Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 55



Sau khi Thẩm Thanh Hoài trở về, Lý Hà Nghiên đã gặp anh ta một lần. Hai người hẹn nhau ở một quán ăn gần trường, khi Lý Hà Nghiên đến thì Thẩm Thanh Hoài đã ở trong quán.

Lý Hà Nghiên đi tới chiếc ghế trước mặt anh ta và ngồi xuống: "Lần này trở về bao lâu?"

Thẩm Thanh Hoài cất điện thoại, nhìn anh: “Sao, sợ tôi liên lạc với Ngụy Dư à?”

Lý Hà Nghiên cười lạnh: "Anh cứ việc liên lạc, xem cô ấy có nói chuyện với anh không."

Thẩm Thanh Hoài bị K.O, nhưng anh ta cũng biết rằng những gì Lý Hà Nghiên nói là sự thật. Anh ta hiểu Ngụy Dư, cô là người có ranh giới rõ ràng. Trước đây khi còn ở bên nhau, họ thường ăn tối với Tống Lộ và bạn trai của cô ấy, có vài lần, bạn trai của Tống Lộ muốn thêm WeChat của Ngụy Dư nhưng Ngụy Dư luôn từ chối.

Nếu hiện tại cô không hẹn hò với ai, anh ta liên lạc thì có lẽ cô sẽ đáp lại. Nhưng bây giờ cô và Lý Hà Nghiên ở bên nhau, đương nhiên cô sẽ tránh xa anh ta. Lúc trước nói sau khi chia tay sẽ làm bạn vì anh ta biết rõ tính cách của cô, anh ta không muốn cắt đứt liên lạc với cô.

Thẩm Thanh Hoài cầm cốc uống một ngụm nước: “Cậu thích cô ấy từ khi nào?”

Thẩm Thanh Hoài nhớ rằng khi nhận được cuộc gọi từ Lý Hà Nghiên, anh ta đã hỏi Lý Hà Nghiên câu hỏi này, nhưng anh lảng tránh. Thẩm Thanh Hoài suy nghĩ hai ngày, nhớ tới hôm đó cùng nhau ăn cơm, nhưng không phát hiện hai người họ có gì khác thường.

Lý Hà Nghiên nheo mắt lại: "Còn nhớ ngày anh đưa điện thoại cho tôi không? Màn hình điện thoại là ảnh của cô ấy."

Thẩm Thanh Hoài sửng sốt hai giây, chửi: “Cậu thích cô ấy từ lúc đó á, cậu có vấn đề gì không đấy, chỉ vì một bức ảnh thôi sao?”

Nói thật, Lý Hà Nghiên cũng không biết có phải là bởi vì bức ảnh đó hay không, nhưng cũng đã gần một năm kể từ khi anh nhìn thấy bức ảnh đó, lúc nhìn thấy cô ở cửa phòng cho thuê, anh thực sự nhận ra cô ngay lập tức.

Thẩm Thanh Hoài tức giận đến mức uống cạn nửa cốc nước: “Nếu tôi không chia tay với cô ấy, cậu có theo đuổi cô ấy không?”

Lý Hà Nghiên không thay đổi biểu cảm: "Hiện tại hỏi cái này có ý nghĩa gì?"

Thẩm Thanh Hoài không nói gì, Lý Hà Nghiên lại nói tiếp: “Lúc trước tại sao lại chia tay?”

Thẩm Thanh Hoài: “Cô ấy không nói với cậu sao?”

Lý Hà Nghiên phun ra một chữ: "Không."

“Mẹ tôi không thích cô ấy, vẫn luôn ép tôi chia tay.” Thẩm Thanh Hoài khó khăn nói: “Cuối cùng hình như cô ấy nhìn ra được điều gì đó nên đề nghị chia tay, tôi chỉ có thể phải đồng ý."

Lý Hà Nghiên cười, mỉa mai nói, "Cái thích cô ấy của anh chỉ như vậy thôi à?"

Thẩm Thanh Hoài xoa xoa mặt, anh ta thật sự đuối lý, thở dài một hơi: “Thật không ngờ hai người lại ở bên nhau, hãy đối xử tốt với cô ấy.”

Lý Hà Nghiên nhướng mày: “Còn cần anh nói à?”

Thẩm Thanh Hoài cười nhẹ nhõm.

Điện thoại di động trên bàn của Lý Hà Nghiên vang lên, anh cầm lên nhìn lướt qua, sau đó đứng dậy: "Đi trước đây."

Lý Hà Nghiên ra khỏi quán ăn, đứng trên đường nghe điện thoại của Ngụy Dư: "Em tan học rồi à?"

"Vừa tan."

Lý Hà Nghiên: "Cùng nhau đi ăn ngoài trường nhé?"

Ngụy Dư: "Em hẹn với đàn chị đi căng tin ăn cơm rồi."

Lý Hà Nghiên cau mày: Căng tin nào?

Ngụy Dư: "Căng tin khu B, anh có muốn tới không?"

Lý Hà Nghiên: "Ừ."

Ngụy Dư: "Anh muốn ăn gì, em đi lấy trước."

Lý Hà Nghiên cười nói: "Không cần, lát nữa anh tự lấy."

"Vậy em chờ anh đến."

Khi Lý Hà Nghiên đến căng tin khu B, Ngụy Dư và Vương Tuyết vừa mua xong bữa trưa.

Ngụy Dư quay lưng về phía anh, Lý Hà Nghiên đi về phía chỗ ngồi của bọn họ, Vương Tuyết nhìn thấy anh đầu tiên, cô ấy đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Bạn trai của em đến rồi."

Ngụy Dư quay đầu lại, Lý Hà Nghiên vừa vặn đi tới bên cạnh cô, Ngụy Dư nói: "Anh muốn ăn gì?"

Lý Hà Nghiên liếc mắt: "Anh đi xem một chút."

Khi Lý Hà Nghiên đi mua bữa trưa, Vương Tuyết nói: "Chị nghe nói trong cuộc thi ACM lần trước, trường chúng ta có một đội giành được hạng nhất. Đó có phải là đội của bạn trai em không?"

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Vương Tuyết nói: "Trong phòng thí nghiệm của chị có mấy nam sinh đang thảo luận về chuyện này. Xem ra bạn trai của em rất lợi hại."

Ngụy Dư cười cười, anh thực sự rất lợi hại.

Sau khi Vương Tuyết ăn xong, cô ấy rời đi trước, chỉ còn lại Lý Hà Nghiên và Ngụy Dư.

Ngụy Dư nói: "Vừa rồi anh đi đâu vậy?"

Sau khi ăn miếng mì cuối cùng, Lý Hà Nghiên đặt đũa xuống: “Anh đi gặp Thẩm Thanh Hoài.”

Ngụy Dư: "Sao anh lại gặp anh ta?"

Lý Hà Nghiên nói: "Anh ta nhắn tin cho anh."

"Hai người nói chuyện gì?"

"Không có gì."

Ngụy Dư cẩn thận nhìn anh, Lý Hà Nghiên cười nói: "Em đang nhìn xem anh có đánh nhau với anh ta không à?"

Ngụy Dư lắc đầu nói: "Không phải."

Lý Hà Nghiên lại cười: "Buổi chiều có tiết học không?"

"Không."

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái: “Lát nữa theo anh đến phòng máy tính nhé?”

Ngụy Dư: "Em đi không ảnh hưởng tới mọi người à?"

Lý Hà Nghiên: "Không ảnh hưởng, có khi em đến còn chê ồn ào."

Ngụy Dư đồng ý.

Hai người rời khỏi căng tin thì gặp Tần Minh và một cô gái đang đi lên cầu thang. Tần Minh nhìn thấy hai người, mỉm cười với Ngụy Dư, sau đó nhìn Lý Hà Nghiên: "Chúc mừng nhé, lần này giành được hạng nhất trong cuộc thi ACM khu vực."

Lý Hà Nghiên chiếu lệ đáp: "Cảm ơn."

Tần Minh duỗi tay chỉ căng tin: "Bọn tôi đi trước."

Ngụy Dư gật đầu.

Ngụy Dư cùng Lý Hà Nghiên đi phòng máy tính, Ngụy Dư đi mua chút đồ uống, nói xem như mời đội huấn luyện, nếu đi tay không có lẽ không tốt lắm.

Lý Hà Nghiên tặc lưỡi: "Em có thể đặt chút tâm tư này trên người anh không?"

Ngụy Dư: "Em không đặt tâm tư vào anh sao?"

Lý Hà Nghiên nói: "Còn tiền không?"

Ngụy Dư: "Gần đây quan hệ giữa em và mẹ đã dịu đi rất nhiều. Bà ấy cho em tiền sinh hoạt."

Lý Hà Nghiên gật đầu hai cái.

Hai người đến phòng máy tính, trong phòng máy tính có rất nhiều nam sinh. Lữ Tấn chưa đến, còn Đại Hắc đã đến rồi, nhìn thấy hai người thì giơ tay chào.

Ngụy Dư theo Lý Hà Nghiên đi tới, Đại Hắc nói: "Đàn chị Ngụy, chị cũng tới à?"

“Tới xem một chút, có làm phiền mọi người không?” Ngụy Dư nói.

"Không phiền, không phiền, đàn chị, chị ngồi đi."

Lý Hà Nghiên đem đồ uống vừa mua phân phát cho vài người rồi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Dư, mở máy tính: "Ở đây có mạng, em có thể xem phim."

Ngụy Dư nói, "Em đọc tài liệu là được."

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.

Đối với huấn luyện bình thường, huấn luyện viên Tề rất ít khi đến, thường chỉ đến hai lần một tuần để giảng bài. Xung quanh chỉ có tiếng gõ bàn phím, Ngụy Dư quay đầu nhìn Lý Hà Nghiên.

Anh đang dựa vào lưng ghế, vẻ mặt tập trung, ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút, tay không ngừng gõ bàn phím, khi Lữ Tấn nói gì đó với anh, anh nhíu mày giải thích hai câu rồi tiếp tục nhìn bàn phím.

Bộ dáng này hoàn toàn khác với trạng thái anh chơi ở quán bi-a lúc trước.

Ngụy Dư lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh anh, sau đó tiếp tục di chuột để đọc tài liệu trên mạng.

Lý Hà Nghiên ngồi gần bốn tiếng mới ra hành lang hít thở không khí. Anh rút một điếu thuốc và cắn vào miệng.

Gió đêm hơi lành lạnh thổi qua mang theo chút dịu dàng, sau lưng anh là phòng máy tính sáng đèn, thỉnh thoảng vang lên tiếng thảo luận của vài nam sinh.

Lý Hà Nghiên hút điếu thuốc: "Lúc nãy em chụp ảnh anh phải không?"

Ngụy Dư nhướng mắt: "Anh nhìn thấy à?"

Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Cảm giác được."

Ngụy Dư nói: "Lữ Tấn nói với anh đúng không?"

Lý Hà Nghiên cũng không phủ nhận, duỗi tay ra, vô cùng hứng thú nói: "Cho anh xem."

Chụp ảnh bạn trai không có gì phải ngại ngùng, Ngụy Dư lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình và đưa cho anh.

Lý Hà Nghiên cụp mắt nhìn hai lần, nhếch khóe môi: "Chụp khá đẹp."

Ngụy Dư nói: "Khi anh thi đấu ACM và khi anh chơi bi-a, là hai trạng thái khác nhau."

Lý Hà Nghiên dựa vào tường: “Khi đó, có phải em không thích anh tới quán bi-a chơi không?”

Ngụy Dư cau mày: "Cũng không phải là không thích."

Lý Hà Nghiên híp mắt: "Thật không?"

Ngụy Dư dừng một chút: "Em chỉ cảm thấy anh không nên sống như vậy."

Tay cầm điếu thuốc của Lý Hà Nghiên cứng đờ không dấu vết, ánh mắt hai người chạm nhau, anh lặng lẽ nhìn cô, nhét điếu thuốc vào miệng, cúi đầu rít hai hơi thật sâu, điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.

Lữ Tấn đi ra: "Còn thuốc lá không? Cho tôi một điếu. Tôi đi tắm thay quần nên quên mang bao thuốc."

Lý Hà Nghiên lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa, ném cho Lữ Tấn.

Lữ Tấn rất có mắt, đi ra xa hút thuốc, không làm bóng đèn của hai người.

Một giọng nói ở dưới truyền đến, Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn một cái, lại nhìn Ngụy Dư: "Đêm nay ở ngoài?"

Ngụy Dư: "Đêm nay không tiện, em đang đến kỳ s.inh l.ý."

Khóe miệng Lý Hà Nghiên giật một cái, tựa hồ không tin.

Ngụy Dư không khỏi bật cười nói: "Thật sự không lừa anh."

Lý Hà Nghiên tựa đầu vào tường, quay đầu nhìn cô: “Nếu không thì đến ký túc xá của anh, không làm gì cả.”

Ngụy Dư biết Lý Hà Nghiên ở ký túc xá một mình, không có bạn cùng phòng, cô mím môi nhìn anh: "Anh muốn diễn đàn Thanh Hoa ngày hôm sau tràn ngập bài viết về chúng ta à?"

Lý Hà Nghiên: "Kỳ s.inh l.ý của em kéo dài bao lâu?"

Ngụy Dư nói: "Năm ngày."

Lý Hà Nghiên hừ một tiếng: "Có chút giày vò."

Ngụy Dư không đổi sắc mặt đề nghị: "Anh có thể dùng cách khác giải quyết."

Lý Hà Nghiên cười khẽ, nhìn cô nói: "Có vợ rồi, ai lại muốn dùng tay nữa?"
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 56



Ngụy Dư nhìn anh hai giây: "Anh không sợ người khác sẽ nghe thấy sao?"

Lý Hà Nghiên cười nói: "Đưa em về nhé?"

Ngụy Dư nhìn thời gian, đã gần mười giờ, cô nói: “Các anh làm đề trong bao lâu, có quy định thời gian không?”

Lý Hà Nghiên: "Không có quy định, tùy từng người, muốn ở lại bao lâu cũng được."

Ngụy Dư: “Vậy anh thường ở lại đến lúc nào?”

Lý Hà Nghiên cúi đầu cười nói: "Thường đến rạng sáng."

Ngụy Dư: "Em vẫn nên về ký túc xá trước."

Lý Hà Nghiên chào Lữ Tấn và nói anh đưa Ngụy Dư về trước.

Trong cầu thang có đèn cảm ứng tự động, hai người đi xuống tầng, trong cầu thang vang vọng tiếng bước chân, Ngụy Dư không nhịn được nói: "Anh chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút."

“Lo lắng cho sức khỏe của anh à?” Lý Hà Nghiên ở trong bóng tối nhìn cô.

Ngụy Dư: "Em sợ anh chết sớm."

Lý Hà Nghiên chửi bậy.

Trên con đường trong khuôn viên trường, dưới ánh đèn đường chiếu xuống, những bóng cây lắc lư trên nền xi măng.

Lý Hà Nghiên nói: "Năm nay em về Hoài Thành ăn Tết sao?"

Ngụy Dư ừ một tiếng, lại nhớ tới trong nhà Lý Hà Nghiên chỉ còn lại anh và ông ngoại, cô dừng lại và quay sang nhìn anh: "Lý Hà Nghiên, nếu anh muốn em ở lại đón Tết với anh, anh chỉ cần nói, em sẽ đồng ý.

Lý Hà Nghiên trầm mặc một hồi: "Em vẫn nên ở nhà với gia đình đi."

Mối quan hệ giữa cô và mẹ vừa mới dịu đi, Lý Hà Nghiên không muốn cô lại cãi nhau với mẹ mình vì anh.

Lý Hà Nghiên đưa Ngụy Dư đến dưới ký túc xá mới rời đi. Trên đường đến phòng máy tính, chuông điện thoại reo, là cuộc gọi của Hoàng Tử.

"Anh Nghiên, còn bận không?"

"Không, có chuyện gì vậy?"

Hoàng Tử cười tủm tỉm: "Đã lâu không liên lạc với cậu, tôi gọi điện nói chuyện, anh Nghiên, khi nào cậu được nghỉ?"

Lý Hà Nghiên: "Giữa tháng Giêng."

Hoàng Tử nói: "Vậy chờ cậu về, chúng ta tụ tập với nhau. Gần đây, Uông Dương đang ở bệnh viện chăm sóc…"

Lý Hà Nghiên nhíu mày, ngắt lời hắn: "Cậu ấy chăm sóc ai?"

“Anh Nghiên, cậu không biết sao?” Hoàng Tử cao giọng, “Tuần trước, chú Uông gặp tai nạn khi lái xe, phải phẫu thuật, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.”

Lý Hà Nghiên: "Hoàng Tử, cúp máy đây, tôi gọi điện thoại cho Uông Dương."

Lý Hà Nghiên không chút chậm trễ cúp điện thoại, anh tìm trong danh bạ số của Uông Dương rồi bấm gọi, cuộc gọi đầu tiên chờ hơn hai mươi giây nhưng không ai bắt máy. Lý Hà Nghiên không tiếp tục gọi, anh đi tới cửa phòng máy tính, gọi một cuộc nữa, lần này có người bắt máy.

Uông Dương hắng giọng: "Sao trễ thế này rồi còn gọi cho tôi?"

Lý Hà Nghiên hỏi thẳng: "Chú Uông thế nào rồi?"

Uông Dương sửng sốt hai giây, sau đó ấp úng nói: "Anh Nghiên, làm sao cậu biết chuyện này?"

Lý Hà Nghiên không giấu diếm: "Vừa rồi Hoàng Tử gọi điện thoại có nhắc tới."

Uông Dương thấp giọng lẩm bẩm nói: "Hoàng Tử đúng là..."

Lý Hà Nghiên lạnh lùng nói: "Cậu còn muốn giấu tôi?"

Uông Dương: "Không phải tôi muốn giấu cậu. Ba mẹ tôi dặn không được nói cho cậu biết, sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu."

Lý Hà Nghiên: "Ngày mai tôi quay về."

"Đừng!" Uông Dương nói: "Thật sự không có việc gì, ba tôi hồi phục rất tốt."

"Chuyện này cứ như vậy đi, ngày mai gặp mặt lại nói."

Lý Hà Nghiên không nói chuyện với Uông Dương nữa mà cúp điện thoại. Anh bước vào phòng máy tính, Lữ Tấn và Đại Hắc vẫn đang giải quyết các câu hỏi, Lý Hà Nghiên nói: "Tối mai tôi sẽ không đến tập luyện."

Lữ Tấn ngẩng đầu: "Có việc à?"

Vẻ mặt Lý Hà Nghiên nghiêm túc: "Về thành phố Y một chuyến."

"Mẹ kiếp, đột nhiên cậu nói như vậy, tôi có dự cảm không tốt." Lữ Tấn cẩn thận thăm dò, "Sẽ không giống như một năm trước chứ, một đi không trở lại."

Lý Hà Nghiên cười nhạo: "Có người thân bị tai nạn xe cộ, trở về xem một chút."

Lúc này Lữ Tấn mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, tối mai tôi với Đại Hắc tự mình tập luyện."

Ngụy Dư vừa tắm xong, điện thoại của cô có một cuộc gọi nhỡ, là của Lý Hà Nghiên. Ngụy Dư gọi lại cho anh, cô dựa lưng vào bàn, đuôi tóc còn nhỏ nước: “Vừa rồi anh gọi điện cho em à?”

Lý Hà Nghiên: "Ngày mai anh quay về thành phố Y một chuyến."

Giọng nói của Ngụy Dư trở nên căng thẳng: “Có phải ông ngoại anh bị sao không?”

Lý Hà Nghiên: "Không phải, hai ngày trước chú Uông xảy ra tai nạn xe cộ, anh trở về xem một chút."

Ngụy Dư: "Nghiêm trọng không?"

Lý Hà Nghiên: "Xuất huyết não, đã phẫu thuật rồi, nghe nói đã qua giai đoạn nguy hiểm."

Ngụy Dư: "Anh về mấy ngày?"

Lý Hà Nghiên: "Để xem tình hình đã, có lẽ khoảng hai ba ngày."

Ngụy Dư: "Được."

Ngày hôm sau, Lý Hà Nghiên dậy sớm, bắt taxi và đi đến sân bay. Khi đến thành phố Y thì đã gần mười một giờ. Lý Hà Nghiên đến thẳng bệnh viện thành phố, Trình Tiểu Vũ đang ở trong phòng bệnh, khi nhìn thấy Lý Hà Nghiên đi vào, cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm người.

Mãi cho đến khi Lý Hà Nghiên đi tới, cô mới nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Lý Hà Nghiên liếc nhìn chú Uông đang ngủ trên giường bệnh, sau khi trải qua phẫu thuật rõ ràng gầy đi rất nhiều: “Tối hôm qua tôi gọi điện cho Uông Dương, cậu ấy không nói cho cậu biết à?”

Trình Tiểu Vũ: "Cậu ấy không nhắc đến việc này."

Lý Hà Nghiên: "Dì Lan và Uông Dương đâu?"

Trình Tiểu Vũ: "Cậu ấy đưa dì Lan về nhà để làm bữa trưa cho chú Uông, lát nữa sẽ đến."

Lý Hà Nghiên khẽ ừ một tiếng.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh để nói chuyện.

Trình Tiểu Vũ lại nhìn Lý Hà Nghiên một lần nữa, phát hiện anh có chút khác so với trước đây, nhưng cô không thể phân biệt được điều gì khác, có lẽ là anh trông bớt mệt mỏi hơn.

Cô nhỏ giọng nói: "Cậu làm lành với Ngụy Dư rồi à?"

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.

Trình Tiểu Vũ nói: "Cô ấy kỳ thực khá tốt, trước đây tôi đã hiểu lầm cô ấy. Hai người nên ở bên nhau thật tốt. Lần sau cậu đưa cô ấy về, tôi sẽ xin lỗi cô ấy."

Lý Hà Nghiên: "Không cần, cô ấy không để ý chuyện này."

Khi chú Uông tỉnh lại, nhìn thấy Lý Hà Nghiên liền cau mày: "Haizz, cháu cái đứa nhỏ này, chú đã nói với Uông Dương bảo cháu không cần trở về rồi, một thời gian nữa chú sẽ xuất viện."

Lý Hà Nghiên nói: "Không sao, hai ngày này cháu cũng không có tiết học."

Dì Lan bưng cháo, đút từng thìa cho chú Uông: "Nghiên Tử có lòng, ông đừng nói nữa, chăm sóc sức khỏe cho thật tốt mới quan trọng."

Lý Hà Nghiên nhìn Uông Dương và ra hiệu anh ta ra ngoài với mình.

Uông Dương nói: "Mẹ, con và anh Nghiên ra ngoài hút điếu thuốc."

Dì Lan: "Hai đứa hút ít thôi. Đã bảo bao nhiêu lần hút thuốc có hại cho sức khỏe rồi?"

Chú Uông cắt ngang lời bà: “Được rồi, Nghiên Tử vất vả mới về một chuyến, bà đừng nhắc mãi nữa.”

"Tôi thấy hai đứa nó hút thuốc là học từ ông đấy. Có phải ông cho hai đứa nó hút thuốc đúng không?"

"Đã bao nhiêu năm rồi còn nhắc lại."

Uông Dương đi theo Lý Hà Nghiên ra ngoài, hai người đi tới cầu thang.

Lý Hà Nghiên nói: "Cậu giấu tôi chuyện này là coi tôi như người ngoài phải không?"

Uông Dương vò đầu bứt tóc: "Mẹ kiếp, thật sự không phải tôi không muốn nói cho cậu biết mà là ba mẹ tôi không cho."

Lý Hà Nghiên: "Tôi chuyển 5.000 vào tài khoản của cậu, cậu đi mua thực phẩm bổ sung cho chú Uông, đừng nói chuyện này trước mặt họ."

"Cái này không ổn lắm đâu, ba mẹ tôi mà biết nhất định sẽ đánh chết tôi."

Lý Hà Nghiên nói: "Bà ngoại xảy ra chuyện, chú Uông và dì Lan cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Tiền này cậu cầm đi, hay cậu không coi tôi là anh em?"

Uông Dương nghiến răng: "Được rồi, tiền này tôi sẽ cầm."
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 57



Trong những ngày Lý Hà Nghiên đến thành phố Y, Ngụy Dư đã gọi điện cho anh hỏi về tình hình của chú Uông.

"Hồi phục khá tốt."

Lý Hà Nghiên nghe thấy tiếng ồn ào bên kia điện thoại, anh nhướng mày hỏi: “Em ở bên ngoài à?”

Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn vào màn hình: "Ừ, ở bệnh viện."

Lý Hà Nghiên cau mày: "Làm sao vậy?"

“Dạ dày không thoải mái nên em đi mua thuốc.” Ngụy Dư nói.

Lý Hà Nghiên: "Nghiêm trọng không?"

“Không sao.” Ngụy Dư nói, “Khi nào thì anh về?”

Lý Hà Nghiên khẽ cười: "Nhớ anh à?"

Ngụy Dư: "Không nhớ."

“Cái tật xấu nghĩ một đằng nói một nẻo này của em khi nào mới sửa được?” Lý Hà Nghiên hừ một tiếng, “Phụ nữ thành thật một chút mới đáng yêu.”

Ngụy Dư không khỏi bật cười: "Vậy tật xấu tự cao của anh định bao giờ sửa?"

Lý Hà Nghiên ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Không sửa được."

Tên của cô vang lên trong chỗ lấy thuốc, Ngụy Dư ở đầu bên kia nói với Lý Hà Nghiên: "Em đi lấy thuốc, không nói với anh nữa."

"Ừm."

Ngụy Dư cúp điện thoại đi lấy thuốc, vừa mới đi ra khỏi đại sảnh, điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là Lý Hà Nghiên, tùy ý nhấn nút nghe, áp vào tai. Hóa ra là của Tống Lộ, giọng cô ấy lanh lảnh: "Đoán xem bây giờ mình đang ở đâu?"

Ngụy Dư sửng sốt: "Đừng nói là cậu đến Gia Thành đấy."

"Tại sao cậu lại thông minh như vậy?" Tống Lộ nói, "Mình đang ở cổng trường của cậu. Đại học Thanh Hoa này quả nhiên là trường đại học số một ở Trung Quốc. Cổng trường này trông hoành tráng hơn nhiều so với cổng trường mình."

Ngụy Dư cười nói: "Bây giờ mình không ở trường, cậu tìm một chỗ ngồi một lúc đi, khoảng nửa tiếng nữa mình về."

"Ok, chờ cậu đấy."

Ngụy Dư bắt xe đến Thanh Đại, Tống Lộ đang đợi cô ở một quán đồ uống đối diện. Tống Lộ liếc nhìn túi thuốc trong tay Ngụy Dư: "Cậu không khỏe à? Sao lại uống thuốc?"

“Dạ dày có chút không thoải mái.” Ngụy Dư nói: “Sao đột nhiên lại tới Gia Thành?”

Tống Lộ: "Ba mình có quen một khách hàng mở cửa hàng ở đây, mời ông ấy đến đây, nên mình đi theo, tiện đường gặp cậu."

Ngụy Dư cười cười: "Về ký túc xá trước đi để mình cất đồ, rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Hai người đi dạo trong khuôn viên Đại học Thanh Hoa, Tống Lộ nhìn quanh một lượt, thỉnh thoảng lại thở dài: "Thật lớn, diện tích bao nhiêu vậy?"

Ngụy Dư: "Nghe nói là 382 héc-ta."

Tống Lộ quay đầu nhìn cô: “Lý Hà Nghiên đâu? Cuối tuần hai người không ở cùng nhau sao?”

Ngụy Dư: "Hai ngày trước anh ấy trở về thành phố Y, ba của Uông Dương bị tai nạn xe cộ, anh ấy quay về thăm một chút."

Tống Lộ quan tâm hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

Ngụy Dư: "Phẫu thuật mổ não, nhưng may là đã qua cơn nguy kịch."

Tống Lộ gật đầu: "Lý Hà Nghiên kỳ thật cũng rất trọng tình."

Đến dưới tầng ký túc xá, Ngụy Dư lấy thẻ phòng ra, quẹt một cái. Lên tới tầng bốn, hôm nay Vương Tuyết ở ký túc xá. Ngụy Dư mở cửa đi vào, Vương Tuyết vừa mới tắm xong, khẽ cười nói: "Ngụy Dư, đây là bạn của em à?"

Tống Lộ cũng cười đáp lại: "Xin chào, em tên là Tống Lộ, là bạn đại học của Ngụy Dư."

Vương Tuyết: "Xin chào, chị là Vương Tuyết."

Hai người giới thiệu đơn giản với nhau.

Ngụy Dư dẫn Tống Lộ vào phòng của cô, Tống Lộ đứng trước bàn học: "Điều kiện của ký túc xá sau đại học này cũng khá tốt, có cả phòng đơn, quá thoải mái."

Ngụy Dư dọn dẹp sổ sách trên bàn: "Tốt hơn hệ đại học một chút."

Tống Lộ lại khơi chuyện cũ: "Nếu đãi ngộ ký túc xá ở Đại học Y cũng tốt như vậy, mình đã không phải cãi nhau với Ngô San mỗi ngày."

Ngụy Dư nhìn cô ấy: "Đã tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn nhớ rõ à?"

Tống Lộ bĩu môi: “Mình là người nhỏ nhen, ai đối xử tốt với mình, mình sẽ nhớ mãi người đó, không tốt thì sẽ hận cả đời.”

Ngụy Dư: "Đặt phòng khách sạn chưa?"

"Đã đặt rồi." Tống Lộ nói, "Hai ngày này cậu ở bên ngoài với mình đi, trường cậu hẳn là không quan tâm đến việc nghiên cứu sinh không về ký túc xá nhỉ?"

“Không quan tâm lắm.” Ngụy Dư nói, “Cũng có vài người ở bên ngoài.”

Tống Lộ cười nói: “Nói tới chuyện này, mình lại nhớ hồi năm nhất, dì quản lý không chỉ nghiêm khắc, còn không cho chúng ta ra ngoài vào buổi tối, mỗi ngày mười giờ đều phải bấm dấu vân tay đúng không?

Vừa dứt lời, giọng nói của Vương Tuyết vang lên từ phòng cô ấy, nghe có chút mất khống chế, cũng không nghe rõ cô ấy nói cái gì.

Tống Lộ ngậm miệng, nhìn Ngụy Dư và nói: "Hay là cậu đi hỏi chuyện gì đang xảy ra đi?"

Ngụy Dư mở cửa, đi đến phòng của Vương Tuyết, cô gõ cửa, một lúc sau Vương Tuyết đi ra mở cửa, giả vờ bình tĩnh nói: "Ngụy Dư, làm sao vậy?"

Ngụy Dư nhìn cô ấy chằm chằm, Vương Tuyết né tránh ánh mắt của cô: "Tại sao lại nhìn chị như vậy?"

Ngụy Dư thăm dò: "Đàn chị, vừa rồi em nghe thấy tiếng của chị, chị xảy ra chuyện gì sao?"

Vương Tuyết: "Không có chuyện gì, vừa rồi chị nói chuyện điện thoại với mẹ, nhất thời có chút nóng nảy nên nói hơi to, xin lỗi vì đã làm phiền em nhé."

Ngụy Dư lắc đầu nói: "Đàn chị, nếu chị gặp phải vấn đề gì có thể nói cho em biết, chúng ta cùng nhau giải quyết."

Vương Tuyết kéo khóe miệng cười: "Ừ, được, chị không sao, em yên tâm, có việc gì chị sẽ nói cho em biết."

Vương Tuyết đóng cửa lại, Ngụy Dư đứng đó một lúc rồi quay người đi về phòng.

Tống Lộ đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới: "Đàn chị của cậu sao vậy?"

Ngụy Dư nhíu mày: "Chị ấy nói không có việc gì, vừa rồi gọi điện thoại cho mẹ."

Tống Lộ thò đầu nhìn phòng Vương Tuyết, thấp giọng nói: "Mình cảm thấy đàn chị của cậu có chút kỳ quái."

Ngụy Dư cũng cảm thấy như vậy, dường như Vương Tuyết đang che giấu điều gì đó, Ngụy Dư đã hỏi nhiều lần, nhưng Vương Tuyết đều lảng tránh. Ngụy Dư không muốn hỏi quá nhiều, cô đóng cửa sổ lại nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Hai người đi ra khỏi phòng, Ngụy Dư lấy chìa khóa khóa cửa lại, trong phòng Vương Tuyết không có tiếng động, Tống Lộ thấp giọng nói: "Hay là gọi đàn chị của cậu đi cùng?"

Ngụy Dư nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra gửi cho Vương Tuyết một tin nhắn, Vương Tuyết rất nhanh trả lời lại, nói rằng không đói.

Ngụy Dư: Vậy chị nghỉ ngơi đi, có lẽ đêm nay em sẽ không về ký túc xá, chị không cần mở cửa cho em.

Vương Tuyết: Được.

Hai người không đi đâu xa mà đi ăn trong một trung tâm mua sắm gần Đại học Thanh Hoa. Bởi vì dạ dày của Ngụy Dư không thoải mái, hai người chỉ ăn chút gì đó đơn giản.

Khách sạn Tống Lộ đặt trước cũng ở đây, sau bữa tối, Ngụy Dư cùng Tống Lộ đi dạo trung tâm mua sắm một lúc, mãi đến hơn chín giờ mới trở về khách sạn.

Tống Lộ vào phòng vệ sinh tắm rửa, Ngụy Dư mở TV, dựa vào đầu giường xem điện thoại.

Lý Hà Nghiên gửi tin nhắn hỏi dạ dày cô có thoải mái không, Ngụy Dư trực tiếp gọi cho anh: "Anh còn ở bệnh viện không?"

“Ở chỗ ông ngoại.” Lý Hà Nghiên uể oải nói, “Uống thuốc xong em thấy thế nào rồi?”

"Tốt hơn nhiều."

Ngụy Dư nhớ tới lần trước gọi điện thoại hỏi anh khi nào quay lại nhưng anh không trả lời, cô liền hỏi lại, Lý Hà Nghiên khẽ mỉm cười: "Còn nói không nhớ, thứ ba anh về."

Lúc này, Tống Lộ tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Ngụy Dư đang nói chuyện điện thoại, liền đùa: "Nói chuyện điện thoại với Lý Hà Nghiên?"

Ngụy Dư gật đầu, Lý Hà Nghiên cũng nghe được giọng nói của Tống Lộ: "Tống Lộ đến gặp em à?"

Ngụy Dư giải thích nói: "Cô ấy đến Gia Thành chơi hai ngày."

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng, mở tủ quần áo, lấy quần áo nói: "Anh đi tắm trước."

"Được."

Chiều hôm sau, sau khi Ngụy Dư và Tống Lộ ăn trưa xong, Tống Lộ đi tìm ba cô ấy. Ngụy Dư ngồi xe buýt trở về Đại học Thanh Hoa, cô xuống xe ở cổng trường rồi đi bộ về ký túc xá, đột nhiên trời đổ mưa, bầu trời u ám.

Ngụy Dư chạy nhanh về ký túc xá, lấy chìa khóa mở cửa, tóc và quần áo cô đều bị mưa làm ướt, bên ngoài sấm sét ầm ầm, đèn trong phòng khách vẫn sáng, cửa phòng Vương Tuyết khép hờ.

Ngụy Dư theo bản năng liếc nhìn, xuyên qua khe hở, cô thấy Vương Tuyết đang nhắm mắt nằm trên giường, cánh tay buông thõng ở mép giường, giống như chìm vào giấc ngủ bình yên thường ngày.
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 58



Lý Hà Nghiên từ thành phố Y trở về, anh chỉ mới đến ký túc xá chưa được mười phút, Lữ Tấn đã mở cửa bước vào.

Lý Hà Nghiên cởi áo khoác, ném lên giường, quay đầu nhìn anh ta: "Có việc gì?"

Lữ Tấn cười híp mắt: "Mấy ngày không gặp, nhớ cậu thôi."

Lý Hà Nghiên lấy bao thuốc lá nhét vào trong miệng: "Cút đi, tôi không có hứng thú với đàn ông."

“Mẹ kiếp, tôi cũng không có hứng thú với cậu.” Lữ Tấn nói, “Hai ngày nay cậu không tới, trường học xảy ra chuyện.”

Lý Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện gì?"

“Một đàn chị ở viện nghiên cứu uống hóa chất tự tử.” Lữ Tấn cố ý hạ giọng, “Trên diễn đàn trường đã ra thông báo, không ai được tung lên mạng, cậu không thấy trong nhóm lớp sao? "

Lý Hà Nghiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không thấy."

Lữ Tấn thở dài: "Kỳ thật, đàn chị kia cũng rất đáng thương. Tôi nghe người ta nói, chị ấy bởi vì không chịu nổi áp lực từ giáo viên hướng dẫn của mình nên mới lựa chọn tự sát, đáng lẽ năm ngoái chị ấy tốt nghiệp, nhưng không biết vì sao bị hoãn nên kéo dài thời gian học."

Lữ Tấn lại nói: "Nếu tôi là chị ấy, tôi sẽ không học nữa. Cũng chỉ là tấm bằng tốt nghiệp thôi, không quan trọng bằng tính mạng."

Lý Hà Nghiên tùy ý hỏi: "Đàn chị kia tên gì?"

“Hừm, tên gì nhỉ?” Lữ Tấn đột nhiên nhớ không ra tên, lấy điện thoại ra, “Để tôi hỏi một chút.”

Lữ Tấn vừa đăng nhập WeChat, vỗ trán và hét lớn: "Đúng rồi, là Vương Tuyết."

Vẻ mặt của Lý Hà Nghiên thay đổi, Lữ Tấn nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của anh nên hỏi: "Sao vậy, cậu biết chị ấy à?"

Lý Hà Nghiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngụy Dư, nhưng cô không bắt máy, Lý Hà Nghiên bực bội, anh bóp điếu thuốc của mình và ném nó vào thùng rác.

Lữ Tấn đứng lên: "Rốt cuộc làm sao vậy, cậu quen đàn chị Vương à, sao tôi chưa nghe cậu kể nhỉ?"

Lý Hà Nghiên: "Chị ấy là bạn cùng phòng của Ngụy Dư."

Lữ Tấn cũng kêu lên một tiếng.

Lý Hà Nghiên lấy áo khoác mở cửa, Lữ Tấn gọi anh lại: "Đừng đi ký túc xá tìm, bây giờ có lẽ đàn chị Ngụy không ở ký túc xá, ký túc xá kia đã bị niêm phong."

"Lý Hà Nghiên, tôi nghe trong viện nghiên cứu sinh nói đàn chị Vương qua đời..." Lữ Tấn khẽ cắn môi, "Đàn chị Ngụy là người đầu tiên phát hiện."

Anh ta còn chưa nói xong, Lý Hà Nghiên đã chạy ra ngoài.

Lý Hà Nghiên đến ký túc xá của Ngụy Dư, nhưng không tìm thấy cô. Anh đứng dưới lầu ký túc xá gọi điện cô thêm mấy lần. Đến lần thứ mười, cuối cùng điện thoại cũng được bắt máy.

Lý Hà Nghiên thở phào nhẹ nhõm, hơi thở hổn hển: "Em ở chỗ nào?"

Cô không trả lời, Lý Hà Nghiên biết cô vẫn đang nghe, anh trấn tĩnh một lúc rồi chậm giọng nói: “Nói cho anh biết em đang ở đâu, Ngụy Dư?”

Đầu bên kia nhẹ giọng nói địa chỉ.

Yết hầu của Lý Hà Nghiên lăn lộn: "Ở đó đợi anh."

Lý Hà Nghiên ra khỏi cổng trường, bắt taxi và đi đến khách sạn Giai Duyên.

Sau khi vào khách sạn, anh đi thang máy lên, lúc giơ tay gõ cửa, anh mới phát hiện lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Có tiếng bước chân phía sau cánh cửa, cửa được mở ra.

Ngụy Dư không nhìn anh, quay trở về phòng, cô cuộn tròn người trên chiếc ghế sô pha đơn, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó.

Lý Hà Nghiên thuận tay đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên cô, anh từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy nước mắt nhỏ giọt trên sàn nhà. Lý Hà Nghiên nhíu mày, giơ tay ôm lấy cô.

Ngụy Dư vùi mặt vào cổ anh: “Lý Hà Nghiên, Vương Tuyết đi rồi, chị ấy đi rồi.”

"Thật ra, vào đêm trước khi chị ấy xảy ra chuyện, em đã phát hiện ra chị ấy có điều gì đó không ổn, nhưng em hỏi và chị ấy nói rằng không sao cả." Ngụy Dư đỏ mắt nói, "Đêm đó em không nên ra ngoài với Tống Lộ, có lẽ nếu em ở trong ký túc xá, chị ấy sẽ không sẽ chọn cách tự sát."

Lý Hà Nghiên quay mặt cô lại, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hạ giọng: “Đêm đó mặc kệ em có ở đó hay không, chị ấy vẫn sẽ lựa chọn tự sát.”

Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Thật sao?"

Lý Hà Nghiên nặng nề gật đầu: "Ừ."

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Ngụy Dư quay đầu nhìn sang, chiếc điện thoại nằm dưới chăn vẫn không ngừng đổ chuông. Lý Hà Nghiên đứng lên, cầm lấy điện thoại nhìn: "Giáo viên hướng dẫn gọi, em có muốn nghe điện thoại không?"

Ngụy Dư yên lặng lắc đầu.

Lý Hà Nghiên trực tiếp tắt điện thoại, Ngụy Dư nhìn anh: "Ngày Vương Tuyết xảy ra chuyện, sau khi em viết lời khai, giáo sư tới đón em, anh có biết cô ấy nói gì với em không?"

"Nói gì?"

Hai ngày trước, tại đồn cảnh sát Minh Nam, Gia Thành.

Ngụy Dư ngồi trên ghế, ánh đèn trên đầu chói mắt, bên tai cô ù ù, đầu óc trống rỗng, miệng nữ cảnh sát trước mắt không ngừng mấp máy, Ngụy Dư vẫn không nghe thấy rõ cô ấy nói gì.

Đã hai mươi phút trôi qua, cô gái trước mắt vẫn chưa mở miệng, Tiểu Đinh đứng dậy, đi tới bình nước bên cạnh lấy nửa cốc nước ấm đặt vào tay cô: “Cô uống chút nước ấm trước đi."

Ngụy Dư đưa tay chạm vào chiếc cốc, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến, cô tỉnh táo lại một chút: "Cô đặt câu hỏi đi."

Tiểu Đinh chỉ vào trong tay nước nóng: "Trước tiên cô uống một ngụm nước đi, không cần vội."

Ngụy Dư làm theo lời cô ấy.

Lúc này nữ cảnh sát Tiểu Đinh mới mở miệng hỏi: “Trong thời gian sống chung với Vương Tuyết, cô có nhận thấy điều gì bất thường ở cô ấy không?”

Ngụy Dư: "Đêm trước khi xảy ra tai nạn, tôi nghe thấy chị ấy nói chuyện điện thoại, tâm trạng khá kích động nên tôi đã gõ cửa và hỏi chị ấy có chuyện gì. Chị ấy nói đang cãi nhau với mẹ nên giọng hơi to."

Tiểu Đinh nhíu mày: "Cô có chắc là trước ngày xảy ra chuyện không?"

Ngụy Dư gật đầu: “Lúc đó bạn tôi cũng ở đó, cô ấy cũng nghe thấy.”

Tiểu Đinh nói: "Hãy cho tôi thông tin liên lạc của bạn cô."

Ngụy Dư đọc số điện thoại, Tiểu Đinh đứng dậy, cầm di động đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mấy phút sau, Tiểu Đinh trở lại, Ngụy Dư hỏi cô ấy: "Có vấn đề gì sao?"

Xiaoding nói: “Chúng tôi đã truy xuất lịch sử cuộc gọi và thấy rằng cuộc gọi cuối cùng mà cô ấy thực hiện là với giáo sư hướng dẫn của mình.

Khi Ngụy Dư ra khỏi đồn cảnh sát, mưa bên ngoài đã tạnh, Ngụy Dư nhìn thấy giáo sư của mình đang đứng bên ngoài đợi cô.

Trang Vịnh Mai nói: "Đi thôi, cô đưa em về."

Ngụy Dư đi ra cửa: "Trường học đã liên lạc với phụ huynh của đàn chị chưa ạ?"

"Đã liên hệ, trường học sẽ xử lý chuyện này."

Hai người lên xe, Trang Vĩnh Mai không vội lái xe: "Hai ngày nay em sẽ ở ký túc xá khác, cô đã nhờ một đàn chị giúp em thu dọn đồ đạc trong ký túc xá."

Ngụy Dư dạ một tiếng.

Trang Vịnh Mai lại nói: "Đừng cảm thấy gánh nặng về chuyện này."

Ánh mắt Ngụy Dư thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Trang Vịnh Mai nói thêm: "Còn chuyện này, em đừng tung lên mạng, sẽ ảnh hưởng xấu đến trường học."

Ngụy Dư quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Trang Vịnh Mai.

Trang Vịnh Mai bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Cô làm vậy là vì lợi ích của chính em."

Ngụy Dư đột nhiên nói: "Cô Trang, cô có biết cuộc gọi cuối cùng của đàn chị Vương là gọi cho ai không? Là giáo sư Trịnh."

Giáo sư Trịnh là họ hàng của Trang Vịnh Mai.

Ngữ khí Trang Vĩnh Mai trở nên lạnh lùng: "Ngụy Dư, em nói như vậy là có ý gì? Em là người trưởng thành, nói chuyện nhất định phải có bằng chứng, em hiểu không?"

"Em không có ý gì cả."

Ngụy Dư chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, khi cô vừa đến Gia Thành, Vương Tuyết cười vui vẻ giới thiệu môi trường ký túc xá với cô và nói rằng cô ấy đã giúp cô lau dọn bàn. Họ đi ăn ở căng tin, khi cô khen cô ấy giỏi, trông cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng.
 
Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
Chương 59



Ngụy Dư ngẩng mặt lên nhìn anh, châm chọc nói: "Một người đã chết mà bọn họ chẳng quan tâm gì, chỉ sợ người chết mang đến xui xẻo cho trường."

Lý Hà Nghiên đứng ở bên giường: "Đêm đó sau khi giảng viên hướng dẫn đưa em về, còn nói gì nữa không?"

Ngụy Dư lắc đầu: “Nhưng em vẫn cảm thấy cái chết của đàn chị có liên quan đến giáo sư Trịnh.”

Lý Hà Nghiên: "Điện thoại di động của đàn chị em đâu?"

"Ở chỗ ba mẹ của đàn chị."

Lý Hà Nghiên gật đầu và nói: "Tất cả những điều này chỉ là suy đoán của em. Em biết đấy, ngay cả khi thực sự có liên quan đến giáo sư Trịnh, nhưng vì Vương Tuyết đã tự sát, rất khó xác định về mặt pháp lý. Cùng lắm sau khi vạch trần, trường học sẽ xử lý ông ta."

Đương nhiên Ngụy Dư hiểu điều đó, đừng nói không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ, với năng lực của cô, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Lý Hà Nghiên nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, em muốn ăn gì, anh đi mua cho em?"

Ngụy Dư lắc đầu: "Em không đói, em muốn đi tắm trước."

Hai ngày nay Ngụy Dư ở trong khách sạn và không quay về trường học. Cô tắm xong từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Lý Hà Nghiên đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại.

Lữ Tấn: "Cậu đã gặp được đàn chị Ngụy chưa?"

Lý Hà Nghiên ừ nhẹ một tiếng: "Gặp rồi."

Lữ Tấn nói: "Tôi và Đại Hắc đang ở trong phòng máy tính, đêm nay cậu có về không?"

"Không về."

Đêm hôm đó, hai người nằm trên giường khách sạn, Ngụy Dư đã hai ngày không được nghỉ ngơi thoải mái, cô rất buồn ngủ, hai mắt mệt mỏi nhưng không ngủ được, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến chuyện của Vương Tuyết. Cô nhìn sang Lý Hà Nghiên, bỗng nhiên nói: "Anh kể cho em nghe về mẹ của anh đi."

Lý Hà Nghiên cụp mắt xuống: "Thật sự muốn nghe?"

"Ừm."

Lý Hà Nghiên nửa nằm nửa dựa và đầu giường: "Ngày mẹ anh qua đời, bà ấy gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Sau khi cuộc thi kết thúc, anh nhận được điện thoại của bà ngoại, nói rằng bà ấy đã đi rồi."

"Thật buồn cười phải không?"

Ngụy Dư khẽ lắc đầu.

"Mối quan hệ giữa ba và mẹ anh không được tốt. Ba anh không có bản lĩnh gì, chỉ giỏi đánh phụ nữ. Khi còn anh nhỏ, nếu ông ta không hài lòng, ông ta sẽ trút giận lên mẹ con anh. Lần thứ hai ba anh đánh mẹ anh, anh đã báo cảnh sát nhưng vô ích, sau khi từ đồn cảnh sát về, ông ta càng đánh mạnh hơn, vết sẹo trên lưng anh là do ông ta dùng thắt lưng quật vào”.

"Trước đây ngu ngốc không biết chạy, sau khi lên cấp hai gặp được đám Uông Dương, anh cũng không về nhà nhiều."

Ngụy Dư mím môi, nhẹ giọng nói: "Vậy mẹ anh không nghĩ tới ly hôn sao?"

Lý Hà Nghiên cười nhạo: "Không."

Ngụy Dư nhíu mày, Lý Hà Nghiên tựa như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, cười nhạt nói: "Em cảm thấy bà ấy thật ngốc đúng không? Lúc đó anh cũng nghĩ như vậy, bỏ mặc một tên thối tha như vậy không phải là được sao? Sao không rời đi?"

Ngụy Dư suy nghĩ một chút nói: "Đây cũng là bệnh kinh niên của thời đại bọn họ."

"Em rành văn hóa thật đấy, thảo nào học báo chí." Lý Hà Nghiên trêu chọc cô rồi nhìn về phía vách tường: "Có lẽ vậy, nhưng khi đó anh có chút mâu thuẫn với bà ấy, bà ấy gọi điện thoại cũng không nghe. Sau khi thi đại học xong, anh đăng ký vào Thanh Hoa, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi chết tiệt đó. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho bà ấy, có phải anh khốn nạn lắm không?"

Người bên cạnh im lặng, Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn thì thấy hốc mắt cô đỏ hoe, anh đưa tay chạm vào mắt cô, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ kiếp, đừng khóc, anh nói câu này không phải để chọc em khóc."

Ngụy Dư sụt sịt: "Em không khóc."

“Ừ, rất mạnh mẽ.” Anh tán thưởng cô một câu rồi tiếp tục nói: “Sau đó anh nhận được cuộc gọi báo tin bà ấy qua đời.”

Ngụy Dư nhớ tới lời Uông Dương nói, Lý Hà Nghiên đợi mẹ anh qua đời bảy ngày mới trở về, cô c*n m** d***: “Vậy tại sao anh không đi tiễn bà ấy?”

Sắc mặt Lý Hà Nghiên nhất thời trầm xuống, anh cầm lấy bao thuốc, châm một điếu bỏ vào miệng, dừng một chút, hạ giọng nói: "Anh không còn mặt mũi nào gặp bà ấy."

Thực sự không còn mặt mũi.

"Những ngày đó anh ở đâu?"

Lý Hà Nghiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt đột nhiên có chút chua xót: "Ở một khách sạn gần tiểu khu."

Trên thực tế, vào ngày tang lễ của Kim Lệ Hồng, Lý Hà Nghiên đứng trước cửa sổ nhìn từ xa. Nhưng anh không còn mặt mũi đi xuống, thật sự không còn mặt mũi, bà ấy sinh ra một đứa con trai như anh, thật sự là vô ích.

Lý Hà Nghiên hút một nửa điếu thuốc, không thể hút được nữa, anh vứt điếu thuốc và vội vàng nói: "Anh đi rửa mặt."

Đèn trong phòng vệ sinh bật sáng, Lý Hà Nghiên chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, gân xanh trên trán nổi lên, anh cúi đầu, vặn vòi nước, xối nước lạnh lên mặt. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Ngụy Dư giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, cô nhẹ giọng nói: "Em buồn ngủ, chúng ta đi ngủ đi."

Lý Hà Nghiên tắt đèn, Ngụy Dư chui vào trong lòng anh, anh vươn tay ôm lấy cô. Trong bóng tối, Ngụy Dư thì thầm nói: “Lý Hà Nghiên, mẹ anh sẽ không trách anh.”

Lý Hà Nghiên yên lặng cười: "Ngủ đi."

Ngụy Dư ngủ đến nửa đêm, đột nhiên tỉnh dậy, Lý Hà Nghiên cũng bị cô đánh thức, mở đèn liền thấy cô chảy mồ hôi đầy đầu: "Em gặp ác mộng sao?"

Ngụy Dư ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Em nằm mơ thấy đàn chị." Đây là lần đầu tiên sau khi Vương Tuyết qua đời, Ngụy Dư mơ thấy cô ấy.

Lý Hà Nghiên: "Em nằm mơ thấy chị ấy nói gì sao?"

Ngụy Dư lắc đầu: "Chị ấy không nói gì cả."

Ngụy Dư ghé sát vào anh, càng ôm chặt anh hơn, Lý Hà Nghiên nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."

"Ừm."

Sau đó, Ngụy Dư lại ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy, Lý Hà Nghiên đã không ở bên cạnh cô, Ngụy Dư đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, khi ra khỏi phòng, anh vẫn chưa quay lại.

Ngụy Dư lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ, cô đang định gửi tin nhắn cho anh thì một email mới hiện lên trong hộp thư đến. Ngụy Dư đăng nhập vào hộp thư của mình và kiểm tra email.

Sau khi nhấp vào, Ngụy Dư sững sờ trong hai giây, ngón tay từ từ trượt xuống, trái tim cô như đóng băng, lông mày ngày càng nhăn chặt hơn.

Khi Lý Hà Nghiên mua bữa sáng trở về, anh nhìn thấy Ngụy Dư đang đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt thất thần. Lý Hà Nghiên tùy tiện đặt bữa sáng lên bàn, đi tới bên cạnh cô: “Làm sao vậy?”

Ngụy Dư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: "Đàn chị gửi cho em một email, trong đó nói về chị ấy và giáo sư Trịnh, còn đính kèm tin nhắn của chị ấy và giáo sư Trịnh."

Lý Hà Nghiên nhíu mày, vươn tay: "Để anh xem."

Cô đưa điện thoại cho anh, Lý Hà Nghiên liếc nhanh, cuối cùng nhìn về phía Ngụy Dư: "Em định làm gì?"

Ngày hôm đó Ngụy Dư đã phân loại những tài liệu này rồi báo cảnh sát, tối hôm đó cô liên tiếp gửi cho một số blogger. Trên Weibo cũng có rất nhiều người bình luận.

Tiểu Viên: Nói nhỏ một câu, thực sự có một đàn chị đã tự sát.

Gió to quá, mập mạp sắp bị thổi bay: Cái này là giả đúng không, nghe nói phụ huynh với bạn học cũng không đòi nhà trường giải thích, hình như nhà trường nhân đạo cho tiền bồi thường, blogger đừng đăng tin vớ vẩn.

Wuwuwu: Không học trường này, nhưng tôi từng quen một người bạn học trường này, cậu ấy nói rằng vị giáo sư này không đứng đắn, rất thích PUA các nghiên cứu sinh của mình.

Trời xanh quá: Mẹ kiếp, cái thằng thầy đê tiện.

Dididi: Mở to mắt, không nghĩ tới Q đại cũng có loại giáo sư như vậy.

(*) Bính âm của Đại học Thanh Hoa là Qīnghuá Dàxué, có lẽ vì vậy mà gọi là Q đại.

Hầu hết những bình luận đều giống nhau. Trước khi sự việc được lan truyền rộng rãi, Ngụy Dư nhận được một cuộc gọi từ Trang Vịnh Mai, Ngụy Dư không bắt máy, Trang Vịnh Mai đã gửi một tin nhắn.

Trang Vịnh Mai: Em còn muốn tốt nghiệp không?

Ngụy Dư cười lạnh.

Cô nằm ngửa ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà: "Lý Hà Nghiên, anh không cần làm chuyện này cùng em."

Lý Hà Nghiên cười nhạt: "Thật sự cho rằng người đàn ông của em nhát gan à?"

Ngụy Dư ngồi dậy: "Em không muốn liên lụy anh."

"Nói nhảm gì thế." Lý Hà Nghiên lại nói: "Tối nay anh quay về một chuyến, tìm bọn Lữ Tấn chuẩn bị một ít thứ, em ở yên chỗ này, đừng đi ra ngoài."

Ngụy Dư: "Chuẩn bị cái gì?"

Lý Hà Nghiên nói: "Chuẩn bị phương án 2."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back