Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 15: Chương 17



Hình Dục khựng lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại cụp mắt, tránh nhìn thẳng vào tôi.

Hồi lâu sau, anh ấy mới cất lời, giọng nói rất nhẹ, nhưng tôi nghe rõ mồn một:

“Anh không muốn mất em.”

Đây không phải là câu trả lời tôi từng nghĩ đến. Nhưng may mắn thay cũng không phải điều tôi sợ phải nghe.

Những ngày lơ lửng bên cạnh anh ấy, nhìn lại từng hành động, từng ánh mắt… tôi mới nhận ra, có lẽ anh ấy thực sự đã yêu tôi.

Tôi đột nhiên lên tiếng, đổi chủ đề:

“Hình Dục, anh biết vì sao tôi thích anh không?”

Cơ thể Hình Dục chấn động mạnh, nét mặt thoáng vẻ bàng hoàng.

“Viên kẹo đầu tiên tôi ăn là anh cho. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ mùi vị ấy, hóa ra trên đời lại có thứ ngọt ngào đến thế.”

“Tôi thực sự quá thiếu thốn tình thương, cũng quá khao khát được ai đó yêu thương mình. Chỉ cần ai cho tôi một chút ấm áp, tôi sẽ bất chấp tất cả để đến gần người ấy.”

“Vậy nên khi nhận lời bố mẹ đến bên anh, thật ra không chỉ vì tiền. Mà còn là vì tôi muốn tự hoàn thành mộng tưởng ngốc nghếch của mình.”

Ba năm qua, cuộc giao dịch ấy vừa cứu được bà nội, vừa là cơ hội để tôi nuông chiều trái tim mù quáng của mình — trái tim đã lỡ yêu Hình Dục.

Nhưng dù yêu đến đâu thì tôi vẫn có giới hạn.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi cùng anh ta đến cuối. Chỉ muốn khi giao dịch kết thúc, bà nội được cứu, tôi sẽ dứt khoát rời đi.

Vậy mà khi “yêu” chị tôi, Hình Dục lại có thể chấp nhận biến tôi thành kẻ thế thân — một hành động quá sức nực cười và nhục nhã.

Anh ta không chỉ làm tổn thương tôi, mà còn làm hoen ố hai từ “thích” ấy.

Tôi càng không thể chấp nhận việc cả gia đình mình đều mặc nhiên thừa nhận chuyện này, thậm chí chẳng ai thấy có gì sai.

Vì vậy, ngày tôi chia tay anh ta, điều tôi nói là: “Đừng cưới Lâm Tư Vũ.” Chứ không phải “Đừng cưới cô ấy, hãy cưới em.”

Vì đó là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho anh ta. Chỉ thế mà thôi.

Chị tôi tim không tốt, nhưng tâm cơ thì thừa thãi.

Chị ấy thực sự không phải là người phù hợp để làm vợ.

Thế nhưng Hình Dục lại dùng ba chữ “đồ rẻ mạt” để đáp trả tôi.

Dùng ba năm sỉ nhục và khinh thường để đối xử với tôi.

“Vậy nên, Hình Dục, đừng bao giờ nói anh yêu tôi. Nghe ghê tởm lắm.”

Vẻ mặt Hình Dục cứng đờ.

Đôi môi anh ta run rẩy, như muốn lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại đổ chuông.

Âm thanh gấp gáp ấy như xé toạc bầu không khí nặng nề, cũng giúp tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hình Dục lau mặt, nhấc máy. Là Tiểu Tả.

“Hình tổng, có người vừa mang đến một khối sừng tê giác nặng hai cân. Tiền cũng đã giao đủ rồi.”

“Ngoài ra, nơi an táng của bà Vương Văn Thúy cũng đã tìm thấy.”

“Ngài xem có cần đưa t.h.i t.h.ể tiểu thư Lâm…?”

Ngón tay Hình Dục siết chặt điện thoại đến trắng bệch, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến thấu xương: “Không cần.”

Tôi nhướn mày, nhưng chẳng hề bất ngờ.

Tiểu Tả cũng không ngạc nhiên, ngừng một lát rồi bổ sung:

“Khi tìm t.h.i t.h.ể của bà Vương, tôi đã xem lại camera bệnh viện.”

“Người cuối cùng gặp cả tiểu thư Lâm và bà Vương trước khi họ qua đời… đều là cùng một người.”

Lông mày Hình Dục nhíu chặt, giọng nói trầm xuống:

“Ai?”

“Vợ chưa cưới của anh — Lâm Tư Vũ.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 16: Chương 18



Không biết có phải liệu sừng tê giác thực sự có linh nghiệm hay không, nhưng qua thất đầu, tôi vẫn chưa biến mất.

Đêm hôm đó, Hình Dục không hề chợp mắt, cứ thế thức trắng cùng tôi cho đến khi trời sáng.

Khoảnh khắc mặt trời ló rạng, bờ n.g.ự.c căng cứng của anh ta cuối cùng cũng thả lỏng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, nở một nụ cười của kẻ chiến thắng:

“Lâm Tả Ức, anh giữ được em rồi.”

Tôi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm làn khói trắng từ sừng tê giác bay lên, không quay đầu lại. Nhưng trong lòng lại khẽ đáp:

“Thật sự giữ được sao?”

“Anh… thật sự giữ nổi sao?”

Dù anh ta muốn giữ tôi nhưng sẽ có người để anh ta giữ tôi lại sao?

Quả nhiên, đến chiều, bố mẹ tôi dẫn theo chị gái đến.

Sắc mặt chị tôi đã khá hơn nhiều, nhưng vẻ mặt lại đầy âu sầu và hoảng loạn.

Mẹ tôi trông tiều tụy thấy rõ, người lúc nào ra ngoài cũng phải trang điểm kỹ lưỡng, giờ đây lại lần đầu xuất hiện với bộ dạng đầu bù tóc rối.

Còn bố tôi.

Ha.

Người đàn ông mà ngay cả chuyện vợ mình bị ông bà nội ức h.i.ế.p suốt bao năm cũng chẳng thèm đứng ra bảo vệ thì tôi còn mong đợi gì được nữa?

Ông nội bà nội tôi trọng nam khinh nữ, nên đương nhiên bố tôi cũng vậy.

Ông có hai đứa con gái, nhưng chẳng mấy khi để tâm thật sự.

Chỉ là từ nhỏ mọi người đều bảo tôi là kẻ “đòi nợ”, thế nên bố càng ghét bỏ tôi hơn.

Cái ngày chị tôi phát bệnh, cũng là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy hoảng hốt đến vậy vì cái c.h.ế.t của tôi.

Vì tôi c.h.ế.t rồi, ông ấy chỉ còn lại một đứa con gái duy nhất.

Từ giờ không thể buông xuôi mặc kệ như trước nữa.

Nếu chẳng may Lâm Tư Vũ lại xảy ra chuyện gì thì ông ấy sẽ hoàn toàn trắng tay.

Gần 50 tuổi rồi, muốn sinh thêm một đứa nữa cũng đâu dễ dàng gì.

“Hình Dục, t.h.i t.h.ể của Tả Ức đã để trong nhà x.á.c quá lâu rồi, cũng nên để bố mẹ nhận về h.ỏ.a t.á.n.g đi thôi.”

“Bây giờ cả thành phố đều đang xôn xao, mọi người đều chờ xem chúng ta xử lý thế nào. Nếu còn chần chừ, sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cả hai nhà.”

Bố tôi nói, đồng thời cau mày nhìn Hình Dục với ánh mắt không hài lòng.

Dù gì ông ta cũng là bố vợ tương lai của anh ta, bình thường thái độ lạnh nhạt cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại càng…

“Lâm Tả Ức còn sống, không được hỏa táng.”

Giọng nói lạnh băng của Hình Dục cất lên, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào ba người trước mặt.

Ánh nhìn đó khiến cả ba đều ngẩn ra.

Lâm Tư Vũ nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nặn ra một nụ cười yếu ớt, bước đến gần, kéo nhẹ tay áo Hình Dục:

“Hình Dục, hôm qua em bệnh tình nguy kịch vậy mà anh chẳng đến thăm. Có phải vì chuyện của Tả Ức mà giận em không?”

“Chuyện của Tả Ức, em cũng rất đau lòng, em thực sự không biết bố mẹ lại—”

“Cô biết.”

Tôi từ tốn cất lời, ánh mắt khóa chặt trên người Lâm Tư Vũ, hoàn toàn không để ý đến việc mẹ tôi bỗng quay phắt về phía tôi với vẻ mặt hoảng sợ tột độ.

“Cái ngày tôi c.h.ế.t, cô có mặt ở bờ sông.”

“Cô tận mắt nhìn tôi buộc đá vào chân, tận mắt thấy tôi nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo ấy.”

Ánh mắt tôi ghim chặt vào chị ta, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.

Bên cạnh, Hình Dục cũng khẽ bật cười — một tiếng cười lạnh lẽo, như thể cuối cùng đã nhận ra bản chất thật của người con gái trước mặt.

Anh ta nhìn khuôn mặt có bảy tám phần giống tôi kia, cười một cách tự giễu:

“Tư Vũ, từ nhỏ em đã lớn lên cùng bệnh viện, vì thế cả anh và bố mẹ em đều mặc nhiên tin rằng…”

“Em là một cô gái đơn thuần, lương thiện và trong sáng.”

“Nhưng bây giờ xem ra —”

“Em nói dối không hề chớp mắt. Chẳng trách bao năm qua, dựa vào tấm bùa hộ mệnh mang tên bệnh tim ấy, em đã xoay cả bọn anh như chong chóng trong lòng bàn tay.”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 17: Chương 19



Sắc mặt Lâm Tư Vũ lập tức thay đổi, nụ cười gượng gạo, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Nhưng khi ngước mắt lên lần nữa, chị ta lại khoác lên vẻ yếu đuối đáng thương của một mỹ nhân bị bệnh:

“A Dục, anh đang nói gì vậy? Ngay cả mọi người còn không biết chuyện, sao em lại có thể biết được?”

“Thật sao?”

Hình Dục cười lạnh, bất ngờ ném một xấp tài liệu dày xuống bàn trà!

Tiếng bộp vang lên sắc lạnh, chấn động cả căn phòng.

Trên bàn là những tấm ảnh chụp từ camera giám sát, hình ảnh rõ nét đến mức khiến người ta rùng mình.

Chúng ghi lại cảnh chị ta ngồi bên giường bà tôi, giả vờ khóc lóc thảm thiết…

Cũng ghi lại cảnh chị ta đứng bên hành lang bệnh viện, dõi mắt nhìn bà tôi được đẩy vào phòng cấp cứu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ác độc.

Và cuối cùng là khoảnh khắc chị ta đối diện với tôi, khi tôi gào khóc, suy sụp, thì chị ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, chế giễu.

Những hình ảnh này khác xa với bộ dạng dịu dàng, yếu ớt mà chị ta vẫn luôn thể hiện.

Cả bố mẹ tôi đều sững sờ, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.

Nhất là mẹ tôi, bà nhìn Lâm Tư Vũ, vẻ mặt đầy sự kinh hoàng và ngờ vực:

“Tư Vũ, con quen biết bà Vương Văn Thúy? Con… con tìm bà ấy làm gì?”

“Con… con…”

Lâm Tư Vũ mấp máy môi, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước cả lời nói.

“Phải, con biết bà ấy! Con biết bà ấy là người đã nuôi nấng Tả Ức khôn lớn!”

“Con đến tìm bà ấy chỉ vì sợ rằng Tả Ức sẽ cứ bám lấy A Dục, không chịu rời đi, tiếp tục phá hoại cuộc hôn nhân của con!”

“Con… con chỉ muốn nhờ bà ấy khuyên Tả Ức, đừng quyến rũ chồng sắp cưới của mình nữa, đừng làm kẻ thứ ba xen vào giữa hai vợ chồng!”

“Con thực sự không ngờ… không ngờ bà ấy lại đột ngột phát bệnh, càng không ngờ…”

Càng không ngờ bà tôi lại ra đi mãi mãi trên bàn mổ, không thể cứu vãn.

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng vẫn không thể làm dịu đi ngọn lửa hận đang thiêu đốt trong lòng.

Bà tôi yêu tôi biết bao.

Làm sao bà có thể chịu nổi cú sốc như vậy?

Tôi còn nhớ rất rõ hôm đó trời âm u, hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Mỗi lần hít thở, tôi đều cảm thấy như từng giọt nước trong người mình bị rút cạn, biến thành những lưỡi d.a.o sắc lạnh cắt qua từng mạch máu.

Bác sĩ và y tá đứng trước mặt tôi, bằng giọng điệu tàn nhẫn nhất, thông báo rằng: “Bà cụ đi rồi.”

Tôi phát điên, tôi muốn tìm Lâm Tư Vũ để bắt chị ta đền mạng.

Nhưng lúc đó, chị tôi lại đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kiêu ngạo và khinh miệt.

Chị ta nói:

“Lâm Tả Ức, mày dựa vào cái gì mà bắt tao đền mạng? Tao còn chưa đòi mày trả mạng cho tao đấy!”

“Chỉ cần tao còn bệnh tim thì mẹ sẽ mãi mãi thương tao và ghét bỏ mày. Dù Hình Dục có nghiện ngủ với mày thế nào đi nữa, thì chỉ cần tao còn ở đây, mày mãi mãi chỉ là kẻ thứ ba mà thôi!”

“Mày biết không? Mười năm trước, hôm đó tao cố tình khóc lóc, tố cáo mày vì tao thấy Hình Dục chơi cùng mày trong vườn, thấy anh ấy cho mày viên kẹo, còn mỉm cười với mày.”

“Anh ấy chưa từng cười với tao như thế, anh ấy lúc nào cũng chỉ bảo tao cố gắng mau khỏe lại.”

“Tại sao chứ? Tại sao mày có thể có được nụ cười đó, còn tao thì không?”

Vậy nên…

Chị ta đã lợi dụng căn bệnh của mình, dùng vài lời than khóc nhẹ nhàng, đã khiến bố mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà.

Khiến tôi biến mất khỏi thế giới của Hình Dục.

“Lâm Tả Ức, chỉ cần tao còn tồn tại sẽ không ai trên đời này thực lòng yêu mày đâu.”

Phải rồi.

Bà tôi đã đi rồi.

Từ nay còn ai thật lòng yêu thương tôi nữa đây?

“Lâm Tả Ức, mày thật đáng thương.”

“Vì một bà lão không hề có chút quan hệ m.á.u mủ mà mày lại dốc hết sức bảo vệ.”

“Thay vì nghĩ cách kéo tao c.h.ế.t chung thì chi bằng mày hãy mau mau đi c.h.ế.t đi.”

“Để bà ta dưới suối vàng khỏi phải cô đơn một mình!”
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 18: Chương 20.1



Camera giám sát lạnh lùng phát lại từng lời độc địa của Lâm Tư Vũ, rõ ràng đến mức không thể chối cãi.

Mẹ tôi đứng đó, hai tay run rẩy che miệng, nước mắt tuôn rơi như mưa, ánh mắt đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.

“Con… con ép c.h.ế.t Tả Ức sao? Tư Vũ, nó là em gái con mà! Dù con có hận nó đến đâu, muốn nó trả nợ con thế nào cũng được nhưng sao con lại có thể…”

Tôi bật cười, nhưng tiếng cười ấy nghẹn ngào và chua chát đến cùng cực.

Đây là suy nghĩ của bà sao? Chỉ cần tôi còn sống, thì mọi tổn thương, đau đớn tôi phải chịu đều không quan trọng? Chỉ cần giữ tôi thoi thóp một hơi, thì bà vẫn có thể tự nhận mình là một người mẹ tốt ư?

Thật nực cười.

Bà thậm chí còn không bằng Lâm Tư Vũ — ít nhất chị ta còn dứt khoát đẩy tôi vào chỗ c.h.ế.t.

“Mẹ à, mẹ tỉnh lại đi!”

Lâm Tư Vũ thấy tình hình bất lợi, cũng không buồn giữ lại vẻ yếu đuối dịu dàng nữa. Ánh mắt chị ta tràn ngập hận thù, nhìn mẹ tôi như muốn thiêu cháy bà.

Vẻ mặt chị ta vì phẫn nộ mà trở nên méo mó, xấu xí đến mức khiến người ta rùng mình.

“Mẹ, mẹ với con đều giống nhau cả thôi! Đều là những kẻ đáng thương bị Lâm Tả Ức làm liên lụy!”

“Nó c.h.ế.t rồi chẳng phải tốt hơn sao? Nó c.h.ế.t rồi thì cả thế giới đều được yên ổn!”

“Nó còn nên cảm ơn con vì đã giúp nó tỉnh ngộ, để nó biết mình nên c.h..ế.t đi nữa kìa!”

Phải.

Chị ta nói đúng.

Chính những lời ấy của chị ta đã đẩy tôi, một kẻ đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đến bước đường cùng.

Hôm đó, tôi thậm chí còn không kịp lo chuyện hậu sự cho bà tôi.

Người cũng đã mất rồi thì x.á.c còn quan trọng gì?

Tôi chỉ muốn đi theo bà thật nhanh.

Bà yêu tôi nhất trên đời này.

Trên con đường hoàng tuyền lạnh lẽo, tôi không thể để bà phải cô đơn một mình được.

Vậy nên tôi đã chạy đi như điên khỏi bệnh viện, không hề do dự mà nhảy xuống dòng sông ấy.

Và tôi vẫn nhớ rất rõ

Khoảnh khắc tôi chìm xuống, Lâm Tư Vũ đứng bên bờ sông.

Chị ta không ngăn cản cũng chẳng hề hoảng hốt.

Chỉ lặng lẽ đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi chìm dần, như thể đang xem một màn kịch nhàm chán.

“Mẹ, con…”

Lời của Lâm Tư Vũ khiến mẹ tôi c.h.ế.t lặng.

Sắc mặt bà tái nhợt, cả người run rẩy, như thể đến lúc này mới thực sự nhận ra mình đã tàn nhẫn với tôi đến mức nào.

Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
 
Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 19: Chương 20.2



Tôi nhìn họ, lòng đã nguội lạnh.

“Lâm Tư Vũ, chị thắng rồi.”

“Có lẽ song sinh vốn dĩ là như vậy.”

“Một người đến để đòi nợ…”

”…Còn người kia, sinh ra để trả nợ.”

Tôi cười khẽ, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng.

“Bây giờ nghĩ lại từ giây phút chị mắc bệnh tim, tôi đã là kẻ đòi nợ rồi.”

“Tôi tự hỏi lúc còn trong bụng mẹ, liệu tôi có thực sự là người giành chiến thắng không?”

“Nếu biết trước mẹ là người như thế này thì thà tôi nhường hết mạng sống cho chị, để chị sống phần đời của cả hai chúng ta, có lẽ còn tốt hơn.”

Nói xong, tôi thở dài, cảm giác mỏi mệt như xâm chiếm cả linh hồn.

Tôi không muốn tiếp tục nghe màn kịch này nữa.

Vậy nên tôi xoay người, lặng lẽ rời đi.

“Không! Tả Ức, đừng đi!”

Tiếng hét xé lòng vang lên từ phía sau, khiến tôi sững người.

Tôi quay lại, và nhìn thấy mẹ tôi.

Bà ấy không biết từ lúc nào đã trở nên hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập tơ m.á.u vì mệt mỏi và đau khổ.

Tim tôi chợt thắt lại.

Chẳng lẽ bà ấy cũng thấy tôi sao?

Giữa lúc tôi còn đang ngỡ ngàng, mẹ tôi đã lao về phía tôi, nước mắt tuôn như mưa.

Thế nhưng, bao năm lạnh lùng đã khiến bà chẳng thể thốt ra nổi một lời xin lỗi tử tế.

“Tả Ức… thật sự là con sao? Tả Ức…”

“Đừng đi được không con? Chị con… chị con không cố ý ép con đến bước này, hãy tha thứ cho chị, cũng… cũng hãy tha thứ cho mẹ…”

Đến nước này rồi, bà vẫn còn bênh vực Lâm Tư Vũ.

Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi giày da mà bà tôi đã mua cho tôi.

Một nụ cười bất lực và chua xót hiện lên trên môi.

“Thật ra tôi từng mong, có một ngày mẹ sẽ ôm tôi vào lòng.”

“Nhưng mẹ thấy đấy chúng ta quả nhiên không có duyên phận mẹ con.”

“Ngay cả khi tôi đã c.h.ế.t mẹ cũng không thể ôm được tôi nữa rồi.”

“Người mẹ như mẹ không xứng làm mẹ của Lâm Tả Ức.”

“Kiếp sau mong rằng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

Mẹ tôi run rẩy, đưa tay ra, cố gắng ôm lấy tôi nhưng làm sao bà có thể chạm vào tôi được?

Tôi đã không còn là người.

Đúng lúc đó, Hình Dục bỗng đứng bật dậy, siết chặt lấy tay mẹ tôi, giọng đầy kinh ngạc:

“Bà cũng nhìn thấy cô ấy sao?!”

Mẹ tôi quay sang, vẻ mặt hoảng sợ và tuyệt vọng đến cực điểm, điên cuồng gật đầu:

“Phải, tôi nhìn thấy. Hình Dục, cậu… cậu nhất định có cách đúng không? Cậu… cậu có thể cứu con bé không? Nó… nó vẫn còn cứu được, đúng không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back