Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 175



Giây lát sau, cô nhìn Lăng Hào nói: “Chị cũng đã quên, năm nay chị mười sáu tuổi.”

Mười sáu tuổi là bước ngoặt số phận của “Cô”, là độ tuổi cha mẹ đón cô vào thành phố. Sống cuộc sống tản mạn và phong phú ở nông thôn quá lâu, mặc sức thoải mái và vui vẻ, cô gần như đã quên gốc rễ trong cốt truyện ban đầu.

Thỉnh thoảng người trong nhà sẽ nhắc đến con trưởng Nguyễn Trường Phú, cô cũng theo bản năng cảm thấy không liên quan đến mình.

Dù sao cũng không phải cha ruột của cô, thực sự cô cũng không nhạy cảm nổi.

Hóa ra, họ nhân dịp Nguyễn Trường Sinh kết hôn mà trở về.

Lăng Hào nhỏ giọng hỏi cô: “Chị có trách họ không?”

Nguyễn Khê ngậm kẹo trong miệng, cười với Lăng Hào: “Không trách, không có cảm giác gì cả, với cả không quen.”

Thực sự cô không biết họ, cũng không có tình cảm gì với họ, kể cả nguyên thân cũng không có, cho nên cô không có cảm giác quen thuộc với họ, nếu có thì chỉ là cảm giác xa lạ và xa cách chứ không có thêm cảm giác gì đặc biệt khác.

Cũng không thể nói được là trách, dù sao nội tâm của nguyên thân cũng không oán trách họ.

Nếu hôm nay người đối mặt với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh không phải là cô mà là nguyên thân, nguyên thân sẽ rất vui vẻ, rất phấn chấn, bởi vì cha mẹ của cô ấy cuối cùng đã trở về, hơn nữa còn có thể diện và được người trong thôn hâm mộ.

Nghĩ đến đây, cô theo bảng năng hít sâu một hơi, từ từ chụm các ngón tay vào nhau.

Lúc này Nguyễn Thúy Chi đi ra khỏi nhà, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói với cô: “Tiểu Khê, không vào nói chuyện với cha mẹ cháu sao? Thật không dễ dàng gì họ mới trở về.”

Nguyễn Khê mỉm cười, nhìn vào mắt Nguyễn Thúy Chi, lắc đầu nói: “Không có gì để nói ạ.”

Nguyễn Thúy Chi nắm lấy tay cô, muốn nói gì đấy nhưng rốt cuộc không nói, chỉ sờ đầu cô rồi đứng dậy đi vào.

Là phượng hoàng vàng của đại đội Mắt Phượng, từ sau khi Nguyền Trường Phú vào nhà ngồi thì nhà họ Nguyễn chưa từng đứt người đến. Hầu như tất cả mọi người trong thôn đều đến thăm hỏi ông ta, nhất là những người già và đàn ông trung niên đều muốn đến nói chuyện với ông ta.

Là vợ thủ trưởng, Phùng Tú Anh ngồi cùng bên cạnh, ôm cậu con trai út Nguyễn Hồng Binh trên tay.

Mà Nguyễn Khê ngoại trừ nói một câu “Chào mọi người” ra, thì mãi cho đến tối trước khi ngồi xuống ăn cơm cô cũng không đi đến trước mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh. Ngược lại cũng không phải cố ý tránh mà là không cố ý đi tới trước mặt họ.

Cô vốn chỉ là một đứa con gái bị phớt lờ, vậy cần gì phải đi tìm cảm giác tồn tại.

Buổi tối ngồi ăn cơm, Nguyễn Khê cũng giống như bình thường, ngồi bên cạnh Nguyễn Khiết ăn cơm. Khi người lớn nói chuyện, cô và Nguyễn Khiết là trẻ con nên không thể nói chuyện, vì vậy họ im lặng ăn cơm.

Bởi vì Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trở về, cũng bởi vì Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nên mấy hôm nay cả nhà Nguyễn Trường Quý cũng ăn cơm cùng, không cần đốt lò. Đêm nay ăn cơm đương nhiên vẫn ăn cùng.

Nguyễn Trường Quý vẫn rất khách sáo với anh cả Nguyễn Trường Phú, đang ăn cơm thì cười nói: “Ngày mai em năm đón dâu đến nhà, bọn em còn tưởng anh cả không có thời gian trở về nữa chứ, không ngờ anh lại đột ngột về nhà, rất bất ngờ.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Cứ bận rộn mãi không thể đi xa được, lần này hiếm hoi lắm mới có thời gian rãnh để trở về mấy ngày.”

Điều này cũng dễ hiểu, Nguyễn Chí Cao tiếp lời: “Đã vào bộ đội thì là người của đất nước, mọi việc đều phải lấy chuyện đất nước làm trọng, làm sao có thể muốn làm gì thì làm được. Chuyện trong nhà không cần con lo lắng, về được hay không đều không sao cả.”

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Chí Cao: “Cảm ơn cha mẹ thông cảm.”

Lưu Hạnh Hoa quả thực cũng thông cảm, không có cảm xúc gì với chuyện những năm nay ông ta không trở về. Dù sao thì nuôi dạy một đứa con trai đầy triển vọng không phải dễ dàng, họ ước gì ông ta có thể bay xa hơn, có triển vọng hơn, vĩnh viễn đừng quay trở lại khe núi này nữa.

Bà chỉ nói chuyện gia đình với ông ta, hỏi ông ta rằng: “Mấy đứa trẻ kia đều ở nhà?”

Nguyễn Trường Phú gật đầu trả lời: “Không được nghỉ, đều phải đi học quả thực cũng không tiện, cho nên con không dẫn đi theo.”

DTV

Lưu Hạnh Hoa cũng hiểu: “Trở về một chuyến cũng không phải dễ dàng.”

Đi tàu phải mất hai ba ngày, đến huyện phải chuyển xe vào thị trấn rồi đi bộ về cũng phải mất thêm hai ba ngày nữa.

Phùng Tú Anh ở bên cạnh luôn không nói chuyện, lúc nói đến đứa trẻ, bà ta nhìn Nguyễn Khê. Thấy Nguyễn Khê chỉ vùi đầu ăn cơm, bà ta đưa đũa gắp một miếng thịt cho vào trong bát Nguyễn Khê, đến khi Nguyễn Khê ngẩng đầu lên, bà ta mỉm cười với Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê chạm vào ánh mắt và nụ cười của Phùng Tú Anh, chỉ cười gượng một chút, giọng nói khô khốc: “Cảm ơn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 176



Phùng Tú Anh không khỏi xẩu hổ trước sự khách sáo xa lạ và xa cách này, giống như lúc gần tối nghe thấy câu “Chào mọi người” đó, nhưng bà ta không nói gì. Dù sao bà ta và Nguyễn Khê cũng đã rất nhiều năm không gặp, nói ra không khác gì hai người xa lạ.

Trên bàn cơm vẫn là chủ đề trò chuyện của người lớn.

Nói mãi nói mãi rồi nói đến chuyện buổi tối ở thế nào, chỗ ở trong nhà có hạn, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Quý bàn bạc để Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đêm này đến phòng ông ngủ dưới đất, nhường phòng cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh ở.

Trong nhà không có phòng nào khác, Phùng Tú Anh tò mò hỏi: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết ở đâu?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nói, nhưng Nguyễn Thúy Chi lên tiếng nói: “Em và Tiểu Khê, Tiểu Khiết có chỗ ở, chị dâu chị đừng lo lắng. Mọi người yên tâm ở lại đây đi, mặc kệ bọn em.”

Họ đã rất nhiều năm không trở về, về đây xem như là khách đương nhiên chỉ có thể nghe theo sắp xếp.

Vì vậy Phùng Tú Anh nói: “Được.”

Buổi tối, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đánh răng rửa mặt xong định lên giường thì con trai út Nguyễn Hồng Binh đã ngủ say.

Xung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, Phùng Tú Anh nhắc đến Nguyễn Khê với Nguyễn Trường Phú, chỉ nói: “Anh có nhìn ra không, Tiểu Khê nó trách chúng ta, trở về nửa ngày nó không gọi được một tiếng cha mẹ, thậm chí cũng không nói chuyện với chúng ta.”

Nguyễn Trường Phú lên giường nói: “Đến khi về thành phố, rồi từ từ bù đắp cho nó vậy.”

Phùng Tú Anh hít một hơi rồi nằm xuống: “Cũng chỉ có thể như thế.”

Lần này họ tranh thủ trở về, ngoại trừ tham dự hôn lễ của Nguyễn Trường Sinh còn có một mục đích chính khác là đón Nguyễn Khê vào thành phố. Trước tết đã xin được căn nhà lớn hơn nên bây giờ có điều kiện để đón cô về.

Sau khi đón về thành phố, lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, từ từ bù đắp cho cô những thiệt thòi trong những năm này.

Dưới cùng một bầu trời đêm, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến tiệm may rửa mặt xong cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nguyễn Khiết luôn khó ngủ, mấy hôm nay lại mệt vì thế nằm trên giường không bao lâu đã ngủ mất.

Nguyễn Thúy Chi nằm một lúc không thấy buồn ngủ, liền mở miệng nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, cháu có ngủ không, nếu không ngủ thì cô ba muốn nói vài lời với cháu.”

Nguyễn Khê còn chưa ngủ, cũng biết cô ấy muốn với cô chuyện của cha mẹ, nên chỉ đáp: “Cô ba cô nói đi ạ.”

Nguyễn Thúy Chi hít nhẹ một hơi, trước hỏi cô: “Có phải trong lòng cháu trách cha mẹ cháu không?”

Nguyễn Khê ngẫm lại biểu hiện của mình ngày hôm nay, mặc dù trong lòng cô thực sự không oán trách, chỉ cảm thấy đồng cảm và đau lòng cho nữ phụ trong nguyên tác, nhưng cô im lặng một lúc, lựa chọn trả lời đơn giản: “Có một chút ạ.”

DTV

Trách thì trách thôi, trách cũng là bình thường, lẽ nào không nên trách ư?

Mang oán trách còn tốt hơn là ấp ủ mong đợi và ảo tưởng, chí ít cũng sẽ không có bất cứ thất vọng nào.

Nguyễn Thúy Chi có được đáp án lại nói: “Cha mẹ cháu để cháu ở quê nhiều năm mặc kệ không hỏi han, cô biết trong lòng cháu khó chịu, đổi lại là người khác cũng sẽ khó chịu, là cô cô cũng trách cho nên cô cũng không khuyên cháu thông cảm cho họ, hay tìm cớ gì cho họ, cô chỉ muốn nói với cháu nhất thiết đừng vì đánh cược mà làm chuyện ngu ngốc có biết không?

Nguyễn Khê nghe ra được ý nghĩa đại khái trong lời nói của Nguyễn Thúy Chi, tiếp lời nói: “Cô ba, hôm nay cháu không đánh cược, cháu đã rất nhiều năm không gặp họ, gần như là chưa từng ở chung, cháu không có cách nào gọi được cha mẹ, cũng không có cách nào đối xử với họ như cha mẹ được, trong cuộc sống của cháu chỉ có ông bà nội.”

Nguyễn Thúy Chi có thể hiểu được lời của Nguyễn Khê, cô ấy cũng chỉ sợ Nguyễn Khê sẽ làm chuyện ngu ngốc cho nên mới nói trước với cô những lời này.

Cô ấy tiếp tục nói: “Cô đoán, lần này họ trở về rất có thể sẽ đưa cháu vào thành phố. Cháu đừng vì không có tình cảm với họ, trách họ chưa từng quan tâm cháu mà không muốn đi. Cháu nghe lời cô ba, nhất định phải đi. Người đi đến nơi cao nước chảy về chỗ thấp, có cơ hội đi ra ngoài thì nhất định phải đi, đừng ở lại trong núi. Vào thành phố, cháu có thể sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Còn ở lại nơi này, tốt lắm cũng chỉ gả vào thị trấn, cả đời này cũng chỉ như thế. Cha mẹ cháu đã có điều kiện đưa cháu đi thì cháu nên nhìn xa một chút, đi theo họ.”

Nguyễn Khê nghe xong không hề do dự đáp: “Cô ba, cháu biết.”

Nguyễn Thúy Chi thấy Nguyễn Khê nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, nghe ra không có chút cảm xúc hay oán trách nào, cô cũng yên tâm hơn. Cô ấy biết, con bé Nguyễn Khê này không phải người đầu óc hồ đồ, suy nghĩ mọi chuyện có khi còn sáng suốt hơn cả cô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 177



Thay vì cứ vướng mắc có tình cảm hay không, thì đặt cược cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai hay ảnh hưởng đến tương lai của chính mình, chi bằng trực tiếp hiện thực đến cùng, gạt hoàn toàn tình cảm sang một bên không rối rắm, chỉ xem tiếp theo mình có thể có được những gì.

Cho nên cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Cháu đã biết thì có thể giả vờ thân thiết một chút.”

Nguyễn Khê không muốn giả vờ bèn nói: “Cháu cảm thấy không cần thiết.”

Nguyễn Thúy Chi ngờ vực: “Vì sao?”

DTV

Nguyễn Khê nói: “Cháu phải để họ biết, họ đã gây nên tổn thương rất lớn cho cháu, họ nợ cháu. Nếu cháu giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí tạo ra cho họ ảo tưởng rằng cháu sống ở quê rất tốt, không hề oán trách họ thậm chí còn thông cảm cho khó khăn của họ, vậy thì có phải họ sẽ không cảm thấy nợ gì cháu, thậm chí sẽ không thương cháu hay không?”

Nguyễn Thúy Chi im lặng suy nghĩ giây lát: “Cô không nghĩ đến mức này, quả thực có khả năng.”

Suy cho cùng, đứa trẻ biết khóc mới có sữa uống.

Nguyễn Khê hít nhẹ một hơi nói: “Cô ba, cô yên tâm đi, trong lòng cháu có tính toán.”

Mặc dù cô suýt quên đi bước ngoặt cuộc đời mình ở tuổi mười sáu, nhưng chủ kiến trong lòng chưa từng thay đổi. Chỉ cần Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trở về đón cô, cô sẽ đi theo họ vào thành phố, cô không chỉ đi một mình mà còn muốn dẫn Nguyễn Khiết đi theo cùng.

Trong lòng cô biết rất rõ, một đứa con gái bị vứt bỏ ở quê như mình sẽ không có địa vị hay trọng lượng gì trong lòng họ, càng không có tình cảm để làm chỗ dựa. Thứ cô có thể sử dụng cũng chỉ là những gì họ nợ cô trong những năm qua.

Trước mắt mà nói, tâm lý mắc nợ của họ đối với cô càng nặng thì càng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.

Cô muốn dùng cơ hội lần này để đưa Nguyễn Khiết đi ra cùng.

Nếu ở lại trong núi, Nguyễn Khiết sẽ không thể đi học cấp hai được, bởi vì trên núi cực kỳ khan hiếm các loại tài nguyên, nhất là sách giáo khoa, em ấy cũng sẽ không được học nội dung sách giáo khoa cấp hai, căn bản không có cách nào tham gia kỳ thi đại học.

Hơn nữa trên núi không có trường học cũng không có ai đi học, nên xác xuất cao là tin tức về việc thi đại học trở lại sẽ không đến được. Đến lúc ấy nếu tin tức không đến được thì em ấy phải tự đi vào thị trấn hỏi thăm, chạy gãy chân không nói mà càng không thể đảm bảo được giữa chừng sẽ không xảy ra vấn đề.

Nếu đã có thể có điều kiện tốt hơn, có thể có lớp học có giáo viên để cô và Nguyễn Khiết yên tâm đi học, có thể dễ dàng đăng ký tham gia thi khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, cô đương nhiên sẽ không lựa chọn ở lại trong núi để làm khó mình.

Tiếp tục ở lại trên núi, Nguyễn Khiết chắc chắc sẽ lỡ dở, hơn nữa sẽ trở thành công cụ hút m.á.u của Tôn Tiểu Tuệ.

Cô đưa em ấy đi học lâu như vậy, đã cho em ấy cơ hội, đương nhiên phải dẫn em ấy đi cùng để thực hiện lời đã hứa.

Nguyễn Thúy Chi không biết cô còn có suy nghĩ này, nhưng thấy cô có chủ kiến, cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều. Trong lòng yên ổn lại, mắt chớp chớp mi mắt trở nên nặng nề, nghiêng đầu liền ngủ.

Rạng sáng, tiếng gà gáy đã phá tan sự yên tĩnh của xóm núi.

Nguyễn Trường Phú quen dậy sớm, nghe thấy tiếng gà gáy lập tức bật dậy.

Lưu Hạnh Hoa cũng dậy sớm, sau khi Nguyễn Trường Phú đánh răng rửa mặt xong, bà gọi Nguyễn Trường Phú đến bên cạnh, vừa băm cỏ lợn vừa nói với ông ta: “Hôm qua mẹ sợ các con mệt quá nên có những lời không nói, con là cán bộ mẹ cũng phải hỏi con, lần này các con trở về có dẫn Tiểu Khê vào thành phố không? Kéo dài mãi mấy năm nay rốt cuộc chuyện này thế nào?”

Năm đó khi Phùng Tú Anh nhận được thư thì dọn dẹp hành lý đi theo bộ đội, nói rằng điều kiện bên đó không cho phép, trước tiên phải để Tiểu Khê ở lại nhà. Đợi bà ta đến bên kia ổn định xong, điều kiện cho phép sẽ lập tức trở về đón Nguyễn Khê.

Kết quả là kéo dài hết năm này sang năm khác, kéo dài mãi cho đến bây giờ.

Chuyện này bây giờ Nguyễn Trường Phú đã xác định, đương nhiên nói với Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, lần này con và Tú Anh trở về chủ yếu là để dẫn Tiểu Khê đi. Không phải trước đây điều kiện luôn không cho phép sao, bây giờ đã có điều kiện rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nghe thấy lời này thì yên tâm, nhìn Nguyễn Trường Phú nói: “Tiểu Khê là một tay mẹ nuôi lớn, là mẹ cưng chiều nuôi nấng, không thua kém gì những đứa con kia của con, mẹ cần phải nói rõ ràng với con rằng dẫn Tiểu Khê đi, các con phải đối xử tốt với con bé. Nếu nó ở đó bị uất ức thì mẹ sẽ tính sổ với con. Nếu không phải cuộc sống ở trong núi khó khăn không thể tìm được nhà chồng tốt, thì mẹ cũng sẽ không để con đưa con bé đi đâu. Để con đưa đi chính là để cho cuộc sống của con bé tốt hơn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 178



Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Con đều biết cả, mẹ, mẹ yên tâm nhé.”

Lưu Hạnh Hoa cúi đầu băm cỏ lợn: “Mẹ không yên tâm được, làm sao mẹ có thể yên tâm được đây? Con bé không phải do con và Tú Anh nuôi lớn, các con không có tình cảm với nó, trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ thiên vị và xem nhẹ. Dù sao mẹ cũng chỉ có một câu nói, nếu con bé bị uất ức, mẹ sẽ tính sổ với con.”

Nguyễn Trường Phú nghiêm túc cam đoan với bà: “Để con bé ở quê nhiều năm nay, con và Tú Anh đã nợ nó rất nhiều, vào thành phố bọn con chắc chắn sẽ yêu thương nó, bù đắp cho nó, bù đắp tất cả những gì mà bọn con nợ nó trong những năm qua.”

Nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nói: “Tiểu Khê đến bên đó chỉ có một mình, con cũng phải chú ý, không được để những đứa trẻ khác hùa lại bắt nạt con bé. Bọn nó lớn lên với nhau từ nhỏ, chỉ sợ sẽ bắt nạt Tiểu Khê của chúng ta.”

Nguyễn Trường Phú vẫn nghiêm túc nói: “Ai dám bắt nạt Tiểu Khê, con sẽ đập c.h.ế.t kẻ đó.”

Đứa trẻ không ở bên cạnh nơi mình tận mắt nhìn thấy, nói gì thì nói cũng không thể hoàn toàn yên tâm được, Lưu Hạnh Hoa băm cỏ lợn, miệng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Nếu không phải cuộc sống ở quê khó khăn không có lối thoát, thì mẹ chắc chắn sẽ không để con đưa Tiểu Khê đi…”

Nguyễn Trường Phú xoa lưng cho bà, cam đoan một lần nữa: “Chúng con là cha mẹ ruột của Tiểu Khê chứ không phải cha mẹ kế, mẹ yên tâm đi.”

Trong ánh nắng ban mai, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi hít thở bầu không khí trên núi, họ đi đường núi từ thôn Kim Quan về thôn Mắt Phượng. Mặt trời ở phía đông ngọn núi đã bắt đầu ló rạng, nhô lên thành một đường cong dài trên ngọn núi trập trùng.

Nguyễn Thúy Chi nói: “Chú năm mấy đứa bảo sẽ về nhà trước buổi trưa.”

Tuy hai nhà cách nhau rất xa nhưng vẫn cần có thời gian. Nguyễn Trường Sinh đã tính thời gian đi lên thị trấn nhỏ, ở nhà họ Tiền ăn xong bữa tiệc rượu đón cô dâu, về đến nhà sẽ vừa kịp bữa tiệc rượu buổi trưa nữa.

Tiệc rượu ăn vụn vặt, lẻ tẻ, cảnh tượng lại sôi nổi, tưng bừng đến khi náo động phòng cưới thì coi như hôn lễ đã xong.

Nguyễn Khê liếc mắt nhìn Nguyễn Khiết một cái, cô cười nói: “Không biết mẹ nhỏ của chúng ta trông như thế nào nhỉ?”

Nguyễn Khiết: “Ánh mắt chú năm rất cao, chắc chắn cô dâu rất xinh đẹp.”

Năm trước đã tới có một lần người trong thôn nhìn thấy cô ấy, họ nói cô ấy quả thật trông rất đẹp.

DTV

Ba người vừa nói chuyện vừa đi về nhà, lúc về đến thì vừa kịp bữa ăn sáng, vì thế mọi người trong nhà bắt đầu dọn cơm, cầm đũa, sau đó lần lượt ngồi vào bàn cùng nhau ăn sáng.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, sắc mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã tốt lên rất nhiều, không còn vẻ mệt mỏi như khi mới trở về ngày hôm qua. Tinh thần thư thái thì đương nhiên không khí trong nhà cũng thoải mái, lại càng giống người một nhà hơn.

Mà đã là người một nhà thì đương nhiên sẽ nói những chuyện ngoài lề, mọi người cũng không quá gò bó, nếu không sẽ biến căn nhà thành nơi gặp mặt lãnh đạo, mỗi người đều phải chú ý lời nói, việc làm và cách cư xử của bản thân khiến cho gia đình vừa không được thân thiết lại vừa xa lạ.

Lưu Hạnh Hoa hỏi Phùng Tú Anh: “Tiểu Binh bao nhiêu tuổi rồi?”

Phùng Tú Anh nghe bà ấy hỏi như vậy thì nhìn Nguyễn Hồng Binh đang ngồi trong lòng mình ăn cơm, bà ta cười nói: “Tính tròn tuổi thì là sáu tuổi, sinh năm 1969, bây giờ vẫn còn đang học nhà trẻ, dự định sang năm sẽ cho cháu vào lớp một.”

Lưu Hạnh Hoa theo bản năng muốn hỏi mấy đứa nhỏ khác thế nào, nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa gặp bao giờ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp được, dù có hỏi cũng vô nghĩa nên bà ấy chỉ im lặng ngừng lại và không hỏi gì thêm nữa.

Vì thế bà ấy liền tiếp chuyện: “Có thể đến trường thật tốt, mấy đứa nhỏ sống trong núi rất khổ, muốn đến trường cũng không có trường để đến.”

Nói xong bà ấy liếc mắt nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa: “Mấy đứa nó cũng đều như vậy đấy, trước cách mạng còn được đi học, nhưng chỉ vài năm sau cách mạng thì đến cả giáo viên duy nhất cũng không còn, không có người dạy học thì đương nhiên sẽ chẳng thể đi học được nữa.”

Lưu Hạnh Hoa nói những lời này chỉ đơn giản là tiếp đề tài câu chuyện theo bản năng, nhưng người nói vô tình vào tai người nghe lại thành hữu ý, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã trở nên có phần mất tự nhiên hơn trước.

Dù sao những lời này có sự đối lập rất rõ ràng, những đứa con của họ đều ở trong thành phố được đi học, được đến trường, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, chỉ có một mình Nguyễn Khê ở nông thôn ngay cả cấp tiểu học cũng chưa học xong, chỉ có thể sống những ngày tháng khốn khổ vất vả trên núi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 179



Nguyễn Trường Phú nói: “Lần này tôi sẽ đưa Tiểu Khê về để con bé tiếp tục đến trường, con bé vẫn phải biết chữ mới được. Ở trong núi thì thấy thế nào cũng được nhưng ra bên ngoài mới thấu, không biết chữ thì không khác gì người mù.”

Lúc trước ông ta cũng không biết nhiều chữ, sau này vào bộ đội mới từ từ học hành lại từ đầu.

Nghe thấy thế, Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía Nguyễn Khê, hai người thầm trao đổi bằng ánh mắt, không ai nói thêm gì.

Tôn Tiểu Tuệ ở bên kia mở miệng hỏi: “Anh cả, chị dâu, lần này hai người muốn đưa Tiểu Khê về sao?”

Phùng Tú Anh cười: “Nếu điều kiện cho phép thì phải đón con bé về chứ.”

Thật ra là bởi vì không thể mặc kệ được nữa, bỏ mặc Nguyễn Khê như thế nào khi nó đã đến tuổi lấy chồng. Nếu thật sự không quan tâm mà bỏ nó ở nông thôn để Lưu Hạnh Hoa gả bừa cho một người nhà quê thì sợ là họ sẽ bị Nguyễn Khê oán hận cả đời.

Cho dù thế nào cũng là con đẻ, họ còn chưa nhẫn tâm đến mức độ đó.

Hơn nữa họ đã sớm muốn đón Nguyễn Khê về, trách móc nhiều năm như vậy cũng không thể coi như không tính toán với nó.

DTV

Tôn Tiểu Tuệ bật cười, bà ta nhìn Nguyễn Khê nói: “Tiểu Khê, con được lên thành phố sống cuộc sống sung sướng, thật khiến người ta hâm mộ.”

Nguyễn Khê nhìn bà ta, cô không nể mặt nói: “Mẹ hai, mẹ ghen tị à?”

“...”

Nét tươi cười trên mặt Tôn Tiểu Tuệ bỗng cứng đờ.

Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này!

Trong bầu không khí như thế này mà cũng không giữ lại cho bà ta chút thể diện!

Tôn Tiểu Tuệ chỉ cười không lên tiếng, Phùng Tú Anh ở bên cạnh chợt dịu dàng nói: “Tiểu Khê, con đừng nói chuyện như vậy với người lớn.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì nhìn người mẹ ruột.

Vẻ mặt và ánh mắt cô đều rất chân thành giống như những đứa trẻ đơn thuần bình thường, nhìn qua không giống nói dối hay có hàm ý gì trong lời nói, cô mở miệng: “Vậy thì phải nói như nào? Không ai dạy con cả, con không biết phải nói thế nào.”

Nhưng cô càng như vậy thì Phùng Tú Anh và Nguyễn Trường Phú lại càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Phùng Tú Anh gượng cười nói: “Sau này mẹ sẽ từ từ dạy con.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Cảm ơn.”

Có lẽ đã cảm thấy quen thuộc, lần này Phùng Tú Anh thấy Nguyễn Khê vừa khách sáo vừa lịch sự như vậy lại không thấy xấu hổ, ngược lại bà ta còn vô thức thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này cho thấy mặc dù Nguyễn Khê hận họ nhưng vẫn bằng lòng đi cùng họ.

Lúc đầu bà ta còn lo lắng, thấy trong lòng Nguyễn Khê chất chứa mối hận như vậy thì có lẽ nó sẽ vì việc đi cùng họ mà ầm ĩ một hồi, còn cự tuyệt việc chuyển lên thành phố sống, có lẽ sẽ ầm ĩ đến mức hỗn loạn làm trò cười cho mọi người.

Nhưng nhìn thái độ bây giờ của cô, tuy rằng vẫn khách sáo và lịch sự nhưng cô ít nhất đã bằng lòng lên thành phố với họ.

Có khi nghĩ lại, bà ta thấy chỉ cần không bị ngốc thì làm gì có ai muốn ở lại ở nông thôn chịu tội chứ?

Cô bằng lòng đi lên thành phố là được, không ầm ĩ không ồn ào để lại thể diện cho họ thì càng tốt, họ sẽ vui vẻ bồi thường cho cô.

Hôm nay là ngày kết hôn chính thức của Nguyễn Trường Sinh, cho nên trong nhà rất bận rộn. Người trong thôn cũng đến giúp đỡ, có người tìm Nguyễn Trường Phú nói chuyện phiếm nên lại càng có nhiều người đến hơn, rất nhanh cảnh tượng đã trở nên náo nhiệt.

Nguyễn Khê là thế hệ sau cho nên cô không phải bận nhiều việc, chỉ cần yên tâm đợi Nguyễn Trường Sinh đón cô dâu về nhà.

Cô đoán phải một lúc nữa đội ngũ đón dâu mới về đến, vì thế Nguyễn Khê gọi Nguyễn Khiết sang bên cạnh, hai người trốn sau đống cỏ khô, lén lút nói chuyện với nhau: “Tiểu Khiết, sáng nay trên bàn cơm em cũng nghe thấy rồi đấy, ba mẹ chị sẽ đón chị lên thành phố.”

Nguyễn Khiết gật đầu, cô ấy hơi miễn cưỡng khi cô nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn nói: “Chị cứ yên tâm đi đi, đừng ở lại trong núi. Lên thành phố cuộc sống của chị sẽ trôi qua dễ chịu hơn, còn có thể đến trường học, tốt hơn ở đây nhiều.”

Nguyễn Khê nhìn vào mắt cô ấy: “Chị muốn đưa em đi cùng.”

Nguyễn Khiết nghe vậy thì ngơ ngác, một lúc sau cô ấy vẫn chưa thể phản ứng lại.

Nguyễn Khê kéo tay cô ấy nói: “Em còn nhớ lúc trước chị từng nói muốn đưa em ra khỏi núi, bây giờ đã có cơ hội rồi. Nếu bây giờ em không đi với chị thì chị sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh, em đi cùng với chị, chúng ta cùng nhau lên thành phố đi học.”

Nguyễn Khiết nghe xong thì thấy rất cảm động, nhưng mà...

Nguyễn Khê không để cô ấy nói gì, cô chỉ hỏi: “Em đừng nói gì cả, chỉ cần trả lời chị, em muốn đi hay là muốn ở lại?”

Nguyễn Khiết mím môi, một lát sau cô ấy gật đầu mấy cái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back