Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 240: Chương 240



Ban đầu cô ấy lấy sách giáo khoa cho Diệp Tiểu Muội, đương nhiên không phải cầm nhầm, cô ấy biết hai năm nữa sẽ khôi phục thi đại học. Học lực của Diệp Tiểu Muội ở trong đám thanh niên trí thức cũng không tính là kém, những thanh niên trí thức bọn họ thực ra không mấy ai tốt nghiệp trung học, phần lớn đều là tốt nghiệp cấp hai. Diệp Tiểu Muội cũng không có thua ở đường xuất phát, hơn nữa cô trông cà lơ phất phơ, đầu óc vẫn rất thông minh, vì thế Sở Hàm nghĩ, Tiểu Muội nguyện ý, bắt đầu đọc sách từ bây giờ, đến khi thi đại học khôi phục chuẩn bị đầy đủ, không chừng cũng có thể thi lên đại học.

Cô ấy chủ yếu là cảm thấy nếu như Tiểu Muội quen thanh niên trí thức Tống, nên chuẩn bị sớm, thanh niên trí thức Tống vừa nhìn cũng không phải là vật trong ao, địa phương nhỏ không giữ được anh, dù dựa vào quan hệ hay là thi đại học, anh cũng có thể rời đi, đến lúc đó anh đi thẳng một mạch, Tiểu Muội làm sao bây giờ?

Tính tình và dáng dấp của Tiểu Muội, có thể học đại học, dù cho cuối cùng không thể tu thành chính quả với thanh niên trí thức Tống, cuộc sống tương lai của cô cũng sẽ không kém.

Có điều Sở Hàm cũng biết, đây chỉ là ý nghĩ của cô ấy, còn phải xem Diệp Tiểu Muội có muốn nỗ lực hay không, dù sao chuyện tương lai cũng không tiện nói, có thể chưa kịp khôi phục thi đại học hoặc trở về thành phố, đôi thanh niên này cũng bởi vì những nguyên nhân khác mà tan? Tiểu Muội chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, vợ chồng đội trưởng Diệp khôn khéo nhất định có thể thu xếp nửa đời của cô thỏa đáng, không cần đại phú đại quý, chỉ cần áo cơm không lo, an ổn sống qua ngày, đó cũng là một niềm hạnh phúc rồi. Dù sao lựa chọn kiểu sống gì không có đáp án tiêu chuẩn, phải xem yêu thích cá nhân.

Sở Hàm nhìn nụ cười vui vẻ của Diệp Tiểu Muội, cũng vui vẻ theo cô.

Diệp Tiểu Muội ở chỗ nữ chính rất vui vẻ, nhưng chưa quên chính sự, nhìn thấy những người khác đều đi nghỉ trưa, bên ngoài chỉ còn lại một mình anh Tống, cô cũng vội vàng tạm biệt chị gái, ôm sách đi ra, lặng yên không một tiếng động vòng tới phía sau anh Tống vai anh: "Anh Tống, một mình anh ở đây à."

Tống Thanh Huy đã khôi phục lý trí, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu, ngoại trừ hai tai hơi đỏ lên. Bởi vì không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội không xấu hổ như thế, đã quen nhau còn động tay động chân với anh.

Anh hiển nhiên không chấp nhận mờ ám thân mật trước người ta như thế, không chút biến sắc lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách mới yên tâm chào hỏi: "Phải đi về rồi hả?"

Diệp Tiểu Muội gật đầu, cũng không để động tác của anh ở trong lòng, hai mắt lấp lánh có thần theo dõi anh: "Anh Tống, tối hôm nay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi!"

Lần này thật sự là buổi hẹn hò sau ánh chiều tà.

Tống Thanh Huy không hề chuẩn bị, nghe thấy lời của cô mà nuốt nước miếng, sau đó bị nước miếng của mình làm sặc, ho sặc sụa, nghẹn đến mặt đỏ tới mang tai.

DTV

Chờ anh hơi ổn lại, đã nhìn thấy Diệp Tiểu Muội đang nóng bỏng chờ đáp án của anh.

Sau khi bất đắc dĩ, Tống Thanh Huy chỉ có thể uyển chuyển từ chối, "Buổi tối không tốt lắm, hay là thôi đi."

Bọn họ quen nhau đường hoàng ra dáng, cũng không phải lén lút, nửa đêm vụng trộm giống cái gì?

Nhưng mà Diệp Tiểu Muội Tỏ vẻ đáng yêu nói: "Có gì mà không tốt, chỉ là chờ trời tối, anh cầm đèn pin lắc lắc, em thấy có ánh sáng thì ra tìm anh, chúng ta chơi như lần trước."

"…" Tống Thanh Huy mới vừa rồi còn lời lẽ nghiêm túc thì hiện tại cũng cạn lời, ngàn vạn lần không nên, anh không nên lén lút đi tìm Diệp Tiểu Muội như đêm lần đó, cô nhóc này không biết cái khác, nhưng làm chuyện xấu thì học xong vận dụng ngay.

Hơn nữa anh rõ ràng là quan hệ tặng quà đáp lại, từ trong miệng Diệp Tiểu Muội nói ra sao cứ ám muội vậy, bọn họ "chơi" cái gì?

Tống Thanh Huy không nhịn được điên cuồng phun trào, sau đó Diệp Tiểu Muội coi như anh bị mình thuyết phục, ngước đầu vô cùng kiêu ngạo vẫy tay: "Vậy thì quyết định vui vẻ thế nhé, buổi tối gặp."

Đã hẹn xong, Diệp Tiểu Muội đương nhiên hài lòng về nhà chờ trời tối. Mà Tống Thanh Huy mới hồi thần lại chỉ nhìn thấy bóng lưng cô nhảy nhót tung tăng, muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể tự mình hoài nghi, Diệp Tiểu Muội là con gái thật sao, sao không biết rụt rè dịu dàng chút nào vậy?

Tống Thanh Huy cảm thấy mình giống như tìm một thằng con trai giả gái yêu.

Tuy rằng đêm nay hẹn hò do Diệp Tiểu Muội đơn phương diện tuyên bố, Tống Thanh Huy căn bản không đồng ý, nhưng đã đến thời gian anh cũng chỉ có thể đến hẹn đúng giờ.

Tống Thanh Huy không biết Diệp Tiểu Muội có thể ngây ngốc không ngủ chờ anh hay không, coi như cô chờ được một lúc nửa đường ngủ thiếp đi, với cá tính yếu ớt và vô pháp vô thiên của cô nhóc này, sau này ầm ĩ lên thì càng phiền phức.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 241: Chương 241



Nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lúc này Tống Thanh Huy mới thuyết phục được bản thân.

Đương nhiên anh tự nói với mình chỉ là đi đến nơi hẹn, qua đó chào hỏi thôi, Diệp Tiểu Muội vui vẻ, thì anh lập tức trở về, cũng không phải hẹn hò thật như cô tưởng.

Có điều Tống Thanh Huy nghĩ rất hay vào lúc này lại bỏ quên khiến Diệp Tiểu Muội "thoả mãn", không phải chào hỏi là xong chuyện.

Tám giờ tối, xác định người nhà họ Diệp đều trở về phòng mỗi người nghỉ ngơi, Tống Thanh Huy giống như kẻ trộm cầm đèn pin đi tới cửa nhà họ Diệp. Diệp Tiểu Muội nói không sai, trước lạ sau quen, lần này anh quả thực không có thấp thỏm như lần trước, lo lắng sợ bị bắt phải kết thúc thế nào, thay vào đó là cảm giác k1ch thích căng thẳng giống như vụng trộm.

Ranh giới của con người quả nhiên là rơi xuống từng điểm từng điểm, Tống Thanh Huy thậm chí có hơi lo lắng nhiều lần sau đó, sự biết nhục cuối cùng này của anh cũng không còn, vì thế nhất định phải ổn định, tuyệt đối không thể bị Diệp Tiểu Muội mang vào trong khe.

Tống Thanh Huy lại kiên định niềm tin một lần nữa, lúc này mới mở đèn pin cầm tay lung lay một hồi.

Cuộc hẹn bí mật dưới lòng đất liên lạc thành công, vài giây sau đó, bên trong có động tĩnh, nương theo tiếng "mẹ con đi vệ sinh" vui vẻ của Diệp Tiểu Muội, cửa sân c*̃ng kẽo kẹt mở ra. Diệp Tiểu Muội treo khuôn mặt tươi cười vui sướng, nhún nhảy chạy tới chỗ anh: "Anh Tống!"

Trời rất tối, không thấy rõ biểu hiện cụ thể của Diệp Tiểu Muội, vô cùng kéo to âm điệu c*̃ng tiết lộ tâm tình nhộn nhạo của chủ nhân.

Tống Thanh Huy lại không nhộn nhạo theo, trái lại vẻ mặt lo lắng nhìn chung quanh, lúc Diệp Tiểu Muội ra cửa, anh mơ hồ còn có thể nghe tiếng tức cười của thím Diệp ở trong này. Có lẽ là đang cười cô đi nhà vệ sinh vui vẻ như thế làm cái gì, chính là đồ ngốc, hơn nữa anh vốn có tật giật mình, nhìn thấy Diệp Tiểu Muội vẫn vui vẻ gọi tên anh như thế, Tống Thanh Huy sắp bị cô hù chết. Mãi đến tận lúc xác định thím Diệp không có đuổi theo từ nhà ra mới thoáng yên tâm, theo bản năng lùi một bước, không dấu vết tránh cái ôm của Diệp Tiểu Muội, cũng nhẹ giọng nhắc nhở: "Tiểu Muội, nhỏ giọng một chút."

Ban ngày ở ký túc xá thanh niên trí thức anh tránh hiềm nghi còn chưa tính, bây giờ đi tới thế giới hai người, anh Tống vẫn nghiêm túc lùi về sau nửa bước, Diệp Tiểu Muội có hơi khó chịu bĩu môi. Có điều một giây sau, cô lại nổi tính ham chơi, tiến lên một bước, nhón chân kề miệng đến bên tai anh Tống hỏi: "Vậy kiểu nói chuyện này có thể không?"

Là anh Tống bảo cô nhỏ giọng, cô rất nghe lời.

Toàn bộ hơi thở nóng phun ở trên lỗ tai, Tống Thanh Huy chỉ cảm thấy cái tai ngứa ngáy, khắc chế kích động muốn gãi lỗ tai, cố gắng để cho mình có vẻ nhẹ như mây gió trả lời: "Âm lượng này có thể, thế nhưng không cần sáp lại gần như vậy."

DTV

Thì ra bọn họ yêu nhau, anh Tống cũng sẽ không vứt bỏ thuộc tính Đường Tăng của anh.

Diệp Tiểu Muội phát hiện đặc điểm này, cũng không nóng lòng nhất thời, kéo tay anh lắc lư nói: "Vậy chúng ta đi xa một chút, cũng không cần cẩn thận như vậy."

Có thể là Diệp Tiểu Muội quá tự nhiên, cũng có thể có thể là bọn họ đã từng kéo tay nhau vài lần, trong phút chốc Tống Thanh Huy bỏ quên động tác của cô, trái lại theo lời của cô gật mà đầu, anh quả thật hơi lo lắng cô vừa kích động lại tăng cao âm lượng, dẫn đến bọn họ bị bọn đội trưởng Diệp tóm gọn.

Sau đó bọn họ bèn vô cùng hiểu ngầm đi tới cửa thôn.

Đi được một nửa, Tống Thanh Huy rốt cục phản ứng lại, nói chào hỏi rồi đi, vậy mà lại bị Diệp Tiểu Muội quấn lấy, nhưng trước mắt anh có chuyện quan trọng hơn nói với Diệp Tiểu Muội.

Tống Thanh Huy ửng đỏ gương mặt tuấn tú, giọng điệu lại hết sức nghiêm túc: "Tiểu Muội, bước đi cho đàng hoàng, em như vậy còn thể thống gì."

Nói lời này thực sự không phải Tống Thanh Huy quá không rõ phong tình, mà là Diệp Tiểu Muội rất biết được voi đòi tiên rồi.

Vừa bắt đầu, cô chỉ kéo tay anh, có lẽ thấy anh không phản ứng, lại biến

thành hai tay ôm cánh tay của anh, chậm rãi dựa đầu vào trên vai anh, sau đó càng quá hơn, hơn nửa người đều dựa vào trên người anh. Dù Tống Thanh Huy đang quen Diệp Tiểu Muội, xưa nay cũng không nghĩ tới muốn thân mật thế nào với cô.

Nam nữ còn chưa kết hôn yêu nhau nên dừng ở trò chuyện, ở trong cái nhìn của Tống Thanh Huy, đêm khuya bọn họ lén lút nắm tay nhau như vậy, cũng đã rất khác người, thật không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội gan to bằng trời đến nước này.

Nhưng mà cái nhìn của Diệp Tiểu Muội không hề giống anh, đã chính thức quen nhau, bọn họ lại còn không ôm hôn, đã đủ rụt rè đủ chậm nhiệt rồi, anh Tống lại vẫn cảm thấy cô quá đáng.

Cô quá đáng chỗ nào? Diệp Tiểu Muội mạnh miệng không phục, thuận tiện ôm tay anh chặt hơn nữa.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 242: Chương 242



Vừa vặn Tống Thanh Huy muốn rút tay về, phát hiện mình càng không có cách nào nhúc nhích, lúng túng mặt lại đỏ, chỉ có thể nỗ lực duy trì trấn định nói: "Ôm ôm ấp ấp, lằng nhà lằng nhằng vốn không phù hợp lễ nghi."

"Nhưng chúng ta đang hẹn hò mà." Diệp Tiểu Muội cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng phản bác: "Người khác yêu nhau còn có thể ăn cơm trước kẻng đấy, chúng ta cũng không có, đã đủ khiêm tốn chưa."

Nói thật, nếu không phải đồng ý với chị gái nữ chính, Diệp Tiểu Muội dũng cảm thử nghiệm các loại hoạt động quả thật muốn đi ăn cơm trước kẻng thử, nghe thôi cũng thấy rất k1ch thích.

Vì vậy bây giờ nói đến đề tài này, trong miệng Diệp Tiểu Muội tràn đầy tiếc nuối.

Có điều Tống Thanh Huy không rảnh nghĩ tới giọng điệu của cô, anh cũng sắp bị lời nói của Diệp Tiểu Muội làm cho người ta kinh ngạc đến chết c*̃ng không thôi hù chết, giọng điệu giống như các bà mẹ hỏi con cái rốt cuộc học cái xấu theo ai hỏi Diệp Tiểu Muội: "Em nghe câu nói ăn cơm trước kẻng này từ đâu vậy?"

Phản ứng này của anh Tống có chút không ổn, Diệp Tiểu Muội đương nhiên sẽ không bán đứng nữ chính, cho nên cô nháy mắt treo vẻ mặt vô tội trả lời: "Không phải mọi người đều nói như vậy à?"

"Mọi người?" Tống Thanh Huy hơi nhăn mày, đột nhiên nhớ lại mấy bà cô nhiều chuyện quá mức trong đội, hơn nữa không có kiêng kỵ gì, cái gì cũng dám nói có lẽ do nghe các bà ấy đùa kiểu này, nên cho rằng người yêu nhau đều có thể ăn cơm trước kẻng?

Ý nghĩ của cô như thế không ổn. Tống Thanh Huy mang thái độ đoan chính, đàng hoàng trịnh trọng bắt đầu giáo dục Diệp Tiểu Muội vô pháp vô thiên: "Mọi người chỉ đang nói đùa mà thôi, em cũng không thể tin là thật, đừng nói là ăn cơm trước kẻng, ôm ấp cũng không nên. Em là con gái, càng phải biết rụt rè, dù sao đây không phải ở nhà, lỡ như bị người ngoài nhìn thấy, sau này em làm người như thế nào?"

Diệp Tiểu Muội nghe xong quả thực héo úa, ngay cả ôm ấp hôn hít cũng không thể, cô yêu đương còn có thú vui gì?

Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Muội cho rằng không thể chấp nhận cách nói của anh Tống, thấy không sao cả ôm cánh tay của anh nói: "Cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện, em yêu đương em làm chủ."

Người ta nói ở dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, anh Tống cũng coi như là một đóa hoa lạnh lùng, cô đã liều lĩnh nguy hiểm bị nữ chính trở mặt mà quen anh, không thể ôm hôn cũng quá thiệt thòi.

DTV

"Tiểu Muội, nghe lời." Tống Thanh Huy giả vờ không vui nói, đối với thứ khó chơi như Diệp Tiểu Muội rất bất đắc dĩ.

Tính tình của Diệp Tiểu Muội còn lớn hơn anh ai oán nói: "Em chỉ thích thân thiết với anh Tống thôi mà, cái gì cũng không được, vậy còn yêu nhau làm gì."

Tống Thanh Huy: "…"

Vừa tùy hứng vừa vô lại, bây giờ còn biết thời thế làm nũng mang theo uy h**p, Tống Thanh Huy lập tức bị cô uy h.i.ế.p thật. Bọn họ có thể yêu nhau vẫn là anh dùng chút thủ đoạn mới có được, ngoài miệng Diệp Tiểu Muội nói yêu anh thế nào thế nào, Tống Thanh Huy đã hoàn toàn không tin chuyện hoang đường của cô, cô nhóc này rất không kiên trì, anh lại lải nhải nữa, nói không chừng cô thật sự lấy lý do anh quá "phiền phức" đòi chia tay?

Nói chung cách mạng còn chưa thành công, Tống Thanh Huy tạm thời không muốn khiêu chiến sự kiên trì của Diệp Tiểu Muội, vì thế anh sờ túi, đổi giọng điệu dụ dỗ nói: "Tiểu Muội, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh cho em đồ ngon."

"Món ngon gì?" Diệp Tiểu Muội còn chưa có được đáp án, đã đứng nghiêm, cũng không vu vạ trên người anh nữa.

Nói rất thích thân thiết với anh mà? Tống Thanh Huy co giật khóe miệng, rất buồn bực tại sao anh lại tin chuyện ma quỷ của Diệp Tiểu Muội chứ, căn bản không cần tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp lấy đồ ra Diệp Tiểu Muội lập tức ngoan ngoãn nghe lời.

Có điều nhìn Diệp Tiểu Muội ngoan ngoãn vô hại như mèo con, ở bên cạnh chớp mắt chờ mong, Tống Thanh Huy lại cảm thấy bây giờ cũng không tính là muộn. Anh không nhanh không chậm móc túi.

Hai mắt Diệp Tiểu Muội tiếp tục tỏa ánh sáng, một mình cô gần như tạo được hiệu quả vạn người nhìn vào, trong lòng Tống Thanh Huy âm thầm cười, rốt cục lấy ra thứ Diệp Tiểu Muội chờ mong. Diệp Tiểu Muội không thể chờ được nữa hai tay nhận lấy, sau đó hưng phấn mặt đỏ rần, "Oa, vậy mà lại là khô cá mực!"

Tống Thanh Huy kinh ngạc nhíu mày: "Em biết hả?"

Cô nhóc biết còn nhiều thứ hơn anh tưởng tượng, có điều hình như đều là đồ ăn, lẽ nào đây chính là thiên phú dị bẩm?

Diệp Tiểu Muội không để ý anh kinh ngạc, cô đã ôm lọ mừng rỡ không tìm ra hướng bắc, đắc ý cảm thán: "Anh Tống đúng là có gia đình thần tiên mà, có khô bò có thịt hộp, bây giờ đến hải sản tươi cũng có, có phải là sở hữu bốn bể không?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 243: Chương 243



Tống Thanh Huy bị lời ca ngợi thổi phồng của cô chọc cười, lắc đầu nói: "Chỉ là có họ hàng ở cạnh biển, thỉnh thoảng sẽ gửi ít đặc sản cho nhà anh, hơn nữa cũng không có nhiều lắm."

Diệp Tiểu Muội nghe vậy càng hâm mộ, thời đại này chính mình cũng không ăn đủ đồ ngon, còn có thể gửi cho người khác, họ hàng nhà anh Tống nói vậy cũng là gia đình giàu có.

Còn về số lượng, có đồ ăn ăn là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời ăn hải sản tươi tới no sao? Diệp Tiểu Muội cảm giác mình rất dễ thỏa mãn.

Tống Thanh Huy lại bị vẻ mặt cô chọc cười, nói chuyện vài câu, nhưng nhìn thấy Diệp Tiểu Muội chỉ ôm khô cá mực như ôm bảo bối, cũng không có nghiền ngẫm ý nghĩ của anh ngay, anh thật tò mò hỏi: "Không muốn nếm thử sao?"

Anh biết Diệp Tiểu Muội cũng không rụt rè như thế.

Diệp Tiểu Muội lại mang vẻ mặt khó khăn trả lời: "Em đã đánh răng rồi, trở về đánh nữa sẽ bị mẹ em hoài nghi."

Ôm thứ tốt không thể lập tức ăn ngay cô c*̃ng rất dày vò.

Ngược lại Tống Thanh Huy rất ủng hộ cô duy trì thói quen tốt chính là vệ sinh, bởi vậy xoa đầu cô an ủi: "Vậy thì không vội, từ từ ăn, qua một thời gian ngắn nhớ trả lọ cho anh, anh đựng thứ khác cho em."

Lượng cá mực cũng không nhiều, Diệp Tiểu Muội có lòng tin ăn mấy cái là hết sạch, vì thế nghe anh Tống nói cô cô lập tức không hề xoắn xuýt, ngẩng đầu lên hưng phấn hỏi: "Ngày mai em đưa lọ cho anh nhé?"

Tống Thanh Huy bất đắc dĩ lắc đầu: "Đưa cho anh sớm như vậy cũng vô dụng."

"Tại sao?"

"Em hi vọng mỗi buổi tối đều đi ‘vệ sinh’ sao?"

Diệp Tiểu Muội suy nghĩ một chút, rất thất vọng lắc đầu, cô cũng không phải sợ phiền phức, chỉ lo lắng nhiều lần sẽ khiến chú ý, làm cho đồng chí Vương Thúy Phân tự mình đi vệ sinh với cô, vậy thì phiền phức lớn rồi.

DTV

Yêu sớm thật là không dễ dàng, Diệp Tiểu Muội thở dài thật sâu.

Thấy cô lại ủi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, Tống Thanh Huy lại không đành lòng, chủ động chọn ngày trước: "Cuối tháng chúng ta gặp lại có được không?"

Diệp Tiểu Muội tiếp tục thất vọng mất mát: "Còn nửa tháng, phải đợi rất lâu."

Tạm thời coi như cô không kịp đợi muốn gặp anh sớm một chút, Tống Thanh Huy khá là sung sướng vò cô: "Vậy cũng hết cách rồi."

Diệp Tiểu Muội cũng biết trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền, chỉ có thể ôm chặt lọ nhỏ gật đầu, cứ như vậy vui vẻ quyết định cuộc hẹn lần sau.

Cho nên nói kế hoạch đều không đuổi kịp biến hóa, vì tiện đưa đồ ăn cho Diệp tiểu Muội, Tống Thanh Huy kiên định niềm tin cứ như vậy dễ dàng bị chính mình phá vỡ, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Tiểu Muội, anh không những không cảm thấy thẹn thùng, trong lòng còn có chút thỏa mãn.

Có điều trong lòng có thỏa mãn đi nữa cũng vô dụng, Diệp Tiểu Muội phải trở về nhà, cô đi đã hơn nửa tiếng, bây giờ đi về nhiều lắm bị xem như táo bón, nhưng kéo dài thêm nữa, vậy thì không phải táo bón, vợ đội trưởng hẳn sẽ lo lắng không phải cô rơi vào trong hố phân rồi chứ, cầm ngọn đèn đi ra ngoài tìm cô.

Tống Thanh Huy chu đáo đáng tin đưa Diệp Tiểu Muội về nhà.

Ở cửa nhà họ Diệp, Tống Thanh huy c*̃ng không dám bật đèn, chỉ đứng ở chỗ không gần chỗ không xa đưa mắt nhìn cô.

Rõ ràng ngay một thôn, chẳng biết vì sao vẫn còn có hơi xa cách u sầu, có lẽ lần đầu tiên yêu đương đều như vậy, Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là an ủi mình sau này sẽ tốt lên.

Có điều so với tự mình an ủi, vẫn bị thái độ của Diệp Tiểu Muội làm cho cảm thấy vui mừng hơn, cô nhóc ôm khô cá mực đi một bước quay đầu ba lần, đi một cách buồn bã, có cùng tâm trạng với anh. Sự phát hiện này khiến Tống Thanh Huy rốt cục cảm nhận được một chút ngọt ngào của yêu đương, ỷ vào Diệp Tiểu Muội cách khá xa không thấy rõ anh, từ bỏ hình tượng lộ ra nụ cười xán lạn, khóe miệng đều sắp ngoác đến sau tai.

Bản thân Tống Thanh Huy cũng biết vẻ mặt này của anh nhất định rất ngu, nhưng anh không muốn kiềm chế chút nào.

Đường về đến cửa nhà dài như thế, Diệp Tiểu Muội lại chậm rì, rốt cục cũng đi tới cửa, trước khi đẩy cửa, cô quay đầu lại nhìn về phía anh Tống, tâm tình hết sức ủ rũ, vậy mà thật sự không cho ôm hôn, tức giận.

Câu "không có được vĩnh viễn hỗn loạn, được cưng chiều hơn thì luôn không sợ gì" dùng để hình dung Diệp Tiểu Muội, quả thực vô cùng chuẩn xác. Trước đây cô vì lừa gạt thịt hộp của anh Tống mà vắt hết óc, không chừa thủ đoạn nào, đầy đầu chỉ nhớ tới gói hàng của anh, bây giờ được cho ăn dễ như ăn cháo, điều cô mong đợi nhất trái lại biến thành lúc hẹn hò lấy tư thế gì đánh gục anh Tống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 244: Chương 244



Khiến người ta tức giận là nhìn thân hình anh Tống trông mỏng manh dễ đẩy ngã, Diệp Tiểu Muội đẩy sắp hơn hai tháng cũng không đẩy được.

Thuộc tính Đường Tăng của anh không phải đùa giỡn, Diệp Tiểu Muội càng giống yêu tinh lừa gạt ăn thịt Đường Tăng, anh Tống lại càng chính nhân quân tử, không chỉ mỗi lần không vì lay động mà từ chối cô, còn muốn lên lớp giáo dục tư tưởng cho cô.

Vì thế Diệp Tiểu Muội đừng nói vui vẻ đùa giỡn bạn trai, nói chuyện lâu như vậy thậm chí ngay cả miệng nhỏ cũng không được hôn lên, quá đáng mà, anh quả thực là xem thường bé ngọt ngào là cô!

Bé ngọt ngào Diệp Tiểu Muội cũng không chịu thua, càng ngăn cản càng dũng mạnh, không đánh gục được anh Tống sẽ không bỏ qua.

Vì vậy, mỗi ngày Diệp Tiểu Muội trải qua rất phong phú, trạng thái luôn không giống nhau, còn có sự thoải mái của tình yêu, thường xuyên được cho ăn, khuôn mặt nhỏ được nuôi càng ngày càng hồng hào mềm mại.

Vương Thúy Phân không biết gì về việc này, đã quen với Diệp Tiểu Muội gái lớn mười tám, càng thay đổi càng đẹp, có điều Diệp Tiểu Muội vui sướng tựa như con chuột thành công khiến nữ chính chú ý.

Sở Hàm mang theo tấm lòng mẹ già, Diệp Tiểu Muội yêu đương càng vui vẻ, cô ấy lại càng cảm thấy phát sầu. Tuy rằng hồi đó lúc mới yêu, Tiểu Muội từng bảo đảm sẽ không xằng bậy, nhưng trước khác nay khác, bây giờ bọn họ yêu nhau tha thiết, cũng đều trẻ tuổi nóng tính, ai biết lúc va chạm, thanh niên trí thức Tống sẽ không dùng lời chót lưỡi đầu môi dụ dỗ cô gái nhỏ?

DTV

Không phải cô ấy không nhìn nổi Diệp Tiểu Muội, cô nhóc này vừa nhìn là thấy không chịu nổi mê hoặc, hi vọng cô còn không bằng hi vọng thanh niên trí thức Tống đáng tin một chút.

Mắt thấy Diệp Tiểu Muội ph*ng đ*ng hai tháng, Sở Hàm quyết định thắt dây giúp cô, tìm cơ hội không chút biến sắc hỏi thăm: "Tiểu Muội, gần đây em với thanh niên trí thức Tống phát triển đến bước nào rồi?"

Diệp Tiểu Muội cho rằng chị gái không yên tâm, lâm thời kiểm tra, hận không thể chỉ lên trời xin thề: "Chị Sở Hàm, em bảo đảm chưa ăn cơm trước kẻng với anh Tống!"

Sở Hàm thầm nghĩ cô ấy chỉ tò mò, Diệp Tiểu Muội lại như gặp đại địch, không chừng Tống Thanh Huy đã đắc thủ, trong phút chốc rất tức giận, con nít vị thành niên cũng có thể ra tay, tên đàn ông cặn bã!

Bởi vì bầu không khí, giọng điệu của Sở Hàm hơi nặng, hoài nghi nhìn Diệp Tiểu Muội: "Thật à?"

Không dễ gì trải qua tháng ngày ăn thịt hạnh phúc, Diệp Tiểu Muội cũng rất lo lắng nữ chị gái nữ chính nửa đường kêu dừng, không cho cô quen anh Tống nữa, vậy chẳng phải cô trở lại trước giải phóng sao? Thật thê thảm. Diệp Tiểu Muội quyết định tranh thủ tín nhiệm của chị gái, tự chứng thuần khiết, đột nhiên linh quang lóe lên, đề nghị: "Chị Sở Hàm, nếu như chị không yên lòng, lần sau hẹn hò có thể đi cùng chúng em."

Tên Đường Tăng thối như anh Tống, đến nắm tay của cô cũng không chịu, chị gái nhìn thấy chắc chắn rất an tâm.

Sở Hàm có tâm tư mẹ già, nhưng dù sao không phải mẹ ruột của Diệp Tiểu Muội, tay còn chưa duỗi dài đến mức như vậy, lại nói tâm tư của Diệp Tiểu Muội đều viết ở trên mặt, đến tột cùng là lùi một bước để tiến hai bước, hay là thật lòng, mình liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng, Sở Hàm vẫn tin cô.

Chỉ là nghĩ lại, Tiểu Muội tin cậy cô ấy như thế, thậm chí đồng ý dẫn cô ấy cùng đi hẹn hò, vì sao cô ấy không thuận thế đi cùng, xem thanh niên trí thức Tống rốt cuộc có lừa cô gái nhỏ không? Thuận tiện còn có thể khiến anh thêm ngột ngạt, cho anh biết muốn học một số thanh niên trí thức nam cặn bã ăn no căng diều lại không chịu trách nhiệm cũng không dễ dàng như vậy.

Sở Hàm vừa cười hí hí đồng ý: "Nếu Tiểu Muội nhiệt tình như vậy, vậy chị ra ngoài chơi với các em một chút."

Diệp Tiểu Muội c*̃ng mặt mày hớn hở, cứu vãn lại tín nhiệm của chị gái, cô quả nhiên rất thông minh.

Có người vui mừng có người sầu lo, Diệp Tiểu Muội và Sở Hàm đạt thành nhận thức chung, hai người đều cảm thấy vui vẻ, vậy thì nổi bật lên Tống Thanh Huy càng thêm thê thảm đáng thương. Mỗi tháng bọn họ chị hẹn hò khoảng hai lần, còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người, vậy mà Diệp Tiểu Muội không chút nào khách sáo thông báo với anh muốn dẫn theo thanh niên trí thức Sở, rốt cuộc đầu óc nghĩ thế nào vậy?

Nếu đổi thành người khác, Tống Thanh Huy cũng sẽ không canh cánh trong lòng như thế, mà người luôn khiến Diệp Tiểu Muội tin tưởng đến mức có thế để cho đối phương biết chuyện riêng tư này lại là Sở Hàm, Tống Thanh Huy không chỉ buồn rầu, còn bị Diệp Tiểu Muội làm cho thấy rất thất bại.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 245: Chương 245



Sở Hàm đánh giá Tống Thanh Huy rất có lòng dạ, thực ra rất đúng trọng tâm, Tống Thanh Huy ngoại trừ không có cách nào túm Diệp Tiểu Muội, đối phó những người khác khỏi phải nói, cho dù là thanh niên trí thức Sở thông minh cẩn thận, anh cũng biết nên dùng biện pháp gì "xua đuổi".

Tống Thanh Huy buồn bực nửa ngày vực dậy tinh thần làm chuyện chính, anh trực tiếp "thuyết phục" Thẩm Tư Mặc cùng đến nơi hẹn với anh.

Ám muội nho nhỏ giữa Thẩm Tư Mặc và Sở Hàm, cũng không phải chính Thẩm Tư Mặc nói cho anh biết, mà là Tống Thanh Huy nhìn ra được.

Dựa theo thói quen lúc bình thường của anh, chỉ cần Thẩm Tư Mặc không chủ động nhắc, Tống Thanh Huy chỉ có thể làm bộ không biết, đương nhiên cũng sẽ không tiết lộ cho bất kỳ người nào, lại như anh với Diệp Tiểu Muội rất tốt đẹp. Người khác anh thì không biết, Thẩm Tư Măc gần gũi anh nhất chắc chắn có thể đoán được, nhưng anh ấy cũng không hỏi, c*̃ng không lắm miệng với người ta, yên lặng giữ kín như bưng giúp anh.

Người ngoài sẽ cảm thấy tình bạn của bọn họ rất kỳ lạ, nhìn như như hình với bóng, nhưng ít thổ lộ tâm tình, cũng không biết gì đối với bí mật của đối phương. Nhưng Tống Thanh Huy cảm thấy như vậy trái lại càng an tâm, không xa không gần mới là khoảng cách an toàn nhất, lại như người xưa hình dung mối quan hệ của quân tử nhạt như nước.

Nhưng bây giờ vì ứng phó với hành động của Diệp Tiểu Muội, anh cũng chỉ có thể chủ động đánh vỡ hình thức bạn bè của anh và Thẩm Tư Mặc.

Tống Thanh Huy cũng không phải hết cách, chỉ là anh buồn bực thì buồn bực, mặt khác cũng coi như khá hiểu rõ tính cách Sở Hàm, bọn họ thực ra càng giống như là cùng một loại người, thế nên mới thấy ngứa mắt lẫn nhau. Đồng thời trong lòng anh c*̃ng hiểu rõ, Sở Hàm đề phòng người khác không hề ít hơn anh, cho nên cô ấy tuyệt đối không phải người quá nhiệt tình hoặc là thích tham gia trò vui, có thể đồng ý theo Tiểu Muội tới gặp anh, quá nửa là bởi vì không quá yên tâm, sợ anh lừa Tiểu Muội làm chuyện gì không thể làm, lúc này mới muốn tận mắt nhìn xem.

Đương nhiên vị thanh niên trí thức nữ này nhiều tâm cơ như vậy, có thể thuận tiện khiến anh thêm ngột ngạt, cô ấy chắc chắn cũng vui vẻ tới xem.

Nói chung xuất phát điểm của đối phương là tốt, lại được Tiểu Muội toàn tâm toàn ý tin tưởng, Tống Thanh Huy cũng không tiện làm quá lớn, bèn dứt khoát dẫn mối cho cô ấy. Nếu như cô ấy có thể thuận thế có mối quan hệ tốt đẹp với Thẩm Tư Mặc, sau đó cứ chuyên tâm yêu đương, c*̃ng không quá nhiều thời gian dán lên Tiểu Muội rồi.

Thẩm Tư Mặc quả thực trong nóng ngoài lạnh, kinh ngạc bối rối một chút, cuối cùng đồng ý giúp đỡ.

Tám giờ rưỡi tối, hai "anh em tốt" kết nhóm ra ngoài đi vệ sinh, dẫn tới các đồng chí nam khác trêu ghẹo: "Hai người dứt khoát mặc chung một cái quần luôn đi."

Khi bọn họ xuất phát, Diệp Tiểu Muội và Sở Hàm đang thầm thì nhỏ giọng nói chuyện.

Đúng vậy, hôm nay Sở Hàm lại ngủ ở nhà họ Diệp, dù sao cô ấy với Tống Thanh Huy đều ở ký túc xá thanh niên trí thức. Đêm khuya, nếu hai người đi một trước một sau, thanh niên trí thức khác tuyệt đối sẽ suy nghĩ viển vông, vì thế vì để tránh tạo tin đồn, Sở Hàm dứt khoát ngủ lại chỗ Diệp Tiểu Muội, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên.

DTV

Sở Hàm đang nhẹ giọng hỏi Diệp Tiểu Muội: "Hai người hẹn mấy giờ?"

"Tám giờ rưỡi!" Diệp Tiểu Muội đã bắt đầu trở nên hưng phấn, lại có thể hẹn hò với anh Tống, thật vui mà.

Sở Hàm giơ đồng hồ đeo tay gian nan xem thời gian.

Nhà cô ấy cũng không giàu có, đời trước chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên là mua lúc kết hôn với chồng cũ, đời này bởi vì cô ấy chủ động xuống nông thôn thay chị gái, chị gái cảm thấy có lỗi với cô ấy, lấy tiền riêng tích góp ba năm mua chiếc đồng hồ đeo tay này tặng cô ấy. Nghĩ tới chị gái sáng rực xán lạn, hoàn toàn ngược lại với chị gái trong ký ức, Sở Hàm đã cảm thấy cô ấy sống lại vẫn có ý nghĩa.

Tháng trước, chị cả lại gửi thư, nói chị ấy xem mắt với đứa con lớn nhất Lý Thúc của chủ nhiệm Lý trong xưởng, cuối năm đính hôn, sang năm sẽ kết hôn. Lý Thúc cũng ngầm đồng ý với chị ấy, sau khi bọn họ kết hôn, sẽ nghĩ cách cầu xin cha anh ta dùng chức vụ gọi cô ấy về thành phố. Sở Hàm hồi âm nói cho chị cả không cần phải gấp gáp, sau khi kết hôn qua hai năm nữa hãy nhắc lại cũng không muộn, dù sao kết hôn chỉ để làm chuyện quá tầm với, sau này chị ấy ở nhà chồng cũng không dễ đối nhân xử thế.

Sở Hàm nói như vậy đương nhiên là ngăn cản chị cả, qua hai năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, cô ấy có lòng tin thi đậu đại học, cũng không cần phải để chị cả dằn vặt.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 246: Chương 246



Có điều tấm lòng này của chị cả, Sở Hàm vẫn rất hưởng thụ, cô ấy biết gia đình chủ nhiệm Lý, đời trước xí nghiệp nhà nước cải cách, chủ nhiệm Lý trẻ trung khỏe mạnh lại quyết đoán tự mình mở xưởng, làm rất hưng thịnh, điều kiện gia đình rất tốt, đứa con lớn nhất của chủ nhiệm Lý càng nổi danh trung hậu thành thật. Sở Hàm cũng không nghĩ đến anh ta lại lén nói lời này với chị cả, nghĩ đến anh ta đã thích chị cả lâu lắm rồi, dù sao tuổi bọn họ tương đương, cũng coi như là thanh mai trúc mã.

Sở Hàm nghĩ đến chị cả đời trước bon chen rồi mất sớm bây giờ rất thuận lợi, mình cũng cảm thấy vui mừng, cô ấy sống lại không chỉ có ý nghĩa, thông qua chị cả cũng làm cho cô ấy nhìn thấy, vận mệnh không phải không bao giờ thay đổi, chỉ cần có quyết đoán cũng có thể thay đổi cuộc đời.

Cho nên cô ấy cũng tràn đầy tự tin đối với tương lai.

Rốt cục thấy tới thời gian, Sở Hàm thu hồi những tâm tình này, khẽ nói: "Sắp tới tám giờ rưỡi."

DTV

Diệp Tiểu Muội đã sớm không thể chờ đợi, nghe vậy lập tức nhảy xuống giường kéo chị gái nói: "Vậy chúng ta nhanh đi ra ngoài đi."

Lúc ra cửa, Diệp Tiểu Muội vẫn lớn tiếng báo cho đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, chúng con đi vệ sinh."

Mỗi tháng cô luôn có một hai bữa đi vệ sinh như vậy, tần suất không tính quá cao, nhưng đủ để người nhà họ Diệp tập mãi thành quen, ngày hôm nay còn có tiểu Sở đi cùng cô, Vương Thúy Phân cũng chẳng muốn dặn dò, giống như mẹ kế nhắc nhở: "Vậy con nhỏ giọng một chút, chớ đánh thức Đại Bảo và Đại Muội."

Cô cũng không còn là bé ngoan của đồng chí Vương Thúy Phân nữa, Diệp Tiểu Muội mang chút tâm tình "dạ" một tiếng, một giây sau vừa đầy m.á.u sống lại, hưng phấn không thôi lôi kéo Sở Hàm tiếp tục ra ngoài: "Đi thôi."

Sở Hàm bị cô lôi kéo không buông giống như cũng bị tâm tình của cô lây nhiễm, bất tri bất giác lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái.

Thế nhưng lúc cô ấy tâm tình tốt đến nơi hội hợp của Tống Thanh Huy cùng với cô thì im bặt, vậy mà anh âm thầm đưa Thẩm Tư Mặc đến, còn giả vờ giả vịt giải thích với cô ấy: "Đồng chí Sở, tôi nghe Tiểu Muội bảo hôm nay muốn dẫn cô đi chung, sợ một mình cô cảm thấy tẻ nhạt, không thể làm gì khác đành gọi luôn Thẩm Tư Mặc, nhiều người một chút càng náo nhiệt phải không?"

Tìm ai không tìm mà cứ tìm Thẩm Tư Mặc? Lòng Sở Hàm nói tôi tin mới lạ, thằng nhóc này thật đúng là rất xấu xa.

Sở Hàm vốn tưởng rằng sẽ không có ai tin tưởng chuyện ma quỷ của Tống Thanh Huy, không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch thế mà tin, còn rất vui vẻ gật đầu: "Hay lắm hay lắm, ngày hôm nay chơi thật vui."

Vui chỗ nào? Sở Hàm rất muốn đập tỉnh cô ngốc này, không nghĩ tới chậm một bước, thấy Diệp Tiểu Muội bội bạc đã buông cô ấy ra, vui đến quên cả trời đất chạy đến trước mặt Tống Thanh Huy, thừa dịp ánh trăng, Sở Hàm dường như còn có thể nhìn thấy Tống Thanh Huy khá kiêu ngạo liếc mình.

Bị cô gái vô tâm vô tư quấn lấy có gì mà kiêu ngạo? Sở Hàm quả thực có quá nhiều lời để chửi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể an ủi mình không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Tống Thanh Huy có thể thân thiết với Diệp Tiểu Muội, có thể thấy anh cũng không lẫn đi đâu được, không đáng chấp nhặt với anh.

Sau đó ngay khi Sở Hàm an ủi mình, đôi tình nhân thuận lợi gặp nhau nhìn nhau vài lần, rồi vứt bỏ bọn họ trực tiếp đi tới cửa thôn.

Hai người bị lãng quên đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.

Một lát sau, Thẩm Tư Mặc không tự nhiên dời tầm mắt, đề nghị: "Vậy chúng ta c*̃ng theo sau chứ?"

Sở Hàm yên lặng gật đầu, trong lòng cũng đang thở dài, nếu như đây là trả thù của Tống Thanh Huy vì cô ấy đi theo làm kỳ đà cản mũi, như vậy cô ấy thừa nhận anh thành công, cô ấy quả thật bị anh làm cho hơi tiến thoái lưỡng nan.

Đêm nay bóng đêm rất đẹp, ánh trăng ôn hòa rải khắp toàn bộ thôn, cách đó không xa đôi tình nhân thân mật ngọt ngào, xì xào thầm thì, làm nổi bật không khí chung quanh càng thêm lãng mạn đẹp đẽ. Thanh niên đi bên cạnh cô ấy kiên cường tuấn lãng, lại yên lặng quan tâm cô ấy, trái tim mà Sở Hàm tưởng rằng đã là thành giếng cạn cũng không khống chế được nhảy lên.

Nếu như Sở Hàm giống như Diệp Tiểu Muội, chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi không buồn không lo, đối mặt với tình cảnh này cô ấy nhất định sẽ không hề do dự, bởi vì vốn nên chính là cái tuổi đẹp vì tình yêu mà có thể nhảy vào bất kể nước sôi lửa bỏng.

Thế nhưng cô ấy không phải, thân thiếu nữ nhưng tâm bà cô, cô ấy đã sớm mất đi sự nhiệt tình truy đuổi tình yêu, càng không có cách nào thuyết phục mình ra tay với thanh niên trẻ tuổi như thế. Đời trước con gái của cô ấy còn lớn hơn Thẩm Tư Mặc bảy, tám tuổi, trâu già gặm cỏ non cũng không phải ăn như thế.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 247: Chương 247



Nhất định không cách nào đáp lại đối phương, Sở Hàm chỉ có thể làm bộ không phát hiện thanh niên bên cạnh thỉnh thoảng tập trung ánh mắt, đặt sự chú ý tới trên người đôi tình nhân ở cách đó không xa.

Cô ấy vốn đến để muốn xem hình thức ở chung của Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống, thực sự không nên lẫn lộn đầu đuôi.

DTV

Sở Hàm tập trung nhìn lại, quả thật phát hiện một điểm. Cô ấy cho rằng Diệp Tiểu Muội sẽ bị chiếm hời, thế mà lại tới dán trên người Tống Thanh Huy, mà Tống Thanh Huy vì tách khỏi cô mà chạy tới đường cái.

Rốt cục không thể tránh khỏi, chỉ thấy Tống Thanh Huy đưa tay đỡ lấy Diệp Tiểu Muội, bảo cô cố thẳng người, đồng thời một mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Muội, đi đàng hoàng."

Diệp Tiểu Muội đương nhiên sẽ không nghe lời như thế, cô ngước đầu vô tội nói: "Em rõ ràng đi rất đàng hoàng."

Lúc này Tống Thanh Huy cúi đầu nói một câu ở bên tai cô, Sở Hàm cách khá xa không nghe rõ, chỉ nhìn thấy hai người đồng thời quay đầu họ nhìn sang bọn họ, sau đó Diệp Tiểu Muội không xương rốt cục học được cách đứng yên, chỉ là đồng thời vươn tay nhỏ.

Tống Thanh Huy nhìn cô khẽ thở dài, dường như không thể làm gì cô, cuối cùng vẫn phối hợp thu tay lại, thu móng vuốt không an phận vào trong lòng bàn tay.

Lúc này Diệp Tiểu Muội mới hài lòng, đồng ý bước tiếp tục về phía trước, cùng thanh niên trí thức Tống nắm tay lắc lư trái phải ở phía sau, đủ khiến người ta phát hiện tâm tình của cô rất tốt.

Tình cảnh này lại làm cho Sở Hàm ở phía sau trợn mắt ngoác mồm, tạm quan hủy sạch, cô ấy không nên lo lắng cho an toàn của Diệp Tiểu Muội, mà nên lo lắng cho thanh niên trí thức Tống, hai người này còn không biết ai chiếm hời của ai.

Diệp Tiểu Muội đương nhiên không biết sự khiếp sợ của nữ chính, cô rất vui vẻ, tuy rằng vẫn chưa ôm hôn, thế nhưng rốt cục khiến anh Tống há mồm là rụt rè ngậm miệng là lễ nghi chủ động nắm tay cô, cô cảm thấy mình đã rất lợi hại, bây giờ bọn họ cũng đã vượt bậc, ôm hôn còn có thể xa sao?

Tiền đồ vẫn rất sáng lạn, Diệp Tiểu Muội cũng không vội nhất thời.

Hẹn hò xong, hai đôi nam nữ trẻ tuổi về nhà của từng người, Diệp Tiểu Muội còn chưa hết thòm thèm hỏi chị gái: "Chị Sở Hàm, có phải chơi rất vui không, chúng ta hẹn lần sau nữa ha?"

Cô phát hiện có chị gái ở bên cạnh vô cùng thuận tiện, có thể ở thêm với anh Tống rất lâu, đêm nay các cô thậm chí đi ròng rã một tiếng, nhà cô cũng không có động tĩnh gì, còn có cảm giác an toàn hơn một mình cô đi ra ngoài!

Diệp Tiểu Muội thì sảng khoái, Sở Hàm chỉ cảm thấy cả người uể oải, bất chợt nhận lời mời của Diệp Tiểu Muội, không những không dằn vặt được Tống Thanh Huy, trái lại dằn vặt bản thân cô ấy không nhẹ, Sở Hàm như chặt đinh c.h.é.m sắt tỏ vẻ cô ấy không đi, cũng không đi nữa.

"Không đi thì không đi, kích động như vậy làm gì." Diệp Tiểu Muội nhỏ yếu đáng thương lại bất lực nhẹ giọng nhổ nước bọt.

"Em với thanh niên trí thức Tống đi chơi vui vẻ." Sở Hàm vô lực xua tay, cô ấy hoàn toàn sợ đàn ông xấu xa rồi, chỉ hi vọng Diệp Tiểu Muội đại diện mặt trăng thu phục tai hoạ này.

Bị cô ấy từ chối Diệp Tiểu Muội cũng chỉ thất vọng tí xíu, rất nhanh lại khôi phục tâm trạng vui vẻ, dù sao ban đầu cô ấy đề nghị dẫn nữ chính tới cùng là tìm về "tín nhiệm" của cô ấy với cô. Nếu bây giờ chị gái nữ chính nói như vậy, có thể thấy đã tin tưởng không nghi ngờ với cô, mục tiêu của cô đã hoàn thành, nên cảm thấy vui mới đúng.

Cho tới việc chị gái không thể tiếp tục cùng cô đi hẹn hò c*̃ng rất bình thường, chị gái là nữ chính đi con đường sự nghiệp, người ta rất bận rộn có được hay không, làm sao có thời giờ mỗi ngày chơi với cô.

Người không thể quá tham lam mà. Diệp Tiểu Muội cứ như vậy dăm ba câu an ủi bản thân vui vẻ, cởi áo khoác lên giường ngả đầu ngủ ngay.

Không giống Diệp Tiểu Muội, Sở Hàm không có tình yêu để yêu trái lại tâm sự nặng nề, không hề buồn ngủ, nằm xuống chưa được mấy phút đã nghe thấy tiếng hít thở dài bên cạnh, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Có điều Diệp Tiểu Muội ngủ rất ngon lành, bất tri bất giác c*̃ng lây nhiễm cô ấy, Sở Hàm dần dần c*̃ng rơi vào giấc ngủ say.

Diệp Tiểu Muội không có vướng bận thân thể nhẹ nhàng, ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, một người khác ở trên giường đã từ lâu không thấy bóng dáng, đưa tay sờ bên cạnh giường ngủ, ổ chăn đã lạnh, Diệp Tiểu Muội kỳ lạ bò xuống giường.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 248: Chương 248



Giờ này, đồng chí Vương Thúy Phân còn đang bận rộn trong nhà, Diệp Tiểu Muội rất hưng phấn kéo mẹ cô hỏi: "Chị Sở Hàm đi lúc nào vậy?"

Vương thúy phân dở khóc dở cười sẵng giọng: "Con còn có mặt mũi hỏi, hai người các con ngủ chung một phòng, Tiểu Sở đã thức dậy hơn hai tiếng, sao con trễ vậy?"

Diệp Tiểu Muội căn bản không để ý mẹ cô, còn đang vượt ngoài lý luận mà cảm thán: "Chị ấy dậy mà con cũng không nghe thấy tiếng động nào, thật lợi hại."

Quên đi, hi vọng cô nhóc này ý thức được tật xấu ngủ nướng không tốt kịp thời thay đổi là không thể nào, Vương Thúy Phân chẳng muốn lãng phí thời gian ở trên người cô, vô cùng lạnh lùng xoay người: "Nếu đã thức, vậy nắm chắc thời gian rửa mặt ăn cơm, mẹ phải làm việc ngay, con có thể chăm sóc Đại Bảo và Đại Muội."

"Thật ạ." Diệp Tiểu Muội vui vẻ đáp lại, đồng thời rất hớn hở khẽ cười đi rửa mặt ăn sáng, nhưng cô với mẹ cô dường như không trôi qua cùng một thời gian, lúc cô đã ăn xong bữa sáng, đồng thời chơi với bọn trẻ ở trong vườn, đồng Chí Vương Thúy Phân nói là đi ngay vẫn còn chưa đi, thậm chí còn có tâm tình đứng trước mặt cô hỏi: "Đúng rồi Tiểu Muội, tối hôm qua sao các con đi vệ sinh lâu lắm mới trở về vậy?"

Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu hỏi: "Rất lâu sao?"

Vương Thúy Phân lườm cô: "Mẹ sắp ngủ thiếp đi mà các con còn chưa trở lại, có thể không lâu sao?"

Nếu không phải biết Tiểu Sở đi cùng với Tiểu Muội, bà ấy đã muốn xuống giường tìm người trong hầm cầu rồi.

Diệp Tiểu Muội vô tội nháy mắt một cái, lời nói dối há mồm lập tức đến ngay: "Chuyện đó à, chúng con còn đi dạo một vòng ở bên ngoài, tối ngày hôm qua mặt trăng rất đẹp."

"Mẹ cũng đoán là như thế." Vương Thúy Phân dễ dàng tiếp nhận cái cớ này, không nhịn được lắc đầu nói: "Mặt trăng có gì đẹp mà ngắm, mấy đứa con gái các con cũng thật rảnh rỗi phát sợ."

DTV

Phun nước bọt xong, Vương Thúy Phân lại nhắc nhở: "Lần sau đừng làm bừa như thế, coi như muốn đi ra ngoài chơi cũng phải nói một tiếng với mẹ, đêm hôm đi ra ngoài lâu như vậy, có thể không sốt ruột sao?"

Diệp Tiểu Muội ngoan ngoãn gật đầu, có chút tiếc nuối vì không có lần sau, chị gái đã không chút lưu tình từ chối cô.

Mất đi "chiến hữu" có thể yểm trợ cô như Sở Hàm, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể tiếp tục cụp đuôi hẹn hò, mỗi lần chỉ nửa tiếng, tuyệt đối không ở thêm một phút, bởi vì không thể để đồng chí Vương Thúy Phân tìm cơ hội bò dậy tìm cô.

Có điều Diệp Tiểu Muội cũng sẽ không vì vậy cảm thấy quá phiền muộn, cô là phái vô tư, anh Tống dứt bỏ phần cá tính Đường Tăng ma ma chít chít của anh, cũng là bạn trai vô cùng hợp lệ, không chỉ mỗi lần đều chủ động cho cô đồ ăn, thỉnh thoảng còn có thể tạo bất ngờ.

Ví dụ như lần hẹn hò này, anh Tống khá thần bí đưa một hộp "bảo bối" cho cô.

Diệp Tiểu Muội bị anh khơi dậy hứng thú, không kịp mở ra đã hứng thú bừng bừng hỏi: "Là cái gì vậy?"

Tống Thanh Huy khẽ nở nụ cười: "Em mở trước đi."

Điều này làm cho Diệp Tiểu Muội càng thêm mong đợi, cô nhanh nhẹn mở hộp ra, phát hiện trong hộp thì ra không phải đồ ăn, mà là một chiếc đồng hồ đeo tay, con mắt bừng sáng.

Chẳng trách anh Tống thần bí như vậy, Diệp Tiểu Muội vui mừng đến mức muốn nhảy lên. Là một người kiêu ngạo ngọt ngào, hai đời cô đều rất thích nhận quà, cô cũng không để ý giá trí món quà cao hay thấp, chỉ cần để tâm chuẩn bị đều rất yêu thích, bởi vì sẽ khiến cô có cảm giác được cưng chiều yêu thương. Vì thế, coi như bọc kín trong hộp chỉ là miếng thịt khô hoặc là kẹo cô thích ăn, Diệp Tiểu Muội cũng sẽ rất vui, mà anh Tống lại tặng một đồng hồ đeo tay kiểu nữ hình thức khéo léo, quả thực là tấn công dữ dội, ánh mắt Diệp Tiểu Muội nhìn anh cũng bắt đầu phả ra trái tim màu hồng phấn.

Xuyên tới gần một năm, cô đã có trình độ ít nhiều cũng nắm rõ giá hàng của thời đại này, đồng hồ đeo tay là hàng xa xỉ trong hàng xa xỉ, loại "gia đình giàu có" như bọn họ, còn có "nhân sĩ thành công" có công ăn việc làm ổn định ở trong thành phố vẫn không mua nổi một chiếc đồng hồ đeo tay, anh Tống chi ra một khoản lớn đấy.

Diệp Tiểu Muội nghĩ một hồi, chiếc đồng hồ đeo tay trông dáng vẻ bình thường, giá trị tương đương với mấy cái túi phiên bản limited mà cô thích, nếu ai tặng cô món quà như vậy, bọn họ chính là bạn tốt cả đời!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 249: Chương 249



Có điều đời trước cô cũng không thiếu túi, lấy những thứ này cũng chỉ thêm gấm thêm hoa, mà đồng hồ đeo tay của anh Tống lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bởi vì cô xuyên qua gần một năm, vẫn không học được kỹ năng nhìn bầu trời phân biệt thời gian, mỗi ngày chỉ có thể ngu dốt suy đoán, vô cùng không có cảm giác an toàn, bây giờ có anh Tống vậy thì không cần buồn phiền gì nữa.

Diệp Tiểu Muội cảm động không thôi nhìn anh: "Sao anh Tống lại nghĩ tới tặng đồng hồ cho em…"

Đối xử với cô cũng quá tốt rồi, bởi vì cảm động đến nói không nên lời, vài chữ sau đã bị cô nuốt về trong bụng.

Tống Thanh Huy nghe vậy thì tưởng cô chỉ do tò mò, rất khiêm tốn cười nói: "Trước đó em nói không có đồng hồ cũng không biết thời gian, vừa vặn có cơ hội, nên thuận tiện nhờ người mang một cái đồng hồ hoa mai tới cho em, nghe nói hai năm qua rất lưu hành kiểu này."

Tuy rằng Diệp Tiểu Muội là cô bé ngốc nghếch đáng yêu, trí nhớ vẫn rất khá, ngẫm lại một hồi lập tức nhớ lại cô đã nói lời này lúc nào. Ngay lần đầu tiên anh Tống "hẹn" cô ngày đó, đã là chuyện năm ngoái, vào lúc ấy anh Tống còn vặn vẹo nhăn nhó không chịu tiếp nhận cô.

Không nghĩ tới khi đó anh vừa từ chối cô, vừa nghĩ quà muốn tặng cô ở trong lòng, nói không chừng hồi đó đã thích cô nhưng khó mở miệng. Bây giờ Diệp Tiểu Muội không chỉ vui mừng ngạc nhiên, còn vô cùng đắc ý, chưa bao giờ biết cái gì gọi là hàm súc khiêm tốn, vui vẻ lập tức muốn lớn tiếng nói ra, vì thế ngước đầu đắc ý cảm khái: "Thì ra lần đầu hẹn hò, anh Tống đã quyết định muốn tặng đồng hồ đeo tay, em thật sự rất cảm động."

Người khác là quà nhẹ ý nặng, anh Tống là quà nặng tình càng nặng, quả thực là bạn trai tuyệt thế, nếu như không phải sợ dọa anh Tống thuộc tính Đường Tăng bỏ chạy, bây giờ cô thật muốn ôm anh hôn mấy cái bày tỏ tâm tình kích động. Diệp Tiểu Muội có chút tiếc nuối nhìn anh Tống.

Anh Tống đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Diệp Tiểu Muội, nghe cô cảm thán, anh rất ngơ ngác, liên tục xua tay giải thích: "Tiểu Muội em hiểu lầm rồi, hai tháng trước anh mới nhớ tới mua đồng hồ cho em, vì thế lúc viết thư vừa vặn nhờ chị họ ở Thượng Hải mua giúp anh, đồng hồ hoa mai sản xuất ở Thượng Hải, chị họ đi mua tốt hơn cũng lời hơn."

Đoạn thời gian đó, Diệp Tiểu Muội giống như chuột trốn mèo trốn tránh anh, đến anh chủ động hẹn nói chuyện cũng không khiến cô hồi tâm chuyển ý. Tuy rằng bề ngoài Tống Thanh Huy nhìn bình tĩnh nhàn nhã, thực ra cũng không dám xác định chút đồ ăn này có thể đánh động cô hay không, vì thế nảy sinh ý nghĩ bất chợt, đặc biệt viết thư nhờ chị họ hỗ trợ, anh vừa có đồ ăn vừa có đồng hồ đeo tay, Diệp Tiểu Muội quen hưởng thụ không thể vẫn thờ ơ không động lòng.

DTV

Kết quả anh đánh giá cao hiệu suất của bưu điện, đi tới đi lui thế mà bỏ ra hơn ba tháng, đồng thời c*̃ng đánh giá cao ý chí của Diệp Tiểu Muội, vẻn vẹn chỉ một lọ thịt bò tương, dễ như ăn bánh khiến cô tước vũ khí đầu hàng. Tống Thanh Huy dễ dàng bị bản tính quá rõ ràng của cô khiến hơi dở khóc dở cười.

Có điều Tống Thanh Huy cũng không phải đàn ông tính toán chi li, dù rằng Diệp Tiểu Muội dễ mắc câu, sau khi nhận được đồng hồ kiểu nữ mà chị họ gửi tới, anh vẫn ngay lập tức tặng cho cô. Lại không nghĩ rằng Diệp Tiểu Muội lại tưởng anh đã nhớ nhung cô từ năm ngoái, nghĩ muốn tặng món quà này cho cô.

Tống Thanh Huy là người đàn ông quan tâm danh dự như thế, đương nhiên không thể cho phép mình bị Diệp Tiểu Muội hiểu lầm như vậy, giải thích rất nghiêm túc.

Người nói có ý, người nghe vô tâm, Diệp Tiểu Muội chớp mắt, không sao cả phụ họa: "Có đúng không?"

Đầy mặt đều viết "không cần để ý loại chi tiết nhỏ này", vừa nhìn đã biết không nghiêm túc nghe lời giải thích của anh.

Trong lúc nhất thời Tống Thanh Huy bị cô làm cho rất phiền muộn, tiếp tục giải thích, có vẻ anh giống như rất chột dạ. Mà không giải thích, anh lại không yên lòng, lỡ như Diệp Tiểu Muội kiên trì quan điểm của mình rồi tuyên dương ra ngoài, chẳng phải là ngồi chắc cách nói "anh đã nhớ nhung cô từ sớm" sao?

Ngay khi anh Tống yên lặng xoắn xuýt, Diệp Tiểu Muội còn vô cùng phấn khởi, vui mừng không thôi không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại muốn trả lại quà cho anh: "Quên đi, thứ quý trọng như thế em không thể nhận."

Tống Thanh Huy vội hạ cảm xúc của mình, vẻ mặt bất ngờ hỏi: "Em không thích sao?"

Diệp Tiểu Muội lắc đầu.
 
Back
Top Bottom