Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 60: Chương 60



Một khi Cố Nghiên trở thành tội phạm lao động cải tạo, mất mặt chết, Kiến Minh nhà cô ta sẽ không nhớ mãi không quên cô ả nữa!

Nhìn đường tỷ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong lòng Cố Nghiên tràn ngập phức tạp.

Vì một người đàn ông, cô ta đã muốn tới đ.â.m d.a.o vô cô.

Thật khiến người ta buồn lòng.

“Phi phi phi, gì mà lỡ như, không có lỡ, mạng người đâu ra!” Cố Nhị Ni sao có thể nghe xuôi được, tức giận cắn chặt môi dưới.

Người ngoài nghi ngờ đường tỷ thì thôi, nhưng rõ ràng các cô là người một nhà mà!

“Con cái nha đầu c.h.ế.t tiệt này, đến giờ còn nói giúp cô ta, con nhanh chạy qua đây cho mẹ!” Thím Cố vừa nghe thấy tin đã chạy tới, một phen túm Cố Nhị Ni kéo qua.

Trong lòng bà ta khỏi nói hối hận bao nhiêu!

Nếu sớm biết sẽ có sự tình này, nói bà ta cũng sẽ không tham về chút tiền công kia, đồng ý cho cô ấy và Cổ Nghiên ra ngoài nấu đồ ăn.

“Mẹ nói con này, chuyện lần này không liên quan đến con, đồ ăn đều một mình Cố Nghiên nấu, con không thể ôm lên người mình lung tung!” Như sợ xảy ra án mạng thật, thím Cố lập tức nghiêm khắc cảnh cáo.

Đừng trách bà ta không thích đứa con gái này, thực sự cô ấy không giống bà ta lắm, luôn bùng nổ chính nghĩa.

Đặc biệt còn thích che chở đứa người ngoài Cố Nghiên.

“Nhưng rõ ràng. Con cũng có giúp.

Thím Cố như biết cô ấy muốn nói gì, giọng nói đột nhiên cao lên: “Nếu con còn dám nói bậy, có tin mẹ tát con không?"

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay như muốn tát cô ấy.

“Thím yên tâm, khi đó chỉ có mình cháu làm, cậu thanh niên đó thực sự vì ăn đồ ăn của cháu mà bị bệnh thật, tự cháu sẽ phụ trách tới cùng, không liên quan đến Nhị Ni” Cố Nghiên lập tức tiến lên ngăn bà ta lại, giọng điệu thề thốt.

Đến bây giờ Nhị Ni vẫn bảo vệ mình, tất nhiên hiện tại cô cũng muốn bảo vệ cô ấy.

“Này mới phải chứ.” Thấy nhà mình thoát ly sạch sẽ, lúc này thím nhỏ Cố mới hài lòng.

“Cô chắc chắn có thể chịu trách nhiệm?"

Ngay lúc này, mấy giọng nói tràn ngập tức giận truyền tới.

Cố Nghiên theo mọi người quay đầu lại, thấy mười mấy trai gái già trẻ đằng đằng tức giận xông tới.

Có lẽ là người nhà của vị thành niên kia.

“Cô cái đồ tiện nhân, hại c.h.ế.t con trai tôi!” Trong đó có bà lão, vừa thấy Cố Nghiên đã như thấy kẻ thù gϊếŧ cha, tròng mắt đỏ bừng.

“Rốt cuộc tình hình sao rồi?"

Nghe thế, mọi người nhanh chóng vểnh tai nghe.

“Mới nãy, con dâu tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, nói lúc đưa đi con trai tôi đã hôn mê, tim cũng ngừng, tuy bác sĩ còn đang cấp cứu, nhưng sợ lành ít dữ nhiều!” Bà lão vỗ bắp đùi, k** r*n.

“Ngưng tim thì đâu thể cứu được nữa, lỡ cứu về được, nếu ngu ngu dại dại thì phải làm sao bây giờ!"

Bà ta vừa giậm chân vừa kêu khóc, nước miếng văng khắp nơi, ai không biết còn tưởng người đã không còn mạng.

“Không phải chứ, nghiêm trọng như vậy?” Mọi người nghe xong, không khỏi hít một hơi.

Ngưng tim?

“Sao có thể giả được!!” Bà lão thấy mọi người dám nghi ngờ bà ta, lại tức giận dậm chân.

“Bác sĩ kia có nói vì ăn đồ ăn Cổ Nghiên nấu mới dẫn đến không?” Có người không nhịn được xác nhận lại.

Nghe vậy, bà lão nhíu mày, chỉ bảo: “Khi đó con trai nhà tôi ngủ một giấc đến giữa trưa, đi thẳng đến tiệc đầy tháng, con dâu tôi nói hôm nay nó chỉ ăn đồ ăn của cô ta!"

Quả thật bác sĩ không nói câu này, nhưng nếu không phải vì đồ ăn của cô, còn có thể vì gì nữa?

“Thế nên chính cô làm hại nó!” Tóm lại bà lão chỉ nhận đúng điều này, hung tợn chỉ Cố Nghiên.

“Cô là hung thủ gϊếŧ người, nhanh bồi thường tiền đi!” Lại có người nói tiếp, cuối cùng cũng nói ra mục đích.

Lần đưa đi bệnh viện này, vừa cấp cứu đã nộp hai mươi tệ, nghe nói tiếp theo còn phải đóng hơn một trăm tệ nữa!

Bọn họ làm gì có!

Dù có thì dựa vào đâu họ phải chi!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 61: Chương 61



“Một sức lao động tốt mà bị cô hại thành như vậy, tôi nói cô biết, chuyện này không có hai nghìn tệ thì không xong đâu!” Bà lão cả giận nói.

Hai nghìn tệ!

Lúc nghe được con số kếch xù này, tất cả mọi người vây xem không khỏi trợn tròn mắt.

Phải biết, cả năm của họ cùng lắm chỉ mới kiếm được có một trăm tám mươi tệ.

Hai nghìn tệ, đủ nuôi họ hai mười năm!

Họ dám đòi thật!

“Không sai, nhanh bồi thường tiền đi, đừng lằng nhằng, không phải cô viết tuyên truyền sao, cô không phải không biết hại người phải bồi thường tiền đâu nhỉ!"

Đám thân thích không ngừng kêu la, mỗi người giương miệng to như bồn máu, như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Cố Nghiên.

Nhóm xã viên vốn vây xem thấy dáng vẻ của họ, đều sợ tới mức không kìm được lui về sau mấy bước.

Ngay cả thím Cố và Cố Nguyệt mới nãy còn phách lối cũng âm thầm nuốt nước miếng.

Hung dữ quá rồi!

Nhưng Cố Nghiên vẫn mặt không đổi sắc.

“Tôi không có tiền. Đối mặt với công kích như bão táp của họ, cô chỉ lạnh nhạt ném ra ba chữ.

Nếu người bởi vì cô mà xảy ra chuyện thật, chính cô cũng sẽ nghĩ cách xoay sở tiền, cố gắng hết sức bồi thường đối phương.

Nhưng bây giờ.

Già trẻ nhà này nghe gió là mưa, chưa biết rõ ràng rốt cuộc có phải do thức ăn cô mới dẫn đến hay không đã tới lừa tiền trước.

Cô sẽ thuận theo bọn họ sao?

Hay là giống như đời trước hết lời ngon ngọt, khóc lóc cầu khẩn các kiểu, thậm chí còn bị ba mẹ cưỡng ép đè đầu gối xuống dập đầu nói xin lỗi đối phương?

“Cô nói không có tiền?” Lời này lập tức chọc đến lửa giận của người nhà họ Văn, người đàn ông dẫn đầu khiêng cuốc lên.

“Không muốn bồi thường tiền đúng không, được, vậy chúng tôi đến nhà cô lấy đồ nhà cô trả nợ, không lấy được thì chúng tôi đập!"

“Thực sự không được nữa thì bọn tôi chiếm nhà!"

Mặc dù trải qua giai đoạn phổ biến pháp luật, họ cũng biết không nên làm ra hành động này. Nhưng bây giờ bọn họ có lý, hại người bồi thường tiền là đạo lý hiển nhiên, thế nên họ sợ cái gì!

“Mấy người dựa vào cái gì?"

Nghe xong câu này, ba Cố và Cố Đại Bảo vốn đang cười trên nỗi đau của người khác trốn trong đám người xem trò vui, cuối cùng không nhịn được mà nhảy ra ngoài.

“Ai gây họa thì người đó chịu trách nhiệm!” Ba Cố không muốn nhà mình thu nhập cục diện rối rắm bồi thường tiền vì nó.

Ai gây họa thì người đó nên chịu trách nhiệm chứ, phải không?

Dù Cố Nghiên đã sớm hoàn toàn thất vọng với người gọi là ba mẹ này, nhưng giờ nghe thấy những câu đó, cô vẫn không nhịn được mà cười lạnh.

Con trai bảo bối của ông ta đã từng gây ra không biết bao nhiêu tai họa, nếu không phải người làm chị là cô dọn dẹp khắp nơi cho cậu ta, cậu ta đã phải ngồi tù rất nhiều lần rồi.

Lúc đó ông ta nói thế nào?

Ông ta nói, Cố Nghiên, Đại Bảo là đàn ông duy nhất của đại phòng nhà họ Cố chúng ta, là em trai ruột chung huyết mạch với con, cũng là chỗ dựa sau này của con, nếu con không giúp nó, đại phòng chúng ta coi như đoạn hậu mất.

Thằng bé vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, phạm lỗi là rất bình thường, con làm chị cả nhất định phải giúp đỡ nó.

Hôm nay, đổi thành cô, lại bày ra vẻ mặt đó.

Đúng là tiêu chuẩn kép!

“Thế nên các người muốn tìm thì tìm Cố Nghiên đừng phát động đập phá nhà tôi!” Sợ họ nghe không lọt, ba Cố dậm chân nói lại lần nữa.

“Cố Nghiên không phải con gái mấy người sao, nhà các người chẳng lẽ không phải nhà cô ta?” Đối phương hỏi ngược lại.

Ba Cố không phản đối.

Nghiệt nữ như vậy, còn chả bằng không phải, ông ta hơi suy nghĩ, có thể đổi.

“Không phải à, nếu cô ta là con gái các người, vậy..

Đối phương đang muốn tiếp tục cướp đồ.

“Nếu tôi nói không phải thì sao!” Bỗng nhiên Cổ Nghiên run rẩy nói to.

Gì? Không phải?

Nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả nhóm người tới gây chuyện.

Chính ba Cố cũng sửng sốt.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 62: Chương 62



“Ý tôi là, bắt đầu từ bây giờ tôi không còn là con gái đại phòng nhà họ Cố nữa. Thấy mọi người hiểu lầm, Cố Nghiên mở miệng giải thích.

Nếu cô muốn đoạt tuyệt quan hệ với người nhà, hiện tại là cơ hội rất tốt!

Thậm chí còn có thể giữ danh tiếng tốt!

“Một người gây chuyện thì một người chịu, không nên làm liên lụy đến người nhà, Cố Nghiên tự nguyện cắt đứt quan hệ với người nhà, xin các người đừng quấy rầy người thân tôi nữa!"

Từng câu từng chữ cô nói đều thâm minh đại nghĩa (*), tuy không rơi nước mắt, nhưng hai tròng mắt đã sớm đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào rối tinh rối mù.

(*) Thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn Người sáng suốt đều nhìn ra cô tủi thân rồi.

Vì người nhà, cô lại có thể làm đến mức này!

Giờ phút này trong lòng tất cả mọi người không khỏi xoắn lại, rối rít nhìn về phía ba Cố!

Ông ta sẽ vứt bỏ con gái vì việc này sao?

“Ba, ba đồng ý không?” Hai mắt Cố Nghiên mơ hồ ngấn lệ, hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

Cố Nghiên: Nước mắt này được lau bằng nước đó!

"Ba.."

Nếu là lúc khác, chắc chắn ba Cố không đồng ý.

Ông ta vốn đã lên kế hoạch muốn hung hăng giày vò cô, đánh cô, trút hết lửa giận ông ta nín nhịn đã lâu.

Hơn nữa không phải cô muốn gả cho Trình Kính Tùng, sao ông ta có thể tùy tiện đoạt tuyệt quan hệ, cho cô tự do, bảo cô muốn gả cho ai thì gả.

Ha, cuộc sống tiêu d.a.o tự tại à?

Nhưng bây giờ...

Cô đã nháo ra mạng người, còn phải bồi thường hai nghìn tệ!!

Nhiều tiền như vậy, bồi thường nhà cho người ta cũng không đủ!

Huống chi, đây là nhà của Đại Bảo ông ta, dựa vào cái gì phải vì bồi thường tiền mà chắp tay nhường cho người khác?

Nghĩ như vậy, ba Cố ý thức rõ ràng được, hiện tại Cố Nghiên đã triệt để là một cục nợ phiền toái!

Hơn nữa trước đó cô còn hại mình thảm như vậy, thế nên ông ta cũng không có bất cứ do dự gì nữa.

“Ba đồng ý! Mau cắt đứt đi!” Ba Cố nhanh chóng nói, chờ khi nhận ra mọi người ở đây đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình.

Mặt già ông ta đỏ lên, không ngừng bận rộn bổ sung thêm: “Cố Nghiên à, ba...Dù ba cũng không muốn vậy, nhưng rốt cuộc chuyện này con làm sai trước, người làm cha ba đích thực không giúp được con, ai, đều do ba vô dụng!"

Vừa nói ông ta vừa vỗ chân, dáng vẻ như rất bất lực.

Nhưng ông ta có thể diễn, thì Cố Nghiên càng diễn hơn ông ta!

“Không sao cả, con hiểu mà.” Cố Nghiên lau nước mắt, cố gắng nở nụ cưởi với ông ta, mưu đồ hóa giải nội tâm ‘Áy náy của đối phương.

Cảnh này rơi vào trong mắt nhóm xã viên, mọi người lại thương xót cô hiểu chuyện.

“Tạo nghiệt mà, lão đại nhà họ Cố còn đồng ý đoạn tuyệt quan hệ thật, không phải là sợ thu nhập cục diện rối rắm chứ."

“Gã làm ba mà độc ác quá.

“Haiz, Cố Nghiên cũng thật đáng thương"

Nghe thấy mấy lời này, ba Cố tức giận phùng mang trợn mắt.

Đúng là đứng nói không đau eo, nếu nhà bọn họ xảy ra chuyện này, sợ rằng họ còn muốn đuổi nghiệt nữ này ra khỏi nhà hơn ai khác.

“A, ngoài miệng mấy người nói đoạn tuyệt quan hệ, nhưng có thật là đoạn tuyệt quan hệ không? Đừng xem bọn này như đứa ngu nhé?” Nhà họ Văn tới nháo sao cam tâm thả con vịt bay tới miệng, lập tức kêu gào.

Chắc chắn một mình con bé Cố Nghiên không thể bồi thường nổi nhiều tiền như vậy, họ còn tính muốn gán nhà ông ta trả nợ đó!

“Chú nói đúng, nói miệng thì không phải bằng chứng, bọn cháu lập tức viết bài làm chứng!” Cố Nghiên vốn đã định vậy, thế nên cô hít sâu một hơi, lấy ra giấy bút đã sớm chuẩn bị tốt.

“Hôm nay mời các vị phụ lão hương thân làm chứng, từ nay Cố Nghiên và đại phòng Cố gia đường ai nấy đi, từ nay về sau, không can thiệp chuyện của nhau, xem như người lạ!"

Nói xong, hai hàng lệ cô chảy xuống, ấn dấu ngón tay thật mạnh xuống công văn đoạn tuyệt quan hệ đã viết tốt.

Lần này là nước mắt thật, bởi vì kích động, vì vui vẻ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 63: Chương 63



Ba Cố cũng nhanh chóng tiến lên ấn dấu tay.

Hết thảy, trần ai lạc định.

Không khí ầm ĩ cũng có mấy phần đọng lại.

Dù sao cũng chẳng ai nghĩ mọi chuyện sẽ đi tới nước này.

“Bây giờ mấy người còn gì để nói không?” Cố Đại Bảo cuối cùng cũng có thể nhướng mày hãnh diện, trừng mắt với đám người nhà họ Văn mới nãy còn kiêu ngạo.

“Còn dám tới đập nhà tôi không?” Cậu ta cao giọng.

Người Văn gia trố mắt nhìn nhau.

Chệch hướng rồi.

Nhưng bọn họ sẽ không để như vậy!

“Được rồi, nếu mấy người đã đoạn tuyệt quan hệ, bọn tôi cũng không phải người không nói lý, bọn tôi không đến nhà anh nữa, bọn tôi chỉ tìm Cố Nghiên tính sổ thôi. Người dẫn đầu Văn gia nói.

“Này mới phải chứ.” Cổ Đại Bảo lẩm bẩm, hai tay khoanh lại, tiếp tục khôi phục trạng thái xem diễm.

Không thể không nói, nhìn nhỏ tiện nhân này gặp xui, rất sảng khoái!

Báo ứng.

Ai bảo cô hại bọn họ!

Người nhà họ Văn lại hừng hực khí thế nhìn chằm chằm Cố Nghiên.

“Cô phải dốc sức gánh vác chuyện này đúng chứ, vậy cô nói cô tính bồi thường chúng tôi thế nào!” Họ đồng thanh chất vấn.

“Lúc trước không phải Thạch Đại Dũng đã bồi thường tinh thần cho mấy người rồi sao, tuy rằng không đủ, nhưng ông cứ cầm trước đi!” Có người cũng không biết đã biết được chuyện này từ đâu.

“Tất cả đã quyên góp để làm áp phích quảng cáo rồi” Cố Nghiên nhún vai.

“Cô!!” Người nhà họ Văn tức giận.

“Được lắm, nếu cô không đền tiền, vậy cô đền mạng! Nếu không thì đến nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa để trả!"

Lời nói này giống như thanh niên đã c.h.ế.t rồi vậy.

“.” Cố Nghiên cũng lười lãng phí thời gian giải thích.

Dù sao rất nhanh sự việc sẽ lộ rõ chân tướng.

“Không nói chuyện đúng không, vậy chúng tôi trái cô lại trước, để cô từ từ nghĩ, tránh khỏi việc cô chạy mất” Có người giận dữ đề nghị.

Không thể không nói, suy nghĩ ngang ngược này sớm đã khắc sâu vào DNA của một số người, không phải nhìn vào áp phích quảng cáo là có thể thay đổi được.

“Tôi xem các người ai dám!"

Là Trình Kính Tùng đến!

Cố Nghiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân hình cao lớn này đang chạy như bay đến chỗ cô.

Sau lưng có lớp tuyết.

Anh thở hổn hển, cổ áo choàng trên người bị ướt đẫm mồ hôi, giày và ống quần còn dính bùn và đá vun.

Rõ ràng là đang trong giờ làm việc đã vội vã đến đây.

Cố Nghiên đoán không sai, Trình Kính Tùng sau khi nghe chuyện này, còn tâm trạng nào mà làm việc, lập tức lao tới với tốc độ chạy nước rút 100 mét.

“Mấy người luôn miệng nói đền mạng, anh ta c.h.ế.t rồi sao? Hay là nói bệnh viện bên đó đã xác nhận rằng đó là thức ăn do Nghiên Nghiên gây ra?” Lúc này anh tiếp tục chất vấn.

“Đều không có đúng không, vậy ông dựa vào cái gì mà hùng hổ doạ người?"

“Tóm lại, tôi tin thức ăn của Nghiên Nghiên tuyệt đối không có vấn đề!” Giọng nói của Trình Kính Tùng vang lên đanh thép, mỗi một chữ đều tràn đầy sự tin tưởng, tiếng vọng không ngừng.

“Anh nói không có là không có?” Người nhà họ Văn hung tợn nhìn chằm chằm vào anh.

“Nếu thực sự có, cũng nhất định là ngoài ý muốn, đến lúc ấy tôi sẽ thay Nghiên Nghiên làm trâu làm ngựa bồi thường cho mấy người!” Trình Kính Tùng nào có thể không thấy được cái nhà này ngay từ đầu đã không nói lý lẽ, cho nên dứt khoát để lời nói ở đây.

Như anh đã nói trước đây, anh sẽ che mưa chắn gió cho cô.

Tên ngốc này...tin tưởng cô như vậy!

Vốn dĩ Cố Nghiên không muốn khóc, nhưng trong lòng không thể khống chế được sự chua xót lại ấm áp này!

Sự dồn nén của chúng sau khi tranh giành nhau đã nổ tung, cuối cùng làm cho giọt nước mắt của cô rơi xuống.

Cô khóc rất dữ dội, giống như sự oan ức đến tột cùng cuối cùng cũng tìm được nơi để dựa vào.

Khoảng thời gian này không phải là không có ai lên tiếng vì cô, có lẽ vì cô mà làm đến bước này, chỉ có anh!

Ngay cả ba mẹ của cô cũng không thể.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 64: Chương 64



“Nghiên Nghiên, em đừng khóc!” Nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái, Trình Kính Tùng - người vừa rồi vẫn còn tràn đầy khí thế, trong nháy mắt đã luống cuống: “Em không cần phải sợ, dù có chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ cho em.

Anh rất sợ lại làm cô sợ, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Nghiên Nghiên nức nở gật đầu, trong lòng lại xúc động không rõ.

“Được, cậu thanh cao, anh muốn gánh tội giúp cô ta, đợi lúc ấy chúng tôi sẽ tìm anh tính sổ!” Bà cụ nhà họ Văn chỉ vào mũi anh mà mắng chửi.

“Bà quá khích cái gì, bà muốn tìm ai tính sổ!” Lúc này, Nhị Thuận vừa đến nghe thấy câu nói này, lập tức tức giận đẩy đám người ra và đi vào.

Anh ấy cũng chỉ vào mũi bà ta nói: “Tôi cho bà biết, con trai bà nào phải ăn tiệc ăn phải đồ hỏng, rõ ràng là bị viêm ruột thừa cấp tính mà thôi"

Thì ra chuyện này là đội trưởng Nhị Thuận thông báo cho Trình Kính Tùng, còn căn dặn anh, đến bệnh viện nghe ngóng tin tức trước.

Chuyện này không thăm dò thì không biết, một khi đã thăm dò...

Chết tiệt, chỉ là viêm ruột thừa nghiêm cấp tính mà thôi!

Ăn thức ăn của chị dâu, thì có liên quan cái rắm gì.

“Thế thôi hả?"

Nghe vậy, các xã viên và người nhà họ Văn vây xem đều bị sốc.

Có dốt đặc cán mai thì họ cũng biết viêm ruột thừa và ăn đồ ăn hỏng là hai chuyện khác nhau!

“Chứ sao nữa. Nhị Thuận tâm tình không tốt, người nào người nấy còn hứng thú hóng cái chuyện không có gì to tát này.

“Sao có thể như vậy được, chẳng phải nói là tim ngừng đập rồi, tình hình nghiêm trọng như vậy chỉ là do một vết viêm ruột thừa thôi sao?” Người nhà họ Văn còn truy hỏi đến cùng không chịu từ bỏ.

“Sao lại không thể, đó là vì đau quá dữ dội, nên mới đột nhiên bị choáng, dẫn đến tim ngừng đập. Tiếp lời là thím Tiền, những điều này đều là sự việc sau đó bác sĩ nói với thím ấy.

Lúc này, thím ấy mặt nghiêm nghị bước nhanh tới.

Vốn dĩ thím ấy là đến nói với Cố Nghiên, chuyện này không liên quan gì đến cô, kết quả là nghe nói người nhà họ Văn đã tìm gây rắc rối với Cố Nghiên trước, còn hại Cố Nghiên cắt đứt quan hệ với người nhà.

Suýt nữa làm thím ấy tức chết!

Cho nên ngay cả người thân, thím Tiền bây giờ cũng không có sắc mặt hòa nhã với họ: “Cũng không biết mấy người đang làm ầm ĩ cái gì, còn chưa làm rõ ràng đã đến tìm người ta đền tiền, nực cười thật đấy!"

“Chuyện này thực sự không liên quan đến thức ăn mà nha đầu hèn hạ kia làm?” Não bà nội Văn như bị kẹt vậy, đã nói đi nói lại rồi, kết quả bà ta vẫn còn muốn hỏi.

“Chắc chắn là không liên quan a!” Viêm ruột thừa chứ không phải viêm dạ dày!” Thím Tiền tức giận nói: “Còn nữa, một cô gái tốt như vậy sao có thể từ miệng bà liền biến thành nha đầu hèn hạ rồi"

Bà nội Văn vốn dĩ là cái đồ không nói lý lẽ, đương nhiên không cảm thấy gọi như vậy có vấn đề gì.

“Đúng rồi, con trai bà làm phẫu thuật, tôi còn ứng tạm trước ba mươi tệ, bây giờ mấy người trả tiền cho tôi đi, tôi đỡ phải đến tìm mấy người một lần nữa. Vốn dĩ nhìn vào thân phận người thân, thím Tiền không muốn ở nơi công cộng mà đòi tiền khiến cô ấy mất mặt.

Nhưng bây giờ cô ấy thay đổi chủ kiến rồi!

Cô ấy đã nhìn Trình Kính Tùng từ nhỏ đến lớn, Cố Nghiên lại là vợ tương lai của anh, cô ấy mới không vì họ hàng xa không biết xấu hổ mà mạo phạm láng giềng gần.

“Trả tiền nhanh lên!” Thím Tiền không kiên nhẫn thúc giục.

Bà nội Văn nghẹn lời, nào muốn bỏ tiền túi, nếu bà ta nói đã ứng rồi thì cứ ứng tiếp đi, người thân với nhau, phải đến mức đó?

Nhưng bây giờ nhiều cặp mặt nhìn chằm chằm vào bà ta như vậy, bà ta không thể không cần mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng trả tiền.

“Không phải chỉ là một ít tiền thôi sao, ai còn có thể quỵt tiền của cô?” Bà nội Văn một mặt căm giận.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 65: Chương 65



“Từ tính khí bất lương vừa rồi của mấy người, tôi cảm thấy tiền này rất có khả năng sẽ mất.” Cố Nhị Ni khinh miệt một câu.

Nghe vậy, khuôn mặt già nua của bà nội Văn lập tức kéo dài ra.

Mà sắc mặt của người nhà họ Văn càng thêm đặc sắc.

Hay lắm, ai có thể nghĩ rằng chuyện này cuối cùng lại chỉ là nhầm lẫn!

Bầu không khí dần trở nên khó xử, đặc biệt là ánh mắt khinh bỉ của mọi người, càng khiến người muốn độn thổ, hận không thể tìm một khe nứt trên đất mà chui vào!

“Còn không xin lỗi?” Trình Kính Tùng nhìn họ từng người từng người đều thành người câm rồi, lập tức giận tím mặt trách cứ.

Các xã viên của đại đội Thanh Sơn cũng lòng đầy căm phẫn theo.

“Không xin lỗi thì hôm nay mấy người đừng rời đi!"

“Đúng vậy! Người của đại đội chúng tôi không dễ bắt nạt đâu!"

“Mấy người mau xin lỗi chị Cố Nghiên đi!"

“Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi đều là bị bà già này lừa rồi, nếu không phải bà ta một mực nói rằng cô hại con trai bà ta, chúng tôi cũng sẽ không gây rắc rối” Trước sự phẫn nộ của mọi người, người nhà họ Văn nào dám không xin lỗi.

“Vậy khoản bồi thường hai nghìn tệ khổng lồ kia, cũng là do bà ta đưa ra."

“Thực sự rất xin lỗi"

Đây không chỉ là xin lỗi, thậm chí còn là chó cắn chó.

Nhưng có thể đoán được...

“Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của mấy người. Chỉ nghe thấy Cố Nghiên lạnh lùng mở miệng.

Nhớ kiếp trước, cô muốn một câu xin lỗi từ tận đáy lòng biết bao nhiêu, nhưng họ thì sao, không nói lời nào liền trực tiếp chạy mất.

Mà bây giờ, lời xin lỗi muộn màng này, cô đã không cần nữa rồi!

“Vậy cô muốn báo cảnh sát không?” Không biết ai nói một câu, người nhà họ Văn lập tức sợ c.h.ế.t khϊếp.

“Cô tuyệt đối đừng báo cảnh sát a!"

Không đợi Cố Nghiên nói thêm cái gì, họ đã nhanh chóng nhận lỗi một lần nữa, bao gồm cả bà nội Văn mặt dày: “Chúng tôi thực sự biết sai rồi, cô yên tâm, những ảnh hưởng gây ra với cô, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng, bảo đảm không ảnh hưởng đến công việc sau này của cô"

Thực ra ngay cả khi họ không nói lời này, Cố Nghiên cũng sẽ không lo lắng.

Bởi vì tiếp theo sẽ có người đứng ra làm sáng tỏ cho cô, căn bản là không ảnh hưởng đến việc kinh doanh sau này của cô.

Về việc báo cảnh sát, cũng chỉ là câu cửa miệng để giáo huấn họ một trận mà thôi.

Cho nên...

“Không cần thiết phải báo cảnh sát, nhưng trong kỳ sổ tay tuyên truyền tiếp theo, tôi sẽ lấy mấy người làm điển hình, để phổ biến ý thức chung về quyền danh dự cho mọi người. Cố Nghiên bình thản nói.

Vốn dĩ nghe được nửa câu trước, người nhà Văn gia còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau trực tiếp dọa c.h.ế.t họ rồi.

Điều này còn không bằng báo cảnh sát!

Xong đời rồi, nửa tháng đầu đại phòng nhà họ Cố gánh chịu những tin đồn của mọi người, nửa tháng sau muốn biến thành nhà họ Văn nhà họ rồi!

Không những thế, đợi đến khi họ trở lại đại đội, còn bởi vì làm cho đại đội mất mặt mà bị đại đội trưởng trừ không ít công điểm.

Tất nhiên chuyện này để sau hãy nói.

“A Nghiên, thím thực sự xin lỗi cháu, hại cháu"

Thím Tiền cũng xin lỗi.

Rõ ràng người ta có ý tốt đến tổ chức tiệc cưới cho gia đình cô ấy, kết quả người thân trong gia đình cô ấy đột nhiên viêm ruột thừa, lại bị oan do đồ ăn cô nấu không sạch gây ra.

Trong lòng cô ấy cảm thấy áy náy.

“Thím, thím đừng nói nữa!” Chỉ là không đợi cô ấy nói hết, Cố Nghiên đã nhanh chóng cắt ngang: “Chuyện này không liên quan đến thím, thím không cần xin lỗi cháu, Cố Nghiên cháu có thể phân biệt được đúng sai!"

“Nha đầu cháu...chính là thật tâm thật ý!” Mặc dù thím Tiền nói là áy náy những trong lòng cũng ấm ức, nên lần này Cố Nghiên một chút cũng không trách cô ấy, nỗi buồn trong lòng cô ấy trong nháy mắt liền biến mất.

Cô ấy lau giọt nước mắt ở khóe mắt, rồi móc trong túi áo: “Lại đây, thím trả tiền công cho con.

Nói rồi, thím Tiền trực tiếp lấy năm tệ nhét cho Cố Nghiên.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 66: Chương 66



Nhưng trước đây rõ ràng là hai tệ, bây giờ lại gấp đôi!

Điều này Cố Nghiên sao có thể muốn được.

“Thím, cháu chỉ lấy những gì cháu nên lấy.” Cố Nghiên đương nhiên biết rằng đối phương muốn bồi thường cho cô, nhưng cô sẽ không cần.

“Cháu ấy, thật là quá lương thiện rồi, cho cháu thì cháu cứ cầm lấy!” Thím Tiền lại nhét tiền qua.

“Không được, không được đâu. Nhưng Cố Nghiên vẫn không muốn, đầu mọi người không ngừng quay trái rồi lại quay phải, chính là nhìn họ đùn đẩy nhau.

Mọi người: nếu không thì quyên góp đi!

“Ôi trời!” Cuối cùng, thím Tiền dứt khoát vất tiền và chạy: “Đây coi như là tiền kết hôn thím cho cháu và tiểu tử Kính Tùng kia!"

Nói đến đây, nhìn bóng lưng cô ấy đã đi xa, Cố Nghiên thực sự không lấy không được.

“Cảm ơn thím Tiền!” Cô nhón chân, hướng về phía bóng lưng cô ấy.

Đáp lại cô là giọng nói to cười haha vui vẻ của thím Tiền: “Có gì đâu mà phải cảm ơn, đúng thật là!"

“Nha đầu A Nghiên à, nếu bây giờ chân tướng đã rõ ràng rồi, vậy cháu xé tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ với gia đình đi thôi, đều là người một nhà, gọn gàng ngăn nắp tốt biết bao. Lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi không kiềm được mà nói.

Nghe thấy lời này, Cố Nghiên không ngạc nhiên, cũng biết đối phương là có ý tốt.

Dù sao cô vẫn là một cô gái chưa lấy chồng, nếu thực sự cắt đứt quan hệ với gia đình, sau này sẽ ăn ở ở đâu?

“Đúng đó con gái, một nhà không nói hai lời, sao có thể cắt đứt quan hệ, đi thôi, về nhà cùng ba. Ba Cố sớm đã hối hận rồi, bây giờ thấy có đường xuống nước, vội vàng đạo đức giả nói.

Ông ta đương nhiên không phải vì tình yêu dành cho cô con gái này.

Ông ta chỉ là thèm muốn năm tệ đó thôi, còn muốn chỉnh đốn lại cô!

Cố Nghiên nào có thể không nhìn ra khuôn mặt ra vẻ đạo mạo này của ông ta, cô bắt gặp ánh mắt của ông ta, từng câu từng chữ nói: “Tôi sẽ không trở về nhà cùng với ông, tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ này tôi cũng sẽ không xé."

“Bởi vì cái nhà đó đã khiến tôi quá thất vọng đau khổ rồi!” Cô nhấn mạnh ngữ khí, những ngón tay siết chặt trên lồng ngực, cả người chơi vơi, như thể trái tim thực sự bị tan vỡ rồi.

“Lấy chuyện vừa nãy mà nói, rõ ràng Trình Kính Tùng còn chưa kết hôn với tôi, muốn phủ sạch quan hệ với tôi thì quá dễ dàng, nhưng anh lại không do dự bất chấp tất cả chống đỡ cho tôi, nhưng người ba mà tôi hiếu thuận hơn hai mươi năm, lại không do dự mà vứt bỏ tôi"

“Đúng là không so sánh thì không có đau thương!"

Mặc dù là Cố Nghiên đề cập đến việc đoạn tuyệt quan hệ trước, nhưng rõ ràng mọi người đều biết, người thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ là cha Cố-người sợ bị liên lụy.

Nếu không, ông ta căn bản sẽ không đồng ý chuyện vô lý như vậy!

“Mẹ lại càng tàn nhẫn hơn, không ngần ngại hợp tác với người ngoài để phá hủy sự trong sạch của tôi, tôi trở về cái nhà đó còn có ý nghĩa gì nữa?” Cố Nghiên dường như thực sự đau lòng đến cùng cực, đến đứng cũng đứng không vững, cong người nửa ngồi xổm trên mặt đất.

Cô khóc nỉ non, như một con vật nhỏ bị cố tình vứt bỏ, đầy tuyệt vọng.

“Cố Nghiên tôi rốt cuộc là làm gì có lỗi với mấy người, từ ba tuổi bắt đầu như một con sen phục vụ họ, tiền kiếm được và công điểm đều giao cho gia đình, nhưng họ không yêu quý tôi thì thôi đi, còn làm tổn thương tôi như vậy!"

Cô đây là đang nhắc nhở mọi người, Cố Nghiên cô không vong ân bội nghĩa, cô làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy còn không xứng với ơn sinh thành sao?

“Chẳng lẽ trái tim tôi không phải thịt, sẽ không biết đau sao!"

Mỗi một lời lên án đều xót xa, khiến lòng người run lên dữ dội.

Vốn dĩ còn có người muốn nói, là dù sao cũng là ba mẹ cô, nhà họ Cố cũng là nhà của cô.

Nhưng khi đối mặt với nỗi đau xé ruột xé gan của Cố Nghiên, ai còn có thể nói ra được.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 67: Chương 67



“Mày!!” Ba Cố cũng không ngờ tới cô vậy mà lại bướng bỉnh như vậy, ông ta mất mặt, tức giận đến mức trực tiếp không kiềm chế được mà mắng chửi: “Đồ đê tiện nhà mày, mày cho rằng tao cần đứa con gái như mày à, vừa nãy tao không thể chờ đợi để đoạn tuyệt quan hệ với mày, nếu bây giờ không phải vì tiền.."

Đang nói, lý trí trở lại khiến ông ta đột ngột muốn bịt miệng mình lại.

Nhưng vậy thì sao, thứ cần nghe mọi người đều nghe thấy rồi.

Cố Nghiên gục mặt xuống, không nói.

Lúc này không có chút âm thanh gì!

“Haizz, bỏ đi bỏ đi, chuyện nhà mấy người, mấy người tự giải quyết đi.” Mọi người thích lo chuyện bao đồng thì lo chuyện bao đồng, nhưng cũng không phải là không biết chừng mực.

“Theo thím, cái nhà đó không về cũng được, làm ba mà không giống người làm ba, làm mẹ cũng không giống người làm mẹ, cả nhà đều là kẻ hồ đồ!” Thím Nguyễn là người đầu tiên ủng hộ Cố Nghiên.

“Nếu tôi là Cố Nghiên, tôi cũng không quay về cái nhà đó nữa!"

“Có thể thấy, Cố Nghiên cũng coi như là bị ba mẹ làm tổn thương"

“Nếu ba mẹ đối xử tốt với cô, trái tim cô sẽ không bị tổn thương?"

“Đừng nói đau lòng, tôi cảm thấy tôi muốn c.h.ế.t tâm cũng có"

Mọi người thảo luận sôi nổi, lắc đầu, khỏi phải nói Cố Nghiên đáng thương như thế nào.

“Nghiên Nghiên, em lau nước mắt trước đi, họ không đáng để em rơi nước mắt. Trình Kính Tùng lại gấp rồi, ngồi xổm xuống giống Cố Nghiên, lo lắng ở bên cạnh dỗ cô, đưa chiếc khăn tay qua.

Cố Nghiên đương nhiên biết họ không đáng để cô rơi nước mắt, nhưng điều này còn không phải vì diễn kịch hay sao?

“Ừm, anh nói đúng, họ không xứng để em phải khóc. Cố Nghiên diễn cũng mệt rồi, nhận lấy chiếc khăn, lau nước mắt.

“Nhưng sau này Cố Nghiên sẽ sống ở đâu?"

Á cái này!?

Không biết là ai nhắc tới câu này, các xã viên bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía Cố Nghiên.

Đúng a, rời khỏi nhà cô sẽ sống ở đâu?

“Hay là...” Trình Kính Tùng mấp máy môi, đang muốn nói là sống ở chỗ anh, nhưng vừa nghĩ đến anh bây giờ còn chưa chính thức cưới cô, nếu sống chung với nhau như vậy, sẽ bị người ta đàm tiếu.

Vạn nhất lại có người đi báo cáo tác phong của Nghiên Nghiên có vấn đề, vậy sau này áp phích quảng cáo sẽ không để cho cô xuất hiện trên đó nữa.

Cho nên ngay cả khi Trình Kính Tùng lo lắng sắp c.h.ế.t rồi, vẫn đem những lời đã đến cổ họng nuốt trở lại.

“Khụ khụ!” Thím Nguyễn cũng sợ anh thực sự nói ra lời đó, sợ đến mức ho khan một tiếng, sau đó cướp lời nói: “A Nghiên, cháu trước tiên đến...” chỗ thím ở tạm đi!

Tuy nhiên, không đợi nói hết lời, liền nghe thấy một giọng nói cũ vội vã truyền đến.

“Nha đầu A Nghiên, bà nội đến rồi, bà nội đến rồi đây!” Mọi người vừa quay đầu lại đã thấy bà nội Cố chống gậy, rõ ràng là chân không được nhanh nhẹn, nhưng vẫn cố gắng hết sức tăng tốc độ đi tới.

“Bà nội đến đón cháu về nhà!"

Giọng nói của người già dù nghẹn lời, nhưng lại đầy nội lực, vang vọng không dứt ở khắp nơi.

Bà ấy muốn cho mọi người biết, A Nghiên của bà ấy không phải là đứa trẻ không có nơi để về!

Người bà luôn yêu thương cô còn chưa c.h.ế.t đâu!

“Bà nội!” Nghe thấy tiếng khóc của bà ấy, Cố Nghiên lập tức phá vỡ hàng phòng thủ, cất bước chạy về phía bà ấy.

Tại thời điểm này thời gian dường như bị ấn chậm lại, tất cả mọi người đều trở thành tấm nền, chỉ có hai bà cháu đang lao về nhau trong gió lạnh, cuối cùng họ ôm nhau mà rưng rưng nước mắt.

Những năm trước bà ấy vẫn còn cao hơn Cố Nghiên, nhưng vì xuất thân không tốt chịu đựng khổ sở, công việc nặng nhọc khiến một người từng được sống trong nhung lụa như bà ấy mà giờ xương khớp đã teo lại rất nhiều, bây giờ vậy mà lại thấp hơn Cổ Nghiên nửa cái đầu.

Cố Nghiên ôm lấy cơ thể gầy gò của bà ấy, nước mắt chảy xuống như cần tiền vậy.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 68: Chương 68



Đời này bà nội cũng xấu số, thời thiếu nữ là một viên ngọc quý trên tay của một người đàn ông giàu có ở vùng lân cận, hưởng mọi vinh hoa phú quý, sau này gia cảnh sa sút, không thể không gả cho ông nội Cố làm vợ lẽ.

Kết quả là mấy năm sau ông nội Cố mất, đến khi không dễ dàng gì mới nuôi được hai người con riêng trưởng thành, người muốn đàn áp lại đến, họ vì bảo vệ bản thân, đã vội vàng vạch ra ranh giới với bà ấy.

Trong những năm tháng đó, bà nội đầu tiên là lao động cải tạo trong nông trường, sau khi rửa sạch án oan sai mới cho trở về đội sản xuất, vì quá đau lòng, nên sau đó bà ấy thà sống trong chuồng bò của đội sản xuất, cũng không muốn quay trở lại ngôi nhà của hai đứa con nuôi.

“A Nghiên của bà chịu khổ rồi.” Bà nội Cố chầm chậm ngẩng đầu, bàn tay thô ráp v**t v* mái tóc lộn xộn của Cố Nghiên, hai dòng nước mắt trong veo không kìm được dọc theo con ngươi vẩn đυ.c chảy xuống cằm.

Đây là cô gái được bà ấy nuôi nấng từ khi mới sinh ra, nghĩ lại lúc có bà ấy ở đó, Lý Chiêu Đệ đó làm sao dám đối xử tệ bạc với cô, không ngờ rằng sau khi bà ấy bị đưa đi, Lý Chiêu Đệ vậy mà lại dám chà đạp cô như vậy.

Mà nha đầu đáng thương này, mỗi lần lén lút chạy đến nông trường gặp bà ấy đều tốt khoe xấu che, nói ở nhà được ăn no mặc ấm, Lý Chiêu Đệ đối xử với cô cũng rất tốt.

Trái tim của bà ấy, thực sự như bị d.a.o cứa vào vậy!

“Bà nội đừng khóc, nhìn thấy bà nội, A Nghiên không đau khổ nữa rồi, một chút cũng không đau khổ.” Cố Nghiên vừa lau nước mắt cho bà ấy, vừa mỉm cười với bà ấy.

Cô thực sự không đau khổ nữa, bởi vì bà nội và Trình Kính Tùng đều là chỗ dựa tinh thần của cô, là sự tồn tại đã chữa lành và giải thoát cho cô.

“Đứa trẻ ngốc. Thấy cô ngược lại còn an ủi mình, điều này càng khiến trái tim bà ấy xót xa hơn.

Giây tiếp theo, bà ấy chỉ vào kẻ chủ mưu là ba Cố, mắng ông ta một cách tàn nhẫn: “Hai người các người, còn là con người hay không, hết lần này đến lần khác làm tổn thương A Nghiên của tôi, mấy người xứng làm cha mẹ sao!"

Trong mắt bà nội Cố đều là phẫn nộ và oán giận.

Nghĩ bà ấy cả đời này đã hết lòng đối xử tốt với hai người con nuôi, ngay cả khi bản thân bà ấy không ăn không uống, bà ấy đều không để họ phải đói, từ nhỏ đến lớn đến một câu nặng lời cũng chưa từng nói, nhưng kết quả thì sao, lại nuôi ra hai kẻ vô ơn.

“Cái này, cái này.” Ba Cố thực sự rất không phục, theo ông ta thấy, một người mẹ kế không tốt như bà ấy có quyền gì mà khoa tay múa chân với ông ta.

Nhưng bà ấy dù sao cũng là bề trên của ông ta, lại đang ở trước mặt mọi người, ông ta cũng không dám đυ.ng chạm đến bà ấy.

Bà nội Cố hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa của ông ta, trực tiếp nói thẳng: “Tôi sẽ đưa A Nghiên đi, bây giờ mấy người cũng đoạn tuyệt quan hệ rồi, sau này gia đình ba người các người thử dám đến tìm nó gây phiền phức xem!"

Nếu là đã từng, bà ấy nhất định sẽ không phải thái độ này, nhưng nỗi đau bị bỏ rơi đã khiến trái tim bà ấy hoàn toàn lạnh giá.

Ngoại trừ A Nghiên, bà ấy sẽ không cho bất cứ ai của người nhà họ Cố vẻ mặt hòa nhã.

“Sẽ không, sẽ không đâu. Ba Cố còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể bất chấp khó khăn gật đầu.

“Ai thèm đến tìm nó” Cổ Đại Bảo thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường.

Họ cũng không phải là thiếu cô thì sẽ không sống nổi!

Bà nội Cố trực tiếp phớt lờ Cổ Đại Bảo, lúc quay người như thể thay đổi luôn khuôn mặt, cười híp mắt và hỏi với giọng ân cần: “A Nghiên à, còn có đồ gì quên ở nhà không, có cần thu dọn một chút trước khi đi không?"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 69: Chương 69



“Không cần đâu bà nội, ở nhà cũng không có đồ gì của cháu, không cần phải thu dọn.” Cố Nghiên lắc đâu.

Trong chiếc ba lô cô đeo trên vai, sớm đã mang theo những thứ nên mang rồi.

Cô không muốn bước vào ngôi nhà m.á.u lạnh ấy nửa bước.

“Được, vậy bà nội đưa cháu về nhà.” Bà nội Cố nắm tay Cố Nghiên, mỗi nếp gấp đều tràn đầy tình yêu thương, như thể sẽ tràn ra bất cứ lúc nào, giọng nói thậm chí còn vang dội có lực hơn.

Điều này trực tiếp lấp đầy cảm giác an toàn của Cố Nghiên.

“Bà, Nghiên Nghiên, cháu tiễn hai người. Nhìn thấy hai bà cháu sắp rời đi, Trình Kính Tùng đứng bên cạnh lập tức bước lên, đi bên cạnh họ, bảo vệ họ như người bảo vệ hoa vậy.

Cố Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, không có lập tức lên tiếng, mà nhìn bà nội bên cạnh, ngón tay làm nũng tựa như thoáng qua cổ tay áo của bà ấy.

Cô đương nhiên muốn dành nhiều thời gian cho anh hơn, chỉ là trưởng bối đang ở trước mặt, đương nhiên phải có sự đồng ý của trưởng bối trước mới được.

“Cháu, đúng lúc bà cũng có lời muốn nói với cháu, vậy cùng đi thôi. Bà nội Cố nhìn đứa cháu gái hai má như nụ hoa e thẹn, sao có thể không hiểu ám thị của cô.

“Lớn lên rất đẹp trai, là một chàng trai tốt, vừa hiểu chuyện vừa lịch sự.” Bà nội Cố không chỉ khen Trình Kính Tùng, còn mượn nó để trả lời ai đó: “Không giống với một số người, một lời cũng không có, nghĩ lại năm đó không bằng tôi nuôi một con ch.ó còn hơn!"

Dù không chỉ đích danh, nhưng ai mà không biết lời này là nói ba Cố.

Mọi người liền cười ồ lên.

Nếu tin đồn có danh sách thì chuyện hai anh em nhà họ Cố vạch rõ quan hệ với người mẹ kế chắc chắn có thể xếp vào top năm.

Lúc đó, họ đã nói rất nhiều điều bịa đặt vu oan bà ấy, chỉ lo bà ấy bị kết án không đủ nặng, thật là nham hiểm đến tột cùng.

Bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lên án, trên mặt ba Cố lập tức nóng bừng, vội vàng tiến lên: “Mẹ, con cũng tiễn mẹ."

“Vẫn là kiểm điểm lại bản thân đi, sau này cũng đừng gọi tôi là mẹ nữa, tôi cũng không sinh ra anh, tôi sao có thể là mẹ anh được!” Bà nội Cố cười lạnh một tiếng.

Lời nói quen thuộc này, kiến mặt ba Cố càng đỏ hơn, giống như bị vả mấy cái vào miệng vậy.

Đương nhiên, Lão Nhị Cổ ở trong đám người cũng vậy.

Bởi vì lời này, là năm đó chính miệng họ nói ra--bà không sinh ra chúng tôi, bà làm sao có thể là mẹ chúng tôi được, bà chính là người đàn bà hồi hám, là sự tồn tại của sự lợi dụng, người như bà có chỗ nào xứng làm mẹ.

Chỉ một câu nói hời hợt như vậy, lại mưu toan xóa bỏ gần ba mươi năm ơn dưỡng dục, có thể nói là vô tâm đến tột cùng.

Cố Nghiên lập tức hừ một tiếng, dẫn bà nội bước đi một cách hiên ngang.

Mặc dù bà nội Cố đã nói sẽ ở trong chuồng trại, nhưng điều này không có nghĩa là sẽ ở cùng với lũ gia súc.

Mà là sống trong ngôi nhà gỗ cách đó trăm mét, tuy rằng căn nhà vừa tồi tàn vừa cũ nát, nhưng may mắn thay nó vẫn rất chắc chắn.

Bà nội Cố là người chịu khó cần mẫn, luôn quét tước khắp nơi kĩ càng sạch sẽ, phía trước còn đào đất làm một vườn rau nhỏ, trong đó còn có hai con gà đang “cục cục” mổ rau.

Nếu là trước đây thì bà nội Cố chắc chắn đau lòng c.h.ế.t đám rau đó rồi, nhưng giờ thì lòng dạ nào mà quan tâm nó nữa.

“A Nghiên, sau này con cứ yên tâm sống ở đây với bà nội. Bà nội Cố kéo tay cháu gái, nuông chiều vỗ nhè nhẹ lên tay cô, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hẳn lên, cứ như một đứa trẻ vừa được kẹo.

Nếu không phải mấy ngày gần đây cứ bị ốm liên tục thì đã sớm đón người sang rồi, làm sao có thể để cháu gái khổ cực như thế.

Cố Nghiên nhìn dáng vẻ của bà, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là đứa trẻ già, mà thật ra thì điều này một chút cũng không tệ đâu.

“Gà cục cục cục...” Không biết từ khi nào, hai con gà bị mù đó lại chạy qua đây.
 
Back
Top Bottom