Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  (Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 785: Thanh mai gả đến (11)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Ai?"

"Chính là người lần trước cho chúng em tiền ở quán bar, số dư còn chưa trả cho chúng em đâu!"

"Cô ta là học sinh của trung học Thịnh Phong."

"Tìm cơ hội đi tìm cô ta."

"Trước đó người bị cô ta đánh, hình như là Tiêu Thụy của trung học Thịnh Phong, tìm cơ hội hỏi hắn, chắc chắn hắn biết cô ta là ai."

"Có đạo lý...

Nhưng mà cô ta lại dám đánh cả Tiêu Thụy, còn đánh thắng, đổi mới cách nhìn của tôi đối với con gái rồi."

Ngay lúc mấy thiếu niên đang thảo luận đến kịch liệt.Leng keng --Điện thoại của Mộ Thâm chợt vang lên.Hắn lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại có hai vết nứt vỡ, cắt ngang qua cả màn hình.Màn hình không quá nhanh nhạy, Mộ Thâm ấn cả mấy lần mới mở ra được.[ Chuyển khoản ] mời xác nhận nhận tiềnNgười chuyển khoản, là Sơ Tranh hắn vừa thêm, số tiền chuyển khoản là mười ngàn.[ Mộ Thâm: ? ][ Sơ Tranh: Số dư. ]Mộ Thâm ngẩng đầu nhìn nhóm tiểu đệ của mình.Bọn họ mới nói số dư còn chưa trả, cô liền giao đến rồi?Mộ Thâm chuyển tiền cho một tiểu đệ trong đó, tiểu đệ nhận được tiền trong nháy mắt nổ tung."

Thâm ca, anh trúng số độc đắc?"

"Số dư."

Thiếu niên ném điện thoại về lại trong túi."

Số dư gì..."

Tiểu đệ tra hỏi trong nháy mắt kịp phản ứng: "Thâm ca, anh trả lại số dư cho chúng em à! ?"

Mộ Thâm lắc đầu: "Chính cô ấy trả."

"..."

Còn có người vội vàng trả tiền cho người ta cơ à?Chị gái này không tệ nha!Xe buýt lần nữa dừng lại, Mộ Thâm đứng dậy: "Đi đây."

"Thâm ca, gặp lại sau."

Các tiểu đệ nhìn theo hắn rời đi, biến mất ở trong ngõ nhỏ phía trước cách đó không xa."

Ai, gần đây Thâm ca thiếu tiền đúng không?"

"Chắc là thiếu..."

"Đưa tiền như thế mà anh ấy cũng không cần, hôm nào chúng ta đi thăm bà nội đi."

"Đi."...Mộ Thâm đi trong ngõ nhỏ tối đen, nơi này không có đèn đường, mặt đất gập ghềnh, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống.Nhưng Mộ Thâm đã thành thói quen, cho dù nhắm mắt hắn cũng có thể về được."

Bà nội, cháu về rồi."

Mộ Thâm đẩy cửa ra, hướng vào bên trong gọi một tiếng.Trong phòng sáng đèn, nhưng không ai đáp lại hắn.Mộ Thâm khẽ nhíu mày, một giây sau giống như nghĩ đến cái gì đó, chạy vội vào nhà."

Bà nội?"

Trong phòng, bà lão nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự."

Bà nội?

Bà nội..."

Mộ Thâm đỡ người dậy, trong giọng nói tràn đầy khẩn trương và lo lắng.Bà lão chậm rãi tỉnh lại, có chút mê man: "Thâm Thâm về rồi à...

Ai, bà làm sao thế này?"

Mộ Thâm đỡ bà dậy, an ủi bà: "Không sao, chỉ là ngủ thiếp đi."

"Thật sao?"

Bà lão nhìn mặt đất: "Sao bà lại ngủ dưới đất?"

Đôi mắt màu hổ phách của Mộ Thâm hơi chìm xuống, nhưng khi ngước mắt lên, hắn lại nhẹ giọng nói: "Trên đất mát mẻ, có phải bà nội tham lạnh không, về sau không thể như thế nữa."

"A..."

Bà lão cố gắng nghĩ nghĩ, thực sự không nghĩ ra, quay đầu bà ấy lại vỗ vỗ đầu: "Ai, bà nấu cơm cho cháu, bà..."

"Bà nội, bà ngồi đi, để cháu đi."

Mộ Thâm buông cặp sách xuống, đi vào phòng bếp.Hắn mở vung ra, nhìn đồ ăn đã không thể ăn bên trong, bình tĩnh đổ đồ ăn đi, một lần nữa nấu cái khác.Hắn bưng đồ ăn sang bên cạnh, bà nội Mộ đã quên mất mình làm cái gì.Nhìn thấy đồ ăn, còn cười ha hả hỏi hắn ăn có ngon không."

Ăn ngon, bà nội làm đều ngon."

"Vậy cháu ăn nhiều một chút."

Đáy mắt bà nội Mộ tràn đầy từ ái, nói liên miên lải nhải: "Sáng mai là cuối tuần, cháu đừng chạy ra ngoài nữa, bên ngoài nóng như vậy, cháu đừng để bị cảm nắng, ngày mai bà nội làm canh đậu đỏ cho cháu ăn."

"...

Dạ."

Mộ Thâm hít sâu: "Bà nội, bà đi ngủ đi, lát nữa để cháu rửa chén."

Bà nội Mộ hơi mệt, dặn hắn ăn no, chậm rãi đi vào phòng.Mộ Thâm để đũa xuống, ngồi trên ghế sofa, hai tay bụm mặt.Nửa ngày sau hắn lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số."

Bác sĩ Chu, cháu là Mộ Thâm, thật xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy bác..."...Thứ hai.Sơ Tranh thu được một tập tin, sau khi giải nén, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Nhan Nhan và Nghiêm Tu.Phần lớn ảnh chụp đều là tư thái thân mật của hai người, còn không tính là mập mờ.Nhưng có mấy tấm là hình ảnh hôn nhau.Sơ Tranh chuyển số tiền còn lại qua cho đối phương.Chọn ra mấy tấm hình hoàn mỹ rõ ràng, Sơ Tranh đăng nhập diễn đàn trường học.Sơ Tranh lấy một cái tiêu đề khá là quái dị: Nghiêm Tu gợi cảm, online giạng thẳng chân.Tiêu đề nhỏ: Ai mới là tra nam ngoại tình!Topic vừa phát ra, lập tức bị không ít học sinh rảnh rỗi xoát diễn đàn trông thấy, cũng cấp tốc chia sẻ cho bạn học.Một truyền một, rất nhanh liền truyền ra.Đều nói Sơ Tranh ngoại tình, nhưng cũng không có ai trông thấy, sau khi Sơ Tranh và Nghiêm Tu chia tay, cô đi lại gần với nam sinh nào.Nhưng hiện tại trên diễn đàn, lại xuất hiện ảnh chụp Nghiêm Tu và cô gái khác.Nếu như chỉ là đứng chung một chỗ với cô gái khác, thì còn có thể nói chỉ là bạn bè.Nhưng tình huống bây giờ là, Nghiêm Tu và cô gái này hôn nhau.Loại hành vi thân mật này, có thể phát triển ra đến trong thời gian ngắn được sao?【 Lầu 1: Tôi mẹ nó thật sự cho rằng Nghiêm Tu giạng thẳng chân. 】【 Lầu 2: Bị tiêu đề lừa gạt mà đến. 】【 Lầu 3: Vốn cho rằng Nghiêm Tu giạng thẳng chân, không nghĩ tới lại là dưa lớn hơn. 】【. . .】【 Lầu 16: Cho nên đây là Nghiêm Tu ngoại tình, sau khi bị Diêu Sơ Tranh phát hiện chia tay, còn tạt cho người ta một chậu nước bẩn?

Nhưng thật ra là Nghiêm Tu ngoại tình trước? 】【 Lầu 19: Dù sao tôi cũng không nhìn thấy Diêu Sơ Tranh và nam sinh nào gần gũi thân thiết với nhau cả, bức ảnh chụp này đã nói rõ hết thảy. 】【 Lầu 26: Nữ sinh này...

Có phải là hoa hậu giảng đường của Tam Trung không? 】【 Lầu 28: Không phải đâu, bị cắm sừng, còn bị bôi nhọ, xui xẻo như vậy?

Bây giờ nói chuyện yêu đương mà cũng nguy hiểm vậy sao? 】【 Lầu 30: Yêu đương không?

Thể loại mà ngoại tình chia tay xong còn bôi nhọ bạn luôn ấy. 】【 Lầu 36: Từ chối yêu sớm, tôi phải tuân theo quy định thôi. 】【. . .】Thảo luận phía dưới topic này, có ít người cảm thấy là giả.Nhưng có một số người đã tin tưởng, dù sao số ảnh chụp này đã tương đương với chứng cứ, bắt đầu nói chuyện cho Sơ Tranh.Đương nhiên còn có một bộ phận fangirl...

Đã đem mục tiêu lửa giận, chuyển dời đến trên người Nhan Nhan."

Tiểu Sơ Tiểu Sơ, cậu trông thấy cái này chưa?"

Khương Cẩn đưa topic cho Sơ Tranh xem.Sơ Tranh nhìn một chút, ta phát, ta đương nhiên xem rồi.Cô lắc đầu."

Ai phát?"

"Không biết, cậu xem những bức hình này."

Khương Cẩn lướt xuống, như đã tính trước mà nói: "Tớ cảm thấy chắc chắn là có người thầm mến cậu, cậu nghĩ một chút về chuyện Tiêu Mị lần trước đi."

"..."

Mình thầm mến mình, cũng coi như thầm mến đi."

Có những tấm hình này, tớ xem Nghiêm Tu còn tẩy trắng thế nào, rõ ràng chính là hắn ngoại tình trước, còn hãm hại cậu, tra nam!"

Khương Cẩn vừa xem vừa mắng.Cuối cùng còn không đã ghiền, xắn tay áo nhảy vào topic solo.Mắng hết tất cả những đứa chửi bới Sơ Tranh ở dưới topic này một lần.Chuyện này của Nghiêm Tu huyên náo rất lớn.Sơ Tranh nghe nói chủ nhiệm giáo dục gọi cậu ta đi nói chuyện.Còn muốn mời phụ huynh.Cha mẹ Nghiêm Tu nghe nói con trai nhà mình yêu sớm, cũng không để ý chút nào, nghe ý kia, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, nói chuyện yêu đương cũng chẳng làm sao.Chủ nhiệm giáo dục nghe xong lời này liền bùng nổ.Không biết nói gì với bọn họ, mà ngày hôm đó cha mẹ Nghiêm Tu liền chạy đến trường học.
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 786: Thanh mai gả đến (12)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nghiêm Tu bị xem như tấm gương xấu để giáo dục, buổi sáng thứ 2 chủ nhiệm giáo dục đi lên, công khai giáo dục —— mặc dù không chỉ tên điểm họ, nhưng mọi người đều biết, là nói tới ai.Nghiêm Tu sống không vui, Sơ Tranh liền vui.Sự tồn tại của cô, chính là vì để bọn họ không vui nha.Mặc dù cô càng muốn cho bọn họ không tồn tại hơn.Ai. . .Ảnh hưởng ta phát huy.【 Cô tồn tại là để phá sản. 】 Vương Giả uốn nắn: 【 Phá sản, phá sản, phá sản phá sản phá sản phá sản. . . 】Vương Giả lặp đi lặp lại một hồi.Sơ Tranh che đậy nó lại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.Có lẽ là xảy ra chuyện lớn như vậy, Nghiêm Tu bên kia đều thu liễm lại không ít, đã vài ngày Sơ Tranh không nhìn thấy cậu ta.Về phần Tiêu Mị, Sơ Tranh nhìn thấy cô ta hai lần, Tiêu Mị rất xa trừng cô, nhưng không dám tới gây sự.Xem ra là lần trước dọa cô ta sợ.Trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục đến tìm cô gây phiền phức.Sơ Tranh ở trường học trôi qua hai tuần yên bình.Ong ——Điện thoại rung lên.Sơ Tranh nhìn điện báo một chút, mẹ của nguyên chủ. . .Lần trước cha dượng nguyên chủ gọi điện cho cô, sau khi bị cô kéo đen, không thấy lão ta gọi tới nữa, cũng không phái người đến trường học tìm cô.Tính toán thời gian, không sai biệt lắm chính là thời gian cha dượng muốn tìm cô. . ."

Tiểu Sơ, sao không nghe?"

Khương Cẩn bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, đẩy cô.Sơ Tranh tắt điện thoại đi: "Không có gì."

"Ai vậy?"

"Không có ai."

". . .

Ừm."

Khương Cẩn rất buồn ngủ, Sơ Tranh nói như vậy, cô ấy suy tư một lát, đầu óc vận chuyển không ra, lại nằm xuống ngủ tiếp.Mẹ nguyên chủ không buông tha, vẫn gọi điện thoại đến tiếp.Sơ Tranh cúp điện thoại, chuẩn bị kéo đen.Một cái tin nhắn gửi đến.【 Sáng mai chú con sẽ đến trường học gặp con, chuyện này chú con đã tha thứ cho con rồi, con cẩn thận nói xin lỗi với chú đi. 】Đây chính là mẹ nguyên chủ.Chỉ là bởi vì Thượng Vũ liên lạc với cô không được, nên đến chuyển cáo thay Thượng Vũ.Trong câu chữ, không hề có một chữ nào, là quan tâm đến đứa con gái đang lưu lạc bên ngoài cả.Ánh mắt Sơ Tranh lãnh tĩnh, không dậy nổi mảy may gợn sóng.Cô kéo đen số điện thoại.Sáng mai cha dượng Thượng Vũ muốn tới tìm cô.Phải nghĩ biện pháp. . .【 Tiểu tỷ tỷ, ta khuyên cô lương thiện. 】 Vương Giả lên tiếng: 【 Chúng ta có thể dùng tiền mua công ty của hắn, cướp mối làm ăn của hắn. . .

Tóm lại những chuyện có thể dùng tiền giải quyết, chúng ta đều có thể làm được, cô không cần âm thầm lén lút hại người! ! 】Sơ Tranh chống cằm, bút trong tay chuyển hai vòng."

Hại người không làm âm thầm, chẳng lẽ còn muốn lồ lộ ra?

Đó gọi là hại người sao?"【. . .】 Vương Giả bất ngờ.Vương Giả phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại....Hôm sau.Quả nhiên Thượng Vũ tới.Cách ăn mặc của một nhân sĩ thành công, khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, chợt nhìn rất có phong phạm của đại thúc đẹp trai.Đừng nói, chỉ bằng hình tượng này của lão ta, thì đã có không ít phụ nữ thích lão."

Sơ Sơ."

Thượng Vũ gọi cô lại.Bước chân Sơ Tranh hơi ngừng lại, trấn định đi qua, đối mặt với Thượng Vũ: "Có việc?"

Sơ Tranh dám nhìn thẳng mình, Thượng Vũ có chút ngoài ý muốn."

Còn tức giận?"

Thượng Vũ thu liễm điểm nghi ngờ này, so với trước đó còn hòa ái hơn, giống như khi đối mặt với đứa em trai cùng mẹ khác cha kia vậy."

Trước đó chú rất tức giận, nhưng ngẫm lại, con cũng bị lợi dụng."

Thượng Vũ thở dài: "Tuổi con còn nhỏ, bị lừa, việc này không thể trách con.

Nếu lúc trước chú có nói gì nặng lời, con cũng đừng để trong lòng."

Thượng Vũ thấy Sơ Tranh không có phản ứng gì, lại lấy ra một con át chủ bài: "Mẹ con rất lo lắng cho con, con cùng chú trở về đi."

Không có đứa con nào không khát vọng được mẹ yêu thương khích lệ.Nguyên chủ cũng đã từng giống vậy.Khi vừa tới Thượng gia, cô ấy cho rằng mình nghe lời, thì có thể được mẹ chú ý yêu thích, nhưng cô ấy chỉ nhận được thất vọng.Trong mắt mẹ chỉ có đứa em trai cùng mẹ khác cha kia.Đương nhiên Thượng Vũ cũng rõ ràng những chuyện này, lúc này đưa mẹ nguyên chủ ra, chỉ là muốn lợi dụng một chút.Đáng tiếc Sơ Tranh không thèm nể mặt."

Tôi còn có việc."

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Ông nói xong rồi?

Nói xong thì tôi đi trước."

Sơ Tranh không đợi Thượng Vũ phản ứng, rời đi trước một bước.Lúc này là giờ tan học, lưu lượng người rất đông đảo, Thượng Vũ làm sao có thể ngăn được cô.Sự hòa ái trên mặt Thượng Vũ lập tức biến mất, chỉ còn lại một mảnh âm trầm.Thượng Vũ hạ quyết tâm muốn tìm Sơ Tranh, cơ hồ là mỗi ngày đều đến, hơn nữa không phải đến tay không, lần nào cũng mang theo chút quà mà nữ sinh thường thích.Nhưng Sơ Tranh không để ý đến lão.Sơ Tranh bơ lão ta mấy ngày, khi Thượng Vũ sắp hao hết kiên nhẫn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Sơ Tranh.Muốn nói chuyện liền đến địa chỉ cô gửi, nếu không thì không bàn nữa.Thượng Vũ nhìn địa chỉ và thời gian trong tin nhắn: "Đi điều tra nơi này."

"Dạ."...Khách sạn Tụ Bảo.Khách sạn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.Cách trung học Thịnh Phong rất gần."

Sơ Tranh tiểu thư ở đây một thời gian rồi, cô ấy ở một mình, không có vấn đề gì."

Thượng Vũ gật đầu, nhìn về phía cửa lớn của khách sạn.Dù sao trên người nha đầu kia cũng có chút tiền, cô không có chỗ ở khác, ở chỗ này cũng hợp lý. . .

Ngày hôm nay lên lớp, cho nên cô hẹn buổi tối."

Tiên sinh, cần tôi vào cùng ngài không?"

"Không cần."

Thượng Vũ giẫm giày đi vào, trong đại sảnh không có người nào, nhìn qua có chút lạnh tanh.Thượng Vũ trực tiếp vào thang máy lên lầu.8016.Thượng Vũ gõ cửa.Cửa cạch một tiếng mở ra, nhưng Thượng Vũ không nhìn thấy người, lão ta hơi ngờ vực, nhưng vẫn đẩy cửa ra đi vào.Vừa đi vào, miệng mũi liền bị người bịt lại.Thượng Vũ hơi kinh ngạc, theo bản năng phản kháng.Nhưng mà cảm giác choáng váng rất nhanh đánh tới, thân thể bất lực xuống.Người đàn ông bịt miệng mũi lão ta, xác định người đã ngất đi, buông lão ta ra, mặc cho người ngã xuống đất.Ở cửa có một người chậm rãi xuất hiện."

Cô chủ."

Tài xế thấp giọng gọi một tiếng.Nữ sinh đút tay trong túi đi vào phòng, đi theo đằng sau cô còn có một người phụ nữ.Ăn mặc hết sức mát mẻ, trang điểm cầu kì đến độ sắp không nhìn ra dung mạo ban đầu.Cô ta ném cái mị nhãn cho tài xế trong phòng, lắc mông, đi theo Sơ Tranh vào.Tài xế thở ra một hơi, kéo Thượng Vũ lên giường.Người phụ nữ nhíu mày: "Chính là hắn?"

Sơ Tranh nhìn gã đàn ông trên giường: "Sau khi chụp ảnh xong thì gửi cho tôi.

Mặt khác, cô chỉ có hai tiếng.

Hai tiếng sau, sẽ có người đi lên kiểm tra phòng, chuyện sau đó, dựa theo lời tôi dạy cô mà làm, đảm bảo cô không có việc gì.

Sau khi chuyện thành công, hai trăm vạn sẽ gửi đến thẻ của cô."

Sơ Tranh ngừng một chút, ánh mắt băng lãnh nhìn cô ta: "Nhưng mà. . .

Cô dám chơi tôi, cẩn thận người nhà cô."

Người phụ nữ hơi đổi sắc mặt.Tài xế lấy điện thoại di động ra, ấn mở album ảnh, cho người phụ nữ xem mấy tấm hình.Người phụ nữ siết chặt tay: "Cô. . ."

"Bảo hiểm mà thôi, không cần khẩn trương, chỉ cần cô hoàn thành, giữ kín miệng như bưng, thì sẽ không có chuyện gì."

"Tôi sẽ chuẩn bị thân phận mới cho cô, cầm số tiền kia, mang theo người nhà của cô rời khỏi thành phố này, đừng để bất luận kẻ nào tìm được cô, cô sẽ có khởi đầu mới."

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào tường, trên gương mặt lộ vẻ ngây thơ, lại tràn đầy lạnh lùng.Đây là một nữ sinh mười mấy tuổi sao?Người phụ nữ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.Vốn cho rằng tiểu nha đầu này là hạng người dễ lừa gạt.Không nghĩ tới, người ta còn nghĩ xa hơn cô ta nhiều.Người phụ nữ cũng không dám có tâm tư khác.Hai trăm vạn, số tiền kia, đủ nhiều. . .
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 787: Thanh mai gả đến (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh bảo người phụ nữ đi ra ngoài, đi từ thang máy tới lần nữa, rồi gõ cửa tiến vào.Người phụ nữ không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.Tài xế dưới sự chỉ huy của Sơ Tranh, thanh lý hết dấu vết của mình.Người phụ nữ đóng cửa lại từ bên trong.Nội tâm tài xế run rẩy, hắn cho rằng mình chỉ là một tài xế, không nghĩ tới...Nếu như không phải Sơ Tranh cho tiền đủ nhiều, thì có đánh chết tài xế cũng không dám làm những chuyện này."

Cô chủ, camera giám sát của khách sạn này..."

Cho dù dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết này.Nhưng camera của khách sạn thì làm sao bây giờ?

Còn có khách sạn nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người trông thấy...Chờ chút!Vì sao hắn lại bắt đầu suy nghĩ những thứ này?Tài xế cảm thấy mình nên yên lặng làm một người tài xế đi."

Có người xử lý."

Sơ Tranh dẫn tài xế xuống dưới.Rời đi từ cửa sau khách sạn, tránh khỏi người Thượng Vũ lưu tại phía dưới.Vương Giả đang tức đến gào thét.【 Ta bảo cô phá sản, bảo cô phá sản, cô đang làm gì thế hả! 】 Tức chết hệ thống, tức giận đến bốc khói!Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: Phá sản đó.【. . .】 Đây là phá sản sao?

Đây rõ ràng chính là dùng tiền nó cung cấp, mua đạo cụ cho cô hại người!Nó đã thấy kỳ quái, mấy ngày trước, cô dùng tiền mua cái khách sạn nát này làm gì.Hóa ra là chuẩn bị riêng cho Thượng Vũ.Phát rồ!Không bằng cầm thú!Sơ Tranh nhắc nhở nó: Mi còn không giải quyết camera đi, sáng mai ta sẽ bị tóm vào ngục.【 Cô tự nghĩ biện pháp. 】 Mẹ nó bây giờ còn muốn nó giúp hủy thi diệt tích? !

Nó là một cái hệ thống đứng đắn!Sơ Tranh không để tâm: Ngục giam rất tốt, không cần phá sản, ta rất thích.【. . .】 Ta đi!...Sơ Tranh ngồi ở trong xe, nhìn ảnh chụp gửi tới trên điện thoại, còn kèm theo một cái video ngắn.Sơ Tranh thu hồi điện thoại, chờ đến thời gian ước định, báo cáo khách sạn Tụ Bảo có người chơi gái mại dâm.Gần đây toàn thành phố nghiêm trị, nhận được báo cáo, phía cảnh sát tới rất nhanh.Khi bắt được Thượng Vũ, lão ta còn có chút đần độn, tựa hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra.Không chỉ có như thế, bên ngoài khách sạn còn có phóng viên.Hình như nhận được tin tức, biết là lão ta, đặc biệt tới nằm vùng chụp hình.Phía cảnh sát đại khái cũng không nghĩ tới, sẽ có phóng viên, không kịp ngăn lại, phóng viên chụp xong liền chạy.Rất nhanh trên mạng liền có tin tức lão tổng của công ty nào đó bị bắt khi đang chơi gái mại dâm.Đương nhiên lúc này Thượng Vũ vẫn chưa biết.Lão ta đang bị thẩm vấn.Cho dù Thượng Vũ ngu đến mấy, thì cũng biết mình bị gài bẫy.Mà người gài bẫy lão, rất có thể là kế nữ mà lão ta không hề để vào mắt kia.Thượng Vũ một mực chắc chắn, là mình đến tìm kế nữ bỏ nhà ra đi.Vô cùng cam đoan khẳng định để bọn họ đi điều tra.Nhưng mà người ta tra được chính là, Sơ Tranh căn bản không ở cái khách sạn kia, người ta ở tại khách sạn quốc tế Thiên Tử, đã ở hơn nửa tháng.Thông tin ghi chép càng không có."

Anh đi tìm kế nữ ở đâu?

Tôi thấy là anh đi tìm gái thì có!

Thành thật khai báo! !"

Bị bắt ngay tại trận, chẳng lẽ người lão ta ngủ cùng là kế nữ của mình chắc?"

Tiểu Vương."

"..."

Nhân viên cảnh sát nói chuyện biết mình nói có chút quá phận, im lặng không lên tiếng."

Thượng tổng, anh cũng là người có thân phận, huyên náo quá lớn, đối với người nào cũng không tốt, tôi hi vọng anh cẩn thận giải thích một chút, những thứ này, là từ đâu tới."

Một cái túi màu trắng, được ném tới trước mặt lão ta.Thượng Vũ nhìn đồ vật bị ném tới, nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Ma tuý, đây là thứ tìm ra được từ trong căn phòng kia, phía trên chỉ có vân tay của anh."

"..."

Đầu óc Thượng Vũ 'ong' một tiếng.Đây không chỉ là muốn hãm hại lão ta chơi gái mại dâm, mà còn muốn chơi chết lão luôn à!"

Người phụ nữ đi cùng với anh đã khai báo, anh mau nói đi."

"Tôi không biết cô ta!"

Thượng Vũ bình tĩnh lại: "Tôi muốn gọi luật sư."...【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô cần cô nha. 】Sơ Tranh chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Vương Giả lại nhảy ra."

Hắn làm sao?"

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, làm chuyện gì nữa.【...

Ừm, cô đi xem một chút đi. 】 Vương Giả mơ hồ nói: 【 Không tốt lắm, nếu không nhanh một chút, cô cũng chỉ có thể đi vứt xác thay hắn. 】"Ồ, vứt xác đối với ta mà nói, rất dễ dàng."

Về đi ngủ.【 Tiểu tỷ tỷ, ta cần phải nhắc nhở cô, một khi thẻ người tốt giết người đầu tiên, đó chính là lúc chiếc hộp Pandora mở ra, sau đó chính là... cô hiểu. 】Sơ Tranh: "..."

Không!Ta không hiểu!Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực không muốn hiểu những chuyện này sớm như vậy.【. . .】 Có thể đừng nói nhảm được không.Sơ Tranh trầm mặc, ngẫm lại sự sợ hãi khi lần nào cũng phải đi vứt xác giúp hắn...【. . .】 Không!

Suy nghĩ của người bình thường không phải như vậy! ! !Sơ Tranh lựa chọn hiện tại đi cứu hắn.Ta tới đây thẻ người tốt.Ngươi chờ ta một chút.Trước đừng giết!Còn có thể cứu giúp một chút!"

Cô chủ, cô đi đâu vậy?"

Tài xế thấy Sơ Tranh tan học, thò đầu ra: "Không phải nói về khách sạn sao?"

"..."

Mặc kệ ngươi tin hay không, ta đi cứu vớt thế giới.Sơ Tranh nghiêm mặt: "Anh đi về trước đi."

"..."

Tâm tư cô chủ thật khó đoán.Sơ Tranh đưa mắt nhìn tài xế rời đi, quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào, co cẳng liền chạy.Sơ Tranh đi theo bản đồ của Vương Giả, đến hiện trường gây án.Trong ngõ nhỏ lờ mờ.Thiếu niên ngồi xổm ở bên kia, có một gã đàn ông dựa vào tường, đang hoảng sợ nhìn thiếu niên."

Tôi biết sai rồi, xin cậu thả tôi ra, tôi thật sự biết sai rồi, đồ vật đều ở đây, trả lại cho cậu, đều trả lại cho cậu, xin cậu tha cho tôi..."

Gã đàn ông nghẹn ngào cầu xin tha thứ.Thiếu niên bất vi sở động, trong tay có hàn quang chợt lóe lên.Hàn quang tới gần gã đàn ông.Gã đàn ông hoảng sợ quá độ, giống như có lẽ đã không cách nào phát ra tiếng.Thiếu niên lấy đồ vật trong tay gã đàn ông về: "Ông biết người hôm nay ông cướp, hiện tại thế nào không?"

Gã đàn ông lắc đầu, toàn thân phát lạnh, tứ chi cứng ngắc giống như rót chì.Gã chỉ trộm đồ như thường ngày.Trên đường gặp phải bà lão kia, đi rút tiền từ trong ngân hàng ra, tiền cầm trong tay.Gã đi theo bà ấy một khoảng.Vốn sắp lấy được, ai biết đột nhiên có đứa bé nhìn thấy, bị bà lão kia phát hiện.Tiền đã sắp tới tay, gã không muốn cứ từ bỏ như vậy, trực tiếp động thủ cướp.Ai ngờ buổi tối lại có một thiếu niên dáng dấp cực đẹp, nhìn qua thập phần ngoan ngoãn này đến tìm gã.Kết quả...Kết quả chính là như bây giờ.Gã đàn ông sợ tè ra quần.Đây đâu phải thiếu niên, đây quả thực là ác ma.Ánh trăng thanh tịch phác hoạ ra hình dáng mơ hồ của thiếu niên, phía sau hắn hình như có cánh cửa địa ngục mở ra, yêu ma quỷ quái ở phía sau giương nanh múa vuốt."

Ông đáng chết."

Thanh âm thiếu niên chậm rãi.Gã đàn ông lắc đầu, muốn biện giải cho mình cầu xin tha thứ, nhưng mà giọng nói giống như bị kẹt lại.Hàn quang tới gần đáy mắt, con dao băng lãnh đặt trên cổ gã.Gã đàn ông rùng mình một cái.Gã giống như đang chạm đến nhiệt độ của tử thần."

Anh đang làm gì?"

Thanh âm mát lạnh sạch sẽ của nữ sinh từ phía sau vang lên.Thiếu niên hơi kinh ngạc, dao dưới tay không chú ý lực đạo, trực tiếp vạch một đường trên cổ gã đàn ông."

A..."

Gã đàn ông kêu ra tiếng.Thiếu niên dùng một tay bịt miệng gã đàn ông, thanh âm im bặt lại.Hắn quay đầu.Nữ sinh đứng dưới ánh trăng, dung mạo khuất trong bóng đêm, chỉ có thể thấy rõ hình dáng của cô, vô thanh vô tức, giống như u linh.*Tiểu Tinh Tinh: Oa oa oa, bị phát hiện làm sao bây giờ.Sơ Tranh: Hôn ta.Tiểu Tinh Tinh: ...

Có thể...

Có thể chứ?Sơ Tranh: Đương nhiên.Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu mới có thể hôn! !Sơ Tranh: ...Tiểu Tinh Tinh: ...
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 788: Thanh mai gả đến (14)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Thiếu niên quen thuộc với thanh âm này.Hắn không khỏi hốt hoảng.Không phải là hốt hoảng vì bị người phát hiện có ý đồ giết người.Mà là một loại khác...Không thể nói rõ vì sao lại hoảng loạn.Hắn không nghĩ, không muốn để cô trông thấy mình như thế này."

Anh đang làm gì?"

Sơ Tranh lại hỏi một lần."

Tôi..."

Ánh mắt Mộ Thâm dao động, rơi trong bóng đêm.Hồi lâu sau hắn mới cứng rắn lên tiếng: "Chuyện không liên quan tới cô."

Sơ Tranh tiến lên.Mộ Thâm đột nhiên đưa dao ra trước người, gầm nhẹ một tiếng: "Cô đừng tới đây, chuyện không liên quan tới cô, cô mau đi đi!"

Sơ Tranh thoáng như không nghe thấy.Chậm rãi đi lên phía trước.Dao bị ánh trăng phản xạ ra hàn quang, chợt lóe lên trong đáy mắt Sơ Tranh."

Cứu...

Cứu mạng..."

Có lẽ là bởi vì Sơ Tranh xuất hiện, lực đạo mà Mộ Thâm đè ép gã đàn ông nới lỏng đi một chút.Gã đàn ông hoảng sợ cầu cứu Sơ Tranh."

Cứu mạng, hắn muốn giết tôi, mau cứu tôi! !"

Gã đàn ông cảm giác được sát ý rõ ràng từ trên người Mộ Thâm.Mộ Thâm đè gã đàn ông kia về, gắt gao bịt miệng gã lại, không cho gã tiếp tục phát ra âm thanh.Sơ Tranh quét gã đàn ông kia một chút: "Anh muốn giết hắn?"

Mộ Thâm ngước mắt nhìn qua.Cặp con ngươi màu hổ phách lắng đọng ngàn năm kia, lúc này thoáng như có mây đen che kín, kiềm chế, âm trầm, tái nhợt, như đã mất đi linh hồn."

Tôi..."

Sơ Tranh nhanh như chớp cướp đi dao trong tay hắn, con ngươi Mộ Thâm hơi co lại, một giây sau lại bắt đầu tan rã, trước mắt biến thành màu đen, thân thể ngã xuống đất.Sơ Tranh cầm dao, thở phào.【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn nhớ rõ mình phải làm một người tốt không?

Cô nên lựa lời khuyên bảo, dùng thành tâm của mình đả động thẻ người tốt! ! 】Đi lên liền đánh ngất thẻ người tốt người ta, cái thao tác gì đây hả?Sơ Tranh trầm mặc một chút.Sau đó đúng lý hợp tình phản bác.Khuyên?Đừng có nằm mơ.Khuyên nửa ngày cuối cùng cũng không có tác dụng gì.Đương nhiên là như thế này tương đối đơn giản mau lẹ.Cô không sai.【. . .】 Giết chết ký chủ nhà nó đi!

Vì sao tiểu tỷ tỷ sát vách lại khả ái như vậy, nó muốn đổi một tiểu tỷ tỷ! ! !Sơ Tranh nhìn Mộ Thâm ngã trên mặt đất, vài giây sau, ánh mắt dời về phía gã đàn ông được tự do.Gã đàn ông: "..."

Ta...

X!Đáy lòng gã đàn ông tuôn ra một cỗ dự cảm xấu.Vừa rồi gã lại cầu cứu cô...Sơ Tranh cầm dao, tùy ý ngồi xổm trước mặt gã, mũi dao chĩa vào lồng ngực gã đàn ông."

Nói một chút, tại sao hắn muốn giết ông?"

Gã đàn ông run đến lợi hại hơn.Nữ sinh trước mặt rõ ràng còn bình tĩnh hơn nhiều so với nam sinh kia, nhưng gã cảm thấy nữ sinh này đáng sợ hơn thiếu niên kia nhiều."

Tôi...

Tôi nói...

Cô đừng tới đây..."...Trăng sáng treo cao, gió thổi hiu hiu.Mộ Thâm mở mắt, rơi vào đáy mắt chính là trăng sáng trên không trung.Đầu óc hắn có chút mê man.Hắn làm sao đây?Có một số hình ảnh mơ hồ tràn vào trong đầu.Mộ Thâm lập tức ngồi dậy, đánh giá bốn phía, ngõ hẻm cũ nát tối đen, mặt đất dơ dáy bẩn thỉu.Vẫn là nơi vừa rồi...Hắn nhìn về vị trí gã đàn ông khi nãy ngồi, làm gì còn bóng người nữa."

Uống nước."

Phía sau đột nhiên có một bình nước đưa tới, Mộ Thâm quay đầu, trong đôi mắt phản chiếu ra một hình dáng mơ hồ.Là cô.Trước đó không phải ảo giác của hắn.Là cô đánh mình ngất xỉu.Cô muốn làm gì? !Còi báo động trong đáy lòng Mộ Thâm kêu vang, trong cổ họng phát ra thanh âm khô khốc lại khàn khàn, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng mình: "Cô muốn làm gì?"

Sơ Tranh lặp lại lời nói vừa rồi: "Uống nước."

Âm điệu không có bất kỳ chập trùng gì, một chút cũng không thay đổi.Ở trong hoàn cảnh tối tăm này, lộ ra vẻ quỷ dị.Mộ Thâm từ dưới đất đứng lên, cổ còn hơi đau nhức, hắn che lấy cổ, lui lại mấy bước: "Người kia, cô thả đi rồi?"

"Uống nước."

"..."

Mộ Thâm nhìn chai nước trong tay cô, giống như hắn không nhận, cô sẽ không nói những chuyện khác.Nếu như quả thật cô muốn làm gì với mình, thì khoảng thời gian hắn ngất xỉu, đã đủ cho cô làm...Mộ Thâm nhận lấy nước, vặn ra, uống một ngụm.Nước thấm vào yết hầu, làm hắn dễ chịu hơn một chút."

Giết người đối với anh không tốt."

Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, thanh âm thanh liệt vạch phá đêm tối: "Không nên giết người."

"Cô không biết gì cả, dựa vào cái gì mà giáo dục tôi."

Mộ Thâm nhếch môi."

Tôi không giáo dục anh.

Tôi chỉ nhắc nhở anh."

Cũng ngăn cản anh.Mỗi ngày đều đang cố gắng làm một người tốt đó!"..."

Mộ Thâm ngăn chặn sự ngang ngược cuồn cuộn trong đáy lòng: "Người kia cô thả đi rồi?"

Sơ Tranh không nói chuyện, đáy lòng Mộ Thâm đã có đáp án.Ong ong ong...Điện thoại của Mộ Thâm rung lên, hắn giống như nghĩ đến cái gì đó, không lo nổi Sơ Tranh, lấy điện thoại ra.Trên màn hình nhảy lên cái tên bác sĩ Chu."

Bác sĩ Chu... vâng, cháu lập tức tới ngay... cháu sẽ nghĩ cách, làm phiền bác."

Mộ Thâm cúp điện thoại, phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ của bác sĩ Chu.Mộ Thâm siết chặt điện thoại, xoay người rời đi.Sơ Tranh đuổi theo hắn, chủ động hỏi một câu: "Anh đi đâu vậy?"

"Không liên quan đến cô."

Mộ Thâm đi rất nhanh.Con đường này đang đợi phá dỡ, đã sớm không có người ở, trên đường phố đen kịt, thiếu niên giống như quỷ mị, cô tịch bất lực, giống như không biết tương lai của mình ở đâu.Sơ Tranh đi theo hắn, rời khỏi con đường này, đến bên ngoài đường cái.Nhưng thời gian lúc này đã là rạng sáng, làm gì còn có xe nữa.Mộ Thâm từ bỏ chờ xe, trực tiếp chạy về phía trước.Sơ Tranh lấy từ không gian ra một chiếc xe, lái đuổi theo Mộ Thâm.Bíp ——Mộ Thâm ghé mắt, nhìn thấy Sơ Tranh lái xe."

Lên xe, tôi đưa anh đi."

Mộ Thâm hơi chần chờ, dừng lại, ánh mắt lãnh tịch nhìn chằm chằm cô vài giây, mở cửa lên xe."

Bệnh viện trung tâm."

Sơ Tranh chỉ hi vọng đừng gặp phải cảnh sát giao thông, bằng không thì liền xong chuyện.Xe này ở thế giới này không có giấy phép, và tuổi này của nguyên chủ, tự nhiên cũng không có bằng lái.Sơ Tranh trầm mặc lái xe, ánh mắt liếc qua dò xét thiếu niên bên cạnh.Hắn cúi thấp đầu, trong tay nắm chặt điện thoại.Mu bàn tay bởi vì dùng sức, ẩn ẩn có gân xanh nổi lên.Khoảng cách đến bệnh viện trung tâm không xa lắm, Sơ Tranh còn chưa kịp dừng xe lại hẳn, Mộ Thâm đã đẩy cửa xe ra xuống dưới, chạy vào trong bệnh viện...."

Mộ Thâm, tình huống của bà cháu không tốt lắm.

Nếu như làm giải phẫu, còn có một chút hi vọng sống, chỉ là tiền giải phẫu..."

"Bác sĩ Chu, xin ngài hãy an bài giải phẫu, cháu sẽ góp đủ tiền giải phẫu."

Mộ Thâm không đợi bác sĩ Chu nói chuyện, cướp lời cam đoan."

Mộ Thâm... cháu vẫn còn nhỏ, số tiền kia không phải cháu có thể lấy ra được."

Bác sĩ Chu khó xử."

Cháu có thể..."

Mộ Thâm nắm lấy tay bác sĩ Chu, trong giọng nói tràn đầy cầu khẩn: "Cháu cầu xin bác, cháu chỉ có một mình bà nội là người thân, cháu không thể nhìn bà ấy chết được."

Bác sĩ Chu thở dài: "Mộ Thâm, không phải bác không giúp cháu, mà là bệnh viện có quy định của bệnh viện, trừ phi cháu góp đủ tiền giải phẫu trước, bằng không thì bác không có cách nào sắp xếp cho cháu được."

Cho dù ông đau lòng cho đứa bé này, thì cũng không thể vi phạm quy định của bệnh viện.Một khoản tiền lớn như vậy, xảy ra vấn đề, làm sao ông phụ trách nổi.Mặc kệ Mộ Thâm nói thế nào, bác sĩ Chu đều chỉ có thể lắc đầu.Mộ Thâm hít sâu, đầu gối chậm rãi uốn cong: "Bác sĩ Chu, cháu cầu xin ngài..."

Cánh tay Mộ Thâm bị xiết chặt, thân thể cong xuống được người đỡ dậy.
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 789: Thanh mai gả đến (15)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Sắp xếp phẫu thuật."

Nữ sinh đưa cho bác sĩ Chu mấy tờ giấy.Bác sĩ Chu kinh ngạc nhìn nữ sinh một chút, ông nhận lấy mấy tờ giấy kia nhìn nhìn, cũng rất nhanh nhận được điện thoại của bên kia, ánh mắt bác sĩ Chu dừng trên người Sơ Tranh vài giây, đáp lại đầu dây bên kia: "Được, tôi lập tức sắp xếp."

Bác sĩ Chu vội vàng rời đi.Mộ Thâm giống như còn chưa kịp phản ứng.Sơ Tranh kéo hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Nam nhi dưới đầu gối là vàng, đừng tùy tiện quỳ xuống."

Loại bệnh viện thế này, người ta có quy định bắt buộc, bác sĩ cũng chỉ là nhân viên ở đây mà thôi.Quỳ xuống hữu dụng, vậy nhiều người nhà bệnh nhân không có tiền, trực tiếp quỳ xuống là được rồi, còn đập nồi bán sắt kiếm tiền làm gì."

Tiền..."

"Tôi không hảo tâm như vậy, tôi cho anh mượn số tiền kia, anh phải trả lại tôi."

Sơ Tranh cắt đứt lời hắn.Sơ Tranh nói lời này, ngược lại làm Mộ Thâm có thể tiếp nhận.Cô không phải vô duyên vô cớ cho hắn số tiền kia.Là phải trả...Đáy lòng Mộ Thâm rất rõ ràng, hắn không có cách nào lấy ra một khoản tiền lớn như thế, trong một khoảng thời gian ngắn được.Hắn từ chối, bà nội hắn có lẽ sẽ không có chút hi vọng sống nào.Hắn không thể từ chối.Mộ Thâm siết chặt ngón tay: "Tôi sẽ trả cho cô."

Hắn ngừng một chút: "Cảm ơn cô, Sơ Sơ."

Thanh âm Mộ Thâm rất thấp, Sơ Tranh chỉ nghe thấy hắn nói cảm ơn, không nghe thấy hai chữ phía sau.Sơ Tranh nhìn tóc hắn, đầu ngón tay hơi ngứa, cuối cùng giấu hai tay ra sau lưng: "Ừ."...Tiền đúng chỗ, bệnh viện rất nhanh liền sắp xếp xong ca phẫu thuật, nhưng trước khi phẫu thuật phải chuẩn bị rất phiền phức, thời gian phẫu thuật cũng được sắp xếp tới ngày hôm sau.Không biết đám người Cảnh Hạo lấy được tin tức này từ đâu, chạy đến bệnh viện."

Thâm ca, chúng em có ít tiền..."

"Không cần."

Thiếu niên đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lắc đầu: "Tiền đủ rồi."

Đám người Cảnh Hạo đưa mắt nhìn nhau.Bọn họ đều biết rõ tình hình kinh tế của Mộ Thâm, làm phẫu thuật nhìn thế nào cũng phải cần một khoản tiền rất lớn, hắn lấy đâu ra tiền?Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để hỏi chuyện này, một đám người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật."

Cái kia..."

Tài xế ngơ ngác nhìn đám thiếu niên trước mặt, ở đây ai là người hắn muốn tìm?

"Ai là bạn học Mộ Thâm?"

Thiếu niên đang dựa vào tường ngước mắt, dưới mắt hắn có một vòng xanh đen, nhìn qua có vẻ không được nghỉ ngơi tốt."

Là tôi... anh tìm tôi có việc gì?"

Tài xế đưa đồ vật trong tay tới: "Cô chủ bảo tôi đưa tới, mặt khác cậu có gì không tiện thì hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi ở ngay bên ngoài bệnh viện."

Thuận tiện đưa theo một tấm danh thiếp.Mộ Thâm cự tuyệt: "Không làm phiền..."

"Không phiền, cô chủ nói, chi phí phát sinh ra, bạn học Mộ Thâm đều phải trả."

"..."

Mộ Thâm tiếp nhận đồ vật và danh thiếp trong tay hắn, lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Tài xế mỉm cười.Mộ Thâm trầm mặc một chút: "...

Cô ấy đâu?"

"Cô chủ lên lớp rồi."

Tài xế trả lời rất đương nhiên, hôm nay là thứ hai, không lên lớp thì làm gì?

Cô chủ vẫn là học sinh đó, phải học tập thật giỏi."..."

Tài xế rất nhanh rời đi.Mấy thiếu niên vây qua: "Cố vấn tiêu thụ của cửa hàng 4S – Tỉnh Lượng? ?"

Tấm danh thiếp này là cái quái gì đây?Cô chủ của hắn là ai?Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thâm ca góp đủ tiền phẫu thuật?Cảnh Hạo mở đồ trong túi ra: "Thâm ca, ăn..."

"Các cậu ăn đi."

Mộ Thâm thu danh thiếp lại, quay đầu nhìn vào phòng phẫu thuật.Cảnh Hạo và mấy tiểu đồng bọn nhìn nhau vài lần, trong lúc nhất thời đều yên tĩnh lại, trầm mặc chờ ở bên ngoài.Cạch ——Cửa phòng phẫu thuật mở ra.Mộ Thâm là người đầu tiên tiến lên."

Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?"

"Phẫu thuật rất thành công, yên tâm."

Hơi thở căng thẳng của Mộ Thâm cuối cùng cũng thả lỏng ra, cả người đều mềm nhũn dựa vào tường....# Lão tổng xí nghiệp XX chơi gái mại dâm, hút ma túy #Cái tin tức này, trở thành tin hot.Phía cảnh sát không có chứng cứ trực tiếp có thể định tội Thượng Vũ.Lúc Thượng Vũ được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, vừa vặn trông thấy tin tức che trời lấp đất này, tức giận đến một hơi xém chút không đi lên được.Công ty lão ta sắp có một sản phẩm mới chuẩn bị tung ra thị trường.Xảy ra chuyện như vậy, còn có thể đưa ra thị trường theo kế hoạch được sao?"

Đè xuống, đè xuống cho tôi! !"

"Thượng tổng...

Chúng tôi đã ngay lập tức làm tốt quan hệ xã hội, nhưng đám truyền thông kia không chịu nể mặt."

Mấy cơ quan truyền thông lớn đều không lên tiếng.Nhưng những truyền thông đưa tin này chủ yếu tung lên mạng, nhiệt độ căn bản không ép được."

Vậy thì mau nghĩ cách!"

Một đám người bị Thượng Vũ mắng đến máu chó ngập đầu."

Thượng tổng, ban giám đốc bên kia gọi điện thoại, gọi ngài đi họp."

"Diêu Sơ Tranh!"

Thượng Vũ mặt mũi âm trầm: "Đi thăm dò, ai ở sau lưng giúp nó."

Lão ta không tin, một tiểu nữ sinh, có thể trù hoạch ra chuyện lớn như vậy.Thượng Vũ đương nhiên không điều tra ra được gì cả.Sơ Tranh lấy thân phận vị thành niên, danh nghĩa không có bất kỳ tài sản gì, bình thường cũng không tiếp xúc với ai.Về phần người tài xế kia của cô, tra tới tra lui, cũng chỉ biết trước kia hắn bán xe, gia cảnh bình thường.Một ngày nào đó đột nhiên lái một chiếc siêu xe, đưa đón Sơ Tranh.Nhưng chiếc siêu xe kia lại được đăng ký trên danh nghĩa của tài xế...

Điều này cũng làm người ta có chút nghĩ không ra.Lần này mặc dù không thể làm cho Thượng Vũ bị nhốt trong tù.Nhưng những ngôn luận trên mạng, cũng đủ cho lão vật lộn một phen....Sơ Tranh xử lý chuyện của Thượng Vũ, ngày thứ ba mới đến bệnh viện.Bà nội Mộ đã chuyển từ phòng ICU đến phòng bệnh, lúc Cảnh Hạo đi ra, vừa vặn đụng phải Sơ Tranh."

Cô... là cô..."

Chính là nữ sinh này, làm hại hắn mất nữ thần, tức đến muốn khóc.Sơ Tranh có chút ấn tượng với người này.Cảnh Hạo rất nghẹn khuất: "Cô tới tìm ai?"

"Mộ Thâm."

"..."

Cô đến tìm Thâm ca làm gì! !"

Cảnh Hạo, cậu làm gì thế, chắn ở cửa ra vào."

Bên trong có người lên tiếng.Cảnh Hạo đành phải tránh ra: "Tìm Thâm ca."

"Ôi, đây không phải chị gái lần trước sao?"

Chị gái có tiền!Lần trước còn thấy cô đánh nhau."

Làm sao tìm được bệnh viện thế?"

"A ~~ "Tầm mắt của mọi người du chuyển trên người Sơ Tranh và Mộ Thâm.Trừ nhóc đáng thương Cảnh Hạo, những người còn lại đều là vẻ mặt mập mờ bát quái.Sơ Tranh từ bên ngoài phòng bệnh tiến vào, sau lưng còn có cố vấn tiêu thụ cửa hàng 4S - Tỉnh Lượng mà lần trước bọn họ gặp qua đi theo, bầu không khí trong phòng bệnh nháy mắt trở nên kinh dị.Đám người: "! ! !"

Đây chính là cô chủ kia? !Mấy thiếu niên do dự, đi ra bên ngoài phòng bệnh, túm theo cả Tỉnh Lượng ra ngoài.Phòng bệnh trong nháy mắt trống trải xuống.Mộ Thâm đứng dậy, hai ngày nay hắn đều không nghỉ ngơi tốt, nhìn qua rất là tiều tụy."

Cô...

Ngồi đi..."

Hình như Mộ Thâm có chút không biết nên làm sao, tránh ra một vị trí.Sơ Tranh nhìn người trên giường bệnh một chút: "Tôi mời hộ lý cho anh, anh nghỉ ngơi thật tốt."

"Không cần, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Mộ Thâm nói: "Không cần lãng phí số tiền kia."

Sơ Tranh: "Cũng đã thiếu nợ mấy trăm ngàn, còn sợ một chút như vậy?"

Mộ Thâm: "..."

Sơ Tranh tiếp tục đâm tim hắn: "Anh cũng không chăm sóc tốt bằng hộ lý người ta đâu, chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp làm."

Mộ Thâm đến cùng cũng là con trai, chắc chắn không chăm sóc người bệnh tốt bằng hộ lý chuyên nghiệp được.Hắn nhìn bà lão tóc bạc trắng trên giường bệnh, trầm mặc tiếp nhận an bài của Sơ Tranh.***Bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi...Ngủ ngon a ~ ♡
 
Back
Top Bottom