Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 240: Chương 240



Sở Thấm không rảnh ngắm cảnh đẹp, mà đi thẳng tới núi Thanh Tuyền từ con đường nhỏ. Khi băng qua dòng suối trong núi, cô phát hiện lượng nước ngày càng ít.

“Xem ra trong núi sắp không còn yên bĩnh nữa rồi.” Cô khẽ nói.

Động vật cũng sẽ tranh giành nguồn nước. Mà trong núi không còn yên bình không hề có lợi cho họ. Đến lúc đó còn có khả năng động vật sẽ đi xuống núi.

Sở Thấm thầm nghĩ sau khi quay về phải sửa lại bẫy bên tường vây, đặt tre nhọn mới.

Cô đi vào núi Thanh Tuyền. Đầu tiên là tìm thấy cây kiwi kia.

Rõ ràng số lượng kết trái của cây kiwi không nhiều bằng năm ngoái. Sở Thấm hái một trái xuống nếm thử. Ừm, vẫn ngọt như xưa. Thế là cô hái hết trái kiwi xuống, bỏ vào trong gùi, nhưng chỉ được nửa gùi.

Sau đó cô tiếp tục đi về phía trước. Băng qua một sườn núi, đi thêm mười mấy phút đường núi nữa là có thể nhìn thấy cây hạt dẻ kia.

Quả nhiên trên cây hạt dẻ đầy rẫy quả to. So với cây kiwi, dường như cây hạt dẻ không bị ảnh hưởng khi lượng nước giảm xuống.

Sở Thấm ngồi xổm xuống đất, nhặt hạt dẻ vẫn còn vỏ bỏ vào trong ba lô không gian.

Nhặt dưới đất xong, cô lắc mạnh thân cây, rồi trèo lên tiếp tục lắc cành cây, cuối cùng dùng dụng cụ hái hạt dẻ để hái những trái không chịu rơi xuống.

“Bịch bịch bịch...”

Từng trái hạt dẻ rơi xuống. Sở Thấm né đông né tây, suýt bị vỏ hạt dẻ đầy gai rơi trúng đầu. Có thể thấy hạt dẻ này cũng không dễ hái gì mấy.

Sở Thấm càng hái miệng càng cong lên. Quả nhiên mùa thu làm người ta vui vẻ mà.

Lần này hái không tốn quá nhiều thời gian của cô. Bây giờ chỉ mới hơn một giờ chiều mà thôi, Sở Thấm không vội về nhà, mà rẽ đến chỗ đặt vài cái bẫy để xem thử.

Có mấy cái bẫy Sở Thấm đã quên mất vị trí. May mà trong thôn có vài quy tắc bất thành văn, đó là bên cạnh bẫy cần phải làm một ký hiệu bắt mắt, chỉ sợ có người bất cẩn ngã xuống.

“Không có, vẫn không có...”

Sở Thấm nhìn kỹ mấy cái bẫy liên tiếp, bên trong đều không có thú săn. Trái lại có hai cái bẫy thoạt nhìn giống như có dấu vết thú săn đi tới, nhưng bên trong vẫn trống rỗng. Cô nghĩ một là nó đã chạy thoát, hai là đã bị ăn thịt. Còn có một khả năng nữa, đó là đã có người đi tới núi Thanh Tuyền.

Sở Thấm vừa nghĩ tới khả năng này đã nổi da gà, vội vàng nhìn xung quanh, ước gì có thể xuống núi ngay. Cô chạy một mạch xuống núi, sau khi về đến nhà thì kiểm kê vật tư mà mình đã thu hoạch ngày hôm nay.

Kiwi không thể để lâu, cắn một miếng nhỏ đã hết một trái. Một lần cô có thể ăn tới mười mấy cái, chưa tới hai ngày đã giải quyết xong số kiwi này, nên thứ này không được xem là đồ quý giá.

Mà hạt dẻ mới được tính. Cô tách vỏ rồi mang đi cân. Sở Thấm nhìn kỹ cây kim, mừng tít mắt: “42 cân.”

Tiếc rằng hình như thứ này không thể nghiền thành bột, như vậy có thể để lâu hơn.

Nhắc đến bột, Sở Thấm liền nghĩ tới bột củ sen. Củ sen ở Đông Hồ đã chín muồi, vả lại đã đào được một quãng thời gian rồi. Hôm qua Sở Thấm còn nghe thím Sở nói em rể của bà ấy muốn đi tới thôn Đông Hồ để phụ đào củ sen. Bảo rằng năm nay thời gian cấp bách, cần phải tìm người khác đến giúp.

Sở Thấm ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, mình phải làm thế nào để có được sen Đông Hồ đây? Mang đồ đi đổi? Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, mình đâu thể đi trộm được? Hành động này hơi súc sinh, củ sen không phải là cá trong hồ tự nhiên, mà là có chủ được người khác dồn hết tâm huyết. Cô đâu thể làm ra chuyện này được.

Mặt trời ngã về tây, ráng chiều rực rỡ xán lạn. Sở Thấm vội vã chạy đến nhà thím Sở. Lúc này bà ấy đang cho gà ăn.

“Cháu tới đây có việc gì thế?” Thím Sở hỏi cô. Sau khi liếc nhìn cô thì tiếp tục cúi đầu cho gà ăn.

Tiếp đó dường như nhìn thấy thứ gì đó, lại nhìn chằm chằm cô hỏi: “Đứa bé này lại chạy lên núi nữa à?”

Sở Thấm sợ hết hồn: “Sao thím biết?”

Thím Sở hừ hai tiếng, mỉm cười chỉ vào tóc cô: “Trên đầu cháu dính đồ kìa. Ngoài núi ra thì cháu còn có thể dính phải ở đâu nữa.”

Sở Thấm vội sờ tóc mình, quả nhiên trên đầu có cỏ dại. Cô hơi ảo não, xem ra sau này phải cẩn trọng hơn.

Cô vội lảng sang chuyện khác hỏi: “Thím, thím từng mua củ sen ở Đông Hồ chưa? Bây giờ muốn mua mấy thứ đó ở đâu thế? Có phải chỉ có thể mang đồ đi tìm người ở bên đó để đổi hay không?”

Thím Sở tò mò hỏi: “Cháu mua củ sen làm gì?”

Sở Thấm nói thẳng: “Làm bột củ sen đó. Cháu cảm thấy bột củ sen ăn rất ngon.”

Thím Sở nhìn ra ngoài cổng, dứt khoát xé rụn lá rau trong tay, rồi kéo Sở Thấm đi vào nhà nói: “Sau này đừng nói việc mua đổi đồ ở bên ngoài nữa. Như vậy không tốt đâu.”

Sở Thấm há miệng, nuốt lại những lời định nói, gật đầu đáp: “Cháu biết rồi.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 241: Chương 241



Thím Sở nói tiếp: “Nghe nói củ sen ở Đông Hồ sau khi đào lên sẽ phân chia. Nếu cháu muốn mua thì phải mua trong quãng thời gian này. Có điều cháu muốn mua bột củ sen đúng không? Vậy thì có thể đợi khi nào người bên Đông Hồ nghiền thành bột xong hẵng mang đồ đi đổi.”

Sở Thấm lắc đầu: “Cháu định tự làm.”

Chắc chắn bột củ sen sẽ đắt hơn củ sen, nên tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thím Sở nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Không bằng thế này đi, khi nào cháu rảnh rỗi thím sẽ cùng cháu đi sang đó.”

Sở Thấm thốt lên: “Không có gì đâu thím. Đông Hồ cũng gần đây thôi mà, một mình cháu đi là được rồi.”

Thím Sở quở trách: “Đâu phải thím muốn đi cùng cháu. Chẳng lẽ thím không được mua ít củ sen à?”

Sở Thấm bật cười: “Cũng không biết chừng nào mới rảnh, dù sao thì ngày mai là không được rồi.”

Thím Sở vỗ tay: “Vậy thì ngày mốt.”

Sở Thấm: “Chẳng phải ngày mốt phải đi làm sao?”

Thím Sở: “Thì xin nghỉ rồi. Dù sao cũng chỉ có một ngày. Nghe nói ngày mốt là đào khoai lang, nên công việc không mấy căng thẳng. Muốn mua củ sen thì phải tranh thủ, nếu chậm trễ sẽ không dễ mua đâu.”

Sở Thấm gật đầu, rồi hàn huyên với thím Sở mười mấy phút mới rời đi.

Hôm sau, Sở Thấm chuẩn bị lên núi đào khoai lang. Nhưng trước khi đào khoai lang, Sở Thấm vẫn còn một việc quan trọng hơn cần phải làm. Đó là hái táo.

Cô đợi đến nỗi chẳng thèm cáu kỉnh nữa. Cô thật sự nghi ngờ cây táo này là giống do hệ thống nuôi trồng định hướng.

Kể từ tháng năm tháng sáu cây táo đã sinh trưởng. Cô vốn cho rằng đến tháng bảy tháng tám là có thể hái. Nhưng tốc độ tăng trưởng của táo xanh bỗng chậm lại, đợi đến khi bước vào tháng mười mới trông thấy chút dấu hiệu có thể hái.

Cây táo này thật sự khiến người ta sốt ruột đến nỗi tan nát cõi lòng... phiền c.h.ế.t đi được. Nhưng không thể không nói, quả táo rất to.

To bao nhiêu ư? Gần bằng nắm đ.ấ.m của người đàn ông trưởng thành, hơn nữa thực sự đỏ mọng khiến người ta phát thèm.

Cả hai kiếp Sở Thấm đều chưa từng ăn táo, khiến cô khó mà đè nén nỗi kích động giữ lại cây táo này cho đến ngày chín hẳn.

Sáng sớm, trời lờ mờ sáng. Càng vào cuối thu, ngày dài đêm ngắn đã đổi ngược lại thành ngày ngắn đêm dài.

Trong căng tin vang lên tiếng leng keng, xuyên qua mấy trăm mét truyền vào tai Sở Thấm. Đây là bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Cô cảm thấy các thím làm trong căng tin cũng rất vất vả, nhất là vào mùa đông.

Haiz! Mùa đông mà dậy sớm nấu cơm thì đúng là đòi mạng.

Thật ra kể từ đầu tháng mười, đội trưởng Hàn đã tuyên bố cơm tập thể chính thức bắt đầu, sau này sáng trưa chiều đều ăn ở căng tin.

Có điều năm nay lương thực vẫn phân chia như thường lệ, đến lúc đó sẽ thống nhất thu một phần.

Theo Sở Thấm thấy đây là hành động sang tay, nhưng lại không thể không sang. Suy cho cùng mọi người cũng đã làm lụng hơn nửa năm, chịu nhiều vất vả, vậy mà lại sử dụng lương thực phát cho người ta, để người ta sang tay cho đã ghiền à?

Nhưng sau đó Sở Thấm lại phát hiện suy nghĩ của mình quá hẹp hòi. Hóa ra đến lúc đó thu lương thực là thu từng tháng, số còn lại vẫn để cho mình bảo quản.

Sở Thấm rất vui vẻ, chỉ cần lương thực nằm trong tay cô là cô vui rồi. Ngày nào cô cũng đi xuống hầm nhìn lương thực của mình một lượt mới có thể đi ngủ, bằng không sẽ ngủ không ngon giấc.

Nhắc đến chuyện này, Sở Thấm chợt nhớ tới không ngờ lúa vào năm ngoái của mình vẫn còn lại một nửa. Điều này thật khiến người ta phải kinh ngạc, nếu nói ra e rằng sẽ không có ai tin.

Dù gì kể từ hai ba tháng trước, rất nhiều hộ gia đình đã đến thời kì giáp vụ rồi. Nếu không có căng tin đã đói đến mức uống nước để lót dạ rồi.

Sở Thấm cũng tò mò mình làm được bằng cách nào. Cô cảm thấy mình cần phải tìm một khoảng thời gian để nhớ lại thực đơn trong năm nay, tranh thủ sang năm cũng có thể làm được như này.

Đầu óc cô suy nghĩ rất nhiều thứ vụn vặt. Đánh răng xong Sở Thấm đã dùng tay hứng nước để rửa mặt Lúc nước mát chạm vào da mặt đã khiến cô rùng mình, đầu óc cũng không còn mơ màng nữa, mà tỉnh táo lại ngay.

“Mau đi hái táo thôi. Hái xong còn phải lên núi nữa.” Sở Thấm lẩm bẩm rồi lau mặt đi ra sân sau.

Cô hít sâu một hơi.

A! Táo cũng rất thơm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 242: Chương 242



Từ khi thấy quả trên cây táo sắp chín, Sở Thấm ít khi nào để cho người khác đi vào sân sau nhà cô, chỉ ngoại trừ một người là thím Sở.

Thím Sở cũng không nghi ngờ, bởi vì bà ấy từng nhìn thấy cây táo kia hồi tháng chín. Chẳng qua từ đó đến giờ bà ấy chưa từng nhìn thấy quá táo nào to bằng nắm tay cả, vậy từ đâu mà Sở Thấm có được cây táo này nhỉ?

Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, bà ấy biết nếu mình hỏi thì Sở Thấm cũng sẽ trả lời qua loa cho có lệ nên thím Sở chỉ âm thầm suy đoán chứ không hỏi ra miệng.

Bà ấy suy đoán cái gì ư? Chính là đoán rằng đứa nhỏ c.h.ế.t bầm Sở Thấm này đang lén kinh doanh gì đó.

Trong lòng thím Sở thật sự nghĩ như thế.

Suy đoán này làm thím Sở cực kỳ sợ hãi, buổi tối cũng mất ngủ, bà ấy cứ lăn lộn làm chú Sở cũng giật mình thức dậy mấy lần.

Có mấy lần bà ấy định nói với chú Sở về vấn đề này để xem nên làm gì mới tốt, nhưng rõ ràng chú Sở có quản thúc được cháu gái của ông ấy đâu, vậy thì còn nói làm gì!

Lúc trước ông ấy có thể sẽ đen mặt chất vấn Sở Thấm, còn bây giờ thì không dám nữa, thật ra chú Sở cũng rất sở nắm đ.ấ.m của cháu gái mình.

Sự kiện bắt cướp năm ngoái đã lưu lại bóng ma trong lòng chú Sở, ông ấy không dám nói ra nhưng hôm đó ông ấy thật sự đã bị Sở Thấm dọa sợ tới mức hai chân run rẩy, sau khi về ngủ chú Sở còn nói mớ.

Lúc thím Sở biết được việc này, bà ấy đã âm thầm cười nhạo chú Sở một thời gian dài.

Haizz, bây giờ đến lượt bà ấy bị dọa sợ, càng nghĩ thím Sở càng khẳng định đáp án duy nhất của việc này là Sở Thấm đang lén lút buôn bán!

Thật ra bà ấy đã nghĩ như thế lâu rồi, từ năm ngoái khi Sở Thấm thỉnh thoảng lại bắt được gà rừng hoặc thỏ hoàng trong núi, mỗi lần cô lên núi thì xác suất bắt được xác động vật hoang dã không hề kém những thợ săn dày dặn kinh nghiệm.

Tuy nhiên năm nay cô không bắt được nhiều động vật lắm, ban đầu gà và thỏ hun khói treo đầy mái hiên nhà cô nhưng đến bây giờ chỉ còn lại hai ba con.

Nếu nói năm nay Sở Thấm lên núi nhưng không bắt được con mồi thì thím Sở không tin, sao một người từng săn được lợn rừng bỗng nhiên lại không săn được con mồi nào nữa chứ?

Thế nên sự thật là Sở Thấm đã lén lút xử lý những thứ mà mình săn được, cô đã bán chúng đi mà không để lại trong nhà.

Hơn nữa, hành động giữ lại rất nhiều thịt của Sở Thấm trong mấy lần g.i.ế.c lợn cũng chứng tỏ suy đoán của bà ấy là đúng.

Giống như năm nay, lúc g.i.ế.c lợn thời tiết rất nóng, ấy vậy mà Sở Thấm lại giữ lại cho bản thân hơn nửa còn chứ không chịu bán chỉ người trong thôn. Lẽ nào cô không biết thịt để quá lâu sẽ bị hư hay sao, Sở Thấm cũng không phải kẻ ngốc.

Còn nữa, đúng là có thể tìm được cây dương mai trong núi nhưng cây táo thì cực kỳ khó gặp. Sở Thấm tìm được cây táo cũng thôi đi, ấy vậy mà còn là loại giống tốt như thế.

Sau khi phân tích từ các phương diện khác nhau, thím Sở hoàn toàn chắc chắn về suy đoán của mình.

Sở Thấm dám mua đi bán lại, đúng là to gan mà!

Nhưng thím Sở sẽ không nói ra ngoài, bà ấy phải che giấu giúp Sở Thấm.

Ví dụ như chuyện thịt lợn, người trong thôn từng hỏi: "Chẳng lẽ Sở Thấm giữ lại tất cả số thịt lợn đó cho một mình cô ấy hay sao?"

Lúc đó thím Sở đã trả lời: "Haizz, Sở Thấm là một đứa bé có hiếu, đừng nhìn nó bình thường ít nói nhưng nếu nó có thứ gì tốt thì sẽ biếu cho nhà tôi một phần, nhà cậu và dì cả của nó cũng có phần. Sở Thấm rất quan tâm chăm sóc em trai em gái nhà dì cả, hơn nữa tôi cũng thấy mặt nhà mẹ đẻ mua lại một ít thịt ngon từ chỗ Sở Thấm, làm gì có chuyện nó giữ lại toàn bộ thịt cho mình chứ?"

Lúc đó bà ấy càng nói càng chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng người đang nói chuyện với mình.

Thím Sở vừa suy nghĩ vừa lo lắng về cây táo.

Bà ấy nghĩ: Nếu hôm nào đó người trong thôn phát hiện cây táo thì nên dùng lý do gì để trả lời cho qua đây?

Sở Thấm hoàn toàn không biết lúc bản thân đang sống thoải mái thì sau lưng cô, thím Sở lại nặng gánh lo âu.

Hiện tại cô đang hái táo, một quả táo to tới mức phải dùng hai bàn tay mới cầm hết có thể đánh bại tất cả những loại táo khác trong nháy mắt.

Sở Thấm đứng dưới tàng cây, hối hả hái một đống táo xuống.

Sau khi hái hết những quả táo gần mặt đất xuống, cô dùng dụng cụ hái những quả táo trên nhánh cây.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 243: Chương 243



Cây táo này phát triển rất tốt, số táo hái được đựng đầy bốn sọt tre lớn, không cần cân Sở Thấm cũng biết số táo này nặng hơn ba trăm cân.

Quả nhiên, số lượng táo thủ hoạch được tổng cộng là ba trăm tám mươi sáu cân.

Nếu bạn nghĩ lượng táo này vẫn còn ít thì nên nhớ đây là năm đầu tiên cây táo kết trái, hơn nữa chỉ nhìn bằng mắt thường cũng biết nó có thể tiếp tục lớn lên. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, chắc chắn sản lượng táo trong tương lai sẽ tăng lên theo từng năm.

Táo cho trái rất bền, huống chi nó còn là sản phẩm của hệ thống, được tăng thêm mấy tầng đặc tính.

Sở Thấm tin chắc số táo này có thể bảo quản trong hai ba tháng, cho nên cô chỉ đơn giản đặt bốn sọt táo lớn trong góc phòng ngủ.

Nhìn phòng ngủ chất đầy đồ, không còn đường đi, Sở Thấm cảm giác được một nỗi phiền muộn ngọt ngào.

Lúc này sắc trời hửng sáng, cô kéo mành cỏ tranh ra để ánh sáng xuyên qua cửa kính, chiếu vào phòng.

Từ cửa phòng nhìn ra, trên mặt đất chất đầy khoai lang, chỉ còn lại một lối đi nhỏ để Sở Thấm di chuyển qua lại giữa mép giường và bàn làm việc.

Phía sau cửa phòng đặt ba hũ dưa muối chua, phía trên tường chỗ mấy cái lu treo đầy các loại đồ khô.

Ví dụ như rau dại khô,lúc các loại rau rừng phát triển mạnh mẽ, Sở Thấm đã phơi rất nhiều rau dại khô, tổng các loại rau dại khô khoảng hơn hai mươi cân.

Ngoài ra còn có một cân nấm hương phơi khô.

Nấm hương là do dì cả cho cô, lúc Sở Thấm tặng thịt cho dì cả, bà ấy đã cứng rắn đưa cho cô, nhìn từ chất lượng thì nguồn gốc của số nấm này là từ chỗ anh họ cả.

Tuyệt nhất là cô còn có một túi măng tây khô, thứ này rất ngon, Sở Thấm đã xào nó liên tục ba ngày, cũng may chỉ cần ngâm một ít măng tây là được một chén, nếu không số măng tây này không đủ cho cô ăn.

Măng tây khô là do đầu bếp Giang cho cô, chính là vị đầu bếp Giang từng giúp đỡ Sở Thấm lúc cô làm việc ở nhà máy thép.

Bạn của cậu út Dương là họ hàng của đầu bếp Giang, cộng thêm việc sau khi Trần Thiên Chương quay về nhà máy thép đã từng nhắc tới cô hai lần, vì vậy trong ấn tượng của đầu bếp Giang cô là một nhân viên tạm thời làm việc chăm chỉ.

Tất nhiên măng tây cũng không phải chờ không, Sở Thấm đoán chuyện này chắc là có liên quan đến cậu út Dương.

Sở Thấm đoán không sai, sự thật đúng là vậy.

Cậu út Dương lén mua đi bán lại nên ông ấy quen biết nhiều, thế nên đầu bếp Giang đã thông qua họ hàng nhờ cậu út Dương mua hộ vài chục cân lương thực.

Việc đầu bếp Giang tặng măng tây cho Sở Thấm chỉ là tiện tay thôi, chỗ cậu út Dương cũng có hai ba cân măng tây khô.

Đầu bếp Giang biết cô cháu gái này của cậu út Dương mồ côi cha mẹ, việc trước đây ông ấy tự nguyện dẫn cháu gái tới nhà mép thép chứng tỏ cậu út Dương rất quan tâm Sở Thấm.

Vả lại đầu bếp Giang cũng cảm thấy Sở Thấm là người tốt nên mới tặng cho cô một cân măng tây, hy vọng sau này cậu út Dương vẫn sẽ giúp ông ấy mua lương thực.

Kế bên các loại đồ khô là tủ bát, trong tủ bát cũng chứa đầy đồ.

Trong tủ có bột mì, hiện giờ trong nhà còn lại mười hai cân bột mì, đủ ăn trong mùa đông năm nay.

Gạo nếp cũng còn hai cân, với số lượng này thì không đủ làm bánh gạo nhưng nấu cơm gạo nếp và làm thành cơm nắm cũng được.

Hoặc cô có thể dùng gạo nếp làm bánh dày, áo thêm bột đậu nành bên ngoài, ăn như vậy cũng khá ngon. Dẫu sau năm nay thôn bọn họ trồng nhiều đậu nành, Sở Thấm đoán năm nay mình có thể được phân nhiều hơn năm ngoái bốn cân đậu nành.

Trong tủ bát chứa đủ loại đồ đạc lỉnh tình, ví dụ như muối, Sở Thấm cũng mua khá nhiều.

Hoặc là mỡ lợn, mấy hôm trước cô vừa thắng được nửa bình mỡ mới.

Tóp mỡ đặt bên cạnh bình mỡ lợn, đây là món đồ ăn vặt Sở Thấm thích nhất trong thời gian gần đây.

Rắc thêm xíu bột ớt, vừa bỏ vào miệng sẽ cảm nhận được độ giòn và mỡ tươm ra.

Trong tủ còn có một bình mật ong, năm nay cô vừa làm một bình mật ong hoa quế và bột sắn dây.

Cuối cùng cửa tủ đã trở nên vô dụng, hoàn toàn không thể đóng lại được.

Bên cạnh tủ bát là bàn làm việc, trên bàn không chỉ có sách mà còn có hai bó hoa quế.

Hoa được cắm trong chiếc bình gốm cũ sứt mẻ, cành hoa vươn ra ngoài cửa sổ, tạo nên một vẻ đẹp đơn sơ.

Giường trong phòng vẫn là chiếc giường cũ, Sở Thấm đang cân nhắc xem hôm nay lúc lên núi có nên tiện thể chặt vài cái cây hay không? Cô từng nhìn thấy mấy cây du già trên núi Hồ Lô và ghi nhớ vị trí của chúng, loại cây này rất thích hợp để làm giường.

Kế bên giường là tủ đầu giường, tủ quần áo được đặt dưới chân giường.

Dưới vách tường cạnh tủ quần áo để đủ loại bình gốm với kích thước lớn bé khác nhau, bên trong đựng đậu xanh, hạt dẻ, rượu gạo và rượu dương mai.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 244: Chương 244



Bốn sọt táo nằm kế bên, những vị trí còn lại đều là khoai lang, ngay cả dưới gầm giường cũng đầy khoai lang.

Sở Thấm đỡ trán.

Haizz! Hôm nay cô còn phải thu hoạch một đống khoai lang nữa, cô thật sự không biết để chúng ở đâu.

Ăn sáng xong, Sở Thấm lên núi.

Hôm nay cô cũng không đi chung với Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử, Sở Thấm chê hài người bọn họ làm việc chậm chạp.

Lúc ở trong núi, cô giống như cá gặp nước, nhất là cô đã tới núi Hồ Lô nhiều lần nên khá quen thuộc, bởi vậy cô không mất nhiều thời gian đã đi tới mảnh đất trồng khoai lang.

Mặc dù Sở Thấm không thích Hoàng Đậu Tử lắm nhưng cô phải thừa nhận, chỗ mà anh ta chọn rất tốt.

Khoai lang không hề bị lợn rừng và chuột núi ăn, cũng không bị ai phát hiện.

Hơn nữa, đất đai ở đây màu mỡ, bên cạnh có nguồn nước, tuy bọn họ chỉ bón phân tro vài lần nhưng khoai lang ở đây lại phát triển không thua kém gì khoai lang được gieo trồng cẩn thận trong thôn.

Sở Thấm nghĩ sản lượng khoai lang thu hoạch được ở đây còn nhiều hơn so với khoai lang trồng ở nhà cô, đất trồng khoai lang ở nhà cô thật sự quá cằn cỗi.

Lúc này trời đã sáng, ánh nắng chói chang.

Sở Thấm đứng trên tảng đá khổng lồ ngắm mặt trời đang mọc lên từ phía đối diện, cảm nhận những tia sáng ấm áp.

Sở Thấm hít sâu vài lần, ổn định lại hơi thở dồn dập đổ lẽo núi và khởi động cơ thể, sau đó cô bắt đầu đào khoái.

Một cuốc, hai cuốc...

Sau vài lần cuốc đất, dây khoai lang đầu tiên bị đào lên, Sở Thấm cười tươi tới mức lộ ra hàm răng trắng.

Cô dám chắc sản lượng sẽ rất tốt.

Sở Thấm chợt cảm thấy sức lực tăng lên gấp đôi, tốc độ đào đất cũng nhanh hơn, đến khi Hoàng Đậu Tử tới thì Sở Thấm đã đào công hai luống khoai.

Hoàng Đậu Tử giật mình: "Sao hôm nay cô lại tới sớm quá vậy?"

Sở Thấm khó hiểu: "Như vậy mà sớm?"

Chẳng lẽ không sớm? Ít nhất cô cũng đến sớm hơn nửa tiếng so với anh ta.

Hoàng Đậu Tử hoàn toàn tin tưởng lời của người trong thôn rằng Sở Thấm dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó và mạnh mẽ hơn trâu.

Cô chăm chỉ như vậy, Hoàng Đậu Tử thật sự không sánh kịp.

Cũng giống như học tập, điều khiến người ta bất lực nhất không phải là bạn cùng lớp học giỏi mà là bạn học không chỏ học giỏi mà còn cố gắng nhiều hơn bạn, như vậy bạn sẽ cảm thấy dù bản thân có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.

Hoàng Đậu Tử cũng không nói nhiều, sau khi nghỉ mệt chốc lát thì cầm cuốc lên, bắt đầu đào.

Sở Thấm: "..."

Sao cô lại cảm thấy ánh mắt Hoàng Đậu Tử nhìn mình cứ là lạ nhỉ?

Dù thế nào Sở Thấm cũng không thể ngờ được người trong thôn lại dùng gà, chó và trâu để so sánh với sức làm việc và thời gian ngủ nghỉ của mình.

Sở Thấm hào hứng đào khoai lang, từng củ khoai lang tươi mới được đào lên, chẳng những bề ngoài đẹp mà sản lượng cũng cao, làm sao không khiến người ta phấn khích được.

Mãi đến lúc cô đào xong bốn luống khoai, chuẩn bị đào luống thứ năm, Trương Phi Yến mới chậm rãi đi tới.

Trương Phi Yến chật vật leo lên núi, phần tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi, cô ấy đặt m.ô.n.g ngồi xuống dưới tàng cây, không ngừng thở hổn hển.

Sở Thấm buồn bực: "Cô bị sói rượt à?"

Nếu không sao lại mệt đến mức như vậy.

Trương Phi Yến lắc đầu không trả lời, sau khi ổn định lại, cô ấy mới nói: "Suýt chút nữa tôi đã rơi xuống vách núi mà chết."

Nói xong, Trương Phi Yến liên tục uống hai ngụm nước.

Sau đó cô ấy nói tiếp: "Không biết là ai đã tạo ra một con đường bên cạnh vách núi, tôi nghĩ đi theo con đường đó thì quãng đường sẽ gần hơn một chút, hơn nữa phương hướng cũng giống nhau nên không cần đi vòng, ai ngờ con đường đó lại khó đi như vậy! Tôi đã leo lên cao rồi, không còn cách nào lùi lại được. Chỉ một chút nữa là tôi đã mất mạng rồi đấy Sở Thấm!"

Nói tới cuối cùng, giọng nói của Trương Phi Yến mang theo tiếng nức nở.

Sở Thấm: "..."

Còn có thể là ai?

Là cô chứ ai, con đường nhỏ đó là do cô đi mà ra, đúng là có một đoạn phải leo lên vách đá.

Khoé miệng Hoàng Đậu Tử giật giật, anh ta lén nhìn về phía Sở Thấm, thầm nghĩ chắc chắn chính cô là người tạo ra con đường đó.

Trương Phi Yến hơi ngốc nên không thể nghĩ ra, chẳng lẽ anh ta lại không nghĩ ra sao.

Suy cho cùng chỉ có ba người bọn họ đi tới chỗ này, trừ Sở Thấm ra thì còn có thể là ai nữa.

Trương Phi Yến nghỉ ngơi suốt nửa tiếng mới bắt đầu làm việc, Sở Thấm thầm nghĩ tốc độ của cô ấy như vậy chắc phải tới chạng vạng mới đào xong được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back