Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh

(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2579: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (13)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Mông Trần bị bệnh, lúc thì ngủ lúc thì tỉnh, mơ mơ màng màng cần cần người chăm sóc.Sơ Tranh ngại phiền phức, cho nên trực tiếp ngủ lại bên cạnh hắn.Mông Trần uống thuốc rồi, ngủ một giấc dậy cảm thấy đã khỏe hơn nhiều, nhưng nhìn thấy người bên cạnh mình, lại cảm thấy không xong rồi.Mông Trần quan sát gian phòng, xác định đây không phải phòng của hắn.Tối hôm qua hình như hắn đến tìm cô, hỏi cô có thuốc cảm không...Mông Trần cẩn thận dịch tay Sơ Tranh ra khỏi, cẩn thận xuống giường.Một chân vừa giẫm xuống mặt đất, quần áo bỗng bị níu lại.Cả người hắn trực tiếp đổ về, bị người ta ôm lấy, một bàn tay bao trùm lên trán hắn."

Hạ sốt rồi."

"...

Ừ."

Mông Trần nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói căng cứng, "Tôi cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi."

"Lát nữa uống thêm một lần thuốc nữa."

Sơ Tranh đắp chăn lên người hắn, "Ngủ thêm chút nữa đi."

"..."

Mông Trần sao mà ngủ được.Nhưng hắn cũng không dám động, yên tĩnh làm cái gối, để Sơ Tranh ôm hắn ngủ.Sau đó có thể là thân thể không thoải mái lắm, lại mơ mơ màng màng ngủ một lát.Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, trên giường cũng chỉ còn lại một mình hắn.Nghĩ đến hình ảnh trước đó, nhịp tim của Mông Trần dần dần tăng tốc.Mông Trần giơ tay vò vò đầu ngồi dậy, xuống giường rồi xếp chăn lại, sau đó mở cửa ra ngoài.-Sơ Tranh ngồi trong phòng khách đọc sách, thấy hắn xuống lầu, để sách xuống, ra hiệu hắn đi qua.Có lẽ đầu óc Mông Trần còn hơi choáng váng, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên ngồi xuống.Sơ Tranh đưa thuốc và nước trên bàn cho hắn: "Uống thuốc đi."

Mông Trần cảm thấy mình rất khỏe, không muốn uống lắm: "Tôi cảm thấy rất khỏe, có thể không cần uống cũng được."

Sơ Tranh không nói nhảm, chỉ một câu: "Anh tự uống hay là để tôi đút?"

Mông Trần: "..."

Mông Trần lựa chọn vế đầu.Luôn cảm thấy cô đút không phải biện pháp gì tốt.Mông Trần chịu đựng vị đắng, uống hết thuốc, uống hết cả một ly nước đầy cũng không vơi hết được mùi thuốc khó chịu kia.Trước kia Mông Trần bị bệnh, đều là khi hết triệu chứng là không phải uống thuốc nữa.Khi có triệu chứng nghiêm trọng, vị giác sẽ trì độn đi rất nhiều, cho nên không khó uống như vậy.Bây giờ...Mông Trần cảm thấy cả người mình đều không tốt xíu nào.Ngay lúc Mông Trần muốn tiếp tục uống nước, đột nhiên bị người kéo về phía sau, tiếp đó cả người bị đè xuống ghế sofa.Hương vị đắng ngắt kia, bị vị ngọt lịm tách ra.Đầu óc vốn đã có hơi choáng váng, lại bắt đầu mơ hồ hơn.-Mông Trần từ trước đến nay không thích bị bệnh, phải uống thuốc, còn rất khó chịu.Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy bị bệnh cũng rất tốt.Trước kia bị bệnh, hắn cũng chưa từng được chăm sóc như vậy, nếu không phải đến bệnh viện thì là người giúp việc.Cha mẹ nhiều nhất là gọi điện thoại quan tâm, không ai sẽ ở cạnh chăm sóc hắn như vậy.Mông Trần cực kỳ không muốn dậy, thậm chí có chút ý ỷ lại Sơ Tranh."

Không đói?"

Mông Trần lắc đầu.Sơ Tranh hơi trầm mặc, "Nhưng tôi đói."

Cố ý chờ hắn dậy nên chưa ăn cơm, kết quả lại ở đây làm bừa nửa ngày, cô rất đói đó!Mông Trần: "..."

Mông Trần buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh đứng dậy, vỗ vỗ đầu hắn: "Chờ đó."

Chờ Sơ Tranh đi rồi, Mông Trần cầm gối che mặt lại.Hắn đang làm gì vậy!Mông Trần bị bệnh cũng chỉ có thể ăn cháo, Sơ Tranh đã mua từ trước, bây giờ hâm nóng lại là có thể ăn được ngay.Sau đó Mông Trần không dám nói lời nào, một hơi ăn hết cháo.-Bệnh của Mông Trần nhìn có vẻ nhẹ, nhưng mà sau đó lại phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa mới khỏi hẳn.Trong lúc đó bị Sơ Tranh chiếm không ít tiện nghi.Nhưng Sơ Tranh luôn bày ra một mặt đứng đắn nghiêm túc, khiến cho Mông Trần cũng cảm thấy là hắn suy nghĩ nhiều, nên cũng không dám nói.Chờ hắn khỏi rồi, là lập tức bắt đầu hào hứng học nấu cơm.Món ăn quá phức tạp hắn cảm thấy mình còn chưa làm được, trước hết bắt đầu đơn giản từ bữa sáng đi.Cho nên buổi sáng của ngày nào đó, Sơ Tranh vừa ngủ dậy đã nhìn thấy Mông Trần đã nấu xong bữa sáng."

Anh nấu?"

"Ừ, tôi nếm thử rồi, chắc là cũng khá ổn."

Mông Trần rất căng thẳng, "Cô thử xem?"

Hắn đã dậy từ sớm, mấy lần trước đều thất bại.Nhưng lần này hắn cảm thấy cũng được.Lúc này đối mặt với Sơ Tranh, càng giống như đối mặt với giám khảo lúc phỏng vấn vậy, "Thế nào?"

Sơ Tranh thử hai miếng: "Cũng được."

Mông Trần có hơi thất vọng: "Ồ."

Có thể là câu 'cũng được' của Sơ Tranh kích thích đến Mông Trần, dẫn đến hắn có thời gian là ngồi nghiên cứu.Không thể không nói, sau quá trình siêng năng luyện tập, chất lượng đúng là tăng lên, càng ngày càng ngon.Mông Trần làm việc là theo từng bước từng bước, hắn cảm thấy mình làm xong, sau khi nhận được tán thành mới có thể đi đến bước tiếp theo.Cho nên sau khi mục tiêu là bữa sáng thành công, Mông Trần mới bắt đầu học về những món ăn khác.Mấy ngày đầu tiên, Sơ Tranh cảm thấy cô không nên ở đây.Cho dù là trù nghệ cấp tông sư, đầu thai làm lại, cũng không phải dễ dàng như vậy, phải luyện từ từ.-"Có người nước ngoài, mọi người có nhìn thấy không?"

"Thấy rồi thấy rồi, ôi cái dáng người ấy, dọa tôi sợ chết khiếp."

"Sao người nước ngoài lại đến chỗ chúng ta nhỉ?"

"Ai mà biết được."

Sơ Tranh đi từ trong thôn về, nghe thấy có thôn dân đang nghị luận về người nước ngoài.Trong thôn có mấy người nước ngoài đến, bảo là muốn cảm nhận xem phong cảnh thiên nhiên trong hương thôn là như thế nào.Phong cảnh thiên nhiên ở mấy khu du lịch lớn còn đẹp hơn nơi này rất nhiều.Cũng không biết sao lại tìm được tới chỗ này."

Nghe nói trong thôn có mấy người nước ngoài tới."

Sơ Tranh trở về, Mông Trần cũng chạy tới hỏi cô."

Ừ."

"Cô đã gặp chưa?"

"Chưa."

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Anh cảm thấy rất hứng thú?"

Mông Trần không có hứng thú với người nước ngoài, hắn chỉ cảm thấy người nước ngoài chạy đến đây đến du lịch có hơi kỳ quái.Có điểm kỳ quái, hắn sẽ rất dễ lo lắng."

Không phải tới tìm anh, anh đừng lo."

"Nói không chừng là vậy thì sao..."

"..."

Dù là đòi nợ, thì cũng phải trả được mới đòi chứ.Một người trong túi không có đồng nào như anh, người ta phí sức lực lớn như vậy tìm anh không phải là lãng phí thời gian và tiền bạc sao?Sơ Tranh không làm gì được hắn, an ủi hai câu không có hiệu quả thì không nói nữa.Nhưng vẫn nghe được thời gian mấy người nước ngoài kia rời đi.Lúc đầu thì nói là ngày thứ ba sẽ đi, nhưng ai ngờ ba ngày trôi qua rồi vẫn còn chưa đi.Nói là hoàn cảnh ở đây rất thoải mái, muốn ở đây thêm mấy ngày nữa.Đến ngày thứ năm, trong làng đột nhiên trở nên náo nhiệt.Người phiên dịch của mấy người nước ngoài kia bị bệnh, không thể nào phiên dịch cho họ được, nên bây giờ ngôn ngữ không thông.Lúc phiên dịch tỉnh dậy thì vẫn có thể phiên dịch được, nhưng nếu họ ra ngoài thì hoàn toàn không có cách nào để giao tiếp với người ta.Trong thôn đang tìm khắp nơi xem có ai biết phiên dịch không.Sơ Tranh không biết người trong thôn giải quyết như thế nào, cô đang dẫn Mông Trần lên núi.Mông Trần leo núi vẫn rất mệt mỏi, nhưng đã tốt hơn khi trước nhiều."

Chúng ta lên núi làm gì?"

"Xem mặt trời mọc."

"..."

Mông Trần chống vào một cái cây, "Vậy chúng ta sẽ ở trên núi qua đêm?"

"Ừ."

Sơ Tranh gật đầu: "Tôi mang lều trại rồi."

Mông Trần: "..."

Hắn trông thấy cái túi mà Sơ Tranh xách, cho dù có lều vải, thì chắc chắn cũng chỉ có một cái.Vậy không phải là...Cho dù từng cùng Sơ Tranh nằm trên một chiếc giường hai lần rồi, nhưng Mông Trần vẫn còn hơi...Sơ Tranh thúc giục hắn: "Nhanh lên, lề mề cái gì."

"..."

Mông Trần thở ra một hơi, đi lên theo đường núi.Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó rồi nói đi.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2580: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (14)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ngọn núi này không phải ngọn núi lúc trước, đường núi không dễ đi cho lắm.Phần lớn đường đều là du khách đóng quân dã ngoại đi mà thành.Đỉnh núi rất phẳng, không có gì che chắn, tầm mắt khoáng đạt, thời tiết tốt, rất thích hợp ở đây nằm ngắm sao, xem mặt trời mọc.Trên núi có không ít rác rưởi do du khách để lại, Sơ Tranh chọn một chỗ sạch sẽ."

Biết làm lều lán không?"

Mông Trần lắc đầu: "Không."

Trước kia chưa từng chơi ngoài trời, cho nên cũng không biết làm lều lán."..."

Sơ Tranh nhận mệnh dựng lều vải lên, Mông Trần ở bên cạnh giúp đỡ...

Mặc dù cũng không giúp được gì.Sơ Tranh còn chê hắn vướng chân vướng tay, bảo hắn đứng xa một chút.Mông Trần: "..."

-Sơ Tranh dựng xong lều vải, vừa quay đầu thì phát hiện không thấy Mông Trần đâu.Cô vội vàng đi tìm người, Mông Trần đi từ một bên khác tới, trong tay còn ôm một con thỏ nhỏ, rất nhỏ, cũng chỉ lớn hơn bàn tay người trưởng thành không bao nhiêu."

Anh bắt thỏ làm gì?

Muốn ăn?"

"..."

Mông Trần giải thích, "Tôi thấy nó bị thương, cho nên mang nó về, không phải muốn ăn."

"Ồ."

Còn tưởng rằng mi muốn ăn, con này nhìn cũng không có mấy miếng thịt.Chân của con thỏ không biết bị thứ gì cắn phải, nhìn rất nghiêm trọng.Sơ Tranh mang theo một chút thuốc trị thương, cũng không biết có tác dụng hay không, Mông Trần lấy ngựa chết làm ngựa sống, bôi thuốc cho con thỏ.Sơ Tranh không có hứng thú, ngồi ở một bên nhìn, hoàn toàn không động tay.Con thỏ bị đau giãy dụa, một mình Mông Trần căn bản không giải quyết được.Mông Trần nhìn về phía Sơ Tranh, hơi chần chờ, mở miệng: "Cô giúp tôi giữ nó được không?"

"Được."

Sơ Tranh rất dễ nói chuyện, Mông Trần vừa định cười, thì nghe cô nói tiếp: "Xin tôi đi."

"..."

Mông Trần nhìn con thỏ, lại nhìn Sơ Tranh.Cuối cùng khẽ cắn môi, thấp giọng gọi: "Chị ơi, xin chị đấy."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh trấn định đi tới, nhưng vẫn không động thủ, chỉ nhìn xem, "Thêm chút thành ý."

Thành ý?Hắn cũng đã gọi chị rồi, chẳng lẽ còn không đủ thành ý?Ánh mắt Mông Trần rơi vào đôi môi màu anh đào của Sơ Tranh, ý thức được Sơ Tranh có ý gì, biểu cảm thay đổi.Sơ Tranh thấy Mông Trần xoắn xuýt, không quá làm khó hắn, giúp hắn đè con thỏ lại.Suýt chút nữa là Mông Trần từ bỏ chống lại, nhưng Sơ Tranh từ bỏ trước, hắn khẽ thở phào trong lòng, đồng thời lại có hơi thất vọng.Mông Trần cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.Chẳng lẽ mình muốn...

Hôn cô sao?Toàn bộ hành trình Mông Trần đều cúi đầu, xử lý miệng vết thương cho con thỏ."

Thuốc này có tác dụng không?"

Mông Trần bôi xong thuốc mới hỏi vấn đề này."

Không biết."

Sơ Tranh sờ đầu con thỏ, giọng điệu thản nhiên, "Dù sao anh cũng đã bôi thuốc rồi, có tác dụng hay không thì xem số của nó."

"..."

Mông Trần cất kỹ thuốc, đổ một chút nước, đặt trước mặt con thỏ nhỏ.-Sơ Tranh đi dã ngoại chuẩn bị rất đầy đủ, đồ vật cần dùng đến đều chuẩn bị đủ, Mông Trần không phải cảm thấy nửa phần khó chịu."

Trước kia ở trong thành phố, hoàn toàn không thấy nhìn cả trời sao như vậy."

Mông Trần nằm bên cạnh Sơ Tranh, cùng cô nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao rực rỡ."

Ừ."

Sơ Tranh gối lên tay, "Anh thích thành phố hay là nơi này?"

Nếu như phải lựa chọn, thì bây giờ Mông Trần thích nơi này hơn.Cuộc sống ở nơi này chậm rãi, không có những thứ vật chất phù hoa nơi thành thị, có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn.Quan trọng hơn là...Mông Trần nhìn Sơ Tranh."

Tôi thích nơi này."

Mông Trần khó có khi chủ động, nhích về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh thuận thế thả tay xuống, thiếu niên liền dựa vào lòng cô.Lúc đầu Mông Trần chỉ muốn dựa vào cô, ai ngờ Sơ Tranh lại đột nhiên có động tác.Trong rừng có tiếng côn trùng kêu, loáng thoáng trong bóng đêm, hình như có đom đóm lấp lóe.Mông Trần hơi nghiêng đầu, dưới bầu trời đầy sao, khẽ hôn lên khóe môi cô.-Mông Trần không nhớ rõ mình làm sao mà trở lại trong lều vải, sau đó quá buồn ngủ, nên hắn ngủ thiếp đi.Sau nửa đêm tỉnh lại, hắn đã ngủ ở trong lều vải, bên cạnh là Sơ Tranh ôm hắn.Trong bóng tối hắn cũng thấy không rõ được gì, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của người bên cạnh.Đó là một loại mùi hương làm hắn an tâm và thoải mái.Lúc này Mông Trần không buồn ngủ, lại không dám động, sợ đánh thức Sơ Tranh, đành phải nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ kia.Mông Trần cẩn thận vươn tay, đầu ngón tay đụng phải sườn mặt Sơ Tranh, một giây sau lại thoáng như bị nóng, rút tay về.Bên ngoài lều có tiếng côn trùng kêu, giống như tạp âm, lại giống như một loại âm luật nào đó, kéo lấy trái tim hắn làm hắn không bình tĩnh được.Mông Trần nhắm lại mắt, cuối cùng ỷ vào bóng tối, chậm chạp ghé qua.Mông Trần vốn định vụng trộm hôn một cái, ai ngờ Sơ Tranh đột nhiên tỉnh, còn ấn lấy hắn ức hiếp một hồi.Mông Trần: "..."

Vì sao không yên bình mà ngủ đi, lại đi trêu chọc cô chứ.Người trong cuộc cực kỳ hối hận.Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng.-Ngày hôm sau lúc mặt trời mọc, Mông Trần buồn ngủ muốn chết, cuối cùng là Sơ Tranh ôm hắn, ngồi luôn trong lều vải mà xem.Xem xong mặt trời mọc rồi xuống núi, Mông Trần mang cả con thỏ kia theo cùng.Sơ Tranh: "Anh muốn nuôi?"

"Nó như vậy, nếu để ở đây rất có thể sẽ chết."

Mông Trần dừng một chút, "Tôi muốn nuôi..."

"..."

Lúc trước Mông Trần thấy Sơ Tranh sờ con thỏ rất lâu, còn tưởng rằng cô rất thích."

Cô không thích sao?"

"Anh thích thì nuôi đi."

Sơ Tranh không để ý, dù sao thì cũng không phải cô hầu hạ nó.Nhưng sờ lông là sẽ không bỏ qua.Mông Trần vui vẻ chọc chọc lỗ tai thỏ, lại hỏi Sơ Tranh: "Chúng ta đặt cho nó cái tên được không?"

"Tùy anh."

"Vậy phải gọi là gì đây?"

Mông Trần giao quyền đặt tên cho Sơ Tranh, "Cô đặt đi."

Sơ Tranh nhìn con thỏ nhỏ một chút, thuận miệng nói: "Tiểu Khôi."

Mông Trần: "..."

Màu xám nên gọi luôn là Tiểu Khôi?Mặc dù Mông Trần cảm thấy cái tên này quá qua loa, nhưng hắn nói để Sơ Tranh đặt, cho nên chỉ có thể chọn cái tên này.Từ bên này xuống núi phải đi ngang qua cánh đồng hoa, mấy ngày nay hoa trong cánh đồng hoa cơ bản đều đã nở, nhìn xa xa rất là đẹp.Mông Trần không nghĩ tới sẽ gặp mấy người ngoại quốc kia ở cánh đồng hoa, một người trong đó người đang cầm máy chụp ảnh.Nhìn có vẻ rất thích hoa trong đồng hoa.Có lẽ trông thấy người, có người vẫy tay với họ, rất nhiệt tình dùng tiếng Anh chào hỏi.Mông Trần từng học ở trường quốc tế, tiếng anh cũng tạm được, có thể nghe hiểu, giao lưu đơn giản không thành vấn đề.Gặp được người có thể giao lưu, người ngoại quốc càng nhiệt tình hơn, nói chuyện với Mông Trần tận mấy phút.Sau khi tách khỏi họ, Sơ Tranh mới nói: "Tôi đã nói họ không phải tới tìm anh rồi."

Mông Trần: "..."

Mông Trần chỉ là có chút thần hồn nát thần tính.Sơ Tranh lại trấn an hắn một câu: "Anh đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám gây chuyện với anh đâu."

-Mông Trần mang Tiểu Khôi về, rất nhanh đã làm cho Tiểu Khôi một chỗ ở.Sơ Tranh đứng bên cạnh nhìn, cực kỳ giống bà chủ đứng giám sát."

Nó có vẻ không có tinh thần lắm, có thể chết không vậy?"

Mông Trần ngồi xổm ở bên cạnh, quan sát trạng thái của Tiểu Khôi."

Không chết được."

Sơ Tranh xách cổ áo Mông Trần, "Lên trên đi tắm đi."

Dù sao cũng ở ngoài trời cả một đêm, trên người Mông Trần cũng không thoải mái lắm, rất nghe lời đi lên lầu tắm rửa.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2581: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (15)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Đại khái là sau bữa cơm tối, trong thôn đột nhiên có người chạy tới gõ cửa, hỏi Sơ Tranh có biết nói tiếng anh không, đi giúp phiên dịch."

Không biết."

Sơ Tranh đóng sầm cửa lại.Cách một lát sau, Quỳ Quỳ cũng tới gõ cửa.Mấy người ngoại quốc kia và thôn dân xảy ra cãi vã, nhưng vì ngôn ngữ không thông, nên không ai biết đang la lối cái gì.Quỳ Quỳ cũng có học ở trường, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nói được mấy câu hello, how old are you, what your name, kiểu kiểu vậy.Mông Trần vội vàng đến xem, Sơ Tranh cũng chỉ đành đi cùng.Người ngoại quốc và thôn dân cãi nhau cũng chỉ vì việc nhỏ, nhưng bởi vì ngôn ngữ không thông, nên mới cãi đến mức như vậy.Mông Trần hỏi xong, rất nhanh đã giải quyết được.Sơ Tranh đứng ở một bên nhìn, không nói gì, nhưng mấy người ngoại quốc đằng sau lại muốn thuê Mông Trần làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời.Khóe miệng Sơ Tranh giật một cái, đi qua kéo Mông Trần đến bên cạnh, từ chối yêu cầu của họ.Sơ Tranh kéo Mông Trần rời đi.Mông Trần còn rất kỳ quái, "Không phải cô không biết nói sao?"

Vừa rồi giao lưu rất trôi chảy mà.Sơ Tranh: "Tôi nói tôi không biết lúc nào?"

"Trước đó...

Người trong thôn tới gọi cô, cô nói không biết."

"Anh nghe lầm rồi."

"..."

Mông Trần cảm thấy mình không thể nào nghe lầm được.Chắc chắn là cô nói không biết.Nhưng mà...Hắn không dám tranh luận với Sơ Tranh.Bởi vì bình thường cô đều không tranh luận với người khác, đều là trực tiếp động thủ.-Cuộc sống chốn nông thôn nói buồn tẻ thì cũng không buồn tẻ, nói không buồn tẻ thì cũng buồn tẻ.Ngày ngày tới tới lui lui chỉ có vài chuyện như vậy, không có biến hoá quá lớn.Nhưng có Mông Trần ở đây, Sơ Tranh vẫn tự giác sống rất là thoải mái.Hôm nay cô lên trên trấn mua ít đồ, Mông Trần không đi cùng cô, vừa mới đi tới cửa thôn, thì có người hô lớn nói với cô."

Có người chặn ở cổng nhà cô kìa."

Sơ Tranh: "? ? ?"

Người?Sơ Tranh tưởng rằng anh hai lại tới đưa tiền, kết quả trở về xem, lại phát hiện không phải.Ở cổng có hai chiếc xe MiniBus đậu lại, có hai tên đàn ông đứng ở ngoài xe hút thuốc, trên cánh tay lộ ra toàn là hình xăm.Sơ Tranh trầm mặt đi sang phía bên đó.Một tên đàn ông trong đó nhìn thấy cô tới, lập tức quát lớn một tiếng: "Làm gì đấy?"

Sơ Tranh trấn định hỏi: "Mấy người làm gì ở đây?"

Tên đàn ông hung thần ác sát uy hiếp, "Bớt quản chuyện người khác đi, cút nhanh lên."

Sơ Tranh: "Đây là nhà tôi, ông bảo tôi cút đi đâu?"

Hai tên xăm mình liếc nhau, "Nhà cô?"

-Trong phòng khách có không ít thứ bị đập bể, Mông Trần ngồi dưới đất, máu nhuộm làm biến sắc cả tấm thảm.Mà ở đối diện hắn là mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, một người trong đó đeo dây chuyền vàng lớn, ngồi ở trên ghế sofa hút xì gà."

Tiểu tử, mày đúng là biết trốn đấy, mấy anh đây vì tìm mày mà phí không ít sức lực đâu."

Tay Mông Trần chống đất hơi phát run, "Tôi không có tiền."

"Chậc, tao đương nhiên biết mày không có tiền."

Dây chuyền vàng lớn toét miệng cười.Mông Trần: "Vậy ông tìm tôi làm gì?"

Dây chuyền vàng lớn nhả ra một vòng thuốc, dùng bàn tay đang kẹp điếu xì gà chỉ chỉ hắn, "Nhưng con người mày đáng tiền nha."

Mông Trần: "..."

Người?Dây chuyền vàng lớn quan sát xung quanh, "Nhìn chỗ này của mày cũng không tệ lắm nhỉ."

Tim Mông Trần bỗng nhiên lọt nửa nhịp."

Tôi đi cùng các người."

Mông Trần chủ động nói.Nhiều người như vậy, sẽ liên lụy đến cô.Đây vốn chính là chuyện của mình hắn...Chỉ hi vọng tối nay cô mới trở về, để đừng đụng phải những người này.Dây chuyền vàng lớn cười ha ha một tiếng, "Làm thế sớm thì mày đã không phải bị thương rồi.

Nhìn da mịn thịt mềm của mày thế này, tao cũng không đành lòng đánh mày."

Dây chuyền vàng lớn cho người ta kéo Mông Trần lên.Một đám người vừa đi tới cửa lớn, thì đám anh em bọn chúng để lại canh cửa, đột nhiên bay từ bên ngoài vào.Dây chuyền vàng lớn mặt hơi biến sắc, nhìn về phía cổng.Sơ Tranh kéo theo một tên đàn ông khác đi vào, dùng sức ném xuống đất, một cước dẫm trên bả vai gã.Dây chuyền vàng lớn híp mắt lại, "Cô là ai!"

Sơ Tranh đảo mắt qua bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên người Mông Trần nhìn có vẻ như đã bị thương.Mông Trần thấy Sơ Tranh trở về, lo lắng lắc đầu với cô: "Cô đừng xen vào chuyện này, mau đi đi."

Mông Trần biết Sơ Tranh biết đánh nhau, nhưng những người lần trước đều là lưu manh trong làng.Căn bản không thể so sánh với những người này được.Huống hồ đối phương còn nhiều người như vậy, sao cô có thể đánh thắng được.Sơ Tranh rất bình tĩnh nhìn Mông Trần vài giây, đôi mắt khẽ chuyển, nhìn về phía dây chuyền vàng lớn: "Mấy người đánh hắn rồi?"

Dây chuyền vàng lớn: "Tiểu nha đầu, đừng có xen vào việc của người khác, chuyện này không liên quan tới cô, chúng tôi chỉ tìm thằng nhóc này."

Giữa lông mày Sơ Tranh ngưng kết lãnh ý, "Mấy người chạy đến nhà tôi bắt người, còn nói không liên quan đến tôi?"

Dây chuyền vàng lớn ỷ vào người của mình nhiều, tăng thêm Sơ Tranh chỉ là một cô gái, cũng không để cô vào mắt: "Mau tránh ra, tao cũng không có kiêng kị không đánh phụ nữ, đừng có tìm chết!"

Sơ Tranh buông chân đang giẫm lên người dưới đất ra, đi sang bên cạnh hai bước, giống như quyết định tránh ra.Dây chuyền vàng lớn hài lòng, nháy mắt với người bên cạnh, mau chóng lên bắt người đi.Ngay tại lúc dây chuyền vàng lớn đi ngang qua Sơ Tranh, cô đột nhiên động thủ.Dây chuyền vàng lớn cũng không kịp phản ứng, thì đã bị Sơ Tranh bắt lấy, quật ngã xuống đất."

Đại ca!"

Những người khác kịp phản ứng, dồn dập đánh về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh kéo dây chuyền vàng lớn, quét trên đất một vòng, trực tiếp xem người như vũ khí.Phần lớn công kích của đàn em tên dây chuyền vàng lớn đều trúng vào người gã.-Mười phút sau.Trừ dây chuyền vàng lớn, những người còn lại đã nằm dưới đất, che lấy nơi bị thương kêu rên.Dây chuyền vàng lớn quỳ một chân xuống đất, Sơ Tranh đạp cho một cước, từ một chân biến thành quỳ hai chân luôn.Sơ Tranh ngồi xổm trước mặt gã, dùng giọng điều không hề có tính uy hiếp gì hỏi gã: "Tôi muốn chết?"

Dây chuyền vàng lớn đầu đầy mồ hôi: "..."

"Ai muốn chết?"

"Tôi tôi tôi, tôi muốn chết."

Mặt của dây chuyền vàng lớn cũng sưng lên rồi, nói chuyện không rõ lắm.Mẹ nó sao mà gã biết được cô gái này đánh nhau giỏi như vậy chứ?Nhiều người như vậy mà còn đánh không thắng một cô gái, mẹ nó chuyện này ai mà tin được?Dây chuyền vàng lớn căn bản không ngờ tới mình sẽ lật xe ở đây, lúc này trừ hối hận, thì cũng chỉ còn lại hối hận.Sơ Tranh xách một cái ghế ra, đỡ Mông Trần ngồi dậy.Tay Mông Trần bị trật khớp, bàn tay và cánh tay đều chảy máu, trên đùi cũng có máu ứ đọng.Trước tiên Sơ Tranh bẻ lại khớp tay cho Mông Trần.Trật khớp tay đụng một cái là đau, Mông Trần không nhịn được, hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Đau..."

"Kiên nhẫn một chút."

Sơ Tranh vừa nói xong câu đó, Mông Trần liền nghe thấy một tiếng 'rắc', sau đó chính là cơn đau kéo đến.Sơ Tranh xử lý đơn giản vết thương cho Mông Trần trước.Cô kéo tay Mông Trần hôn một cái, quay đầu, lạnh như băng lên tiếng: "Vừa rồi ai đánh hắn, tự đứng ra đi."

Dây chuyền vàng lớn rụt rụt về phía sau, gã không động thủ."

Không đứng ra, vậy thì cùng nhau chịu."

"Hắn...

Hắn động thủ."

Có người lập tức bán đồng bạn.Cô gái này ra tay độc ác, cảm giác như sắp mất nửa cái mạng rồi, bây giờ còn ai rảnh mà quan tâm tình anh em gì đó chứ.Giữ mạng quan trọng hơn.Đồng bạn bị bán đứng tức giận mắng một tiếng: "Mẹ!

Mày không đánh chắc?"

"Không, tôi không đánh, đều là họ ra tay."
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2582: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (16)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trong quá trình tương thân tương ái xác nhận lẫn nhau của bọn họ, rất nhanh những kẻ từng đánh Mông Trần bị bắt đứng qua một bên.Dây chuyền vàng lớn vạch rõ mình thuộc nhóm không động thủ.Hai nhóm người rõ ràng có ngăn cách, mày lườm tao, tao nguýt mày, bầu không khí giương cung bạt kiếm.Sơ Tranh nhìn về phía dây chuyền vàng lớn: "Ông..."

"Tôi không đánh!"

Dây chuyền vàng lớn lắc đầu, "Tôi không đánh hắn, tôi chưa hề đụng đến một đầu ngón tay nào của hắn cả."

Sơ Tranh: "Nếu không phải ông ra lệnh, thì bọn họ sẽ động thủ chắc?"

Dây chuyền vàng lớn: "..."

Dây chuyền vàng lớn làm đại ca của bọn họ, làm người dẫn đầu, làm ngọn đèn chỉ đường, đương nhiên phải cùng đám anh em của mình gánh chịu hậu quả này.Trên người Mông Trần có bao nhiêu vết thương, Sơ Tranh đòi lại gấp bội trên người họ.-Giáo huấn người xong, Sơ Tranh mới có tâm tư hỏi bọn họ tới làm gì."..."

Dây chuyền vàng lớn sao mà dám giấu diếm nữa, nên ào ào nói ra hết mọi chuyện.Có người bỏ tiền để bọn họ tới gây chuyện với Mông Trần.Cha mẹ Mông Trần làm ăn trên thương trường, khó tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người khác.Có người có lẽ không ghi thù, qua rồi thì coi như xong.Nhưng có người ghi thù thì có thể nhớ cả đời.Người này chính là người mà lúc trước cha mẹ Mông Trần từng đắc tội, cha mẹ Mông Trần chết rồi, nhưng đối phương vẫn muốn đuổi cùng giết tận."

Mấy người muốn làm gì hắn?"

"...

Chúng tôi không muốn làm gì hắn cả, chỉ là mang hắn về."

Dây chuyền vàng lớn nói.Người kia muốn họ mang người về, sau đó giao cho hắn ta xử lý.Cho nên họ thật sự không muốn làm gì Mông Trần cả.Trước đó Mông Trần phản kháng, cho nên họ mới động thủ.Sơ Tranh hỏi tên, rồi lên mạng tìm kiếm thử.Có lẽ không phải là người cực kỳ nổi danh gì, nên trên mạng cũng không có quá nhiều thông tin."

Vậy...

Chúng tôi có thể đi được chưa?"

Sơ Tranh liếc gã một cái, giọng điệu lạnh nhạt, "Đi đi."

Dây chuyền vàng lớn không lo nổi cơn đau trên người nữa, nhanh chóng dẫn đàn em chuồn vội.Sau đó đám người này còn chưa ra khỏi thôn, thì đã bị cảnh sát chạy đến chặn lại.Đột nhập đánh người phi pháp, rồi còn đập hư nhiều đồ như vậy, sao có thể đi dễ dàng vậy được.-Sơ Tranh giải quyết xong dây chuyền vàng lớn, lại đưa Mông Trần đến bệnh viện kiểm tra.Mông Trần bị tổn thương ở mấy chỗ xương sụn, phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày.Mặc dù Mông Trần cảm thấy mình vẫn ổn...Nhưng Sơ Tranh dữ dằn, bảo hắn nằm yên đấy, dám chạy sẽ đánh gãy chân.Mông Trần sao còn dám nói không nằm viện nữa.Sơ Tranh thừa dịp Mông Trần nằm viện, gọi điện thoại cho ông anh trai tiện nghi của mình.Đối với chuyện Sơ Tranh nói, anh hai cảm thấy chỉ là một chuyện nhỏ, phân phó một tiếng là được."

Sao lại chọc phải em thế?"

"Không chọc phải em."

Anh hai rất tò mò, "Vậy sao em lại muốn giày vò một công ty nhỏ chứ?"

Sơ Tranh nhìn vào trong phòng bệnh một chút, "Giày vò người không nên giày vò."

Anh hai bên kia suy nghĩ một lát."

Thằng nhóc em nuôi ấy à?"

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.Anh hai trêu chọc một câu, "Em rất để ý đến cậu ta nha, thích thế cơ à?"

Cái cậu nhóc kia đúng là đẹp thật.Sơ Tranh: "Ừ."

Loại chuyện như tình cảm yêu đương, hiển nhiên anh hai cũng không muốn quản nhiều, không hỏi nhiều nữa: "Được thôi, anh giúp em giải quyết."

Sơ Tranh cúp điện thoại, trở lại trong phòng bệnh.Mông Trần muốn lấy nước uống, nhưng không tiện lắm.Sơ Tranh đi qua đưa nước cho hắn, Mông Trần bưng trong tay, thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn."

"Muốn ăn gì?"

"Ừm..."

Mông Trần suy nghĩ một hồi, nghĩ không ra mình muốn ăn gì, "Gì cũng được."

"Gì cũng được?"

"Ừ."

Sơ Tranh xuống dưới mua một chút đồ ăn lên, cố gắng lựa chọn món Mông Trần thích."

Vì sao đều là món tôi thích."

Lần nào cũng như vậy, tất cả mọi thứ đều là hắn thích.

"Cô không có thứ mình thích sao?"

"Có."

Mông Trần tò mò, "Cô thích gì?"

Hắn cảm thấy Sơ Tranh không đặc biệt thích thứ gì, dù là đồ ăn, hay là những thứ khác."

Anh."

Mông Trần sửng sốt tại chỗ, bên tai vang lên tiếng ong ong, não như lâm vào trống rỗng.Thật lâu sau, Mông Thành tìm lại giọng nói của mình, "Cô...

Cô nói cái gì?"

Mông Trần không biết giữa họ được xem là quan hệ gì.Sơ Tranh chưa từng nói thích hắn, nhưng...

Họ lại từng làm những chuyện còn thân mật hơn.Có đôi khi Mông Trần cảm thấy cô thích mình.Nhưng cô quá lạnh lùng, giống như chỉ tùy tiện nuôi một con thú cưng, vui thì trêu chọc một chút.Cho nên hắn không thể nào xác định...Sơ Tranh nghiêm túc lặp lại một lần, "Em thích anh."

Mông Trần gian nan nuốt nước bọt, cánh môi khẽ phát run: "Cô thích tôi?"

"Nếu không thì em làm những chuyện ấy với anh làm gì?"

Sơ Tranh nhìn hắn: "Nhìn em giống biến thái lắm à?"

"..."

Giống.Mông Trần chỉ tay vào mình, "Cô thật sự thích tôi?"

"Ừ."

Mông Trần nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, sau đó cấp tốc cụp mắt xuống, "Tôi nhỏ hơn cô."

"Cho nên?"

"...

Như vậy không sao sao?"

Hắn nhớ rằng rất nhiều người đều có một loại quan điểm cố hữu về tuổi tác."

Có liên quan gì, em muốn anh, chứ không phải muốn tuổi của anh."

Tim Mông Trần vốn đã đập nhanh, lúc này đập còn nhanh hơn nữa."

Anh...

Anh cũng thích em."

"Hả?"

Mông Trần nói quá nhỏ, Sơ Tranh không nghe rõ, "Anh nói cái gì?"

Mông Trần ngẩng đầu, khẽ hít sâu, Trịnh trọng nói: "Anh nói, anh cũng thích em."

Nếu như hắn không thích cô, thì sẽ không dễ dàng để cô ức hiếp mình như vậy được.Hắn không biết vì sao mình lại có thể tự nhiên chấp nhận cô như vậy.Nhưng hắn cũng không thể nào từ chối cô.Chuyện này có thể chính là cái mà người ta gọi là chú định ấy..."

Em biết."

Mông Trần 'A' một tiếng, hơi ngơ ngác: "Làm sao em biết?"

"Em chính là biết."

Giọng điệu Sơ Tranh trấn định, "Anh có ăn nữa không?"

Mông Trần: "..."

Chính bản thân hắn cũng không biết, sao cô lại biết được?Mông Trần đầu đầy ngờ vực, ăn xong cơm.Chờ lúc Sơ Tranh thu dọn đồ đạc, hắn giữ chặt tay Sơ Tranh, "Vậy chúng ta...

Bây giờ là người yêu sao?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Anh muốn kết hôn cũng được."

"Khụ khụ khụ..."

Mông Trần bị sặc nước bọt, ho đến đỏ bừng cả mặt, "Không...

Không cần nhanh như vậy."

"Nhanh sao?"

"..."

Không nhanh sao?-Một ngày sau, Sơ Tranh lần nữa nhận được điện thoại của anh hai."

Cái cậu em nhặt về ấy, em có biết lai lịch ra sao không?"

Vừa nghe máy, anh hai đã hỏi."

Biết."

"Vậy em biết chuyện cha mẹ cậu ta phá sản không?"

"Biết."

"..."

Em biết sao còn bình tĩnh như vậy.Mặc dù món nợ với những công ty kia không liên quan quá nhiều đến bản thân Mông Trần, nhưng hắn thân là con trai, chắc chắn sẽ không tốt hơn.Tìm hắn để gây sự chỉ là chuyện nhỏ...Anh hai trầm mặc một hồi: "Em nghĩ như thế nào?"

"Không nghĩ gì hết, chỉ muốn ở bên cạnh hắn."

Đi nghỉ dưỡng, lại không nói mấy lời lẳng lơ hết lần này đến lần khác như ở thế giới thật, rất tốt."..."

Anh hai chỉ gọi điện thoại để nhắc nhở cô một câu.Nếu Sơ Tranh đã biết, vậy thì anh hai cũng không nói nhiều nữa.Đợi đến lúc Mông Trần xuất viện, Sơ Tranh đã nhận được tin tức, người muốn gây chuyện với Mông Trần, bây giờ bị chuyện của công ty mình chơi đùa cho sứt đầu mẻ trán.Mắt xích tài chính đứt gãy, mang lưới quan hệ đột nhiên đều vô dụng.Nếu như không tìm thấy cách giải quyết, thì rất nhanh sẽ như đứng trước khốn cảnh.Đương nhiên, những chuyện này Mông Trần đều không biết.
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2583: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (17)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Mông Trần nằm viện hai ngày, cảm thấy mình đã có thể xuất viện được rồi.Mùi trong bệnh viện hắn thật sự không chịu nổi nữa rồi.Nhưng Sơ Tranh không đồng ý."

Anh thật sự đã khỏi..."

Sơ Tranh: "Bác sĩ quyết định, anh nói không tính."

Mông Trần: "..."

Mông Trần đảo mắt một vòng, kéo tay áo Sơ Tranh, "Chị ơi, em muốn về nhà."

Sơ Tranh: "..."

"Chị ơiii."

Thiếu niên cố ý kéo dài âm, trong mắt tràn ngập thỉnh cầu.Sơ Tranh không hề dao động, "Không được."

Mặc cho Mông Trần nói gì, Sơ Tranh đều là một mặt lạnh lùng 'Anh nói gì cũng vô dụng'.Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ, nghẹn khuất ở lại bệnh viện cho đến ngày bác sĩ nói có thể xuất viện.Rời khỏi bệnh viện, Mông Trần hít thở một hơi ngập tràn không khí mới mẻ, bỗng có một loại cảm giác thoải mái như được thoát khỏi lồng giam."

Ra viện vui đến vậy sao?"

"Đương nhiên, ai lại muốn ở trong bệnh viện đâu chứ."

Mông Trần kéo Sơ Tranh đi nhanh, "Chúng ta đi nhanh đi."

Bây giờ hắn không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì của bệnh viện nữa."

Ai bảo anh bị thương."

"..."

Cũng không phải hắn muốn bị thương mà.-Mông Trần trở về là lập tức đi tắm, ở bệnh viện dù gì cũng không tiện.Bởi vì vừa dưỡng thương xong, cho nên Sơ Tranh cũng không cho phép hắn làm những chuyện khác, đồ ăn đều đi mua về.Buổi tối Mông Trần nằm ở trên giường, thoải mái vui vẻ lật một vòng.Vẫn là nơi này thoải mái...Cạch ——Cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, Mông Trần lập tức ngồi dậy, lần theo cổng nhìn qua.Sơ Tranh đi từ ngoài cửa vào, kéo Mông Trần đang ngồi ở trên giường qua, không nói lời nào ôm lên.Mông Trần đột nhiên bay lên không, giật nảy mình."! ! !"

"Em làm gì?"

Sức của cô sao mà lớn vậy chứ?"

Đến phòng em ngủ."

"Hả?"

Mông Trần ngơ ra, căng thẳng hỏi: "Vì sao?"

Sơ Tranh nói rất đương nhiên: "Chúng ta xác nhận quan hệ rồi mà, ngủ chung có vấn đề gì?"

Mông Trần: "..."

Có...

Có vấn đề chứ?Mông Trần bị Sơ Tranh ném lên giường, đầu óc choáng váng ngồi dậy, "Anh cảm thấy chúng ta không cần ngủ chung một phòng."

Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng: "Ừ."

"Vậy anh về..."

Mông Trần lần nữa bị Sơ Tranh đẩy về.Mông Trần: "? ? ?"

Không phải đã đồng ý rồi sao?Hiển nhiên chuyện Sơ Tranh đồng ý và chuyện cô muốn làm gì, hoàn toàn không liên quan đến nhau.Mông Trần muốn nói đạo lý, nhưng dù thế nào cũng hoàn toàn là vào từ tai trái, ra ở tai phải —— vô dụng.Mông Trần bị ép nằm xuống, kéo chăn quấn mình lại.Sơ Tranh: "..."

Sao mà làm như ta muốn làm gì mi vậy?Cô chỉ muốn có một cái gối ôm thôi mà."

Tới đây."

"Không, chúng ta mỗi người một bên."

Mông Trần xua tay, "Không được vượt qua ranh giới."

Sơ Tranh trực tiếp đi sang ngồi: "Qua rồi, làm sao?"

Đánh ta đi!Mông Trần: "..."

Có thể làm gì?Hắn có thể làm gì?Mông Trần xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh.Sơ Tranh lười dỗ, tắt đèn, ngủ ở một bên khác.Sau nửa đêm Mông Trần tự mò qua, chui vào lòng cô, Sơ Tranh cảm thấy mình cần phải quay phim lại để làm chứng cứ.Ngày hôm sau ngủ dậy quả nhiên Mông Trần bắt đầu lên án, Sơ Tranh không lưu tình chút nào ném chứng cứ ra."

Em đẩy anh ra, là anh tự qua, không liên quan đến em."

Mông Trần: "..."

Sắc mặt Mông Trần phiếm hồng, nhẫn nhịn nửa ngày cũng không nghẹn ra được câu nào.Mới đầu Mông Trần rất kháng cự ngủ chung, nhưng mỗi lần hắn về phòng của mình, đều sẽ bị Sơ Tranh xách về.Cuối cùng không muốn giày vò nữa, nên chỉ đành chấp nhận.Một tháng sau, Mông Trần đã không có cảm giác gì nữa, Sơ Tranh cũng không làm gì hắn, mức độ lớn nhất cũng chỉ là hôn một chút mà thôi.Quả nhiên con người chỉ cần quen thuộc với một chuyện gì đó, thì sẽ xem nó như điều đương nhiên.-Ba tháng sau.Thời tiết chuyển biến lạnh lẽo, du khách giảm bớt, trong thôn dần dần trở nên quạnh quẽ.Mông Trần ngồi xổm ở bên ngoài cho Tiểu Khôi ăn.Tiểu Khôi đã lớn lên, được Mông Trần nuôi cho béo tốt mượt mà, lúc Sơ Tranh không có chuyện gì làm thì thích ôm nó sờ lông.Nhưng cô chỉ sờ thôi, còn không quan tâm những chuyện khác.Cho nên việc chăm sóc toàn bộ đều do Mông Trần làm.Mông Trần cảm thấy hơi lạnh, nên bố trí lại ổ cho Tiểu Khôi, sau đó trở về phòng tìm quần áo mặc.Đi ngang qua thư phòng thấy Sơ Tranh ở trong đó, nên thử vào xem một chút.Trông thấy livestrem đang mở, Mông Trần lập tức lùi đầu về, trở về phòng đi tìm quần áo.Mông Trần không biết mình chỉ mới ló đầu vào một xíu như vậy, mà vừa vặn bị quay trúng.Mặc dù chỉ là xuất hiện một xíu cực nhanh, nhưng vẫn có người mắt sắc nhìn thấy.Sơ Tranh livestream, bây giờ đã có không ít fan hâm mộ.[ Vừa rồi ở cửa có một anh trai siêu đẹp luônnnn, mọi người có thấy không? ][ Thấy rồi thấy rồi! ! ][ Ui các bạn ơi, tớ còn tưởng tớ hoa mắt. ][ Mặc dù chỉ nhìn thấy một chút, nhưng tui cam đoan, anh ấy có giá trị nhan sắc phá trần luôn óooo. ][ Mọi người đang nói ai vậy? ][ Cho nên...

Là bạn trai của chị streamer sao? ][ Em trai chứ nhỉ?

Nhìn rất nhỏ. ][ Tui cũng nghĩ là em trai... ][ Muốn hỏi xem em trai bao nhiêu tuổi rồi, có người thương chưa. ]"Không phải em trai."

Trong hàng loạt comment bay phấp phới, Sơ Tranh lên tiếng chính danh cho Mông Trần, "Bạn trai."[...][...]-Mông Trần còn chưa biết mình bị chính danh, thay quần áo xong rồi xuống lầu nấu cơm.Chờ nấu xong mới lên lầu gọi Sơ Tranh xuống ăn cơm.Lúc xuống lầu, Mông Trần lướt thấy cái tin kia, dưới chân trực tiếp đạp hụt.Nếu không phải có Sơ Tranh ở phía trước chặn lại, thì có lẽ Mông Trần sẽ ngã nhào xuống luôn.Mông Trần vẫn còn sợ hãi trong lòng vịn tay vịn bên cạnh, giơ điện thoại di động: "Cái này..."

"Hả?"

"Quay trúng anh rồi?"

"Ừ."

Mông Trần: "..."

Chuyện Mông Trần lo lắng chính là có người tới cửa đòi nợ, chuyện lần trước, hắn không muốn trải qua thêm lần nào nữa."

Những món nợ đó không liên quan gì đến anh, anh không cần lo lắng."

Mông Trần lắc đầu, "Không phải ai cũng nghĩ như vậy, chuyện lần đó, cũng có rất nhiều người bị tổn thất về lợi ích..."

Bọn họ biết hắn không có tiền, cũng không nên do hắn trả.Nhưng mà...Nhưng mà dù sao họ cũng cần một nơi để xả hận đúng không?Ở một số thời khắc, cũng không cần nói đến lý lẽ."

Không quay được quá nhiều đâu, anh đừng nghĩ nhiều."

Sơ Tranh an ủi hắn một câu."

Có em ở đây mà."

Mông Trần liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Thật ra anh rất sợ, chuyện lần trước suýt chút nữa thì làm liên lụy đến em, là anh..."

"Mông Trần."

Sơ Tranh khiến cho hắn ngẩng đầu, "Tin em."

Mông Trần nhìn vào mắt Sơ Tranh, nhìn thấy hình dáng của mình trong đáy mắt cô, cũng trông thấy một loại cảm xúc làm hắn an tâm."...

Được."

Mông Trần thu liễm lại cảm xúc, cùng Sơ Tranh xuống lầu.Lúc ăn cơm, Mông Trần lại hỏi: "Sao em lại nói với họ anh là bạn trai em?"

"Anh không phải?"

"...

Phải."

"Cho nên có vấn đề ở đâu?

Anh có chỗ nào không thể công khai với người khác à?"

Mông Trần: "..."

Mông Trần: "Nếu họ biết em có bạn trai, thì không phải sẽ mất fan sao?"

Dù là nam hay nữ, chỉ cần dựa vào mặt để kiếm cơm, độc thân chắc chắn sẽ có chút ưu thế hơn.Sơ Tranh: "Em livestream không phải vì kiếm fan."

Mông Trần: "Vậy em livestream làm gì?"

Sơ Tranh hơi trầm mặc, sau đó cực kỳ nghiêm túc: "Để làm người phát ngôn cho văn hóa di sản đặc sản."

Mông Trần: "? ? ?"
 
(Quyển 13) [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 2584: Phiên ngoại 1: Năm tháng vì mời (Xong)⊰⊹


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Mông Trần chỉ xuất hiện có một giây như vậy, cho nên cũng không gây nên quá nhiều người chú ý.Nhưng mọi người đều biết Sơ Tranh có bạn trai, thỉnh thoảng sẽ thảo luận.Lúc Mông Trần không có chuyện gì làm, thì sẽ mở những bình luận ấy ra xem một chút.Ngôn luận trên mạng gì cũng có, có tốt có xấu, Mông Trần cũng không để trong lòng lắm.Nhưng có đôi khi trông thấy có người nói Sơ Tranh, Mông Trần sẽ không nhịn được, dùng acc clone đi mắng người.-"Tuyết rơi rồi!"

Mông Trần đứng lên, đẩy cửa sổ ra, trông thấy thế giới bao phủ trong làn áo bạc, nơi xa là đồng ruộng phủ đầy tuyết trắng.Mông Trần bảo Sơ Tranh dậy xem."

Có gì đáng xem, lại không phải chưa thấy bao giờ."

"Chưa được cùng chị xem bao giờ."

Mông Trần nói chuyện càng ngày càng ngọt, "Chị ơi, chị dậy xem đi mà."

Sơ Tranh: "..."

Mé!Phạm quy nha!Chỉ cần Mông Trần muốn làm gì, thì sẽ mập mờ gọi cô là chị, từng tiếng từng tiếng làm cho người ta khó mà chống đỡ.Sơ Tranh không muốn dậy, bị Mông Trần nài nỉ một hồi, cuối cùng chỉ có thể rời giường.Lúc này tuyết vẫn đang rơi, Mông Trần mặc quần áo đi xuống lầu rồi ra sân.Sơ Tranh chậm rãi xuống lầu.Hoa tuyết rơi xuống xung quanh người thiếu niên, rơi vào lọn tóc, bả vai hắn...Hắn còn đẹp hơn cả tuyết.Sơ Tranh dựa vào cửa nhìn thiếu niên, giữa lông mày mơ hồ có chút nhu hòa.Bây giờ tuyết vẫn chưa dày, mặt đất không có nhiều tuyết, không đắp nổi người tuyết.Nhưng chờ đến xế chiều, trong sân đã chất thành mặt tuyết rất dày.Trong thôn có không ít trẻ em chơi đùa bên ngoài, rất là náo nhiệt.Mông Trần tự đắp một con người tuyết ở trong sân, khăng khăng kéo Sơ Tranh đi xem cho bằng được.-Trận tuyết này rơi cả vài ngày, trừ những chuyện thiết yếu, thì thôn dân đều không hề đi ra ngoài.Mông Trần và Sơ Tranh cũng chỉ có thể ở nhà.Mông Trần dựa vào Sơ Tranh xem phim, đoạn sau phim phát sóng những gì thì Mông Trần cũng không biết.Bên ngoài là tiếng tuyết rơi hòa cùng tiếng gió rào rào.Không biết Mông Trần lấy đồ trong phòng để đồ ra từ lúc nào, cũng chia sẻ cho Sơ Tranh.-Hình như tuyết ngừng rơi rồi, Mông Trần quấn một tấm chăn, gối lên đùi Sơ Tranh, "Em cảm thấy cuộc sống như vậy có được không?"

"Được."

Sơ Tranh hững hờ sờ tóc thiếu niên."

Em không nhớ cuộc sống nơi thành thị sao?"

"Anh muốn trở về?"

Mông Trần hơi trầm mặc, "Từ nhỏ anh đã lớn lên trong thành phố, ở nơi như thế này, hoặc nhiều hoặc ít sẽ không quen lắm."

Lúc hắn tới đây, chỉ là muốn ở đây quá độ một thời gian, chứ không muốn ở lại nơi này quá lâu.Nhưng ai ngờ..."

Nhưng mà...

Nếu như được ở cạnh em, anh cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt."

Nhịp sống chậm rãi như vậy, là điều không thể trải nghiệm được nơi thành thị.Có lẽ đây chính là năm tháng yên bình như trong lời thơ, câu hát từng nói."

Anh muốn về thì chúng ta cũng có thể về."

Sơ Tranh nói.Mông Trần lắc đầu: "Anh không muốn trở về."

Không quay về, nên Mông Trần phải nghĩ cách mở chút nghề phụ kiếm tiền.Vài ngày sau, Sơ Tranh đã nhìn thấy Mông Trần chuẩn bị làm vườn."

Anh làm cái này làm gì?"

"Anh nghĩ rất lâu rồi, anh cảm thấy anh cũng chỉ biết cái này."

Mông Trần nói: "Cho nên anh định làm vườn."

Cái nghề này bây giờ vẫn có thể kiếm ra tiền."

Anh biết sao?"

"Chắc là biết."

Mông Trần không chắc chắn lắm, nhưng vẫn rất kiên định, "Anh học rất nhanh."

Sơ Tranh: "..."

Được thôi, anh vui là tốt rồi.Sơ Tranh không quản Mông Trần nữa, để hắn tự đi giày vò.Sân vườn ở biệt thự của Sơ Tranh rất lớn, bên ngoài cũng là của cô.Mông Trần rào lại một mảnh ngoài kia, Mông Trần tự mình làm ở bên đó, trông còn rất ra dáng.-Quả thật Mông Trần có không ít nghiên cứu về hoa hoa cỏ cỏ.Lúc trước mẹ hắn vốn thích làm vườn, có đôi khi hắn sẽ giúp đỡ, mưa dầm thấm đất, kiến thức căn bản cũng đã có.Mới đầu không thể làm số lượng lớn, nhưng trồng một số loại tương đối quý, bán đi cũng được một số tiền không nhỏ.Cứ như vậy tích tiểu thành đại, từ từ mở rộng hơn.Bên cạnh biệt thự của Sơ Tranh dần dần nhiều thêm một phòng hoa trong suốt.Hoa trong phòng hoa mới đầu nở rất ít, nhưng dần dần cũng có thêm nhiều loại hơn.Mà cái hoa phòng này, sau khi được một số du khách chụp lại đăng lên mạng, lại đột nhiên nổi tiếng, kéo theo khách du lịch đến thôn.-Nhiều năm về sau, thôn Bạch Hà đã có biến đổi rất lớn, không ít thôn dân cũng đã bắt đầu làm vườn.Đương nhiên phương diện du lịch cũng không bỏ, có phía trên nâng đỡ, rất nhanh đã chế tạo thành một Bách Hoa thôn.Ngọn núi thích hợp ở gần đó cũng được mở mang ra.Thôn Bạch Hà thật sự rất thích hợp để trồng hoa hoa cỏ cỏ, chỉ cần là loại cây tương đối dễ trồng, có thể thích ứng với khí hậu nơi này, thì đều rất dễ nuôi.Thôn dân dựa vào việc này mà kiếm được không ít tiền.Mông Trần làm người dẫn đầu, tất nhiên tiền kiếm được cũng không ít.Mọi người kiếm được tiền là vì có Mông Trần, cho nên trong thôn đã sớm không còn ai nói hắn rảnh rỗi nữa.Bây giờ chuyện mà mọi người nói đến, đều là hâm mộ Sơ Tranh và Mông Trần.Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy cãi nhau bao giờ, tình cảm vô cùng tốt.Mông Trần: "..."

Khi cãi nhau mấy người không nhìn thấy mà thôi.Hơn nữa Sơ Tranh cũng không cãi cọ với hắn, nếu như thật sự khó chịu, thì sẽ không để ý tới hắn.Nếu còn khó chịu hơn nữa, vậy thì hắn phải gặp nạn...Gặp nạn thế nào á?Được rồi, đừng nhắc nữa, nói thêm cũng đều là nước mắt.Lúc Mông Trần không có chuyện gì làm thì đều ở trong phòng hoa, chăm sóc những cây hoa càng ngày càng quý hiếm của hắn.Nhưng Mông Trần đứng giữa muôn hoa, bản thân hắn còn đẹp hơn cả những bông hoa kia, một vài du khách đi tới bên này sẽ không cưỡng lại được mà chụp hình hắn.Cốc cốc ——Mông Trần ngẩng đầu, lần theo bụi hoa nhìn ra ngoài.Có mấy cô gái đang gõ cửa thủy tinh của phòng hoa, cảm xúc hơi kích động.Thấy Mông Trần nhìn họ, kích động túm lấy bạn mình, giọng nói bị ngăn cách không ít, nhưng vẫn truyền vào được."

Anh ơi, chúng em có thể vào trong chụp hình được không?"

Cô gái hồi hộp nhìn hắn, hai tay chắp lại trước ngực, làm ra dáng vẻ khẩn cầu.Con gái cầu khẩn như thế, ai mà nhẫn tâm từ chối được.Mông Trần đi qua phía họ, chỉ vào bảng hiệu dựng thẳng bên ngoài.Mấy cô gái nhìn sang theo, trên bảng hiệu viết không thể vào hoa phòng, có thể đứng bên ngoài chụp.Ngay khi mấy cô gái đang thất vọng, đột nhiên thoáng nhìn thấy chỗ cửa phòng hoa có người đi vào."

A!

Anh ơi, có người vào kìa!"

Mấy cô gái lập tức chỉ vào đằng sau kêu lên.Mông Trần quay đầu nhìn một chút, đưa lưng về phía mấy cô gái, khẽ nhếch môi cười.Hắn đi qua bên đó.Mấy cô gái tưởng là Mông Trần sẽ đuổi người ra, ai ngờ người ta chẳng những không đuổi, mà còn có cử chỉ thân mật.Đám người: "..."

Sao mọi chuyện cứ là lạ ấy nhỉ?Sơ Tranh ngồi ở vị trí trước đó Mông Trần ngồi, nhìn ra bên ngoài một chút, "Anh rất được yêu thích nha."

Loại du khách đi ngang qua này thì cũng thôi đi.Lúc trước còn có người cố ý chạy tới xem hắn nữa.Này nếu mà đặt ở cửa thôn, thì chắc chắn là một linh vật.Mông Trần ngồi xổm ở bên cạnh cô, ngửa đầu nhìn cô, "Chỉ muốn được em thích."

Sơ Tranh nâng cằm Mông Trần hôn qua.Mông Trần và Sơ Tranh bị nhánh hoa tươi tốt che lại, người bên ngoài không nhìn thấy được gì cả.***Hehe, xin chào mọi người (^人^)Cuối cùng thì Nhiên cũng đã bò được xong phiên ngoại 1.Truyện ở bên bản Trung đại đại cũng đã ngừng lại khá là lâu rồi, và bản edit thì cũng đã có nhà khác edit full phiên ngoại theo tiến độ của tác giả.Nhiên chỉ là không muốn nó bị dở dang, nên cố gắng edit xong phiên ngoại 1 thoii nha.Bởi vì theo Nhiên thấy í, đại đại không đầu tư quá nhiều vào phiên ngoại, nó chỉ là một vài cốt truyện ngắn ngắn zui zui thôi í (。•̀ᴗ-)✧Và Tranh gia của chúng ta đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong cốt truyện chính rồi, Nhiên chỉ muốn lưu lại dấu ấn ở ngay đây thôii (Thứ lỗi vì tuii lười óoooooo (´• ω •'))Có thời gian mọi người hãy quay lại những vị diện trước chơi với Nhiên nhaaaa, giờ thỉnh thoảng đọc lại xong đọc comment của mọi người mà cười xỉu í (*≧ω≦*)Dịch bệnh đang rất phức tạp, nhớ bảo vệ mình thật tốt nhaaaa 🖤Cảm ơn vì đã đọc đến đây nè, chúc cho mỗi chúng ta đều gặp được thật nhiều may mắn.Và Nhiên cũng đang cố gắng để hoàn thiện mình, sau này khi chúng ta gặp lại, Hạ Lan Tâm Nhiên mà mọi người biết không phải editor nữa đâu, tui là dịch giả ròi óoooo (☆▽☆)Yêu thương và trân trọng!Hạ Lan Tâm Nhiên!
 
Back
Top Bottom