Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 340



Lục Viễn Chinh cầm ống nghe khựng lại giây lát, muốn gọi đi tiếp, những nghĩ một chút rồi thôi. Anh ta đặt ống nghe xuống, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng. Trở về tòa nhà dạy học, đi học cũng không tập trung, sau khi tan học không ăn cơm mà ra khỏi trường luôn.

Mấy ngày nay, Diệp Thu Văn sống không được tốt, bởi vì mặt bị sưng phù ghê gớm, ngủ dậy cô ta cũng không dám ra cửa. Hơn hai tháng nay, Lục Viễn Chinh cũng chẳng tới hỏi han, quan tâm tới cô ta, nhưng cũng không đuổi cô ta rời khỏi Bắc Kinh.

Thân là đàn ông, anh ta vẫn biết phải gánh vác và có trách nhiệm với người phụ nữ của mình. Dù sao, Diệp Thu Văn đã đi theo anh ta nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều cho anh ta hết. Anh ta không thể nói chia tay là chia tay được, sẽ hủy hoại cả đời của cô ta.

Tình cảm ngần ấy năm cũng không phải nói đứt là có thể dứt khoát cắt đứt được. Anh ta có trách nhiệm đối với Diệp Thu Văn.

Mấy ngày nay, vết thương trên mặt Diệp Thu Văn đã hoàn toàn lành hẳn, nhưng cô ta cũng không thường xuyên ra cửa. Thỉnh thoảng, cô ta rất nhớ Lục Viễn Chinh, nhớ đến mức chỉ ước gì lập tức tới trường tìm anh ta, nhưng đều nhịn lại.

Cô ta sợ gây thêm rắc rối cho Lục Viễn Chinh, sẽ khiến anh ta trực tiếp đuổi cô ta về nhà.

Cô ta ở trong phòng trọ cũng chẳng có việc gì làm, bèn tới hiệu sách thuê mấy cuốn tiểu thuyết trở về, xem tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian.

Hôm nay, đúng lúc đang xem đến đoạn cao trào, thì cánh cửa trong nhà bị người đẩy ra.

Cô ta vội ngồi dậy khỏi giường, vừa đặt cuốn tiểu thuyết xuống thì đã thấy Lục Viễn Chinh bước vào phòng.

Cô ta nhìn thấy Lục Viễn Chinh thì lập tức mừng rỡ không thôi, vội đứng dậy nói; “Viễn Chinh, anh về rồi à?”

Lục Viễn Chinh thấy cô ta nhưng lại chẳng vui vẻ gì, anh ta rót cho mình một bát nước rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: “Tiền trong tay anh sắp hết, có thể không thể tiếp tục cung cấp chi phí sinh hoạt cho em được. Hay là em... đi tìm công việc gì đó làm?”

Diệp Thu Văn nghe thấy câu này thì sững sờ: “Hộ khẩu của em không ở đây, tìm việc kiểu gì đây?”

Thật ra, dù hộ khẩu của cô ta có ở đây, cũng rất khó tìm được việc. Rất nhiều thanh niên trí thức của địa phương trở lại thành phố cũng không tìm được việc, ngay cả việc quét dọn đường phố cũng không giành nổi. Công việc trong thành phố có hạn, chỗ nào cũng đã có người.

DTV

Hơn nữa, lúc này mới vừa bắt đầu mở cửa cải cách, chính sách cho phép bày bán hàng quán nhỏ, nhưng không nói có thể thuê người làm việc. Bởi vì thuê người sẽ mang tiếng bóc lột, cho nên tạm thời cũng không ai dám làm như vậy

Không có hộ tư nhân nào dám thuê người làm việc, nên tất nhiên rất khó tìm việc ở trong thành phố.

Lục Viễn Chinh cũng từng nghĩ qua, nhìn cô ta rồi nói: “Hay là làm giống như Nguyễn Khê, đi tìm xưởng nào đó lấy ít hàng tạp hóa, tới bày sạp vỉa hè bán chút đồ. Ít nhất có thể kiếm tiền sinh hoạt, có thể rau cháo nuôi mình là được.”

Diệp Thu Văn nín thở, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Em không bỏ được sĩ diện đi làm công việc này.”

Tất nhiên, Lục Viễn Chinh biết, bày hàng rất mất giá, sẽ bị người khác coi thường, chuyện này thật sự rất mất mặt. Trước đây, cũng vì chuyện này mà Diệp Thu Văn mới chế nhạo Nguyễn Khê và người bạn kia của cô ta.

Chẳng qua, bây giờ đã hết cách rồi à?

Lẽ nào sĩ diện còn quan trọng hơn cả việc no bụng?

Anh ta nhìn Diệp Thu Văn rồi nói: “Cha mẹ anh đã biết em ở đây, nên cắt đứt phí sinh hoạt của anh rồi, hai tháng nay chưa gửi tiền cho anh. Trong tay anh còn một ít tiền, bây giờ cũng sắp tiêu hết.”

Diệp Thu Văn nhìn anh ta một lát rồi ngồi xuống mép giường, cúi đầu nói nhỏ: “Chắc chắn là Nguyễn Khê mách lẻo.”

Bây giờ Lục Viễn Chinh mặc kệ là ai mách lẻo, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì người trong nhà anh ta cũng sẽ biết. Hiện tại, chuyện đã đến nông nỗi này, phải nghĩ cách giải quyết chứ?

Ngược lại, một mình anh ta cũng chẳng sao, trường học có trợ cấp sinh hoạt. Ngày thường tiết kiệm một chút vẫn có thể tạm bợ sống được. Nhưng anh ta không thể nào nuôi được Diệp Thu Văn nữa. Anh ta phải đi học cũng không thể ra ngoài tìm việc kiếm tiền, chỉ đành để cô ta tự nuôi sống bản thân.

Anh ta nói: “Nguyễn Khê có thể vứt bỏ sĩ diện này, lẽ nào em không thể thử một chút à?”

Diệp Thu Văn cúi đầu moi móng tay, moi một lúc khẽ lên tiếng: “Em khác với Nguyễn Khê... Từ trước tới nay, cô ta chính là người không biết xấu hổ... Em thật sự không ném được mặt mũi...”

Lục Viễn Chinh thở dài thườn thượt, đứng lên định bỏ đi.

Hiếm khi anh ta mới tới đây một lần, Diệp Thu Văn vội đứng lên kéo anh ta lại: “Anh giúp em tìm việc khác nào đó không được à? Vất vả một tí cũng không sao, em thật sự không muốn làm công việc trên đường phố kia, thật sự quá mất mặt...”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 341



Lục Viễn Chinh dừng bước mấy giây, khẽ thở dài, không có cách nào chỉ đành nói: “Vậy để anh xem thử.”

Nói xong, anh ta vẫn muốn đi, nhưng Diệp Thu Văn không chịu buông tay, giữ anh ta lại: “Anh không ở lại à?”

Lục Viễn Chinh lấy tay cô ta ra, cũng giống như hai lần trước đến đây, vẻ mặt không mấy cảm xúc: “Trong trường học còn có rất nhiều việc, anh vẫn về trường ở thôi. Hai ngày này để anh xem xem, có thể tìm được công việc gì cho em làm hay không?”

Nói xong, anh ta cũng không để cho Diệp Thu Văn có cơ hội, lập tức đi ra cửa.

Diệp Thu Văn đuổi theo ra ngoài cửa nhìn thấy anh ta dắt xe trực tiếp đi thẳng, cô ta muốn gọi anh ta nhưng lại nhịn. Thấy anh ta đạp xe rẽ vào trong ngõ, vành mắt Diệp Thu Văn ươn ướt, cắn khóe môi, không nén nổi uất ức trong lòng, trở về phòng ngồi xuống rồi khóc.

Non nửa học kỳ còn lại trôi qua rất mau, lập tức đã tới kỳ nghỉ hè.

Nghỉ hè, Nguyễn Khê không định về nhà, mà trực tiếp xin ở lại trường để tiện mỗi ngày có thể bày quán bán hàng.

Trước khi được nghỉ, Nguyễn Khiết đến tìm cô, biết cô muốn bày quán kiếm tiền, không về nhà, cô ấy cũng xin ở lại trường. Nguyễn Khiết định đi bày hàng cùng với chị gái trong hai tháng hè này, chia sẻ mệt nhọc cùng chị.

Vì thế, sau khi kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, các bạn học khác đều mua vé về nhà, mỗi ngày các cô đều thức khuya dậy sớm, kéo hàng hóa cùng máy may tới Đại Sách Lan. Nguyên Khê nhận việc may vá quần áo, còn Nguyễn Khiết thì đừng bên cạnh thu tiền bán hàng.

Lần đầu tiên khi Tạ Đông Dương gặp Nguyễn Khiết đã nói với Nguyễn Khê rằng: “Ôi, lá gan của cô không nhỏ nhỉ? Còn thuê cả trẻ con làm việc à?”

Nguyễn Khê trực tiếp trợn mắt khinh thường với anh ấy: “Đây là em gái tôi!”

Sau khi Nguyễn Khiết đi theo bày hàng với Nguyễn Khê, thỉnh thoảng rảnh rỗi Tạ Đông Dương lại thích tìm cô ấy trò chuyện. Chủ yếu là Nguyễn Khê vẫn luôn bận rộn may quần áo ở máy may, hoàn toàn không rảnh để ý tới anh ấy, nên tất nhiên anh ấy tóm được Nguyễn Khiết là lải nhải đủ điều.

Trưa này vừa ăn cơm xong, anh ấy đang kể lể hào hứng với Nguyễn Khiết, thì bỗng nhiên có hai giọng nói lanh lảnh vang lên trước sạp hàng.

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang. Cô gái này mặc một chiếc váy màu lam nhạt, mái tóc dài được buộc lại một nửa bằng dây chun, chân đeo một đôi giày da nhỏ màu đen, kết hợp với tất trắng như tuyết.

Tạ Đông Dương vốn đang lải nhải, quay đầu nhìn thấy cô gái này, lập tức thu lại hết biểu cảm trên mặt.

Cô gái này sầm mặt, đứng trước sạp hàng, lặng lẽ trừng mắt với Tạ Đông Dương một lát, sau đó hất cằm bỏ đi.

Thấy cô gái đen mặt bỏ đi, Tạ Đông Dương vội vàng, hốt hoảng đứng dậy nói với Nguyễn Khê một câu: “Ngài Khê, làm phiền em gái cô trông quán hộ tôi, tôi đi một chút rồi về ngay.”

Anh ấy còn chưa nói xong, người đã đuổi theo cô gái kia rồi.

Thấy anh ấy đuổi theo cô gái trẻ kia, Nguyễn Khiết khẽ hỏi một câu: “Người yêu à?”

Trong mắt Nguyễn Khê lộ vẻ nghi ngờ: “Anh ấy có người yêu rồi à?”

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn sang Nguyễn Khê: “Chị không biết à?”

DTV

Cô lắc đầu: “Chị thật sự không biết.”

Thấy dáng vẻ ngày thường cà lơ phất phơ của anh ấy, nào giống người có bạn gái chứ? Họ quen biết đã lâu như vậy, trước giờ cô cũng chưa từng thấy cô gái này tới tìm anh ấy, chắc đây vẫn là lần đầu trong nửa năm nay.

Nguyễn Khiết nói: “Còn rất xinh đẹp.”

Nguyễn Khê mỉm cười, thu lại sự chú ý rồi tiếp tục may quần áo, không quan tâm tới chuyện này.

Khoảng nửa tiếng sau, Tạ Đông Dương mới trở về.

Chờ anh ấy trở lại ngồi xuống, Nguyễn Khiết nhìn Tạ Đông Dương đầy tò mò rồi hỏi: “Vừa nãy là ai thế?”

Rõ ràng, tâm trạng của Tạ Đông Dương hơi ủ rũ, không có hứng lải nhải, chỉ nói ngắn gọn: “Một người bạn cùng lớn lên trong ngõ.”

Nguyễn Khiết lại hỏi: “Bạn gái à?”

Tạ Đông Dương nhìn về phía cô ấy: “Đừng nói bừa, là anh theo đuổi người ta nhiều năm, nhưng người ta không đồng ý.”

Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ: “Lúc nãy trông cô ấy có vẻ đang giận, không phải hiểu nhầm gì đấy chứ?”

Tạ Đông Dương lắc đầu nói: “Không phải, là giận anh tới đây bày hàng vỉa hè thôi.”

Nguyễn Khiết nhìn anh ấy rồi suy tư: “Chê anh làm mắt mặt hả?”

Tạ Đông Dương mỉm cười, có cảm giác như đang gượng cười: “Thật ra cũng không chê anh làm mất mặt, chỉ nói anh không làm việc đường hoàng, kêu anh mau chóng tìm một công việc nghiêm túc nào đó. Nếu không, cha mẹ cô ấy sẽ chướng mắt anh, cô ấy chỉ suy nghĩ cho anh thôi.”

Khá quen thuộc nên Nguyễn Khiết không nói mấy lời giả vờ giả vịt, mà chỉ nói: “Thì chính là chê anh làm mắt mặt.”

Tạ Đông Dương: “…”

Anh ấy định giải thích, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không biết sắp xếp câu từ như thế nào, vì thế nói bừa một câu với Nguyễn Khiết: “Ôi trời ơi! Em chẳng hiểu gì cả! Vừa nhìn đã biết em vẫn còn nhỏ rồi!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 342



Nguyễn Khiết nhìn anh ấy: “Thật ra trong lòng anh hiểu, chẳng qua anh không chịu thừa nhận mà thôi!”

Tạ Đông Dương: “…”

Cái con bé này!

Nguyễn Khê quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Đông Dương, không khỏi bật cười thành tiếng.

Nguyễn Khiết nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn Nguyễn Khê: “Chị, chị nói xem em nói có đúng không?”

Nguyễn Khê hắng giọng nói: “Chị cảm thấy em nói rất đúng.”

Tạ Đông Dương híp mắt nhìn Nguyễn Khê một lúc lâu, sau đó vung tay lên: “Tạm thời tôi không chơi với các cô nữa.”

Có sự giúp đỡ của Nguyễn Khiết trong kỳ nghỉ hè, nên mỗi ngày Nguyễn Khê thư thái hơn rất nhiều, chí ít thì cô ấy không cần phải vừa làm việc trên máy may, vừa trông quầy bán hàng. Khi bận thì vào buổi tối cô sẽ mang máy may về, không bận thì cô sẽ đọc sách nghỉ ngơi lúc tối trời.

Nguyễn Khiết ở lại giúp Nguyễn Khê những việc mà bản thân mình có thể cáng đáng được nên hiển nhiên là không phải cần tiền công. Cô theo Nguyễn Khê ra khỏi núi, rồi ăn ở tại nhà Nguyễn Trường Phú gần ba năm, nào là đi học, nào là thi đại học, hiện giờ phí sinh hoạt trong thời gian đi học cũng là do Nguyễn Khê chu cấp cho cô.

Bây giờ cô giúp Nguyễn Khê một chút việc như thế này, nếu như lại còn muốn lấy tiền công, thì tuyệt nhiên cô là một kẻ vô ơn.

Trước kỳ nghỉ hè, cô đã mượn rất nhiều sách ở thư viện, mỗi ngày khi quầy hàng rảnh rỗi, nếu Tạ Đông Dương không tìm đến cô lải nhải thì cô sẽ ngồi trước quầy hàng để đọc sách. Buổi tối khi dọn dẹp xong quầy hàng trở về trường, cô cũng nằm soài dưới ngọn đèn và xem sách cả đêm.

Nữ thần mà Tạ Đông Dương đi theo bám gót truy đuổi mấy năm chỉ đến tìm anh ấy một lần, lần này sau khi bị đá thì cũng không trở lại nữa. Nhưng đến giữa kỳ nghĩ thì Tạ Đông Dương giao chìa khóa cửa hàng sửa xe cho Nguyễn Khê rồi biến mất mấy ngày.

Nguyễn Khê cho rằng anh ấy ‘Cải tà quy chính, quay đầu là bờ’, định từ bỏ cửa hàng để làm kinh doanh, quay về lại nghề sửa xe vốn có của mình, hoặc là đi tìm công việc tử tế nào khác, làm công nhân trong một công xưởng v..v

Nhưng anh ấy xuất hiện sau ba bốn ngày biến mất thì vẫn cùng với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết kéo hàng hóa ra bày ở bên đường. Nguyễn Khê tò mò hỏi anh ấy: “Mấy ngày nay đi đâu làm gì vậy?”

Nguyễn Khiết: “Nữ thần không cho anh đến à?”

So với lúc trước thì Tạ Đông Dương có vẻ trầm lặng và nghiêm túc hơn rất nhiều, vừa nhìn là đã biết trong lòng có tâm sự, anh ấy cũng không cười, bộ dạng nghiêm túc đứng đắn của anh khá là nam tính, chỉ nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rồi nói: “Cãi nhau rồi, đừng nói nữa.”

Nguyễn Khiết chớp chớp mắt nhìn anh ấy: “Không phải anh… nổi nóng với nữ thần đấy chứ?”

Tạ Đông Dương cúi đầu: “Tôi không xứng với cô ấy, tôi thừa nhận.”

DTV

Thực ra chuyện này cũng không phải nữ thần đến tìm anh ấy mới cãi nhau, anh ấy ở Đại Sách Lan bày ra một quầy hàng ở đây, hễ là có người ở trong hẻm đến chơi mua đồ trên đường thì dĩ nhiên sẽ bắt gặp anh ấy, nữ thần vẫn luôn nói với anh ấy đừng làm nữa, nhưng anh ấy không nghe.

Chuyện này không phải mới nói một hai lần, vì vậy nữ thần đã trực tiếp bày ra khuôn mặt cau có khi đến trước cửa hàng vào lần trước.

Sau đó cô lại thuyết phục Tạ Đông Dương thêm hai lần nữa, ép anh ấy đi tìm chuyện gì đó có thể diện mà làm.

Thực sự thì Tạ Đông Dương đã suy nghĩ rằng có nên buông bỏ không làm việc này nữa, rồi đi tìm một công việc tử tế nào đó để làm, để cho nữ thần và ba mẹ cô ấy hài lòng, ôm lấy người đẹp, kết hôn rồi sống một cuộc đời yên ổn, sinh một đứa con rồi làm ba.

Nhưng mấy ngày nay, anh ấy ở trong nhà, càng suy nghĩ thì trong lòng càng thấy khó chịu.

Nữ thần lại đến dạy bảo anh ấy, quở trách anh ấy, đúng lúc trong lòng anh ấy đang uất ức, trong lúc ấy nhất thời không muốn làm cháu trai nữa, thế là lần đầu tiên nổi giận phản bác lại lời nói của nữ thần, sau đó nữ thần phát hỏa hai người làm ầm lên rồi cứ thế tan vỡ.

Thậm chí Tạ Đông Dương vỗ bàn nói: “Anh biết em xem thường anh, chê anh không có công việc đàng hoàng, chê anh làm mất mặt, anh cũng tự xem thường bản thân mình. Từ nay về sau, anh sẽ không làm em lỡ dở nữa, em yêu ai thì đi tìm người đó, anh không hầu hạ nữa.”

Nữ thần nỗi giận đến đỏ mặt, ném cho Tạ Đông Dương một câu: “Tạ Đông Dương, anh đừng có hối hận! Anh không trân trọng cơ hội mà tôi trao cho anh, không phải là tôi xem thường anh, mà là bộ dạng này của anh, không cầu tiến, không nỗ lực, chỉ muốn làm những việc đầu cơ trục lợi, cả đời này của anh sẽ không có tiền đồ, anh sẽ bán hàng trên đường cả đời, để xem ai là người xem thường anh.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe xong, Nguyễn Khiết thương cảm nói: “Anh thảm thật.”

Tạ Đông Dương: “…”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 343



Đang nói chuyện thì có người đến mua đồ, Tạ Đông Dương liền đứng dậy chào hỏi mọi người.

Sau khi Tạ Đông Dương và nữ thần của anh ấy hoàn toàn chia tay, thì anh ấy không vắng mặt trong việc bày hàng nữa, trừ khi thời tiết xấu, và mưa quá to, không thì ngày nào anh cũng đến Đại Sách Lan với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Vì trời nắng nóng, nên bọn họ cũng làm ra những chiếc ô lớn che nắng.

Tay nghề của Nguyễn Khê đạt đến trình độ càng ngày càng có nhiều người thừa nhận, nên dĩ nhiên người đến tận cửa tìm cô may áo quần nườm nượp, dù sao thì cũng hiếm.

Có vài người đến tìm cô một hai lần liền trở thành khách quen, bắt chuyện thêm thêm vài câu thì trở nên thân thuộc. Nguyễn Khê cũng đặt biệt chu đáo với khách quen.

Nói ví dụ như bà cụ Châu sống ở trước nhà, vì bà đi đứng không được thuận tiện, nên Nguyễn Khê may xong áo quần thì đưa thẳng tới nhà cho bà.

DTV

Gia sản của gia đình bà cụ Châu rất vững chắc, từ lâu con trai và con gái bà cụ đã đi nước ngoài, không sống ở trong nước, chồng bà thì cũng ra đi từ mấy năm trước, bà cụ không muốn sống ở nước ngoài nên ở lại Bắc Kinh sống một mình, sống trong một căn nhà bên trong Tứ hợp viện.

Mấy ngày trước lại đến tìm Nguyễn Khê để may một chiếc áo đơn mùa thu, chắc là càng lớn tuổi thì càng muốn tìm chút gì đó mới mẻ, vì vậy bà cụ rất thích áo quần mà Nguyễn Khê may, đây đã là chiếc áo thứ ba mà bà cụ đã nhờ Nguyễn Khê may rồi.

Vào một ngày, Nguyễn Khê đã may xong áo cho bà, tối mang về ký túc xá để ủi thẳng đâu vào đấy, ngày thứ hai thì mang đến quầy hàng.

Cô lựa lúc ăn xong buổi trưa thì cầm chiếc áo mang đến nhà bà cụ Châu. Lúc vừa mới nghỉ hè thì Nguyễn Khê có đến nhà bà cụ Châu một lần, lần đó cũng là khi bà cụ Châu tìm cô may áo, Nguyễn Khê thấy thân thể bà cụ không thoải mái nên cô liền đưa bà về nhà, dù sao thì khoảng cách cũng rất gần.

Nguyễn Khê đứng ở cửa lớn gọi cửa, sợ ở trong phòng xa không nghe thấy, nên cô lại đi vào đến cánh cửa thứ hai, thò đầu nhìn vào bên trong viện, gọi lớn lên một câu: “Bà Châu, bà có nhà không ạ?”

Lần này bà cụ Châu trả lời, từ trong phòng lên tiếng: “Có có có, mau vào đây.”

Nguyễn Khê bèn cầm chiếc áo bước vào cánh cửa thứ hai, vừa vào đến phòng chính thì nhìn thấy bà cụ Châu ngồi trên chiếc giường lò đang chuẩn bị ăn cơm, ở giữa cái giường có bày ra một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt hai dĩa rau xào.

Những thứ nội thất này đều là đồ cũ vẫn thường thấy trong các bộ kinh kịch cung đình nhà Thanh.

Bà cụ Châu mỉm cười khi nhìn thấy Nguyễn Khê, để cô ngồi một bên cạnh chiếc bàn và hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

Nguyễn Khê ôm lấy chiếc áo rồi ngồi xuống, khẽ gật đầu trả lời: “Cháu ăn xong rồi đến đây ạ.”

Lời nói cô vừa dứt thì bên ngoài có một người bước vào, chính xác đó là một cô gái trẻ, cô gái mặc một chiếc tạp dề, trên tay bưng một bát cơm trắng, cầm một đôi đũa, sau khi bước vào phòng thì đi thẳng đến bên chiếc giường lò.

Nhưng vẫn chưa đi đến bên chiếc giường lò thì cô dừng lại, đôi mắt nhìn Nguyễn Khê ngây ra tại chỗ.

Nguyễn Khê cũng không ngờ rằng, bản thân mình còn có thể gặp lại Diệp Thu Văn, hơn nữa lại là nơi như thế này nữa.

Bà cụ Châu nhìn Diệp Thu Văn đang đứng bất động, chỉ nói: “Nhanh bưng đến đây nào.”

Diệp Thu Văn bình tĩnh lại vội vàng đi đến, đặt bát đũa trước mặt bà cụ Châu. Nguyễn Khê nhìn Diệp Thu Văn rồi cười hỏi bà cụ Châu: “Bà Châu, đây là ai vậy? Lần trước đến đây hình như chưa gặp qua.”

Bà cụ Châu điềm nhiên nói với cô: “Một người bà con ở phương xa ở trong nhà, đưa đến đây để ở cùng bà.”

Nói xong, bà nói với Diệp Thu Văn: “Cháu cũng xới cơm rồi đến ăn cùng đi.”

Diệp Thu Văn vội vàng nói khẽ: “Không cần đâu, bà ăn đi, có chuyện gì thì bà lại gọi cháu vào.” Sau đó cô ấy bèn vội vã đi ra khỏi cửa, trốn chạy khỏi phạm vi tầm nhìn của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê không nén được cười lắc lắc đầu.

Nếu không phải là Diệp Thu Văn thì Nguyễn Khê sẽ không nghi ngờ lời nói của bà cụ Châu, nhưng người này là Diệp Thu Văn nên dĩ nhiên cô biết bà cụ Châu đang nói dối, bởi vì hiện giờ thuê một người bảo mẫu cũng không phải là chuyện có thể nói gì được.

Gia đình họ Nguyễn của bọn cô, cũng không có người bà con phương xa giàu có như vậy.

Diệp Thu Văn chạy trốn cũng chỉ có thể chạy đến phòng bếp, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài rồi lấy tay che mặt lại, qua một lúc sau lại ra sức túm chặt tóc mình. Cô ta cảm thấy, Nguyễn Khê quả thật là một âm hồn bất tán, có đi đến đâu cũng có thể đụng phải cô ấy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 344



Cô ta cũng không muốn đến làm bảo mẫu cho người ta, nhưng thực sự thì Lục Viễn Chinh không tìm ra được việc khác cho cô ta làm, lại còn nhờ các bạn học khác tìm hơn một hai tháng mới tìm được, nghĩ đến việc bày hàng bán trên đường thì rất mất mặt, ít nhất thì làm bảo mẫu sẽ không có ai biết, ngoài mặt cũng nói là bà con ở trong nhà, nghe cũng có chút thể diện, vì vậy cô ta mới lựa chọn đến làm.

Nhưng ai lại biết được!

Lại gặp phải Nguyễn Khê!

Nguyễn Khê đáng chết!

Nguyễn Khê phải còn về may áo quần, nên không thể ở lại nhà bà cụ Châu lâu được. Cô ngồi nói vài câu với bà cụ Châu, lấy tiền công rồi đặt áo quần xuống, bèn đứng dậy quay trở về đường Đại Sách Lan.

Trước khi đi, cô đến trước cửa phòng bếp, cười và nói to với Diệp Thu Văn: “Này, bà con phương xa.”

Diệp Thu Văn giận đến đỏ mặt đáp lại lời cô: “Quầy hàng kinh tởm.”

Nguyễn Khê cười: “Cô quên là tôi là một sinh viên giỏi của Đại Học Bắc Kinh sao, sau khi tốt nghiệp sẽ được nhà nước bố trí cho một công việc ổn định, là người của nhà nước, chỉ e là não của cô bị nghiền thành hồ rồi, nên chỉ thấy được hiện giờ tôi đang bày bán hàng trên đường.”

Diệp Thu Văn giận đến muốn phát nổ, nhưng lại không dám gây sự ở nhà bà Châu, Nguyễn Khê không có thì giờ mà tán gẫu với cô ta, nên vẫy vẫy tay về phía cô ta mà vẫn cứ cười nói: “Bye bye bà con phương xa.”

Nói xong thì cô không đứng lại nữa mà cất bước bỏ đi. Diệp Thu Văn tức c.h.ế.t đi được, muốn đập phá đồ đạc, nhưng mọi thứ ở đây đều không phải là đồ của cô, đập hỏng rồi cũng đền không nỗi, thế nên chỉ đành cố kìm lại. Chỉ cần kìm lại không chết, vậy thì cố kìm.

Việc Diệp Thu Văn có quay về nhà hay không, hay làm gì khi ở lại Bắc Kinh thì Nguyễn Khê đều không quan tâm cũng không để ý tới nữa, nên đương nhiên cô cũng không nghĩ nhiều, quản nhiều nữa.

Cô vẫn cứ nên quản cho tốt việc của mình đã, bán hàng kiếm tiền và để dành vốn.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, sau khi nhập học thì Nguyễn Khiết cũng không có cách nào giúp cô được nữa, vào đại học ở thời điểm này và vào đại học ở trong xã hội hiện đại thì hoàn toàn không giống nhau.

Học sinh ở trong xã hội hiện đại bị ép học hơn mười mấy năm ở tiểu học, Trung học cơ sở, trung học phổ thông, vào đến đại học thì có thể thư thái và không cần quá chuyên tâm vào việc học.

Có không ít người yêu cầu đối với bản thân là không trượt môn chuyên ngành và kết hợp với bằng cấp là được rồi.

Nhưng đa số sinh viên đại học ở thời điểm hiện tại là một nhóm người sống tách rời khỏi khuôn viên trường rất nhiều năm, muốn học cũng không học được. Ôn tập bạc mạng trong một tháng để thi đại học, tức là đến để học tập, đến để bổ sung kiến thức.

Nguyễn Khiết là như vậy, và một vài người bạn cùng phòng của Nguyễn Khê, thậm chí có thể nói hầu như tất cả các sinh viên đại học đều như thế.

Ngoại trừ thời gian lên lớp nghe bài giảng, thì thời gian ngoài giờ học không phải học ở phòng tự học, thì ở thư viện đọc sách.

Mục tiêu của rất nhiều người là trong bốn năm đại học, là phải đọc hết tất cả các sách vở ở thư viện.

Bình thường không có việc gì cũng rất ít người ở lại trong kí túc xá, cùng lắm thì thức dậy muộn một lúc vào sáng chủ nhật, hoặc thỉnh thoảng về sớm một lúc vào buổi tối, bởi vì trong ký túc xá không có bầu không khí học tập, không thích hợp cho việc yên tâm học tập.

Nguyễn Khê thì khác so với trong những người này, thời gian sau buổi học thì cô ở trong ký túc xá, vì căn bản những người khác không có ở ký túc xá thì đó là sự thanh tịnh đối với cô, có thể an tâm làm việc của mình.

Đợi đến giờ tắm rửa nghỉ ngơi, khi bạn cùng phòng từ bên ngoài quay về thì cô cũng cất máy may của mình đi, cùng nhau đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Nếu như vẫn còn thời gian thì cô ngồi trên giường đọc sách một hồi.

Cái nóng như thiêu đốt của mùa hè ở bề mặt trái đất đang từ từ hạ nhiệt, còn mùa đông ở phương Bắc thì rất lạnh.

Khi đi ra ngoài bán hàng, Nguyễn Khê sẽ bao kín mình bằng chiếc khăn quàng cổ, trên tay cũng mang một cặp găng tay len dày, nhưng là loại bao một nữa tay, để khi làm việc chỉ cần để lộ ngón tay ra ngoài.

Giờ ăn trưa, Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương còn lấy máy may làm bàn ăn.

Nguyễn Khê nhìn ra được tâm trạng của Tạ Đông Dương không được vui, nên hỏi anh vào giờ ăn cơm: “Vẻ mặt tang thương, sao vậy?”

Tạ Đông Dương gắp hai miếng khoai tây mỏng và nắm cơm to nhét vào miệng rồi nói: “Cô ấy kết hôn rồi.”

DTV

Nghe xong Nguyễn Khê sững sờ một hồi, một lúc sau lại hỏi: “Với ai?”

Tạ Đông Dương nói: “Một cán bộ của cửa hàng bán thực phẩm phụ.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy khẽ than thở: “Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 345



Tạ Đông Dương lại lùa một miệng cơm lớn, đôi mắt đỏ lên khi anh đang nhai, rất nhanh nước mắt chỉ muốn chực để trào ra.

Nguyễn Khê nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, cô cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười. Dĩ nhiên cô không bật cười và cũng không nói về chủ đề này nữa, lại hỏi Tạ Đông Dương: “Năm nay anh kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”

Nhắc đến đề tài này, tâm trạng bỗng nhiên thoải mái lên một chút, Tạ Đông Dương khịt mũi, giọng nói trong trẻo trở lại: “Gần được mười ngàn rồi, trong mười tháng rưỡi nữa, chắc chắn sẽ có mười ngàn.”

Nguyễn Khê cười nói thầm: “Tôi đã có hơn mười ngàn rồi.”

Tạ Đông Dương hiểu: “Cô có tay nghề mà.”

Trời lạnh, sợ cơm sẽ nguội, Nguyễn Khê vội vàng ăn nốt phần cơm còn lại, ăn xong cô buông đũa xuống hắng giọng nhìn Tạ Đông Dương: “Anh có quen với vùng quê ở đây không?”

Tạ Đông Dương ăn xong cũng bỏ đũa xuống.

Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Khê: “Không phải rất quen, nhưng cũng tạm ổn, có chuyện gì sao?”

Nguyễn Khê cho tay vào trong ống tay áo bông: “Không phải bây giờ đang có chút tiền sao? Tôi muốn mua một sân vườn, tạm thời tôi không mua nổi sân vườn trong thành phố, vì vậy muốn mua một cái ở vùng quê.”

Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Cô đã kiếm được hơn mười ngàn, có cái sân vườn nào trong thành phố không mua nổi chứ? Không nói đến những ngôi nhà trệt đại tạp viện đổ nát đó, những cái Tứ hợp viện có hai ba lối vào thì thực sự mua không nỗi, nhưng lại quá đủ cho loại có một lối vào.”

Nguyễn Khê đưa tay lên giữ ấm: “Vậy tôi không phải giữ lại một ít tiền để làm việc khác hay sao? Mang hết tiền đi mua một sân vườn, trong tay thì không có một phân tiền lẻ nào, muốn làm chút gì đó khác cũng không được, mượn cũng không có.”

Tạ Đông Dương nói: “Mua hàng cần bao nhiêu tiền? Để lại một ít là đủ rồi.”

Nguyễn Khê hừ một tiếng: “Anh thực sự hi vọng dựa vào việc bán hàng tạp hóa và cả đời bán hàng ở đây sao? Năm nay người ít, nên chúng ta mới kiếm được tiền, anh đợi mà xem, năm nay người ta biết chúng ta kiếm được nhiều tiền thì sang năm, những quầy hàng bán đồ tạp hóa nhỏ này sẽ mọc lên như nấm sau mưa đấy.”

Tạ Đông Dương nói: “Chúng ta lại không rêu rao thì ai mà biết chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Nguyễn Khê đưa tay đẩy vào đầu anh ấy: “Anh ngốc đấy à! Toàn bộ thành Tứ Cửu này đâu phải chỉ có hai chúng ta bán hàng ở đây, tóm lại sẽ có người đi khoe mẽ, rất nhanh người ta sẽ biết được, một năm chúng ta kiếm được mười ngàn.”

Tạ Đông Dương chớp mắt suy nghĩ: “Đúng rồi.”

Anh ấy lại nhìn Nguyễn Khê: “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

Nguyễn Khê giảng giải cho anh ấy: “Anh đã kiếm được tiền rồi, tiền này chính là vốn liếng của anh, anh muốn làm chút gì đó mà không được? Anh nghĩ xem, chúng ta lấy hàng hóa từ trong các nhà máy, khổ khổ cực cực đến đây bán hàng, vậy ai là người kiếm được tiền nhất?”

DTV

Tạ Động Dương suy nghĩ: “Nhà máy kiếm được tiền nhất.”

Nguyễn Khê gật đầu mà không nói thêm gì.

Tạ Đông Dương trầm tư rồi lại nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể mở được nhà máy, không có người, những nhà máy đó là của nhà nước.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Anh không để ý đến thời sự à? Trước đó không lâu, có một người bán đậu rang, bán quá chạy và thực sự là bận rộn hết mức, nên đã thuê một vài người về nhà làm, bị người ta báo cáo đến cấp trên.”

Tạ Đông Dương khẽ mở to mắt lên: “Sau đó thì sao?”

Nguyễn Khê nói: “Bên trên bảo đừng vội, để xem thế nào, anh nói xem đây là có ý gì?”

Tạ Đông Dương vỗ mạnh vào máy may: “Đó chính là thái độ ngầm đồng ý cho phép thuê người làm sao?”

Nguyễn Khê mím môi đánh vào tay anh ấy: “Làm hỏng máy may của tôi thì phải bồi thường đấy.”

Tạ Đông Dương thu tay lại: “Nhưng mở nhà máy vẫn là chuyện lớn.”

Nguyễn Khê cuộn tay lại: “Chuyện lớn làm không được, thì làm từ việc mở xưởng nhỏ không phải là được à? Cũng không phải nói cần mở nhà máy gì gì đó, dù sao bây giờ cơ hội có rất nhiều, anh phải tự mình quan sát, có muốn kinh doanh thì đừng do dự mà hãy nhanh chóng làm đi, anh quen thuộc với thành Tứ Cửu như thế, không biết ở đây thiếu thứ gì sao? Thiếu cái gì thì buôn cái đó, buôn cái gì có giá trị lớn, đừng có chăm chăm vào những thứ tạp hóa nhỏ lẽ như nồi, bát, muôi, chậu, ở đây kiếm không ra hàng thì đi tới nơi khác, đi đến phương Nam mà phát triển, không phải anh rất hiểu về chuyện đầu cơ tích trữ hay sao?”

Tạ Đông Dương cũng cuộn tay lại, một lúc sau nhìn Nguyễn Khê nói: “Không hổ danh là Ngài Khê của tôi, có tầm nhìn.”

Nguyễn Khê vẫn đứng cuộn tay trong áo nhìn anh ấy: “Giúp tôi đến vùng quê tìm một cái sân vườn đi, tốt nhất là lớn một chút, có một cái vườn rau có thể trồng các loại rau càng tốt, tôi sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông, tốt nhất là phải xong việc trước kỳ nghỉ.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 346



Tạ Đông Dương vỗ vỗ ngực: “Để đó cho tôi.”

Nguyễn Khê đưa tay lên chắp lại làm lễ với anh ấy: “Vậy xin tạ ơn cậu Ba ngài trước.”

Tạ Đông Dương làm việc nhanh nhẹn, gần như để việc của Nguyễn Khê để vào trong lòng, coi như đó là việc mình đang làm, cố gắng hết sức chạy đến nông thôn nhiều ngày cho nên nhanh chóng giúp Nguyễn Khê tìm được một sân nhỏ ở nông thôn.

Hôm đó sau khi tìm được một sân nhỏ, Tạ Đông Dương không đi bày sạp ngay mà cùng đi đạp xe đi tới nông thôn.

Trên đường đi về nông thôn, Tạ Đông Dương nói với Nguyễn Khê: “Cái nhà này rất lớn, đồ đạc và mặt quay về phía bắc, các phòng được xây bằng gạch, tổng cộng của chín gian phòng, trước cửa có một vườn rau xanh, vừa khéo phù hợp với yêu cầu của cô.”

Khi xuống dốc Nguyễn Khê phanh xe theo bản năng: “Người trong nhà đều dọn đi cả rồi sao?”

Tạ Đông Dương nhanh chóng đi tới bên cạnh cô: “Người trong nhà đã sớm đến thị trấn ở rồi, chỉ có ông lão vẫn luôn ở trong thôn không muốn đi. Nghe nói là sức khỏe năm nay thực sự rất yếu, nên đành tới thị trấn ở cùng con trai và con dâu, ở không gian phía dưới là một cái sân nhỏ. Sau này sẽ không trở về thôn nữa, để cũng không có tác dụng gì, bọn họ nghe nói có người muốn mua nên rất vui mừng.”

Nguyễn Khê liếc mắt nhìn anh ấy một cái rồi lại hỏi: “Có hỏi là cần bao nhiêu tiền chưa?”

Tạ Đông Dương nói: “Họ chưa nói, chỉ nói là có thể thương lượng một chút.”

Lộ trình hai mươi kilomet, Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không hề vội vã, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để đạp xe tới đích.

Bởi vì Tạ Đông Dương đã hẹn trước nên hôm nay có người trong gia đình trở về.

Nguyễn Khê theo sau Tạ Đông Dương đến cổng, dựng xe ở bên ngoài sân xong thì gõ cửa một lát sau thấy một đôi vợ chồng trung niên đi ra ngoài từ phòng chính. Người đàn ông trên đầu đội một chiếc mũ lôi phong cũ, người phụ nữ mặc chiếc áo bông dày màu xám đậm.

Hai vợ chồng có quen biết Tạ Đông Dương, vừa gặp đã vội vàng chào hỏi.

Những thứ khác chưa nói tới, họ vẫn nhanh chóng mời Tạ Đông Dương vào nhà ngồi trước.

Tạ Đông Dương dẫn theo Nguyễn Khê đi chung, vào trong phòng ngồi xuống uống một ngụm trà nóng cho ấm người, sau khi đặt tách trà xuống mới mở miệng giới thiệu Nguyễn Khê, nói với vợ chồng hai người họ: “Người này chính là người bạn đó của tôi, cô ấy chính là người muốn mua nhà của hai người.”

Nghe nói vậy, hai vợ chồng đều hơi bất ngờ.

Bọn họ nhìn Nguyễn Khê một chút, nụ cười trên mặt có hơi lúng túng.

Người đàn ông mở miệng nói: “Cậu đừng đùa chứ, cậu nói cậu muốn mua tôi còn có thể miễn cưỡng tin được, cậu nói cô ấy muốn mua, chuyện này… tôi không tin đâu…”

Chỉ là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn dáng vẻ mới chỉ mười tám mười chín tuổi, gương mặt non nớt, làm gì có chuyện có thể mua nhà ở thôn được chứ? Còn chưa kể làm thế nào cô có thể có nhiều tiền như vậy để mua cơ chứ?

DTV

Tuy nói nhà ở nông thôn không đáng giá bằng nhà ở thành phố, nhưng cũng tốn không ít tiền. Thời buổi này thực sự làm gì có ai có thê tùy tiện móc ra nhiều tiền như vậy. Đất nước thì nghèo đói, mọi người đều phải chiến đấu với cái nghèo.

Vì lạnh nên Nguyễn Khê không bỏ khăn quàng trên cổ xuống.

Đôi tay cô bưng tách trà vẫn còn đeo găng tay, không hề tức giận, mỉm cười nói: “Ông không tin tôi cũng vẫn mua.”

Người đàn ông nhìn cô một lát, chân thành nói: “Nơi này thực sự không rẻ đâu đó.”

Nguyễn Khê lập tức hỏi: “Ông cần bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông nhìn cô giơ ba ngón tay lên: “Ngôi nhà này và cả vườn rau xanh bên ngoài phải một nghìn hai.”

Đúng là không rẻ, Nguyễn Khê quay đầu nhìn vào trong phòng lên tiếng hỏi: “Tôi có thể xem xung quanh không?”

Nhà đương nhiên có thể xem thoải mái, người đàn ông đứng lên nói: “Cô cứ xem thoải mái.”

Nguyễn Khê lập tức đặt tách trà xuống, đứng dậy, đến từng phòng một nhìn quanh, sau đó lại đi ra nhìn vườn rau bên ngoài một chút, tự mình bước trên sân nhỏ trồng rau để đó xem khoảng đất này lớn bao nhiêu.

Cách này có hơi xa lạ với đôi vợ chồng, Tạ Đông Dương hỏi cô: “Cô thấy nơi này thế nào? Tôi đi không ít nơi, nhà này là lớn nhất, nhà cũng không tệ, không cũ đến mức không chấp nhận được. Nhưng mà một nghìn hai thực sự có hơi đắt.”

Nguyễn Khê nói nhỏ với anh ấy: “Tôi cũng cảm thấy không tệ, anh cảm thấy có thể rẻ hơn một chút không?”

Tạ Đông Dương hắng giọng: “Thử xem sao đã.”

Hai người thì thầm xong quay trở lại sân, một lần nữa vào nhà ngồi xuống với đôi vợ chồng kia.

Người đàn ông hỏi Nguyễn Khê: “Cô xem xong cảm thấy thế nào?”

Nguyễn Khê nói: “Tạm thời thì không tệ, chỉ là giá hơi mắc, chúng ta có thể bàn bạc lại không?”

Hai vợ chồng thực sự muốn rao bán căn nhà này, không từ chối mà nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Cô có thể trả bao nhiêu?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 347



Nguyễn Khê tỏ ra suy nghĩ một chút, một lát sau giơ ngón trỏ bên tay phải lên nói: “Nhiều nhất là một nghìn.”

Người đàn ông lập tức nói: “Một nghìn không được, thoáng một cái cô đã bớt của tôi hai trăm rồi.”

Người thành phố một năm tiền lương cũng là hơn ba trăm.

Nguyễn Khê nhìn ông ta nói: “Trong thành phố sân vuông cũng chỉ có mười đến hai mươi nghìn, nhà này của ông ở nông thôn, ông đòi một nghìn hai, có phải hơi đắt rồi không? Một nghìn thì tôi còn có thể chấp nhận, nhiều hơn nữa thì không được.”

Người đàn ông có chút do dự: “Vậy cô thêm một chút nữa đi, nếu không thì một nghìn mốt, cô thấy sao?”

Nguyễn Khê không nói gì, liếc mắt nhìn Tạ Đông Dương, ăn ý cùng nhau đứng lên.

Sau khi đứng lên, Nguyễn Khê nói với Tạ Đông Dương: “Vậy thì chúng ta đi tới nhà tiếp theo xem một chút đi, không phải anh nói còn một nhà nữa không khác lắm so với nhà này sao, chỉ là vườn rau nhỏ hơn một chút, chỉ có tám trăm thôi đúng không?”

Tạ Đông Dương gật đầu: “Đúng, vậy chúng ta đi xem nhà tiếp theo thôi.”

Nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đi, người phụ nữ vội đưa tay đẩy vào người đàn ông.

Thời buổi này ai ăn no rửng mỡ mà tới nông thôn mua nhà chứ, nhà này dù sao cũng không có người ở, để đó cũng không có ích gì. Một nghìn tiền đó đủ để bọn họ gắng gượng được vài năm, nếu bỏ lỡ như vậy căn nhà này chỉ có thể bỏ đi thôi!

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không hề do dự, lập tức đi ra ngoài.

Đi tới sân, chạm vào xe đạp, nhưng còn chưa kịp đặt chân lên xe thì đã thấy hai vợ chồng đi tới. Giọng nói của người đàn ông gấp gáp nói với Nguyễn Khê: “Khoan, khoan đã, hôm nay các người có mang theo tiền không? Mang theo thì bàn tiếp.”

Nguyễn Khê dừng động tác chân lại: “Tiền thì thực sự có mang theo, chỉ sợ các người không muốn bán thôi.”

Người đàn ông nói: “Chúng tôi đồng ý! Mau vào đi, tiếp tục nói chuyện, tiếp tục nói chuyện.”

Vì thế Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương lại liếc mắt nhìn nhau, buông tay cầm xe đạp ra, lại đi vào trong nhà ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống nói chuyện thêm gần mười phút, hai vợ chồng đồng ý bán cho Nguyễn Khê với giá một nghìn.

DTV

Nguyễn Khê lập tức lấy một xấp tiền ra từ trong cặp sách, để lên trên bàn nói: “Chỗ này là một nghìn, hai người đếm qua đi, nếu như không có thắc mắc gì thì đưa chìa khóa cho tôi, chúng ta ký nốt hợp đồng mua bán.”

Tâm tư của hai vợ chồng đều đặt vào xấp tiền kia, nhìn thấy tiền hai mắt lập tức tỏa sáng, không quan tâm những thứ khác, vội vàng đếm tiền. Người đàn ông đếm đi đếm lại xong lại đưa cho người phụ nữ đếm, chính xác một trăm tờ một trăm nhân dân tệ, một nghìn tệ.

Sau khi đếm xong người phụ nữ không chờ được lập tức để tiền vào trong túi, người đàn ông thì đưa chìa khóa đến trước mặt Nguyễn Khê.

Một người đưa tiền một người đưa hàng xong, biểu cảm và trong lòng hai vợ chồng đều vô cùng vui vẻ, vừa cười vừa khen Nguyễn Khê có tiền, có mắt nhìn gì đó, khen xong thì muốn đứng dậy rời đi.

Nhà đã bán, căn nhà không phải nhà của bọn họ nữa, sau này cũng không tới nữa.

Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa lập tức đứng dậy, Nguyễn Khê cũng giơ tay gọi bọn họ lại.

Để bọn họ ngồi lại đừng đi vội, Nguyễn Khê cúi đầu lấy từ cặp sách ra hai tờ giấy viết, sau đó lấy một cái bút mực và một hộp mực, nói với hai vợ chồng họ: “Để an toàn, chúng ta ký hợp đồng đi đã.”

Người đàn ông có hơi bất ngờ cười cười: “Ôi trời cô gái này, chúng tôi còn có thể đổi ý được hay sao? Căn nhà này chúng tôi đã sớm không cần nữa rồi, nơi này luôn không có người ở, thực sự không ngờ sẽ có người đồng ý mua nó. Cô xem, chúng tôi còn sợ cô đổi ý nữa đó.”

Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Vậy thì ký rồi hãy đi, như vậy chúng ta đều sẽ yên tâm hơn.”

Hiện tại bọn họ thực sự cảm thấy một nghìn này là một số tiền lớn, tuyệt đối không muốn đổi ý nhưng chờ thêm một vài năm nữa, trên tường bị vẽ lên hai chữ phá dỡ, đến lúc đó ngược lại không chừng bọn họ thực sự có thể đổi ý.

Thời kỳ này chuyện buôn bán nhà cửa cũng hiếm thấy, có thể nói là cực kỳ ít, cho nên không có chính sách gì để hạn chế, buôn bán được tự do.

Mặc dù khái niệm tam quyền phân lập chưa có khái niệm rõ ràng những quyền sử dụng nhà đất đã bắt đầu có khái niệm độc lập và được coi trọng, dù không có các quy định cụ thể, đặc biệt là ở nông thôn, không có cục sở hữu trí tuệ và đăng ký sử dụng nhà đất, cũng không có hạn chế với diện tích nhà được sử dụng, chủ nhà chỉ cần bán đi nhà củ mình, thì diện tích nhà tương ứng sẽ lập tức chuyển vào tay chủ nhà mới.

Vì không có thủ tục gì cho nên việc buôn bán hai bên đều phải nhất trí mới được.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 348



Nếu như nhà không tăng giá trị thì không sao, việc buôn bán hai bên đều có thể tự nguyện là xong, đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì. Chỉ sợ khi nhà đột nhiên tăng giá lên cao, lúc đó người bán nhà lại đổi ý tới đỏ mắt lên cãi cọ.

Cho nên phải lưu lại thứ chứng minh giao dịch.

Nói xong Nguyễn Khê lập tức cầm bút mực, viết lên những chỗ trống còn lại trên trang giấy, ghi toàn bộ thông tin vào đó, sau đó tự mình ký tên và in ngón tay lên trước sau đó yêu cầu người đàn ông cũng làm như vậy.

Ký xong mỗi người giữ một bản, Nguyễn Khê cất bản của mình vào trong cặp sách.

Hai vợ chồng hoàn toàn không để ý tới hợp đồng này, dù sao thì bọn họ đã có tiền nhét túi, Nguyễn Khê không muốn cho bọn họ đổi ý. Họ tùy ý gấp tờ giấy hợp đồng lại, lập tức đứng dậy chào hỏi Tạ Đông Dương và Nguyễn Khê rồi đi.

Có một xấp tiền trong túi áo, khi đi ra cửa nhà bọn họ càng vui mừng hơn, hoàn toàn không nghĩ rằng căn nhà cũ nát ở quê này có thể bán được nhiều tiền như vậy. Cũng không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng, vì họ hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có người bằng lòng mua nó.

Nếu không ai mua thì căn nhà này ngoài việc bỏ hoang thì hoàn toàn không có người dùng, hơn nữa nhà cũng đã rất cũ kỹ, đột nhiên bán được nhiều tiền như vậy, đúng là một niềm vui bất ngờ, đương nhiên họ vô cùng vui vẻ.

Nhìn hai vợ chồng họ ra khỏi cửa, Tạ Đông Dương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyễn Khê nói: “Cô thực sự tỉ mỉ, còn mang theo cả hợp đồng gì đó tới ký, căn nhà cũ nát ở nông thôn này bán được một nghìn tệ, bọn họ chắc chắn sẽ không đổi ý đâu.”

Nguyễn Khê mỉm cười không nói gì.

Bỗng cô lấy từ trong cặp sách ra một quyển vở, đặt trước mặt Tạ Đông Dương, nói với anh ấy: “Không phải anh nói còn nhà khác để xem sao? Chỉ cần không có người ở và chủ nhà đồng ý rao bán, anh viết tất cả địa chỉ ra đây đi.”

Tạ Đông Dương giật mình, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nguyễn Khê: “Không phải… cô vẫn muốn mua nữa đấy chứ?”

Nguyễn Khê cười với anh ấy: “Tạm thời không mua nữa, lúc nào nhàn rỗi có tiền sẽ suy nghĩ tiếp, dù sao thì những căn nhà này cũng không sử dụng được, chắc sẽ không có ai cầm nhiều tiền như vậy đến mua nơi này đâu, trong tay anh có tiền, hay là anh mua một căn đi?”

Vẻ mặt Tạ Đông Dương không hiểu nhìn cô: “Cô biết rõ không ai cầm nhiều tiền như vậy mua những căn nhà như thế này mà cô còn bảo tôi mua sao? Gia đình tôi có nhà ở thành phố, vậy mà tôi phải bỏ ra khoảng một nghìn để mua những căn nhà này, như vậy không phải rất ngốc sao?”

Tám trăm hay một nghìn đều là những khoản tiền lớn, ai dám dùng để mua nhà ở nông thôn chứ?

Mua rồi cũng để đó cho mọc cỏ, như vậy không phải là ăn no rửng mỡ mất tiền vào chỗ không nên tiêu sao?

Nguyễn Khê lại cười với anh ấy: “Vậy thì tùy anh thôi.”

Nói xong cô nhét bút mực vào tay anh ấy: “Nhanh, viết ra cho tôi.”

Mặc dù Tạ Đông Dương cảm thấy không hiểu nổi nhưng vẫn viết ra địa chỉ những căn nhà trống hoặc chỉ có người già ở những đã từng chạy tới một cách đàng hoàng, chỉ cần người ta có ý định gia bán, đều viết ra hết.

Viết xong anh ấy đưa bút mực trả lại cho Nguyễn Khê, Nguyễn Khê cất cây bút rồi cầm vở lên nhìn thử một cái, hài lòng người với anh ấy nói: “Cảm ơn, người nhà tôi đông lắm, đến lúc họ tới đây cả thì nhất định phải mua thêm hai căn.”

Lần này Tạ Đông Dương có thể hiểu, nhìn cô nói: “Nếu như cô cần như vậy thì mua thêm hai căn đi.”

Nguyễn Khê gật đầu, giả vờ cất vở lại vào trong cặp sách.

Mua nhà xong không còn chuyện gì khác, Nguyễn Khê cũng không có ý định lập tức quét dọn lại căn nhà này, nên cầm chìa khóa lên, khóa tất cả cửa phòng lại, cùng Tạ Đông Dương đạp xe trở về thành phố.

Trở về thành phố vẫn kịp ăn bữa trưa, Nguyễn Khê mời Tạ Đông Dương một bữa.

Cơm nước xong xuôi thời gian nửa ngày còn lại Nguyễn Khê không bày sạp, cô trở lại ký túc xá làm việc của mình. Sau khi hoàn thành toàn bộ công việc, chủ nhật cô mang ra đường bán cho mọi người, một năm bày sạp nhanh chóng kết thúc.

Đương nhiên trong một năm này việc học tập vẫn chưa hoàn thành.

Sau khi bày sạp xong, Nguyễn Khê hoàn toàn tập trung vào việc học tập, đi sớm về khuya để học suốt một tuần.

Tối hôm đó, kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, Hứa Chước tới trường học tìm cô, hỏi cô và Nguyễn Khiết có muốn cùng về nhà hay không.

DTV

Nguyễn Khê nói với anh ấy đầy tiếc nuối: “Chúng tôi phải về quê rồi.”

Nếu không cùng đường, đương nhiên phải tách nhau ra mua vé, ai về nhà nấy.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết hiện tại đã ở ngoài bôn ba cả năm rồi, cuối năm là lúc về nhà để ăn tết.

Xách hành lý đến trạm xe lửa mua vé, ngắm trăng trên trời đợi đến khi lên xe, đều là việc quen thuộc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 349



Trên xe có thể nói chuyện hoặc ngủ, đến trạm thì lại xách hành lý xuống xe.

Lúc này bên ngoài xe không có ai đón, vì thế bọn họ bắt một chiếc xe lửa tiện đường đi lên thị trấn.

Đến thị trấn ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại không ngừng nghỉ vội vã đi vào trong thôn.

Về đến nhà, thấy người nhà trong lòng lập tức cảm thấy yên tâm.

Trong cái tết năm 1980, bầu không khí tết trong thôn so với mọi năm càng náo nhiệt hơn. Tuy là ở trong núi sâu, mọi người vẫn biết về công cuộc cải cách mở cửa, vì thứ người nông dân quan tâm nhất là đất nên tất cả mọi người đều được chia một ít.

Đêm giao thừa, người trong nhà ngồi bên nhau vui vẻ nói chuyện ăn bữa cơm tất niên.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết kể mình làm gì ở thành phố trước, Nguyễn Khiết cũng nói những thực sự không nhiều, vì phần lớn thời gian cô ấy đều dành cho học tập. Nguyễn Khê không muốn kể chuyện mình liều mạng bày quán ở vỉa hè, nhưng Nguyễn Khiết lại nói ra.

Lưu Hạnh Hoa nghe xong mà đau lòng, chỉ nói với cô: “Đi học đã vất vả rồi, còn đi bày sạp, tiền cô ba đưa cho cháu không đủ để cháu và Tiểu Khiết tiêu sao? Ở đó cháu cần gì phải liều mạng như vậy chứ? Hơn nữa cha mẹ cháu ở đó không cho cháu tiền sao?”

Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Ai cũng muốn nhiều tiền mà ạ.”

Lưu Hạnh Hoa giơ tay gõ vào đầu cô một cái: “Tiền làm mờ mắt cháu rồi, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền.”

Nói xong cả nhà đều bật cười.

Kết quả Lưu Hạnh Hoa lại nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nói: “Chú năm, hai đứa cũng dọn đi rồi đúng không?”

Tiền Xuyến nhếch mép cười, gật đầu, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng nói: “Bị bắt nhiều lần rồi ạ.”

Bởi vì ở bên này việc thực hiện chính sách của họ tương đối chậm, mà cô ấy và Nguyễn Trường Sinh lại nóng ruột không chờ đợi được, hơn nữa vì biết rõ chính sách có thay đổi, nên không còn tránh người khác như trước đây, nên bị người ta báo cáo bắt rất nhiều lần, nhưng chỉ cảnh cáo vài câu rồi thả ra.

Nguyễn Khê lập tức nhìn Tiền Xuyến nói: “Đừng buôn bán ở nông thôn nữa, để hết năm rồi theo cháu đi Bắc Kinh đi, chúng ta tới đó làm ăn. Cũng không cần chuyển đồ của mình cho người khác nữa, chúng ta tự sản xuất và bán hàng của mình, bản thân chúng ta tự làm hết.”

Tiền Xuyến nghe nói như vậy, hai mắt lóe sáng: “Thật sao? Rao bán gì vậy?”

Nguyễn Khê hắng giọng nói: “Cháu chỉ có một tay nghề duy nhất có thể đem đi bán được, đương nhiên là rao bán quần áo và bán đồ may sẵn. Trước khi trở về cháu đã kiểm tra ngọn nguồn rồi, vì cuộc cải cách mở cửa này mà một năm nay ngành dệt may phát triển rất mạnh, vải trong xưởng ở Bắc Kinh đã bắt đầu ép kho, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối năm có thể vẫn chưa dùng tới phiếu vải. Trong nhà máy còn phiếu vải không bán được, chúng ta có thể mua lại với giá rẻ, cô ba phụ trách nhập hàng từ nhà máy, chú năm thím năm phụ trách nhận người sản xuất để mở hàng rao bán quần áo, cô ba sẽ huấn luyện người cắt và sử dụng máy may, còn phía còn sẽ phụ trách thiết kế và in mẫu, lập tức sản xuất hàng loạt như vậy là có thể hình thành một xưởng quần áo nhỏ rồi.”

DTV

Hiện tại thị trường thợ may có thể nói là vô cùng lớn, đặc biệt là những món đồ màu xanh xám đen đã được mọi người mặc suốt mười năm, trầm mặc suốt mười năm như vậy tư tưởng sẽ từ từ được giải phóng, sau này sẽ theo đuổi sự cá tính và thời đại, quần áo chính là cách để theo đuổi cá tính và thời đại tốt nhất.

Ai mà không thích chưng diện, ai mà không chạy theo xu hướng, ai mà không muốn ăn mặc xinh đẹp một chút chứ?

Đương nhiên cũng có thể đi về phía Nam rao bán quần áo, nhưng Nguyễn Khê không muốn làm quần áo từ thiết kế của người khác để rao bán. Cô muốn tự mình thiết kế ra quần áo, bán ra quần áo do mình từ thiết kế và sản xuất, từ một xưởng may nhỏ hình thành một công ty lớn.

Nghe Nguyễn Khê nói xong thì không ai nói gì, vì trong thời gian ngắn họ không tiếp thu được nhiều tin tức vượt khỏi tầm hiểu biết như vậy, cho nên cần thời gian để từ từ suy ngẫm. Bọn họ chưa từng tiếp xúc với chuyện phức tạp như vậy, nghe xong cũng có hơi mù mịt.

Suy nghĩ một lát, Nguyễn Trường Sinh nghĩ ra câu hỏi, hỏi trước một câu: “Hiện tại có thể thuê người được sao?”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy gật đầu: “Lúc này có thể coi như là ngầm đồng ý rồi, nhưng cũng không được quá lộ liễu, lẳng lặng mà làm là được rồi. Cháu đã mua ở nông thôn Bắc Kinh một căn nhà, chỉ cần có máy may và vài công cụ là có thể gọi người tới huấn luyện, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Tiến Xuyến vô cùng bất ngờ hỏi: “Cháu mua xong cả nhà rồi sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back