Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Hạnh - Ngải Ngư

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Chương 55: “Muốn ở gần em hơn một chút.”




 
Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Chương 56: “Anh ấy là bạn trai của con, Cận Ngôn Châu.”



Edit: nuocici

Đầu tháng 7, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu cùng dọn đến Thanh Uyển. Cô ngủ trong phòng ngủ chính, anh ở phòng ngủ phụ còn lại.

Ba ngày sau, bốn người họ xuất phát về Bắc Thành. Sơ Hạnh lên máy bay không lâu sau đã ngủ mất. Từ lúc dọn nhà đến giờ cô vẫn bận bịu sắp xếp đồ đạc đủ loại, mỗi ngày đều mệt đến mức chỉ cần đặt đầu xuống gối là nhanh chóng ngủ say như chết.

Cận Ngôn Châu nhờ tiếp viên đem giúp một chiếc chăn mỏng tới rồi đắp lên cho cô.

Hai tiếng sau, khi máy bay vừa đáp đất, Cận Ngôn Châu đánh thức Sơ Hạnh. Sơ Hạnh ngái ngủ lẩm bẩm: “Đến rồi sao?”

“Ừ.” Anh xoa đầu cô: “Phải dậy thôi.”

Sơ Hạnh khẽ cọ người trên ghế, hơi cau mày nói: “Mệt quá. Chuyển nhà sắp xếp lại đồ đạc thật sự quá đuối đi.”

Cận Ngôn Châu nói: “Lần sau anh dọn hết, em chỉ việc nghỉ ngơi thôi.”

Thật ra lần này Sơ Hạnh cũng không góp nhiều công sức lắm, cô chỉ cần gói gọn mọi thứ lại. Những việc còn lại từ khiêng đồ xuống xe rồi lại dọn lên nhà mới đều do anh và Kỷ An làm hết. Nhưng chung quy lại mệt vẫn là mệt, mệt không nói nên lời.

Sơ Hạnh vẫn chưa tỉnh hẳn, nghe anh nói xong đầu óc chậm chạp hỏi lại: “Lần sau là khi nào?”’

Cận Ngôn Châu ngắm nhìn dáng vẻ biếng nhác của cô, như có điều suy nghĩ trả lời: “Chắc cũng không lâu lắm, khoảng hai, ba năm nữa.”

Sơ Hạnh vốn đang nhắm mắt mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc mộng lần nữa, căn bản không nghe thấy câu trả lời của anh chứ đừng nói là để trong lòng.

Cận Ngôn Châu nhéo nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của cô, thấp giọng dỗ: “Đừng ngủ nữa, về đến nhà rồi ngủ tiếp.”

Sơ Hạnh bất mãn rầm rì, không mấy hào hứng lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá.”

Anh đành bất lực thở dài. Không lâu sau, họ xuống máy bay rồi đi lấy hành lý ký gửi. Sau đó bốn người cùng lên taxi Kỷ An đặt trước đó. Xe dần chạy ra khỏi thành phố, hai bên đường đều là đồng ruộng bát ngát trồng đủ loại cây nông nghiệp. Cận Ngôn Châu từ bé đến lớn đều ở thành phố nên chưa từng được ngắm nhìn cảnh tượng như này.

Sơ Hạnh tựa vào vai anh, thấy anh luôn chăm chú nhìn ra ngoài thì hỏi nhỏ: “Anh hiếu kì hả?”

Anh thu hồi tầm mắt, vờ bình tĩnh khẽ giọng: “Cái này có gì mà hiếu kì, cũng không phải chưa từng thấy trên sách vở.”

Sơ Hạnh không nhịn được cười thầm, chỉ cho anh thấy: “Anh nhìn chỗ đó kìa, vùng vàng óng đằng đó đều là lúa đấy, giờ là mùa thu hoạch lúa gạo.”

Cận Ngôn Châu lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Máy gặt cỡ lớn đang chậm rãi lướt qua từng góc trên cánh đồng. Lát sau, chiếc xe chở đầy lúa đi sang chỗ khác, đoạn đường nó vừa đi qua không còn nhuốm màu vàng tươi nữa mà chuyển thành khoảng trời xanh biếc.

Sơ Hạnh cười nói: “Bên này là cây bông, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đâu đó giữa tháng 8 đến đầu tháng 10 là bông nở rộ rồi. Đến lúc đó tất cả chỗ này đều là bông trắng xóa, đồ sộ cực kì.”

Cận Ngôn Châu chưa được tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp trong miệng cô. Anh chỉ thấy qua các thước phim, đúng là rất đồ sộ, nếu được nhìn thấy ngoài đời thật chắc còn đặc sắc hơn vậy nhiều.

Xe chạy thẳng một đường xuống ngoại ô.

Giờ đường phố trong thôn cũng đã được sửa lại, mở rộng ra thành đường lớn, nhà ông ngoại vừa hay ở mặt đường nên chỉ cần đi thẳng là đến. Khi xe dừng trước cửa, Sơ Chí Dương đang ngồi xổm bên ngoài cuốn mấy điếu thuốc lá, vừa hút thuốc vừa chờ họ. Vừa thấy xe đến, Sơ Chí Dương lập tức dụi tắt thuốc, đứng lên chào đón.

Cửa phía sau mở ra, Sơ Hạnh nhanh chóng nhảy xuống. Cô vòng qua thân xe đi tới trước mặt ông ngoại, lớn tiếng gọi ông: “Ông ngoại!”

“Ơi.” Sơ Chí Dương cười đáp lời cô.

“Sao ông lại hút thuốc rồi!” Sơ Hạnh vừa chào hết câu đã vội phê bình ông.

Sơ Chí Dương cười hiền hậu trả lời: “Đang đợi các cháu nên hơi nóng ruột mới hút tạm một điếu, bình thường ông không hút đâu.”

Sơ Hạnh kéo Cận Ngôn Châu đến giới thiệu với Sơ Chí Dương: “Ông ngoại, anh ấy là bạn trai con, Cận Ngôn Châu.”

Cận Ngôn Châu lễ phép chào theo Sơ Hạnh: “Ông ngoại ạ.”

Sơ Chí Dương càng cười tươi hơn, nếp nhăn hằn sâu bên khóe mắt: “Ừ.”

“Ông ngoại.” Kỷ An nắm tay Dụ Thiển đi tới đó rồi nói: “Con cũng đưa bạn gái về, đây là Dụ Thiển.”

Dụ Thiển vô cùng tự nhiên cười chào: “Con chào ông ngoại.”

“Được, được.” Sơ Chí Dương cười đáp lời: “Mau vào trong nhà thôi.”

Ông đẩy cửa ra, lặp lại câu nói mấy lần: “Mau vào bên trong thôi.”

Cận Ngôn Châu và Kỷ An lấy vali đồ đạc từ cốp xe xuống. Sơ Hạnh và Dụ Thiển góp sức đẩy theo vali, những thứ khác thì giao lại cho hai người con trai thu dọn.

Vào nhà, Sơ Hạnh đặt vali gọn trong góc, sau đó đi đến bên cạnh Sơ Chí Dương đỡ lấy bình nước từ tay ông, giúp ông lấy mấy chiếc cốc sạch sẽ ở trong tủ ra.

“Ông ngoại, để con làm cho.” Cô ngoan ngoãn nói.

Sơ Chí Dương vô cùng vui vẻ, không cách nào ngồi yên được nên cười nói: “Vậy ông đi cắt dưa hấu cho mấy đứa.”

“Vâng.” Sơ Hạnh đồng ý.

Nói rồi cô rót nước nóng ra tráng sơ mấy cốc nước chưa dùng lần nào, đặt lên bàn, chậm rãi rót nước sôi để nguội vào từng cốc một.

Sơ Hạnh vừa rót xong thì Cận Ngôn Châu và Kỷ An cũng vào đến nơi. Cô đưa nước cho hai người họ, rồi mang cho Dụ Thiển một cốc.

Cận Ngôn Châu đang khát nước, cả người vì nóng mà đổ mồ hôi ròng ròng. Anh đang ngửa đầu uống nước, đột nhiên bên chân xuất hiện thêm một vật nhỏ nhỏ mềm mềm. Cận Ngôn Châu cúi xuống, nhìn thấy con mèo trắng đang cọ qua cọ lại quanh chân anh.

Anh đã từng thấy ảnh của nó. Sơ Hạnh nói với anh, chú mèo trắng này xuất hiện trong nhà sau khi bà ngoại cô qua đời, bầu bạn với ông ngoại từ đó tới giờ.

Cận Ngôn Châu vốn không biết cách tiếp xúc với động vật ra sao nên đơ ra một lúc, mãi đến khi mèo trắng vươn hai chân chộp lấy ống quần thì anh mới hoảng hốt rụt chân sang một bên.

Mèo trắng lại bò tới gần.

Cả người anh căng cứng, vụng về né tránh sự gần gũi của chú mèo, động tác vừa liên tục vừa bối rối vô cùng. Nhưng biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, cố gắng tỏ vẻ bình thản.

Sơ Hạnh nhìn thấy điệu bộ giả vờ bình tĩnh của Cận Ngôn Châu, không kìm được cong môi cười rộ lên. Cận Ngôn Châu nghe thấy tiếng cô cười bèn giương mắt nhìn sang, sau đó nhanh chân trốn về phía cô.

Mèo trắng cũng bám sát theo anh, còn định nhào đến cọ vào mắt cá chân anh.

Cận Ngôn Châu thấp giọng nói: “Em quản nó đi chứ.”

Sơ Hạnh kéo tay anh rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay vò đầu chú mèo rồi gãi nhẹ cằm của nó. Mèo trắng lập tức duỗi dài cổ, nheo mắt lại vì thoải mái, khẽ kêu meo meo.

Cô ngẩng đầu lên cười với anh, sau đó nắm tay anh nói: “Anh v**t v* mèo đi, nó thích anh nên mới bám theo đấy.”

Cận Ngôn Châu mím môi, nghe lời khom người ngồi xổm xuống. Anh thử vươn tay ra, còn chưa chạm vào mèo trắng đã tự dịch đầu tới, dụi vào lòng bàn tay anh.

Sơ Hạnh ngạc nhiên mở to mắt, vui vẻ nói: “Nó rất thích anh thì phải, còn làm nũng với anh nữa này.”

Làm nũng?

Cận Ngôn Châu nhìn chú mèo đang dụi đầu vào lòng bàn tay mình, đây là đang làm nũng à?

“Anh gãi cằm nó đi, nó sẽ thoải mái kêu meo meo.” Giọng Sơ Hạnh đầy ý cười.

Cận Ngôn Châu nghe vậy đưa tay gãi gãi cằm chú mèo. Mèo trắng lập tức nheo mắt lại duỗi cổ, ngay sau đó nằm ườn ra trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ.

Anh vô thức cong môi, thì ra mèo dễ thỏa mãn như vậy.

Sơ Hạnh ngồi xổm bên cạnh, thấy mặt mày anh giãn ra cười mỉm nhìn chú mèo, không nhịn được muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hiếm có này.

Cô nghĩ vậy rồi lập tức lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh cho Cận Ngôn Châu và mèo trắng.

Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu nâng mắt nhìn cô. Sơ Hạnh nghiêng đầu mỉm cười: “Hai người hòa thuận thật đấy.”

Sau đó bổ sung: “Không phải ai Tiểu Thất cũng gần gũi như thế đâu.”

“Tiểu Thất?” Cận Ngôn Châu hỏi : “Vì sao lại gọi như vậy?”

Sơ Hạnh đưa tay v**t v* phần lưng mềm mịn của mèo trắng, cong môi nói: “Vì tháng 7 nó xuất hiện ở đây*.”

*Số 7 trong tiếng Trung là thất.

Kỷ An nói thêm: “Anh Châu, trước khi cậu tới, con mèo đó chỉ cho ông ngoại với Sơ Hạnh sờ thôi, ngay cả tôi với bố mẹ chạm vào là nó cào ngay, không cho ai động vào hết.”

Cận Ngôn Châu ngạc nhiên nhìn chú mèo được gãi gãi thỏa mãn đến mức như sắp dán cả cằm vào tay anh, không cách nào tưởng tượng được mèo trắng ngoan ngoãn như vậy cắn người ra sao.

Kỷ An đặt cốc nước xuống, lại gần đó ngồi xổm xuống, nói với Cận Ngôn Châu: “Nào, cho cậu xem thử con mèo này xấu tính như nào nhé.”

Cậu vừa nói vừa vươn tay, còn chưa chạm vào, mèo trắng đã lập tức nhảy về phía sau, cong người lên tức giận rít lên một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Kỷ An bất lực thu tay về: “Cậu nhìn đi.”

Tận mắt nhìn mèo trắng lật mặt nhanh như chớp, Cận Ngôn Châu cũng hơi kinh ngạc.

Đúng lúc này, Sơ Chí Dương bưng đĩa dưa hấu đã gọt sạch sẽ vào trong. Dụ Thiển vội vàng đứng dậy đón lấy đĩa dưa trong tay ông, giúp ông đặt lên bàn. Sơ Chí Dương cười gọi họ lại ăn dưa hấu, mấy người trẻ tuổi ngồi vây quanh bàn, mỗi người cầm một miếng dưa bắt đầu nhấm nháp.

Họ vừa ăn vừa bàn bạc xem tối nay ai sẽ ngủ cùng ai. Vì trong nhà chỉ có ba phòng, căn phòng ở phía tây là của Sơ Chí Dương, hai phòng còn lại một cái ở phía đông, một cái ở phía tây.

Sơ Hạnh nghiêm túc nói: “Mấy ngày nữa bố mẹ cũng qua đây ở, chúng mình tính toán cẩn thận một chút.”

Dụ Thiển suy tư một lát rồi cất tiếng: “Nếu không thì… nữ một phòng, nam một phòng nhé? Lúc chú dì đến đây, dì ngủ cùng phòng với tụi mình, chú sang phòng họ ngủ, bọn mình cũng không cần dọn đồ sang phòng khác, khá hợp lý.”

Ba người còn lại không có ý kiến nào khác nên quyết định như vậy luôn.

Ăn dưa hấu xong, Sơ Hạnh và Dụ Thiển kéo vali về gian phòng phía đông, Cận Ngôn Châu đi theo Kỷ An đến căn phòng còn lại.

Phòng này giống phòng Sơ Chí Dương ở, đều dùng giường đất?

Cận Ngôn Châu chưa ngủ trên giường đất bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy giường đất nên đưa mắt nhìn từ đầu đến cuối một lượt.

Kỷ An đang lấy đồ từ trong vali ra nói với Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, nói cậu nghe một chuyện.”

“Cậu muốn kết hôn à?” Cận Ngôn Châu thuận miệng trêu cậu.

Kỷ An cười: “Không phải, là chuyện công việc.”

Cận Ngôn Châu gần như đoán được, anh buông đồ rửa mặt trong tay xuống, ngồi vào một bên của giường đất, giương mắt nhìn Kỷ An hỏi: “Cậu muốn rời đi?”

“Ừ.” Kỷ An cũng ngồi xuống, nghiêm túc bàn bạc với anh: “Không phải tôi sẽ rời YC ngay lúc này, nhanh nhất chắc cũng phải một năm nữa. Trước đó tôi đã đồng ý với bố tôi, năm 30 tuổi sẽ tiếp quản toàn bộ việc của công ty, nghỉ việc xong tôi định về Hải Thành vào công ty bố làm mấy năm.”

“YC có cậu rồi, tôi vốn không có gì cần lo lắng nữa.” Kỷ An mím môi cười nói: “Lúc trước nếu không nhờ cậu tập trung khai thác nền tảng phát sóng trực tiếp (livestream), có lẽ công ty cũng không phát triển tốt như hiện tại. Tôi dám khẳng định livestream sẽ càng ngày càng hot, như lời cậu nói lúc trước, sau này có thể sẽ là thời đại toàn dân livestream. Trực giác của cậu trước nay luôn rất chuẩn đó thôi.”

“YC” trong lời Kỷ An là tên gọi tắt của công ty mà hai người họ cùng hợp tác xây dựng nên, tên đầy đủ là “Công ty khoa học kỹ thuật viễn thông YC”.

Cái tên “YC” này là do cả Cận Ngôn Châu và Kỷ An cùng tạo ra.

Cuối năm 2015, khi trò chơi do YC tung ra nổi rần rần trên thị trường, Cận Ngôn Châu đột nhiên nảy ra ý tưởng thành lập một nền tảng phát sóng trực tiếp. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Cận Ngôn Châu tìm đến Kỷ An để cân nhắc thật kỹ kế hoạch này.

Hai người họ đồng lòng, “Livestream YC” ra đời kể từ đó.

Mấy năm nay livestream phát triển nhanh chóng như một kíp nổ trong ngành viễn thông, sự thật đã chứng minh quyết định lúc đó của Cận Ngôn Châu chính xác ra sao.

Hiện tại, YC mới thành lập được vài năm đã vững vàng, cũng tiếp tục phát triển nhanh chóng, thế như chẻ tre, chiếm một vị trí không nhỏ trong ngành sản xuất ứng dụng khoa học kỹ thuật.

“Dụ Thiển thì sao?” Cận Ngôn Châu hỏi: “Cùng cậu đến Hải Thành à?”

“Ừ.” Trong mắt Kỷ An chứa ý cười: “Nếu không thì sao từ đó đến giờ tôi còn chưa mua nhà ở Thẩm Thành nữa chứ.”

“Nếu cậu đã nói vậy rồi…” Cận Ngôn Châu thở dài: “Tôi chỉ có thể tiếp tục điều hành thôi. Nhưng mà công ty do hai chúng ta tạo ra, cổ phần thuộc về cậu dù là lúc nào cũng vẫn do cậu sở hữu.”

Kỷ An cười rộ lên nói đùa: “Nhớ là năm nào cũng phải chia hoa hồng cho tôi đấy.”

“Rồi.” Cận Ngôn Châu hừ một tiếng.

Một lúc sau, Cận Ngôn Châu cầm một bộ cần câu đi sang gian nhà chính.

Sơ Chí Dương đang ngồi uống trà cạnh bàn. Cận Ngôn Châu đi tới cạnh ông, hơi căng thẳng gọi: “Ông ngoại.”

Sơ Chí Dương cười tủm tỉm hỏi: “Dọn đồ xong rồi à?”

“Vâng.” Cận Ngôn Châu gật nhẹ đầu, sau đó đưa bộ cần câu cá anh cầm theo cho Sơ Chí Dương: “Đây là cần câu cá con mua tặng ông ạ.”

Sơ Chí Dương hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Có lòng quá, cảm ơn con.”

Cận Ngôn Châu nói tiếp: “Con còn mua thêm một ít đặc sản và trà nữa, đang để ở gian phòng phía tây ạ.”

“Được, được.” Sơ Chí Dương liên tục gật đầu.

Sơ Hạnh vừa đặt chân đến gian nhà chính đã thấy một màn như vậy, mặt mày rạng rỡ hơn hẳn.

Buổi tối trước khi về đây, lúc anh đang kiểm tra lại quà cáp mang về biếu tặng người thân của cô, Sơ Hạnh kinh ngạc khi thấy anh mua cả cần câu cá.

Lúc ấy cô vô cùng ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua cần câu cá à?”

Anh đáp: “Mua biếu ông ngoại, chắc là ông sẽ thích.”

“Không phải chắc là đâu, ông rất rất thích luôn đó!” Sơ Hạnh hào hứng nói xong, lại khó hiểu nói với anh: “Nhưng mà, sao anh lại biết ông ngoại thích câu cá?”

“Em quên rồi sao?” Cận Ngôn Châu trầm giọng, như đang không vui: “Là em nói đó.”

Cô càng khó hiểu hơn: “Em chưa nói mà, em đã nói với anh ông ngoại thích câu cá đâu?”

Tối đó khi chuẩn bị ngủ Sơ Hạnh mới chợt nhớ ra, một ngày nào đó trong dịp Quốc khánh, anh gọi điện cho cô nhưng không nói gì mà cúp điện thoại ngay, sau đó cô gọi lại cho anh, anh hỏi cô Kỷ An đang làm gì, lúc ấy cô đoán mấy giây rồi đáp có thể Kỷ An đang đi câu cá cùng ông ngoại.

Cô chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ anh vẫn nhớ kỹ.

Sơ Hạnh thoát khỏi dòng suy tư, cô đi đến cạnh Cận Ngôn Châu rồi nắm lấy tay anh, hỏi Sơ Chí Dương: “Ông ngoại, tập tranh con tặng ông ở đâu rồi ạ? Con muốn đưa Ngôn Ngôn xem thử.”

Sơ Chí Dương chỉ vào phòng mình: “Ở ngăn tủ trong phòng ấy, đi xem đi.”

Sơ Hạnh đáp lời kéo Cận Ngôn Châu đến phòng của ông ngoại. Trong phòng có một khung ảnh được giữ gìn cẩn thận, bên trong đặt giấy chứng nhận kết hôn. Sơ Hạnh kéo ngăn tủ ra, lấy tập tranh đặt vào tay Cận Ngôn Châu. Hai người họ đứng tại chỗ chậm rãi xem từng bức một.

Năm ấy sau khi cô mất đi bà ngoại thân yêu nhất, toàn bộ kỳ nghỉ hè đều dành cho tập tranh này, như một sự tưởng niệm với bà ngoại.

Trong tranh có cô, có người thân của cô, còn có mèo trắng đáng yêu và phong cảnh ở quê. Mãi đến khi anh nhìn thấy bức hình gia đình, Sơ Hạnh mới nói: “Về sau có thể vẽ thêm hai người nữa rồi.”

Cô chỉ vào chỗ trống bên cạnh: “Chỗ này vẽ anh.”

Rồi dời tay đến một góc khác: “Chỗ này của Thiển Thiển.”

Cận Ngôn Châu hỏi: “Sau này là khi nào?”

Sơ Hạnh mỉm cười nâng mắt nhìn anh, giọng điệu mềm dịu: “Khi em gả cho anh, Tiểu An cưới Thiển Thiển.”

Em gả cho anh.

Lồng ngực anh bỗng thắt chặt lại, ngay cả nhịp thở cũng rối loạn.

——————————

Chạng vạng hôm nay, bốn người họ theo Sơ Chí Dương ra bờ sông câu cá cùng ông. Tuy hoàng hôn đã buông xuống, nhưng mặt trời mùa hè vẫn sáng rực nóng bỏng như cũ.

Từng nhà đều đang dọn từng khóm thóc đã được phơi nắng vào bao, trong không khí ngập tràn hương thóc ươm mùi nắng.

Dụ Thiển thoa một lớp kem chống nắng dày rồi đội mũ lưỡi chai của Kỷ An, cùng cậu tay trong tay đi sát bên ông ngoại Sơ Chí Dương.

Sơ Hạnh ôm tập tranh mới trong ngực, Cận Ngôn Châu đi bên cạnh cầm dù giúp cô che nắng. Hai người họ chậm chạp thả bước đi phía sau.

Sơ Hạnh vừa bước từng bước về phía trước vừa khẽ ngân nga: “Còn nhớ, bạn từng nói nhà là tòa thành duy nhất. Dọc con sông, mang theo hương lúa thơm ngát chạy trốn…”(1)

Kỷ An đi phía trước nghe tiếng chị mình hát, bắt nhịp hát nối theo cô: “Đừng khóc, hãy để đom đóm đưa bạn trốn khỏi đây. Những bài ca dao đồng quê luôn là chỗ dựa vững chắc cho ta. Về nhà thôi! Về với những điều tốt đẹp thuở ban đầu…”(2)

(1) (2) Lời bài hát “Hương lúa” của Châu Kiệt Luân.

Sơ Hạnh cười ra tiếng, vui đến mức như sắp bay lên trời.

Đến bờ sông, Sơ Chí Dương cùng Kỷ An và Cận Ngôn Châu thả cần câu xuống sông bắt đầu câu cá. Dụ Thiển đi dạo quanh đó, thỉnh thoảng lại đưa điện thoại lên chụp vài bức hình phong cảnh. Sơ Hạnh ngồi dưới một tán cây trăm năm tuổi cách đó không xa, cong chân đặt tập tranh lên đùi, nghiêm túc chuyên tâm phác họa bóng hình của họ.

Thật lâu sau, hoàng hôn dần tắt, mặt trời như vương vấn nơi đường chân trời. Những tia nắng màu cam hồng vẫn chưa tắt hẳn, khung cảnh xung quanh thơ mộng như một bức tranh sơn dầu được phủ lên từng sắc màu dịu nhẹ.

Các bác nông dân xuống ruộng trồng trọt đang tấp nập về nhà, trên con đường bên cạnh, tiếng xe đạp, xe công nông và máy kéo như hòa quyện vào nhau, thỉnh thoảng lại vang vọng chợt xa chợt gần.

Mọi người cất giọng hào sảng chào hỏi nhau, dùng chất giọng địa phương đặc trưng trò chuyện liên hồi bên tai. Cận Ngôn Châu chưa từng cảm nhận được bầu không khí sôi nổi như vậy ở nông thôn, đương nhiên sẽ bị thu hút, anh xoay mặt lại quan sát. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Sơ Hạnh.

Cô ngồi vẽ tranh dưới tán cây không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Sơ Hạnh tựa đầu vào thân cây, mắt khẽ nhắm lại, yên tĩnh ngủ say.

Gió chiều bỗng thổi tới khiến mái tóc cô gái khẽ lay động theo. Nước sông như đọng lại trong gió ùa vào chỗ họ.

Cận Ngôn Châu đặt cần câu xuống, bước tới chỗ Sơ Hạnh, vừa đi vừa cởi áo chống nắng của mình ra định đắp cho cô. Chỉ là khi đã ngồi xổm xuống bên cạnh Sơ Hạnh, chuẩn bị choàng áo qua vai cô, anh đột nhiên có chút xúc động muốn hôn cô. Nhưng mà con đường bên cạnh vẫn tấp nập người qua lại, anh không muốn người khác thấy hình ảnh thân mật của hai người họ.

Tầm mắt của Cận Ngôn Châu dừng trên chiếc dù che nắng đã được gấp gọn bên cạnh Sơ Hạnh. Anh bung dù chặn lại tầm nhìn của mọi người bên đường, sau đó quỳ một gối xuống kề sát Sơ Hạnh, nghiêng đầu khẽ hôn lên khóe môi cô.

Sơ Hạnh mơ màng mở mắt ra rồi nhắm lại. Cô còn chưa tỉnh táo hẳn nhưng đã hé miệng đáp lại khiến Cận Ngôn Châu không kìm được hôn sâu hơn.

Đúng lúc gió chiều thổi nhẹ, từng tán cây trên đỉnh đầu họ cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc, ve sầu nấp sau tán lá ríu rít liên tục như không biết mệt.

Trái tim Sơ Hạnh như bị treo lên mặc cho gió thổi lay động không ngừng, chẳng mấy chốc đã trôi đến chân trời.

Dụ Thiển đang chụp ảnh thấy một màn như vậy, nhanh tay dùng điện thoại chụp lại cảnh họ bung dù dưới tán cây hôn nhau. Sau khi chụp xong, Dụ Thiển cười gửi bức ảnh này cho Sơ Hạnh.

“Ngôn Ngôn.” Giọng Sơ Hạnh mang theo vài phần nũng nịu ngái ngủ, nghe càng thêm quyến rũ: “Em mơ thấy anh.”

“Mơ thấy anh gì cơ?” Anh duỗi tay giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tán loạn, dịu dàng hỏi.

Cô cong khóe môi để lộ lúm đồng tiền bên má, khẽ nỉ non: “Mơ thấy anh đi cùng em về gặp bà ngoại.”

Anh thở dài đáp: “Không phải mơ đâu, là thật.”

HẾT CHƯƠNG 56.
 
Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Chương 57: “Vậy thì chắc chắn thằng bé rất quý trọng con.”




 
Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Chương 58: “Trước giờ anh chưa từng nâng niu ai đến vậy.”



Edit: nuocici

Đêm đó, sau khi mọi người đều ngủ say, Sơ Hạnh nhắn Wechat cho Cận Ngôn Châu, kêu anh ra cửa. Cận Ngôn Châu vốn không ngủ được nên lập tức nhẹ tay nhẹ chân như kẻ trộm rời khỏi gian phòng phía tây, đi một mạch ra cổng.

Chốc lát sau, Sơ Hạnh cũng ra đó. Cô đặt hai chiếc đệm ngồi trong tay xuống đất, kéo anh cùng ngồi xuống với mình. Ngày mai sau khi rời khỏi nhà bà ngoại, Sơ Hạnh không quay lại Thẩm Thành với Cận Ngôn Châu mà về nhà với bố mẹ, ở cùng họ một thời gian nữa. Nên đêm nay cô muốn ngồi riêng với anh một lát, dù chỉ đơn giản là im lặng ngắm sao thôi cũng được.

Cận Ngôn Châu không nhịn được hỏi cô: “Em định lúc nào quay lại Thẩm Thành?”

Sơ Hạnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, trả lời anh: “Có lẽ phải đến cuối tháng.”

Cuối tháng. Từ giờ đến đó còn những hai mươi ngày nữa.

Cận Ngôn Châu im lặng không đáp.

Sơ Hạnh quay qua nở nụ cười với anh: “Nếu anh nhớ em thì em có thể cân nhắc quay lại sớm hơn chút.”

Cận Ngôn Châu hừ lạnh một tiếng như tỏ vẻ ghét bỏ, rồi lại không kìm được hỏi thêm: “Sớm một chút là bao lâu?”

Sơ Hạnh không khỏi cười nhạo anh, đúng là tính tình trẻ con chẳng thể thay đổi được mà. Sau đó cô lại bị anh cắn khóe miệng, hôn sâu thêm một lúc lâu nữa như trừng phạt việc cô cười chê anh chàng.

Cận Ngôn Châu hôn cô xong, lặp lại câu hỏi: “Sớm bao lâu?”

Sơ Hạnh mơ màng chớp chớp mắt, nói đúng sự thật: “Em cũng không biết nữa, đến lúc đó mới biết được. Em sẽ nói trước với anh.”

Cận Ngôn Châu không nói gì nữa, chỉ vòng tay ôm lấy cô, ngón tay thon dài cuốn lấy vài lọn tóc mềm mại nghịch ngợm.

Sơ Hạnh rúc vào lòng anh, khẽ nỉ non: “Ngôn Ngôn, em muốn nghe hát. Anh hát cho em nghe đi.”

Cận Ngôn Châu rũ mắt nhìn cô nàng: “Hát bài gì?”

“Bài nào cũng được mà, anh muốn hát gì thì hát đó.” Cô cười đáp.

Cận Ngôn Châu nâng mắt nhìn từng đốm sao sáng trên bầu trời, trầm ngâm một lát. Sau đó hắng giọng, thấp giọng hát: “Khi bầu trời đêm mờ mịt không một ánh sao. Chẳng lời nào có thể bù đắp lại nữa…”(1)

Giọng anh vốn rất trầm, khi ngân nga càng thêm dịu dàng, lọt vào tai lại dễ nghe đến bất ngờ.

Sơ Hạnh chỉ ngoan ngoãn lặng yên nghe anh hát: “Phải chăng khi trái tim đã dành trọn cho một người thì chẳng cần quan tâm ngày mai thế nào nữa. Non xanh nước biếc cũng không sánh được với một ánh nhìn của em. Nắm đôi tay em, cùng đi tới chân trời góc bể. Khoảnh khắc đó, sao mà quay lại được bây giờ?”(2)

(1) (2) Lời bài hát “Sau ngày mai” của Trương Kiệt.

Cô bỗng nhớ ra, đã lâu vậy rồi mà chỉ khi có hai người anh mới bằng lòng hát cho cô nghe.

Anh chàng này.

Sơ Hạnh không nhịn được mỉm cười. Cô cảm thấy có lẽ đây là điểm lãng mạn với Cận Ngôn Châu. Chỉ hát cho mình cô nghe mà thôi.

Đợi anh hát xong, cô cười tươi mềm giọng nói: “Em chẳng cần quay lại đâu.”

Sơ Hạnh nắm chặt tay anh, lúm đồng tiền thấp thoáng bên má: “Em muốn cùng anh mãi tiến về phía trước.”

“Ngôn Ngôn, anh cũng là người quan trọng nhất với em.” Sơ Hạnh chậm rãi nói từng chữ với anh: “Em sẽ dốc hết lòng để yêu anh.”

Anh nghiêng đầu đưa mắt nhìn cô chăm chú, không vội đáp lại. Mấy giây sau, Cận Ngôn Châu cúi đầu ghé sát xuống chỗ cô. Trong màn đêm yên tĩnh, anh hôn lên đôi môi ngọt ngào của Sơ Hạnh.

Chỉ cần nghĩ đến việc từ mai phải xa cô hai mươi ngày nữa, nỗi khó chịu và không nỡ dâng đầy tâm trí anh. Nhưng bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, không phải chỉ là hai mươi ngày thôi sao, quay qua quay lại là hết rồi.

Dẫu sao họ cũng còn vài thập niên sau này nữa để bên nhau cơ mà.

——————————————-

Tối ngày 27 tháng 7, Sơ Hạnh đáp máy bay xuống sân bay Thẩm Thành.

Cận Ngôn Châu đã đợi hơn một tiếng, cuối cùng cũng thấy cô đẩy hành lý ra ngoài. Anh sải bước tới chỗ cô nàng, Sơ Hạnh lại nhanh nhẹn chạy chậm đến chỗ anh. Ngay khi đến trước mặt Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh buông đồ đạc trong tay ra rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, dễ dàng nhảy lên người anh.

Sơ Hạnh níu chặt lấy anh như chú gấu koala, nũng nịu: “Ngôn Ngôn, em nhớ anh lắm.”

Cận Ngôn Châu chỉ ôm chặt cô, khóe miệng đã cong lên mà vẫn vờ như bình tĩnh đáp: “Biết xấu hổ chút.”

Sơ Hạnh ngước lên, gương mặt lạnh nhạt của anh phản chiếu lại trên đôi mắt trong veo của cô nàng. Cô nghiêm túc hỏi: “Anh không nhớ em à?”

Một tay Cận Ngôn Châu đỡ lấy cô, một tay đẩy vali xoay người đi ra ngoài, đồng thời trả lời: “Mỗi ngày đều nhắn tin gọi video, cũng đâu phải mất liên lạc.”

“Nhưng mà không chạm được vào anh, cảm giác không chân thật lắm.” Cô nói xong, tay trái đã theo thói quen mò đến nhéo nhẹ vành tai anh.

Cận Ngôn Châu nghiêng đầu tránh né bàn tay nghịch ngợm của cô nàng, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng sờ lung tung.”

Sơ Hạnh ngoan ngoãn thu tay về, sau đó trượt xuống khỏi người anh. Hai người họ đổi lại thành nắm tay. Cận Ngôn Châu vừa nắm tay cô vừa đẩy vali, đưa cô ra bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe, Sơ Hạnh đang thắt dây an toàn, anh khi nãy nói không nhớ cô bỗng nhiên sấn tới, dứt khoát hôn lên môi cô.

Cũng không phải chỉ chạm nhẹ một chút rồi rời đi. Anh mạnh mẽ chiếm lấy, không cho cô cơ hội phản ứng đã xâm lược khoang miệng cô, lớn mật làm càn, một góc cũng không tha.

Không gian chật hẹp trong xe khiến bầu không khí chẳng mấy chốc đã nóng lên. Bên tai lúc này chỉ còn lại tiếng nước phát ra khi họ hôn môi. Rất nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Không khí trong xe khiến trái tim Sơ Hạnh loạn nhịp, tiếng thình thịch dữ dội như muốn chọc thủng luôn màng nhĩ của cô.

Nụ hôn này vội vàng nhưng mãnh liệt, như đang thay lời anh muốn nói với cô, mấy ngày vừa rồi anh đã nhớ cô nhiều bao nhiêu.

Sơ Hạnh cong mắt, đưa tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng đáp lại.

Một lúc lâu sau, Cận Ngôn Châu như đã cảm thấy đủ nên từ từ dừng lại. Sơ Hạnh không thở nổi vì thiếu oxy, lúc này mới được hít thở thoải mái. Cô được anh ôm gọn trong lòng, ghé đầu tựa lên vai anh, lồng ngực lên xuống không ngừng theo nhịp thở.

Về đến nhà đã hơn 11 giờ.

Cận Ngôn Châu đẩy vali đến trước cửa phòng Sơ Hạnh, cô vừa mở cửa ra đã thấy đồ đạc trên giường đều được thay mới rồi. Giờ cả giường đều là họa tiết thỏ con màu hồng nhạt, vừa nhìn đã thấy đáng yêu cực kì.

Cận Ngôn Châu lãnh đạm nói: “Mới mua, hôm qua nhờ dì giúp việc qua đổi giúp em.”

Vì biết hôm nay cô quay lại nên mới nhờ dì thay mới tất cả, từ ga giường, vỏ gối đến vỏ chăn giúp cô. Chàng trai này cũng biết thấu hiểu lòng người ghê.

Anh hỏi cô: “Có muốn ăn gì không?”

Sơ Hạnh cười lắc đầu: “Không đâu, em ăn cơm trên máy bay rồi. Cũng muộn rồi Ngôn Ngôn, anh đi ngủ trước đi. Em tắm xong cũng ngủ luôn đây, đồ đạc để mai dọn sau.”

“Được.” Cận Ngôn Châu thuận tay đóng cửa giúp cô, hiếm khi chủ động chúc cô ngủ ngon: “Ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon nha Ngôn Ngôn.” Sơ Hạnh dịu dàng đáp lại.

Sau đó, Sơ Hạnh vào phòng tắm tắm rửa. Sấy tóc xong, cô ra khỏi phòng tắm chuẩn bị lên giường ngủ, đột nhiên đứng lại ngay mép giường. Lúc nãy không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ra, ga gối chăn nệm không có lấy một nếp nhăn nào cả. Giống như là… có người cố tình gắng sức trải phẳng, vuốt thẳng từng góc một nhưng lại cố để trông tự nhiên nhất có thể.

Sơ Hạnh ngẩn ngơ chớp mắt, rồi mím miệng nở nụ cười. Mời dì giúp việc đến đổi ga rồi còn chỉn chu từng chi tiết cỡ này, hẳn tốn không ít tiền đâu nhỉ?

Cô sửa sang quần áo lại lần nữa rồi mới vén chăn nằm lên giường. Sơ Hạnh kéo chăn lên che kín mũi mình lại, hít hà mùi nước giặt dịu nhẹ trên đó. Mùi này giống y hệt mùi trên chăn anh, đúng là loại nước giặt anh thường dùng. Cô vui vẻ lăn qua lăn lại trong chăn một lúc rồi kéo chiếc gối đầu còn lại ôm trong ngực.

Sơ Hạnh vốn đã rất mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà đêm nay đột nhiên có bão, gió và mưa điên cuồng gào thét bên ngoài. Khi Sơ Hạnh bị tiếng sấm đánh thức, sấm chớp bên ngoài đang lóe lên từng đợt liên tiếp, rạch ngang trắng xóa bầu trời. Mưa to rơi xuống không ngừng, từng hạt nặng trĩu nương theo gió nện vào cửa sổ.

Sơ Hạnh nhanh chóng vùi cả người vào chăn, hai tay áp chặt vào tai, không chừa lại khoảng trống nào cả. Cô nhắm chặt hai mắt, run lẩy bẩy che kín lỗ tai, không ngừng nhủ thầm trong lòng “Makka Pakka Makka Pakka”.

Đột nhiên một tia chớp lóe lên xiên thẳng trong phòng, kèm theo tiếng nổ mạnh rền vang. Sơ Hạnh sợ phát khóc gọi: “Ngôn Ngôn!”

Tiếng Cận Ngôn Châu lập tức vang lên bên ngoài chăn: “Sơ Sơ?”

Anh bước tới vỗ về cô qua lớp chăn, giọng nói hơi khàn đầy dịu dàng: “Anh đây.”

Sơ Hạnh lập tức vén chăn lên ngồi dậy, duỗi tay ôm lấy eo rồi vùi cả người vào lòng anh. Cận Ngôn Châu thuận theo ngồi xuống mép giường.

Anh vuốt tóc cô dỗ dành: “Không sao, đừng sợ.”

Sơ Hạnh nghẹn ngào như sắp khóc: “Anh ngủ… ngủ với em.”

“Được.” Anh đồng ý: “Anh ngủ với em.”

Anh ôm cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho cả hai người rồi nhẹ nhàng vỗ lưng xoa dịu cô. Sơ Hạnh được anh ôm chặt trong lòng, cả gương mặt vùi vào ngực anh, hai mắt vẫn luôn nhắm chặt không dám mở ra.

Cận Ngôn Châu cất tiếng hát khe khẽ, dỗ cô ngủ như đang dỗ một đứa trẻ. Mấy năm nay mỗi lần đến đợt bão giữa hè, chỉ cần trời mưa hay sấm chớp, anh đều ở bên cạnh cô. Mỗi ngày Cận Ngôn Châu đều xem dự báo thời tiết, nếu dự báo ngày mai có mưa rào sấm chớp, đêm trước đó anh sẽ đón Sơ Hạnh đến văn phòng mình ở công ty.

Dù xác suất xảy ra sấm chớp mưa rào chỉ là 1%, cả ngày hôm đó bầu trời vẫn sáng sủa, anh vẫn kiên định đưa cô đến công ty cùng mình.

Lúc này đây, khi giông bão càn quét bầu trời đêm, có anh nằm bên cạnh, Sơ Hạnh rốt cuộc cũng thấy yên tâm hơn, không còn sợ hãi nữa. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, chẳng mấy chốc cô đã ngủ say, Cận Ngôn Châu lại trằn trọc không ngủ nổi.

Cô gái dịu dàng, mềm mại như ngọc nằm trong ngực mình, hơn nữa lại còn là người mình yêu tha thiết. Anh không phải vị thánh thanh tâm quả dục*, khó mà kìm nén h*m m**n đang cuồn cuộn. Anh thật sự đã mong nhớ cô rất lâu rất lâu rồi.

*Thanh tâm quả dục: không có h*m m**n t*nh d*c, tâm trí thuần khiết, thanh tịnh.

————————————–

Có lẽ hôm qua phải ngồi lâu trên máy bay nên vẫn còn mệt, 6 giờ sáng Sơ Hạnh thức dậy ăn sáng với Cận Ngôn Châu xong lại về phòng ngủ tiếp. Đến gần giữa trưa cô mới tỉnh lại. Sơ Hạnh lười biếng duỗi người trên giường một lúc mới rời giường ra ngoài.

Phòng khách không có ai.

Cô đoán Cận Ngôn Châu đang xử lý công việc trong phòng sách nên định xoay người đi tìm anh, chợt nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bếp.

Sơ Hạnh đi vào bếp. Khi cô mở cửa ra, Cận Ngôn Châu đang nêm nếm gia vị theo video hướng dẫn. Cô vừa xuất hiện, anh đã luống cuống tắt vội video đi. Cận Ngôn Châu khóa màn hình rồi dứt khoát đặt điện thoại lên bàn.

Biểu cảm trên mặt anh vẫn trước sau như một, cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi: “Ngủ đủ rồi?”

“Ừm.” Đôi mắt Sơ Hạnh nhuốm nét cười, cô bước tới gần anh, nghiêng đầu hỏi: “Anh đang nấu gì vậy? Cánh gà à?”

Cận Ngôn Châu đáp: “Cánh gà kho coca.”

“Cần em phụ anh không?” Sơ Hạnh cong mắt hỏi tiếp.

“Không cần đâu.” Cận Ngôn Châu lập tức từ chối.

Sơ Hạnh nhướng mày: “Vậy em đợi anh nấu xong rồi ăn.”

Anh đẩy cô ra cửa, giọng điệu chê bai: “Ra ngoài đợi. Đừng để ý đến anh.”

Sơ Hạnh mím môi không thèm đôi co với anh, ngoan ngoãn rời khỏi bếp. Nhưng mà, kết quả cho sự chờ đợi của cô là hai người họ cùng ăn cơm hộp. Bởi vì phòng bếp lúc này là món ăn hắc ám đen kịt, thất bại tràn trề.

Đã lâu vậy rồi mà tay nghề nấu nướng của Cận Ngôn Châu vẫn dậm chân tại chỗ. Đến giờ anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nấu một vài món đơn giản nhất trong số những món cô thích ăn mà thôi.

Sẩm tối, họ lái xe ra ngoài ăn bữa tối thịnh soạn. Ăn xong, Cận Ngôn Châu không đưa Sơ Hạnh về nhà ngay.

Sơ Hạnh ngơ ngác hỏi: “Mình đi đâu vậy Ngôn Ngôn?”

Cận Ngôn Châu không chịu tiết lộ cho cô biết, chỉ lấp lửng: “Đưa em đến chỗ này.”

Mãi đến khi xuống xe, ngắm nhìn căn biệt thự độc lập trước mặt, Sơ Hạnh không khỏi ngơ ngẩn.

Cận Ngôn Châu kéo tay cô, dắt cô đi vào bên trong. Trước cửa, bên tay trái là bể bơi tại nhà rất lớn. Bước lên cầu thang đi vào nhà, phòng khách vừa to rộng vừa thoáng đãng, nam bắc thông nhau, phía bên kia còn có cửa phụ nối liền với vườn hoa đằng sau.

Cận Ngôn Châu nắm tay cô đi từ chỗ này sang chỗ khác, vừa để cô tham quan vừa giới thiệu.

“Đây là phòng ngủ chính, bên cạnh là phòng tắm.”

Phòng tắm vô cùng rộng rãi, gần như ngang bằng với phòng ngủ chính.

Anh tiếp tục đưa cô đi xem chỗ khác. Ngoài phòng ngủ chính thì còn hai phòng ngủ phụ, hai phòng vệ sinh và một phòng sách siêu lớn.

Căn biệt thự này có vườn hoa rộng gần 100 mét vuông, cả phòng ngủ chính lẫn phụ đều có cửa riêng để đi thẳng ra đó. Cũng nhờ vậy mà ánh sáng mỗi phòng đều ngập tràn. Bên ngoài có cầu thang dẫn thẳng lên trên, bên trên là sân thượng với tầm nhìn ngắm cảnh tuyệt đẹp. Đặc biệt hơn là còn có tầng hầm ngầm.

Cận Ngôn Châu vừa đưa Sơ Hạnh đi dạo căn hầm vừa nói với cô: “Chỗ này là phòng chiếu phim, sau này mình sẽ xem phim ở đây.

“Phòng này đổi thành phòng vẽ tranh cho em.”

“Chỗ này… Phòng tập thể dục được không nhỉ?”

Sơ Hạnh còn đang kinh ngạc chưa kịp lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Được.”

Anh chọn biệt thự này, so với căn nhà rộng lớn kia của cô còn khổng lồ và xa hoa hơn nhiều. Từ tầng hầm đi lên, Sơ Hạnh vẫn đang thụ sủng nhược kinh* níu Cận Ngôn Châu lại.

*Thụ sủng nhược kinh: được yêu chiều quá mức nên đâm ra lo sợ

Cô lẩm bẩm gọi tên anh: “Ngôn Ngôn…”

Cận Ngôn Châu rũ mắt nhìn cô chăm chú, hỏi khẽ: “Thích không?”

Sơ Hạnh mỉm cười đáp: “Thích chứ.”

Anh cảm thấy mỹ mãn trong lòng, nói tiếp: “Tất cả đều sẽ trang trí dựa theo sở thích của em. Khi nào hoàn thiện mọi thứ thì chúng mình dọn về đây ở.”

Sơ Hạnh duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngoan ngoãn trả lời: “Được.”

Cô cao giọng, không kìm được vui vẻ: “Em muốn trang trí phòng cưới của chúng mình thật xinh đẹp!”

Phòng cưới, của chúng mình.

Anh lơ đễnh nhìn quanh quẩn, khóe miệng lén cong lên. Cô nói cũng không sai. Căn nhà này chính là phòng cưới thuộc về riêng họ mà anh muốn tặng cô.

Sau khi rời khỏi biệt thự về nhà, Sơ Hạnh vẫn hớn hở vô cùng. Có lẽ do bất ngờ đêm nay anh đem lại cho cô quá quy mô, sự hưng phấn trong não cô lúc này chưa kịp rút đi.

Cận Ngôn Châu thấy cô vẫn còn sức nên đề nghị: “Nếu em chưa mệt thì mình xem phim nhé.”

Sơ Hạnh vui vẻ đồng ý: “Được được.”

Anh nhanh chóng mở máy chiếu ra tìm phim xem, Sơ Hạnh thì chạy tới chạy lui lấy đồ ăn vặt và coca. Lúc cô cầm theo coca và ống hút quay lại, Cận Ngôn Châu đã tìm xong phim, đang ngồi đợi cô.

Sơ Hạnh đặt hai ly coca lên bàn. Cô ngồi xuống cạnh anh, hớn hở nói: “Được rồi được rồi, bắt đầu xem phim.”

Cận Ngôn Châu lập tức ấn nút bắt đầu. Chỉ một chớp mắt, nhạc nền u ám vang lên.

Sơ Hạnh: “?”

Khung hình bắt đầu loang lổ vết máu chảy ra, tiếp đó là một kẻ mặc đồ trắng xõa tóc, cả người toàn máu là máu xuất hiện.

Cô lập tức thấy đầu mình tê dại đi, nhanh chóng vơ lấy gối ôm rúc vào sô pha. Lát sau, cô thật sự không thể chịu nổi tiếng nhạc u ám như vọng lên từ dưới âm phủ kèm tình tiết chân thực trên phim, rúc cả người vào lòng Cận Ngôn Châu, che hai tai lại nghiêng đầu sang một bên không xem nữa.

Cận Ngôn Châu – người cố tình chọn phim kinh dị lúc này cố gắng nhịn cười, vòng tay nhấc cô ngồi lên đùi mình.

Sơ Hạnh đưa lưng về phía màn chiếu, vòng tay ôm cổ anh, uất ức than thở: “Đáng sợ quá.”

Cận Ngôn Châu nói với cô: “Là giả mà.”

Sơ Hạnh lúng búng: “Nhạc nền dọa ma quá, mình tắt âm thanh đi được không Ngôn Ngôn?”

Cận Ngôn Châu nghe cô nói xong thì lấy điều khiển tắt tiếng đi. Lúc này Sơ Hạnh mới chịu quay đầu lại, mở mắt ra xem phim. Cận Ngôn Châu luôn biết rõ, Sơ Hạnh là người nhát gan nhưng không bỏ được lòng hiếu kỳ, rõ ràng đã sợ muốn chết mà vẫn cố xem cho hết.

Mãi đến lúc thấy không có gì đáng sợ nữa, Sơ Hạnh núp trong lòng Cận Ngôn Châu mới hé mắt ra xem thử, đúng lúc phim chiếu đến đoạn con ma mặt quỷ đầu bù tóc rối, cả người toàn máu đang bò lết liên tục về phía trước, khoảng cách trên màn chiếu càng lúc càng ngắn lại.

Vì màn chiếu là bức tường luôn nên Sơ Hạnh cứ có cảm giác con quỷ này đang bò từ trong tường ra. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, vội vã quay đầu lại, tay cũng luống cuống níu chặt lấy vải áo trước ngực Cận Ngôn Châu. Anh lại đang cố gắng kìm lại cảm giác muốn bật cười của mình, chỉ kín đáo cong khóe môi lên thôi.

Do tác động của hình ảnh kia quá mức sâu đậm, từ lúc đó đến cuối phim Sơ Hạnh cũng không dám tò mò thêm nữa.

Xem phim xong cũng đã khá muộn. Cận Ngôn Châu ôm Sơ Hạnh về lại phòng cô. Trước khi rời đi, anh cúi xuống hôn lên khóe môi cô, dịu giọng cười: “Ngủ ngon.”

Sau đó giúp cô tắt đèn rồi quay lại phòng mình.

Sơ Hạnh kinh hồn bạt vía nằm trên giường, chỉ cần cô nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh con quỷ xõa tóc, cả người đầy máu lết về phía mình. Cô thậm chí còn tự bổ não thêm, có lẽ con quỷ lúc này đã chui từ tường trong phòng mình ra rồi, đang bò từng nhịp sau lưng mình.

Càng nghĩ càng sợ, Sơ Hạnh hoảng hốt trùm kín chăn qua đầu. Cô ôm chặt gối trong ngực, vểnh tai lên cảnh giác lắng nghe xung quanh, vốn đã sợ hãi lại không dám nhắm mắt, lo mình bị bao vây lúc nào không hay.

Một lúc lâu sau, cô run rẩy thò một tay ra khỏi chăn, s* s**ng theo trí nhớ bật đèn ngủ đầu giường lên. Căn phòng vừa có ánh sáng, cô lập tức vén chăn, ôm gối theo nhảy khỏi giường, để chân trần chạy sang tìm Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu đang ngồi trên ghế nhìn màn hình máy tính, vừa chơi game vừa đợi cô chủ động đưa mình tới cửa.

“Ngôn Ngôn!” Sơ Hạnh đi chân trần, ôm gối trong ngực, mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi, tủi thân nói với anh: “Đêm nay em muốn ngủ với anh. Ngủ một mình cứ nhớ mãi về con quỷ kia, thật đáng sợ.”

Cận Ngôn Châu nhìn hai bàn chân trắng nõn của cô trên nền nhà, trực tiếp kéo người nọ vào lòng mình. Để tròn vai hơn, anh im lặng chơi game tiếp.

Sơ Hạnh ôm chặt gối đầu nằm trong ngực anh, nhắm hai mắt lại. Không biết vì sao, anh luôn đem lại cho cô cảm giác yên tâm rất lớn. Chỉ cần có anh ở cạnh, nỗi sợ trong lòng cô sẽ tự động tan đi. Sơ Hạnh vốn đang rất sợ hãi nhưng chỉ chốc lại sau đã say ngủ trong ngực anh.

Cận Ngôn Châu nhấc tay khỏi bàn phím. Anh ôm cô đứng dậy, đặt người nọ lên giường mình. Trước khi đắp chăn cho cô, Cận Ngôn Châu rón rén định rút gối đầu cô đang ôm trong ngực ra.

Tiếc là anh vẫn đánh thức cô.

Sơ Hạnh mở bừng mắt, vẻ hoảng loạn hiện rõ trong mắt như vô cùng sợ hãi. Sau khi thấy anh, cô mới chậm rãi bình tĩnh lại. Cô ngái ngủ ngước mắt, duỗi tay móc lấy ngón tay anh, nũng nịu: “Anh đừng đi.”

Cận Ngôn Châu nhanh chóng cởi giày nằm lên giường, ôm cô vào lòng.

Anh ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Anh không đi.”

Sơ Hạnh nằm trong ngực anh, vừa vặn có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh bên trái của anh. Cô không nghĩ nhiều, chỉ khẽ khàng lại gần hôn lên chỗ đó. Nhưng mà hành động đó của cô như một mồi lửa bén rễ.

Cận Ngôn Châu hơi cứng người lại, sau đó ôm chặt lấy cô, như muốn khảm cả người cô vào lòng mình. Sơ Hạnh có thể cảm nhận rõ những thay đổi trên người anh. Cô còn chưa kịp nói thì miệng đã bị anh lấp kín. Nụ hôn càng lúc càng sâu, như muốn che trời lấp đất, vây cô lại không chừa một kẽ hở, khiến cô không thể hít thở bình thường được.

Tay anh như mang theo ngọn lửa, chạm đến đâu cũng giống như đốt cháy nơi ấy. Hai người họ cứ từ từ chìm sâu. Lý trí bị gạt sang một bên, không biết đã trôi đến đâu rồi.

Sau khi nụ hôn này kết thúc, Sơ Hạnh dùng đôi mắt ướt sũng nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng. Nét quyến rũ hòa quyện vào giọng nói mềm mại của cô, vừa ngập ngừng vừa khẽ khàng: “Ngôn Ngôn, em muốn.”

Hai mắt Cận Ngôn Châu tối lại trong nháy mắt. Giọng anh trầm khàn như đang cố kìm nén, nghe gợi cảm đến lạ, biết rõ còn cố hỏi: “Muốn gì?”

“Anh.” Sơ Hạnh chớp hàng mi dài, nói thẳng ra chẳng kiêng dè: “Muốn anh.”

Máu trong người Cận Ngôn Châu như sôi trào, nhanh chóng đảo khách thành chủ.

Sơ Hạnh rã rời nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu, ánh sáng chợt sáng chợt tối, ngón tay đang đặt nơi sống lưng anh dần cuộn chặt lại, vô tình tạo ra vài vết cào trên đó.

Khóe mắt cô dần đỏ lên vô cùng quyến rũ, nước mắt trào ra trên hàng mi dài của cô được anh dịu dàng hôn lên. Lo cô bị đụng vào đầu giường, một tay Cận Ngôn Châu đặt trên đỉnh đầu cô.

Dù đã là lúc này rồi, anh vẫn tinh tế quan tâm cô như vậy.

Sau khi xong xuôi, Sơ Hạnh lần đầu nếm thử trái cấm được anh ôm vào phòng tắm tắm rửa rồi cùng quay lại phòng cô.

Cô mệt mỏi, mơ màng gần như đã thiếp đi. Cận Ngôn Châu đang ôm lấy cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.

Trước khi ngủ say, Sơ Hạnh nỉ non bên tai anh: “Anh chuẩn bị thứ đó lúc nào vậy?”

Cận Ngôn Châu chẳng có chút chân thành nào đáp: “Lúc em không biết.”

Anh nói xong lại cúi xuống hôn khẽ lên trán cô, dịu giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”

Sơ Hạnh cố níu lấy chút ý thức còn sót lại nói tiếp: “Sau này anh cũng ngủ ở phòng này nhé?”

Cận Ngôn Châu rất vừa lòng với lời mời từ cô, sung sướng đồng ý: “Ừ.”

Chờ cô ngủ say, anh khẽ khàng rút cánh tay đang đặt sau đầu cô ra rồi xuống giường đi sang phòng ngủ chính.

Vài phút sau, Cận Ngôn Châu quay lại. Anh ngồi xuống mép giường, mở nắp hộp trang sức trong tay ra, nhấc chiếc nhẫn kim cương cho nữ trong đó lên. Cận Ngôn Châu nâng tay trái của Sơ Hạnh lên, vừa chậm rãi vừa nghiêm túc lồng chiếc nhẫn quý giá vào ngón giữa của cô. Xong xuôi, anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, hơi cúi đầu, dán đôi môi mỏng của mình lên mu bàn tay trắng nõn của Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh đang chìm sâu trong giấc ngủ không thể nhìn thấy được, giây phút đó Cận Ngôn Châu đã dịu dàng đến mức nào. Trước giờ anh chưa từng nâng niu ai đến vậy.

Mà cô, chính là người duy nhất.

HẾT CHƯƠNG 58.
 
Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Chương 59: “Ai cũng không bằng anh.”



Sơ Hạnh ngủ một mạch đến sáng. 6 giờ, nhờ đồng hồ sinh học cố định nên cô mới mở mắt ra được. Cận Ngôn Châu đang ngồi sát bên. Anh tựa vào đầu giường, đang rũ mắt gõ lên ipad, có lẽ là xử lý một vài việc của công ty.

Sơ Hạnh lăn vào lòng anh, được anh duỗi tay ôm lấy. Cô nhắm mắt, lười biếng lẩm bẩm: “Sao anh dậy sớm vậy?”

Vì vừa ngủ dậy nên chất giọng vốn đã mềm dịu của Sơ Hạnh còn pha thêm chút khàn khàn và biếng nhác.

Cận Ngôn Châu đặt ipad xuống rồi nhấc ly nước đang đặt ở tủ đầu giường bên cạnh lên. Anh không trả lời cô, chỉ nâng cô dậy, đưa ly nước trong tay mình cho cô. Mỗi sáng tỉnh dậy Sơ Hạnh đều uống một ly nước. Thói quen này cô không nói với anh, nhưng anh đã nhận ra từ sớm rồi.

Sơ Hạnh vẫn còn ê ẩm cả người chậm chạp ngồi dậy, nhận lấy ly nước trong tay anh, hai tay ôm lấy ly thủy tinh nhấp từng ngụm nước. Cũng vào lúc này, cô đột nhiên mở to mắt, gần như khó tin nhìn chằm chằm ngón giữa bên tay trái của mình.

Trên ngón tay đã nhiều thêm một chiếc nhẫn kim cương rồi. Rõ ràng tối qua trước khi ngủ không có mà…

Không cần đoán cũng biết anh nhân lúc cô ngủ đã lén đeo vào rồi. Sơ Hạnh quơ nhẹ tay trái, cười hỏi: “Ngôn Ngôn, anh mua nhẫn từ lúc nào thế?”

Anh nhấc ly nước đã uống cạn khỏi tay cô, nắm lấy tay trái của Sơ Hạnh rồi miết nhẹ mặt chiếc nhẫn như đang thưởng thức nét đẹp, lạnh nhạt trả lời: “Gần đây.”

“Ồ.” Sơ Hạnh đã hiểu: “Tranh thủ lúc em không ở đây, anh tự đi mua à?”

“Ừm.” Anh lên tiếng đồng ý.

Sơ Hạnh chui vào lòng anh, đầu gối lên ngực Cận Ngôn Châu, hai mắt lấp lánh ý cười dịu dàng ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, lòng ngọt ngào như được rót mật.

Cô cũng hiểu vì sao anh lại đeo nhẫn cho cô vào đêm qua. Chiếc nhẫn này, đại diện cho sự nghiêm túc và cẩn trọng mà anh dành cho mối quan hệ giữa họ. Anh thật sự rất quý trọng cô, nên mới làm đến mức này.

Hai người họ tâm sự một lúc, Cận Ngôn Châu mới kéo cô dậy, định đưa cô ra ngoài ăn sáng. Sơ Hạnh dịch đến mép giường, nói với anh: “Em phải rửa mặt đã, anh ra ngoài trước đi.”

Cận Ngôn Châu khẽ gật đầu, rời khỏi phòng ngủ trước. Lúc Sơ Hạnh rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, mở tủ ra chọn quần áo mặc hôm nay thì phát hiện một nửa tủ quần áo của cô đã bị Cận Ngôn Châu chiếm mất. Anh đã chủ động lấy mấy bộ vest bình thường hay mặc đi làm và vài bộ quần áo ở nhà đặt trong tủ quần áo cùng cô.

Cô không nhịn được nở nụ cười thật tươi. Với chuyện chung chăn chung gối lâu dài này, không hiểu sao anh lại nhanh nhẹn đến vậy.

Sơ Hạnh thay một chiếc váy trắng rồi ra ngoài. Cận Ngôn Châu đã bày biện tươm tất bữa sáng anh vừa mua, nhưng không định ăn trước. Anh vẫn đang đợi cô. Cô đi tới ngồi xuống đối diện anh, cười hỏi: “Sao vẫn đợi em? Anh ăn trước cũng được mà.”

Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ lấy đũa gắp cho cô một chiếc bánh bao nhân gạch cua. Sơ Hạnh lấy tay nhấc lên, chậm rãi thưởng thức.

Một lúc sau, Sơ Hạnh đang uống sữa đậu nành lại tình cờ liếc thấy hộp hàng chuyển phát nhanh được anh đặt gọn trong góc, lúc này mới nhớ ra mấy hôm trước Hứa Âm có nhắn trong nhóm chat ký túc xá, cô ấy đã gửi giao hàng quà phù dâu cho họ.

“Ngôn Ngôn.” Sơ Hạnh chỉ chiếc hộp ở đằng kia, hỏi anh: “Hộp kia là của Âm Âm gửi hả anh?”

Cận Ngôn Châu ừ một tiếng: “Đúng vậy.”

“Sao anh chưa mở ra?” Sơ Hạnh đặt ly sữa đậu nành xuống bàn, đi đến gần chiếc hộp.

“Để lại cho em mở.” Cận Ngôn Châu đáp.

Anh biết Sơ Hạnh rất thích mở hàng. Mỗi lần mở từng hộp hàng giao đến ra, cô đều hớn hở thỏa mãn như đứa trẻ được nhận quà.

Sơ Hạnh dùng kéo rạch một đường trên lớp băng dính ngoài hộp, sau đó cắt thêm băng dính hai bên mép hộp nữa rồi mở ra. Bên trong có hai hộp quà, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh đậm.

Sơ Hạnh thích thú “ồ” một tiếng, quay lại nói với Cận Ngôn Châu: “Ngôn Ngôn, có cả của anh nữa này!”

Cô cầm hai hộp quà sang chỗ ghế sô pha rồi đặt lên bàn trà. Cận Ngôn Châu cũng đứng dậy đi lại đây, mỗi người tự mở hộp quà của mình.

Hộp quà màu hồng nhạt của phù dâu có một chiếc ly sứ màu trắng in hình chú mèo kiêu ngạo, và một chai nước hoa của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó. Chai nước hoa này còn được đặt cái tên khiến người khác vừa nghe đã đỏ mặt, “Morning moist after”(1).

Trong hộp quà của Sơ Hạnh là mùi cho nữ, dĩ nhiên hộp còn lại của Cận Ngôn Châu là mùi cho nam. Trừ lọ nước hoa ra, Cận Ngôn Châu cũng nhận được ly sứ đôi với Sơ Hạnh, bên trên là hình thỏ con dễ thương.

Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đều nhận được thẻ giới thiệu nước hoa. Quan trọng là, tình trạng của họ lúc này giống hệt cái tên được đặt cho loại nước hoa trước mặt – buổi sáng sau khi nam nữ tiếp xúc thân mật, lại còn là lần đầu tiên.

Trong đầu Sơ Hạnh là đủ thể loại tình tiết đêm qua. Lần đầu tiên cô đón nhận sự xa lạ như vậy, cô vừa khóc vừa nấc nhẹ, anh lại dịu giọng dỗ dành, đôi khi còn nói những lời âu yếm mà anh gần như không bao giờ nói cho cô nghe.

Trước đó cô chưa lần nào được nghe anh nói “Sơ Sơ ngoan nào”, tối qua mới là lần đầu.

Mặt đột nhiên nóng lên. Cô nhanh chóng chớp chớp mắt, theo bản năng cố chuyển chủ đề để lấp l**m sự thẹn thùng lúc này. Sơ Hạnh vắt não cố tìm chuyện để hỏi anh: “Anh dùng hãng nước hoa này bao giờ chưa?”

Cận Ngôn Châu cũng đang không được tự nhiên lắm khẽ lắc đầu: “Chưa.”

Nhưng mà thẻ giới thiệu này không hữu ích gì cả, có cũng như không.

“Xịt thử xem.” Sơ Hạnh đề nghị: “Cảm nhận mùi hương.”

Sơ Hạnh vừa nói vừa xịt thử trên cổ tay mình, sau đó xọa nhẹ hai cổ tay vào nhau vài lần rồi chạm cổ tay vào phía sau tai. Cận Ngôn Châu không cầu kì như cô, anh dứt khoát phun một ít ra sau tai.

Mùi gỗ nam tính quấn lấy hương trái cây ngọt thanh nhanh chóng chiếm trọn bầu không khí, vừa ngọt ngào lại mông lung, kèm theo một hương thơm bí ẩn khó gọi tên. Rất giống với hơi thở ái muội sót lại trong không khí sau một đợt triền miền quấn quít.

Sơ Hạnh ngửi mùi nước hoa trên tay mình trước, sau đó đưa tay đến gần mũi anh.

“Anh ngửi thử xem, dễ chịu không?” Cô vừa nói xong, người đã sát lại gần, nghiêng đầu ngửi nước hoa trên cổ anh.

“Mùi gỗ đậm thật.” Sơ Hạnh nói khẽ bên tai anh.

Dễ khiến người ta liên tưởng đến hơi thở đầy hormone nam tính.

Cận Ngôn Châu thấy mình như bị hương quýt ngọt kèm chút thanh mát của chanh tươi bao vây. Anh nắm lấy tay cô, ghé sát lại gần ngửi ngửi, chóp mũi cao thẳng m*n tr*n cổ tay Sơ Hạnh. Sau đó Cận Ngôn Châu rời tay xuống níu lấy eo cô, ôm chặt lấy cô.

Sơ Hạnh ngây người, còn chưa kịp phản ứng, mái tóc dài mượt sau tai đã bị anh vén sang một bên, từng nụ hôn dịu dàng mà dày đặc rơi xuống.

Sự nóng bỏng từ tai tỏa ra, như ngọn lửa cháy gặp cỏ khô, nhanh chóng lan rộng toàn thân. Hàng mi dài run lên khe khẽ, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, như ngầm cho phép Cận Ngôn Châu tiếp tục.

Không lâu sau, Sơ Hạnh mềm mại gục ngã trong vòng tay anh. Họ cùng hợp tác làm càn lúc sáng sớm.

Sơ Hạnh có chút khó theo kịp, vừa tắm xong đã ngủ ngay. Cận Ngôn Châu vô cùng thỏa mãn, tinh thần sảng khoái thu dọn quần áo đang vương vãi khắp nơi bỏ vào máy giặt.

——————————-

Đầu năm 2018.

Đêm sinh nhật Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh cùng ăn mừng với anh, tặng anh một quyển truyện tranh. Là quyển cô đã ký hợp đồng xuất bản trước đó, có cùng tên với tập tranh đầu tay của cô, “Muốn cùng anh trăm năm hòa hợp 1”.

Lần này Sơ Hạnh vẫn viết lời chúc tái bút cho anh như cũ:

“To Ngôn Ngôn,

Đây là sinh nhật thứ 8 hai chúng ta bên nhau. Em vẫn yêu anh như ngày đầu. Mỗi ngày đều yêu anh hơn một chút.

– Sơ Sơ của anh -”

Đêm đó, sau khi thân mật xong, Sơ Hạnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cận Ngôn Châu tựa vào đầu giường lật xem quyển truyện cho thiếu nữ cô viết dựa theo chuyện tình có thật của họ, đắm chìm đến mức quên cả giờ giấc, đọc một lượt từ đầu đến cuối.

Cô vẽ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất giữa mình và anh. Chuyện diễn ra giữa họ, dưới góc nhìn của cô, đều được vẽ vào truyện. Anh cũng nhờ đó mà nhớ lại từng sự kiện trong những năm đại học của hai người.

Cảm giác yêu thầm vừa ngây ngô vừa tốt đẹp. Cảm giác cùng cô trải qua từ vui vẻ đến buồn rầu. Cảm giác cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện chỉ để được ngắm nhìn nụ cười tươi tắn của cô.

Cả đời này anh cũng không thể quên được. Anh lúc ấy thật sự rất thích cô.

Bây giờ, còn thích nhiều hơn cả. Thích đến mức kiếp này ngoài cô ra, ai cũng không được.

Lời kết của cuốn truyện tranh là khung cảnh cô tỏ tình với anh ngày đó. Quyển sách dừng lại ở câu nói của cô: “Cận Ngôn Châu, mình thích cậu! Nếu cậu cũng thích mình thì tới đây ôm mình một cái đi.”

Câu trả lời của anh thì phải đợi tập 2 của truyện.

Cận Ngôn Châu gập sách lại, đặt lên tủ đầu giường. Anh nghiêng người, kéo cô đang ngủ say bên cạnh vào lòng, sau đó hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Trong phòng chỉ le lói ánh sáng từ đèn đầu giường bên cạnh anh, dưới ánh đèn vàng cam dịu nhẹ, bầu không khí ấm áp lại có chút mập mờ. Cận Ngôn Châu chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Sơ Hạnh.

Chốc lát sau, anh lại sấn tới gần cô, hôn vào điểm giữa hai đầu mày cô nàng. Xong xuôi, anh mới thỏa mãn nằm xuống. Cận Ngôn Châu ôm chặt cô gái mình yêu, ghé sát vào tai cô dịu dàng thủ thỉ: “Mình cũng thích cậu, Sơ Hạnh.”

Lời này là thay anh 19 tuổi đáp lại cô gái 18 tuổi năm ấy.

Sáng hôm sau.

Sơ Hạnh vừa ngủ dậy, Cận Ngôn Châu đã hỏi ngay: “Muốn đến trường cấp 3 của anh xem thử không?”

“Hả?” Sơ Hạnh ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại muốn đưa em đến trường cấp 3?”

Anh không trả lời, giọng điệu lạnh nhạt không nhanh không chậm nói: “Không đi thì thôi.”

“Đi chứ!” Sơ Hạnh vội vàng nói: “Em có nói không đi đâu!”

Cô ngồi dậy, vô tình để lộ một góc da thịt trắng như tuyết, Cận Ngôn Châu vừa thấy đã cảm thấy lý trí như đang giằng co với cảm xúc của anh. Anh ngoảnh mặt rời giường, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, không dám quay đầu mà chỉ ném lại một câu: “Vậy em rời giường rửa mặt đi, ăn sáng xong rồi đi.”

“Được!” Sơ Hạnh hớn hở mặc áo ngủ rời giường.

Lúc cô cúi xuống xỏ dép lại vô tình thấy cuốn truyện tranh anh đặt trên tủ đầu giường. Sơ Hạnh như vừa nắm được trọng tâm câu chuyện đơ ra mấy giây. Cô đã hiểu vì sao anh bỗng chủ động ngỏ lời đưa cô về thăm trường cấp 3 của mình.

Trong truyện tranh có đoạn độc thoại nội tâm của cô.

Bạn cùng phòng Ninh Đồng Đồng và cô bạn thân Khâu Chanh trong câu lạc bộ đều quen Cận Ngôn Châu từ cấp 3 rồi, cũng vì vậy nên trong truyện tranh cô có viết một câu: “Thật ra trong một khoảnh khắc nào đó, tôi rất hâm mộ việc họ đã quen biết anh ấy từ lúc học cấp 3, nếu có thể, tôi cũng muốn được gặp anh ấy sớm hơn một chút.”

Cho nên, vì cô nói hâm mộ hai người bạn đã biết anh từ cấp 3, vì cô cảm thấy tiếc khi không được gặp anh sớm hơn chút, anh mới đột ngột ngỏ lời đưa cô ghé thăm trường cấp 3 của mình.

Sự ngọt ngào bỗng chốc tràn ngập cõi lòng Sơ Hạnh. Cô thật sự rất yêu anh chàng này. Anh sẽ luôn để ý từng lời cô nói ra như vậy.

—————————–

Hôm nay là thứ tư, trường cấp 3 mới tổ chức lễ khai giảng gần đây.

Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đến trường Trung học 1 lúc đang trong tiết học. Bước gần lại khu học tập có thể nghe được tiếng thầy cô đang giảng bài, đâu đó còn có lớp đồng thanh đọc diễn cảm tiếng Anh.

Cận Ngôn Châu dắt Sơ Hạnh lên trên. Đến tầng 2, họ rẽ vào một phòng học trên hành lang. Cận Ngôn Châu ghé sát lại gần Sơ Hạnh, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đây là phòng học năm lớp 12 của anh.”

Sơ Hạnh ngẩng lên nhìn, tấm bảng bên trên cửa lớp có ghi “Lớp 13”. Cô quay đầu lại, ngước lên hỏi anh: “Vậy lớp 10, lớp 11 anh học ở đâu?”

“Ở bên kia.” Cận Ngôn Châu kéo cô đi tiếp, đi qua tòa văn phòng ở giữa đến khu phía tây, giải thích cho cô: “Lớp 12 chiếm trọn khu phía Đông, lớp 10 và 11 cùng học chung ở khu phía Tây.”

Sơ Hạnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đến khu phía Tây, Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh đi tham quan lần lượt lớp học lớp 10 và 11 của anh. Kì 1 lớp 10 chưa phân ban xã hội và tự nhiên, Cận Ngôn Châu học Lớp 10. Kì 2 bắt đầu chia ban, anh chọn ban tự nhiên nên chuyển đến Lớp 13. Hai năm học còn lại không chia ban nữa nên không đổi lớp, chỉ đổi phòng học.

“Còn một phòng nữa.” Cận Ngôn Châu nói rồi nắm tay kéo Sơ Hạnh đi tiếp. Đến tầng đầu tiên của dãy ba tầng thuộc khu phía Tây, Cận Ngôn Châu dừng bước trước cửa phòng học đối diện cầu thang.

“Chỗ này…” Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Lớp 10, 11 chiều nào anh cũng đến đây lúc 4 giờ.”

Sơ Hạnh theo bản năng ngước lên nhìn bảng tên, bên trên viết “Lớp thi đua 11 -1.”

Lớp thi đua. Vừa nghe tên đã biết là lớp dành riêng cho những học sinh mũi nhọn. Sơ Hạnh cũng không quá kinh ngạc, cô biết anh ưu tú cỡ nào. Chỉ là…

“Sao lại đợi 4 giờ chiều mới đến đây?”

Cận Ngôn Châu đáp: “Lớp thi đua là lớp chuyên mở ra cho học sinh mũi nhọn của cả khóa, tiết tự học của trường Trung học Thẩm Thành 1 bắt đầu lúc 4 giờ chiều hằng ngày, bọn anh không cần tự học nên sẽ đến lớp thi đua để thầy cô dạy thêm kiến thức nâng cao hơn.”

Nếu đổi thành người khác hỏi, chắc chắn anh sẽ không kiên nhẫn trả lời tận tình đến mức này.

Nhưng người đang hỏi là Sơ Hạnh. Cô không phải “người khác”.

Anh rất sẵn lòng giúp cô biết thêm nhiều chuyện hơn về quá khứ của mình. Tuy đấy cũng chỉ là mấy câu chuyện đời sống thường nhật nhàm chán, hết đi học lại đến về nhà.

Đi dạo sơ qua một vòng quanh khu học tập, Cận Ngôn Châu nắm tay Sơ Hạnh chậm rãi quay lại khu phía Đông. Khuôn viên trường mùa xuân dạt dào sức sống, nơi nơi đều có hương vị của mùa xuân. Ngay cả ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu cũng mang lại vẻ lười biếng.

Sơ Hạnh bị hấp dẫn bởi cảnh sắc trong khuôn viên trường, không ngừng cảm thán: “Trường anh rộng thật đấy! Còn có cả hồ kìa!”

Cận Ngôn Châu nói: “Đó là hồ tự học, các vật phẩm in ấn của trường đều lấy hình hồ tự học cả.”

“Trời ạ, sao trường cấp 3 của anh còn có ghế đá dưới gốc cây nữa! Để học sinh ngồi nói chuyện phiếm lúc giải lao hả anh?” Sơ Hạnh vô cùng ngạc nhiên.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Cận Ngôn Châu cười khẽ: “Học sinh làm gì có thời gian để ngồi dưới bóng cây ven hồ nghỉ ngơi chứ.”

“Chắc còn nhiều địa điểm đẹp hơn nữa anh nhỉ?”

“Khu phía Tây còn có đình hóng gió trên mặt nước nữa, buổi tối sẽ bật thêm đèn nhiều màu.” Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Bồn hoa siêu lớn mình nhìn thấy ngay khi bước vào cổng ấy, thật ra còn có cả đài phun nước bên trong nữa, tối đến trường sẽ bật chế độ phun nước, lúc học sinh tan học ra về mà may mắn thì sẽ được ngắm đủ loại màu sắc phun ra.”

Sơ Hạnh khen không hết lời: “Khuôn viên trường mọi người có nhiều cảnh đẹp thật đó, lại còn siêu rộng nữa, còn có cả khu học phía Tây nữa.”

“Khu phía Tây của học sinh lớp 10, 11.” Cận Ngôn Châu nói.

Sơ Hạnh ngẩng lên hỏi anh: “Vậy 2 năm đầu anh ở khu học phía Tây à?”

“Ừm.”

Cô hưng phấn lắc lắc cánh tay anh: “Ngôn Ngôn, em muốn đi! Chúng ta đi dạo bên này xong thì sang cả khu phía Tây nữa nhé!”

Anh có chút không nói nên lời khi cô làm nũng. Đến thì cũng đến rồi, đương nhiên sẽ đưa cô đi dạo hết chứ.

“Tùy tâm trạng của em thôi.” Anh vẫn cứng miệng như cũ: “Dù sao hôm nay cũng không đến công ty, cả ngày đều có thời gian cho em.”

Lúc nói chuyện, hai người họ vừa vặn bước đến trước bảng tuyên dương của trường. Sơ Hạnh dừng bước, phát hiện trên bảng tuyên dương là những học sinh có thành tích xuất sắc của các khóa trong mười năm gần nhất, kèm với 3 dòng thông tin. Mỗi người đều có ảnh chụp, lớp học và đại học đã thi đỗ.

Sơ Hạnh dò theo niên khóa từ trên xuống dưới, nhanh chóng tìm thấy tên Cận Ngôn Châu ở hàng 2 cột 3. Trên ảnh chụp, gương mặt anh lạnh nhạt chẳng có lấy một biểu cảm, giữa mày lộ vẻ không kiên nhẫn, thoạt nhìn thật lạnh lùng. Phần giới thiệu bên dưới viết:

“0713, Cận Ngôn Châu.

Đỗ Đại học Thẩm theo diện xét hồ sơ tuyển thẳng, tự nguyện tham gia thi đại học(2), Á khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố.”

Anh vừa nói năm đó anh học Lớp 13, còn 07… Anh và cô đều bắt đầu học cấp 3 năm 2007. Vậy nên ý của 0713, hẳn là hai số cuối của năm bắt đầu khóa học – 07 và lớp học năm lớp 12 – Lớp 13.

Trong mắt Sơ Hạnh lúc này tất cả đều là hình chụp Cận Ngôn Châu năm 17, 18 tuổi. Cô cong mắt thích thú, cười hỏi: “Sao mỗi lần anh chụp ảnh đều trông nghiêm túc quá vậy, nhìn lạnh lùng thật đấy.”

Cận Ngôn Châu đưa tay ra che đi hình ảnh đầy ngây ngô của mình lúc mười mấy tuổi, không cho cô xem nữa. Sơ Hạnh vươn tay ra đẩy nhẹ ngón tay anh, trong lúc đùa nghịch với anh lại vô tình chú ý đến hình chụp của cô gái bên cạnh.

Trong hình cô gái có mái tóc dài qua vai, gương mặt thanh tú, chỉ liếc qua đã cảm thấy đây hẳn là một nàng thơ dịu dàng yên tĩnh. Cô gái hơi cong môi, nở nụ cười vừa gượng gạo vừa e thẹn.

Tên của cô ấy là, Hướng Noãn. Dòng giới thiệu bên dưới ghi:

“0713, Hướng Noãn.

Điểm thi đại học xếp thứ 27 khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố, trúng tuyển khoa Kiến trúc – Đại học Thanh Hoa.”

Sơ Hạnh chợt nhớ ra, không lâu sau khi họ bắt đầu yêu đương, trong một lần tình cờ nhắc đến, Cận Ngôn Châu biết cô ghen với cô gái kia nên đã giới thiệu sơ qua về em gái mình, đó là em kế của anh – Hướng Noãn. Hơn nữa cô học sinh trên ảnh chụp thật sự có chút giống với gái mà cô đã từng nhìn thấy.

Sơ Hạnh đưa tay chạm khẽ vào hình chụp của Hướng Noãn, hỏi Cận Ngôn Châu: “Cậu ấy là em gái anh nhỉ?”

Cận Ngôn Châu buông ngón tay đang che ảnh chụp của mình ra, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Sau đó anh chỉ vào ảnh chụp của cậu học sinh ở trước mình, chủ động giới thiệu với Sơ Hạnh: “Đây là bạn thân của anh.”

Sơ Hạnh tò mò nhìn chàng trai không kém cạnh chút nào so với Cận Ngôn Châu. Nếu năm đó Cận Ngôn Châu là Á khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố, vậy thì cậu học sinh này hẳn là Thủ khoa năm ấy rồi. Trên bức ảnh, cậu học sinh vô cùng điển trai, nhưng nét đẹp trái ngược hoàn toàn với Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu có nét đẹp khiến người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình, nhưng cậu trai này lại đem đến cảm giác vô cùng dịu dàng. Là một chàng trai thanh khiết, chói lóa như ánh nắng mặt trời.

Sơ Hạnh dời mắt xuống phần thông tin bên dưới hình chụp.

“0713, Lạc Hạ.

Thủ khoa khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố.”

Sơ Hạnh khó hiểu hỏi: “Sao không ghi tên đại học của cậu ấy thế anh?”

Cận Ngôn Châu thấp giọng, trả lời cô: “Chuyện của cậu ấy hơi phức tạp, một hai câu không tóm tắt hết được.”

“À?” Sơ Hạnh càng thêm tò mò.

Cận Ngôn Châu liền nói cô nghe: “Trước khi thi đại học Lạc Hạ cũng được tuyển thẳng vào khoa Kiến trúc của Thanh Hoa rồi. Nhưng thi xong người thân của cậu ấy bị bệnh, cuối cùng cậu ấy bỏ suất tuyển thẳng ra nước ngoài học Y. Bây giờ vẫn chưa về nước, mà cũng nhanh thôi, khoảng năm sau là về được rồi.”

Sơ Hạnh khiếp sợ mở to mắt: “Cậu ấy lợi hại tới vậy hả?”

Cận Ngôn Châu nhướng mày, trả lời đúng trọng tâm: “Là rất lợi hại. Từ lúc anh biết cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn ôm trọn hạng nhất, chưa bao giờ mắc lỗi dâng cơ hội cho người khác.”

Sơ Hạnh trước giờ chưa từng nghe anh ca ngợi một người đến không hết lời như vậy. Nếu có thể khiến anh công nhận chừng đó, hẳn Lạc Hạ là người ưu tú nhất trong bảng xếp hạng của Cận Ngôn Châu.

“Cho nên có Lạc Hạ ở đây, anh chỉ giữ vị trí thứ hai thôi sao?” Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bật thốt ra.

“Ừm.” Anh hiếm khi thẳng thắn chấp nhận như vậy: “Chỉ hạng hai thôi.”

Sơ Hạnh chớp chớp mắt, bỗng tỉnh táo lại, nói một câu không đầu không đuôi: “Sai rồi.”

Cận Ngôn Châu hơi nhíu mày, không hiểu ý nghĩa câu nói của cô.

Sơ Hạnh vô cùng nghiêm túc khẳng định: “Anh cũng có thể giữ hạng nhất mà.”

Cô mím môi để lộ lúm đồng tiền, cười tươi nói với anh: “Với em, anh luôn là số 1.”

Anh rũ mắt nhìn chăm chú cô gái đứng trước mặt mình.

Gió xuân nhẹ nhàng m*n tr*n. Trong ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi xuống dưới, cô như chìm đắm vào đó, tỏa ra ánh hào quang. So ra còn dịu dàng hơn gió xuân, so với ánh mặt trời lại chói lóa hơn nhiều.

Từ đôi mắt cô, anh thấy mình như đã được thưởng thức hết thảy thế giới này.

Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu nghe thấy Sơ Hạnh bổ sung: “Ai cũng không bằng anh.”

————————————–
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back