Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 380: Chương 380



Dì Dương thở dài một tiếng, ngầm cảm thán trong lòng. Cuối cùng, tất cả những lời muốn nói đã hóa thành tiếng thở dài.

Bọn họ lên núi, chọn một nơi phù hợp, sau đó Sở Thấm bắt tay vào đào hố để làm huyệt mộ. Bọn họ không tốn quá nhiều công sức vào chuyện tìm một nơi tốt để hạ táng, nguyên nhân chính là họ không quen ai hiểu phong thủy để mà tư vấn, lại không thể gióng trống khua chiêng đi tìm vì sẽ c.h.ế.t toi.

Sau khi đào xong huyệt mộ, Sở Thấm cùng cậu út Dương và dì Dương lại tới Hoa Khê để dời mộ. Việc này mất tầm nửa ngày, trước khi các đội viên tan làm thì họ đã thuận lợi di dời tro cốt của mẹ nguyên chủ về. Đúng thế, năm ấy mẹ nguyên chủ đã được hỏa táng, nhờ vậy mà họ có thể dời mộ dễ dàng hơn nhiều.

Khi trời xế chiều cũng là lúc mộ phần được dời xong. Cậu út Dương và dì Dương nán lại đó đắp bia, còn Sở Thấm thì ở nhà bếp nấu cơm chiều.

Chờ tới khi hai người kia đắp xong bia mộ, thức ăn cũng đã chín. Trước khi mặt trời lặn, cậu út Dương đã kịp đi dạo một vòng, ngắm nhìn ngọn núi nhỏ này. Lúc trở về, ông ấy nói với Sở Thấm: “Nhà cháu đúng nơi đắc địa đấy, ngọn núi Khưu phía sau nhà kia quả là chỗ lý tưởng để nuôi gà, chỉ cần rào lại là sẽ không sợ gà chạy khỏi núi Khưu rồi.”

Dứt lời, hai mắt ông ấy sáng lên, có vẻ đang rất nóng lòng muốn thử xem sao.

Xem ra là có tính toán rồi.

Dì Dương vỗ ông ấy cái bốp: “Dùng đầu óc của mình vào mấy việc đàng hoàng đi, đừng tối ngày kiếm đường ngang ngõ tắt, dạy hư Sở Thấm luôn rồi kìa.”

Suýt nữa cậu út Dương đã không kiềm được mà thốt ra hai chữ “Thúi lắm” rồi.

Sở Thấm còn “tà ma ngoại đạo” hơn cả ông ấy nữa, cái tính ngang ngược trời sinh đó mà có thể bị ông ấy dạy hư sao?

Chẳng lẽ chị không thấy biểu cảm của Sở Thấm lúc này như kiểu “Chú nhỏ nói đúng” hả?

Thật ra Sở Thấm cũng nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là tuy đợt này cô gom được nhiều trứng đã thụ tinh nhưng trước mắt vẫn chưa có ý định thử. Lý do cô do dự không phải vì sợ người khác phát hiện mà do thời tiết dạo này không tốt, tới cả người còn không có mà ăn thì làm gì dư lương thực cho gà chứ.

Chờ dì Dương xuống nhà bếp bưng đồ ăn, cậu út Dương lặng lẽ quay sang hứa hẹn với Sở Thấm: “Nếu cháu nuôi gà, sau này cậu sẽ giúp cháu mang trứng ra ngoài bán, giờ trứng có giá lắm đấy.”

Sở Thấm ra sức gật đầu, đang định nói gì đó thì lại thấy dì Dương bước tới nên vội vàng ngậm miệng, còn lén ra hiệu cho cậu út Dương: “Lát nữa bàn tiếp.”

Người trong thôn đã tan làm, thím Sở và chú Sở dẫn theo Sở Hồng, Sở Kiến tới nhà cô. Đồ ăn hôm nay phong phú cực, có lẽ là do dì Dương thấy Sở Thấm có nhiều của cải nên cũng không nói gì Sở Thấm nữa mà buông tay chơi xả láng.

Trên bàn lúc này có cá muối cô làm hồi đầu năm, mỗi lần ăn chỉ cần hấp lên là được, mùi vị không tệ; còn có ớt xào thịt, thịt là thịt ba chỉ lấy từ trong không gian của Sở Thấm, điều này khiến cậu út Dương tò mò lắm, không biết cô mua ở đâu mà được loại thịt chất lượng như vậy. Phải biết là từ công xã của họ mà lên thị trấn cũng tốn kha khá thời gian, mà thịt ba chỉ lại là thứ thuộc hàng cao cấp, bày ra chưa bao lâu là đã bán sạch. Nghĩa là nếu họ không nhờ người của công xã hoặc thị trấn đi xếp hàng giúp từ sáng sớm thì sẽ không bao giờ mua nổi thịt ba chỉ đâu.

Nhưng sau khi nghĩ ngợi một lúc, cậu út Dương quyết định im lặng, vì hiện tại trên bàn cơm vẫn còn những người khác.

Ngoại trừ những món đó còn có một tô trứng hấp, một đĩa thịt băm xào cà rốt khô và rau hẹ xào đậu nha.

Bên cạnh năm đĩa đồ ăn to phía trên, Sở Thấm còn nấu một nồi cơm độn khoai lang khô, cũng xem như đủ ăn.

Nếu cộng thêm cả Tiểu Bạch, thì phải nói là ăn không còn một miếng.

Cuối cùng, phần cơm dành cho Tiểu Bạch hôm nay chỉ có chút nước canh trộn chung với chút cơm dính đáy nồi, nhưng nó vẫn ăn rất ngon miệng.

Chuyện dời mộ phần xem như hoàn toàn chấm dứt.

Vì sau khi dời xong, trời cũng đã tối muộn, nên đêm nay dì Dương không về mà ở lại nhà Sở Thấm một đêm.

Màn đêm tới dần, các vì sao cũng bắt đầu ló dạng. Hai người ngồi trên chiếc ghế tre đặt trong sân, vừa hóng gió đêm ngày xuân, vừa tâm sự.

Dì Dương nói: “Chỗ này của cháu thoải mái thật đấy, lúc đầu dì còn sợ nhà cháu ở noi hẻo lánh quá không tốt, nhưng giờ xem ra hẻo lánh cũng có chỗ tốt của hẻo lánh, với cháu mà nói thì đúng là ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm.”

Sở Thấm mỉm cười bảo: “Giờ ngày thường không ai dám tới nhà cháu đâu.”

Cô biết, dì Dương đang lo sẽ có trộm lén đột nhập vào nhà cô, dù sao cũng là một đứa mồ côi sống một thân một mình, trên người còn có nhiều của cải, thử hỏi sao mà mấy tên trộm lại không nhớ thương cho được.

Nhưng nếu dám tới, Sở Thấm sẽ cho chúng ăn đấm, hơn nữa chiêu này cũng rất hữu ích, đã dùng được nhiều năm rồi đấy.

Không biết sau này sẽ thế nào, có điều từ lúc Sở Thấm tóm được cặp song sinh trộm cắp kia, lời đồn về Sở Thấm vẫn ngấm ngầm lan truyền trong công xã.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 381: Chương 381



Dì Dương lại nói: “Dù sao thì tối đến nhớ cảnh giác một chút mới được, cháu nuôi Tiểu Bạch là quyết định đúng đắn đấy, có ích lắm.”

Ban nãy còn liên tục ghé mũi vào chân bà ấy ngửi lấy ngửi để như muốn ghi nhớ mùi của bà ấy vậy.

Sở Thấm bất đắc dĩ đáp: “Tiểu Bạch cũng có mỗi ưu điểm đó thôi.”

Cái mũi của nó nhạy vô cùng, sau khi được Sở thấm huấn luyện cả một mùa đông, cuối cùng cũng có chút giống chó săn rồi.

Tính ra giờ nó cũng có một phần mười bản lĩnh của chó săn, dư sức làm chó canh nhà. Giờ mà có người xa lạ lại gần, nó sẽ không sủa ầm ĩ, trái lại chạy đi tìm Sở Thấm trước, sau đó đứng canh ngay phía sau cửa.

Dì Dương bỗng mở miệng: “Cháu không biết đâu, mấy hôm trước…”

Bà ấy trầm tư một lúc, rồi ngồi dậy, ngoái đầu nói với Sở Thấm: “Là cái hôm tiết Thanh minh đó, ở Đông Hồ có nhà bị trộm ghé thăm đấy. Thảo nào sao dì cứ có cảm giác mình đã quên gì đó, hóa ra là quên nói cháu biết chuyện này.”

Sở Thấm cũng ngồi bật dậy, tò mò hỏi: “Đông Hồ? Bị trộm hả? Nhà ai vậy dì, có bắt được tên trộm không?”

Dì Dương lắc đầu: “Nghe đồn vẫn chưa bắt được, đêm hôm khuya khoắt trèo tường lẻn vào nahf người ta ăn trộm mất hai con gà và nửa túi lương thực lận.”

Sở Thấm nghe mà đau lòng hộ, cau mày nói: “Ai thất đức quá vậy, trộm lương thực thôi không nói, tới cả gà cũng không tha.”

Gà và lương thực không ở cùng một đẳng cấp. Dưới quê, gà là thứ có thể sản xuất hàng hóa liên tục vì mỗi ngày có thể đẻ một quả trứng gà, nổi tiếng với biệt danh ngân hàng mông, mấy đồ lặt vặt trong nhà đều dựa hết vào ngân hàng này cả.

Cô mới không thất đức tới vậy đâu, dù quyết định sẽ đến nhà ông cụ Trương làm một hồi đầu trộm đuôi cướp, nhưng sẽ không tiện tay cuỗm gà đi mất.

Dì Dương lén nói nhỏ: “Có người đoán là do mấy người bên thôn thiếu lương thiếu thực trộm.”

Thời thế này cũng chỉ có những người đó sẽ tới ăn trộm, vì bây giờ vẫn chưa đến thời kỳ giáp hạt, dù không ăn uống tiết kiệm mà vẫn tiêu xài như bình thường cũng không đến nỗi cạn lương. Chỉ có những thôn báo khống sản lượng, lại ăn tô uống bồn thì mới có chuyện mới đến tháng tư đã cạn hết lương thực thôi.

Sở Thấm ngẩn người: “Đúng.”

Sau đó cô vỗ đùi cái đét: “Nhất định là mấy người đó.”

Nghĩ tới đây, trái tim cô nhảy lên thình thịch, cuối cùng cũng đợi được thời cơ thích hợp rồi.

Nhưng…

Sở Thấm khẽ thở ra một hơi dài, nén cảm xúc kích động trong lòng xuống.

Tạm thời chưa thể ra tay, còn phải chờ tiếp, chờ tới khi chuyện này tái diễn mới được.

Dì Dương thở dài: “Đáng tiếc là chưa bắt được tên trộm. Kẻ đó cũng cẩn thận lắm, xem chừng là đã chuẩn bị từ lâu, có khi còn lén theo dõi nhà đó tận mấy hôm, vì mãi đến sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, nhà đó mới phát hiện bị trộm cơ.”

Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: “Cũng có thể là người thân trộm cũng nên.”

Ừm, đổi hướng suy nghĩ thì chẳng phải dạo gần đây Trương Phi Yến rất hay bám theo dò hỏi vị trí cất lương thực của nhà ông cụ Trương sao? Thậm chí cô ta còn thí nghiệm thử xem có thể dùng một thanh sắt cậy mở ổ khóa không nữa kìa.

Dì Dương nhướng mày: “Cháu nói cũng đúng, nếu không phải người thân thiết thì sao biết được lương thực để ở đâu.”

Tâm sự xong, hai người về phòng ngủ.

Giường của Sở Thấm rất lớn, dù có thêm một dì Dương cũng không hề chật chội. Nhìn số sách bày trên bàn Sở Thấm cùng với ngọn đèn dầu đặt bên cạnh, bà ấy lập tức hiểu ra ngày thường cô cũng rất chăm chỉ học tập.

“Hồi trước không thấy cháu có hứng thú đọc sách, giờ bắt đầu đi làm rồi mới hiểu được hồi còn đi học thoải mái cỡ nào ha.” Bà ấy mỉm cười nói: “Giống như anh họ của cháu vậy, nhập ngũ rồi mới phát hiện ngày tháng còn ngồi trên ghế nhà trường tốt đẹp cỡ nào. Cố gắng học hành đi, đọc nhiều sách không sai đâu, tiện tranh thủ bổ sung tấm bằng luôn.”

Thật ra dì Dương chỉ đang nói đùa, thành tích bình thường của Sở Thấm đã in sâu vào đầu bà ấy thế nên bà ấy cũng không tin cô có đủ năng lực thi lấy bằng đâu.

Lúc này, Sở Thấm đang trải chăn, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại: “Có thể thi lấy bằng lại hả dì?”

Dì Dương còn ngạc nhiên hơn: “Cháu không biết hả, dì nghe nói có người thi lại được đấy, nhưng khó lắm, không phải thằng nhóc nhà họ Hồ trong thôn cháu cũng đi thi bổ sung bằng cấp đấy sao?”

Sở Thấm dừng tay nghĩ ngợi: Có lẽ mình nên bớt thời gian đi thi lấy bằng cũng nên. Dù chỉ là bằng cấp hai thôi cũng được.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 382: Chương 382



Ngày hôm sau, dì Dương về nhà thật sớm.

Sở Thấm bắt đầu tập trung vào công việc, thường trao đổi tin tức với Trương Phi Yến.

Thời gian này trời vẫn không mưa, cho nên việc gánh nước tưới nước trở thành công việc phải làm hằng ngày.

May mà thôn Cao Thụ có đào một cái mương, lúc gánh nước cũng tiện hơn trước đây rất nhiều.

Trước đây, bình thường sẽ gánh nước từ một khe suối nhỏ ở trong thôn, bây giờ đã có thêm những con mương kéo dài khắp nơi.

Lúc này người dân trong thôn mới thật sự cảm nhận được kênh mương rốt cuộc đã mang lại cho họ lợi ích lớn như thế nào, có thể nói trong khoảng thời gian khô hạn trong năm, kênh mương gần như đã cứu mạng cả thôn bọn họ.

Bởi vì lượng nước ở khe suối nhỏ đã hạ thấp tới mức nghiêm trọng, hoàn toàn không đủ cho cả thôn tưới hoa màu.

Lúc này có kênh mương thay thế, nước từ đầu nguồn không ngừng chảy vào kênh mương trong thôn Cao Thụ, vì thế mà lượng nước cũng coi như là đủ cho bọn họ sử dụng.

Mỗi ngày Sở Thấm đều gánh hai mươi gánh nước mới xong, đây là còn chưa tính đến gánh nước trong nhà cô.

Cô phụ trách tưới cải dầu, cải dầu phát triển không tồi, nhìn cũng không khác so với năm ngoái năm kia là mấy.

Lúc này, mặt trời cũng dần dần lên cao.

Sở Thấm ra khỏi khu ruộng trồng cải dầu, chuẩn bị đến thửa ruộng trồng khoai lang. Phía xa xa đã thấy có người đạp xe đạp, một trước một sau ra khỏi con đường nhỏ.

Con đường này tương đối vắng vẻ, có người đi xe đạp qua, nên Sở Thấm cũng lưu tâm một chút.

Người đi đầu là đội trưởng Hàn, Sở Thấm dễ dàng nhận ra được.

Người đạp xe theo sau đội trưởng Hàn là một cô gái, thị lực của Sở Thấm rất tốt, vừa liếc qua đã nhìn thấy được khuôn mặt của người phụ nữ.

Là một người phụ nữ còn rất trẻ, nhưng cô không quen biết.

"Sở Thấm, tưới nước xong chưa?"

Đội trưởng Hàn lúc đạp xe ngang qua Sở Thấm hỏi một câu.

Rồi hòa nhã nói: "Hôm nay cô gánh nước có mệt không? Chỉ là dù có khổ có mệt thế nào đi chăng nữa cũng phải phát huy tinh thần kiên cường bất khuất chịu thương chịu khó của thôn chúng ta."

"Đương nhiên là gánh xong rồi." Sở Thấm tò mò nhìn ông ấy: "Đã đến giờ này rồi, sao lại chưa tưới xong được. Mà chờ đã, đội trưởng, không phải ông lại bị bệnh đấy chứ, nói ra mấy lời kỳ lạ thế để làm gì, tôi phải đến ruộng khoai lang đây."

Đội trưởng Hàn: "...Được rồi, cô đi đi."

Đứa bé ngốc nghếch này cũng không biết phối hợp với ông ấy một chút, bình thường rõ ràng thông minh nhanh nhẹn lắm mà.

Sở Thấm gật gật đầu, không nhịn được mà đưa mắt qua nhìn người phụ nữ đang ở bên cạnh ông ấy.

Lúc đang định đi, bỗng nhiên đội trưởng Hàn lại lên tiếng: "Đúng rồi, vị này là bí thư mới đến của công xã chúng ta, hôm nay cô ấy tới để thăm hỏi đại đội của chúng ta."

Sau đó, ông ấy chỉ tay vào Sở Thấm đang xoay người lại, nói với bí thư mới đến Tần Văn Quân: "Cô ấy tên là Sở Thấm, là chiến sĩ thi đua gương mẫu của thành phố chúng ta, đã từng lên báo, bình thường cô ấy sống một mình, rất chăm chỉ làm việc."

Sở Thấm ngạc nhiên, thế mà vị này lại là bí thư mới đến.

Thái độ của cô lập tức thành thật hơn hẳn, trong lòng còn nghĩ bí thư mới này cũng thật là cần cù, mới vừa nhậm chức đã tới đại đội để thăm hỏi.

Tần Văn Quân mỉm cười, nhìn Sở Thấm: "Cô gái nhỏ này, chắc tuổi cũng không lớn đâu nhỉ?"

Sở Thấm nói: "Tôi sắp 21 rồi."

Cô thể hiện ra một khuôn mặt ngoan ngoãn, nhưng lại lẩm bẩm trong lòng: Nhìn cô cũng đâu tính là lớn đâu, sao lại gọi tôi là cô gái nhỏ chứ.

Tần Văn Quân nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi sáu hai mươi bảy, quả thật nhìn rất trẻ. Mới ở độ tuổi này mà đã trở thành bí thư ở công xã, Sở Thấm không khỏi suy đoán rằng trình độ học vấn và gia cảnh của cô bí thư mới đến này không hề tầm thường.

Cô ngạc nhiên, Tần Văn Quân cũng vô cùng sửng sốt.

Sở Thấm nhìn thấy rất rõ ràng.

Đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt tròn tròn trứng ngỗng, mái tóc dài mượt mà, đôi mắt lấp lánh, bờ môi hồng hào, là một người rất khỏe mạnh.

Tần Văn Quân gật đầu, quan sát cô thêm một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Cô còn rất cao nữa."

Sở Thấm ngẩn người, rồi lại gật đầu.

Lúc cô mới tới thì cao một mét sáu hai, đây là chiều cao của nguyên chủ.

Nhưng lúc đó cô mới mười tám tuổi, còn chưa đến tuổi dậy thì hoàn toàn. Sở Thấm thường xuyên ăn thịt uống sữa, sau này có điều kiện thì mỗi ngày đều ăn trứng gà.

Có lúc cô cảm nhận được cơn đau nhức rõ ràng ở chân mình, phải uống nhiều sữa bò mới tốt lên được một chút.

Mãi đến cuối năm năm 57, Sở Thấm mới nhận ra, mình đã cao lên rất nhiều, ngay cả quần và tay áo cũng ngắn mất một đoạn.

Cao lên bao nhiêu đây?

Cho đến nay, cô từ một mét sáu hai cao lên một mét sáu sáu.

Trời đất, làm Sở Thấm suýt chút nữa ngạc nhiên đến ngẩn người, có ai đã qua mười tám tuổi còn có thể cao lên bốn centimet, cô cảm thấy rất không bình thường.

Nhưng sau khi cảm thấy bản thân không bình thường xong thì lại cảm thấy vui mừng, đi kèm với sự vui mừng chính là nỗi buồn phiền.

Ôi! Phải thay đổi quần áo rồi, tay áo và quần phải tốn thêm chút vải nữa mới vừa.

Cả chăn cũng phải dài thêm, bởi vì tiết kiệm vải vóc và bông vải, có rất nhiều nhà khi may chăn đều dựa vào chiều cao của mình mà làm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 383: Chương 383



Sở Thấm cũng như thế.

Ban đầu chăn có thể vừa vặn che kín chân cô, sau khi cao lên, khi đắp bàn chân cứ thế lộ ra ngoài không khí.

Thật đúng là sự phiền muộn ngọt ngào.

Sở Thấm bình tĩnh lại, cười nói: "Bố mẹ tôi cao lắm."

Khóe miệng đội trưởng Hàn có rút, trong ấn tượng của ông ấy chiều cao của cha mẹ Sở Thấm cũng chỉ bình thường thôi.

Ông ấy nói: "Có phải cô định đến ruộng khoai lang không, đi đi."

Sở Thấm "Ồ" một tiếng, nghe lời rời đi.

Khi bước được hai bước đã nghe thấy đội trưởng Hàn đang khoe khoang gì đó với thư ký mới nhậm chức... không phải là đang giới thiệu với cô ấy về cải dầu của thôn bọn họ.

Sở Thấm lén lút quay đầu lại, nhìn thấy Tần Văn Quân hài lòng gật đầu: "Quả thật rất được, vừa rồi tôi đã tới đại đội thôn Tịnh Thủy và thôn Lưu Lý xem qua, thôn của chúng ta và thôn Tịnh Thủy đều rất ổn."

Ý của cô ấy chính là, thôn Lưu Lý không được ổn lắm.

Sở Thấm vừa đi vừa nghe, cô cũng không nghe nhiều, nhanh chóng đi đến ruộng khoai lang.

Thật khéo, cô và Trương Phi Yến đang trong cùng một thửa ruộng.

Sở Thấm đang nghĩ đến bí thư mới về, trong đầu chợt nảy lên một ý nghĩ, sát lại gần Trương Phi Yến đang làm việc, lời nói như đang vô tình kể chuyện thường ngày: "Cô đã biết gì chưa, có thư ký mới đến công xã chúng ta đó."

Trương Phi Yến gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Lúc này cô ấy có hơi ngây ngẩn, làm việc làm việc, để có thể tích lũy được nhiều lương thực, Trương Phi Yến trước giờ chỉ biết lười biếng, thế mà mấy hôm nay đã lấy được tám công điểm.

Phải biết là trước đây cô ấy có thể lấy được sáu công điểm đã rất không tệ rồi, hiện giờ có thể lấy được tám công điểm, quả thật khiến thím Trương vui ngất ngây.

Bà ấy rêu rao từ trong thôn ra ngoài thôn, mà rêu rao cái gì? Bà ấy không ngừng khen ngợi Sở Thấm là người tốt.

Trương Phi Yến: “???”

Chờ chút, cô ấy làm việc thì liên quan gì đến Sở Thấm.

Sở Thấm cũng buồn bực.

Thím Trương lại nói: "Trước đây Phi Yến nhà tôi không thích làm việc, có thể lấy được sáu công điểm đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi. Người ta hay nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, sau khi chơi với Sở Thấm cũng lây được chút kiên trì chăm chỉ của người ta. Nhìn bây giờ mà xem, có thể lấy được tám công điểm chính là nhờ học tập Sở Thấm nhà người ta.

Sở Thấm: "..."

Nghe thím Trương nói một tràng xong thì chỉ biết câm nín, trong đó còn cảm thấy hơi chột dạ.

Cô nào có dẫn dắt Trương Phi Yến đi vào con đường trở nên ưu tú, rõ ràng là lôi kéo người ta đi trên con đường đục khoét lương thực của nhà bác trai mình mà.

Trương Phi Yến nói xong, đột nhiên xoay người nhìn xung quanh một chút, không thấy mẹ mình thì mới yên tâm.

Cô ấy nói: "Hiện giờ mẹ tôi thấy tôi đứng cùng cô, sau khi về nhà mẹ tôi sẽ không ngừng lải nhải phải học tập cô nhiều vào, phiền c.h.ế.t tôi."

Sở Thấm chưa từng cảm nhận được tình yêu thương bí bách của một người mẹ nên không hiểu được cảm giác này, cô trở về lại câu chuyện ban đầu: "Cô biết không, bí thư mới của chúng ta nhìn trẻ lắm, có vẻ cũng không hơn chúng ta bao nhiêu."

Khi nghe nửa đầu Trương Phi Yến còn gật đầu, đúng là như thế, cô bí thư mới nhậm chức quả thật rất trẻ tuổi.

Đến lúc Sở Thấm nói xong nửa câu còn lại, Trương Phi Yến ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Không thể nào, có trẻ như thế nào cũng không thể xấp xỉ với tuổi chúng ta được, cũng phải đã ba mươi mấy rồi."

Sở Thấm lập tức hiểu ra, có lẽ cô bí thư mới đến này lại là một biến số.

Cô cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu làm việc.

Trương Phi Yến cũng không yên tâm, dù sao thì ở đời trước, quả thật có một bí thư mới tương đối trẻ tuổi.

Sở Thấm ngây ngốc ở ruộng khoai lang cả một ngày, trồng mầm khoai lang cuối cùng vào trong ruộng.

Tám ngày sau tiết thanh minh, thửa ruộng trồng khoai lang ở thôn Cao Thụ đã được hoàn tất.

Đây là giống cây chịu được hạn, vì vậy đội trưởng Hàn sắp xếp năm nay ruộng trồng khoai lang nhiều hơn năm ngoái ba hàng.

Nhưng cho dù có khả năng chịu hạn tốt như thế nào, thì ở giai đoạn đầu tiên vẫn phải tưới thật nhiều nước.

Đội trưởng Hàn quyết tâm phải tận dụng hết từng thửa đất, còn mời cả nhân viên kỹ thuật Mạt trở về một chuyến để lên kế hoạch tỉ mỉ cho từng thửa đất.

Ví dụ như thửa đất trồng khoai lang này, kỹ thuật viên Mạt kiến nghị trồng gối vụ hạt tiêu và hạt mè.

Còn có mấy thửa đất trồng khoai lang khác, thì sẽ trồng xen kẽ với đậu nành.

Đội trưởng Hàn còn chuẩn bị trong năm nay trồng hai vụ khoai lang, nếu như điều kiện cho phép.

Mà chỉ có một điều kiện duy nhất ở đây, chính là xem nước có đủ hay không.

Còn về có đủ sức người hay không, đây không nằm trong sự suy xét của đội trưởng Hàn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 384: Chương 384



Khi trồng khoai lang thì đúng vào vụ thu, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Nhưng như thế thì có liên quan gì, có thể dễ dàng nhận thấy năm nay là năm mất mùa, trồng nhiều thêm được một cây lương thực thì có thêm một cây lương thực, cũng đã sắp c.h.ế.t đói rồi, còn quan tâm đến mệt hay không mệt nữa hay sao.

Thời đại này, máy móc rất ít ỏi, phải chăm sóc thật tốt cho trâu bò, con người chính là con la để sai sử.

Vì thế Sở Thấm phát hiện ra mình bận rộn hơn rất nhiều so với cùng khoảng thời gian ở năm trước, bận tới nỗi chẳng có thời gian lên núi.

Chờ đến cuối tháng tư, ông trời xấu xa cuối cùng cũng ì ạch trút xuống một cơn mưa.

Chỉ là có cơn mưa này hay không cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vì mấy hôm trước khi mưa, trời bỗng nhiên đen xì, là kiểu mây đen bị đè ép muốn bùng nổ, khiến Sở Thấm và cả những người dân khác trong thôn vô cùng vui mừng.

Mau mưa đi, mưa xuống một cơn thật to cứu mạng mọi người đi, hạn hán sắp c.h.ế.t rồi.

Thế nhưng lại thành sấm to mưa nhỏ, rõ ràng là ông trời đang đùa giỡn mọi người.

Mây đen nhanh chóng tản đi, chỉ có mấy giọt mưa lun phun.

Chút nước mưa này, bổ sung cho nguồn nước thì không đủ. Nhưng vẫn đủ để thấm ướt đất, cũng giúp người dân trong thôn đỡ phải gánh nước.

Sở Thấm miệt mài vùi đầu làm việc hơn nửa tháng cuối cùng cũng bị cơn mưa dội cho bừng tỉnh, bỗng nhiên nhận ra mình còn chưa đi lấy mật ong.

Mật ong ở nhà đã gần hết, phải nhanh chóng bổ sung vào.

Theo những ngày xuân dần dần kết thúc, thời gian dài ngắn giữa ban ngày và ban đêm cũng dần dần trở nên cân bằng.

Cách đây một thời gian, cô thức dậy lúc năm giờ sáng thấy bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảng tối đen, bây giờ cùng thời điểm đã lấp lóe ánh mặt trời rồi.

Hôm nay, cô tỉnh dậy rất sớm.

Nhìn trời bên ngoài cửa sổ, có lẽ mới bốn rưỡi.

Xem ra vẫn cần đồng hồ đeo tay, thứ này rất có tác dụng với cô khi làm việc rồi lên núi. Tối qua Sở Thấm rút thưởng, rút được một phần trong đồng hồ đeo tay, lâu như thế mà cô mới tập hợp được có hai phần, nếu muốn tập hợp hết tất cả các phần của một cái đồng hồ đeo tay hoàn chỉnh, sợ là không biết phải chờ đến năm tháng nào.

Nói đến rút thưởng, cô lại nhớ đến thứ đồ hôm qua mình rút được.

Ngoài một phần của đồng hồ ra, lần rút trong tháng này cô còn bất ngờ rút được trong hộp kín nửa cân bánh bông lan.

Cô vô cùng bất ngờ.

Giây phút lấy giấy dầu bọc bánh bông lan trong tay, cả người Sở Thấm cứ như đang ở trên mây.

Hoảng hốt ngẩn ngơ, giống như là bị ăn một gậy vào đầu vậy, cứ như thế suốt ba phút mới tỉnh táo lại.

Sau khi bình tĩnh, cô bỗng nở nụ cười sáng lạn, đang nằm mà bật cười ha ha, cười đến mức phải gập bụng lại, cong như con tôm.

Cô còn dọa Tiểu Bạch đang ngủ giật mình, sau khi tỉnh lại thì híp mắt nhìn chằm chằm Sở Thấm, giống như là đang chê trách cô vậy.

Sở Thấm cười đến nỗi da mặt tê rần mới dừng lại, đây là thực phẩm đầu tiên mà cô rút được, làm sao có thể không kích động.

Coi như cô cũng đã hiểu rõ cái hệ thống chó má này rồi.

Vào lúc bản thân vừa xuyên tới đây, hệ thống dường như thiếu những vật dụng hàng ngày không đáng chú ý nhưng không thể không có.

Bởi vì bản thân vừa chuyển nhà, được chia lương thực, chắc hẳn hệ thống sẽ không để hộp mù thực phẩm vào trong bể hộp mù.

Đúng lúc này cuộc sống của cô đã về lại quỹ đạo, bởi vì thời tiết tốt nên thu hoạch ổn định, có lẽ không thiếu lương thực.

Thiếu gì? Theo hệ thống, xem ra thiếu loại đồ dùng xây dựng cơ bản như gạch ngói.

Có lẽ trong khoảng thời gian kia, hệ thống đã điên cuồng lấp đầy bể hộp mù bằng hộp mù gạch ngói, những đồ vật khác c*̃ng có rút trúng, nói tóm lại có lẽ vẫn rút trúng nhiều gạch hơn.

Về sau này, thì lại là vật dụng hàng ngày.

Bây giờ thì sao? Vì thiên tai sắp đến, sắp vào tháng năm, cô coi như đã bước một chân vào thiên tai, lúc này hệ thống mới rủ lòng thương xót, cuối cùng đã cho hộp mù thực phẩm vào trong bể hộp mù.

Xem ra rất khó lấy được hộp mù thực phẩm, cô đã rút tuần không được cái nào, rút tháng mới rút trúng.

Thế là Sở Thấm tổng kết được một lý lẽ: Hệ thống cẩn thận thì cẩn thận, nhưng yếu kém thì vẫn yếu kém.

Là loại không biết thích nghi.

Sau khi Sở Thấm có được bánh trứng gà, ngửi rất kỹ càng, sau đó không nhịn được ăn hai cái, bây giờ còn lại hai cái.

Bánh trứng gà rất thơm ngọt, nướng đến vàng óng xốp.

Quan trọng là vỏ ngoài hơi xốp giòn, nhưng bên trong lại mềm như mây. Mặt trên của bánh còn được rắc thêm mè trắng, mè trắng cũng tạo ra hương vị đặc biệt.

Sáng hôm nay Sở Thấm đã ăn hai cái bánh trứng gà còn lại kèm với sữa, rồi nấu cơm cho một ngày, sau đó mang đồ lên núi.

Vỏn vẹn chỉ ăn một chút như thế đương nhiên chưa đủ, khi trở về cô vẫn phải ăn một lần nữa.

Sở Thấm đi đường mòn đến cổng thôn, trên đường suýt chút thì đụng phải vài người trong thôn, vẫn may cô phản ứng nhanh, lẩn trốn rất nhanh, trốn ngay vào sau một cái cây, chờ sau khi người kia rời khỏi mới tiếp tục đi lên phía trước.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back