Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 380: Chương 380



Thế là Diệp Tiểu Muội bị mẹ già lôi dậy từ trên giường trước mấy tiếng, cô còn không biết vốn dĩ mình có thể ngủ nướng, đang ở trên giường cào tóc với vẻ bực dọc sau khi dậy: “Trời còn chưa sáng, phải dậy sớm như vậy ư?”

Mặt Vương Thúy Phân chí khí hùng hồn: “Đương nhiên phải dậy sớm rồi, ngày vui lớn, họ hàng vừa đến đều sẽ tới thăm con trước, con không dậy sớm sửa soạn, chẳng lẽ muốn đầu bù tóc rối gặp khách?”

Diệp Tiểu Muội còn chưa tỉnh táo lắc đầu theo bản năng, mặc dù không có phục vụ cô dâu, cô vẫn kiên trì mình là cô dâu xinh đẹp nhất thôn trên xóm dưới, làm sao có thể đầu bù tóc rối không có hình tượng chứ?

Diệp Tiểu Muội lắc đầu xong mới bắt đầu hoài nghi, thân thích nào sẽ chạy đến ăn cưới từ lúc trời còn chưa sáng? Nhưng không đợi cô nghi vấn, Vương Thúy Phân đã hài lòng nói: “Nếu đã hiểu thì nhanh chóng sửa soạn đi, mẹ cũng phải đến chỗ quán cơm rồi...”

Nói xong Vương Thúy Phân lại kín đáo đưa cho Diệp Tiểu Muội một cái hộp rồi không hề lo lắng xoay người ra khỏi gian phòng. Diệp Tiểu Muội mở hộp ra, nhìn thấy tất cả đồ trang sức mà bà nội Tống tặng cho đều ở bên trong, con sâu ngủ lập tức không cánh mà bay.

Tuy là bộ đồ trang sức này vốn dĩ đã thành của cô nhưng bây giờ Diệp Tiểu Muội mất mà được lại thật sự hơi hưng phấn, bởi vì cô đã sớm nhớ đồng chí Vương Thúy Phân nói kết hôn sẽ trả lại đồ trang sức cho cô, nên mấy ngày nay cô cố gắng đòi lại đồ trang sức từ trên tay mẹ già trở về. Đáng tiếc nỗ lực đến đêm qua cũng chưa thành công, lý do của mẹ cô là sợ cho sớm, cô động tay động chân lại làm mất. Nhưng Diệp Tiểu Muội thật sự hơi lo lắng mẹ cô lại nổi căn bệnh hẹp hòi, hôm kết hôn cũng không chịu để cho cô đeo bộ đồ trang sức này, muốn cô giữ lại giấu dưới đáy hòm để phát đại tài gì gì đó. Đối với cô mà nói thì quá đau lòng, thứ tốt không thể mang ra để mọi người thổi phồng thì cô còn cần thứ này làm gì!

May mà cuối cùng đồng chí Vương Thúy Phân cũng hồi tâm chuyển ý, ở thời khắc mấu chốt vẫn vật về chủ cũ. Đưa muộn dù sao cũng hơn không đưa, Diệp Tiểu Muội mang theo bất ngờ mừng rỡ mất mà được lại, lập tức không còn màng tới chuyện ngủ nướng nữa, vội vã muốn ăn diện, cho nên Vương Thúy Phân mới vừa đi, cô đã bò dậy từ trên giường.

Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp không ngờ cô thật sự nghe lời mà dậy như vậy, hai cô chị dâu còn sửng sốt một lúc, Tống Tú Tú phản ứng nhanh, vội vàng cười nói: “Tiểu Muội dậy sớm thế? Chị còn chưa nấu cơm cho em đâu.”

Những người bọn họ đều có thể đến ăn cỗ nhưng không có cô dâu nào tự mình chạy đến ăn cơm giữa khách khứa - muốn ăn cũng chỉ có thể đợi đến khi được chú rể đón đi thôi. Lúc vợ chồng son cùng mời rượu ăn ăn uống uống, ở nhà mẹ đẻ thì không được, dựa theo quy củ tốt nhất cô không được ra khỏi cửa phòng này. Cô dâu không thể tự đi ăn cơm, cũng không tiện để khách khứa thấy cô ăn gì trong khuê phòng, chỉ có thể ăn trước khi khách khứa đến, vậy thì không chờ được đến khi rượu và thức ăn bên kia làm xong. Vì vậy sáng sớm Vương Thúy Phân đã thông báo hai cô con dâu nhớ làm cơm sáng riêng cho Tiểu Muội, để cho cô ăn sớm một chút, vì an ủi con gái út không ăn được thịt cá còn cố ý bảo họ nấu canh trứng gà cho cô ăn.

Nhưng cả đầu Diệp Tiểu Muội toàn là trang điểm mang đồ trang sức, còn chưa suy nghĩ đến vấn đề ăn cơm, nghe xong cũng không quá để ý: “Không sao đâu, bây giờ em vẫn chưa đói.”

Tống Tú Tú đứng ra, Lâm Hồng Mai cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, lúc này bèn cướp lời nói: “Vậy được, Tiểu Muội em cứ sửa soạn trước, đợi lát nữa chị sẽ đưa cơm làm xong tới phòng của em.”

Hai cô chị dâu ai cũng giỏi chơi trò tranh công, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội căn bản không biết, cô rót nước nóng từ phích nước ra rửa mặt xong thì khoái trá trở về phòng, khách sáo đối xử bình đẳng: “Vậy làm phiền chị dâu cả chị dâu hai rồi.”

DTV

Diệp Tiểu Muội hăm hở trở về phòng thay quần áo mới, trang điểm, đeo hết đồ trang sức lên, duyên dáng lấy gương soi mình một chút, lại nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ năm mươi. Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ mặt ngơ ngác, không cách nào tưởng tượng ngày hôm nay mẹ cô phát điên như vậy, bốn năm giờ đã lừa cô rời giường.

Sau đó Diệp Tiểu Muội từ hăng hái trở thành phờ phạc ủ rũ, một người ngồi ở trong phòng ngẩn ngơ hơn một giờ, cuối cùng mới đợi được “vị khách” đầu tiên đến phòng xem cô, không phải các thân thích mà đồng chí Vương Thúy Phân nói mà là các cô gái cùng lứa trong đội. Năm ngoái bọn họ cùng đào rau dại tìm ốc vít kết tình hữu nghị sâu sắc, cho nên ít ngày trước Vương Thúy Phân đã đánh tiếng với gia đình các cô gái, mời họ hôm nay tới nhà ở bên Tiểu Muội sớm hơn.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 381: Chương 381



Diệp Tiểu Muội đoán bọn họ đảm nhiệm vai diễn đoàn phù dâu, “hôn lễ” không có áo cưới không có tạo hình cô dâu cũng không có người dẫn chương trình hôn lễ, ngược lại có đoàn phù dâu, cô cũng không thích ứng được.

Nhưng có đồng bọn ở cùng Diệp Tiểu Muội quả nhiên không còn tẻ nhạt nữa, cô căn bản không cần tìm đề tài, toàn thân đều là đề tài.

Các cô gái vừa nhìn thấy da mặt trang điểm “tinh xảo” của Diệp Tiểu Muội thì hết sức kinh ngạc. Diệp Tiểu Muội cảm giác mình rất giản dị, nhưng cô kết hôn có quần áo mới để mặc, còn trang điểm, thoa phấn lót vẽ lông mày thậm chí còn tô đôi môi hồng hào thì chính là cô nàng xinh đẹp nhất con đường này rồi! Ăn diện là đề tài vĩnh hằng bất biến của con gái, mọi người cũng không bỏ qua “ảnh kết hôn” bắt mắt như thế trên tường, cho nên từ khi bọn họ vào nhà, trong phòng của Diệp Tiểu Muội chưa từng tẻ nhạt, mọi người tò mò trái một câu phải một câu, cực kỳ náo nhiệt!

DTV

Các cô gái trong đội đến dường như là một tín hiệu, bọn họ ở đó không bao lâu, đám bà tám cũng lục tục đến góp vui, có vài người thậm chí còn ôm cả trẻ con sang đây xem cô dâu, tất nhiên Diệp Tiểu Muội “ăn diện lộng lẫy” cũng khiến cho đám bà tám mở mang tầm mắt. Khác với lớp trang điểm, hình kết hôn mà các cô gái nhỏ quan tâm, bọn họ vừa vào nhà, ánh mắt đã dính vào đồ trang sức vàng lấp lánh trên người Diệp Tiểu Muội không rời ra nổi.

Bình tĩnh mà xem xét, bà nội Tống tặng bộ trang sức này cũng không nặng, bởi vì vàng tính theo gam, bộ đồ trang sức này tương đối nhẹ nhàng tinh xảo, chỉ sợ giá trị cộng lại cũng không bằng số lẻ của cái vòng tay vàng mà bà nội Tống khóa trong két sắt kia. Nhưng ở nông thôn, một món đồ trang sức bằng vàng cũng có thể coi như vật báu gia truyền, Diệp Tiểu Muội lại có một bộ, quả thực có thể khoe khoang cả đời.

Các bà cô kinh ngạc không khỏi kéo Diệp Tiểu Muội hỏi thăm, bộ đồ trang sức này là vàng ròng hay là mạ vàng, nhà chồng cho ư vân vân. Diệp Tiểu Muội được mọi người vây quanh càng sung sướng hơn, tất nhiên có hỏi tất đáp, sau đó không bao lâu bà nội ruột đã tới rồi.

Nhà của Diệp Tiểu Muội và nhà Bác cả Diệp luôn luôn thân thiết, hôm Diệp Tiểu Muội kết hôn, nhà bác cả ngoại trừ bà nội Diệp và chị họ thứ hai đang bụng mang dạ chửa không đi hỗ trợ ra thì những người khác đều bận rộn tối mắt tối mũi, cho nên bây giờ chỉ có chị họ thứ hai và bà nội Diệp qua đây.

Hai người bọn họ vừa vào nhà, mọi người rất biết quan sát nhường vị trí cho, bà nội Diệp bước đến ngồi ở mép giường, kéo tay Diệp Tiểu Muội, ánh mắt hiền lành trước nay chưa từng có, sau đó cũng không hề ngoại lệ khen cô xinh đẹp xuất sắc giống như đám bà tám kia.

Tuy là dùng từ rập theo một khuôn nhưng bà cụ hiếm khi khen cô như thế nên Diệp Tiểu Muội vẫn rất tự hào, bà nội Diệp khen xong lại cảm thán một hồi cô trưởng thành phải lập gia đình rồi vân vân, cô cũng không cảm thấy nhàm chán, trên mặt vẫn treo nụ cười vui mừng. Từ sau khi Diệp Tiểu Muội có tiền đồ, bà nội Diệp nhìn thế nào cũng thấy cô thuận mắt, nụ cười ngốc bạch ngọt cũng biến thành vui mừng hợp với tình hình, bà cụ vui mừng vỗ vỗ tay của cô, nghĩ thầm cháu gái nhỏ quả nhiên có ngoại hình rất được ưa thích.

Tiếp đó, bà cụ được an ủi móc khăn tay màu lam đậm từ trong ngực, thận trọng mở ra, lại là một cái vòng tay bằng bạc nhỏ nhắn, phía trên khắc hoa văn, hình thức không phải quá mới nhưng chế tác tinh xảo, chỉ nhìn vào việc bà cụ cẩn thận từng li từng tí cầm khăn tay bọc lấy đã biết là quý giá rồi. Người trong phòng lập tức náo động, họ đã nhìn thấy nhà bà nội thanh niên tri thức Tống có cơ ngơi, hào phóng đối với Tiểu Muội đến mức nào, không ngờ nhà bà nội Diệp cũng có cơ ngơi, một cái vòng tay bằng bạc đương nhiên kém đồ trang sức bằng vàng, nhưng Diệp Tiểu Muội chỉ là một cháu gái, bà cụ nỡ đem vòng tốt như vậy cho cháu gái làm của hồi môn cũng phải bỏ ra vốn liếng rất lớn. Các cô vợ của anh em nhà họ Diệp đều không có đãi ngộ này, vốn dĩ dựa theo lệ cũ loại vật này đều truyền cho con dâu hoặc cháu dâu, truyền cho cháu gái thì chẳng phải sẽ trở thành của người khác ư?

Đang lúc mọi người kinh ngạc và nịnh bợ, bà cụ không nói lời nào đeo vòng tay lên trên tay của Diệp Tiểu Muội. Diệp Tiểu Muội vốn còn hơi do dự, mẹ già không có ở đây khiến cô không biết có nên nhận món quà “quý trọng” như thế không, dù sao người ngoài đều biết bà cụ giữ cái vòng tay này không cho ai, cô có ngốc nghếch hơn nữa cũng có thể nghĩ ra.

Thứ này chưa biết chừng chính là “đồ gia truyền” của nhà họ Diệp, áp lực như núi, còn bỏng tay hơn cả đồ trang sức bằng vàng của bà nội Tống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 382: Chương 382



Nhưng Diệp Tiểu Muội không phải người xoắn xuýt õng ẹo, bà nội Diệp đã đeo vòng tay cho cô, cô thưởng thức cổ tay của mình, tay trái vòng tay vàng, tay phải vòng tay bạc, đều là kiểu dáng tinh tế cho nên chẳng những không tỏ vẻ cô giống như nhà giàu mới nổi. Ngược lại còn nổi bật lên làn da trắng đẹp đẽ, vẻ đẹp trời sinh của cô, cho nên cô lập tức thay đổi suy nghĩ, khoái trá nhận món quà này, nở nụ cười ngọt ngào ngẩng đầu nói với bà nội Diệp: “Cảm ơn bà nội, cháu nhất định sẽ bảo quản thật tốt.”

Cô cười lấy lòng, bà nội Diệp cũng có chút vui mừng, cười nói: “Bà truyền nó cho cháu chính là cho cháu đeo, không cần quá cẩn thận.” Nói đến đây còn rất nhọc lòng bổ sung thêm một câu: “Bình thường đều phải làm việc, đeo vàng thì lại bất tiện, về sau cứ đeo cái này đi, dù sao cũng không quý giá bao nhiêu, va đập cũng không xót.”

Diệp Tiểu Muội nghe đến đó, mới chính thức vui mừng. Cô đã hiểu rõ tính cách đồng chí Vương Thúy Phân, ngày kết hôn, bảo mẹ cô cho cô đồ trang sức phải kì kèo đến tận sáng sớm hôm nay mới cho, có lẽ mấy ngày nay qua đi, nhất định sẽ yêu cầu cô cất mấy thứ này vào trong rương không cho lộ ra dưới ánh mặt trời.

Ai bảo sau khi kết hôn cô vẫn kiếm ăn ở sân nhà họ Diệp, ở dưới tay đồng chí Vương Thúy Phân chứ, không thoát khỏi ma trảo của bọn họ, cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thôi, vì vậy Diệp Tiểu Muội đã chuẩn bị tiếp tục cụp đuôi sống qua ngày rồi. Nghe thấy bà nội Diệp nói cái vòng tay này để cho cô đeo hằng ngày, cô mới hưng phấn, tươi cười gật đầu: “Vâng, cháu nghe bà nội ạ!”

Cô nể mặt phối hợp như vậy, bà cụ cũng rất hài lòng, lại cười dặn dò vài câu mới cất bước đi.

Lúc này, các thân thích cũng lục tục tới rồi, gian phòng của cô luôn có người ra ra vào vào, bầu không khí náo nhiệt duy trì liên tục đến khi đội kèn xô-na tiếng chiêng trống đón dâu từ đằng xa truyền tới, mọi người mới nghiêm sắc mặt: “Chú rể sắp tới, mau mau đóng cửa lại.”

Đúng vậy, hôn lễ hôm nay còn mời đội đón dâu. Đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân ngoài miệng nói làm đơn giản thôi nhưng lại âm thầm chuẩn bị đầy đủ, gọi rất nhiều chàng trai trong đội làm “dàn nhạc đón dâu”, có điều bọn họ xem như là người bên nhà trai, tối hôm qua địa điểm tập luyện là ở ký túc xá nam của thanh niên trí thức, nghe nói đám thanh niên này náo loạn cả nửa đêm.

Có dàn nhạc rồi, đương nhiên cũng không thể thiếu “xe hoa”, không có Mercedes-Benz, máy kéo trong đội được mời đến, sáng sớm hôm nay, chú Nhị Ngưu đã rửa sạch máy kéo, đầu xe còn buộc một bông hoa đỏ thật to chuẩn bị sẵn sàng.

DTV

Lúc này, chú Nhị Ngưu đã lái máy kéo sạch sẽ như mới, chở chú rể vô cùng cao to đẹp trai xuất phát.

Hôm nay Tống Thanh Huy cực kỳ anh tuấn, đương nhiên là có nhân tố người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, nhưng quan trọng hơn chính là bởi vì anh mặc một bộ quân trang mới tinh, Diệp Tiểu Muội cũng mặc quân trang.

Thanh niên lúc bấy kết hôn phố biến mặc quân trang nhất, nhưng Diệp Tiểu Muội không phải là vì chạy theo mốt mới lựa chọn thứ này, cô còn có lý do, không thể mặc áo cưới thì ít nhất cũng phải mặc váy đẹp chứ. Nhưng mẹ cô nói quần áo mới không thành vấn đề, muốn váy cũng có thể làm cho cô nhưng chỉ có thể dùng màu đỏ, hơn nữa phải là đỏ chót, đỏ nhạt cũng không được, đỏ nhạt là đi bước nữa mới mặc, điềm xấu.

Tuy Diệp Tiểu Muội rất thích khăn quàng cổ đỏ mà cô út Tống tặng cho, nhưng bảo cô mặc một bộ màu đỏ chót thì cô vẫn không hold nổi, ngoài xoắn xuýt ra, cô cơ trí nhớ tới hai bộ quân trang cô mang về từ Bắc Kinh.

Hai bộ quân trang này, một bộ là bà nội Tống hỏi cô Tống lúc chụp ảnh, không phải mới tinh, sau khi cha Tống biết liền cho cô một bộ quân trang mới, hơn nữa còn làm dựa theo kích cỡ của cô. So với quần áo cũ, đương nhiên cô càng thích bộ mới mà cha Tống tặng, chỉ là lúc ở Bắc Kinh cô không nhớ ra để mặc, sau khi về nhà đồng chí Vương Thúy Phân lại ngăn không cho cô mặc, lý do là bây giờ cô không thiếu quần áo để mặc, nếu đã mới tinh thì giữ lại để về sau dùng.

Vương Thúy Phân quả nhiên nhìn xa trông rộng hơn so với Diệp Tiểu Muội, bộ quân trang mới này nhanh chóng phát huy được tác dụng rồi. Nếu không muốn mặc màu đỏ thì hãy mặc quân trang theo trào lưu đi.

Diệp Tiểu Muội quyết định sáng suốt trước nay chưa từng có đã chiếm được sự ủng hộ của đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, Tống Thanh Huy đương nhiên cũng hết sức phối hợp.

Tống Thanh Huy ngồi ở trên máy kéo, phía trước là dàn nhạc mở đường, mọi người diễn tấu sáo và trống, ở trong thôn dạo qua một vòng mới khoan thai chậm rãi hướng về sân nhà họ Diệp.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 383: Chương 383



Sân nhà họ Diệp đã chuẩn bị xong rồi, hai cánh cửa đều đóng thật chặt, quân chủ lực ở cửa là anh em nhà họ Diệp, nhóm cậu cả đương nhiên là xoa tay muốn cho em rể biết tay, không thể dễ dàng đón Tiểu Muội của mình đi như thế được.

Đáng tiếc dàn nhạc đều là các chàng trai thân thể khoẻ mạnh trong đội, đội đón dâu còn có nhóm nam thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Tống Thanh Huy, đội ngũ này có thể nói văn võ song toàn. Mấy anh em nhà họ Diệp dù cho Diệp Quân Hoa ở bên trong cố gắng chặn cửa cũng không chống lại được đám nam thanh niên trí thức đủ trò gian trá này, cửa nhanh chóng bị phá, “khuê phòng” cũng không còn phòng vệ, nam thanh niên đẹp trai nhất đều ở đây, các cô gái đương nhiên không chống lại được.

Đội đón dâu thế như chẻ tre, cuối cùng lại bị hai đứa nít ranh Diệp Đại Bảo và Trương Ngưu Ngưu – con trai chị cả Diệp làm khó.

Trương Ngưu Ngưu lớn hơn Diệp Đại Bảo nửa tuổi, cũng là bảo bối của nhà họ Trương giống Diệp Đại Bảo, đương nhiên cũng được đặt tên hay, nhưng từ trước đến giờ Diệp Tiểu Muội không nhớ được, cho nên hàng ngày đều gọi tên mụ.

Cô gọi tên mụ còn rất đặc biệt, thích thêm họ ở phía trước, có vẻ rất chính thức, Diệp Đại Bảo từ nhỏ đã bị cô làm cho choáng váng, tưởng đó mới là tên của mình. Đoạn thời gian trước nhà họ Diệp xây dựng rầm rộ, anh rể Trương hết sức nhiệt tình qua đây giúp rất nhiều ngày, mang cả con trai cả Trương Ngưu Ngưu theo, cậu nhóc ở nhà bà ngoại vài ngày, nghe nói sau khi trở về cũng hí ha hí hửng tưởng “Trương Ngưu Ngưu” mới là tên chính thức, còn nghiêm túc yêu cầu ông nội bà nội gọi tên chính thức của mình.

Đúng vậy, từ nơi này đã có thể nhìn ra, Trương Ngưu Ngưu và Diệp Đại Bảo giống nhau, chắc chắn thích Diệp Tiểu Muội nhất trong nhà họ Diệp. Nhưng lúc mấy tháng tuổi Diệp Đại Bảo đã thích dán lấy cô út, có lẽ là vì thích sắc đẹp, Trương Ngưu Ngưu sắp đầy ba tuổi rồi, lý do cậu bé thích dì cũng rất đầy đủ: Dì có đồ ăn ngon.

Trước kia Diệp Tiểu Muội từng có trải nghiệm ăn mảnh, nhưng đó không phải là ý định ban đầu của cô, nếu như có thể đường đường chính chính bày đồ mà anh cả Tống tặng cho thì cô không ngại chia sẻ cho người nhà họ Diệp. Nhưng một khi không ăn mảnh thì rất có thể sẽ bị đồng chí Vương Thúy Phân chặt chân, chia ăn còn phải chịu đòn, thật sự không có lợi cho lắm, đương nhiên cô phải lựa chọn ăn mảnh rồi.

Mà sau khi cô từ Bắc Kinh trở về, có thể đường đường chính chính lấy đồ của anh Tống rồi, mẹ cô cũng chỉ thi thoảng nhắc nhở cô tém tém lại một chút, đừng có chưa kết hôn đã ăn đến mức Tiểu Tống thấy sợ, nhưng đồng chí Vương Thúy Phân cũng chỉ nhắc nhở, Diệp Tiểu Muội thật sự lấy về rồi thì bà ấy sẽ không bắt cô trả lại.

DTV

Vương Thúy Phân chẳng những không trả lại đồ, nói không chừng còn thầm vui vẻ ở trong lòng, điều kiện nhà mình rõ ràng là đang với cao, Tiểu Tống không hề khinh thường, ngược lại còn đối tốt với Tiểu Muội như thế, người làm mẹ vợ như bà ấy cũng có phần tự hào.

Nhưng người nhà họ Diệp không ngăn Diệp Tiểu Muội nhận quà nhưng cũng không chịu chiếm lợi nhiều, thi thoảng nếm thử một chút là được, phần lớn đồ ăn ngon đều bảo Diệp Tiểu Muội tự mình nhận.

Bây giờ Diệp Tiểu Muội không lo miếng ăn, thói quen hào phóng đời trước đã trở về, biểu hiện cụ thể ở lúc trong nhà bảo cô trông trẻ con giúp, cô không kiên nhẫn dỗ dành nên thường thường cho chút đồ ăn để chúng nó tự chơi. Chiêu này quả là đại sát khí, nhà họ Diệp và nhà họ Trương đều là nhà có của ăn của để, nhưng giới hạn chỉ là không để trẻ con đói bụng, đám Diệp Đại Bảo còn nhỏ, còn có thể thi thoảng nấu ít canh trứng gà bồi bổ thân thể, nhiều hơn nữa thì không có. Đồ ăn vặt của Diệp Tiểu Muội trong mắt chúng nó quả là món ngon cấp thần tiên, vì ăn mà vô cùng phối hợp, ngoại trừ hai bạn nhỏ vẫn còn b.ú sữa trong lòng mẹ, ngay cả Diệp Đại Muội mới biết nói hai câu đến trước mặt cô út cũng ngoan ngoãn vô cùng.

Không biết đây là tuần hoàn tốt hay là tuần hoàn ác tính, các bạn nhỏ nghe lời, Diệp Tiểu Muội sẽ sảng khoái cho ăn, mà cô càng sảng khoái, bọn nhóc con lại càng thích tỏ vẻ ngoan ngoãn ở trước mặt cô.

Mà hôm nay cô út/dì út phải lấy chồng rồi. Đương nhiên đám nhóc con không biết cái gì gọi là lập gia đình nhưng trước khi đội đón dâu tới, chúng nó đang tỏ vẻ ngoan ngoan bên cạnh Diệp Tiểu Muội. Nhóm thân thích bạn bè thấy tình hình này thì cảm thấy thú vị bội phần, còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội rất được các bạn nhỏ yêu thích (sự thực cũng đại khái như vậy?). Cho nên mọi người hết sức thích thú trêu chọc lũ nhóc kia một hồi, đại ý chính là cô út/dì út sắp kết hôn rồi, sau khi gả cho người ta sẽ không ở cùng với các cháu nữa, có lẽ một năm cũng không được gặp cô út/dì út mấy lần, có thích cô lập gia đình không?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 384: Chương 384



Không gặp được cô út/dì út chẳng khác nào không được ăn ngon, lũ nhóc kia làm sao có thể vui vẻ được? Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, giá trị thù hận cứ như vậy bị kéo lên, lúc Tống Thanh Huy bị đội đón dâu đưa vào, ánh mắt hai cậu nhóc nhìn anh không khác đang nhìn kẻ địch giai cấp là bao - có Diệp Đại Bảo ở đây, chú rể sẽ không nhận sai đâu.

Cộng thêm người lớn đang bên cạnh dỗ dành, chúng nó bèn hung hăng xông lên ôm lấy chân “kẻ địch”, không cho anh vào cửa cướp cô út/dì út đi.

Đội đón dâu đều là một đám độc thân, chưa từng cưới vợ, càng không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, cho nên đám độc thân này không có nghĩa khí lui về sau một bước, để lại Tống Thanh Huy nhìn hai đứa con nít “mọc” ở dưới chân với vẻ mặt ngơ ngác. Chợt làm người trong phòng cực kỳ vui vẻ, anh em nhà họ Diệp ngoài phòng cũng mở mày mở mặt, nhao nhao cổ vũ khích lệ các bạn nhỏ ở bên ngoài.

Đám nhóc được cổ vũ thì càng dùng sức ôm kẻ xấu không buông tay.

Tống Thanh Huy trở tay không kịp, không biết làm sao, không nhịn được nhìn về phía Diệp Tiểu Muội ngồi ngay ngắn trên giường cầu cứu, anh không quen thân mấy với cháu ngoại trai nhà họ Trương, nhưng Diệp Đại Bảo nghe lời cô nhỏ nói nhất, chỉ cần cô nói một câu thì đảm bảo thằng nhóc kia sẽ lập tức buông tay.

Nhưng mà thực tế thì…

Diệp Tiểu Muội: “Ha ha ha ha ha!”

Ở đó chỉ có cô cười lớn tiếng nhất.

Cô dâu cũng không phối hợp như thế rồi, người nhà mẹ đẻ khác đều xem náo nhiệt. Tống Thanh Huy chấp nhận số phận thu tầm mắt lại, quyết định tự cứu.

DTV

Anh đã quen giả heo ăn thịt hổ trước mặt người khác, trên thực tế, hai cậu nhóc cộng lại cũng chưa tới tuổi đến trường kia căn bản không làm khó được anh. Tống Thanh Huy quyết định tiêu diệt từng bộ phận, cúi đầu cười nói với Diệp Đại Bảo: “Đại Bảo...”

Diệp Đại Bảo có thể tính là “tiểu nguyệt lão” giữa Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội, lúc họ còn chưa yêu nhau chính là dựa vào cậu bé đánh yểm trợ hoạt động bí mật. Sau khi xác định quan hệ, nhất là từ Bắc Kinh trở về, Tống Thanh Huy đã trở thành dượng tương lai của bọn nhỏ, đương nhiên sẽ có dáng vẻ bề trên đối với các bạn nhỏ, cộng thêm mỗi lần tới chơi ít khi tay không, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang chút đồ ăn ngon, cho nên nếu như anh không cướp cô nhỏ đi thì thật ra Diệp Đại Bảo cũng rất thích anh, chỉ có điều cô nhỏ ở vị trí đầu, muốn cướp cô nhỏ đi đều là người xấu.

Tống Thanh Huy không nhìn thấy sự thù địch của người bạn nhỏ, anh cho rằng người quen dễ nói chuyện, hứa hẹn với Diệp Đại Bảo trước, chủ động đưa ra thật nhiều lời hứa suông, quả nhiên ở dưới thế công của anh, Diệp Đại Bảo nhanh chóng d.a.o động, chỉ là vẫn không quên giữ vững giới hạn: “Không cướp cô út.”

“Không cướp cô út, về sau dượng và dì đều ở cùng một chỗ với Đại Bảo.” Tống Thanh Huy cam đoan: “Có cần ngoéo tay không nào?”

Ngoéo tay cũng là động tác thương hiệu Diệp Tiểu Muội, Diệp Đại Bảo chợt tước vũ khí đầu hàng, hưng phấn không thôi ngoắc tay cùng Tống Thanh Huy, cha ruột cậu bé ở bên cạnh gọi cũng không trở lại.

Đồng đội duy nhất đã phản bội, đương nhiên Trương Ngưu Ngưu cũng đầu hàng theo, cậu bé còn rất sợ mình bị vứt bỏ, chủ động yêu cầu: “Cháu cũng muốn ngoắc tay.”

Thằng nhóc này không cần lợi lộc gì đã ngoắc tay, mẹ ruột cậu bé ở bên cạnh dở khóc dở cười, nghĩ lại lại có chút vui mừng, khen Diệp Tiểu Muội: “Em rể đúng là người làm công tác văn hoá có khác, không ngờ lại biết dỗ trẻ con như thế, còn hơn rất nhiều người đàn ông đã làm cha, chị thấy về sau em sẽ rất nhẹ nhàng đấy.”

Từ lúc Tống Thanh Huy còn chưa biểu lộ “lòng muông dạ thú” đã không ngừng đến sân nhà họ Diệp, thi thoảng cũng sẽ trêu hai bạn nhỏ nhà họ Diệp, sau đó xác định quan hệ thì càng không coi mình là người ngoài, những người khác nhà họ Diệp đều đã từng thấy anh dỗ trẻ con, ngược lại không thấy lạ đối với cảnh tượng này.

Sau khi chị cả Diệp lập gia đình thì ít khi về nhà mẹ đẻ, ngày lễ ngày tết trở về nán lại, Tống Thanh Huy cũng sẽ biết điều không chọn ngày này tới cửa quấy rầy, cho nên đây là lần đầu tiên chị cả Diệp thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy Tiểu Muội quả thật có bản lĩnh. Em rể vừa nhìn giống như rồng phượng trong loài người, gia đình cũng quả thực rất lợi hại, Tiểu Muội gả tới đó có thể ăn ngon uống đã rồi, không ngờ tình cách em rể còn tốt như thế, có kiên trì còn có cách dỗ trẻ con như thế, thật sự là đàn ông tốt đốt đèn lồng cũng không tìm ra. Chị cả Diệp bỗng chốc có muôn vàn cảm xúc.

Những người khác cũng có cách nhìn giống vậy, đều không ngờ thanh niên tri thức Tống có hình tượng như vậy lại còn biết dỗ trẻ con, quả thực mở rộng tầm mắt. Sau khi chị cả Diệp “vạch trần”, bọn họ mới nhận ra, nhao nhao trêu ghẹo cô dâu có phúc, người lớn tuổi hơn thì nói chuyện sẽ lộ liệu, ví dụ như mợ hai nhà họ Diệp đã lớn tiếng trêu ghẹo trong phòng: “Tiểu Muội quả là có phúc, các cháu vẫn còn chưa sinh con mà Tiểu Tống đã biết dỗ trẻ con như vậy, về sau có trẻ con thì để Tiểu Tống trông là được rồi.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 385: Chương 385



Mặc dù không có đạo lý người đàn ông trông con nhưng đây là hiện trường hôn lễ, đương nhiên là thích nói như thế nào thì nói như thế, cho nên mọi người nhao nhao góp vui, khiến cho Tống Thanh Huy dắt hai bạn nhỏ đã làm phản trở thành một phe với anh không biết nên làm gì - lúc này “tiến công” dường như đã bị bọn họ lấy ra nói đùa rồi.

Tống Thanh Huy tiến thoái lưỡng nan không nhịn được lại một lần nữa lặng lẽ nhìn về phía Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội vẫn không khiến anh “thất vọng”, cô nhóc kia đang hai mắt tỏa ánh sáng, có vẻ cũng rất tán thành quan điểm của mọi người.

Tống Thanh Huy ít nhiều có chút xấu hổ, Diệp Tiểu Muội đúng là kéo chân sau chuyên nghiệp. Nhưng ngày hôm nay cô ăn diện vô cùng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đẹp đẽ lại phối với ánh mắt này, chợt có cái vẻ rực rỡ đến mức phải ngoái lại nhìn, anh cũng không nhịn được chăm chú nhìn thêm, sau đó cảm xúc trong lòng nháy mắt tiêu tan thành mây khói, không giận nổi nữa.

Mà Diệp Tiểu Muội còn đang tính toán mặt tốt theo ý mình muốn, nghe mọi người trêu ghẹo cô đột nhiên có cái ý tưởng to gan - khi kết hôn tất phải sinh con, cô đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, bây giờ sẽ không ỷ vào anh cả Tống dung túng liền được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng trước đây cô không bận tâm về việc sinh con trai hay con gái, dù sao cô phải dùng hành động thực tế để ủng hộ kế hoạch hoá gia đình. Bây giờ Diệp Tiểu Muội nhìn anh Tống thông thạo dỗ trẻ con, nhận ra tốt nhất cô nên sinh con trai, anh cả Tống biết trông trẻ con như thế, cô có thể dùng lý do “nam nữ thụ thụ bất thân” ném con cho anh Tống trông.

Như vậy thì sinh đẻ con xong cô chỉ phụ trách chơi, anh Tống phụ trách chuyện ăn uống giải quyết của bạn nhỏ, nghĩ thôi đã thấy hay rồi. Diệp Tiểu Muội dường như đã thấy cuộc sống hạnh phúc tương lại, mặt mày tươi cười như nở hoa. Đương nhiên cô biết chuyện sinh con trai hay con gái cô không quyết được, nhưng cũng không ảnh hưởng cô cầu nguyện từ bây giờ, ngộ nhỡ sinh được con trai đúng như ý muốn thì quá may mắn rồi.

Hơn nữa Diệp Tiểu Muội không có ý định sinh con sớm như vậy, kết hôn sớm cũng không sao, sinh con thì phải ít nhất là dăm ba năm nữa mới suy nghĩ, dù sao bây giờ cô đang tuổi thanh xuân, năm ba năm sau cũng mới hơn hai mươi, thật ra trì hoãn bảy tám năm cũng có thể, khi đó chắc đang đề xướng “kết hôn muộn sinh nở muộn, con cái mới được sinh ra và nuôi dưỡng tốt”, thanh niên thời đại mới nên tích cực hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia mà.

Diệp Tiểu Muội càng nghĩ càng hay, Tống Thanh Huy không trì hoãn nữa, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận tiến lên “xông cửa”, quả nhiên không thể đột phá trùng vây đi tới bên cạnh cô dâu. Tống Thanh Huy bị “người nhà vợ” ngăn cản ở ngoài vòng vây, mọi người còn đang ra đề khó thử thách sự thật lòng của anh. Hoạt động thú vị như vậy đám thanh niên làm sao có thể bỏ qua chứ? Thế là cuối cùng đội đón dâu của anh đều phản bội cả, câu hỏi càng ngày càng “mốt”, cái gì mà tài chính trong nhà ai quản, ai chịu trách nhiệm giặt quần áo nấu cơm.

Tuy là mấy câu hỏi này hiếm thấy nhưng anh cả Tống có lòng cầu sinh rất mạnh vẫn cho ra đáp án hoàn mỹ. Đáng tiếc anh không gặp cô dâu tầm thường, Diệp Tiểu Muội không hề thẹn thùng bằng lòng gả cho anh mà lại cười đắc ý biểu thị: “Thế em sẽ cho là thật đấy nhé.”

Tống Thanh Huy: ...

Đột nhiên có loại dự cảm xấu.

DTV

Quả nhiên đoàn độc thân sau lưng chợt kích động, so với người nhà mẹ đẻ nghiêm túc còn vội vã la lên: “Có nghe thấy không, ngay cả cô dâu cũng không tin lời cam đoan đầu môi của anh, còn không mau lấy bút viết một tờ giấy cam đoan chính thức!”

Không đợi Tống Thanh Huy giải thích anh không mang theo giấy bút, Sở Hàm trong đám người đã lặng lẽ đưa giấy ghi chép và bút máy luôn mang bên mình qua, sau đó lặng lẽ giấu mình đi.

Dưới sự kiên quyết của người phe mình, Tống Thanh Huy đã viết bức thư hiệp nghị “nhục nước mất chủ quyền” này.

Bỏ ra “cái giá thảm thiết”, cuối cùng Tống Thanh Huy cũng đột phá vòng vây đi tới bên cạnh Diệp Tiểu Muội, lúc này Diệp Tiểu Muội đang hớn hở cầm giấy cam đoan bỏ vào trong cái túi nhỏ của cô, cái túi này chuyên dùng để chứa tiền mừng, có thể thấy cô “quý trọng” phần hiệp nghị này cỡ nào.

Đáng tiếc đã quá năm quan, trảm sáu tướng rồi mà Tống Thanh Huy vẫn không thể đón cô dâu đi, bởi vì phải ăn cơm trưa trước.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 386: Chương 386



Tựa như đã tính trước thời gian, bên này mới vừa náo xong, đại biểu phòng bếp đã tới đây gọi mọi người ăn cơm, Diệp Tiểu Muội đắc ý vênh váo, vô thức muốn đứng lên đi ăn cùng mọi người thì bị chị họ hai bên cạnh vội vàng ấn trở về. Cô dâu chưa qua cửa thì không thể xuống đất, chị dâu họ hai không nói như vậy mà cười híp mắt trêu ghẹo: “Tiểu Muội, dù cho em muốn đi cùng chú rể cũng không thể gấp gáp như vậy, phải để mọi người ăn no cơm mới có sức lực tiễn em.”

Chị dâu họ hai giọng lớn, người đã chạy tới sân cũng nghe thấy, lập tức nhao nhao dừng bước quay đầu lại xem, còn có người coi lời chị dâu họ hai nói là thật, chợt ồn ào cười to.

Cô dâu “sốt ruột” như thế đúng là lần đầu trông thấy.

Người ngoài có thể hiểu lầm ý định của Diệp Tiểu Muội chứ Tống Thanh Huy thì quá rõ ràng, cô nhóc kia là vì nghe thấy đồ ăn mới không ngồi yên đấy.

Mặc dù biết Diệp Tiểu Muội sẽ không lúng túng, nhưng anh vẫn không nhịn được nói nhỏ như trấn an: “Tiểu Muội, em ở nhà chờ một chút, anh sẽ lấy cơm qua đây cho em.”

Mặc dù phần lớn người đã đi ra nhưng đám chị dâu cả Diệp còn chưa đi, nghe nói như thế, chị dâu cả Diệp không chút khách sáo cười vang nói: “Em rể, chị biết em xót vợ nhưng cũng phải đợi Tiểu Muội vào cửa nhà em hãy từ từ xót chứ? Bây giờ Tiểu Muội còn chưa qua cửa, nên để người nhà mẹ đẻ bọn chị lo bữa cơm này.”

Phong thủy luân chuyển, cô dâu và chú rể luân phiên bị lấy ra làm trò đùa, Tống Thanh Huy không có da mặt dày như Diệp Tiểu Muội, chỉ có thể chạy trối c.h.ế.t dưới ánh mắt hài hước của đám chị dâu cả Diệp, không dám nói đưa cơm cho Diệp Tiểu Muội nữa.

Tống Thanh Huy đã bị chị dâu cả Diệp nói cho mặt đỏ tới mang tai, đi ra mà không hề chống cự, Diệp Tiểu Muội đã biết đồ ăn không thể trông cậy vào anh được. Cô nghĩ chắc bữa trưa cũng là do một trong hai bà chị dâu chịu trách nhiệm đưa tới cho cô, cho nên khi mọi người đều đã đi, chỉ còn một mình cô ở trong phòng thì Diệp Tiểu Muội tràn đầy phấn khởi bắt đầu đếm tiền mừng.

Thân thích bên nhà họ Diệp cũng coi là điều kiện bình thường ở nông thôn, không đến mức nghèo tới nỗi nhà chỉ có bốn bức tường, đương nhiên cũng không có nhiều tiền, cho nên túi tiền mừng của mọi người cũng chỉ là tấm lòng mà thôi. Diệp Tiểu Muội mở hồng bao ra, phần lớn đều là một hào hai hào, thậm chí còn có năm xu tám xu nữa. Diệp Tiểu Muội đều có thể tính ra, cô nhận nhiều tiền mừng như vậy ước chừng cộng lại cũng chỉ được mấy đồng.

Đúng là làm người thấy đau lòng người nghe rơi lệ mà.

Nhưng Diệp Tiểu Muội vẫn đắm chìm trong kh*** c*m mở hồng bao, không chú ý tới mẹ cô đã đẩy cửa vào nhà.

Trước đó Vương Thúy Phân đã bận việc cho tới trưa, ăn cơm sáng xong, ở phòng bếp rửa chén rửa rau không ngừng để chuẩn bị bữa tiếp theo, người giúp đỡ sau bếp ai nấy đều bận rộn tối mặt tối mày, Vương Thúy Phân là nữ chủ nhân, thỉnh thoảng còn phải ra phía trước chiêu đãi bạn bè thân thích, các bề trên như các cậu nhà mẹ bà ấy cũng tới, người ta nể mặt biết bao, bà ấy nhất định phải tự mình chiêu đãi mới tính là tận tâm; bề trên nhà mẹ đẻ đã quan tâm thì bên nhà chồng đương nhiên cũng không thể bỏ qua, cho nên Vương Thúy Phân bận rộn chỉ thiếu nước phân thân, căn bản không thể lo được cho Diệp Tiểu Muội trong nhà.

Cuối cùng cũng làm xong cơm trưa mà không chậm trễ, khách khứa đằng trước nhao nhao ngồi xuống, sau bếp cũng được lấy hơi, Vương Thúy Phân không để ý tới chuyện này nữa, trực tiếp múc một bát thức ăn mới ra lò rồi hối hả trở về nhà. Khách khứa đằng trước để cha xấp nhỏ và mấy anh em thằng cả tiếp đãi, bà ấy thực sự không yên tâm về tiểu tổ tông không bớt lo trong nhà kia, phải trở về liếc mắt một cái mới có thể yên lòng.

DTV

Sau đó bà ấy liền thấy Diệp Tiểu Muội len lén đếm tiền mừng ở trong phòng, quả nhiên không trông là nhảy lên lật nóc nhà ngay!

Vương Thúy Phân sừng sộ lên, trầm giọng hỏi: “Con đang làm gì đấy?”

Diệp Tiểu Muội giật mình hoảng sợ, nhanh chóng quét hồng bao và tiền mặt vào trong túi như khi còn đi học lén xem tiểu thuyết, sau đó ngẩng mặt lên cười lấy lòng đồng chí Vương Thúy Phân: “Mẹ, sao mẹ lại về rồi?”

Bị bắt tại trận, Diệp Tiểu Muội ít nhiều cũng có chút chột dạ.

Đời trước, từ trước đến giờ đại tiểu thư Diệp không phát hiện mở quà trước mặt có gì không đúng, bề trên cho hồng bao quả thực cũng không tiện mở ra ngay lúc đó, nhưng xoay người đi thì hoàn toàn không thành vấn đề, cô lén nhìn tiền lì xì ngay trước mặt ông nội bà nội cũng chưa từng bị nói, mãi đến khi chuyển kiếp mới phát hiện chỉ cách có ba mươi năm mà lúc này lại có nhiều chú ý và quy củ như vậy, cô tự do tự tại đã quen, bình thường hay bị mẹ mắng bởi những việc nhỏ đến to đầu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 387: Chương 387



Vương Thúy Phân quản nghiêm đương nhiên là có chỗ tốt, chí ít Diệp Tiểu Muội trên cơ bản đều biết những quy củ kiêng kị gì đó của niên đại này, nhưng cô thật sự là một người coi trời bằng vung, hiểu rõ thì hiểu rõ, không có nghĩa là cô muốn tuân thủ. Tựa như lúc này, cô cũng biết trong nhà ra ra vào vào, lúc nào cũng có thể có người vào xem cô, ngộ nhỡ bị người ngoài nhìn thấy cô dâu như cô lại hớn hở ở trong phòng đếm tiền thì nhất định sẽ để lại cái danh kẻ ham tiền.

Nhưng Diệp Tiểu Muội lại không hề sợ chút nào, nói trắng ra là nội tâm của cô không có loại sợ hãi này, chỉ có bị cha mẹ bắt quả tang mới có thể hối hận sợ hãi một cách lễ phép, lời đồn đại tệ hại không thể làm cô ăn ít một chén cơm, nhưng bàn tay hoặc là gậy của mẹ già đánh vào người thì lại đau lắm.

Lúc không thấy liền nhảy lên mái nhà lật ngói, thấy bà ấy vừa trở về là tỏ vẻ mặt ngoan ngoãn, Vương Thúy Phân vừa tức vừa bó tay với cô con gái xảo quyệt này, ngày đại hỉ không thể đánh chửi, bà ấy chỉ có thể hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Tiểu Muội, vừa bưng chén đũa tiến lên vừa cắn răng nói: “Một chút tiền thôi đã khiến con thành như vậy, mẹ thấy lúc rảnh rỗi thì nhớ giao cho Tiểu Tống đi, về sau tiền trong nhà không thể giao vào tay con được.”

Diệp Tiểu Muội thu dọn hiện trường sạch sẽ, tự nhận đã vạn sự đại cát, hoàn toàn không để lời hung dữ của mẹ cô ở trong lòng, kho bạc nhỏ của cô rất phong phú, “thư hứa hẹn” của anh cả Tống cũng ở trong túi của cô, về sau trong nhà do cô định đoạt rồi ~

Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Muội ít nhiều có chút hưng phấn khi xoay người là có thể làm chủ, nhận lấy bát to từ trong tay mẹ già thì càng vui mừng hớn hở, ngoạm miếng thịt lớn tự nhận là hết sức tiêu sái. Lúng túng là cô không ăn hết, vẫn chưa ăn được phân nửa đã vuốt bụng no căng rồi.

DTV

“Đưa cho mẹ đi.” Hôm nay rượu và thức ăn phong phú, khách khứa ăn ngon, Vương Thúy Phân cũng không muốn bạc đãi con cái nên hơn một nửa thức ăn múc cho Diệp Tiểu Muội đều là thịt, không ngờ con nhóc này vẫn không có chí tiến thủ như thế, có thịt mà không ăn hết. Vương Thúy Phân dở khóc dở cười nhận lấy bát, cũng không ngại đây là đồ con gái ăn còn dư lại, nhanh chóng ăn hết thức ăn còn dư lại, sau đó nhìn Diệp Tiểu Muội ngồi cũng không ngay ngắn, rầu rĩ nói: “Mẹ phải đi ra đằng trước chiêu đãi khách, một mình con ở yên trong phòng đi, đừng làm trò gì mờ ám nữa, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại đấy.”

Diệp Tiểu Muội đang tựa ở trên gối thả lỏng, cô ngồi ở trên giường cả buổi sáng, tuy là không cần làm gì cả nhưng mà thời gian dài cũng khổ cực, cho nên thừa dịp không có ai thì ở trên giường thả lỏng gân cốt, nghe thấy mẹ già không yên lòng căn dặn cũng không quá bận tâm phất tay: “Yên tâm đi, con sẽ nghe lời ạ.”

Vương Thúy Phân nghĩ thầm càng như vậy bà ấy càng không yên lòng.

Nhưng bà ấy ở đằng trước cũng không nghe được cái gì không tốt, trên đường bưng đồ ăn trở về lại bị chị dâu nhà mẹ đẻ kéo lại khen một trận, nói Tiểu Muội càng ngày càng trưởng thành, còn hoạt bát phóng khoáng hơn khi con bé, thảo nào có thể được gả đến thành phố lớn vân vân. Lúc đó Vương Thúy Phân không nghĩ kỹ, hiện tại vừa suy tư, chắc cũng hơi ám chỉ Tiểu Muội không giữ ý ngượng ngùng mà một cô gái nên có?

Vương Thúy Phân nhìn khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời của Diệp Tiểu Muội liền không hề hoài nghi chút nào, đây đúng là chuyện mà Tiểu Muội nhà bà ấy có thể làm ra, sau đó lại tận tình dặn dò một trận, phải ngượng ngùng dè dặt, không nhịn được thì cúi đầu cười, tuyệt đối không được hùng hùng hổ hổ lộ hết hai hàm răng cho người ta xem vân vân.

Diệp Tiểu Muội gật đầu ra vẻ rất nghe lời dạy bảo, trên thực tế căn bản không hề để ý, bình thường cô có thể miễn cưỡng giả bộ thục nữ nhưng hôm nay phấn khởi như thế, làm sao cô có thể đoan trang cho được, không hả hê khoe khoang thì không phải là phong cách của cô.

Dù sao Diệp Tiểu Muội cũng đã quyết định thế nào thoải mái thì làm thế ấy.

Hai giờ chiều, các cô gái đều đã trở về phòng trò chuyện hơn một giờ cùng Diệp Tiểu Muội, các nam đồng chí lúc trước mới cơm nước no nê, ai nấy uống đến mức mặt đỏ gay, khua chiêng gõ trống chính thức tới đón dâu.

Buổi sáng họ đã thành công thông qua cửa, bây giờ tất nhiên đã thông suốt, lúc chú Nhị Ngưu lái máy kéo buộc hoa đỏ đến cửa nhà họ Diệp lần nữa, “người nhà mẹ đẻ” ở trong phòng của Diệp Tiểu Muội đều ngồi không yên, mọi người nhao nhao đi ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ còn mấy người Vương Thúy Phân ở trong phòng trông nom. Anh cả Diệp nhanh chóng đi vào, anh ấy cũng uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cõng Diệp Tiểu Muội khỏi giường rất vững vàng, bước từng bước đi tới cửa, người nhà mẹ đẻ theo sát phía sau, theo Diệp Quốc Hoa đi ra ngoài.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 388: Chương 388



Dù cho biết sau khi lập gia đình Diệp Tiểu Muội vẫn ở nhà mẹ đẻ nhưng tóm lại về mặt tình cảm thì đã lấy chồng và chưa lấy chồng không giống nhau, nhất là lúc này, Vương Thúy Phân mở to mắt nhìn thằng cả cõng Tiểu Muội đi ra ngoài, dường như rời khỏi cái cửa nhà này thì không còn là con gái út bảo bối của bà ấy nữa vậy, trong lòng không khỏi đau xót, viền mắt liền đỏ lên.

Nhưng Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không có tâm trạng này, cô ở trên lưng anh cả, phạm vi nhìn cực kỳ rõ ràng, nhìn cửa nhà họ Diệp bây giờ “đông nghịt người” thì giật mình không nhịn được mà há to miệng - nhiều người quá!

Dù cho vẫn chưa ra khỏi gian nhà, Diệp Tiểu Muội cũng biết khách khứa hôm nay cực kỳ nhiều, chỉ riêng đội quân tóc dài đến phòng cưới ở cùng cô thôi cũng đã rất đông rồi, trong phòng ồn ào náo nhiệt đến mức không chen lọt, còn rất nhiều người trò chuyện ở trong sân cho thông khí.

Nhưng dù cô có chuẩn bị tâm lý thì lúc đối mặt với cảnh người xe nườm nượp này vẫn có chút trở tay không kịp, không chỉ có thân thích bạn bè mà toàn thôn nam nữ già trẻ hầu như đều tụ tập ở cửa, có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường – thậm chí Diệp Tiểu Muội nhìn thấy có đội viên ôm cả bạn nhỏ mới mấy tháng tuổi ra, đúng là không bỏ bất kỳ một cơ hội xem náo nhiệt nào mà, nhỏ như vậy biết đang náo nhiệt cái gì ư?

Bạn quá nhỏ không rõ ràng lắm, lũ trẻ lớn hơn một chút lại rõ ràng, lúc cô dâu còn chưa đi ra, đám nhóc này đã vây quanh xe không ngừng đùa giỡn với chú rể trên xe, bắt đầu vỗ tay gọi “cô dâu đi ra rồi” “cõng cô dâu rồi” “cô dâu thật xinh đẹp”. Không biết có phải là được người lớn dạy hay không, đợi anh cả Diệp dựa theo quy củ đặt Diệp Tiểu Muội lên người Tống Thanh Huy, đám oắt con này lại theo ở phía sau ồn ào “chú rể ôm cô dâu rồi” “Ngượng ngùng xấu hổ”.

Hiện trường chợt cười to ầm ĩ, Tống Thanh Huy bị họ trêu ghẹo đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tay chân luống cuống cứng ngắc ở nơi đó.

Diệp Tiểu Muội lại rất tự tại, trước tiên điều chỉnh tư thế ngồi ở trên đùi anh Tống, có thể cảm nhận được dưới thân anh lập tức cứng ngắc, cô không hề để ý, đổi xong tư thế tương đối thoải mái, cô bèn cúi đầu nhìn đám người phía dưới, góc nhìn này giống như lãnh đạo lớn, Diệp Tiểu Muội lập tức có chút hăng hái, chẳng những không ngại ngùng, ngược lại còn mỉm cười với bên dưới, nếu không phải là biết không phù hợp với hoàn cảnh thì thậm chí cô còn muốn vẫy tay với mọi người theo tư thế của lãnh đạo.

DTV

Vương Thúy Phân thấy thế, chẳng còn gì không nỡ nữa, chỉ còn lại sự cam chịu, con nhóc kia quả nhiên không nghe lọt lời bà ấy nói.

Lúc này Tống Thanh Huy cũng đã tỉnh táo lại, Diệp Tiểu Muội không an phận lộn xộn ở trên người anh, anh thật sự rất sợ cô không cẩn thận ngã từ trên máy kéo xuống, đành phải lặng lẽ đỡ lấy eo của cô.

Cô dâu chú rể ngồi vững vàng rồi, chú Nhị Ngưu từ từ chạy xe, mấy người anh hai Diệp cũng đã sớm đốt xong pháo, kèm theo tiếng pháo đùng đoàng, “xe hoa” náo nhiệt đi ra ngoài. “Dàn nhạc” trước xe máy kéo không ngừng diễn tấu làm hết phận sự, phía sau còn có nhóm nít con và thân thích bạn bè tham gia góp vui đi theo, Diệp Tiểu Muội thật sự tò mò họ muốn đi đâu, không khỏi ngoảnh lại hỏi anh Tống.

Tống Thanh Huy nhẹ giọng nói cho cô biết: “Đi một vòng ở chung quanh rồi trở về.”

Anh đã rất chú ý rồi, nhưng hôm nay hai người bọn họ được vây quanh, một chút mờ ám đều bại lộ ở trong tầm mắt của mọi người, động tác nhỏ này vẫn khiến người phía sau cười vang nói: “Chú rể và cô dâu kề tai nói nhỏ kìa, nói gì thế nhỉ?”

Tuy là đối thoại rất bình thường nhưng bị người ta đùa cợt cũng khiến cho Tống Thanh Huy cảm thấy thẹn thùng gấp bội, không chịu mặc theo tính cách của Diệp Tiểu Muội nữa, vội vàng yêu cầu cô ngồi yên đừng nhúc nhích.

Cứ náo nhiệt như vậy xoay vòng một giờ, chương trình xe hoa dạo phố đã kết thúc viên mãn, máy kéo lại dừng ở cửa sân nhà họ Diệp, lần này không ai giúp Tống Thanh Huy cõng cô dâu nữa, phải tự anh “ôm vợ về nhà”, cô dâu đã “vào cửa” rốt cục có thể xuống đất rồi. Diệp Tiểu Muội lại ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, dựa theo quy trình lúc này nên thay quần áo khác, còn phải sửa lại lớp trang điểm đi ra mời rượu, đáng tiếc điều kiện không cho phép, Diệp Tiểu Muội đành phải dặm phấn, đi nhà vệ sinh gì đó, sau đó nắm tay anh Tống đến phía trước mời rượu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 389: Chương 389



Cơm tối mở cỗ lúc năm giờ, rất nhiều thân thích phải ăn sớm chút gì đó rồi đi, đôi vợ chồng mới cưới phải mời bọn họ trước, kính hết từng bàn như vậy thì trời cũng tối, hoạt động làm người ta hưng phấn cũng tới rồi - náo động phòng.

Đội đón dâu thông thường đều là quân chủ lực náo động phòng, trước khi náo họ cũng cho chú rể cô dâu một chút thời gian chuẩn bị, chủ yếu là họ còn chưa thương lượng xong cách chơi.

Vẫn là người thành phố tương đối thành thạo chơi trò này, một nhóm nam thanh niên trí thức mồm năm miệng mười đưa ra đủ loại trò, đám nhóc trong đội nghe được hưng phấn không thôi, cứ như vậy trò chuyện sôi nổi ở trước quán cơm, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy thì bị đồng chí Vương Thúy Phân “nhốt” vào phòng tân hôn.

Vương Thúy Phân không phải thật sự muốn họ làm cái gì, chủ yếu là lúc này còn có bà con hàng xóm ở trong sân vô giúp vui. Bà ấy đã nhìn ra, con rể và con gái, một người da mặt mỏng, một người da mặt quá dày, bà ấy cảm thấy đều không tốt, nếu Tiểu Tống và Tiểu Muội có thể đổi cho nhau thì hoàn mỹ rồi.

Đáng tiếc không đổi được, bà ấy dứt khoát đẩy người vào trong nhà, kẻo lại để lúc Tiểu Tống bị họ trêu ghẹo đến mức mặt đỏ tới mang tai, mà con nhóc Tiểu Muội kia vẫn ngốc nghếch ở bên cạnh phụ họa - hình ảnh kia quá đẹp rồi.

Cho nên dưới sự sắp xếp của Vương Thúy Phân, ầm ĩ cả ngày trời, cho tới bây giờ Tống Thanh Huy mới có cơ hội ở riêng với Diệp Tiểu Muội.

Thật ra nếu nói ở riêng thì từ Bắc Kinh trở về họ đã không có rồi, trước khi trở về thăm người thân còn có thể mượn cơ hội phụ đạo cho Diệp Tiểu Muội để hẹn hò một lát, trước nữa thì họ còn có thể lén lút hẹn gặp, bây giờ đã định danh phận rồi, những hoạt động này đều bị hủy bỏ, bởi vì việc hôn nhân mà hơn một tháng nay anh bận tối mày tối mặt, không có lòng dạ nào nghĩ đến tình trường.

Bây giờ cuối cùng lại có “thế giới của hai người”, Tống Thanh Huy nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Thân phận của bọn họ đã hoàn toàn khác rồi, ngẫm lại cứ cảm thấy giống như đang nằm mơ, vừa mở mắt đã có bạn đời, e rằng không lâu về sau họ sẽ có đứa con đáng yêu.

DTV

Lúc này, Tống Thanh Huy mới như sống lại, rốt cục cũng có tâm trạng căng thẳng hưng phấn. Thật ra ban ngày anh giống như là một con rối đeo dây, làm chuyện gì, nói chuyện gì, tỏ biểu cảm gì đều giống như có người đang khống chế, bản thân anh hoàn toàn không có suy nghĩ, mãi đến lúc này mới tìm về trạng thái thực sự, nhận thức vô cùng rõ ràng rằng họ đã kết hôn rồi.

Cho nên anh nhớ mình nên nói gì đó với Tiểu Muội, không phải loại hứa hẹn mà buổi sáng nói cho mọi người nghe mà là xuất phát từ nội tâm, thật lòng thật dạ muốn bày tỏ đối với cô, chỉ là từ trước đến giờ anh chưa từng nói lời như vậy, cần phải nghĩ sẵn trong đầu thật kỹ, bầu không khí trong chốc lát trầm mặc xuống.

Suy nghĩ một hồi, Tống Thanh Huy mở miệng chuẩn bị trình bày, chỉ là còn chưa lên tiếng, Diệp Tiểu Muội đã không kiềm chế được đứng dậy, đi tới cửa sổ như kẻ gian, cẩn thận từng li từng tí vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.

Tống Thanh Huy đành phải nuốt lời trở về, ít nhiều có chút tò mò theo sau: “Em đang nhìn cái gì thế?”

“Xuỵt, nói nhỏ thôi.” Diệp Tiểu Muội rất khẩn trương quay đầu lại, buông rèm cửa sổ xuống kề tai nói nhỏ với anh: “Xem xem mẹ em có đang nhìn chằm chằm chúng ta hay không.”

Lúc này Tống Thanh Huy còn có chút ảo tưởng đối với Diệp Tiểu Muội, cho là có lẽ cô cũng giống như mình, cũng muốn nói những lời riêng tư không nói cho người ngoài mới cẩn thận như vậy.

Còn có cái gì đẹp đẽ kỳ diệu hơn so với cảm giác thần giao cách cảm chứ? Tống Thanh Huy lập tức có muôn vàn tình cảm thắm thiết xông lên đầu, tiến lên một bước nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô, lời như vậy đương nhiên không thể để cho con gái mở miệng trước, nhưng mà anh còn chưa kịp nói, tiếp đó đã thấy Diệp Tiểu Muội duyên dáng nói ở trước ngực: “Mẹ em không chú ý đến chúng ta, thật tốt, em có thể đi đổi cái váy rồi, ngày quan trọng như vậy em không muốn mặc một bộ quần áo từ sáng đến tối đâu.”

Tống Thanh Huy: ...

Gì mà lúc này im lặng là vàng, thì ra đều là ảo giác của anh. Mà anh đã sớm biết Diệp Tiểu Muội có tính cách thế nào, vì sao vẫn khăng khăng ôm ảo tưởng đối với cô?

Tống Thanh Huy lại một lần nữa nhắc nhở mình một cách sâu sắc và triệt để, Diệp Tiểu Muội đã hí ha hí hửng chạy đi lục ngăn tủ, lục bộ váy làm cho cô đi Bắc Kinh ra.
 
Back
Top Bottom