Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 260: Chương 260



Tống Anh Ngọc không nghĩ tới một câu nói trêu đùa khiến mẹ không vui, ngượng ngùng cười, lại đề nghị: "Nếu không thì con bảo Thành Hải hỏi cha nó thử, xem có thể thu xếp chức văn chức cho Tiểu Huy không?"

Trương Thành Hải là chồng Tống Anh Ngọc, vợ chồng bọn họ đều là quân nhân, cha Trương Thành Hải là phó bí thư ủy ban thành phố, những năm trước đây tình thế gay gắt, những gia đình như bọn họ càng dễ bị nhìn chằm chằm, trái lại không dám làm thêm gì cho người nhà, bây giờ thì không có vấn đề gì.

Bà nội Tống lại lắc đầu nói: "Con đừng làm việc hấp tấp, Tiểu Huy nói rồi, thằng bé ở nông thôn rất tự tại, đội trưởng của bọn nó làm người trung hậu chính trực, rất chăm sóc đám thanh niên trí thức bọn nó, thằng bé ở bên kia không khổ cực, còn có thể an tâm đọc sách."

"Quốc gia không thể tiếp tục rối loạn, bên trên sớm muộn cũng sẽ ý thức được xã hội kiến thiết không thể rời bỏ người có học vấn hiểu tri thức chân chính. Tiểu Huy nói bây giờ thằng bé còn trẻ, muốn đọc thêm vài cuốn sách, nếu có một ngày khôi phục thi đại học, thằng bé cũng không tới mức luống cuống tay chân."

"Ý nghĩ của Tiểu Huy rất tốt, con nghe Thành Hải nói quả thật có người đề nghị như thế, chỉ là đó là của mấy người bây giờ đang độc tài quyền to, đề nghị này không có cách nào thông qua."

Bà nội Tống c*̃ng thở dài: "Thói đời thật là không có công bằng."

Tống Anh Ngọc thấy thế trái lại không tiện nói gì, vội xốc tinh thần hỏi: "Lần này trong thư Tiểu Huy viết gì thế ạ?"

DTV

Bà nội Tống quả nhiên dời sự chú ý: "Con không biết đâu, Tiểu Huy lớn rồi, lại nói với mẹ đang quen một cô gái."

"Cô gái?" Tống Anh Ngọc c*̃ng tràn đầy phấn khởi suy đoán nói: "Không phải Tiểu Huy đã thích người ta chứ?"

"Mẹ đoán vậy, thằng bé nói cô gái này cực kỳ xinh đẹp, thẳng bé ở nhà cũng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn con bé, tính cách c*̃ng rất lạc quan hoạt bát, ở trong đại đội bọn họ được người già lẫn trẻ nhỏ yêu thích… Còn viết chữ đẹp, bút mềm bút cứng đều viết được…"

Tống Thanh Huy liệt kê những ưu điểm này, không chỉ bà nội Tống mặt mày hớn hở, đến ngay cả Tống Anh Ngọc cũng không nhịn được gật đầu: "Lẽ nào là chữ viết rất đẹp mới lọt vào mắt Tiểu Huy? Có lẽ cũng là một cô gái thích học tập."

Lúc này bà nội Tống hơi nhíu mày: "Nhưng điều kiện gia đình cô gái không tốt lắm, nghe Tiểu Huy nói, cha mẹ anh em cô gái đều là gia đình bình thường, còn ở địa phương nhỏ rất xa xôi…"

Tống Anh Ngọc còn tưởng rằng mẹ mình không hài lòng, thực ra bà ấy cũng không vừa ý, địa phương nhỏ, lại là con gái nhà nghèo, căn bản không thích hợp. Ngay khi Tống Anh Ngọc muốn nói chen vào, bà nội Tống lại căm phẫn sục sôi nói: "Con xem coi, sao thằng bé cứ học thói bợ đỡ của cha mẹ nó, điều kiện không tốt thì làm sao? Điều kiện tốt còn có thể nuôi ra cô gái tốt như vậy, nói rõ cô gái này thông minh tiến bộ, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, con trai thích con bé còn có thể thiếu sao? Tiểu Huy lại tính toán thế, con gái tốt đều bị người khác theo đuổi được!"

Hoàn toàn không nghĩ tới mẹ tức giận chính là vì chuyện này.

Tống Anh Ngọc: "…"

Bắc Kinh, nhà họ Tống.

Bà nội Tống vì cháu trai không hăng hái quả thực nát lòng, chỉ lo anh vặn vẹo nhăn nhó túm vợ chạy, lập tức sốt ruột thu xếp: "Mẹ phải mau mau viết thư nói cho thằng bé biết, theo đuổi vợ cũng không thể trông trước trông sau, năm đó nếu như cha con không quyết đoán một chút, mẹ cũng không muốn lấy ông ấy!"

Kiêu ngạo xong, bà nội Tống lại tiếp tục làm trợ công cháu trai: "Lần này gửi đồ cũng gửi nhiều một chút đi, gửi ít thức các cô gái đều thích ăn, sữa bò đường mạch nha có thích không? Nghe nói ở nông thôn quần áo cũng không mua được, dứt khoát gửi thêm hai xấp vải đẹp nữa, con gái đều thích cái đẹp, đồ của Tiểu Huy có thể tặng vào trong tim người ta, lo gì con gái không thích nó."

Tống Anh Ngọc cảm thấy điều kiện của cô bé này thực sự không xứng với cháu trai, thấy mẹ nhiệt tình như vậy, vội vã khuyên nhủ: "Mẹ, Tiểu Huy c*̃ng không nói thích cô gái này, càng không nói muốn lấy cô ấy làm vợ, bây giờ có phải mẹ hơi sốt ruột không, nếu không thì xem lại một chút?"

"Sao con cũng trở nên ưỡn ẹo vậy?" Bà nội Tống liếc nhìn con gái: "Tiểu Huy lớn như vậy lần đầu tiên nhắc tới con gái, còn ở địa phương xa xôi viết thư gửi về nói cho mẹ biết, nếu không thích người ta, thằng bé có thể không ngại phiền phức như thế sao?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 261: Chương 261



"Coi như là như vậy, chúng ta cũng chưa từng thấy cô gái này, cũng không biết con người thế nào, có phải quan sát thêm một chút thì tốt hơn không?" Ngược lại Tống Anh Ngọc thấy mẹ đang vui, không tiện lại nói quá khó nghe, bà ấy cảm thấy kiểu con gái nghèo nàn dung mạo xinh đẹp chắc chắn tâm cơ rất nặng. Tiểu Huy trẻ tuổi nóng tính dễ bị mê hoặc, cũng may anh còn biết như vậy không tốt lắm, bọn họ làm người lớn nên giội nước lạnh cho anh, để anh cố gắng giữ tỉnh táo lý trí, mà không phải đuổi theo thêm mắm dặm muối.

Đáng tiếc bà ấy nói uyển chuyển như thế, bà Tống vẫn không chịu nghe, trước đó còn ghét cháu trai không hăng hái, lúc này lại nói: "Con lại không có tự tin với cháu trai thế sao, nếu nhân phẩm cô gái có vấn đề, thằng bé có thể thích người ta à?"

Trong lòng Tống Anh Ngọc đương nhiên tin tưởng cháu ruột, sợ là sợ cô gái quá xinh đẹp, thủ đoạn lại rất lợi hại, nhưng khi mẹ vui sướng bà ấy lại không dám nói thẳng lời nói tự đáy lòng, chỉ sợ mẹ chửi bà ấy không còn mặt mũi gặp ai.

Chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: "Mẹ, mẹ cũng chưa gặp cô gái đó, lấy đâu ra sự hài lòng như thế?"

Bà nội Tống trợn mắt lên hỏi: "Mẹ không cho con xem chữ của cô bé sao?"

"Không có."

"Xem trí nhớ của mẹ kìa." Bà nội Tống vỗ cái trán, mới đưa một tờ giấy kẹp ở trong thư cho con gái xem.

Tờ giấy này đương nhiên không phải là thư tình mà Diệp Tiểu Muội viết cho anh Tống, mà là nhiệm vũ viết chữ mỗi ngày cô đều phải hoàn thành, người cha đội trưởng nói bút máy viết dễ hơn, cô không thể viết mấy chữ lớn đã báo cáo kết quả, nhất định phải đầy một trang giấy mới được.

Cũng không biết tờ giấy bằng chữ bút máy này Tống Thanh Huy lấy từ trong tay đội trưởng Diệp thế nào. Có điều nếu có thể được anh gửi lại đây, nói rõ Diệp Tiểu Muội phát huy rất không tồi, bà nội Tống thấy vậy cũng cười không ngậm mồm vào được: "Con xem thử đi, chữ viết của cô bé muốn chính khí bao nhiêu thì khí khái bấy nhiêu, vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ rộng lượng, nếu không phải điều kiện chênh lệch chút, mẹ còn sợ Tiểu Huy không xứng với người ta đấy!"

Bà nội Tống nghĩ không sai, nếu như Diệp Thư Hoa còn đang thoải mái làm cô gái xinh đẹp giàu có đời thứ hai ngày trước, một tên đàn ông khó nhằn như Tống Thanh Huy thì sao cô có hứng thú dán lên chứ, đáng tiếc vì thịt hộp, không thể không cúi đầu.

Tống Anh Ngọc không có hứng thú gì đối với thư pháp, lại phun nước bọt như bà nội Tống, người nhà họ Tống bọn họ hầu như đều kế thừa cá tính đánh đánh g.i.ế.c giết của ông cụ, chỉ có Tống Thanh Huy kế thừa tế bào văn học của bà nội, vì thế tình cảm của hai bà cháu sâu sắc hơn một chút.

Có điều Tống Anh Ngọc không cảm thấy hứng thú, nhưng đã từng trải qua giáo dục tốt đẹp, nhận lấy tờ giấy nhìn một chút, không thể không thừa nhận mẹ thích cũng có chút đạo lý. Chữ viết của cô gái này quả thực như như rồng bay phượng múa, chữ viết rất hào sảng, cảm giác khá hợp sở thích của bà ấy, Tống Anh Ngọc không nhịn được nói: "Con tưởng Tiểu Huy thích đọc sách thì cô gái mà nó vừa ý cũng sẽ là loại dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không nghĩ tới nó nhìn trúng cô gái có chữ viết rất hào phóng hoạt bát, không hổ là người nhà họ Tống chúng ta!"

Bà nội Tống vui cười hớn hở cẩn thận cất lại tờ giấy và bức thư, chuẩn bị chờ buổi tối bạn già trở về c*̃ng cho ông xem, vừa gật đầu nói: "Ánh mắt của cháu mẹ đương nhiên tốt."

Tống Anh Ngọc không quá phản đối, nhưng bà ấy chỉ là cô út, phản đối hoặc ủng hộ cũng không có ý nghĩa gì nhiều, vẫn nên nghe thử ý kiến của cha mẹ Tiểu Huy, cho nên bà ấy lại uyển chuyển hỏi câu: "Tiểu Huy có bạn gái, anh hai chị dâu có biết việc này không ạ?"

Không nghĩ tới bà nội Tống người đã già, đầu óc vẫn phản ứng nhanh nhạy, lập tức cảnh giác liếc bà ấy một cái: "Tiểu Huy còn chưa theo đuổi được cô gái, đương nhiên sẽ không nói sớm cho cha mẹ thằng bé biết như thế, con cũng không được tố cáo với bọn nó, tránh cho hai vợ chồng bọn nó lại gây thêm phiền phức cho Tiểu Huy."

DTV

Tống Anh Ngọc nghĩ thầm người gây thêm phiền phức e rằng không phải anh hai chị dâu, mà là ông cụ đi.

Có điều quyền uy của ông cụ rất lớn, Tống Anh Ngọc bị ân cần dạy bảo chỉ có thể yên lặng nghĩ ở trong lòng, anh hai chị dâu à em cố hết sức rồi, mẹ tuổi càng lớn lớn càng tùy hứng, thực sự không khuyên nổi, đừng trách em nhé. Về việc mẹ nói muốn bà ấy tuyệt đối bảo mật, bà ấy là con gái, ngoại trừ nghe lời còn có thể làm gì chứ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 262: Chương 262



Thư và gói hàng của bà nội Tống còn đang trên đường, đại đội sản xuất Song Cương đã bận bịu khí thế ngất trời.

Thu hoạch vụ thu mỗi năm một lần lại tới nữa rồi.

Những tháng ngày thu hoạch vụ thu, trên mặt các bác nông dân đều tràn ngập vui sướng vì được mùa, mà năm nay, niềm vui trên mặt các bác nông dân còn xán lạn hơn bất kỳ vụ thu nào. Bởi vì mảnh ruộng mà Sở Hàm đề nghị đồng thời phụ trách, không chỉ nuôi cá rất tốt, đến ngay cả hạt thóc kết hạt cũng tươi tốt hơn mấy thửa ruộng bên cạnh một chút, vậy có nghĩa trong ruộng nuôi cá, chẳng những có cá ăn, còn có thể tăng cao sản lượng lương thực, thực sự là nhất cử lưỡng tiện.

Các đội viên hưng phấn chạy nhanh đến báo cho nhau, đội trưởng Diệp cũng đã quyết định sang năm tăng cường diện tích ruộng nước nuôi, nhưng tăng bao nhiêu mẫu, tạm thời vẫn chưa xác định, bởi vì vẫn chưa thể xác định nuôi cá có thể tăng cao sản lượng hay không, hay là lần này chỉ là may mắn.

Có điều ở nông thôn, lương thực mới là căn bản, đại đội Song Cương nuôi cá trong ruộng hình như còn tăng sản lượng lương thực, tin tức truyền tới lãnh đạo công xã c*̃ng ngồi không yên. Trước khi thu gặt lương thực, chủ tịch xã cố ý đến đội sản xuất Song Cương tận mắt xem "ruộng thí nghiệm" của bọn họ, đoàn người đều rất hài lòng.

Nghe đội trưởng Diệp nói năm sau trong đội còn chuẩn bị gia tăng diện tích, chủ tịch xã c*̃ng quyết định ra sức chống đỡ, ông ấy tỏ vẻ ngay trong ruộng dù cho nuôi bao nhiêu cá sang năm cũng không cần nộp lên, bọn họ có thể tự mình phân cho các đội viên. Ông ấy còn có thể xin bên trên thưởng cho bọn họ, yêu cầu chỉ có một, sau khi thí nghiệm thành công, hi vọng đội trưởng Diệp chia sẻ kỹ thuật và kinh nghiệm cho đại đội ông ấy.

Đội trưởng Diệp chỉ là đội trưởng đội sản xuất, có thể được chủ tịch xã, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp khẳng định và ủng hộ, dù cho chỉ là lời nói trên đầu môi, c*̃ng vẫn khiến ông ấy kích động. Đội trưởng Diệp không hề giấu làm của riêng đáp ứng yêu cầu của chủ tịch xã, đồng thời giới thiệu người có công chân chính là Sở Hàm cho bọn họ: "Đây là thanh niên trí thức mới tới thôn chúng tôi Tiểu Sở, nuôi cá trong ruộng là do cô ấy nói ra, mảnh ruộng này c*̃ng do Tiểu Sở chăm sóc, các lãnh đạo có gì muốn biết thì có thể trực tiếp hỏi cô ấy."

Chủ tịch xã luôn yêu người tài, trước đây từng đào góc tường Tống Thanh Huy, bây giờ thấy bàn tay vàng Sở Hàm to lớn hơn, đương nhiên càng thích. Sau khi hỏi chút vấn đề nuôi cá, lập tức cười híp mắt hỏi: "Cô gái rất có tài, có ý tưởng còn có thể biến thành hành động, vừa vặn công xã còn thiếu một trợ lý, Tiểu Sở có muốn đến thử xem hay không?"

Vẻ mặt Sở Hàm cảm động ngỏ ý cảm ơn: "Rất cảm ơn các lãnh đạo đã yêu quý, chỉ là cháu mới đến, nếu như không có đội trưởng Diệp cùng tất cả đội viên tin tưởng và ủng hộ cháu như thế, coi như cháu có ý tưởng hay, e rằng cũng không có cơ hội biến thành hành động."

"Trong đội cho cháu cơ hội quý giá nhường này, sang năm lại muốn tăng diện tích nuôi cá, chính là thời điểm mấu chốt, lúc này cháu đi thẳng một mạch, chỉ sợ phụ sự tín nhiệm của mọi người đối với cháu."

Trong lòng Sở Hàm đương nhiên không có chí công vô tư như cô ấy nói, cô ấy thật sự không muốn đến công xã, lý do cũng không phải vì báo đáp tín nhiệm của người trong đội đối với cô ấy. Với cô ấy mà nói, bất kỳ công việc gì cũng không quan trọng bằng hai năm sau thi đại học.

Đời trước tin tức khôi phục thi đại học truyền ra, Sở Hàm c*̃ng giống tất cả bạn học mừng đến phát khóc, đầu treo trên xà đùi bị dùi đ.â.m ôn tập, cuối cùng đạp trúng điểm chuẩn thi đậu đại học sư phạm, cũng coi như là "con cưng của trời". Những người xưa này c*̃ng thường nói thời đại đó của bọn họ sinh viên đại học mới ghê gớm, chỉ là Sở Hàm từng học trường sư phạm bình thường vẫn âm thầm hâm mộ những học sinh thi đậu đại học danh tiếng năm đó, bọn họ mới thật sự là con cưng của trời, sau đó hầu như đều thành nhân sĩ thành công có thể diện.

Bây giờ, cô ấy mang theo ký ức sống lại trở về, đương nhiên không thể lãng phí cơ hội trời cao cho cô ấy, cô ấy c*̃ng hi vọng mình có thể trở thành học sinh của trường nổi tiếng như đời trước cô ấy ước ao, đứng ở điểm xuất phát cao hơn chút, quan sát phong cảnh cô ấy chưa từng thấy. Vì thế thay vì đến công xã, cô ấy càng muốn ở lại đại đội Song Cương.

DTV

Từ mấy tháng trước, đội trưởng Diệp đã thu xếp công việc thoải mái nhất cho cô ấy, thu hoạch vụ thu qua đi, công việc của cô ấy chỉ có thể càng thêm thanh nhàn, cho nên cô ấy sẽ có rất nhiều thời gian để đọc sách ôn tập. Học sinh thi đại học khóa này như ngọa hổ tàng long*, không đấu lại trí thông minh, cũng chỉ có thể cần cù bù thông minh rồi. Nếu như đi tới công xã, Sở Hàm còn phải lo lắng lấy sự "coi trọng" của các lãnh đạo với cô ấy khiến cô ấy bận đến nghi ngờ cuộc đời.

*Ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙): về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao

*Ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙): về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 263: Chương 263



Chủ tịch xã đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Sở Hàm, nghe lý do thành khẩn của cô ấy, ngược lại cũng vui vẻ gật đầu: "Cũng tốt, tuổi còn trẻ đã biết tri ân báo đáp, vậy chú cũng không làm người khác khó chịu, qua hai năm nữa, chờ kỹ thuật trong đội các cháu thành thục, lại điều cháu tới công xã hỗ trợ?"

Qua hai năm nữa cô ấy đã tham gia thi đại học, đương nhiên không đáng kể, Sở Hàm tươi cười gật đầu: "Thật sự rất cảm ơn lãnh đạo thấu hiểu và ủng hộ."

Những lãnh đạo xem xong ruộng lúa thì rời đi, để lại các đội viên vui mừng khôn xiết, lãnh đạo đáp ứng sang năm nuôi cá cũng chia cho bọn họ, vậy còn không vén tay áo lên làm một vố lớn? Thanh niên trí thức Sở vì giúp bọn họ cùng nuôi cá, cũng không chịu đi công xã làm lãnh đạo đấy, thực sự là người tốt!

Hết thảy các đội viên vừa kích động vừa cảm động, tất cả tâm tình hóa thành tràn đầy động lực, ở trong ruộng khí thế hừng hực tiến hành công việc gặt gấp.

Tất cả mọi người rất hưng phấn, chỉ có Diệp Tiểu Muội rất không vui.

Diệp Tiểu Muội cho rằng, một năm này cô ấy đã sửa chữa sai lầm trong quá khứ, nỗ lực làm người, ở trong lòng người cha đội trưởng đã từ đứa con gái lười biếng giả bộ bệnh hết ăn lại uống, thành công biến thành áo bông nhỏ đáng yêu lại tri kỷ, năm nay vào ngày mùa, người cha đội trưởng chắc chắn sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà kiếm điểm công.

Sự thực c*̃ng quả thực như vậy, năm nay đội trưởng Diệp cũng không có để cô ra ngoài làm việc, thế nhưng cô ấy không hề chuẩn bị bị đồng chí Vương Thúy Phân xách vào nhà ăn giúp đỡ.

Vương Thúy Phân đột nhiên hóa thân mẹ kế, cũng không phải chuyện của Diệp Tiểu Muội bại lộ, nguyên nhân còn phải nói tới từ chỗ chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp.

Hai đứa con dâu nhà đội trưởng Diệp giống như thi đấu, mỗi lần mang thai đều chị đuổi em theo. Đúng, lần này hại chị em dâu lại đều mang thai, hơn nữa thời gian còn sít sao hơn lần trước, chị dâu cả Diệp tuyên bố mang thai còn chưa được một tháng thì chị dâu hai Diệp c*̃ng phát hiện mang thai, trong nhà lập tức xuất hiện hai thai phụ.

DTV

Chị dâu cả Diệp mang thai còn chưa tính, Diệp Đại Bảo đã tròn một tuổi, đây coi như là ba năm ôm hai đứa, nghe người trong đội nói đây gọi là may mắn. Điều Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới chính là thế mà chị hai Diệp c*̃ng mang thai nhanh như vậy, Đại Muội mới năm tháng, còn đang b.ú sữa trong lòng mẹ, cũng quá sốt ruột rồi.

Sau khi biết chị dâu hai mang thai, Diệp Tiểu Muội luôn không nhịn được vây quanh đánh giá anh hai, vẻ mặt lên án "không nghĩ tới anh hai mày rậm mắt to, đã vậy còn rất cầm thú, đến người vợ đang cho b.ú cũng không buông tha".

Anh hai Diệp bị em gái ngốc nhìn ra rất chột dạ, lại không thể giải thích với cô không phải anh ấy cầm thú, mà là vợ chủ động yêu cầu, nói câu này với Tiểu Muội chưa lấy chồng, e là chân của anh ấy sẽ bị cha mẹ đánh gãy. Anh hai Diệp chỉ có thể nằm ngửa mặc cho bị giễu cợt.

Lúc đó Diệp Tiểu Muội vui cười hớn hở xem trò cười của anh hai Diệp mà không hề nghĩ tới, hai chị dâu sinh con quá tích cực, cuối cùng người chịu khổ lại là cô.

Thời đại này ở nông thôn, phụ nữ có thai không quá quý giá, cho dù ưỡn bụng bảy tám tháng, nên làm việc vẫn phải làm, có điều Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú thân là con dâu nhà đội trưởng, vẫn có chút đặc quyền. Ngày lễ, các cô ấy chỉ làm nửa ngày ở trong đội, buổi sáng khi mặt trời chưa ló dạng và lúc chạng vạng mặt trời xuống núi đi vào trong ruộng là được, những thời gian khác để các cô ấy ở nhà "nghỉ ngơi".

Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp nói là nghỉ ngơi, đương nhiên không phải chỉ nằm ở trên giường ngủ ngon, vẫn phải giặt quần áo quét dọn trông con. Cũng may lúc ngày mùa từng nhà cũng không cần nổ lửa, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn, các cô ấy không cần làm cơm nữa, cũng coi như bớt đi rất nhiều chuyện. Các cô ấy vẫn tương đối hài lòng đối với sự sắp xếp của mẹ chồng.

Sau đó Diệp Tiểu Muội liền thảm.

Giặt quần áo nấu cơm trông trẻ vốn là chuyện cô nên làm, bây giờ bị hai chị dâu mang thai giành làm, cô cũng không thể ở nhà không có việc gì ngủ ngon.

Vương Thúy Phân là người bất công, nhưng bà ấy c*̃ng rất để ý cái nhìn của người ngoài, vì ngăn chặn mấy cái miệng từ xa, Diệp Tiểu Muội bị bà ấy túm tới nhà ăn làm c* li.

Nỗ lực cả năm, trở lại trước giải phóng, Diệp Tiểu Muội cảm thấy mình rất thảm vô cùng thảm.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 264: Chương 264



Diệp Tiểu Muội đau khổ làm em gái giúp việc ở nhà ăn hơn một tháng, mệt muốn gầy đi mấy cân, mấy tháng nay được anh Tống cho đồ ăn khuôn mặt nhỏ êm dịu hồng hào lại gầy trở lại với cái cằm nhọn điềm đạm đáng yêu. Sau khi công việc gặt gấp kết thúc, anh cả Diệp và anh hai Diệp nhìn thấy Tiểu Muội gầy yếu rất đau lòng, vội vàng đề nghị với Vương Thúy Phân, sau này đừng để Tiểu Muội đi kiếm điểm công nữa, trong nhà lại không thiếu chút tiền ấy, thịt trên mặt Tiểu Muội nuôi khó biết bao, khuôn mặt trơn mềm trông cũng xinh đẹp hơn vui tươi hơn, chớp mắt lại rút về, bọn họ nhìn mà đau lòng.

Sự kiến nghị của hai anh em thiếu thông minh này, làm chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp vô cùng tức giận, các cô vác bụng bầu còn phải xuống ruộng làm việc, về nhà lại phải giặt quần áo quét sân trông con, c*̃ng gầy đi vài cân, sao không thấy bọn họ thương vợ mình chứ? Có điều mẹ chồng hiếm khi công chính, việc cũng làm xong, chồng mình nói gì cũng quá trễ, hai chị em dâu nghe thấy không thoải mái, rốt cuộc cũng không có lên tiếng phản bác.

Các cô không biết là, Vương Thúy Phân thấy Diệp Tiểu Muội thảm thương, c*̃ng lần đầu cảm thấy hối hận, sớm biết việc ở nhà ăn khổ cực với Tiểu Muội như thế, bà ấy nên để Tiểu Muội ở nhà giúp đỡ hai chị dâu trông cháu người ngoài muốn nói cứ để bọn họ nói mấy câu, cũng không mất đi miếng thịt nào. Vì ngăn chặn miệng của bọn họ trái lại khiến Tiểu Muội rơi mất vài cân thịt, thực sự không đáng.

Ngay khi người nhà đều đau lòng vì Diệp Tiểu Muội gầy đi mấy cân thịt, bản thân Diệp Tiểu Muội lấy gương soi mình, bị sắc đẹp của mình làm mê muội không thôi, nhìn khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay và cái cằm nhọn tự nhiên, còn tự nhiên hơn tiêm giảm mỡ mặt, thực sự là ta thấy mà yêu, tiên khí bồng bềnh.

Tự mình thưởng thức mấy ngày, Diệp Tiểu Muội bấm ngón tay tính toán, cảm thấy cô nên đi tìm anh Tống hẹn hò.

DTV

Lần này bởi vì ngày mùa, cũng hơn một tháng bọn họ không gặp mặt rồi. Quan trọng là thiếu đi mấy lần anh Tống thỉnh thoảng đưa đồ ăn, Diệp Tiểu Muội mới gầy gò nhanh như vậy, cô cảm thấy mình như vậy vừa vặn, gầy nữa thì hơi gầy queo, trái lại không đẹp, vì thế việc tìm anh Tống hẹn hò như lửa xém lông mày.

Mà anh Tống c*̃ng quả thực không làm cho cô thất vọng, lần này đi ra ngoài xách một đống đồ cho cô, có kẹo sữa, có thịt khô, thậm chí còn có đồ trang điểm trong truyền thuyết đựng trong cái túi tinh xảo nho nhỏ, khiến Diệp Tiểu Muội cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Buổi tối đánh răng, kẹo sữa và thịt khô đều phải chừa đến ngày mai mới có thể ăn, Diệp Tiểu Muội bèn để anh Tống soi đèn cho cô, cô tràn đầy phấn khởi mở túi nhỏ lấy đồ ra bên ngoài: "Kem dưỡng da ngọc trai Ballet? Bút kẻ lông mày… hiệu Butterfly?"

Diệp Tiểu Muội đang chăm chú xem "quà" anh Tống tặng cô, Tống Thanh Huy đang soi đèn giúp cô sắc mặt có hơi không tự nhiên.

Hai món đồ nhỏ nhìn như không hề bắt mắt, anh lại chịu đựng áp lực to lớn trong lòng mang tới cho Diệp Tiểu Muội, tâm trạng lúc tặng phần "quà" này và đồng hồ đeo tay hoàn toàn khác nhau, bởi vì tuy rằng đồng hồ quý giá, dù sao cũng có thể mang ra ngoài gặp người, món đồ này thì có hơi riêng tư quá.

Tống Thanh Huy cũng không biết bà nội nghe từ đâu biết con gái bây giờ đều thích cái này, bà cụ còn rất thời thượng, ở trong thư vô cùng thần bí nói cho anh biết, tặng món đồ nhỏ này, bảo đảm cô gái mà anh thích từ đây khăng khăng một mực với anh, cô vợ nhỏ này sau này thuộc về anh, ai tới cướp cũng không cướp được. Thực ra Tống Thanh Huy rất muốn viết thư nói cho bà nội, anh không cần dùng "đòn sát thủ" kiểu này, Diệp Tiểu Muội đã tự mình nhảy vào trong bát anh rồi.

Có điều dù sao cũng là tấm lòng thành của bà nội, Tống Thanh Huy cũng không nhẫn tâm phụ lòng, cho nên vẫn chịu cảm giác hết sức xấu hổ mang đến cho Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội không hề biết gì với sự xoắn xuýt của anh, cô không hề ghét mấy món đồ nhỏ xíu này đóng gói quá đơn giản, thưởng thức đồ trang điểm đã lâu không gặp, hưng phấn đến mức sắp nhảy dựng lên: "Anh Tống, cái kem dưỡng ngọc trai này có phải bôi lên mặt một lần là trắng không? Còn có bút kẻ lông mày nữa, quả thực quá tuyệt vời!"

Là một cô gái xinh đẹp, cuối cùng lại có thể trang điểm một cách vui vẻ, Diệp Tiểu Muội cười như đứa nhỏ trăm cân.

Tống Thanh Huy c*̃ng không nghĩ tới cô có thể vui như vậy, không khỏi mím môi cười nói: "Em thích là tốt rồi."

"Em quá thích luôn đấy chứ." Diệp Tiểu Muội thu hồi hai món bảo bối, hưng phấn kéo cánh tay anh Tống, ngẩng mặt lên, cười như một thiên sứ nhỏ ấm áp.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 265: Chương 265



"Cái này cũng là anh Tống nhờ người thân mua sao?"

Tống Thanh Huy há miệng, muốn nói ra sự thật, rồi lại cảm thấy bây giờ còn chưa tới lúc, bèn nuốt lời nói trở lại, khá là chột dạ gật đầu.

Cũng may Diệp Tiểu Muội chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không để ý chân tướng là cái gì, vì thế c*̃ng không để ý phản ứng, vẻ mặt đắc ý tựa đầu ở trên vai anh, cảm thán phát ra từ nội tâm: "Em thật sự rất thích anh Tống!"

Anh Tống vừa nghe vậy, thoáng chốc càng không muốn nói cho cô biết sự thật, để Diệp Tiểu Muội biết những món đồ này thật ra là bà nội mua, bà nội còn chuẩn bị mấy cuộn vải may quần áo lộng lẫy, vừa nhìn đã biết Diệp Tiểu Muội sẽ thích, Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư có thể quay đầu đi thích bà nội không?

Tống Thanh Huy đã quyết định giấu bí mật này cả đời, nhìn Diệp Tiểu Muội còn đang hạnh phúc quên cả trời đất một hồi, lại không nhịn được nói: "Mấy ngày trước bà nội gửi thư tới…"

"Có thật không?" Diệp Tiểu Muội vừa nghe anh Tống nói tới mấy chữ "bà nội gửi…", cũng đã trở nên hưng phấn, hoàn toàn không lắng nghe lời phía sau của anh, chỉ chờ mong hỏi: "Lần này bà nội có gửi thịt bò tương không?"

Tống Thanh Huy: …

Quên đi, vẫn không cần nói, bởi vì nói rồi Diệp Tiểu Muội cũng nghe không hiểu, sẽ không để ý. Vì thế lẽ đó anh như Diệp Tiểu Muội mong muốn gật đầu: "Có một bình, hôm nào đưa tới cho thím Diệp."

"Quá tốt rồi." Diệp Tiểu Muội được thỏa mãn lại biến thành bé ngoan, vừa chủ động vừa ngoan ngoãn ngã vào trong lồng n.g.ự.c anh cảm thán: "Em thật sự rất thích thịt bò tương bà nội làm."

Cõi đời này còn có thịt mà Diệp Tiểu Muội không thích sao? Tống Thanh Huy không nhịn được cười khẽ, bàn tay theo thói quen xoa bả vai cô, lại phát hiện vai cô gầy gò hơn lúc trước, trong lòng anh không khỏi mềm nhũn, nhàn nhạt nói.

"Nhưng anh còn có một yêu cầu."

Diệp Tiểu Muội tự tin tràn đầy hỏi: "Yêu cầu gì?" Vì ăn được thịt bò tương ngon lành, bất kỳ điều kiện gì cô cũng không thành vấn đề.

"Sau này chữ em luyện phải cho anh một phần."

Nụ cười trên mặt Diệp Tiểu Muội trong nháy mắt đọng lại, khó có thể tin hỏi: "Tại sao?"

Tống Thanh Huy đương nhiên không thể nói là vì làm vui lòng, tranh thủ để bà nội thích cô hơn một chút, anh chỉ có thể đối diện với ánh mắt "không phải anh cố ý làm khó em chứ" của Diệp Tiểu Muội: "Bởi vì anh thích chữ của em."

Diệp Tiểu Muội không hề cảm động, cô nỗ lực cò kè mặc cả: "Vậy em có thể cho anh hai bức, anh giữ lại từ từ thưởng thức, không cần mỗi ngày giao nhiệm vụ được không?"

Tống Thanh Huy dùng ánh mắt kiên định nói cho cô biết không được, Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có thể thỏa hiệp ở dưới thịt bò tương ngon lành, có điều anh Tống mà cô vừa tỏ vẻ thích nhất, lại lần nữa biến thành đồ móng heo, Diệp Tiểu Muội thở phì phò về nhà, quyết định sau khi lấy được thịt bò sẽ không để ý cái đồ móng heo này, để anh nếm thử hậu quả đắc tội cô.

Có điều cơn giận của của Diệp Tiểu Muội tới cũng nhanh, đi c*̃ng nhanh, hết sức phấn khởi tiến vào thành phố, hoàn toàn quên chuyện cô giận anh Tống.

Lần này Diệp Tiểu Muội cùng chị gái nữ chính vào thành phố.

Thu hoạch vụ thu qua đi, trong ruộng còn vài công việc, nhưng chẳng cần sốt ruột, Sở Hàm đã quang vinh thăng thành nhân viên chấm công chính thức nên có thể lén lười biếng một chút, cô ấy tìm đến đội trưởng Diệp xin thư giới thiệu, muốn vào thành phố làm một việc.

Đội trưởng Diệp với lòng trách nhiệm cao cân nhắc đến Tiểu Sở là một cô gái, lại không quen địa phương, không yên lòng để một mình cô ấy vào thành phố. Nhưng trong ruộng còn đang bận rộn, cũng không có thể để những người khác tan làm đi một chuyến với cô ấy, thế nên nhiệm vụ gian khổ này giao cho Diệp Tiểu Muội.

DTV

Người cha đội trưởng không biết xuất phát từ đâu, rất yên tâm nói với Sở Hàm: "Tiểu Muội khá quen thuộc thành phố, để con bé dẫn cháu đi, nếu như làm xong việc chính sắc trời quá muộn, cũng đừng vội trở về, các con có thể tới trong xưởng của Quân Hoa nán lại một đêm."

Sở Hàm tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với sự nhiệt tình của đội trưởng Diệp, có điều lần này cô ấy vào thành phố c*̃ng không có việc gì lớn, chủ yếu muốn tới trạm phế phẩm mò ít sách. Cô ấy xuống nông thôn không thể mang quá nhiều đồ, trước đây những cuốn sách thu gom được chỉ có thể để ở nhà, hiện tại cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, cô ấy không xem thêm vài cuốn sách thì trong lòng không yên. Ngoại trừ mua sách bên ngoài, còn muốn thuận tiện nhìn xem có món đồ nào đáng giá không, dẫn cô gái ngốc Diệp Tiểu Muội đi chung ngược lại cũng không có gì, cho nên cô ấy c*̃ng thoải mái tiếp nhận ý tốt của đội trưởng Diệp.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 266: Chương 266



Diệp Tiểu Muội không nghĩ tới còn nửa năm nữa mới tới sinh nhật cô, lại có thể vào thành phố chơi, quả thực là niềm vui bất ngờ, ngày ấy vào thành phố, sáng sớm cô đã thoa kem dưỡng ngọc trai, còn kẻ lông mày tinh xảo, vui vẻ đi vào thành phố chơi.

Lần này, các cô không may mắn gặg gỡ được tài xế nhiệt tình, dựa cả vào "hai cẳng" ngoan cường tiến vào thành phố.

Trên đường đi, Sở Hàm và Diệp Tiểu Muội kẻ tám lạng người nửa cân, hai người đều vô dụng, vì thế hai người dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, đến thị trấn đã là buổi chiều sắp hai giờ, giờ này tiệm cơm nhà nước cũng không phục vụ các cô, bởi vì người ta đã sớm đóng tiệm nghỉ ngơi.

Có điều điều này cũng không làm khó được Sở Hàm và Diệp Tiểu Muội, Sở Hàm có khoản tiền nhỏ của mình, lúc Diệp Tiểu Muội ra ngoài, Vương Thúy Phân cũng cho tiền và phiếu, cho nên bọn họ trực tiếp mua ít đồ ăn vặt ở trên đường vừa đi vừa ăn, còn nhàn hạ hơn ăn bữa cơm trong tiệm cơm nhà nước lúc trước.

Sở Hàm tỏ vẻ muốn đi dạo trong thành phố trước, lại đi xưởng dệt tìm anh ba Diệp, Diệp Tiểu Muội không có ý kiến, sau đó các cô đi dạo đến chạng vạng, Sở Hàm thắng lợi trở về, ôm một đống sách cũ và "phế phẩm" tới xưởng dệt.

Anh ba Diệp nhìn thấy em gái ngốc của mình dẫn bạn tìm anh, tỏ vẻ rất kinh ngạc, lập tức đổi ca với đồng nghiệp, sau đó muốn dẫn các cô đi xuống tiệm ăn, Diệp Tiểu Muội nghe xong còn có chút thất vọng: "Không phải tới căn tin của anh ăn sao?"

"Thanh niên trí thức Sở cũng không phải em, lần đầu tiên người ta tới trong huyện chúng ta chơi, đương nhiên phải dẫn cô ấy đi ăn ngon chút." Anh ba Diệp dở khóc dở cười, cũng rất rõ ràng nguyên nhân em gái ngốc nói như vậy, vì thế anh ta lại bất đắc dĩ giải thích.

"Lại nói bánh bao thịt mà em tâm niệm cũng chỉ có bán lúc sáng sớm, bây giờ cũng không ăn được."

Anh ấy vừa nói như thế, Diệp Tiểu Muội ngay lập tức không xoắn xuýt nữa: "Được rồi, vậy chúng ta xuống tiệm ăn ăn đi."

Nói xong lại không quá yên tâm hỏi: "Sáng sớm ngày mai sẽ có bánh bao thịt chứ?"

"Có!" Diệp Quân Hoa vuốt đầu của cô cười nói: "Em tới đúng dịp, đầu tháng thịt và bột mì được cung cấp đầy đủ, cũng chỉ có mấy ngày nay mới có thể ăn bánh bao."

Diệp Tiểu Muội càng thêm yên tâm gật đầu.

Thương lượng xong đi chỗ nào ăn cơm, anh ba Diệp lại nhìn một đống đồ của Sở Hàm hỏi: "Thanh niên trí thức Sở, tôi đã nói trước với đồng nghiệp ở phân xưởng rồi, em gái anh ta ở ký túc xá của công nhân nữ, buổi tối có thể nhờ cô ấy hỗ trợ để hai người ở một đêm, có điều mấy món đồ này cô muốn để ở ký túc xá của cô ấy, hay là để ở chỗ tôi?"

Sở Hàm vốn còn muốn giải thích một chút cô ấy cảm thấy hứng thú đối với "phế phẩm" có cảm giác niên đại, thấy anh ba Diệp không có nghi vấn gì, cô ấy cũng chẳng muốn làm điều thừa, chỉ cười nói: "Có thể để lại chỗ anh à? Như vậy cũng không cần quá làm phiền người khác."

DTV

Diệp Quân Hoa cũng nghĩ như vậy, nghe vậy trực tiếp xách đồ lên giúp cô ấy: "Vậy hai người ở dưới lầu chờ tôi một lúc."

Dọn đồ xong, Diệp Quân Hoa lại dẫn Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Sở tới quán cơm, ăn cơm xong trời còn chưa tối, lại dẫn các cô đi dạo một vòng công viên không cần vé vào cửa, khiến Diệp Tiểu Muội và Sở Hàm đi dạo đến mệt bở hơi tai, đến ký túc xá của công nhân nữ cũng không có thời gian quen giường, gần như là vừa ngả đầu đã ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Muội lại khôi phục vẻ sinh long hoạt hổ, mới vừa rửa mặt xong đã không thể chờ được kéo Sở Hàm: "Nhanh một chút, nếu không bánh bao thịt sẽ bán hết mất."

Sở Hàm rất bất đắc dĩ bị cô kéo chạy đi: "Bánh bao thịt ở chỗ này ăn ngon như vậy sao?"

Vẻ mặt Diệp Tiểu Muội nghiêm túc gật đầu: "Ngon hơn mẹ em gói nhiều."

Lúc ăn tết đồng chí Vương Thúy Phân nói khoác không biết ngượng nói hấp bánh bao thịt cho cô ăn, giữ kỹ đồ ăn đến đầu lưỡi cũng muốn nuốt xuống, hấp dẫn cô chảy cả nước miếng, kết quả bánh bao thịt mà mẹ cô hấp lại làm cho cô thất vọng, cho nên cô càng thêm hoài niệm bánh bao thịt của căn tin xưởng dệt.

Sở Hàm nghe vậy cảm thấy kính nể, chỉ có thể phối hợp gật đầu: "Được được được, em thả chị ra trước đi, chị có thể đi được."

Các cô đi xuống lầu, anh ba Diệp vừa vặn ở phía dưới chờ các cô, nhìn thấy Tiểu Muội thích dính giường nhà mình có thái độ tích cực khác thường, không khỏi thở dài nói: "Nếu Tiểu Muội làm chuyện khác có thể chịu khó như ăn cơm, cha mẹ cũng không cần rầu rĩ."

Diệp Tiểu Muội kháng nghị nói: "Em còn không đủ chịu khó sao, gần đây làm việc làm em mệt tới gầy rồi!"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 267: Chương 267



Lúc này anh ba Diệp mới đánh giá một hồi, hơn một tháng không về nhà, Tiểu Muội quả thực gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhọn, bỗng chốc đau lòng nói: "Vậy mua cho em hai cái bánh bao to có được không?"

Diệp Tiểu Muội hài lòng gật đầu: "Được."

Hai anh em lại bắt đầu vừa nói vừa cười, Sở Hàm thấy vậy liên tục lắc đầu, nhà họ Diệp cũng không có nguyên tắc gì, Diệp Tiểu Muội lớn lên không lệch lạc cũng thật là một kỳ tích.

Có điều Sở Hàm rất nhanh đã phát hiện cô ấy sai rồi, trên người Diệp Tiểu Muội vẫn có rất nhiều ưu điểm, nói ví dụ như cô to gan không sợ người lạ, ở căn tin của xưởng dệt mà giống như đi trong nhà cô, vừa đi tới lập tức hô: "Chú Lưu, cháu muốn một tô cháo trắng và hai cái bánh bao lớn!"

Mà vị đầu bếp Lưu đang gục đầu xuống, nghe thấy tiếng của Diệp Tiểu Muội c*̃ng nhô đầu ra nhìn, sau đó cười híp mắt chào hỏi: "Hóa ra là em gái Tiểu Diệp à, đã lâu không thấy cháu, sao gần đây không tới xưởng chơi vậy?"

Rõ ràng chỉ gặp một lần, Diệp Tiểu Muội giống như gặp phải người quen cũ trò chuyện: "Đúng vậy, ở nhà bận rộn làm việc, cháu không có thời gian vào thành phố chơi."

"Có phải là bận thu thóc lúa không? Vậy cũng quá cực khổ, chờ chút, chú tìm hai cái bánh bao nhiều thịt bồi bổ cho."

Diệp Tiểu Muội ôm khay cơm cười ngọt ngào nói: "Vậy thì cám ơn đầu bếp Lưu."

Sở Hàm biết Diệp Tiểu Muội ngây thơ rực rỡ, thỉnh thoảng còn có hơi tùy hứng, ví dụ như tới ký túc xá thanh niên trí thức tìm cô ấy chơi, thường xuyên phải chọc Lý Kế Hồng một trận. Đương nhiên Sở Hàm biết tính cách Lý Kế Hồng c*̃ng rất có vấn đề, một vài thanh niên trí thức không muốn chấp nhặt với cô ta, vì thế còn có thể bình an vô sự, nhưng lần nào Diệp Tiểu Muội cũng có thể không nhường một bước quyết đấu với đối phương. Nói thẳng ra cô cũng hơi kiêu ngạo tính tình công chúa, đương nhiên trong lòng Sở Hàm cảm thấy cô gái nhỏ có chút tính tình c*̃ng rất đáng yêu, nhưng cô ấy chưa bao giờ biết công chúa nhỏ kiêu ngạo vì ham ăn, còn có thể "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" đến nước này.

Sở Hàm trợn mắt ngoác mồm lại lần nữa hoài nghi vị đầu bếp Lưu này có phải là họ hàng gì của nhà họ Diệp không, không nhịn được tiến đến bên cạnh anh ba Diệp nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt anh ba Diệp khó có thể nhìn thẳng lắc đầu với cô ấy, đồng thời nói cho cô ấy biết: "Đây là lần thứ hai Tiểu Muội đến nhà ăn của chúng tôi."

Thực ra anh ba Diệp còn muốn nói anh ấy cũng không quen thuộc đầu bếp Lưu bằng Diệp Tiểu Muội, có điều nhìn thấy thanh niên trí thức Sở đã rất khó có thể tin, nên anh ấy không kéo dài khiêu chiến tam quan của cô ấy nữa.

Sở Hàm cạn lời nửa ngày, trong lòng nói Diệp Tiểu Muội thực sự lợi hại, xem ra thanh niên trí thức Tống bị cô dụ dỗ không oan chút nào.

Hơn nữa bây giờ còn có một điểm đáng suy nghĩ sâu xa, Diệp Tiểu Muội "đùa giỡn" với thanh niên trí thức Tống, rốt cuộc là bởi vì anh đẹp trai, có khuôn mặt mang cảm giác hiện diện mạnh mẽ, hay là bởi vì trong tay thanh niên trí thức Tống có đồ ăn ngon?

Diệp Tiểu Muội còn không biết chị gái nữ chính đã nhìn thấu bản chất của cô, cô đang đắc ý bưng cháo hoa tràn đầy một khay cơm, còn cọ một muỗng dưa muối to từ chỗ đầu bếp Lưu, lúc này mới di chuyển qua bên cạnh, nhường vị trí cho người phía sau.

Có lẽ đầu bếp Lưu là người nhìn vẻ bề ngoài, nhìn thấy Sở Hàm tài trí dịu dàng, c*̃ng hiện vẻ mặt ôn hòa: "Cô gái cũng là họ hàng của Tiểu Diệp à?"

DTV

"Không phải, cháu là thanh niên trí thức mới tới."

"Cũng là đứa bé ngoan." Đầu bếp Lưu nở nụ cười bất biến, c*̃ng múc một tô cháo hoa đầy cho Sở Hàm, thân thiết hỏi: "Cần thêm ít dưa muối không?"

Sở Hàm hơi ngại ngùng, bởi vì cô ấy nhìn người phía trước múc cháo không có thêm dưa muối. Có điều Diệp Tiểu Muội da mặt dày cực kì, thấy cô ấy không có động tĩnh, vội vã đẩy khay cơm của cô ấy qua, đồng thời đắc ý nói với cô ấy: "Dưa muối của đầu bếp Lưu rất ngon, ở bên ngoài cũng không ăn được đâu!"

Diệp Tiểu Muội nói cái gì cũng có vẻ thật lòng, dỗ đầu bếp Lưu đến mặt mày hớn hở: "Ha ha, vẫn là em gái Tiểu Diệp biết nhìn." Không qua loa múc dưa muối cho Sở Hàm, lại cười bắt chuyện với Diệp Tiểu Muội: "Ngày mùa đã kết thúc rồi nhỉ? Sau này phải tới thành phố chơi nhiều nhé."

Diệp Tiểu Muội không chút nào khách sáo gật đầu: "Được ạ, lần sau chúng cháu lại tìm đầu bếp Lưu chơi."

Chọn bữa sáng xong, Diệp Tiểu Muội đắc ý đi tìm vị trí, Sở Hàm nâng khay cơm nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại, khi đội trưởng Diệp bảo Diệp Tiểu Muội "dẫn" cô ấy vào thành phố, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý dẫn con nít đi chơi, không nghĩ tới tiến vào thành phố, Diệp Tiểu Muội cũng không hề khiến cô ấy bận tâm, trái lại còn để cô ấy dính không ít ánh sáng.

Cảm giác còn rất kỳ diệu? Có điều cô ấy quả thật không ghét cái cảm giác này.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 268: Chương 268



Ăn uống no nê, Sở Hàm và Diệp Tiểu Muội cất bánh bao thịt ăn chưa hết vào, dọn dẹp một chút chuẩn bị về đại đội Song Cương, bánh bao thịt của căn tin vừa nhiều vừa đủ nguyên liệu. Đi đường đói bụng còn có thể lót dạ trên đường, bởi vì đường về phải xách thật nhiều đồ, các cô đã đã chuẩn bị tinh thần về tới trời tối.

Sau khi về đến nhà, cuộc sống lại dần bình yên, Diệp Tiểu Muội luyện chữ, hẹn hò, còn có hai con gấu con làm đồ chơi, c*̃ng vui đến quên cả trời đất, về phần lời nói "thường xuyên vào thành phố tìm đầu bếp Lưu chơi", từ lúc bánh bao thịt tiêu hóa xong đã bị cô quên sạch.

Không nghĩ tới đầu bếp Lưu lại luôn nhớ tới cô, hơn một tháng sau, anh ba Diệp được nghỉ về nhà, vui vẻ rạo rực chia sẻ tin tốt với Vương Thúy Phân: "Mẹ, đầu bếp Lưu của đơn vị chúng con muốn giới thiệu đối tượng cho Tiểu Muội!"

Diệp Tiểu Muội không tim không phổi, biểu hiện cụ thể ở phương diện dùng xong là vứt, ví dụ như đầu bếp Lưu ở căn tin xưởng dệt săn sóc cô như thế, cho cô nhiều đô ăn và cho dưa muối miễn phí, nhưng cô vừa đi ra khỏi cửa lớn xưởng dệt, hoàn toàn quên sạch người ta, trở về nhà c*̃ng không nhớ chú đầu bếp vừa gặp mà như đã quen khen ngợi cô với mọi người.

DTV

Đến mức lúc Diệp Quân Hoa không thể chờ được muốn chia sẻ tin tức tốt này với người nhà, lại nghênh đón mấy khuôn mặt mù tịt, anh ấy không nói gì đặt hành lý xuống hỏi: "Tiểu Muội không nói với mọi người về đầu bếp Lưu ở căn tin sao?"

"Không có." Vương Thúy Phân lắc đầu, đồng thời trừng Diệp Tiểu Muội vẻ mặt vô tội ở bên cạnh, ý chính là chờ mẹ hiểu rõ tình huống lại trừng trị nhóc con không khiến người ta bớt lo này.

Diệp Quân Hoa c*̃ng nhìn qua em gái ngốc, bất đắc dĩ không khác gì đồng chí Vương Thúy Phân: "Không phải chứ Tiểu Muội, lần nào em cũng nói chuyện với đầu bếp Lưu rất vui vẻ mà, về nhà mà cũng chẳng nhắc tới một câu sao? Đầu bếp Lưu có chuyện tốt vẫn nhớ tới em."

Diệp Tiểu Muội vô tội nháy mắt: "Ở nhà nói tới đầu bếp Lưu sẽ có bánh bao thịt ăn hả?"

Mọi người cười ngất, tới Diệp Quân Hoa cũng không tiếp tục nỗ lực cứu chữa em gái ngốc trong đầu chỉ nhớ tới ăn nữa, quay đầu giải thích đơn giản đầu đuôi ngọn nguồn với mọi người: "Đầu bếp Lưu là nhân viên kỳ cựu của xưởng chúng con, là người từng trải, bậc lương c*̃ng cao, vì thế tính khí cũng lớn, nhưng không biết tại sao từ lần đầu tiên Tiểu Muội tới căn tin, đầu bếp Lưu lại rất săn sóc em ấy. Tiểu Muội hơn nửa năm mới quay lại lần thứ hai, thế mà đầu bếp Lưu c*̃ng còn nhớ em ấy, thấy Tiểu Muội cứ vui vẻ ha ha, múc thức ăn cho chúng con nhiều hơn người khác."

Nghe đến đó, Vương Thúy Phân đã không còn nhớ việc con gái ngốc khiến bà ấy tức giận nữa, vẻ mặt vui mừng lại tự hào nhìn Tiểu Muội một chút: "Mẹ biết ngay Tiểu Muội nhà chúng ta khiến người thành phố yêu thích mà, nên phải gả vào trong thành phố."

Cảm thán xong, bà lại nóng lòng hỏi: "Vậy con mới vừa nói giới thiệu đối tượng là chuyện gì thế?"

Cuối cùng cũng có thể nói tới trọng điểm, Diệp Quân Hoa c*̃ng tràn ngập ý mừng nói: "Thực ra lần trước sau khi Tiểu Muội và thanh niên trí thức Sở tới, đầu bếp Lưu bỗng lôi kéo con hỏi mấy vấn đề như Tiểu Muội nhiêu tuổi, đi học mấy năm, con cho rằng đầu bếp Lưu chỉ có quan hệ khá tốt với Tiểu Muội của chúng ta. Không nghĩ tới ngày hôm trước ông ấy lại đột nhiên hỏi con có phải gần đầy sắp về nhà không, con nói phải, lúc này đầu bếp Lưu mới nói với con, muốn giới thiệu Tiểu Muội cho cháu ngoại ông ấy, bảo con trở về hỏi trước ý tứ của cha mẹ một chút."

Trên mặt Vương Thúy Phân mang theo ý mừng nói chen vào: "Đứa cháu ngoại đó của đầu bếp Lưu, cũng ở trong xưởng các con sao?"

"Vậy thì không phải." Tuy rằng anh ba Diệp lắc đầu, trên mặt vẫn không hề tiếc nuối chút nào, trái lại khóe miệng không nhịn được giương lên giới thiệu tình huống của đối phương.

"Đầu bếp Lưu nói em gái ông ấy là kế toán của xưởng máy móc, em rể là chủ nhiệm, cháu ngoại trai của ông ấy cũng từng học cấp ba, sau khi tốt nghiệp không có làm ở trong xưởng, mà đang làm cán bộ ở cục công thương. Đúng rồi, hình như chàng trai này học chung trường cấp ba với con, chỉ là lớn hơn con ba, bốn tuổi, khi con học lớp mười một thì chắc anh ta đã tốt nghiệp rồi."

"Òa, còn là gia đình cán bộ à!" Lâm Hồng Mai vểnh tai lên ở một bên nghe lén không nhịn được kinh ngạc thốt lên, ánh mắt nhìn em chồng cũng hết sức phức tạp, lộ ra ước ao ghen tị.

Cô ta vẫn cảm thấy, với cái tính hết ăn lại nằm của em chồng, mẹ chồng muốn gả cô vào thành phố vốn là nằm mộng giữa ban ngày, coi như thật sự bị khuôn mặt này của cô em chồng lừa gạt, chờ con nhóc này vào cửa, nhà chồng sớm muộn cũng phải dạy cô đối nhân xử thế một lần nữa. Nói tóm lại, Lâm Hồng Mai một mực chờ đợi em chồng bị mẹ chồng làm hư sau khi lấy chồng chịu cuộc sống khốn khổ.

Thế nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ tới, em chồng thật sự có số, người thành phố muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cả nhà đều là cán bộ, đây là chịu tội sao? Rõ ràng là gọi cô vào thành phố hưởng phúc!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 269: Chương 269



Lâm Hồng Mai không xem được trò hay tâm thái cũng hơi bất ổn.

Có điều Lâm Hồng Mai ước ao ghen tị, cũng không khiến đám người Vương Thúy Phân chú ý, tất cả mọi người ở tại đó đều kinh ngạc chấn động giống cô ta, khó có thể tin.

Vương Thúy Phân nghe được thằng ba giới thiệu, đương nhiên là vui từ tận đáy lòng, nếu như đối tượng này có thể thành, Tiểu Muội gả đi đừng nói không cần làm việc, nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng vui thì vui, tự mình biết mình vẫn phải có, điều kiện của đối phương thật sự tốt như vậy, cô gái tốt nào trong thành phố mà không cưới được, tại sao phải tìm một cô nhóc ở nông thôn?

Đối với nghi ngờ của mẹ, Diệp Quân Hoa đã sớm chuẩn bị cười nói: "Cái này con c*̃ng từng hỏi đầu bếp Lưu, đầu bếp Lưu nói chỗ nào của cháu trai ông ấy cũng tốt, nhưng ánh mắt quá kén chọn, tính tình cứng đầu, anh ta nói cưới vợ không để ý gia cảnh đối phương, nhất định phải có dung mạo thật xinh xắn mới được. Ban đầu, nhà bọn họ cũng tìm người thành phố cho anh ta, điều kiện, văn bằng và công việc đều xứng, nhưng anh ta cứ không lọt mắt, kéo đến kéo đi mà đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi rồi."

"Đầu bếp Lưu nói người tầm tuổi cháu trai ông ấy đã sớm kết hôn, có vài đứa đã sinh mấy đứa nhóc, cháu trai ông ấy vẫn độc thân, chuyện này không khiến cả nhà sốt ruột à?"

Vương Thúy Phân không nhịn được lắc đầu cảm thán: "Thế cũng quá kén chọn."

Bà ấy cũng là người có con trai, thằng cả thằng hai đều cưới vợ, thằng ba vẫn còn độc thân, ngày sau nếu như thằng ba dám hành hạ bọn họ như thế, xem bà ấy có đánh gãy chân anh không!

Có điều con trai không thể có loại tật xấu này, con rể tương lai thì không sao, nếu thằng nhóc ấy không dằn vặt như thế, với điều kiện gia đình này c*̃ng không tới phiên với Tiểu Muội nhà bọn họ. Vương Thúy Phân nghĩ như thế, lại chờ mong hỏi: "Vì thế nhà bọn họ đồng ý tìm vợ nông thôn à?"

Diệp Quân Hoa cười lắc đầu: "Em gái của đầu bếp Lưu vẫn hy vọng có thể tìm cô gái trong thành phố, dù cho trong nhà nghèo một chút, không có công việc cũng được, ít nhất có thế lấy ra được hộ khẩu trong thành phố. Nhưng em gái ông ấy lại có thêm ý nghĩ, c*̃ng không làm gì được cháu trai, vì thế chỉ cần cháu trai ông ấy thích, điều kiện kém đi nữa c*̃ng nhận."

"Vì vậy đầu bếp Lưu nói, thật sự do thấy Tiểu Muội nhà chúng ta xinh đẹp lại khiến người ta yêu thích mới nổi lên tâm tư này, hơn nữa con đến trong xưởng hơn một năm, đầu bếp Lưu tin tưởng nhân phẩm con, c*̃ng tin tưởng nhà chúng ta không phải loại họ hàng thích quấy nhiễu, vì thế ông ấy mới dám làm người mai mối."

"Ông mai bà mối quả thực không dễ làm." Vương Thúy Phân rất tán thành gật đầu, trên mặt lại tràn đầy tự đắc.

"Tuy rằng chúng ta không phải người thành phố, tuy nhiên không phải phường lưu manh sa cơ lỡ vận gì, sau này thông gia chỉ cần đối tốt với Tiểu Muội là được, chúng ta cũng không cần dính ánh sáng gì của bọn họ."

Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp nghe mẹ chồng nói đường hoàng thế, cũng không hẹn mà cùng bĩu môi, nếu em chồng thật sự có thể gả vào gia đình cán bộ, đó chính là mộ phần nhà họ Diệp bốc lên khói xanh, kết giao với một thông gia như thế sao có thể không thơm lây. Không nói đâu xa, sau này đám cháu chắt lớn rồi, cô trải qua cuộc sống tốt đẹp, cũng không thể nhìn bọn nhỏ ở nông thôn chịu khổ, chắc chắn phải nghĩ cách thu xếp công việc.

DTV

Thế nhưng bây giờ nói những việc này còn quá sớm, cho nên bọn họ cũng chỉ biểu hiện khác thường, cũng không vội phát biểu ý kiến gì.

Ngược lại anh Diệp rất tán thành với Vương Thúy Phân, anh gật đầu nói: "Con cũng nói với đầu bếp Lưu như thế, chỉ cần đối tốt với Tiểu Muội, ngoài ra đều dễ nói."

Vương Thúy Phân không chút biến sắc hỏi tiếp: "Vậy đầu bếp Lưu nói thế nào?"

"Đầu bếp Lưu nói như vậy ông ấy càng yên tâm, chỉ là có một yêu cầu, cháu trai ông ấy quả thực lớn tuổi, mấy người lớn trong nhà vội ôm cháu chắt, nếu có thể phối hợp, nhà trai muốn nhanh chóng kết hôn. Tiểu Muội nhà chúng ta quả thật hơi nhỏ tuổi, vì thế ông ấy căn dặn con trở về nhất định phải nói rõ ràng với mọi người, đừng để đến lúc đó đã bàn xong hết rồi, lại có vấn đề không thể đồng ý."

Vương Thúy Phân nghe vậy, quả thật hơi chần chờ hỏi: "Nhanh chóng là nhanh bao nhiêu?"

"Con tính thử thì chính là cuối năm."

"Cuối năm à, Tiểu Muội cũng mới tròn mười tám…" Vương Thúy Phân dù sao cũng hơi không muốn.

Diệp Tiểu Muội ở bên cạnh gật đầu liên tục, đúng đúng đúng, cô còn là một đứa nhỏ, kết hôn gì đó quá xa vời với cô.
 
Back
Top Bottom