Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu

Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
Chương 70



“Một khi đã như vậy” Tiết Vọng khom lưng xuống như là nhớ tới cái gì, sau khi nhận được câu trả lời chính xác.

Hồ Đào nhìn khuôn mặt ngày càng dính sát vào mình, bối rối nuốt nước bọt: “Cái gì?”

“Anh sắp làm một chuyện mà nhiều năm nay vẫn chưa có cơ hội.”

Đó chính là hôn môi với tiểu Hồ Đào của anh.

Tiết Vọng vòng tay qua đầu Hồ Đào, đem cô kéo lại gần, sau đó phủ môi mình lên.

Hồ Đào cảm nhận được hơi ấm trong miệng, bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ không khí trong phòng tăng lên thật cao.

Anh vừa nghiêm túc mà thành kính hôn môi.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Hồ Đào đều cảm giác được có chút thiếu oxy, Tiết Vọng mới buông cô ra.

Hồ Đào hai má hồng hồng, ánh mắt mơ hồ, nhưng trên mặt lại vẫn giả vờ không thèm để ý.

Tiết Vọng tâm tình rất tốt mà dựa vào bên cạnh cô, quay đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô hỏi: “Muốn ăn khuya nữa không?”

“Không ăn.”

Đã như vậy nào còn có tâm tư ăn ăn khuya cái gì chứ.

“Vậy thì……”

“Anh đừng nói chuyện, để em chậm lại đã.” Hồ Đào có chút buồn bực.

Tiết Vọng nghe tiếng của cô thì ngừng nói, nhưng ý cười trên mặt lại không giảm.

Hồ Đào nhà anh thật là dễ dàng thẹn thùng nhé.

Qua một lát, anh nghĩ tâm tình của cô đã ổn định, liền lớn tiếng hỏi: “Vậy anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé?”

Đối phương không có trả lời, anh hồ nghi mà nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy bạn gái của anh mới vừa rồi còn ở thẹn thùng, giờ phút này đã gục xuống ngủ rồi.

Tiết Vọng bất đắc dĩ, xem ra cô là thật sự mệt nhọc.

Vì thế anh đứng dậy hai tay bế cô lên, vì sợ đánh thức cô, động tác lần này càng hết sức nhẹ.

Anh đem Hồ Đào đặt đến trên giường lớn trong phòng nghỉ, đắp chăn cẩn thận cho cô.

……

Trời vừa sáng, Hồ Đào chật vật ngồi dậy khỏi giường.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời có chút mãnh liệt, chiếu đến khiến cô cảm thấy chói mắt, cô hơi hơi nheo mắt lại.

Tiết Vọng vừa thắt cà vạt tiến vào, thấy thế kéo bức màn: “Xin lỗi, tối hôm qua anh quên kéo lên.”

Hồ Đào ở trong căn phòng xa lạ một lúc mới thích ứng được, thì ra hôm qua cô ngủ quên ở đây mất rồi.

Tiết Vọng thấy cô còn đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: “Lê Sóc đã đem bữa sáng đưa tới, đang đặt ở bên ngoài, em muốn ăn chứ?”

Hồ Đào gật đầu, đứng dậy sửa sang lại một chút quần áo tóc tai, mới đi ra ngoài.

Trước ghế sô pha tinh xảo có đặt sandwich cùng sữa bò, Hồ Đào ngồi qua yên lặng gặm sandwich.

Tiết Vọng ngồi ở đối diện cô, cầm tờ báo trên bàn xem đến nghiêm túc, thỉnh thoảng lại bỏ uống một ngụm sữa trên bàn..

Hồ Đào ăn xong mới nhìn thời gian, nghĩ đến hôm nay cô còn có lịch quay, cũng may Tầm Thịnh cách Tiết thị không xa.

Tiết Vọng nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô: “Để Lê Sóc lái xe đưa em đi?”

Hồ Đào lắc đầu: “Em tự lái xe tới.”

Anh không nói thêm cái gì, chỉ gọi điện thoại phân phó Lê Sóc mang cô đi xuống.

Hồ Đào đẩy cửa văn phòng đang muốn rời đi, phía sau truyền đến âm thanh mang theo ý cười của người đàn ông: “Lần sau gặp, bạn gái.”

Động tác mở cửa của Hồ Đào dừng lại vài giây ngay sau đó sắc mặt có chút mất tự nhiên đi ra ngoài.

Lê Sóc đưa cô vào thang máy đi xuống lầu, Hồ Đào hơi có chút không được tự nhiên. Cô ở văn phòng Tổng giám đốc một đêm mới ra ngoài, hơn nữa tối hôm qua không thay quần áo liền trực tiếp ở phòng nghỉ ngủ một đêm, giờ phút này trên người quần áo có hơi nhăn.

Cô cảm giác tuy rằng Lê Sóc cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt lộ rõ ra: Không cần phải nói, tôi cũng đã hiểu hết.

——

Hồ Đào kết thúc một ngày công tác, đang ở trong nhà viết ca khúc mới thì chuông cửa vang lên.

Để thuận tiện cho việc viết nhạc, cô tùy ý búi tóc thành một cục trên đầu. Đứng dậy đi mở cửa, tiện tay cầm cây bút bi cài lên tóc.

Tiết Vọng vừa cửa liền thấy trên tóc cô cắm một cây bút, không khỏi buồn cười nói: “Em đang muốn làm tạo hình gì vậy?.”

Hồ Đào không lắm để ý: “Em đang viết bài mới.”

Tiết Vọng giơ lên đồ ăn khuya đã đóng gói cẩn thận trên tay: “Vừa lúc, anh đến bổ sung năng lượng cho em đây.”

Hai người giải quyết xong ăn khuya, Hồ Đào lại tiếp tục ngồi xếp bằng ở trên thảm viết nhạc, Tiết Vọng cũng ngồi ở trên sô pha nhìn cô.

Hồ Đào lưu loát viết ra rất nhiều ý tưởng ca từ mới, viết xong tâm tình rất tốt mà duỗi người, ngẩng đầu liền đụng phải tầm mắt nóng bỏng của Tiết Vọng.

Cô đi qua đi nép người tiến vào vòng tay của Tiết Vọng, Tiết Vọng thuận lợi ôm cô vào trong ngực.

Cô ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cô Tiết Vọng, mi mắt cong cong mà nhìn anh.

Anh cũng cười theo: “Xem ra tâm tình của em thật tốt.”

“Đúng vậy, bởi vì ca khúc mới đột nhiên có rất nhiều linh cảm.”

Tiết Vọng nhướng mày: “Thật sao?”

“Trước đó vẫn luôn cạn kiệt ý tưởng, đêm nay bỗng nhiên như được đả thông tư tưởng vậy đó.”

Tiết Vọng có vẻ hứng thú: “Vì cái gì?”

Hồ Đào suy tư một chút, ngay sau đó nghiêm túc trả lời: “Không biết, có thể là bởi vì có anh ở đây đi.”

Tiết Vọng chống cằm l*n đ*nh đầu cô, thấp giọng cười một tiếng.

Hai người ôm nhau ngồi trên so pha cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.

Lúc bộ phim kết thúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiết Vọng phải đi.

Hồ Đào tiễn anh ra cửa, dặn dò anh trên đường đi cẩn thận, nhưng mà anh vẫn bất động đứng ở cửa.

Hồ Đào khó hiểu mà nhìn nhìn bốn phía: “Anh còn quên cái gì chưa lấy sao.”

Tiết Vọng chỉ chỉ miệng mình: “Nụ hôn tạm biệt.”

Hồ Đào ngẩn ra, do dự một lúc rồi kiễng chân có chút vụng về mà hôn anh.

Cánh môi chạm nhau, Tiết Vọng cúi đầu kéo dài nụ hơn.

Hai người ở cửa triền miên một hồi mới tạm thời dừng lại.

……

Hồ Đào sắp ra mắt bài hát mới nên mấy ngày này luôn bận bận rộn ngâm mình cả ngày trong phòng thu.

Chạng vạng, Hồ Đào rời khỏi phòng thu âm.

Tiêu Lâm Thất chú ý tới thân ảnh của cô, trên tay cầm đường nhuận họng đang muốn đi qua, lại nhìn thấy Tiết Vọng đang ở đó, cầm lấy túi trong tay cô, lại đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt.

Hồ Đào tiếp nhận bình giữ ấm uống mấy ngụm ngay sau đó tán thưởng gật đầu, trong miệng nói cái gì đó.

Lúc sau hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau dắt tay rời đi.

Tiêu Lâm Thất đứng tại chỗ đứng hồi lâu, ngay sau đó cúi đầu nhìn đường nhuận họng trong tay, căng khóe miệng.

Trong xe, cái miệng nhỏ của Hồ Đào đang uống đường phèn tuyết lê Tiết Vọng mang cho cô.

Anh mới vừa nói đây là chính tay anh ở nhà hầm, cô còn có chút kinh ngạc. Uống lên phát hiện hương vị thật sự rất tốt, hương vị ngọt thanh nhuận ướt làm ấm cổ họng khô khốc cả buổi của cô.

Tiết Vọng thấy cô uống vui vẻ, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác thành tựu.

Anh duỗi tay lau vệt nước trên khóe miệng cô: “Em thích uống ngày mai anh sẽ mang nữa.”

Hồ Đào lại uống thêm một ngụm: “Được.”

“Cơm chiều muốn ăn cái gì?” Tiết Vọng hỏi.

Hồ Đào nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngay sau đó con ngươi sáng lên: “Muốn ăn đồ ăn anh làm.”

Tiết Vọng ngậm ý cười, mang theo vài phần sủng nịch mở miệng: “Được thôi.”

Xe ngừng ở trước căn biệt thự của Tiết Vọng, hai người xuống xe, Tiết Vọng đứng ở cửa đang muốn nhập mật mã, Hồ Đào đi trước anh lưu loát nhập một hàng số, cửa tích lên một cái rồi mở ra.

Tiết Vọng xoa xoa đầu cô: “Em còn nhớ rất rõ mật khẩu nhà của anh đấy.”

Hồ Đào hừ nhẹ một tiếng: “Chính anh nói, em không phải người ngoài mà.”

Tiết Vọng môi mỏng khẽ mở: “Đúng vậy, em không phải người ngoài, em chính là nữ chủ nhân.”
 
Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
Chương 71



Tiết Vọng ở trong phòng bếp làm vài món cô thích ăn. Lúc ăn cơm, Tiết Vọng ngồi ở bên cạnh cô, chuyên tâm giúp cô bóc tôm.

Bàn tay của anh rất đẹp, cho dù là đang lột tôm cũng làm cho người ta thưởng thức.

Tiết Vọng khéo léo bóc hết vỏ tôm đi bỏ vào bát của cô, thấy cô đang nhìn chằm chằm anh, nhắc nhở nói: “Nếu không ăn sẽ nguội mất.”

Hồ Đào đem một miếng thịt tôm anh đã bóc sẵn cho vào miệng: “Được.”

Cơm nước xong, Hồ Đào đề nghị muốn tham quan phòng để quần áo của anh.

Lần trước cô tới đây lấy quần áo liền rất tò mò, phòng để quần áo của anh thật sự là có diện tích rất lớn, có thể so với tuần lễ thời trang.

Tiết Vọng thoải mái hào phóng mà dẫn cô vào phòng để quần áo, vẫn là giống như trong ấn tượng của cô, rất rất nhiều quần áo và trang sức đắt tiền.

Cô ngồi xổm xuống kệ trưng đồng hồ trước mặt một lát, Tiết Vọng thấy thế chỉ chỉ bên trong: “Thích sao? Anh đưa hết cho em nhé.”

Hồ Đào nhìn một dãy đồng hồ Patek Philippe: “……Không, em chỉ muốn nhìn qua một chút.”

Nhìn một lát sau, cô lại như là nhớ tới cái gì, chui vào phòng trong cùng.

Tiết Vọng đi theo phía sau cô, vừa đi vào đã thấy cô đang lục đồ gì đó trong ngăn tủ trống trơn kia.

Anh không nhịn được bật cười: “Đừng tìm, ảnh chụp kia anh không để ở đây.”

Hồ Đào bị chọc thủng mục đích có chút xấu hổ, nhưng vẫn là tò mò: “Không ở đây? Vậy ở đâu rồi?”

Tiết Vọng thần sắc tự nhiên: “Anh dán trên đầu giường.”

“……”

Sao mà cảm giác cứ kì quái.

Hồ Đào từ phòng để quần áo đi ra, quả nhiên trên đầu giường phòng ngủ của anh thấy bức ảnh đó.

Cô đi tới đầu giường, chăm chú nhìn tấm ảnh.

Cẩn thận nhìn lên, mấy năm nay tựa như cô cũng chưa thay đổi gì.

Cô chỉ vào kia bức ảnh hỏi Tiết Vọng: “Anh dán lên đây lúc nào.”

“Là buổi tối cùng em ở bên nhau.”

Hồ Đào ho nhẹ một tiếng, hoá ra anh là cảm thấy về sau có thể quang minh chính đại mà xem ảnh chụp.

Có điều lực chú ý của cô đã mau chóng chuyển dời đến trên giường của anh.

“Tiết Vọng, giường của anh thật là mềm quá đó.”

Vừa vừa nói, cô vừa ngồi xuống liền cảm giác cả cơ thể mình sắp chìm vào rồi.

Hồ Đào sợ không tốt cho xương cốt, trước nay đều ngủ trên nệm cứng, cho nên không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

Cô dứt khoát nằm xuống, nửa đầu gối lên chiếc gối anh thường ngủ, trên đó còn có mùi bạc hà thanh mát mà cô vô cùng yêu thích.

Cô nhịn không được trở mình vùi đầu ở gối, rầu rĩ nói: “Thơm quá đi.”

Ánh mắt Tiết Vọng tối sầm lại, hầu kết lăn lộn một chút.

Nhưng mà Hồ Đào không hề phát giác, còn nói: “Nói xem có phải hay không anh thích những đồ vật mềm mại, sô pha trong văn phòng cũng……”

Lời nói của cô còn chưa xong, Tiết Vọng đã chiếm hữu đè lên, cặp mắt đào hoa đen tối mà nhìn cô, như là ở nhẫn nại cái gì.

Âm thanh của anh hơi khàn: “Tiểu Hồ Đào, em có biết hay không làm như vậy rất nguy hiểm.”

Nhưng anh cũng không cho cô cơ hội trả lời, liền đem môi bao phủ đi lên, nhẹ nhàng v.uốt ve viền môi cô, như là đang dò xét cái gì đó.

Sau đó hai người một trận hôn sâu, kết thúc nụ hôn Tiết Vọng cũng không có bỏ qua, anh vùi đầu vào hõm cổ cô.

Hồ Đào cảm nhận được khí nóng từng chút từng chút phun lên cổ cô làm cho cô cảm giác có chút ngứa, rụt rụt cổ.

Một lát, anh rốt cuộc ngẩng đầu lên, duỗi tay đem ngón trỏ để trên cánh môi cô chỉ nói: “Uk, đúng là anh thích những đồ vật mềm mại.”

“……”

Cả khuôn mặt Hồ Đào đều đỏ bừng, vành tai cũng nóng lên, cô căn bản không biết nên nói lời biện giải gì.

Tiết Vọng khắc chế mà đứng dậy, anh thiếu chút nữa đã phá tan phòng tuyến cuối cùng, cũng may lý trí còn vững.

——

Ngày hôm sau, Hồ Đào ở trong công ty gặp phải Tiêu Lâm Thất, cô vừa định chào hỏi, đối phương liền nói: “Hồ Đào, bây giờ cậu có vội không?”

Hồ Đào ngẩn ra: “Không sao, có chuyện gì vậy?”

“Có tiện nói chuyện một lúc không?”

Hồ Đào đồng ý, hai người đi tới quán cà phê dưới lầu công ty, mặt đối mặt.

“Cậu cùng Tiết Vọng ở bên nhau, đúng không?” Tiêu Lâm Thất đi thẳng vào vấn đề.

Hồ Đào đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền thoải mái hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”

Tiêu Lâm Thất vẫn là vẫn duy trì khuôn mặt ôn nhuận mỉm cười, nhưng ý cười kia lại không chạm đáy mắt: “Khá tốt, kỳ thật có chút lời nói tôi vẫn luôn muốn nói lại không có cơ hội, hôm nay mượn cơ hội này thổ lộ ra cũng coi như là không còn tiếc nuối.”

“Kỳ thật từ lúc cao trung tôi lúc ấy đã thích cậu, nhưng cậu giống như không nhận thấy được. Sau này cậu cùng Tiết Vọng ở bên nhau lại tách ra, tôi cảm thấy có thể thay cậu ta bù đắp thương tổn, nhưng sau này tôi lại phát hiện kỳ thật một khi cậu đã nhận định liền sẽ không dễ dàng thay đổi.”

“Tôi khi đó rất hối hận, vì cái gì cậu không mở lòng với tôi. Cũng từng nghĩ tới vì cái gì tôi ở bên cạnh lâu như vậy cậu lại nhìn không thấy, nhưng mà hiện tại tôi đã hiểu có lẽ mỗi người đều có nửa kia thuộc về chính mình, khả năng một ngày nào đó một người nhát gan như tôi cũng sẽ gặp được một nửa kia chân chính thuộc về mình.”

Hồ Đào nghe anh ta nói rất nhiều, lại không biết nên đáp lại như thế nào. Hình như Tiêu Lâm Thất cũng cảm thấy mình hơi quá: “Không có vấn đề gì cả, cậu không cần phải nói gì, tôi chẳng qua là mong muốn không còn tiếc nuối thôi, cậu có thể nghiêm túc nghe xong đã là rất tốt rồi.”

Tiện đà anh ta chỉ vào cửa kính bên ngoài: “Bạn trai đang đợi cậu đó, cậu mau ra đi.”

Hồ Đào theo cánh tay đó nhìn qua, chiếc Rolls-Royce dưới đường cái đối diện với quán cà phê, bóng dáng thon dài, cao lớn của người đàn ông đứng bên cạnh.

Cô đứng dậy, chần chừ mãi mới nói: “Lâm Thất, ở lòng tôi cậu vẫn luôn là một người bạn tốt, cảm ơn cậu đã từng thích, chúc cậu về sau cũng sẽ tìm được người như ý.”

Tiêu Lâm Thất nhìn cô cười cười: “Được, nhất định.”

“Tôi đi trước nhé.”

“Được đi đường cẩn thận.”

Hồ Đào đi ra khỏi quán cà phê, bước nhanh đi đến đường cái đối diện.

Hôm nay trời đầy mây, nhiệt độ không khí có chút thấp. Tiết Vọng thấy cô chạy lại đây, mở áo khoác ra đem cô ôm vào thật chặt trong lòng ng.ực, cũng bỏ tay cô vào túi áo mình.

Tiêu Lâm Thất cách cửa kính thấy hai người dựa sát vào nhau, anh ta còn thấy Hồ Đào ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh cười thật tươi, nụ cười tươi trên người lạnh nhạt như Hồ Đào trước đây thật sự rất ít thấy.

Đó là nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng.

Tiêu Lâm Thất hoàn toàn nhẹ nhõm.

Hồ Đào, tôi thích em đã rất nhiều năm, lại không thể buông bỏ hay bên cạnh em, hiện tại và tương lai em nhất định phải hạnh phúc.

Tôi cũng muốn tìm kiếm hạnh phúc thật sự thuộc về mình.
 
Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
Chương 72



Các fan hâm mộ gần đây phát hiện Weibo của Hồ Đào cập nhật ảnh hằng ngày chiếu tần suất càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa mọi người đều biết, nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho Hồ Đào kỹ thuật cực kém, mỗi lần ảnh chụp đăng lên đều là góc chết, tất cả chỉ dựa vào giá trị nhan sắc cao cấp của Hồ Đào mãnh liệt chống đỡ.

Nhưng gần đây bọn họ lại phát hiện, thời gian trôi qua kĩ thuật chụp ảnh của nhiếp ảnh gia kia ngày càng cải thiện rất nhiều, ảnh chụp đăng lên cũng càng ngày càng đẹp.

Không tồi không tồi, xem ra nhiếp ảnh gia đã được khai sáng.

Các fan nghĩ như thế.

Nhưng mà bọn họ trăm triệu lần không thể tưởng được, nhưng bọn họ lại không biết nhiếp ảnh gia trong miệng họ lại đúng là Tiết thị tổng tài đại danh Tiết Vọng.

Về việc tần suất và chất lượng ảnh của Hồ Đào ngày càng cao, nguyên nhân là do một ngày nào đó, Hồ Đào lại chạy tới nhà của Tiết Vọng ăn cơm.

Ăn cơm xong, Hồ Đào ngồi trên sô pha xem TV, Tiết Vọng bưng tới cho cô một mâm trái cây cắt sẵn.

Sau khi cầm lấy cô thích thú ngồi ăn trái, lại phát hiện Tiết Vọng đứng ở một bên bất động.

Cô cho rằng Tiết Vọng cũng muốn ăn, cầm khối dưa Hami đưa tới bên miệng anh.

“Không phải, anh muốn hỏi em có muốn chụp ảnh hay không?” Tiết Vọng giải thích nói.

Hồ Đào đang ăn dưa Hami động tác dừng lại một chút: “Chụp ảnh?”

Cũng là anh nhắc nhở, cô quả thật đã lâu không có đăng ảnh hằng ngày trên Weibo.

Vì thế cô gật đầu, đưa di động của mình cho anh: “Vậy anh chụp đi.”

Tiết Vọng giơ camera di động chụp cô, không chỉ có cầm di động tìm góc độ, còn thường thường xuyên chỉ huy cô đứng tư thế như thế nào.

Chụp ảnh xong, Hồ Đào vừa chọn ảnh đăng lên trong lòng lại đặt ra nghi vấn: “Sao anh đột nhiên lại tích cực muốn chụp ảnh cho em như vậy.”

Tiết Vọng ho nhẹ một tiếng: “ fans của em muốn nhìn.”

Hồ Đào chọn một bức rồi đăng ảnh của mình lên.

Chờ cô đem ảnh chụp đăng lên, cô liền bình luận với Tiết Vọng một tiếng: “Bọn họ giống như đều nói lần này anh chụp có tiến bộ đó.”

Từ sau lúc đó, Tiết Vọng lại giống như tìm được sự ủng hộ to lớn, lâu lâu liền chủ động chụp ảnh cho cô.

Có khi cô lười không muốn chụp, còn sẽ bị Tiết Vọng cường ngạnh kéo lên chụp ảnh.

Thời gian trôi qua, kĩ thuật chụp ảnh của Tiết Vọng càng trở nên hoàn hảo.

Đến Hồ Đào cũng trêu ghẹo anh nói: “Xem ra về sau cùng anh đi ra ngoài chơi không cần lo lắng không chụp được ảnh đẹp rồi.”

Đây quả là một người bạn trai ưu tú, mẫu mực!

Nhưng mà Hồ Đào vẫn luôn tò mò vì sao kỹ thuật chụp ảnh của anh lại tiến bộ vượt bậc như thế, thẳng đến một ngày nọ cô ở trong thư phòng của anh tìm được đáp án.

Ngày đó Tiết Vọng ở thư phòng mở cuộc họp, Hồ Đào liền ngồi bên cạnh, để giết thời gian cô chạy tới xem kệ sách của anh.

Trên kệ sách của anh có rất nhiều tập sách, phần lớn là sách kinh tế tài chính hoặc cùng loại hình, cũng có rất nhiều sách triết học phương Tây.

Tuy nhiên trong biển sách mênh mông này, lại có một quyển hấp dẫn sự chú ý của Hồ Đào.

Quyển sách kia có tên《 Kĩ thuật chụp ảnh cho người mới bắt đầu》.

Cô đem kia quyển sách cầm xuống dưới, đặt ở trong tay cẩn thận lật xem.

Đại khái đó là cơ sở lý luận dạy học về nhiếp ảnh.

Đang lúc cô đang nghiêm túc xem, Tiết Vọng bên kia hội nghị đã kết thúc, anh bất động thanh sắc mà đứng ở phía sau Hồ Đào: “Đang xem cái gì đó?”

Hồ Đào bị hoảng sợ, quyển sách trên tay cũng rớt trên mặt đất: “Anh làm em sợ đến nhảy dựng lên.”

Tiết Vọng cúi đầu đi nhặt quyển sách rơi trên đất lên, vừa đứng dậy nhìn tên sách, thân thể liền cứng đờ.

Hồ Đào không hề phát giác, tiếp nhận sách trong tay anh: “Nhìn không ra đó, anh còn hứng thú với nghề nhiếp ảnh sao.”

Tiết Vọng không nói gì, Hồ Đào nghi ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay sau đó như là liên tưởng đến cái gì, cô liền phản ứng lại: “Không phải là, bởi vì fans của em nói anh chụp ảnh khó coi, nên cố ý đi học cái này đó chứ?”

Tiết Vọng mím môi, thần sắc hơi có chút mất tự nhiên: “Ừ.”

Hồ Đào phụt một tiếng bật cười, nhịn không được trêu anh: “Trời ạ, đường đường là Tiết tổng lại bởi vì fans bình luận mà đi học nhiếp ảnh!”

Thật là quá mức nghiêm túc!

Tiết Vọng: “……”

Hồ Đào ngón tay v.uốt ve cằm, như suy tư gì: “Cho nên…… Gần đây anh ham thích chụp ảnh cho em, nguyên lai là bởi vì cái này.”

Tiết Vọng cầm lấy quyển sách trên tay cô, nhét trở lại trên kệ sách, nghiêm mặt nói: “Cũng không phải chỉ có nguyên nhân này.”

“Còn nguyên nhân gì khác sao?”

“Em đẹp, anh muốn chụp thật nhiều ảnh của em.”

Đều nói hai người ở bên nhau, chia sẻ ảnh chụp cùng nhau tình thú cũng tăng lên rất nhiều.

Bởi vì hạnh phúc, cho nên muốn đem này phần hạnh phúc này lưu giữ lại, cũng muốn đem nó truyền lại cho người khác.

……

Hồ Đào lại lên hot search.

Nhưng lần này hot search cùng ngày xưa có chút không giống nhau, tiêu đề là # Hồ Đào nghi ngờ có tình yêu #.

Click mở vào đã thấy, một paparazzi account marketing đã phát một cái video, trong video, một thân tây trang giày da của người đàn ông dựa vào xe bên cạnh, giống như là đang đợi người.

Không bao lâu, Hồ Đào liền chạy ra, người đàn ông nhìn thấy cô tới, mặt mày đều trở nên nhu hòa, mở ra áo khoác đem cô ôm vào trong lòng ng.ực, cũng nắm tay cô bỏ vào trong túi mình.

Người đàn ông động tác thuần thục, vừa nhìn đã biết thường xuyên làm như vậy.

Hai người dựa vào cùng nhau nói chuyện một lúc, ngay sau đó người đó xoay người giúp Hồ Đào mở cửa xe, để cô lên xe.

Quay người lại, khuôn mặt tuấn tú ở trước màn ảnh nhìn không sót gì, các cư dân mạng đều nhận ra bạn trai tin đồn của Hồ Đào chính là Tổng tài tập đoàn nổi tiếng Tiết Vọng.

Một điểm thu hút mọi người nữa chính là chiếc xe Rolls-Royce của Tiết Vọng.

Tin tức này có thể nói là đại bạo, trong một đêm xông thẳng lên No.1 hot search, máy chủ Weibo cũng sắp sập rồi.

Điện thoại di động của Hồ Đào tràn ngập tin nhắn.

Tiết Vọng biết được tin tức ngay lập tức gọi điện thoại qua, dò hỏi cô có muốn hay không gỡ bỏ hết hot search.

Hồ Đào không làm, rốt cuộc hiện tại mọi người đều biết, gỡ bỏ hết ngược lại sẽ có vẻ giống như bịt tai trộm chuông.

“Được, vậy không gỡ nữa. Nhưng thật ra em có sao không? Xin lỗi, là anh suy xét không chu toàn, không có bảo vệ tốt cho em.” Gịong nói Tiết Vọng vừa lo lắng, lại mang theo cả xấu hổ.

Hồ Đào nhẹ giọng an ủi anh: “Không phải vấn đề của anh, em cũng không nghĩ tới paparazzi sẽ chuyên nghiệp đi theo như thế.”

Thậm chí còn chụp hình lúc cô tan sở.

Mỗi ngày Tiết Vọng đều sẽ ở dưới lầu Tầm Thịnh đón cô, không ngờ một ngày nào đó đã bị chụp rồi.

Tiết Vọng lại dò hỏi cô thêm vài câu, xác định cô thật sự không chịu quá nhiều ảnh hưởng, khó khăn lắm mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lời xin lỗi.

“Tiết Vọng, chúng ta công khai đi.”

Đang lúc anh đang âm thầm tìm đối sách, Hồ Đào bất ngờ nói từ đầu bên kia.

Trên mặt Tiết Vọng hiện lên một tia ngạc nhiên, ngay sau đó anh nhìn điện thoại nói với đầu dây bên kia: “Em ở nhà chờ anh, anh sẽ về ngay.”

Cắt đứt điện thoại, anh cầm lấy chìa khóa xe tức tốc chạy đến nhà Hồ Đào.

Chờ Hồ Đào ra mở cửa cho anh, anh vẫn còn đứng đó thở phì phò.

Hồ Đào không nhịn được mà bật cười: “Anh gấp như thế làm gì?”

Tiết Vọng ngước mắt nghiêm túc nhìn cô: “Thật sự muốn công khai sao?”

Hồ Đào gật đầu: “Vốn dĩ em cũng không định là sẽ giấu giếm.”

Chẳng qua cô vẫn luôn không tìm được thời cơ tốt, nhân cơ hội này dứt khoát thuận nước đẩy thuyền công khai luôn.

Hồ Đào lại gọi điện thoại nói chuyện này với Lập Tâm, đối phương cũng chưa nói không được.

Cô ấy nào dám nói không được, toàn bộ Tầm Thịnh đều biết ông chủ là Tiết Vọng, dù muốn làm gì cũng không dám nói.

Mười phút sau, Weibo Hồ Đào cập nhật

Hồ Đào: Bạn trai tôi @X

Chỉ có ngắn gọn năm chữ, cùng với bức ảnh hai người tình tứ nắm tay nhau.

Ảnh chụp, hai người mười ngón tay đan vào nhau.

Theo Hồ Đào tag vào, đó hẳn là nick cá nhân của Tiết Vọng.

Có thể thấy được cái này tài khoản mới vừa đăng ký không lâu, chân dung cũng là hệ thống mặc định, tư liệu đều vô cùng ngắn gọn, nhìn không ra có cái gì. Chú ý là chỉ follow một mình Hồ Đào.

Trang chủ cũng chỉ đăng một bài viết trên Weibo.

X: Bạn gái của tôi @ Hồ Đào

Bức ảnh đăng lên giống với Weibo của Hồ Đào.

Hồ Đào vừa đăng lên Weibo, fans phía dưới đều nổ tung.

Tuy rằng hot search lúc trước cũng đã chứng minh đến tám chín phần, nhưng so với cái này, thấy chính chủ tự mình công bố tình yêu, lại là một loại tâm tình khác.

—— cái gì!! Tôi thất tình!! Chồng đã có đối tượng!

—— ô ô ô chồng hạnh phúc là được

—— hừ, nếu anh dám đối xử không tốt với Hồ Đào của chúng ta, fans chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!

Trừ cái này ra, còn có người qua đường tỏ vẻ: Chị gái xinh đẹp rất hợp với soái khí tổng tài, thật hâm mộ ô ô ô.

—— chỉ có mình tôi chú ý đến bạn trai Hồ Đào thật sự rất tuấn tú sao, hoàn toàn không thua nam minh tinh giới giải trí.

——Lầu trên, không cô đơn đâu! Tôi cũng thật ghen tị, bạn trai đẹp trai lắm tiền tổng tài ô ô ô, nhưng mà Hồ Đào thật sự cũng là rất có tài hoa lại xinh đẹp bức người, hai người bọn họ thật sự tuyệt phối!

—— tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi tôi chính thứ là fan CP của hai người!!

——Lầu trên thêm tôi nữa!

Hướng gió phát triển theo hướng có chút kì lạ, thế nhưng có người bắt đầu lâp đội fan CP của Hồ Đào và Tiết Vọng, còn thành lập siêu thoại, tên gọi “Trốn học cp”.

Có võng hữu hỏi: Thuần người qua đường, xin hỏi vì cái gì tên CP hai người lại là trốn học?? Cái tên thật kỳ quái.

Có fan CP giải đáp nói: À, kết hợp tên hai người này, từ đồng âm của Tiết Hồ là trốn học, cho nên kêu như vậy.

…… Cách đặt tên cũng thật đơn giản và thô bạo.

Tiết Vọng từ khi công bố tình yêu về sau liền nhiều thói quen, đó chính là mỗi ngày đều phải mở Weibo nhìn một cái.

Mà “Trốn học cp” tên này anh tự nhiên cũng thấy được.

Anh đem cái tên này chụp màn hình gửi cho Hồ Đào, còn nhắn thêm: Tên CP của chúng ta.

Hồ Đào hồi phục: Rất phù hợp với chúng ta.

Rốt cuộc năm đó khi học cao trung, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau trốn học, còn làm cho Phương Đồng tức giận không ít.
 
Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
Chương 73



Sau khi mối quan hệ của Hồ Đào và Tiết Vọng được công khai, đối với đương sự mà nói cũng không có gì ảnh hưởng, hai người vẫn là giống đôi tình lữ quấn quýt lấy nhau.

Ngày nọ Tiết Vọng lái xe đưa Hồ Đào tới Tầm Thịnh, cô vừa đi lên đã gặp phải Cố Tây Ảnh, đối phương thấy cô đầu tiên là trêu ghẹo một trận: “Ôi, đây không phải phu nhân tổng tài của chúng ta sao.”

Hồ Đào ho nhẹ một tiếng: “Đừng kêu như vậy.”

Cố Tây Ảnh lại trêu chọc vài câu, sau đó nói: “Đúng rồi, Lập tổng nhờ tôi nói với cậu đi lên văn phòng cô ấy.”

Hồ Đào nghe vậy liền đi vào thang máy, lên lầu ở cửa gõ gõ, bên trong truyền đến tiếng của Lập Tâm: “Vào đi.”

Hồ Đào đi vào, Lập Tâm thấy cô trong nháy mắt có chút xấu hổ.

Rốt cuộc nghiêm túc mà nói, bây giờ cô cũng được xem là bà chủ của Tầm Thịnh rồi.

Nhưng ngay sau đó Lập Tâm liền gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, bắt đầu nói chuyện công việc với Hồ Đào.

Hai người đầu tiên là thương lượng chuyện phát hành ca khúc mới, sau đó dừng lại một chút, Lập Tâm có chút muốn nói lại thôi.

Hồ Đào nhìn ra cô ấy đang do dự gì đó: “Làm sao vậy?”

Lập Tâm ho nhẹ một tiếng: “Có một chương trình tạp kĩ về tình yêu, muốn mời cô cùng…… Tiết tổng cùng đi.”

Hồ Đào: “……?”

Lập Tâm giải thích nói: “Tiết mục kia trước nay ratings vẫn luôn rất cao, chủ yếu là mời một số cặp đôi nghệ sĩ nổi tiếng yêu nhau tham gia và ghi lại mối quan hệ ở chung hằng ngày giữa các cặp đôi.”

Nói chung, đó là cơ hội cho CP nổi tiếng, hơn nữa ratings cao cũng đều là bởi vì có fan CP sẽ đi xem.

Mà “Trốn học cp” gần đây rất thu hút sự chú ý, hơn nữa Tiết Vọng có thân phận đặc biệt, tổ tiết mục tự nhiên là không nói hai lời liền tìm Lập Tâm thương lượng.

“Cái tiết mục này cũng không bắt buộc phải tham gia, cái này thuộc về cá nhân cô quyết định.” Lập Tâm bổ sung.

Hồ Đào trầm ngâm một lát: “Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng còn phải hỏi Tiết Vọng xem quyết định của anh ấy.”

Lập Tâm thật ra không nghĩ cô sẽ muốn đi: “Không phải cô luôn không thích đi mấy show tống nghệ này sao?”

Hồ Đào trên mặt lộ ra một tia giảo hoạt: “Tôi muốn nhìn thấy Tiết Vọng tham gia tiết mục có bộ dáng gì.”

Lập Tâm: “……”

Từ văn phòng Lập Tâm đi ra, Hồ Đào nhắn tin cho Tiết Vọng qua Wechat: Tiết tổng, muốn tham gia show tống nghệ tình yêu không?

Đối phương chắc là đang bận, không lập tức trả lời lại.

Hồ Đào cất di động, đi chuẩn bị cho bài hát mới.

Đợi cô đi từ phòng ghi âm ra, đối phương đã sớm trả lời lại: Tống nghệ? Nói rõ hơn một chút.

Hồ Đào nhìn màn hình di động cong khóe miệng, hai tay đánh chữ: Chính là có một show tống nghệ chủ đề tình yêu muốn mời hai chúng ta tham gia, chủ yếu chính là ghi lại thời gian ở chung hằng ngày của hai người.

Vài giây sau, đối phương nhắn tới một câu: Em muốn đi thì anh cũng sẽ đi.

Hồ Đào: Em muốn đi.

Tiết Vọng: Vậy thì chúng ta đi.

Hồ Đào: OK.

Vì thế show tống nghệ liền vui vẻ như vậy mà ấn định rồi.

Một vòng qua đi, tổ tiết mục giơ camera gõ vang cửa lớn nhà Tiết Vọng.

Chính Tiết Vọng mở cửa cho đoàn làm phim.

Vừa vào cửa, đến đạo diễn cũng nhịn không được cảm khái, biệt thự này cũng quá lớn đi!!

Anh ta làm mấy đời chắc cũng mua không nổi!

Cảm khái về biệt thự một hồi, đạo diễn dò hỏi Tiết Vọng: “Xin hỏi…… Hồ Đào ở đâu?”

Tiết Vọng mặc một bộ quần áo ở nhà, lười nhác dựa vào cạnh cửa: “Cô ấy vẫn còn đang ngủ.”

Đạo diễn: “……”

Tổ quay phim bên kia đã sắp xếp tốt camera khắp từng nơi lớn nhỏ trong biệt thự.

Đạo diễn ngồi ở trước camera bắt đầu quan sát.

Hồ Đào còn đang ngủ trên lầu, Tiết Vọng cũng không có đi lên đánh thức cô, mà là bản thân mặc tạp dề đi đến phòng bếp.

Động tác của anh thuần thục cắt rau, đợi dầu trong nồi nóng lên, liền đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong nồi, nước tiếp xúc với dầu nóng vang lên tiếng “xèo, xèo”

Tiết Vọng thành thạo đảo thức ăn trong nồi, còn có thể rảnh tay thêm gia vị vào đồ ăn bên cạnh.

Đợi các món ăn được nấu xong, một trận hương thơm đồ ăn mê người phát ra.

Chờ Tiết Vọng làm xong cơm, cùng với một bàn thức ăn phong phú, lại thơm ơi là thơm, tổ tiết mục tổ mọi người đều không khỏi xuýt xoa.

Thơm quá, bọn họ còn chưa có ăn cơm đâu ô ô ô.

Nhiếp ảnh gia giơ camera vào bàn đồ ăn nóng hổi, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Tiết Vọng làm xong đồ ăn, anh lên lầu đi kêu Hồ Đào rời giường.

Anh đứng ở phòng ngủ cửa gõ gõ: “Hồ Đào, em tỉnh chưa?”

Bên trong không có người trả lời, Tiết Vọng bất đắc dĩ mà mở cửa đi vào.

Trên giường là khuôn mặt đang yên bình ngủ của Hồ Đào.

Tiết Vọng đi đến mép giường, nhẹ nhàng v.uốt ve mái tóc rối loạn của Hồ Đào, dịu dàng gọi cô: “Nên rời giường thôi, cơm trưa đã làm xong rồi.”

Hồ Đào thức trắng đêm qua, giờ phút này vẫn còn vô cùng buồn ngủ, hoàn toàn không nghĩ sẽ thức dậy. Nhưng nghe hai từ mấu chốt là cơm trưa vẫn cố gắng bò dậy.

Tiết Vọng biết cô rời giường khó khăn, đỡ thân mình cho cô ngồi dậy.

Hồ Đào nửa mộng nửa tỉnh mà duỗi tay ôm lấy cổ Tiết Vọng, chui vào trong lòng ng.ực anh, hơi mang ý vị làm nũng nói: “Buồn ngủ quá.” -

Tiết Vọng duỗi tay xoa xoa đầu cô, kiên nhẫn dỗ cô: “Nếu không dậy nổi giường đồ ăn đều nguội hết, ăn xong ngủ tiếp có được không?”

Hồ Đào xoa hai mắt nhập nhèm, không tình nguyện gật đầu.

Cô ở trên giường ngồi một lát, cuối cùng mới có chút thanh tỉnh, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Tiết Vọng đi phòng bếp cắt trái cây, trong khi chờ cô xuống.

Đợi Hồ Đào xuống lầu, nghênh đón cô đó là một bàn đồ ăn mà cô yêu thích, còn có trái cây sau khi ăn.

Cô mới vừa rời giường cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhìn đến trên bàn toàn hoa quả cô thích ăn là dưa Hami, cầm một miếng muốn nhét vào trong miệng, lại bị Tiết Vọng ngăn lại.

Tiết Vọng đặt cơm và đũa sẵn vào tay của cô, lại đem đĩa trái cây trên bàn dịch xa cô: “Bụng rỗng ăn trái cây không tốt, cơm nước xong lại ăn.”

Hồ Đào khịt mũi một tiếng, quay đầu ăn một bàn đầy món ăn ngon, nóng hổi.

Chờ hai người ăn cơm xong, Tiết Vọng thu thập chén đũa, Hồ Đào ở trên sô pha không hề giữ hình tượng mà vừa ăn trái cây vừa xem TV.

Chờ Tiết Vọng đem bát đũa bỏ hết vào máy rửa bát, rồi đi ra khỏi phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Hồ Đào.

Hồ Đào thấy anh tới, thuận thế nằm trên đùi anh.

Cô nằm nghiêng nhìn TV, Tiết Vọng cụp mắt cẩn thận mà v.uốt ve từng sợi tóc của cô.

Ngoài cửa sổ một tia nắng mặt trời chiếu vào, chiếu đến trên người hai người.

Ngồi ở camera chỉ đạo, đạo diễn nhịn không được vỗ vỗ đùi, này quả thực chính là điện ảnh mà!

Cảnh đẹp như tranh vẽ!

Anh ta đã có thể đoán trước kỳ này ratings nhất định sẽ bùng nổ.

Nhưng mà còn chưa kết thúc, Hồ Đào đem miếng dưa Hami nhét vào trong miệng, lại liếc mắt nhìn vào trong đĩa, đã trống trơn rồi.

Hồ Đào mơ hồ không rõ mà ồ lên một tiếng: “Em vẫn muốn chừa một phần cho anh.”

Tiết Vọng ngậm ý cười cúi đầu, cắn nửa khối dưa Hami trong miệng cô: “Anh ăn miếng này là được.”

Vành tai Hồ Đào cũng đỏ lên, trong miệng dư lại nửa miếng, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được.

Tiết Vọng tinh tế nhấm nuốt dưa Hami trong miệng, còn thêm dầu vào lửa nói: “ngọt lắm.”

Vành tai Hồ Đào càng đỏ.

Tổ tiết mục ở một bên: Đôi tình lữ ngọt chết người không đền mạng!!

Còn có một nhân viên mở Weibo, tìm thấy được siêu thoại “Trốn học cp”, nhanh chóng tuyên bố, từ giờ trở đi sẽ làm fan CP số một luôn.

Quá ngọt!!

Buổi chiều Hồ Đào lại ngủ một giấc, chờ cô tỉnh lại liền xoa mắt biên đi ra khỏi phòng ngủ, ở trên hành lang tìm kiếm bóng dáng Tiết Vọng.

Cô chú ý thấy cửa thư phòng đang mở rộng, hẳn là anh đang ở trong đó mở hội nghị.

Tiết Vọng đang cúi đầu chuyên chú cùng Lê Sóc báo cáo về dự án mới.

Bỗng nhiên cảm giác trên lưng trầm xuống, nghiêng đầu vừa thấy, Hồ Đào lười biếng đáp trên lưng, hai tay vòng lấy cổ anh.

Tiết Vọng đang muốn nói chuyện, lại chú ý tới mắt cá chân trơn bóng của cô, nhíu mày: “Sao không đi dép, sẽ cảm lạnh đó biết không hả.”

Hồ Đào chơi xấu dư cọ cọ vào cổ anh: “Em quên mất rồi.”

Tiết Vọng bất đắc dĩ mà đứng dậy đi lấy dép cho cô.

Lê Sóc ở đầu điện thoại bên kia:……

Anh ta làm sai cái gì hả, nói chuyện công việc còn bị Boss rải cẩu lương.

Cơm chiều vẫn là Tiết Vọng xuống bếp, cả ngày Hồ Đào trừ ăn ra thì chính là ngủ, tỉnh ngủ chính là chơi.

Thật quá thảnh thơi.

Kết thúc một ngày quay chụp, còn có một phân đoạn phỏng vấn phía sau.

Hồ Đào là người phỏng vấn đầu tiên.

Đạo diễn hỏi vấn đề thứ nhất là: “Bình thường hai người ở chung hình thức đều là như thế này sao?”

Hồ Đào đỡ cằm suy tư một lát: “Phần lớn thời gian đều là như thế này, dù sao cơm đều là anh ấy làm.”

“Bạn trai có hay tặng quà cho bạn không ?”

Hồ Đào gật gật đầu: “Có.”

“Có thể ví dụ một chút không?”

Hồ Đào có chút buồn rầu: “Quá nhiều, LV, GUCCI, Hermes, Chanel……”

Đạo diễn: “……”

Hồ Đào vỗ vỗ đầu: “À, còn có xe thể thao.”

“—— nghe anh ấy nói cái xe thể thao kia được nạm kim cương Swarovoski…… Tôi cũng không hiểu lắm.”

Đạo diễn: “…………”

Thật vô nhân tính!!

Đây là cách Tổng tài tặng quà sao!

Có thể hay không cũng đưa cho anh ta một chút……

Đạo diễn ở trong lòng rít thét một lát, lại hỏi tiếp: “Vấn đề cuối cùng, bình thường bạn trai có chụp ảnh cho bạn không, kỹ thuật chụp ảnh như thế nào?”

“Có chứ, bình thường mỗi lần phát Weibo hằng ngày đều là do anh ấy chụp. Bí mật nói cho mọi người biết, anh ấy còn bởi vì lúc trước fans của tôi ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy quá kém, nên đã lặng lẽ mua sách nhiếp ảnh học.”

Đạo diễn nhịn không được phụt một tiếng bật cười: “Nhìn không ra tới Tiết tổng còn sẽ làm như vậy.”

Kết thúc Hồ Đào phỏng vấn, liền đến phiên Tiết Vọng.

Tiết Vọng ngồi trên ghế so pha trong thư phòng, đạo diễn ngòi đối diện, nhịn không được có chút khẩn trương.

Dù sao cũng là nhân vật lớn trên thương trường, tưởng tượng phỏng vấn anh và người khác rất khác nhau, quả thật là có chút khó khăn.

Nhưng mà đạo diễn vẫn là căng da đầu hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, nghe nói bình thường hai người ở chung, cơm đều là anh nấu sao?”

Tiết Vọng gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy thích ăn cơm tôi làm.”

“Nghe nói bình thường anh sẽ tặng cho bạn gái rất nhiều hàng xa xỉ, nhưng cô ấy đều không dùng qua, có thể hay không cảm thấy quá lãng phí?”

Tiết Vọng nhìn màn ảnh, ánh mắt chắc chắn: “Hồ Đào chính là món trân phẩm quý giá nhất thế gian.”

Đạo diễn bị lời này của anh làm cho kinh diễm rồi, vừa hâm mộ đồng thời lại hỏi tiếp nói: “Cuối cùng một vấn đề, nghe nói anh bởi vì bị fans Hồ Đào ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh kém, nên đã trộm mua sách học tập?”

Tiết Vọng dừng lại, trên mặt có chút mất tự nhiên: “…… Tôi từ chối trả lời vấn đề này.”
 
Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
Chương 74: Hoàn chính văn



Sau khi chương trình được phát sóng, ratings thậm chí còn tăng gấp đôi so với những gì đạo diễn mong muốn.

Không chỉ có fan CP, còn có không ít người qua đường cũng bị cuộc sống hằng ngày của “Trốn học cp” làm cho ngọt sâu răng.

Kì này tiết mục làm vô cùng xuất sắc: —— ô ô ô này thật hâm mộ sao lại có cái biệt thự lớn như thế chứ.

—— Tiết tổng thì ra lại là người hiền huệ ôn nhu như vậy sao, tôi còn tưởng rằng tổng tài nào cũng đều là bất cận nhân tình.

——Lầu trên suy nghĩ cái gì vậy! Người ta là chỉ đối với bạn gái mới ôn nhu thôi! Chủ thớt không nhìn thấy khi anh ngồi cùng với tổ tiết mục đều là xụ mặt sao!

—— a a a Hồ Đào nhà ta cho dù có ngủ cũng đều đẹp như vậy, khuôn mặt không trang điểm cũng rất xinh đẹp!!

—— cứu mạng chồng Hồ Đào nhà tôi lại mềm mại dễ thương như thể, không thể không nói này hai người quá xứng đôi.

—— a a a fan CP cũng quá đỉnh đi! Đều khiến tôi bị trốn học cp, ngọt chết người!

—— tôi thật sự bị đánh ngất rồi, chính chủ phát đường quá ngọt!!

Sau khi tập này được phát ra, Hồ Đào cùng Tiết Vọng ngồi ở trước TV trước xem một lần.

Đến khi nhìn đến đoạn Tiết Vọng kêu cô rời giường, Trên mặt Hồ Đào có chút xấu hổ, vỗ vỗ Tiết Vọng: “Anh biết rõ tổ tiết mục đến sớm như vậy còn không kêu em dậy, em cũng muốn giữ hình tượng!”

Tiết Vọng nắm lấy cô kéo lại: “Anh đã sớm gọi em, căn bản là em không chịu tỉnh.”

Hồ Đào hừ nhẹ một tiếng: “Mặc kệ, chính là anh sai.”

“Được được được là anh sai, Tiểu Hồ Đào có thể hay không tha thứ cho anh.” Tiết Vọng nhéo tay ngón tay cô, hôn lên môi cô.

Trên mặt Hồ Đào nóng lên: “Tha thứ cho anh tha thứ.”

“Đúng rồi, ngày mai em có rảnh không?” Tiết Vọng hỏi.

Hồ Đào nghiêng đầu nhìn anh: “Ngày mai? Có rảnh, làm sao vậy.”

Tiết Vọng xoa xoa đỉnh đầu cô: “Mang em đi tới một nơi.”

……

Ngày hôm sau, sau khi Hồ Đào tan tầm vừa đi từ Tầm Thịnh ra liền ở dưới lầu công y thấy Tiết Vọng.

Ánh mắt cô sáng lên, cong khóe miệng đi qua bên kia.

Tiết Vọng thấy cô đi lại đây, giúp cô mở cửa xe: “Lên xe đi, Tiểu Hồ Đào.”

Hồ Đào lên xe tò mò hỏi anh: “Anh muốn mang em đi nơi nào?”

Ngày hôm qua cô hỏi anh, anh cũng không chịu nói, làm cho cô đến giờ phút này phá lệ tò mò.

“Tới rồi em sẽ biết.” Tiết Vọng giữ bí mật.

Đợi sau khi xe dừng lại sau, Hồ Đào liếc mắt một cái đã nhìn thấy tòa nhà cao không thấy đỉnh.

Đây là trung tâm kiến trúc cao nhất ở Đế Đô —— tháp Thế Mậu.

Hồ Đào ngẩn người: “Này……”

Tiết Vọng cười mà không nói, dắt tay cô đi vào.

Thang máy một tầng lại một tầng đi lên càng cao, Hồ Đào nhìn tầng lầu đang từ từ nhảy lên, trong lòng không khỏi bồi hồi.

Lúc thang máy lên tới tầng cao nhất, cửa mở ra Tiết Vọng nắm cô đi ra ngoài.

Trước hết lọt vào trong tầm mắt là cánh hoa hồng rải đầy trên đất, theo quỹ đạo cánh hoa đi phía trước đi, cho đến điểm cuối cùng là một địa điểm được sắp xếp sẵn.

Trên mặt đất có những ngọn nến cùng với hoa tươi, còn có chữ viết mẫu hình dạng đèn trụ, ghép lại với nhau, nội dung đó là: “marry me”

Trừ cái này ra, trên tường còn treo một tường ảnh chụp, mặt trên dán đầy hình ảnh lớn lớn bé bé, nhìn kỹ, ảnh chụp đều là Hồ Đào, có cái là nhân lúc cô không chú ý mà chụp lén, có cái là ảnh thường ngày chụp cho cô, có cái là chụp ảnh chung của hai người.

Hồ Đào nhìn cảnh tượng rực rỡ này, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.

Tiết Vọng dẫn cô đứng ở giữa, hai người giẫm lên cánh hoa hồng rồi đứng đối diện nhau.

Cô thấy người đàn ông trước mặt chậm rãi từ túi áo tây trang móc ra một hộp nhẫn hộp, quỳ một gối xuống trước mặt cô, tiếp đó mở cái ra hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Xung quanh được bao phủ pha lê, ngoài cửa sổ những ngọn đèn chiếu vào. Trong căn phòng tối tăm dưới ánh nến, khuôn mặt người đàn ông trở nên thật ôn nhu.

Đôi mắt đào hoa đựng đầy thâm tình của Tiết Vọng lấp lánh, cô nghe thấy thanh âm dễ nghe của người đàn ông: “Hồ Đào, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Anh ở điểm cao nhất Đế Đô, cầu hôn cô.

Thanh âm Hồ Đào không còn lạnh lùng như trước, cô nghẹn ngào mở miệng: “Em nguyện ý.”

Tiết Vọng nghe vậy nhẹ nhàng cười, đem hộp nhẫn lấy ra rồi đeo lên ngón áp út của cô.

Ngay sau đó hai người ôm nhau, ở nơi cao nhất của Đế Đô triền miên hôn sâu.

——

Hôn lễ của hai người được chọn tổ chức vào một ngày nắng đẹp.

Hồ Đào mời Tống Phong, Vân Hàm, Triệu Lễ cùng Tiêu Lâm Thất, còn có Cố Tây Ảnh, và Lập Tâm mọi người nữa.

Triệu Lễ chú ý tới Tống Phong cùng Vân Hàm hai người đang nắm tay nhau, cười trêu ghẹo nói: “Nha nha nha, hôm nay Hồ Đào kết hôn, hai ngươi ở đây ân ái cái gì?”

Tống Phong thở dài một tiếng, chỉ về phía Quan Tư Tư bên cạnh anh ta: “Chắc là cậu với tôi không giống nhau?”

Triệu Lễ nghe vậy bàn tay to ôm chầm qua vai Quan Tư Tư: “Chưa nói không thể mang người nhà đi?”

Quan Tư Tư nghe vậy đỏ hồng mặt: “Anh nói bừa cái gì đó.”

Tống Phong đồng tình mà nhìn Tiêu Lâm Thất đứng đó một mình: “Lão Thất, cậu phải nỗ lực hơn rồi!”

Tiêu Lâm Thất cười cười: “Sẽ.”

Một phòng nghỉ ở đầu bên kia, Tiết Vịnh nhìn Tiết Vọng một thân mặc trang phục chú rể, tức giận mà hừ một tiếng: “Tiểu tử thối, kết hôn là chuyện lớn như vậy, cũng không cùng chúng ta nói một tiếng?”

Mao Chi ở bên cạnh hoà giải: “Được rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của con, đừng nói lung tung.”

Tiết Vịnh nghiêng đầu, lại không nhịn xuống liếc mắt nhìn Tiết Vọng một cái, ngữ khí hơi mềm một chút: “Đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút, nếu là dám cô phụ con bé, xem ta đây có giáo huấn một trận không.”

Tiết Vọng không nhịn được mà bật cười: “Ba, con biết rồi.”

Xuyên Lệ được Tiết Vọng mời làm phụ rể, anh ta vỗ vỗ vai Tiết Vọng: “Hôm nay rất đẹp trai.”

Tiết Vọng trả lời: “Tôi biết.”

Xuyên Lệ hừ một tiếng, thật đúng là một chút cũng không khiêm tốn.

Quên đi, xem như hôm nay cậu ta cưới vợ, không so đo nữa.

Hôn lễ chính thức bắt đầu, ánh đèn tối sầm xuống dưới, giữa sân không hề có người nói chuyện, phía dưới một mảnh an tĩnh.

Tiết Vọng đứng ở trên đài cao chờ Hồ Đào, trong lòng bàn tay không biết từ khi nào đã có rất nhiều mồ hôi.

Cùng với khúc nhạc trong hôn lễ vang lên, cô dâu chậm rãi tiến vào.

Hồ Đào mặc một bộ váy cưới màu trắng, váy cưới được đính tỉ mỉ từng viên kim cương vụn, ở dưới ánh đèn chiếu xuống lấp lánh sáng lên.

Làn da Hồ Đào trắng nõn như phát sáng, hôm nay cô còn trang điểm tỉ mỉ, mặt mày mang ý cười, thật giống như tiên nữ hạ phàm.

Cô kéo váy dài chậm rãi đi về phía anh.

Hai người trao nhẫn trước lời tuyên hôn của người chủ trì.

Ngay lập tức hai người cúi đầu hôn nhau dưới sự cổ vũ của đông đảo khán giả.

Để không khí trong khán đài không trầm xuống, người chủ trì lại tiếp theo nói: “Váy cưới xinh đẹp của cô dâu chúng ta mặc hôm nay chính là có giá trị xa xỉ, đây là chú rể tìm người chuyên môn định chế từng đường kim mũi chỉ đều là thủ công, kỳ hạn của thiết kế này dài đến nửa năm ……”

Hồ Đào nghe vậy tươi cười, nhỏ giọng hỏi Tiết Vọng đứng đối diện: “Cho nên anh từ nửa năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này rồi?”

Tiết Vọng bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười trả lời: “Từ lần đầu tiên hẹn hò với em anh đã muốn cưới em về nhà rồi.”

Hồ Đào cố ý hỏi: “Lần đầu tiên? Cái nào lần đầu tiên? Là lần đầu tiên thời cao trung sao?”

Tiết Vọng môi mỏng cong lên, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy.”

Theo sau hai người nhìn nhau cười.

Cô từng cho rằng ở trên đời này, không ai có thể nhìn thấu ngụy trang của mình. Cô từng đóng cửa trong căn phòng kín, mặc kệ bản thân lẻ loi một mình.

Nhưng sau này, năm cô 18 tuổi gặp được người thiếu niên đó, bây giờ anh lại mỉm cười nói cưới cô.

Thì ra thật sự sẽ có một người như vậy, có thể nhìn xuyên thấu qua vỏ bọc mạnh mẽ nhìn ra sự nhát gan, bất an của mình, người đó cũng sẽ kiên định mà nói với mình, em là món quà tốt đẹp nhất trên thế gian.

————

Hoàn chính văn.
 
Back
Top Bottom