Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 110: Chương 110



Có lúc Vương Thúy Phân không chỉ sầu cho con gái mình, c*̃ng rất lo thay Tiểu Tống, một chàng trai rất thông minh hiểu chuyện, xuất thân lại tốt, ngoại hình c*̃ng tuấn tú, sao lại không biết cảnh giác cao độ, biết người nào cần để ý hiểm ác?

Ầm ĩ đến bây giờ bà ấy vẫn còn lo lắng, ngày đó Tiểu Muội lừa bao nhiêu thứ quý giá từ chỗ Tiểu Tống, nhà bọn họ cũng không rõ, đến lúc đó nên làm gì. Bán con gái sao?

Tiểu Tống ghét không chê con gái ở nông thôn là một chuyện, coi như anh không ngại cưới vợ nông thôn, nhìn Tiểu Muội nhà bọn họ ăn mạnh thế, Tiểu Tống c*̃ng chưa chắc đồng ý.

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Vương Thúy Phân luôn nghĩ xa hơn bất kỳ người nào.

DTV

Có điều bà ấy không nhìn lầm con gái ngốc nhà mình, kể từ khi biết sắp g.i.ế.c heo, Diệp Thư Hoa quả thực một lòng một dạ mong đợi giò heo nướng của cô, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đến kẹo sữa thơm ngọt ngon miệng cũng không làm cô nhớ tới anh Tống thân yêu.

Diệp Thư Hoa cũng có thể từng nhớ tới Tống Thanh Huy, chỉ là nghĩ đến tháng ngày tốt đẹp ăn giò heo nướng, thực sự không muốn người ngoài cướp ăn với cô, lại vô tình vô nghĩa vứt Tống Thanh Huy qua một góc.

Thế nhưng mấy ngày nay Tống Thanh Huy ở trong ký túc xá thanh niên trí thức lại không được an bình.

Buổi tối ngày ấy chiếu đèn pin cho Diệp Tiểu Muội, anh trở về lập tức mơ thấy ác mộng, Diệp Tiểu Muội trong mơ cười tươi như hoa với anh, nói một lần rồi lại một lần "anh Tống em thích anh", âm thanh vừa nũng nịu vừa ngọt ngào, rất nhiều lần anh không đồng ý cô lại bày tỏ thái độ đến thời gian đằng đẵng.

Anh vốn không muốn để ý tới, cũng từng một lần dưới sự quấn quýt si mê mà lòng mềm nhũn, không bị khống chế đáp lại ba chữ "anh cũng vậy".

Không nghĩ tới cô gái một giây trước còn vui tươi động lòng người, một giây sau lại trở mặt vô tình nói: "Anh thật khờ, em sẽ không thích đồ ngốc, hì hì hì…"

Diệp Tiểu Muội thành công trêu chọc quái ác hưng phấn chạy về nhà, Tống Thanh Huy lại bị dọa sợ tỉnh dậy, sờ phía sau lưng, sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sau nửa đêm trằn trọc trở mình.

Có lẽ là ác mộng thật đáng sợ, những ngày qua trong tai Tống Thanh Huy vang vọng câu nói đó của Diệp Tiểu Muội, không chờ anh nảy lên ý tự đắc của đàn ông, dáng vẻ Diệp Tiểu Muội trong mơ trở mặt lại hiện lên trước mắt. Tống Thanh Huy tỉnh táo trong nháy mắt, đồng thời theo đó nghĩ đến mà sợ hãi, có lẽ giấc mơ này là cảnh báo, may là ngày đó anh không có bị ma quỷ ám ảnh, nếu không e rằng cũng giống trong mơ, bị Diệp Tiểu Muội xem là kẻ cực kỳ ngu ngốc.

Nếu như thật sự bị cô nhóc ngốc xem là đồ ngu, thế thì đúng là một đời thanh danh của anh đều bị phá huỷ. Tống Thanh Huy an ủi mình như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút cảm giác mất mác không nói rõ được cũng không tả rõ được, mà cứ vào lúc này, anh lại nghe thấy tiếng thảo luận tự cho là bí mật của đám thanh niên trí thức nữ.

"Từ lần trước Diệp Tiểu Muội đến mời thanh niên trí thức Tống ăn cơm, hình như cũng không thấy tới ký túc xá thanh niên trí thức nữa?"

"Không phải nói cô ấy ở nhà làm việc nhà trông trẻ con sao? Có lẽ không đi được."

"Lúc ngày mùa, Diệp Tiểu Muội quả thực cần ở nhà làm việc, nhưng bây giờ cũng không cần xuống ruộng, thím Diệp và hai người con dâu đều ở nhà, cần Diệp Tiểu Muội làm việc sao?"

"Đúng vậy, lần trước dọn ao cá, Diệp Tiểu Muội đợi từ sáng sớm đến buổi tối, không hề muốn giặt quần áo nấu cơm, tôi thấy cô ấy rất rảnh."

"Diệp Tiểu Muội ở nhà rảnh rỗi như vậy, thế sao cũng không tới tìm Tống Thanh Huy?"

"Tớ cảm thấy chúng ta hiểu lầm rồi, Diệp Tiểu Muội ở nhà được cưng chiều cực kì, vừa nhìn đã biết vô tâm vô tư, không biết che giấum nếu như cô ấy thật sự nhìn trúng Tống Thanh Huy, còn không tìm đủ loại cớ bám riết không rời chỗ chúng ta sao?"

"Nói cũng đúng, Diệp Tiểu Muội không phải người giữ được bình tĩnh, cô ấy chắc chắn không thích Tống Thanh Huy."

Tống Thanh Huy không cẩn thận nghe đoạn đối thoại đó chỉ cảm thấy đầu gối đau xót. Mặc dù những người bạn thanh niên trí thức đó làm sáng tỏ quan hệ của anh và Diệp Tiểu Muội là điều anh luôn mong muốn, nhưng bây giờ thật sự được toại nguyện, anh lại có sự khó chịu không nói ra được. Rõ ràng anh sở hữu thịt hộp và kẹo khiến Diệp Tiểu Muội thèm nhỏ dãi không ngớt, cũng không thể khiến cho cô rung động chút nào, lẽ nào anh không hề có sức hấp dẫn như thế sao?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 111: Chương 111



Tống Thanh Huy cũng sắp bị Diệp Tiểu Muội đả kích mà hoài nghi rồi.

Cơm nước xong, các đồng chí lại trò chuyện hoạt động mà Diệp Tiểu Muội quan tâm nhất: "Sáng sớm ngày mai g.i.ế.c heo, mọi người ai đi hỗ trợ thế?"

Các đồng chí nam đều nóng lòng muốn thử, hàng năm đều phải g.i.ế.c heo, nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy buồn chán hoạt động này, mấy thành viên tích cực bày tỏ thái độ, theo thói quen hỏi Tống Thanh Huy: "Cậu đi không? Nếu đi ngày mai gọi chúng tôi rời giường nhé."

So với nhà họ Diệp là "gia đình giàu có" trong một đội nhỏ, nhà Tống Thanh Huy có thể xưng tụng nhà giàu chân chính. Tống Thanh Huy có đồng hồ đeo tay, còn có đồng hồ báo thức, có điều từ khi xuống nông thôn tới nay, ngủ cũng ngủ giường chung, chưa từng dùng đến đồng hồ báo thức. Chỉ có khi trời chưa sáng đã phải rời giường, mọi người mới vô cùng cần đồng hồ báo thức của anh, bởi vì thanh niên trí thức còn chưa phải dân địa phương, nghe gà gáy đã biết mấy giờ.

Nghe chàng trai nói, Tống Thanh Huy còn chưa kịp lên tiếng đã có người nói: "Anh Tống chắc chắn không đi, còn phải hỏi sao? Anh ấy thích sạch sẽ nhất, chuyện như g.i.ế.c heo chưa bao giờ tham gia…"

Lời còn chưa nói hết, Tống Thanh Huy chẳng biết vì sao nhớ tới khuôn mặt nhỏ tràn đầy phấn khởi, vậy mà quỷ thần xui khiến gật đầu: "Được."

"Cái gì?" Bao gồm cả người đang huyên thuyên nói chuyện, tất cả đồng chí nam đều ngoác mồm kinh ngạc quay đầu lại, giống như Tống Thanh Huy trước mắt không phải Tống Thanh Huy mà bọn họ biết.

Tâm trạng những ngày qua của Diệp Thư Hoa giống như trong văn xuôi của nhà văn Chu Tự Thanh viết: Trông ngóng, mong chờ, gió đông đến rồi, ngày g.i.ế.c heo gần tới rồi.

Cảm thụ ý cảnh trong đó không phải rất đẹp, thế nhưng Diệp Thư Hoa giỏi biểu đạt nhất không thể chờ đợi được nữa.

Mắt thấy sắp đến ngày vĩ đại ấy, buổi tối trước một ngày, Diệp Thư Hoa lại nghiêm túc xác nhận với anh cả Diệp anh hai Diệp: "Em nhớ không lầm thì là ngày mai nhỉ?"

"Đúng vậy." Anh cả Diệp và anh hai Diệp c*̃ng hết sức phối hợp, ba anh em nghiêm cẩn giống như thương lượng thảo luận chuyện dưới lòng đất. Nhưng trong cái nhìn của những người khác nhà họ Diệp, ba người bọn họ thật sự giống như dán lớp màng dưới cầu vượt, mọi người thực sự không có hứng thú tham gia trò vui. Mỉm cười một tiếng, ngay sau đó từng người trở về phòng, ngay cả Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không có hứng thú ở đây chờ nhà chồng của các cô.

Người trong cuộc không hề để ý chuyện này, Diệp Thư Hoa tiếp tục hỏi: "Ngày mai mấy giờ ạ?"

DTV

"Hơn năm giờ."

Diệp Thư Hoa vô cùng bất ngờ: "Buổi chiều sao?"

Cô cho rằng hoạt động thần thánh như vậy nên tiến hành vào buổi sáng.

Đương nhiên Diệp Thư Hoa không đoán sai, anh cả Diệp vui cười hớn hở giải thích: "Làm sao có thể, là sáng sớm hơn năm giờ."

Diệp Tiểu Muội trực tiếp bị sợ tới choáng váng: "Chỗ chúng ta hơn năm giờ trời cũng chưa sáng, g.i.ế.c heo thế nào chứ?"

Bây giờ là mùa đông, sương mù lại nhiều, cô nhớ tới sáng sớm hơn sáu giờ, trời cũng vẫn chỉ tờ mờ sáng.

Anh cả Diệp lại tỏ vẻ: "Trời chưa sáng mới tiện g.i.ế.c heo."

Diệp Thư Hoa: …

Cô đột nhiên không khống chế được bản thân bổ não, điên cuồng liên hệ chuyện g.i.ế.c heo với phương diện huyền học.

Anh hai Diệp thấy Tiểu Muội của mình như vậy, há miệng muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa lên tiếng, chỉ thấy cô giống như hạ quyết tâm, đau xót mà kiên định nói: "Được rồi, sớm như vậy em sợ không thức nổi, các anh nhất định phải gọi em."

Chủ tịch đã nói, ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề, ở trên người của Diệp Thư Hoa thì đó chính là g.i.ế.c heo không tích cực, tư tưởng cũng có vấn đề, một năm chỉ có "ngày hội" một lần, cho dù cô bò dậy cũng phải vây xem toàn cảnh g.i.ế.c heo.

Diệp Thư Hoa hạ quyết tâm.

Anh hai Diệp nhìn dáng vẻ cô khí thế hùng hổ, trái lại yên lặng nuốt lời muốn nói vào, đồng thời gật đầu với anh cả, tỏ vẻ ngày mai cùng tới phòng cô gõ cửa, để Tiểu Muội yên tâm ngủ.

Diệp Thư Hoa nhận được cam kết của anh cả và anh hai, quả nhiên dành thời gian đi ngủ. Hiện tại mỗi ngày cô ngủ khoảng tám chín tiếng phải đúng giờ đi ngủ, tuy rằng trời chưa sáng đã phải rời giường là chuyện rất điên tiết, có điều thỉnh thoảng một lần, cô cũng không phải không làm được.

Ngày hôm sau, cô quả nhiên đang ngủ đã bị đánh thức, thu hồi cơn giận lúc rời giường, Diệp Thư Hoa trở mình bò lên mặc quần áo. Trời chưa sáng lắm, nhưng dù sao c*̃ng vào lúc tảng sáng, bầu trời như nhiễm phải màu mực nồng đậm, có vài ánh sáng xuyên qua cửa sổ, Diệp Thư Hoa dựa vào tia sáng nửa tối nửa sáng vội vã mặc chỉnh tề.

Xuyên qua hơn nửa năm, kỹ năng mò mẫm của cô càng ngày càng thuần thục.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 112: Chương 112



Anh cả và anh hai ở bên ngoài còn đang chờ cô cùng ra ngoài, Diệp Thư Hoa tranh thủ thời gian, cũng chẳng muốn chải đầu, trực tiếp gãi tóc, còn có chút thoả mãn với kiểu tóc bây giờ. Đợt này cô đều thắt tóc bánh quai chèo, bây giờ tóc xõa ra, vừa vặn hiện ra lượn sóng đẹp đẽ, như là thác nước rủ xuống tới eo nhỏ, tự nhiên lại đẹp đẽ, rất đẹp.

Diệp Thư Hoa cứ như vậy tự tin tràn đầy ra cửa, lao ra, anh cả Diệp và anh hai Diệp đã rửa mặt xong xuôi, đang ôm tay ngồi xổm ở dưới mái hiên chờ cô. Nhìn Tiểu Muội tóc tai bù xù "gian nan" đánh răng, anh cả thẳng nam vô cùng không hiểu.

"Tiểu Muội không tìm được dây buộc tóc hả, nếu không thì anh trở về phòng tìm chị dâu em lấy hai cái?"

Anh hai Diệp vô cùng khiêm nhường nói: "Anh cả, vẫn nên để em lấy, dây buộc tóc của vợ em nhiều hơn chị dâu."

Thực ra anh hai Diệp cũng không chú ý tới dây buộc tóc của vợ và chị dâu, anh ấy chỉ là sợ anh cả vào phòng không tìm được dây buộc tóc, trái lại bị chị dâu bắt chửi một trận, việc vui g.i.ế.c heo lại không đi được. Còn không bằng để anh ấy đi, vợ anh ấy ít nhất không tính toán chi li giống chị dâu.

Nhưng bọn họ ai cũng không đi được, Diệp Thư Hoa phun nước muối, nói chuyện mồm miệng cũng không rõ ràng, lại vô cùng khí thế hỏi ngược lại: "Lẽ nào em rất xấu sao?"

"Đương nhiên sẽ không, em là cô gái đẹp nhất trong đội."

"Đúng vậy, nếu như Tiểu Muội xấu, trên đời sẽ không có đồng chí đẹp rồi."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp thổi phồng đến mức vang dội, bởi vì những lời này bình thường bọn họ nghe quen rồi, vì thế hạ bút thành văn, không hề khó chịu chút nào. Lúc này Diệp Thư Hoa mới vui vẻ trở lại, quấn tóc, vô cùng tự tin tỏ vẻ: "Vậy em cứ muốn như vậy, không cần dây buộc tóc."

"Em không chê phiền là tốt rồi." Anh cả Diệp Và anh hai Diệp nhỏ giọng lầm bầm, mặc dù Tiểu Muội của bọn họ được công nhận là cô gái đẹp nhất, nhưng phong cách kiểu này bọn họ vẫn không thưởng thức nổi, rồi lại không trêu chọc nổi Diệp Tiểu Muội xù lông, chỉ có thể lén nhổ nước bọt.

Diệp Thư Hoa nhanh chóng súc miệng xong, lau mặt, thịch thịch thịch chạy về phòng móc ít kem dưỡng, vừa ra ngoài vừa bôi: "Em chuẩn bị xong rồi."

Lúc này ba anh em mới ra cửa.

Sắc trời vẫn rất mờ, bên ngoài cũng đã náo nhiệt, càng tới chuồng heo càng náo nhiệt, Diệp Thư Hoa từ rất xa còn nhìn thấy thím năm hàng xóm chống eo trước trước chuồng heo khoe khoang: "Tôi nuôi rất tốt đấy, heo của đại đội sản xuất nộp, cũng không béo bằng đội chúng ta!"

Mọi người nhìn từng con heo béo, dồn dập phụ họa nói: "Chị dâu Năm nuôi heo qua thực không có gì để nói, dù sao cũng là nghề tổ truyền."

"Sang năm phải nuôi heo nhiều hơn, thím Năm có thiếu người không, vợ cháu có thể giúp thím."

"Con dâu của thím Năm sai còn không hết, còn cần đến vợ ông à?"

Mọi người cười ha ha, cũng có người ước ao đến đỏ mắt: "Có tay nghề đúng là tốt, mấy anh em Hoa Căn theo chú năm học g.i.ế.c heo, con dâu học chăm heo với thím Năm, mỗi ngày tiếp xúc với heo, được chia thịt heo cũng nhiều hơn nhà người khác..."

"Đúng vậy, tay nghề tổ truyền của người ta, nếu không phải heo của thím Năm nuôi mập mạp, mỗi nhà chúng ta lại ít hơn bao nhiêu cân thịt lợn."

"Đúng vậy, nhà thím Năm được chia nhiều thịt heo cũng là người ta nên có, cậu hâm mộ thì học được bản lĩnh đi."

Không chỉ đội viên bị mọi người trào phúng, Diệp Thư Hoa nghe cũng có chú ước ao, nóng lòng muốn thử nên hỏi anh cả anh hai: "Nuôi heo còn có thể được chia thịt heo nhiều hơn sao?"

Bản thân nhà họ Diệp là "gia đình giàu có", nhà chú Năm có tay nghề tổ truyền, c*̃ng vẫn ít một chút, vì thế anh cả Diệp và anh hai Diệp ngược lại mang tâm thái rất bình thường, nghe vậy cười nói: "Thịt heo đều phát theo điểm công, cái này không nhiều thêm được, thím Năm nhà bọn họ cùng lắm thêm chút lòng lợn."

Vậy cũng rất tuyệt, vừa vặn lấy thêm mấy cái móng giò về nhà. Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng lên nhìn thím Năm trong đám người.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp vừa thấy ánh mắt quen thuộc này đã biết cô đang suy nghĩ những thứ gì, lập tức cười nói: "Tiểu Muội cũng muốn học nuôi heo với thím Năm hả?"

"Vậy không được đâu, tay nghề tổ truyền của người ta, không thể dạy ra bên ngoài, em phải tự học đấy."

Diệp Thư Hoa: "Em từng xem chăm sóc heo nái sau sinh rồi!"

DTV

Trong nháy mắt hai anh em há hốc mồm: "Em nói cái gì?"

Thực ra Diệp Thư Hoa cũng chưa từng xem chăm sóc heo nái sau sinh, do hơi nghiện mua sắm, chơi trò chơi không vui, có rảnh cũng không nghiên cứu cái này. Chỉ là đời trước lướt mạng, trong miệng đám dân cư mạng cứ "chăm sóc heo nái sau sinh" mỗi ngày, cô cũng bắt xu hướng, bây giờ nhắc tới đề tài này không nhịn được bật thốt lên.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 113: Chương 113



Tuy rằng lúc này cô thật sự có hơi hối hận lúc trước mình không nghiêm túc nghiên cứu một chút, hiện giờ không có cơ hội cạnh tranh nghề nuôi heo quang vinh mà có tiền đồ này. Nhưng Diệp Thư Hoa còn chưa tới mức không ngại mất mặt thổi phồng quá độ, ngoan ngoãn giải thích: "Em nói em từng thấy heo nái đẻ heo con rồi."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng bị Tiểu Muội ngây thơ của bọn họ chọc cười liên tục, cười xong, anh cả Diệp trìu mến sờ đầu chó ngốc nghếch của em cô: "Xem qua cũng không bằng biết chuyên môn, em phải nhớ kỹ."

Anh hai Diệp còn xem trò vui không chê chuyện lớn tiếp tục cắm dao: "Đúng vậy, tay nghề tổ truyển của người ta nếu dễ bị trộm như vậy, vậy người trong đội đều có thể nuôi heo."

Giáo dục xong Diệp Tiểu Muội ngốc, các anh trai ngốc tìm một nơi quan sát cách khá xa cho cô, không dễ bị ngộ thương, bảo cô đứng yên ở nơi này đừng nhúc nhích, sau đó hai người mới đi vào trong đám người.

Khi mọi người đang nói chuyện, chú Năm đã mài d.a.o xong, giá gỗ c*̃ng dựng lên, phía dưới giá còn đặt một cái thau khổng lồ, càng xem càng như hoạt động huyền học thần bí gì đó.

Diệp Thư Hoa suy nghĩ, nghiên cứu giá gỗ một hồi lâu, mãi đến tận khi thím Năm mở chuồng heo ra, một đám thanh niên trai tráng đuổi theo heo chạy đầy đất, cô mới đặt sự chú ý lên trên con heo, nhìn một màn cả đời hiếm thấy này, hận không thể vỗ tay bảo bọn họ "đánh nhau đi đánh nhau đi".

Có điều quá trình bắt heo rất thú vị, khi mọi người nâng con heo vô lực phản kháng treo ngược lên giá gỗ, cũng nương theo tiếng kêu thê thảm của con heo, hình ảnh có hơi bạo lực m.á.u tanh, Diệp Thư Hoa cũng không dám nhìn quá trình con d.a.o của chú Năm đang màu trắng găm vào lấy ra lại màu đỏ. Thế nhưng nghĩ đến móng heo nướng thơm ngào ngạt, cô vẫn không đi tới, chỉ là yên lặng xoay đầu qua một bên, sau đó nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng to, Diệp Thư Hoa không hề chuẩn bị sợ hết hồn.

"Anh Tống, sao anh ở đây?"

Nghe thật giống như anh không nên ở đây. Giọng điệu này khiến Tống Thanh Huy biết, là lần trước anh cho quá nhiều kẹo, Diệp Tiểu Muội tạm thời không thiếu đồ ăn vặt.

Trong lòng anh Tống yên lặng chua xót một hồi, trên mặt vẫn là vẻ vui mừng, chủ yếu là trời còn chưa sáng, Diệp Thư Hoa không thấy rõ ánh mắt phức tạp của anh, anh thản nhiên nói: "Tôi theo bạn bè tới đây xem trò vui, cô thì sao?"

Cũng còn may anh tự mình biết mình, nói tới tham gia trò vui mà không phải hỗ trợ, nếu không phải vậy Diệp Tiểu Muội ngay thẳng lại hỏi tại sao anh đứng ở ngoài khu vực, như vậy Tống Thanh Huy càng khó chịu.

Diệp Thư Hoa cười híp mắt gật đầu: "Thật là khéo, em cũng là đến xem náo nhiệt."

Tống Thanh Huy gật đầu, anh đã sớm đoán được Diệp Tiểu Muội không thể bỏ qua ngày hôm nay, vì thế từ rất xa đã nhìn thấy bọn anh cả Diệp dẫn cô lại đây, không hề bất ngờ.

DTV

Chỉ là không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội vì xem trò vui mà liều mạng như vậy, trời chưa sáng đã ra đây rồi. Tống Thanh Huy còn nhớ tới "đại chiến của nhà họ Diệp" mấy tháng trước, thanh niên trí thức nữ miêu tả sinh động như thật nói tới chị dâu nhà họ Diệp lên án bảy tội đồ của Diệp Tiểu Muội. Trong đó có một điều chính là ám chỉ cô mỗi ngày ngủ thẳng tới nắng lên ba con sào, trên đời cũng không gặp được cô gái lười hơn cô!

Thanh niên trí thức nữ cũng không phải đều là đồng chí quấy nhiễu như Lý Kế Hồn, phần lớn là vừa nhiều chuyện vừa phân tích, nói đến màn kịch lớn của nhà họ Diệp. Các cô ấy phân tích thím Diệp thân là vợ đội trưởng nổi danh không dễ trêu, ngay cả thanh niên trí thức ở xa bà ấy có lúc cũng sợ hãi bà ấy, không lý nào con dâu cùng ở dưới một dưới mái hiên không sợ mẹ chồng lợi hại. Nếu chị dâu nhà họ Diệp dám bày bố em chồng được yêu thương nhất của mẹ chồng, vậy chắc chắn không thể bịa đặt hoàn toàn oan uổng Diệp Tiểu Muội, nếu không thím Diệp cũng có thể trực tiếp đuổi các cô về nhà mẹ đẻ, mà không phải bất động thanh sắc tính sổ sau. Bởi vậy có thể thấy, chị dâu nhà họ Diệp có ít nhất bảy phần tin cậy.

Các cô ấy phân tích có lý lẽ có chứng cứ như thế, Tống Thanh Huy đương nhiên c*̃ng nghiêng về cách nói này. Dù sao theo anh quan sát, Diệp Tiểu Muội được nuôi còn yếu ớt hơn phần lớn thanh niên trí thức nữ, vì thế thím Diệp thích ở bên ngoài không dấu vết khen ngợi con gái, liên tục nhiều lần nói chuyện đều là Tiểu Muội thông minh, hiếu thảo, nghe lời bà ấy vân vân. Xưa nay chưa từng nghe thím Diệp khen Tiểu Muội cần cù chịu khó, có lẽ bản thân thím Diệp cũng chột dạ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 114: Chương 114



Diệp Tiểu Muội thích ngủ nướng mà lại thức vào trời sáng lạnh lẽo như thế, trời chưa sáng đã bò dậy xem g.i.ế.c heo, Tống Thanh Huy có hơi muốn biết, cô gái này vì ăn đến tột cùng còn có thể làm đến mức nào.

Tống Thanh Huy bỗng chốc suy nghĩ đến nhập thần, Diệp Thư Hoa không chịu cô đơn không thể làm gì khác hơn là không có lời nói thì tìm lời nói, cô không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: "Anh Tống tới lúc nào vậy? Em cũng không phát hiện ra, vừa quay đầu nhìn thấy anh đứng ở phía sau, suýt chút nữa cho rằng hoa mắt, ha ha."

Diệp Tiểu Muội nói qua nói lại tự mình vui vẻ trước, bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến một từ, chẳng tốn công sức mà lấy được.

Quả thực là một đường quanh co nhân duyên ngàn dặm.

Tống Thanh Huy mím môi, không chút biến sắc hỏi: "Bất ngờ như thế?"

Diệp Thư Hoa vô cùng phối hợp: "Đúng là thật kinh hỉ thật bất ngờ."

Nói mà cô không khỏi muốn vỗ tay cho anh Tống.

Tống Thanh Huy kéo khóe miệng, thầm nghĩ vẻ mặt Diệp Tiểu Muội xốc nổi như thế, e rằng mỗi một chữ cô nói cũng không thể tin tưởng, dù sao anh không muốn bị cô xem là đồ ngốc.

Có điều màn diễn lần này của Diệp Thư Hoa cũng không phải không dùng được, chí ít cô vẫn là thái độ trước sau như một không có tim không có phổi. Những suy nghĩ ngổn ngang mấy ngày nay của Tống Thanh Huy trong lúc nhất thời tất cả đều tan thành mây khói, anh có thể lấy thái độ bình thường đối với Diệp Tiểu Muội, hai người cũng không muốn tụ lại quá gần bị m.á.u tươi dính mặt, bèn đứng phía ngoài đoàn người trò chuyện rôm rả.

Giết heo thật sự là một quá trình rườm rà, rút m.á.u heo xong còn phải nhổ lông, sau đó m.ổ b.ụ.n.g lấy nội tạng, c.h.ặ.t đ.ầ.u heo và giò heo, còn dư lại thịt lại mang lên thớt chờ cán bộ đại đội lại đây chia thịt heo.

Có điều chú Năm là đồ tể có kinh nghiệm phong phú, dẫn dắt mấy đứa con làm việc đâu vào đấy, mổ đến con heo thứ hai trời mới sáng, chú kế toán Chí Căn mang theo sổ nhỏ của ông ấy tới nơi trước giúp một tay, có đội viên nhanh trí đã về nhà cầm thau lại đây xếp hàng.

Diệp Thư Hoa đang câu được câu không nói chuyện với anh Tống, được một nửa thì không lên tiếng nữa, mà nóng lòng muốn thử nhìn về phía trước, cô c*̃ng rất muốn xếp hàng ở đội nhận thịt heo.

Tống Thanh Huy vừa nhìn ánh mắt của cô đã hiểu rõ trong lòng, thậm chí không ngạc nhiên chút nào, nhưng không nhịn được uyển chuyển nhắc nhở: "Chắc lát nữa chú Diệp mới đến, chi bằng đi trễ một chút?"

Thịt heo không thể so với lương thực, béo gầy không giống giá trị không giống, trong đội cũng chỉ có thể nghiêm ngặt dựa theo lượng cân để chia, rất khó công bằng tuyệt đối. Ở mặt này Tống Thanh Huy và đồng bạn thanh niên trí thức của anh có kinh nghiệm.

Bọn họ vì để tránh cho xung đột với đội viên, đều đợi đến cuối cùng mới tới nhận thịt heo, thường lúc đến phiên bọn họ, chỉ còn dư lại thịt nạc, thịt nạc đương nhiên không bằng thịt mỡ, nếu không cũng sẽ không bị chọn còn thừa. Cũng may đội trưởng Diệp làm việc công chính, trên làm dưới theo, chú Chí Căn cũng coi như công bằng, sẽ lấy chút lòng heo thừa làm bồi thường.

Dù là như vậy, cũng không bằng thịt mỡ khiến người ta vui mừng.

DTV

Bây giờ Tống Thanh Huy lấy kinh nghiệm người từng trải nhắc nhở Diệp Tiểu Muội, tránh cho sau này các bà cô đó thấy cô trẻ tuổi dễ d.a.o động, lừa cô lấy thịt nạc. Diệp Thư Hoa lại không hiểu dụng ý thực sự của anh, đương nhiên con mắt c*̃ng sáng lên, trong triều có người dễ làm chuyện, chờ người cha đội trưởng đứng ở đây, khi cô đi xếp hàng, người cân thịt còn không run lẩy bẩy cân nhiều một chút cho cô sao.

Diệp Tiểu Muội nghĩ đi cửa sau chiếm được hời nên ngoan ngoãn nghe anh Tống, an tâm đứng tại chỗ, tiếp tục trò chuyện với anh.

Mặt trời dần dần dâng lên, người xếp hàng phía trước nối liền không dứt, đội trưởng Diệp c*̃ng đốt điếu thuốc sáng từ xa đi tới, có thể thấy người cha đội trưởng cũng là người có thể diện.

Phía sau đội trưởng Diệp còn có Vương Thúy Phân và Lâm Hồng Mai, ngày lớn g.i.ế.c heo, chị dâu cả Diệp cũng ôm Tiểu Mập Mạp tới xem náo nhiệt, có lẽ Tống Tú Tú sợ trẻ con chạy lung tung ở trước mặt xông tới mình, nên không theo lại đây.

Từ rất xa Diệp Thư Hoa đã nhìn thấy đồng chí Vương Thúy Phân, vui sướng nhảy dựng lên chào hỏi: "Mẹ, con ở chỗ này."

Vương Thúy Phân đã nhìn thấy cô từ lâu, con gái cười tươi rói đứng ven đường, trước mặt còn có niên trí thức Tống đầy sức sống lại tuấn tú, trong lòng bỗng chốc hơi hồi hộp một chút.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 115: Chương 115



Ngược lại bà ấy không sợ con gái út bị Tống Thanh Huy lừa gạt, tuy rằng cô nhóc này dỗ người số một, thế nhưng dù sao cũng là con gái nông thôn, Vương Thúy Phân cũng không dám bảo đảm nhất định có thể gả cô vào trong huyện. Loại người thành phố tới từ thủ đô như Tiểu Tống lại càng không dám nghĩ đến, mà đề phòng cô nhóc này thấy Tiểu Tống ra tay hào phóng lại như thấy thịt xương, lại giống như trước đòi đồ tốt, bởi vậy mới vừa tới gần gục mặt hỏi.

"Đứng ở chỗ này làm gì, không biết xếp hàng giúp bọn mẹ sớm một chút?"

Diệp Thư Hoa bị hỏi mà bối rối, theo bản năng nhìn Tống Thanh Huy: "Đúng vậy, sao con không nghĩ tới có thể xếp hàng trước."

Tống Thanh Huy bị cô nhìn không khỏi có chút chột dạ, sờ mũi, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra phụ họa: "Tôi c*̃ng không nghĩ tới, vẫn là thím Diệp nghĩ sâu xa."

"Là Tiểu Muội không nhạy bén, sao có thể trách cháu chứ." Vương Thúy Phân nở nụ cười hòa ái với Tống Thanh Huy, quay đầu lại lườm Diệp Thư Hoa, giây lát thành mặt mẹ kế, chỉ tiếc mài sắt không thành thép hỏi.

"Vậy con tới đây lâu đã làm được gì?"

Diệp Thư Hoa thành thật trả lời: "Xem trò vui, nói chuyện phiếm."

"Nói chuyện gì?"

"Chỉ là cảm ơn anh Tống lần trước tặng kẹo sữa cho con, ăn rất ngon."

Thuận tiện quan tâm trong túi đồ lần trước gia đình anh Tống đưa tới có gì, với lần sau đưa quà tết đến lúc nào. Có điều cũng không thể nói lời này cho mẹ biết, Diệp Thư Hoa thỉnh thoảng vẫn có chút ý thức nguy cơ.

Vương Thúy Phân nghi ngờ hỏi: "Còn gì nữa không?"

Diệp Thư Hoa lắc đầu, ngoan ngoãn mỉm cười.

Mặc dù con gái út không hiểu chuyện, có lúc thông minh quá mức, có lúc lại ngốc nghếch, nhưng ở trong lòng đồng chí Vương Thúy Phân, cô nhóc này nghe lời bà ấy nhất, chưa bao giờ nói dối lừa bà ấy, có thể nói là toàn tâm toàn ý tín nhiệm bà ấy. Trong năm đứa con thì đứa nhỏ nhất thân với bà ấy nhất, mỗi khi Vương Thúy Phân tới đều cảm thấy hết sức tự hào.

Vì thế thấy Diệp Thư Hoa phủ nhận, Vương Thúy Phân cũng dễ dàng tin, bà ấy vốn cũng chỉ lo lắng cô nhóc này lừa gạt đồ của Tiểu Tống, hiện tại không thấy bọn họ nói gì, vậy nếu không có, bà ấy đương nhiên yên tâm, giơ tay vỗ đầu con gái út.

Cửa ải này coi như nhẹ nhàng bỏ qua.

Tống Thanh Huy thu hết quá trình Diệp Tiểu Muội chỉ nói một nửa, lừa dối qua ải trước mặt thím Diệp khôn khéo vào mắt, cúi đầu che đậy ý cười nơi đáy mắt. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, lại mở ra một cái nhìn mới, Tống Thanh Huy c*̃ng không đứng ở chỗ này, cười hỏi thăm một chút: "Thím Diệp, bạn cháu ở phía trước, cháu đi trước đây."

DTV

Vẻ mặt Vương Thúy Phân tươi cười gật đầu, ở trước mặt Tiểu Muội, dù sao cũng không thể nói lời mời ra khỏi miệng, sợ cô lại làm nổi lên ý tưởng gì.

Ngược lại cha đứa nhỏ ở đây, luôn có cơ hội nói với Tiểu Tống.

Tống Thanh Huy đi rồi, Vương Thúy Phân c*̃ng chuẩn bị lôi Diệp Thư Hoa đi, hơn nữa chỉ cần một câu nói: "Mẹ qua đó xếp hàng lấy thịt, con tới không?"

"Tới!" Rốt cục đợi được cảnh vui, Diệp Thư Hoa quả thực nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn ném anh Tống còn chưa đi xa ra sau đầu, kéo cánh tay mẹ cô hứng thú bừng bừng đi vào trong đám người, đi mấy bước lại phát hiện cái thau "có càn khôn khác" trong tay mẹ cô, lập tức càng kích động.

"Mẹ, sao mẹ lấy hai cái thau, phân nhiều thịt như vậy sao?"

"Nghĩ hay lắm." Vương Thúy Phân liếc cô, cười nói: "Một cái thau khác chỉ dùng để đựng tiết heo."

"Tiết heo?" Diệp Thư Hoa hẹn bạn ăn lẩu, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi tiết heo tiết vịt, vì thế nghe mẹ cô nói như vậy ngược lại cũng không tính quá thất vọng, mà l.i.ế.m môi.

"Tiết heo không thể giữ lại ăn tết nhỉ?"

"Đúng vậy, tiết heo không giữ được mấy ngày, không ăn cũng hỏng." Vương Thúy Phân ngẫm lại còn có chút đau lòng.

Diệp Thư Hoa thì hoàn toàn trở nên hưng phấn, trong đầu điên cuồng nghĩ đủ loại món nấu bằng heo, không có điều kiện ăn lẩu, vẫn có thể ăn Mao Huyết Vượng, à không, nhà bọn họ không có xách bò, vậy thì làm tiết, thơm cay ngon miệng, vẫn ngon lành khiến người ta nuốt nước miếng.

Khi Diệp Thư Hoa đang tưởng tượng, nhà bọn họ cũng đã lấy xong thịt và tiết heo, tiết heo và thịt heo đều rất có sức nặng, không ai dám giao cho Diệp Thư Hoa bưng. Vương Thúy Phân bèn bảo Lâm Hồng Mai giao Tiểu Mập Mạp cho Diệp Thư Hoa, mẹ chồng nàng dâu bọn họ phụ trách vận chuyển đồ về nhà.

Tiểu Mập Mạp vừa thấy lồ|\|g n.g.ự.c cô út đã trở cực kỳ dính người, mặt Tiểu Mập Mạp chủ động kề sát gò má Diệp Thư Hoa vừa cọ vừa tỏ ra dễ thương.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 116: Chương 116



Mùa đông khô ráo gió lớn, nông thôn c*̃ng không dùng nổi phấn em bé xa xỉ, phần lớn trẻ con đều đông lạnh thành từng mảng đỏ nhăn nhúm, Diệp Đại Bảo thì không có phiền não này. Bởi vì cậu bé chăm chỉ không ngừng ôm đùi cô út, thỉnh thoảng cũng có thể được cô út thương tiếc, thoa một ít kem dưỡng da cho cậu bé, khuôn mặt nhỏ bé vẫn duy trì bóng loáng trắng mịn, sờ lên còn rất mềm mại, vì thế Diệp Thư Hoa c*̃ng khá phối hợp cọ lẫn nhau, hai cô cháu hiểu ngầm kề sát mặt nhau.

Chào hỏi nhau xong, Diệp Thư Hoa mới ôm lấy Tiểu Mập Mạp, đuổi theo mẹ cô về nhà.

Trên đường các cô về nhà, còn có rất nhiều đội viên ôm thau mới ra, nối liền không dứt.

Diệp Thư Hoa đột nhiên linh quang lóe lên, hỏi: "Mẹ, những con heo này phải g.i.ế.c tới khi nào?"

"Nửa buổi sáng là xong."

Diệp Thư Hoa trợn mắt ngoác mồm: "Vậy vì sao con phải đi sớm về khuya, ăn sáng xong trở lại xem náo nhiệt không phải cũng giống sao?"

Vương Thúy Phân hoàn toàn vui vẻ: "Ai biết con vì cái gì."

Diệp Thư Hoa nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua anh hai muốn nói lại thôi, cũng rất khó chịu. Sau người cha đội trưởng và anh ba Diệp, anh cả Diệp và anh hai Diệp thế mà cũng gia nhập đội quân đào hố em gái.

*

Cuộc sống không dễ, Tiểu Muội thở dài.

Dù cho Diệp Thư Hoa ý thức được cô có thể bị các anh trai mày rậm mắt to hãm hại, cũng không thể làm gì, dù sao toàn bộ nhà họ Diệp, cô cũng chỉ có thể làm đại ca với Diệp Đại Bảo. Ở trong mắt anh cả Diệp bọn họ cô chính là một đứa em trai, ngoại trừ tự nhận xui xẻo, ngoại trừ tự nhận xui xẻo còn có thể làm gì.

Chủ yếu là Diệp Thư Hoa bị hố cũng đã quen rồi, vì thế nhìn rất thoáng, trên căn bản về đến nhà, cô đã buông bỏ việc này, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc truyền đến từ phòng bếp, quuyết đoán đặt Tiểu Mập Mạp vào trong nôi, còn không quên quay đầu hỏi đồng chí Vương Thúy Phân.

"Mẹ, mọi người ăn sáng chưa?"

Vương Thúy Phân không ngẩng đầu: "Bọn mẹ đã ăn lâu rồi."

"Vậy con cũng đi ăn!" Diệp Thư Hoa nhanh nhẹn nhảy vào nhà bếp.

Từ khi Vương Thúy Phân ăn cơm xong, đến tới nơi g.i.ế.c heo xếp hàng nhận xong thịt trở về, ít nhất c*̃ng trôi qua hơn nửa tiếng, thế nhưng khoai lang trong nồi vẫn còn bốc hơi nóng, bởi vì Tống Tú Tú đang ngồi ở lò sưởi vừa sưởi ấm, vừa thỉnh thoảng cho thêm chút củi, ngừa bếp nấu tắt.

DTV

Mùa đông còn có khoai lang luộc nóng hổi ăn, đó là việc rất khiến người ta vui mừng, Diệp Thư Hoa cầm bát cười hì hì đến gần: "Chị dâu hai không đến xem g.i.ế.c heo, hóa ra là ở đây canh lửa, quá tốt rồi!"

Giết heo chia thịt là tháng ngày tốt đẹp, hầu như toàn bộ nam nữ già trẻ trong đội đều đến xem náo nhiệt, Tống Tú Tú đương nhiên cũng muốn đi, nhưng đám nhóc con như con khỉ bùn con chơi đùa rượt đuổi ở đó, Tống Tú Tú còn sợ thân thể cô ta bất tiện, bị đám nít ranh đập đầu đụng vào nên dứt khoát ở nhà.

Vương Thúy Phân c*̃ng không dặn dò cô ta làm việc, do Tống Tú Tú tự giác ở lại nơi này canh lửa, hi vọng chồng bận rộn sáng sớm trở về có thể ăn một miếng cơm nóng, rõ ràng cô ta rất tốt với anh ấy.

Không nghĩ tới chồng còn chưa cảm nhận tấm lòng khổ cực của cô ta, ngược lại hời cho cô em chồng tham ăn trước. Diệp Thư Hoa nụ cười càng xán lạn, Tống Tú Tú lại càng ngày càng phiền muộn, có điều cô ta cũng không phải Lâm Hồng Mai miệng độc tâm đắng. Tống Tú Tú vẫn hi vọng cố gắng làm mọi chuyện tốt đẹp, vì thế mím môi, xem như là chấp nhận cô ta đang vì dân phục vụ, cũng ôn hòa tỉ mỉ nhắc nhở: "Lúc Tiểu Muội múc cẩn thận nóng."

"Ừ, em sẽ chú ý." Diệp Thư Hoa thậm chí còn có thể xào rau, múc bát khoai lang nóng chẳng qua là chuyện nhỏ, cô nhanh chóng xếp tràn đầy một bát khoai lang cho mình. Tống Tú Tú thấy thế nhíu mày, rốt cuộc không nói gì, mà nhìn mấy lần ngoài cửa trước, nhỏ giọng hỏi.

"Tiểu Muội, bọn anh cả còn chưa định trở về dùng cơm sao?"

"Không biết, em nhận thịt trở về với mẹ." Diệp Thư Hoa thành thục đậy nắp lên, bưng bát đi ngoài.

"Chị dâu hai, em đi ra ngoài ăn cơm nha."

Không có chút hồi hộp nào, dáng vẻ Diệp Thư Hoa chỉ quan tâm cơm của mình không có tim không có phổi, khiến Tống Tú Tú lại ghi nhớ một việc này ở trong lòng. Có điều Tống Tú Tú không giống Lâm Hồng Mai bắt được nhược điểm phát tác tại trận, cô ta đều kiêng kỵ rất nhiều, dù cho ghi lại trăm món nợ, đối với Diệp Thư Hoa mà nói c*̃ng không hề ảnh hưởng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 117: Chương 117



Cô bưng bát cũng không quay đầu lại đi vào sân, cố ý ngồi ở đối diện Diệp Đại Bảo bắt đầu ăn. Diệp Đại Bảo hơn bảy, tám tháng, bởi vì thức ăn của nhà họ Diệp ngon, Lâm Hồng Mai đủ sữa, thời gian Diệp Đại Bảo ăn dặm cũng muộn hơn những đứa trẻ khác trong đội. Có điều c*̃ng bắt đầu từ tháng trước đã ăn canh trứng gà, ban đầu cách mấy ngày cho ăn một chút, đến bây giờ trên căn bản hai ngày thì ăn một quả trứng gà.

Đương nhiên Diệp Đại Bảo không ăn mạnh bằng Diệp Thư Hoa, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng đổi phiên một quả trứng gà mỗi ngày. Bây giờ Diệp Đại Bảo có thể ăn dặm, phần này của Lâm Hồng Mai thuận lợi cho Tiểu Mập Mạp ăn, nguyên chất tự nhiên không c.h.ế.t phụ gia, cũng không có kiếm lời chênh giá ở giữa.

Diệp Đại Bảo từ ba, bốn tháng này, trên căn bản chính là Diệp Thư Hoa chăm sóc, người thế nào nuôi ra đứa nhỏ thế ấy, Tiểu Mập Mạp cũng bị cô út không đáng tin trông, còn nhỏ tuổi đã có tố chất của một tên tham ăn. Từ khi ăn thức ăn dặm, cậu bé phát hiện đồ ăn của người lớn ngon hơn của cậu bé, từ đây có hứng thú to lớn đối với tất cả đồ ăn, chỉ cần có người bưng bát đi qua trước mặt cậu bé, Tiểu Mập Mạp sẽ khua tay múa chân ở trong nôi, hận không thể bò vào trong bát đối phương.

Mà cái bát hấp dẫn Tiểu Mập Mạp nhất vĩnh viễn là bát trong tay Diệp Thư Hoa.

DTV

Lúc này, Diệp Thư Hoa cố ý ngồi ở trước mặt Tiểu Mập Mạp thưởng thức bữa sáng, Tiểu Mập Mạp trong nôi bị cô làm thèm ăn vươn mình leo lên, nước miếng giàn giụa, Diệp Thư Hoa lại ăn càng ngon. Cũng có thể là bởi vì cô quả thực đói bụng.

Tuy rằng bình thường Diệp Thư Hoa cũng đều ăn bữa sáng giờ này, nhưng ngày hôm nay lượng vận động lớn, tiêu hao nhanh cũng là bình thường.

Nói đến đây, ký túc xá thanh niên trí thức có lý có chứng cứ phân tích độ khả thi Diệp Tiểu Muội mỗi ngày ngủ nướng, may là Diệp Thư Hoa không nghe thấy, nếu không cô oan ức c.h.ế.t rồi. Mỗi ngày ngủ thẳng tới bảy, tám giờ phải rời giường, cái này gọi là cuộc sống thần tiên gì?

Thực ra muốn có điều kiện ngủ nướng cũng không phải không có, động tác Diệp Thư Hoa lại nhanh nhẹn chút, hoàn toàn có thể rời giường sau chín giờ. Nhưng đến lúc ấy bữa sáng cũng lạnh rồi, chờ cô lại tốn hai ba mươi phút hâm nóng bữa sáng, bữa trưa lại không kịp. Vốn là nồi khoai lang luộc ngày qua ngày, Diệp Thư Hoa cũng sắp ăn ói rồi, thừa dịp ăn nóng dù sao cũng ngon hơn một chút.

Phụ nữ mà, đều nên đối tốt với mình một chút.

Vì ăn bữa sáng nóng hổi, mỗi ngày Diệp Thư Hoa kiên trì ngủ sớm dậy sớm.

Diệp Đại Bảo trong nôi trải qua thiên tân vạn khổ, ngược lại thành công ló đầu nhỏ ra, vừa "a a a" lớn tiếng nói bằng ngôn ngữ của chính cậu bé, vừa quơ bàn tay nhỏ nỗ lực túm bát Diệp Thư Hoa qua. Đương nhiên mỗi lần cậu bé rút ngắn khoảng cách một tấc, Diệp Thư Hoa lại đúng lúc lùi về sau một tấc.

Gần trong gang tấc, nhưng mãi mãi cũng không bắt được cô út đáng ghét, Tiểu Mập Mạp gấp đến mức oa oa kêu to, dĩ nhiên cũng không có khóc thét, mà nỗ lực chăm chỉ không ngừng.

Lâm Hồng Mai ở trong sân làm trợ thủ xử lý thịt cho Vương Thúy Phân, nhìn thấy Diệp Thư Hoa hành hạ con trai của chị ta, ngược lại cũng không tức giận. Đại Bảo bị chị ta cho ăn đến bụ bẫm, nếu không phải cô út kiên trì rèn luyện đứa nhỏ, Đại Bảo cũng không thể biến thành một Tiểu Mập Mạp linh hoạt. Đúng, chị cả Diệp là "chuyên gia nhìn thấu thủ đoạn" đã bị mê hoặc ở phương diện này, không có thông qua cảnh tượng nhìn thấy bản chất tà ác của Diệp Tiểu Muội, còn tưởng rằng cô út thật lòng thật dạ tốt cho Tiểu Mập Mạp nhà chị ta.

Vì thế không hề lo lắng, mỗi khi vào lúc này Lâm Hồng Mai luôn yên tĩnh như gà, coi như xem cô cháu thân mật trong lòng ê ẩm cũng yên lặng nhẫn nhịn, kiên quyết không làm chuyện gì vào lúc này.

Diệp Thư Hoa rốt cục ăn no, hứng thú bừng bừng về nhà bếp cầm bát để xuống, muốn trở lại nơi g.i.ế.c heo tiếp tục quan sát. Mới vừa đi tới cửa sân, lại bị Vương Thúy Phân gọi lại: "Tiểu Muội, bọn mẹ muốn làm thịt khô đút lạp xưởng, con cũng tới hỗ trợ đi."

Diệp Thư Hoa không hề chuẩn bị gì rất ngây thơ đặt câu hỏi: "Mẹ, không phải chị dâu cả đang giúp đỡ sao, còn cần nhiều người như vậy?"

Chị dâu cả Diệp nằm không cũng dính đạn lườm cô, chị ta mới vừa thấy cô út đối tốt với Đại Bảo mà tăng một hai điểm thiện cảm, lại bị một câu nói của Diệp Tiểu Muội hủy sạch sành sanh. Có điều chị ta còn chưa kịp lên tiếng, mẹ chồng đã không thể nghi ngờ lên tiếng.

"Chị dâu con là chị dâu con, con là con, còn không qua đây hỗ trợ."

Nghe giọng điệu như thế, Diệp Thư Hoa cũng chấp nhận số phận đi qua, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống, dựa theo chỉ thị của mẹ, cắt thành từng khúc thịt lợn dùng dây thừng xâu lên.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 118: Chương 118



Vương Thúy Phân sớm biết tính tình của con gái út, đương nhiên không thật sự tức giận, thấy cô nghe lời làm việc, sắc mặt cố ý căng lên cũng hoà hoãn lại, thay đổi giọng điệu, có chút tận tình khuyên nhủ giáo dục.

"Trong đội hàng năm chỉ g.i.ế.c heo một lần, nhiều thịt như vậy luôn không thể ăn hết trong hai ba ngày, thoải mái ăn mấy ngày, lần sau ăn thịt phải đợi thêm một năm nữa, rất không có lời."

DTV

Diệp Thư Hoa rất ngọt ngào hỏi: "Ăn xong rồi không thể tới hợp tác xã mua bán mua sao? Vậy cũng không cần chờ cả năm."

Vương Thúy Phân dừng một chút, tâm trạng thở dài, lúc con gái út nên ngốc lại không ngốc, cô còn biết hợp tác xã mua bán cái gì cũng có. Có điều điều này cũng không làm khó được vợ đội trưởng, thay đổi phương hướng tiếp tục d.a.o động nói.

"Mua thịt heo không cần tiền sao? Tiền là chuyện nhỏ, phiếu thịt làm sao có? Nông thôn chúng ta lại không giống trong thành phố, người thành phố bọn họ còn phát phiếu thịt phiếu đường công nghiệp, chúng ta có cái gì?"

"Thật vất vả tích góp ít phiếu thịt, thịt heo lại không dễ mua. Mỗi tháng chút thịt lợn ấy cũng cho người thành phố trước, đến phiên hợp tác xã mua bán trong trấn còn mấy cân thịt? Người ở trên trấn còn chưa đủ cướp, đâu còn đến phiên chúng ta?"

Những việc này Diệp Thư Hoa vẫn được nghe lần đầu, sợ đến mức trợn cả mắt lên, khó có thể tin hỏi: "Nói như vậy có tiền cũng không xài được hả?"

Mặc dù Vương Thúy Phân nói khoa trương một chút, nhưng cơ bản cũng là sự thực, bởi vậy biểu hiện thản nhiên: "Thịt thuộc về hàng hóa cung không đủ cầu, đương nhiên không dễ mua, anh ba của con nói ngay cả trong thành phố cướp thịt heo cũng giống như đi đánh nhau…"

Vẻ mặt Diệp Thư Hoa nặng nề thở dài, cô vẫn cho là thiếu quần áo thiếu lương thực là bởi vì chúng ta nghèo, bây giờ mới biết kỳ thực có tiền c*̃ng không có chỗ tiêu, quá thảm. Diệp Thư Hoa quả thực sụp đổ tam quan.

Vương Thúy Phân nhìn sắc mặt của cô thì biết nghe lọt rồi, hài lòng cười cười, đi vào đề tài chính: "Vì thế con phải cố gắng học muối thịt khô làm lạp xưởng, như vậy muối lên ăn ít chút, ít nhất có thể ăn một năm, bỏ vào ít thịt khô xào món gì cũng ngon."

Diệp Thư Hoa mang dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc, nhưng vẫn không dễ d.a.o động, cũng không ngẩng đầu lên phản bác: "Khoác lác, năm ngoái mọi người muối thịt khô sao không ăn được tới bây giờ?"

Nói cái gì ăn một năm, dưới cái nhìn của cô không vượt qua nửa năm, bởi vì khi cô xuyên tới, bọn họ đã ăn sạch hết thịt khô.

Nghĩ như vậy, Diệp Thư Hoa còn có chút oán niệm.

Vương Thúy Phân không nhịn được cười nói: "Đó là bởi vì anh con chị con liên tục đãi tiệc, nhà chúng ta không đủ thịt, tìm bác cả con mượn không ít, năm ngoái trả hết nợ cho bác cả con, còn lại đều chiêu đãi vào năm mới ăn hết rồi."

Diệp Thư Hoa có chút ấn tượng với việc này, gần hai năm nhà họ Diệp hình như liên tục đãi tiệc, hơn nữa khách còn cực kỳ nhiều, đây chính là khắc hoạ đích thực của câu "kết hôn vét sạch cả gia tài".

Diệp Thư Hoa bỗng chốc rất hồi hộp xác nhận nói: "Vậy năm nay số thịt này đều giữ lại tự mình ăn?"

Vương Thúy Phân gật đầu, Diệp Thư Hoa c*̃ng không yên lòng mà cảnh giác hỏi: "Anh ba sẽ không kết hôn sớm như vậy chứ?"

"Anh ba của con còn chẳng có người yêu, nó kết hôn với ai?" Vương Thúy Phân không nghĩ tới Tiểu Muội cũng có thể "nhạy" đến mức độ này, dở khóc dở cười liếc cô, đột nhiên trêu ghẹo nói.

"Anh ba của con nói rồi, nó muốn gả con đi trước mới tìm người yêu."

Vương Thúy Phân vốn tưởng rằng Tiểu Muội nghe xong lời này sẽ xấu hổ, không nghĩ tới cô nhóc này vì ăn thêm hai bữa thịt, vậy mà không chút nào e lệ gật đầu: "Vậy thì tốt."

Tuy rằng vào một số thời điểm, Diệp Tiểu Muội mặt dày làm người ta một lời khó nói hết, nhưng nể tình cô ngoan ngoãn theo mình học muối thịt, Vương Thúy Phân c*̃ng quyết định nhắm một mắt mở một mắt, dứt khoát nhẹ nhàng bỏ qua.

Xâu thịt xong, lúc chính thức bắt đầu ướp muối, chị dâu hai Diệp c*̃ng ưỡn cái bụng tới đây hỗ trợ.

Bởi vì số lượng rất nhiều, bốn người phụ nữ bận rộn ở trong sân hơn nửa buổi sáng mới coi như xử lý xong thịt khô, mỗi bên mỗi góc đều thoa đều gia vị, sau đó treo từng cái từng cái ở trong sân.

Ngửi thấy mùi thơm của gia vị, nhìn lại từng miếng thịt khô phơi lên cao, Diệp Thư Hoa rốt cục cảm nhận được niềm vui sướng của các bác nông dân khi được mùa.

Bần nông và trung nông rốt cục vươn mình làm chủ, trong một đêm sở hữu nhiều thịt như vậy, Diệp Thư Hoa kích động giữ lại giọt nước mắt không hăng hái.

Nhưng mà cô chưa kịp cảm động xong, mẹ cô vỗ tay một cái, dặn dò: "Nhanh đi nấu cơm đi, tranh thủ nhét thịt vào lạp xưởng chặt ra trộn gia vị, vừa vặn muối thêm hai tiếng, chúng ta ăn cơm rồi về nhét lạp xưởng."

Diệp Thư Hoa thở dài thật sâu, các bác nông dân được mùa thật không dễ dàng.

Rốt cuộc vẫn đuổi theo đội ngũ của mẹ cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 119: Chương 119



Nhà họ Diệp có "giàu có quyền lực" cũng chỉ có một con d.a.o thái, vì tiết kiệm thời gian, Vương Thúy Phân tự mình làm việc nhận lấy trọng trách chặt thịt, vừa bảo chị dâu cả Diệp dạy Diệp Thư Hoa chuẩn bị đồ gia vị.

Các loại gia vị đã chuẩn bị xong, chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp lại không ngừng không nghỉ chuẩn bị bữa trưa, Diệp Thư Hoa đã chờ giây phút này từ lâu nhảy dựng lên: "Mẹ, con cũng đi giúp các chị dâu!"

Còn chưa bước ra đã bị Vương Thúy Phân kéo ống quần: "Con quay lại cho mẹ."

DTV

"Mẹ?" Diệp Thư Hoa lơ ngơ, cô tích cực làm việc như vậy thế mà cũng không được phép sao?

"Chị dâu con không cần con hỗ trợ, sang đây xem mẹ chặt thịt thế nào, sau đó còn phải dạy con muối thịt."

Diệp Thư Hoa thoát thân thất bại không nhịn được bật thốt lên: "Nhưng giò heo thì làm sao bây giờ?"

Lúc Diệp Thư Hoa ăn sáng xong không bao lâu, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng quay về, còn giơ giò heo mà cô chờ mong đã lâu. Diệp Tiểu Muội đối với ăn có thể nói là bác ái, chu đáo cực kì, giữa trưa bị thịt khô hấp dẫn, đồng thời còn không quên phân ra mấy phần tinh lực nhớ lại mùi vị giò heo nướng quay. Một lòng nhưng nhớ hai việc kết quả chính là nước miếng chảy càng nhiều hơn.

Cuối cùng nhịn đến bữa trưa, Diệp Tiểu Muội đã không thể chờ nữa! Không nghĩ tới đồng chí Vương Thúy Phân lại vô tình vô nghĩa từ chối thỉnh cầu của cô: "Giò heo để đó cũng sẽ không chạy, chờ buổi trưa nhét lạp xưởng xong con muốn chơi thế nào đều được."

Lúc Tiểu Tống đến ăn cơm tối, vừa vặn nhờ cậu ấy nếm thử trước.

Diệp Thư Hoa không biết dự định của mẹ, còn nỗ lực tỏ ra dễ thương làm nũng: "Người ta muốn ăn vào buổi trưa."

Vợ đội trưởng hoàn toàn không dính chiêu này, thái độ vô cùng kiên định, Diệp Thư Hoa không thể làm gì khác hơn là lùi lại cầu việc khác: "Vậy con có thể làm tiết heo trước không?"

"Tiết heo c*̃ng giữ lại buổi tối ăn."

Được rồi, cô quả nhiên là một đứa em trai. Diệp Thư Hoa chấp nhận số phận, ngoan ngoãn ngồi xổm ở trước mặt mẹ, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn học tập.

Vương Thúy Phân có được kết quả bà ấy muốn, cũng không để ý chi tiết nhỏ khác, nói với cô đủ thứ công việc chú ý khi nhồi lạp xưởng.

Nỗi phiền muộn của Diệp Thư Hoa cứ kéo dài đến trước khi ăn cơm.

Người cha đội trưởng và anh cả anh hai lại giống như hệ thống ra đa, vừa đúng giờ cơm bước vào cửa sân. Vương Thúy Phân còn đang trộn thịt heo được chặt, để đồ gia vị phân bố đều một chút, nhìn thấy đội trưởng Diệp trở về, ngay lập tức ngẩng đầu, không đầu không đuôi hỏi: "Nói rồi?"

Đội trưởng Diệp càng ngắn gọn, nói cũng không nói, trực tiếp gật đầu coi như trả lời, Vương Thúy Phân lập tức tươi cười gật đầu: "Đi ăn cơm đi."

Diệp Thư Hoa chú ý tới sự khó hiểu giữa cha mẹ, nhưng bởi vì đang chiến tranh lạnh một phía với đồng chí Vương Thúy Phân, cô lại không thể xấu hổ hỏi, tiếp tục duy trì vẻ mặt ngạo kiều "con không muốn quan tâm mẹ", thế nên bỏ lỡ cơ hội hỏi thăm tin tức.

Mà cái được không đủ bù cái mất nhiều hơn, Diệp Thư Hoa tuyên chiến một hồi lâu, phát hiện mẹ cô dặn dò cô làm việc vẫn không nương tay chút nào, vậy cô toan tính cái gì nữa? Sau đó cô lại yên lặng, bắt tay giảng hòa một phía với mẹ cô.

Ăn một bữa cơm canh đạm bạc xong, ngay sau đó Diệp Thư Hoa lại phải làm c* li.

Nhồi lạp xưởng có một phân đoạn cực kỳ k*ch th*ch, đó chính là rửa sấy ruột, Diệp Thư Hoa chưa bao giờ biết trên thế giới thậm chí có thứ tà ác như thế, khi mẹ cô lộn bên trong ruột non treo lên phơi khô rửa sạch, Diệp Thư Hoa bị hôi đến mức chạy trốn khắp nơi.

Tuy rằng Vương Thúy Phân và đám Lâm Hồng Mai đều làm việc rất có tay nghề, trong chốc lát đã rửa ruột sạch sẽ, thế nhưng mùi vị đó vẫn còn quanh quẩn trong sân hơn nửa buổi chiều. Lúc đó Diệp Thư Hoa đã xin thề, cô tuyệt đối không đụng lạp xưởng, thật là tà ác.

Thế nhưng khi lạp xưởng nhồi xong được treo lên, Diệp Thư Hoa đứng phía dưới thịt vẻ mặt hạnh phúc: Thật là thơm!

Ngày hôm nay anh cả Diệp và anh hai Diệp không có việc gì, buổi sáng bận bịu ở nơi g.i.ế.c heo, buổi chiều cứ chờ ở nhà không đi đâu, bởi vì bọn họ đã đồng ý với Diệp Tiểu Muội, lấy giò heo về ba anh em bọn họ tự mình nướng.

Hai người anh cũng mới hai mươi mấy tuổi, ngày thường nhìn trầm ổn thành thật, nhưng vẫn duy trì sự hiếu kỳ của người trẻ tuổi, trong lòng bọn họ cũng tràn ngập chờ mong đối với việc nướng giò heo này, lúc này mới không muốn đi đâu.

Đáng tiếc anh cả Diệp và anh hai Diệp ngơ ngác đợi, "Tổng Chỉ Huy" Diệp Tiểu Muội bận việc xong cũng đã đến hơn bốn giờ chiều, mặt trời chiều ngả về tây, chính là thời điểm tốt nướng giò heo. Diệp Thư Hoa lau mồ hôi không tồn tại, xoay người lớn tiếng tuyên bố với anh cả anh hai: "Nhóc con, bắt đầu làm việc đi!"
 
Back
Top Bottom