Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 50: Chương 50



Mà Cố Nghiên, với tư cách là nạn nhân, cùng các nhân chứng như Trình Kính Tùng đều được đưa đi thẩm vấn và ghi hình.

Trước những bằng chứng thuyết phục, cả mẹ Cố và Thạch Đại Dũng đều thú nhận hành vi hϊếp dâm.

Chỉ là mẹ Cố vì muốn tốt cho con gái, muốn tìm cho cô một gia đình tốt nên trong lúc nhất thời hồ đồ đã làm chuyện sai trái. Đã có thái độ thành khẩn, còn thành khẩn đến mức nào thì không biết.

Cuối cùng, bà ta bị kết án một năm tù và phải cải tạo lao động.

"A Nghiên à, con hãy giúp mẹ cầu xin đi. Mẹ thực sự chỉ làm một việc xấu xa với mục đích tốt, xin hãy tha thứ cho mẹ. Chỉ cần con tha thứ cho mẹ, những người khác còn có thể nói gì nữa đâu?" Khi phán quyết được đưa xuống, hai chân bà ta đều mềm nhũn, bà ta không ngờ mình thực sự bị kết án, vừa thấy Cố Nghiên đi tới, bà ta vội liền lao tới.

Hai tay bà ta nắm chặt song sắt, ánh mắt đầy sợ hãi và van xin.

Cố Nghiên nhìn khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt và đáng thương sau song sắt, nhưng trong lòng cô không hề xao động.

Sớm biết hôm nay sẽ như vậy, sao còn làm thế.

“Mẹ sinh ra con, nuôi dưỡng con cũng không dễ dàng. A Nghiên, con chỉ cần giúp mẹ, mẹ hứa sẽ không sắp xếp hôn sự, cũng sẽ không làm lại chuyện ngu xuẩn như hủy hoại sự trong trắng của con như thế nữa." Mẹ Cố cay đắng cầu xin, chỉ là bà ta chưa từng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thể dành cho cô trong suốt 20 năm qua.

"Con không phải muốn cưới Trần Kính Tùng sao? Mẹ đồng ý, mẹ đều đồng ý, mẹ cũng không cần quà cưới của đứa trẻ đó"

“Con cứ cho là mẹ đang cầu xin con được không?"

Mẹ Cố liên tục thỏa hiệp, nước mắt nước mũi tèm lem đáng thương, còn xém suýt dập đầu với Cố Nghiên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt bà ta tràn đầy oán hận.

Nếu không có nha đầu c.h.ế.t tiệt này, liệu bà ta có rơi vào kết cục như thế này không?

Đối mặt với sự cầu xin của bà ta, Cố Nghiên vẫn thờ Ơ.

Cô chỉ lạnh lùng đứng đối diện với cô, trong ánh mắt hiện lên hờ hững và kiên quyết, như thể đối phương không hề có chút quan hệ nào với mình.

Ngay từ kiếp trước, khi bà ta nói với người ở sòng bạc câu “Con gái gả chồng như nước đổ đi” và “Muốn c.h.é.m muốn gϊết tùy các người” ...quan hệ giữa hai người cũng vốn không còn tình cảm nữa rồi.

Sau khi sống lại, đúng là cô cũng tràn đầy oán hận với người nhà mình, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ chủ động hại bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng là người sinh cô ra, cô cũng niệm tình nên cũng không có khả năng làm ra những chuyện tuyệt tình như vậy được.

Điều duy nhất cô muốn là tránh xa bọn họ, vạch rõ ranh giới với bọn họ, từ đây hai bên phận ai nấy lo.

Nhưng không ngờ, bà ta lại nhẫn tâm tới vậy, vì chút của hồi môn, không ngần ngại hợp tác với người khác để hủy hoại sự trong sạch của cô.

“A Nghiên, con nói chuyện đi mà, con giúp giúp mẹ đi, mẹ thật sự biết sai rồi.” Mẹ Cố kìm nén lửa giận, còn cầu xin cô, hai tròng mắt chứa đầy hy vọng, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Lần này con là người bị hại, mẹ lại là mẹ ruột của con, chỉ cần con đi cầu xin giúp mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không bị kết án, con gái ngoan của mẹ, cứ cho là mẹ cầu xin con đi, con hãy đi cầu xin giúp mẹ đi mà!” bà ta không ngừng nói lời ngon ngọt, cố gắng đả động tới Cố Nghiên.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 51: Chương 51



Nhưng khi lọt vào tai Cố Nghiên trong tai, cô chỉ cảm thấy trong lòng ghê tởm.

Nếu không phải tình huống bắt buộc, thái độ của cô với bà ta sao có thể tốt như vậy được.

Nhưng bà ta không hề nghĩ sai chút nào, chỉ cần người bị hại là cô đứng ra cầu xin cho bà ta. Suy xét đến quan hệ mẹ con giữa hai người, dưới thời đại này, mẹ Cố đúng là có thể được miễn hình phạt.

Nhưng dù cho là không tránh được, nhiều nhất cũng chỉ cần đi cải tạo hai ba tháng là được.

Nhưng cô không muốn!

Bà ta đã vứt bỏ cô, đã làm nhục cô như vậy, vậy cô cần gì phải giữ lại chút tình cảm cảm nào chứ?

Lý Chiêu Đệ bà ta xứng sao?

Cố Nghiên trực tiếp chặt đứt mộng tưởng hão huyền của bà ta: “Tôi lấy bản lĩnh ở đâu ra để đi cầu xin cho mẹ, phán quyết như thế nào đều là do nhà nước quyết định.

Mỗi một chữ, Cố Nghiên đều cắn răng nói vô cùng rõ ràng, giống như bà ta đã từng không chút do dự vứt bỏ cô vậy.

“Mẹ tự giải quyết cho tốt đi, biểu hiện tốt không chừng còn có thể ra sớm hơn đấy. Sau khi nói xong, Cố Nghiên liền lưu loát xoay người rời đi.

Giống như kiếp trước bà ta dứt khoát cắt đứt cuộc điện thoại cô cầu cứu bà ta vậy.

Hơn nữa như vậy vẫn có lợi cho bà ta quá, cùng lắm bà ta chỉ phải lao động cải tạo một năm, còn cô thì sao, cô là sống không bằng chết.

“Mày cái đồ đê tiện này, đáng lẽ lúc trước tạo nên bóp c.h.ế.t mày rồi!” Thấy cô nhẫn tâm như thế, mẹ Cổ tức giận nhảy dựng lên, m.á.u mũi chảy ròng ròng.

Bà ta dậm chân chỉ vào bóng dáng cô: “Mày sẽ không được c.h.ế.t tử tế, ngay cả mẹ ruột thấy c.h.ế.t cũng không cứu, mày là đồ khốn nạn..."

Đối với những lời chửi rủa ác độc này, Cố Nghiên coi như mù như điếc, cô từng bước đi ra khỏi phòng thăm của nhà tù.

Nếu không phải vì để hóa giải ân oán kiếp trước, cô cũng lười tới gặp bà ta.

“Nghiên Nghiên!” Trình Kính Tùng đứng chờ bên ngoài thấy cô đi ra ngoài, anh cũng lập tức đứng lên từ trên ghế.

Những lời nhục mạ của mẹ Cố, ở ngoài đây vẫn có thể nghe thấy được.

“Em đừng để những lời của thím Cố ở trong lòng, bọn anh đều biết em không phải người như vậy, chuyện này sao có thể dùng một lời cầu xin của em mà thay đổi được?” anh quan tâm đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào vết bàn tay trên má cô, hai hàng lông mày anh nhíu lại đầy lo lắng.

Đây chính là cô gái anh nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ vỡ, nhưng hiện tại lại bị mẹ ruột mình nhục mạ bằng những từ khó nghe nhất.

Anh thực sự muốn nổi điên lên.

“Em không sao.” Cố Nghiên lắc đầu, cho anh một nụ cười an ủi.

Từ lâu tiếng chửi của mẹ cố đã không còn có thể làm tổn thương cô, nếu không cô cũng không tới nhận nhà tù để thăm bà ta.

“Đúng rồi, Thạch Đại Dũng phán quyết xong rồi sao?” Cố Nghiên lại hỏi, đây mới là điều cô nhất quan tâm.

“Anh cũng đang định nói với em, hắn bị phán tử hình” Trình Kính Tùng vội nói.

Vốn dĩ cũng không nghiêm trọng như vậy, cùng lắm cũng chỉ là hai mươi năm. Nhưng cảnh sát lại nhận được mấy báo cáo nặc danh, đều là từ những nạn nhân bị tên lưu manh cặn bã này hại.

Xét thấy đối phương đã phạm tội nhiều lần, tình tiết ác liệt, tính nguy hiểm cực lớn, cho nên mới ra phán quyết nặng như vậy.

Có lẽ là mất đi niềm tin vào cuộc sống, Thạch Đại Dũng cũng không tiếp tục giảo biện, anh ta đã nhận tất cả tội lỗi.

“Xem xem, đã có một Cố Nghiên đứng ra, sẽ có nhiều càng Cố Nghiên đứng ra. Nghe nói việc này, trong lòng Cố Nghiên thấy đau lòng cho những cô gái kia, đồng thời cũng ca ngợi lòng dũng cảm của bọn họ.

Nhưng như vậy còn chưa đủ, cô muốn mượn cơ hội này khiến càng nhiều người hiểu pháp luật hơn, từ đó dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ tốt cho bản thân.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 52: Chương 52



Cho nên sau đó Cố Nghiên cũng chưa rời khỏi đồn cảnh sát vội, cô đi tìm người phụ trách vụ án lần này.

“Chào đồng chí cảnh sát, mấy năm gần đây, không khí gần chỗ chúng tôi đã bị xáo trộn quá nhiều, tôi cho rằng chuyện lần này có thể lấy ra để làm gương, để tuyên truyền pháp luật tới một số xã xung quanh điển hình"

Giọng nói của Cố Nghiên rất vang và có lực.

“Cho mọi người biết được tính nghiêm trọng, răn đe cảnh cáo, nhằm giảm tỷ lệ tội phạm!"

Nếu nói như vậy, đến lúc đó còn phải đưa mẹ Cố với Thạch Đại Dũng đến các xã đó để phê bình và giáo dục.

Đương nhiên, ba Cố với Cố Đại Bảo cũng không chạy được.

Vốn dĩ mẹ Cố đã ôm tất cả mọi chuyện vào người mình, nhưng ba Cố với Cổ Đại Bảo không chịu nổi cuộc thẩm vấn, hai người bọn họ đều đã thừa nhận chuyện bản thân biết rõ nhưng lại không báo cáo việc này.

Mặc dù không bị hình phạt, nhưng không thể thiếu phê bình và giáo dục.

“Đồng thời cũng để mọi người trong xã biết, để con gái mình gả cho mấy tên lưu manh là điều không nên, như vậy là hành vi hại người hại mình!"

Chỉ cần mấy tên lưu manh không được nếm những thứ ngon ngọt, mấy chuyện như này sẽ ít xuất hiện hơn.

“Tôi tin rằng hầu hết những thành viên trong xã chúng ta đều là những người tốt bụng chất phác, nhưng có đôi khi sẽ bởi vì sự thiếu hiểu biết, cuối cùng rơi vào kết cục hại người hại mình. Nếu là bọn họ có thể hiểu được pháp luật cơ bản, nhất định có thể giảm bớt bi kịch xảy ra, cho nên tôi hy vọng các anh có thể tiếp thu ý kiến của tôi"

Giọng điệu của Cố Nghiên vô cùng thành khẩn và bức thiết.

Trình độ hiểu biết của mọi người ở thời đại này thật sự quá thấp, ở một đại đội cũng không tìm ra nổi một người học tới cấp ba, nên nên những kiến thức đối với pháp luật cũng vô cùng ít ỏi.

Bọn họ cần được phổ cập giáo dục nhiều hơn!

“Cố Nghiên đồng chí, đề nghị của cô cũng rất trùng hợp với suy nghĩ của chúng tôi, cấp trên cũng đang định lợi dụng chuyện này để giáo dục pháp luật ở các xã.” Nghe cô nói xong, đồng chí cảnh sát lập tức lên tiếng.

“Cảm ơn các anh.” Cố Nghiên lại nói thêm: “Đồng thời tôi cũng kiến nghị phương thức mở rộng tuyên truyền, ví dụ như thiết lập bảng tuyên truyền pháp luật ở các xã và đội sản xuất."

Các bài giảng tuyên truyền cũng tốt, nhưng nếu xây dựng bảng tuyên truyền thì trong thời đại thiếu tính giải trí như thời đại này, nhất định sẽ được xem nhiều hơn, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn!

“Cái này... lúc đồng chí cảnh sát đang muốn nói, lại thấy lãnh đạo đi tới, anh ta lập tức nói: “Cục trưởng Cao."

Đối phương gật gật đầu với anh ta xong, lại nhìn về phía Cố Nghiên, khuôn mặt sắc bén mang theo chút ôn hòa, tán thưởng nói: “Kiến nghị của đồng chí này không tồi, nếu có bảng tuyên truyền, vậy lúc nào cũng có thể nhìn thấy được"

“Cho nên ngài lãnh đạo đây đồng ý sao?” Cố Nghiên chớp chớp mắt, không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế.

“Vì sao lại không đồng ý?” Đối phương hỏi lại, lại dùng giọng điệu nghiêm túc khẳng định lại: “Đây là chuyện tốt, để mọi người hiểu biết thêm về pháp luật, xây dựng một xã hội tốt hơn."

Nghe vậy, cuối cùng Cố Nghiên thấy nhẹ nhõm.

Nhưng...

Cô có hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra một yêu cầu quá đáng: “Vậy lãnh đạo...tôi có thể mạo muội tự đề cử mình lập bảng tuyên truyền có được không?"

Cô thật sự rất muốn tự mình tham gia!

“Vậy cô biết vẽ tranh sao?” Cục trưởng Cao có hơi do dự.

Hiện giờ rất nhiều người cũng chưa học được mấy ngày, không biết một chữ nào, nên đối với việc lập bảng tuyên truyền này thì chỉ có thể vẽ tranh minh họa.

“Đương nhiên Nghiên Nghiên biết rồi!” Không đợi Cố Nghiên mở miệng, Trình Kính Tùng đã gấp gáp gật đầu như giã tỏi.

“Kỹ thuật vẽ tranh của Nghiên Nghiên là tốt nhất ở làng trên xóm dưới chúng tôi đấy, chỉ cần cô ấy vẽ là đều giống như thật.” Chỉ cần nói về Cố Nghiên, hai mắt Trình Kính Tùng lập tức sáng lên.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 53: Chương 53



Một người đàn ông nhàm chán dù có bị chọc gậy cũng không phát ra dù chỉ là một cái rắm, nhưng hiện tại lại như đang đọc bài diễn văn, vừa nói vừa hớn hở tràn đầy niềm vui.

“Có một lần cô lấy giấy vẽ cái quả táo treo ở trên cây, lúc ấy tôi còn tưởng rằng là thật, lập tức treo lên cây hái, cuối cùng trèo lên mới nhận ra chỉ là giả.” Chỉ nghe anh nói thôi cũng thấy sinh động.

“Đồ ngốc!” Nói lên việc này, Cố Nghiên cũng nhớ lại, cô không kiềm chế được nhoẻn miệng cười mỉm.

Khi đó cô đang được rảnh rỗi, thấy cây táo mọi năm đều ra nhiều quả, nhưng năm nay lại chẳng ra được quả, cho nên cô mới nghĩ ra cách là vẽ cho nó một quả.

Chỉ là không ngờ khi cô nhìn lên, đã nhìn thấy Trình Kính Tùng cao to đang hái quả táo kia như một kẻ ngốc.

Kết quả đương nhiên là anh cầm lấy quả táo giả, xấu hổ chạy trốn mất.

“Còn có việc này sao?” Cục trưởng Cao không thể không cười, tán thưởng nói: “Vậy xem ra đồng chí vẽ tranh thực sự rất đẹp.

“Quá khen.” Mặc dù Cố Nghiên cũng cảm thấy mình vẽ rất đẹp, nhưng lúc nên khiêm tốn thì vẫn nên khiêm tốn.

“Còn nữa ngài lãnh đạo, Nghiên Nghiên cô ấy còn học cả cấp ba đấy, ngày thường cũng rất thích đọc sách, thành tích của cô ấy cũng đủ để vào Đại học Thanh Hoa, cho nên chắc chắn có thể đảm nhiệm được việc này. Vì có thể khiến cho đối phương đồng ý, Trình Kính Tùng tiếp tục nói tốt về Cố Nghiên.

“Vậy sao lại không học tiếp?” Có người không nhịn nổi tò mò hỏi.

Chậc chậc, thời buổi này, học tới cấp ba là một sự tồn tại ghê gớm.

Chưa cần nói tới là sinh viên, đặc biệt là sinh viên Đại học Thanh Hoa.

“Cuộc đời không thể đoán trước. Cố Nghiên rũ mắt, chỉ bốn chữ nhẹ nhàng, nhưng cũng đã làm cho mọi người đều đoán ra được nguyên nhân.

Cũng đúng, có một người mẹ như vậy, không cho đi học không phải cũng bình thường sao?

“Dù có gió mạnh cỡ nào, chỉ cần không từ bỏ, tiểu đông chí đừng tiếc nuối, đường sau này còn dài, sẽ tốt hơn thôi. Cục trưởng Cao giống như một người lớn trong nhà, an ủi nói.

Một cô bé có đầu óc như vậy, chắc chắn cuộc sống sẽ không tới nỗi tệ.

“Cảm ơn ngài đã an ủi. Cố Nghiên nghiêm túc nói.

Bọn họ vốn không quen biết, nhưng ông ấy lại cổ vũ cô như vậy, đương nhiên Cố Nghiên cũng cảm thấy ấm áp và rung động.

Ông ấy ôn hòa gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy chuyện bảng tuyên truyền này giao cho cô, đến lúc đó sau khi xét duyệt xong chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo"

“Được, cảm ơn lãnh đạo đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ không phụ lòng ngài.” Cố Nghiên thành khẩn trịnh trọng lên tiếng.

Sau đó cô lại như nghĩ tới gì đó, lại nói thêm: “Ngoài ra nhà nước đã kết án Thạch Đại Dũng phải bồi thường ba trăm tệ phí tin thần cho tôi, tôi sẵn lòng quyên góp số tiền đó để làm kinh phí cho lần tuyên truyền này.

Hiện tại trong huyện cũng không giàu có, cũng không biết lần này phải tiêu phí bao nhiêu mới đủ.

Cho nên mặc dù cô cũng rất thiếu tiền, nhưng cô cũng muốn dùng số tiền đó vào việc có ý nghĩa hơn.

“Tinh thần giác ngộ của đồng chí này cũng thật cao” Mọi người sôi nổi cảm thán.

“Tất cả vì quần chúng nhân dân!” Khuôn mặt Cố Nghiên kiên định, cả người như đang sáng lên.

Sau khi trở về, Cố Nghiên liền lấy ra giấy bút ra bắt đầu lên ý tưởng để vẽ.

Đầu tiên là tội lưu manh, cô lấy vụ xét xử của Thạch Đại Dũng cùng Cố mẫu làm ví dụ, cô cũng nói rõ mức độ nghiêm trọng của nó.

Lấy vụ gϊếŧ người hàng loạt ra làm ví dụ.

Cô lại chỉ ra việc ép gả con gái cho lưu manh để chống lại hành vi lưu manh của anh ta cũng tương đương với việc bao che!

Tiếp theo Cố Nghiên lại cổ vũ những người bị hại.

Khuyên bọn họ không cần lỗi sai về bản thân mình.

Súc sinh là thứ không đáng được tha thứ và càng không thể gả!

Cần phải dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ chính mình!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 54: Chương 54



Cuối cùng Cố Nghiên lại vẽ một vài kỹ thuật tự vệ dễ sử dụng, vô cùng thích hợp với để các cô gái có thể tự vệ hằng ngày.

Đương nhiên cũng phải cảm ơn Trình Kính Tùng, vì chủ ý này là do anh đề ra.

Nhưng đã là tuyên truyền pháp luật, cho nên Cố Nghiên cũng bổ sung thêm một số kiến thức pháp luật phổ thông nữa.

Chữ viết và hình vẽ của cô vô cùng sinh động, mỗi người mỗi vật đều rất sống động, mỗi một tình tiết đều gợi ra cảm xúc cho người đọc người xem.

Cho nên cho dù không biết chữ, cũng có thể thông qua tranh vẽ và cảm nhận lại bằng trực giác.

Còn nếu biết chữ sẽ càng ý thức rõ hơn ngôn ngữ trong đó sắc bén tới cỡ nào.

Nếu là những thủ phạm vẫn còn lòng thương cảm, chắc chắn đều sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Khi chúng ta dung túng một kẻ lưu manh, như vậy sau đó sẽ có càng nhiều kẻ lưu manh hơn, bi kịch sẽ cứ lặp đi lặp lại, chúng ta ai cũng không muốn xảy ra những chuyện này, cho nên chúng ta không bao giờ được thỏa hiệp, chúng ta cần phải dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ chính mình, khiến những người hại ta phải ngồi tù và chịu trừng phạt, giữ gìn ngôi nhà nhỏ và cả đại gia đình của chúng ta!!” khi Cố Nhị Ni đọc tới đoạn này, cả người cũng sôi sục vì phấn khích.

“Chị A Nghiên, chị viết hay quá! Em cảm thấy không có vấn đề gì cả.” Được gọi tới đọc bản thảo, giờ phút này Cố Nhị Ni đã không tìm thấy từ nào để hình dung, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Cố Nghiên cũng theo sự ngưỡng mộ.

Mặc dù đã biết trước chị họ mình viết rất hay, nhưng áng văn chương này đúng là vẫn chấn động đến cô ấy.

“Vậy gửi đi được rồi, không có vấn đề gì thì tốt. Cố Nghiên rốt cuộc có thể nới lỏng khí, vừa nói vừa sửa sang lại phác thảo, đợi lát nữa cẩn thận đưa đến phía chính quyền.

Bản thảo Cố Nghiên vẽ đúng là tốt tới nỗi không còn lời gì để nói, cuối cùng không chỉ được thông qua, hơn nữa còn trích dẫn rất nhiều từ ngữ của cô khi bắt đầu tuyên truyền.

Bởi vì việc này là Cố Nghiên đưa ra trước tiên, hơn nữa vụ án của mấy tên lưu manh cũng xảy ra trong xã bọn họ.

Cho nên đại đội bọn họ cũng nhận được bảng tuyên truyền đầu tiên.

Điều kiện có hạn, cho nên bảng lần tuyên truyền này, chỉ là một cái giá đỡ làm bằng gỗ chống ăn mòn, chân giá đỡ cắm sâu xuống đất vô cùng rắn chắc.

Ở giữa cũng dán một bức tranh to không thấm nước.

Trên đó là tất cả các kiến thức nhỏ nhất về pháp luật.

Đơn giản nhưng dễ hiểu, vừa nhìn là hiểu ra ngay.

“Mau đến đây xem, đây là cái gì vậy?"

Sau khi hoàn thành, vốn dĩ nhóm cán bộ ở xã phải ở một bên phát động tuyên truyền, nhưng sau cùng cũng không chịu nổi tò mò, cũng xông lên vây xem.

“Trên này viết chữ gì vậy?"

“Tuyên truyền pháp luật? Tội lưu manh cũng sẽ bị kết án nghiêm trọng như vậy, dù nhẹ cũng phải mất mấy năm!!"

Có người biết chữ, liền dứt khoát lớn tiếng đọc lên, để mọi người đều có thể nghe được.

Vốn dĩ mọi người chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên mới tùy tiện nhìn xem, nhưng hiện tại càng xem càng mê, cũng càng thêm tức giận.

“Tôi đã nói sao mấy xã ở gần đây ngày càng nhiều lưu manh, bây giờ nhìn những hình vẽ này, xem như tôi cũng đã rõ rồi. Có người đã gấp không chờ nổi chia sẻ suy nghĩ của mình.

“Thì ra là do phần lớn những tên lưu manh sau khi ức hϊếp những cô gái, chẳng những không phải chịu trừng phạt, ngược lại còn coi vợ mình không ra gì, chọc cho người ta đỏ mắt"

“Đúng vậy, nhìn mấy kẻ độc ác còn không ra hình thù gì, thế mà vẫn có thể giành được lễ hỏi, đúng là tạo nghiệt mà!!"

“Sau này nếu còn xảy ra những chuyện như thế này, chúng ta cũng không thể mắng chửi những người phụ nữ, những kẻ không biết xấu hổ rõ ràng là mấy tên lưu manh kia!"

“Còn không phải sao, chúng ta không thể dung túng mấy tên lưu manh đó nữa, nếu không hôm nay là con gái nhà người khác, có phải ngày mai sẽ là con gái nhà chúng ta không!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 55: Chương 55



Mặc dù nói trong thôn đều coi trọng con trai, nhưng những nhà không coi con gái ra gì thì vẫn chỉ là con số ít, cho nên phần lớn mọi người đều cảm thấy căm phẫn.

“Nghe nói cái này là Cố Nghiên vẽ, không ngờ nha đầu này lại khó lường như vậy."

“Con bé thật dũng cảm, là con gái nhà chúng ta gặp mấy tên lưu manh thì sao dám đi báo án chứ, chỉ dám tủi nhục gả cho mấy tên đó thôi.

“Đúng vậy đó!"

“Cũng chính vì cô ấy dám ra mặt, mới có thể làm tấm gương cho chúng ta, đê mọi người biết được sau này dù có oan uổng cũng phải nói, gả cho mấy tên lưu manh này thì sao có thể có cuộc sống tốt đẹp được, thà tống bọn họ đi tù còn hơn, như vậy cũng có thể dập tắt những suy nghĩ xấu xa của những người khác"

“Đúng vậy, đúng vậy!"

Liên tiếp mấy ngày, ở các xã và đại đội đều xuất hiện tình huống như vậy, nhóm xã viên vừa rảnh rỗi liền lại vây xem rồi bảng tin với tờ rơi tuyên truyền.

Đối với các cách xử phạt, phê phán các hành vi phạm pháp, bọn học đều bàn tán rất náo nhiệt, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Đại phòng nhà họ Cố với Thạch Đại Dũng càng bị mọi người mắng chửi cho không sót một lời nào.

Không thì mọi người lại cùng nhau luyện tập mấy động tác phòng thân.

Vốn dĩ tưởng chỉ là khoa chân múa tay, kết quả không ngờ, đúng là rất có ích.

Cố Nghiên thấy tình hình như vậy, cũng không khác kết quả cô dự đoán lắm.

Mặc dù không có biện pháp hoàn toàn chống lại lưu manh và xã hội bất lương, nhưng nhất định có thể hạ thấp tỷ lệ phạm tội rõ ràng.

Cũng không uổng công cô dụng công thiết kế.

Cùng lúc đó, ba Cố với Cố Đại Bảo bị kéo đi phê bình giáo dục mặt xám mày tro đã trở về.

“Đứa con gái c.h.ế.t tiệt này, mày hại cả nhà thành ra như vậy thì vui lắm sao?” Vừa đến nhà, ba Cố gấp không chờ nổi mắng chửi Cố Nghiên một trận.

Cố Nghiên nhìn bộ dáng tức muốn hộc m.á.u dậm chân của ông ta, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

Sao bọn họ không nghĩ, chính bản thân mình đã làm ra những gì?

“Tim chị bị chó ăn rồi sao, cha mẹ nuôi chị lớn, chị lại đi hại mẹ mình phải ngồi tù, hại tôi với ba chị phải bị phê bình, chị bảo sau này sao tôi cưới vợ được nữa!!” Cố Đại Bảo cũng tức giận mắng.

Có trời mới biết, bọn họ mất mặt như thế nào, giống như con chuột chạy qua đường cũng bị người ta vây xem rồi chửi mắng.

Thậm chí có người còn kích động, còn lấy trứng thối hay lá cây ném vào bọn họ.

Mặc dù Cố Nghiên không trực tiếp chứng kiến, nhưng mấy ngày nay nghe nói từ miệng của những người dân trong làng.

Đương nhiên cô cũng biết bọn họ thảm thế nào.

Nhưng bọn họ xứng đáng bị như vậy!!

Nhưng nói đến đạo lý, cô cũng có đạo lý phải nói.

“Dừng, đầu tiên bọn họ cùng lắm chỉ sinh tôi ra, không coi là nuôi tôi. Cố Nghiên chưa từng được cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của gia đình, cũng không dùng tiền trong nhà, cho nên nghe chữ nuôi này thấy vô cùng chướng tai.

Muốn nói tới nuôi, thà rằng nói cô nuôi bọn họ còn đúng hơn!

“Tiếp theo, Lý Chiêu Đệ ngồi tù là do bà ta gieo gió gặt bão, ai bảo bà ta cấu kết với Thạch Đại Dũng phạm tội"

“Cuối cùng, hai người các ngươi bị phê bình cũng là vì các người biết nhưng không báo, các người tức giận với tôi làm gì, nếu không phục các ngươi đến xa hay đến tìm lãnh đạo ở huyện mà phân xử đi!"

Đối mặt với những lời nói có sách mách có chứng của Cố Nghiên, hai người kia không thể cãi lại, hai người cổ đại bảo nghẹn nửa ngày cũng không dám thả cả một phát rắm.

Đừng thấy bọn họ dám hoành hành ở nhà, nhưng ra ngoài, bọn họ nào có dám chứ!

“Ức hϊếp người nhà!” Cố Nghiên sao có thể không nhìn thấu bọn họ.

“Còn việc cậu có cưới được vợ hay không, đó không phải chuyện của tôi, tôi cũng không phải mẹ cậu!” kiếp trước cô bị cậu ta hút m.á.u cả một đời, còn kiếp này, dẹp giấc mộng đẹp đó đi!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 56: Chương 56



Dứt lời, Cố Nghiên cũng mặc kệ gương mặt bọn họ sưng lên như heo, cô đeo túi đi ra ngoài.

“Chị A Nghiên!” Vừa vặn gặp được tiến đến tìm nàng Cố Nhị Ni, chỉ nghe nàng vội vàng nói: “Có phải chị quên đến nhà thím Tiền chuẩn bị đồ ăn không, ngày mai là tiệc trăng tròn của cháu trai thím ấy đó, nhưng chưa chuẩn bị kịp đồ ăn, thím tiền không gặp được chị, nên nhờ người tới báo với chị rồi đó.

Đây việc Cố Nghiên đã quyết định trước khi sống lại, bởi vì tài nấu nướng của cô rất tốt, nên các lữ đoàn ở gần đều nhờ cô nấu nướng khi có đám hiếu hỉ.

Thím Tiền chính là trong đó một cái.

“Nhị Ni, chị không quên, chị đang định đi đây.” Cố Nghiên cười nói.

Cô đeo túi ra cửa, chính là vì việc này.

Mặc dù nói là sống lại trở về mười mấy năm trước, nhưng những việc này Cố Nghiên vẫn nhớ rõ ràng.

Cũng không phải vì đối phương có trả tiền công, mà là lúc này... đã xảy ra một chuyện lớn!

Vốn dĩ cô muốn mượn chuyện này để đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, không ngờ ở giữa họ lại nảy sinh nhiều rắc rối như vậy.

“Cảm ơn Nhị Ni của chúng ta đã tới nhắc nhở.” Cố Nghiên nhẹ nhàng cúi người, xoa xoa đầu cô bé đang thở hồng hộc vì chạy tới báo tin cho cô.

Cổ Đại Bảo nhìn bộ dáng dịu dàng như nước của cô, cậu ta oán hận cắn răng, tức giận muốn nổ tung.

Rõ ràng trước kia Cố Nghiên cũng đối tốt với cậu ta như vậy, nhưng rốt cuộc từ khi nào cô lại trở nên như thế này!

Rốt cuộc cô có còn biết ai mới là mẹ ruột và người thân của mình hay không!

Tiếc là Cố Nghiên không biết cậu ta đang nghĩ, nếu không chắc chắn cô sẽ tỏ ra vô cùng xem thường.

“Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, chị A Nghiên còn nói cảm ơn, thật là!” Cố Nhị Ni hừ hừ nói.

“Đúng rồi, hôm nay em cũng được nghỉ, đến lúc đó em tới làm trợ thủ cho chị.” Cô ấy kéo cánh tay cô, muốn đi cùng cô.

Cố Nghiên không từ chối: “Được, đến lúc đó chị trả tiền lương cho em"

Trước kia, chỉ cần có thời gian rảnh, cô ấy đều sẽ tới làm trợ thủ cho cô.

“Em không cần đâu!” Nghe xong lời này, Cố Nhị Ni lại lắc đầu trống lắc.

“Chị A Nghiên sắp kết hôn với Trình Kính Tùng, chị phải tiết kiệm tiền để làm cô dâu mới đúng"

Người khác không biết Cố Nghiên quyên góp tiền, nhưng Nhị Ni lại biết rất rõ ràng.

Chị họ vì đại nghĩa, quyên góp hết tiền bồi thường, sao cô ấy có thể cầm lấy số tiền cô khó khăn mới kiếm được đó chứ.

“Cô bé ngốc. Thấy cô ấy kiên trì, Cố Nghiên cũng không tranh luận nữa, cô nhìn gương mặt hoạt bát của cô ấy, cô lại lẩm bẩm: “sau này Nhị Ni của chúng ta nhất định sẽ sống bình an, sống lâu trăm tuổi."

Chỉ mấy ngày nữa thôi người ở kiếp trước gián tiếp hại c.h.ế.t cô ấy cũng sẽ chết.

Đến lúc đó cuộc đời cô ấy sẽ không bao giờ phải đi vào vết xe đổ vì loại súc sinh ấy nữa.

Tương lai của cô ấy phải tươi sáng và bằng phẳng!

“Sao đột nhiên lại nói cái này?” Cố Nhị Ni nghiêng đầu, chỉ cảm thấy không hiểu.

Cố Nghiên lại chỉ cười cười, không trả lời.

Những những chuyện bi thảm đó sẽ không xảy ra nữa, không cần phải nhắc lại.

Cố Nhị Ni cũng không hỏi nữa, cô ấy ngẩng gương mặt ngây thơ lên, cũng nói: “Chị A Nghiên cũng vậy, sẽ luôn bình an, sống lâu trăm tuổi!"

“Được!"

Hai người phải cùng nhau bình an, sống lâu trăm tuổi.

Đương nhiên, còn có cả Trình Kính Tùng Nhà thím Tiền ở sát cạnh đại đội Hướng Dương, không xa lắm, khoảng chừng ba mươi phút hai người Cố Nghiên đã tới nơi.

“Ai ui, nha đầu A Nghiên cháu đến rồi, suýt chút nữa thím lại phải đi tìm cháu. Thím Tiền đã ở cổng sân nhìn xung quanh rất lâu, hiện thấy bóng dáng các cô, vội vàng nghênh đón.

“Xin lỗi thím, trong nhà có chút chuyện nên chậm trễ.” Cố Nguyên hơi áy náy, vốn đã nói buổi trưa sẽ tới, kết quả lại là buổi chiều.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 57: Chương 57



“Không sao không sao, thím hiểu mà, dù sao giờ cũng tới kịp rồi. Thím Tiền rộng lượng lắc đầu, trong mắt thím ấy đều là đau lòng.

Tuy họ không cùng một đại đội, nhưng ai mà không biết hôm nay ba Cố và Cổ Đại Bảo được thả về, sao có thể không tìm Cố Nghiên tính sổ.

Nghĩ tới đây, thím Tiền lại đề nghị: “Vậy đi, tối nay cháu ở nhà thím, đợi ngày mai cháu liền chưởng muỗng, tránh khỏi chạy tới chạy lui."

“Thế cháu ở lại, cảm ơn thím” Đề nghị này không hẹn mà hợp với Cố Nghiên, cô vội vàng cười nói cảm ơn.

Trước đó cô ở nhà, là vì đám ba Cố muốn về nhà cũng không về được, chỉ có thể thống nhất bị giam ở công xã chờ phê bình kết thúc, nhưng bây giờ cô không muốn trở về nhìn họ mặt nặng mày nhẹ nữa.

Hơn nữa dựa theo phát triển đời trước, cô đoán chừng chờ ngày mai là có thể rời khỏi cái nhà đó!

“Nói cảm ơn khách sáo lắm, thím rất thích cháu” Thím Tiền vừa nói vừa vỗ vỗ tay cô, trên khuôn mặt đỏ hồng vì làm lụng phơi nắng hàng năm hiện hữu nụ cười chất phác và thân thiện.

Cố Nghiên cũng cười đáp lại: “Cháu cũng mến thím, thời gian không còn sớm, cháu đi chuẩn bị đồ ăn trước"

“Đi đi"

Vì có thể kịp thời cung ứng thức ăn vào rượu đầy tháng ngày mai, trên cơ bản đều phải chuẩn bị đồ ăn trước một ngày, nếu không lúc đó tay chân luống cuống chuẩn bị, sao có thể tận tâm.

Cùng chuẩn bị đồ ăn còn có mấy thân thích nhà họ Tiền.

Chỉ là mọi người vẫn chưa làm đúng kỹ thuật, nên đều giao cho Cố Nghiên, ví dụ như gỡ xương cá, làm các loại nước chát.

“Đó là cô gái trong bảng thông báo nhỉ, dáng vẻ cũng xinh quá!"

Vì dạo này Cố Nghiên luôn là cô gái được các đại đội bàn tán, thế nên mấy chị dâu vừa nhìn đã nhận ra cô, giờ họ vừa nhặt rau vừa nhìn cô tán phét.

“Lại không phải sao, chị A Nghiên của bọn cháu là cô gái xinh đẹp nhất mười tám dặm thôn, tuyên truyền lan cũng là chị ấy đề nghị với lãnh đạo, chúng ta mới có được.” Giống với Trì Kính Tùng, chỉ cần nhắc tới Cố Nghiên, mắt Cố Nhị Ni liền sáng như sao.

“Giỏi ghê, nếu là tôi nào dám nói chuyện với lãnh đạo, trở nên câm luôn rồi.” Không ngờ còn có một tầng này, thím ấy tràn đầy bội phục nói.

“Hầy, nói không phải sao"

Đối mặt với khen ngợi của mọi người, Cố Nghiên rất điềm tĩnh, không cao ngạo không nóng nảy, như thể cô không làm chuyện gì vậy.

Nhị Ni nhìn biến hóa to lớn của chị A Nghiên, tuy nội tâm có nghi hoặc nhưng nhiều hơn vẫn là hào hứng và khâm phục, nếu cô ấy làm được chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn được đi khoe khắp nơi.

Bây giờ chưa có dịch vụ trọn gói, thế nên ngày hôm sau, Cố Nghiên chưởng muỗng, Cố Nhị Ni trợ thủ, nhóm thân thích nhà họ Bổn và họ Tiền thì phụ trách bưng thức ăn.

Con gái thím Tiền đông đảo, mỗi người đều có thể kiếm công việc để kiếm tiền, điều kiện gia đình tốt nhất nơi đây.

Thế nên tiệc đầy tháng nhà thím ấy tổ chức phong phú hơn nhà bình thường nhiều, mỗi bàn đều có cá thịt, còn có súp thịt viên sở trường nhất do Cố Nghiên nấu.

Dây pháo vừa nổ, các thân thích cụp ly thay chén, cười cười nói nói, tình cảnh miễn bàn náo nhiệt bao nhiêu.

“Wow, đồ ăn ngon quá, tôi sắp nuốt luôn lưỡi rồi!"

Có người vừa mới gắp một đũa, đã lập tức khen không dứt miệng.

“Hầy còn phải nói sao, ăn đúng ngon, ê ê ê, mấy người là thổ phỉ hay sao mà cướp dữ vậy?"

“Nhà lão Tiền ơi, đầu bếp mấy người mời là nha đầu Cố Nghiên nhỉ!"

“Hắc, miệng anh bén thật đó, nhưng không sao, trừ A Nghiên của chúng tôi ra ai có thể có tay nghề tốt như vậy.” Thím Tiền cười đến mức mắt híp lại thành một đường, khỏi nhắc tới có bao nhiêu mặt mũi.

“Vậy hôm nay bọn tôi có lộc ăn rồi!"

Người xung quanh tuy chưa được nếm qua tài nấu nướng của Cố Nghiên, nhưng ít nhiều cũng đã nghe nói.

Từ sau khi cô nổi tiếng, đầu bếp mười tám dặm thôn khác đều được nghỉ hưu.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 58: Chương 58



Có người nhà vì có thể khiến Cố Nghiên nấu chính cho nhà mình, thậm chí còn đặt trước hơn nửa năm, chỉ sợ lúc đó không thể đặt cô kịp.

Đến khi ăn xong, mọi người vẫn khen tài nấu nướng của Cố Nghiên không dứt miệng.

“Chị A Nghiên, mọi người đều khen chị nấu ăn ngon đó..."

Bên trong phòng bếp, còn chưa chờ Cố Nhị Ni nói ra chữ “Ăn”, đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng ồn ào.

“Ai da, bụng tôi, bụng tôi đau quá. Nhị Ni vừa mới thò đầu ra ngoài cửa sổ, đã thấy ở chỗ ngồi có một vị thành niên đang che bụng dưới bên phải, phát ra tiếng kêu thống khổ, có thể thấy được rõ mồ hôi tỏa ra dần dần từ trên trán.

“Đây là làm sao vậy?” Nghe thấy thế, đoàn người rối rít để đũa xuống, quan tâm nhìn về phía anh ta.

“Có phải uống nhiều rượu quá không?” Có người không nhịn được hỏi.

Vợ chàng trai vội vàng lắc đầu: “Anh nhà tôi không uống rượu.

“Chuyện gì thế?"

Trong giây lát vợ anh ta như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói: “Tôi nhớ anh ấy ăn rất nhiều súp thịt viên, sau đó đột nhiên đau bụng, không biết đồ ăn có vấn đề không!"

Theo tiếng nói phát ra, đoàn người đều bị dọa sợ, vốn có người còn muốn gắp món súp thịt viên, lập tức bị dọa sợ tới mức rơi cả đũa xuống đất.

Không phải chứ, đồ ăn có vấn đề?

Không khí vốn náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn đến chỗ Cố Nghiên, muốn một đáp án.

“Nói bậy bạ gì đó, đồ ăn chị A Nghiên nấu sao có thể có vấn đề được?” Không chờ Cố Nghiên phản ứng, Cố Nhị Ni đã tức giận, như tiểu pháo đột nhiên lao tới cô vợ nhỏ giận dỗi.

“Nếu thực sự có vấn đề, vậy sao người khác ăn lại không bị gì, chỉ có anh ta có chuyện?” Cố Nhị Ni giận đến mức lớn giọng nói.

“Ai biết được!” Hiển nhiên cô vợ nhỏ kia bị kinh sợ rồi mà còn đanh đá, cô ta vừa khóc sướt mướt vừa lau nước mắt, ra sức đẩy trách nghiệm cho Cố Nghiên: “Vậy phải làm sao bây giờ, chồng tôi đau muốn c.h.ế.t rồi, nếu có bất trắc gì thật, gia đình tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

“Cháu dâu, đồ ăn A Nghiên nấu sẽ không có vấn đề, cô ấy đã nấu thức ăn cho rất nhiều gia đình rồi.” Thím Tiền vội vã đẩy đám người ra, nói giúp cho Cổ Nghiên.

“Thím thế mà lại nói giúp cho người ngoài, thím thật quá đáng. Cô vợ nhỏ không ngờ thân thích lại vào trận, cùi chỏ thím ấy còn hướng ra ngoài, trực tiếp tức khóc.

Cũng oan ức cho thím Tiền, thím ấy chỉ là việc nào ra việc đó thôi.

“Đi bệnh viện trước đã, cứu người quan trọng, đến lúc đó đồ ăn tôi có vấn đề thật, vậy tùy ý xử trí tôi” So sánh với người bên dưới, Cố Nghiên trái lại rất bình tĩnh.

Sống lại một đời, tất nhiên cô sẽ không luống cuống tay chân như lúc trước nữa.

“Phải, cứu người, nhanh cứu người!” Cuối cùng mọi người cũng phản ứng kịp, chạy nhanh qua hỗ trợ.

Đúng lúc nhà thím Tiền có xe phẳng (*), mọi người luống cuống tay chân mang vị thành niên kia lên, kéo đến bệnh viện công xã.

(*) xe phẳng: là xe chuyên chở các vật nặng, xe có 1 mặt phẳng và 4 bánh xe ở bốn góc.

Chuyện này xảy ra ở nhà thím Tiền, tất nhiên hai người thím Tiền cũng phải đi cùng.

Trước khi đi, thím Tiền còn quan tâm nói với Cố Nghiên: “Đừng sợ, thím tin cháu, cháu với Nhị Ni về trước đi, chờ có kết quả rồi nói tiếp."

“Dạ, cháu lại gây thêm phiền toái cho thím rồi.” Trong mắt Cổ Nghiên xuất hiện áy náy.

Nếu như có thể cô cũng không muốn chuyện này xảy ra trong tiệc vui nhà thím Tiền, nhưng cô lại không có biện pháp ngăn cản.

Đời trước lúc xảy ra chuyện, cô tưởng đồ ăn mình hỏng thật, sợ mất hết hồn vía, nguyên đường về nhà đều khóc, ngay cả tâm tư muốn c.h.ế.t cũng có, toàn não bộ loạn thành nồi cháo, về sau lại sốt cao, đã sớm không nhớ rõ đối phương là ai.

Nhưng dù nhớ, cô cũng khó làm được.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 59: Chương 59



Cô cũng không thể trước thời gian chạy đi nói với đối phương, chờ chút nữa cậu sẽ đột nhiên bị viêm ruột thừa, nhanh chóng đến bệnh viện khám bệnh đi, cũng đừng tới uống rượu mừng, phá hỏng tiệc vui của người khác.

Này... Sợ sẽ bị người ta coi thành bệnh tâm thần mất!

Ai sẽ vì chuyện còn không có ấn tượng, từ bỏ tiệc rượu mỹ vị?

Nhất là trong lúc thiếu mỡ và thịt viên lớn.

Đúng, sỡ dĩ vị thành niên này đau bụng, không phải do ăn đồ ăn hỏng của cô.

Mà là do viêm ruột thừa cấp tính!

Trên đường trở về, mưa phùn bay nhè nhẹ, khiến bầu không khí có vẻ càng thêm nặng nề.

Cố Nghiên vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy bầu trời âm u, bên tai truyền đến tiếng khóc của Nhị Ni.

“Chị A Nghiên, chị đừng lo, chắc chắn chuyện này không liên quan tới chị, lúc chị nấu đồ ăn khỏi nói vệ sinh bao nhiêu, sao có thể có người vì ăn đồ ăn của chị liền bị đau bụng.

Cô ấy vừa nói vừa khóc, bả vai theo đó run rẩy, xé tâm liệt phế, giống như cô ấy mới là đương sự.

Đủ có thể thấy cô ấy quan tâm đường tỷ Cổ Nghiên nhiều thế nào.

Trái tim Cố Nghiên cũng bị nắm chặt, cô dừng bước chân, giọng điệu ôn tồn khẽ khàng dỗ dành cô ấy: “Nhị Ni, không phải em bảo tin rằng đồ ăn chị làm không có vấn đề ư, sao em còn khóc?"

Nói xong, cô còn lấy khăn ra lau nước mắt cho cô ấy.

“Em...em sợ!” Nhị Ni không khống chế được mà thút thít.

Vừa nãy người kia đau trợn trắng mắt, khóe miệng còn sùi bọt mép, miễn bàn có bao nhiêu dạo người.

Cố Nghiên dở khóc dở cười xoa đầu cô ấy: “Yên tâm đi, chị sẽ không sao, em vẫn tin lời chị A Nghiên nói chứ?"

“Đương nhiên em tin rồi!” Cố Nhị Ni không chút do dự nói, nước mắt như cống xả nước cuối cùng cũng ngưng lại.

Tuy nhiên...

“Rõ ràng nên là em an ủi chị A Nghiên, sao lại ngược lại rồi!” Cố Nhị Ni ngượng ngùng xoa khăn tay đã bị cô ấy khóc dơ.

“Không sao mà.” Cố Nghiên kéo cô ấy: “Nha đầu ngốc, đi nhanh nào, dầm mưa thoải mái hả!"

“Ấy!"

Chờ khi các cô trở về đại đội Thanh Sơn, mưa phùn cơ bản đã ngừng.

“Xong rồi, đầu thôn rất nhiều người, chắc chắn vừa mới biết chuyện xảy ra. Lúc sắp đến đại dội, Cố Nhị Ni vừa nhấc đầu đã thấy rất nhiều người khoa tay Ở múa chân ra dấu ở đó.

Nhìn cũng đủ biết mọi người đã phát hiện tin tức lớn.

Cố Nghiên lại không bất ngờ, hai đại đội cách nhau gần như vậy, hơn nữa cũng có người đại đội Thanh Sơn qua uống rượu mừng, chuyện khó tránh sẽ truyền ra.

Còn họ vì thế mà đi đường vòng ư, không có khả năng!

Cô quang minh chính đại, sẽ không co đầu rụt đuôi!

“Là Cố Nghiên và Nhị Ni về!"

Đúng như dự đoán, mọi người đang bàn tán về các CÔ.

Này không sao, chờ khi hai người đi tới, mọi người vội vàng vây đến.

“A Nghiên, đồ ăn của cô thực sự làm người ta ăn vô bị bệnh hả?"

“Là bệnh gì vậy, cụ thể là chuyện gì?"

“Cô nói cho bọn tôi đi, không chừng bọn tôi có thể phân tích giúp cô, nghĩ kế cho cô!"

“Đúng thế, có thể vấn đề căn bản không phải là cô, trời biết được trước khi anh ta ăn đồ ăn cô nấu đã ăn qua cái gì."

Mọi người mồm năm miệng bảy truy vấn, tuy đa số để thỏa mãn lòng tò mò, nhưng cũng có người là quan tâm thật.

Tất nhiên, cũng có người cười trên đau khổ của người khác.

“Ha, dù trước đó anh ta ăn đồ khác, thì sao lúc đó không đau, cố tình đến lúc ăn tiệc mới đau, tôi lại thấy cô ta không thoát khỏi liên quan đâu. Giọng nói chanh chua của Cố Nguyệt truyền rõ vào lỗ tai Cố Nghiên.

Từ lúc Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh đính hôn, từ đầu đến cuối cô ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện vị hôn phu nhớ mãi không quên Cố Nghiên.

Vốn trước kia tình cảm chị em đã không nhiều, bây giờ sớm đã hết.

“Lỡ như thực sự xảy ra mạng người thì làm sao?"

Dáng vẻ Cố Nguyệt trông thì lo lắng, thực ra trong mắt toàn là cay nghiệt và vui mừng.

Cô ta còn mong vậy thật!
 
Back
Top Bottom