xem người khác gặp họa.

Mấy người thím Ngưu thím nhất thời giống như kiến trên chảo nóng, xấu hổ bất an.

Tuổi tác của đám người các bà cộng lại so với mười Cố Nghiên còn lớn hơn, hiện giờ muốn xin lỗi một tiểu bối như thế, ai chịu được?

Về sau, bọn họ còn làm người như thế nào!

Còn không phải bị bà con chê cười c.h.ế.t sao?

Cho nên thím Ngưu lúc này hướng về phía đại đội trưởng cầu tình: “Đại đội trưởng... Ông thông cảm cho tôi một chút được không, chồng ta đã đều ngồi tù, tôi là người phụ nữ không có chồng ở bên, ông nói bọn họ một tiếng tha cho tôi lần này đi, tôi chính là nhất thời hồ đồ, cho nên mới làm ra loại chuyện này!"

Nói xong bà ta còn trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa đạp đất, khóc một cách thê thảm.

Không còn tý nào giống bộ dáng hùng hổ kia.

“Bà đáng thương ngươi thì thành có lý?” Cơ bắp toàn thân Trình Kính Tùng đều đang động, giống như là tùy thời có thể xách bà ta lên ném xuống dòng sông bên cạnh.

Thím Ngưu sợ hãi run rẩy, vội vàng dựa vào chỗ đại đội trưởng.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 111: Chương 111



“Đội trưởng, ông nói một câu đi!” Thím Ngưu thấy đại đội trưởng chỉ hút tẩu thuốc, bộ dáng không muốn xen vào việc của người khác, không khỏi lại khóc lên.

“Bà còn muốn tôi nói cái gì, đều là các người đáng đời!” Đại đội trưởng phiền muốn chết, mắng: “Mau xin lỗi đi, quỳ xuống thì miễn, hiện tại không thịnh hành bộ dáng này. Vậy gọi là bà đi, xin lỗi bà Cố Nghiên"

“Bà cảm thấy thế nào?” Đại đội trưởng lạnh lùng liếc về phía bà ta.

Cái này so với cơ bắp của Trình Kính Tùng còn đáng sợ hơn mà!

Ai cũng biết đại đội trưởng quản lý công việc và phân phối công việc của đội sản xuất.

“Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Thím Ngưu coi như không dám tiếp tục cố tình gây sự nữa, sau khi từ trên mặt đất đứng lên, bèn đi tới trước mặt Cố Nghiên.

Chỉ thấy bà ta không tình nguyện cúi đầu, “Thực xin lỗi hồ... Cố Nghiên…Bà!"

Bà ta suýt chút nữa lại thuận miệng mắng ra câu hồ ly tinh kia.

Thấy vậy, mấy bà thím cũng vội vàng xin lỗi.

“Bà Cố Nghiên, thực xin lỗi là chúng ta nói oan cho bà rồi"

“Chúng tôi cũng không muốn, đều là bà ta giật dây chúng ta."

“Đúng vậy đúng vậy, đều là bà ta nói bậy chúng tôi tin là thật"

Lời xin lỗi này cũng không quên chó cắn nhau.

“À, thì ra là như vậy” Cố Nghiên hời hợt nói: “Vậy các thím sợ không phải sống uổng công nhiều năm như vậy sao, ngay cả thị phi cơ bản cũng không phân biệt được."

Nghe vậy, mấy người càng thêm xấu hổ.

“Xem các người sau này còn dám làm việc hồ đồ nữa không!” Đại đội trưởng không khỏi "phù" một ngụm.

Đây là chuyện gì vậy!

Vốn tưởng rằng đến đây là xong rồi, nhưng ai cũng không nghĩ tới, Cố Nghiên lại đưa ra ý kiến.

“Đội trưởng, tôi cho rằng các thím ấy rất cần phải chép lại quyền danh dự đã tuyên truyền một trăm lần, gia tăng phẩm chất của các thím ấy, đề cao phong cách của đại đội chúng ta." Chỉ nghe cô chính nghĩa nói.

Mấy người thím Ngưu lập tức trợn to hai mắt.

Quả là người phụ nữ đạo đức giả, không phải là muốn quang minh chính đại gây khó dễ cho bọn họ ư, thế mà còn nói đường hoàng như thế.

Bọn họ hoàn toàn quên mất, mình lúc trước so với cái này còn dối trá nhiều hơn nhiều.

“Đồng chí Cố Nghiên, cháu nói hay lắm, chú cho rằng vô cùng cần thiết." Đại đội trưởng vốn đã tức giận muốn chết, hiện giờ thấy có thể hợp lý trút giận, tự nhiên không có không làm.

“Đội trưởng!” Đám người Thím Ngưu lập tức nóng nảy: “Chúng tôi đều là mù chữ, đến một chữ cũng không biết, viết như thế nào?"

Đội trưởng cười lạnh nói: “Viết theo chẳng lẽ còn không biết sao, không biết chữ vừa lúc nhân cơ hội này học chữ cho tốt, lại nói tiếp các cô đều nên cảm ơn Cố Nghiên người ta cho hẳn hoi sao!"

“Hay là bỏ đi thôi.”

Cho tận đến khi đám người thím Ngưu sắp xếp lại nhà họ Trình lộn xộn về trạng thái ban đầu thì Cố Nghiên mới để cho bọn họ đi.

“Hừ hừ, đồ xấu xa, một đám người bại hoại!” Mao Mao hướng về phía bóng lưng bọn họ “phì” một ngụm lớn.

“Nhất là hai vợ chồng nhà họ Ngưu kia, quả thực chính là đồ rắn chuột một ổ, thế mà còn lấy que cay của chị dâu đi đầu cơ trục lợi, thật không biết xấu hổ.” Nói xong, Mao Mao lại phun một ngụm.

Tuy rằng Cố Nghiên cũng cảm thấy thật không biết nói gì, nhưng lại không thể không nói, người nọ còn rất có mắt nhìn, thế mà có thể làm người trung gian thông qua con đường buôn lậu để kiếm được món hời kếch xù.

Đáng tiếc, trong điều kiện hiện nay, điều này không khác gì đang đùa với lửa tự thiêu chính mình.

“Các bảo bối, không nói bọn họ nữa, cùng người như vậy tức giận không đáng” Thấy hai đứa nhóc so với mình còn tức giận hơn, Cố Nghiên vội vàng tiến lên xoa đầu nhỏ của bọn chúng, dỗ dành nói: “Các em nói có đúng hay không?"

“Vâng! Chị dâu nói đúng, chúng em đều nghe chị dâu không tức giận nữa!” Hai đứa nhóc kia lập tức nghe lời gật đầu.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 112: Chương 112



Ngoan quá.” Cố Nghiên cười tủm tỉm, mặt mày đều muốn cong thành hình lưỡi liềm.

Sau đó Cố Nghiên lại quay đầu nói với người đàn ông nhà mình: “Trình Kính Tùng, sắp ăn cơm trưa rồi, chờ ăn xong lại đi làm đi, cũng không vội lúc này"

“Được, anh nghe Nghiên Nghiên.” Trình Kính Tùng lên tiếng, sau đó lại nói: “Đúng rồi Nghiên Nghiên, đây là năm hào hôm nay anh từ đội sản xuất có được, đợi lát nữa em đến hợp tác xã mua chút đồ để ngày mai về lại mặt mà mang theo".

Bọn họ nơi này bình thường là tám ngày sau mới lại mặt, tính toán vừa vặn là ngày mai.

Nói xong anh liền cẩn thận móc ra năm hào tiền kia từ trong túi ra, nhưng khi đưa cho Cố Nghiên lại không có nửa phần không nỡ.

“Vậy thì em nhận nhé, vừa hay em cũng định mua cho bà nội một hộp đường mạch nha."

Cố Nghiên cũng không từ chối, nhận lấy tiền.

Tuy nói trong khoảng thời gian này, cô cũng tích góp được không ít mì, nhưng phần lớn đều cùng thím Tiền đổi thành lương thực để trong nhà ăn cũng được kha khá rồi.

“Đến lúc đó chúng em và chị dâu cùng nhau đi mua". Hai đứa nhóc đồng thanh nói “Không thành vấn đề.” Trên mặt Cố Nghiên hiện lên má lúm đồng tiền, vui vẻ đồng ý với bọn nhóc.

Ngày lại mặt.

Cố Nghiên cùng với Trình Kính Tùng, còn có hai anh em Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ của cô.

Đương nhiên, nhà mẹ đẻ mà cô đi đương nhiên không phải là nhà lớn của nhà họ Cố, mà là của bà nội.

Chỉ là thật trùng hợp không khéo thế nào mà vợ chồng Cố Nghiên lại gặp vợ chồng Cố Nguyệt tại đây.

Có điều chính xác hơn mà nói, là hai vợ chồng này cố ý chờ ở đây.

Thấy họ đến, hai vợ chồng mới đi xe máy từ cách đó không xa tới.

Đợi đến trước mặt bọn họ thì lại làm bộ từ trên xe máy đi xuống, làm bộ cũng vừa mới đến đại đội.

“Thật trùng hợp nha Cố Nghiên"

Chỉ nghe giọng nói của Triệu Kiến Minh âm trầm, lại mang theo ý sảng khoái mà mở miệng.

Hắn đã nghe nói, trong khoảng thời gian này cô sống cũng không dễ dàng gì, không phải bị nợ siết nợ thì chính là bị vu khống tới nỗ gà bay chó sủa.

Tất nhiên, phải thừa nhận rằng chủ nợ là do hắn ta sắp xếp.

Nếu bây giờ đã không có được Cố Nghiên, thì người khác có chiếm được, cũng đừng nghĩ đến sống bình an.

Vì vậy, hắn mới làm như thế.

“Trùng hợp?” Trình Kính Tùng vừa nhìn thấy hắn, lập tức nghĩ đến những chuyện hắn làm, tức giận muốn tiến lên đánh hắn, lại bị Cố Nghiên nắm lấy tay.

“Anh Kình Tùng, cần gì phải bẩn tay chứ?” Khi đối mặt với anh, Cố Nghiên vĩnh viễn đều ôn nhu săn sóc như vậy.

Cô muốn gϊếŧ c.h.ế.t Triệu Kiến Minh hơn bất cứ ai, nhưng nếu vì thế mà lại khiến cho bản thân mình chịu thiệt, vậy thì thật không đáng!

Giọng nói này vô cùng mềm mại này, khiến cho hỏa khí trong lòng Trình Kính Tùng tiêu tán rất nhiều, lý trí một lần nữa trở lại.

Nghiên Nghiên nói đúng, cần gì phải bẩn tay, đánh hắn bị thương còn phải bồi thường tiền.

Không bằng tính kế một chút.

Cũng giống như lúc trước hắn tính kế bọn họ vậy.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ánh mắt Trình Kính Tùng đang dừng trên xe máy, ánh mắt hiện lên hung ý.

Hiển nhiên là nghĩ ra cách nào đó để đáp trả.

Nhìn bàn tay hai người đan xen với nhau, đáy lòng Triệu Kiến Minh càng thêm khó chịu.

Chết tiệt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chia rẽ bọn họ!

“Em họ, thật sự rất trùng hợp mà. Thấy thế, Cố Nguyệt cũng nắm tay Triệu Kiến Minh, khıêυ khích trừng mắt nhìn Cố Nghiên.

Đương nhiên, đây tự nhiên không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà là bọn họ cố ý chờ vợ chồng Cố Nghiên ở đây.

Dù sao, cái này có tương phản, mới có thương tổn không phải sao?

Bọn họ chính là muốn cho người trong đại đội nhìn xem, hai chị em các cô khi trở về nhà mẹ đẻ chênh lệch lớn bao nhiêu.

Cho nên có thể thấy không ít người vây xem, Cố Nguyệt bèn thẹn thùng nói.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 113: Chương 113



“Đúng rồi, hôm nay các ngươi về lại mặt đều mang theo cái gì, bọn chị bên này mang theo hai hộp sữa, hai thùng bánh quy, hai thùng bánh bông lan, cùng mười cân trứng gà, hai mươi cân thịt..."

Miệng cô ta nói không ngừng.

Mỗi lần nói ra một thứ, các xã viên vây xem đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Thật tốt mà, ở đây lúc con gái về lại mặt có ai mang theo nhiều đồ như vậy đâu!

Cố Nguyệt cũng vô cùng hưởng thụ loại ánh mắt được người ta tâng bốc lên này, chỉ cảm thấy cả người mình như muốn bay lên.

May mà trước khi kết hôn cô ta không nghe những lời nói bậy của Cố Nghiên, cái gì mà anh Kiến Minh sẽ bạo lực gia đình.

Quả thực làm người ta cười chết, đây là chuyện hoàn toàn không có hiểu không, ngược lại cô ta thấy Triệu Kiến Minh đối với mình vẫn rất tốt.

Đương nhiên, cô ta cũng vì việc này càng thêm coi Cố Nghiên là cái đinh trong mắt mình.

Cho nên cô ta cố ý không có ý tốt mà tiếp tục hỏi: “Em họ quà lại mặt của em đâu rồi? Em đã chuẩn bị gì rồi? Nói cho bọn chị biết đi!"

Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào túi của bọn họ.

Trình Kính Tùng tự biết quà của bọn họ so ra kém hai người kia, lúc này ngón tay đều bởi vì ngượng ngùng cùng áy náy mà hơi run rẩy.

Hai đứa nhóc Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn thì ngay lập tức đỏ mặt, nước mắt đều muốn rơi xuống, không phải bởi vì bị người ta cố ý nhục mạ mà uất ức.

Mà vì áy náy trong nhà làm cho chị dâu mất mặt.

Nhưng Cố Nghiên lại không cảm thấy như vậy.

“Ồ, vậy bọn chị thật tuyệt vời, bọn em so ra kém các ngươi, cũng chỉ mang theo chút bột mì, rau dại và đường mạch nha."

Tố chất tâm lý của Cố Nghiên không ai sánh bằng, trực tiếp thoải mái, lại nhẹ nhàng trả lời.

Bọn họ không phải chỉ muốn nghe cái này sao, vậy cô dứt khoát thoải mái nói cho bọn họ biết.

Bọn người Cố Nguyệt quả thật muốn nghe lời này, nhưng khi bọn họ không nhìn thấy một chút khó xử gì trên mặt Cố Nghiên, cảm giác vô cùng chờ mong trong lòng trong nháy mắt không còn.

Ngược lại còn cảm thấy tức giận.

Con người hèn hạ c.h.ế.t tiệt này rốt cuộc vì sao có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy?

Đương nhiên Cố Nghiên bình tĩnh rồi, nghèo thì làm sao, không trộm không cướp, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy khó chịu?

“Dù sao, hai người bọn chị cũng không phải không biết điều kiện nhà chồng của em không tốt lắm, cũng không biết bọn chị thấy có cái gì để hỏi, chẳng lẽ còn sợ bọn em so đo với chị hay sao.” Cố Nghiên bỗng nhiên lại cố ý trở lên quái đản.

Quả thực là đang ám chỉ với mọi người đối phương chính là cố ý đến làm cho bọn họ khó xử.

Lần này, thật sự có vẻ Cố Nguyệt bọn họ có chút hùng hổ bức người.

“Ai mà không biết cuộc sống của nhà họ Trình không dễ dàng gì, còn cố ý hỏi như vậy, đây không phải là làm cho người ta thêm ấm ức sao?” Các xã viên tới vây xem đều nhịn không được hừ nhẹ.

Điều này tất cả đều hiểu cả.

“Không thể không nói, Cổ Nguyệt thật đúng là quá quái dị mà."

“Chả thế thì sao, đây còn là chị em họ, cô ta cũng không nghĩ xem nếu như không phải Cố Nghiên người ta không thèm lấy Triệu Kiến Minh thì cô ta lấy gì mà đi khoe khoang cơ chứ?"

“Tôi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi” Cố Nguyệt không nghĩ tới cuộc sống vốn nên nổi bật của mình lại rơi vào kết quả bị mọi người giễu cợt, nhất thời vừa tức vừa giận.

Đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc, con nhỏ hèn mọn Cố Nghiên này vì sao từ đoạn thời gian trước tính tình bắt đầu thay đổi nhiều như vậy?

“Nguyệt Nguyệt, em đừng tức giận, chúng ta đều biết em không có cố ý."

Thấy như vậy, Triệu Kiến Minh vội vàng dỗ dành cô ta, cố gắng giả dạng thành một người đàn ông phong độ lịch lãm.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 114: Chương 114



Sở dĩ hắn làm như vậy, đương nhiên là để Cố Nghiên nhìn thấy hắn là một người đàn ông dịu dàng, khiến cho cô hối hận vì đã không gả cho hắn.

Còn Trần Kính Tùng là một gã đàn ông to lớn thô kệch, những lời mà không thích nghe sẽ lao vào đánh người, e rằng ở phía sau lưng không biết anh đối xử với cô hung dữ đến nhường nào.

Đừng nói cho hắn biết là Trần Kính Tùng đã bảo vệ cô như thế nào trước khi kết hôn, hắn cũng là một người đàn ông, không lẽ hắn không biết một người có thể giả vờ đến mức nào sao?

“Không giống như một số người, còn cố ý đi giải thích, thật nực cười!” Nói, hắn lại bắt đầu ám chỉ Cố Nghiên.

Ánh mắt Cố Nghiên lạnh lùng nhìn lại hắn, trực tiếp vạch trần bọn họ:” Ai mới là người cố ý, tôi nghĩ ở trong lòng các người hiểu rõ hơn ai hết, bằng không ở cái ngày đông lạnh lẽo như thế này lại có người đứng ở đầu ngọn gió đứng đợi chúng tôi đến?"

“Chúng tôi nhìn thấy hết rồi!” Trình Kính Tùng và Nhuyễn Nhuyễn Mao Mao lập tức phụ họa theo.

Giỏi lắm, hắn muốn khoe khoang bản thân của mình thì cũng chẳng nói làm gì, vậy mà còn đặc biệt chờ đợi người ta, muốn c**ng b*c giẫm đạp người ta!

Cái này... Thật không biết xấu hổ mà?

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người dừng trên người của bọn hắn đều thay đổi.

“Mày, mày nói bậy!"

Vợ chồng Cố Nguyệt lập tức nhảy dựng lên.

“Yo, mày không còn kiên nhẫn nữa sao?” Cố Nguyệt cười ha hả, điều này khiến cho vợ chồng Cố Nguyệt cảm thấy như họ đang bị xem như những con khỉ.

“Ôi chao, thật là, lễ hồi môn của con trước đây cũng rất keo kiệt, bây giờ còn không để cho người khác nói sao?"

Lúc này, một người thím lớn đi ra rõ ràng là muốn lấy lòng Triệu gia.

Cố Nghiên cũng không có giận, ngược lại cô còn ung dung nói:” Lễ hồi môn của chúng con tuy là keo kiệt, nhưng cũng còn đỡ hơn con gái của thím lúc trước chẳng những khi về nhà lại không mang lễ về, mà còn mang không ít thứ ở trong nhà đi, có phải là bị cưỡng ép đúng không?"

“Thím nói đi có đúng hay không?"

Vốn dĩ Cố Nghiên không muốn lật lại nợ cũ của người ta, chế giễu người ta, nhưng bây giờ bà ta đang cười nhạo cô, ai đã cho bà ta cái mặt mũi đó.

“À, em cũng đã nghe qua chuyện này rồi.” Mao Mao ngay lập tức nói.

Ngay cả một đứa nhóc bảy tám tuổi cũng biết chuyện này, xã viên của đại đội Thanh Sơn hiển nhiên càng biết rõ hơn.

Đó là câu chuyện phiếm nóng hỏi trong đại đội ở năm đó.

“Chuyện này ...“ Thím đó lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Cố Nghiên Miệng của con sao lại độc địa như vậy?"

Chuyện này khó khăn lắm mới đè xuống được, bây giờ lại bị con tiểu tiện nhân này lôi lên.

“Như thế nào, chỉ có thím có thể giễu cợt con, con còn không được phép giễu cợt thím sao?” Cố Nghiên không sợ bà ta, miệng lưỡi sắc bén hỏi ngược lại.

“Còn nữa, tuy lễ hồi môn của con không nhiều, nhưng nếu so sánh với các cô gái đi lấy chồng ở trong đại đội thì nó cũng đâu có tệ, thím không chỉ giễu cợt một mình con, thím còn giễu cợt tất cả mọi người đấy!"

“Thím. thím...“ Người thím đó nhẫn nhịn một hồi lâu cũng không có phản bác, dứt khoát nói lời cay độc.

“Dù sao, dù sao thì con cũng không có may mắn như Cố Nguyệt khi đi lấy chồng, những gian khổ về sau còn nhiều con cứ nhìn xem đi!"

“Đây có phải là may mắn không, hiện tại cũng không thể khẳng định được đâu!” Cố Nghiên cũng lười tranh cãi cùng cái loại không biết lý lẽ như vậy, sau khi nhìn bà ta với đôi mắt đầy ẩn ý, cô liền xoay người.

“Anh Kính Tùng, Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn chúng ta đi thôi, bà nội có thể đã chờ đến sốt ruột rồi kìa."

Nhìn thấy người nhà của mình, Cố Nghiên cười như hoa tháng tư, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 115: Chương 115



“Ừm!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình cho Cố Nghiên.

Tất nhiên, trước khi đi Mao Mao không bao giờ quên “hừ” đối với Triệu Kiến Minh.

Cậu bé cũng không quên, những lời mà cậu bé đã nói trước đây, nhìn thấy hắn sẽ nhổ nước bọt vào người hắn.

Mặc dù cậu bé không nhổ, nhưng Cố Nghiên vẫn híp mắt sờ đầu cậu bé cười nói:” Nước bọt có tác dụng làm ẩm cổ giọng, con nhổ ra cho gia súc làm cái gì?"

"!!!"

Cái miệng này thật ác độc!

“Chị dâu nói rất đúng! Gia súc cũng không xứng đáng với nước bọt của em!” Cậu bé cười tủm tỉm, học được bảy tám phần âm dương quái khí của Cố Nghiên.

Thật đúng là chị dâu như thế nào thì cháu trai sẽ như thế đấy.

Ngược lại Trình Kính Tùng cảm thấy học được cái này thì rất tốt, chẳng qua nhìn hai đứa trẻ đang chiếm giữ lấy đôi tay của Cố Nghiên, anh không nhịn được mà ghen tị.

Rốt cuộc là bọn họ có biết hay không, Cố Nghiên là vợ của anh!

Cả ngày của cô đều bị hai đứa trẻ này chiếm lấy, thậm chí khi đi ngủ cũng muốn ngủ cùng với nhau!

Trần Kính Tùng càng nghĩ càng khó chịu.

Nhưng mà sau khi nghĩ lại, sự thân mật vữa nãy của Nghiên Nghiên, mềm mềm mại mại, gọi anh hai lần “anh Kính Tùng”, anh cảm thấy mình đã ổn trở lại.

Anh ổn rồi!

Ổn rồi!

Rồi!

Trong chuồng gà “Ai da, A Nghiên của bà nội đã trở về rồi.” Cụ bà đã sớm di dời chiếc ghế đẩu nhỏ, canh giữ ở trước cửa, nhìn đôi vợ chồng trẻ này rốt cuộc đã đến rồi, vội vàng đứng dậy chống gậy nghênh đón.

“Bà nội!” Cố Nghiên lập tức gọi to, trong mắt phản chiếu lên gương mặt hiền từ của cụ bà, khóe mắt cô không nhịn được mà đỏ lên.

Rõ ràng chỉ mới không gặp nhau một tuần, nhưng cảm giác lại trôi qua như nửa thế kỷ.

“Bà nội, chúng cháu trở về thăm bà nè."

Khi cụ bà đang đánh giá Cố Nghiên từ trên xuống dưới có sụt cân hay không, giọng nói của Trình Kính Tùng cũng vang lên.

Người đàn ông trông có vẻ dè dặt và ngại ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đến thăm bà với tư cách là cháu rể.

“Ôi!” Bà ấy vội vàng trả lời lại, lại nhìn thấy trên tay anh có rất nhiều đồ vật: “Đến là được rồi còn mang nhiều đồ như vậy đến đây để làm gì?"

Trần Kính Tùng vội vàng cung kính nói: “Đây là điều cháu nên làm"

“À đúng rồi, hai đứa nhỏ này là...“ Rốt cuộc bà ấy cũng nhìn thấy, hai đứa nhóc gầy gò ở bên cạnh bọn họ.

Nhưng sau khi bà ấy nói xong, đại khái bà ấy cũng có thể đoán được bọn họ là ai.

“Chúng cháu xin chào bà nội, chúng cháu là em trai và em gái của anh Kính Tùng”. Hai đứa nhóc Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đã được dạy dỗ chào hỏi người lớn tuổi từ lâu, bây giờ vội vàng chào hỏi.

Hai anh em hướng ngoại hơn so với Trần Kính Tùng, đôi mắt đen nhánh nhìn cụ bà, sôi nổi giới thiệu bản thân.

“Bà nội, cháu tên là Mao Mao."

“Bà nội, cháu tên là Nhuyễn Nhuyễn". Giọng nói của bọn họ trong veo, lại còn rất ân cần, như thể cụ bà chính là bà nội ruột của bọn họ.

Hai đứa nhóc đều rất đáng thương, cả hai đều mồ côi cha mẹ khi mới được mấy tuổi, còn ông bà của bọn họ càng không thể biết được là ai, dù sao cha mẹ của bọn họ là năm đó là chạy trốn nạn đói đến đây.

Bây giờ lại nhìn thấy một cụ bà tốt bụng ở số tuổi này, hơn nữa còn là bà nội của chị dâu bọn họ, trong lòng bọn họ đương nhiên cảm thấy gần gũi với bà ấy hơn.

“Chào các cháu, chào các cháu.” Hiển nhiên cụ bà rất thích trẻ con, cười đến không ngậm miệng lại được, vội vàng từ trong túi lấy ra kẹo cho bọn họ ăn.

“Các cháu ngoan, lại đây ăn kẹo nào.

“Bà nội, chúng cháu không thể nhận." Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn nhau, rồi lại lắc đầu như cái trống lắc.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 116: Chương 116



Mặc dù kẹo ăn rất ngon, nhưng bọn họ muốn bà nội giữ lại cho riêng mình ăn.

Cụ bà không khỏi cố ý nghiêm mặt: “Bà nội cho thì cứ cầm lấy?

“Mau lấy đi.” Cố Nghiên nhìn thấy hai đứa nhóc còn đang giãy giụa, liền nhét kẹo vào tay bọn họ.

Lần này, hai đứa nhóc mới nhận lấy: “Vậy, vậy chúng cháu cảm ơn bà nội"

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Bà nội cười lộ ra cái miệng của mình rụng đi rất một chiếc răng, nói bọn họ đi vào trong nhà.

Vào trong phòng, bà nội Cố đã sớm chuẩn bị xong các món ăn.

Mặc dù không có thịt cá, nhưng trứng gà chiên lại có một bát lớn, có thể làm cho cô ăn no.

Điều này hiển nhiên là giữ là những lời nói của Cố Nghiên “cô thích ăn trứng”, giữ ở trong lòng.

Vậy nên cụ bà không nỡ ăn một quả trứng già, âm thầm để dành nó, chờ đến ngày cô trở về nhà.

Cố Nghiên sao có thể không nhìn ra tâm tư của cụ bà, một cảm giác chua xót lập tức truyền từ n.g.ự.c đến chóp mũi.

Nhưng cô không dám khóc, sợ bà nội lo lắng.

“Các cháu mau đến ngồi đi, đừng mất tự nhiên, ở nhà của bà nội thì cứ coi như nhà của các cháu. Cụ bà cười tủm tỉm làm sôi nổi bầu không khí.

“Bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ không khách sáo với bà đâu!” Cố Nghiên kìm nén cảm xúc, vì chọc cho cụ bà vui vẻ, liền lấy lòng tiếp lời.

“Đúng vậy đó bà nội, chúng cháu sẽ không khách sáo đâu. Trình Kính Tùng nói thêm, cố gắng làm chính mình giống như một người bình thường, không cần quá căng thẳng.

“Ôi chao, tốt tốt tốt!"

Trong khoảng thời gian này, bà nội Cố lại lấy ra bức ảnh duy nhất khi còn sống của ông nội Cố.

“Ôi ông ơi, ông nhìn đi cháu gái của ông đem con rể của chúng ta trở về này"

Ngón tay của của bà nội Cố run run khi v**t v* gò má của ông, khóe mắt đỏ hoe, thanh âm nghẹn ngào nức no.

Mặc dù hai đứa con trai nuôi của nhà họ Cố khiến cho trái tim bà ấy trở nên tan nát, nhưng cụ ông của bà ấy giống như ba mẹ của bà ấy, là sự tồn tại mà bà ấy sẽ không bao giờ quên.

Năm đó, khi gia đình của của bà ấy còn chưa rơi vào cảnh nghèo khó, ông ấy làm việc ở gia đình bà ấy như một người ở đợ, mặc dù không có điểm gì kỳ lạ, nhưng lại thắng ở thực tại con người.

Sau này Nếu ông ấy không nguyện ý cưới bà ấy, một đứa trẻ mồ côi như bà ấy ở trong hoàn cảnh như vậy không biết sẽ làm sao.

Cũng chính vì ông ấy đối xử tốt với bà ấy, cho nên dù là ông ấy đi đến thế giới bên kia, bà ấy vẫn như cũ giúp ông ấy nuôi dạy con trai thật tốt.

Mặc dù bây giờ bà ấy đã cắt đứt quan hệ, nhưng chưa bao giờ bà không nhận mình không phải là người nhà họ Cố, bà vẫn luôn là một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của ông ấy.

“Ông nội.” Cố Nghiên dẫn đầu nói lên.

Người đàn ông trung niên trong tấm ảnh có khuôn mặt chữ Quốc, mặt mày ngay ngắn chỉnh tề, trông hòa nhã và chất phác.

Trước khi Cố Nghiên được sinh ra thì ông nội đã mất, ấn tượng của cô đối với ông nội chỉ ở trong những lời kể của bà nội, và trong những cuộc trò chuyện phiếm của thôn làng.

Ông nội đối xử rất tốt với bà nội.

Chỉ với một điểm này, Cố Nghiên sẽ tôn trọng ông ấy.

“A Nghiên, ông nội cháu nếu biết cháu đã kết hôn, chắc chắn ông ấy sẽ rất hạnh phúc. Bà nội Cố hít một hơi thật sau, đặt bức ảnh xuống.

Vừa nói, bà ấy vừa đối với người ở trong ảnh oán giận: " Cái ông già không có phúc khí này, không ăn cơm được cùng với cháu gái của ông"

“Bà nội, bà đừng buồn.” Cố Nghiên tiến lên an ủi cụ bà.

Cụ bà hừ một tiếng: “Bà mới không buồn đâu, hôm nay là ngày mà A Nghiên trở về nhà, bà nội vui vẻ còn không kịp nữa.”
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 117: Chương 117



Bà ấy đã buồn bã đủ rồi đủ rồi, thậm chí không có ai có thể đau khổ hơn cả bà ấy.

Nhưng bây giờ bà ấy đã lớn tuổi rồi, đã buông bỏ rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là phải sống thật tốt.

Đặc biệt là bây giờ còn có đám người A Nghiên, cuối cùng cuộc sống này cũng có chút nhân từ với bà ấy rồi.

“Đến đến đến, ăn cơm ăn cơm." Cụ bà nói.

Trên bàn cơm Cố Nghiên cùng bà nội bắt đầu nói chững chuyện đã xảy ra gần đây, chuyện xấu hay tốt cô cũng nói.

Hai đại đội gần nhau như vậy, có rất nhiều chuyện muốn che giấu cũng không thể che giấu được, không bằng để cô chính miệng nói ra, để cụ bà không đi nghe những tin đồn bậy đó.

... Người Triệu Kiến Minh này, nhìn xem bà nội có cơ hội bà sẽ chỉnh đốn hắn. Cụ bà nghe đến chuyện chủ nợ này là do chính hắn an bài, tức đến ngứa ngáy cả người.

Hận không thể cầm cây gậy trực tiếp đánh gãy chân của hắn.

“Bà nội, bà đừng giận bản thân mình nữa, cháu nói những chuyện này không phải để chọc giận bà. Cố Nghiên nhanh chóng vỗ vai bà ấy.

Sau đó còn nói thêm: “Cháu và Trình Kính Tùng sẽ dạy dỗ hắn."

Cụ bà cũng không muốn vì một tên cặn bã mà mà phá hủy đi bữa ăn, cho nên chửi rủa vài câu rồi chuyển sang chủ đề khác.

Một bữa cơm diễn ra vui vẻ hòa thuận, tràn đầy sự ấm áp.

Sau khi ăn cơm xong, bà nội Cố muốn pha một cốc sữa mạnh nha cho bọn họ.

“Bà nội, cái này là chúng cháu đặc biệt muốn mua cho bà, làm sao bà lại pha cho chúng cháu uống được."

Cố Nghiên nhìn ra ý đồ của bà ấy, nhanh chóng tiến lên ngăn cản bà ấy, đôi lông mày thanh mảnh của cô co lại.

Bà nội của cô đã giúp đỡ bọn cô rất nhiều rồi, thứ này là đặc biệt bổ sung dinh dưỡng cho bà ấy, sao lại có thể đi vào trong bụng của bọn cô?

“Tại sao bà không thể pha cho các cháu?” Làm sao bà nội Cố có thể nghe theo được, vẫn nhất quyết đi theo con đường của riêng mình.

Thấy vậy, Cố Nghiên dứt khoát nói: “Bà nội, nếu bà vẫn muốn làm như vậy, ngay lập tức cháu sẽ đưa Trình Kính Tùng và những người khác đi về."

Nói, ánh mắt cô nhìn về hướng của đám người Trần Kính Tùng: “Chúng ta đi thôi"

“Ôi ôi ôi, tính tình của cô bé nhỏ này sao lại bướng bình đến như thế.” Bà cụ không nỡ để bọn họ về sớm như vậy, bà lập tức giữ chặt người lại.

“Bà không pha là được rồi sao?” Bất đắc dĩ bà cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng thỏa hiệp.

Trình Kính Tùng sợ hai bà cháu tức giận, vội vàng nói thêm: "Bà nội, A Nghiên chỉ muốn để lại những món đồ tốt dành cho bà thôi"

“Nhưng bà cũng muốn như vậy?” Cụ bà hừ một tiếng Nghe vậy, tất cả mọi người không nhịn được mà cười ra tiếng.

Bọn họ ai cũng muốn dành những điều tốt đẹp cho đối phương.

“Vậy bà đi rót nước nóng cho các cháu uống” Rõ ràng cụ bà không muốn mình nhàn rỗi, lại muốn đi lấy bình nước.

“Để cho cháu làm đi bà nội.” Cố Nghiên định bước tới, nhưng Trình Kính Tùng đã bắt đầu rót nước trước một bước.

“Bà nội, chúng cháu tới thăm bà nè"

Nước vừa rót xong, liền nghe thấy âm thanh của Cố Nguyệt ở bên ngoài.

Nói xong, hai người này cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Đang uống nước sao, cái loại nước sôi để nguội thì có cái gì tốt, thêm chút kẹo sữa thỏ trắng đi. Cô ta nhìn ly nước lọc ở trên bàn, cười tủm tỉm nói.

Người này nhìn như hòa nhã thân thiết, nhưng có ai mà không nhìn ra trên mặt của cô ta thể hiện sự kiêu ngạo cùng khoe mẽ đâu.

“Không cần đâu." Cố Nghiên, bà nội, ba anh em Trần Kính Tùng gần như đồng thanh nói.

Người lớn thì không sao, họ có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Nhưng Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lại không được, trực tiếp hung dữ nhìn hai người kia, như thế bọn họ chính là tội nhân chịu tội ác tày trời.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 118: Chương 118



Ai mà thèm kẹo sữa thỏ trắng của kẻ khốn nạn chứ?

A hừ!

Mọi người kinh thường, kiến vợ chồng Cố Nguyệt cảm thấy xấu hổ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Thật sự là một lũ nhà quê, cho cái gì cũng không muốn.

Không biết tốt xấu!

Chẳng qua oán tránh rồi oán trách, Cố Nguyệt còn giả bộ nói: "Bà nội, cháu cũng chỉ có ý tốt...

“Ai là bà nội của cô, ai cần ý tốt của cô cơ chứ?” Bà nội Cố lập tức đứng dậy, không khách khí nói móc.

Vốn dĩ bà đã rất tức giận khi hai người này dám giở trò vụng trộm đối với đám người của A Nghiên, bây giờ bọn họ còn dám đến cửa, bà đương nhiên sẽ không nương tay.

Huống chi, tại sao bọn họ lại đến, không có ai không biết, không phải bởi vì trong đại đội mọi người đều đồn Cố Nguyệt không hiếu thuận với bà nội của cô ta, bà cụ thương cô ta uổng phí rồi.

Bà cụ đoán không có sai.

Sau đó ông hai Cố tưởng rằng bản thân đã mang danh bất hiếu, đương nhiên không muốn con gái của mình gả đi huyện thành cũng như vậy.

Vì vậy bèn nói cô ta đi về nhà, thăm cụ bà một chút.

Cho dù chỉ là giả bộ, nhưng cũng sẽ ngăn được những cái miệng lắm mồm thích xen vào chuyện người khác của xã viên.

Cho nên hiện tại Cố Nguyệt rất muốn rời đi, nhưng cô ta vẫn đè nén lửa giận, rất đáng thương ăn vạ “Bà nội, cháu biết trước kia cháu làm rất nhiều điều có lỗi với bà, ngay cả khi cháu kết hôn cháu cũng không nói với bà một lời, cháu bây giờ đến đây để bồi tội với bà."

“Bà tha lỗi cho cháu đi.” Cô ta vừa nói vừa đặt một gói kẹo sữa thỏ trắng và một lon sữa bột lên bàn.

Như thể muốn dùng những thứ này để bày tỏ thành ý trong lòng mình.

Đáng tiếc là cụ bà kinh thường không muốn nhìn.

“Bà nội, Nguyệt Nguyệt cũng là cháu gái của bà, bà cũng không thể thiên vị một bên nặng một bên nhẹ như vậy?” Bên này, Triệu Kiến Minh không quên bổ sung.

Nhưng hiển nhiên, lời nói này hoàn toàn sai.

Cụ bà sau khi nghe xong lời này, bà ấy rất muốn đục một cái lỗ trên đầu hắn.

A Nghiên đối xử tốt với bà như vậy, có thể đi so sánh với được Cố Nguyệt sao?

Thậm chí còn cùng bà nói bên nặng bên nhẹ, quả thật là điều nực cười!

Nhưng mà cụ bà không biết đang nghĩ đến điều gì, ngược lại giữ bọn họ ở lại.

“Thôi bỏ đi, các người ngồi di, có điều, trong nhà không còn nước để tiếp đãi các người nữa. Bà ấy lãnh đạm nói.

Bọn họ đã tự đưa đến cửa, còn làm nhục bọn họ, vậy thì còn có lý do nào để đuổi bọn họ đi sao?

Nghe như vậy, sắc mặt của Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh có chút thay đổi.

Một bình nước nằm ở đó, thế mà còn mở to hai mắt ra nói không còn nước nữa.

Thật sự không thể miễn cưỡng hơn được nữa!

Chẳng qua bọn họ cũng chẳng để ý đến nước trong nhà bà, ai mà biết được cái nước đó có sạch sẽ hay không, uống vào mà lỡ bị tiêu chảy thì sao?

“Không sao, không sao” Cố Nguyệt có kìm nén cơn giận dữ, cố gắng nở một nụ cười.

Vì để loại bỏ những tin đồn đó, cô nhẫn nhịn!

Sau khi để cho bọn họ ngồi xuống, bầu không khí ấm áp ở ban đầu đột nhiên trở nên cứng ngắc.

"Đột nhiên bà nhớ tới, mấy quả trứng gà ở trong chòi bà vẫn còn chưa nhặt, bằng không các cháu giúp cụ bà này nhặt được không?” Lúc này, cụ bà nhẹ giọng nói.

Cố Nghiên lập tức hiểu ý của cụ bà.

Hai bà cháu liếc nhìn nhau, liền nghe Cổ Nghiên cười tủm tỉm nói: “Bà nội, để cho Trần Kính Tùng nhặt đi, lá gan của anh ấy rất lớn, anh ấy sẽ không sợ hãi con gà mái già kia đâu!"

Lời nói này nhìn như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng nếu cẩn thận mà nghĩ lại, không phải là đang âm thầm châm chọc người ở bên ngoài sợ hãi sao?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 119: Chương 119



Mặt của Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh lập tức đen thui.

Bọn họ đã trưởng thành đến như vậy, chẳng lẽ lại đi sợ hai con gà mái già hay sao?

Triệu Kiến Minh vốn đã ngột ngạt thì ngay lập tức nổi giận: “Cố Nghiên, cô đang có ý gì đó?"

"Tôi có ý gì đâu?” Cố Nghiên nhíu mày, như thể cô không hiểu được hắn đang nói cái gì.

A đúng rồi, tất nhiên là cô đang cố ý khıêυ khích hắn, không sai!

Nếu hắn có bản lĩnh thì đừng bị mắc lừa!

Đáng tiếc Triệu Kiến Minh là người không thể chịu được k*ch th*ch, trực tiếp đi vào trong.

“Tôi đi nhặt!” Triệu Kiến Minh biết chính mình nói không lại cô, tức giận đi đến về hướng cái ổ gà.

Cố Nguyệt lập tức đi theo.

Thấy thế, hai bà cháu lại một lần nữa liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự hả hê ở trong mắt nhau.

Cần phải biết, hai con gà ở trong nhà rất sợ người lạ.

Khi mà nhìn thấy người lạ, sức chiến đấu của hai con gà mái cũng không thua kém gì so với gà trống.

Đương nhiên, người tốt như Cố Nghiên nhất định phải nhắc nhở trước: “Đừng có mà trách tôi không nhắc nhở hai người, hai con gà mái kia rất lợi hại, nếu hai người các người không thể, thì cứ nói thẳng với tôi, không có gì mà xấu hổ đâu"

Bây giờ, mặt của Triệu Kiến Minh càng đen hơn.

Cái con gà mái có lợi hại đến đâu thì cũng không thể lợi hại hơn một người đàn ông trưởng thành như hắn?

“Cố Nghiên, cô có thể câm mồm đi được không!” Nhìn thấy vẻ mặt muốn nổi giận của người đàn ông của mình, Cố Nguyệt trừng mắt nhìn Cố Nghiên.

“Tôi là có ý tốt muốn nhắc nhở các người, vậy mà các người còn trách cứ tôi, thật sự là không cảm kích lòng tốt của người ta."

Trà xanh Cố Nghiên cố ý giận dữ, miễn sao mà làm cho bọn họ kinh tởm là được.

Hehe, so với những gì mà bọn họ đã làm với cô, như vậy cô cũng không tính là quá đáng đâu phải không?

“Dù sao đến lúc đó các người có bị thương, cũng đừng có mà tính toán với chúng tôi, chúng tôi đã cố ý nhắc nhở các người."

“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không tìm cô!"

Cố Nguyệt suýt chút nữa tức c.h.ế.t vì lời nói khıêυ khích của cô, lập tức đồng ý.

Ở bên này, Triệu Kiến Minh đã đến trước mặt cái ổ gà đơn sơ.

Hai con gà mái đang làm tổ với nhau, có vẻ như chúng rất buồn ngủ, mí mắt đang đánh nhau rất rõ ràng.

Hai con gà này rõ ràng rất ngoan ngoãn.

Hơn nữa, gà mái cũng có phải là gà trống đâu, làm sao mà có sức lực công kích lớn được?

Huống chi, ngày thường cũng chỉ có hắn dám bắt nạt động vật cây cỏ, khi nào đến phiên chúng nó đi bắt nạt hắn?

Triệu Kiến Minh kinh thường hừ một tiếng, hắn ngồi xổm ở trước mặt ổ gà, một tay bịt lỗ mũi, một tay mở lồng sắt ra.

Đúng lúc hắn định thò tay vào lấy một quả trứng ra...

“Cục tác cục tác cục tác!” Vốn dĩ hai con gà mái đang ngủ gà ngủ gật, tinh thần ngay lập tức tỉnh táo lại.

Chúng nó một bên la hét chói tai, một bên dùng cái mỏ sắt bén của mình mổ vào tay của Triệu Kiến Minh.

“A!” Triệu Kiến Minh vẫn luôn được cưng chiều lớn lên, có bao giờ chịu được cái đau này đâu, kêu lên đau đớn.

Cái này vẫn chưa xong, một con gà khác bay lên trên đầu của hắn, tiếp tục mổ, còn nhổ không ít tóc của hắn.

Điều ghê tởm nhất là, thế mà còn ị phân lên trên đầu của hắn!

Chất nhầy hôi thối đó, lập tức dính lên khắp cả người của hắn.

“Aaaaa!” Lại lần nữa Triệu Kiến Minh rống lên, vừa định xé xác con gà ra, thì con gà mái đã linh hoạt bay ra khỏi đầu hắn.

Sau đó, một con gà khác, tiếp tục gia nhập cuộc chiến đấu, đuổi theo hắn tiếp tục mổ.

“Cứu tôi! Cứu tôi với!” Triệu Kiến Minh là một kẻ nhu nhược, ngay cả khi mà hắn đi bắt nạt động vật, đều là động vật không có khả năng phản kháng.
 
Back
Top Bottom