Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 70: Chương 70



Như thể vì quá vui sướng khi gặp lại Cố Nghiên, hai con gà hết con này đến con kia chạy qua muốn mổ Cô.

“Úi da!” Cố Nghiên vô thức lùi về sau một bước, thế mà lại đạp trúng khoảng không, nếu không phải Trình Kính Tùng kịp thời đỡ lấy thì cô đã phải ngã xuống dưới nền đất.

Tuy rằng ngã xuống nền toàn là bùn đất cũng không đau gì mấy, nhưng ai lại vô duyên vô cớ muốn ngã chứ?

“Cái lũ thối tha này, phá vườn rau mụ già này vất vả cực nhọc trồng được thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn sang đây mổ cháu gái ta, thực sự mấy con mắt gà này của chúng mày mù hết cả rồi. Thấy cháu gái suýt ngã, tim bà nội Cổ lộp cộp một tiếng, lập tức lấy quải trượng vừa mắng vừa xua gà.

“Xem hôm nay ta có đánh c.h.ế.t tụi mi không!"

Theo tiếng gào của bà nội Cố, đàn gà bị dọa sợ đến mức bay loạn xạ trong sân nhỏ.

Nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ trợn tròn måt.

Phải biết bà cụ này xem đám gà như bảo bối ấy!

Cho dù có rớt thêm vài cọng lông, bà cũng sẽ nói liên tục mấy ngày liền, đến mức lỗ tai mọi người xung quanh muốn mọc kén luôn.

Còn bây giờ nhìn dáng vẻ như đang muốn bằm chúng ra thành mảnh vậy!

“Bà nội, cẩn thận một chút, nhanh đừng đánh nữa nào!” Cố Nghiên ở cạnh sợ bà lão đυ.ng phải lại ngã, bèn vội vã can ngăn: “Vả lại hai con gà này đánh c.h.ế.t cũng sẽ tiếc lắm"

Thời buổi này, những người dưới thôn quê làm sao có đủ tiền để ăn thịt, chỉ mong mấy con gà mái già ở nhà có thể mau đẻ thêm trứng.

Mặc dù bà nội Cố đã dừng lại, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ khí phách hùng hổ: “Có gì mà tiếc, vừa hay đem nấu cho cô nhóc A Nghiên nhà chúng ta bồi bổ cơ thể"

“Không cần, không cần đâu bà nội, vẫn nên giữ để chúng đẻ thêm trứng đi ạ, cháu thích ăn trứng gà lắm” Cố Nghiên biết rõ bà ấy cưng chiều mình đến thế nào, sợ rằng bà ấy sẽ thật sự gϊếŧ gà, đầu cô sắp lắc thành trống bỏi luôn rồi.

“Vậy được.” Bà ấy bất đắc dĩ miễn cưỡng nói.

Bộ dạng này, ai không biết lại còn tưởng rằng là Cố Nghiên không muốn cho bà ấy ăn gà nữa.

“Bà nội, cháu giúp bà bắt chúng thả vào trong chuồng” Thấy hai bà cháu thương lượng xong, Trình Kính Tùng vội vã lên tiếng.

Trong lúc anh nói, mắt vẫn cứ dán chặt vào hai con gà mù đang chạy tán loạn đó, như thể đang sợ chúng sẽ bổ nhào lại mổ Cố Nghiên vậy.

Lúc nãy vì anh không kịp thời bảo vệ tốt cho Nghiên Nghiên, bây giờ sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

“Được được được, bắt đi.” Dưới ánh mắt kiên trì của cháu gái, bà nội Cố chỉ có thể ậm ừ gật đầu.

Đợi sau khi Trình Kính Tùng bắt xong, anh cũng không lập tức vào trong nhà ngay, mà thay vào đó đi rửa tay sạch sẽ, trông giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài, bộ dạng như thể nếu không gọi anh vào, thì anh cũng sẽ không xông vào vậy.

Thậm chí đến cửa cũng không gõ, như sợ sẽ làm phiền đến cuộc trò chuyện của hai bà cháu.

Cố Nghiên còn đang tự hỏi sao anh bắt đám gà lâu đến vậy, kết quả vừa vén rèm cửa lên thì...

Anh chàng này cũng khá lắm!

Người đàn ông đứng thẳng người trong gió, đôi tay to chắp đằng sau lưng, cho dù môi đã dần trở nên tím tái vì lạnh nhưng người vẫn quy củ đứng thẳng tắp như một cây bút.

“Anh cái đồ ngốc này, còn không mau vào đây, bên ngoài không lạnh hay sao?” Cô vừa tức giận vừa đau lòng trách cứ, trực tiếp vươn tay kéo người vào trong phòng.

Trình Kính Tùng vẫn còn chút thận trọng dè dặt: “Anh thật sự... có thể vào trong được ư?"

Anh có đọc qua thoại bản, trong đó có nói thiên kim tiểu thư thời ấy rất xem trọng quy củ, sẽ không cho phép người ngoài đàn ông con trai vào phòng.

“Bây giờ đã là thời đại mới, cũng không thể làm như vậy nữa, vả lại bà nội em cũng không có nhiều quy tắc đến thế đâu!” Nghe đến đây, bà nội Cố không nhịn được cười, đồng thời độ hài lòng của bà đối với anh ngày càng tăng.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 71: Chương 71



Đứa trẻ này, thật đúng là thông minh, vừa nhìn là đã biết đã đáng để phó thác cả đời!

“Nghe thấy chưa, đồ ngốc!” Cố Nghiên hờn dỗi anh, sau lại đưa qua một cốc trà nóng: “Mau uống đi cho ấm người."

“À, cảm ơn, cảm ơn Nghiên Nghiên!” Trình Kính Tùng như thể thụ sủng nhược kinh, đến cả giọng cũng trở nên lắp bắp, vô cùng đắc chí cầm lấy cốc nước, anh cũng không nỡ uống hết, chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ.

Mặc dù chỉ là nước lã không thêm gì khác, nhưng cũng không biết tại sao, uống vào còn ngọt hơn cả mật, no đến mức tim gan đều đầy căng.

“Anh mau uống hết đi, uống hết rồi em lại rót tiếp cho anh. Cố Nghiên sao có thể không biết người đàn ông này đang vì điều gì, trên mặt cũng không nén khỏi từng rặng mây hồng, như một nụ hoa vừa chom no.

“Được được được, anh cảm ơn Nghiên Nghiên lần nữa nha.” Trình Kính Tùng giờ mới dám một ngụm uống hết.

Cố Nghiên lại rót tiếp cho anh thêm một ly nữa:”Nếu nói cảm ơn, phải là em nên cảm ơn anh mới đúng"

Đôi mắt cô đầy vẻ chân thành.

“Cảm ơn anh hết lần này đến lần khác bảo vệ em, cũng cảm ơn anh đã tình nguyện vĩnh viễn trở thành cảng tránh gió cho em, gặp được anh đã là may mắn nhất trong cả cuộc đời này, khiến em cảm thấy số phận mình thật ra cũng không bi thảm đến thế.”

Đương nhiên, mấy dòng tâm sự đầy ngượng ngùng thế này, Cố Nghiên cũng sẽ tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi nói ra miệng.

Trình Kính Tùng lắc đầu: “Không, không, rõ ràng là anh muốn cảm ơn em. Để cho em biết, thì ra thế giới vẫn tươi đẹp đến mức này."

"Sắp thành vợ chồng son với nhau cả rồi, sao vẫn còn khách khí với nhau làm gì thế này?” Nhìn bọn họ cảm ơn qua lại, bà nội Cố không khỏi che môi cười trộm.

Tuy là Lý Chiêu Đệ không đồng ý mối hôn sự này, nhưng bà ấy là người đã tàn thành cả trăm nghìn lần.

Nghèo bây giờ đâu sợ gì, chỉ cần người đàn ông này thương bạn yêu bạn, lại vừa có lòng cầu tiến lẫn trách nhiệm, sao lại phải sầu lo cuộc sống sau này phải trải qua thế nào, hơn nữa sau này chắc chắn tương lai còn thay đổi nhiều, vậy bây giờ sao lại phải lo lắng vì chưa kiếm ra được tiền?

Không thể không nói, người đọc qua nhiều sách như bà nội, khứu giác vẫn rất nhạy cảm.

Cố Nghiên đỏ mặt.

Trình Kính Tùng mặt càng đỏ hơn, đến cả cổ cũng đỏ theo.

“Không phải chứ, thế này thì trái với lẽ thường quá"

Bà lão nhìn bộ dạng hai người hận không thể chui xuống gầm bàn mà trốn, cười đến nghiêng ngả thích ý.

“Bà nội!” Lần này thì đến cổ của Cố Nghiên cũng đỏ theo.

“Được rồi, được rồi, ta không trêu hai đứa nữa."

Bà nội Cố sợ cháu gái nhà mình sẽ xấu hổ đến phát khóc, vội nhịn cười, họ khan hai tiếng liền trở lại chuyện chính: “Vậy chúng ta nói chi tiết hơn đi vậy"

"Chi tiết gì ạ?” Nghe bà cụ nói thế, cả Cố Nghiên lẫn Trình Kính Tùng đều sững sờ.

Bà nội đảo mắt:”Sao, lẽ nào hai đứa không muốn thành thân nữa?"

“Tất nhiên là không ạ!"

Cố Nghiên và Trình Kính Tùng gấp gáp, hai người đồng thanh kêu lên, cuối cùng cũng hiểu bà nội đang ám chỉ điều gì.

Sau khi nói xong, hai người mới nhận ra đối phương lo lắng đến thế nào, lập tức lại đỏ mặt.

“Xem ra bà già này phải giúp hai đứa chọn ngày sớm, nếu không lại phạm phải bệnh tương tự thì thế nào mới tốt đây!” Thấy vậy, bà ấy cười ha hả trêu chọc, tiếp đó mở cuốn lịch trên bàn ra.

Cố Nghiên lẫn Trình Kính Tùng chỉ hận không thể tìm thấy vết nứt nào đó trên đất rồi chui vào trong đó luôn.

Bà nội này, gì bà ấy cũng biết cả!

“Vậy thì cứ định là đầu tháng sau đi” Bà nội Cố vừa nói vừa đóng quyển lịch, bây giờ chỉ còn mười ngày nữa là đến đầu tháng, nếu có thể chính bà ấy cũng không muốn nó sẽ đến nhanh đến thế, nhưng cháu gái sốt ruột thì biết làm sao.

“Hai đứa thấy như thế nào?” Bà ấy lại hỏi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 72: Chương 72



Suy cho cùng cũng là bọn trẻ kết hôn, ý kiến bọn chúng quan trọng nhất!

Cố Nghiên và Trình Kính Tùng nhìn nhau một cái, cũng không ai có ý kiến gì, cùng nhau trả lời: “Chúng cháu đều nghe theo bà/bà nội ạ."

“Thế thì cứ quyết định như vậy đi!” Mặc dù bà nội Cố rất tiếc nuối cháu gái không thể ở bên cạnh mình lâu hơn chút, nhưng khi nghĩ đến cô sắp có gia đình riêng của mình, bà ấy bèn cảm thấy vui vẻ trở lại, hạnh phúc nhuốm lên cả chân mày nói: “Đợi mai bà sẽ đi mua đồ cưới cho A Nghiên nhà chúng ta, sau đó đi nói với mọi người rằng cháu gái bà sắp phải kết hôn rồi."

“Đến lúc đó cháu đi cùng bà." Khi cô nói chuyện, mặt Cố Nghiên đã đỏ rực.

“Được được được."

“Bà, bà... bà không còn yêu cầu gì khác nữa ạ ?” Thấy bà ấy cứ trì trệ không nói vào việc chính, Trình Kính Tùng nhịn không được mà hỏi, trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ lo lắng lẫn xấu hổ.

Anh tự biết bản thân cái gì cũng không thể cho được cho Nghiên Nghiên, nhưng nghèo vẫn là nghèo, nếu về phần tài sản một chút cũng không nhắc đến đến, vậy thì là loại đàn ông gì nữa chứ?

Cố Nghiên thầm nghĩ trong lòng rằng anh chàng này cũng ngốc thật!

“Đương nhiên có rồi!” Bà nội Cố trông như như vừa bị nhắc nhở, lập tức nghiêm mặt.

“Bà nói đi ạ.” Trình Kính Tùng thầm nghĩ trong lòng, bất kể bà nội muốn gì, anh đều phải cố gắng đưa, nếu thật sự không thể, anh cũng sẽ làm giấy ghi nợ.

Anh tin rằng chỉ cần chăm chỉ nỗ lực làm ruộng cày cấy mảnh đất này, rồi cũng sẽ kiếm được tiền thôi.

Nhưng bà ấy cũng không nhắc gì đến tiền, chỉ nghiêm túc nói: “Cháu nhất định phải đối xử tốt với bé Nghiên của bà!"

“Bà nội người yên tâm ạ, cháu không chỉ đối xử tốt với Nghiên Nghiên, mà còn dùng cả tính mạng để yêu cô ấy.” Trình Kính Tùng không chút do dự đáp lời, cơn mưa lạnh ngày đông không biết đã tạnh từ khi nào, nắng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú cương nghị của anh.

Dáng vẻ kiên nghị của người thanh niên không chút thay đổi, vẫn như dáng vẻ đã từng cứu cô không một chút do dự.

Cố Nghiên hiểu rõ, anh đã làm được rồi.

Nhưng bà nội không biết, chỉ ừm một cái.

“Lời cũng không phải chỉ nói suông, mà phải dùng hành động"

“Cháu sẽ ạ!"

“Còn về tiền cưới, dù sao một người già như bà cũng không thể chuẩn bị cho A Nghiên của hồi môn được nữa, cho nên bà cũng không cần tài sản gì của cháu, chỉ cần sau này hai đứa có thể sống tốt là được." Cuối cùng bà cũng nhắc đến vấn đề này.

Tuy rằng bà ấy vừa trở về không lâu, nhưng tình hình nhà họ Trình thế nào cũng đã nghe qua, sao mà không hiểu nỗi khó khăn của anh được chứ.

Trình Kính Tùng hiểu rõ, nhắc đến cũng chẳng qua chỉ là đang giữ thể diện cho anh mà thôi.

Ý nghĩ gả con gái thật ra có của hồi môn hay không cũng không liên quan gì nhiều, chẳng qua bà nội chỉ không muốn anh phải mất mặt hay tổn thương lòng tự trọng thôi!

Đây chắc hẳn là bà ruột của anh đúng không?

“Bà nội, Trình Kính Tùng cháu hôm nay ở đây dập đầu với bà, cảm ơn bà đã bằng lòng giao cháu gái bà cho cháu"

Trình Kính Tùng quỳ gối, trịnh trọng dập đầu trước bà cụ ba cái.

Bà nội Cố cũng không can ngăn, sắp lấy được tâm can bảo bối của bà ấy đi rồi, còn không thể dập đầu lạy bà ấy vài cái ư?

“Bà nội, bà cũng đã lớn tuổi, đợi cháu và Nghiên Nghiên làm lễ kết hôn xong, cháu sẽ đón bà về cùng chúng cháu, chăm sóc bà như bà nội ruột của cháu"

Dập đầu lạy xong, Trình Kính Tùng bổ sung thêm, ánh mắt chân thành như thể đây là bà nội của anh vậy.

Ai cũng không ngờ đến Trình Kính Tùng sẽ nói những lời như thế, cả Cố Nghiên lẫn bà ấy đều sững người.

“Đứa nhỏ này...” Nhất là bà nội Cố, khoé mắt đều nhịn không được ươn ướt
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 73: Chương 73



Từng bị đứa con riêng nuôi nấng ngần ấy năm bỏ rơi, nhưng không ngờ đến bây giờ sẽ có một đứa cháu rể không cùng huyết thống sẽ nguyện ý thu nhận bà ấy.

Bà ấy sao mà có thể không cảm động được chứ?

Chỉ là!

“Ầy, một bà già như ta cũng không đến phiền hai đứa làm gì, đợi khi nào sinh con, cháu sẽ sang giúp hai đứa chăm.” Cố Nghiên đang lau nước mắt cho bà cụ, đột nhiên nghe thấy những lời này, tay cô bỗng nhiên run lên, chiếc khăn cũng theo đó rớt xuống.

Mặt anh thậm chí còn đỏ đến mức rối tinh rối mù hơn nữa.

Cái... cái gì mà con với cái chứ.

“Khụ khụ!” Trình Kính Tùng một mặt đỏ bừng, nhưng thời khắc này đáy lòng trở nên vô cùng bình yên, anh thật sự có thể cưới được cô nương mà mình yêu rồi!

Không ai có thể cản trở được nữa!

Trong khoảnh khắc, Trình Kính Tùng như thể có được cả thế giới, sốt ruột nóng lòng mà nói: “Vậy thì bà ơi, cháu về chuẩn bị trước nhé"

Anh phải nhanh chóng đến đội sản xuất làm thêm nhiều việc hơn, ít nhất ngày đầu tiên a Nghiên gả cho anh có thể ăn được thịt.

“Đi đi” Bà nội Cố gật đầu.

Cố Nghiên tự mình tiễn anh ra cửa sân: “Đi chậm thôi, mưa xong đường trơn lắm."

Mỗi khi cô nói chuyện với anh, thanh âm đều không nhịn được trở nên mềm mại, điều này khiến mỗi bước chân của Trình Kính Tùng trở nên lâng lâng, như thể anh có thể bay đi bất cứ lúc nào vậy.

“Yên tâm yên tâm!” Trình Kính Tùng đáp lời, rồi lại giục cô:”Nghiên Nghiên em mau vào đi, bên ngoài này trời lạnh lắm."

“Được rồi.” Cố Nghiên tuy nói vậy, nhưng vẫn đứng đợi đến lúc bóng anh khuất dạng rồi mới quay lưng bước vào trong nhà.

Cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời quang đãng, nụ cười từ khoé miệng dần lan ra.

Kiếp này, cô sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa, sẽ cùng với Trình Kính Tùng sống một cuộc sống tốt, hạnh phúc.

Tin tức sắp kết hôn của Cố Nghiên và Trình Kính Tùng được truyền ra đã nhanh chóng chiếm lĩnh bảng hot search của tổ sản xuất, trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.

“Bà nội A Nghiên à, chúc mừng bà, sắp phải gả cháu gái rồi.” Những người đến hỏi kẹo cưới, cười đến híp mắt chúc mừng.

“Bà nội A Nghiên, cháu rể của bà thật đẹp trai không gì để nói nha, mười dặm tám thôn xung quanh đây cũng nó tuấn tú nhất"

Tuy là điều kiện của Trình Kính Tùng không tốt, nhưng cũng không phải cháu gái bọn họ gả qua đó, hiện giờ hỉ sự người ta sắp đến, đương nhiên ai cũng sẽ chọn lời dễ nghe để nói.

“Đúng rồi bà nội A Nghiên à, lần này nhà bà có song hỷ nha, cháu gái lớn Cố Nguyệt của bà cũng mồng hai tháng sau kết hôn đó.” Có người lên tiếng nói.

Nghe vậy, Cố Nghiên không khỏi nhướng mày, điều này khác với kiếp trước của cô.

Cô ta đã từng sau một tháng hơn mới phải gả đi.

Chẳng qua cô đã nhanh chóng hiểu ra bọn họ cố ý chọn cùng một ngày, để mọi người nhận thấy được sự chênh lệch của người mà hai chị em sắp phải gả đi.

Chỉ để làm cô xấu hổ.

“Ồ?” Đương nhiên bà nội Cố hiểu được tâm tư ác ý của bọn họ, lập tức lạnh nhạt trả lời: “Ra là có chuyện này, vậy cũng liên quan gì tôi, làm sao mà tính song hỷ gì đó, tôi chỉ có một đứa cháu gái là Cố Nghiên!"

Lời nhắc nhở âm dương quái khí này đã lập tức khiến mọi người nhận ra Cố Nguyệt thế mà lại không thông báo cho bà nội Cố.

Tuy nói là nhà chú hai không qua lại với bà cụ nữa, nhưng Cổ Nguyệt cũng như Cố Nghiên vậy, được một tay bà nội nuôi đến lớn, đối xử với cô ta cũng vô cùng tốt.

Còn bây giờ thật là vô lương tâm.

Cố Nguyệt thế mà lại không thèm quan tâm đến việc thông báo cho bà cụ, với xuất thân này của cô ta, kể cả ngày nay có chung sống hoà thuận, cô cũng không muốn dính dáng một tí gì với cô ta cả.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 74: Chương 74



Lúc này, cô ta đang bị thím Cố kéo đến phía trung tâm nơi xã viên của đại đội bát quái đang tụ họp, muốn khoe chiếc váy cưới mới với mọi người.

“Ai ôi, mọi người biết không, nhà chồng của Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi quá hào phóng đi mất, còn mua váy cưới làm của hồi môn, tôi bảo không cần, nhưng họ cứ nhất quyết muốn mua!” Chỉ thấy thím Cố cười đến mức mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, trong ngữ khí đầy vẻ tự hào.

“Mẹ, cái này thì có gì hay để nói đâu. Cố Nguyệt như thể ngượng ngùng, hờn dỗi nói.

Một màn kẻ xướng người hoạ này, không thể không nói, phối hợp vô cùng ăn ý.

“Váy cưới là gì thế?” Có người không kìm chế được tò mò hỏi.

Những niên đại này, các cô gái xuất giá bình thường đều mặc một chiếc áo khoác đỏ, trên đầu cài một bông hoa cùng màu là xong, cùng lắm cũng chỉ mua một chiếc váy đỏ.

Còn về váy cưới gì đó, đến cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

“Đúng đó, váy cưới này là gì thế, nói chúng tôi nghe với” Trong thời đại giải trí nghèo nàn này, mỗi một từ mới hiếm lạ cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Thím Cố thấy những người cùng quê này đã vểnh tai lên nghe, lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, như thể cao hơn những người này mà nói:”Váy cưới này ấy à, chính là cái loại áo cưới vô cùng đẹp ấy, khăn voan màu hồng, từ lớp này tới lớp kia vẫn lóng lánh lộng lẫy!"

“Với lại, đây còn được mua từ trên tỉnh, chỗ chúng ta không có đâu!"

Bà ta nhướng màu, thấy vẻ mặt tán tưởng của mọi người, đáy lòng không phải nói đắc ý đến mức nào.

“Ai ôi, vậy chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Có người nhịn không được nuốt nước bọt.

Thím Cố khoát khoát tay: “Ầy, cũng không đắt lắm, chỉ một trăm tệ thôi!” Lại cộng tiếp thêm hai mươi tệ nữa.

Từ khi nhà cô ta nhận được một nghìn tệ sính lễ, còn có cả tam luân nhất âm, cả người cứ lâng lâng không hiểu được.

“Trời ơi, một trăm tệ còn nói là không nhiều sao?” Mọi người nhịn không được hít vào một hơi, sôi nổi cảm thán.

“Triệu gia này điều kiện cũng quá tốt rồi."

“Còn không phải sao, cũng không biết Cố Nghiên kia nghĩ cái gì, một cô nương thông minh như thế, thế mà không chịu ôm gả cho con rùa vàng này, cứ nhất quyết phải gả cho tiểu tử nghèo kia. Có người nhịn không được xì xầm.

Nếu nói Cố Nguyệt cả đời này ghét nhất thứ gì, nhất định là những lời này.

Mỗi lần nghe, cô ta đều cảm thấy bản thân như người thu gom rác vậy, chỉ có thể nhặt được đồ mà Cố Nghiên không thèm, mới có thể bay được lên trên cành cao.

Cô ta âm thầm nghiến răng, đúng lúc nhìn thấy Cố Nghiên đang đi về phía bên này, cô ta lập tức đi lên: “Cố Nghiên à, nhà chồng em đã chuẩn bị áo cưới cho em chưa?"

Chỉ thấy chị ta mỉm cười, cứ như thể thật sự quan tâm đến cô mới hỏi vậy.

“Ai da, Cố Nguyệt con nghĩ gì thế, cái tên Trình Kính Tùng đó đến cả sính lễ cũng không đưa nổi cho cô ta, làm sao có thể mua được áo cưới?” Không đợi Cổ Nghiên lên tiếng, thím Cố đã gấp rút đến mức chờ không kịp, bắt đầu mỉa mai.

Những người hóng chuyện cũng không nhịn được cười hả hê châm chọc.

Kỳ thật lòng người rất phức tạp, bọn họ tuy rằng ghen ghét Cố Nguyệt khoe khoang, nhưng cũng không phải không muốn thấy vẻ mặt hối hận và thẹn quá hoá giận của Cố Nghiên.

Đáng tiếc Cố Nghiên không có phản ứng gì, ánh mắt cô bình tĩnh như mặt hồ không gợn chút sóng.

Cảnh tượng Cố Nguyệt lẫn thím Cổ tức đến mức muốn đánh nhau, sao khác với tưởng tượng của bọn họ thế?

Cô không nên cảm thấy hổ thẹn, mặc cảm sao?

“Cố Nghiên à, sao em không nói gì, có phải những lời mẹ chị nói đã tổn thương em rồi không, vậy thì chị xin lỗi nhé.” Cố Nguyệt vờ vĩnh an ủi.

Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác của cô ta, khiến Cố Nghiên không khỏi bật ra một nụ cười không rõ ý vị.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 75: Chương 75



“Mày cười cái gì?” Cố Nguyệt không khỏi khó chịu, trừng mắt nhìn cô, chị ta không hiểu dưới loại tình huống thế này, sao cô còn có thể thanh cao như vậy.

“Cố Nguyệt, lẽ nào chị không tò mò, vì sao tôi sống c.h.ế.t cũng không chịu gả cho Triệu Kiến Minh không?” Cố Nghiên không trả lời câu hỏi này, mà tiến thêm một bước, đôi môi đỏ mọng kề sát vào tai cô ta nhẹ nhàng nhả từng chữ một.

“Tại sao?” Cố Nguyệt tất nhiên tò mò, lập tức truy vấn.

Cố Nguyệt liếc mấy xã viên đang tò mò bọn họ thì thầm to nhỏ, cũng không lập tức trả lời ngay, mà ra hiệu chị ta đi theo cô.

“Cố Nghiên, cô rốt cục đang thừa nước đυ.c thả cái gì?” Vấn đề này đã sớm khiến Cố Nguyệt nghi ngờ, bây giờ cô ta phải hỏi cho ra nhẽ. Đợi đến khi hai người đến bên ven sông, Cố Nghiên mới mở miệng:”Bởi vì anh ta có vấn đề."

“Sao có thể thế được!” Cố Nguyệt theo bản năng phản bác: “Tuy anh ấy không cường tráng như Trình Kính Tùng, nhưng cô cũng không được vu oan cho anh ấy có vấn đề gì chứ."

Thế mà cũng bảo vệ đấy!

Cố Nghiên tự biết rằng những gì cô chuẩn bị sắp nói tới đều sẽ vô ích, nhưng cô nói ra cũng không phải vì muốn chị ta thay đổi ý định, mà là vì muốn xin lỗi lương tâm bản thân mình.

Vì thế, dưới ánh nhìn phẫn nộ của cô ta, cô tiếp tục nói: “Anh ta có tính ngược đãi, sau khi kết hôn sẽ bạo lực gia đình"

“Mày nói bậy!” Lần này giọng của Cố Nguyệt đã trở nên sắc bén hơn.

Một người hào hoa phong nhã như anh Kiến Minh, còn biết ngâm thơ, sao có thể bạo lực gia đình được, này cũng thật nực cười.

“Cố Nghiên, tạo thấy mày thật sự hối hận rồi, vì vậy mới phải tuỳ tiện bịa ra mấy lời này để lừa tao, nhưng tao sẽ không tin mấy lời này của mày từ hôn anh Kiến Minh, rơi vào cái bẫy ác độc của mày, để mày cướp anh Kiến Minh đi!” Cô ta thậm chí còn ác ý xuyên tạc lòng tốt của cô.

"Não tàn!"

Nghe thế, Cố Nghiên chửi một câu xong rồi quay người bỏ đi, không khuyên thêm câu nào nữa.

Cô cũng không phải không nóng nảy đâu!

Đối với hành động của chị ta mấy ngày nay, cô thờ ơ lạnh nhạt nhìn chị ta gả cho tên súc sinh đó thì có sao, dẫu sao thì đó cũng là lựa chọn của chính chị ta, cô cũng không có bất kỳ lỗi gì với chị ta cả.

Nếu cô ta đã không tin, thì cô cũng không còn cách nào nữa.

“Tao sẽ không tin! Một chút cũng không tin!” Cố Nguyệt căm hận giậm chân, ý nói rằng sẽ không vì vài ba câu của Cố Nghiên mà bị d.a.o động.

Cố Nghiên cũng không quay đầu lại, tin hay không tin thì tùy, chỉ cần chị ta sau này không hối hận là được.

Ngày diễn ra hôn lễ đến như đã định.

Mới sáng sớm đám chim hỉ thước đã bay đến, đậu gần chuồng bò rồi cất tiếng kêu nháo nhác không ngừng, phảng phất như muốn nói: Mối hôn sự này tôi đồng ý! Đồng ý! Sẽ thật hạnh phúc!

“Là điềm lành. Bà cụ luôn thích những điềm lành, lúc này trên mặt tràn đầy ý cười, đích thân chải tóc cho Cố Nghiên.

“Một lược chải cho đến cùng"

“Hai lược bạch thủ tề mi"

“Ba lược con cháu đầy đàn."

Bà cụ đầy vẻ từ ái lên tiếng chúc phúc, đến cả hốc mắt Cố Nghiên cũng rưng rưng.

Kiếp trước lúc kết hôn, cô cũng muốn bà nội chải tóc, đích thân tiễn cô xuất giá, nhưng Lý Chiêu Đệ và Cố lão không những không cho, mà ngay cả tiệc rượu cũng không cho phép bà ấy đến.

Cuối cùng, bà ấy cũng chỉ có thể đứng giữa đám đông, xa xa nhìn cô.

Cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, cô vẫn có thể nhớ rõ khuôn mặt đẫm nước mắt của bà nội ngày hôm đó, trong lòng xót xa đến tột cùng, để lại nỗi tiếc nuối sâu sắc.

“Không được khóc, không được khóc, khóc sưng mắt rồi sẽ không đẹp nữa."

Bà nội Cố không ngừng lau mặt cho cô, mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt già nua đều mang vẻ vừa buồn vừa luyến tiếc.

Cố Nghiên liên tục lên tiếng nhắc nhở.

Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, cô của bây giờ không còn hối tiếc nữa, vậy tại sao lại khóc?.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 76: Chương 76



“Bà nội sẽ cài hoa cho A Nghiên nhà chúng ta”.

Tay nghề của bà cụ không thể phủ nhận được, khéo léo tết mái tóc đen nhánh dài đến lưng của Cố Nghiên thành từng bím, sau đó cuộn chung với phần tóc bên cạnh, thành một búi tóc nhẹ nhàng uyển chuyển.

Sau khi cài hoa xong, Cố Nghiên rõ ràng không bôi chút phấn nào, nhưng người còn đẹp hơn cả hoa, đến cả căn phòng xám xịt ảm đạm cũng vì sự xuất hiện của cô trở nên sáng sủa.

“A Nghiên của bà thật đẹp!” Khóe mắt của bà nội Cố ươn ướt nói.

Sau đó, bà ấy lấy một túi yếm ra khỏi túi.

“Đây là vòng tay hồi môn của bà. Bà ấy vô cùng cẩn thận mở ra, để lộ một chiếc vòng tay bằng bạc chạm khắc hoa văn cổ Nhờ năm đó bà ấy cẩn thận, nhét đồ vào khe tường nên không bị lấy mất."

“Bây giờ bà nội tặng nó cho con. "

Bà ấy không hề luyến tiếc chút nào. Nếu có người ngoài ở đây, nhất định bọn họ sẽ nhịn không được thốt lên, bà cụ thật sự rất thương yêu Cố Nghiên.

Phải biết rằng, ở vùng này của bọn họ, vòng tay của bà ấy thường chỉ để cho con dâu hoặc cháu dâu, làm sao có chuyện đưa cho cháu nội phải gả ra ngoài chứ.

“Bà nội, con không lấy cái này được đâu ạ.” Cố Nghiên thấy bà ấy sắp tự mang vào cho mình, ngay lập tức rút tay về.

Đây là đồ trang sức duy nhất còn lại của bà ấy rồi.

Sao cô có thể lấy đi được.

“Có cái gì mà không được, đồ của bà nội cũng là đồ của con!” Bà cụ mạnh mẽ trực tiếp giúp cô đeo vào.

Chiếc vòng tay bằng bạc nằm yên trên cổ tay trắng nõn khiến làn da thêm sáng lóng lánh.

“Đẹp, đẹp thật, cũng chỉ có A Nghiên nhà chúng ta mới có thể đeo nó đẹp được đến thế này!” Bà nội Cố hết lời khen ngợi.

"Bà nội, người đối xử với A Nghiên tốt quá"

Rốt cuộc, đây cũng là một mảnh tâm ý của bà nội, giọng Cổ Nghiên nghèn nghẹn vì xúc động, cũng không từ chối nữa.

Nhìn vẻ mặt yêu chiều của bà ấy, cô lại lên tiếng, giọng điệu trịnh trọng nói: “Bà nội... Bà đợi A Nghiên đi, A Nghiên nhất định sẽ để bà lại sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, xa hoa phú quý.”

Sau một khoảng thời gian nữa, tự do thương mại sẽ được hoàn toàn mở cửa, cô tin rằng với tay nghề của mình, chắc chắn sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.

“Được, được, từ nay về sau bà nội phải trông cậy vào A Nghiên rồi." Bà cụ sao có thể không biết đứa trẻ này lo lắng cho bà ấy, nhưng vì để cô yên lòng, chỉ đành gật đầu liên tục.

“Vâng!” Cố Nghiên mặt mày hớn hở đáp lại một tiếng.

Đã đến giờ lành.

Cùng với tiếng pháo nổ giòn giã lốp bốp, hai đoàn rước dâu đều đã đến.

“Chị A Nghiên, Trình Kính Tùng... khụ khụ, anh rể đẹp trai quá!” Cố Nhị Ni, người hôm nay đến làm phù dâu cho cô, khi thấy người đã đến, vội che mỗi cười khúc khích chạy lại thông báo với cô.

Khi Cố Nghiên ngẩng mặt, vừa hay Trình Kính Tùng cũng bước vào trong.

Hôm nay trông anh thật sự rất tuấn tú.

Mặc một chiếc áo vạt đối trông còn rất mới, ghim thêm một bông hoa màu đỏ trên n.g.ự.c trái, gương mặt điển trai cùng những đường nét như tạc, râu đã được cạo sạch sẽ, đôi mắt anh sáng ngời, khóe miệng nhếch lên chưa từng hạ xuống.

Cả người đứng thẳng như cây bút, như thể được huấn luyện đặc biệt vậy, cao lớn mạnh mẽ nhưng không kém dịu dàng.

Đám cưới ngày nay không có trình tự gì phức tạp, sau khi tân lang đến, dâng trà cho trưởng bối xong thì có thể dẫn tân nương đi.

“Nghiên Nghiên, chúng ta nên đi rồi” Trình Kính Tùng dập đầu lạy xong đứng dậy đi về phía Cố Nghiên, trong lòng giống như có trăm con thỏ đang nhảy vậy, thình thịch thình thịch.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 77: Chương 77



Anh thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, đến khi tỉnh dậy sẽ tiêu tan mất.

"Dạ."

Thẳng đến khi Cố Nghiên gật đầu, đưa tay cô cho anh, nắm lấy bàn tay mềm mại đến vô cùng này, mới cảm thấy mấy phần chân thực.

Bàn tay to bọc kín tay cô, bước chân phấn khởi nhưng lại cứng đờ dẫn cô bước ra ngoài.

Cố Nghiên đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận run rẩy của anh do kích động mà nên.

Thật là một người ngốc mà!

“A Nghiên!” Thấy cô sắp đi tới cửa, Cố phu nhân rốt cuộc không nhịn được kêu lên, những giọt nước mắt luyến tiếc rơi rớt từng hạt.

Trái tim Cố Nghiên đột nhiên đau nhói.

Cô quay đầu:"Bà nội, A Nghiên yêu bà"

“Bà nội cũng yêu cháu"

Bà cụ cũng hiếm khi sến sẩm đến vậy.

Nhìn tình cảnh như thế này, Trình Kính Tùng đứng cạnh trông có vẻ thừa thãi.

Đợi Cố Nghiên bước ra khỏi ngưỡng cửa, bà cụ cũng không nhịn không nổi nữa, trốn trong phòng khác thật lâu.

Cháu gái bà đả gả cho người ta rồi!

Gả người ta rồi!

Cố Nghiên đã ngồi lên trên xe đẩy, trên mặt cũng đầy nước mắt “Nghiên Nghiên, em lau mặt đi, đừng khóc nữa nhé.” Trình Kính Tùng xem cô như một đứa trẻ mà dỗ.

Anh lấy nước nóng trong ấm đun đổ lên chiếc khăn, sau khi vắt khô thì đưa cho cô.

Không thể không nói, thật sự quá cẩn thận.

“Thật sự không được mà, đợi ngày mai chúng ta về thăm bà nội sau. Trình Kính Tùng tiếp tục nói.

"Anh đồ ngốc này!" Cố Nghiên nhất thời dở khóc dở cười.

Có ai vừa gả chồng đã về nhà mẹ đẻ, người khác không thể không cười chết.

Thấy cô cuối cùng cũng chịu cười, trái tim Trình Kính Tùng cũng trở nên nhẹ nhàng, lại mở miệng nói:”Nghiên Nghiên, em ngồi vững nhé, anh đi kéo xe đây."

“Anh kéo đi."

Xe đẩy thật ra khá kềnh càng nặng nề, nhưng Trình Kính Tùng cứ như không phí chút công sức gì, đè vào tay vịn của hai bên, đã dễ dàng kéo được xe lên.

Cũng rất trùng hợp, Triệu Kiến Minh bên kia cũng đã mang theo cô dâu của mình ra ngoài, hai nhóm người cứ thế chạm mặt giữa đường.

Một bên tân lang, cưỡi trên một chiếc mô tô lẫm liệt.

Còn bên tân lang kia, đang kéo một chiếc xe đẩy vừa đơn giản vừa cũ mèm.

Một bên tân nương mặc một chiếc váy cưới màu hồng, trang điểm tươi tắn rạng rỡ, đeo chiếc đồng hồ trăm tệ.

Còn tân nương còn lại mặc một chiếc áo đã cũ mèm một nửa, mặt không chút phấn son, và một chiếc vòng trắng bạc.

Xa hoa và nghèo khốn, ở đây đã hình thành sự tương phản rõ ràng.

Bầu không khí sôi nổi ban đầu, đã vì cuộc chạm trán này trở nên cứng nhắc.

“Nhìn độ phô trương của Trương gia này, Cố Nghiên lần này thật sự đã xem mắt cá thành trân châu rồi!"

“Còn không phải nữa sao, đáng tiếc đáng tiếc.

“Tuổi còn trẻ mà mắt đã có vấn đề rồi.

Nghe những lời thì thầm to nhỏ của những người xung quanh, Triệu Kiến Minh khỏi phải nói phổng mũi tự hào đến độ nào.

Tất cả sự khoe mẽ phô trương của hắn lớn như vậy, còn không phải là vì muốn nghiền nát Cố Nghiên hay sao!

Hắn phải cho cô biết, thằng nhóc nghèo đó cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không bằng được bản thân Triệu Kiến Minh hắn.

Hắn muốn Cố Nghiên phải hối hận vì đã từ chối hǎn!

“Em họ à, chúc mừng em gả được cho thằng nhóc nghèo này, sau này cuộc sống có gì khó khăn, có thể sang tìm chị giúp đỡ đó!” Cố Nguyệt vờ vĩnh lên tiếng.

“Chị chắc hẳn đang lạnh lắm” Cố Nghiên đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Bởi vì lời nhắc nhở này của cô, mọi người đang vây xung quanh ngay lập tức nhận ra Cổ Nguyệt đang mặc ít đến bao nhiêu.

Chỉ một váy cưới màu hồng và một áo choàng đỏ.

Này chỉ cần xe moto kéo gió, thi sẽ lạnh đến nỗi kêu lên.

Mà ở phía bên Cố Nghiên, Trình Kính Tùng không chỉ chất đống rơm dày thành cụm lên xe, mà còn thêm cả một chiếc chăn bông dày.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 78: Chương 78



Tất nhiên cũng chỉ có Cố Nghiên biết rõ, trong chăn còn có một chiếc sưởi tay làm chai truyền dịch.

"Tao làm sao có thể lạnh, một chút tao cũng không lạnh!" Cố Nguyệt nhất định rất mất mặt, cô ta rõ ràng đã lạnh đến mức run lên, nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu buông.

“Ừm ừm ừm.” Cố Nghiên gật đầu qua quýt, cầm lấy bình nước ấm, hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói.

“Nóng quá, Trình Kính Tùng anh cũng đáng ghét ghê, sao anh ân cần thế!"

Này đơn giản như thể được hời thì khoe ra vậy.

Nhưng cũng để cho mọi người xung quanh biết, con người Trình Kính Tùng nghèo là thật, nhưng người ta biết ân cần quan tâm.

Nhà gái có ai mà không muốn có một người chồng đối xử tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí với mình chứ.

Khuôn mặt Cố Nguyệt sắp tức đến biến dạng.

Đáy lòng Triệu Kiến Minh cũng thấy tắc nghẽn, con tiện nhân này, hắn sẽ không để cô yên thân đâu.

Trong cơn gió lạnh đến buốt người, Trình Kính Tùng tràn đầy ý cười kéo tân nương của anh về nhà.

Mà Cố Nghiên cũng không lạnh chút nào, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào ấm áp.

Nhưng Cố Nguyệt không giống vậy, dọc đường vì lạnh cứ run rẩy.

Bởi vì lạnh đến mức k*ch th*ch đến dạ dày, thế nên vừa đến Triệu gia đã nôn một trận. Khiến khách khứa cười ra nước mắt, làm mất mặt Triệu gia.

Khi đó sắc mặt mẹ Triệu và cha Triệu khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.

“Đồ vô dụng!"

Triệu Kiến Minh nhìn bộ dạng trắng bợt, yếu ớt lại vừa dữ tợn, trong lòng không khỏi ghét bỏ.

Hốc mắt Cố Nguyệt vì uỷ khuất mà đầy nước mắt, dè dặt xin lỗi.

Triệu Kiến Minh tuy rằng không thích cô ta lắm, nhưng cũng không đến mức khiến cô ta mất mặt giữa đám đông, chỉ an ủi vài câu đã thôi.

Còn Cố Nghiên bên này đã thuận lợi, suôn sẻ về đến nhà.

“Chị dâu mới về đến rồi!"

Xe đẩy chỉ vừa dừng ở trước cửa Trình gia, bên tai Cố Nghiên vang lên tiếng non nớt của tré con.

“Em gái, chị dâu đã bước vào cửa rồi, chúng ta mau ra đón chị ấy đi!"

Cố Nghiên vừa ngẩng đầu đã thấy một cậu nhóc tỳ, vừa hét vào trong phòng, vừa chạy đến trước mặt cô trước.

“Chị dâu.” Vừa nhìn vào đôi mắt đang cười của Cố Nghiên, mặt cậu bé nháy mắt đỏ bừng, ngượng ngùng kêu lên, vặn vẹo ngón tay.

Chị dâu này xinh quá!

Còn xinh hơn hoa đào mùa xuân nữa!

Khó trách mọi người đều nói anh trai không xứng với chị dâu mới, mới đầu cậu còn ấm ức không tin, nhưng bây giờ xem ra, chuyện thật sự là như vậy.

Ôi chao, lỡ như giống người ta nói, anh trai không giữ được chị dâu thì làm sao đây?

Lo cho anh c.h.ế.t được!

Lần này cậu bé vừa mừng vừa lo, vẻ mặt không phải nói có bao nhiêu đặc sắc.

Ai cũng không biết được nội tâm cậu nhóc này sẽ phong phú đến như vậy.

Trình Kính Tùng lên tiếng giới thiệu cho cô:”Nghiên Nghiên, đây là em trai anh, Mao Mao “Đó là em gái anh, Nhuyễn Nhuyễn Anh chỉ vào cô bé đang từ trong nhà đi ra.

"Chào hai đứa." Cố Nghiên tự nhiên mà hào phóng chào hỏi hai đứa trẻ, hai bên môi có lúm đồng tiền.

“Chào chị dâu!” Hai nhóc tỳ đứng thành một hàng, đồng thanh kêu lên.

Sau đó, như thể vừa nhớ ra điều gì, bổ sung nói:”Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta rải hoa cho chị dâu đi, hoan nghênh chị dâu vào nhà!"

Nói là rải hoa nhưng thực chất đó chỉ là những tấm sequins nhiều màu sắc.

Đây là do hai nhóc tỳ lén tiết kiệm mua được ở hợp tác xã, chỉ vì muốn gây được ấn tượng với chị dâu mới này.

Hết cách rồi, ai bảo bọn họ là gánh nặng nhỏ của gia đình này chứ, tự nhiên phải lấy lòng bà chủ thôi!

"Ừm!"

Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng gật đầu.

"Chúc anh trai và chị dâu tân hôn vui vẻ, trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử!!"

Khi hai chiếc bánh bao nhỏ giơ tay lên, tấm phim sặc sỡ lập tức bao trùm đôi vợ chồng trẻ Cố Nghiên, phản chiếu những hình ảnh rực rỡ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 79: Chương 79



Kiểu rắc sequins vốn cực kỳ phiền phức lẫn khó chịu ở thế hệ sau này, lại ở thời đại thiếu lễ nghi này, thật khiến người ta cảm thấy được trân trọng.

“Cảm ơn các bảo bối nhé!” Đợi sau khi chúng rắc xong, một đầu Cố Nghiên chỉ toàn là sequins, cười híp mắt cúi người, lấy từ trong áo ra một nắm kẹo, đưa cho bọn nhóc.

Trời ơi!

Các bảo bối!

Chị ấy thế mà lại gọi chúng mình là bảo bối đó!

Mao Mao lẫn Nhuyễn Nhuyễn lập tức trợn tròn mắt, không ngờ chị dâu cũng thích bọn họ.

Mấy lúc nhặt được kẹo còn không vui bằng thời khắc này!

"Cám ơn chị dâu!"

"Chị dâu tốt nhất, chúng em từ nay về sau đều là bảo bối nhỏ của chị dâu nha!"

Hai đứa trẻ ở bên cạnh vây quanh Cố Nghiên, mỗi đứa ôm một chân, nồng nhiệt đến lợi hại.

Những người không biết còn tưởng Trình Kính Tùng đã tìm được mẹ cho chúng.

“Được, được, tránh ra, bên ngoài lạnh như vậy, nếu lỡ chị dâu mấy đứa lạnh đến cóng thì thế nào?” Trình Kính Tùng không khỏi chua là nói.

Anh còn chưa phải là bảo bối của Nghiên Nghiên đâu!

“Đúng đó, lạnh quá đi mất, chị dâu nhanh mau vào đây!"

“Chị dâu, đi từ từ thôi.

Hai đứa trẻ như sứ giả bảo vệ hoa, đứa bên trái đứa bên phải Cố Nghiên đi vào trong nhà.

Còn về Trình Kính Tùng, hai đứa không ai thèm nhìn, cứ như anh mới là cô con dâu khó ưa mới vừa cưới vào cửa vậy.

Nếu là người bình thường hẳn sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng Trình Kính Tùng lại cảm thấy vô cùng tốt, bởi vì hơn ai hết, anh rất thích chúng có thể chung sống hoà hợp cùng với Nghiên Nghiên.

Còn nếu không, sau này anh cũng sẽ không thiên vị chúng nữa, ngược lại sẽ không thiếu thêm mấy lời dạy bảo của anh đâu.

“Chị dâu, chị muốn uống nước nóng không?” Sau khi vào nhà, Mao Mao ân cần cầm lấy ấm trà trên lò, muốn rót nước cho cô.

“Uống nước nóng cái gì, anh mang canh thịt viên sang” Cố Nghiên đang muốn nói để cô tự làm thì giọng Trình Kính Tùng đã cắt ngang.

Đây là thứ anh đặc biệt chuẩn bị cho vợ mình.

“Thôi vẫn nên để em đi đun cho!” Bị nhắc nhở như vậy, Mao Mao đột nhiên nghĩ đến bát canh thịt vẫn luôn được đặt ở trong nồi kia.

Nói xong đã nhanh như chớp vội vàng chạy đi.

“Vậy thì nhớ cẩn thận, nếu đổ anh sẽ không tha cho em đâu. Trình Kính Tùng không quên cảnh cáo.

Cũng không phải do anh hung dữ, mà vì thật sự thường ngày muốn ăn thịt cũng không phải dễ gì.

“Anh yên tâm!” Mao Mao đảm bảo nói.

Buồn cười, cho dù cậu có ngã chổng vó, cũng không thể nào làm rớt nồi canh thịt này được nha!

Không còn bầu không khí sôi nổi của Mao Mao Trình Kính Tùng hiền lành lẫn Nhuyễn Nhuyễn nhút nhát chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, đợi người kia mở miệng tìm chủ đề gì đó để nói.

“Hai người đừng thận trọng thể.” Cố Nghiên không nhịn được cười, đảo khách thành chủ nói.

“Không thận trọng, không thận trọng tí nào. Hai người Trình Kính Tùng liên tục lắc đầu.

Đây còn không gọi là không thận trọng ư!

“Chị dâu, thịt canh đến đây!” Ngay lúc Cố Nghiên không nhịn được phì cười, Mao Mao đã bưng canh đến.

Một bát lớn đầy ắp, như thể sợ Cố Nghiên ăn không no vậy.

“Mọi người ăn hết chưa?” Cố Nghiên không lập tức động đũa, mà lên tiếng hỏi.

“Chưa.. Khụ, ăn rồi, đều ăn cả rồi ạ!” Nhìn Mao Mao suýt chút nữa lỡ miệng nói ra, anh nhanh chóng đổi giọng, liên tục nháy mắt để ám chỉ em gái.

“Đúng, đúng đó, chị dâu, ăn đi, chúng em đều ăn rồi."

Nhuyễn Nhuyễn lắp bắp nói, ngữ khí chột dạ.

“Anh cũng ăn rồi!” Ngay cả Trình Kính Tùng cũng tham gia vào nói dối.

Cố Nghiên vui vẻ cười, cố ý nói: "Xem ra mọi người không xem trọng một người chị dâu mới như chị nhỉ, ngày đầu tiên đã hợp lực với nhau nói dối chị rồi!"

“Không phải thế đâu chị dâu, chúng em chỉ muốn chị ăn nhiều chút, sợ chị sẽ chia lại cho chúng em. Mao Mao sợ cô sẽ tức giận chạy mất mà không cần anh trai và bọn chúng nữa, liền vội lên tiếng nói thêm.
 
Back
Top Bottom