Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 100: Chương 100



Đừng thấy đ ĩa lớn, thật ra bên trong cũng không có mấy miếng thịt sườn, tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không hề lòng tham không đáy, bây giờ có ăn cô cảm thấy đã rất vui rồi, gần như không kịp chờ đợi nhận lấy chén, cảm khái nói: "Có thịt sườn còn có cơm, hôm nay quá hạnh phúc rồi."

Quả nhiên trả giá vẫn có hồi báo.

Diệp Thư Hoa xem bữa cơm tối này như đồ khao đối với cô, sau đó nhanh chóng gặp mấy miếng thịt sườn.

Vương Thúy Phân mỉm cười cười, thấy cô đã gắp thức ăn xong, lại bưng đĩa thức ăn đi, định thả vào nồi tiếp tục giữ ấm.

Diệp Thư Hoa bắt đầu vùi đầu chăm chú ăn cơm, khóe mắt chú ý đến động tác của mẹ cô, lại ngẩng đầu lên: "Mẹ, giúp con đun một nồi nước, con ăn xong muốn tắm."

"Khuya rồi còn lăn qua lăn lại làm gì?"

"Con sắp bị xông thành một con cá thối rồi." Diệp Thư Hoa vì thuyết phục mẹ, không tiếc kéo Tống Thanh Huy ra làm ví dụ.

DTV

"Anh Tống vừa mới nhìn thấy con, cũng bị thối không dám đến gần, hận không thể cách con càng xa càng tốt."

Con gái út thích đẹp bị Tiểu Tống "chê" thành như vậy, quả nhiên không dễ dàng, Vương Thúy Phân không nhìn được nghĩ đến hình ảnh đó, cười "xì" một tiếng, cuối cùng gật đầu.

"Vậy được, mẹ nấu nước nhiều một chút, thuận tiện để cho cha con về cũng tắm."

"Vâng vâng, mẹ tốt nhất." Diệp Thư Hoa nói xong lời ngon ngọt lại bắt đầu ra sức ăn.

Chờ Vương Thúy Phân nhanh chóng nhóm lửa. Diệp Tiểu Muội đã ăn đến miệng đầy dầu mỡ, nhưng vẫn còn duy trì lịch sử, cái miệng nhỏ nhắn gặp thịt sườn kia giống như mèo con gặm khá khô nhỏ vậy. Vương Thúy Phân thấy vậy lại buồn cười một trận, hỏi: "Ăn ngon như vậy?"

Diệp Thư Hoa còn tưởng rằng đĩa thịt sườn này cũng là do mẹ làm, trong miệng còn ngậm nửa miệng cơm: "Con cảm thấy thịt sườn ngon hơn thịt kho tàu." Thịt sườn ăn nhiều một chút cũng không bị ngán.

"Đây chính là đồ ăn của đầu bếp tiệm cơm nhà nước, có thể ăn không ngon sao?"

"Tiệm cơm nhà nước?" Lúc này Diệp Thư Hoa nghi ngờ ngẩng đầu lên, dù sao ban ngày mẹ mới nói qua, trong nhà trừ cha đội trưởng ra, những người khác chưa từng ăn ở tiệm cơm nhà nước.

Hình như sự thật có chút không khớp.

Vương Thúy Phân nhìn cô không hiểu, trái lại hài lòng cười, chậm rãi giải thích: "Ừ, buổi chiều cha con mang về từ tiệm cơm nhà nước, nói là gọi món nhiều quá ăn không hết, không thể lãng phí."

"Nhưng cũng chỉ có nửa chén thịt sườn, mẹ và đám anh của con chưa đụng qua, cố ý để dành cho con đó."

Nghèo thành như vậy rồi, Diệp Thư Hoa cũng không ngại đồ ăn thừa, ánh mắt sáng lên hỏi: "Thì ra tiệm cơm nhà nước còn có thể mang về sao?"

"Vốn dĩ là không được, nhưng cha con và cán bộ đều quen biết đầu bếp của tiệm cơm nhà nước, cộng thêm cha con còn hứa trả cà mèn cho bọn họ ngay đêm tối, người ta mới cố ý ngoại lệ."

Diệp Thư Hoa nghe vậy gật đầu "vâng vâng", nhất thời có một suy nghĩ to gan.

Hình như Vương Thúy Phân nhìn thấy được kế hoạch của cô, không đợi Diệp Thư Hoa mở miệng, đã không chút lưu tĩnh phá vỡ ảo tượng của cô: "Con tự suy nghĩ một chút, nhiều năm như vậy, có khi nào cha con mang đồ tốt về nhà chưa?"

Mặc dù cha bọn nhỏ nói không ăn hết mới mang về, nhưng trong lòng Vương Thúy Phân rõ ràng, mấy năm nay cán bộ cũng không phải mỗi ngày đều ăn thịt cá, đi ăn ở tiệm, sao lại có chuyện không ăn hết, đĩa thịt sườn này nhất định là chồng cố ý gọi nhiều, mới còn dư lại một đĩa lớn để mang về.

Nói đến nói lui, còn không phải vì con gái ngốc cả ngày thèm ăn thịt sao.

Diệp Thư Hoa chớp mắt, suy nghĩ kỹ một chút đúng là vậy. Lần trước cha đội trưởng mang kẹo về cho cô, trong trí nhớ của Diệp Tiểu Muội đây là lần đầu tiên, sau này chị dâu cả và chị dâu hai còn ở sau lưng cha mẹ ghen tị châm chọc, ý chính là sớm muộn gì cô cũng là bát nước đổ ra ngoài, trái lại còn được cưng chiều hơn con trai ruột.

Hai viên kẹo còn làm cho hai chị dâu bất bình như vậy, đủ để chứng mình bình thường cha đội trưởng có bao nhiêu ngay thẳng. Tất nhiên Diệp Thư Hoa đã bị gợi lên tò mò: "Vậy hôm nay tại sao cha lại tốt như vậy?"

Lời cũng đã nói đến mức này, con gái ngốc lại còn chưa hiểu, nhất thời Vương Thúy Phân tức không được, cười cũng không được, bất đắc dĩ liếc nhìn cô: "Nếu không phải cả ngày con làm bộ dạng đã bị đói tám trăm năm, cha con ăn ở tiệm cơm sẽ nhớ đến chuyện con chưa từng ăn sao?"

Ý chính là những thịt sườn này đều là mang về cho cô! Lần này Diệp Thư Hoa nghe hiểu, nhất thời mặt mày hớn hở, không nghĩ đến cha đội trưởng nghiêm túc như vậy, vậy mà trong âm thầm cũng có tấm lòng cha già.

Người cha này không lỗ, tiếp tục ổn định hình tượng áo bông nhỏ tri kỷ, Diệp Thư Hoa vui vẻ đề nghị: "Vậy có phải con có thể ăn nhiều thêm hai miếng không, như vậy mới không phụ tấm lòng của cha?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 101: Chương 101



Mắt Vương Thúy Phân lộ vẻ giận dữ: "Yên lặng ăn thịt trong bát của con đi!"

Sớm biết con bé này được voi đòi tiền, bà cũng sẽ không nói rõ ràng như vậy.

DTV

"Vâng ạ." Diệp Thư Hoa vừa sợ vừa ngoan cầm chén lên.

Vương Thúy Phân cũng không phải thật sự tức giận, thấy Diệp Thư Hoa nghe lời như vậy, sắc mặt mà ấy cũng dịu lại, thậm chí còn có mấy phần tự đắc, có người không nhìn nổi bà cưng chìu con gái, nói bà chiều hư Tiểu Muội, chỉ có bà biết, Tiểu Muội nghe lời hơn những người khác.

Nghĩ vậy, Vương Thúy Phân lại mỉm cười: "Nghe lời của mẹ không sai đâu, ở bên cạnh cha con sẽ có chỗ tốt, có chuyện tốt gì cha con cũng sẽ nhớ đến các con."

Nói trắng ra chính là đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn.

Diệp Thư Hoa luôn luôn nhớ ăn không nhớ đánh, vào lúc này đang ăn thịt sườn thơm ngát, tất nhiên là tin tưởng và nghe theo mẹ, gật đầu liên tục: "Vâng vâng, nghe mẹ sẽ có thịt ăn."

Lời này nghe có chút không ổn, nhưng kết hợp với tình huống bây giờ, lại thích hợp, cho nên Vương Thúy Phân cũng chỉ biết bất đắc dĩ cười một tiếng, tiếp đó lại không biết nhớ ra gì đó, khẽ thở dài: "Đáng tiếc có vài người còn không nghe lời bằng con."

Hình như trong lời của mẹ cô có hàm ý? Chẳng qua đối với chuyện không có liên quan đến ăn uống, Diệp Thư Hoa không cảm thấy quá hứng thú, chăm chỉ gặp thịt sườn của mình, ăn đến mức không ngẩng đầu lên.

Vương Thúy Phân cũng không thèm để ý phản ứng của con gái lớn, đã bắt đầu câu chuyện, tiếp tục oán trách: "Cũng không phải là gả ra nước ngoài không về được, ở cùng một cái huyện, đi nửa ngày là đến, mang thai cũng đã được ba tháng rồi, cũng không biết về nhà thăm người nhà một chút."

Nói đến chỗ này, cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng nghe rõ, lúc trước cha cô đi về từ trên trấn, tâm trạng rất tốt nói cho bọn họ biết, chị cả Diệp có tin tốt.

Bây giờ tính toán thời gian "đã đủ ba tháng" khẳng định là chỉ chị cả Diệp. Diệp Thư Hoa nuốt cơm trong miệng xuống, ngẩng đầu an ủi một câu: "Chắc chị cả suy nghĩ gần đến tết, chờ đến tết lại về càng bớt phiền phức hơn."

Lời này có đạo lý, nhưng Vương Thúy Phân vẫn có chút oán giận hừ một tiếng nói: "Không phải sắp đến tết rồi sao. Con bé tình nguyện đón tết với người khác cũng không muốn đón tết với mẹ ruột, từ nhỏ đều như vậy, cùi chỏ chỉ biết cong về phía người ngoài!"

Lúc này Diệp Thư Hoa mới phản ứng được, thì ra mẹ cô là chất chứa oán hận đã lâu. Khi còn bé cùi chỏ của chị cả Diệp còn có thể cong về phía ai nữa? Nhất định là bác cả Diệp, à không, chính xác mà nói chắc là nhà bà nội Diệp.

Ngọn nguồn chuyện này ngay cả Diệp Tiểu Muội cũng biết rõ ràng, vẫn là lúc chị cả Diệp ra đời không quá thích hợp. Năm đó anh cả Diệp và anh hai Diệp một người bốn tuổi, một người ba tuổi, chính là lúc không rời người lớn được. Vương Thúy Phân cũng chỉ là một người mẹ trẻ luống cuống tay chân, hoàn toàn không chăm sóc được cho ba đứa con nít, giữa con trai và con gái, tất nhiên lựa chọn con trai, miễn cưỡng nuôi chị cả Diệp tới nửa tuổi, bà Diệp lập tức đón đi, từ đó nuôi một đứa trẻ thành một cô gái lớn.

Lúc chị cả Diệp có ký ức, thì là cùng bà nội, cùng đám anh chị em gái họ chen chút sống với nhau, thậm chí trước bảy tuổi, chị ấy cũng không thích ở nhà mình ngủ, mỗi ngày ăn cơm xong thì chạy về nhà bà nội.

Mà lúc anh ba Diệp và Diệp Tiểu Muội ra đời, tình huống lại không giống nhau, khi đó anh cả Diệp và anh hai Diệp đã hiểu chuyện, có thể giúp chăm sóc em trai em gái, cho nên cũng là con gái, Diệp Tiểu Muội lại được nuôi ở bên cạnh cha mẹ.

Đại khái cũng bởi vì chuyện này, chẳng những chị cả Diệp không quá thân thiết với cha mẹ, còn có quan hệ lạnh nhạt với em gái.

Tất nhiên Vương Thúy Phân không thể hiểu được, đứng ở lập trường của bà ấy, con cái do cha mẹ sinh ra, quả thật không có đạo lý oán trách cha mẹ. Lại nói năm đó bà ấy muốn chăm sóc cũng không chăm sóc được, có một lần bà ấy suy nghĩ dẫn con gái lớn về nhà mẹ chăm sóc, chỉ là nghĩ nhà mẹ cách có chút xa, con gái lớn nhớ nhà cũng không thể tùy tiện về nhà thăm được, cuối cùng vẫn bỏ qua.

Vì lo nghĩ cho con gái lớn, mấy năm ở chung với mẹ chồng bà ấy đều nhường nhịn cầu toàn, hy vọng mẹ chồng có thể đối xử với con gái lớn tốt một chút. Không nghĩ tới con gái lớn chẳng những không thông cảm bà ấy bị tủi thân, trái lại dưới sự xúi giục của bà nội trách bà ấy.

Có lúc Vương Thúy Phân khó tránh khỏi cảm khái, nếu năm đó mời mẹ ruột đến chăm sóc, chắc con gái lớn sẽ không bị dạy thành như vậy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 102: Chương 102



Dĩ nhiên cũng chỉ là than phiền, rốt cuộc mẹ chồng chưa từng bạc đãi con gái lớn, Vương Thúy Phân cũng không thể công khai bắt bẻ cái gì. Nhưng con gái lớn bị giáo dục chỉ biết thân thiết với bà nội và nhà bác cả cũng là sự thật, Vương Thúy Phân không cách nào chỉ trích, chỉ có thể giấu ở trong lòng, dần dần biến thành tâm bệnh, nhắc tới thì phải than thở một trận

Diệp Tiểu Muội và mẹ thân thiết, không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, đã sớm chất chứa oán hận sâu đối với bà nội và chị cả, mỗi lần Vương Thúy Phân nhắc tới đề tài này, lòng của cô cũng đầy căm phẫn.

Chẳng qua đến lượt Diệp Thư Hoa lại không quá hiểu "yêu hận tình thù" giữa mẹ chồng nàng dâu, cô nhìn vào sự thật, cũng hiểu được suy nghĩ của chị cả Diệp, vừa say mê gặm xương, vừa hàm hồ không rõ khuyên nhủ: "Chị cả cũng không sai, nếu từ nhỏ con được bà nội nuôi lớn giống như chị cả, vậy khẳng định con cũng sẽ thân thiết với bà nội."

Tất nhiên Vương Thúy Phân hiểu đạo lý này, chẳng qua là bà ấy không ngờ tới con gái út có thể nói ra được những lời nói này, kinh ngạc nhìn cô nói: "Trái lại con rộng rãi không thù dai."

Quả thật thái độ rộng lượng của Diệp Thư Hoa, làm cho Vương Thúy Phân mừng rỡ khôn xiết.

DTV

Bà nội Diệp không thích Vương Thúy Phân, cho nên cũng không thích Diệp Tiểu Muội có tính cách và bộ dạng giống mẹ.

Hết lần này tới lần khác bà cụ đối xử lạnh nhạt với cháu gái ngoại nhỏ nhất, những người cháu trai cháu gái khác, bao gồm đám người anh cả Diệp, chị cả Diệp, bà cụ đều rất thích.

Ở trong mắt người ngoài, xử sự của bà cụ Diệp không có vấn đề, vậy khẳng định là Diệp Tiểu Muội bị mẹ cô chiều hư, ngay cả bà nội ruột cũng không nỡ nhìn. Bởi vì thái độ của bà nội Diệp, rất sớm trong đội đã có lời đồn Diệp Tiểu Muội tham ăn lười làm tính tình còn rất đại tiểu thư. Chỉ là không có chứng cứ, khi đó phần lớn xem chuyện này là chuyện cười, nghe một chút thì thôi.

Cho đến nửa năm trước bởi vì vấn đề cô em chồng mà chị dâu cả và chị dâu hai làm ồn ào, không can ra được, mọi người kết hợp với biểu hiện từ nhỏ của Diệp Tiểu Muội. Lập tức vô cùng tin tưởng lời chị em dâu nhà họ Diệp, cũng thầm đồng tình, gặp được cô em chồng như vậy đúng là hỏng bét!

Tất nhiên những chuyện này đã sớm thay đổi rồi, Diệp Tiểu Muội lấy được sự yêu thích của cha đội trưởng, đi ra bên ngoài ông ấy đều khen con gái út, chị dâu cả Diệp chị dâu hai Diệp ồn ào cũng vô dụng. Ngay cả bà cụ Diệp không hỏi không gặp cháu gái út, cũng có một lời giải thích rất hợp lý. Trong đội có người nói, bà cụ là già hồ đồ, thiên vị cháu trai và cháu gái nuôi ở bên cạnh là chuyện không tránh được, chuyện này không liên quan đến tính cách tốt hay xấu của đứa trẻ.

Tóm lại, người trong đội đều tin tưởng đội trưởng Diệp, hôm nay cũng quay lại bắt đầu khen Tiểu Muội thông minh lanh lợi.

Vương Thúy Phân nghe vậy tất nhiên là đắc ý, chẳng qua bà ấy cũng không quên những chuyện tủi thân mà Tiểu Muội chịu trong quá khứ.

Lại nói từ trước đến này Tiểu Muội không thích đến gần bên cạnh bà nội, cũng không thân thiết với chị cả cùng phe với bà nội, thật ra trong lòng Diệp Tiểu Muội oán hận bà nội mình, chuyện này cũng đúng, ai bảo trước kia làm trưởng bối không ra dáng trưởng bối. Vương Thúy Phân cũng cho là như vậy, cho tới nay cũng chỉ đứng nhìn quan hệ giữa Tiểu Muội và bà nội trở nên như vậy.

Đối với suy đoán của mình Vương Thúy Phân rất tin tưởng không nghi ngờ gì, lúc phát hiện "thái độ" chân chính của Diệp Tiểu Muội, phản ứng mới lớn như vậy.

Giờ phút này Vương Thúy Phân thậm chí cảm thấy, thật ra mấy suy nghĩ trước kia của mình chính là đang hạ thấp Tiểu Muội.

Bà nội đối với Tiểu Muội như thế nào, con bé hoàn toàn không để trong lòng, lại không sống dưới một mái hiên, không quan trọng. Tiểu Muội không thân thiết với bà cụ, chắc cũng lười nghe bà nội bới móc, hoàn toàn không tồn tại hiện tượng phân cao thấp mà bà ấy nghĩ.

Thậm chí Tiểu Muội cũng không thèm để ý hành động hừ mũi hả giận của Đại Muội và bà nội, còn có thể đứng trên lập trường của Đại Muội mà giải thích cho chị mình.

Đủ loại như vậy đều nói rõ, lòng dạ của Tiểu Muội nhà bọn họ quá rộng rãi, Vương Thúy Phân càng nghĩ càng cảm thấy tự hào. Dù cho mẹ chồng ngoài sáng trong tối bới móc bà ấy nửa đời, bà ấy vẫn yên ổn làm vợ đội trưởng mọi người hâm mộ, con bà ấy sinh ra đứa sau càng có tiền đồ hơn đứa trước, có thể thấy mẹ chồng cũng không làm được gì bà ấy. Nếu như bây giờ bà ấy không đặt mẹ chồng ở trong lòng nữa, vậy sự châm chọc thỉnh thoảng của mẹ chồng sẽ không làm tổn thương đến bà ấy, cuối cùng là, chưa chắc người bực bội khó chịu là mình.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 103: Chương 103



Vấn đề mẹ chồng nàng dâu đè nặng mấy chục năm trong lòng của Vương Thúy Phân, cứ như vậy bị bà ấy nghĩ thông suốt, giống như rẽ mây thấy ánh mắt trời. Bây giờ Vương Thúy Phân chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, không có chuyện khó khăn gì có thể đánh ngã mình, cũng không để trong lòng chuyện liên quan của chị cả Diệp nữa.

Gả cho người ta rồi, từ này về sau có năng lực ra mặt cho mình cũng chỉ có cha anh, bây giờ Đại Muội không hiểu, nhưng có lúc sẽ hiểu được, nếu đến ngày đó, con gái lớn sẽ biết cha mẹ đáng tin cậy hơn bà nội.

Tâm trạng Vương Thúy Phân tốt lên, nhìn Diệp Thư Hoa cũng thuận mắt, ngay cả đống xương đã gặm xong cô cũng không nỡ ném đi, ngậm trong miệng giống như chó nhỏ yêu thích gặm xương Vương Thúy Phân cũng chỉ nhíu mày lại, trong lòng an ủi mình, người nhà quê cũng không cần xem trọng nhiều phép tắc như thế, có chút nhà nghèo ăn thịt muối cùng là như vậy, một cục xương cũng có thể l.i.ế.m cả tháng.

Dù gì Tiểu Muội cũng không phải là con ch.ó nhỏ l.i.ế.m xương phát ra tiếng "chặc chặc", mặc dù cô tham ăn, nhưng lối ăn lại rất tốt, cái miệng nhỏ nhắn kia gần như không phát ra chút âm thanh nào, cho nên không tính là quá khác người.

Vương Thúy Phân cứ thuyết phục mình như vậy, hoàn toàn làm như không nhìn thấy hành động của con gái.

Chẳng qua cho dù có phần dung túng của Vương Thúy Phân, Diệp Thư Hoa cũng không l.i.ế.m quá lâu, tủy xương bên trong đã bị hút sạch, cô không lưu luyến chút nào phun xương ra, đặt chén trên bếp lò: "Mẹ, con ăn xong rồi!"

Vương Thúy Phân chống đầu gối đứng lên: "Ăn xong thì đi tìm quần áo, chuẩn bị tắm."

Nông thôn cũng không có kiến thức dưỡng sinh nhiều, dù Diệp Thư Hoa nhớ kỹ kiến thức "sau khi ăn không thể lập tức đi tắm" của ông nội bà nội, giờ phút này cũng gật đầu không chút do dự: "Vâng, con lập tức đi lấy quần áo!"

DTV

Mấy năm nay muốn tắm nhiều cũng không dễ dàng, tối lửa tắt đèn, mẹ cô có thể đồng ý để cô tắm vào lúc này đã là chuyện cảm ơn trời đất rồi, Diệp Thư Hoa cũng không muốn gây thêm phiền phức.

Ở trong đại đội nhà họ Diệp là "nhà giàu có", còn đặc biệt có một nhà tắm, chẳng qua trừ thùng tắm và cái ghế đặt quần áo ra, thì không có cái gì cả.

Trời lạnh như vậy, chỉ mấy phút nước nóng đã bắt đầu trở nên lạnh, cũng may bây giờ Diệp Thư Hoa đã có kinh nghiệm. Sau khi cô ngồi vào thùng tắm, vội vàng thoa xà bông thơm, lúc nước nóng biến thành nước lạnh, cô cũng đã rửa sạch bọt trên người, ung dung không vội đứng lên lau người mặc quần áo.

Xà bông thơm mà Diệp Thư Hoa dùng là nhãn hiệu đời trước cô chưa từng nghe nói, tên là "Lục Diệp", nghe nói là "sản phẩm xa xỉ" Thượng Hải sản xuất. Toàn đại đội dùng nổi xà bông thêm cũng không được mấy nhà, cho nên cục xà bông thơm này không cho phép đàn ông đụng vào, phụ nữ con nít mới có thể dùng.

Đời trước Diệp Thư Hoa ở ký túc xá, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da bị người ta dùng qua cô cũng không chịu đựng được, lúc xuyên qua đối với chuyện cả nhà dùng chung một cục xà bông tất nhiên vô cùng mâu thuẫn, cho nên một đoạn thời gian thật lâu khi mới xuyên qua, cô tình nguyện tắm với nước cũng không chịu dùng xà bông thơm.

Cứ như vậy qua hai ba tháng, vào ngày nào đó Diệp Thư Hoa nhìn xà bông thơm ở góc phòng bắt đầu rục rịch, cuối cùng không nhịn được lấy chà lên người một chút, từ đây đời người thay đổi.

Thật ra mùi thơm của cục xà bông thơm này rất nồng, đời trước cho Diệp Thư Hoa làm nước rửa tay, mùi hương này cô sẽ bị cô ghét bỏ bảo quê mùa, nhưng đối với Diệp Tiểu Muội ở thập niên 70, có mùi thơm là được.

Tắm như vậy mới thơm!

Từ ngày đó trở về sau, Diệp Thư Hoa vượt qua sự mâu thuẫn trong lòng, mỗi lần tắm đều sẽ chà xà bông thơm lên người mình, sau đó ngửi được mùi thơm ngát trên người mình cả ngày.

Diệp Tiểu Muội thơm ngát thoải mái chui vào chăn, Vương Thúy Phân thì vẫn ngồi ở chân bếp chờ đội trưởng Diệp.

Đợi đến khi đội trưởng Diệp xong chuyện trở về, Vương Thúy Phân lại bận trước bận sau bới cơm rót nước cho ông ấy. Lúc chỉ có hai vợ chồng, đội trưởng Diệp cũng sẽ không sầm mặt làm một đội trưởng uy nghiêm, cũng có lẽ vì bàn xong chuyện quan trọng tâm trạng không tệ, dịu dàng hỏi sao Vương Thúy Phân còn chưa đi ngủ.

Vương Thúy Phân nghe vậy than phiền nói: "Còn không phải là cha con các ông quá biết dày vò người sao, tôi cho là hai cha con về cùng nhau, ăn xong ngày mai dọn dẹp cũng được, cũng không cần phiền phức. Kết quả Tiểu Muội chạy về trước, lại nhõng nhẽo muốn tôi nấu nước tắm, nói là lúc gặp được Tiểu Tống, Tiểu Tống bị mùi trên người con bé xông đến mức không dám đến gần."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 104: Chương 104



Mặc dù là giọng điệu oán trách, Vương Thúy Phân lại cười toe toét, đội trưởng Diệp cũng không quá để ý, nhận lấy bát đũa cười nói: "Tiểu Tống cũng không phải là loại người như vậy, có lẽ Tiểu Muội lấy cậu ấy làm bè đi."

Vương Thúy Phân cũng cho là như vậy, gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, gần đây quan hệ và Tiểu Muội và Tiểu Tống không tệ, bắt đầu không biết lớn nhỏ rồi."

"Hai đứa đó có thể chơi chung với nhau?"

"Tiểu Tống thì không thể, nhưng Tiểu Muội ngày càng thích anh Tống rồi."

Ngay cả chữ "thích" này cũng nói ra hết, lời nghiêm túc của Vương Thúy Phân làm cho đội trưởng Diệp giật mình, thiếu chút nữa đặt bát xuống, xụ mặt nói: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Thúy Phân nhìn phản ứng của đội trưởng Diệp cũng không để ý, thậm chí còn có chút buồn cười. Trước đó Đại Muội lập gia đình, cũng không thấy ông ấy nhíu mày một cái, bà ấy còn tưởng rằng ông ấy gả con gái sẽ không buồn, đến lượt Tiểu Muội cuối cùng cũng có chút bộ dạng người cha.

Đội trưởng Diệp nghe lời của vợ lại nói: "Đại Muội và Tiểu Muội khác nhau. Mặc dù Đại Muội không nói nhiều, nhưng rất nhiều chuyện đều hiểu rõ trong lòng. Tiểu Muội thì không giống như vậy."

"Không phải ông còn khen Tiểu Muội thông minh sao, sao lúc này lại nói con bé không hiểu chuyện bằng chị?"

"Tiểu Muội là thông minh, cũng thông suốt, nhưng đối với chuyện đối nhân xử thế lại không bằng Đại Muội, cũng có thể là con bé chỉ nhớ đến chuyện ăn, không để ý đến những chuyện vụn vặt khác." Nói đến đây, đội trưởng Diệp lắc đầu, giống như có chút không biết làm sao.

Trái lại Vương Thúy Phân rất đồng ý gật đầu một cái, rất muốn trả lời lại một câu "ông còn biết con gái ông ngốc à", lại đột nhiên nghe được cha bọn nhỏ chuyển đề tài câu chuyện: "Ở mặt tình hình chính, ví dụ như chuyện lớn quốc tế, khuynh hướng phát triển tương lai, chính sách của quốc gia,... Tiểu Muội hiểu còn nhiều hơn đám người các bà."

Đội trưởng Diệp bắt đầu chú ý đến sự không giống như ông nghĩ của con gái út đều là nhờ chữ viết của cô rất đẹp, nhưng làm cho ông ngày càng xem trọng, cũng ngày càng thiên vị Tiểu Muội cũng bởi vì hiểu biết của cô xuất sắc hơn rất nhiều người.

Nói thật lúc trước đội trưởng Diệp cảm thấy phụ nữ đều là tóc dài kiến thức ngắn, bao gồm cả vợ của ông ấy, nhìn thì lợi hại nhưng cũng chỉ có mấy phần thông minh vặt thôi, cho nên chuyện quan trọng trong công xã trong đội, ông ấy đều không nói trong nhà. Con gái út chính là phái nữ đầu tiên ông ấy phát hiện kết cấu suy nghĩ không kém hơn đàn ông, quả thật làm cho ông ấy thay đổi cách nhìn đối với quần thể nữ đồng chí. Có lẽ không nên một gậy đánh c.h.ế.t mọi người, trên đời này nhất định sẽ còn có nữ đồng chí thông minh hơn Tiểu Muội nhà ông ấy.

Mỗi lần đội trưởng Diệp nghĩ đến ưu điểm của Tiểu Muội lại cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng lúc này Vương Thúy Phân lại tạt cho ông một chậu nước lạnh: "Biết nhiều lý luận trống rỗng như vậy, còn không phải sau này cũng lập gia đình sinh con sao."

Lời này cũng không sai, đội trưởng Diệp thu hồi lại suy nghĩ không thiết thực của mình, quay đầu hỏi: "Bà còn chưa nói, Tiểu Tống và Tiểu Muội có chuyện gì?"

Nói đến chỗ này, Vương Thúy Phân lại không nhịn được cười, vài ba lời tổng kết nói: "Còn không phải vì chuyện kia, Tiểu Tống tặng đồ ăn mấy lần, Tiểu Muội ngày càng thích cậu ấy, chỉ mong chúng ta mỗi ngày đều mời Tiểu Tống đến nhà ăn cơm. Hôm nay con bé còn muốn tôi kho cá để chiêu đãi Tiểu Tống nữa."

Đội trưởng Diệp nghe vậy lại than thở một trận, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào: "Tiểu Muội này."

Vương Thúy Phân biết chồng suy nghĩ gì, cười nói: "Ngày thường Tiểu Muội không ra ngoài, không có dây dưa với Tiểu Tống, về chuyện này thì ông có thể yên tâm."

Đội trưởng Diệp thật đúng là thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây tiếp theo, Vương Thúy Phân lại từ trong túi móc ra một nắm kẹo: "Đây là buổi tối Tiểu Tống cho Tiểu Muội, con bé không dám ăn một mình, đưa cho tôi."

"..." Đội trưởng Diệp đã không có lời nào với con gái út nữa.

Vương Thúy Phân tiếp tục chế nhạo: "Con gái ông không nỡ ăn, đỏ mắt chờ mong để lại cho chúng ta, ông không có lời gì muốn nói sao?"

Ông có thể nói gì, khen con gái đòi đồ lợi hại, âm thầm lừa nhiều đồ tốt ở chỗ Tiểu Tống như vậy sao?

DTV

Đội trưởng Diệp thả chén xuống đi ra cửa, bóng lưng cũng nặng nề hơn lúc trở về: "Mấy ngày nữa chia thịt heo lại mời Tiểu Tống đến."

Vương Thúy Phân lại bỏ kẹo vào trong túi, lời của đội trưởng Diệp chính là suy nghĩ của bà, một hai viên kẹo có thể ăn chùa, nhưng bây giờ cầm nhiều đồ của Tiểu Tống như vậy, thì chính là chiếm lợi không biết xấu hổ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 105: Chương 105



Diệp Thư Hoa hiển nhiên không biết gì đối với kế hoạch của đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, cô thậm chí ngay cả chuyện tốt như không lâu nữa trong đội sẽ chia thịt heo cũng không biết, bởi vì Vương Thúy Phân trải qua vụ bắt cá lần này, đã có kinh nghiệm phong phú, canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt không cho Diệp Tiểu Muội một chút xíu cái cớ tụ tập trước mặt Tống Thanh Huy!

Nhưng lần này, Vương Thúy Phân thực sự đánh giá cao Diệp Thư Hoa rồi.

Dọn dẹp ao cá xong, Diệp Thư Hoa lại không cớ chạy ra ngoài, lại bắt đầu bị nhốt ở trong nhà, tháng ngày cực khổ bất cứ lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm luyện tập kỹ năng may vá.

Điều quan trọng là ban đầu còn có chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp cần làm quần áo mới may cùng, Diệp Thư Hoa miễn cưỡng có thể tìm được một chút an ủi, mà bây giờ chị dâu cả và chị dâu hai đã may quần áo xong, cô lại vẫn cách lúc chương trình học kết thúc xa xa khó vời, điều này làm cho Diệp Thư Hoa họa vô đơn chí vốn không thích kim chỉ, cũng cảm thấy món đồ này rất không cần thiết, càng thêm khó chịu.

Diệp Thư Hoa càng khó chịu, lại càng không muốn làm việc, mỗi ngày sa sút lười biếng, giống như một kẻ đáng thương bị cuộc sống chèn ép, ngay cả anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng phát hiện em gái nhà bọn họ lại không vui.

Nói đến đây, hai anh em Diệp Quốc Hoa chưa bao giờ có tính cách tỉ mỉ săn sóc, so sánh ra, nếu như là tâm trạng vợ bọn họ không tốt, đừng nói chỉ qua hai ngày, cho dù lại qua hai mươi ngày nữa, hai anh em này cũng chưa chắc có thể phát hiện, đến phiên Diệp Thư Hoa lại nhạy cảm tỉ mỉ như vậy, chủ yếu là bởi vì tính cách của Diệp Thư Hoa và đám chị dâu cả Diệp hoàn toàn khác nhau.

Đừng thấy hai chị em dâu Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú này một người mạnh mẽ lợi hại, một người dịu dàng ôn hòa, trông rất chênh lệch, chứ thực ra các cô mới cùng loại người.

Hoàn cảnh sinh hoạt và kinh nghiệm giống nhau đã đắp nặn tam quan của các cô ấy giống nha, vì thế hai người nhìn như tính cách khác nhau, gặp phải chuyện phản ứng lại có độ nhất trí cao. Ví dụ như các cô vốn có chút xung đột, giây phút đó phát hiện mẹ chồng vô cùng thiên vị em chồng, không hẹn mà gặp, rất hiểu ngầm liên thủ nhất trí đối ngoại. c*̃ng ví dụ như các cô làm lụng ngày qua ngày và ở trong cuộc sống nghèo khó, thường xuyên lải nhải oán giận thậm chí là kiếm chuyện để phát tiết cuộc sống không như ý.

DTV

Thực ra liên thủ chèn ép cô em chồng cũng tốt, thường xuyên oán giận sinh hoạt không như ý cũng được, cũng không tính là khuyết điểm quá lớn, không chỉ Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú làm như thế, trưởng bối của các cô, hầu như mọi người bên cạnh, đều có cách làm giống vậy cho nên bọn họ mới có sao học vậy, không thầy tự hiểu.

Chỉ là ở "hoàn cảnh lớn" như vậy, lại làm cho Diệp Thư Hoa có vẻ càng thêm khác với tất cả mọi người.

Cùng trải qua tháng ngày nghèo khó, cùng có rất nhiều sự không hài lòng đối với hiện thực, Diệp Thư Hoa lại không thích như chị dâu Tường Lâm mỗi ngày oán giận tám trăm lần, nếu cô oán giận thì cũng có mục đích có kế hoạch.

Khi mới vừa xuyên tới, phát hiện nơi này cơm cũng ăn không đủ no, Diệp Thư Hoa đã nhanh chóng đi ra từ trong bi quan cuộc sống không còn gì luyến tiếc, bày ra một loạt hành động giả vờ bệnh tỏ vẻ đáng thương, đạt được sự đồng tình thắm thiết của đồng chí Vương Thúy Phân, thành công để cho mình ăn cơm no.

Dù cho sau này Diệp Thư Hoa bị người cha đội trưởng đuổi ra khỏi nhà, kéo theo mẹ cô cũng còn nhớ kỹ chuyện cô "thân thể phát triển nên sức ăn lớn hơn", thức ăn được chia tăng nhiều hơn quá khứ. Còn âm thầm tạo điều kiện nấu bữa ngon cho cô, đủ để chứng minh Diệp Thư Hoa giả bộ đáng thương thành công cỡ nào.

Đáng tiếc chính là "quyền hạn" của mẹ cô cực kỳ có hạn, nhà bọn họ người nắm quyền chân chính chính là người cha đội trưởng không nhiều lời. Từng có trải nghiệm một lời không hợp bị đuổi ra khỏi nhà, Diệp Thư Hoa tin tưởng không nghi ngờ đối với quyền uy của người cha đội trưởng, sau khi nhận được ám chỉ của mẹ, cô cũng không cố khổ sở, chỉnh đốn tâm tình bắt đầu lấy lòng người cha đội trưởng.

Ban đầu Diệp Tiểu Muội không quá thân quen với người cha đội trưởng, cha và con gái thậm chí có thể nói là "người xa lạ cùng ở dưới một mái hiên", không có cơ sở tình cảm, Diệp Thư Hoa lừa ông ấy không hề dễ dàng như lừa gạt đồng chí Vương Thúy Phân, phát hiện được "nhược điểm" của người cha đội trưởng do đó làm hài lòng trước, thực ra Diệp Thư Hoa tốn một chút tâm tư. Lấy bản lĩnh sở trường "ngọt ngào" ra, mỗi ngày người cha đội trưởng kết thúc công việc về nhà, cô lại nhảy nhót như một con bướm, mang theo nụ cười cực kỳ xán lạn nghênh đón, bưng trà dâng nước giúp ông ấy, ân cần đầy đủ, cần phải để người cha đội trưởng cảm nhận được lòng kính yêu phát ra từ nội tâm cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 106: Chương 106



Sự thực chứng minh, đội trưởng Diệp vẫn rất dính cái trò này, trước khi Diệp Thư Hoa còn chưa lấy lòng, ông ấy cũng đã một mắt nhắm một mắt mở với hình vi Vương Thúy Phân lén lút thêm đồ ăn cho cô, đương nhiên Diệp Thư Hoa không hề biết gì với chuyện ấy, toàn bộ nhà họ Diệp cũng chỉ có Vương Thúy Phân biết. Phát hiện sớm nhất rằng mỗi ngày đội trưởng Diệp được con gái đáng yêu ngoan ngoãn hiếu thuận mà đắc ý, mà đội trưởng Diệp của bọn họ cũng bởi vì "vỏ bọc thần tượng" không muốn thừa nhận mình nông cạn như thế, tiếp tục mặt nghiêm túc cương trực công chính ở trước mặt con cái. Mãi đến tận "phát hiện Tiểu Muội viết chữ đẹp, biết cô cũng là đứa bé ngoan", đội trưởng Diệp cuối cùng cũng lộ ra, tình thương tràn ngập của cha như là lý do chính đáng, lúc này mới biểu lộ ra.

Khi Vương Thúy Phân lén lút chỉ con gái út, bà c*̃ng không nghĩ tới hiệu quả sẽ tốt như vậy, dù sao Tiểu Muội làm cha con với cha cô mười mấy năm, nếu như có được chỗ tốt dễ dàng như vậy, cha và con gái đã sớm thân thiết nồng nhiệt rồi.

Mà nguyên nhân bà ấy kiến nghị như vậy, chỉ là nghĩ hai nàng dâu đánh nhau khiến Tiểu Muội chọc giận cha cô, có tính toán gả cô đi thật sớm, vậy vì sao bà ấy không thể để cho Tiểu Muội đi lấy lòng cha mình? Cha con dù sao cũng không có thù hằn quá lâu, coi như Tiểu Muội không thể dỗ cha cô ngoan ngoãn, ít nhất cũng nên để cha cô biết cô ngoan ngoãn nghe lời, người ngoài muốn gây xích mích ly gián sẽ không dễ dàng nữa.

Có điều sau khi nhìn thấy cô lấy lòng cha cô thế nào, Vương Thúy Phân cũng không có gì lạ đối với phản ứng của cha đứa nhỏ. Mọi người đều thích món đồ xinh đẹp, ngay cả bà ấy nhìn những chàng trai cô gái lại hăng hái trong đội, cũng cảm thấy tâm tình khá tốt. Tiểu Muội nhà bọn họ xinh đẹp như vậy, lại luôn mặt mày cong cong, nụ cười có thể ngọt đến tận lòng người, mỗi ngày kết thúc công việc về nhà, chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười này đã cảm thấy một ngày khổ cực uể oải đều biến mất, quanh năm suốt tháng, ai còn cam lòng cứng ngắc với cô?

Đúng như dự đoán, Diệp Thư Hoa không chỉ "tiến công chiếm đóng" người cha đội trưởng, thuận tiện còn thu hoạch hai thành viên cuồng em gái.

DTV

Bởi vì anh cả Diệp và anh hai Diệp có thể chịu khổ, dù sao lấy được mười điểm công cũng phải trả giá nỗ lực hơn người khác nhiều hơn, các đội viên đều kết thúc công việc về nhà, bọn họ còn thường xuyên bị đội trưởng Diệp gọi đi làm những việc khác. Ba cha con trên căn bản cùng ra ngoài làm việc, cùng kết thúc công việc về nhà, mà khi Diệp Thư Hoa nhiệt tình đưa đón người cha đội trưởng (chỉ là đưa đón đến cổng sân), dứt khoát cũng săn sóc anh cả Diệp và anh hai Diệp.

Hai người anh ngốc cũng không có mắt nhìn bằng đội trưởng Diệp, không trải qua mấy ngày đã hoàn toàn "quỳ gối" dưới nụ cười ngọt ngào của em gái. Hơn nữa còn quen em gái "hằng ngày đưa đón", kết thúc công việc về nhà không thấy vợ bọn họ cũng chưa chắc sẽ kinh ngạc, nếu như không thấy em gái yêu dấu vui vẻ chào đón, vậy tuyệt đối phải hỏi mẹ/vợ bọn họ em gái đi đâu rồi.

Diệp Thư Hoa giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu, có lẽ sau khi "chinh phục thành công" thì biến mất không thấy, có điều ngốc nghếch đáng yêu là trời sinh, dù cho cô đã thành áo bông nhỏ tri kỷ trước mặt người cha đội trưởng, c*̃ng không thu hồi nụ cười vui tươi khiến trai thẳng không cách nào ngăn cản của cô. Thậm chí vào lúc này nụ cười càng ngày càng thực lòng, cuộc sống tuy rằng cực khổ, thế nhưng cô dựa vào bản lĩnh của mình thành công để mình ăn cơm no, thỉnh thoảng còn có thêm đồ ăn, lừa gạt đồ ăn từ chỗ anh Tống, tương lai còn có thịt hộp đếm mãi không hết chờ cô.

Dùng một câu để tổng kết, đó là tương lai của cô có hi vọng! Diệp Thư Hoa còn có lý do gì mà không mỉm cười?

Mỗi ngày Diệp Thư Hoa thật lòng thật dạ nở nụ cười, hơn nửa năm, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng quen nét cười của cô. Nếu ngày nào đó không thấy sự vui mừng hăng hái mang tính biểu trưng này của em gái, bọn họ thậm chí còn khó chịu hơn người trong cuộc.

Trước đó dọn dẹp ao cá, khuôn mặt nhỏ của Diệp Thư Hoa đã từng suy sụp một lần, dáng vẻ phờ phạc, hai người anh trai ngốc nhìn mà rất căng thẳng. Vì giúp em gái tìm lại nụ cười, hai anh em động não, rốt cuộc tìm được hoạt động "thả nước bắt cá" khiến người ta hưng phấn, em gái nghe xong quả nhiên rất chờ mong, ngày đó dọn ao cá còn vui sướng hơn bọn họ đến xem náo nhiệt.

Em gái vui vẻ, anh cả Diệp và anh hai Diệp c*̃ng yên tâm, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, không tới mấy ngày, em gái lại bắt đầu mệt mỏi. Hai người "cảm động lây" lại động não lần nữa, đối với ánh mắt hung ác của vợ mình, nỗ lực khoe khoang: "Tiểu Muội, em thích ăn thịt khô mẹ ướp hả?"

Diệp Thư Hoa sống không còn gì luyến tiếc đ.â.m nát vải vụn trong tay, nghe thấy câu hỏi của anh cả Diệp, rốt cục quang minh chính đại bỏ kim chỉ xuống, ngẩng đầu nhưng vẫn nói bằng giọng uể oải: "Em cũng chưa từng ăn thịt khô mẹ muối, nào có biết có thích hay không."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 107: Chương 107



Một câu nói dẫn tới hai vợ chồng liếc mắt, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú nhìn em chồng nói dối không cần nháp, đồng thời nhíu lông mày. Thầm nghĩ trong nhà có đồ ngon hơn một nửa đều tiến vào trong bụng con nhóc này, cũng không cảm thấy ngại mặt dày nói chưa từng ăn thịt khô, không biết có phải đang chỉ trích các cô làm chị dâu ngược đãi cô không.

Phản ứng của anh cả Diệp và anh hai Diệp đương nhiên không giống, hai anh em nghe vậy cất tiếng cười to, bọn họ đã rất quen sự hài hước của em gái, người anh tốt đương nhiên phải nỗ lực phối hợp. Sau khi cười xong, anh hai Diệp mới có lòng tốt phổ cập.

DTV

"Không phải đang cuối năm rồi sao, mẹ lại muốn ướp thịt khô, nói không chừng còn có thể làm lạp xưởng, đến lúc đó em cũng đừng bỏ qua, nhớ tới ăn nhiều một chút, tránh cho năm vừa qua em lại cảm thấy mình chưa từng ăn thịt."

Diệp Thư Hoa không phải người không kể nổi chuyện cười, càng không phải là người có dung lượng não nói một câu mà suy nghĩ ra mấy tầng ý nghĩa, câu nói cuối cùng đó của anh hai Diệp đối với cô cũng chẳng tính là trào phúng, càng giống như là lời đùa thiện ý. Vì thế bọn anh cả Diệp bởi vì câu trêu đùa đó cười đến ngả nghiêng, chị dâu hai Diệp còn nắm lấy cơ hội phụ họa muốn cô "ăn tết làm căng thẳng trí nhớ, chớ ăn quá nhiều lại quên" vân vân. Diệp Thư Hoa coi như gió thổi bên tai, điều cô quan tâm vẫn là chuyện muối thịt khô mà anh hai Diệp nói.

Tuy rằng cô thích thịt tươi hơn thịt khô, thế nhưng có chút ít còn hơn không, thời đại này ai sẽ ghét thịt nhiều chứ? Diệp Thư Hoa theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, khi còn bé nghe bà nội nói trước đây nghèo khó, ăn tết mới có thịt ăn, bây giờ bắt đầu ướp thịt khô, tới năm mới quả thực gần như có thể ăn.

Thế nhưng cô không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, còn lo lắng anh hai Diệp cố ý dỗ cô, sau này uổng công vui mừng một trận, không thể làm gì khác hơn là cố để mình bình tĩnh một chút: "Bỏ đi, trong nhà đến thịt cũng không có, mẹ có thể lấy cái gì để làm thịt khô?"

"Ai nói không có thịt?" Người nói chuyện là anh cả Diệp.

"Qua mấy ngày nữa trong đội g.i.ế.c heo, nhà chúng ta có thể được chia mấy cân đấy!"

"Có thật không?" Bọn họ nói rất thuyết phục, lúc này Diệp Thư Hoa mới tin, kích động đến mực nhảy khỏi ghế, hai ba bước đi tới trước mặt ảnh cả Diệp, chớp mắt to tìm chứng cứ.

Anh hai Diệp không cam lòng bị anh cả cướp đi danh tiếng c*̃ng tụ tập lại đây, vỗ n.g.ự.c bảo đảm nói: "Đương nhiên, ngày g.i.ế.c heo anh với anh cả cũng đi giúp một tay đấy."

Có lẽ là thấy mấy anh em không coi ai ra gì tương thân tương ái quá phiền lòng, chị dâu cả Diệp vào ngày này năm ngoái được gả vào cửa không nhịn được cười lạnh nói: "Lời này của Tiểu Muội thật kỳ quái, năm nào trong đội cũng g.i.ế.c heo vào lúc này, chia thịt heo từng nhà cũng bắt đầu muối thịt khô, đến chuyện này mà Tiểu Muội cũng quên sao?"

Ngược lại chị dâu cả Diệp không cảm thấy Diệp Thư Hoa đã quên, mà cho rằng em chồng cố ý giả vờ làm bộ không hiểu gì cả, để chồng và em trai mỗi ngày dỗ cô như đứa nhỏ, mà hai con cá ngốc ấy vẫn dính chiêu này, chị dâu cả Diệp là "cao thủ nhìn thấu thủ đoạn" cũng không nhìn nổi nữa.

Đáng tiếc chị dâu cả Diệp ngoại trừ được em dâu ủng hộ vô cùng, ba anh em không hề để ý tới chị ta, Diệp Thư Hoa nóng lòng muốn hỏi anh hai Diệp: "Anh hai cũng biết g.i.ế.c heo à!"

Nếu như là đời trước, Diệp Thư Hoa còn có thể hợp với tình hình hô lên câu nói nổi tiếng "thỏ đáng yêu như vậy, tại sao có thể ăn thỏ", thế nhưng khi cô thay vào đó những con heo béo ú vừa bẩn vừa hôi mà cô vì một chút tò mò đã vào trong chuồng heo xem, bây giờ nói không ra được câu "tại sao có thể g.i.ế.c heo".

Vừa vặn ngược lại, Diệp Thư Hoa còn rất chờ mong một con heo béo như thế g.i.ế.c xong nhà bọn họ có thể chia bao nhiêu, nếu có thể lấy một cái móng heo về quay ăn thì càng tốt, Diệp Thư Hoa nghĩ tới đây không nhịn được lại bắt đầu nuốt nước miếng.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp rốt cục cũng nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng quen thuộc của em gái, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành công, cũng không thua gì lúc được người trong đội tán thưởng.

Có điều trong lòng kiêu hãnh thì kiêu hãnh, hai anh em cũng không có lạc lối trong ánh mắt rạng rỡ phát sáng của em gái, vẫn thành thật trả lời: "Chú Năm g.i.ế.c heo với mấy đứa con của chú ấy, chúng ta chỉ hỗ trợ bắt, heo của thím Năm được nuôi ăn rất tốt, mỗi con gần trăm cân, không ai hỗ trợ có lẽ không bắt được chúng nó."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 108: Chương 108



Anh em bọn họ tương đương với cục gạch trong đội, nơi nào cần thì chuyển tới nơi đó, vì thế hai anh em đều được mười điểm công, trong đội người trên kẻ dưới đều phục, ai cũng không cảm thấy đội trưởng Diệp lấy quyền để trục lợi.

Diệp Thư Hoa không thèm để ý những chi tiết này, cô nghe vậy trợn cả mắt lên: "Mỗi con heo đều hơn trăm cân sao? Vậy chúng ta có thể được chia bao nhiêu cân?"

DTV

Hai người dựa vào kinh nghiệm hàng năm của mình rồi trả lời: "Ít cũng có mười, mười lăm cân, đủ ăn cả tháng giêng."

Nghe thấy hai chữ "tháng giêng", Diệp Thư Hoa lại có chút đả kích: "Thịt cũng phải giữ lại tới tết ăn sao?"

Mấy ngày trước phần cá được chia, bởi cô không kịp mời anh Tống tới nhà ăn cơm, mẹ cô không chút lưu tình muối toàn bộ giữ lại ăn tết. Tuy rằng ngày dọn dẹp ao cá, Diệp Thư Hoa được ăn sườn heo chiên giòn một cách bất ngờ, nhưng mỗi ngày qua đi thấy mẹ cô bưng cá bảo bối ra phơi, cô sẽ rất khó chịu, miếng cá bưng đến miệng cũng có thể trốn, cô cảm thấy mình quá mất mặt người "xuyên không".

Bây giờ nghe các anh trai nói, Diệp Thư Hoa cũng rất lo lắng mình lại uổng công mong đợi.

Anh trai ngốc ở trước mặt em gái ngốc, chỉ số thông minh vẫn khá dư dả, liếc mắt đã thấy tâm tư của cô, anh hai Diệp rất đáng tin động viên nói: "Thịt ngon một chút phải giữ lại ăn tết, thế nhưng có tóp mỡ, nấu tóp mỡ còn dư lại vừa thơm vừa giòn, bỏ muối với đường trắng, hoặc là xào làm đồ ăn, em muốn ăn thế nào cũng được."

Anh cả Diệp gật đầu mạnh, nhấn mạnh nhớ lại mỹ vị của tóp mỡ, mới nói tiếp: "Ngoại trừ tóp mỡ, còn có lòng heo, những thứ này mẹ sẽ không để quá lâu, trước năm cũ đều sẽ làm ăn."

Diệp Thư Hoa không hiểu lòng lợn là cái gì lắm, nhưng cô biết tóp mỡ, dựa theo lời giải thích của anh cả anh hai thì "thịt tốt một chút" phải là loại có thể ướp giữ lâu, những cái đó đều là bảo bối của mẹ cô, cô sẽ không cưỡng cầu, ngược lại chờ mong hỏi: "Vậy móng giò cũng không cần giữ lại đến tết đúng không?"

"Móng giò?" Anh hai Diệp sửng sốt một chút mới phản ứng được, có hơi khó hiểu.

"Em nói móng heo hả, thích ăn cái này hồi nào vậy?"

Anh hai Diệp cũng vội vàng khuyên nhủ: "Móng heo có to lại không có thịt gì, không có lời, còn không bằng lấy ruột heo, mẹ xào ruột heo cực kỳ ngon, cả nhà chúng ta đều thích ăn!"

Diệp Thư Hoa vừa nghe tới ruột heo đã phát tởm, càng thêm mãnh liệt kháng nghị: "Năm nay em muốn đổi khẩu vị, muốn ăn móng heo, nướng đến vàng óng giòn tan rải ớt và muối lên, nghe nói ăn cực kỳ ngon!"

"Món heo nướng?" Chị dâu cả Diệp cau mày, giúp đỡ chồng muốn ăn ruột già hỏi.

"Anh chị cũng chưa từng nghe tới thứ này, Tiểu Muội biết từ đâu vậy?"

Lâm Hồng Mai vốn tưởng rằng chồng mình sẽ nghe theo lời của chị ta, để em chồng bỏ đi ý nghĩ không thiết thực này, không nghĩ tới anh ấy lại vẫn tìm lý do giúp Diệp Tiểu Muội.

"Có phải là nghe thanh niên trí thức nói không?"

"Có khả năng đó đấy." Anh hai Diệp cũng nói.

"Nghe nói thanh niên trí thức trong đại đội chúng ta hình như cũng tới từ thành phố lớn, bọn họ biết rất nhiều thứ mới mẻ."

Hai người anh vẫn chỉ ngây thơ tưởng Lâm Hồng Mai có nghi vấn thôi, vì thế bọn họ nói ra suy đoán của mình hợp tình hợp lý. Thế nhưng ở trong cái nhìn của Lâm Hồng Mai, chị ta là đang có lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, tức giận đến mức chị ta cũng không muốn tiếp tục nhìn hai anh em không phân phải trái, dứt khoát ôm lấy Đại Bảo trở về nhà.

Đại Bảo đang nằm ở trong nôi a a a a cố gắng thu hút sự chú ý của cô nhỏ, bất thình lình thấy mẹ ruột muốn ôm mình đi, khua tay múa chân kháng nghị.

Lần này Lâm Hồng Mai càng thấy người người đều đang đối phó với mình, tăng nhanh bước chân trở về phòng, "ầm" một tiếng, đóng mạnh cửa lại.

Đáng tiếc sự phẫn nộ của chị ta vẫn không dẫn tới sự quan tâm của ba anh em ngốc nhà họ Diệp, dù sao thường xuyên như thế, ở trong mắt đám Diệp Thư Hoa bình thường như ăn cơm uống nước, lại không có hứng thú phát biểu bất kỳ ý kiến gì đối với lần này, chỉ có anh cả Diệp quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu lầm bầm.

"Lại bắt đầu rồi."

Hai anh em còn lại cũng không lên tiếng, có điều anh hai Diệp còn không dấu vết liếc nhìn cô vợ yên tĩnh nghe ở bên cạnh, tặng một ánh mắt tán thưởng. Anh ấy cảm thấy mình đợi Tú Nhi hơn nửa năm, suýt chút nữa vì thế làm lỡ tuổi tác mai mối tốt nhất, ngược lại lại anh minh ra quyết định. Bởi vì nếu như không cưới Tú Nhi, có lẽ phải cưới một người chua ngoa đanh đá giống chị dâu cả, vậy anh ấy phải sống ở trong nước sôi lửa bỏng rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 109: Chương 109



Đương nhiên anh hai Diệp lo lắng chỉ có thừa, năm đó Vương Thúy Phân vừa ý Tống Tú Tú, đồng ý hai người bọn họ xem mắt, cũng là bởi vì cô ta có tính tình hoàn toàn ngược lại với Lâm Hồng Mai. Vương Thúy Phân cho rằng con dâu trưởng phải mạnh mẽ có năng lực, chống đỡ một đại gia đình, vợ của thằng hai và thằng ba thì cần người tính tình ôn hòa. Các cô có thể đối tốt với chồng mình là được, không cần quá giỏi, quá giỏi bà ấy còn lo lắng mỗi ngày chị em dâu trong nhà đại chiến.

Vì thế coi như anh hai Diệp không thành với Tống Tú Tú, Vương Thúy Phân cũng sẽ chọn một người vợ gần giống Tống Tú Tú cho anh ấy.

Anh hai Diệp không biết, giờ khắc này nhìn thấy ánh mắt vợ đã cực kỳ vui mừng.

Tống Tú Tú không có con ôm, đang buồn bực ngán ngẩm đóng đế giày, nhìn thấy chồng nhìn, suýt chút nữa đã đ.â.m kim vào đầu ngón tay mình, nghĩ thầm nếu cô ta có thể có một người chồng như chị dâu cả, vậy cô ta cũng không tội gì phải ngồi ở chỗ này nhìn ba anh em bọn họ tương thân tương ái.

Nghĩ tới đây, Tống Tú Tú không khỏi sờ cái bụng, trên mặt có mấy phần vẻ lo lắng, từ khi cái bụng lớn lên, mấy người già trong đội cứ nói nhìn bụng cô ta mềm mại, hẳn sẽ sinh con gái. Thực ra với cách nói này, lúc Tống Tú Tú ở nhà mẹ đẻ đã từng nghe qua, năm đó chị dâu cả của cô ta mang thai, tất cả mọi người nói bụng tròn sinh con gái, sau đó chị dâu quả nhiên sinh một đứa cháu gái cho cô ta.

Chuyện này vẫn không quan trọng, một tháng trước khi Tống Tú Tú kết hôn, chị dâu lại mang thai, đến khi cô ta mang thai không lâu, trong nhà đưa tới tin tức, chị dâu lại sinh một cô cháu gái nhỏ cho cô ta. Vì vậy, Tống Tú Tú ở nhà chồng thiếu tự tin hơn Lâm Hồng Mai nhiều.

Cô ta biết nhà mẹ đẻ của bác cả và mẹ chồng cô ta có phúc, cũng đều là sinh con trai trước mới sinh con gái, bà cô gả đi c*̃ng sinh con trai, ngay sau đó chị dâu lại mang đến một đứa con trai, hết thảy đều là tin tức tốt. Trong đội đều nói con cháu nhà họ Diệp duyên tốt, không thiếu con trai, cô ta chỉ sợ cái thai của mình không mang được con trai, sẽ bị nói là cô ta mang mệnh con gái từ nhà họ Tống tới, lỡ như giống chị dâu ở nhà mẹ đẻ cô ta sinh liền hai đứa con gái, vậy càng ngồi yên trong lời giải thích nhà họ Tống bọn họ không có phúc.

Bởi vì những tâm sự này, lúc Tống Tú Tú mới vừa mang thai vui vẻ biết bao nhiêu, sau đó cái bụng càng lớn thì càng thấp thỏm, thế nhưng cô ta vẫn không dám nói cho chồng biết. Bởi vì cô ta sợ chồng vốn không nghĩ tới chuyện cô ta không đủ phúc, trái lại bị cô ta nhắc nhở mà nghĩ tới.

Đương nhiên cũng không thể nói cho mẹ chồng chị em dâu bọn họ, Tống Tú Tú uất ức chỉ có thể mỗi ngày vuốt bụng cầu khẩn, hy vọng bọn họ nhìn lầm, cô ta nghi ngờ thực ra cũng là con trai.

Tống Tú Tú lo lắng đương nhiên c*̃ng không ai phát hiện, Diệp Thư Hoa còn đang tò mò chớp mắt với anh cả Diệp, đàng hoàng trịnh trọng nói mò: "Em không gặp tận mặt bọn họ, chỉ nghe bọn họ nói giò heo nướng mà thôi, nghe có hơi quen tai, thế nhưng nhớ không nổi là mấy người nào."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp lập tức bày tỏ: "Vậy chắc chắn là thanh niên trí thức, em lại không ra ngoài, đương nhiên không nghe ra tiếng của bọn họ."

"Ừ, chính là như vậy." Diệp Thư Hoa c*̃ng rất qua loa gật gù, tiếp tục hỏi.

"Vậy năm nay nhà chúng ta có thể lấy giò heo không?"

Thấy mắt Tiểu Muội lóe ánh sao, vẻ mặt chờ mong, các anh trai tốt tỏ vẻ bọn họ không thành vấn đề, đồng thời còn đồng ý giúp cô thuyết phục Vương Thúy Phân.

DTV

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, tới gần tết không chỉ trẻ con ngóng trông chờ mong, ngay cả người lớn cũng chờ mong giống vậy. Vào lúc này, ba anh em đều xin năm nay đổi lòng lợn thành giò heo, Vương Thúy Phân hơi kinh ngạc, cũng gật đầu:"Các con không hối hận là được, ngược lại giò heo cũng được, lòng lợn cũng tốt, đều là mấy người các con ăn. Nhưng mẹ nói trước, mẹ không biết hầm giò heo, ăn không ngon cũng đừng oán mẹ."

Ba anh em nhìn nhau một chút, giống như có bí mật nhỏ, ngầm hiểu ý tỏ vẻ: "Tự chúng con lấy giò heo về nướng, không cần mẹ nhúng tay."

Vương Thúy Phân nghe vậy càng thêm ngoài ý muốn, ánh mắt đánh giá lần lượt trên người ba anh em, cuối cùng cố định ở trên người Diệp Tiểu Muội. Thằng cả và thằng hai nghe lời thành thật, chưa bao giờ đề xuất mấy yêu cầu kỳ lạ này, lần này nhất định là bị Tiểu Muội khuyến khích!

Có điều nghĩ lại, Vương Thúy Phân lại cảm thấy như vậy cũng không tệ, lấy tính tình của cô nhóc này, bây giờ chắc chắn đầy đầu đều là giò heo, đâu còn tâm sự nghĩ đến chia thịt, lại có thể mời Tiểu Tống tới nhà ăn cơm rồi. Tuy rằng bất kể thế nào cũng phải mời Tiểu Tống tới dùng cơm, nhưng Vương Thúy Phân cũng không cho phép Tiểu Muội nhà bọn họ hùng hục chạy tới, bởi vì thực sự không ngờ tới cô lại sẽ mượn cơ hội này, lừa gạt thứ tốt gì từ chỗ Tiểu Tống.
 
Back
Top Bottom