Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 230: Chương 230



Thiếu một người theo đuổi cố chấp, cuộc sống của Tống Thanh Huy dường như c*̃ng không có ảnh hưởng gì, vẫn đẹp trai ngời ngời như thế, thêm vào anh còn có thịt hộp. Diệp Tiểu Muội đứng xa xa nhìn mà có hơi mê hoặc, nhưng cô nhớ anh Tống là người đàn ông của nữ chính, không chỉ không thể trêu chọc, tốt nhất là đừng tới gần anh nữa, dù sao ngày nào đó cô lại nhìn thấy gói hàng của anh Tống, nhất định sẽ không chịu đựng được mê hoặc.

Sau đó cô chỉ cần phát hiện phía trước có anh Tống thì lập tức quay đầu bỏ chạy, trốn còn nhanh hơn thỏ. Hơn nữa mỗi lần còn khiến Tống Thanh huy phát hiện ra.

Hai lần đầu thấy phản ứng của cô, Tống Thanh Huy còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội rốt cục nghĩ thông, cũng biết thẹn thùng ở trước mặt anh, thế nhưng dần dần, Tống Thanh Huy hoàn toàn khó chịu, mỗi lần nhìn thấy anh là bỏ chạy, Diệp Tiểu Muội là người xấu hổ như thế sao?

Tống Thanh Huy luôn cảm thấy Diệp Tiểu Muội giống như coi anh là lũ lụt thú dữ rồi.

Trước đây không lâu, người này còn nhiệt tình như lửa "theo đuổi" anh, lúc này mới bao lâu đã thay lòng, chỉ nhìn anh một chút cũng không muốn rồi hả?

Xem ra Diệp Tiểu Muội không chỉ không tim không phổi, trở mặt còn nhanh hơn anh lật sách.

Tống Thanh Huy không nhịn được oán thầm ở trong lòng, kỳ thực nếu thái độ của Diệp Tiểu Muội bình thường một chút, không né anh phóng đại như chuột trốn mèo, anh cũng thấy vui vẻ, dù sao từ đầu tới cuối anh cũng không muốn quen Diệp Tiểu Muội, cô có thể tự mình nghĩ thoáng cũng chủ động từ bỏ, như vậy đều tốt đối với hai người bọn họ.

Nhưng Diệp Tiểu Muội đột nhiên tránh anh còn không kịp, Tống Thanh Huy trái lại không có cách nào không để ý, anh cũng là người sĩ diện, Diệp Tiểu Muội được xưng là "đặt anh vào trong tim" lại "ghét bỏ" anh như thế, rốt cuộc là anh đã làm sai điều gì, hay là cô lại thích người khác rồi hả?

Tống Thanh Huy không biết tại sao mình phải thêm vào chữ "lại", nhưng nghĩ tới khả năng này, tâm tình của anh cũng rất không xong, càng ngày càng để ý thái độ của Diệp Tiểu Muội, thậm chí đến mức canh cánh trong lòng.

DTV

Anh có nghĩ tới muốn gặp thẳng mặt Diệp Tiểu Muội nói chuyện, nếu như Diệp Tiểu Muội có hiểu lầm gì với mình, ở trước mặt cũng có thể nói rõ ràng. Nhưng lần nào Diệp Tiểu Muội cũng chạy nhanh như vậy, anh lại không thể trực tiếp đuổi theo, cũng hoàn toàn hết cách với cô.

Sau đó thanh niên trí thức Tống phiền muộn đến tự bế. Ban đêm trằn trọc trở mình, muốn đoán được kiểu câu đố như Diệp Tiểu Muội. Ban ngày c*̃ng thường xuyên mặt ủ mày chau, giống như gặp phải khó khăn khó giải quyết.

Nhân duyên của Tống Thanh Huy rất tốt, thanh niên trí thức và đội viên địa phương đều khá tốt với anh, nhìn thấy anh phát sầu, tất cả mọi người để an ủi anh, ngay cả Sở Hàm cũng đi theo dòng chảy thăm hỏi vài câu.

Thanh niên trí thức Tống là người được yêu thích, với ai cũng có mấy phần giao tình, Sở Hàm cũng có nhân duyên rất tốt ngược lại chỉ quen biết hời hợt với anh. Sở Hàm không biết anh tại sao lại thế, ngược lại cô cảm thấy thanh niên trí thức Tống giống như luôn đeo mặt nạ, khiến người ta nhìn không thấu anh đang suy nghĩ gì, đương nhiên anh lại đối xử khác với Diệp Tiểu Muội.

Có thể là cùng loại đẩy nhau, Sở Hàm cũng có rất nhiều mặt nạ, vì thế so với người lòng dạ thâm sâu, cô càng thích giao du với người tâm tư đơn giản, cái gì cũng viết lên trên mặt, ví dụ như Diệp Tiểu Muội, c*̃ng như Thẩm Tư Mặc.

Sở Hàm ở chung với Thẩm Tư Mặc rất tốt, cũng là bởi vì Diệp Tiểu Muội căn dặn, cô ấy nghĩ nếu như cô gái ấy nói như vậy, phẩm chất của Thẩm Tư Mặc hẳn sẽ không kém, cho nên cô cũng không có bị vẻ ngoài lạnh lẽo của anh doạ lui, thử tiếp xúc thêm mấy lần, phát hiện anh ta quả nhiên là người trong nóng ngoài lạnh, bọn họ dần dần cũng quen thuộc.

Nhưng bây giờ thanh niên trí thức Tống "xảy ra chuyện", Sở Hàm cũng không thể biểu hiện quá lạnh lùng, hơn nữa cô ấy không biết tại sao, lại có loại trực giác thanh niên trí thức Tống khác thường như thế quá nửa là bởi vì Tiểu Muội. Tuy rằng trong lòng là một bà cô, cô ấy có hứng thú mãnh liệt đối với bát quái của cặp thanh niên trí thức này, bèn cố ý tìm lúc không có ai hỏi thăm Tống Thanh Huy, nói không chừng có thể nói bóng gió nghe thấy chút nguyên do.

Quả nhiên, sau khi Sở Hàm thăm hỏi đơn giản, Tống Thanh Huy lắp bắp hỏi: "Đồng chí Sở, gần đây cô… với Diệp Tiểu Muội có tốt không?"

"Tốt vô cùng." Sở Hàm cười híp mắt nói cho anh biết: "Gần đây Tiểu Muội rất cố gắng, thường xuyên gọi tôi đi lên núi hái rau dại, nhưng tôi không có thời gian, cũng qua lại mấy lần với cô ấy, một mình cô ấy mang theo giỏ vào núi, đào được đồ ngon còn gọi tôi ăn…"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 231: Chương 231



Lúc nghe những câu nói phía trước, Tống Thanh Huy theo bản năng có hơi đau lòng, anh biết Diệp Tiểu Muội yếu ớt lại thèm ăn, vì thế trước kia nhìn chằm chằm thịt hộp của anh, bây giờ vì ăn cả ngày chạy lên núi, vậy phải thèm cỡ nào.

Nhưng mà câu nói sau cùng của Sở Hàm, khiến Tống Thanh Huy hơi d.a.o động trong lòng một giây biến thành máy móc tình cảm, mặt không hề cảm xúc gật đầu: "Vậy xem ra các cô ở chung không tệ, vậy rất tốt."

Nói xong, không cho Sở Hàm cơ hội khoe khoang nữa, Tống Thanh Huy xoay người rời đi, ngược lại bây giờ anh gặp "khó khăn", tâm trạng chập trùng rất bình thường, đồng chí Sở hiểu ý người lẽ ra có thể hiểu.

DTV

Sở Hàm quả thực khá hiểu, đồng thời c*̃ng không để ý phản ứng của anh chút nào, lúc trước cô ấy còn lo lắng thanh niên trí thức Tống lòng dạ sâu rộng, nếu muốn biết bí mật từ miệng anh vậy có lẽ không dễ dàng. Không nghĩ tới Tống Thanh Huy bị k1ch thích không nhẹ, phản ứng của anh đã nói rõ tất cả, khát vọng hóng hớt của Sở Hàm được thỏa mãn, lập tức cười hí hí trở về ký túc xá, nghĩ thầm cũng không biết gần đây Tiểu Muội lại làm cái gì, vậy mà k1ch thích người ta đến mức độ này, cô ấy phải tìm cơ hội hỏi cô thử.

Có điều Sở Hàm vẫn chưa đi tìm Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy đã ngăn cản cô trước một bước.

Tống Thanh Huy nghe Sở Hàm nói lúc Diệp Tiểu Muội có đồ ăn ngon đều sẽ gọi cô ấy, trong lòng cũng rất không thoải mái, bởi vì Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nghĩ cách lừa ăn từ chỗ anh, xưa nay không cam lòng xin anh ăn qua cái gì, đến ngay cả năm ngoái cái gọi là bán tóc đi mới có thể tặng vở cho anh. Anh c*̃ng mãi đến tận khoảng thời gian trước mới biết, Diệp Tiểu Muội mua vở chỉ là thuận tiện, cô chủ yếu là vì mua vải may quần áo, bây giờ cũng đã mặc quần áo mới rêu rao khắp nơi. Vì thế trong lòng anh Tống rất không cân bằng, Diệp Tiểu Muội hiệp hòi có đồ lại chịu chia sẻ với Sở Hàm, lẽ nào trong lòng cô Sở Hàm quan trọng hơn cả anh sao?

Mà bây giờ, Diệp Tiểu Muội đến cả thịt hộp của anh cũng không muốn lừa, tình nguyện tự mình lên núi tìm đồ ăn, Tống Thanh Huy không biết mình đã làm sai điều gì, rốt cục không nhịn được ngăn cản cô ở trên đường hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng mà Tống Thanh Huy mới vừa đứng trước mặt Diệp Tiểu Muội, còn chưa kịp nói chuyện, cô đã như kẻ trộm nhìn chung quanh: "Anh Tống, như vậy không hay lắm đâu?"

Tống Thanh Huy cũng sắp bị cô chọc tức tới cười, lúc trước viết thư tình cho anh, chủ động kéo tay anh, còn muốn anh ôm, sao Diệp Tiểu Muội không cảm thấy không tốt, bây giờ bọn họ chỉ nói chuyện bình thường, nào có không tốt?

Thời khắc này, Tống Thanh Huy quả thực bị Diệp Tiểu Muội không tim không phổi làm cho tức giận đến mất đi lý trí, hoàn toàn quên chuyện anh thật sự muốn nói, trực tiếp bật thốt lên: "Trước đó bám tôi nói muốn yêu nhau, sao không cảm thấy không tốt?"

Vừa mới dứt lời, Tống Thanh Huy đã hối hận, anh vốn muốn nói rõ ràng hiểu lầm với Diệp Tiểu Muội, vừa nói ra lời này, khiến cho thật giống như anh đến hưng binh vấn tội cô tại sao "thích người khác".

Tống Thanh Huy phản ứng lại đương nhiên muốn bù lại, nhưng mà anh còn chưa mở miệng, Diệp Tiểu Muội đã chớp mắt cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Nhưng mà anh Tống đã từ chối."

Tống Thanh Huy lại nhíu lông mày lần này: "Có ý gì?"

Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới anh Tống sẽ ngăn cản cô ở trên đường, thế nhưng kiếm cớ gì, cô không cần phải nghĩ chuẩn bị trước, cũng có thể há mồm nói liền, nàng cười híp mắt nói với anh Tống: "Khoảng thời gian này em c*̃ng tự mình kiểm điểm, chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn là mục đích yêu đương thì đều là đùa bỡn lưu manh, sự lo lắng của anh Tống là chính xác, sớm muộn gì em cũng phải gả vào trong thành phố, còn quen anh Tống vậy không phải là đùa bỡn lưu manh sao? Thế thì quên đi, anh Tống anh coi như quãng thời gian trước em làm trò cười, bỏ qua đi nhé."

Lời này của Diệp Tiểu Muội chẳng khác trích lời "xưa nay anh chưa từng yêu em, chúng ta chia tay đi", của đàn ông cặn bã, quả thực tuyệt diệu có hiệu quả như nhau, người nào nghe nói như thế cũng phải bị tức điên. Anh Tống lý trí tỉnh táo cũng bị sự vô liêm sỉ, vô tình vô nghĩa của cô k1ch thích đến thần trí không rõ, chính mình cũng không biết mình nói cái gì.

"Cô nói quên đi là thôi à?"

"Anh Tống có ý gì?" Diệp Tiểu Muội kinh ngạc ngửa đầu: "Lẽ nào anh đột nhiên lại muốn quen em?"

Tống Thanh Huy đương nhiên không có ý này, đang muốn phủ nhận, lập tức nghe Diệp Tiểu Muội không tim không phổi nói: "Nhưng bây giờ em không muốn quen anh."

Cô vừa nói như thế, sâu trong lòng Tống Thanh Huy dâng lên một cảm giác cực kì không cam lòng, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 232: Chương 232



Diệp Tiểu Muội lại không thể nói cho anh biết, cô còn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình, không dám cướp đàn ông với nữ chính, chỉ có thể lăn qua lộn lại nói cô phải gả vào thành phố, không tiện dây dưa quá nhiều với anh Tống.

Nhưng mà Tống Thanh Huy cũng không tiếp nhận cách nói của cô, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: "Trước đây không phải cô nói không kết hôn cũng có thể yêu đương sao?"

Diệp Tiểu Muội hèn yếu nói: "Vì vậy bây giờ em biết sai có thể sửa mà…"

"Thích tôi là sai lầm?"

"Cái gì?" Tiếng Tống Thanh Huy quá nhỏ, Diệp Tiểu Muội thoáng chốc không nghe rõ lời anh, thế nhưng không ảnh hưởng cô vung nồi, vẻ mặt Diệp Tiểu Muội vô tội nói: "Hơn nữa không phải anh Tống đã từ chối sao?"

Ngược lại ngày đó anh không có biểu đạt rõ, vì thế ngầm thừa nhận hay là phủ nhận đều do cô định đoạt, Diệp Tiểu Muội ném nồi không chút nào nương tay.

Tống Thanh Huy cũng nhớ tình hình ngày đó, trong lòng hơi ngừng tệ, vậy mà quỷ thần xui khiến hỏi: "Vậy bây giờ anh chấp nhận thì sao?"

Diệp Tiểu Muội giống như nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm, trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin nhìn anh: "Chuyện gì vậy?"

Giống như bị ma quỷ ám nói ra câu nói đó, Tống Thanh Huy tưởng mình sẽ hối hận, sẽ nghĩ cách vòng lại, nhưng giờ khắc này trong lòng anh trái lại rất ung dung, giống như tránh thoát một số gông xiềng, cũng không còn thứ gì có thể ngăn cản bọn họ.

Cũng đến lúc này, Tống Thanh Huy mới có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình, anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với Diệp Tiểu Muội. Diệp Tiểu Muội lại giống như chính cô khen bản thân, đáng yêu lại mê người, tính cách c*̃ng như mặt trời nhỏ nhiệt tình như lửa, khi thích bạn cả ngày cười híp mắt tụ lại trước mặt bạn, trong cặp mắt giống như quả nho thạch anh tất cả đều là bạn, ai có thể từ chối một người lấy lòng thẳng thắn lại cực nóng như vậy.

Tống Thanh Huy thừa nhận mình cũng không có ưu tú và xuất chúng như mọi người tưởng tượng, thực ra anh giống tất cả đàn ông, cũng có lòng hư vinh, sẽ sinh ra lòng hư vinh và cảm giác thành công khi Diệp Tiểu Muội nhiệt liệt theo đuổi, dẫn tới bị sự nhiệt tình của cô mê hoặc, vì thế từ lúc ấy trong từng bức từng bức thư tình làm người mặt đỏ tới mang tai, anh đã rung động, bản thân bị lạc lối.

Cũng chính bởi vì rung động, anh mới chính thức thấy rõ Diệp Tiểu Muội, nếu cô nói theo đuổi chỉ bởi vì tẻ nhạt chơi vui, hoặc là bản thân cô cũng không rõ ràng, không biết cô thực ra không có thích anh như thế.

Thế nhưng Tống Thanh Huy phát hiện, anh đương nhiên sẽ không chấp nhận sự theo đuổi vô tâm như vậy.

Tống Thanh Huy không chỉ không chấp nhận, còn không ngừng phân tích chênh lệch của anh và Diệp Tiểu Muội, nhấn mạnh hiện thực trở ngại khiến bọn họ không thể ở bên nhau, cố gắng thông qua phương thức này để che dấu sự rung động của mình.

Nhưng mà tình cảm lừa cả mọi người, c*̃ng không lừa được nội tâm của mình, khi Diệp Tiểu Muội còn đang "yêu thích", anh có thể làm bộ không thèm để ý, một khi Diệp Tiểu Muội "không thích" anh, ngược lại cả người Tống Thanh Huy đều hoảng hồn.

Cho tới bây giờ, những lý do của Diệp Tiểu Muội mà quá khứ không thể chấp nhận, Tống Thanh Huy đều làm như không thấy, con người dù sao cũng nên dũng cảm sống một trận. Anh không biết tương lai bọn họ sẽ thế nào, cũng không suy nghĩ rốt cuộc bọn họ có tương lai hay không, ít nhất ngay bây giờ, anh không thể tiếp thu kết quả sau khi Diệp Tiểu Muội chủ động trêu chọc lại bỏ anh như giày rách.

Tống Thanh Huy cứ như vậy tự mình nghĩ thông suốt, phát hiện Diệp Tiểu Muội vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, không phản ứng chút nào, anh lại thật lòng lập lại một lần: "Tiểu Muội, bây giờ chúng ta bắt đầu được không?"

Nói liên tục hai lần, Diệp Tiểu Muội nghe thấy, c*̃ng ý thức được anh thật lòng, trong phút chốc khó nén phức tạp nhìn anh, dễ dàng thu phục anh Tống như thế, tấn công mãnh liệt, anh Tống thuộc tính Đường Tăng thậm chí chủ động tới tìm cô cầu xin quen nhau, phải muốn làm người yêu cô cỡ nào.

Diệp Tiểu Muội cũng sắp bị sức quyến rũ của mình làm cảm động. Nhưng mà hết thảy đều đã muộn, thời khắc nghe đóa hoa anh Tống lạnh lùng chủ động cầu xin yêu nhau, cô rất vui mừng ngạc nhiên, thậm chí hận không thể gật đầu bổ nhào tới anh Tống ngay lập tức.

DTV

Thế nhưng vừa nghĩ tới chị gái nữ chính, trong nháy mắt cô lập tức tỉnh táo.

Từ khi phát hiện xuyên qua, cô đã cấp tốc điều chỉnh phương án cuộc đời, nỗ lực để anh Tống trở thành phiếu cơm của mình, đổi thành từ bỏ thịt hộp, chuyên tâm xoát độ hảo cảm của chị gái.

Diệp Tiểu Muội đã muốn dỗ dành người ta thì chưa bao giờ thất thủ, quan hệ của cô và Sở Hàm vốn đã thân thiết hơn, mấy tháng này cô nỗ lực, quan hệ của hai người càng tăng nhanh như gió, thậm chí mức độ đến cùng giường cùng gối, có một lần Sở Hàm giặt sạch chăn còn chưa khô, còn ngủ một đêm với Diệp Tiểu Muội.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 233: Chương 233



Cô để tâm như thế, thực ra không chỉ bởi vì sợ bị làm bia đỡ đạn, mà nhớ tới nội dung truyện, biết sau khi chị gái trở thành con gái phú bà, định luật, đối nghịch với vai chính có trâu bò đi nữa đều không có kết quả tốt. Lăn lộn theo vai chính cả phế vật cũng có thể gà chó lên trời, Diệp Tiểu Muội đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội ôm đùi, trước tiên cô xoát độ thiện cảm đầy điểm, chờ tuyến sự nghiệp của chị gái mở ra, chỉ cần ở bên cạnh kêu "giỏi giỏi giỏi" là có thể cùng làm giàu trở thành phú bà với nữ chính, cảm giác đó ngẫm lại cũng không phải một kiểu thoải mái sao.

Đàn ông nào có quan trọng bằng tiền đồ chứ?

Diệp Tiểu Muội không chút vất vả đã quyết định nên lấy hay bỏ.

Thế nhưng khiến cô chính mồm từ chối thịt hộp, à không, là nam thần tao nhã đẹp trai như anh Tống, Diệp Tiểu Muội vẫn không nỡ từ bỏ, cho nên cô lẳng lặng nhìn anh Tống nửa ngày, mới chậm rì rì nói: "Chuyện đó… Em phải về suy tính trước một chút."

"…" Giờ khắc này tâm trạng Tống Thanh Huy không phải chua xót, anh rốt cục đồng ý làm quen với Diệp Tiểu Muội phải hạ bao nhiêu quyết tâm, có thể nói thời niên thiếu ngông cuồng bất kham cũng chưa từng phản nghịch như thế, gần như là bất chấp hậu quả dự định điên cuồng một lần. Trước đây Diệp Tiểu Muội theo đuổi anh lại luôn không muốn, một mặt làm khó dễ nói với cô còn phải suy nghĩ một chút, có khi nào anh lưu lạc tới mức này chứ?

Tống Thanh Huy không biết, một chiêu này của Diệp Tiểu Muội thực ra là học theo anh, trước đây khi cô tấn công, anh Tống luôn là dáng vẻ "tôi suy nghĩ một chút", sau đó thấy cũng không có hồi âm, kéo dài một quãng thời gian, giống như đã bỏ qua lần ấy, lại đối xử với cô như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó khiến cô lãng phí rất nhiều rất nhiều thời gian.

Người trong cuộc mơ hồ, lúc đó Diệp Tiểu Muội không nhìn thấu anh, sau khi hoàn toàn từ bỏ trái lại đã hiểu, ý thức được anh Tống kéo dài quả nhiên là cách tiện dụng nhất.

Cho nên bây giờ cô cũng học theo rồi dùng, dù sao anh Tống là nam chính, thế giới ngôn tình, vầng sáng của nam chính chắc chắn không sánh được với nữ chính, thế nhưng vẫn dư sức có thừa g.i.ế.c một người trong suốt bé nhỏ như cô trong một giây, Diệp Tiểu Muội vẫn hy vọng bọn họ có thể gặp gỡ vui vẻ, chia tay bình yên.

Vứt ra lời này, Diệp Tiểu Muội không hề quan tâm anh Tống trợn mắt ngoác mồm, xách giỏ nhỏ của cô nghênh ngang rời đi.

Diệp Tiểu Muội cân nhắc đến cuối cùng đương nhiên là sống c.h.ế.t mặc bay, cô còn tìm được cách né tránh anh Tống chính xác, bởi vì mỗi lần đều là trên đường lên núi hoặc là từ trên núi trở về thỉnh thoảng gặp anh Tống, để cho an toàn, cô dứt khoát không lên núi nữa.

Mà ngoại trừ lần đó kích động, sau đó Tống Thanh Huy khôi phục sự bình tĩnh tự tin của anh, rất giữ bình tĩnh, gần một tháng không có đến nhà họ Diệp ngăn Diệp Tiểu Muội đòi câu trả lời. Diệp Tiểu Muội dần dần c*̃ng yên tâm, vừa vặn thời tiết ấm lên, Đại Hoa hỏi cô có muốn cùng đi ra sông mò trai không.

Toàn bộ mùa xuân cô đều đào rau dại ở khắp núi đồi, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một vài cô gái khác trong đội, mọi người đều lớn lên cùng một đội, dù cho bình thường ít chơi, gặp mặt cũng sẽ chào hỏi lẫn nhau, thuận tiện kết bạn cùng đi đào. Vì thế thường xuyên qua lại, cô lại thân thiết với bạn cùng lứa trong đội.

Đời trước Diệp Tiểu Muội chưa từng ăn trai sông trong truyền thuyết, nghe được mời lập tức không thể chờ được gật đầu, lại vui vẻ bước đi xách theo giỏ nhỏ của cô ra cửa.

Sông ở thôn bọn họ tới phía trước một chút, phải đi một đoạn đường, Diệp Tiểu Muội vừa nói vừa cười chạy cùng chúng bạn, vừa vặn đụng anh Tống trở về từ trên trấn.

Theo lý thuyết, Diệp Tiểu Muội nên tiếp tục trốn, thế nhưng cô nhìn thấy anh Tống ôm gói hàng quen thuộc, con mắt lại sáng ngời, hơi không đi nổi.

DTV

Lúc này Tống Thanh Huy c*̃ng ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hòa gọi cô: "Tiểu Muội."

Sau đó Diệp Tiểu Muội không chịu đựng được lại vui vẻ đi về phía anh.

Bọn Đại Hoa cũng biết gia đình đội trưởng Diệp qua lại gần gũi với thanh niên trí thức Tống, dẫn tới Tống Thanh Huy luôn xem Diệp Tiểu Muội như em gái ruột, nghe nói Tiểu Muội thích viết chữ, còn tặng bút máy và mực nước phải có phiếu công nghiệp mới có thể mua được cho cô. Nói chung bọn họ ở chung với nhau như người một nhà, vì thế Diệp Tiểu Muội qua nói chuyện với thanh niên trí thức Tống, các cô ấy cũng không kỳ quái, chỉ cất giọng nói.

"Tiểu Muội, chúng tớ đi trước đây, cậu nói chuyện xong thì tự tới nhé."

"Được." Diệp Tiểu Muội cũng không quay đầu lại đáp một tiếng, hai mắt giống như dính chặt lên gói hàng của Tống Thanh Huy.

Vận may của cô không tệ, thường xuyên có thể tình cờ gặp anh Tống ôm gói hàng về Tống, thế nhưng rất nhiều lần đồ của anh đều gói chặt, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể dựa vào "kinh nghiệm" suy đoán bên trong chắc chắn có thịt hộp.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 234: Chương 234



Mà lần này, Diệp Tiểu Muội vui mừng phát hiện vậy mà gói hàng của anh Tống mở ra, cô mắt sắc nhìn thấy trên cao nhất là mấy món như cái hộp, cả người đều trở nên hưng phấn, không nhịn được lại tiến tới trước hai bước, con mắt hận không thể kề sát tới trên gói hàng: "Anh Tống, phía trên cùng là vật gì vậy?"

"Em nói cái này hả?" Tống Thanh Huy vô cùng hiểu ý cầm bình lên để cho cô xem, cũng kiên trì giới thiệu: "Đây là thịt bò tương bà nội anh tự mình làm, rất bắt cơm."

Diệp Tiểu Muội theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, thịt bò tương, bao nhiêu năm cô không ăn rồi.

Tống Thanh Huy thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, tiếp tục giơ thịt bò tương vẫn ung dung hỏi cô: "Hình như em cảm thấy rất hứng thú với thứ này, muốn ăn không?"

Dĩ nhiên muốn rồi, thịt bỏ tương đỏ hồng béo ngậy cũng không muốn ăn, vậy thì không xứng làm người Trung Quốc, Diệp Tiểu Muội tiếp tục nuốt ngụm nước miếng gật đầu, hai tay cũng rục rà rục rịch.

Khi cô đang nỗ lực khắc chế đừng cướp giật, Tống Thanh Huy đột nhiên hạ giọng, hai mắt mang ý cười hỏi: "Tiểu Muội, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới anh thật biết đặt câu hỏi đúng thời điểm, kinh ngạc ngẩng mặt lên, chớp mắt nhìn anh Tống.

Đây là sự mê hoặc của thịt bò tương sao?

Tống Thanh Huy c*̃ng đối diện tầm mắt của cô không tránh không né, vẻ mặt giống như đang nói chỉ cần cô gật đầu, bình thịt bò tương này chính là của cô.

Vậy còn chờ gì nữa? Hai mắt Diệp Tiểu Muội tỏa sáng, thịt bò tương hộp cũng coi như thịt hộp, thịt hộp tha thiết ước mơ đang ở trước mắt, dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội bị được mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Cô vứt hết tất cả nam nữ chính qua một bên, quyết đoán tiếp nhận sử dụng hai tay ôm chặt lấy thịt bò tương hộp: "Em vẫn rất thích anh Tống, chúng ta yêu nhau đi!"

Tống Thanh Huy: …

Tuy rằng anh sớm đoán được Diệp Tiểu Muội tiếp cận mình là vì những món ăn ngon này, thế nhưng c*̃ng không ngờ tới cô có thể vô tư vô tâm đến nước này, chỉ dựa vào một hộp thịt bò tương đã khiến cô hoàn toàn thay đổi quyết định, hơn nữa cũng không chần chờ chút nào, rất thoải mái.

Tống Thanh Huy được đền bù như mong muốn trái lại có chút dở khóc dở cười, lẳng lặng nhìn cô vài lần, tất cả tâm tình cuối cùng hóa thành một tiếng cười khẽ, đưa tay sờ đỉnh đầu cô.

Diệp Tiểu Muội lấy được chỗ tốt c*̃ng rất biết điều, chủ động dùng đầu cọ lòng bàn tay của anh.

Lần này thật sự đáng yêu ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, trong lòng Tống Thanh Huy mềm nhũn, lại thấy hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lấp lánh nhìn mình, dường như còn chưa lừa gạt đủ thứ tốt.

Nếu biết Diệp Tiểu Muội là hạng người gì, Tống Thanh Huy đương nhiên sẽ không để cho cô có được mọi thức dễ như ăn cháo, sau đó lại bỏ anh như giày rách một lần nữa. Đối xử với Diệp Tiểu Muội phải như câu mèo, cá nhỏ phải cho từng chút một, mèo nhỏ mới có thể luôn dính lấy chủ nhân, thỉnh thoảng còn có thể lăn lộn tỏ ra đáng yêu cho anh xem.

DTV

Chuyên gia câu mèo Tống Thanh Huy lập tức cướp lời Diệp Tiểu Muội mở miệng trước, dời đề tài: "Bà nội làm thịt bò tương phải ăn với cơm, khẩu vị hơi nặng, vì thế không thể làm đồ ăn vặt, em về nhớ đưa cho thím Diệp."

Diệp Tiểu Muội quả nhiên bị lời nói của anh hấp dẫn sự chú ý, ngốc nghếch hỏi: "Có thể đưa thẳng cho mẹ em sao?"

"Đương nhiên có thể." Tống Thanh Huy không nhịn được lại sờ đầu chó: "Anh sẽ không qua quấy rầy, vì thế không sao đâu."

Dù sao có "châu ngọc phía trước" như thanh niên trí thức Sở, cô ấy thường xuyên tới nhà họ Diệp quỵt cơm, tình cờ thậm chí ở luôn nhà họ Diệp, có cô ấy đối phó, anh có hào phóng với nhà họ Diệp đến đâu cũng sẽ không gây chú ý chút nào.

Tống Thanh Huy tuyệt đối không thừa nhận anh đang phân cao thấp với Sở Hàm.

Diệp Tiểu Muội vẫn rất nghe lời, anh Tống nói cô có thể đưa thịt bò tương cho đồng chí Vương Thúy Phân, cô lập tức ngoan ngoãn mang theo cái giỏ không đi về nhà.

Thời tiết ấm lên nhưng còn chưa tới mùa hè, bọn Đại Hoa xuống nước mò trai sông cũng sợ cảm lạnh, chọn một ngày nhiệt độ cao nhất. Lúc này Vương Thúy Phân vừa vặn c*̃ng còn ở nhà, nhốn nha nhốn nháo cày bừa gieo trồng vụ xuân vừa mới qua đi, cách ngày mùa tiếp theo còn một khoảng thời gian, trong đội đều dành thời gian nghỉ thở một hơi, nghỉ ngơi lấy sức. Vương Thúy Phân c*̃ng lén lười biếng, mấy ngày nay thời gian bà ấy làm việc ít hơn bình thường nửa tiếng đến một tiếng.

Đương nhiên Vương Thúy Phân không cảm thấy mình lười biếng, hai tháng trước bận chân không chạm đất, một loạt việc trong nhà đều ném cho Tiểu Muội, cô nhóc vẫn còn con nít, thế nhưng giặt quần áo nấu cơm quét tước cũng rất không tệ. Vương Thúy Phân cũng không thể hi vọng vào con gái nhỏ tất cả mọi chuyện, vì thế bây giờ trong nhà thong thả, trọng tâm của bà ấy bắt đầu quay về nhà, thỉnh thoảng đến muộn về sớm, ở nhà làm việc nhiều một chút.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 235: Chương 235



Trong đội cũng không phải có mỗi mình Vương Thúy Phân làm vậy, hầu như hết thảy phụ nữ cần lo toan cho gia đình đều giống bà ấy. Đội trưởng Diệp nhìn nghiêm túc chính trực, cũng rất thấu tình đạt lý ở mặt này, đội viên chỉ cần không quá đáng, ví dụ như một nhà chỉ có một người "lười biếng", hơn nữa cũngchỉ trong thời gian ngắn, ông ấy cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Ngày hôm nay Vương Thúy Phân lười biếng, lại nhìn thấy con gái út vui cười hớn hở đi mò trai sông với các chị em, đột nhiên lại xách giỏ rỗng về nhà, bà ấy thả công việc trong tay xuống đi ra ngoài đón: "Tiểu Muội, sao con lại trở về?"

Diệp Tiểu Muội giống như bày ra bảo bối cho đồng chí Vương Thúy Phân xem: "Mẹ, mẹ xem thịt bò tương này!"

Vương Thúy Phân đương nhiên là sợ ngây người: "Ở đâu ra?"

"Ở trên đường con gặp anh Tống, anh ấy vừa vặn cầm đồ về từ bưu điện, nên thuận tiện bảo con cầm bình thịt bò tương này về." Diệp Tiểu Muội tránh nặng tìm nhẹ, không nói cô vì bình thịt bò tương này mà cả mình cũng bán, ngoài ra đúng là khai báo rõ ràng.

"Anh Tống còn nói đây là đồ ăn ăn với cơm, khẩu vị khá nặng, mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn thịt bò tương hả?"

"Ăn cái quỷ con!" Vương Thúy Phân tức giận đi tìm chổi: "Dạy con bao nhiêu lần, tại sao lại cầm đồ của Tiểu Tống lung tung!"

Thịt bò tương có ăn được hay không Vương Thúy Phân không biết, nhưng bà ấy thấy rõ thứ trong bình thủy tinh, có thịt đen thùi lùi, có đậu phộng, có ớt, còn có đầu đỏ, toàn bộ chiếc bình đều béo ngậy, chỉ nửa bình dầu này cũng rất đáng tiền, huống chi còn bỏ nhiều thịt bò như vậy!

Con gái tuổi không lớn lắm, khẩu vị cũng không nhỏ, vật quý giá như thế cũng dám cầm vào tay, không dạy dỗ còn không lật ngói nhà à?

Vương Thúy Phân dùng tư thế cầm chổi, còn chưa túm Diệp Tiểu Muội đánh một trận, Diệp Tiểu Muội nhận thức rõ vấn đề mau mau giải thích: "Con có từ chối, thế nhưng anh Tống nói có một dạo anh ấy không tới chơi, bảo con nhất định phải cầm về cho mọi người nếm thử."

"Thật sự?" Vương Thúy Phân giơ chổi lên lại để xuống, Tiểu Tống quả thật đã lâu không đến rồi, nếu anh nói như vậy, bọn họ quả thật vẫn đừng quá xa lạ với anh.

Diệp Tiểu Muội đương nhiên không chút nào chột dạ gật đầu: "Thật không thể thật hơn."

Ngược lại anh Tống đúng là đã nói lời này.

Cho rằng cô cũng không dám lại nói dối trước mình, Vương Thúy Phân bèn thu hồi tư thế, nhận lấy bình thịt bò phân phó nói: "Vậy con nhanh đi mò trai sông đi, mò nhiều chút, buổi tối mời Tiểu Tống tới nhà ăn cơm."

Có thịt hộp, Diệp Tiểu Muội đương nhiên vô cùng nhiệt tình, như một làn khói chạy đi hội hợp cùng chúng bạn.

Vương Thúy Phân c*̃ng rất nhanh thu dọn đồ đạc đi làm việc, vừa vặn đi qua ruộng Tiểu Tống phụ trách, bà ấy bèn đi qua: "Tiểu Tống, gần đây kết thúc công việc tương đối sớm, buổi tối cháu cũng đừng ăn đồ của thanh niên trí thức, đến nhà thím Diệp đi, ngày hôm nay Tiểu Muội đi mò trai sông, cháu tới nếm thử món ngon."

Lần này Tống Thanh Huy đã sớm chuẩn bị, nghe vậy cong môi, lễ phép lại không xa cách cười nói: "Vâng, vậy thì nghe thím Diệp."

Tiểu Tống quả nhiên không xa lạ bọn họ, Vương Thúy Phân rất hưởng thụ rời đi.

Ngày hôm nay thời gian kết thúc công việc quả thực rất sớm, Tống Thanh Huy còn có thời gian về ký túc xá thanh niên trí thức đun nước nóng tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch sẽ tới nhà họ Diệp làm khách. Dù sao cũng là ngày đầu tiên quen nhau, Tống Thanh Huy vẫn rất chú ý hình tượng, chủ yếu là hy vọng thông qua tự thân nỗ lực, để Diệp Tiểu Muội sớm ngày chuyển sự chú ý từ đồ ăn lên bản thân anh.

Tống Thanh Huy ăn mặc chỉnh tề, khó nén kích động và hưng phấn đi tới nhà họ Diệp, kết quả là ở cửa nhà họ Diệp đụng phải Sở Hàm, sắc mặt thanh niên trí thức Tống chợt thay đổi: "Đồng chí Sở, sao cô lại ở đây?"

Sở Hàm tựa như cười mà không cười nói: "Thím Diệp bảo hôm nay có đồ ăn ngon, bảo tôi nhất định đến nếm thử, thì ra c*̃ng mời đồng chí Tống à."

Tống Thanh Huy không phải người mưu mô, thế nhưng sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng cũng không nhịn được nhíu lông mày, cái gì gọi là c*̃ng mời anh? Nói như anh đến góp đủ số vậy.

Anh và thanh niên trí thức Sở quả nhiên trời sinh khí tràng không hợp.

DTV

Vừa vặn gần đây Sở Hàm cũng có hơi khó chịu với thanh niên trí thức Tống, cô ấy vốn vui cười hớn hở xem kịch vui, gần đây đột nhiên phát hiện thái độ của thanh niên trí thức Tống khác thường tâm tình tốt lên. Đặc biệt là ngày hôm nay, đến ăn một bữa cơm còn tắm rửa sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng, giống như tên đàn ông cặn bã ra ngoài hẹn hò còn phải đeo caravat xịt nước hoa thơm nức, Sở Hàm gần như có thể khẳng định, cải thìa xinh đẹp của nhà đội trưởng Diệp đã bị heo ủi rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 236: Chương 236



Đội trưởng Diệp có tâm tình gì cô ấy không biết, ngược lại cô ấy cảm thấy rất không vui.

Nam nữ chính nhìn nhau mà ghét trò chuyện xong thì không phản ứng nhau nữa, im lặng tiến vào sân nhà họ Diệp, Diệp Tiểu Muội đang nghỉ ngơi dưới mái hiên, thuận tiện trêu hai đứa nhóc thì nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt ngơ ngác.

Xong đời, sao nam nữ chính lại đi chung, chuyện xấu lần này còn có thể giấu được không?

Ngơ ngác thì ngơ ngác, Diệp Tiểu Muội vẫn phản ứng rất nhanh, lập tức lộ ra nụ cười đón khách: "Chị Sở Hàm, anh Tống, hai người tới chung à, ngồi trước một chút đi."

Ổn định không hoảng hốt chào hỏi khách xong, Diệp Tiểu Muội dùng tới cái cớ làm trợ thủ giúp mẹ cô vào nhà bếp hỏi đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, sao chị Sở Hàm cũng tới vậy?"

Vương Thúy Phân không biết gì cả cười nói: "Gần đây không phải con có đồ ăn đều phải gọi Tiểu Sở sao, mẹ bèn gọi con bé giúp con."

Diệp Tiểu Muội: …

Thì ra còn là nồi của chính cô, xem ra quỳ cũng phải diễn thôi.

Trong sân, hai vị khách phân biệt rõ ràng, Sở Hàm ngồi bên nôi chơi với Diệp Đại Muội, Tống Thanh Huy thì lại ôm Diệp Đại Bảo còn nhớ tới anh ngồi ở một đầu khác xa tít chơi trò chơi.

Có điều tâm trạng của Tống Thanh Huy bây giờ đúng là tốt hơn rất nhiều, anh cũng vừa vặn chú ý tới phản ứng trong nháy mắt Diệp Tiểu Muội nhìn thấy thanh niên trí thức Sở, bèn đoán được cũng không phải Tiểu Muội mời thanh niên trí thức Sở tới, anh cũng không cần phải chú ý.

Sở Hàm ở một đầu khác cũng rất tốt, cô ấy đã chuẩn bị ăn cơm xong sẽ không vội về ký túc xá thanh niên trí thức, phải nói chuyện kỹ càng với Tiểu Muội một chút, cô gái ngốc, chớ để bị lừa.

DTV

Hai người có tâm tư khác nhau, trái lại bình an vô sự. Chỉ khổ Diệp Tiểu Muội, bên phải là nữ chính, ngồi chếch đối diện là nam chính, cô cũng không phải xuất thân chính quy, nếu muốn che giấu chuyện gian giữa cô và nam chính ngay dưới mắt nữ chính thông minh cũng không dễ dàng. Nhưng vì nghĩ cho mạng nhỏ, có gian nan cũng phải vượt khó tiến lên, ai bảo cô không chịu đựng được sự mê hoặc của thịt hộp, thật sự muốn làm người yêu anh Tống chứ?

Cũng còn may bọn họ chỉ mến nhau, chờ anh Tống thi lên đại học rời đi, cô cũng gả vào trong thành phố, gặp gỡ vui vẻ, chia tay hòa bình. Chỉ cần trong thời gian này đừng để chị gái nữ chính phát hiện, cô hẳn còn có thể tiếp tục đi theo sau chị gái cọ kinh nghiệm.

Nói chung người to gan bao nhiêu, thì vô tư bấy nhiêu, Diệp Tiểu Muội dám nghĩ dám làm, một đêm này chỉ vùi đầu ăn đồ ngon, vừa không ngẩng đầu đối diện ánh mắt với bạn trai mới, c*̃ng không có bao nhiêu tương tác với nữ chính bên cạnh.

Đơn giản vì bình thường cô chính là một tên tham ăn, ngày hôm nay dáng vẻ vùi đầu ăn c*̃ng không dẫn tới mọi người nghi ngờ, mà cố gắng tìm lý do giúp cô, nhất định là thịt bò tương và trai xào cay quá ngon, khiến cô nhóc này ăn cũng không ngẩng đầu lên được.

Có điều Tống Thanh Huy thông minh vẫn phát hiện đầu mối từ trong thái độ của Diệp Tiểu Muội, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng cơ bản có thể xác định đồng chí Sở chính là kỳ đà cản mũi cản trở bọn họ, chỉ cần cô ấy ở đây, anh đừng nghĩ tới nói chuyện với Diệp Tiểu muội, vì thế anh c*̃ng không cần tiếp tục đợi, cơm nước xong bèn tạm biệt mọi người.

Vương Thúy Phân rất hiểu ý cười nói: "Buổi trưa Tiểu Tống còn lên trên trấn một chuyến, chắc chắn mệt c.h.ế.t rồi, thím cũng không giữ cháu lại, về sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải làm việc đấy."

Lúc này Diệp Tiểu Muội rốt cục ngẩng đầu nhìn anh Tống, gần như không thể chờ nữa vẫy tay: "Anh Tống đi cẩn thận."

Con nhóc vô tâm vô tư. Tống Thanh Huy xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.

Diệp Tiểu Muội không tim không phổi ở phía sau cười rất vui vẻ, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nam chính đi rồi, có lẽ nữ chính cũng phải trở về, xem như cô bình an vượt qua ải này rồi nhỉ?

Có thể giấu diếm được nữ chính nắm giữ vầng sáng, Diệp Tiểu Muội ngẫm lại còn kiêu ngạo tự hào, nghĩ thầm cô cũng không phải vô dụng. Sau đó một giây sau, Diệp Tiểu Muội luôn vui vẻ lại sinh bi quan, không biết chị gái nữ chính ở bên cạnh nhìn cô bao lâu đột nhiên cười nói: "Tiểu Muội, chị vừa nhớ có chút chuyện muốn nói với em, chúng ta tới phòng của em nhé?"

Diệp Tiểu Muội hoàn toàn mê mang, không phản ứng chút nào, bọn anh Diệp đã không khách sáo trêu ghẹo nói: "Lại muốn đi nói chuyện thầm kín à?"

"Tiểu Sở và Tiểu Muội cũng không biết duyên phận tời từ đâu, càng giống chị em ruột."

Vương Thúy Phân c*̃ng vẫy tay cười nói: "Vậy các con đi vào chơi đi."

Diệp Tiểu Muội cứ như vậy không trâu bắt chó đi cày, bị nữ chính lôi vào phòng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 237: Chương 237



Diệp Tiểu Muội như một con mèo nhỏ mặc người làm thịt theo nữ chính tiến vào phòng, chính xác mà nói phải là phòng đen, còn không biết có phải chị gái muốn nói chuyện mà cô lo lắng nhất hay không, trong lòng Diệp Tiểu Muội thấp thỏm bất an một trận.

Bởi vì Diệp Tiểu Muội là cô nhóc ngốc thẳng thắn, không có toan tính, Sở Hàm nói chuyện với cô cũng không chú ý mọi mặt như với người bên ngoài, ở chung với cô tương đối nhẹ nhàng tùy ý. Vì thế sau khi đóng cửa lại, Sở Hàm cũng đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tiểu Muội, em và thanh niên trí thức Tống… có phải có tình ý không?"

Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới chị gái nhạy cảm và trực tiếp như thế, sợ đến ngây người như phỗng, không nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ.

Vẻ mặt của cô khoa trương như vậy, dù cho trong phòng không có tia sáng, Sở Hàm cũng thấy rõ, không khỏi thở dài, bình thường cô ấy xem cuộc vui thì xem cuộc vui, lại không nghĩ rằng Tiểu Muội thật sự có thể bị Tống Thanh Huy lừa gạt. Bởi vì trong lòng cô ấy, Diệp Tiểu Muội như vợ đội trưởng treo bên mép, cô vẫn còn con nít, làm sao lén lút làm chuyện xấu chứ?

Sở Hàm hoàn toàn mang thần thái mẹ già "gái lớn không nghe mẹ", Diệp Tiểu Muội thấp thỏm bất an lại bị tiếng thở dài rõ ràng này của cô làm sợ đến mức mặt tái mét, hoảng hốt vội nói xin lỗi: "Xin lỗi chị Sở Hàm…"

DTV

Không cẩn thận cua được chồng tương lai của chị gái, Diệp Tiểu Muội vốn chột dạ, bây giờ Sở Hàm lại kéo cô vào trong phòng chất vấn, dưới cái nhìn của cô chính là vô cùng để ý. Tếng nói xin lỗi của Diệp Tiểu Muội chột dạ lại áy náy vô cùng thực lòng thực dạ, trái lại làm cho Sở Hàm dở khóc dở cười: "Em xin lỗi chị làm cái gì…"

Diệp Tiểu Muội cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy… không phải chị tức giận hả?"

Sở Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, cô ấy vốn chưa từng tức giận.

Có điều Tiểu Muội đứng ngồi không yên như thế, cũng coi như là biết tốt xấu, Sở Hàm c*̃ng yên tâm một phần, tiếp tục hỏi: "Hai người bắt đầu hồi nào?"

Nữ chính lợi hại như vậy, cô diễn tốt như vậy cũng có thể bị nhìn thấu ngay, Diệp Tiểu Muội không dám tiếp tục đấu trí, đàng hoàng trả lời: "Ngay ngày hôm nay."

"Bọn thím Diệp biết không?"

Diệp Tiểu Muội suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Không thể để cho mẹ em biết, nếu không em sẽ bị đánh gãy chân!"

Rất tốt, còn biết sợ, Sở Hàm càng càng yên tâm. Nói thật, con gái mười tám tuổi muốn yêu đương, Sở Hàm cũng không phản đối, dù sao cô ấy sống lại từ thế kỷ hai mươi mốt trở về, quan niệm tư tưởng cởi mở hơn người bây giờ. Thậm chí nếu không phải trước khi cô ấy sống lại đã là bà cô hơn năm mươi, sớm đã không có tâm tư thiếu nữ hường phấn, bản thân Sở Hàm cũng muốn tóm lấy thanh xuân tùy ý điên cuồng một hồi.

Đáng tiếc cô ấy có thân thiếu nữ nhưng lòng bà già, không điên nổi, c*̃ng không có mặt mũi trâu già gặm cỏ non, cũng chỉ có thể hâm mộ Diệp Tiểu Muội tràn trề thanh xuân chân chính.

Vì thế từ góc độ này, Tiểu Muội và Tống Thanh Huy yêu nhau đơn thuần, trái lại Sở Hàm rất vui, bọn họ trai tài gái sắc c*̃ng quả thực khá xứng đôi, hơn nữa tuy rằng cô ấy ngứa mắt thanh niên trí thức Tống, nhưng cũng khẳng định nhân phẩm và tài hoa của anh. Ở đời trước của cô cũng là rồng phượng trong loài người, ánh mắt của Tiểu Muội thật sự không tệ.

Chỉ có một điều khiến Sở Hàm không yên lòng, thân phận thanh niên trí thức của Tống Thanh Huy dù sao cũng là quả b.o.m hẹn giờ, bây giờ anh chịu ở bên Tiểu Muội, nói không chừng là bởi vì cô ấy đến lại tuyệt vọng đối với niềm tin trở về thành phố, rất nhiều người ở ký túc xá thanh niên trí thức đều ở trạng thái được chăng hay chớ. Thế nhưng cô ấy biết hai năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, sau đó không lâu nữa hoạt động thanh niên trí thức cũng hoàn toàn kết thúc, muốn trở về thành phố là có thể trở về, đến lúc đó Tống Thanh Huy sẽ hối hận không?

Sở Hàm đến đã vài tháng, đã nghe được rất nhiều tin đồn liên quan tới điều kiện gia đình giàu có của thanh niên trí thức Tống, hơn nữa bản thân cô ấy cũng có con mắt. Có thể thấy khí chất và thân thế của Tống Thanh Huy, tuyệt đối không phải đi ra từ gia đình bình thường, vì thế so sánh giữa anh và Diệp Tiểu Muội, không chỉ là hạn chế địa lý, còn có gia cảnh khác nhau một trời một vực. Đến ngày đó thật sự trở về thành phố, coi như Tống Thanh Huy chịu cố gắng vì bọn họ, gia đình anh có thể đồng ý không?

Đời trước cô ấy từng nghe nói bao nhiêu ví dụ bởi vì cha mẹ cứng rắn mà bỏ vợ bỏ con, sau khi trở về thành phố tìm đối tượng người, Sở Hàm không hi vọng cô gái mà cô ấy rất yêu thích c*̃ng lưu lạc tới cảnh này, cho nên cô ấy tận tình khuyên nhủ dặn dò: "Tiểu Muội, em đã gọi chị một tiếng chị, thì chị có trách nhiệm nhắc nhở em, yêu lén lút thì được, tuyệt đối đừng làm lớn, càng chớ ngu ngốc bị anh ta lừa cái gì cũng làm. Con gái nhất định phải có lòng tự tôn tự ái, chuyện ăn cơm trước kẻng nhất định không thể làm…"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 238: Chương 238



Bởi vì Sở Hàm sống lại trở về, nói tới đề tài này sẽ không thẹn thùng như những đồng chí nữ khác, kết quả Diệp Tiểu Muội c*̃ng tự nhiên hào phóng giống cô ấy, lời thề son sắt bảo đảm nói: "Chị Sở Hàm yên tâm đi, em chắc chắn không làm chuyện khác người."

Nói thí dụ như xin thịt hộp của anh Tống, chỉ hôn nhẹ ôm ôm giơ lên cao thôi, cô nhất định sẽ không làm đến bước cuối cùng, dù sao đến lúc đó, còn phải trả lại nam chính hoàn chỉnh cho nữ chính.

Thực ra khuôn mặt vóc dáng của anh Tống cũng không tệ, có thể xem có thể sờ lại không thể ăn, trong lòng Diệp Tiểu Muội tiếc nuối biết bao. Thế nhưng làm người phải biết đủ, chị gái đã hào phóng như vậy, biết cô quen anh Tống cũng không tức giận, thậm chí tha thứ cho cô dễ dàng, đây là kết quả may mắn dường nào, chỉ có yêu cầu nho nhỏ như thế, cô đương nhiên phải nghiêm khắc tuân thủ.

Nghe cô bảo đảm, Sở Hàm c*̃ng tỏ vẻ yên tâm: "Nếu như vậy, hai người cứ cẩn thận ở bên nhau đi. Có điều nếu như hai người làm bừa, để chị biết rồi, chị cũng sẽ không giữ bí mật, trực tiếp nói cho thím Diệp."

DTV

Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không để ý sự uy h.i.ế.p của cô ấy, mặt mày hớn hở gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn chị Sở Hàm!"

Sở Hàm cho rằng tiếng cảm ơn này của Diệp Tiểu Muội là bởi vì cô ấy tận tình khuyên nhủ, sau khi thoả mãn cũng cảm thấy được lợi. Tuy rằng Tiểu Muội có rất nhiều khuyết điểm, ngốc nghếch được được việc, thường xuyên khiến người ta không yên lòng, thế nhưng ưu điểm c*̃ng rất nhiều. Nói ví dụ như yếu ớt thì yếu ớt, cũng không như những nhỏ công chúa kiêu căng đến mức không biết điều, coi lòng tốt cũng thành lòng lang dạ thú, cô gái nhỏ thấy chuyện đứng đắn vẫn rất nghe lời, thái độ c*̃ng rất tốt, chẳng trách được người ta yêu thích.

Đặc biệt là khi cô ngoan ngoãn nghe lời, Sở Hàm cũng không nhịn được lòng sinh vui mừng, sờ đầu cô: "Không có gì, chị về đây."

Diệp Tiểu Muội nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn chị gái đến cửa sân, mọi người đi rồi cô còn ở cửa hưng phấn vẫy tay tiễn biệt, anh cả Diệp thấy thế trêu ghẹo nói: "Thanh niên trí thức Sở nói chuyện tốt gì với em đấy, khiến em vui như vậy?"

"Bí mật giữa con gái." Diệp Tiểu Muội cười thần bí, ngâm nga cười khẽ đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Cô giờ cô vui đến sắp bay lên, đời người thực sự là sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu xanh hoa thắm lại thôn xa!

Nam chính quyến rũ bị nữ chính thân là vợ chính thức bắt tại trận, vốn tưởng rằng ngày hôm nay cô phải chết, không nghĩ tới chị gái nữ chính rộng lượng như thế, chỉ cần cô không khác người, sẽ đồng ý cho cô mượn nam chính chơi, à không, là yêu đương. Cô đương nhiên không chút khách sáo thu nhận, lấy được sự cho phép của nữ chính, cũng không còn nỗi lo về sau, có thể thích làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm, muốn lừa gạt thịt hộp thì lừa gạt thịt hộp, muốn đùa giỡn nam thần thì đùa giỡn nam thần, một chữ thoải mái cũng chỉ đến thế!

Diệp Tiểu Muội xưa nay dám nghĩ dám làm, đối với chuyện cảm thấy hứng thú lực hành động rất mạnh, ngày hôm sau xác định quen nhau, vẻ mặt hưng phấn tới ký túc xá của thanh niên trí thức tìm bạn trai hẹn hò.

Sau khi Sở Hàm đến, thực ra vô hình trung cung cấp rất nhiều cơ hội quyến rũ Tống Thanh Huy cho Diệp Tiểu Muội, bởi vì Diệp Tiểu Muội chơi thân với cô ấy, có thể danh chính ngôn thuận tới ký túc xá thanh niên trí thức chơi, một ngày đi mấy lần cũng không có ai thấy đáng ngờ, chơi thân đến mức chị em tốt có lúc dính người như thế. Diệp Tiểu Muội đến ký túc xá thanh niên trí thức chơi, đụng phải Tống Thanh Huy nhỏ giọng nói mấy câu với anh, cũng sẽ không khiến người ta kỳ quái, thanh niên trí thức Tống vốn gần gũi với nhà bọn họ.

Đương nhiên, nếu như không có "tâm sự" với chị vào đêm trước, Diệp Tiểu Muội còn không to gan đến mức yêu đương với anh Tống ngay dưới mắt cô ấy. Hiện tại không có kiêng kỵ gì, chỉ cần vừa nghĩ tới chị gái không chỉ hào phóng cho cô mượn nam chính, còn có thể yểm trợ giúp cô yêu sớm dưới mí mật người lớn. Diệp Tiểu Muội đã cảm động không thôi, quyết định cô có thể chiếm lấy vị trí vợ chính thức của chị gái, đến thời gian lập tức trả người lại cho cô ấy.

Tống Thanh Huy không hề biết gì đối với tâm tư của Diệp Tiểu Muội, độc thân hai mươi năm rốt cục thoát ế, từ bề ngoài cũng không nhìn ra anh có gì khác thường, ở trong mắt mọi người vẫn thanh niên trí thức Tống tao nhã lương thiện, ung dung không vội.

Có điều ở trước mặt Diệp Tiểu Muội thì khác, mối tình đầu đều khiến người ta luống cuống tay chân, Tống Thanh Huy cũng không ngoại lệ. Bất thình lình nhìn thấy Diệp Tiểu Muội đến ký túc xá thanh niên trí thức, trong nháy mắt Tống Thanh Huy thu nhỏ lại con người, tim đập kinh hoàng, a-đrê-na-lin tăng vọt, hưng phấn và chột dạ đan xen trong lòng, hóa thành một câu chẳng quá bình tĩnh: "Tiểu Muội, sao em lại tới đây?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 239: Chương 239



Phản ứng của Tống Thanh Huy quả nhiên dẫn tới các thanh niên trí thức nam khác trong sân hiếu kỳ liếc mắt, thế nhưng rất nhanh bọn họ lại dời đi sự chú ý, ánh mắt rơi đến trên người Diệp Tiểu Muội. Diệp Tiểu Muội càng ngày càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ vừa tinh xảo vừa sáng rực rỡ, con mắt long lanh nước, xưa nay lại luôn tinh thần phấn chấn, người nào thấy cũng sáng mắt lên, tâm tình tốt hơn một chút. Vì thế từng đồng chí nam trong ký túc xá thanh niên trí thức nhìn đàng hoàng trịnh trọng, trong lòng có rất vừa ý Diệp Tiểu Muội mỗi ngày đến chơi, bọn họ không muốn làm gì, chỉ muốn thưởng thức người con gái đẹp như hoa như ngọc một chút.

Đáng tiếc cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc đến ánh mắt cũng không chia cho bọn họ, cô tự mang một cảm giác kiêu ngao không coi ai ra gì, trong nhiều người như vậy cô chỉ nhìn "người quen" thanh niên trí thức Tống của mình, giống như toàn bộ thế giới chỉ quan tâm một mình anh. Ban đầu có lẽ Tống Thanh Huy chính là bị phần "chăm chú" này của cô đả động.

Hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên nhìn anh vài lần, lúc này mới chậm rãi nói: "Em tìm chị Sở Hàm chơi."

Nhiều người nhìn như vậy, cô cũng không thể tìm anh Tống ôm hôn chứ.

Tống Thanh Huy trầm mặc nhìn cô: "…"

Trên lý trí anh biết đây là bình thường, trong lòng vẫn có chút thất vọng, còn tưởng rằng quan hệ bọn họ đã xảy ra thay đổi, Tiểu Muội sẽ để ý anh hơn một chút, kết quả cô vẫn thích chơi với thanh niên trí thức Sở, quả nhiên không thể quá chờ mong đối với Diệp Tiểu Muội.

Nghe thấy tiếng của Diệp Tiểu Muội, Sở Hàm c*̃ng rất nhanh từ trong phòng đi ra, lướt qua bên cạnh Tống Thanh Huy, sau đó lôi kéo Diệp Tiểu Muội cười híp mắt nói: "Tiểu Muội, vào phòng chị nói chuyện."

Diệp Tiểu muội không chút nào giãy giụa bị cô ấy kéo đi.

Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là thu tầm mắt lại, cố gắng để sắc mặt mình trông như thường ngồi vào chỗ cũ.

Sở Hàm kéo Diệp Tiểu Muội kéo vào ký túc xá, nhưng không có nói chuyện nhiều lắm, bởi vì cô ấy nhìn thấy hai mắt Diệp Tiểu Muội tỏa sáng nhìn chằm chằm thanh niên trí thức Tống, thì biết cô gái này tới làm gì, ngẫm lại cũng đúng, mới vừa yêu đương, chắc chắn tràn đầy cảm giác mới mẻ.

Ngược lại phản ứng của thanh niên trí thức Tống lại khiến cô ấy càng cảm thấy thú vị, bình thường là một thiếu niên già dặn, kín kẽ không một lỗ hổng, lại bị Diệp Tiểu Muội làm cho sợ hãi mất hết cả hồn vía, lo được lo mất, chẳng lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết?

Có cơ hội, Sở Hàm còn muốn tìm Diệp Tiểu Muội tiếp tục nhiều chuyện, đáng tiếc ký túc xá thanh niên trí thức không phải nơi nói chuyện, nhiều người nhiều miệng, để người ta nghe thấy sẽ không tốt. Trong phòng các cô lại có đồng chí nữ mến thanh niên trí thức Tống nhiều năm, đã lâu như vậy c*̃ng không thấy cô ta từ bỏ, có thể thấy là cố chấp vô cùng, nếu như bị vị này nghe xong, việc này e rằng cũng không dễ xử lý.

DTV

Sở Hàm theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên cô ấy trò chuyện vài câu không quá quan trọng với Diệp Tiểu Muội, rồi lục tủ tìm quyển sách hỏi cô: "Bình thường Tiểu Muội có chán không? Chị tìm quyển sách cho em đọc."

Diệp Tiểu Muội đưa tay tiếp nhận, nhưng vẻ mặt ghét bỏ đẩy về: "Em không muốn xem sách giáo khoa, không có tiểu thuyết hay gì đó không?"

"Em thích đọc tiểu thuyết hả?"

Diệp Tiểu Muội thích ngôn tình nhưng giờ không có, chỉ có thể đọc kiệt tác g.i.ế.c thời gian thuận tiện hun đúc tình cảm, cho nên cô thành thật trả lời: "Chỉ có đọc tiểu thuyết mới vào thôi ạ."

Sở Hàm bất đắc dĩ đỡ trán, cô gái cũng thật thành thực.

Ký túc xá thanh niên trí thức vẫn có vị trí tụ tập của "người có ăn học", tuy rằng không phải mỗi người đề kiên trì học tập, nhưng ngoài miệng nhất định phải thích học tập, vì thanh phận tượng trưng người thành phố của bọn họ, nhấn mạnh điểm này mới có thể kéo dài chênh lệch của bọn họ và nông dân. Mặc dù chỉ là một phương diện, các bác nông dân người ta cũng không để ý bọn họ có học tập hay không.

Vì thế, Tiểu Muội không hề giấu sự "vô học" của cô ở ký túc xá thanh niên trí thức, hơn nửa cũng bị người ngầm cười nhạo, không biết thanh niên trí thức Tống nghe thấy mấy câu này có để ý hay không.

Sở Hàm có hơi hối hận mình không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, vì vậy không hề nhiều lời, trực tiếp đổi sách cho cô.

Diệp Tiểu Muội quả nhiên muốn, ôm sách bày tỏ: "Quyển này em thật sự chưa từng đọc."

Sở Hàm bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Nếu như em thích, chỗ chị còn có mấy quyển, cứ việc đọc đi."
 
Back
Top Bottom