Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 90: Chương 90



Một giây bị Lý Kế Hồng cười nhạo kia, đúng lúc Diệp Thư Hoa bị một thím kéo tới giới thiệu nhà mẹ mình có một cậu em chồng của một chị bà con, cũng tốt nghiệp cấp ba giống anh ba Diệp, làm công ở hợp tác xã mua bán trấn bên cạnh. Còn chưa có đối tượng, tóm lại là một người đàn ông độc thân giàu có, Diệp Thư Hoa nhất định không thể bỏ qua ba la ba la.

Diệp Thư Hoa không có tiền đồ, nghe đến hợp tác xã mua bán đã không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Tất nhiên còn nhớ đến lời dặn của đồng chí Vương Thúy Phân, không có đồng ý gặp mặt gì đó của thím này, mà là cúi đầu tiếp tục giả bộ ngượng ngùng, không nghĩ đến vận may lại không tốt như vậy, bị đối thủ một mất một còn Lý Kế Hồng thấy rõ ràng.

Dĩ nhiên Lý Kế Hồng cũng không thể bỏ qua cơ hội như vậy.

DTV

Quan sát tình hình tỉ mỉ này cũng có Thường Quyên Quyên, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho nên cô ta lặng lẽ liếc nhìn Tống Thanh Huy ở phía sau, cười dịu dàng nói: "Kế Hồng, đừng nói như vậy, qua hết năm Tiểu Muội cũng đã mười tám rồi, bên này con gái của đại đội Song Cương lập gia đình tương đối sớm. Hiện tại người ta nghĩ đến những chuyện này cũng rất bình thường, nữ đồng chính nên vì mình cũng là chuyện không sai..."

Giọng của nữ thanh niên trí thức không lớn, đám bác gái náo nhiệt ở phía trước không nghe được, nhưng đám nam thanh niên trí thức cách rất gần với các cô, tai của Tống Thanh Huy cũng rất tốt. Trước khi nói chuyện Thường Quyên Quyên còn lặng lẽ nhìn anh, lúc đầu anh không để ý lắm, bây giờ lại thật sự có một loại cảm giác đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh tươi.

Suy nghĩ một chút, đúng là ở trong mắt Diệp Tiểu Muội nam đồng chí ở hợp tác xã mua bán tương đương với thịt hộp ăn hoài không hết, Diệp Tiểu Muội chắc chắn sẽ theo đuổi, cả ngày dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn vị nam đồng chí kia. Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy có một loại cảm giác nguy cơ không giữ được địa vị một cách khó hiểu.

Diệp Thư Hoa bị mấy bà bác gái trêu chọc đến c.h.ế.t đi sống lại, cúi đầu thấp đến mức cổ cũng có chút cứng, nhưng động tác ghi tên thúc giục đội viên in dấu tay lại không chậm trễ chút nào. Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đội ngũ trước mặt của Tống Thanh Huy đang từ từ rút ngắn lại.

Ra sức như vậy, tất nhiên không phải bởi vì Diệp Tiểu Muội rất thích công việc này, mà là bởi vì không làm xong không thể về ăn cơm. Cô đã đói bụng đến mức kêu ục ục từ lâu rồi, cảm giác mỗi phút đều muốn mạng chó của mình. Từ trước đến giờ Diệp Thư Hoa chưa từng nhớ nhung khoai lang của nhà bọn họ như vậ, à không, gọi là cháo khoai lang tương đối thích hợp.

Đại đội sản xuất Song Cương được xem là đại đội có điều kiện tốt nhất, biểu hiện cụ thể ở lúc bọn họ nông nhàn, nhà nhà lại vẫn có thể ăn uống một ngày ba bữa tiêu chuẩn, chuyện này làm cho những người nghèo trong đội sản xuất khác một ngày chỉ ăn hai bữa vô cùng hâm mộ, thật muốn kiếp sau làm người của đại đội Song Cương.

Đáng tiếc có người ở trong phúc cũng không biết phúc, mỗi ngày Diệp Tiểu Muội có thể "sống như thần tiên" ăn một ngày ba bữa, vẫn có chút oán hận. Cho là cái gọi là ba bữa cơm này đã bị giảm giá, đồng chí Vương Thúy Phân phân phó cô chuẩn bị cơm tối, nhưng thậm chí chút gạo cũng không nỡ bỏ, nhà gần mười miệng ăn, dự tính cơm tối lại chỉ có nửa bát gạo!

Không bột đố gột nên hồ, Diệp Thư Hoa chỉ có thể cho nhiều khoai lang tùy tiện nấu một chút, cũng may năm nay khoai lang trên đất phần trăm có sản lượng nhiều, mẹ cô không mất trí đến mức ngay cả khoai lang cũng quy định số lượng. Nhưng để cho Diệp Thư Hoa nói buổi tối nhà cô ăn cháo khoai lang đều cảm thấy có chút thiếu tự tin, rõ ràng chính là một nồi khoai lang luộc.

Ở trong mắt cô chủ họ Diệp, khoai lang luộc hoàn toàn không tính là bữa ăn chính, nhiều nhất là làm bữa ăn phụ thôi.

Nhưng đồng chí Vương Thúy Phân nói, không phải tết không phải ngày lễ không đãi khách, buổi tối lại không cần làm việc, phí lương thực làm gì, tùy tiện ăn no là được.

Dù sao tài chính quyền hành quyết định công việc trong nhà đều trong tay đồng chí Vương Thúy Phân, bà ấy vui là được rồi, Diệp Thư Hoa có thể làm cũng chỉ là bữa tối lúc bưng chén thường sẽ xúc động một chút. Mỗi ngày bữa sáng bữa tối đều là khoai lang không ăn hết, số của cô thật khổ, sau đó thì l.i.ế.m sạch sẽ bát. Trong lòng Diệp Tiểu Muội chê, nhưng thân thể vẫn rất thành thực.

Nhưng bây giờ cô đói bụng đến mắt nổ đom đóm, đừng nói là khoai lang luộc, ngay cả khoai lang sống cũng là trèo cao rồi. Từ trước đến nay thân thể và tâm hồn của cô chưa từng thống nhất như vậy, hận không thể lập tức bay về nhà ăn khoai lang luộc thơm ngát của mẹ cô luộc!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 91: Chương 91



Lúc này, thấy Thường Quyên Quyên xách cá đi đến bên cạnh, còn cười chào hỏi mình, Diệp Thư Hoa vô cùng vui mừng, viết chữ cũng rồng bay phượng múa.

Cô mặt mày hớn hở ghi tên của Thường Quyên Quyên, Diệp Thư Hoa lại chỉ vào cột ấn dấu tay, thúc giục nói: "Đồng chí Thường, ấn dấu tay xuống chỗ này, cô có thể về rồi." Thường Quyên Quyên nhìn theo ngón tay của cô, cũng nghiêm túc cúi người ấn dấu tay, khích lệ nói: "Quả nhiên chữ viết của Tiểu Muội rất đẹp, chú Chí Căn tìm cô làm ghi chép đúng là thích hợp."

Diệp Tiểu Muội cũng không thèm để ý những cái hư danh này, nhưng bây giờ thấy Thường Quyên Quyên cầm đầu đám thanh niên trí thức, ở trong mắt cô lại vô cùng đáng yêu, hơn nữa động tác của Thường Quyên Quyên cũng nhanh nhẹn, không làm trễ thời gian của cô một chút nào. Hảo cảm của Diệp Thư Hoa đối với cô ta tăng cao hơn, vì vậy lần đầu tiên vui vẻ thổi phồng lại cô ta hai câu: "Quá khen, đồng chí Thường học thức uyên bác, khẳng định chữ viết cũng không kém."

Trong lòng Thường Quyên Quyên còn đang suy nghĩ đến chuyện thím trong đội muốn giới thiệu đối tượng cho Diệp Tiểu Muội, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức chữ của Diệp Tiểu Muội. Ngay cả in dấu tay cũng là làm theo vị trí mà đối phương chỉ, cô ta tùy ý nhìn lướt qua, cảm giác là tên mình, vội vàng làm theo.

Chẳng qua phản ứng cười rực rỡ như hoa mùa xuân của Diệp Tiểu Muội, trái lại làm cho cô ta có chút hứng thú, dù sao cô ta cũng không phải là lần đầu tiên tâng bốc Diệp Tiểu Muội. Cô gái nông thôn này thật khác với tưởng tượng của cô ta, nhất là lần tiếp xúc buổi sáng đó, Thường Quyên Quyên thật là suốt đời khó quên, trên thế giới này tại sao lại có một cô gái mặt dày vô sỉ như vậy. Chẳng những xem lời khách sáo của người ta là thật, còn đương nhiên cho rằng mình ưu tú như vậy, tất cả mọi người đều không sánh bằng mình?

Mà bây giờ, chẳng những Diệp Tiểu Muội không tràn đầy tự tin lộ ra thái độ "chữ của tôi chính là tài hoa hơn người", trái lại còn là lần đầu tiên khen cô ta không tệ. Thường Quyên Quyên suy đoán hợp lý một chút, biểu hiện bây giờ của Diệp Tiểu Muội không phải cô đột nhiên giác ngộ đạo lý phải khiêm tốn, mà là bởi vì người gặp chuyện vui tâm trạng vui vẻ thoải mái, cho nên nghe cái gì cũng cảm thấy lọt tai.

DTV

Như vậy vấn đề đến, Diệp Tiểu Muội bởi vì chuyện gì mà tâm trạng thoải mái vui vẻ như vậy?

Đột nhiên Thường Quyên Quyên phúc đến thì lòng cũng sáng, không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau, rất nhanh không nhìn nữa, lại nhìn Diệp Tiểu Muội ở đối diện, hứng thú hỏi: "Hình như bây giờ Tiểu Muội rất vui vẻ?"

Lúc hỏi thăm, Thường Quyên Quyên còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "bây giờ", cô ta không ngại Diệp Tiểu Muội có nghe hiểu được tiếng người hay không, chỉ cần người ở phía sau nghe hiểu là được.

Nhưng cô ta không nghĩ đến là, hôm nay Diệp Tiểu Muội lại cho cô ta một bất ngờ lớn như vậy.

Diệp Thư Hoa nhìn vào đôi mắt có thâm ý khác của Thường Quyên Quyên, gật đầu liên tục, bộ dạng này chính là vui mừng bộc lộ ra lời nói: "Đúng vậy đúng vậy, thấy các người tôi rất vui."

Đây là quy luật mà cô đã tổng kết trong một tháng làm việc ở phòng ăn, làm cái gì đám thanh niên trí thức cũng thích đến muộn chút, lấy cơm cũng là người cuối cùng đến phòng ăn. Bây giờ nhận cá cũng vậy, cho nên bọn họ đến, có nghĩa là rất nhanh cô sẽ tan làm về nhà, vậy còn không vui vẻ đến muốn bay lên sao.

Chẳng qua bây giờ Thường Quyên Quyên hơi có chút đáng yêu, nhưng cũng không đáng giá để cô làm trễ thời gian về nhà mà nói chuyện phiếm với cô ta, Diệp Thư Hoa nói xong cũng không chút lưu tình vẫy tay đuổi người: "Đồng chí Thường nhường một chút, đồng chí phía sau có thể lên, chúng ta đề cao hiệu suất một chút nào."

Vốn dĩ Thường Quyên Quyên đang rất vui vẻ, muốn tranh thủ thời cơ tiếp tục nói lời khách sáo, còn chưa mở miệng đã bị Diệp Tiểu Muội trở mặt không nhận người đuổi đi. Hết lần này đến lần khác Diệp Tiểu Muội nói chuyện không quá khách khí nhưng cũng không có vấn đề gì, sợ rằng đồng chí xếp sau cô ta còn phải cảm ơn sự sảng khoái lưu loát của Diệp Tiểu Muội nữa.

Trong tình huống này, Thường Quyên Quyên cũng không thể mặt dày mày dạn đứng không đi, lưu luyến nhìn Diệp Tiểu Muội mấy lần, vẫn phải phối hợp nhường vị trí.

Diệp Thư Hoa tiếp tục tập trung làm việc.

Đến đội ngũ của thanh niên trí thức hiệu suất làm việc đề cao lên rất nhiều, nguyên nhân có hai cái, một là cơ bản đám thanh niên trí thức ai cũng biết chữ. Nếu như Diệp Thư Hoa làm biếng, để cho bọn họ tự viết tên mình rồi ấn dấu tay cũng không có vấn đề gì, hai là thanh niên trí thức nổi tiếng yên tĩnh không nói nhiều. Trừ Thường Quyên Quyên có suy nghĩ không tốt cố ý nói chuyện với Diệp Thư Hoa ra, những thanh niên trí thức khác đi lên trực tiếp ấn dấu tay, cứ thực hiện như vậy, cũng không dông dài chút nào.

Chỉ cần cân cá bên cạnh có thể đuổi kịp tốc độ, thậm chí trong một phút Diệp Thư Hoa có thể giải quyết hết mấy người, vèo vèo vèo, rất nhanh đội ngũ đã đến cuối.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 92: Chương 92



Ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy được anh Tống mà cô nhớ mong đứng ở bên cạnh, ánh mắt Diệp Thư Hoa phát sáng.

Bình thường Diệp Thư Hoa thưởng thức thậm chí là ngưỡng mộ đối với Tống Thanh Huy, đều là tới từ thực lực kinh tế và phong cách nhà giàu của anh. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh cho cô kẹo và sữa mạch nha ngon như vậy, còn có những thịt hũ cô không có cơ hội thấy của anh, Diệp Thư Hoa cũng đã cảm thấy anh vô cùng đẹp trai rồi.

Cũng không quan tâm đến giá trị nhan sắc.

Tất nhiên đây không phải là nói bộ dạng của Tống Thanh Huy không đẹp, chẳng qua Diệp Thư Hoa còn chưa có cơ hội nghiêm túc thưởng thức sự đẹp trai của anh mà thôi.

Mà bây giờ cơ hội đến rồ, đại khái là bởi vì Tống Thanh Huy xuất hiện quá đột nhiên, nhất thời Diệp Thư Hoa chưa kịp mang theo một tầng kính dành riêng khi nhìn anh. Lần đầu tiên cô nhìn dáng vẻ chân thật của Tống Thanh Huy, trong nháy mắt đó không nhịn được mà ánh mắt sáng lên, bởi vì anh rất đẹp trai.

DTV

Đàn ông thích nhìn người đẹp dưới ánh đèn, tất nhiên phụ nữ cũng thích nhìn anh đẹp trai dưới ánh đèn, hôm nay bởi vì ở trong đội phải cả đêm chia cá, không thể tiến hành trong tối lửa tắt đèn được, vì vậy chú Chí Căn đã ôm đèn mỏ bảo bối trong đội ra.

Trước mắt đại đội Song Cương còn chưa có điện, thậm chí vào ban đêm phần lớn đội viên ngay cả đèn dầu nến cũng không nỡ dùng, đen pin lại càng là đồ mắc tiền hiếm có. Đèn mỏ bảo bối này của đại đội, bàn về mặt tinh xảo thì kém hơn đèn pin, bởi vì nó có chút nặng, dùng cũng tương đối lâu đời, nhưng thắng ở chỗ ánh sáng đủ, một máy đèn mỏ tương đương với độ sáng của bốn năm cái đèn pin cầm tay.

Bởi vì có nó, sau khi trời tối Diệp Thư Hoa ghi tên cũng không có chút vất vả nào.

Bây giờ Tống Thanh Huy đối mặt với cô, đúng lúc cũng được nguồn sáng bao phủ, bị ánh đèn chiếu sáng, vốn dĩ ngũ quan đã đẹp trai xuất chúng, bây giờ lại giống như bị bao phủ bởi một tầng ánh mắt nhàn nhạt. Thấy Tống Thanh Huy như vậy, đột nhiên trong đầu của Diệp Thư Hoa thoáng qua bốn chữ - Chi Lan Ngọc Thụ*.

*Chỉ con người ưu tú, xuất sắc.

*Chỉ con người ưu tú, xuất sắc.

Tuy nhiên để cho một người mù chữ thường chỉ biết "rất giỏi rất giỏi" đổi thành "muốn lấy chồng rồi" khen người khác và nhớ được câu “Chi Lan Ngọc Thụ” thì cần phải tu dưỡng văn học như Diệp Thư Hoa, đủ để chứng minh giờ phút này Tống Thanh Huy đã đẹp trai kinh thiên động địa.

Diệp Thư Hoa còn lưu ý, anh Tống không chỉ đẹp trai, còn thật tâm cơ, cố ý ăn mặc một phen mới ra ngoài.

Lần nãy bọn họ "gặp mặt" là gần tối, Tống Thanh Huy mới từ vũng bùn đi lên, cả người đều biết thành tượng đất, chứ đừng nói đến chuyện có hình tượng hay không. Nhưng bây giờ cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc còn chưa khô, có thể thấy gội rất sạch sẽ. Không chỉ gội đầu, quần áo trên người của Tống Thanh Huy nhìn cũng thật mới, nút áo khoác còn chưa cài chắc, để cho Diệp Thư Hoa phát hiện cổ áo sơ mi bên trong.

Ở thời đại này mặc áo sơ mi trắng, anh Tống thật là một thanh niên tinh xảo.

Nhưng mà cô thích, hì hì!

Bị sắc đẹp mê hoạch trong nháy mắt Diệp Thư Hoa không cảm thấy đói bụng nữa, cũng không gấp về nhà, hứng thú nói chuyện đã được tăng lên: "Anh Tống, trễ như vậy mới đến sao? Cá của anh cũng không lớn cho lắm, hì hì."

Diệp Thư Hoa nói như vậy cũng không phải cố ý gây sự, mà là muốn ném gạch dẫn ngọc, mặc kệ Tống Thanh Huy giải thích cá của mình cũng không được tính là nhỏ, hay là phụ họa lời của cô, cô cũng có thể thuận tiện mời anh đi đến nhà ăn cá. Mặc dù tối hôm nay không được, nhưng ngày mai ngày mốt đều thuận tiện, dù sao ăn cá cũng không cần chọn ngày tốt.

Đúng vậy, dù có người lời thề son sắc giới thiệu đối tượng "ngồi trong hợp tác xã mua bán" cho cô, Diệp Thư Hoa cũng không buông tha kế hoạch lừa gạt thanh niên trí thức Tống về nhà cô ăn cơm. Bởi vì so với đồng chí ở hợp tác xã mua bán chưa thấy bóng dáng kia, thịt hộp của anh Tống là đặt ở trước mắt. Mặc dù nói trẻ con mới chọn, người trưởng thành đều muốn hết, nhưng đến lúc cần lựa chọn, Diệp Thư Hoa vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Nhưng Diệp Thư Hoa nghĩ rất đẹp, anh Tống luôn phối hợp lần này lại không theo kịch bản của cô.

Trên mặt của Tống Thanh Huy vẫn nở nụ cười trước sau như một, nhưng hoàn toàn không muốn nói chuyện với Diệp Thư Hoa, trực tiếp nhắc nhở: "Thời gian không còn sớm, tôi trực tiếp ấn dấu tay vào chỗ này là được đúng không?"

"Hả?" Diệp Thư Hoa không chuẩn bị trước, theo bản năng nháy mắt, phối với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn lại có chút ngốc nghếch đáng yêu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 93: Chương 93



Tống Thanh Huy không muốn chú ý đến cô, nhưng vẫn không nhịn được nhìn hai lần, rất nhanh lại tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, cố gắng biểu hiện trạng thái mình và Diệp Tiểu Muội không có chút quan hệ nào.

Vì sự trong sạch của mình trước mặt đám đồng bọn thanh niên trí thức kia, Tống Thanh Huy liều mạng, bởi vì mới vừa rồi anh đột nhiên phát hiện, hình như đám thanh niên trí thức hiểu lầm có chút sâu đối với quan hệ của anh và Diệp Tiểu Muội. Nếu không nhân cơ hội lần này tẩy trắng, sợ rằng cả đời sẽ dây dưa không rõ.

Nhưng anh không biết là, đối với "hiểu lầm" giữa anh và Diệp Tiểu Muội đám đồng bọn thanh niên trí thức đã rất là ăn sâu bén rễ, dù muốn gột sạch cũng không gột sạch được. Trái lại bởi vì giờ phút này đứng trước mặt Diệp Tiểu Muội, thái độ của anh lại lạnh lùng khác thường, trước thái độ khác biệt này, đám thanh niên trí thức có mấy loại hiểu khác nhau.

Phần lớn trong lòng của nam đồng chí đều rất đồng tình, quả nhiên đàn ông không dễ dàng tha thứ bất kỳ khả năng nào để mình đội nón xanh, Tống Thanh Huy cũng không ngoại lệ.

Phái phản đối thấy một màn như vậy cũng rất an ủi, nhất là Thường Quyên Quyên, từ khi Diệp Thư Hoa thừa nhận bây giờ mình vô cùng vui vẻ, cô ta đang chờ phản ứng của anh Tống, chú ý đến thái độ lạnh nhạt của anh đối với Diệp Tiểu Muội, nhất thời trong lòng đã yên tâm.

Thường Quyên Quyên nói thầm, mặc kệ anh Tống có thích cô gái nông thôn Diệp Tiểu Muội này hay không, thì khi biết cô chuẩn bị lúc nào cũng có thể lập gia đình. Như vậy với tính cách của anh Tống, tuyệt đối sẽ không có chút liên quan nào đối với Diệp Tiểu Muội, trừ phi anh đã chuẩn bị xong chuyện lấy Diệp Tiểu Muội về nhà. Nhưng trong lòng cô ta cũng biết anh Tống có ưu thế trở về thành phố hơn bọn họ, trong thời gian ngắn anh hoàn toàn sẽ không suy nghĩ đến chuyện giải quyết vấn đề cá nhân.

Tóm lại, Diệp Tiểu Muội đã không tạo thành bất kỳ uy h.i.ế.p nào đối với cô ta nữa.

Suy nghĩ trong lòng của mọi người khác nhau, lúc này có thể hiểu được dụng ý của Tống Thanh Huy, trái lại chính là người không đáng tin cậy Diệp Thư Hoa.

Với sự tự tin mù quáng của mình, tất nhiên Diệp Thư Hoa không cho rằng thái độ lạnh nhạt của Tống Thanh Huy đối với cô là tín hiệu từ chối. Chỉ cần anh Tống là trai thẳng, sẽ không có cách nào thờ ơ trước sự trêu ghẹo ngọt ngào của tiểu tiên nữ là cô được. Trái lại lúc này chưa đến mức ghen, cô còn biết mình còn chưa cua anh Tống vào tay.

Biểu diễn kia của anh Tống chỉ có một lời giải thích đó là, tránh hiềm nghi.

Tránh hiềm nghi rất được nha, Diệp Thư Hoa chỉ cảm thấy hai người suy nghĩ thật giống nhau, bởi vì cô cũng chỉ muốn yêu đương thầm lặng, âm thầm lừa gạt thịt hộp. Ở bên ngoài vẫn muốn giữ tình trạng độc thân, nếu không giá trị thị trường của cô sẽ giảm bớt, vậy thì mất nhiều còn hơn được.

Nghĩ như vậy còn phải cảm ơn anh Tống nữa, mới vừa rồi cô kích động nên không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, thiếu chút nữa dưới ánh mắt mọi người nói ra lời mời, thật may anh Tống phản ứng nhanh, trực tiếp dời đề tài. Chẳng những suy nghĩ của bọn họ hơi giống, còn rất có thần giao cách cảm nữa.

Diệp Thư Hoa càng nghĩ càng đẹp, chẳng những không cảm thấy mất mác, trái lại còn vui vẻ kín đáo đưa bút cho Tống Thanh Huy: "Cũng chỉ còn dư lại có một mình anh, dứt khoát tự anh viết vào đi."

Tống Thanh Huy bị động tác này của cô làm cho không kịp phản ứng, theo bản năng nắm chặt bút trong tay, đầu óc còn dừng lại ở một giây khi đụng chạm vào bàn tay nhỏ bé trơn nhẵn mềm mại kia, thậm chí còn khó hiểu mà nhớ đến lời tố cáo ở nhà học may vá có vết chai vào buổi sáng của cô.

DTV

Hoàn toàn không có vết chai.

Quả nhiên miệng của Diệp Tiểu Muội đúng là gạt quỷ!

Phục hồi tinh thần lại, Tống Thanh Huy mới ý thức được mình chú ý đến một vấn đề vô cùng không nên, ít nhiều gì anh cũng có cảm giác xấu hổ. Đầu sỏ kia thì trưng vẻ mặt tươi cười hồn nhiên, làm cho anh không nhịn được nhìn chăm chú cô, lúc này mới cúi đầu viết tên mình.

Cách đó không xa, còn có một Thường Quyên Quyên cảm thấy vô cùng bất lực trước trình độ không tim không phổi của Diệp Tiểu Muội. Giờ phút này lại ngổn ngang trong gió, rốt cuộc Diệp Tiểu Muội có thích anh Tống hay không?

Lỡ như Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không có ý đó, mình làm tất cả không phải chỉ là tên hề nhảy múa sao?

Tất nhiên Diệp Tiểu Muội không muốn, cũng không có khả năng suy nghĩ, lần đầu tiên tình địch ở trước mặt cô "tự ti mặc cảm" lại không phải vì vẻ đẹp và mị lực của cô, mà là vì loại lý do đầu óc của cô có hố buồn cười này.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 94: Chương 94



Dốt nát làm cho người ta tự tin mù quáng, cũng làm cho Diệp Thư Hoa có thể tiếp tục giữ được sự lạc quan vui vẻ của mình.

Là người cuối cùng của đội ngũ, Tống Thanh Huy cũng hoàn thành ký tên đồng ý kết thúc, đánh dấu công việc của Diệp Thư Hoa đã hoàn thành viên mãn. Diệp Thư Hoa đã sớm muốn về nhà, hận không thể nhảy lên cao ba mét diễn tả sự hưng phấn của mình.

Cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép chuyên dụng của kế toán đại đội, Diệp Thư Hoa cũng không ngẩng đầu lên đuổi khách: "Nơi này không còn chuyện gì nữa, anh Tống về sớm nghỉ ngơi đi."

Cô cũng có thể giao cho chú Chí Căn, về nhà ăn cơm sớm.

Nghe ra được giọng điệu không kịp chờ đợi của cô, Tống Thanh Huy không nhịn được co rút khóe miệng, mặc dù ý của anh là muốn trước mắt đồng bạn thanh niên trí thức phủi sạch quan hệ với Diệp Tiểu Muội, mắt thấy là thật, giải thích nhiều đi nữa cũng không bằng để cho bọn họ chính mắt nhìn thấy.

Nhưng tốc độ trở mặt vô tình của Diệp Tiểu Muội vẫn làm cho anh mở rộng tầm mắt. Tâm trạng của Tống Thanh Huy phức tạp, nhất thời ngẩn người tại chỗ.

Diệp Thư Hoa dừng một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu đưa tay ra nói: "Đúng rồi anh Tống, bút còn chưa đưa cho em."

Tống Thanh Huy: "..."

Anh quyết đoán trả lại bút, khách khí cẩn thận nói: "Làm phiền rồi."

Vẫn tao nhã lễ phép như vậy, Diệp Tiểu Muội thì hoàn toàn không để ý mấy giây mất tập trung kia của Tống Thanh Huy, không tim không phối phất tay nói: "Không cần khách sáo, ngày mai gặp."

Ngày mai có thể gặp hay không là một chuyện khác, ít nhất những lời này biểu đạt suy nghĩ lưu luyến không nỡ của cô. Diệp Thư Hoa nghĩ như vậy, đáng tiếc Tống Thanh Huy lại không hiểu như thế, anh chỉ cảm thấy Diệp Tiểu Muội nói hay như vậy, cũng không che giấu được sự thật cô không kịp chờ đợi mà hy vọng anh đi sớm một chút.

Lúc cần thì anh Tống, không cần thì ngày mai gặp, Diệp Tiểu Muội không chỉ không tim không phổi, còn lợi dụng xong thì ném.

Xem như bị lợi dụng xong rồi ném đi, tất nhiên Tống Thanh Huy cũng không vui mừng nổi, dưới sự thúc giục liên tục của Diệp Tiểu Muội, chỉ đành phải bực bội rời đi.

Nhưng khi Diệp Tiểu Muội không kịp chờ đợi mà đuổi Tống Thanh Huy đi, vẫn không được lập tức chạy về nhà như mong muốn.

Gần như đoàn người Tống Thanh Huy vừa đi, cửa thôn truyền đến một trận của tiếng máy cày, chú Chí Căn cười nói với Diệp Thư Hoa đang xin phép về nhà: "Chắc là cha cháu về rồi, nếu không cháu chờ cha cháu một chút?"

Mặc dù hôm nay đội trưởng Diệp không ở trong đội hướng dẫn công việc, nhưng cũng rất bận rộn, sau khi nhiệt tình chu đáo chiêu đãi cán bộ được mời đến ăn uống no đủ, ông ấy cũng không nghĩ ngơi, lúc cán bộ tiến hành kiểm tra kết thúc công việc, toàn bộ hành trình ông ấy đều đi bên cạnh.

DTV

Chờ các cán bộ kiểm tra trọng lượng, mang cá đi xong, đội trưởng Diệp cũng để cho tài xế phụ trách lái máy cày, lái xe dẫn ông "ngàn dặm đưa tiễn lãnh đạo".

Tất nhiên cha đội trưởng khổ cực, cũng không thể mang lại nhiều sự an ủi cho Diệp Thư Hoa, dù sao cô cũng không quên hôm nay mình bị bắt làm việc, cũng bởi vì cái nồi của cha đội trưởng, hại cô đói bụng cả đêm, thù này không thể không nhớ.

Cho nên đề nghị của chú Chí Căn, làm cho cô có chút khó xử, dù sao vất vả chảy mồ hôi làm nghĩa vụ không công, không có có bất kỳ thù lao gì đã rất đáng thương rồi, ít nhất thừa dịp cha đội trưởng trở về, cô ở hiện trường xoát độ hảo cảm, nói không chừng lấy được chút chỗ tốt đền bù tổn thất?

Đang lúc do dự, tiếng máy cày ngày càng gần, nghe tiếng là đang đi về phía bọn họ, Diệp Thư Hoa quyết định nhanh chóng gật đầu: "Được ạ, vậy thì chờ cha cháu cùng nhau trở về!"

Bởi vì Diệp Thư Hoa tỏ thái độ rất kịp thời, trước sau không vượt qua một phút, máy cày ngừng bên cạnh, đội trưởng Diệp nhảy xuống từ trên xe, chú Chí Căn lập tức đi lên một bước trêu ghẹo nói: "Anh Truyền Sinh, vẫn là anh có phúc, Tiểu Muội ở chỗ này của tôi bận rộn cả đêm, cũng muốn chờ anh về nhà cùng, con gái đúng là thân thiết hơn con trai nhiều."

Diệp Thư Hoa chậm một bước, nghe được chú Chí Căn chủ động giúp đô xoát độ hảo cảm như vậy, tất nhiên rất vui mừng, cười khanh khách đi lên nói: "Cha, cha đã về, chúng ta về nhà thôi nhỉ?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 95: Chương 95



Đội trưởng Diệp cũng không trả lời, gật đầu với con gái, khách sáo với nhân viên kế toán: "Tiểu Muội không biết cái gì cả, không thêm rắc rối cho mọi người chứ?"

"Sao lại thêm rắc rối?" Chú Chí Căn cười, vừa đưa sổ sách cho đội trưởng Diệp nhìn, vừa khen không dứt miệng.

"Tiểu Muội ghi chép rất ngay ngắn, sau này nếu có công việt ghi chép, tôi cảm thấy đều có thể giao cho con bé."

Mặc dù đội trưởng Diệp cũng cảm thấy con nhà mình giáo dục không tệ, chẳng qua ông ấy là người nguyên tắc nên khiêm tốn thì khiêm tốn, còn chưa nhìn sổ sách, đã lắc đầu cười nói trước: "Con bé vẫn còn là con nít, chuyện quan trọng như vậy cũng không thể trông cậy vào con bé được."

Nghe đến chỗ này, Diệp Thư Hoa mới quyết định tha thứ cho chuyện cha nói cô gây thêm phiền phức khi chưa hiểu tình huống mới vừa rồi, cha đội trưởng vẫn có tác dụng.

Đội trưởng Diệp khiêm tốn xong, mới nghiêm túc kiểm tra thành quả lao động của con gái, đại khái rất hài lòng, nhìn xong, trên khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một hiếm khi hơi mỉm cười, nhìn Diệp Thư Hoa nói: "Không tệ."

Diệp Thư Hoa nhân cơ hội thúc giục: "Vậy bây giờ chúng ta về nhà đi cha?"

"Không vội." Rốt cuộc cha đội trưởng cũng tỏ thái độ: "Cha và chú Chí Căn của con nói chuyện một chút đã."

Nói xong, đội trưởng Diệp quay đầu nói chuyện quan trọng với nhân viên kế toán.

Ở một bên Diệp Thư Hoa sững sờ, cha đội trưởng không vội về nhà, cô không thể ngu ngốc đứng chỗ này được.

Quả nhiên không có chuyện gì thì không nên tùy tiện thử nghiệm trình độ thân thiết của áo bông nhỏ! Một lần nữa Diệp Thư Hoa lại biết vậy đừng làm, nhàm chán đợi mấy phút, đúng lúc cha đội trưởng và chú Chí Căn nói đến một nửa lại yên lặng, cô vội vàng xen vào: "Cha, cha và chú Chí Căn từ từ nói chuyện, còn về trước."

Đội trưởng Diệp và nhân viên kế toán đang trò chuyện quan trọng, không phải là không chú ý đến con gái đứng ngồi không yên ở bên cạnh, chẳng qua là ông ấy không để ý mà thôi, nghe được lời của cô, mới có chút buồn cười quay đầu hỏi: "Vội trở về như vậy."

Diệp Thư Hoa ôm bụng gật đầu liên tục: "Con cũng sắp đói bụng đến nổ đom đóm mắt rồi..."

Chú Chí Căn nghe vậy cũng rất thông cảm: "Trách chú, kéo Tiểu Muội ở chỗ này ghi tên, bận rộn đến đêm, có thể không mệt không đói mới lạ."

Ông ấy nói như vậy trái lại đội trưởng Diệp cũng không nói nhiều nữa, chẳng qua hơi lo lắng nói: "Con cũng không có đèn pin, một mình cũng dám trở về?"

Diệp Thư Hoa nhìn bóng đêm vô tận cách đó không xa, thật có chút do dự.

Ở niên đại này, loại đèn đường hiện đại như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng đáng sợ hơn là nhà nhà cũng không có một chút ánh sáng nào, cả ngày hôm nay trời râm, lúc này trên bầu trời cũng không có chút trăng sáng nào, phía trước đơn giản chính là đưa tay không thấy năm ngón trong sách giáo khoa.

Diệp Thư Hoa không sợ đêm đen cũng không sợ ma, chỉ sợ không để ý té xuống đất như chó gặm bùn, vậy thì quá tổn hại hình tượng nữ thần của cô rồi. Chẳng qua nghĩ đến hương vị thêm mềm ngọt của khoai lang luộc, cô sinh ra sự dũng cảm vô hạn, cố chấp gật đầu: "Con có thể!"

Ngay ở trong đại đội của mình, lỡ như xảy ra chuyện gì chỉ cần la lên một tiếng, nửa cái đại đội cũng sẽ chạy ra giúp đỡ, đội trưởng Diệp cũng không lo lắng vấn đề an toàn, phất tay nói: "Vậy con đi về trước đi."

Diệp Thư Hoa vô cùng hưng phấn nói lời tạm biệt, sau đó từ từ đi về nhà.

Cha đội trưởng và chú Chí Căn đang nói chuyện quan trọng, cho nên đèn mỏ cũng vẫn sáng, gián tiếp chiếu sáng một đoạn đường ngắn về nhà cho Diệp Thư Hoa.

DTV

Đáng lẽ đoạn đường còn lại cô sẽ mò mẫm đi trong bóng tối, nhưng vận may của Diệp Thư Hoa luôn không tệ, bây giờ cũng không giống như vậy, đang ngâm nga hát đi mấy bước, phát hiện phía trước có người cầm đèn pin cũng đi về phía này.

Vận may quá tốt, chưa biết người đó là ai, Diệp Thư Hoa đã lớn tiếng gọi: "Người bạn phía trước xin chờ một chút, tôi muốn mượn ánh sáng một chút!"

Người tốt không biết tên này còn thật sự dừng lại, hơn nữa giơ tay lên cố gắng để cho đèn pin chiếu sáng được xa hơn.

Có ánh sáng thì dễ dàng hơn, Diệp Thư Hoa yên tâm chạy chậm đến chỗ người nọ, đến gần mới phát hiện thì ra đối phương không phải người đi đường, mà là thanh niên trí thức Tống cô nhớ mong, thật là vui càng thêm vui.

Diệp Thư Hoa nở nụ cười chào hỏi: "Anh Tống, trùng hợp như vậy."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 96: Chương 96



Đèn pin chiếu sáng con đường dưới chân của Diệp Thư Hoa, còn Tống Thanh Huy lại ẩn mình vào trong bóng tối, nếu không phải bộ dạng khí chất của anh quá mức xuất chúng, cộng thêm Diệp Thư Hoa cẩn thận quan sát anh còn hơn cả những người khác, cũng không thể liếc một cái đã nhận ra.

Bây giờ nhận ra, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ được mặt anh, càng không biết giờ phút này anh có vẻ mặt gì, chỉ có thể từ tiếng "ừ" lạnh nhạt kia suy đoán, vào lúc này anh Tống có chút lạnh nhạt.

DTV

Bước chân của Diệp Thư Hoa không khỏi dừng lại một chút. Không phải cô thay đổi phong cách ngốc nghếch đáng yêu ngày thường đột nhiên trở nên nhạy bén, mà là Tống Thanh Huy biểu hiện quá rõ ràng, dịu dàng dễ thân thiết biến thành đóa hoa lạnh lùng trên núi cao, người có chút chỉ số thông minh cũng biết có chỗ không đúng.

Chẳng qua cô không có tính cách nhạy cảm, dù biết Tống Thanh Huy có chút khác thường, cũng sẽ không đổ trách nhiệm này lên người mình, cô ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên ngửi được một trận mùi cá, mới chợt hiểu ra. Nhất định là bởi vì lúc cô ghi tên cả người dính đầy mùi cá, anh Tống không muốn đứng gần cô mới lạnh nhạt như vậy!

Diệp Thư Hoa cũng hiểu được lý do này, dù sao ở trong mắt cô, anh Tống chính là một thanh niên tinh xảo, dù bận rộn gặt gấp cũng có thể làm cho mình sạch sẽ chỉnh tề, nói không chừng âm thầm còn có chút bệnh sạch sẽ nhẹ, vậy tất nhiên không có cách nào nhịn được mùi lạ trên người cô rồi.

Đừng nói là Tống Thanh Huy chê, ngay cả Diệp Thư Hoa ngửi được mùi trên người mình cũng có chút chán ghét, cho nên rất thức thời đứng cách hai bước, tiếp tục nói chuyện với anh Tống: "Cũng đã hơn chín giờ rồi, sao anh Tống lại đi ra ngoài trễ như vậy?"

Từ trước đến này Diệp Thư Hoa không giỏi che giấu, tất nhiên Tống Thanh Huy cũng nhìn thấy được động tác nhỏ của cô, lúc này anh mới phát hiện được mình không không có đạo lý. Diệp Tiểu Muội không tim không phổi, tính toán với cô, cuối cùng tự anh làm khó dễ mình.

Lý trí Tống Thanh Huy trở về như người tỉnh lại từ trong mộng, nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Muội, lúc này mới lộ ra nụ cười như bình thường, dịu dàng trả lời: "Lúc tôi đi ra mới vừa qua chín giờ."

Diệp Thư Hoa cũng theo đó cười thật tươi, sự "thay đổi thái độ" của Tống Thanh Huy ở trong mắt cô chính là đã xác thực được suy đoán của cô. Diệp Thư Hoa nhận được khích lệ tiếp tục giữ khoảng cách, cũng hỏi đến: "Vậy anh ra ngoài trễ như vậy là tìm ai chơi sao?"

"Không có, tôi tìm đồ."

"Đã tìm được chưa?"

Tống Thanh Huy tỉnh bơ nói: "Tìm được rồi."

"Vậy thì tốt." Diệp Thư Hoa không hỏi Tống Thanh Huy muốn tìm cái gì, làm ra bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, thuận thế xin giúp đỡ.

"Anh Tống, bây giờ không có chuyện gì rồi, vừa khéo làm phiền anh đưa em về một chuyến? Bằng không trời tối như vậy, em thật sự có chút sợ không tìm được cửa nhà mình."

Tống Thanh Huy rất sảng khoái gật đầu: "Đi thôi."

Thật ra Diệp Tiểu Muội không nhờ, anh cũng định như vậy, chỉ là đi thêm một đoạn đường mà thôi, anh vẫn có chút phong độ này.

Diệp Thư Hoa mượn ánh sáng của anh Tống, vô cùng vui vẻ đi về phía nhà mình, lúc sắp đến nhà, mới đột nhiên nhớ mình thiếu chút nữa quên mất chuyện rất quan trọng, lập tức dùng bước chân lại.

Tống Thanh Huy cũng dừng bước theo.

"Anh Tống..." Diệp Thư Hoa quay đầu lại nhìn anh, đang sắp xếp ngôn ngữ chuẩn bị nói ra lời mời, lập tức thấy đối phương âm thầm móc ra một cái hộp sắt đưa đến.

Diệp Thư Hoa ngẩn ra, Tống Thanh Huy kiên nhẫn giải thích: "Đã đồng ý cho cô kẹo sữa, tôi sợ qua hai ngày nữa lại quên, lúc đi ra tìm đồ, thuận tiện mang theo ra ngoài, tìm đồ xong đúng lúc đi đến nhà cô một chuyến."

Giải thích của Tống Thanh Huy rất là không có sức thuyết phục, bởi vì không có ai sẽ tiêu tiền như nước như vậy. Ngay cả anh cũng biết mình bị ma xui quỷ ám, nhưng vẫn thoải mái lấy đồ ra.

Bởi vì anh rõ ràng, Diệp Tiểu Muội chỉ cần có kẹo ăn là được, hoàn toàn không để ý lời giải thích của anh có hợp lý hay không.

Nghe xong lời của anh, quả nhiên Diệp Tiểu Muội mừng rỡ vô cùng, không ngờ đến anh Tống lại phối hợp đến trình độ này, còn chưa nói ra lời mời anh đã chủ động đưa kẹo đến, hào phóng đến mức làm cho cô có chút ngượng ngùng mình lừa ăn lừa uống. Tất nhiên sự giác ngộ này của Diệp Tiểu Muội cũng chỉ là nhất thời.

Diệp Thư Hoa cười thấy răng không thấy mắt, nhận lấy hộp sắt khách khí cười nói: "Em cho rằng anh Tống chỉ nói đùa thôi, vô duyên vô cớ ăn nhiều kẹo của anh như vậy, xấu hổ quá..."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 97: Chương 97



Tống Thanh Huy không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn Diệp Tiểu Muội ngoài miệng nói xấu hổ, thân thể lại rất thành thật nhanh chóng mở hộp ra, vô ý thức cong môi: "Cô thích là được."

Diệp Thư Hoa mở ra phát hiện bên trong tràn đầy một hộp kẹo sữa, ít nhất cũng phải nửa cân, nhất thời dân nghèo cảm động rơi nước mắt: "Rất thích hu hu hu..."

Nhiều kẹo như vậy, không cần tiết kiệm cũng có thể ăn được nửa năm. Diệp Thư Hoa ngưỡng mặt nhìn về phía anh Tống, phát thẻ người tốt rất thuần thục: "Anh Tống, anh thật tốt!"

Tống Thanh Huy khiêm tốn cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn nhà nông sân nhỏ ở phía trước, ôn hòa nói: "Thời gian không còn sớm, sớm về nghỉ ngơi đi."

Một hộp kẹo này, làm cho hình tượng của Tống Thanh Huy trong lòng Diệp Thư Hoa lại cao lớn hơn một ít.

Đối với Diệp Thư Hoa mà nói, bây giờ anh Tống đã là nhân vật nam thần rồi, lời của nam thần sao có thể không nghe? Cho nên miệng nhanh hơn đầu, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng."

Tống Thanh Huy cười khẽ: "Đi đi."

Anh cũng không nhúc nhích, chẳng qua là giơ đèn pin trong tay lên, chiếu sáng đường đến cửa nhà họ Diệp.

Diệp Thư Hoa nghe lời nam thần, trên mặt tràn đầy nụ cười mơ mộng, ngoan ngoãn đi lên con đường phía trước đã được đèn pin chiều sáng.

Đi được một nửa lý trí trở về, lại nhớ đến một chuyện rất quan trọng, đột nhiên Diệp Thư Hoa xoay người lại, không chút báo trước chạy trở về: "Anh Tống!"

Tống Thanh Huy không khỏi trợn mắt, theo bản năng cầm đèn pin nhằm ngay vào cô.

Đêm khuya tối đen, chỉ có một chùm sáng, thiếu nữ xinh đẹp giống như con bướm bay về phía anh, hình ảnh xinh đẹp như trong tiểu thuyết, hoàn toàn đánh trúng nửa chất văn nghệ trong người như Tống Thanh Huy, tim anh không bị khống chế đập nhanh, ánh mắt có chút nóng bỏng khó hiểu, chẳng qua giọng nói vẫn cố gắng khắc chế.

"Sao vậy?"

Đáng tiếc ngụy trang của anh không có tác dụng, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn, Diệp Thư Hoa ngẩng đầu chống lại đôi mắt còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời kia của anh, đầu óc nóng lên, lời mời ăn cơm đến khóe miệng biến thành tỏ tình: "Em thích kẹo, cũng thích anh Tống!"

Hình như Tống Thanh Huy nghe được một tiếng "ầm" trong đầu mình, từ mặt đến cổ đều ửng đỏ.

Diệp Thư Hoa m.á.u nóng dồn đến não xúc động tỏ tình, không chút hồi hộp nhận được kết quả bi kịch.

Đúng vậy, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy không có bất ngờ gì, thậm chí còn hiểu sự lựa chọn của Tống Thanh Huy.

Nói không biết xấu hổ, thì đời trước cô cũng là nhân vật cấp nữ thần, người theo đuổi từ cửa nhà.... Thế nào cũng phải xếp được ba vòng bên ngoài nhà, bốn bỏ năm lên tương đối chính là lượn quanh hai vòng Trái Đất. Hiện trường tỏ tình gì đó, cứ cách ba năm ngày Diệp Thư Hoa lại trải qua, có thể nói, cô là người rất có kinh nghiệm.

Bị yêu thích không có gì phải sợ, bởi vì không thiếu đối tượng để yêu đương, Diệp Thư Hoa càng không chút kiêng kỵ chọn xương trong trứng gà. Ở điều kiện của cô, tướng mạo vóc người chỉ là cơ sở. Còn lại khí chất phải trưởng thành, không đủ khí phách đàn ông, pass. Da dẻ không tốt, pass. Tính cách không đủ chăm sóc cẩn thận chững chạc, toàn bộ pass pass.

Nói cách khác, cô cũng không muốn để đối tượng theo đuổi làm nền gì đó cho mình, không nhìn đến đám người theo đuổi, từ chối lập tức không thương lượng, Tống Thanh Huy không chấp nhận cũng là chuyện quá bình thường.

Người quý ở chỗ tự biết mình, cho dù người bị từ chối là chính cô, Diệp Thư Hoa vẫn cảm thấy lựa chọn của anh Tống không có vấn đề gì cả!

Mà cô cũng không vì thất bại của mình mà cảm thấy mất mác buồn bã, bởi vì không phải cô không đủ ưu tú, chẳng qua là chưa chuẩn bị đầy đủ mà thôi, chờ cô trở về tu luyện một đoạn thời gian, sẽ nhanh chóng bắt được nam thần vào tay!

Chẳng qua Diệp Thư Hoa có hiểu được lời từ chối của Tống Thanh Huy, nhưng không hiểu cách từ chối của anh.

Tống Thanh Huy vừa không cứng nhắc phát cho cô thẻ người tốt, cũng không sắm vai một người anh trai tốt để cho cô mỗi ngày học tập cho giỏi, mà là đưa tay sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Về sớm nghỉ ngơi đi."

Diệp Thư Hoa theo bảng năng nghiêng đầu một chút, những lời này là có ý gì?

Hay là anh Tống cho là cô nói bậy nói bạ?

DTV

Chuyện này có chút không ổn, Diệp Thư Hoa nghĩ thầm, tạm thời bị phát thẻ người tốt không sao, nhưng cô không cho phép đối phương xem sự chủ động bày tỏ của cô là đùa giỡn. Dù sao cô cố gắng xoát độ hảo cảm mấy tháng trời, trên mặt anh Tống lại không có chút để ý, ý chính là mấy tháng nay cô đã uổng phí sức lực!

Chuyện này không được.

Cho nên Diệp Thư Hoa suy nghĩ một chút, phương diện khác cần nhập gia tùy tục, nhưng theo đuổi nam thần vẫn không thể quá uyển chuyển hàm xúc. Ít nhất phải để cho anh Tống biết tấm lòng và quyết tâm của cô, như vậy anh mới có thể nghiêm túc nhìn thẳng vào lời tỏ tình của cô.

Cụ thể nên làm thế nào đây?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 98: Chương 98



Thành ý không đủ, dùng số lượng góp vào, Diệp Thư Hoa quyết định để chuyện tỏ tình thành nhiệm vụ ngày thường, tranh thủ gặp được anh Tống thì tỏ tình một lần, tăng phân lượng của mình trong lòng anh Tống.

Nếu như không phải lần "thí nghiệm" nho nhỏ này, Diệp Thư Hoa còn do dự một chút, sợ theo đuổi nhiệt tình quá sẽ là cho anh Tống bảo thủ chạy mất, vậy thì mấy nhiều còn hơn được.

Nhưng mới vừa rồi cô phát hiện, Tống Thanh Huy không xem lời cô là thật, những cũng không có ác cảm mâu thuẫn gì cả, vậy tất nhiên cô cũng không cần sợ trước sợ sau, yên tâm to gan hành động rồi.

Cứ như vậy quyết định dứt khoát, Diệp Thư Hoa ngẩng mặt lên cười nói: "Vậy em đi vào đây, anh Tống cũng về sớm đi."

Bây giờ cô có chút hả hê mãn nguyện, đã xem Tống Thanh Huy như vật trong tay, nhất thời không vội, cho nên tùy tiện chấp nhận lời đề nghị của anh. Về nhà sớm ăn uống no đủ, sau đó ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ sớm ngày bắt được anh Tống.

Chẳng qua Diệp Thư Hoa tự nhận phản ứng của mình rất bình thường, nhưng Tống Thanh Huy lại không hoàn toàn cảm thấy như vậy, anh thấy Diệp Tiểu Muội không có chút buồn bã nào, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Chỉ cảm thấy mình nghĩ không sai, quả nhiên miệng của Diệp Tiểu Muội chính là đường xe lửa chạy, lời nói hoàn toàn không có chút độ tin tưởng nào.

Cũng may anh có chút hiểu cô, mới không xem lời cô là thật, nếu không bây giờ phải lúng túng rồi.

Nói thì như vậy, nhưng Tống Thanh Huy vẫn thở dài trong lòng, không có cách nào hình dung tâm trạng bây giờ của mình, đến cùng là thả lỏng nhiều hơn hay là mất mác nhiều hơn.

Tất nhiên Diệp Thư Hoa không biết tâm trạng phức tạp của anh.

Cô ôm một hộp đầy kẹo sữa, dưới ánh sáng của đèn pin cầm tay, vui vẻ đi tới cửa nhà mình, cũng không vội vào cửa, mà quay đầu vẫy tay tạm biệt với anh Tống đứng cách đó không xa.

Tống Thanh Huy cũng không trả lời, chẳng qua Diệp Thư Hoa cũng không thèm để ý, vẫn vui vẻ đẩy cửa vào nhà.

Bởi vì cô và cha đội trưởng còn chưa về nhà, cửa cổng cũng chỉ khép hờ, cũng không có cài then bên trong, Diệp Thư Hoa rất dễ dàng đẩy cửa ra, vừa đi vào đã phát hiện trong nhà rất yên tĩnh, đen thui, có thể thấy mẹ cô và anh cả anh hai đã sớm thoải mái lên giường ngủ rồi.

Sự phát hiện này làm cho Diệp Thư Hoa có chút thất vọng bĩu môi, còn nói cô là bé đáng yêu của cả nhà, kết quả bé đáng yêu ra ngoài làm việc mệt nhọc, bụng đói cồn cào, bọn họ không đi đón cô thì thôi, còn không ở nhà chờ cô một chút, có thể thấy cũng chỉ là tình thân plastic mà thôi.

Diệp Thư Hoa buồn bực một chút, nhớ tới hộp kẹo trong lòng của mình, trong nháy mắt lại trở nên vui vẻ, đều không có ai chờ như vậy cô có thể thần không biết quỷ không hay giấu kẹo vào trong phòng, sau đó thoải mái ăn một mình.

DTV

Nói làm là làm, Diệp Thư Hoa rón rén trở về phòng của mình.

Bởi vì có tật giật mình, cho nên động tác hết sức nhanh nhẹn, Diệp Thư Hoa vừa vào phòng, nhanh chóng cất kẹo dưới gối.

Cũng may mà cô cẩn thận, mới vừa lấy gối đậy lại, lập tức nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài truyền đến, ngay sau đó là giọng của mẹ cô: "Tiểu Muội, là hai người trở về sao?"

"Là con…" Diệp Thư Hoa bình tĩnh trả lời một tiếng, cũng bước nhanh đi ra ngoài.

Vương Thúy Phân cũng xách ngọn đèn dầu đi tới chỗ cô, có chút kỳ lạ hỏi: "Mới trở về vào phòng làm gì?"

Đầu óc Diệp Thư Hoa xoay chuyển cực nhanh: "Con đi vào tìm cây nến."

"Vậy đã tìm được chưa?"

Diệp Thư Hoa vươn hai tay trống không lắc đầu: "Không có."

Vương Thúy Phân liếc cô: "Vậy ai nói với con là vào phòng tìm, rõ ràng trên bàn của gian nhà chính có cây nến mà."

"A, con thiếu chút nữa quên mất." Quả thật Diệp Thư Hoa bị mẹ mình nhắc nhở mới nhớ chuyện này, cho nên vẻ bừng tỉnh nhớ lại rất chân thật

Con gái út thường xuyên phạm phải loại chuyện ngu ngốc này, Vương Thúy Phân cũng không thấy lạ gì, vừa xách ngọn đèn dầu để cho Diệp Thư Hoa theo mình vào phòng bếp chuẩn bị ăn cơm, vừa nói: "Cha con chưa về?"

"Cha và chú Chí Căn còn đang bàn bạc chuyện quan trọng, chắc còn chưa về."

Vương Thúy Phân quay đầu lại hỏi: "Vậy sao con lại về một mình, bên ngoài tối như vậy không sợ té sao?"

Vốn dĩ bà ấy cho là Tiểu Muội sẽ về cùng với cha mình, vừa vặn hai cha con ăn cơm cùng nhau, lúc này mới không kêu thằng cả thằng hai đi đón cô. Không nghĩ tới cô nhóc này một mình trở lại vào ban đêm tối tăm như vậy.

Diệp Thư Hoa ôm bụng than thở: "Nếu còn trở về trễ nữa con sẽ c.h.ế.t đói mất."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 99: Chương 99



"Nói bậy." Vương Thúy Phân dở khóc dở cười trợn mắt nhìn cô một cái.

"Chẳng qua là ăn cơm muộn một chút mà thôi, mấy năm trước thu hoạch không được tốt, nhà nào cũng chỉ ăn hai bữa ăn, cũng không thấy ai c.h.ế.t đói."

Ý của Vương Thúy Phân là muốn cho Tiểu Muội quý trọng ngày tốt hiện tại, tranh thủ lại chăm chỉ tiết kiệm một chút, nhưng Diệp Thư Hoa nghe xong lời này chỉ biết là vỗ n.g.ự.c vui mừng: "Thật may nhà chúng ta không nghèo thành như vậy."

Con gái út ngu ngốc như vậy, Vương Thúy Phân giận đến mức trợn trắng mắt, nhưng bà ấy cũng không có cách nào, chủ động nói sang chuyện khác, ân cần hỏi: "Vậy một mình con trở về không sợ sao?"

"Không sợ, đi tới một nửa đúng lúc gặp được anh Tống, anh ấy có đèn pin, cho nên con mượn ánh sáng của anh ấy." Diệp Thư Hoa vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi lục lọi một trận, móc ra một nắm kẹo sữa vui mừng chia sẻ.

"Mẹ, anh Tống lại cho con kẹo này."

Cô cũng không ngại ăn một mình, nhưng vẫn cảm thấy lưu lại cho mình một con đường sống tương đối tốt, bởi vì phòng của cô không giống như phòng ngủ chính của cha mẹ cô, ai cũng có thể đi vào. Lỡ như bị ai phát hiện hộp kẹo này, vậy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lén lén lút lút như vậy, đến tột cùng là vì ăn một mình, hay là che giấu chứng cứ cô "tự ý lấy của người khác"?

Dù sao hôm nay cô lấy được rất nhiều, dùng một nắm kẹo giải quyết nỗi lo về sau, Diệp Thư Hoa cảm thấy rất có trị giá.

Lại nói mẹ cô cũng không là người khác, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Diệp Thư Hoa thẳng thắng vô tư như vậy, vốn dĩ Vương Thúy Phân không suy nghĩ nhiều nhận lấy kẹo này, bỗng nhiên đầu đầy mơ hồ hỏi: "Tại sao Tiểu Tống lại cho con kẹo?"

"Không phải anh cả nói cho mẹ rồi sao? Buổi sáng anh Tống đã nói sẽ cho con kẹo mà." Diệp Thư Hoa có lý chẳng sợ.

DTV

"Đó là Tiểu Tống nói lời khách sáo, con còn tưởng thật?" Vương Thúy Phân nhìn con gái ngốc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

"Hay là con thật sự đi mời Tiểu Tống tới làm khách, lại bị cậu ấy từ chối?"

Diệp Thư Hoa lên tiếng chối: "Tất nhiên không phải, con còn chưa kịp nói với anh ấy."

Vương Thúy Phân cũng đã nhận định suy đoán của mình, nhất định là Tiểu Tống từ chối, lại sợ cô dây dưa, không thể làm gì khác hơn là "cho kẹo trừ tai hoạ". Còn về chuyện Tiểu Muội chối bỏ thì do buổi trưa cô nhóc này nói tự tin như vậy tất nhiên bây giờ xấu hổ nhận thất bại.

Giải thích như vậy cũng không có vấn đề gì, Vương Thúy Phân thuận thế bỏ kẹo vào trong túi, giữ lại ăn tết đãi khách, đồng thời còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Thư Hoa: "Kẹo mà Tiểu Tống cho tất cả đều ở chỗ này sao, hay là con còn giấu một ít?"

Diệp Thư Hoa chuẩn bị rất trọn vẹn, vô cùng chân thành lắc đầu nói: "Hết rồi ạ."

Vì chứng minh lời của mình, cô còn chủ động vạch hai cái túi áo cho mẹ cô nhìn.

Được xem là mẹ già đã nuôi lớn năm đứa con nghịch ngợm, kinh nghiệm của Vương Thúy Phân rất phong phú, tất nhiên sẽ không dễ dàng tin lời của Diệp Thư Hoa như vậy, rất nhanh bà nhớ đến hành động vội vàng về phòng mới vừa rồi của cô nhóc này. Bây giờ nhìn lại chỉ sợ không phải tìm nến, mà là giấu đồ đi. Bằng không bây giờ đến lượt con gái ngốc nhõng nhẽo làm nũng muốn kẹo từ bà ấy.

Chẳng qua Tiểu Muội giấu đồ cũng không sao, nể mặt cô chủ động giao ra, Vương Thúy Phân cũng không ngại nhắm một con mắt mở một con mắt. Chủ yếu là Vương Thúy Phân cũng không nghĩ đến Tống Thanh Huy lại hào phóng ra tay cho cả nửa cân kẹo. Ở trong mắt bà ấy, Tiểu Tống cũng chỉ có thể cho một hai nắm kẹo, cho nên Tiểu Muội cũng không giấu được mấy viên, bà ấy cần gì phải tích cực như vậy chứ?

Vương Thúy Phân nghĩ như vậy, cũng bỏ qua chuyện này, xoay người đi vào phòng bếp bưng đồ ăn còn ấm ra.

Diệp Thư Hoa nhìn bộ dạng cẩn thận của mẹ, ý thức được không đơn giản, đầy mong đợi tiến lên, tiếp đó trợn to hai mắt: "Thịt sườn ở đâu ra vậy ạ?"

Đang lúc nói chuyện, cô đã ngửi thấy mùi thịt nồng nặc, xương sườn mềm thơm dùng dầu chiên qua, cũng cho đồ gia vị rất đầy đủ, ngửi một cái còn làm cho người ta thèm hơn cả thịt kho lần trước mẹ cô làm. Diệp Thư Hoa tham ăn bắt đầu tự động ch** n**c miệng, nhưng vẫn khó tin hỏi.

"Hôm nay là ngày gì vậy, mẹ lại chịu làm thịt sườn?"

"Nếu là mẹ, sẽ không làm thịt sườn cho con đâu." Vương Thúy Phân nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt của cô, không nhịn được sẵng giọng nói.

Chỉ có một mình con nhóc này ăn cơm, cũng không cần lại đi ra ngoài tìm bàn, Vương Thúy Phân trực tiếp để xuống lò bếp, lại tự múc một chén cơm tới, dặn dò: "Ăn ít một chút, để lại cho cha con mấy miếng thịt sườn."
 
Back
Top Bottom