Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 35: Chương 35



Sáng hôm sau, tôi tiễn Tây Tây lên taxi.

Những ngày nghỉ tiếp theo, tôi chỉ có thể tự mình trải qua.

Về khách sạn, tôi đổi sang phòng đơn.

Sau đó lại đến khu trượt tuyết, hoàn thành buổi học cuối cùng.

Tôi không vội thực hành, mà đeo găng tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đường trượt.

Trước mặt, một bé gái khoảng mười tuổi đang mang ván trượt, cố gắng di chuyển về phía trước.

Tôi nhìn đến xuất thần.

Trong tầm mắt, có người ngồi xuống bên cạnh.

Tôi nghiêng đầu, thấy mái tóc đỏ nâu rực rỡ.

Là Đường Kỷ Dư, một người tôi không ngờ tới.

Tôi không để ý lắm, lại tiếp tục quan sát cô bé kia.

“Học tỷ, chị ngồi đây bao lâu rồi?”

Tôi chớp mắt, mất một lúc mới nhận ra Đường Kỷ Dư đang nói chuyện với mình.

“Học tỷ?”

Hắn chống hai tay xuống ghế, ngửa đầu về sau, đường nét xương hàm sắc sảo rõ ràng.

Chiếc khuyên môi đã được đổi thành vòng bạc tròn.

“Chúng ta học cùng một trường cấp hai, em nhỏ hơn chị năm khóa.”

Tôi càng mơ hồ hơn.

“Năm khóa? Vậy chắc em chưa từng gặp chị?”

Đường Kỷ Dư nói ảnh của tôi luôn dán trên bảng vinh danh, ngày nào cũng nhìn thấy.

Khác với vẻ ngoài, hắn dường như cởi mở hơn tôi tưởng.

“Học tỷ, câu danh ngôn của chị ngầu lắm.”

“Em đã ghi nhớ nó suốt nhiều năm rồi.”

Danh ngôn thời cấp hai?

Gần tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi viết một câu để động viên đàn em.

Tôi viết—

“Mong rằng những chú kiến không có ô vẫn có thể bình an đi qua ngày mưa.”

Đường Kỷ Dư nói vậy.

Trí nhớ dần quay lại.

Tôi chậm chạp gật đầu, hình như đúng là câu đó.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng chỗ nào ngầu chứ?

“Đó không phải danh ngôn của chị.”

Hắn ngồi thẳng lên: “Vậy danh ngôn của học tỷ là gì?”

“Chị không có danh ngôn.”

Cả hai yên lặng một lúc.

Tôi xoa tay, chợt nhớ đến lời dặn dò của Tây Tây.

“Học đệ, có thể cho chị WeChat không?”

Đường Kỷ Dư duỗi dài đôi chân: “Được.”

Chúng tôi kết bạn.

Lúc rút điện thoại về, trước mặt chợt phủ xuống một bóng râm.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt lạnh lùng của Tống Viêm.

“Viêm ca? Không phải anh nói hôm nay không đến sao?”

Tống Viêm cúi mắt nhìn xuống: “Phó Tranh đang tìm cậu.”

Đường Kỷ Dư nhíu mày: “Phó ca tìm em?”

“Ừ.”

Trong lúc nói chuyện, có cuộc gọi đến, Đường Kỷ Dư nghe máy.

“Được, em qua ngay.”

Hắn đứng dậy, giơ điện thoại về phía tôi:

“Học tỷ, lần sau nói chuyện tiếp.”

Tống Viêm thế chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Nhìn theo bóng lưng Đường Kỷ Dư, giọng anh ta lạnh lùng:

“Sao? Giờ thích kiểu này à?”

“Ừm, cũng ngầu đấy.”

Tôi thuận theo lời anh ta.

Tống Viêm nheo mắt: “Hắn không giàu bằng tôi hồi đó, chắc em không thích đâu.”

Tôi nghe ra ý mỉa mai trong giọng nói của anh ta.

“Nhưng tính cách có vẻ tốt hơn tổng giám đốc Tống nhiều.”

Nói xong, tôi đứng dậy, một mình quay về.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 36: Chương 36



Không biết có phải do ban ngày ở ngoài quá lâu không, mà đến chạng vạng tôi bắt đầu sốt.

Lấy thuốc từ quầy lễ tân nhưng không uống, lại bướng bỉnh thèm ăn hàu chiên.

Tôi bắt taxi đến một quán ăn khá xa, nhưng khi đến nơi mới phát hiện quán không mở cửa.

Đứng giữa cơn gió lạnh, tôi định gọi xe về.

Khó khăn lắm mới có một chiếc xe dừng lại, nhưng lại bị một gia đình khác giành trước.

Một người mẹ trẻ ôm trong lòng cậu con trai nhỏ, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Cô gái à, con trai tôi bị hóc xương, làm ơn nhường chúng tôi đi trước nhé.”

Còn chưa kịp nói gì, cửa xe đã “rầm” một tiếng đóng lại.

Thôi được rồi.

Hóc xương thì đúng là nên vội một chút.

Tôi kéo thấp mũ len xuống, tự nhủ đi bộ về chắc cũng không xa lắm.

Bước từng bước trên nền tuyết mỏng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại dấu chân mình để lại phía sau.

Không biết đã đi bao lâu, ánh đèn từ phía sau rọi tới.

Một chiếc SUV màu đen dừng lại bên cạnh tôi, cửa kính ghế phụ hạ xuống.

Phó Tranh chống khuỷu tay lên cửa sổ: “Lên xe đi, giờ này khó bắt được xe lắm.”

“Học tỷ, thật trùng hợp.”

Đường Kỷ Dư ngồi ở ghế lái, chào tôi một tiếng.

Tôi mở cửa sau, hơi sững người.

Tống Viêm đang ngồi trong xe.

Anh ta đắp một chiếc áo khoác trên người, mắt nhắm hờ như đang ngủ.

Tôi ngồi xuống, tựa đầu sang một bên, cảm giác mệt mỏi rã rời.

Đường đi không được bằng phẳng, Đường Kỷ Dư lái rất chậm.

Gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Phó Tranh chạm vài cái lên bảng điều khiển, bật một bài hát.

Là Tình ca của Lương Tĩnh Như.

Đường Kỷ Dư cau mày: “Phó ca, anh đổi phong cách rồi à?”

Phó Tranh lườm hắn: “Nhóc con thì bớt nói đi.”

Đường Kỷ Dư hừ một tiếng, rồi chuyển sang nhìn gương chiếu hậu.

“Ê, học tỷ, chị là bạn cùng lớp cấp ba với Phó ca, vậy chẳng phải cũng học chung với Viêm ca sao?”

Hắn như phát hiện ra một châu lục mới.

Bầu không khí trong xe bỗng như ngưng lại.

”… Chắc vậy.”

Tôi quá mệt, chỉ ậm ừ qua loa: “Không thân lắm…”

“Khụ khụ.”

Phó Tranh ho khan hai tiếng: “Nhóc con, lo lái xe đi.”

Xe nhanh chóng đến trước khách sạn.

Gió lạnh tràn vào.

Tôi chậm rãi mở mắt.

Không biết từ lúc nào Tống Viêm đã tỉnh, nhưng khi thấy tôi, anh ta không có phản ứng gì.

Cũng không xuống xe.

Chỉ nghiêng đầu nhìn đêm đen ngoài cửa sổ.

Tôi lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo, rồi mở cửa xe bước xuống.

Lúc xuống xe, chân tôi hơi nhũn, Đường Kỷ Dư đỡ tôi một cái.

“Học tỷ, sao người chị nóng vậy? Chị bị sốt à?!”

Hắn kinh ngạc hỏi.

Trong xe, động tác mặc áo khoác của Tống Viêm thoáng khựng lại, anh ta ngước mắt nhìn qua.

Tôi cố gắng đứng vững, cổ họng có chút khô khốc: “Cảm nhẹ thôi, không nghiêm trọng.”

“Cảm ơn mọi người đã đưa tôi về, tôi lên trước đây.”

Tôi ngồi ở một góc đại sảnh khách sạn một lúc, rồi mới đứng dậy ra ngoài, tìm một quán ăn nhỏ gần đó.

Gọi một bát hoành thánh.

Ăn vội quá, đầu lưỡi bị bỏng đến phồng rộp, đau rát.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hôm nay thật sự xui xẻo.

Ăn xong, tôi chậm rãi quay về khách sạn.

Hành lang vắng lặng, một bóng người cao lớn đứng trước cửa phòng tôi.

Thấy tôi, anh ta sải bước đi tới.

“Đi đâu vậy? Đã bệnh còn chạy lung tung cái gì?”

Giọng điệu khó chịu, cáu kỉnh.

Tôi chớp mắt mạnh một cái, tầm nhìn hơi nhòe đi.

Sau một thoáng mơ hồ, tôi lấy lại bình tĩnh, rút thẻ phòng ra.

“Tổng giám đốc Tống đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tống Viêm nhíu mày, lấy từ túi áo khoác ra một gói thuốc nhỏ.

“Thuốc hạ sốt và cảm cúm, tối nay uống mỗi thứ một viên.”

Tôi không nhận lấy, chỉ cúi mắt nhìn gói thuốc ấy, nhìn đến nỗi hốc mắt nóng lên.

Rồi hít nhẹ một hơi, nói:

“Không cần đâu, cảm ơn tổng giám đốc Tống đã quan tâm.”

Ánh mắt Tống Viêm sâu thẳm, nhìn tôi chằm chằm rất lâu.

Sự im lặng lan tràn xung quanh.

“Hạ Đường, cô đang ấm ức cái gì?”

Như thể vừa mở một lon soda vị chanh, vị chua chát ào ạt trào lên.

Tôi cắn vào đầu lưỡi, nếm được chút mùi tanh của máu.

“Tống Viêm, anh hận tôi sao?”

Không đầu không đuôi mà hỏi.

Tôi quá muốn chính tai nghe thấy câu trả lời.

“Câu hỏi này trong lòng cô không tự có đáp án à?”

Như thể thấy chuyện này nực cười, Tống Viêm cười lạnh:

“Hạ Đường, năm đó là cô lừa tôi, cầm tiền của mẹ tôi rồi cao chạy xa bay.”

“Cô giỏi lắm, đi một cái là tám năm trời.”

“Sao nào, bây giờ hối hận rồi? Lại muốn quay về diễn kịch?”

Có lẽ anh ta ghét cái bộ dạng này của tôi, từng chữ từng chữ vạch trần quá khứ, không chút nể nang.

Mọi sự gọi là thể diện đều bị anh ta xé vụn.

Tôi bỗng dưng mất hết sức lực.

“Tôi không hối hận, Tống Viêm.”

“Không hối hận?”

Năm ngón tay anh ta siết lại: “Vậy giờ cô tỏ ra đáng thương cho ai xem?”

Anh ta nhất quyết phải mỉa mai tôi cho bằng được.

“Tôi chính là không hối hận, Tống Viêm, đó là lựa chọn của tôi.”

Tôi nhìn anh ta, tim đau nhói.

“Cũng không ấm ức, không đáng thương, anh hận tôi cũng được, coi như không quen tôi cũng được, tôi không buồn.”

“Con người không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia… tất cả đều là do tôi tự chọn.”

Có lẽ thật sự bị sốt đến ngu người, tôi nói năng lung tung, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Tống Viêm siết chặt quai hàm, im lặng nhìn tôi như thế.

Một lúc lâu sau, anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mặt tôi.

Đầu ngón tay khô ráo, ấm áp lướt qua khóe mắt tôi.

“Khóc cái gì, cô nghĩ khóc rồi thì có ai đau lòng sao?”

Đầu tôi đau như bị nhét sắt, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi, mơ hồ choáng váng.

Tôi khó khăn đưa tay vào túi áo bên kia, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào tay anh ta.

“Là tiền tôi tiết kiệm mấy năm nay, mật khẩu là sinh nhật anh… sinh nhật anh.”

Tôi thút thít nức nở, càng khóc càng dữ.

“Phần còn lại đợi tôi dành dụm thêm.”

“Tống Viêm, xin lỗi…”

“Anh có thể… có thể bớt hận tôi một chút không…”

Trước khi ngã xuống, có người đỡ lấy tôi.

Người đó ôm tôi rất chặt.

Anh ta nói:

“Hạ Đường, thừa nhận rằng cô không quên được tôi, khó đến thế sao?”
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 37: Chương 37



Khi tỉnh lại lần nữa, đã là hai giờ chiều hôm sau.

Tôi ngồi dậy khỏi giường.

Trên tủ đầu giường là những viên thuốc vương vãi, nửa cốc nước và một tấm thẻ ngân hàng.

Tôi đưa tay sờ trán.

Cơn sốt đã lui.

Công lao thuộc về ai thì không cần nói cũng biết.

Tôi buồn bực vùi mặt vào gối.

Không hiểu bản thân bị làm sao nữa.

Ở nước ngoài suốt tám năm, bị cướp, bị phân biệt đối xử, gặp đủ thứ rắc rối mà chưa từng rơi nước mắt.

Vậy mà chỉ vì một trận sốt lại khóc đến mức này.

Có lẽ con người càng lớn càng yếu đuối.

Sau khi tỉnh dậy không bao lâu, nhân viên khách sạn gõ cửa phòng, mang đến một hộp giữ nhiệt.

Bên trong là món hàu chiên trứng mà tôi đã thèm hôm đó.

Sau hôm ấy, tôi trở lại công ty, không còn gặp lại Tống Viêm nữa.

Đêm giao thừa, tôi một mình đến quảng trường trung tâm đón năm mới.

Người rất đông, chen chúc xung quanh màn hình lớn ở giữa.

Tôi nắm chặt sợi dây buộc bong bóng, rút điện thoại ra chụp một tấm hình.

Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, tôi bị dòng người đẩy vào trong, ngước nhìn màn hình phía trên.

“Mười, chín, tám… một.”

Giây cuối cùng, sợi dây trong tay tuột ra.

Giữa âm thanh huyên náo, vô số quả bóng bay lên trời, mang theo những điều ước của mọi người, tạo thành một “biển hoa” lộng lẫy.

Trên màn hình lớn xuất hiện một dòng chữ: “Hãy ôm người mà bạn yêu thương nhất.”

Người xung quanh lục tục ôm nhau.

Hầu hết bọn họ đều đi cùng người thân, bạn bè hoặc người yêu.

Tôi chạm vào tai, không ngờ lại có một phần như vậy.

Bất chợt, có người nắm lấy cổ tay tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.

Sững sờ ngẩng đầu, đập vào mắt là đường viền cằm sắc nét của một người đàn ông.

Tôi khựng lại vài giây, rồi cúi đầu, vòng tay ôm lấy eo anh ấy.

Sau đó, Tống Viêm che chắn cho tôi rời khỏi đám đông.

Anh ấy đưa tôi lên tầng thượng của một tòa cao ốc.

Trên sân thượng có bàn ghế và sofa.

Từ đây, có thể nhìn thấy quảng trường vừa nãy, nơi dòng người vẫn còn tấp nập.

Tống Viêm đứng bên lan can, nhìn xuống.

Gió đêm thổi tung mái tóc anh ấy.

Tôi hơi căng thẳng: “Tống Viêm, đừng đứng cao như vậy.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh ta quay lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn tôi, màn đêm đặc quánh trải dài sau lưng anh ta.

“Hạ Đường, lúc nãy sao em lại ôm tôi?”

Từ nãy đến giờ anh ta vẫn không nói gì, vừa mở miệng đã là câu này.

Tôi đáp: “Là anh ôm tôi trước.”

“Khác gì nhau đâu.”

Anh ta thản nhiên.

”…”

Người này thật ra chẳng thay đổi chút nào.

Tôi mím môi, không biết nên nói gì.

“Hạ Đường, em đã ôm tôi, có phải nên bồi thường cho tôi không?”

Bị anh ta dẫn dắt, tôi vô thức hỏi: “Bồi thường thế nào?”

“Ví dụ như…”

Anh ta hơi cúi đầu, chậm rãi nói: “Nói tôi nghe, lúc thả bóng, em đã ước điều gì?”

“Không được, đó là chuyện riêng của tôi.”

Tôi hoàn hồn, khó hiểu nhìn anh ta: “Tại sao là tôi bồi thường anh?”

Rõ ràng cái ôm là chuyện của cả hai.

Nhưng hiển nhiên, Tống Viêm không định nói lý.

Anh ta bật cười một tiếng, tiến gần lại, hương thơm lạnh nhàn nhạt trên người phảng phất quanh tôi.

“Hạ Đường, em chiếm lợi của tôi rồi còn muốn chối?”

Chiếm lợi?

Anh ta ghét cái ôm đó đến thế sao?

“Rõ ràng là anh—”

Tôi có chút tức giận, cau mày: “Hôm tôi bị sốt, anh còn—”

Lời đến miệng lại bị tôi cứng rắn chặn lại.

Không khí lặng đi, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi.

Tôi cứng đờ cúi đầu, chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống.

Tống Viêm híp mắt lại.

“Vậy nghĩa là, hôm đó em chưa ngủ, biết tôi hôn em rồi?”

Anh ta nói thẳng không chút đỏ mặt, tim không loạn nhịp.

Tôi im lặng, không chớp mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôn lâu như vậy, tôi đâu có chết…”

“Gì cơ?”

Tai tôi nóng bừng: “Không có gì.”

“Hạ Đường, em muốn quay lại với tôi.”

Là một câu khẳng định.

Hàng mi tôi run lên, ngước nhìn anh ta.

“Có thể không?”

Tống Viêm nhướng mày, khóe môi cong lên một đường nhẹ: “Xem biểu hiện của em.”

Anh ta đứng trước mặt tôi.

Trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng vụn vỡ, mái tóc rủ xuống, xen lẫn một chút lơ đãng ý cười.

Vẫn như năm đó.

Giữa tiếng gió, tôi nghe thấy nhịp tim mình đập điên cuồng.

“Vậy tôi sẽ cố gắng thể hiện.”
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 38: Chương 38



Hôm sau, tôi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, định chọn một món quà năm mới cho Tống Viêm.

Tôi không ngờ lại gặp Hạ Chí ở đây.

Cô gái nhỏ nhắn trong ký ức đang xách theo túi mua sắm, mặc một chiếc váy len màu nâu, bụng hơi nhô lên.

Cô ấy sững sờ nhìn tôi, khẽ gọi: “Chị?”

Không có những lời mắng chửi gay gắt, cũng không có những câu châm chọc lạnh lùng.

Trong quán cà phê, tôi và Hạ Chí ngồi đối diện nhau, nói dăm ba câu về tình hình gần đây, như thể chưa từng có những chuyện đã qua.

Cốc cà phê nóng nhẹ nhàng rung động, hơi trắng lượn lờ bốc lên.

Hạ Chí gọi một ly sữa nóng, khẽ đặt tay lên bụng, gương mặt bình yên.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ấy kết hôn năm ngoái, giờ đã mang thai sáu tháng.

Nói được vài câu, cả hai lại rơi vào im lặng.

Hạ Chí ôm chặt ly sữa, chần chừ nói: “Mẹ vẫn rất nhớ chị, chị có muốn về thăm bà không?”

Tôi cúi mắt, nhấp một ngụm cà phê. “Không cần.”

Có những tổn thương không thể xoa dịu bằng thời gian.

Lúc sắp rời đi, Hạ Chí đứng sau lưng tôi, lại gọi một tiếng: “Chị.”

Cô ấy nói: “Em thực sự xin lỗi.”

Tôi không quay đầu, bước đi mà không hề dừng lại.

Khi còn trẻ, ai cũng từng làm những chuyện ngu ngốc, dù lớn hay nhỏ.

Đến khi trưởng thành, trải nghiệm nhiều hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, mới bắt đầu hối hận về quãng thời gian ấy.

Nhưng chỉ có nạn nhân mới có tư cách nói rằng: “Chuyện đó đã qua rồi.”

Tôi không thể rộng lượng tha thứ, cũng chẳng còn sức để trách móc.

Chỉ có thể vào một ngày cuối thu nào đó, nhặt một chiếc lá vàng úa, buông tay, để nó theo gió bay đi.
 
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên
Chương 39: Chương 39



Một tuần sau, Tây Tây lái xe đưa tôi ra sân bay.

Trong sảnh chờ, cô ấy chụp một bức ảnh từ phía sau lưng tôi rồi đăng lên trang cá nhân: “Lại lên đường rồi, thuận buồm xuôi gió nhé~”

Trong lúc đợi lên máy bay, có tin nhắn gửi đến. Là Phó Tranh.

[Cậu lại đi Anh sao?]

[Lần này đừng đi tận tám năm nữa đấy, đừng mà, Tống Viêm sắp phát điên rồi.]

Tôi cau mày, gõ bàn phím.

Vịt Bay Lạc Bầy

[Tống Viêm? Anh ấy sao vậy?]

[Cậu vẫn chưa lên máy bay đúng không? Tôi đang ở gần đây.]

Mười lăm phút sau, Phó Tranh thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.

“Thật sự đến luôn à?”

Phó Tranh trợn mắt: “Tôi không đến thì tối nay chắc Tống Viêm nhảy xuống hồ mất.”

Tôi bật cười, mắt cong lên: “Nghiêm trọng đến vậy sao?” Từ lúc gặp lại, tôi cũng không thấy Tống Viêm tỏ ra lưu luyến mình đến mức đó.

“Nếu vậy sao anh ấy không tự đến?”

Phó Tranh lắc đầu, vẻ mặt khó tả. “Tôi bảo nó đi tìm cậu, nó lại nói cái gì mà muốn cho cậu tự do. Tên nhóc này mấy năm nay càng ngày càng dở hơi rồi.”

Cho tôi tự do.

Thứ mà Tống Viêm mười tám tuổi không bao giờ học được.

“Tôi chỉ quay lại Anh để xử lý việc sang nhượng nhà thôi.”

Nhưng lời của Phó Tranh khiến tôi nhận ra điều gì đó.

“Tống Viêm… những năm qua sống không tốt sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back