Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vi Ân - Lâm Loan Loan

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 25: Chương 25



30.

Ăn xong, mọi người cầm dụng cụ trượt tuyết của mình, ngồi cáp treo lên núi.

Nhìn đỉnh núi tuyết trắng xóa, tôi vô cùng kích động.

Thật là đẹp đến nghẹt thở.

Trước đây luôn nghe nói thị trấn ở Thụy Sĩ giống như thế giới cổ tích, quả thật không sai chút nào.

Hạ Châm Ngôn đã chuẩn bị sẵn ván trượt, giày, gậy và mũ bảo hiểm cho tôi.

Vì là người mới, hoàn toàn không biết trượt tuyết, anh khuyên tôi nên bắt đầu với ván đôi.

Kết quả là một buổi sáng trôi qua, tôi ngã đến mức m.ô.n.g muốn nở hoa rồi.

Tôi biết mình không có năng khiếu thể thao, nhưng cũng không ngờ mình lại ngã thảm đến vậy.

"Không trượt nữa, cậu trượt của cậu đi, mặc kệ tôi.”

Tôi bỏ cuộc, nói với Hạ Châm Ngôn.

Anh cong môi, trông rất vui vẻ.

"Nhận thua nhanh vậy?"

"Không nhận thua không được, tôi không muốn tối nay phải nằm sấp ngủ đâu."

Thấy tôi bỏ cuộc, anh đành thỏa hiệp, giọng mang chút dụ dỗ.

"Hay là chúng ta uống ly cà phê đã, nghỉ một lát rồi trượt tiếp."

Tôi nghe vậy mừng rỡ: "Được, được."

Hạ Châm Ngôn đi mua cà phê.

Anh mới đi không bao lâu, tôi lại ngã chỏng vó khi đang xuống sườn núi.

Đang cố gắng bò dậy, một chàng trai trượt ván đôi nhanh chóng trượt đến trước mặt tôi, đưa tay ra giúp.

Cuối cùng cũng đứng lên được.

Một chữ “cảm” vừa thốt ra, tôi lập tức ngậm miệng.

Là Giang Hoài.

"Trong tình huống lúc nãy có thể nhấc hai ván lên, quay một vòng trên không, rồi nghiêng người, dùng cạnh ván trượt là có thể đứng dậy được."

Anh ta nói với tôi.

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh."

"Để tôi dạy em trượt tuyết."

Không biết anh ta lại chập mạch ở đâu.

"Không cần."

"Trước đây tôi từng hứa sẽ dạy em trượt tuyết mà, em quên rồi sao?"

Anh ta nói vậy, tôi liền nhớ tới.

Trước đây ở đảo Bắc Nha, khi không có việc gì làm, chúng tôi thường ngồi trên sofa tám đủ thứ chuyện.

Tôi kể chuyện hồi nhỏ ở quê, theo ba lên núi hái nấm, ra ruộng bắt lươn.

Anh kể về thời du học đi lướt sóng, trượt tuyết, leo núi cùng bạn học.

Tôi cảm khái cuộc sống của anh thật sự rất cao sang.

"Không đâu, anh lại cảm thấy những việc em làm hồi nhỏ thú vị hơn."

Sau đó, chúng tôi hẹn nhau chờ khi anh mắt khỏi, tôi sẽ dẫn anh về quê của tôi trải nghiệm cuộc sống nông thôn.

Còn anh thì sẽ dạy tôi trượt tuyết và lướt sóng.

Giờ nghĩ lại, đúng là ngây thơ.

"Xin lỗi, tôi không nhớ lắm."

Sắc mặt Giang Hoài trở nên khó coi, đôi mắt đào hoa nhìn tôi, ánh mắt sâu trầm như vực sâu.

"Em với Hạ Châm Ngôn là thế nào?"

Tôi không muốn nói gì với anh ta nữa: "Miễn nói.”

Anh ta kéo tay tôi, giọng mang cảnh cáo.

"Hạ Châm Ngôn không phải người em với tới được đâu, tôi là lo nghĩ cho em, tránh cho em lại..."

Anh ta đột nhiên ngừng lại.

Nhưng tôi hiểu được ý của anh ta, quay người lại, miệng còn nở nụ cười.

"Tránh cho tôi làm sao, sợ tôi vui mừng quá sớm sao?”

Thì ra anh ta vẫn luôn nghĩ về tôi như thế.

Ba năm nay, có lẽ anh ta luôn cho rằng mình là bậc thang để tôi leo lên. Chắc chắn hồi ở bãi biển, tôi là người cố tình quyến rũ anh ta. Để có thể trèo lên anh, tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm h-u-yết.

"Có với tới hay không, không liên quan gì đến anh, cậu Giang, anh lo nhiều chuyện quá nhiều rồi."

Sắc mặt Giang Hoài càng khó coi hơn, chỉ âm trầm nhìn tôi chằm chằm.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 26: Chương 26



31.

"Lúc nãy chị nói chuyện gì với anh ta vậy?"

Trong lúc uống cà phê trên tuyết, Hạ Châm Ngôn đột nhiên hỏi tôi.

"Không có gì." Tôi lắc đầu.

"Ừm, nếu không tiện nói thì thôi."

Lời của anh nghe có vẻ… khá là trà.

Nhận ra câu trả lời của mình hơi có lệ, tôi bổ sung thêm.

"Anh ta nói muốn dạy tôi trượt tuyết."

"Chị đồng ý rồi?"

Hạ Châm Ngôn cười nhìn tôi, tôi lại cảm thấy nụ cười đó có chút nguy hiểm.

"Sao có thể, tôi đã có cậu làm huấn luyện viên rồi, dù là ai cũng đừng mơ lọt vào mắt tôi."

Tôi vội vàng bày tỏ lòng trung.

"Phải không? Tôi thấy hai người nói chuyện lâu lắm đấy."

"Lâu á? Sao tôi không thấy vậy nhờ."

"Chắc là chị cảm thấy thời gian trò chuyện với anh ta trôi qua quá nhanh."

Quá kỳ lạ.

Trong lòng tôi có một suy đoán, nhưng lại không dám chắc chắn.

"Hạ Châm Ngôn, có phải cậu…?" Tôi cầm ly, do dự hỏi.

"Có phải gì cơ?"

Anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt như làn nước mùa thu, có vẻ đang chờ tôi nói tiếp.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi đen như quạ của anh chớp chớp như những cánh bướm.

Một gương mặt quá đẹp.

Hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đẹp nhưng không mất đi vẻ nam tính.

Ngay lập tức, tôi lại nghĩ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, vội vàng quay mặt đi.

"Không, không có gì."

Anh có vẻ hơi thất vọng.

32.

Ngày hôm sau, Hạ Châm Ngôn mời huấn luyện viên cho tôi.

Ngày kế, tôi đã trượt khá thành thạo.

Tất nhiên, cái giá phải trả cũng lớn.

Mỗi ngày sau khi trượt xong, cả người lại đau muốn mạng, như vừa kiểm tra thể lực xong vậy.

Giang Hân nói có mang cao dán, hỏi tôi có cần không.

"Có, khi nào em về?"

"Khoảng nửa tiếng nữa."

Tắm xong, tôi xuống lầu chờ Giang Hân.

Lại đụng mặt Trần Mễ Lộ ở phòng chờ tầng một.

Cô ta đang nói chuyện với hai cô gái khác cùng tuổi, cũng là người châu Á.

"Ồ, chẳng phải “sát thủ thiếu gia” Tống Vi Ân đây sao?"

Trần Mễ Lộ vừa nhìn thấy tôi, mắt cô ta sáng bừng lên.

"Sát thủ thiếu gia?" Cô gái bên cạnh khó hiểu.

"Không hiểu đúng không?"

Trần Mễ Lộ đắc ý phổ cập kiến thức cho đối phương: "Sát thủ thiếu gia, như tên gọi, là người chuyên săn thiếu gia nhà giàu."

Hai cô gái kia lập tức hiểu, quan sát tôi.

Nói thực, tôi giờ gặp Trần Mễ Lộ là thấy đau đầu.

Cô ta y như bà đ-i-ên bám lấy tôi.

Tôi định rời đi, nhưng tin nhắn của Giang Hân vừa lúc gửi tới, bảo mười phút nữa cô ấy sẽ đến.

Tôi quyết định nhịn.

"Chậc chậc, Tống Vi Ân, không nhìn ra nha, cô giỏi thật, vậy mà quấn lên được Hạ Châm Ngôn. Hay cô mở lớp đi, chỉ cho mọi người cô dụ dỗ cậu ta bằng cách nào? Tôi tò mò thật, cô học được khả năng quyến rũ đàn ông từ ai thế? Từ người mẹ câm của cô à?"

Chính vào lúc đó, tôi bỗng hiểu ra một điều.

Khi bị bắt nạt, nhất định phải đáp trả.

Nếu chọn im lặng, cô ta sẽ càng ngày càng quá quắt, thậm chí còn leo lên đầu mình.

Tôi tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

"Vậy còn cô, nghe nói hồi mẹ cô du học ở nước ngoài, chơi hết mấy người da đen da trắng trong trường, tốt nghiệp xong về nước cho ba cô đổ vỏ. Quả nhiên mẹ nào con gái nấy, gia nghiệp truyền thừa tốt nhỉ?

Trần Mễ Lộ sững sờ.

Phải mất một lúc cô ta mới nhận ra tôi đang c-h-ửi gì.

Cô ta tức đến choáng váng đầu óc, phải bám vào ghế mới đứng lên được.

"Cô... Cô nói bậy gì đó?"

Đương nhiên là tôi nói bậy rồi.

Quỷ biết năm đó mẹ cô ta du học ở đâu.

Không phải cô ta thích bịa chuyện sao?

Được, thử xem ai bịa chuyện giỏi hơn ai.

Tôi nhún vai.

"Không phải nghe rồi sao? Cần tôi lặp lại không?"

"Tống Vi Ân."

Trần Mễ Lộ hùng hổ lao về phía tôi.

Lịch sử tái diễn, hai chúng tôi lại lần nữa lao vào đánh nhau.

Tiếng thét vang lên bên cạnh.

Là hai cô bạn của cô ta.

Trần Mễ Lộ túm tóc tôi giật.

Cô ta mạnh kinh người.

Tôi lớn như vậy chỉ đánh nhau hai lần, lần đầu là với Trần Mễ Lộ, lần thứ hai cũng là với Trần Mễ Lộ.

Kinh nghiệm thực chiến khó tránh có thiếu sót.

Cộng thêm mấy ngày nay ngã đến hàng chục, hàng trăm lần trên sân trượt tuyết, toàn thân đau nhức.

Rất nhanh, tôi đã kiệt sức.

Đỉnh đầu chợt đau nhói.

Tôi nghi da đầu mình sắp bị Trần Mễ Lộ xé rách rồi.

Trên mặt đau rát, như thể bị bụi gai cắt qua.

Hình như Trần Mễ Lộ đang cấu vào mặt tôi.

Sao còn nhịn được!

Dám động vào mặt tôi, tôi liều m-ạng với cô ta!

Ngay lúc tôi chuẩn bị đáp trả, giọng nói giận dữ của Trần Mễ Lộ vang lên.

"Buông tôi ra!"

Đồng thời, da đầu cũng đỡ đau hơn.

Hình như… cô ta buông tôi ra rồi?

Sao lại thế này?

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai tay của Trần Mễ Lộ bị ai đó giữ chặt, không thể động đậy.

"Hạ Châm Ngôn, cậu làm gì vậy?"

Cô ta tức giận hét lên.

Không sai, người đang giữ chặt cổ tay cô ta chính là Hạ Châm Ngôn.

“Tôi phải hỏi chị đang làm gì mới đúng?” Giọng anh lạnh thấu x-ư-ơng.

“Là con ti-ệ-n nhân Tống Vi Ân chửi tôi trước!”

Cô ta còn dám lật lọng.

Tôi nắm một lọn tóc của cô ta giật mạnh.

“Á…” Trần Mễ Lộ đau đớn hét lên.

“Rốt cuộc ai c-hửi ai trước, trong lòng cô không biết à?”

“Tống Vi Ân, con đ-ỹ mày, đồ ti-ện nhân…”

Chát!

Tôi dứt khoát vung tay tát cô ta.

Cô ta ngơ ngác.

"Cô dám đánh tôi?"

Chát!

Tôi lại tát thêm một cái nữa.

Hai cái tát này tôi đã muốn trả lại từ lâu rồi.

Chỉ tiếc Hạ Châm Ngôn đang đứng ngay sau lưng tôi, làm tôi không có đà ra tay mạnh hơn.

Trần Mễ Lộ nghẹn một bụng lửa, gồng cổ hét lên như phát đi-ê-n.

"Tống Vi Ân, tôi phải gi-ế-t cô! Buông tôi ra! Hạ Châm Ngôn, đồ con rùa, cậu vậy mà xen vào! Hai người đúng là một cặp gian phu d-â-m phụ…"

Ngay cả Hạ Châm Ngôn cũng ch-ử-i, đủ thấy Trần Mễ Lộ tức giận đến mức nào.

Báo thù xong, tôi thấy tốt liền thu, kịp thời lùi sang một bên.

Hạ Châm Ngôn thấy tôi lui đến khoảng cách an toàn, lập tức ghét bỏ hất tay Trần Mễ Lộ ra.

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, giơ tay vén lọn tóc bên má tôi, cau mày nói.

"Mặt chị chảy m-á-u rồi, phải mau xử lý."

Ối!

Chắc chắn là do Trần Mễ Lộ cào lúc nãy.

Tôi hơi hoảng: "Liệu có hủy dung không?"

Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi: "Chúng ta đi lên trước đã."

Tôi ngoan ngoãn đi theo anh.

"Không được đi!"

Trần Mễ Lộ giận đ-i-ên người, chắn đường chúng tôi.

"Tống Vi Ân, đánh tôi rồi còn muốn…"

Nói được nửa câu, Trần Mễ Lộ bỗng im bặt.

Như bị điểm huyệt.

Tôi nhìn theo, liền thấy ánh mắt của Hạ Châm Ngôn nhìn cô ta, ánh mắt đó lạnh đến thấu x-ư-ơng.

Khuôn mặt cao ngạo mê người giờ phút này lại trở nên âm ngoan, sắc bén.

Sâu thẳm lại âm u.

Như một cơn bão đang ngầm tích tụ.

Đừng nói Trần Mễ Lộ, ngay cả tôi, cũng khiếp sợ co rụt người.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 27: Chương 27



33.

Trở lại phòng, tôi vào toilet kiểm tra vết thương trên mặt.

Vừa soi gương, tôi suýt nữa ngất xỉu.

Tóc như ổ gà, má trái có mấy vết cào rướm m-á-u, còn lốm đốm vết m-á-u khô.

Vừa nãy tôi lại xuất hiện trước mặt Hạ Châm Ngôn trong hình tượng thế này ư?

Trời ơi!

Dù anh đã từng có ý với tôi, nhưng khi chứng kiến dáng vẻ t-h-ảm hại này của tôi chắc mộng tưởng cũng vỡ tan rồi.

Tôi chìm trong chán nản.

Cho đến khi cửa toilet bị gõ.

"Chị có ổn không? Ra đây tôi bôi thuốc giúp cho."

Tôi vuốt lại đầu tóc, rồi bước ra ngoài.

Không biết Hạ Châm Ngôn lấy ở đâu ra một hộp thuốc.

Lúc anh bôi thuốc, tôi ôm mặt, chợt nghĩ đến một vấn đề.

"Tôi sẽ không hủy dung chứ?"

Biết sao được, con gái ai cũng lo chuyện này mà.

"Không đâu."

Hạ Châm Ngôn khẳng định, không biết có phải đang an ủi tôi không.

"Hơn nữa, dù có hủy dung cũng không sao.”

Có ý gì?

Bôi thuốc trên mặt xong, anh lại lấy ra một xấp cao dán.

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

"Không phải chị hỏi Giang Hân cái này sao? Dán chỗ nào, tôi xem thử."

Được rồi.

Tôi kéo ống quần lên.

Sau đó là tay áo.

"Sao lại ngã đến mức này?"

Hạ Châm Ngôn nhíu mày, nghiêm túc dán từng miếng vào những vết bầm trên chân và tay tôi.

"Còn chỗ nào không?"

Tôi hơi xấu hổ: "Có thì có, nhưng ở eo."

"Tôi xem xem."

Được thôi.

Anh lại dán mấy miếng lên eo tôi.

"Ngày mai tạm đừng trượt nữa."

"Có được không?"

Anh lắc đầu như cạn lời với tôi.

"Sao lại không được? Không muốn trượt thì nghỉ, có ai ép chị đâu."

"Thì tại tôi nghĩ cũng đã mất công tới rồi.”

Hạ Châm Ngôn ngồi xuống, như cười như không, giọng điệu mờ ám.

"Hay là lần sau tôi dạy chị cái khác nhé, chị thích gì? Lướt sóng? Hay leo núi?"

Sao nghe lạ vậy?

Tôi im lặng nhìn Hạ Châm Ngôn.

Anh thở dài.

"Hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy, đâu trách tôi được."

Ôi.

Đúng là vậy thật.

Tôi khiếp sợ.

Tóm lại anh đưa tôi đến Thụy Sĩ trượt tuyết chính là vì nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Giang Hoài.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Tôi chợt nhớ đến những gì đã tán gẫu với Giang Hân.

"Giang Hân nói em ấy không nuôi chó."

Có lẽ vì bằng chứng chất cao như núi, Hạ Châm Ngôn cũng không giả vờ nữa: "Con chó đó là của Yên Thần Hi."

"Tên gì?"

"Đa Đa."

Thì ra là vậy.

Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc.

"Giờ chị hiểu chưa?"

Hạ Châm Ngôn vén tóc bên tai tôi, rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt anh như phủ một lớp sương mờ mênh mông, ái muội đến không tưởng.

Tôi chỉ cảm thấy tim mình ầm vang như sấm mùa xuân, như thể có gì đó sắp trào ra khỏi lồ|\|g ngực.

"Hiểu… hiểu cái gì?"

"Tấm lòng của tôi dành cho chị."

Dĩ nhiên, dù tôi có chậm hiểu đến đâu cũng phải nhận ra rồi.

Theo cái gật đầu của tôi.

Đôi mắt đen như mực của Hạ Châm Ngôn yên lặng nhìn tôi, gương mặt đầy nghiêm túc.

"Vậy thì, chị có đồng ý không?"

Tôi nhìn anh.

Anh cũng nhìn tôi.

Không khí trở nên yên tĩnh.

Tôi cũng không biết mình nghĩ gì.

Như bị ma xui qu-ỷ khiến, tôi lại hôn lên môi anh.

Câu trả lời này đủ rõ ràng chưa?

Đôi mắt Hạ Châm Ngôn sáng rực, giữa hàng lông mày tràn đầy sự dịu dàng không gì sánh được.

Ngay sau đó, anh giữ gáy tôi, môi lưỡi nóng bỏng quấn lấy.

34.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Châm Ngôn đến gọi tôi đi ăn sáng.

Cả hai đang thân mật ở cửa.

Đột nhiên nghe thấy giọng của Tưởng Tùng vang lên trong hành lang, tôi hoảng sợ vội đẩy anh vào trong phòng.

Không lâu sau, quả nhiên nhìn thấy anh ta và Yên Thần Hi lần lượt xuống lầu.

"Chào buổi sáng, chị đi ăn sáng không?"

Bọn họ cười hì hì chào hỏi tôi.

"Được, tôi xuống ngay đây."

Tôi cười đáp lại, vừa quay đầu, lại hấy người vừa rồi còn dịu dàng ôm hôn tôi, khuôn mặt giờ đã không chút cảm xúc.

Tim tôi giật thót.

"Tôi có thể hỏi, ý chị là gì không?"

Hạ Châm Ngôn bình tĩnh hỏi.

Tôi cứng họng.

Trời đất chứng giám, chính tôi cũng không hiểu sao mình lại có hành động như vậy.

"Trước tiên phải nói rõ, tôi không chơi trò yêu đương lén lút."

Giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt của Hạ Châm Ngôn lại vang lên.

Hình như anh hiểu nhầm cái gì rồi.

Thực ra tôi cũng không có ý định yêu đương lén lút, chỉ đơn giản là chưa sẵn sàng công khai thôi.

Nhưng tôi cũng không biết phải giải thích với anh thế nào.

Có lẽ Hạ Châm Ngôn giận thật rồi.

Đến tận khi vào nhà hàng, anh vẫn không thèm để ý đến tôi.

Mới yêu đương ngày thứ hai đã giận dỗi, đúng là chẳng ai bằng.

Lúc gọi món, Giang Hân cầm thực đơn che mặt, lặng lẽ ghét tới.

"Anh ấy làm sao thế?"

Tôi thở dài não nề, lắc đầu.

"Không biết."

"Ồ, em còn tưởng hai người cãi nhau."

……

Ba ngày sau, chúng tôi ngồi máy bay trở về nước.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 28: Chương 28



35.

Cùng ngày về nước, cậu môi giới báo cho tôi một tin tốt.

Có cặp vợ chồng sắp nghỉ hưu ưng ý căn nhà ở đảo Bắc Nha nhà họ Giang tặng tôi, hỏi mức giá thấp nhất tôi có thể bán.

Theo giá thị trường, giá trị hiện tại của căn biệt thự đó khoảng 1800 vạn.

Xét thấy giá nhà đất đang giảm, tôi quyết định nếu có thể bán thì bán luôn, nên giảm liền cho họ 80 vạn.

Rất nhanh, cặp vợ chồng đó đồng ý.

Người môi giới nói bọn họ có thể thanh toán trong vòng một tuần.

Chắc là họ hài lòng với căn biệt thự đó lắm, vì dù sao hồi đó nhà họ Giang cũng đã đổ một khoản tiền lớn vào việc trang hoàng nội thất mà.

Cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần bán nhà thuận lợi, tôi sẽ có một khoản tiền mặt trong tay.

Đến lúc đó sẽ gửi vào ngân hàng lấy lãi, dù sau này mẹ có rời khỏi nhà họ Giang, hai mẹ con tôi cũng sẽ không quá túng quẫn.

Đợi qua Tết, tôi lại tìm công việc…

Nói đến công việc, tôi nghĩ đến Hạ Châm Ngôn.

Hôm đó làm cậu thiếu gia này giận, mấy ngày nay vẫn cứ không nóng không lạnh với tôi.

Đúng là em trai khó dỗ.

Nếu chia tay, công việc cậu ấy hứa với tôi chắc sẽ đổ sông đổ bể luôn nhỉ.

Tôi bỗng không biết nên lo cho công việc, hay lo cho chuyện tình cảm của mình nữa.

Vậy nên ăn trưa xong, tôi đã đến trước cửa tòa 26 từ sớm.

Hình như Hạ Châm Ngôn không có nhà.

Hôm nay anh ấy có tiết học sao?

Tôi nhàm chán đứng chờ ở cửa khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy chiếc Mercedes G-Class màu đen quen thuộc.

"Cậu Hạ."

Tôi tung tăng chạy đến.

Hạ Châm Ngôn nhìn thấy tôi, rõ ràng có hơi bất ngờ.

"Sao chị lại đến đây vào giờ này?"

"Tôi đến dắt Cửu Thiên… À không… Đa Đa đi dạo."

"Chó bị Yên Thần Hi đón về rồi."

Hả?

"Vậy cậu ăn trưa chưa, có muốn tôi nấu cho cậu không?"

"Tôi ăn rồi."

Thôi vậy.

"Khoan đã, đừng đi, tôi muốn giải thích chuyện hôm đó."

Hạ Châm Ngôn đứng lại, môi mím chặt, đôi mắt trầm tĩnh như sao trời, không thể đoán được cảm xúc hiện tại của anh.

"Không phải muốn giải thích sao? Tôi đang nghe đây."

Tôi không biết nên nói thế nào.

"Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải muốn yêu đương lén lút với cậu, ngược lại tôi còn muốn công khai hơn ai hết.

Chỉ là cậu đẹp trai như vậy, lại nhỏ tuổi hơn tôi, tôi thật sự rất sợ người ta cười nhạo nói tôi cóc ghẻ đòi ăn th-ịt thiên nga, hay là trâu già gặm cỏ non gì đó.

Lỡ một ngày nào đó chúng ta chia tay, chắc chắn tôi sẽ bị cười c-h-ế-t mất."

Hạ Châm Ngôn nhìn tôi hồi lâu, anh nhíu mày, như thể không sao hiểu nổi suy nghĩ của tôi.

"Chị thật sự nghĩ mình là cóc sao? Có con cóc nào xinh đẹp như chị không?"

Tôi thừa nhận.

Từ nhỏ đến lớn, số người khen tôi xinh đẹp quả thực không ít.

"Chị nghĩ vì sao Trần Mễ Lộ lại vô duyên vô cớ nhằm vào chị? Cô ta là người nhỏ nhen, nếu chị xấu hơn chút, cô ta đã chẳng để chị vào mắt."

Lời khen ngợi đột ngột đó làm khiến tôi hơi bối rối.

"Còn nữa, nếu chị sợ chia tay với tôi, vậy tại sao lại đồng ý quen tôi?"

"Vì tôi thích cậu." Tôi buột miệng, cắt ngang lời Hạ Châm Ngôn.

Tình yêu là thứ mong manh như đóa hoa quỳnh nở rộ trong chốc lát rồi lụi tàn.

Tôi chỉ muốn nhân lúc cậu ấy thích tôi, mà tôi cũng thích cậu ấy, có thể đường đường chính chính yêu một lần, cảm nhận tình cảm của nhau.

Hạ Châm Ngôn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt như có những tia sáng lấp lánh.

"Vậy là, chị thừa nhận thích tôi."

"Phải, tôi thừa nhận, tôi rất thích cậu."

Anh thở dài, bước tới ôm chặt lấy tôi.

Phải nói, anh thật sự rất cao.

Khi chúng tôi đứng ôm nhau, cằm anh vừa vặn tựa lên trán tôi.

Một cảm giác rung động kỳ diệu nhộn nhạo trong tim.

Tôi ôm anh, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của anh.

Một lúc lâu sau.

"Cửu Thiên Tuế thực sự bị Yên Thần Hi đón về rồi sao?"

"Ừm."

"Tôi còn chưa kịp tạm biệt nó."

"Nếu chị nhớ nó, chúng ta có thể đón nó về bất cứ lúc nào, hơn nữa…"

Hạ Châm Ngôn ngừng lại.

"Hơn nữa cái gì?" Tôi không kìm được ngước lên nhìn anh.

Anh cười khẽ, nắm tay tôi.

"Đi theo tôi."

Hạ Châm Ngôn dắt tôi đi vào phòng khách ở tầng một, cầu thang vốn trống không giờ lại đặt một chiếc chuồng chó rất lớn.

Một chú chó Border Collie nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên thảm lông chơi.

Tôi kinh ngạc: "Đây là…"

"Em trai của Cửu Thiên Tuế."

Oa, đáng yêu quá đi mất.

Tôi bước tới vuốt v3 nó.

"Nó tên là gì?"

"Chưa đặt tên, chị nghĩ nên đặt tên gì?"

Đặt tên ư, đúng là một việc khó khăn.

"Gọi Vạn Tuế thì không ổn lắm"

Hạ Châm Ngôn nhướng mày: "Tôi lại thấy cái tên đó không tồi."

"Thôi bỏ đi, con ch.ó tôi mới đọc trong tiểu thuyết cũng tên là Vạn Tuế. Hay gọi nó là Thái Tử nhé?"

"Thái Tử?"

"Ừ, cậu thấy sao?"

"Nghe theo chị."

"Tôi có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?"

"Được, nhưng tôi phải có mặt trong ảnh."

Cuối cùng, tôi chụp một bức ảnh cậu Hạ đang vuốt v3 cún con, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Chưa đến một phút, bình luận đã bùng nổ.

Giang Hân: [Oh my god… Có đúng những gì tôi đang nghĩ không?]

Tưởng Tùng: [Cậu Hạ theo đuổi thành công, ngồi hóng nhật ký sủng thê hằng ngày.]

Yên Thần Hi: [Thái Tử? Cái tên này nghiêm túc hả? Vậy sau này con của hai người gọi là gì?]



Đại ca à, cậu có nghĩ xa quá rồi không?
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 29: Chương 29



36.

Buổi tối về đến nhà, mẹ nói cho tôi, bà Giang đã trở về.

Tôi suy tư một lát, rồi quyết định lập tức giải thích rõ ràng với bà ấy.

Như vậy cũng có thể sớm dọn ra khỏi nhà họ Giang.

Vừa bước vào tòa nhà chính biệt thự, tôi đã thấy Giang Hoài đang ngồi trên sofa trong phòng khách.

Sắc mặt cực kỳ khó coi.

Như là có ai thiếu nợ anh ta chưa trả vậy.

Tôi lướt qua anh ta, định đi thẳng lên phòng làm việc ở lầu hai.

"Đi đâu?"

Anh ta đột nhiên lên tiếng.

Tôi không muốn tranh cãi với anh ta, bình tĩnh đáp lại.

"Tôi tìm dì Giang."

"Tìm mẹ tôi làm gì?" Anh ta lạnh lùng hỏi tiếp.

"Có việc."

Vừa định lên lầu, anh ta đã sải bước tới, đột nhiên túm chặt lấy tôi.

"Em với Hạ Châm Ngôn đang quen nhau à?"

Giang Hoài nhìn tôi chằm chằm, giọng nói kìm nén sự giận dữ, ánh mắt càng lạnh đến đáng sợ.

Tôi hoài nghi anh ta có bệnh.

"Hình như chuyện này đâu liên quan gì đến anh.”

Anh ta cười khẩy, nụ cười đầy mỉa mai và lạnh lẽo.

"Không liên quan đến tôi à? Tôi thật không ngờ, em lại quen Hạ Châm Ngôn! Hai người bắt đầu từ khi nào? Mùa hè năm ngoái? Hay là năm nay? Tống Vi Ân, có phải cái nón xanh này em đã đội lên đầu tôi từ lâu rồi không?"

Tôi yên lặng nhìn anh ta.

“Đúng vậy. Anh hài lòng chưa? Tôi đi được rồi chứ?"

Đồng tử của Giang Hoài co lại, sắc mặt càng thêm u ám, ẩn chứa chút thô bạo.

"Em nghĩ cho kỹ, nếu em dám rời khỏi nhà họ Giang thì đừng mong bước lại vào đây một lần nào nữa."

Tôi ung dung gật đầu không chút do dự.

"Được, tôi hứa với anh. Tống Vi Ân tôi một khi bước ra khỏi nhà họ Giang, hễ sau này mà bước lại vào một bước, thì ra ngoài sẽ bị xe đ-âm, thiên lôi đánh. Được chưa?"

Giang Hoài sững sờ nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

Môi anh ta mấp máy, giọng nói lẫn một chút hoảng loạn và bất an.

"Em đ-iên rồi!"

Tôi không nói nữa, đi thẳng lên tầng hai.

Tôi không đ-iên.

Chỉ là không muốn có bất cứ dây dưa nào với anh ta nữa.

Biết tôi định dọn khỏi nhà họ Giang, bà Giang có vẻ hơi bất ngờ.

"Tại sao? Có phải thằng nhóc Giang Hoài lại bắt nạt cháu không?"

"Không liên quan đến ai cả, dì Giang, là tự cháu quyết định dọn đi."

Bà im lặng một lúc, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

"Nếu cháu đã quyết định rồi, đương nhiên dì sẽ ủng hộ quyết định của cháu. Mẹ cháu biết chuyện này chưa?"

"Cháu chưa kịp nói với mẹ. Đúng rồi, dì Giang, cháu định sẽ bán căn nhà ở đảo Bắc Nha."

Bà Giang gật đầu.

"Căn nhà đó đã sang tên cháu rồi, cháu có quyền quyết định."

Dường như cũng không còn gì để nói.

Trước khi rời đi, nhớ lại những năm tháng đã qua, tôi chân thành nói với bà Giang:

"Dì Giang, cảm ơn dì! Nếu năm đó không có dì cưu mang, có lẽ mẹ con cháu đã lang thang đầu đường xó chợ rồi."

Bà lắc đầu, giọng nói chân thành và dịu dàng vô cùng.

"Đừng nói vậy, người phải cảm ơn là dì mới đúng. Nếu không nhờ cháu, chưa chắc Giang Hoài đã vượt qua được ba năm ấy."

37.

Tiếp theo, tôi phải tìm chỗ ở.

Tôi muốn kiếm một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, vị trí không quá xa, tầng không quá cao, có thang máy.

Đợi ngày nào đó mẹ không làm việc ở nhà họ Giang nữa, bà cũng có thể chuyển đến ở cùng tôi.

"Sao phải tìm nhà? Nhà của chúng ta nhiều phòng trống vậy mà."

Hạ Châm Ngôn biết tôi định dọn ra khỏi nhà họ Giang, lập tức vui ra mặt.

Ặc...

"Vậy không hay lắm đâu, người yêu sống chung sẽ nhanh chán nhau lắm."

Anh đen mặt.

"Ý chị là sẽ sớm chán tôi à?"

Tôi đỡ trán.

"Sao có thể chứ, hiện giờ tôi rất thích cậu, hận không thể dính lấy cậu mỗi phút mỗi giây đây."

"Nếu vậy thì chúng ta ở cùng nhau không tốt hơn sao?"

"Nhưng là..."

"À, hóa ra vừa rồi chị lừa tôi, chị vốn không muốn ở gần tôi."

Cứu mạng!

Con trai bây giờ ai cũng gây cớ vô lý như vậy sao?

"Ý tôi là, chúng ta vừa mới quen nhau mà đã sống chung, có phải hơi..."

"Chị nghĩ đi đâu vậy? Chỉ là ở chung một căn nhà, đâu phải cùng một phòng. Đương nhiên, nếu chị muốn ngủ chung với tôi, tôi cũng không phải không muốn."

Tôi suýt nữa cắn phải lưỡi mình.

Hạ Châm Ngôn lải nhải bên tai tôi suốt mấy ngày.

Do tìm nhà không được suôn sẻ lắm, tôi bắt đầu suy xét đến khả năng dọn về đây.

Đúng là nhà anh có rất nhiều phòng, lại chỉ có một mình anh ở, hằng ngày có dì giúp việc đến dọn dẹp theo giờ.

Nếu tôi dọn qua, ít nhất hai người cũng đỡ buồn, anh cũng bớt cô đơn hơn.

Mà ký do quan trọng nhất là, Trần Mễ Lộ lại bắt đầu nổi đ-i-ên.

Tối qua cô ta đến nhà họ Giang ăn tối, may mà có bà Giang ở đó, cô ta muốn giữ hình tượng nên không dám quá kiêu ngạo với tôi.

Lần trước tôi tát cô ta hai cái, cô ta không thể nào bỏ qua đơn giản như vậy.

Tốt nhất là cố hết sức tránh xa cô ta.

Suy nghĩ mãi, tôi quyết định tạm thời dọn qua đó.

Thấy tôi đồng ý, Hạ Châm Ngôn vui vẻ cực kỳ, hận không thể giúp tôi dọn đồ đi ngay trong đêm.

Tôi nói với mẹ mình muốn chuyển ra ngoài.

Tôi không dám bảo với bà mình sẽ dọn đến toà 26 của Nhất Hào Công Quán, chỉ nói tôi định sang năm sẽ đi làm, ở lại nhà họ Giang không được tiện.

Nghe xong, mẹ cũng không phản đối, rất nhanh đồng ý, còn chuyển tiền cho tôi để tôi thuê một căn hộ tốt hơn.

Tôi không nhận.

Vì mấy ngày trước người mua biệt thự ở đảo Bắc Nha đã chuyển cho tôi 720 vạn, 1000 vạn còn lại họ hứa sẽ thanh toán trong vòng một tháng.

Tôi giữ lại 20 vạn, số còn lại gửi tiết kiệm theo kỳ hạn ở ngân hàng.

Tôi kể chuyện này với mẹ, nói tôi định gửi 1000 vạn còn lại bằng tên bà.

Mẹ lắc đầu từ chối.

"Căn nhà đó là bà chủ tặng con, mẹ không thể lấy được. Con giữ đi, sau này khi nào kết hôn sinh con, mẹ lại cho con thêm ít."

Ba năm trước lúc vừa tốt nghiệp, tôi vốn định vừa đi làm vừa thi lên cao học.

Sau lại vì chăm sóc Giang Hoài, không có thời gian, cũng không thể bỏ lại Giang Hoài.

Bây giờ nghĩ lại thực ra cũng đáng.

Dù mất mối tình đầu, nhưng ít nhất tôi có 1720 vạn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back