Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 780: Thanh mai gả đến (6)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tiêu Mị được người đỡ từ dưới đất lên, cô ta sờ cổ mình, phẫn nộ rống tùy tùng: "Vừa rồi sao chúng mày không nói chuyện?"

"...

Vừa rồi...

Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên không nói nên lời."

Những người còn lại dồn dập gật đầu phụ họa.Vừa rồi Tiêu Mị cũng có cảm giác giống vậy."

Không phải chúng ta gặp quỷ chứ?"

"Đừng nói lung tung..."

"Vậy mày nói xem vừa rồi tại sao chúng ta lại không nói ra lời được?"

Mấy người mồm năm miệng mười nói, câu chuyện dần dần trở nên linh dị, Sơ Tranh cũng trở nên quỷ dị."

Không phải là Diêu Sơ Tranh dùng yêu pháp gì chứ?"

Đám người chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, tê cả da đầu."

Phi, bớt ở đó phong kiến mê tín đi."

"..."

Nếu như không phải, vậy chuyện bọn họ không nói ra lời vừa rồi phải giải thích thế nào?"

Diêu Sơ Tranh!"

Tiêu Mị siết chặt nắm đấm: "Tao và nó chưa xong đâu!"

Dám ngoại tình, cho Nghiêm Tu đội nón xanh.Bây giờ còn làm mình mất mặt như vậy!Mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, cô đều chết chắc!...Khương Cẩn đi ra thật xa, vẫn chưa lấy lại tinh thần.Tiểu đồng bọn đánh Tiêu Mị.Không chỉ đánh Tiêu Mị, còn không hề có việc gì.Khương Cẩn sờ trán mình, là cô ấy đang phát sốt, hay là ngày tận thế đến?"

Tớ...

Cần chậm rãi."

Khương Cẩn nói: "Đi, chúng ta đi quán bar."

Khương Cẩn cảm thấy mình cần một chút cồn, để cho mình thanh tỉnh lại chút.Sơ Tranh không muốn đi lắm.Nhưng Khương Cẩn lôi kéo cô, không nói lời nào, trực tiếp giết tới quán bar.Xem rượu như nước ngọt uống hai ngụm, Khương Cẩn mới thoáng bình tĩnh lại một chút.Sơ Tranh nhìn cô ấy, sẽ không uống say chứ..."

Tiểu Sơ, nhìn tớ như thế làm gì?"

Dường như Khương Cẩn nghĩ đến cái gì đó, vỗ ngực cam đoan: "Đừng lo, tớ ngàn chén không say, cha tớ cũng không uống thắng tớ được."

Sơ Tranh: "..."

Tửu lượng của Khương Cẩn thật sự rất tốt, Sơ Tranh rất nhanh liền được thể nghiệm.Khương Cẩn không nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ nói với Sơ Tranh chút chuyện vớ vẩn."

Tớ... tớ đi toilet."

Khương Cẩn đứng dậy.Khương Cẩn rời đi không quá ba mươi giây, rất nhanh liền trở về, nắm lấy cánh tay Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, cậu nhìn bên kia."

Rượu trong tay Sơ Tranh xém đổ.Sơ Tranh nhìn sang bên kia.Bên kia chính là đám người Nghiêm Tu.Sơ Tranh: "..."

Xui xẻo.Bên cạnh Nghiêm Tu còn có một nữ sinh, dựa rất gần Nghiêm Tu, tư thế thân mật.Khi nguyên chủ và Nghiêm Tu đi chung với nhau, Nghiêm Tu vẫn luôn duy trì một khoảng cách, cơ hồ không có đụng chạm gì.Nguyên chủ còn cảm thấy Nghiêm Tu thân sĩ.Nhưng mà...Người ta chỉ là không thích cô ấy mà thôi.Khương Cẩn chỉ vào nữ sinh kia: "Tớ biết cô ta, cô ta không học ở trường chúng ta."

Khương Cẩn cố gắng nghĩ lại.Thật lâu sau, cô ấy vỗ đùi: "Hoa hậu giảng đường của Tam Trung, trước đó khi trường chúng ta và Tam Trung liên hợp tổ chức trại hè, tớ đã nhìn thấy cô ta, tên... tên là Nhan Nhan."

Trại hè Khương Cẩn nói hẳn là ở học kỳ trước, thân thể nguyên chủ khó chịu, không tham gia."

Nghiêm Tu ngoại tình với cô ta?"

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến."

Nữ sinh này..."

Khương Cẩn nhíu mày: "Khi ở trại hè, có phú nhị đại theo đuổi cô ta, nghe nói cô ta cự tuyệt, phú nhị đại kia quấn lấy cô ta, cô ta nói cái gì mà phú nhị đại đều dựa vào trong nhà, có gì tài ba, nói phú nhị đại kia đến cực thảm luôn.

Hiện tại sao cô ta lại ở chung một chỗ với đám phú nhị đại thế kia?"

Học sinh Tam Trung đều dựa vào thành tích mà thi đậu vào.Phần lớn học sinh đều là con của gia đình thường thường bậc trung.Không cách nào so sánh được với học sinh của Thịnh Phong không phú thì quý."

Có thể là bởi vì phú nhị đại kia không đủ đẹp trai."

"..."

Khương Cẩn xắn tay áo muốn đi qua, Sơ Tranh đè cô ấy lại: "Không phải cậu muốn đi toilet sao?"

"Ồ đúng, tớ nhịn không nổi rồi, chờ tớ trở lại rồi nói."

Khương Cẩn lập tức chạy về phía toilet.Sơ Tranh chống cắm, nhìn qua Nghiêm Tu bên kia.Cô đứng dậy, đi đến ghế dài sát vách ngồi xuống."

Em gái?

Tôi biết cô sao?"

Người đàn ông ngồi ở ghế dài nhíu mày.Trong chỗ ngồi của người đàn ông này có một cái máy ảnh, khi Sơ Tranh và Khương Cẩn đến, hắn đã ở đây, Sơ Tranh nhìn thấy hắn có máy ảnh.Dưới hoàn cảnh như vậy, đương nhiên là máy ảnh sẽ chụp ra hình ảnh rõ ràng hơn.Sơ Tranh đặt hai ngàn tệ lên mặt bàn, đẩy về phía người đàn ông kia: "Giúp tôi chụp mấy tấm hình, chuyện thành trả cho anh thêm năm ngàn."

Người đàn ông: "..."

Bánh từ trên trời rớt xuống?Lừa đảo kiểu mới?Tiên nhân khiêu*?(Tiên nhân khiêu (仙人跳 ): là chỉ loại thủ đoạn lợi dụng nữ sắc, gạt tài, gài bẫy,...)Trong đầu người đàn ông vù vù hiện lên mấy chữ, hắn liếc tiền trên bàn một chút, chần chờ nhận lấy, đếm.Hắn suy tư một lát, hỏi: "Em gái, cô muốn chụp ai?

Chỉ chụp hình?"

Sơ Tranh trao đổi Wechat với hắn.Người đàn ông mang theo máy ảnh, chen vào đám người.Sơ Tranh trở lại hàng ghế dài trước đó, nửa ngày rồi vẫn không thấy Khương Cẩn trở lại, Sơ Tranh lại chờ một lát, gọi điện thoại cho Khương Cẩn.Còn tưởng rằng cô ấy xảy ra chuyện gì, kết quả Khương Cẩn nói đau bụng, ngồi một lát rồi sẽ trở lại.Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ngồi một mình trong góc, tùy ý nhìn đám người quần ma loạn vũ trong quán bar."

Bạn học Diêu."

Trước mặt Sơ Tranh chợt có thêm một người.Sơ Tranh ngước mắt, tiêu cự dừng lại trên thân người trước mặt.Hoa hậu giảng đường a!Áo sơ mi màu trắng tùy ý nhét trong váy ngắn, tia sáng lờ mờ lấp lóe, phác hoạ ra khuôn mặt đẹp đẽ của nữ sinh.Hoa hậu giảng đường ngậm lấy nụ cười lạnh: "Cô cũng đuổi theo Nghiêm Tu tới tận đây cơ à."

"Tôi không có."

Ai đuổi theo hắn, ta còn chê hắn âm hồn bất tán đây này.Hoa hậu giảng đường rõ ràng không tin, giọng nói mang theo vẻ cảnh cáo: "Nghiêm Tu đã chia tay với cô, hi vọng cô đừng tiếp tục quấy rầy anh ấy, hiện tại anh ấy là bạn trai tôi."

Hoa hậu giảng đường chống bàn, hơi cúi người, cổ áo sơ mi mở rộng, hai đoàn tuyết trắng như ẩn như hiện.Khóe miệng hoa hậu giảng đường chứa chút ý lạnh, lại có chút trào phúng: "Cô thật sự cho rằng Nghiêm Tu thích cô sao?

Đừng có nằm mơ, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng thích cô."

Hoa hậu giảng đường ném lại hai câu này, lắc lắc bờ eo thon rời đi.Sơ Tranh: "..."

Cho nên hoa hậu giảng đường tới chính là để cưỡng ép thêm kịch cho mình?Có bệnh à?"

Em gái nhỏ, một mình à?"

"Các anh trai ngồi cùng em nha."

Mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh, ngăn chặn ghế dài, giống như không có hảo ý nhìn Sơ Tranh.Sơ Tranh còn chưa thu hồi ánh mắt, vừa vặn trông thấy hoa hậu giảng đường đưa ánh mắt tới, vui sướng khi người khác gặp họa kèm theo khinh miệt coi thường.Hoa hậu giảng đường không chỉ tự thêm kịch cho mình, còn sắp xếp kịch cho cô.Lợi hại.Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhìn về phía thanh niên trước mặt, giơ tay, ngón trỏ câu lên trong không trung.Thanh niên kia lập tức cười lên: "Em gái nhỏ, anh trai uống với em vài chén được không?"

"Ngồi."

Thanh niên và đồng bạn của mình đưa mắt nhìn nhau, ngồi xuống đối diện cô.Chờ ngồi xuống, thanh niên mới phản ứng được, sao mình phải nghe lời cô!Bọn họ là đến đùa giỡn cô! !Thanh niên vừa nghĩ ra, Sơ Tranh bên kia liền đẩy một xấp tiền tới, thanh âm có chút lạnh của nữ sinh vang lên: "Làm cái giao dịch."

Thanh niên: "..."

Cảm giác kia giống như là —— khi kiểm tra, dùng tốc độ nhanh nhất làm bài thi, tự cho là nhanh nhất, kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hiện đã có người nộp bài, còn được max điểm.Nghẹn khuất, buồn bực, khiếp sợ...Thanh niên nhìn chằm chằm chồng tiền kia, trợn tròn mắt, dồn khí đan điền: "Cô không thể lấy tiền nhục nhã tôi!"

"Muốn không?"

"Muốn!"
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 781: Thanh mai gả đến (7)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Uống rượu, đánh nhau ẩu đả... các em quá giỏi! !"

Chủ nhiệm giáo dục đứng ở đồn công an, chỉ vào học sinh đứng thành một hàng, tức giận đến nổi trận lôi đình."

Chủ nhiệm, chuyện này không liên quan đến chúng em, là đám người kia đột nhiên tới gây sự."

Có người giải thích.Bọn họ đang chơi vui, đột nhiên có mấy người xông tới, vô cớ khiêu khích.Đều là thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, làm sao chịu được khiêu khích, không qua vài lời liền động thủ.Cũng không biết là ai báo cho chủ nhiệm giáo dục biết...Chủ nhiệm giáo dục của trung học Thịnh Phong, bắt ai người đó gặp nạn.Hết lần này tới lần khác người ta lại có một cái miệng có thể nói đủ đường, cho dù gia trưởng đến hưng sư vấn tội, cuối cùng bị ông ta nói chuyện, gia trưởng đừng nói hưng sư vấn tội, không hùa vào đánh con mình là đã tốt lắm rồi."

Em còn mạnh miệng? !"

Chủ nhiệm giáo dục trừng người nói chuyện kia."

Em lại không nói sai, là bọn họ ra tay trước, chúng em cũng không thể bị đánh mà không đánh trả được."

"Đúng thế chủ nhiệm..."

Chủ nhiệm giáo dục nghe bọn họ giải thích xong, chỉ vào bọn họ giáo huấn: "Đừng nghĩ đám các em trong nhà có tiền, liền có thể muốn làm gì thì làm, tôi nói cho các em biết, trường học có quy củ của trường học.

Bây giờ các em mới được tí tuổi đầu, tiền của cha mẹ các em cũng không phải do gió thổi tới mà có đâu! !"

"..."

Chủ nhiệm à!

Thầy có nghe chúng em nói không!

Là bọn họ ra tay trước!...Đại diện cho bên đánh nhau ẩu đả kia, chỉ có một thiếu niên tới.Thiếu niên mặc đồng phục của Tam Trung, khí chất sạch sẽ, nhìn có vẻ là loại học sinh tốt."

Cậu là?"

"Giáo viên của chúng tôi thân thể không thoải mái, không có cách nào tới, nên để tôi đi một chuyến."

Thiếu niên nói chuyện không nhanh không chậm, phá lệ lễ phép.Đứa nhỏ như vậy, kiểu gì cũng sẽ làm người ta sinh lòng hảo cảm."...

Vậy không được, nhất định phải là giáo viên tới, không thì người giám hộ đến."

Mười phút sau.Thiếu niên dẫn mấy thanh niên đánh nhau kia rời đi, hai tay đút trong túi, trầm mặc đi ra khỏi đồn công an."

Thâm ca..."

Thiếu niên đứng ở cửa lớn, xoay người lại.Hắn rút cánh tay đút trong túi quần ra, lột một viên kẹo đường bỏ vào trong miệng, giấy gói kẹo loạt soạt, mấy niên cảm thấy âm thanh kia phá lệ chói tai.Thiếu niên xếp xong giấy gói kẹo, thả lại trong túi: "Ba phút."

Mấy thanh niên hai mặt nhìn nhau, thời gian tí tách tí tách trôi."

Hai phút."

"Thâm ca, là như vậy..."

Mấy thanh niên mồm năm miệng mười đem chuyện lúc trước giải thích một lần.Hoa hậu giảng đường Nhan Nhan tới tìm bọn họ, nói muốn bọn họ hù dọa một nữ sinh, chỉ là hù dọa một chút, không có ý gì khác.Nhưng thao tác của nữ sinh kia càng trâu hơn, trực tiếp lấy tiền cho bọn họ, để bọn họ đánh lại.Một bên là không đưa tiền.Một bên là đưa tiền.Bọn họ đương nhiên là nghe tiền."

Nhan Nhan là ai?"

Hàng lông mày xinh đẹp của thiếu niên nhẹ chau lại."...

Hoa hậu giảng đường đó."

Thanh niên yếu ớt nói: "Nữ thần của Cảnh Hạo."

"Ồ."

Thiếu niên giống như hiểu rõ: "Nếu là nữ thần của các cậu, vậy vì sao các cậu lại giúp người khác đánh bọn họ?"

"Không phải nữ thần của chúng em, là nữ thần của một mình Cảnh Hạo."

Đám người khoát tay, thập phần nhất trí đem một người phía sau lộ ra.Cảnh Hạo rụt cổ lại: "Thâm ca, em không đồng ý, là bọn họ vì tiền..."

Đó là nữ thần của hắn.Sao hắn có thể đánh được chứ."

Chúng tôi đồng ý với cậu, không đánh nữ thần của cậu, nữ thần của cậu đến một sợi tóc cũng không thiếu, cậu yên tâm, cô ta vẫn là nữ thần hoàn mỹ trong suy nghĩ của cậu."

Cảnh Hạo: "..."

Oa oa oa, nữ thần hận chết tôi rồi, tuyệt giao!Thiếu niên: "..."

"Thâm ca, đây đều là chúng ta vừa... từ từ, cô ta nói đây là tiền đặt cọc, số dư còn chưa trả đâu! !

Xong rồi, lần này đi đâu tìm người!"

Thiếu niên nhìn bọn họ mò tiền ra.Một xấp rất dày.Ít nhất là vài ngàn."

Lần sau đánh nhau, tôi sẽ không đến nhặt các cậu nữa."

Thiếu niên thu tầm mắt lại."

Hắc hắc, vẫn là Thâm ca lợi hại."

"Đa tạ ân cứu mạng của Thâm ca."

Thiếu niên lười nghe bọn họ nịnh nọt: "Tôi về trước đây."

"Ôi, Thâm ca, ra ngoài chơi không?"

Kiếm được nhiều tiền như vậy, có thế nào cũng phải đi ăn mừng chút chứ."

Tôi còn bài tập chưa làm."

"..."...Nghiêm Tu không biết vì sao những người kia lại tìm bọn họ.Nhưng Nhan Nhan biết.Chỉ là cô ta nghĩ mãi mà không rõ, sao mấy người kia đột nhiên lại thay đổi...Đám người kia là đám cá biệt trong Tam Trung, lấy kéo thấp điểm số bình quân toàn lớp làm nhiệm vụ, sống phóng túng làm mục tiêu.Nói bọn họ xấu, lại không hẳn vậy.

Bọn họ chưa từng làm chuyện xấu gì, cùng lắm thì đối nghịch với giáo viên, lên lớp không chăm chú, thích chơi game, ngẫu nhiên nói chút lời thô tục với nữ sinh, hù dọa vài người.Nói bọn họ tốt, cũng không thể.

Cả ngày du đãng ở trường học, cũng không thấy bọn họ làm ra chuyện tốt gì.Trong bọn họ có một người tên là Cảnh Hạo thích cô ta, cô ta rất rõ ràng, cho nên cô ta lợi dụng bọn họ, muốn hù dọa Sơ Tranh một chút.Trước đó Nghiêm Tu theo đuổi Sơ Tranh.Bây giờ cô ta nhớ tới liền tức giận, chỉ muốn xả giận.Ai biết câu chuyện lại phát triển thành thế này.Nhan Nhan không dám nói chuyện này có liên quan đến mình.Cô ta chỉ có thể vòng vo nhắc nhở Nghiêm Tu, trước đó mình trông thấy Sơ Tranh ở quán bar, còn trông thấy Sơ Tranh và mấy người kia ở chung một chỗ.Hai điểm này Nhan Nhan đều không nói láo.Xác thực từng phát sinh."

Diêu Sơ Tranh làm ra?"

"...

Em không biết, chỉ là trước đó em thấy bọn họ ở chung một chỗ."

Nhan Nhan phủi sạch quan hệ với mình, nói đến mơ hồ, tiến thối đều được.Những người còn lại không lên tiếng, nhìn về phía Nghiêm Tu.Nghiêm Tu không có biểu thị gì: "Anh đưa em về trước."

Mọi người nhìn Nghiêm Tu đưa Nhan Nhan rời đi."

Tu ca và hoa hậu giảng đường Tam Trung sao lại quen biết nhau nhỉ?"

"Không biết..."

"Diêu Sơ Tranh quá đáng thật, nhất định phải giáo huấn cô ta."

"Dám cho Tu ca của chúng ta đội nón xanh, bây giờ còn dám tìm người đánh chúng ta, thù này nhất định phải báo."

"Đúng!"...Tiết tự học sáng hôm sau, chủ nhiệm giáo dục cho học sinh tụ tập ở thao trường.Đám người Nghiêm Tu, quang vinh làm kiểm điểm trước toàn trường.Đánh nhau ẩu đả, uống rượu.Chủ nhiệm giáo dục dựa vào cái đề tài này, triển khai phê bình dài đến nửa tiếng.Nếu như không phải có giáo viên nhắc nhở, còn phải đi học, thì có lẽ chủ nhiệm giáo dục phải nói đến tận một tiếng."

Nghiêm Tu tên tra nam này xứng đáng."

Khương Cẩn kéo Sơ Tranh trở về phòng học: "Thật đáng tiếc, không đánh trúng mặt hắn ta..."

Giọng nói của Khương Cẩn biến mất.Sơ Tranh nhìn về phía trước.Nghiêm Tu mang theo hai người tới, ngăn đường đi của bọn họ lại."

Chuyện tối hôm qua, là cô làm?"

Nghiêm Tu lạnh mặt, trong con ngươi giống như cất giấu chán ghét thật sâu."

Chuyện gì."

Sơ Tranh biết rõ còn cố hỏi."

Cô biết tôi nói chuyện gì."

"Tôi không biết."

Sơ Tranh mặt trấn định: "Nghiêm đồng học, không có chuyện gì, mời tránh ra."

Đáy lòng Nghiêm Tu cổ quái, cậu ta dò xét Sơ Tranh.Người thì vẫn là người này.Nhưng cảm giác đem đến cho cậu ta lại không giống...Ánh mắt nhìn mình không có hận ý, phẫn nộ... không có gì cả, quá bình tĩnh.Bình tĩnh đến mức làm cho người ta khó chịu.Nghiêm Tu nói: "Những người tối hôm qua là cô tìm đến?"

"Không phải."

"Có người nhìn thấy."

Nghiêm Tu nhíu mày: "Cô dám làm mà không dám nhận?"

"Tôi chưa từng làm, tại sao phải nhận?"

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Cậu đừng nói lung tung, cậu có chứng cứ không?"

Nghiêm Tu: "..."
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 782: Thanh mai gả đến (8)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Dáng vẻ chắc chắn này của Sơ Tranh, ngược lại làm cho Nghiêm Tu hoài nghi có phải là tính sai rồi không.Nhưng Nhan Nhan không có lý do lừa cậu ta, hơn nữa những người kia...

Không hiểu thấu, rõ ràng chính là có người sai sử.Hoàn toàn hợp lý.Cho nên người nói dối chắc chắn là cô."

Chiếc xe lần trước đón cô là của ai?"

Nghiêm Tu đột nhiên hỏi ra một vấn đề không liên quan."

Mắc mớ gì tới cậu?"

Ta ngồi xe của ai, còn phải báo cáo với ngươi, ngươi coi mình là ai thế!"..."

Nghiêm Tu nghĩ tới lời đồn đại trong trường học, sắc mặt càng kém hơn."

Nếu cậu có thể lấy ra chứng cứ, chứng minh là tôi làm, thì cậu hãy lấy chứng cứ ra, nếu cậu không có chứng cứ, thì mời tránh đường, đừng trì hoãn thời gian của tôi."

Ta bề bộn nhiều việc, ai rảnh ở đây cùng ngươi nói nhảm.Muốn ngăn ta cũng không biết tìm thời gian cho tốt.Nhiều người như vậy, bảo ta làm sao động thủ được."

Tôi biết là cô làm."

Cậu ta không có chứng cứ, nhưng cậu ta biết, chắc chắn là cô."

Cô không cần phải chơi những trò lạt mềm buộc chặt này, chúng ta đã xong rồi."

Nghiêm Tu cảm thấy Sơ Tranh làm những chuyện này, là vì cậu ta.Đoạn thời gian trước đó, cậu ta đối xử với cô tốt như vậy, Nghiêm Tu tự tin, cô không có khả năng cứ như vậy mà buông được mình.Hết thảy những chuyện cô làm bây giờ, cũng là vì muốn hấp dẫn cậu ta một lần nữa thôi."

Bên kia làm gì thế, nhanh chóng trở về phòng học!"

Chủ nhiệm giáo dục cầm loa lớn, hướng về phía Sơ Tranh bên này rống.Bởi vì Nghiêm Tu và Sơ Tranh ở đây, dẫn đến không ít học sinh lưu lại.Nghiêm Tu thật sâu nhìn Sơ Tranh một cái, mang người rời đi trước một bước."

Tra nam có ý gì?"

Khương Cẩn hỏi Sơ Tranh.Sơ Tranh cân nhắc lại: "Chắc là cảm thấy tớ còn thích hắn."

"Vậy...

Tiểu Sơ, cậu còn thích hắn không?"

Sơ Tranh lắc đầu.Khương Cẩn không biết Sơ Tranh nói thật hay giả, cẩn thận nói: "Thế giới lớn như vậy, về sau sẽ gặp được những người tốt hơn."

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, lắc đầu: "Sẽ không."

Thẻ người tốt chỉ có một.Có gặp cũng chỉ gặp mình hắn.Khương Cẩn: "..."...Sơ Tranh phát hiện, tình huống nhằm vào cô càng nhiều hơn.Những tiểu động tác này Sơ Tranh hoàn toàn không sợ, nhưng mà làm cho người ta bực bội.Khương Cẩn phát tác mấy lần, nhưng người trong lớp học âm dương quái khí, bao che lẫn nhau, cũng không biết là ai làm."

Cho dù không phải bọn họ làm, thì chắc chắn bọn họ cũng biết, nói không chừng còn là bọn họ giúp làm ra!"

Khương Cẩn tức giận đến đau dạ dày.Cô ấy đã nghe thấy, những người trong lớp học này thảo luận về Sơ Tranh như thế nào.Rõ ràng là tra nam ngoại tình trước, lại khăng khăng nói là Sơ Tranh cho Nghiêm Tu đội nón xanh, quả thực chính là nói hươu nói vượn!Hứa Khinh Tư đưa bài tập tới chỗ Sơ Tranh, hỏi một câu: "Cậu đắc tội với ai?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Nhiều, khó mà nói."

Khương Cẩn: "..."

Hứa Khinh Tư: "..."

Ngẫm lại những lời đồn đại ở trường học bây giờ, Khương Cẩn và Hứa Khinh Tư có chút rõ ràng.Nghiêm Tu nhiều fangirl như vậy, ai biết là đứa nào đang giở trò quỷ.Có lẽ có nhiều người tham gia..."

Chút động tác ấy, chỉ làm cho cậu ghê tởm thôi, cậu bắt được người cũng vô dụng, giáo viên sẽ không quản."

Hứa Khinh Tư khoanh hai tay trước ngực, giữa hai đầu lông mày tự mang ngạo khí: "Sẽ có nhiều người nhằm vào cậu hơn."

Trước kia có Nghiêm Tu che chở, xem trên mặt mũi Nghiêm Tu, không ai nhằm vào cô.Hiện tại không giống.Cô và Nghiêm Tu đã chia tay.Còn có lời đồn như thế, đám fangirl không não của Nghiêm Tu, không phải sẽ tự xưng chính nghĩa, vì nam thần giáo huấn cô sao?"

Cũng không thể tiếp tục như thế mãi được?

Phải nghĩ biện pháp."

Khương Cẩn nhíu mày.Hứa Khinh Tư nhún nhún vai, không có biện pháp gì, khoan thai rời đi.Khương Cẩn cũng không trông cậy vào cô ấy, dù sao bọn họ cũng không thân thiết gì....Hôm sau Sơ Tranh vào phòng học, liền phát hiện trên mặt bàn của mình bị người chất đầy một đống rác rưởi, tản ra mùi hôi thối.Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ném túi sách lên bàn Khương Cẩn.Thuận tay giữ chặt một bạn học đi qua bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Ai làm?"

"Làm sao tôi biết."

Sơ Tranh ấn lấy bạn học kia, kéo cậu ta đến trước bàn, làm bộ muốn nhấn cậu ta vào trong đống rác kia: "Ai làm?"

Một cỗ hôi thối đập vào mặt.Bạn học bị Sơ Tranh ấn lấy lập tức thay đổi sắc mặt."

Là...

Là Tiêu Mị...

Tiêu Mị sai người làm."

Sơ Tranh buông cậu ta ra, không nói gì, chỉ bảo cậu ta lần nữa chuyển cái bàn khác tới."..."

Cũng không phải cậu ta làm, tại sao cậu ta phải thanh lý.Nhưng ánh mắt vừa rồi của Sơ Tranh có chút doạ người, cậu ta không dám phản kháng....Tiêu Mị ngồi ở chỗ ngồi bôi móng tay, màu hồng phấn nhạt, không nhìn kỹ, cũng sẽ không phát hiện ra có bôi sơn móng tay.Tiêu Mị vung tay, giống như nhớ tới cái gì đó, đạp người phía trước: "Diêu Sơ Tranh có phản ứng gì?"

"Không có phản ứng gì..."

Người phía trước quay đầu: "Chỉ cho người đổi cái bàn khác."

Tiêu Mị nhíu mày: "Một chút phản ứng cũng không có?"

"Không có..."

Đáy lòng Tiêu Mị ngờ vực.Sao đến một chút phản ứng cũng không có.Dù thế nào cũng nên tức giận, tố cáo với giáo viên... sao đến một chút phản ứng cũng không có được."

Ngày mai tiếp tục."

"Không thành vấn đề, đảm bảo sẽ chỉnh cho cô ta không lăn lộn nổi trong ngôi trường này."

Tiêu Mị nhìn móng tay của mình, càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra là không thích hợp ở chỗ nào.Ngày hôm sau, Tiêu Mị vừa vào trường học, tùy tùng lại thở hổn hển chạy tới: "Xảy...

Xảy ra chuyện rồi."

Tối hôm qua đáy lòng Tiêu Mị bất ổn, không biết làm sao, cả đêm đều ngủ không ngon.Mắt có quầng thâm rõ ràng, hữu khí vô lực hỏi: "Thế nào?"

Tùy tùng không biết nói thế nào, kéo Tiêu Mị đi vào phòng học.Cửa phòng học có không ít người chặn ở đó, Tiêu Mị vừa đến, những người này tự động tránh ra cho cô ta một con đường.Trong phòng học.Bàn đều bị kéo ra, để chỗ ngồi của Tiêu Mị độc lập ra.Mà lúc này...Chỗ ngồi kia bị rác rưởi bao phủ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một góc bàn.Tiêu Mị sửng sốt một chút, lửa giận bay thẳng lên trán: "Ai làm! !"

Có người yếu ớt nói: "Khi chúng tôi tới...

đã như vậy..."

Bọn họ đều không dám vào đi."

Mị Mị, việc này chắc chắn là Diêu Sơ Tranh làm."

Tùy tùng của Tiêu Mị suy đoán."

Chắc chắn là cô ta."

"Đúng..."

Hôm qua bọn họ đối phó với Sơ Tranh như thế, hôm nay chỗ ngồi của Tiêu Mị liền biến thành thế này, đáp án không cần nói cũng biết."

Diêu Sơ Tranh!"

Tiêu Mị quay người liền muốn đi tìm Sơ Tranh.Nhưng mà khi đến lớp, được cho biết Sơ Tranh còn chưa tới.Tiêu Mị tức giận đến mức đập chỗ ngồi của Sơ Tranh.Nhưng mà đập xong, mới có người yếu ớt nói cho cô ta biết, đây không phải chỗ ngồi của Sơ Tranh.Sơ Tranh đổi chỗ.Tiêu Mị: "..."

Đập loạn một trận, kết quả lại đập nhầm của người khác."

Bạn học Tiêu Mị, em đang làm gì thế hả! ?"

Lão Khâu đen mặt xuất hiện ở cửa ra vào, thấy tình hình trong phòng học, quanh thân đều quanh quẩn một cỗ áp suất thấp.Tiêu Mị: "..."

Còn chưa tới thời gian tự học buổi sáng, sao lão Khâu đột nhiên lại tới đây!Tiêu Mị cảm thấy mình bị người mưu hại."

Theo tôi vào văn phòng, mấy người các em, theo tôi hết."

Lão Khâu chỉ vào mấy tùy tùng phía sau Tiêu Mị.Tốt xấu gì lão Khâu cũng là giáo viên, Tiêu Mị có ngang ngược thế nào, cũng không dám ngang với giáo viên, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.*Sơ Tranh: Ngấm ngầm không thương lượng.Tiểu tiên nữ: ...

Các tỷ tỷ của ngươi không phải như thế.Sơ Tranh: Ta chỉ thích như vậy.Tiểu tiên nữ: Ngươi vui là tốt rồi, đến, ném cái phiếu?Sơ Tranh: ...
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 783: Thanh mai gả đến (9)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Khương Cẩn nghe nói Tiêu Mị bị lão Khâu dạy dỗ, còn bị chủ nhiệm lớp cô ta đưa ra nói, cười đến không kiềm chế được."

Xứng đáng."

Khương Cẩn cười xong, nghi ngờ hỏi: "Nhưng mà rác rưởi ở chỗ ngồi của cô ta, ai làm?"

Sơ Tranh lắc đầu, rũ sạch quan hệ với mình."

Chẳng lẽ lại là người nào thầm mến cậu?"

Khương Cẩn hoàn toàn không nghĩ đến trên người Sơ Tranh.Chính ta thầm mến mình, cũng xem như thế đi."

Người tính kế chuyện này đúng là quá giỏi, lão Khâu sao lại tới vừa lúc như thế chứ?

Bắt tại trận, ha ha ha ha!"

Sơ Tranh phân tích tính cách Tiêu Mị.Tiêu Mị phát hiện rác rưởi ở phòng học, nhất định sẽ liên tưởng đến cô, sau đó tới tìm cô hưng sư vấn tội.Nhưng cô không ở đó, vậy Tiêu Mị sẽ giận chó đánh mèo.Bàn của cô sẽ gặp nạn —— đổi bàn chỉ vì cô không muốn sửa sang lại đồ vật.Về phần lão Khâu ở đó, là bởi vì sau khi Sơ Tranh thấy Tiêu Mị đến, nặc danh báo cáo có người ở phòng học yêu đương, lão Khâu bắt phương diện này rất căng, tự nhiên phải đi xem.Kết quả là trông thấy Tiêu Mị đập bàn.Một học sinh mà tính tình lớn như vậy, lại còn đập bàn của lớp bọn họ, lão Khâu thân là chủ nhiệm lớp, có thể không xử lý à?Coi như lão Khâu không gặp phải cũng không sao, Tiêu Mị cũng sẽ tức chết.Mà cô thâm tàng bất lộ.Khăn quàng đỏ trước ngực lại tươi đẹp hơn rồi.【. . .】 Máu nhuộm sao?

Xin cô đừng vu oan cho khăn quàng đỏ người ta! !...Xui xẻo của Tiêu Mị mới chỉ là bắt đầu, sau đó Tiêu Mị trải qua một hệ liệt nữa, mới làm cô ta tuyệt vọng.Ăn cơm ăn ra côn trùng, trên bàn có nhện, lên lớp đột nhiên sờ đến cơ thể rắn sống, mặc dù rắn kia cuối cùng được phán định là không độc, chỉ là một loại rắn nuôi làm sủng vật, cũng dọa cho Tiêu Mị phát sợ.Tiêu Mị suy nghĩ một hồi, những việc này, đa phần đều là những chuyện cô ta từng cho người nhằm vào Sơ Tranh.Chẳng qua là Sơ Tranh phản ứng bình thường.Cho dù Tiêu Mị đoán được chuyện này có quan hệ với Sơ Tranh, cũng không lấy ra được chứng cứ chứng minh.Tiết thể dục.Hai lớp đụng vào nhau.Sau khi giáo viên cho giải tán, Tiêu Mị trực tiếp ngăn Sơ Tranh lại."

Diêu Sơ Tranh, mày khá lắm."

"Cảm ơn đã khích lệ."

Sơ Tranh lãnh đạm xa cách, lại lễ phép.Tiêu Mị nhịn không được nổi da gà đầy người.Diêu Sơ Tranh này. . ."

Chuyện của chúng ta, đã đến nước này, cũng không giải hòa được nữa."

Tiêu Mị thẳng tắp sống lưng, hạ chiến thư với Sơ Tranh: "Chiều thứ 6, có dám tới không?"

Sơ Tranh nhìn cô ta.Hẹn ta?Tiêu Mị chủ động giải thích: "Chúng ta đánh một trận, nếu mày thắng, về sau tao không làm phiền mày nữa, nếu tao thắng, mày phải quỳ xuống nói xin lỗi tao, về sau nhất định phải nghe lời tao."

"Đánh nhau?"

Sơ Tranh chỉ nghe thấy hai chữ này: "Có thể đánh chết không?"

Tiêu Mị: ". . ."

Tiêu Mị đột nhiên cảm thấy bốn phía có chút âm trầm.Nếu không phải đây là giữa ban ngày, khắp nơi đều là người, thì Tiêu Mị thật sự muốn hỏng mất.Cô ta cắn môi, nhanh chóng nói: "Thứ 6.

Ngõ nhỏ phía sau trường học chờ mày, không đến làm chó."

Nói xong mang theo tùy tùng nhanh chóng trở lại trong lớp học của mình.". . ."

Ngây thơ.Chuyện Tiêu Mị hẹn đánh nhau, Sơ Tranh không nói cho Khương Cẩn.Chiều thứ 6, một mình vui vẻ đi nhận lời thách đấu.Đánh nhau, cô cầm học vị tiến sĩ!Nhưng mà. . .Sơ Tranh nhìn người trong ngõ nhỏ, lâm vào trầm mặc.Không nói nhiều người như vậy nha! !Cảm thấy bị lừa gạt.Nhiều người như vậy đối phó với một tiểu nữ sinh như cô, thích hợp sao?

Biết xấu hổ không! ?Tiêu Mị và một nam sinh đứng chung một chỗ, Sơ Tranh biết nam sinh kia, học lớp mười hai. . . rất nổi danh ở trường học, Tiêu Thụy, anh trai Tiêu Mị.Anh em cùng ra sân à!Sơ Tranh không hoảng hốt chút nào, trấn định đi qua."

Mày thật đúng là dám tới."

Tiêu Mị nhướn mày liễu, nhìn về phía sau cô: "Đến một mình?"

Sơ Tranh bảo trì bình tĩnh: "Đánh thế nào?"

Khi đánh nhau có thể giải quyết vấn đề, thì đừng có lãng phí thời gian."

Không phải mày thật sự cho là tao muốn đánh nhau với mày chứ?"

Tiêu Mị buồn cười.Sơ Tranh nhìn sau lưng cô ta một chút: "Chúng mày muốn cùng lên?"

Có biết xấu hổ không! !

Lừa đảo!"

Ở trường học mày chơi tao như thế, sao tao có thể bỏ qua cho mày?

Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu nhận sai với tao, nói không chừng tao sẽ tha thứ cho mày."

Tiêu Mị mới mặc kệ cái gì mà có công bằng hay không.Hôm nay cô ta phải giáo huấn cô để báo thù."

Mày chết?"

"Mày. . ."

"Có đánh không?"

Đánh một trận mà còn lải nha lải nhải, không thấy phiền à!Tiêu Mị: ". . ."

Tiêu Mị chịu đựng lửa giận, nhìn anh trai mình.Tiêu Thụy cúi đầu hút thuốc, không quá muốn xen vào chuyện của nữ sinh, nhưng gã đã đồng ý với Tiêu Mị, chỉ có thể vung tay với đám đàn em phía sau.Sơ Tranh không nghĩ tới, đối phương nói quần ẩu mình, thật đúng là quần ẩu mình.Rất quá phận.Đánh chết tính cho ai!Người của Tiêu Thụy xúm về phía Sơ Tranh, bọn họ còn chưa động thủ, một bên khác của ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.Tiếng bước chân kia lộn xộn hỗn tạp, nghe qua thì có vẻ nhân số không ít.Sắc mặt Tiêu Mị biến hóa: "Mày gọi người? !"

Sơ Tranh: "Tao không có."

Hai người vừa đối thoại xong, có người xuất hiện ở chỗ rẽ của ngõ nhỏ, sau khi người kia lao ra, phía sau lại có thêm hai người lao ra, bên trái là tử lộ, một bên khác chính là Sơ Tranh và đám người Tiêu Thụy, cũng bị chắn đường rồi.Trong ngõ nhỏ còn có tiếng bước chân, sau đó là mấy thiếu niên xuất hiện.Ba nhóm người chạm mặt.Bầu không khí có chút giằng co quỷ dị.Hai nhóm người đối diện, có lẽ là không ngờ tới nơi này lại có nhiều người như vậy."

A!"

Vào lúc mọi người giằng co, Sơ Tranh bóp cổ tay, dẫn đầu động thủ trước, một cước đạp bay người cách cô gần nhất."

Thất thần làm gì, lên đi!"

Tiêu Mị hét một tiếng.Sơ Tranh vừa động, hình ảnh vốn dĩ yên tĩnh, lập tức động....Năm phút sau.Sơ Tranh đá văng người cuối cùng, vỗ vỗ tay, nhìn về phía Tiêu Mị và Tiêu Thụy sắc mặt cực kỳ âm trầmMột bên khác, mấy tên thiếu niên kia, cũng đem mấy người chạy đến kia đè xuống đất đánh xong, đang ngồi trên người bọn họ, nhìn Sơ Tranh đánh nhau."

Mày. . ."

Mặt Tiêu Mị trắng bệch: "Mày không phải Diêu Sơ Tranh."

Diêu Sơ Tranh làm sao có thể đánh nhau lợi hại như thế?Sơ Tranh chỉnh lại quần áo: "Tao không phải, mày phải?"

Tiêu Mị nghẹn lại.Tiêu Mị cắn môi dưới, theo bản năng giữ chặt Tiêu Thụy, muốn Tiêu Thụy cho mình chỗ dựa.Tiêu Thụy ném mẩu thuốc lá đi: "Tài nghệ không bằng người, cô thắng."

"Anh!"

Tiêu Thụy cảnh cáo liếc cô ta một cái.Tiêu Mị nhất thời im bặt.Tiêu Thụy dắt Tiêu Mị rời đi, người kêu rên trên mặt đất, dìu nhau chuẩn bị đứng lên."

Chờ một chút."

Sơ Tranh gọi bọn họ lại."

Tao không nói, chúng mày có thể đi."

Tiêu Thụy nhíu mày: "Cô còn muốn thế nào?"

Nếu Tiêu Mị thắng, còn muốn ta quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi kia kìa, cho rằng ta là người dễ bắt nạt chắc?Sơ Tranh đi qua phía bọn họ, người trên đất cũng không dám động, thân thể cứng ngắc, nhìn Sơ Tranh."

Đương nhiên là. . ."

Sơ Tranh dùng tốc độ cực nhanh đánh úp về phía bọn họ.Tiêu Thụy phản ứng nhanh, kéo lấy Tiêu Mị, hất sang bên cạnh, còn mình thì đón nhận công kích của Sơ Tranh."

Chúng tao đã nhận thua!"

Tiêu Thụy hô lên với Sơ Tranh."

Ồ."

Sơ Tranh nhấc chân quét về phía gã, Tiêu Thụy nhảy ra phía sau, Sơ Tranh túm cánh tay gã lại, kéo về phía sau người một cái, đập vào trên tường, hai tay Sơ Tranh túm tay gã bắt chéo sau lưng, Tiêu Thụy lập tức không thể động đậy."

Tao chưa từng nói muốn thả chúng mày đi."***Chương 783 rồi, sắp hết quyển 4 rồi...Hi vọng có thể sang quyển 5 trong tuần sau... 😨😨😨
 
(Quyển 4) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 784: Thanh mai gả đến (10)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tiêu Thụy: ". . ."

Tiêu Thụy chỉ cảm thấy động tác của Sơ Tranh quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng, thì gã đã mất đi năng lực hành động.Sau đó bên tai liền vang lên câu nói lạnh như băng kia của Sơ Tranh.Mặt Tiêu Thụy ép trên bức tường bẩn thỉu, mắt cũng bị ép đến thay đổi hình dạng: "Mày muốn thế nào?

Xin lỗi?"

Tiêu Thụy hét về phía Tiêu Mị: "Tiêu Mị, xin lỗi!"

"Không cần."

Thanh âm Sơ Tranh lãnh đạm: "Câu xin lỗi tao tự mình động thủ lấy được mới tốt."

Miệng phục nhưng tâm không phục thì xin lỗi có ích lợi gì.Đáy lòng Tiêu Thụy dâng lên dự cảm xấu.Đầu gối gã đột nhiên tê rần, quỳ sập xuống đất, sau đó trước mắt tối sầm lại, ý thức bay xa, gã mơ hồ nghe thấy tiếng Tiêu Mị kêu to.Bên cạnh còn có người xem, Sơ Tranh cũng không thể làm ra chuyện quá đáng gì...."

Thâm ca."

Mấy thiếu niên ngồi trên thân người khác xem kịch đứng dậy, đồng thời nhìn về một phương hướng.Đầu con ngõ cũ nát dơ dáy bẩn thỉu, có một thiếu niên chậm rãi đi đến, đồng phục mặc rất hợp quy tắc, trên vai đeo cặp sách, ánh nắng chiều kéo dài thân ảnh của hắn.Thiếu niên nhìn vô cùng phong độ tri thức, nhìn thế nào cũng thấy giống một học sinh tốt.Thiếu niên đứng ở đó: "Người đâu?"

Mấy thiếu niên chỉ chỉ người trên đất: "Đều ở đây, ai, mẹ nó, chạy rất nhanh, chúng em đuổi theo cả mấy con phố."

Thiếu niên đi tới, đưa cặp sách cho một người, hắn vừa quay đầu, đã nhìn thấy nữ sinh đứng bên kia.Nữ sinh chỉ lộ ra một cái bóng lưng, đồng phục trên thân, là đồng phục của trung học Thịnh Phong.Thân thể nữ sinh tinh tế uyển chuyển, lại ẩn chứa lực lượng, cho người ta cảm giác không thể khinh thường.Mà ở trên mặt đất bên kia, có rất nhiều người mặt mũi bầm dập đang nằm.Có mặc đồng phục, có không mặc.Mặc đồng phục, đều là trung học Thịnh Phong.Còn có một nữ sinh núp trong góc run rẩy.Thiếu niên nhíu mày, nhìn về phía người cầm cặp sách cho mình, im ắng hỏi thăm.Tại sao lại có người?"

Thâm ca. . .

Cái kia, đụng phải. . ."

Nếu không phải đám người của trung học Thịnh Phong ở đây giải quyết chuyện, thì có lẽ bọn họ còn phải đuổi theo một đoạn nữa mới đuổi kịp.Mấy thiếu niên đem chuyện vừa rồi, giải thích với thiếu niên một lần."

Đều là cô ấy đánh?"

Mấy thiếu niên đồng thời gật đầu.Chỉ có một mình cô ấy.Đánh ngã nhiều người như vậy.Trâu bò."

Tôi cảm thấy cô ấy khá quen. . ."

"Tôi cũng cảm thấy."...【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Mộ Thâm, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】Chân Sơ Tranh không dừng lại, đạp một cước lên thân người bên cạnh."

Ngao. . ."

Người bị đạp kia, hét thảm một tiếng.Một tiếng này cũng kinh động người bên kia.【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô đang ở phía sau a, anh trai đẹp mắt nhất ấy. 】Không biết có phải là ảo giác của Sơ Tranh hay không.Cô luôn cảm thấy trong giọng nói của Vương bát đản. . .

Có chút cười trên nỗi đau của người khác.Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, thiếu niên bên kia vừa vặn nghe thấy âm thanh, lần theo nhìn qua.Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung.Ngõ hẻm rách rưới bỗng nhiên an tĩnh lại, giống như lâm vào một thế giới khác.Người đẹp mắt nhất. . .Bên kia người đẹp mắt nhất chính là thiếu niên này.Nhưng trước đó Sơ Tranh cũng không trông thấy hắn.Đáy lòng Sơ Tranh hoảng đến một nhóm.Thẻ người tốt có nhìn thấy ta đánh người không.Nếu như nhìn thấy, sẽ còn cảm thấy ta là người tốt sao?Ta phải làm thế nào mới có thể vãn hồi hình tượng người tốt đây.Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ cọ trên đồng phục, có chút nôn nóng.Thiếu niên có vẻ rất bình tĩnh, hắn vô thanh vô tức nhìn cô, trong con ngươi lộ ra chút tìm tòi nghiên cứu và nghi hoặc, giống như cô là một kiện vật phẩm xem không hiểu vậy."

Phía trước đang làm gì? !"

"Má ơi, ai báo cảnh sát!"

Đầu bên kia của ngõ nhỏ, mấy người mặc chế phục cấp tốc chạy về phía bên này.Thiếu niên nhìn người trên đất một chút, nhíu mày, cuối cùng vẫn chạy về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh không muốn chạy, nhưng ai ngờ khi thiếu niên chạy qua bên người cô, chợt giơ tay kéo cổ tay cô, dắt cô chạy về phía trước.Khoan đã!Chờ một chút!Ai muốn chạy!Đại lão có thể bỏ chạy như thế sao? !"

Đứng lại!"

"Ranh con, đứng lại! !"

"Không được chạy!"

Tốc độ của thiếu niên cực nhanh, kéo cô chạy trong ngõ hẻm, chuyển qua bảy cong tám quẹo, rất nhanh liền vứt bỏ người phía sau.Đồng thời cũng bỏ rơi đám thiếu niên đồng bạn.Thiếu niên dừng lại, hắn buông Sơ Tranh ra, cúi thấp đầu, lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường, lột ra bỏ vào trong miệng.Sơ Tranh nghe được mùi thơm ngọt của kẹo.Thẻ người tốt lại còn ăn kẹo. . . trẻ con sao?"

Không cần cảm ơn."

Thiếu niên vừa xếp giấy gói kẹo, vừa lên tiếng.Sơ Tranh không hiểu lắm: "Tôi không nói cảm ơn."

Nếu không phải hắn túm cô chạy, cô còn có thể làm chút gì đó với mấy con chó điên kia, thật sự là tiện nghi cho mấy con chó điên đó, thua thiệt lớn.Thiếu niên ngừng động tác, đem giấy gói kẹo đã xếp xong bỏ vào trong túi, ngước mắt nhìn qua.Ngũ quan thiếu niên tinh xảo, hoàn mỹ như được thượng đế tỉ mỉ tạo hình ra.Con ngươi màu hổ phách giống như lắng đọng mấy ngàn năm, khi nhìn vào, thời gian đều dừng lại.Gương mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng khi nhìn vào bạn, sẽ làm cho bạn cảm thấy hắn thập phần lễ phép, là một đứa trẻ ngoan.Cánh môi thiếu niên khẽ mở: "Trung học Thịnh Phong?"

Sơ Tranh quét mắt nhìn đồng phục của hắn một vòng: "Tam Trung?"

Đồng phục hai bên, đã nói rõ vấn đề, đáp án không cần nói cũng biết."

Tôi tên Mộ Thâm, rất hân hạnh được biết cô."

Thiếu niên lễ phép vươn tay.Sơ Tranh nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình, có chút cẩn thận, một lúc sau mới giơ tay nắm chặt: "Sơ Tranh."

Hai người bắt tay rồi buông ra ngay."

Cô rất lợi hại."

Mộ Thâm không nhìn thấy cô động thủ, nhưng nghe được từ lời thuật lại, một mình cô đánh nhiều người như vậy, quả thực rất lợi hại.Xong.Chắc chắn thẻ người tốt đã trông thấy cô đánh người.Sơ Tranh cẩn thận đáp: "Tôi cũng cảm thấy thế."

Thẻ người tốt khen ta lợi hại, vậy hẳn sẽ không cảm thấy cô đánh người có gì không tốt nhỉ?Mộ Thâm: ". . ."

Gió xuyên qua ngõ hẻm, lá cây vang lên tiếng sàn sạt.Gió thổi làm làn váy thiếu nữ giương lên, mái tóc thiếu niên khẽ bay, ngõ hẻm rách rưới bỗng nhiên trở nên đầy sức sống, hình ảnh như dừng lại."

Có thể thêm Wechat không?"

Mộ Thâm đánh vỡ bầu không khí an tĩnh quỷ dị này.Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, thần sắc thiếu niên trấn định tự nhiên, tựa hồ chỉ là lễ phép hỏi cô, có thể thêm Wechat không, mà không phải con trai bắt chuyện để xin phương thức liên lạc.Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, ra hiệu hắn lấy ra quét một chút.Nhưng thiếu niên lại báo một dãy số.Sơ Tranh: ". . ."...Trời đất ám trầm, ngôi sao nhỏ hiện lên trên bầu trời đêm, phác hoạ ra hình dáng vũ trụ.Xe buýt chậm rãi chạy trên đường, thiếu niên ngồi ở vị trí cuối cùng gần cửa sổ, nghiêng đầu, đèn nê ông ngoài cửa sổ xe phản chiếu trong đôi mắt hắn.Xe buýt dừng lại.Mấy thiếu niên lên xe, đi thẳng ra phía sau.Xung quanh thiếu niên vốn trống trải, trong nháy mắt bị ngồi đầy."

Thâm ca."

Thiếu niên thu tầm mắt lại, cầm cặp sách của mình về."

Mấy người kia, lần sau lại tìm cơ hội chặn."

Mộ Thâm rũ mắt, không nhanh không chậm nói.Nếu như không phải chính tai nghe thấy thiếu niên nói ra lời này, thì không ai sẽ nghĩ tới, một thiếu niên nhìn qua có vẻ là học sinh tốt thế này, lại là lão đại của đám thiếu niên bất lương kia.Mấy thiếu niên gật đầu biểu thị biết rồi."

Thâm ca, em nói anh nghe, em đã nhớ ra nữ sinh vừa rồi là ai."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back