Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 245: Chương 245



Thời gian trôi dần, rất nhanh đã tới giờ ăn cơm trưa.

Hôm nay Sở Thấm ngồi cách hai người kia rất xa, bởi vì đồ ăn của cô là măng tây khô xào thịt và cà tím xào đậu que. Cơm cũng là cơm gạo trắng chứ không phải cơm độn khoai lang.

Măng tây khô xào thịt bỏ thêm ớt cay, cô chiên thịt ba chỉ cho ra dầu rồi bỏ tỏi băm và ớt cay vào, sau đó bỏ măng tây khô đã ngâm vào xào, trong lúc xào thì nêm nếm gia vị, đến khi chín là có thể múc ra.

Măng tây ít hút dầu nên dầu thấm vào cơm, làm cho hạt cơm trở nên trơn bóng. Măng tây khô giòn, vừa thơm vừa cay, Sở Thấm ăn hết miếng này tới miếng khác, không thể dừng lại được.

Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến ngồi cách xa mà lỗ mũi giật giật, nước miếng mất khống chế tuôn ra.

Mẹ kiếp, sao Sở Thấm lại mang theo đồ ăn thơm như vậy lên núi chứ?

Ăn cơm xong, Sở Thấm tiếp tục đào khoai, bởi vì sau khi đào khoai lang cộng với còn có việc phải làm nên không thể nghỉ ngơi được.

Ánh mặt trời nóng rực khiến mồ hôi trên cơ thể liên tục chảy ra, từng giọt mồ hôi chảy dọc từ tóc táy xuống cổ rồi nhỏ giọt xuống đất.

Một giờ rưỡi chiều, Sở Thấm từ từ đến cuối vẫn luôn duy trì hiệu suất đào khoai rốt cuộc cũng đào xong luống khoai lang cuối cùng của mình. Tất cả khoai lang đều nằm trên đất, cô bỏ khoai lang vào bao tải rồi cột chặt lại.

Trương Phi Yến trợn mắt: "Cô đào xong rồi về luôn hả?"

Sở Thấm lau mồ hôi, chỉ sang bên cạnh: "Tôi sẽ chờ cô, cô cứ đào đi, tôi đi dạo lòng vòng."

Lúc này Trương Phi Yến mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy ngượng ngùng nói: "Cô đi đi, cô có muốn ăn trứng gà không? Trong sọt của tôi còn một cái trứng gà đấy."

Sở Thấm lắc đầu: "Không cần, tôi không đói."

Nói xong, cô kéo mấy cái bao tải đến dưới gốc cây, Sở Thấm nghỉ ngơi chốc lát rồi đi về hướng mà cô đã nhìn thấy cây du già.

Trong rừng rất yên tĩnh, có nhiều nơi được phủ kín lá cây tươi tốt, mới đi không bao lâu mà Sở Thấm đã cảm giác được mồ hôi trên người mình từ từ biến mất, sau đó cô cảm thấy hơi ớn lạnh.

Cô cầm một cây cuốc nhỏ trên tay, ngẫu nhiên nhìn thất thảo dược thì sẽ đào lên, mang về phơi khô, dự trữ trong nhà phòng khi cần dùng.

Bây giờ trong nhà cô xa tiền thảo khô và kim ngân khô là nhiều nhất, lúc này Sở Thấm cũng nhìn thấy một bụi cây kim ngân.

"Kết trái rồi!" Sở Thấm ngạc nhiên nói, mà cũng phải thôi, hiện giờ mà mùa kim ngân kết trái.

Trái Kim ngân có tác dụng hạ sốt, giải độc. Sở Thấm thuận tay hái xuống, đây là thói quen của cô.

Mặc kệ có cần dùng hay không, cứ chuẩn bị trước rồi tính.

Sở Thấm vừa đi vừa dừng, thế nên hơn hai mươi phút sau cô mới đến được chỗ ba cây du già mà mình phát hiện lần trước. Sở Thấm ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh nắng xuyên qua nhánh cây chiếu lên người cô

"Bịch bịch!'

Sở Thấm bắt đầu chặt cây, rất nhiều chim chóc bị giật mình.

"Ầm!"

Cây du già đầu tiên từ từ ngã xuống, Sở Thấm vui vẻ, cô quan sát kỹ càng hoàn cảnh xung quanh rồi mới thu nó vào không gian.

Có cây thứ nhất thì sẽ có cây thứ hai, thứ ba, ba cây này đủ để cô đóng giường rồi, thậm chí cô còn có thể làm thêm hai cái rương.

Vì Hoàng Đậu Tử cũng ở trong núi, Sở Thấm sợ anh ta đào khoai lang xong sẽ lẽn đi theo nên sau khi bỏ cây du vào trong không gian, cô không dám chặt cây tiếp nữa mà đi tìm thêm một ít thảo dược nhét vào giỏ rồi chậm rãi quay về.

Cô không hiểu tại sao lượng nước trên núi Hồ Lô đã giảm nhưng vẫn nhiều hơn so với lượng nước trên đỉnh Thành Tuyền.

Nếu có thời gian, chắc là Sở Thấm sẽ đi dọc theo dòng suối để tìm xem nước bắt nguồn từ đâu, kiểm tra xem trên núi có hồ nước hay không.

Sở Thấm cho rằng nếu tình trạng này cứ tiếp tục e rằng núi Hồ Lô thì sẽ đón nhận một làn sóng động vật di cư tới. Dù sao động cũng sẽ di chuyển đến nơi có thức ăn và nước uống, huống chi quãng đường đến núi Hồ Lô cũng không quá xa.

Lúc cô về tới chỗ trồng khoai lang thì đã gần ba giờ chiều, Hoàng Đậu Tử đang thu thập khoai lang, chắc là anh ta đã đào xong.

Trương Phi Yến vẫn vừa thở hổn hển vừa đào, cô ấy nôn nóng đến mức suýt chút nữa đã cuốc vào chân.

Sở Thấm nghĩ ngợi vài giây rồi đi tới, cô nói: "Cô cho tôi ba mươi cân khoai lang, tôi đào giúp cô."

"Hả?" Trương Phi Yến ngơ ngác, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại: "Không được, mười lăm cân thôi!"

"Hai mươi lăm." Sở Thấm nói tiếp.

Trương Phi Yến vẫn hơi hoang mang, cô ấy lắc đầu và nói: "Hai mươi cân."

Sở Thấm mỉm cười: "Thỏa thuận thành công!"

Trương Phi Yến: "..."

Vậy nên vốn dĩ Sở Thấm chỉ cần hai mươi cân thôi đúng không?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 246: Chương 246



Không phải Sở Thấm hiếm lạ gì hai mươi cân khoai lang, chỉ là cô không có việc gì làm mà thôi.

Hơn nữa Trương Phi Yến làm việc chậm, chờ cô ấy làm xong chắc cũng đã năm sáu giờ rồi, đến lúc đó xuống núi sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Sau khi có Sở Thấm gia nhập thì hiệu suất tăng mạnh, Trương Phi Yến trước kia nhìn mà còn đau lòng.

Hai mươi cân khoai lang đâu phải số lượng nhỏ, có thể ăn được mấy bữa, cứ như vậy mà mơ mơ màng màng đưa ra...

Nhưng khi nhìn thấy Sở Thấm một người chống đỡ hai người, mặc dù việc giúp cô ấy làm việc cũng không tốn quá nhiều thời gian của cô.

Được, hai mươi cân thì hai mươi cân.

Có Sở Thấm giúp đỡ, Trương Phi Yến đã dọn sạch khoai lang dưới đất lúc bốn giờ rưỡi, hơn nữa còn bỏ vào túi buộc chặt lại.

Vậy là xong rồi sao?

Không.

Hiện giờ ba người đối mặt với một vấn đề lớn.

Đó chính là mỗi người họ đều có bảy bao khoai lang, phải làm thế nào để chuyển khoai lang xuống núi, và làm thế nào để chuyển về nhà mà không bị người trong thôn để ý?

Nếu chỉ có một mình Sở Thấm thì vấn đề này khá dễ giải quyết, bỏ vào balo không gian rồi kéo đi là được.

Nhưng hiện giờ có Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử ở đây, Sở Thấm không cần phải chịu tội không cần thiết.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai chắc sẽ không mưa, nếu không thì hôm nay chúng ta mang một túi về nhà thôi."

Hoàng Đậu Tử do dự nói: "Ngày mai phải đi làm, không có thời gian đến chuyển đi."

Sở Thấm ngẩn người, cũng đúng.

Chẳng qua là ngày mai cô cũng xin nghỉ phép để đi mua củ sen với thím Sở, chắc cũng không có thời gian đến chuyển.

Trương Phi Yến lại mệt mỏi kiệt sức ngã xuống mặt đất, nói: "Hay là chuyển một túi đến chân núi, rồi ngày mai quay lại chân núi chuyển tiếp?"

Sở Thấm im lặng, suy nghĩ kế lung tung.

Nếu chuyển từng túi từng túi xuống chân núi, e rừng đến chín giờ tối nay mới có thể chuyển xong hết.

Hoàng Đậu Tử "xì" một tiếng: "Nếu là vậy thì đến chín giờ chúng ta mới chuyển xong hết, còn cô thì đến chín giờ sáng mai cũng chưa chuyển xong."

Trương Phi Yến cực kỳ mệt mỏi, không rảnh cãi lộn với anh ấy, nhặt mấy hòn đá nhỏ dưới đất ném về phía anh ấy: "Vậy anh nói thử xem, cái gì cũng không được, anh còn chưa nghĩ ra được cách gì đâu."

Hoàng Đậu Tử né tránh, khẽ nói: "Tôi biết tôi đần, thế nên tôi không để ý."

Trong lời này rõ ràng là có hàm ý, chính là Trương Phi Yến đần mà lại không tự biết được.

Trương Phi Yến giận đến nỗi gương mặt đỏ rần, Sở Thấm thấy phiền nhíu mày lại, đi mấy bước sang bên cạnh không muốn nghe hai người cãi nhau.

Bốn rưỡi chiều, mặt trời đã có dấu hiệu xuống núi, ráng chiều xinh đẹp biểu hiện thời tiết ngày mai hẳn là sẽ rất tốt.

Cô chống nạnh thở dài, tiếc nuối chiếc ba lô không gian không có chỗ dùng. Nhưng cô ngắm nhìn xung quanh, trông thấy mấy cây đại thụ, đột nhiên nghĩ ra một cách.

"Đừng cãi nữa!" Sở Thấm ôm đầu nói: "Cãi nhau không làm được gì mà còn làm tôi thấy đau đầu. Nghe tôi nói trước đã, tôi nghĩ ra được cách này, hai người nghe thử xem có được không."

Hai người im miệng, Trương Phi Yến trợn mắt trừng một cái, sau đó lại dùng giọng điệu hòa hoãn hỏi Sở Thấm: "Cách gì thế?"

Sở Thấm vỗ vỗ cái cây bên cạnh, nói: "Chúng ta chặt mấy cái cây này, sau đó chặt thành mấy khúc cây dài cỡ bằng bao bố, rồi dùng dây leo cột mấy khúc gỗ quanh bao tải."

Nói xong, cô nhìn hai người.

Trương Phi Yến nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

Sở Thấm: "..." Đây là vẫn chưa nghe hiểu à?

Cô tốt bụng tiếp tục giải thích: "Sau đó đặt bao tải đã buộc mấy khúc cây xuống đường, cho nó tự lăn xuống."

Trương Phi Yến hiểu ra "A" lên một tiếng: "Tôi không nghĩ ra cách này đấy, làm như vậy được sao?"

Sở Thấm bất đắc dĩ buông tay nói: "Được hay không thì phải thử mới biết, ngoài ra thì tôi cũng không nghĩ được cách nào nữa."

Thật ra có tấm ván gỗ là ổn nhất, dùng hai tấm ván gỗ kẹp bao tải lại, sau đó buộc chặt, cho nó trượt xuống một đường.

Nhưng cô lại không mang theo cưa, chỉ có thể làm vậy.

Nói làm là làm, Sở Thấm là đáng tin nhất trong ba người, không nghe cô thì nghe ai?

Đương nhiên Sở Thấm có mang d.a.o chặt củi, không ngờ Hoàng Đậu Tử cũng có mang, điều này chứng tỏ hôm nay anh ta cũng muốn lén chặt hai cây mang về nhà.

Hình như Hoàng Đậu Tử có hơi xấu hổ, thấy Sở Thấm không chú ý đến mình, anh ta mới khẽ thở phào, bắt đầu đốn cây.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 247: Chương 247



Chặt được mấy cây thì bắt đầu chặt thành từng khúc.

Trong lúc đó, Trương Phi Yến đi tìm dây leo, kế bên cũng có dây leo, trên núi không thiếu thứ này.

Trương Phi Yến nhanh chóng tìm được rất nhiều, vừa đi vừa nói: "Tôi đã cố ý chọn toàn dây leo dày đó."

Khúc cây chặt xong, dây leo tìm xong, ba người đồng tâm hiệp lực bắt đầu buộc chặt.

Đặt bao thẳng đứng, để bốn khúc cây xung quanh bao rồi buộc chặt bằng dây leo.

Hoàng Đậu Tử vui mừng nói: "Có lẽ là lăn xuống được đó."

Trương Phi Yến lại trợn mắt lần nữa: "Vốn là có thể, hóa ra ban đầu anh không tin Sở Thấm."

Hoàng Đậu Tử tức giận ngã ngửa, rất muốn chặn cái miệng thối kia của cô ấy lại.

Sở Thấm không hề gì: "Đừng nói nữa, không thấy trời sắp tối rồi sao? Tiếp tục đi."

Nói xong thì bắt đầu buộc đến cái bao tải thứ hai.

Sau đó là cái thứ ba, thứ tư...

Nửa giờ sau.

Sắc trời đã hơi tối, ánh hoàng hôn chỉ còn lại tốc độ biến mất nhanh hơn.

Ba người ăn ý tăng nhanh tốc độ, cuối cùng cũng buộc chặt cái bao tải cuối cùng.

Sau đó không nghĩ ngợi gì mà thả ngang bao tải, để nó lăn xuống theo đường xuống núi.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng trầm đục vang lên liên tục, bao tải lăn xuống núi, xoay một vòng lăn đến nơi họ không nhìn thấy.

Sở Thấm nói: "Mau thả cái thứ hai."

"À, được." Hoàng Đậu Tử lập tức thả cái bao tải thứ hai.

Tiếp đó ba người thay nhau thả xuống, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gỗ va đập.

Sau khi đã thả tất cả bao tải xuống, ba người cũng bắt đầu xuống núi, gặp mấy bao tải kẹt lại thì dùng tay đẩy từng cái xuống.

Thật ra chuyện này vô cùng tốn sức, nhưng đã dùng ít sức hơn chuyện vận chuyển từng bao xuống núi rồi.

Ít nhất trước bảy giờ tối, khi trời đã tối hẳn, ba người mới có thể đến được chân núi.

Mấy người Sở Thấm đã mệt đến nỗi cả người đổ đầy mồ hôi, khỏe như Sở Thấm mà hai cánh tay cũng có chút run run, huống chi là Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến.

Tay của hai người họ cứ như sợi mì sắp vào nồi, mềm nhũn rũ xuống bên người không thể dùng sức nữa.

Trương Phi Yến kiệt sức ngã xuống mặt đất ba lần, cũng không biết trên mặt là mồ hôi hay nước mắt: "Tôi thật sự không chịu nổi nữa, kế tiếp tôi không chuyển được nữa, hay là trước hết cứ như vậy đi."

Hoàng Đậu Tử trông như đã đánh mất ý thức, ai cũng dựa vào thân cây mà gật đầu.

Sở Thấm còn có thể làm sao, bất đắc dĩ nói: "Vậy mọi người về trước đi, sáng sớm hôm sau đến chuyển tiếp là được."

Trương Phi Yến hỏi: "Cô thì sao?"

Sở Thấm nói thẳng: "Tôi vẫn còn sức, tối nay tôi sẽ chuyển về đến nhà."

Mỗi người họ đều đánh dấu tên lên bao tải, không sợ sẽ cầm nhầm khoai lang.

Trương Phi Yến nhìn Sở Thấm như nhìn một vị thần, giơ ngón tay cái lên: "Trâu."

Nói xong, cô và Hoàng Đậu Tử một trước một sau về nhà, vô cùng uể oải, trông cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Sở Thấm đưa mắt nhìn họ rời đi, sau đó đi lên trước mấy bước để chắc chắn họ đã rời khỏi rồi.

Sau đó cô trở về bên cạnh bao tải, tìm bao của mình và đặt nó sang một bên, sau đó cô gỡ bỏ phần gỗ xung quanh bao và đặt tất cả bảy bao khoai lang vào ba lô không gian của mình, trên mặt đất nhất thời chỉ còn lại bảy cái bao tải lớn trống rỗng.

Cô nhanh chóng đi về hướng thôn, đi theo Hoàng Đậu Tử từ xa xa.

Thật ra Sở Thấm rất lo lắng Hoàng Đậu Tử sẽ bất ngờ [1] quay đầu lại, cho nên cô mới đi theo.

[1]

[1]Nguyên gốc là “đâm ngọn thương hồi mã”: quay đầu lại bất ngờ đ.â.m ngọn thương vào kẻ địch, chỉ việc phản công đột ngột không thể lường trước.

[1]Nguyên gốc là “đâm ngọn thương hồi mã”: quay đầu lại bất ngờ đ.â.m ngọn thương vào kẻ địch, chỉ việc phản công đột ngột không thể lường trước.

Nhưng có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, cả người bị vét sạch sức lực nên ngay cả đầu của Hoàng Đậu Tử cũng không quay lại, đung đưa đung đưa đi một đường về nhà.

Lúc này Sở Thấm mới hoàn toàn yên tâm.

——

Về đến nhà thì đêm đã khuya.

Đối với nông thôn mà nói, tám giờ tối đã là thời gian có thể lên giường đi ngủ.

Sở Thấm chưa từng chạm mặt một người nào trên đường đi, sắp về đến nhà thì cúi sát gần cửa, sợ Hoàng Đậu Tử đang ở trong bóng tối quan sát.

Nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng hẳn là bên trong bóng tối không có ai đang dòm ngó cô.

Sở Thấm mở cửa, Tiểu Bạch nghe thấy tiếng động thì chạy ra, cả ngày đói bụng khiến nó rất hưng phấn, không ngừng di chuyển vòng quanh Sở Thấm.

"Đói đến vậy à." Sở Thấm có chút áy náy, cũng không lo mình có mệt hay không mà là đổ cơm thừa trong nồi và thức ăn thừa vào chén cho nó ăn trước.

Thậm chí còn cho nó thêm hai quả trứng gà để thưởng cho hành vi giữ nhà cẩn thận hôm nay của nó.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 248: Chương 248



Tiểu Bạch ăn đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên, khiến Sở Thấm càng thêm áy náy.

Cô sờ sờ đầu nó, không bỏ khoai lang trong ba lô không gian ra mà chỉ kéo lê thân thể mệt mỏi đến phòng bếp nấu nước, lúc nấu nước thì ngồi ở trên băng ghế trước bếp lò, dựa vào vách tường thả lỏng thân thể và và thư giãn đầu óc.

Hôm nay cô thật sự vô cùng mệt mỏi.

Nước nhanh chóng được nấu xong, cô mang nửa thùng nước nóng đến vại nước bên cạnh rồi múc mấy gáo nước lạnh trộn lẫn vào trong đó, sau đó mới vào phòng tắm để tắm rửa.

Tắm rửa ít nhất cũng rửa trôi đi ba phần mệt mỏi, sau khi tắm xong Sở Thấm cũng có tâm trạng làm cơm ăn, nhưng cũng chỉ là tùy tiện chiên trứng xào ớt mà thôi.

Ăn xong cũng không thèm rửa bát, chỉ đánh răng rửa mặt rồi thổi đèn lên giường ngủ.

Đêm nay chắc chắn vừa ngả đầu là ngủ ngay, một đêm không mộng, ngủ thẳng đến bình minh.

Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử cũng vậy, chỉ là hai người họ về nhà còn bị mắng cho một trận.

Nếu không phải hai người có lòng, trước đó còn để lại một tờ giấy nói rõ tình huống thì người trong nhà của hai người đã đến tìm Hàn đội trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn để Hàn đội trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn tổ chức nhân sự đi tìm người.

Ngày hôm sau.

Sở Thấm ngủ đến bảy giờ sáng, khi thím Sở đến gõ cửa ''cốc cốc cốc'' thì Sở Thấm mới tỉnh lại.

''Tới đây tới đây!" Sở Thấm hô.

Sau đó mang dép lê đi mở cửa.

Thím Sở kinh ngạc: "Trời ơi, cháu mới tỉnh dậy đấy à, mặt trời sắp phơi đến m.ô.n.g rồi!"

Chỉ thấy Sở Thấm đầu tóc rối bời, mặc áo trong trên người, con mắt nửa đóng nửa mở, ngáp một cái trông như vẫn có thể đi ngủ thêm được một giấc nữa.

Sở Thấm xoa xoa mặt nói: "Thím vào trong ngồi đi, chờ cháu khoảng mười phút, cháu đi chuẩn bị ngay."

Hai mắt thím Sở nhìn cô, thầm nghĩ chẳng lẽ đêm qua cô đi làm việc?

Làm việc gì? Đương nhiên là bàn bạc với người ta, đầu cơ trục lợi không phải là nên thừa dịp đêm khuya yên tĩnh mà đi bàn bạc với người ta sao?

Bà ấy thở dài, xem ra phải tìm thời gian để thương lượng với Sở Thấm một chút, có vài việc vẫn là không nên làm.

''Không sao, thím không gấp." Thím Sở nói: "Cháu cứ từ từ."

Làm sao Sở Thấm có thể để người khác lãng phí thời gian chờ đợi mình, cô nhanh chóng châm lửa nấu nước, bỏ năm quả trứng gà vào trong nồi, sau đó thay quần áo rửa mặt, sắp xếp một chút những thứ cần mang theo, chờ trứng gà nấu chín thì cất trứng gà đi, sau đó ra cửa.

Thím Sở nhìn đến ngây ngốc, Sở Thấm quay đầu lại nhìn bà ấy: "Thím ngồi đi, thím đi xin nghỉ giúp cháu rồi đúng không? Vậy chúng ta cứ trực tiếp rời thôn bằng đường nhỏ."

Thím Sở lấy lại tinh thần gật đầu, ngồi xuống yên sau trên xe đạp của Sở Thấm.

Trước khi Sở Thấm đạp xe đã bóc hai quả trứng gà để lấp đầy bao tử, sau đó đạp xe xuống dốc đến tận cổng thôn.

Vì có hai người là cô và thím Sở nên Sở Thấm đã đi theo con đường đến Đông Hồ, lúc đến Đông Hồ vẫn chưa tới chín giờ.

Đông Hồ bây giờ phải gọi là công xã Đông Hồ, người trên đồng ruộng không nhiều, phần lớn đều tập trung ở hồ.

Đang làm gì thế?

Đang đào ngó sen, mò cá.

Thím Sở vui mừng: "Chúng ta đến thật đúng lúc, xem ra hôm nay Đông Hồ bắt đầu bắt cá."

Sở Thấm cũng rất vui, như vậy là cô có thể mua cá rồi?

Nhìn thím Sở, cô quyết định ngày mai lại đến đây một chuyến! Vì có thím Sở nên hôm nay sẽ không mua được bao nhiêu cá.

Nhưng cũng vì có thím Sở nên lần này Sở Thấm mua ngó sen vô cùng thuận tiện do thím Sở trực tiếp đưa cô đến chỗ em rể của bà ấy, để em rể của bà ấy dẫn đường.

Người em rể này của thím Sở là chồng của em họ, họ Ứng, tên là Ứng Tiểu Điền.

Ứng Tiểu Điền vừa đi vừa nói: "Chị, em dẫn chị đến nhà Vương Nhị Cẩu, nhà anh ấy năm nay có nhiều ngó sen nhất."

Thím Sở bày tỏ đều được: "Chỉ cần phù hợp là được."

Từ phù hợp này đương nhiên là chỉ giá cả, mà tất nhiên trong giá cả đó cũng không nhất định là chỉ tiền.

Nhát hơn chút thì dùng vật đổi vật.

Lần này Sở Thấm mang cả tiền lẫn vật theo, có thể dùng cái gì thì dùng.

Đi tới nhà Vương Nhị Cẩu, Ứng Tiểu Điền cười hì hì, hàn huyên vài câu sau đó thấp giọng giới thiệu ý đồ đến đây của hai người Sở Thấm.

Anh ấy nói: "Đây là chị tôi và cháu gái của chị ấy, không phải nhà anh vẫn còn nhiều ngó sen sao..."

Vừa nói vừa di chuyển ánh mắt ra hiệu: "Anh xem dùng tiền hay là dùng gì, còn có rất nhiều."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 249: Chương 249



Vương Nhị Cẩu mạnh mẽ có chút không biết làm sao, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì nhìn Sở Thấm và thím Sở, nói: "Ngó sen à, hai người muốn bao nhiêu?"

Thím Sở lập tức nói: "Tôi ít nhất 50 cân."

Sở Thấm suy nghĩ một chút: "Tôi cũng ít nhất 50 cân."

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, 10 cân ngó sen tươi mới có thể làm ra một cân bột, đối với một cân bột củ sen thì năm cân là được rồi.

Vương Nhị Cẩu tự hỏi một lát, gật đầu.

Gã nói: "Có thể dùng tiền không? Phiếu cũng được, tốt nhất là phiếu lương thực và phiếu thịt, ba loại phiếu này có thể đổi thêm được nhiều hơn."

Sở Thấm vui mừng, thật ra cô muốn dùng tiền hơn. Dù sao lấy vật đổi vật thì nhất định phải dùng đúng vật tốt để đổi, chẳng hạn như trứng gà, hay chẳng hạn như mì gạo, Sở Thấm vô cùng không nỡ.

Thế là cô nhìn thím Thẩm, sau khi thím Thẩm gật đầu thì cô cũng vội vàng gật đầu.

Vương Nhị Cẩu nói: "Mọi người đều là bạn, tôi cũng không nói mấy lời khách sáo, mọi người xem tám phần sáu thì thế nào? Rẻ hơn hai xu so với những gì được bán trong xã cung ứng đấy."

Sở Thấm trái lại có thể chấp nhận, giá tiền này vẫn thấp hơn một chút so với cô nghĩ, thế là cô lại đưa ánh mắt nhìn về phía thím Sở, cô sợ thím Sở muốn trả giá.

Quả thật thím Sở vô thức muốn trả giá, nhưng giá này không thể chê được, coi như là giá có lương tâm.

Thế là cười nói: "Được thôi, cậu là người rộng lượng, đương nhiên chúng tôi cũng không thể làm người nhỏ nhen."

Nét mặt của Vương Nhị Cậu dịu lại mấy phần, nụ cười trên mặt dường như chân thành hơn.

Gã xếp gọn củ sen vào trong túi, Sở Thấm và thím Sở cũng kiểm tra cẩn thận trong lúc gã đóng gói, thấy ổn mới yên tâm đưa tiền.

Tất nhiên là cả hai đều đưa tiền, ai lại bằng lòng trả phiếu chứ.

Năm mươi cân ngó sen vừa vặn bốn tệ ba, Sở Thấm nhìn mà không khỏi thở dài, lúc này tiền thật sự không bền, trong nháy mắt đã bỏ ra bốn tệ ba.

Lúc ra cửa, thím Sở và người ta trò chuyện khí thế ngất trời, Sở Thấm hơi khó hiểu, cô chồng túi ngó sen lên nhau rồi cột trước xe, chiếc xe đạp có hơi nghiêng đi.

Về đến nhà thì phải đạp chậm lại.

Sở Thấm không nhịn được cười hỏi: "Thím ơi, lần sau thím còn định tới mua nữa không?"

Thím Sở ''ngừng" âm thanh: "Vừa mua ngó sen thì đã nghĩ đến chuyện lần sau phải mua rồi?"

Sở Thấm: "Vậy sao thím trò chuyện với người ta vui vẻ thế?"

Mà còn xưng hô với người ta là em trai Vương nữa.

Vị Vương Nhị Cẩu kia cũng đúng thật là nhân tài, trực tiếp kêu thím Sở thành "chị" rồi.

Thím Sở nhịn không được quay lại đánh cô một cái: "Nói cháu thông minh chứ đôi khi cháu đúng là ngốc. Chuyện mua bán có thể đặt ở bên ngoài sao? Chúng ta đến nhà Vương Nhị Cẩu chính là đến thăm người thân, giữa người thân thích với nhau nên cho thím ít đồ, thím cho cháu ít đồ, chuyện này rất bình thường."

Không phải đạo lý đó cháu nên hiểu hơn sao? Trong lòng thím Sở thầm nói như vậy.

Sở Thấm hiểu ra, hóa ra là vậy, cô còn chưa nghĩ tới mức đó đâu.

Lúc trở về, hai người mua cá tại xã cung ứng Đông Hồ. Thím sở mua một con, Sở Thấm bạo tay mua hai con.

Lúc nãy ở nhà Vương Nhị Cẩu cũng có hỏi cá, đáng tiếc là người ta không bán cá, người Đông Hồ sẽ ướp cá để ăn, hoặc là đào một cái đầm nước nhỏ ở nhà mình, dẫn nước hồ đến nuôi, không sợ hỏng.

Sở Thấm âm thầm quyết định, cô cũng muốn đào một cái đầm nước nhỏ ở nhà rồi nuôi cá trong đó!

Về đến thôn Cao Thụ.

Thím Sở xách ngó sen xuống xe, Sở Thấm đi bộ xuyên qua thôn trở về nhà.

Trên đường đi không có người, chắc hẳn đều ở trong nhà ăn cơm.

Sau khi về đến nhà, cô đặt ngó sen xuống đất trước, sau đó cẩn thận quan sát cục cưng xe đạp của cô, nhìn một chút, lại sờ sờ lên, thấy nó không bị biến dạng thì mới được yên lòng.

Cô cũng không vội làm bột củ sen, ngó sen tươi để lâu cũng sẽ không hỏng, bây giờ đã là giữa trưa, vào nhà ăn một bữa cơm trước rồi lại nói.

*

Cơm nước trong căng tin luôn gắn liền với trình độ lao động, Sở Thấm luôn luôn thầm nói đội trưởng Hàn có hơi bủn xỉn.

Quả thật ông ấy quản lý căng tin vô cùng nghiêm khắc, không quan tâm mỗi ngày ăn món gì, nhưng sẽ quan tâm đến lượng thức ăn ăn vào.

Tất nhiên, trong món ăn đó không bao gồm thịt. Muốn ăn thịt, nhất định phải được ông ấy gật đầu thì trong thôn mới có thể chi tiền mua thịt, thế cho nên từ khi mở căng tin đến nay mọi người chỉ mới được ăn thịt một lần.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back