Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 360: Chương 360



Tống Thanh Huy cũng không nhịn được muốn cười, Tiểu Muội trò chuyện một chút lại nói tới nhà vệ sinh, rốt cuộc cô oán niệm cỡ nào đối với nhà vệ sinh ở quê nhà vậy.

Có điều sự giới thiệu sinh động lần này của Diệp Tiểu Muội vẫn thật sự khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người nhà họ Diệp, bọn họ không đi tới Bắc Kinh, không nghĩ tới người thành phố lớn lại trải qua cuộc sống thần tiên như vậy, lập tức đều trưng vẻ mặt nóng bỏng nhìn Tống Thanh Huy tìm kiếm đáp án. Vì thế anh cũng phối hợp gật đầu: "Lần này Tiểu Muội nói đều là sự thật."

Khẽ đồng ý lời giải thích của Diệp Tiểu Muội "thích khoác lác" với cha mẹ vợ, mới tiếp tục giải thích: "Có điều cũng không phải người nào cũng có điều kiện này, trong thành phố không có đất ở rộng rãi giống chỗ chúng ta, phần lớn nhà trong đơn vị chỉ mấy chục mét vuông, người một nhà chen chúc vào nhau đều không ở được, cũng không có cách nào xây nhà vệ sinh phòng tắm gì đó ở trong nhà."

Nghe đến đó Diệp Tiểu Muội không có ngớ nga ngớ ngẩn, ngược lại anh cả Diệp ngốc nghếch hỏi: "Vì thế phần lớn người vẫn tắm ngay trong nhà mình như bọn anh phải không?"

DTV

Tống Thanh Huy bật cười nói: "Cũng không phải, bên ngoài sẽ có nhà tắm riêng, đơn vị cũng sẽ phát phiếu tắm, cầm phiếu là có thể đi vào tắm miễn phí, Bắc Kinh lạnh hơn chỗ chúng ta nhiều, người già trẻ ở nhà tắm rất dễ bị lạnh."

Anh cả Diệp nghe vậy cả khuôn mặt ngóng trông: "Người thủ đô rửa ráy mà còn có thể đi vào nhà tắm, thật an nhàn, so với bọn họ trong huyện chúng ta đều là đồ nhà quê, dù sao trong huyện cũng không có nhà tắm."

Ngược lại anh ấy rất thiết thực, không ước ao điều kiện ưu việt của nhà bà nội Tống, cuộc sống hạnh phúc bình thường của dân chúng Bắc Kinh đã khiến anh ta rất ước ao, nhưng nhà họ Diệp còn có người thực tế hơn anh cả Diệp, anh hai Diệp đắc ý cảm thán: "Theo em thấy, Bắc Kinh còn không bằng quê chúng ta, mấy chục mét vuông cũng chỉ to bằng sân nhà chúng ta, người một nhà chen vào trong căn nhà nhỏ như vậy, làm sao ở được?"

Nói thêm gì nữa lại bại lộ chuyện người trong nhà ếch ngồi đáy giếng, anh ba Diệp không có bị Bắc Kinh phồn hoa mê muội phản ứng rất nhanh, đúng lúc kéo câu chuyện trở lại, anh ấy quay đầu lại nói với Vương Thúy Phân: "Mẹ, nếu không chờ lát nữa nấu nồi nước nóng cho Tiểu Muội đi? Ngày hôm nay tắm hay là ngày mai tắm cũng là tắm."

Thực ra khi Diệp Tiểu Muội nói chuyện với Tống Thanh Huy, Vương Thúy Phân cũng đã quyết định đồng ý nấu nước nóng cho cô, chủ yếu là cảm thấy Tiểu Muội ở nhà chồng tắm rửa cần mẫn, nhất định là bởi vì người thành phố đều thích sạch sẽ, bà ấy cũng không để Tiểu Tống cảm thấy Tiểu Muội nhà bọn họ lôi thôi. Chỉ có điều Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy một xướng một họa nói chuyện ở Bắc Kinh, trong giây lát Vương Thúy Phân nghe say mê, cũng quên chuyện nấu nước này, mãi đến tận khi nghe thấy Diệp Quân Hoa nhắc nhở, mới thoải mái nói: "Được, vậy mẹ đi nấu nước, nấu một nồi đầy, thuận tiện để Tiểu Tống tắm luôn."

Tống Thanh Huy hưởng thụ phúc lợi mà Diệp Tiểu Muội tranh thủ được, còn ra vẻ nói với cha mẹ vợ tương lai: "Vậy thì phải khổ thím Diệp rồi."

Ngược lại Diệp Tiểu Muội không để ý đãi ngộ khác biệt của mẹ cô, lời yêu cầu được đến thỏa mãn cô đã sung sướng, đương nhiên cũng không quên tranh thủ quyền ưu tiên: "Con nhắc trước, nên con muốn tắm đầu!"

Lời nói này rất đúng lúc, nguyên tắc của Vương Thúy Phân chính là khách ưu tiên, nếu Diệp Tiểu Muội không tranh thủ cho mình, Tống Thanh Huy hẳn sẽ vượt qua, đương nhiên cô tranh thủ cũng vô dụng. Vương Thúy Phân nhíu mày, muốn dạy dỗ Diệp Tiểu Muội ra ngoài chơi trở nên ngang tàng ngay tại chỗ, chỉ là trước khi bà ấy mở miệng, đột nhiên nhìn thấy trong mắt Tống Thanh Huy toàn ý cười nhìn Tiểu Muội của bọn họ, ánh mắt dịu dàng khiến một bà già như bà ấy cũng không dám nhìn thẳng, Vương Thúy Phân dừng một chút, đột nhiên không gấp gáp dạy dỗ cô nhóc tinh nghịch nữa.

Quả nhiên bà ấy dừng lại là chính xác, ngay sau đó nghe thấy âm thanh vô cùng dịu dàng của Tiểu Tống: "Được, cho em tắm trước."

Lúc này Vương Thúy Phân đã nở nụ cười đầy mặt, hoàn toàn không để ý tới phản đối.

Lúc này Diệp Tiểu Muội mới hoan hô một tiếng, không thể chờ được nữa trở về phòng nói: "Vậy em đi lấy quần áo trước, cơm nước xong là có thể tắm rửa rồi!"

Diệp Tiểu Muội thực sự quá vui vẻ, Tống Thanh Huy không khỏi nhớ tới

Ngày đầu tiên vừa tới Bắc Kinh cô đã lá mặt lá trái, nói là tắm rửa lại lén lút gội đầu, nhà bà nội có thiết bị sưởi ấm, buổi tối hôm đó kịp thời lau khô, sau đó cũng không có lạnh, nhưng Song Cương thì không như thế, Tống Thanh Huy khó tránh khỏi phát sầu nhấn mạnh nói: "Vậy em tắm là được, buổi tối không thể gội đầu!"

"Biết rồi." Diệp Tiểu Muội đã chạy không thấy bóng dáng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 361: Chương 361



Bình thường, Vương Thúy Phân nhất định có thể nghe ra chuyện Diệp Tiểu Muội tìm đường c.h.ế.t từ trong lời này, nhưng ngày hôm nay tâm trạng bà ấy dập dờn, cũng chỉ nghe ra hai vợ chồng vô cùng thân mật thiết thực. Tiểu Tống đúng là quan tâm chăm sóc Tiểu Muội của bọn họ khắp nơi, tắm cũng không quên căn dặn một trận, lẽ nào đây chính là "tự do yêu đương" mà thằng ba nói?

Trong lòng Vương Thúy Phân tràn đầy vui mừng đi vào nhà bếp nấu nước nóng cho hai vợ chồng bọn họ.

Diệp Tiểu Muội hưng phấn chạy vào nhà chính lục hành lý, anh cả Diệp và anh hai Diệp theo sát phía sau cô, bọn họ cảm thấy rất hứng thú đối với sữa bột mà em rể nói, không thể chờ được nữa muốn nhìn món đồ tốt mà người thành phố chưa chắc đều ăn được có hình dáng gì.

DTV

Còn có đội trưởng Diệp và anh ba Diệp cũng hiếu kỳ không thôi giống hai anh em bọn họ, chỉ là hai cha con họ khá giữ được bình tĩnh, sẽ không vội vã tụ lại náo nhiệt, hai cha con rất có phong thái chủ nhà gọi Tống Thanh Huy cùng đi vào. Đương nhiên bước chân vẫn hơi luống cuống hơn bình thường một chút.

Ba người mới vừa bước qua bậc cửa, túi quần áo giữa phòng khách đã mở ra, chỉ là Diệp Tiểu Muội nhìn bao lớn bao nhỏ rực rỡ muôn màu bên trong, đột nhiên trợn tròn mắt: "Hình như em quên quần áo của em để trong túi nào rồi."

Trong chớp mắt anh cả Diệp và anh hai Diệp còn mơ màng hơn cô: "Quần áo của chính em cũng không biết để chỗ nào hả?"

Lần này cũng đừng hi vọng cô biết sữa bột ở nơi nào.

Tống Thanh Huy vừa mới vừa bước vào cửa lớn yên lặng phỉ phui, cái gì gọi là hình như đã quên? Có mà Diệp Tiểu Muội không biết ấy.

Nghĩ như thế, vẻ mặt Diệp Tiểu Muội thản nhiên quay đầu về phía cứu viện: "Anh Tống lại đây xem giúp em đi."

Giáo dục của nhà họ Tống và nhà họ Diệp với đứa nhỏ hoàn toàn khác nhau, nhà họ Tống là gia đình quân nhân, trẻ con nhà bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều nhận sự quản lý quân sự từ nhỏ, tự mình giặt quần áo gấp chăn thu dọn đồ đạc gọi là thu dọn nội vụ, những việc này trước khi anh xuống nông thôn đã làm thuận tay. Mà nhà họ Diệp vừa vặn ngược lại, chỗ bọn họ đàn ông là trụ cột, ở bên ngoài dốc sức kiếm công điểm, trở về nhà chính là một người áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, ví dụ như hai anh em Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa, trong nhà có mẹ và vợ hầu hạ, lớn như vậy đến cả quần áo cũng chưa từng gấp, thuộc về cặn bã bình nước tương mà đổ cũng không biết đỡ.

Lời này của Diệp Tiểu Muội không thể nghi ngờ là một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, khi bọn họ nghe thấy cực kỳ khó mà tin nổi, bốn người đàn ông nhà họ Diệp không hẹn mà cùng tỏ vẻ thần kỳ nhìn về phía Tống Thanh Huy.

Tống Thanh Huy: …

Quẫn bách thì quẫn bách, nhưng không thể không cho Diệp Tiểu Muội mặt mũi. Cuối cùng Tống Thanh Huy chỉ có thể tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra tiến lên hỗ trợ, hai ba cái tìm ra quần áo xếp trong túi cho Diệp Tiểu Muội, thuận tiện cũng lấy ra từng món quà mua tặng người nhà họ Diệp. Chỉ mỗi sữa bột do mẹ anh chuẩn bị, bà nội còn chuẩn bị mấy cuộn vải tốt, đều tính toán xong, cho mỗi người nhà họ Diệp làm một bộ đồ mới còn có thể thừa lại vải vụn gì đó.

Người nhà họ Diệp còn chưa từng tiếp xúc với bà cụ phóng khoáng như thế, trong lúc thoáng chốc trợn mắt ngoác mồm, cũng không có tâm tư quan tâm tại sao Tiểu Muội không biết quần áo của mình ở nơi nào, Tống Thanh Huy lại biết rõ ràng như thế.

Nhà họ Tống chuẩn bị quà quá mức phong phú, chỉ chuẩn bị sữa bột cho Đại Bảo và Đại Muội cũng đã đủ khiến bọn họ mở mang tầm mắt, không nghĩ tới còn có nhiều vải vóc để cho mỗi người bọn họ may một bộ quần áo. Ngoài ra còn có thịt khô và hải sản tươi hoa quả khô, Tống Thanh Huy giải thích nói đây là chuẩn bị lúc làm đám cưới thêm thức ăn cho mọi người, phân lượng không nhiều, cũng để khách khứa nếm thử.

Người nhà họ Diệp thấy nhiều đồ như vậy, được cưng mà sợ, đồng thời không tránh khỏi khách sáo anh tới tôi đi với Tống Thanh Huy một phen.

Đương nhiên Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội đều vác đồ từ Bắc Kinh xa xôi tới, cầm lại là không thể nào, đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân khách sáo cũng chỉ là đi theo quy trình thôi, cuối cùng vẫn đắc ý nhận những món quà này, sau đó vô cùng nhiệt tình mời Tống Thanh Huy vào bàn ăn cơm.

Ngày hôm nay thời gian ăn cơm quá trễ, Vương Thúy Phân hào phóng thắp vài ngọn đèn dầu ở trong phòng, chiếu cả phòng sáng sủa lên, người một nhà náo nhiệt vây quanh bàn ăn, trên mặt đều tràn đầy nụ cười hưng phấn, anh một lời tôi một lời trò chuyện, bầu không khí còn vui vẻ hơn năm mới.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 362: Chương 362



Cơm nước xong, Diệp Tiểu Muội không thể chờ được nữa đi tắm nước nóng, tắm xong mặc quần áo cô mới lấy, bên ngoài phủ lên áo bành-tô quân đội thật dày, cả người ấm áp nằm uỵch xuống giường, vừa nhìn đã biết không muốn bò dậy, cho nên cô cũng không biết lúc này anh Tống đang thương lượng một chuyện lớn với cha mẹ ở trong phòng khách.

Tống Thanh Huy c*̃ng đi tắm rửa sạch sẽ trước, chậm hơn Diệp Tiểu Muội hai mươi phút, vì thế lúc anh đi ra, không chỉ thu dọn trên bàn sạch sẽ, không thấy bọn anh cả Diệp đâu, nghe tiếng có vẻ đều trở về phòng ngủ rồi. Cây nến ở nhà chính vẫn sáng, đội trưởng Diệp ngồi ở trên ghế tre không biết đang suy nghĩ gì, có chút thất thần.

Có điều Tống Thanh Huy biết chú Diệp hẳn đang chờ anh, vừa vặn anh cũng có lời muốn nói, thích thú tiến lên trước đưa quà cưới mà cha mẹ chuẩn bị cho cha vợ.

Khi cha mẹ Tống chuẩn bị quà cưới đều cố gắng chuẩn bị thật dày, để ở Bắc Kinh Thượng Hải cũng cực kỳ có thể diện, ở chỗ như Song Cương cưới tám mười người vợ đều được, dù cho trước cơm tối đội trưởng Diệp đã từng thấy tác phong phóng khoáng của thông gia, xem như là đã có chuẩn bị trong lòng, nhìn thấy phần quà cưới bán con gái đầy đủ này, trái tim vẫn đập mãnh liệt mấy lần.

Có điều đội trưởng Diệp rất có tự tin đối với con gái mình, thêm vào thái độ Tống Thanh Huy thành khẩn cung kính, vì thế ngược lại không có cảm giác vi diệu bị thông gia cầm tiền đập, hít thở sâu mấy hơi, cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói với Tống Thanh Huy: "Chỗ bọn chú luôn có cảnh nhà mẹ đẻ thu quà cưới, nhưng bọn chú nuôi con gái không phải vì kiếm số tiền này. Lúc chị cả Tiểu Muội lấy chồng, thông gia cho bao nhiêu quà cưới, tất cả đều giao vào trong tay Đại Muội, Tiểu Muội đương nhiên cũng giống vậy, bọn chú nhận trước, chờ khi kết hôn cũng sẽ giao cho Tiểu Muội, số tiền này hai vợ chồng các con giữ lại tự mình từ từ tiêu."

DTV

Nói tới đây, đội trưởng Diệp dừng một chút, cuối cùng vẫn thêm một câu: "Cho tới đồ cưới, thông gia bên kia có yêu cầu gì cũng có thể đề cập, có thể đáp ứng bọn chú cũng sẽ cố gắng đáp ứng."

Bên này gả con gái đều không có đồ cưới, nhà họ Diệp đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi chị cả Diệp lấy chồng, Vương Thúy Phân đưa sính lễ còn nguyên cho cô ấy, thế nhưng đồ cưới lại không cho bao nhiêu, chỉ nhân cơ hội gái lớn kết hôn làm đồ gia dụng, thuận tiện c*̃ng làm mấy tủ đồ cưới cho cô ấy. Đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân đều cảm thấy cha mẹ làm đến mức này đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, khi Đại Muội lấy chồng, thằng cả thằng hai liên tục cưới vợ, của cải đều vét sạch, khi đó thằng ba còn đi học, c*̃ng không vào trong xưởng đi làm, có thể nói mấy năm ấy chính là lúc túng quẫn nhất trong nhà. Nhà con rể đưa quà cưới lấp vào lỗ thủng nhà mình mới là hành động bình thường, từng nhà đều làm như thế, nhưng bọn họ vì để cho Đại Muội ngẩng đầu lên ở nhà chồng, không những không lợi dụng một phân tiền quà cưới của Đại Muội, đến tiền thông gia cho đãi tiệc cưới c*̃ng không động vào, bao gồm cả tiền của họ hàng, đều giao hết cho Đại Muội.

Có vài người thương con gái không giấu giếm tiền quà cưới, ít nhất gả con gái cũng sẽ không bỏ tiền ra, nhà bọn họ gả con gái thể nói là "thiệt thòi" không ít tiền. Con gái ở mười dặm tám thôn gần đấy, cũng chỉ có đồ cưới của Đại Muội nhà bọn họ nổi bật nhất thể diện nhất. Dựa theo tâm tư trước đây của đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, bọn họ thương con gái út, cũng chính là chọn gia đình tốt giúp cô, cố gắng để cô gả vào trong thành phố hưởng phúc, ngoài ra vẫn muốn theo quy củ lúc chị gái cô lấy chồng, nhiều nhất là dúi ít tiền riêng cho cô, ngoài mặt duy trì xử lý mọi việc. Chớ nói về Tiểu Muội sẽ làm như thế, coi như sau này thằng ba cưới vợ cũng phải theo quy củ giống thằng cả thằng hai.

Thế nhưng hiện tại nhà chồng của Tiểu Muội không bình thường, người ta ở trong thành thị lớn, còn là lãnh đạo cán bộ, tặng quà đều là cả gia đình cùng chuẩn bị, quà cưới còn phong phú như thế, tâm trạng của đội trưởng Diệp ít nhiều có chút thấp thỏm, ngẫm lại quyết định vẫn phải thêm đồ cưới, có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu, ít nhất không thể để cho thông gia cảm thấy bọn họ là người thân nghèo mạt bán con gái.

Đội trưởng Diệp nói rất trịnh trọng, tâm tư của Tống Thanh Huy cũng không ở phương diện này, đơn giản biểu đạt nhà bọn họ không có bất kỳ ý kiến thái độ gì, trái lại hơi lắp bắp hỏi: "Chú Diệp, vừa nãy chú nói với các đội viên hết bận đợt này sẽ chuẩn bị việc kết hôn…"

"Đúng vậy." Nhà họ Tống không có yêu cầu, đội trưởng Diệp cũng cảm thấy ung dung, bèn cười giải thích một phen: "Chờ cày bừa vụ xuân bắt đầu, có quá nhiều việc, công việc trong ruộng hết bận đến bận ruộng đồng, liên tục bận rộn mấy tháng, úng rồi cháu nói chuyện kết hôn ở trong nhà với thông gia chưa? Phòng của Tiểu Muội có sẵn, nhưng kết hôn dù sao cũng phải thêm ít đồ, sửa sang đẹp đẽ một chút, thằng cả thằng hai cũng như vậy, vì thế thêm chút thời gian chuẩn bị cẩn thận, đến khi tháng bốn, tháng năm thời tiết cũng tốt."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 363: Chương 363



Đội trưởng Diệp cảm thấy mình suy xét vô cùng trọn vẹn, Tống Thanh Huy lại có chút thất vọng, bây giờ cũng mới 15 tháng giêng, còn phải chờ ba, bốn tháng mới kết hôn, việc này cách biệt quá lớn với mong muốn của anh, nên anh không nhịn được nói: "Chú Diệp, cháu biết tâm ý của chú, sửa phòng thì không cần, phòng của Tiểu Muội rất tốt, hơn nữa kéo thời gian dài như vậy e rằng đêm dài lắm mộng, sẽ có người phỏng đoán việc kết hôn của chúng cháu không thuận lợi, ngược lại cháu không sợ lời đồn đãi, chỉ sợ bọn họ ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ với Tiểu Muội."

Khi cha vợ con rể đang nói chuyện, Vương Thúy Phân c*̃ng chỉnh lý xong quà của nhà họ Tống sau đó tới nhà chính, vừa vặn nghe thấy lời của Tống Thanh Huy, lời "cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thoả mãn" không hề giả, thế nhưng phải gả con gái đều không nỡ. Vương Thúy Phân vẫn muốn con gái ở thêm hai năm, bây giờ mới vừa tròn mười tám tuổi không tới mấy tháng đã gả đi rồi, chàng trai sắp thành con rể còn chê quá muộn, bà ấy nghe xong dù sao cũng hơi không vui, nói ngay: "Chuyện này có gì đêm dài lắm mộng, Tiểu Tống cháu đã quên chú Diệp cháu là ai à? Ông ấy ngồi ở nhà, ai dám nói xấu Tiểu Muội của chúng ta ở sau lưng!"

Bất cẩn rồi, ánh mắt Tống Thanh Huy lóe lên, trên mặt vẫn rất phối hợp gật đầu: "Thím Diệp nói rất đúng, là cháu cả nghĩ quá rồi."

Tuy rằng Vương Thúy Phân từ chối kiến nghị của anh, nụ cười trên mặt cũng rất xán lạn, thậm chí có tâm trêu ghẹo nói: "Chàng trai trẻ tuổi nóng tính có thể hiểu được, thế nhưng thím nói với cháu này, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không vội vàng được, cái này phải từ từ."

Bà ấy vừa nói ra lời này, đội trưởng Diệp đối diện cũng không nhịn được kéo khóe môi, cười khá tự đắc, Tiểu Tống là người ổn trọng như vậy, lần đầu tiên nóng ruột giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, đây cũng là bởi vì thích Tiểu Muội nhà bọn họ.

Cha mẹ vợ vui vẻ, Tống Thanh Huy dễ dàng bị bọn họ nhìn thấu tâm tư đồng thời vạch trần ít nhiều có chút quẫn bách, trong lòng anh còn cảm thấy mình cõng nồi thay Diệp Tiểu Muội. Chú Diệp thím Diệp không biết Diệp Tiểu Muội ở trên xe lửa là vu vạ anh thế nào đâu, thậm chí còn không chút ngượng ngùng muốn ngủ chung giường với anh, vì thế bọn họ có thể không vội vã, nhưng anh thật sự có hơi lo lắng cô nhóc coi trời bằng vung này, cho rằng đi bằng đường sáng là có thể muốn làm gì thì làm, ngày nào đó sẽ gây ra chuyện "không biết xấu hổ", khi đó đã quá muộn.

Đúng, nội tâm Tống Thanh Huy vẫn không từ bỏ thuyết phục đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, bọn họ từ chối cách này, vậy thì đổi cách khác, trên mặt rất chân thành đứng dậy nói cám ơn với Vương Thúy Phân: "Cảm ơn thím Diệp chỉ bảo."

DTV

Vương Thúy Phân nhìn động tác của anh, tự nhiên hòa ái cười nói: "Người một nhà làm gì khách sáo như vậy? Ngồi xe lâu thế cũng mệt mỏi, cháu trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện gì mà không thể để ngày mai nói?"

"Thím Diệp nói đúng lắm." Tống Thanh Huy cười chân thành: "Vậy cháu về phòng trước đây, chú Diệp thím Diệp c*̃ng nghỉ sớm một chút."

"Đi đi." Lần đầu tiên Tống Thanh Huy ở lại nhà, Vương Thúy Phân sợ trong sân quá tối anh vào lộn phòng, bởi vậy rất thoả đáng thắp một cây nến muốn đưa qua cho anh.

Vào lúc này, Tống Thanh Huy đi mấy bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, móc ra một cái hộp tinh xảo từ trong túi áo bành tô quân đội, cả khuôn mặt vô tội giao cho Vương Thúy Phân: "Đúng rồi thím Diệp, đây là đồ của Tiểu Muội, em ấy sợ ở trên xe làm mất vì thế bảo cháu giữ, vừa nãy quên đưa em ấy, nếu không thì thím đưa cho em ấy giúp cháu được không?"

Một tay Vương Thúy Phân giơ cây nến, một tay nhận cái hộp, rất tò mò hỏi: "Sao thím chưa từng thấy chiếc hộp này, Tiểu Muội lấy đâu ra?"

Vào lúc này cha mẹ cũng không có giác ngộ tôn trọng sự riêng tư của con cái, Vương Thúy Phân nhận lấy lập tức muốn mở hộp ra, Tống Thanh Huy càng tốt bụng giải thích: "c*̃ng không có gì đâu ạ, là họ hàng người lớn cho Tiểu Muội tiền lì xì, còn có bà nội cho…"

Hai chữ "quà cưới" còn chưa nói ra miệng, Vương Thúy Phân đã mở hộp ra, khiếp sợ đến mức tay run rẩy: "Những món đồ trang sức này đều là vàng?"

Đội trưởng Diệp bình tĩnh điềm đạm nghe vậy c*̃ng sợ hãi đứng lên khỏi ghế: "Vàng gì?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 364: Chương 364



Lực xung kích của đồ trang sức vàng đối với đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân thực sự quá lớn, ngẫm lại đã biết, nhà họ Diệp “giàu có” như vậy mà Vương Thúy Phân chỉ có một đôi bông tai bạc, cả ngày không nỡ đeo coi như bảo bối, nếu như đổi thành bông tai vàng, ở chỗ bọn họ hoàn toàn có thể coi như đồ gia truyền mà cúng bái rồi.

Trong hộp trang sức này của Diệp Tiểu Muội không chỉ có một món đồ trang sức vàng mà là trọn năm bộ, vòng tai vòng cổ nhẫn cái gì cần có đều có!

Kết hôn đưa nhiều sính lễ như vậy không đủ, còn chuẩn bị năm bộ đồ trang sức vàng, đây rốt cuộc là gia đình kiểu gì.

Có thể nói lễ vật và sính lễ của nhà họ Tống cộng lại cũng không có lực xung kích đối với đội trưởng Diệp và Phương Thúy Phân bằng bộ đồ trang sức vàng này. Ban đầu bọn họ còn muốn ra dáng cha vợ và mẹ vợ, đẩy thời gian kết hôn về phía sau, Tiểu Tống là con cháu, dù có sốt ruột đi nữa cũng phải nghe sắp xếp của bọn họ. Dù sao khó khăn lắm bọn họ mới nuôi được con gái lớn như vậy, cũng không muốn tùy tiện đưa cô xuất giá.

Nhưng bây giờ nhìn bộ đồ trang sức vàng này, Tiểu Tống người ta muốn kết hôn mười cô hai mươi cô vợ cũng đủ, họ còn muốn ra vẻ làm bộ làm tịch? Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp chỉ nghĩ thôi đã thấy đuối lý, không có cách nào nhắc đến chuyện ngày mùa nữa. Bây giờ đúng là bận rộn thật nhưng không bận đến mức không thể rời ra, chí ít qua ba tháng sau mới bận rộn không có thời gian quản chuyện gì khác, trong lúc này vẫn có hơn một tháng, đủ để họ gả con gái rồi.

Hai vợ chồng liếc nhau, không bảo Tống Thanh Huy trở về phòng ngủ nữa, ba người lần nữa ngồi xuống thương lượng việc hôn nhân.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội không biết động tĩnh trong gian nhà chính, cô đang thoải mái ngủ ngon trong phòng của chính mình. Diệp Tiểu Muội vốn đang lo lắng từ tiết kiệm tới xa xỉ dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm khó, ngủ quen giường lớn mềm mại trong nhà bà nội Tống, bây giờ về đến nhà phải thích ứng một khoảng thời gian.

Trên thực tế cô đã không còn mệnh làm công chúa hạt đậu nữa rồi, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, trở lại gian phòng đã ngủ hơn một năm, không ngờ không cảm thấy không quen, vừa ngả đầu chưa đầy mấy phút đã ngủ mất rồi, sau đó ngủ ngon cả một đêm, tỉnh lại lại là một buổi sáng mặt trời chói chang.

DTV

Lúc Diệp Tiểu Muội sảng khoái tỉnh táo đứng dậy từ trên giường, những người khác trong nhà họ Diệp, bao gồm cả Tống Thanh Huy, tất cả đều đang cầm bát ăn sáng ở trong sân rồi.

Ngày hôm nay cơm sáng nhà họ Diệp lần đầu tiên được ăn cơm gạo tẻ. Trên cơ bản cơm sáng ở nông thôn đều là cháo hoặc là khoai lang, ăn cơm xem như là vô cùng chính thức, chỉ có lễ mừng năm mới thăm người thân mới có loại đãi ngộ này. Chẳng qua Tống Thanh Huy là con rể tương lai, lần đầu tiên ăn cơm sáng ở nhà vợ, Vương Thúy Phân cũng cho anh đãi ngộ cấp cao nhất.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội sẽ không để ý chuyện nhỏ như mọi người ăn mà không đợi cô, chỉ cần không bớt đồ ăn của cô là được, vì vậy ngửi thấy mùi thơm từ trong bát cơm của mọi người bay tới, cô nhanh nhẹn chạy đi đánh răng rửa mặt. Những ngày ở Bắc Kinh được ăn ngon uống đã, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là trong nhà bà nội Tống không có thịt khô và lạp xưởng thơm ngào ngạt, trước đó Diệp Tiểu Muội vẫn không cảm thấy nhớ nhung, bây giờ ngửi mùi vị quen thuộc mới phát hiện nước bọt đã sắp rớt xuống, đánh răng rửa mặt như bay sau đó ăn cơm.

Bởi mấy người Vương Thúy Phân đều ăn ở trong sân, Diệp Tiểu Muội bưng không đến một bát cơm mà len lén gắp ba miếng thịt khô. Thịt khô nhà bọn họ được cắt thành miếng khá lớn, người ăn cơm dè sẻn giống như Vương Thúy Phân có thể ăn một miếng thịt khô với hai bát cơm, Diệp Tiểu Muội ỷ vào họ không chú ý mới dám gắp nhiều như vậy, trên mặt bày một miếng thịt khô, hai miếng còn lại thì vùi ở dưới đáy bát, Diệp Tiểu Muội tỏ ý bội phục đối với sự cơ trí của mình.

Trên thực tế, Vương Thúy Phân không cần nhìn chằm chằm cô, xa xa quay đầu lại thấy động tác lén lút của cô cũng đã đoán được con bé ngốc này đang chơi trò khỉ gì rồi, chỉ là nể mặt cô biểu hiện tốt ở nhà chồng nên không vạch trần mà thôi, ngay cả Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng chỉ là liếc em chồng vài cái muốn nói lại thôi, cuối cùng làm như không thấy giống Vương Thúy Phân.

Không ai vạch trần, Diệp Tiểu Muội còn cho rằng động tác của mình không chê vào đâu được, ăn vụng thành công đương nhiên rất vui vẻ rồi, càng vui vẻ hơn là cơm nước xong, anh Tống lại còn không trở về ký túc xá thanh niên trí thức, cô đi tới phía anh với tâm trạng cực kỳ tốt: “Anh Tống, đã về nhà rồi, trả lại kho bạc nhỏ cho em đi.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 365: Chương 365



Vừa mới dứt lời đã thấy anh Tống liếc nhìn cô với vẻ lúng túng, Diệp Tiểu Muội lập tức có loại dự cảm xấu, một giây kế tiếp nghe được anh nói: “Đồ trang sức và lì xì phải không? Tối qua anh đã thuận tay đưa cho thím Diệp rồi.”

Diệp Tiểu Muội lập tức há hốc mồm: “Anh nói cái gì?”

Tống Thanh Huy giải thích với vẻ mặt vô tội: “Hôm qua em ngủ quá sớm, anh sợ cuối cùng mình sẽ quên mất nên dứt khoát để thím Diệp giúp anh chuyển cho em.”

Diệp Tiểu Muội không thèm nghe lý do của anh, cô đã sắp tức đến nổ tung rồi, nói một đằng là Tống Thanh Huy đã trở thành tên cặn bã trong lòng cô rồi, Diệp Tiểu Muội căm phẫn sục sôi cố gắng lấy tay xé tên cặn bã: “Uổng công em tin tưởng anh như vậy, anh lại bán đứng...”

Lời còn chưa nói hết, cái ót đã bị gõ nhẹ một cái, chẳng biết Vương Thúy Phân đã đi tới phía sau cô từ lúc nào, trợn mắt với cô: “Sao Tiểu Tống lại bán đứng con, lẽ nào mẹ còn giấu mất đồ của con hay sao?”

“Hơn nữa, đồ quý giá như vậy không giao cho cha mẹ bảo quản, để con làm mất thì phải làm sao?”

Vương Thúy Phân vẫn cảm thấy Tống Thanh Huy làm rất tốt, nếu để cho Tiểu Muội nhà bọn họ làm chủ, làm không tốt đến ngày cô lập gia đình họ cũng không biết nhà thông gia âm thầm chuẩn bị nhiều đồ tốt như thế, tất cả để một mình Tiểu Muội giấu hết! Cho nên Diệp Tiểu Muội lên án Tống Thanh Huy, Vương Thúy Phân lời trong lời ngoài đều đang bảo vệ anh.

Không xé được cặn bã, Diệp Tiểu Muội quyết định tạm thời ngừng công kích, ngoảnh lại biện luận dựa vào lí lẽ với mẹ mình: “Mẹ chắc chắn chỉ là giúp con bảo quản chứ?”

Vương Thúy Phân đã sắp bị cô chọc tức đến bật cười, hỏi ngược lại: “Mẹ nói không phải con sẽ chịu chứ?”

DTV

“Không chịu.” Diệp Tiểu Muội thành thực lắc đầu, đồ ngốc mới chịu đồng ý loại buôn bán mất hết vốn liếng này.

Sự thành khẩn của cô khiến Vương Thúy Phân không nhịn được trợn trắng mắt, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Vậy thì không kết hôn nữa.”

Nếu đồng chí Vương Thúy Phân kiên trì như vậy chỉ là giúp cô bảo quản kho bạc nhỏ, Diệp Tiểu Muội cũng sẽ tin cho lễ phép, sau đó chí khí hùng hồn yêu cầu: “Vậy mẹ giúp con bảo quản tiền lì xì trước đi, con muốn lấy đồ trang sức ra đeo.”

Vương Thúy Phân nghe vậy thì kinh ngạc liếc mắt nhìn con gái út, không nói được cũng không nói không được mà dùng một loại ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc nhìn cô hỏi: “Con muốn đeo lúc nào?”

Diệp Tiểu Muội không phải coi trời bằng vung thật, chí ít nhìn ra được ánh mắt của đồng chí Vương Thúy Phân bây giờ không hề lương thiện, chính là loại ánh mắt “lập tức đánh gãy chân”. Nhưng cô lại không muốn nhát gan chấp nhận nhanh như vậy, như vậy có vẻ cô quá mất mặt rồi, cho nên Diệp Tiểu Muội cứng cổ yếu ớt nói: “Hôm... ngày mai, ngày mai con đeo được không?”

“Không được.” Vương Thúy Phân như c.h.é.m đinh chặt sắt, trong lòng quả thực dở khóc dở cười, không ngờ con gái ngốc thật sự dám nói, không có chuyện gì mà mang đồ trang sức đi ra ngoài rêu rao khắp nơi? Nằm mơ!

Dường như biết trong lòng Diệp Tiểu Muội không phục, sau khi Vương Thúy Phân bác bỏ lại nói mà mặt không cảm xúc: “Ngày nào cũng không được, con an phận cho mẹ một chút, chờ lúc các con kết hôn, mẹ sẽ tự giao mấy thứ này đến tay con!”

Nói cách khác, trước khi kết hôn cô đừng hòng đeo vàng đeo bạc nữa.

Diệp Tiểu Muội chịu vô vàn đả kích.

Nói lời ác liệt xong, Vương Thúy Phân trực tiếp xoay người đi làm việc, căn bản không cho Diệp Tiểu Muội cơ hội làm nũng, bóng lưng quyết tuyệt cũng chứng tỏ thái độ không thể xoay chuyển của bà ấy.

Kế hoạch của Diệp Tiểu Muội đã thất bại, xoay người thở phì phò lên án kẻ đầu sỏ gây nên: “Đều là chuyện tốt do anh gây ra đấy, về sau em sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa...” Cái đồ lật lọng! Cuối cùng bốn chữ còn chưa nói ra miệng, Tống Thanh Huy đã rất chân thành tiến lên, tiếp tục nhận sai: “Xin lỗi Tiểu Muội, là anh suy nghĩ không chu đáo.”

Tống Thanh Huy áy náy là thật lòng, miệng anh nói mình không cố ý, trên thực tế rốt cuộc là vô tình hay cố ý thì trong lòng anh rõ ràng nhất, mục đích đã đạt được, ít nhiều có chút phụ lòng tin của Tiểu Muội, chỉ có thể nỗ lực cứu vãn hình tượng của mình, tỉnh bơ nói với Diệp Tiểu Muội: “Đúng rồi Tiểu Muội, tối hôm qua anh đã bàn bạc với chú Diệp thím Diệp, họ đã đồng ý hai ngày nay sẽ đi mua gạch và xi-măng trở về, sửa nhà vệ sinh mà em muốn.”

“Em biết đấy, lúc đầu chú Diệp dự định bận việc đồng áng trước, ít nhất phải đến sau tháng năm tháng sáu mới làm việc này...” Tống Thanh Huy am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, không nói mình khiến đội trưởng Diệp thay đổi chủ ý như thế nào vân vân, nhưng công lao nên thuộc về anh lại không thiếu một chút nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 366: Chương 366



Tống Thanh Huy cũng không hề chột dạ. Lúc đầu dựa theo ý của chú Diệp, thời gian kết hôn có thể trước thời hạn, nhà vệ sinh thì không cần thiết, không phải không có chỗ đi vệ sinh, vì để cho cha mẹ anh yên tâm, đợi có thời gian trở lại làm cũng được. Chỉ là anh biết Diệp Tiểu Muội quan tâm nhất vẫn là nhà vệ sinh mới, nếu như anh có thể khiến chú Diệp khởi công sớm thì ít nhất có thể “lập công chuộc tội”, khiến Diệp Tiểu Muội không còn nhắc mãi chuyện anh đưa kho bạc nhỏ của cô cho chú Diệp thím Diệp nữa, nên tối qua anh đã mất rất nhiều công sức thành công thuyết phục chú Diệp thím Diệp, cuối cùng trở về nhà ngủ đã sắp đến mười hai giờ.

Cố gắng của anh đã được đền đáp, Diệp Tiểu Muội nghe thấy có thể sửa nhà vệ sinh, quả nhiên lập tức thu hồi ánh mắt bi phẫn, ngạc nhiên hỏi: “Thật vậy ư?”

Bởi Tống Thanh Huy nhắc nhở, lúc này cô cũng nhớ lại cha đội trưởng đã nói với bà con - cha đội trưởng đã dự định làm xong việc này mới lo tiệc cưới rồi, sau tháng năm tháng sáu lại sửa nhà vệ sinh cho cô cũng rất phù hợp với tác phong của ông ấy.

May mà có ba tấc lưỡi của anh Tống, để cho cô có thể hưởng thụ được phúc lợi nhà vệ sinh mới trước mấy tháng, Diệp Tiểu Muội suy nghĩ một chút, quyết định tha thứ cho sai lầm lần này của anh. Nhưng cô cũng nói lời cảnh cáo trước: “Nếu như mẹ em lật lọng, cuối cùng không trả lại kho bạc nhỏ cho em thì em sẽ còn tiếp tục tìm anh tính sổ.”

Diệp Tiểu Muội lo được lo mất, Tống Thanh Huy lại rất tin tưởng đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, họ không phải người thấy tiền là sáng mắt, nếu thím Diệp đã nói chỉ bảo quản thì hôm kết hôn nhất định sẽ đưa hết đồ cho Tiểu Muội.

Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy lại không nói như thế với cô mà nhẹ giọng hỏi: “Nếu như thím Diệp lật lọng thì anh đưa tiền để dành của mình cho em bảo quản để bồi thường nhé?”

Con mắt Diệp Tiểu Muội sáng ngời, được đấy. Vừa định ngoéo tay hứa với anh Tống, Diệp Quân Hoa ở bên cạnh thấy bọn họ thì thầm không nhìn nổi nữa, đột nhiên lên tiếng nói: “Tống... Thanh Huy, anh nói nhà vệ sinh phải làm to cỡ nào? Chúng ta cùng đi đo diện tích đi, nếu không cũng không biết nên mua bao nhiêu chuyển về xây tường.”

Mặc dù đến bây giờ anh ba Diệp đã gọi tên đầy đủ của Tống Thanh Huy nhưng vẫn không tránh khỏi hơi xấu hổ, nhưng không thay đổi được sự thực “thân phận” của anh ấy và Tống Thanh Huy đã thay đổi, “anh ba của vợ” gọi mình, người làm em rể đương nhiên phải nghe lời, Tống Thanh Huy hết sức phối hợp đi tới.

Diệp Tiểu Muội hơi thất vọng, có điều nghĩ đến sắp xây nhà vệ sinh thì lại trở nên phấn khởi, hí ha hí hửng đi theo đám bọn họ cùng đo diện tích.

Sân nhà họ Diệp khá lớn, nhà vệ sinh mới không thể làm ở trong gian phòng của mình giống như Diệp Tiểu Muội tưởng tượng mà là xây ở trong sân, như vậy cả nhà đều có thể thuận tiện sử dụng nhà vệ sinh mới. Đương nhiên căn phòng của Diệp Tiểu Muội cũng rất lớn, thêm nhà vệ sinh không hề chật chội, chỉ là bởi vì Tống Thanh Huy thuyết phục đội trưởng Diệp bằng lý do quá mức “chí công vô tư”, anh nói phải dốc một phần tâm huyết cho nhà vợ trước khi cưới, không thể để bản thân hai bàn tay trắng đến nhà cha mẹ vợ. Tuy anh biết chú Diệp thím Diệp không phải loại người tính toán xét nét này nhưng thời gian dài người ngoài cũng sẽ nói ra nói vào.

DTV

Đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân vừa nghe lý này, người tuổi trẻ đều sĩ diện, sau khi kết hôn, con rể và con gái út cùng nhau ở nhà mẹ đẻ, ở trong mắt người bên ngoài ít nhiều có chút ý “ở rể”, họ quả thực không phải người hẹp hòi, nhưng trong nhà còn có hai cô con dâu nhỏ mọn, ai biết sau này về lâu về dài, nhà thằng cả và nhà thằng hai nghe lời đồn đại bên ngoài liệu có lòng riêng hay không?

Nghĩ tới đây, Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp cảm thấy chi bằng dựa theo ý của Tiểu Tống, trước khi lo tiệc cưới giúp bọn họ gia xây nhà vệ sinh, tu sửa gian phòng của Tiểu Muội, thuận tiện thêm những thứ khác nữa vậy thì không phải là hai bàn tay không vào ở rồi. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy tấm lòng của anh, anh tiêu số tiền này, đến nhà khác ở nhờ ba năm năm cũng đủ, bà ba hoa nào còn không biết xấu hổ nói Tiểu Tống là người ở rể ăn chùa ở chùa nữa?

Phàm là nhà họ Tống có điều kiện kém hơn một chút, đội trưởng Diệp sẽ kiên định bác bỏ biện pháp này của anh, nhưng trong khoảng thời gian này họ bị thông gia tương lai đả kích nhiều lần như vậy, đã hiểu rõ đối với gia sản nhà họ Tống, tốn ít tiền lông gà vỏ tỏi, có thể ngăn chặn miệng của đám bà ba hoa kia, đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân đều cảm thấy rất đáng.

Còn về vấn đề thời gian, thời gian kết hôn đã sớm hơn mấy tháng theo ý của Tiểu Tống thì không để ý những thứ khác nữa.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 367: Chương 367



Sau khi đưa ra quyết định, bây giờ Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp đã bắt đầu bận rộn vì con gái rồi. Sáng sớm Diệp Tiểu Muội còn chưa dậy, Vương Thúy Phân đã chào hỏi một lượt bà con lân cận, đại ý chính là hai ngày nữa trong nhà khởi công xây căn phòng nhỏ, các cậu thanh niên khỏe mạnh hãy đến giúp đỡ, trong nhà không có gì khác nhưng còn chưa ăn tết xong, một ngày hai bữa cơm nhất định sẽ có cá có thịt chiêu đãi vân vân.

Không phải Vương Thúy Phân keo kiệt, mời người xây nhà còn tiếc tiền công, đây là lệ cũ ở chỗ bọn họ, nhà nông dân quen anh giúp tôi, tôi giúp anh, nhà nào nhà nấy đều có lúc cần bà con quê nhà giúp đỡ. Xây nhà thì mời người trong đội làm giúp, chỉ cần chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon và cơm tẻ là được, nếu thật sự muốn tính tiền công, nói không chừng còn có người tố cáo bạn đấy.

DTV

Thế nhưng ở trong lòng Vương Thúy Phân, chiêu đãi thanh niên trai tráng làm giúp rượu ngon thức ăn ngon và cơm tẻ, bà ấy vẫn rất đau lòng, càng khỏe thì lượng cơm ăn cũng càng lớn, mời người ta giúp thì không thể keo kiệt thức ăn, cơm tẻ mà phải để người ta ăn no cái bụng. Mỗi ngày đều ăn như thế thì phải dùng bao nhiêu tiền chứ? Theo thói quen của bà ấy, xây gian phòng nhỏ như vậy thực sự không cần phải mời người nữa, sức của thằng cả thằng hai là đủ rồi, nếu không được thì kéo mấy đứa cháu trai nhà bác cả tới trợ giúp, đều là thằng nhóc thân thể cường tráng, sao có thể không xây nổi căn phòng nhỏ mà Tiểu Tống muốn?

Nhưng thời gian của bọn họ có hạn, phải thừa dịp việc đồng áng còn chưa bắt đầu, bảo thanh niên trai tráng trong đội đều tới nhà hỗ trợ, xây xong cái nhà vệ sinh này càng sớm thì càng tốt, như vậy sẽ không làm lỡ tiệc cưới. Chỉ mấy người nhà mình làm thì hơi quá, Tiểu Tống nói nhà vệ sinh này rất lôi thôi, không phải xây cái gian nhà là xong việc, trước tiên cần phải đào một cái hố phân trong lòng đất còn phải đậy lại, phía trên lắp cái chậu ngồi gì đó trong thành phố, để giữ gìn sạch sẽ, tường phải quét vôi một lần, trên mặt đất phải đổ xi-măng, còn muốn lắp cửa sổ thủy tinh, có thể mở cửa sổ thông gió mới không hôi.

Trừ cái nhà vệ sinh này, Tiểu Tống lại nói, cha mẹ anh vẫn kiên trì muốn sửa lại “phòng cưới” của anh và Tiểu Muội, không có gạch men sứ thì ít nhất phải đổ nền xi măng và sơn tường, không thể để Tiểu Muội ấm ức, cho nên không cần làm mấy lần, lúc xây nhà vệ sinh thì thuận tiện làm cả gian phòng của Tiểu Muội. Lượng công việc này lại phải kéo dài nhiều ngày nữa.

Tống Thanh Huy còn rất hiếu thuận tu sửa cả gian phòng cho Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp, bị hai vợ chồng chính trực khảng khái từ chối. Vương Thúy Phân nghe anh nói đến công trình lớn là đau đầu, nghe không hiểu như rơi vào trong sương mù, nhưng ít ra có một điểm bà ấy nghe hiểu, để cưới Tiểu Muội nhà bọn họ, thông gia đã tốn rất nhiều tâm huyết. Thông gia đã để tâm như thế, họ không thể ngăn cản, nói cho cùng đều là lũ trẻ tốt, Vương Thúy Phân chỉ đành sớm chuẩn bị, vừa triệu tập đám thanh niên trai tráng vừa đánh tiếng với thân thích bạn bè, xây nhà và làm tiệc cưới gần nhau, rượu và thức ăn nhà họ chuẩn bị không đủ dùng rồi.

May mà cha bọn nhỏ có mặt mũi, mượn thịt gì gì đó ít khi thất bại, chỉ cần đánh tiếng với mấy nhà trước giờ quan hệ tốt là được.

Cứ như vậy, động tĩnh khá lớn, đám bà tám mẫn cảm nhất đối với loại chuyện này, lúc Diệp Tiểu Muội còn ở bên cạnh vui tươi hớn hở xem các anh trai tìm vị trí và đo đạc diện tích đã có vài nhóm người tới cửa hỏi thăm tin tức. Vương Thúy Phân ra dáng vợ đội trưởng, cười nói mà giọt nước cũng không lọt: “Gọi người làm giúp làm cái gì? Đương nhiên là để bọn trẻ kết hôn rồi, tôi đã nói với cha xấp nhỏ để chúng nó ở nhà sau khi kết hôn rồi, dù sao trong nhà cũng nhiều chỗ. Tiểu Tống cứ nằng nặc nói không thể tay không vào ở, cha mẹ cậu ấy cũng là người phúc hậu, khăng khăng không thể để Tiểu Muội chịu ấm ức, cũng chỉ đành theo ý Tiểu Tống sửa sang phòng ở, điều quan trọng nhất là quét sơn lại phòng của Tiểu Muội, đổ nền xi măng giống như trong thành phố cho sạch sẽ, ở cũng thoải mái...”

Có người hỏi trực tiếp: “Chị dâu, sao em nghe người ta nói Tiểu Muội sắp lấy chồng rồi, hình như chính là tháng sau?”

Đối phương đoán quá chuẩn, Vương Thúy Phân không tiện phủ nhận, dứt khoát cười nói: “Đúng vậy, đến lúc đó luống cuống tay chân, các cô phải đến giúp một tay đấy.”

Lúc này đã có người hỏi vì sao không giống với thời gian mà đội trưởng nói, Vương Thúy Phân bình tĩnh giải thích: “Haizz, tôi với cha bọn nhỏ cảm thấy tháng năm tháng sáu thì thời gian càng dư dả hơn, mọi người cũng có thể thả lỏng, lúc này không phải còn chưa kịp trao đổi tin tức với tông gia ư? Tiểu Tống cũng là người thành thật, sau khi các cô đi rồi mới nói thật, gia đình cậu ấy đã cố ý đi coi ngày, ngày hai mươi tháng hai này cực kỳ tốt, nhờ chúng tôi làm việc vui vào ngày này. Kết hôn vốn chính là chuyện của hai nhà, thông gia phúc hậu như vậy, cũng có lòng đối với Tiểu Muội, chúng tôi không thể không đồng ý cả chuyện nhỏ nhặt này chứ? Kết hôn sớm hay kết hôn muộn cũng phải kết hôn, việc vui thì cả hai nhà đều phải vui vẻ mới tốt.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 368: Chương 368



Vương Thúy Phân nói qua loa, thật ra lý do này là đội trưởng Diệp suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được, lúc đầu ông ấy đã nói muốn làm việc vui vào tháng năm tháng sáu, chỉ một tối đã thay đổi thời gian sớm hơn mấy tháng, cha đội trưởng cũng là người cần mặt mũi, không thể để cho mọi người cảm thấy ông ấy vội vã gả con gái cho nên chỉ có thể kéo thông gia ra làm bia đỡ đạn.

Đội trưởng Diệp không vội vã gả con gái thì tức là cha mẹ chồng ở Bắc Kinh vội vã cưới con dâu rồi, mọi người nghe được cực kỳ bất ngờ, rốt cuộc con gái út nhà đội trưởng có năng lực gì làm cho người thủ đô thường thấy sự kiện lớn yêu thích cô như vậy? Liền có người không nhịn được nhìn về phía Tống Thanh Huy: “Thanh niên trí thức Tống, nhà các cậu rất vừa lòng về Tiểu Muội nhỉ?”

Đến bây giờ, Tống Thanh Huy cũng mới biết “nguyên nhân” thời gian kết hôn được chuyển lên trước, đương nhiên cũng phải giữ mặt mũi cho cha mẹ vợ nên anh hết sức phối hợp ở bên cạnh cười: “Bề trên trong nhà đều rất thích Tiểu Muội, nếu không phải là cách quá xa, công việc của cha mẹ cũng bận rộn thì họ đều muốn tranh thủ thời giờ tới tham gia hôn lễ.”

DTV

Suy cho cùng cha Tống mẹ Tống chưa từng biểu đạt ý này, chỉ có bản thân họ biết, dù sao đội viên của đại đội Song Cương không biết cha mẹ anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này họ cũng sẽ không gặp được nhau, không phải là tùy cái miệng này của anh ư? Trên con đường lấy lòng cha mẹ vợ, Tống Thanh Huy bẫy cha mẹ mà không chút nương tay.

Đám bà tám nghe vậy lại hâm mộ và ghen ghét, ánh mắt nhìn Diệp Tiểu Muội giống như đang nhìn tiểu tiên nữ hạ phàm dưới trướng Tây Vương Mẫu, bọn họ thiển cận chưa từng va chạm xã hội, không biết Diệp Tiểu Muội tốt ở chỗ nào nhưng cha mẹ của thanh niên tri thức Tống sẽ không nhìn lầm, xem ra con nhóc kia thực sự rất có tiền đồ.

Ánh mắt mọi người nhìn con gái út càng phát ra kính trọng ngưỡng mộ, đương nhiên Vương Thúy Phân cũng thoải mái hơn, cho nên ánh mắt nhìn Tống Thanh Huy càng thêm hiền lành ôn hoà, hận không thể coi anh là con trai ruột.

Người nhà họ Diệp đều là phái hành động, đo diện tích xong, ngày hôm sau liền đem tài liệu kéo về, sau đó trong viện mỗi ngày đều loảng xoảng, cực kỳ náo nhiệt.

Mặc dù là vì hôn lễ của Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, nhà họ Diệp mới làm lớn như vậy, những Diệp Tiểu Muội thân là một trong những nhân vật chính ngoại trừ phối hợp với công trình dọn khỏi căn phòng lúc bắt đầu ra, chuyện này dường như không liên quan gì đến cô. Phòng của cô cũng phải sửa sang lại, đương nhiên phải để cô dọn ra trước mới có thể tiến hành tiếp, Vương Thúy Phân bảo Diệp Tiểu Muội dọn đồ vật đến gian phòng của Diệp Quân Hoa, ăn tết Nguyên Tiêu xong anh ba Diệp cũng trở về xưởng đi làm, vừa hay có gian phòng trống để Diệp Tiểu Muội chiếm cứ. Lần tiếp theo anh ấy từ trong xưởng trở về, không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là hai ngày hôn lễ đó rồi, thời gian đó thì chắc phòng cưới cũng có thể dọn vào rồi, không đến mức để anh ấy trở về phát hiện không có nhà để ở.

Công trình vừa mới bắt đầu, Diệp Tiểu Muội vẫn rất sẵn lòng tham gia náo nhiệt, vì sự nghiệp sửa sang sân nhà họ Diệp phát quang phát nhiệt, dù sao cũng sửa sang phòng cô, phúc lợi xây nhà vệ sinh cũng là cô nỗ lực cạnh tranh lấy được, cô đưa ra chút ý kiến không quá phận chứ?

Diệp Tiểu Muội đưa ra ý kiến không quá đáng, vấn đề là cha đội trưởng rất quá đáng, cho dù là nhân vật cực kỳ quan trọng như cô, càng gần lúc thi công đã bị cha đội trưởng đuổi đi, sau đó đồng chí Vương Thúy Phân liền tới đây nhéo lỗ tai của cô dạy dỗ: “Trong nhà không chứa nổi con đúng không, bên cạnh đang thi công cũng dám tới gần, không sợ rơi đồ xuống đập c.h.ế.t con à?”

“Không phải con tới góp vui đâu, có chuyện chính cần nói với họ mà.” Diệp Tiểu Muội cố gắng cứu lỗ tai ra khỏi móng vuốt của mẹ già, sau đó mới chí khí hùng hồn chứng tỏ mục đích đến.

Phản ứng của Vương Thúy Phân sau khi nghe yêu cầu của cô rất vi diệu, ánh mắt ngờ vực quan sát cô vài lần từ trên xuống dưới: “Con muốn dạy mọi người xây nhà vệ sinh thế nào á?”

Không đợi Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c gật đầu, Vương Thúy Phân đã xua tay: “Không cần, cả quá trình Tiểu Tống đều đang theo sát ở nơi này đấy, nó còn có thể vẽ bản vẽ, nói rõ ràng mạch lạc với thợ gạch ngói, con thì biết cái gì?” Nói xong, Vương Thúy Phân đuổi Diệp Tiểu Muội không an phận đi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 369: Chương 369



Diệp Tiểu Muội cũng là người cần mặt mũi, nếu đồng chí Vương Thúy Phân đã vô tình vô nghĩa như thế thì cô cũng không muốn lại gần nữa. Có mấy câu nói rất hay, “Đường này không đi được có thể chọn đường khác”. Cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân “ngứa mắt” với cô, đám bà tám trong đội lại đột nhiên bộc lộ sự nhiệt tình trước nay chưa từng có với cô, tiếng tạp âm loảng xoảng mỗi ngày trong sân nhà họ Diệp mỗi ngày cũng không cản nổi nhiệt tình hóng hớt của bọn họ. Đám phụ nữ này nghiễm nhiên hóa thân thành đám fan theo đuổi idol cuồng nhiệt, nhìn thấy Diệp Tiểu Muội không có việc gì đứng ở trong sân, mọi người liền vây quanh cô tầng trong tầng ngoài, ồn ào bảo cô kể thành phố Bắc Kinh trông như thế nào.

Diệp Tiểu Muội đụng phải tường ở chỗ Vương Thúy Phân mà trong nháy mắt đã có nhiều “fan dì” như vậy đương nhiên là nở mày nở mặt, cô không hề chê phiền, lần lượt nói với mọi người đề tài cảm thấy hứng thú, như là Thiên An Môn trông ra sao, Trường Thành có phải thật sự rất dài hay không vân vân. Nói đến chỗ hưng phấn, Diệp Tiểu Muội còn lấy album đã được dọn ra ngoài chỉ cho mọi người xem, Thiên An Môn, Trường Thành và bên trong cố cung đều có bóng dáng xinh đẹp của cô!

Điều không được hoàn mỹ chính là album mà Diệp Tiểu Muội có thể dọn ra ngoài đã được mẹ cô cố ý thu dọn, đồng chí Vương Thúy Phân chỉ cần thấy được ảnh chụp chung của cô cùng anh Tống thì sẽ nói đây cũng là “ảnh kết hôn”, sau đó trực tiếp lựa ra để ở một bên. Nguyên nhân lựa ra rất đơn giản, Vương Thúy Phân tỏ ý ảnh kết hôn không thể lấy ra cho người ngoài xem, nếu như hôm kết hôn họ nhìn thấy những hình này ở trong phòng cô thì lại không sao.

Nhưng Vương Thúy Phân không muốn để người ngoài xem “ảnh kết hôn” của bọn họ, người nhà họ Diệp cầm những hình này xem cả đêm vẫn còn không nỡ để xuống.

Có câu nói là “không phải người một nhà, không vào cùng một nhà”, ảnh chụp mà toàn bộ thành viên nhà họ Diệp thích nhất cũng là tấm ảnh kết hôn phóng to mà Diệp Tiểu Muội thích nhất, mọi người nhất trí cho rằng Diệp Tiểu Muội mặc váy đứng ở trước ống kính, môi hồng răng trắng, lông mày cong cong rất giống nữ minh tinh trong phim!

Trước đây bác cả Diệp từng học qua nghề mộc từ thầy, khi còn bé anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng thích đến nhà bác cả, nghịch gỗ với anh em họ, ít nhiều cũng biết một ít tay nghề. Hai anh em nhìn khung ảnh liền có linh cảm, cười híp mắt nói: “Bọn con cũng có thể dựa theo cái khung ảnh cỡ lớn kia để làm thành khung nhỏ đựng ảnh chụp, trong phòng Tiểu Muội bày mấy bức hình kết hôn thì sẽ đẹp lắm.”

Vương Thúy Phân là người đầu tiên hưởng ứng: “Tốt lắm, thế các con cố gắng làm đi.”

Anh cả Diệp gật đầu, tiếp đó lại nói: “Nhiều “ảnh kết hôn” như vậy, phòng của Tiểu Muội không bày hết được, con cũng muốn lấy mấy bức đặt ở trong phòng nữa.”

Anh hai Diệp lập tức nói theo: “Con cũng muốn đặt ở trong phòng!”

Hai anh em đều không cảm thấy trong phòng bày “ảnh kết hôn” của em gái có gì không đúng, đương nhiên Diệp Tiểu Muội lại càng không để ý, khoát tay tại chỗ nói: “Được ạ được ạ, dù sao em cũng chụp nhiều.”

DTV

Cho nên bây giờ Diệp Tiểu Muội không thể cho mọi người xem những bức hình đẹp nhất của cô, nhưng album mà cô dọn ra ngoài này vẫn khiến đám bà tám xem mà vô cùng thỏa nguyện. Trường Thành, Cố Cung có tiếng như vậy, bọn họ thường hay nghe nói đến nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy, cho dù là nhìn vật thật từ trong hình cũng rất kích động lòng người rồi. Thử nghĩ bọn họ chỉ có thể ngắm Trường Thành và Thiên An Môn từ trong ảnh, Diệp Tiểu Muội đã đi qua tất cả những chỗ này, trong ảnh còn có cô đấy, đúng là làm người ta ước ao!

Ngoài ước ao, mọi người còn phát hiện, hoặc không thể nói là phát hiện mà là càng thêm tin tưởng gia đình thanh niên tri thức Tống thật sự rất thích Diệp Tiểu Muội. Chung quanh bọn họ rất nhiều người từ khi sinh ra đến qua đời, có lẽ cả đời cũng không để lại một hai tấm hình, cũng không phải không chụp nổi mà là hầu hết đều cảm thấy không có ý nghĩa, có tiền chụp ảnh thì thà rằng đi cắt một cân thịt, chí ít người nhà đều có thể ăn một bữa no nê.

Nhưng mà cha mẹ thanh niên trí thức Tống lại nỡ tiêu loại tiền không cần thiết cho Diệp Tiểu Muội, mỗi khi đến một danh thắng là lại chụp rất nhiều bức ảnh lưu niệm cho cô, trong này chẳng có mấy bức ảnh chụp của thanh niên tri thức Tống, hầu như toàn là Diệp Tiểu Muội, không biết còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội mới là con ruột của bọn họ đấy!

Tận mắt nhìn thấy một lần, rõ ràng có ích hơn so với nghe người nhà Diệp nói rất nhiều lần. Lần này, mọi người đã hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ đối với sự thực Diệp Tiểu Muội được nhà chồng xem trọng, không muốn hỏi đi hỏi lại cô đã ăn những thứ ngon gì, đã gặp thân thích gì ở nhà chồng vân vân nữa, mọi người một lòng một dạ muốn biết thành phố Bắc Kinh lớn cỡ nào, đề tài không hề lệch sang chỗ khác.
 
Back
Top Bottom