Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 795: Thanh mai gả đến (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sau khi Sơ Tranh và đám Khương Cẩn tách ra, trở lại khách sạn.Tắm rửa xong ra, phát hiện Wechat nhiều thêm mấy yêu cầu xin thêm bạn.[ Cảnh Hạo tốt một cái căn hào xin thêm bạn tốt ][ Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp xin thêm bạn tốt ][ Tài lang tiểu vương tử xin thêm bạn tốt ]Đám này là ai vậy?Không biết.Sơ Tranh trực tiếp từ chối.Nhưng mấy người này kiên nhẫn thêm cô.Sơ Tranh cài đặt lại thiết lập, lúc này mới yên tĩnh xuống.[ Chuyển khoản ] mời xác nhận nhận tiền.Sơ Tranh: ". . ."【 Mộ Thâm: Chỗ này không nhiều, tôi sẽ cố gắng trả lại cho cô. 】Kỳ nghỉ hè này Mộ Thâm vẫn luôn làm thêm.Số tiền này đều là tiền hắn kiếm được trong kì nghỉ hè.Mặc dù so sánh với khoản tiền kia, thì không bằng cả số lẻ. . .【 Sơ Tranh: Mời cố gắng cảm thấy tôi là người tốt, tiền có trả hay không cũng không sao cả. 】 Ta thật sự không thiếu tiền!【 Mộ Thâm: ? ? 】【 Sơ Tranh: Anh không cần trả tiền cho tôi, tiền của tôi vốn dĩ cũng là của anh. 】Nửa ngày sau Mộ Thâm vẫn không đáp lại.【 Tiểu tỷ tỷ, cô như vậy sẽ hù đến người ta. 】 Cô suy nghĩ một chút xem, một người không quá quen thuộc, cho cô một số tiền lớn, không cho cô trả, sau đó nói cho cô biết, tiền của hắn vốn chính là cho cô dùng, cô sẽ nghĩ như thế nào?Làm gì có chuyện trên trời bỗng nhiên rơi xuống một đĩa bánh.Huống chi còn là thẻ người tốt, đối tượng hắc hóa vốn có suy nghĩ tương đối mẫn cảm nữa chứ.Sơ Tranh nằm ngã chổng vó trên giường, một chút hình tượng cũng không để ý."

Làm sao! !"

"Ta nói sai chỗ nào!"

Thẻ người tốt không giúp ta tiêu tiền, hắn tính là người tốt lành gì!【. . .

Tiểu tỷ tỷ, kia là thẻ người tốt của cô. 】 Không phải người tốt của cô!Vương Giả tức giận đến muốn nổ tung tại chỗ.【 Tiểu tỷ tỷ, kỳ thật cô có thể nhận lấy trước, về sau lại tiêu xài nha, dù sao số tiền này cũng không cần cô tiêu hết trong thời gian quy định. 】 Vương Giả cố gắng trấn định lại, dạy Sơ Tranh làm sao ngâm. . .

Không phải, làm một người tốt.【 Nếu cô làm thế này, thẻ người tốt sẽ cảm thấy cô có mục đích không thuần, hắn làm sao cảm thấy cô là người tốt được?

Đúng không, tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải tiến hành theo tuần tự. 】"Lúc đầu mục đích của ta vốn đã không thuần."

"Biết thì sao."【. . .

Tiểu tỷ tỷ, cố gắng làm một người tốt nha, xin nhận lấy tiền thẻ người tốt chuyển cho cô, bằng không thì ta liền cho phát nhiệm vụ a ~ 】Sơ Tranh: ". . ."

Ma quỷ!Cầm thú!Lưu manh!【. . . 】 Tiểu tỷ tỷ vui vẻ là được rồi.Sơ Tranh ấn mở giao diện trò chuyện với Mộ Thâm, click nhận lấy.【 Mộ Thâm: Tôi có thể hỏi cô một chuyện không? 】【 Sơ Tranh: Hỏi 】 không vui.【 Mộ Thâm: Cái kia. . . 】Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào Mộ Thâm bên kia, đang nhập tin nhắn, nhưng nhập nửa ngày, cũng không thấy hắn gửi tới.Sơ Tranh không vui hơn.【 Sơ Tranh: Nhanh lên. 】Mộ Thâm bên kia lề mề thêm một lúc nữa, rồi gửi tới một câu.【 Mộ Thâm: Tôi muốn hỏi cô, còn nhớ năm năm trước không. . .

Ở trong khu nhà nhỏ kia. . . 】【 Sơ Tranh: Không nhớ rõ. 】【 Sơ Tranh: Không còn việc gì nữa, tôi đi ngủ. 】Sơ Tranh tắt điện thoại, lăn trong chăn một vòng, buồn bực ở bên trong một lát, lại lăn ra, tìm tòi điện thoại.Có hai tin chưa đọc.【 Mộ Thâm: Như thế à. . . 】【 Mộ Thâm: Ngủ ngon. 】Đầu ngón tay Sơ Tranh dừng lại ở chữ năm năm trước, đó là khi bà nội nguyên chủ chết, bị đón vào Thượng gia.Thẻ người tốt hỏi cái này làm gì?Sơ Tranh nhìn thấy hai chữ Mộ Thâm biến thành đang nhập, một phút sau, lần nữa nhảy về Mộ Thâm.Sơ Tranh lục soát lại ký ức của nguyên chủ.Sau khi mẹ nguyên chủ tái giá, cô ấy vẫn luôn đi theo cha.Nhưng cha muốn kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên kỳ thật nguyên chủ cũng xem như là do bà nội nuôi lớn.Lúc ấy bọn họ ở trong một tòa nhà nhỏ, nhà kia có bốn tầng, bên trong có rất nhiều người ở, muôn hình muôn vẻ, làm gì cũng có.Trẻ con trong đó cũng đặc biệt nhiều.Thời gian năm năm, nguyên chủ đã quên gần hết phần lớn người, duy chỉ có một người là nhớ khá rõ ràng.Đó là một cậu con trai.Rất gầy yếu, thường xuyên bị người bắt nạt.Nguyên chủ nhiều lần trông thấy hắn ngồi một mình trong bóng râm, mặt không cảm xúc nhìn những đứa bé trong sân.Hắn cũng không chơi cùng bọn họ, bị bắt nạt cũng không rên một tiếng.Trầm mặc.Yên tĩnh.Giống như một người không tồn tại trên thế giới này vậy.Nguyên chủ có chút sợ hắn.Cảm thấy hắn rất kỳ quái.Nhưng có một lần bà nội về trễ, nguyên chủ không có cách nào vào nhà, cô ấy chỉ có thể làm bạn với đứa bé kia.Cô ấy đánh bạo nói chuyện với hắn, nhưng cậu bé ấy cũng không để ý tới nguyên chủ.Trẻ con cũng có một loại tâm lý, ngươi càng không để ý tới ta, ta càng phải làm phiền ngươi.Nguyên chủ bắt đầu tìm hắn nhiều lần, một thời gian sau, cậu bé đó bắt đầu giao lưu đơn giản với cô ấy.Nguyên chủ biết hắn năm 5 tuổi, 11 tuổi rời khỏi cái chỗ kia.Bọn họ cùng nhau ở trong hoàn cảnh kia, sinh sống sáu năm. . .Cái này tính là gì?Thanh mai trúc mã?Sơ Tranh ném điện thoại đi, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu....Ngày hôm sau Sơ Tranh tan học, bị mấy người Cảnh Hạo ngăn lại.Sơ Tranh không nhìn thấy Mộ Thâm."

Bạn học Sơ Tranh."

"Chào bạn học Sơ Tranh, chúng ta từng gặp nhau rồi."

Ba người xúm lại, sợ Sơ Tranh không nhớ rõ, lại tự giới thiệu một lần.Sơ Tranh đem ba người này đối chiếu với mấy cái tên trên Wechat.Nhưng vì sao Nông Diệp lại tên là Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp?Bí đỏ không ngọt là có ý gì?"

Bạn học Sơ Tranh, có thể thêm Wechat không."

Thái Hổ cười hì hì hỏi cô.". . ."

Vì thêm Wechat với ta, mà các ngươi chạy đến cổng trường học của ta, thích hợp sao?"

Mộ Thâm đâu?"

Muốn sờ tóc hắn, bây giờ còn chưa sờ được, tức giận."

Thâm ca lên lớp."

Khóa học của Tam Trung nhiều hơn Thịnh Phong một tiết, nhưng một tiết này cũng sẽ không giảng dạy nội dung mới.Nhưng Thâm ca là học sinh tốt, đương nhiên không thể trốn học với bọn họ.Sơ Tranh liếc bọn họ: "Sao các cậu không lên lớp?"

Nông Diệp ưu sầu: "Ai, chúng tôi không giống a, về sau Thâm ca muốn thi vào trường đại học lớn, chúng tôi thì tùy tiện lăn lộn trong một trường đại học gà rừng nào đó là được rồi."

Cảnh Hạo hâm mộ nói: "Trung học Thịnh Phong tan học sớm như vậy, còn không có tự học buổi tối, thật tốt."

"Bạn học Sơ Tranh, trung học Thịnh Phong các cậu, không lo lắng về chuyện thi đại học sao?"

"Có tiền, lo lắng chuyện thi đại học cái gì."

Có thể thi đậu tự nhiên có thể thi đậu, không thể thi đậu còn có tiền, phạm vi học tập của Thịnh Phong rất nhẹ nhàng.Đương nhiên thành tích của phú nhị đại bây giờ kỳ thật cũng không tệ.Hứa Khinh Tư là đại tiểu thư không coi ai ra gì kia, thành tích luôn đứng hàng đầu trong lớp.Cảnh Hạo Nông Diệp Thái Hổ: ". . ."

Có cảm giác trái tim bị đâm một nhát thật mạnh.Nghèo, không phải lỗi của bọn họ."

Bạn học Sơ Tranh, thêm Wechat."

Cảnh Hạo tội nghiệp nhìn cô.". . .

Tại sao các cậu muốn thêm Wechat với tôi."

Ba người nhìn lẫn nhau.Bọn họ làm sao biết, Thâm ca bảo bọn họ nhất định phải thêm được Wechat với cô.Thâm ca cho nhiệm vụ, bọn họ làm sao có thể làm trái.Nhưng lời này không thể nói ra được.Đây là lần đầu tiên Thâm ca chủ động quan tâm đến một cô gái như thế, chắc chắn là Thâm ca thích cô!Ba người bám lấy Sơ Tranh một hồi, cuối cùng cũng thêm được Wechat với Sơ Tranh."

Lát nữa Thâm ca sẽ tụ họp với chúng tôi, bạn học Sơ Tranh muốn đi cùng không?"

Thái Hổ đưa ra đề nghị.Sơ Tranh tan học không có việc gì, tâm tâm niệm niệm muốn sờ tóc Mộ Thâm, vui sướng đồng ý.
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 796: Thanh mai gả đến (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Mộ Thâm tan học tới, trông thấy Sơ Tranh cũng ở đây, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.Thái Hổ nháy mắt ra hiệu với Mộ Thâm.Thâm ca, anh xem, chúng em dẫn người đến cho anh rồi đây này!"

A, Thâm ca , em còn có việc, phải đi trước."

Thái Hổ túm lấy Cảnh Hạo và Nông Diệp rời đi."

Tôi không có a..."

"Cậu lập tức có."

Ba người hùng hùng hổ hổ rời đi.Tại chỗ chỉ còn lại Sơ Tranh và Mộ Thâm.Sơ Tranh dựa vào tường, đồng phục của trung học Thịnh Phong, phác họa ra đường cong hoàn mỹ của cô.Mộ Thâm không nghĩ tới ba người kia sẽ làm như vậy, có chút cứng ngắc đứng tại chỗ.Hắn hơi ậm ừ, nói: "Quà sinh nhật lần trước, cảm ơn."

Trước đó hắn phát trong vòng kết nối bạn bè, cô không đáp lại bất cứ câu gì, không biết là không nhìn thấy, hay là giả vờ như không nhìn thấy."

Thích không?"

Kẹo định chế ra rất phiền phức, cô tốn không ít tiền.Nếu thẻ người tốt không thích —— vậy cũng chỉ có thể ấn lấy hắn bắt hắn nói thích.Mộ Thâm gật đầu: "Thích, cảm ơn."

Quà tặng như thế, hắn không có cách nào không thích."

Thích là tốt rồi."

Không uổng phí cô phí nhiều thời gian như vậy: "Lần sau lại tặng anh."

Thẻ người tốt thích liền tặng nhiều hơn...."

Anh đã sớm nhận ra tôi là ai?"

Sơ Tranh đột nhiên hỏi một câu.Mộ Thâm sững sờ một chút, cánh môi khẽ nhếch: "Cô...

Nhớ lại?"

"Ừ."

"Tôi cho là cô đã không nhớ rõ."

Mộ Thâm thấp giọng.Hắn muốn hỏi cô mấy lần.Nhưng Sơ Tranh có vẻ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước kia.Mộ Thâm cảm thấy mình cũng không cần thiết phải nhắc đến.Sơ Tranh hỏi hắn: "Anh nhận ra tôi từ khi nào?"

Mộ Thâm nói: "Khi tôi biết tên cô."

Cái tên này rất đặc biệt.Mặc dù trước khi hắn gặp được cô, hắn chưa từng nhớ đến tiểu đồng bọn hồi còn bé này.Nhưng mà...Một khắc khi nghe thấy cái tên của cô, ký ức của Mộ Thâm giống như đột nhiên mở ra, mang theo một loại quen thuộc hắn cũng không nói rõ, tưởng niệm.Hai người không ai đề cập đến chuyện khi còn nhỏ.Sơ Tranh không muốn nhớ lại, đây không phải ký ức của cô.Mộ Thâm cũng không muốn nhắc tới, bởi vì tuổi thơ của hắn cũng không tốt đẹp gì, cho dù có cô bé kia tồn tại, thì cũng tràn ngập u ám.Hắn không muốn ở trước mặt nữ sinh này, lại đi vạch trần những thứ kia.Mộ Thâm có một loại cảm giác.Nữ sinh trước mặt là cô bé khi còn nhỏ kia, nhưng cô cũng không phải..."

Anh đi đâu vậy?"

Sơ Tranh dời đi chủ đề."

Đi làm gia sư."

Mộ Thâm nói ra không chút ngượng ngùng gì, giống như nói một chuyện rất bình thường.Sau khi tan học có thể tận dụng chút thời gian đi làm gia sư kiếm tiền."

Tôi đưa anh đi."

"...

Không cần."

Mộ Thâm muốn từ chối.Sơ Tranh đã đi lên phía trước, ra hiệu hắn đuổi theo.Mộ Thâm: "..."...Nơi Mộ Thâm làm gia sư là do vị hộ lý kia giới thiệu.Địa điểm cách hơi xa, Mộ Thâm vẫn luôn ngồi tàu điện ngầm qua.Sơ Tranh không để Tỉnh Lượng đi theo, tự nhiên là phải đi tàu điện ngầm cùng Mộ Thâm.Thời gian này, chính là giờ cao điểm tan tầm.Bên trong tàu điện ngầm chen lấn đông đúc.Sau khi Mộ Thâm đi lên, cách ra một không gian nhỏ cho Sơ Tranh.Sơ Tranh liếc hắn một cái, Mộ Thâm nhíu mày nhìn bên cạnh, cũng không nhìn cô.Khi tàu điện ngầm khởi động và dừng lại, hơi lắc lư, bên cạnh Sơ Tranh đều là người, chen lấn làm cô không có cách nào hoạt động, chỉ có thể dựa về phía Mộ Thâm.Sơ Tranh bị chen lấn đến bực bội, đột nhiên giơ tay ôm lấy eo Mộ Thâm, cơ thể cũng tựa trong lồng ngực hắn.Động tác này theo lý thuyết hẳn là cảm giác như chim non nép vào người.Nhưng một thân khí thế kia của Sơ Tranh, làm gì giống như chim non nép vào người, mà càng giống như phách lối ôm đồ vật của mình hơn.Mộ Thâm làm sao có thể ngờ tới Sơ Tranh lại đột nhiên làm như thế, cả người đều cứng đờ.Chóp mũi quanh quẩn hương thơm đặc thù thuộc về con gái.Tàu điện ngầm bỗng nhiên dừng lại, thân thể Mộ Thâm hơi lung lay, theo bản năng giơ tay ôm lấy cô.Thân thể Mộ Thâm càng cứng ngắc hơn, giống như bị đóng đinh tại chỗ.Nhịp tim đập thình thịch thình thịch cực nhanh.Ánh mắt Mộ Thâm quét quanh bốn phía, người xung quanh cúi đầu chơi điện thoại, tựa hồ không ai chú ý tới bọn họ.Hắn lại nhìn Sơ Tranh một chút, người sau đang nhìn chằm chằm vào một tiểu nữ sinh bên cạnh, cũng không thèm để ý đến tư thế của bọn họ lúc này.Mộ Thâm muốn buông Sơ Tranh ra, nhưng bây giờ không gian của bọn họ có hạn.Mộ Thâm không cách nào động.Lồng ngực bị cô dán vào, truyền đến hơi nóng, làm lưng hắn có chút nóng lên, một đường lan tràn đến vành tai.Cho tới bây giờ Mộ Thâm cũng chưa từng cảm thấy, đoạn đường này lại dài dằng dặc như vậy.Hắn chịu dày vò, nhưng lại.. .

Không muốn nó kết thúc."

Đến rồi."

Sơ Tranh nhắc nhở hắn, cũng thu hồi cánh tay đang đặt bên hông hắn.Mộ Thâm ừ một tiếng, chờ người phía trước xuống bớt, mới thu hồi tay mình, cùng Sơ Tranh rời khỏi tàu điện ngầm.Trên đường đi ra ngoài, Mộ Thâm không nói câu nào, thậm chí cũng không dám nhìn Sơ Tranh.Đi đến phía trên, Mộ Thâm tìm tòi điện thoại trong cặp sách, nhưng sờ nửa ngày vẫn không thấy đâu.Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn: "Sao thế?"

"Điện thoại của tôi... hình như không thấy đâu."

Mộ Thâm nhớ mình đã nhét điện thoại vào trong cặp sách."

Mất rồi?"

Mộ Thâm xác định trong cặp sách không có, cau mày gật đầu: "Chắc thế."

Trên tàu điện ngầm, cả thân lẫn tâm hắn đều đặt trên người Sơ Tranh, căn bản không chú ý tới bên cạnh.Hẳn là lúc ấy bị người đánh cắp.Dòng người trên tàu điện ngầm lớn như thế, tìm chắc chắn là không tìm về được.Hắn hít sâu một hơi, kéo cặp sách lên: "Không sao, đi thôi."

Sơ Tranh hỏi: "Bên trong có gì quan trọng không?"

Mộ Thâm lắc đầu: "Không có gì."

Cái điện thoại kia cơ bản chỉ dùng để liên lạc, không có tác dụng đặc biệt gì."

Ồ."

Sơ Tranh đưa Mộ Thâm đến bên ngoài tiểu khu mà hắn dạy thêm, đưa mắt nhìn Mộ Thâm đi vào, quay đầu phát hiện nơi này khá quen...Đây là bên ngoài tiểu khu của ông cha dượng cặn bã kia.Sao thẻ người tốt lại dạy thêm ở đây?Có thể đừng xui xẻo đến mức, làm gia sư cho thằng em trai gà rừng kia của cô đấy nhé.Sơ Tranh càng nghĩ càng không yên lòng, đi theo Mộ Thâm đi vào.Bên ngoài tiểu khu này là các tòa nhà cao tầng thương phẩm, bên trong có một số căn biệt thự liên tiếp.Thượng Vũ ở trong biệt thự phía sau này.Nơi Mộ Thâm đến không phải biệt thự của Thượng gia, lúc này Sơ Tranh mới yên tâm một chút."

Diêu Sơ Tranh, mày tới làm gì?"

Sau lưng vang lên một tiếng quát lớn, thanh âm kia giống như đang dùng máy biến âm vậy, có chút khó nghe, giống y như vịt đực.Sơ Tranh quay đầu nhìn lại.Thiếu niên mặc áo T-shirt màu lam ôm bóng rổ đứng ở phía sau, lúc này đang chán ghét nhìn cô.Đây không phải ai khác, chính là thằng em trai gà rừng của nguyên chủ.Khi nguyên chủ vẫn còn đang ở Thượng gia, thằng em trai này, không hề có một chút tôn trọng nào với cô ấy.Nói lời ác độc vẫn còn nhẹ, có đôi khi sẽ còn đánh cô ấy.Mà mẹ nguyên chủ, cho tới bây giờ đều giúp đỡ em trai gà rừng, mặc kệ nguyên chủ sai hay không sai, đều là lỗi của cô ấy."

Mày làm hại nhà tao còn chưa đủ, hiện tại còn dám tới, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ, có phải là ở bên ngoài không có tiền không?

Bây giờ lại nhớ tới nhà tao?

Không có tiền thì đi tìm thằng đàn ông kia của mày đi, tuổi còn nhỏ mà đã yêu đương, mày thiếu đàn ông như thế à # $% a MP;..."

Thiếu niên nói chuyện rất khó nghe."

Tao thiếu hay không, mắc mớ gì tới mày?"

Sơ Tranh mắt lạnh nhìn nó.Tuổi còn nhỏ mà nói chuyện không biết lễ phép như vậy, phải bị đánh."

Chỗ này không chào đón mày, cút nhanh lên!

Trông thấy mày là cảm thấy buồn nôn."

Trên mặt thiếu niên tràn ngập ghét bỏ và chán ghét: "Đừng mơ tưởng về lại nhà tao."
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 797: Thanh mai gả đến (23)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh dùng nắm đấm dạy nó, cô đối với cái nhà kia, không có nửa điểm suy nghĩ không an phận, mời nó buông lỏng tâm tư ra.Thằng trẻ trâu này làm gì đủ trình để làm đối thủ của Sơ Tranh.Bị Sơ Tranh ấn lấy mà đánh.Lúc này trong tiểu khu có nhiều người lui tới, trông thấy cảnh này, cũng không ai tiến lên ngăn cản, đứng xa xa nhìn.Trẻ trâu kêu to, thanh âm kia giống như Sơ Tranh đã làm gì nó vậy."

Tao cũng không dùng lực, mày kêu thảm như vậy làm gì?"

"Diêu Sơ Tranh, mày thả tao ra, tao muốn giết chết mày!"

Trẻ trâu biểu cảm dữ tợn, há miệng liền mắng."

Mày chính là một đứa con chồng trước, chính là một đứa con hoang không ai cần..."

"Đầu tiên... mày phải đánh thắng tao đã."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc cắt ngang lời nó: "Mày mới có thể giết chết tao, nhưng mà, rất đáng tiếc, đời này mày cũng không đánh thắng tao được."

"Diêu Sơ Tranh, mày đang làm gì thế! !"

Bà Diêu kêu to đẩy Sơ Tranh ra, đỡ thằng trẻ trâu trên đất dậy, khẩn trương hỏi thăm."

Lộ Lộ, con không sao chứ?

Bị thương chỗ nào?

Để mẹ nhìn xem, có đau không?"

"Đau quá, mẹ, đau quá..."

Thượng Lộ che lấy nơi mình bị đánh cáo trạng: "Chị ta đánh con, mẹ, chị ta đánh con! !"

"Cho mẹ xem nào."

Bà Diêu kéo quần áo Thượng Lộ lên, trên người có mấy chỗ bị đánh đến đỏ lên.Bình thường bà Diêu cũng không nỡ nói nặng lời với Thượng Lộ một câu, lúc này bị Sơ Tranh đánh thành thế này, hốc mắt bà Diêu đều đỏ lên vì tức.Bà ta trừng mắt nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt kia không giống một người mẹ nhìn con gái của mình, mà là một kẻ thù."

Diêu Sơ Tranh, sao mày lại đánh em trai mày?

Nó chọc giận mày chỗ nào à?

Mày nhìn xem mày đánh nó thành cái dạng gì rồi?

Thân thể của nó không tốt, mày không biết sao?

Mày muốn hại chết em trai mày đúng không?"

"Nó nói năng lỗ mãng trước."

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng đấy, khí định thần nhàn đáp: "Giáo huấn một chút, thế nào?"

Giáo huấn một chút, thế nào...Giọng điệu tùy ý không thèm quan tâm này, làm bà Diêu giận tím mặt."

Nó là em trai mày."

"Ồ."

Con ngươi trong suốt của Sơ Tranh, bình tĩnh không chút gợn sóng, lạnh lùng lại xa cách: "Vậy thì thế nào, em trai liền có thể nói năng lỗ mãng với tôi?

Bà dạy nó?"

Chỉ đánh có hai lần như thế, đỏ một chút liền khẩn trương thành thế này.Đánh cho tàn phế, chắc bà điên lên luôn."

Mày... mày... mày quả thực không thể nói lý!"

Bà Diêu tức giận đến phát run: "Sao mày lại biến thành thế này!"

Sơ Tranh vỗ vỗ tay, lạnh như băng nói: "Tôi biến thành thế nào, không liên quan đến bà, tôi đã bị bà đuổi ra ngoài."

"Mày..."

"Hôm nay tôi còn đánh nhẹ, nếu có lần sau nữa, nói không chừng nó sẽ mất tay, gãy chân gì đó đấy."

Ta vẫn rất chờ mong, hoan nghênh tiếp tục tìm đường chết, như thế ta liền có thể danh chính ngôn thuận xử lý!Trong lòng bà Diêu cuồng loạn hai lần.Nữ sinh đứng trước mặt ánh mắt băng lãnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, giống một người máy lạnh băng, không có tình cảm.Không có chút nhân khí.Bị cô nhìn, liền có một loại cảm giác da đầu tê dại, da gà nổi khắp toàn thân.Trong lúc nhất thời bà Diêu và Thượng Lộ đều quên cả lên tiếng.Sơ Tranh dưới ánh mắt khiếp sợ của bà Diêu, nghênh ngang rời đi.Bà Diêu tức giận đến đau ngực.Sao bà ta lại có một đứa con gái như vậy chứ...Bà Diêu lo lắng cho Thượng Lộ, nhanh chóng mang người về nhà, gọi người đến xem.Vết thương trên người Thượng Lộ xanh xanh tím tím, kỳ thật không nghiêm trọng, xử lý một chút là chẳng có việc gì cả."

Mẹ, sao mẹ lại để cho chị ta đi.

Mẹ xem chị ta đánh con đi."

"Mẹ lo lắng cho con."

"Mẹ xem chị ta đánh con thế nào đi... con mặc kệ, mẹ, mẹ nhất định phải giáo huấn chị ta cho con."

"Náo cái gì thế hả?"

Thượng Vũ đẩy cửa tiến vào, cảnh đầu tiên trông thấy chính là Thượng Lộ và bà Diêu huyên náo túi bụi."

Cha."

Thượng Lộ lập tức đem vết thương lộ ra cáo trạng.Thêm mắm thêm muối đem chuyện Sơ Tranh đánh mình nói lại một lần.Nghe thấy tên Sơ Tranh, sắc mặt Thượng Vũ liền không tốt lắm.Đáy lòng bà Diêu lập tức khẩn trương lên, cũng không phải sợ Thượng Vũ tức giận, chỉ là lo lắng Thượng Vũ giận chó đánh mèo mình.Trước đó Thượng Vũ nói tha thứ cho cô, bảo cô trở về.Kết quả nha đầu chết tiệt kia đến cả điện thoại của Thượng Vũ cũng không nghe, gọi điện thoại luôn luôn là đường dây bận.Đoạn thời gian kia, Thượng Vũ không cho bà ta sắc mặt tốt.Chỉ có khi đối mặt với Thượng Lộ, mới khá hơn một chút.Bà Diêu biết người duy nhất mình có thể bắt lấy, chính là con trai bà ta.Thượng Vũ an ủi Thượng Lộ hai câu."

Nó tới làm gì?"

Thượng Lộ không vui nói: "Không biết, khi con nhìn thấy, chị ta đã ở đó..."

Ánh mắt Thượng Vũ hơi trầm xuống.Chuyện lúc trước, có ảnh hưởng rất lớn với lão ta.Lúc ấy người phụ nữ kia, sau khi ra ngoài lão ta lập tức đi tìm, kết quả không tìm được gì hết.Giống như người phụ nữ kia căn bản không tồn tại.Sơ Tranh bên kia tra xét, cũng không có tin tức gì hữu dụng.Càng không tra được phía sau Sơ Tranh có người...Hiện tại cô đột nhiên xuất hiện ở đây, là muốn làm gì?"

Cha!"

Thượng Lộ làm ầm ĩ với Thượng Vũ."

Được được, con ngồi xuống trước đi, cha gọi điện thoại trước."

Thượng Vũ vẫn rất đau lòng cho đứa con trai Thượng Lộ này, dù sao lão ta cũng chỉ có một đứa con trai như vậy.Thượng Vũ bấm một dãy số."

Hiệu trưởng Bạch, tôi là Thượng Vũ...

Không có việc lớn gì, chỉ là muốn nói với anh chuyện học tập của Diêu Sơ Tranh..."...Sơ Tranh rời khỏi tiểu khu, chủ động nói chuyện với Vương Giả."

Mi có cảm thấy thằng trẻ trâu kia và Thượng Vũ không quá giống nhau không?"

Cha với con, có thế nào cũng sẽ giống nhau đến mấy phần.【...

Tiểu tỷ tỷ cô không thể làm chút chính sự sao?

Quan tâm người ta có giống nhau không làm gì! 】Sơ Tranh cảm thấy mình đang làm chính sự.Chính sự của cô không phải chính là giải quyết mấy con chó điên này sao?Vương Giả dừng vài giây, 【 Tiểu tỷ tỷ, cô có suy nghĩ lớn mật gì, mời nói. 】"Nó là con trai của Thượng Vũ sao?"

Nguyên chủ vẫn cảm thấy mẹ cô ấy không yêu cô ấy.Sơ Tranh đứng ở góc độ người xem, đi xem lại những ký ức của nguyên chủ.Thứ bà Diêu yêu chính là tài phú và địa vị của Thượng gia.Bà ta dốc lòng chiếu cố Thượng Lộ như vậy, chỉ là bởi vì Thượng Lộ có thể bảo vệ vị trí của bà ta ở Thượng gia.【 Tiểu tỷ tỷ, cũng có thể người ta lớn lên giống mẹ. 】 Vương Giả khách quan đánh giá.Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.Thượng Lộ xác thực hơi giống bà Diêu, nhưng cũng không thể không hề có chút tương tự nào với Thượng Vũ được đúng không?Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tỉnh Lượng: "Giúp tôi tìm mấy người..."【 Tiểu tỷ tỷ cô làm gì. 】"Phá sản."【. . .】 Ta tin cô cái quỷ!Sơ Tranh bảo Tỉnh Lượng tìm người nghĩ biện pháp lấy được tóc của Thượng Vũ và Thượng Lộ, đưa đi xét nghiệm DNA.【. . .】 Điểm chú ý của tiểu tỷ tỷ luôn luôn...

Kỳ quái như thế.Trải qua một trận xé bức như vậy, cái cô chú ý lại là vấn đề Thượng Lộ và Thượng Vũ không giống nhau.Tiểu tỷ tỷ có độc sao! !Vương Giả cảm thấy không có cách nào chơi được nữa.Quá tức giận.Phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng ba ngày, trở thành cổ đông của trung học Thịnh Phong. 】Sơ Tranh trong nháy mắt tỉnh táo lại.Cẩn thận cân nhắc lại lời Vương Giả nói, phát hiện cái này cũng không khó, cổ đông mà thôi.Chỉ cần thu phục một cổ đông là được.Sơ Tranh nắm tay.Ta có thể!【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy dùng tiền đập. 】 Chúng ta có tiền, chúng ta là một cái hệ thống phá sản đứng đắn! !

Thật sự! !*Sơ Tranh: Ta cảm thấy nắm đấm tương đối dễ dùng.Vương Giả: ...Tiểu tiên nữ: Các ngươi không cảm thấy phiếu phiếu càng dễ dùng hơn sao? !
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 798: Thanh mai gả đến (24)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Mộ Thâm dạy thêm hai tiếng, lúc hắn ra ngoài sắc trời đã tối, nhưng hắn vẫn liếc thấy nữ sinh đứng ở đối diện tiểu khu.Đáy lòng Mộ Thâm không nói nên lời là có cảm giác gì.Chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm, từ tứ chi len lỏi đến trái tim.Mộ Thâm mò một viên kẹo đường lột ra, đứng tại chỗ một hồi lâu, băng qua đường, đi đến trước mặt Sơ Tranh."

Xong rồi?"

Sơ Tranh đứng thẳng người."

Ừ."

Mộ Thâm đáp một tiếng, ngừng một chút, hỏi cô."

Sao cô còn chưa đi?"

"Chờ anh."

Trừ chờ anh, tôi còn có thể làm gì."

Chờ tôi. . .

Tại sao lại chờ tôi?"

"Đưa anh về, còn có thể làm gì."

Giọng điệu đương nhiên của Sơ Tranh làm trong lòng Mộ Thâm có chút khó chịu, yết hầu giống như bị người ngăn chặn, nói không ra lời.Bình thường hắn vẫn luôn một mình, đã sớm thành thói quen. . .Một mình làm thêm, một mình về nhà, một mình ăn cơm. . .Đột nhiên có người chờ mình.Ở trong bóng đêm như thế này, làm hắn có chút hoảng hốt, lâm vào trong một loại cảm giác không chân thật.Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Anh ăn cơm chưa?"

Mộ Thâm theo bản năng lắc đầu."

Đi ăn cơm trước."

Sơ Tranh thuận tay giữ chặt Mộ Thâm: "Muốn ăn gì?"

Ánh mắt Mộ Thâm theo cánh tay cô dời xuống, đèn đường chiếu vào trên mu bàn tay cô, dát lên một tầng ánh sáng mờ nhạt mơ hồ.Lòng bàn tay dán lên cổ tay hắn, truyền từng chút từng chút nhiệt độ lên người hắn.Mộ Thâm quên giãy dụa, bị Sơ Tranh dắt đi lên phía trước."

Muốn ăn gì?"

Sơ Tranh lại hỏi một lần.Thẻ người tốt làm sao nữa đây!Câu hỏi của cô rất khó trả lời sao? !Cứ muốn cô hỏi lại lần nữa!"

Đều, đều có thể."

Thanh âm của Mộ Thâm có chút thấp, một bộ dáng học sinh tốt bị học sinh xấu khi dễ.Có thể là Sơ Tranh thấy kéo cổ tay không tiện, ngón tay trượt xuống, trực tiếp bắt lấy lòng bàn tay hắn.Trong đầu Mộ Thâm oanh một niếng nổ tung.Thân thể giống như con rối bị giật dây, theo bản năng đi theo Sơ Tranh, đã hoàn toàn quên mất suy nghĩ....Sơ Tranh mang Mộ Thâm đi ăn cơm xong, bảo Tỉnh Lượng lái xe tới đón bọn họ.Gần đây Tỉnh Lượng rảnh đến hoảng, Sơ Tranh gọi hắn, hắn liền hùng hùng hổ hổ đến."

Cô chủ, bạn học Mộ Thâm."

Sơ Tranh đẩy Mộ Thâm lên xe: "Đưa hắn về trước."

"Vâng, cô chủ."

Tỉnh Lượng nhìn Mộ Thâm qua kính chiếu hậu một chút, cô chủ hẳn là thích thiếu niên này, tuổi trẻ thật tốt a. . .Tỉnh Lượng hoài niệm thanh xuân đã mất đi của mình một chút, nổ máy xe.Hai tay Mộ Thâm giao nhau, đặt ở trên đùi, thân thể có chút câu nệ."

Cô. . ."

Trong cổ họng Mộ Thâm vừa phát ra một âm tiết đơn, thì một cái hộp liền đưa tới trước mặt hắn.Lời nói của Mộ Thâm đã đến khóe miệng, lập tức bị chắn về, hắn nghi hoặc nhìn nữ sinh bên cạnh."

Đây là cái gì?"

Sơ Tranh ra hiệu hắn: "Mở ra nhìn xem."

Mộ Thâm: ". . ."

Mộ Thâm hơi chần chờ, nhận lấy cái hộp mở ra.Bên trong là một cái điện thoại.Mộ Thâm nghi hoặc nhìn cô"Tặng anh."

Sơ Tranh thần sắc bình thản.Mộ Thâm không biết rốt cuộc Sơ Tranh có bao nhiêu tiền, nhưng mà. . ."

Tôi không cần."

Mộ Thâm trả điện thoại lại cho cô: "Tôi đã nợ cô rất nhiều rồi, thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận."

"Nợ nhiều như vậy, chút này có là gì."

Thân là thẻ người tốt, mời chủ động chia sẻ một chút trách nhiệm với ta đi! !Mộ Thâm: ". . ."

Mộ Thâm nhấp môi dưới, không chịu lấy.Hắn không muốn càng nợ càng nhiều.Sơ Tranh lấy điện thoại trong hộp ra, lại lấy điện thoại di động của mình ra: "Thật sự không muốn?

Cùng một kiểu giống của tôi."

Ánh mắt Mộ Thâm liếc qua quét mắt một vòng, hai cái điện thoại được cô cầm trong tay.Trừ màu sắc khác biệt, thì hình dáng đều giống như nhau.Cùng loại = loại tình nhân Không biết tại sao Mộ Thâm lại nghĩ đến cái này, nhịp tim đột nhiên gia tốc, hắn có chút dao động.Trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại nhiệt độ của cô.Từng chút từng chút nóng lên.Mộ Thâm vươn tay, treo giữa không trung vài giây, lấy cái điện thoại màu đen kia đi.Phần lưng của điện thoại màu đen, phải phía dưới có khắc hai chữ cái, MS*.(慕深 [mù shēn] Mộ Thâm) Mộ Thâm nhìn sang phía Sơ Tranh một chút, vừa vặn nhìn trên cái điện thoại màu trắng kia là hai chữ CZ*.(初筝 [chū zhēng] Sơ Tranh)Mộ Thâm nhấp môi dưới, lễ phép lại ngoan ngoãn hỏi: "Tôi có thể lấy cái của cô được không?"

Sơ Tranh nghi hoặc: "Vì sao?"

Mộ Thâm: "Tôi thích màu trắng."

"Ồ."

Sơ Tranh đổi điện thoại với hắn, đầu ngón tay Mộ Thâm cọ xát trên hai chữ kia một chút, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên ý cười.Hắn kéo cặp sách ra, dùng giấy ghi chép vù vù viết xuống một tờ phiếu nợ, khi điền số tiền, dừng lại, hỏi Sơ Tranh: "Điện thoại di động này bao nhiêu tiền?"

"Mười ngàn."

Mộ Thâm từng nhìn thấy giá của loại điện thoại này trên mạng, nhưng hắn cảm thấy hẳn không phải là giá này, dù sao phía sau điện thoại cũng có chữ viết.Cái này chỉ có thể định chế mới có.Mộ Thâm đưa phiếu nợ đã viết xong cho cô: "Cô cất kỹ, về sau tôi sẽ trả lại hết cho cô."

Sơ Tranh mệt tâm, thật sự không cần trả, ta không cần.Tỉnh Lượng dừng xe ở một con ngõ nhỏ bên ngoài nhà Mộ Thâm, Sơ Tranh nhìn Mộ Thâm rời đi, tận đến khi không nhìn thấy nữa, mới bảo Tỉnh Lượng lái xe đi.Tỉnh Lượng đưa Sơ Tranh đến dưới khách sạn."

Cô chủ, những chiếc điện thoại phía sau phải làm sao đây?"

Tỉnh Lượng nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của Sơ Tranh và Mộ Thâm, cảm thấy có lẽ Mộ Thâm đang hiểu lầm cái gì đó rồi.Rương phía sau tất cả đều là điện thoại.Hơn nữa còn là loại định chế riêng.Bởi vì định chế nên tương đối đắt."

Anh nghĩ biện pháp xử lý."

". . ."

Tôi chỉ là một tài xế thôi!

Tại sao phải tiếp nhận nhiều trách nhiệm hắn không nên tiếp nhận như vậy chứ!Tỉnh Lượng mở cốp sau xe, mở một chiếc điện thoại ra, kỳ thật cũng không giống với cái của Sơ Tranh và Mộ Thâm, phía trên cũng không có chữ cái đại biểu cho họ và tên.Tỉnh Lượng đau đầu.Cô chủ đặt làm ra nhiều điện thoại như vậy làm gì! !Có tiền cũng không thể thiêu đến hoảng như thế được!..."

Tiểu Sơ, cái này ai tặng đây?"

Khương Cẩn vừa đặt túi sách xuống, vừa hỏi Sơ Tranh về cái hộp trên bàn.Sơ Tranh chỉ vào mình."

A."

Con ngươi Khương Cẩn sáng lên, đặt mông ngồi xuống liền bắt đầu mở ra: "Điện thoại?

Cậu tặng điện thoại cho tớ làm gì?"

"Có tiền không có chỗ tiêu."

Sơ Tranh đã có thể dùng thuần thục lời thoại này.". . ."

Khương Cẩn nhịn không được trợn mắt trừng một cái: "Tiểu Sơ, bây giờ tớ đã tin tưởng cậu thật sự trúng số độc đắc rồi."

Tình hình của Diêu gia, cô ấy có biết một chút.Cha dượng làm gì có thể cho cô tiêu nhiều tiền như thế."

Ừ."

Không trúng xổ số, mà trúng một Vương bát đản.Khương Cẩn lật xem điện thoại, lúc đầu vốn không để ý, đây là kiểu mới nhất của thương hiệu nào đó, nhưng cô ấy đã có.Nhưng mà Khương Cẩn rất nhanh liền phát hiện chiếc điện thoại này không giống những cái khác ở điểm nào."

Cái này cái này. . ."

Khương Cẩn chỉ vào phía sau."

Cái này của cậu có chút thú vị."

Hứa Khinh Tư xuất hiện từ phía sau: "JJ* nha."(姜瑾 [jiāng jǐn] Khương Cẩn, JJ cũng có thể hiểu là tiểu đệ đệ của các anh giai :>> )Khương Cẩn: ". . ."

Tên của cô ấy chính là như thế, lỗi của cô ấy sao?Tên viết tắt chính là hai chữ này, lỗi của cô ấy sao? !Khương Cẩn trừng Hứa Khinh Tư, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại bắt đầu vui vẻ: "Tiểu Sơ tặng tớ, ghen tị không."

"Không ghen tị."

Hứa Khinh Tư lung lay ra điện thoại trong tay, cười trên nỗi đau của người khác: "Tớ cũng có."

Khương Cẩn: "! ! !"

Dựa vào cái gì!Tiểu Sơ nhà cô ấy có chó khác!Không vui!Khương Cẩn phồng má, thở phì phò ngồi trở lại vị trí.Hứa Khinh Tư đưa bài tập cho Sơ Tranh, chậm rãi bày biện vẻ kiêu ngạo của đại tiểu thư, trở lại chỗ mình ngồi.
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 799: Thanh mai gả đến (25)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Diêu Sơ Tranh, lão Khâu gọi cậu."

Ngoài phòng học có người hô lên với Sơ Tranh."

Lão Khâu tìm cậu làm gì?"

Khương Cẩn còn khẩn trương hơn Sơ Tranh: "Không phải là phát hiện Hứa Khinh Tư làm bài tập cho cậu chứ?"

Sơ Tranh làm sao biết.Đã làm lâu như vậy cũng không phát hiện, không thể bây giờ đột nhiên phát hiện chứ?Sơ Tranh đi vào văn phòng lão Khâu, trong văn phòng không chỉ lão Khâu, còn có hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục."..."

Cho dù phát hiện Hứa Khinh Tư giúp cô làm bài tập, cũng không cần tam đường hội thẩm chứ!"

Thầy Khâu, chủ nhiệm, hiệu trưởng."

Sơ Tranh không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi.Lão Khâu gật đầu, sắc mặt hơi nặng.Sơ Tranh còn tưởng rằng lão Khâu vung sắc mặt cho cô nhìn, kết quả một giây sau lão Khâu liền quay đầu đi, ngồi tại chỗ chấm bài tập.Hiệu trưởng và chủ nhiệm có chút xấu hổ.Sơ Tranh: "..."

"Bạn học Diêu đúng không?"

Hiệu trưởng tằng hắng một cái, bày ra khuôn mặt nghiêm túc: "Gọi em tới, là có chuyện muốn thông báo cho em biết."

"Chuyện gì?"

"Trường học bên này trải qua thảo luận, quyết định cho em thôi học."

"..."

Sơ Tranh xém chút hoài nghi mình nghe lầm: "Ông nói cái gì?"

Bọn họ lại muốn ta thôi học!Lời đã mở đầu, hiệu trưởng liền nói thông thuận hơn nhiều: "Đoạn thời gian trước, em náo ra động tĩnh không nhỏ ở trường học, em vốn dĩ là người được đặc cách nhận vào trường, làm ra lớn ảnh hưởng không tốt như vậy, chúng tôi cảm thấy..."

Sơ Tranh giơ tay: "Ông đợi một lát, chuyện này đã qua mấy tháng, bây giờ ông nói với tôi, bảo tôi thôi học?

Lý do này ông tin?"

Lừa gạt quỷ chắc!Lôi chuyện cũ là lôi như các ngươi sao?Chủ nhiệm quát lớn một tiếng: "Bạn học Diêu, sao em lại nói chuyện với hiệu trưởng như thế!"

Hiệu trưởng giơ tay đè chủ nhiệm xuống, ngữ trọng tâm trường nói: "Bạn học Diêu, lúc trước em yêu sớm, làm cho toàn trường đều biết, lúc ấy chúng tôi không xử lý em, là lưu lại mặt mũi cho em, hiện tại em có thể lựa chọn nghỉ học."

Khai trừ và nghỉ học là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.Hiệu trưởng cảm thấy mình đã cho cô mặt mũi lắm rồi.Lúc đầu Thượng Vũ bên kia nói là trực tiếp khai trừ cô...Sơ Tranh lơ đễnh, thái độ lạnh lùng như cũ: "Nghiêm Tu cũng yêu sớm, sao không thấy các ông khai trừ cậu ta?"

Dựa vào cái gì mà chỉ khai trừ một mình ta!Thấy ta dễ bắt nạt chắc? !Đều là yêu sớm!Yêu cầu đãi ngộ công bằng!Chủ nhiệm: "..."

Hiệu trưởng: "..."

Kỳ thật Sơ Tranh chỉ cần suy nghĩ một hồi, liền nghĩ rõ ràng điểm mấu chốt.Cô vào trung học Thịnh Phong, là Thượng Vũ xử lý.Hôm qua đánh Thượng Lộ.Hôm nay liền thông báo buộc thôi học, phía sau chắc chắn là do Thượng Vũ sai sử.Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, nói lời kinh người: "Các ông thu được chỗ tốt rồi?"

Sắc mặt hiệu trưởng lập tức thay đổi."

Nghiêm Tu là Nghiêm Tu, em là em, cái này không giống."

Giọng điệu hiệu trưởng nghiêm nghị lại: "Chuyện này không thể thương lượng, em lập tức thu dọn đồ đạc rời đi."

"Tôi cũng không muốn thương lượng với ông."

Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra hỉ nộ.Không đợi hiệu trưởng nổi giận, Sơ Tranh đã rời khỏi văn phòng trước một bước."

Thầy Khâu, thầy xem đứa học trò này của thầy đi, thầy lại còn nói tốt cho nó? !"

Hiệu trưởng chỉ vào bóng lưng Sơ Tranh rời đi.Lão Khâu từ chối cho ý kiến, cúi đầu trầm mặc làm việc.Chủ nhiệm nhíu mày nhìn hiệu trưởng, tựa hồ đang hoài nghi lời Sơ Tranh vừa nói.Hiệu trưởng thật sự nhận được chỗ tốt à?Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, căn dặn chủ nhiệm: "Lật tức xử lý thủ tục thôi học của học sinh này cho tôi."

Nói xong vung tay rời khỏi văn phòng.Hiệu trưởng đây là muốn trực tiếp khai trừ cô.Sắc mặt lão Khâu lại nghiêm trọng hơn một chút...."

Diêu Sơ Tranh bị khai trừ rồi."

"Ai nói?"

"Vừa rồi có người ở bên ngoài văn phòng nghe thấy được."

"Vì sao?

Đang yên bình sao lại bị khai trừ?"

"Hình như là...

Yêu sớm?"

"Gần đây cô ấy không yêu đương với ai mà..."

Sơ Tranh còn chưa đi đến phòng học, tin tức cô bị khai trừ bởi vì yêu sớm, đã truyền khắp cả tầng lầu.Thấy cô trở về, học sinh trong phòng học dồn dập im lặng.Ai cũng quét mắt nhìn cô, quan sát phản ứng của Sơ Tranh.Sơ Tranh phá lệ bình tĩnh, giống như người bị khai trừ không phải cô."

Tiểu Sơ, xảy ra chuyện gì thế?"

Chỉ vừa đi văn phòng một chuyến, sao lại bị khai trừ rồi?

Yêu sớm lại là chuyện quái gì?Gần đây Tiểu Sơ lại không có...

Không đúng, anh trai ở Tam Trung kia.Nhưng cho dù bọn họ thật sự yêu đương, thì cái này cũng là vượt trường học, trường học khai trừ cô làm gì?Khương Cẩn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.Sơ Tranh lại chậm rãi thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không vội."

Tiểu Sơ, cậu nói chuyện đi? !"

"Chính như cậu nghe thấy đấy."

Sơ Tranh bị hỏi đến bực bội, chỉ có thể trả lời: "Lật đến chuyện học kỳ trước, nói tớ yêu sớm, khai trừ tớ."

Khương Cẩn trừng lớn mắt: "Trường học điên rồi sao?

Đây đã là chuyện từ khi nào rồi! ?"

Lôi chuyện cũ rích thế kia ra để làm cớ?Quả thực là điên rồi!"

Cậu thật sự muốn đi?"

"Người ta đã muốn khai trừ tớ, tớ không đi thì làm gì."

Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Làm người phải tự biết mình."

Vừa vặn hai ngày nay có kiểm tra, ra ngoài tránh hai ngày, ngẫm lại như thế, hiệu trưởng vẫn rất đáng yêu."

Khoan đã..."

Khương Cẩn đi theo Sơ Tranh, líu ríu nói không ngừng, thay cô bênh vực kẻ yếu.Nếu không phải Sơ Tranh ngăn cản, thì Khương Cẩn đại khái là muốn chạy tới tìm hiệu trưởng lý luận.Hai người rời khỏi lầu dạy học, bốn phía có không ít người vây xem."

Cô ta thật sự bị khai trừ rồi?"

"Cũng đã đi rồi, chắc chắn là thế."

"Muốn tôi nói..."

"Chậc chậc, bị khai trừ rồi, cô cũng đừng tìm nơi không người mà khóc đấy nhé."

Tiêu Mị mang theo tùy tùng đến đưa tiễn, cười trên nỗi đau của người khác châm chọc."

Chưa bị đánh đủ?"

Ta cũng chưa đánh đủ đâu.Tiêu Mị vốn định dùng thái độ cường ngạnh đối đầu với Sơ Tranh.Nhưng đối diện với đôi mắt lạnh như băng kia của Sơ Tranh, ánh mắt không có bất kỳ nhiệt độ gì, Tiêu Mị liền có chút sợ hãi.Tiêu Mị nghẹn đỏ mặt, mang theo tùy tùng rời đi.Bây giờ người bị khai trừ là cô, không phải mình, mình còn so đo cái gìTiêu Mị nghĩ như vậy, hơi dễ chịu hơn một chút....Khương Cẩn kéo Sơ Tranh không cho cô đi.Một đường theo tới cổng trường học.Sơ Tranh rút cánh tay ra."

Được rồi, hai ngày nữa tớ sẽ trở lại.

Đừng đi theo tớ nữa, về đi học đi."

"Tiểu Sơ..."

Sơ Tranh đi ra khỏi cổng trường, cũng không quay đầu lại, vung tay lên.Sơ Tranh điều tra cổ đông của trường học một chút.Hết thảy có ba người.Hai người trong đó, tạm thời đều không ở trong nước, không liên lạc được, cho nên hiện tại chỉ còn lại...Sơ Tranh nhìn cái địa chỉ này.Cảm thấy có chút kìm nén đến hoảng.Cô có thù với cái địa chỉ này sao? !Lại là tiểu khu của nhà Thượng Vũ!Sơ Tranh chịu đựng xúc động đi đánh người nhà Thượng Vũ, tìm tới khu biệt thự đằng sau.Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút , ấn chuông cửa."

Tìm ai?"

Có thanh âm truyền tới từ trong máy đối thoại, nghe giọng thì có vẻ rất là trẻ tuổi."

Đặng Uyển Bình nữ sĩ."

Một hồi lâu sau trong biệt thự mới có người ra, là một cô gái tuổi không lớn lắm, mang tạp dề."

Cô là?"

Cô gái cách cánh cửa sắt, đánh giá Sơ Tranh.Sơ Tranh thái độ lãnh đạm, nhưng không hề thất lễ: "Diêu Sơ Tranh, tôi tìm Đặng Uyển Bình nữ sĩ có việc muốn thương lượng."

"Tiểu Hồ, ai vậy?"

Cửa lớn của biệt thự.Một bà lão tóc bạc trắng, ăn mặc mộc mạc, đem đến cho người ta cảm giác rất hiền lành chậm rãi xuất hiện.Sơ Tranh: "..."

Cô lui một bước, lần nữa nhìn bảng số phòng một chút, lại quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.Rất nhanh liền chồng lên ký ức đêm hôm đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back