Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vi Ân - Lâm Loan Loan

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 35: Chương 35



45.

Tối hôm sau, tôi và Hạ Châm Ngôn tan tầm về nhà, bất ngờ thấy mẹ tôi và chú Vương đang nấu ăn trong bếp.

Trên đảo bếp chất đầy nguyên liệu, hải sản, thịt các loại cùng với rau củ và trái cây.

Hơn nữa, làm tôi ngạc nhiên chính là chú Vương biết ngôn ngữ ký hiệu.

Thế nên chú ấy hoàn toàn có thể giao tiếp với mẹ tôi mà không gặp trở ngại.

Thấy chúng tôi về, chú Vương vui vẻ.

"Cậu Ngôn, cậu về rồi. Mẹ của cô Vi Ân nấu món canh gà hầm dừa ngon lắm, đúng là mỹ vị nhân gian, ngon muốn rớt lưỡi, tối nay cậu nhất định phải thử đấy!"

"Thật à?" Hạ Châm Ngôn nghe cũng thấy thèm: "Cháu muốn thử luôn!"

Hai phút sau.

"Tay nghề nấu ăn của chị thực sự học từ dì Tống à? Sao chênh lệch, một trời một đất quá vậy.”

Tôi: "…"

Hạ Châm Ngôn: "Chú Vương, cho cháu một chén nữa, à không, hai chén!"

Tôi tò mò, nhỏ giọng hỏi Hạ Châm Ngôn.

"Chú Vương vừa biết ngôn ngữ ký hiệu, lại còn giỏi đ-ánh nhau, trước đây chú ấy làm gì vậy?"

"Đặc công, nhưng xuất ngũ nhiều năm rồi."

Ồ, thì ra là thế.

Từ hôm đó trở đi, ngày nào về nhà tôi cũng thấy cảnh chú Vương và mẹ cùng nấu nướng trong bếp.

Mà người được lợi lại là tôi và Hạ Châm Ngôn, không cần ra ngoài vẫn có thể ăn đủ loại món ngon.

"Chị có thấy chú Vương với dì Tống rất xứng đôi không?"

"Khụ khụ khụ khụ khụ…"

Tôi lườm Hạ Châm Ngôn: "Cậu nói linh tinh gì vậy?"

"Linh tinh chỗ nào? Chú Vương rất tốt mà, diện mạo đoan chính, dáng người rắn rỏi, không bụng bia, tính cách cũng tốt, tôi thấy chú ấy thật sự rất hợp với mẹ chị đó."

Lời của Hạ Châm Ngôn khiến tôi cảnh giác.

Tôi định thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở gần đây cho mẹ dọn qua, nhưng rồi lại bắt gặp mụ già cùng và mấy người con trai của bà ta loanh quanh ở ngoài tiểu khu Nhất Hào Công Quán.

Dường như bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành thôi.

Mẹ ở lại khu này, bên cạnh có chú Vương vẫn an toàn hơn.

Chẳng lẽ chỉ mình tôi được yêu đương còn mẹ lại không?

Như vậy không khỏi quá ích kỷ.

Bà không chỉ là mẹ tôi, bà còn là chính bà nữa.

Hai ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ bà Giang.

Dù trước đây tôi đã thề cả đời sẽ không đặt chân đến nhà họ Giang nữa.

Nhưng… đã phá lệ một lần rồi, vậy thì phá thêm lần nữa vậy.

Vả lại, tôi cũng muốn giải thích với bà ấy về chuyện của Trần Mễ Lộ.

Quản gia Lý dẫn tôi đến trước cửa phòng làm việc trên lầu hai.

Tôi nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện.

Vừa định lên tiếng, quản gia Lý đã lắc đầu: "Không sao, bà chủ bảo cháu cứ đợi ở đây."

“Chỉ là con không cam tâm, cô ấy nói dọn đi là dọn đi, chặn số điện thoại, WeChat của con, coi con như người xa lạ."

Hình như là giọng của Giang Hoài.

Bà Giang điềm nhiên đáp:

"Đây mới là cách chia tay đúng đắn. Con mong con bé phải làm thế nào? Quỳ xuống trước mặt con, khóc lóc van xin con đừng chia tay con bé sao? Nếu con bé thực sự làm vậy, con nghĩ con sẽ quay lại à? Giang Hoài, là con chủ động đề nghị chia tay."

Một lúc lâu sau, Giang Hoài đau khổ nói:

"Con hối hận rồi. Con hận Trần Mễ Lộ, hận cô ta năm xưa chia tay con, hận cô ta hiện tại khiến con trở thành trò cười của cả thành phố, càng hận cô ta làm con mất đi Tống Vi Ân."

Bà Giang cười lạnh:

"Không ngờ đứa con trai mẹ dốc lòng dạy dỗ, tỉ mỉ bồi dưỡng lại chẳng khác gì bao người đàn ông khác. Cái gì cũng muốn, được voi đòi tiên. Giờ con rơi vào tình cảnh này mẹ còn thấy rất xứng đáng.”

"Mẹ thực sự là mẹ của con à? Lúc này mẹ còn nói mấy lời mỉa mai đó nữa."

"Giang Hoài, con không còn là trẻ con nữa. Một người trưởng thành cần phải có năng lực phán đoán tối thiểu. Ngày Trần Mễ Lộ về nước tìm con tái hợp, lúc hai đứa hôn nhau ngoài vườn sao con không nói hận cô ta?"

"Mẹ… nhìn thấy?"

"Không chỉ mẹ thấy, Vi Ân cũng thấy."

"……"

"Vậy nên mẹ mới tặng con bé căn biệt thự trên đảo Bắc Nha coi như bù đắp. Ba năm con bé tận tình chăm sóc con, không dám rời nửa bước. Dù con có mù hay điếc cũng phải cảm nhận được tình yêu của con bé dành cho con chứ? Nó thích con nhiều năm như vậy, hoàn toàn không để ý sau này con sẽ thành ra thế nào. Dù con có mù cả đời, Tống Vi Ân vẫn sẽ ở bên con."

Tiếng nức nở của Giang Hoài vang lên.

“Còn con thì sao? Lúc Trần Mễ Lộ tìm con nối lại tình xưa, con thậm chí còn chưa nói chia tay với Vi Ân. Rõ ràng trước lúc lên máy bay con còn nói người đầu tiên con muốn nhìn thấy sau khi nhìn thấy là Tống Vi Ân. Giang Hoài, con không thấy mình nực cười sao?

Lúc mẹ nhìn thấy Vi Ân tận mắt chứng kiến con hôn Trần Mễ Lộ, mẹ đã biết giữa hai đứa không còn khả năng nào nữa.

Chỉ là mẹ không ngờ con lại tệ đến mức này. Khi Trần Mễ Lộ cho người đi tìm bà nội của Vi Ân, con dám nói là con hoàn toàn không biết gì sao? Đám người đó có thể ngang nhiên ra vào nhà chúng ta, gây chuyện với dì Tống, con dám nói con không có chút trách nhiệm nào không?"

Giang Hoài, sao con có thể trở nên tệ bạc đến thế? Dì Tống ở nhà ta suốt mười sáu năm, dì ấy đối xử với con như thế nào, trong lòng con không tự biết sao?"

Giang Hoài nghẹn ngào giải thích.

"Con chỉ muốn cô ấy bước vào nhà họ Giang. Lúc trước cô ấy thà thề độc cũng quyết dọn ra ngoài… Mẹ, con chỉ muốn cô ấy trở về, một lần nữa trở về bên con mà thôi."

"Con nghĩ chuyện đó có thể xảy ra à? Tống Vi Ân không phải kiểu người quay đầu ăn cỏ cũ. Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ. Còn chuyện con trở thành trò cười của cả thành phố, một thời gian nữa mọi người cũng sẽ quên thôi.

Cuối tuần này, ba con hẹn viện trưởng Trịnh ăn cơm, cháu gái ông ấy cũng sẽ có mặt. Nếu không hài lòng, con có thể gặp thêm vài cô gái con nhà khác, dù sao cũng là liên hôn thôi. Cứ sống như vậy đi, mẹ và ba con cũng như thế cả.

Tất nhiên, con cũng có thể lựa chọn tiếp tục tìm kiếm tình yêu đích thực, dù mẹ không chắc con có còn tìm được không. Nhưng trên thế giới này, rất có thể sẽ không còn một Tống Vi Ân nào nữa, người có thể yêu con hết lòng, không chút toan tính vào lúc con ngập trong bóng tối."


 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 36: Hoàn chính văn



46.

Không ngờ bà Giang lại đứng về phía tôi.

Tôi yên lặng đứng ngoài cửa rất lâu.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động, tôi mới theo phản xạ trốn vào phòng khách ở bên cạnh.

Đợi Giang Hoài xuống lầu rồi, tôi mới gõ cửa phòng làm việc.

Bà Giang đưa cho tôi một phong bì dày cộm, lúc này tôi mới hiểu mục đích bà gọi tôi đến.

Nhà họ Giang có thói quen phát lương bằng tiền mặt.

Nhưng độ dày này rõ ràng không bình thường.

Tôi do dự không biết có nên nhận không.

Bà Giang đặt phong bì vào tay tôi, áy náy hỏi.

"Vi Ân, mẹ cháu sao rồi?"

Tôi gật đầu: "Mẹ vẫn ổn ạ."

"Xin lỗi cháu, dì cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể trách chính mình không dạy con trai cho tốt."

Người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang, phóng khoáng bao năm nay, giờ phút này mang vẻ mặt áy náy và bất lực.

"Không sao đâu dì Giang, mọi chuyện đều đã qua rồi. Hy vọng việc mẹ cháu nghỉ việc đột ngột không gây bất tiện cho dì. Hơn nữa, cháu cũng muốn xin lỗi dì, chuyện của Trần Mễ Lộ không phải ý định ban đầu của cháu."

Hôm đó, khi tôi công khai những bức ảnh về đứa con bí mật của Trần Mễ Lộ ở nước ngoài, làm toàn bộ giới thượng lưu ở Thượng Hải chấn động.

Quá khứ của cô ta ở nước ngoài bị đào lên không sót một thứ gì.

Quan hệ bừa bãi, ngoại tình, con lai da đen… từng từ một đều đóng đinh cô ta lên cột nh-ục nh-ã.

Thậm chí, cổ phiếu công ty nhà cô ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nếu không có gì bất ngờ, cả đời này Trần Mễ Lộ đừng mong tìm được một cậu thiếu gia nào ở Thượng Hải chịu cưới.

Mà Giang Hoài, với tư cách bạn trai cô ta, cũng trở thành đối tượng bị chế giễu trên diễn đàn.

Dù sao suýt nữa anh ta đã làm bố dượng bất đắc dĩ rồi.

Bà Giang lắc đầu.

"Có gì mà xin lỗi. Nếu cháu không tung chuyện đó ra, e rằng sau này chuyện còn khó giải quyết hơn. Thật ra, dì phải cảm ơn cháu mới đúng."

Khi rời đi, tôi cuối cùng cũng hỏi.

"Dì Giang, sao dì biết cháu đã thích Giang Hoài nhiều năm rồi?"

Ngay cả mẹ tôi cũng không biết.

Bà Giang nhìn tôi, mỉm cười, ánh mắt trong thoáng chốc có chút hoảng hốt.

"Đứa nhỏ ngốc, yêu một người không giấu được đâu. Là Giang Hoài không xứng với cháu. Dì rất ngưỡng mộ mẹ cháu, bà ấy đã nuôi dạy cháu rất tốt."

Tôi bỗng nghĩ, mười sáu năm trước, nếu không có câu nói của Giang Hoài, có lẽ bà Giang vẫn sẽ thu nhận tôi và mẹ.

Bà thực sự rất tốt, chính trực, lương thiện, cũng mạnh mẽ vô cùng.

47.

Nửa tháng sau, mẹ tôi về quê một chuyến.

Anh cả của mẹ, tức là bác của tôi, nhập viện vì bệnh nặng, nghe nói bệnh khá nghiêm trọng, mẹ muốn về thăm.

Bà đã mười sáu năm chưa quay lại, chỉ vì sợ gia đình bà nội sẽ gây rắc rối.

Chú Vương đề nghị làm vệ sĩ cho mẹ, cùng mẹ về quê.

Quả nhiên, ngay hôm sau họ về, cả nhà bà nội kéo đến nhà ngoại quậy phá.

Mục đích chỉ có một: đòi tiền.

Nào ngờ chưa được hai ngày, người bác cả bên nội của tôi lái xe đi đánh mạt chược, vì phanh bị hỏng mà lao xuống sườn núi, dẫn đến liệt hai chân.

Bác hai đi nhậu với bạn, tối về một mình trên đường vắng, sáng hôm sau bỗng nhiên phát điên.

Bác sĩ chẩn đoán do bị hoảng sợ quá độ.

Còn chú tư thì đi thuê phòng với bạn gái mới quen, kết quả bị chồng người ta bắt tại trận, bị đán-h vỡ đầu, nằm hôn mê trong bệnh viện.

Ba người con trai liên tiếp gặp chuyện, bà nội tôi kích động quá độ, rồi bị tai biến.

Rất nhanh sau đó, bà ta bị hai người con dâu đưa vào viện dưỡng lão.

Mẹ nhắn tin WeChat cho tôi, kích động đến mức dùng rất nhiều icon.

Cả màn hình chỉ có bốn chữ: "Không thể tin nổi."

Bà còn tưởng mọi chuyện là do "ác giả ác báo".

Nhất thời, chú Vương ở trong lòng tôi có thể sánh ngang với điệp viên 007.

Tôi không nhịn được dò hỏi quá khứ của ông ấy qua Hạ Châm Ngôn.

Hạ Châm Ngôn nói khoảng hai mươi năm trước, khi chú Vương vừa xuất ngũ, ông ấy có một người bạn gái tình cảm sâu đậm. Nghe nói khi sắp cưới thì cô gái ấy mắc bệnh hiểm nghèo, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật.

Chú Vương hỏi mượn ông nội Hạ Châm Ngôn hai trăm vạn, đáng tiếc cuối cùng vẫn không cứu được cô ấy.

Tiễn biệt người yêu xong, chú Vương đến nhà họ Hạ, tận tụy suốt hai mươi năm, đến giờ vẫn độc thân.

Tôi cảm thán:

"Ông ấy cũng giống mẹ tôi, từ khi ba tôi mất, mẹ vẫn luôn một mình. Bà nói bà không thể tìm được người nào tốt như ba, nên dứt khoát không tìm nữa.”

Hạ Châm Ngôn nhướng mày nhìn tôi, đột nhiên nói:

"Chị, có khi nào bọn họ đang yêu nhau không?"

“Chắc không phải đâu. Có lẽ chú Vương thấy chuyện bất bình, rút đ-ao tương trợ thôi. Một quân nhân xuất ngũ như chú ấy không thể chịu nổi cảnh một người phụ nữ yếu đuối bị đám ác ôn bắt nạt…"

"Nhưng nếu bọn họ thực sự đang yêu nhau, có khi nào sau này sẽ sinh cho chị một cậu em trai không?"

"Im đi, tôi muốn làm con một."

Anh ôm tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Thế… hay là chúng ta sinh một đứa?"

Tôi nhìn anh, hỏi một điều đã muốn hỏi từ lâu.

"Hạ Châm Ngôn, sao cậu thích tôi?"

"Muốn nghe nói thật?"

"Đương nhiên."

"Vì chân chị dài, da trắng, n.g.ự.c lại to…"

K-h-ốn kiếp.

Tôi không nhịn được cốc anh một cái.

"Á." Anh hít một hơi.

"Nghiêm túc chút đi."

"Tôi vốn rất nghiêm túc."

"Cậu thích tôi chỉ vì tôi xinh đẹp?"

"Chứ còn gì nữa?"

"Đừng nông cạn thế được không?"

"Vậy bạn trai cũ của chị thích chị vì điều gì?"

"Dù sao cũng không phải vì mấy cái cậu vừa nói. Lúc ở bên tôi, mắt anh ta còn chưa nhìn thấy."

Hạ Châm Ngôn cạn lời:

"Hai người lớn lên cùng nhau, anh ta có thể không biết chị trông thế nào chắc? Chị có thể nghi ngờ nhân phẩm của đám thiếu gia bọn tôi, nhưng không thể nghi ngờ gu thẩm mỹ của bọn tôi."

"Vậy có phải sau này tôi già đi, tình yêu của cậu cũng biến mất không?"

"Đợi chị già thì tôi cũng già rồi, sao người hết tình cảm không phải là chị?"

"Nói cũng phải."

Mắt Hạ Châm Ngôn lóe lên tia nguy hiểm: "Chị vừa nói gì?"

"Tôi có nói gì đâu."

Anh luồn ngón tay vào tóc tôi, những nụ hôn triền miên rơi xuống vành tai, như dòng điện tê dại lan khắp người, giọng nói khàn khàn theo đó vang lên bên tai:

"Nếu chị dám thay lòng, tôi sẽ dùng xích sắt trói chị lại, nhốt trong tầng hầm, mãi mãi không thấy ánh sáng mặt trời."

(Hoàn chính văn.)
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 37: Ngoại truyện



Ngoại truyện:

1.

Khi kỳ nghỉ hè chỉ còn một tháng, Giang Hân đề nghị đến đảo Bắc Nha chơi.

Theo lời cô ấy kể, hai năm trước lúc cô ấy đến đây lướt sóng đã tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh.

Tiếc là lúc đó cô ấy còn chưa chia tay bạn trai cũ, nên không xin cách liên lạc.

Bây giờ chia tay rồi, cô ấy có thể đi tìm tình yêu đã bỏ lỡ.

Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi mười phút của hai năm trước, cô ấy biết hè nào anh chàng đó cũng đến đây lướt sóng trong nửa tháng.

Giang Hân quyết định thử vận may.

Hạ Châm Ngôn vốn không muốn đi, nhưng không c-ưỡ-ng lại được đám bạn rủ rê.

Bọn họ có sáu người, năm nam một nữ, đều là bạn từ nhỏ.

Bọn họ không đặt khách sạn trước, Giang Hân nói anh trai cô ấy có một căn biệt thự ở đó, dù sao cũng đủ chỗ ở.

Về Giang Hoài, Hạ Châm Ngôn không thân lắm, chỉ biết anh ta là anh họ của Giang Hân.

Hai năm trước, anh ta gặp tai nạn xe hơi, dẫn đến bị mù cả hai mắt.

Ở đó, lần đầu tiên anh gặp Tống Vi Ân.

Cô rất đẹp.

Là một vẻ đẹp tự nhiên, thậm chí trên mặt cũng không bôi phấn.

Khuôn mặt trái xoan, đôi môi nho nhỏ đỏ tươi.

Mắt to tròn rất hút hồn, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ.

Làn da trắng lại mịn màng.

Nếu tính theo thang điểm mười, Hạ Châm Ngôn nghĩ cô phải đạt tám điểm.

Giang Hân nói Tống Vi Ân là bạn gái của anh họ cô ấy.

Có người còn cảm khái.

Vì dù gì chuyện Giang Hoài bị mù hai năm nay thì ai cũng biết.

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại sẵn lòng ở lại bên cạnh anh ta.

Chứng tỏ đó là tình yêu đích thực.

Sau đó Giang Hân còn bổ sung thêm, sau khi Giang Hoài bị mù Tống Vi Ân mới ở bên anh ta.

Mẹ cô là người giúp việc trong nhà họ Giang, cô gần như lớn lên ở đó.

Mọi người lập tức vỡ lẽ.

Ra là một câu chuyện cẩu huyết về cô giúp việc yêu cậu thiếu gia nhà giàu.

Còn có phải là tình yêu đích thực hay không thì chưa biết.

2.

Trong kỳ nghỉ, Hạ Châm Ngôn thường dậy khá muộn, gần như phải mười giờ anh mới dậy.

Những người khác đã ra ngoài từ sớm.

May là vẫn để phần bữa sáng cho anh.

Nơi này thực sự không có gì vui, Hạ Châm Ngôn thà vùi mình trong phòng chơi game còn hơn.

Buồn ngủ thì xuống lầu pha một ly cà phê gì đó.

Một lần, khi anh xuống lầu, phát hiện đôi tình nhân kia đang xem phim trong phòng khách.

Vì dùng máy chiếu nên họ kéo kín rèm cửa, không gian tối đen.

Anh nhìn thấy rõ cô gái lười biếng cuộn mình trong lòng chàng trai, nhỏ giọng nói gì đó.

Vẻ mặt hờn dỗi.

Người đàn ông không nhìn thấy, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ phác họa đường nét khuôn mặt của người yêu.

Tình cảm dâng trào, họ hôn nhau.

Như một cảnh trong phim thần tượng, mộng mơ và lãng mạn.

Hạ Châm Ngôn đứng trên cầu thang nhìn một lúc lâu, rồi xoay người lên lầu.

Anh chơi game một lát, rồi đột nhiên dừng lại.

Bật cười.

"Đúng là tình yêu đích thực."

3.

Từ đó về sau, không biết sao, ánh mắt của anh luôn vô thức dõi theo Tống Vi Ân.

Cô nuôi một con chó, tên là Bát Thiên Tuế.

Mỗi buổi chiều, bọn họ đều cùng nhau dắt chó đi dạo.

Anh đứng bên ban công, nhìn theo bóng lưng của họ.

Người đàn ông dắt chó, còn cô dắt anh ta.

Thỉnh thoảng, cô sẽ vào tiệm bên đường mua một cây kem.

Cô cắn một miếng, rồi đưa đến bên miệng người đàn ông.

Anh ta cũng cắn tượng trưng một miếng.

Trông cả hai rất bắt mắt, vì dù sao họ cũng là một cặp tình nhân rất đẹp.

Nhất là khi người đàn ông còn bị mù.

Có lần, một nhóm thanh niên trượt ván lướt qua bên cạnh họ, có lẽ đã làm cho con ch.ó giật mình.

Nó bất ngờ lao đi như mất kiểm soát.

Người đàn ông bị kéo theo, khi sắp ngã xuống.

Tống Vi Ân tay mắt lanh lẹ ôm lấy anh ta.

Cuối cùng, cả hai đều ngã xuống đất, mà cô chính là tấm đệm th-ịt.

Rất nhanh sau đó, anh thấy họ quay lại.

Cũng nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của người đàn ông vang lên dưới lầu.

"Em có bị thương chỗ nào không, nói anh nghe."

"Không sao, chỉ bị trầy da chút thôi, em bôi ít thuốc là được, anh đừng lo."

"Trầy chỗ nào?"

Hạ Châm Ngôn vô thức bước xuống, đứng ngay lối cầu thang.

Rõ ràng anh nhìn thấy trên cánh tay Tống Vi Ân có một vết rách rất dài, m-á-u chảy đầm đìa.

Chắc là lúc ngã xuống bị thứ gì cứa phải.

Hẳn là rất đau.

Anh thấy cô cứ nhe răng trợn mắt hít vào một hơi.

Cô dùng cồn sát trùng rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng lại.

"Còn đau không?" Người đàn ông kia hỏi.

"Một chút."

"Có cần đến bệnh viện không?"

"Không cần, anh hôn em một cái là hết đau ngay." Cô còn nói đùa.

"Đừng nghịch nữa."

"Em đâu có nghịch."

"Có phải anh vô dụng lắm không?" Người đàn ông buồn bã.

"Không đâu, kỹ thuật hôn của anh rất giỏi mà."

"Tống Vi Ân."

"Sao cơ?"

"Em có chê anh không?"
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 38: Hoàn toàn văn



"Sao em phải chê anh chứ, anh vừa đẹp trai, lại cao, nhà còn giàu, kỹ thuật hôn lại tốt. Nếu không phải mắt anh không nhìn thấy, chắc cả đời này em cũng đừng mong được hôn anh."

Phải nói rằng, cô thực sự rất giỏi trong việc an ủi người khác.

"Trong đầu em chỉ có hôn thôi hả?"

"Đúng rồi, mau hôn em đi, bây giờ em muốn hôn."

Hạ Châm Ngôn bất đắc dĩ bị nhồi một bụng thức ăn cho chó.

Anh thề, anh không phải kẻ thích rình trộm.

Nhưng cặp đôi đó thực sự rất bắt mắt, ánh mắt anh luôn vô thức dõi theo bọn họ.

5.

Chỉ mấy ngày sau, Doãn Lâm San đến.

Cô ta là con gái độc nhất của chủ tịch Doãn thị.

Hạ Châm Ngôn chỉ mới gặp cô ta hai lần.

Đương nhiên anh hiểu ý của ông nội, anh cũng đã nói rõ bản thân không muốn đi theo con đường liên hôn.

Thực tế thì, ngay bản thân Hạ Châm Ngôn cũng là sản phẩm của một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc.

Từ nhỉ, anh lớn lên dưới sự chăm sóc của bảo mẫu, chưa từng cảm nhận được tình yêu từ cha mẹ.

Sau khi sinh anh ra, ba và mẹ anh liền coi nhau như người xa lạ, về sau còn trở mặt thành thù.

Nguyên nhân là do ba anh có con riêng bên ngoài, sau này tình nhân của ông ta dẫn đứa con đó đi du lịch nước ngoài thì gặp tai nạn xe, cậu ta bị cưa mất một chân.

Ba anh nghi ngờ là do mẹ anh giở trò, từ đó hai người gặp nhau là như giương cung bạt kiếm.

Sau vụ việc ấy, ba anh cũng ghét lây sang anh.

Nhưng Hạ Châm Ngôn không quan tâm.

Anh sớm đã không còn mong đợi gì ở ba mẹ mình.

Nếu có thể, anh tuyệt đối không muốn lặp lại cuộc đời của họ.

Tuyệt đối không muốn liên hôn.

Nhưng rõ ràng, Doãn Lâm San lại không nghĩ vậy.

Cô ta bám dính lấy anh, khiến anh thấy phiền vô cùng.

Hạ Châm Ngôn không thích những cô gái quá chủ động, nên đã nói thẳng với cô ta cả hai không phù hợp.

Nhưng Doãn Lâm San lại được đằng chân lân đằng đầu, thậm chí còn mặc đồ ngủ lẻn vào phòng anh lúc nửa đêm, cuối cùng thật sự chọc giận anh.

Thế là anh báo cảnh sát.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Bên cạnh có người tặc lưỡi cảm thán: "Cậu Hạ, Doãn Lâm San nhìn cũng khá xinh, lại còn là con gái độc nhất của chủ tịch Doãn, vậy mà anh cũng không ưng sao? Anh muốn tìm người thế nào?"

Hạ Châm Ngôn chợt nghĩ đến một người, hờ hững liếc nhìn Tống Vi Ân ở cách đó không xa.

Ừ.

Chính là kiểu người như cô ấy.

5.

Anh gặp lại Tống Vi Ân vào một năm sau ở cửa hàng tiện lợi.

Cô hoàn toàn không nhận ra anh.

Mãi đến khi đồ của cô rơi xuống đất, anh nhặt lên đưa cho cô.

Lúc ấy, anh thật phục mình.

Vì đó là một hộp b-ao cao su.

Nửa giờ sau, chuyện tình bất ngờ thay đổi.

Hạ Châm Ngôn không ngờ hai người kia vậy mà chia tay.

Hộp bao cao su là Tống Vi Ân mua cho bạn trai cũ và bạn gái mới của anh ta dùng.

Hoá ra, sau khi Giang Hoài khôi phục thị lực, anh ta lại đi tái hợp với bạn gái cũ.

Đúng là đủ cấu h-u-yết.

Buổi tối hôm đó ầm ĩ rất khó coi.

Hạ Châm Ngôn tận mắt thấy Tống Vi Ân hất ly rượu vào mặt Trần Mễ Lộ.

Không tin nổi chị gái cũng có một mặt cá tính thế này.

Hạ Châm Ngôn vui vẻ, nhìn cô lao khỏi phòng, anh gọi Giang Hân qua.

“Anh thích Tống Vi Ân?”

Giang Hân há hốc miệng.

Đêm đó, anh được như ý nguyện, có cơ hội tiếp xúc với cô.

Về sau, lại thận trọng tiến tới từng bước.

Đến khi bạn trai cũ hối hận, anh đã sớm thượng vị thành công.

(Hoàn.)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back