Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  (Quyển 3) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 3) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 595: Nuôi nhốt minh tinh (18)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng đã đến sổ sách. 】Nương theo lời nhắc nhở của Vương Giả, Sơ Tranh nhận được điện thoại của Lan Linh, nói Tiviens liên hệ với cô ấy, chuyện quảng cáo, cô ấy đã định ra thay cô.Sơ Tranh biểu thị mình biết rồi.Thời gian quay quảng cáo là vào nửa tháng sau.Nửa tháng này Phong Vọng trải qua hai lần hot search...

Đương nhiên đều không phải chuyện gì tốt."

Trì lão sư, ngài đã tới."

Nhân viên công tác của Tiviens đứng ở cửa ra vào đón cô: "Mời ngài vào bên trong, hôm nay lượng công việc chúng ta phải quay hơi lớn, có lẽ phải vất vả cho Trì lão sư một chút."

"Ừ."

"Vậy tôi dẫn ngài đi trang điểm thay quần áo trước."

"Ừ."

Sơ Tranh quá cao lãnh, Lương Tịch ở bên cạnh cười làm lành: "Làm phiền cô."

Đây chính là chức trách của thân là trợ lý như cô ấy."

Không phiền không phiền, đây là chuyện chúng tôi phải làm, Trì lão sư, bên này..."

Nhân viên công tác dẫn Sơ Tranh đến phòng trang điểm.Sơ Tranh hóa trang xong, đến hiện trường quay phim, mới phát hiện mình còn có một nam chính.Vì cam đoan toàn bộ nội dung quảng cáo sẽ không lộ ra, trước đó những bộ phận Sơ Tranh nhìn thấy đều cực ít, cho nên cũng không biết mình còn có một nam chính.Nam chính lúc này đang ngồi ở hiện trường, rung chân lướt điện thoại, trợ lý ở bên cạnh đi tới đi lui, dường như đang khuyên hắn gì đó...Nam chính không nhịn được ngẩng đầu, vừa ngước mắt liền đối mặt với Sơ Tranh.Cô thanh lãnh đứng ở bên đó, đám người bận rộn sau lưng biến thành bối cảnh, không ngừng bị hư hóa, để lại duy mình cô độc lập, vạn chúng chú mục.Trong nháy mắt kia Phong Vọng nhìn đến có chút xuất thần.Giống như vượt qua thời gian, nhìn thấy một người ở thời không khác.Đáy lòng có thứ gì đó đang sinh sôi."

Tiểu sư muội."

Phong Vọng thu điện thoại lại: "Cô theo đuổi tôi mà theo đuổi đến tận nơi này cơ à?"

"Anh suy nghĩ nhiều."

Ai thèm theo đuổi anh mà theo đuổi đến tận nơi này, chứng vọng tưởng nghiêm trọng quá rồi!"

Ồ?"

Trên người mặc Phong Vọng lễ phục tinh xảo, giống như vương tử quý tộc muốn đi tham gia yến hội, nhưng mà tư thế ngồi của hắn lúc này thập phần bất nhã, lễ phục xa hoa, đều bị hắn ép tới nhăn nhăn nhúm nhúm.Cũng may có giá trị nhan sắc chống đỡ, còn không đến mức làm hắn nhìn như tên lưu manh đầu đường.Nhân viên công tác dẫn Sơ Tranh vào giới thiệu: "Phong Vọng lão sư là nam chính của số quảng cáo này, nếu hai vị đã quen biết, vậy thì tôi không phải giới thiệu lại nữa?

Hai vị làm quen trước một chút, tôi qua bên kia xem một chút."

Nhân viên công tác nhanh chóng rời đi.Phong Vọng hừ nhẹ một tiếng: "Sao tôi lại nghe nói trước đó người ký hợp đồng với quảng cáo này không phải là cô."

"Lời đồn không thể tin."

Sơ Tranh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh."

Lời đồn?"

Phong Vọng chậc một tiếng: "Không đúng sao, tiểu sư muội, cô dùng thủ đoạn gì để đoạt được quảng cáo này thế?"

Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh căng đến nghiêm túc: "Tiviens mời tôi."

"Phốc..."

Phong Vọng hoàn toàn không tin."

Số quảng cáo này lấy ngọn lửa làm chủ đề, tiểu sư muội, với khuôn mặt đơ của cô, có chỗ nào phù hợp với chủ đề ngọn lửa này đâu, người của Tiviens mắt mù mới có thể chọn cô."

Phong Vọng có chút kỳ quái.Khoảng thời gian này, hắn cố ý đi lật xem lại những bộ phim và các hoạt động phỏng vấn trước đây của cô.Thiết lập nhân vật của cô là kiểu ôn nhu tri thức, sao bây giờ lại biến thành mặt than..."

Tiểu sư muội, có phải là cô chia tay với Sở An Dương, nên bị kích thích không?"

Phong Vọng tò mò hỏi.Bằng không thì sao tính cách lại biến hóa lớn như vậy chứ?"

Anh thấy tôi có chỗ nào giống bị kích thích không?"

Sở An Dương tính là gì, cô sẽ bị kích thích bởi một Sở An Dương à? !"

Chỗ nào cũng giống."

Ánh mắt Phong Vọng dao động trên dưới: "Một gã đàn ông thôi mà, kỳ thật tiểu sư muội không cần để ý như vậy, đàn ông tốt còn nhiều."

"Tỉ như anh?"

"Đừng, tiểu sư muội, tôi có kim chủ đấy."

Phong Vọng há mồm liền ra: "Chúng ta không thích hợp, cô đừng động tâm với tôi."

"Ồ."

Sơ Tranh hờ hững thu tầm mắt lại.Có kim chủ thật là không tầm thường.Lúc này hẳn phải có một tràng pháo tay cho hắn.Phối hợp với diễn xuất của hắn, cô đúng thật là người tốt.Đúng lúc này nhân viên công tác đi tới: "Phong lão sư, Trì lão sư, quấy rầy hai người một chút, lát nữa chúng ta quay video tuyên truyền trước được không?"

Phong Vọng chỉ hừ một tiếng.Bạn nói thái độ của hắn ngạo mạn, cũng không hoàn toàn đúng, hắn trừ hừ hừ, thì không có những hành vi khác, biểu lộ cũng rất là vừa vặn.Sơ Tranh gật đầu."

Vậy hai vị lão sư chuẩn bị trước một chút đi."

Nhân viên công tác đưa kịch bản cho bọn họ, rồi lập tức đi sang bên cạnh chuẩn bị....Số quảng cáo này chủ yếu tung ra ở trong nước, cho nên kịch bản đều lấy Đông Phương làm bối cảnh.Một thiếu nữ nhỏ tuổi vô tri đẩy cánh cửa thủ hộ địa cung hàng đời ra, ở trong cung điện dưới lòng đất bị lạc mất phương hướng, gặp được một nam tử bị nhốt trong địa cung.Nam tử thủ hộ châu báu truyền thế, hai người gặp nhau trong địa cung rồi dần dần hiểu nhau.Nhưng vào đúng lúc này, có người xông vào địa cung, ý đồ cướp đoạt châu báu truyền thế.Trong lúc tranh đoạt, máu của nam tử thấm vào trong châu báu, ngọn lửa trong nháy mắt bùng cháy khắp toàn địa cung, cứu lấy thiếu nữ.Nhưng mà nam tử thủ hộ châu báu kia, lại dần dần biến mất trong ngọn lửa.Châu báu ở trong hỏa diễm trùng sinh, càng thêm sặc sỡ loá mắt.Đây là kiếp thứ nhất, bối cảnh là cổ đại.Phía sau sẽ có kiếp thứ hai, thứ ba.Kiếp thứ hai là thời kỳ dân quốc, niên đại chiến hỏa, bọn họ gặp nhau có vẻ nhỏ bé bất đắc dĩ.Kiếp thứ ba là hiện đại.Mỗi một kiếp nam tử đều bởi vì châu báu hấp dẫn mà tới gần nữ tử có được châu báu, hai đời trước kết cục đều không tốt, tận đến đời thứ ba, hai người tu thành chính quả.Vai diễn của Sơ Tranh chính là thiếu nữ kia.Còn Phong Vọng vào vai nam tử thủ hộ châu báu.Quảng cáo lời thoại không nhiều, nhưng yêu cầu cũng không thể ít hơn so với phim truyền hình.Phong Vọng và Sơ Tranh đều có vấn đề rất lớn.Phong Vọng thì không nói, kỹ năng diễn xuất cặn bã, đạo diễn chỉ yêu cầu hắn bày ra biểu cảm là tốt rồi, không cần làm những chuyện khác.Sơ Tranh bên này thì có chút khó làm.Kiếp thứ nhất là thiếu nữ nhỏ tuổi vô tri, ngây thơ hoạt bát, căn bản không phù hợp với khí chất của Sơ Tranh.Đạo diễn nói thế nào cũng vô dụng.Cuối cùng Sơ Tranh đưa ra phương án giải quyết, đổi nhân vật.Cô diễn vai người thủ hộ châu báu, Phong Vọng diễn thiếu niên vô tri xông vào địa cung.Phong Vọng: "Dựa vào cái gì?"

Phong Vọng không vui.Đạo diễn bên kia suy tư một chút lại cảm thấy có thể thực hiện: "Trước tiên cứ thử như thế một chút đi."

Phong Vọng: "? ?"

Thiểu số phục tùng đa số, Phong Vọng bị ép thay quần áo.Phong Vọng không cần quá nhiều kỹ thuật diễn xuất, biểu diễn một tên tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng theo bản sắc của mình là tốt rồi.Nhưng mà cho dù là như thế, thì tình trạng vẫn chồng chất.Đạo diễn cũng hoài nghi, rốt cuộc là ai chọn người!Kiểu này là chọn đến đập hắn đúng không!Sơ Tranh bên kia tốt hơn nhiều, vấn đề chủ yếu vẫn là Phong Vọng.Hơn nửa này qua đi, tiến độ mới đi được một chút.Đạo diễn tức giận đến mức muốn phát bệnh tim, cho mọi người nghỉ ngơi, hắn phải bình tĩnh lại đã.Lương Tịch và trợ lý của Phong Vọng mua một vài thứ trở về, phân phát cho mọi người, trấn an nhân viên công tác một chút."

Chị Sơ Tranh, chị uống nước đi."

Lương Tịch đưa đồ uống cho Sơ Tranh.Sơ Tranh ghé mắt, Phong Vọng đang vặn một chai nước uống.Sơ Tranh lấy chai nước của hắn đi."

Tiểu sư muội, làm gì?"

Phong Vọng nhìn qua: "Không phải trong tay cô cũng có sao?

Cướp của tôi làm gì?"

"Đi lấy nước ấm cho hắn."

Sơ Tranh phân phó Lương Tịch.Lương Tịch nhìn Phong Vọng, lại nhìn Sơ Tranh, nhu thuận đáp một tiếng: "Dạ."
 
(Quyển 3) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 596: Nuôi nhốt minh tinh (19)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Phong Vọng nhíu mày: "Tiểu sư muội, tôi uống gì không tới phiên cô quản đâu."

Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, giọng điệu nhẹ nhàng lãnh đạm: "Anh có bệnh dạ dày."

Phong Vọng: ". . ."

Phong Vọng nhớ tới khoảng thời gian này, đúng giờ lại có người đưa đồ ăn tới, có chút hoảng hốt.Lan Linh cũng biết mình có bệnh dạy dày.Cô ấy sẽ giáo huấn hắn, nhưng cũng không tri kỷ chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ cho hắn.Bởi vì hắn là một người trưởng thành, hắn không cần chăm sóc như thế.Nhưng mà. . .Lương Tịch bưng nước trở về, đặt xuống trước mặt Phong Vọng: "Anh Vọng. . .

Uống nước."

"Ai muốn uống nước sôi để nguội."

Phong Vọng quay đầu ra, hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội quan tâm tôi như vậy, không phải thật sự thích tôi chứ?"

Ngay cả một chi tiết nhỏ như bệnh dạ dày của hắn cũng nhớ rõ ràng như thế.Không đợi Sơ Tranh trả lời, hắn lại dùng ngôn ngữ uy hiếp: "Tôi đã cảnh cáo cô, đừng có ý đồ xấu với tôi, kim chủ của tôi ghen rất đáng sợ."

"Kim chủ của anh là ai?"

Sơ Tranh hững hờ hỏi."

Kim chủ của tôi. . ."

Không biết Phong Vọng đã khoe khoang khoác lác với bao nhiêu người, mà vô cùng thuần thục.Nhưng nghe từ đầu đến đuôi, vẫn không thể đoán ra hắn đang nói tới ai.Cảm giác đem đến cho người ta chính là 'kim chủ' này có thế lực rất lớn.Nếu như người không biết, liền nghĩ đến hành vi hoành hành ngang ngược của Phong Vọng ở trong giới giải trí, tăng thêm Phong Vọng thổi phồng, có lẽ cũng sẽ bị hù đến, không còn dám động thủ với hắn nữa."

Tôi hỏi tên hắn."

"Tiểu sư muội, đây là vấn đề riêng tư, sao có thể nói cho cô biết được."

Phong Vọng liếc cô một cái.Sơ Tranh không rõ ý vị liếc nhìn hắn, rồi cúi đầu uống nước.Đáy lòng Phong Vọng bỗng dưng dâng lên chút quái dị.Lan Linh sẽ không nói gì với cô chứ?..."

Chị Sơ Tranh, chị ở đâu vậy?"

Giọng nói của Lương Tịch có chút hoảng loạn."

Xảy ra chuyện gì?"

"Anh Vọng. . . anh Vọng đánh người."

Ở đầu dây bên kia mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ồn ào, Lương Tịch nói: "Chúng em đều ngăn không được, chị Sơ Tranh, làm sao bây giờ?"

Lúc đầu Lương Tịch muốn gọi điện thoại cho Lan Linh.Nhưng điện thoại của Lan Linh không ở trong phạm vi phục vụ, cô ấy đành phải gọi điện thoại cho Sơ Tranh.Đánh thì đánh chứ sao.Cũng không phải đánh ta.【. . .

Tiểu tỷ tỷ, xin hãy nghiêm túc đối đãi. 】Sao ta lại không nghiêm túc đối đãi?Ta đối với hắn còn chưa đủ nghiêm túc à?【 Tiểu tỷ tỷ, bây giờ xin hãy trở về nhìn thẻ người tốt của cô một chút đi, được không? 】 Vương Giả bất lực thỉnh cầu.". . .

Lập tức quay lại."

Sơ Tranh cúp điện thoại, đi ra khỏi toilet.Vừa tới gần sân quay phim, thì đã nghe thấy một đống âm thanh tạp nham, thiết bị rơi đầy đất.Phong Vọng đang đè một người xuống dưới đất, nắm đấm liên tục đấm xuống.Người bên cạnh kéo kiểu gì cũng không được.Trên người hắn có một cỗ khí tức ngột ngạt, giống như hắn đang đánh kẻ thù của mình vậy.Thật hung ác. . .Trước đó thẻ người tốt không hung ác như thế mà. . .

Đây là ăn phải đan dược thăng cấp sao?Thẻ người tốt hắc hóa đúng là không giống mà.Nói hung tàn liền hung tàn.Sơ Tranh vừa suy nghĩ xem mình nên ra tay từ chỗ nào, vừa đi vào bên trong."

Trì lão sư, ngài đừng đi qua. . ."

Có người muốn ngăn cản Sơ Tranh, có thể là sợ cô bị Phong Vọng ngộ thương.Nhưng mà Sơ Tranh làm gì quản mấy chuyện này, mấy bước đi đến bên cạnh Phong Vọng, khi mọi người đang kéo cô, một gậy đập xuống.Thân thể Phong Vọng đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống đất.". . ."

Sơ Tranh: ". . ."

Khống chế lực đạo rất vừa vặn, hoàn mỹ.Nhân viên công tác ở hiện trường, dồn dập nhìn về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh trấn định ném vũ khí trong tay đi, bày biện khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đứng đắn: "Làm sao?"

Đám người: ". . ."

Mọi người ba chân bốn cẳng kéo Phong Vọng sang bên cạnh.Người bị đánh là một người đàn ông trong tổ công tác, trợ lý của Phong Vọng cũng không rõ tại sao lại đánh nhau, hắn chỉ mới sang bên cạnh nhận một cú điện thoại, không quá mấy phút, thì chợt nghe thấy một tiếng động rất lớn.Sau đó Phong Vọng liền đánh người.Tiếp theo là cục diện hỗn loạn tưng bừng, không ai kéo Phong Vọng ra được....Phòng nghỉ.Phong Vọng yếu ớt tỉnh lại, hắn theo bản năng sờ sờ gáy, cứng ngắc đau đớn."

Anh Vọng."

Trợ lý thấy hắn tỉnh, lập tức tới đỡ hắn."

Ai đánh tôi?"

Sắc mặt Phong Vọng không vui hỏi trợ lý."

Ách. . ."

Chị Sơ Tranh đánh.Trợ lý cầm thuốc bên cạnh lên: "Anh Vọng, anh uống thuốc trước đã."

Phong Vọng nhìn chằm chằm thuốc trong tay trợ lý, trầm mặc nhận lấy: "Người thế nào."

Hiển nhiên đối với chuyện mình vừa làm, Phong Vọng có ấn tượng.Trợ lý nói: "Không có việc lớn gì, đã đưa vào bệnh viện."

"Lan Linh đến đây?"

Phong Vọng nghĩ đến chắc chắn mình chạy không thoát một chầu giáo huấn, có chút đau đầu."

Không có, chị Lan còn chưa biết."

"Chưa biết?"

Phong Vọng nghi hoặc: "Cậu có thể xử lý tốt?"

Lần kia xảy ra chuyện, không phải người đầu tiên gọi là Lan Linh à.Chuyện xảy ra hôm nay, không gọi cho Lan Linh thì không thể tin nổi."

Không có. . ."

Trợ lý xấu hổ: "Là chị Sơ Tranh xử lý."

Phong Vọng sững sờ.Cô xử lý như thế nào?Phong Vọng biết việc hôm nay có chút nghiêm trọng. . .Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.Sơ Tranh từ bên ngoài tiến vào, cô quét mắt nhìn người trên sofa một vòng, bình tĩnh hỏi thăm: "Tỉnh."

Trợ lý thức thời rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa phòng lại.Phong Vọng dựa vào ghế sofa, ánh mắt ám trầm nhìn qua: "Tiểu sư muội giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Dùng tiền."

Vương Giả nói chuyện có thể dùng tiền giải quyết, đều không gọi là chuyện.Đương nhiên Sơ Tranh kiên định không thay đổi cho rằng: Chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết, đều không gọi là chuyện.Bên ngoài tổn thất nghiêm trọng nhất chính là thiết bị.Sơ Tranh bồi thường xong toàn bộ, lại 'thương lượng' với người bị đánh, chuyện này rất dễ dàng xử lý tốt.Thậm chí tin tức cũng không truyền ra bên ngoài.Phong Vọng giọng điệu trầm thấp hỏi: "Bọn họ đồng ý?"

Sơ Tranh đúng lý hợp tình hỏi lại: "Vì sao không đồng ý, tôi dùng tiền, bọn họ ngậm miệng, không có bất kỳ tổn thất nào."

Thậm chí còn có thể kiếm một món tiền.Phong Vọng nhíu mày.Tiền đúng là có thể chặn miệng của không ít người.Chỉ sợ có một số người đã cầm tiền, nhưng vẫn sẽ nói lung tung.Phong Vọng lấy điện thoại di động ra, kiểm tra hot search, phát hiện cũng không thấy hắn xuất hiện trên hot search.Cho nên chuyện này bây giờ người ngoài vẫn không biết."

Tiểu sư muội, cảm ơn."

Phong Vọng lễ phép nói lời cảm ơn, ngược lại lại hỏi: "Bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô."

"Không nhiều."

Tiền đã tiêu xài cũng giống như tát nước ra ngoài, ai cũng đừng mơ để ta thu hồi lại, thẻ người tốt cũng không được!Không nói đến người, mà chỉ nói những dụng cụ chuyên nghiệp bên ngoài, thì cũng đã là một khoản tiền không nhỏ, sao có thể không tiêu nhiều tiền được."

Tiểu sư muội, tôi không muốn nợ cô một ân tình lớn như vậy, tôi cũng không thiếu chút tiền ấy, dù sao tôi cũng có kim chủ."

Nói ba câu thì hai câu không rời được kim chủ."

Tôi nói không nhiều chính là không nhiều."

Sơ Tranh dữ dằn nói: "Anh cảm thấy tôi là một người tốt là được."

Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!Phong Vọng không rõ ý vị cười một tiếng: "Nghe nói tiểu sư muội thích làm công ích, không nghĩ tới tiểu sư muội thiện tâm như vậy."

Thích làm công ích?Ta có sở thích này sao?Sơ Tranh kịp phản ứng, đó là sở thích của nguyên chủ. . .Sơ Tranh trấn định nói sang chuyện khác: "Vì sao anh lại đánh người?"

Đôi mắt Phong Vọng khẽ híp một cái, thân thể dựa vào ghế sofa, hàng mi dài buông xuống: "Không nhớ rõ."
 
(Quyển 3) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 597: Nuôi nhốt minh tinh (20)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Phong Vọng không muốn nói đến nguyên nhân hắn đánh người, vẻ kháng cự hiện rõ trên mắt hắn, như là đang nói 'không được phép nghe ngóng chuyện riêng tư của tôi', phòng bị và cảnh giác.Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào bình thuốc trên bàn.Dường như Phong Vọng phát giác được, lập tức cầm bình thuốc trong tay, ngăn trở ánh mắt Sơ Tranh.Phong Vọng điềm nhiên như không có việc gì nói: "Tiểu sư muội, Lan Linh bên kia cô giúp tôi giấu một chút, tôi sẽ cảm thấy cô là người tốt nha!"

Sơ Tranh không thấy rõ, nhưng Phong Vọng càng che giấu, thì càng chứng minh nó có vấn đề.Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: "Ngày hôm nay tạm dừng quay, tôi đưa anh về."

"Trợ lý đưa tôi..."

"Vậy tôi chỉ có thể nói cho Lan Linh biết."

Cho dù là đang uy hiếp người, nhưng vẻ mặt Sơ Tranh vẫn rất lạnh lùng, giống như không phải cô đang uy hiếp vậy.Hồi lâu sau Phong Vọng mới nói: "Vậy làm phiền tiểu sư muội."

"Ừ."

Phong Vọng: "..."

Không cho cô đưa thì cô khăng khăng đòi đưa.Để cho cô đưa, khách khí với cô một chút, thì cô lại đáp ứng?Người gì thế!Phong Vọng đứng dậy, trên cổ vẫn rất đau, hắn che lấy cổ đi ra ngoài."

Đừng để tôi biết là ai đánh! !"

Phong Vọng nói thầm một tiếng.Sơ • hung thủ • Tranh: "..."

Sẽ không để cho anh biết.Sơ Tranh đưa Phong Vọng về chung cư, Phong Vọng đã làm tốt công tác chuẩn bị để ứng phó với Sơ Tranh, nhưng mà Sơ Tranh chỉ đưa hắn đến chung cư, sau đó rời đi không thèm quay đầu lại.Phong Vọng: "..."

Thật sự chỉ đưa hắn về à....Lịch quay ngừng hai ngày, sau đó thông báo cho bọn họ tiếp tục quay.Phong Vọng còn tưởng rằng đối phương sẽ đổi mình đi, kết quả đối phương không nói gì cả, nên làm gì thì làm cái đó.Có thể là cảm thấy mình đuối lý, lúc quay phim Phong Vọng nghiêm túc hơn nhiều —— nhưng mà cũng không có gì trưng dùng được, vẫn làm đạo diễn tức giận đến mức đầu muốn nứt ra."

Còn lại một phần cuối cùng, hai vị lão sư vất vả một chút, tranh thủ ngày hôm nay có thể quay xong."

"Tôi không có vấn đề."

Phong Vọng há mồm liền nói."..."

Người có vấn đề nhất chính là ông đó ông nội! !Phần cuối cùng là hiện đại, cần phải quay ở trường học.Phần cuối này Phong Vọng ngược lại là rất thông thuận, không làm ra chuyện xấu gì.Thiếu niên mặc đồng phục, vui đùa ầm ĩ cùng bạn học, bị bạn học thất thủ đẩy một cái, đụng phải nữ sinh đứng ở chính giữa.Hai người im ắng đối mặt.Hoa anh đào hai bên đường nở rộ, cánh hoa xoay tròn rơi từ trên không trung xuống.Trong không khí dường như có hơi thở thơm ngọt của thanh xuân phiêu đãng."

Cẩn thận..."

Có người hô to một tiếng.Thiếu niên cả kinh quay đầu lại, một chiếc xe đang chạy như bay về phía hắn.Mắt thấy sắp đụng vào người thiếu niên, nữ sinh giữ chặt cánh tay hắn, thuận thế kéo sang bên cạnh một cái."

Cắt!"

Đạo diễn hô cắt."

Trì lão sư, đoạn này hai người phải ngã xuống đất.

Sau đó lăn sang bên cạnh hai vòng..."

Đạo diễn vừa nói vừa khoa tay.Sơ Tranh thật lòng trả lời: "Tôi có thể kéo hắn ra."

Đạo diễn: "..."

Mẹ nó ai cần cô kéo hắn ra! !"

Nhân vật của tôi không phải người bình thường, sao có thể xuất hiện loại sai lầm này."

Sơ Tranh lý luận bắt bẻ đạo diễn.Đạo diễn nhức đầu: "Trì lão sư, đây không phải vấn đề hợp lý hay không hợp lý, thứ chúng ta cần chính là hiệu quả! !"

Người xem muốn xem chỉ là hiệu quả thị giác, không phải logic.Bọn họ đang quay quảng cáo! !Quảng cáo! !Trọng điểm của bọn họ cũng không phải kịch bản, mà là trang sức!"

Biết rồi."

Sơ Tranh không nói tiếp.Đạo diễn nghĩ xong một đống lý luận trong đầu, đột nhiên không có chỗ nói, nghẹn khuất trở lại vị trí của mình.Phong Vọng vẫn luôn trầm mặc, hắn đang cúi đầu nhìn cánh tay Sơ Tranh đang kéo hắn.Đây là kéo cổ tay hắn, nhưng cách lớp quần áo, Phong Vọng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô.Ngay lúc hắn thất thần, Sơ Tranh buông hắn ra.Đạo diễn bên kia hô một lần nữa.Tất cả diễn viên trở về vị trí cũ.Xe chạy như bay —— kỳ thật cũng không có, xe chạy rất chậm, hậu kỳ sẽ có kỹ thuật tăng tốc.Khi xe đến gần Sơ Tranh, cô vừa vặn giữ chặt thiếu niên bởi vì xe hù đến, mà mất đi năng lực hàng động.Sơ Tranh vẫn không ngã..."

Xin lỗi, thói quen."

Sơ Tranh không đợi đạo diễn nổi giận, chủ động xin lỗi.Lợi hại cũng không phải lỗi của cô mà! !Loại chuyện như giả té này, có chút khó khăn! !Một ngụm lửa giận của đạo diễn chỉ có thể nuốt trở về.Lần thứ ba cuối cùng Sơ Tranh cũng ngã.Đạo diễn có chút đần độn, cũng không phải muốn cô ngã thật!

Những thứ này đều cần hậu kỳ biên tập lại, nhưng Sơ Tranh ngã thật! ! !Hơn nữa động tác còn vô cùng ăn khớp.Đạo diễn bị dọa đến không dám hô cắt.Hai người lăn trên mặt đất một vòng, nữ sinh ở trên, nam sinh ở dưới.Trang sức trên cổ nam sinh lộ ra, nữ sinh giống như bị hấp dẫn, nhịn không được duỗi tay cầm lên.Phong Vọng ngơ ngác nhìn cô, quên cả phản ứng.Trọng lượng của nữ sinh rất nhẹ, thân thể đè trên người hắn, hơi thở lạ lẫm quanh quẩn tới.Hoa anh đào chậm rãi rơi xuống, toàn bộ hình ảnh đều tràn ngập màu hồng kiều diễm.Nữ sinh buông xuống hàng mi dài, tạo thành một cái bóng hình quạt ngay dưới mí mắt.Mũi ngay thẳng vừa vặn, hình dáng môi no đủ, hiện ra ánh sáng lộng lẫy mê người, khiến cho người ta có xúc động muốn âu yếm.Đáy mắt trong suốt, giống như mặt hồ kết băng, có thể chiếu ra cái bóng, nhưng lại mông lung, lộ ra một cỗ hàn ý.Đáy lòng Phong Vọng có một loại cảm giác nói không nên lời.Tựa như mông lung rung động.Mà phần rung động này đến từ người trước mặt..."

Cắt ——" Đạo diễn hô cắt, cảnh này có thể qua.Phong Vọng có chút luống cuống tay chân đẩy Sơ Tranh ra, xoay người nhảy dựng lên, cực nhanh đi đến bên cạnh."

Anh Phong, anh rất nóng sao?"

Giọng nói của trợ lý từ xa xa truyền đến."

Không nóng."

"Vậy sao anh toát mồ hôi?"

Trợ lý vô tội hỏi."

Đi đi đi."

Phong Vọng vội vàng đuổi trợ lý đi: "Trước kia không phát hiện cậu nhiều lời như thế... cậu còn nói nữa, trừ tiền lương của cậu."

Sơ Tranh từ dưới đất đứng dậy."

Chị Sơ Tranh, sao lại bị thương rồi?"

Lương Tịch xuất hiện, vừa liếc mắt liền nhìn thấy lòng bàn tay Sơ Tranh cọ ra vết thương.Sơ Tranh không thèm để ý nhìn một chút: "Không sao."

Vừa rồi khi té xuống, đỡ cho Phong Vọng một chút."

Như vậy sao được, nhanh, để em xử lý vết thương cho chị."

Lương Tịch kéo Sơ Tranh đi sang một bên khác xử lý vết thương.Cảnh quay ở chỗ này kết thúc, thay đổi vị trí sân bãi.Phía sau Phong Vọng cơ hồ không đối mặt với Sơ Tranh, dẫn đến đạo diễn không ngừng rống hắn....Thời gian nghỉ ngơi, Sơ Tranh đi toilet trở về, phát hiện Phong Vọng và trợ lý đều không ở đây, ngược lại là áo khoác của hắn ném trên ghế.Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, thấy nhân viên công tác không phải nghỉ ngơi lướt điện thoại, thì chính là chỉnh lý thiết bị, không ai chú ý, nên cô cẩn thận đi tới.Ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía.Thấy thật sự không có ai chú ý, cấp tốc sờ soạn trong túi áo Phong Vọng hai lần.Trong túi áo Phong Vọng không có gì cả..."

Cô đang tìm gì thế?"

Giọng nói của Phong Vọng vang lên từ phía sau.Sơ Tranh cứng lại.Xong rồi!Sao hắn lại trở lại?Vấn đề không lớn, không sao!Sơ Tranh cực nhanh trấn định lại, bất động thanh sắc thu tay lại, quay người nhìn người đàn ông phía sau, bình tĩnh trả lời: "Điện thoại."

Trên mái tóc màu nâu sẫm của người đàn ông dính mấy giọt nước, dưới ánh nắng lộ ra óng ánh sáng long lanh, hắn hất hất cằm: "Điện thoại không phải đang ở trên tay cô sao."

Sơ Tranh cúi đầu.Điện thoại đang êm đẹp nằm trong tay cô."

Vừa tìm được."

Sơ Tranh ngước mắt, bằng phẳng vô cùng.Phong Vọng không quá tin tưởng, ngờ vực hỏi: "Điện thoại của cô sao lại ở trên ghế của tôi?"

"Sao tôi biết được, chắc Lương Tịch để sai chỗ."

Sơ Tranh tiếp tục bằng phẳng chụp mũ cho Lương Tịch.Dường như Phong Vọng tin tưởng cách nói này, không tiếp tục hỏi, lấy áo khoác trên ghế ra, nằm xuống, kéo áo đắp lên mặt, sau đó liền không có động tĩnh.Phù...May mà đầu óc ta xoay chuyển nhanh.Bằng không thì không xuống đài được mất.
 
(Quyển 3) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 598: Nuôi nhốt minh tinh (21)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Cuối cùng cũng gập ghềnh quay xong quảng cáo, dường như Phong Vọng có hành trình khác, quay quảng cáo xong liền không thấy tăm hơi đâu.Sơ Tranh bên này cũng phải đến đoàn làm phim.Cô chọn chính là một bộ phim chiến tranh thương trường, đô thị, chủ yếu nói về âm mưu quỷ quyệt trên thương trường, tình yêu ngược lại trở thành thứ yếu, nhưng cũng rất đáng xem.Lan Linh cho là Sơ Tranh sẽ chọn nữ chính, ai biết Sơ Tranh không chọn nữ chính, mà chọn một vai nữ ba không mấy nổi bật."

Tại sao lại chọn vai này?"

Lan Linh rất là tâm bình khí hòa thảo luận với Sơ Tranh."

Phù hợp với khí chất của tôi."

Lão đại thương trường!

Cao cấp đại khí trâu bò!". . ."

Lan Linh nghẹn họng: "Cô không chọn nữ chính, thì chí ít cũng phải là nữ hai chứ?

Đằng này cô lại đi chọn nữ ba...

"Nữ ba thì tính là gì?Bây giờ cô đi diễn một nữ ba, bên ngoài sẽ nói cô thế nào chứ! ?"

Nhân vật này cũng có không ít đất diễn."

Sơ Tranh bình tĩnh phân tích : "Hơn nữa từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cô ấy vẫn ở đó."

Chuyện Sơ Tranh quyết định, không ai thay đổi được.Lan Linh nói không lại Sơ Tranh, chỉ có thể mặc cô vậy.Dù sao nghệ sĩ này cũng giống như nhặt được vậy, chuyện gì cũng không cần mình qua tâm.So với Phong Vọng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.Sơ Tranh đến đoàn làm phim, chỉ dẫn theo một trợ lý là Lương Tịch."

Chị Sơ Tranh, chị có biết nữ chính của bộ phim này là ai không?"

"Có nữ chính?"

Đây không phải là phim chiến tranh thương trường sao, nói về những mưu kế tranh đoạt giữa đám đàn ông, cần nữ chính làm gì?"

Đương nhiên là có."

Lương Tịch nói : "Bây giờ phim truyền hình mà không có chút tình yêu, thì ai xem chứ."

Ngay cả trong phim chiến tranh tình báo thì cũng phải có tình yêu đó."

Ồ."

"Chị Sơ Tranh, em nghe nói nữ chính là một người mới."

Lương Tịch tiếp tục nói:"Bộ phim này cũng không phải loại quy mô nhỏ quay cho vui, chị nói xem tại sao lại chọn một người mới làm nữ chính?"

Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi nói : "Chắc là có tiền."

Bạn cho rằng kẻ có tiền liền vui sướng sao?Không!Niềm vui của kẻ có tiền bạn căn bản không tưởng tượng ra nổi."

A?"

Lương Tịch hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được, trong lòng thở dài, có tiền thật tốt.Nữ chính nói làm là làm."

Xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn, đây là một chút tấm lòng, không đáng tiền, là em tự mình làm "Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại.Nhìn về phía nữ sinh đang nói chuyện với người khác cách đó không xa.Biểu cảm của Lương Tịch khẽ biến : "Chị Sơ Tranh, đụng...

đụng hàng."

Nữ sinh bên kia mặc một chiếc váy màu tím, mái tóc xoăn buông thả sau lưng, lộ ra vành tai tinh xảo, trên gương mặt kiều nộn mang theo ý cười, cả người tràn đầy hơi thở đáng yêu của thanh xuân.Cái váy đó giống như bộ Sơ Tranh đang mặc trên người, nhưng Sơ Tranh khoác thêm bên ngoài một chiếc áo cao bồi.Cảm giác hoạt bát liền ít đi rất nhiều.Nhiều hơn mấy phần khí phách độc đáo sắc bén của lão đại xã hội đen."

Ừ."

Ai xấu thì xấu, dù sao ta cũng không xấu.Kỳ thật tiểu bạch thỏ cũng không xấu, chỉ có thể nói là đều có phong cách.Sơ Tranh thở dài.Xem ra trong đoàn làm phim sẽ không quá bình yên.Có thể tìm cơ hội xử lý cô ta!Tiểu bạch thỏ Giản Đan cũng nhìn thấy Sơ Tranh, cô ta hơi ngừng lại trong nháy mắt, sau đó nâng lên nụ cười, cầm lấy một cái hộp từ trong tay trợ lý, đi tới.Sơ Tranh: "..."

Tới làm gì!Muốn ăn đòn phải không? !"

Đi mau."

Sơ Tranh gọi Lương Tịch một tiếng, cấp tốc tiến vào bên trong từ một hướng khác.Đánh người trước công chúng không tốt lắm.Cô phải khống chế lại chính mình.Giản Đan: "..."

"Đây không phải là Trì Sơ Tranh sao?

Sao ngay cả chào hỏi cũng không chào một câu?"

Nghệ sĩ nam vừa nói chuyện với Giản Đan lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng có chút bất mãn.Giản Đan siết chặt hộp trong tay, quay đầu cười nói : "Có lẽ Trì tiền bối có việc gấp gì đó."

"Việc gấp gì chứ?

Sau này mọi người còn ở chung với nhau hơn mấy tháng đấy."

"Ách" Giản Đan nhìn qua có chút khổ sở.Nghệ sĩ nam kia nhanh chóng an ủi : "Em cũng đừng sợ, mọi người đều rất tốt."

"Vâng, cảm ơn."

Giản Đan ngọt mềm cười một cái....Sơ Tranh cảm thấy Giản Đan này, quả thực rất thần kỳ.Không qua thời gian mấy ngày, Giản Đan đã đem 90% người trong đoàn làm phim dỗ đến thật vui vẻ, ai gặp cô ta cũng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón.Mấy diễn viên chính cũng cực kỳ chiếu cố cô ta."

Cô cũng không thích cô ta?"

Sơ Tranh liếc mắt.Diễn viên nữ hai Đồng Tuyết Ngôn đứng ở bên cạnh mình.Đồng Tuyết Ngôn bởi vì nguyên nhân công việc, không tiến tổ cùng lúc với mọi người, mà là hôm qua mới đến."

Chưa nói tới."

Sơ Tranh dựa vào giá đỡ bên cạnh, giọng điệu bình thản."

Tôi nghe nói Giản Đan này lai lịch không nhỏ."

Đồng Tuyết Ngôn dường như tìm thấy một tri kỷ, trực tiếp nhích lại gần: "Trước đó cướp quyền phát ngôn của Tống Chi Chi, bây giờ vừa bắt đầu đóng phim đã vào vai nữ chính."

Sơ Tranh nhìn Giản Đan đang quay phim, không lên tiếng.Đồng Tuyết Ngôn lại không có ý định buông tha cho Sơ Tranh, hư hư thực thực ở trong đoàn làm phim, người duy nhất không dùng gương mặt tươi cười chào đón Giản Đan."

Cô nói xem, chúng ta liều sống liều chết cũng không lấy nổi một vai diễn, có một số người sao có thể nhẹ nhàng lấy được nhỉ?"

Sơ Tranh: ". . ."

Có thể là bởi vì có tiền thôi.Đồng Tuyết Ngôn: "Giản Đan này... tôi thấy tuyệt đối không phải loại đơn giản đâu, cô xem cô ta vừa đến có mấy ngày, mà toàn bộ đoàn làm phim đã yêu thích cô ta như thế."

Sơ Tranh: ". . ."

Người ta dáng dấp đáng yêu lại hoạt bát, làm nũng một phát là như đòi mạng, có thể không được sủng ái sao!Đồng Tuyết Ngôn: "Tôi nghe nói nhân vật nữ chính này trước đó đã định ra rồi, căn bản cũng không phải là Giản Đan, không biết tại sao lại biến thành cô ta."

Sơ Tranh: ". . ."

Bởi vì ta không chọn vai nữ chính.Khi Lan Linh đưa kịch bản cho cô cũng đã nói, bộ phim này không cần thử sức, có thể trực tiếp diễn nữ chính.Đồng Tuyết Ngôn: "Cũng không biết ai mà xui xẻo như thế blabla....

"Đồng Tuyết Ngôn hẳn là chỉ là thuần phun tào, trong giọng nói không nghe ra ý tứ gì khác.Sơ Tranh cân nhắc lại, có thể là bởi vì người trong đoàn làm phim đều thích Giản Đan, nên cô ấy thật sự không tìm thấy ai để tám nữa."

Tôi mời cô đi ăn cơm."

Sơ Tranh đột nhiên nói.Đồng Tuyết Ngôn nghe nói có ăn, con ngươi sáng lên, cũng quên luôn nhân vật chính trong cuộc lảm nhảm vừa rồi của mình."

Không cần không cần, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, tôi mời!

Lát nữa không có phân đoạn của chúng ta, tôi đi nói với đạo diễn một tiếng, cô chờ chút."

Đồng Tuyết Ngôn lập tức chạy mất.Sơ Tranh : "? ? ?"

Tại sao vừa nhắc tới ăn, ngươi liền thay đổi thế hả!Đồng Tuyết Ngôn là người nói nhiều, nhưng cô ấy cũng không nói những chủ đề nhàm chán, mà luôn có những chuyện mới lạ phát ra từ miệng cô ấy.Cho dù Sơ Tranh không đáp, một mình Đồng Tuyết Ngôn cũng có thể hát xong cả một vở kịch."

Tại sao cô lại chia tay với Sở An Dương thế?"

Đồng Tuyết Ngôn không biết làm sao lại chuyển đề tài lên người cô."

Hắn ngoại tình."

Sơ Tranh không chút do dự bôi đen Sở An Dương.Đồng Tuyết Ngôn kinh ngạc : "Cho nên chuyện bát quái kia là sự thật?"

"Ừ."

"Chậc, tra nam!"

Đồng Tuyết Ngôn mắng một tiếng: "Loại đàn ông này chia tay mới tốt, chúng ta cũng không phải không kiếm được tiền, sợ cái gì!"

Sơ Tranh đánh giá cô ấy: "Cô rất có tiền?"

"Vẫn tốt."

Đồng Tuyết Ngôn cười hì hì: "Chờ tôi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ không đóng phim nữa, đến lúc đó đến bờ biển mua một căn nhà nhỏ.

Mỗi ngày nuôi chó, đọc sách, tốt biết bao nhiêu."

"Tiền đủ tiêu?"

Một trăm vạn đối với gia đình bình thường mà nói, có lẽ cả một đời cũng không tiết kiệm đến ngần ấy.Nhưng đối với một nghệ sĩ mà nói, thì đó cũng chỉ là một con số lẻ.Đồng Tuyết Ngôn nói: "Sao lại không đủ.

Cô nói xem mấy thứ trang sức hàng hiệu lẳng lơ diêm dúa đó thì có lợi ích gì?

Lại không thể ăn không thể uống."
 
(Quyển 3) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 599: Nuôi nhốt minh tinh (22)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tam quan của Đồng Tuyết Ngôn dường như không giống với đại bộ phận nghệ sĩ trong giới giải trí.Sơ Tranh chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới không thích, chỉ có thể nói là không ghét."

Alo, Tống Chi à.

Ôi, tớ nói cậu nghe, hôm nay ở trong đoàn làm phim, tớ gặp phải cái người cướp vị trí người phát ngôn của cậu đấy....

Vai phụ?

Không phải, cô ta là nữ chính, cậu nói xem cô ta có đáng ghét không."

Đồng Tuyết Ngôn cầm điện thoại di động, nói đến mặt mày hớn hở.Cô ấy gọi Tống Chi Chi, là Tống Chi.Có lẽ quan hệ không tệ.Chờ trở lại đoàn làm phim, Đồng Tuyết Ngôn mới cúp điện thoại, cùng Sơ Tranh vừa nói vừa cười đi vào.Chủ yếu là cô ấy nói cô ấy cười.Sơ Tranh phụ trách cao lãnh bá khí.Đồng Tuyết Ngôn không kiêu căng gì, nhân viên công tác vẫn tương đối thích cô ấy, đi vào đều có người chào hỏi.Nhưng Sơ Tranh thì không giốngTừ lúc đến đoàn làm phim, cô cơ bản đều bày ra một bộ dáng người sống chớ đến gần.Nhân viên công tác đều có chút sợ cô.Đúng thế.Sợ.Đương nhiên cũng có người bí mật nói bát quái về cô.Dù sao chuyện Sở An Dương và giải trí Đông Phương, cũng chưa qua đi bao lâu, tất cả mọi người còn có ấn tượng.Phần diễn ở giai đoạn trước của Sơ Tranh, căn bản không tiếp xúc gì với nữ chính, cho nên cô cũng không chạm mặt gì với Giản Đan.Ngược lại là Đồng Tuyết Ngôn nữ hai này, diễn cùng Giản Đan không ít phân đoạn.Đồng Tuyết Ngôn đại khái là muốn xả giận cho Tống Chi Chi, luôn luôn vô tình hay cố ý ép kịch Giản Đan.Giản Đan bị làm đến không ngừng NG."

Tuyết Ngôn, cô qua đây" Rốt cuộc đạo diễn không nhịn được kêu Đồng Tuyết Ngôn qua.Không biết hai người nói gì.Đồng Tuyết Ngôn bỗng nhiên không vui: "Đạo diễn, thân là diễn viên, chức trách của tôi là diễn xuất tốt, thể hiện cho người xem thấy được kỹ thuật diễn xuất tốt nhất, sao ông có thể bảo tôi đừng phát huy toàn bộ thực lực chứ?"

"Tuyết Ngôn, đây không phải là cô cố ý sao...."

Đạo diễn hạ giọng : "Giản Đan là một người mới, cô giúp đỡ cô ấy một chút."

Đạo diễn thiên vị Giản Đan, Đồng Tuyết Ngôn lại không dám thật sự đắc tội với đạo diễn, cả người đều sắp tức giận đến bùng nổ.Hơn nữa Giản Đan còn dùng vẻ mặt thật có lỗi đi qua nói chuyện với Đồng Tuyết Ngôn.Cảm xúc của Đồng Tuyết Ngôn không tốt lắm, Giản Đan lại cứ lắm lời mãi, cô ấy giơ tay đẩy một cái.Giản Đan trực tiếp ngã nhào xuống đất.Tràng diện lập tức yên tĩnh lại."

Đồng tiểu thư, sao cô có thể đẩy người!"

Diễn viên đóng vai nam chính của bộ phim này - Nhiếp Tín Dương cực nhanh đi tới, đỡ Giản Đan dậy, ngôn từ nghĩa chính chỉ trích Đồng Tuyết Ngôn."

Tôi...."

Đồng Tuyết Ngôn chỉ vào Giản Đan.Nước mắt Giản Đan đảo quanh trong hốc mắt: "Thật xin lỗi Đồng tiền bối, là em không diễn tốt, làm hại chị không ngừng NG, chậm trễ thời gian của chị, thật xin lỗi."

Giản Đan vừa ủy khuất lại vừa chân thành xin lỗi.Chọc đến không ít người thương xót cô ta."

Đồng tiểu thư, Giản Đan chỉ là một người mới, cô ép kịch của cô ấy, thì có cảm giác thành tựu gì?"

Nhiếp Tín Dương nhìn Giản Đan như thế, tinh thần trọng nghĩa càng thêm tăng cao.Đối mặt với ánh mắt chất vấn của không ít người ném tới, Đồng Tuyết Ngôn có khổ mà khó nói.Cô ấy căn bản không dùng lực.Ai biết làm sao cô ta lại ngã sấp xuống!"

Đã biết mình là người mới, kỹ thuật diễn không tốt, có thời gian ở đây xin lỗi, không bằng đi tăng kỹ xảo của mình lên đi."

Thanh âm thanh liệt từ bên cạnh chen vào.Đám người dồn dập ném ánh mắt qua."

Trì tiểu thư, có chuyện liên qua đến cô à?"

Nhiếp Tín Dương thấy rõ người nói chuyện, bất mãn nhíu mày.Sơ Tranh ở trong đoàn làm phim có cảm giác tồn tại rất cao, bởi vì nơi cô ngồi, luôn luôn có một khu vực chân không, làm cho người ta muốn không chú ý cũng khó khăn.Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh đảo qua người Nhiếp Tín Dương.Loại ánh mắt không chút nhiệt độ nào, giống như đang nhìn một món vật phẩm.Cái này khiến cho một Nhiếp Tín Dương luôn sống dưới ánh đèn, đi đâu cũng là tiêu điểm khó chịu.Bây giờ hắn ta là minh tinh tuyến một, xét về địa vị, thì cao hơn cô nhiều.Cô lại không có lễ phép làm lơ mình như thế!Thanh âm không chút chập trùng của Sơ Tranh chậm rãi vang lên : "Đối với một diễn viên mà nói, diễn tốt là đạo đức nghề nghiệp.

Chiếu cố người mới là tình cảm, không chiếu cố là bổn phận, mấy người dựa vào cái gì mà yêu cầu Đồng Tuyết Ngôn hạ thấp yêu cầu của mình xuống, để nhường cho cô ta?"

Đồng Tuyết Ngôn nghe thấy Sơ Tranh nói chuyện giúp mình, hốc mắt lập tức nóng lên.Nhiếp Tín Dương há to miệng.Không có cách nào phủ nhận Sơ Tranh.Nếu không thì chính là đang thừa nhận mình không phải là một diễn viên hợp cách.Có lẽ người xung quanh cũng cảm thấy Sơ Tranh nói có chút đạo lý, bắt đầu xì xào bàn tán."

Tiền bối chiếu cố hậu bối là một loại mỹ đức."

Nhiếp Tín Dương bắt đầu đứng ở điểm cao của đạo đức."

Đây không phải pháp luật quy định, không có điều luật nào quy định, tiền bối nhất định phải chiếu cố hậu bối, nếu không chính là phạm pháp."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đồng Tuyết Ngôn không có nghĩa vụ, cũng không có trách nhiệm chiếu cố cô ta."

Đạo đức dùng để ước thúc chính mình.Chứ không phải dùng để ước thúc người khác.Nói cho cùng, nếu như không phải bởi vì quay phim, thì Đồng Tuyết Ngôn căn bản cũng sẽ không gặp Giản Đan.Nếu những người mà đã không phải vì kết giao bạn bè, chỉ là bởi vì quan hệ công việc, nên mới tụ lại cùng một chỗ.Thì tại sao đối với sai lầm của Giản Đan, mà bắt Đồng Tuyết Ngôn đến gánh chịu?Nhiếp Tín Dương: ". . ."

"Vậy cô ta cũng không thể đẩy người!"

Sắc mặt Nhiếp Tín Dương tái xanh.Đồng Tuyết Ngôn lập tức nói: "Tôi không đẩy cô ta, là chính cô ta tự ngã."

Cô ấy chỉ đẩy có một cái nhẹ hều như vậy, sao có thể đẩy ngã người?Khí lực kia nhỏ đến mức đẩy con mèo cũng không đẩy ngã được."

Là, là chính em không đứng vững, không liên quan đến Đồng tiền bối."

Thanh âm Giản Đan nghẹn ngào, giống như bị ủy khuất cực lớn.Nói thật, nếu như cô ta không nói gì, thì có lẽ mọi người còn không tin tưởng là Đồng Tuyết Ngôn đẩy cô ta đâu.Nhưng cô ta mới mở miệng, thì mọi người không khỏi tin tưởng hơn rồi."

Đẩy người mà thôi, xin lỗi thì không cần, dù sao cũng đã đẩy, xin lỗi cũng không làm được gì, cô không phục thì đẩy lại là được."

Sơ Tranh nhìn về phía Đồng Tuyết Ngôn: "Cho cô ta đẩy một cái."

Đồng Tuyết Ngôn hơi kinh ngạc.Sau đó liền thẳng tắp sống lưng: "Được thôi, coi như Đồng Tuyết Ngôn tôi đẩy cô, cô đẩy lại đi."

Giản Đan: ". . ."

Nhiếp Tín Dương: ". . ."

Hướng phát triển của kịch bản này vượt qua nhận biết của bọn họ rồi."

Mọi người thế nào đây, vây lại đây làm gì?"

Giọng nói của đạo diễn xuyên qua loa vang lên: "Chuẩn bị đi, đừng vây quanh!"

"Đạo diễn, anh đến phân xử thử đi."

Nhiếp Tín Dương lập tức kéo đạo diễn xuống nước: "Đồng Tuyết Ngôn đẩy Giản Đan, thái độ còn ngang ngược như thế!"

Đạo diễn: "? ? ?"

Đạo diễn đại khái không muốn xen vào lắn, nhưng mà Giản Đan ở bên trong, ông ta cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua."

Chuyện gì xảy ra?"

"Vừa rồi bởi vì chuyện Giản Đan bị NG, Giản Đan xin lỗi Đồng Tuyết Ngôn, nhưng Đồng Tuyết Ngôn không nhận mà còn đẩy Giản Đan."

Đạo diễn nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Giản Đan : "Giản Đan, cô không sao chứ?"

"Đạo diễn, tôi không sao."

Tiểu bạch thỏ nhu thuận lắc đầu.Đạo diễn âm thầm thở phào: "Tuyết Ngôn, sao cô lại đẩy người?"

Đồng Tuyết Ngôn: "Tôi không có, đạo diễn!"

"Tất cả mọi người đều nhìn thấy."

Nhiếp Tín Dương nói.Đạo diễn quét mắt nhìn nhân viên công tác vây xem xung quanh.Đại bộ phận nhân viên công tác đều gật đầu, đúng là trông thấy Đồng Tuyết Ngôn đẩy Giản Đan, Giản Đan mới ngã sấp xuống."

Tuyết Ngôn, như thế này đi, cô nói lời xin lỗi với Giản Đan, việc này chúng ta coi như xong, hòa khí sinh tài nha, mọi người sau này còn phải hợp tác với nhau mà."

Đồng Tuyết Ngôn không phục: "Dựa vào cái gì, tôi không có ""Xin lỗi là không thể nào."

Dường như lúc này đạo diễn mới nhìn thấy Sơ Tranh: "Trì tiểu thư, ngài có biện pháp giải quyết khác sao?"
 
Back
Top Bottom