Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 10: Chương 10



Bàn Nha Nhi cảm thấy sự ghen tị trong lòng mình giống như một đốm lửa nhỏ, từ đêm miên man suy nghĩ đó đã bùng lên trong lòng nàng, đốm lửa nhỏ cứ âm ỉ cháy mãi, nàng muốn dập tắt, nhưng lại cứ như càng dập càng bùng.

Trong đầu nàng luôn thỉnh thoảng lóe lên nụ cười rạng rỡ của Lý Đại Bảo với Trương Tú Nhi, lóe lên nụ hôn "chụt" nhẹ nhàng hắn đặt lên má nàng ta... Mỗi khi như vậy, lòng nàng lại buồn bực khó chịu, lúc này nếu Lý Đại Bảo không để ý đến nàng thì còn đỡ, nếu hắn lớn tiếng quát mắng nàng, thậm chí không cần quát mắng, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt nàng, nói với nàng dù chỉ một câu có thể coi là dịu dàng, nàng đều cảm thấy như bị uất nghẹn, bị uất ức vậy, đôi khi sẽ không nhịn được nhỏ giọng cãi lại hắn vài câu, phần lớn thời gian thì cúi đầu, vẻ mặt không muốn hé răng mà bỏ đi.

Cái tên tiểu tử ngốc Lý Đại Bảo vừa mới cưới nữ nhân về này làm sao có thể hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhặt này của tức phụ mình, chỉ thấy nàng đôi khi cãi lại thì có chút kỳ lạ, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm suy nghĩ có phải dạo này mình đối xử tốt với nàng hơn nên nàng có chút vênh váo rồi không, hắn chỉ sợ tức phụ mình được đằng chân lân đằng đầu, có ngày leo lên đầu lên cổ hắn ngồi, bởi vậy không những không nghĩ đến việc an ủi, ngược lại càng thêm ra vẻ uy nghiêm của nam tử hán đại trượng phu, thỉnh thoảng còn lớn tiếng quát mắng nàng vài câu.

Cứ như vậy, tâm tư hai người như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, quan hệ phu thê dần dần trở nên căng thẳng.

Đối với điều này, mẫu thân Đại Bảo và đại tỷ của hắn là Lý Hà Hoa gả ở cùng thôn đều nhìn thấy, lo lắng trong lòng, không khỏi tìm cơ hội khuyên giải hai bên.

Lý Đại Bảo cơ bản là vào tai trái lọt tai phải, không nghe vào được, bất đắc dĩ, hai người cũng chỉ còn cách an ủi Bàn Nha Nhi nhiều hơn.

Hôm đó, Lý Đại Bảo vì chuyện nhỏ tùy tiện trách mắng Bàn Nha Nhi vài câu, Bàn Nha Nhi như thường lệ không lên tiếng, tủi thân bỏ đi, vừa vặn Lý Hà Hoa trở về mẫu gia đưa đồ, hai người ở trong sân vừa chạm mặt, Bàn Nha Nhi không khỏi có chút xấu hổ, nhỏ giọng gọi một tiếng "tỷ" rồi đi vào bếp.

Một mình nàng ở trong bếp đun nước, chẳng mấy chốc nghe thấy có người vén rèm bước vào, ngẩng đầu lên, chính là Lý Hà Hoa.

Bàn Nha Nhi cũng không biết nên nói gì với nàng ta, chỉ mím môi cười cười với nàng ta.

Lý Hà Hoa hình như cũng có chút ngượng ngùng, đi quanh trong bếp một lát, tìm một việc nhàn rỗi để làm, nói chuyện phiếm với Bàn Nha Nhi hết câu này đến câu khác, không có chuyện thì tìm chuyện, chỉ nói: "Nghe mẫu thân nói muội rất giỏi làm đậu phụ, nói là vừa mịn vừa nhẵn, ngon lắm, sau này có rảnh dạy tay nghề cho tỷ đi."

Bàn Nha Nhi ngại ngùng nói: “Muội đâu có tay nghề gì đâu, chỉ vì mẫu gia của mẫu thân muội làm đậu phụ, muội học được chút đỉnh từ của mẫu thân, chỉ là muội tay chân vụng về làm không tốt, ăn tạm thì được, chứ không dám nói dạy người khác. Nếu tỷ muốn làm, muội nói cho tỷ ngay bây giờ, đơn giản lắm, tay chân tỷ nhanh nhẹn, chắc chắn làm tốt hơn cả muội."

"Không vội, sau này có ranh tỷ lấy đậu phụ ở nhà mang sang, chúng ta vừa làm vừa học mới tốt." Lý Hà Hoa tùy tiện đáp, ngẩn người một lát, lại nói, "Còn nữa, tỷ còn muốn mượn ngươi mấy mẫu thêu nữa, nghe mẫu thân nói muội thêu cho Đại Bảo mấy đôi lót giày, tay nghề tinh tế, kiểu dáng lại mới."

Bàn Nha Nhi được khen đến đỏ mặt, tùy tiện đáp: "Đâu có tốt như mẫu thân nói đâu, muội chỉ thêu bừa thôi, chàng ấy cũng không thích..." Nói đến đây nàng chợt dừng lại, cảm thấy mình nói sai rồi, vội vàng nở nụ cười, giả vờ không có chuyện gì cúi đầu thêm củi.

Lý Hà Hoa tìm được chủ đề, liền nói: "Tiểu tử ngốc nghếch đó làm sao hiểu được cái tốt của việc thêu thùa? Mấy nam nhân thô kệch đó đều như nhau cả, những thứ mà tức phụ chúng ta dốc lòng làm, bọn họ đều không thấy được, về sau muội cũng đừng dốc lòng thêu cho đệ ấy nữa, cho tiểu tử ngốc đó dùng, phí hoài cái tay nghề này."

Bàn Nha Nhi biết nàng ta đang an ủi mình, liền nói: "Cũng không phải, chàng ấy nói cũng đúng, một đại lão gia không hợp với những kiểu dáng đó, để người ta chê cười mất."

"Ai dám cười chứ? Tỷ xem ai dám cười." Lý Hà Hoa nói, "Những người cười đó, đều là không có tức phụ thương, thấy người khác sống hạnh phúc, ăn không được nho thì chê nho chua, nếu thật sự coi những lời chê cười đó là thật, thì mới là ngốc."

Bàn Nha Nhi không biết nên đáp lời thế nào, chỉ cong khóe miệng cười.

Lý Hà Hoa thấy vậy, lại nói tiếp: "Đại Bảo nhà chúng ta đúng là hay làm ra vẻ ngốc nghếch, tỷ nhớ hồi nhỏ đệ ấy hay cùng đám con trai trong thôn đi mò cá ở sông, đặc biệt là vào mùa đông giá rét... muội nói cái hố băng đó mà rơi xuống thì còn gì nữa, đừng nói là có trèo lên được không, chỉ nói nước sông lạnh thế, có khi lạnh đến mất nửa cái mạng người chứ chẳng chơi? Đệ ấy thì lần nào cũng giấu phụ mẫu đi mò cá, mấy lần bị tỷ biết, chạy ra bờ sông gọi đệ ấy, đệ ấy không những không cảm kích, về nhà còn hếch mặt với tỷ nữa chứ, nói tỷ trước mặt đám bạn bè của đệ ấy mà trách mắng đệ ấy, làm đệ ấy mất mặt, mọi người đều cười đệ ấy có hai bà mẫu thân quản lý... muội nói đệ ấy có khiến người ta tức c.h.ế.t không!"
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 11: Chương 11



Nghe Lý Hà Hoa kể chuyện hồi nhỏ của Lý Đại Bảo, Bàn Nha Nhi không khỏi mỉm cười, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra hắn đã giận dỗi với tỷ tỷ mình như thế nào.

Lý Hà Hoa nói: "Tỷ ấy à, lần nào cũng bị đệ ấy chọc tức đến phát điên, mỗi lần đều thề là không thèm quản đệ ấy nữa, còn nói lần nào để đệ ấy rơi xuống hố băng thì đệ ấy mới nhớ đời... không ngờ là, có một lần thật sự bị tỷ nói trúng, lần đó có người chạy đến nói Đại Bảo rơi xuống hố băng rồi, thật sự làm tỷ sợ c.h.ế.t khiếp, vừa vặn phụ mẫu mình đi nhà tam thúc, tỷ và nhị tỷ tam tỷ của muội chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, liều mạng chạy ra bờ sông, trong lòng nghĩ đệ ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, hận không thể người rơi xuống hố băng lúc đó là chính mình..."

Bàn Nha Nhi trợn mắt lắng nghe say sưa, lòng cũng như nghẹn lại, chỉ nghe Lý Hà Hoa nói tiếp: "Cũng may bọn họ đông người, đợi tỷ đến thì đệ ấy đã được người ta kéo lên rồi, tỷ vừa mừng vừa giận, một mặt cảm ơn mấy đứa trẻ nhà khác, một mặt không nhịn được lại mắng đệ ấy... nhưng muội đoán xem đệ ấy làm gì? Đệ ấy lại trách ngược lại bọn tỷ, nói bọn tỷ đúng là bọn nữ nhân, chuyện bé xé ra to... muội nói đệ ấy có đáng giận không!"

Bàn Nha Nhi nói: "Chắc là chàng ấy trước mặt bạn bè bị tỷ trách mắng nên không giữ được mặt mũi, không ngờ các tỷ lại lo lắng cho chàng ấy, sốt ruột."

"Lời thì nói vậy..." Lý Hà Hoa nói, "Nhưng muội nói xem, nghe đệ ấy nói vậy ai mà không giận, tỷ là không muốn để ý đến đệ ấy, nhưng cái tính khí của tam tỷ kia của muội đó, muội chưa thấy bao giờ đâu, y hệt như Đại Bảo vậy, làm sao chịu được lời đệ ấy nói, lập tức nổi nóng với đệ ấy, chỉ vào mặt mắng đệ ấy, bộ dạng như hận không thể đẩy đệ ấy xuống hố băng lần nữa... Đại Bảo cứ cãi nhau với muội ấy, hai đứa cãi nhau ầm ĩ, đám bạn bè của đệ ấy ban đầu đứng đó xem náo nhiệt, sau thấy hai đứa nó hình như thật sự nổi giận, liền xông vào khuyên can, nhưng ai mà khuyên được cơ chứ? Ai khuyên là hai đứa nó liền cáu với người đó, cuối cùng người ta cũng mặc kệ, đều giải tán hết, chỉ còn lại bốn tỷ đệ muội nhà mình."

"Vậy sau đó là tỷ tách hai người ra phải không?" Bàn Nha Nhi hỏi.

"Tỷ làm gì có bản lĩnh đó. Hai đứa nó mà đánh nhau thật thì trừ phụ thân đạp cho mỗi đứa một phát mới tách ra được, người khác ai cũng không khuyên được, từ nhỏ đã như vậy, phải đợi hai đứa nó kêu mệt đánh mệt rồi mới thôi." Lý Hà Hoa nói, "Đợi hai đứa nó đánh xong, tam tỷ của muội kéo tỷ và nhị tỷ đi, nói là ai cũng đừng quản đệ ấy, không thèm để ý đến Lý Đại Bảo nữa. Tỷ và nhị tỷ cũng tức, liền bỏ mặc đệ ấy mà về nhà."

Bàn Nha Nhi ngửa cổ lắng nghe, thấy Lý Hà Hoa ngừng lời, không khỏi tò mò hỏi tiếp: "Vậy sau đó làm sao mà làm lành?"

Lý Hà Hoa nói: "Làm lành cái gì mà làm lành, người một nhà chẳng lẽ lại thật sự để bụng thù hận, ba tỷ muội về nhà, chẳng mấy chốc lại lo lắng cho tiểu tử hỗn láo đó rồi, chỉ nghĩ trời đông giá rét thế này, áo bông quần bông của đệ ấy đều ướt hết rồi, lâu ngày sẽ sinh bệnh, về nhà mà bị phụ thân biết được, không tránh khỏi bị ăn một trận đòn... cứ như vậy, ba bọn tỷ ấy à, lấy quần áo sạch cho đệ ấy rồi lại quay trở lại, đến bờ sông nhìn, thằng ngốc đó vẫn ngồi đó, một mình cúi đầu, ngơ ngác cầm một cành cây vạch lung tung trên mặt băng... thấy bọn tỷ lại đến, đệ ấy cũng xấu hổ cụp mắt xuống, thay quần áo xong không nói một lời nào đi theo bọn tỷ về nhà, sau đó, bọn tỷ còn phải giúp đệ ấy giấu giếm, lén lút hong khô quần áo cho đệ ấy, tiểu tử hỗn láo đó đến một lời xin lỗi hay cảm ơn cũng không có, tự mình chui vào chăn giả câm giả điếc mà ngủ..."

Lý Hà Hoa kể xong chuyện cũ, lắc đầu thở dài, vẫn còn có chút tức giận.

Bàn Nha Nhi thấy vậy, nghĩ nghĩ rồi khuyên nhủ: "Muội thấy chàng ấy chưa chắc đã không biết các tỷ thương chàng ấy, chắc là chàng ấy trước mặt bạn bè không giữ được mặt mũi nên kênh mặt lên với các tỷ, lại còn đánh nhau với tam tỷ, sau đó trong lòng chắc cũng hối hận rồi, nếu không đã không một mình mặc bộ quần áo bông ướt ngồi ngơ ngác ở đó, nếu thật sự vô tâm vô phế thì đã sớm tự mình về nhà thay quần áo tìm người chơi rồi, chàng ấy chỉ là ngại về nhà với các tỷ, trong lòng có lời khó nói ra..."

Lý Hà Hoa thấy Bàn Nha Nhi nghiêm túc khuyên nhủ mình, mím môi cười nói: "Đại Bảo có phúc, cưới được muội chu đáo như vậy, tỷ sống với đệ ấy mười mấy năm trời mới biết cái tính khí ngang bướng này của đệ ấy, muội mới về nhà mấy ngày, đã nắm trúng tính nết của đệ ấy rồi."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 12: Chương 12



Bàn Nha Nhi nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, nhưng lại nghe Lý Hà Hoa nói: "Cũng may là muội hiểu chuyện như vậy, đổi thành người khác, ai mà chịu được đệ ấy chứ? Rõ ràng trong lòng có muội, ngoài miệng lại cứ nói những lời tức giận, thật là làm người ta vừa giận vừa hận."

Lý Hà Hoa cúi người ngồi xổm xuống bên cạnh Bàn Nha Nhi, vừa giúp nàng thêm củi vào bếp, vừa nói: "Tiểu tử Đại Bảo này chính là có cái tính đó, đặc biệt là với người nhà, từ nhỏ đến lớn, đệ ấy cũng không ít lần làm tỷ tức giận, cũng không ít lần đánh nhau với tỷ, nhưng tỷ biết đệ ấy bảo vệ tỷ không kém gì tỷ thương đệ ấy, ở ngoài ai dám ức h.i.ế.p tỷ, đệ ấy dám đuổi đến nhà người ta mà đánh nhau, đừng nói là ức h.i.ế.p tỷ, ngay cả người ta nói tỷ một câu không phải đệ ấy cũng không chịu... Đệ ấy đấy mà, chính là thiệt ở cái miệng không ngọt, không biết giữ mồm giữ miệng..."

Lý Hà Hoa dừng lại một chút, nhìn sắc mặt Bàn Nha Nhi, rồi nói tiếp: "Ngày thường nếu đệ ấy nói gì làm muội tức giận hay làm muội chịu ấm ức, muội đừng để bụng, đệ ấy chỉ có cái miệng dọa người thôi, lòng dạ vẫn tốt."

Bàn Nha Nhi lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra nàng ta kể cho mình nghe những chuyện cũ này không chỉ là chuyện phiếm, đây là vòng vo an ủi mình đấy chứ, nhất thời không biết đáp lời thế nào, chỉ gật đầu.

Lý Hà Hoa không biết Bàn Nha Nhi có nghe lọt tai không, lại nói: "Thật ra tỷ biết Đại Bảo, trong lòng đệ ấy nhất định cũng thương muội, nếu có người ngoài ức h.i.ế.p muội, muội cứ xem đệ ấy có liều mạng với người ta không... đừng nói người ngoài, ngay cả tỷ đây là tỷ tỷ mà nói muội vài câu không phải, đệ ấy nhất định cũng không thích nghe đâu..."

Bàn Nha Nhi có chút xấu hổ, chỉ nói: "Muội biết, Đại Bảo đối với muội rất tốt, chỉ là muội đôi khi vụng về, chàng ấy nói muội vài câu cũng phải..."

Lý Hà Hoa đang định nói gì đó, thì đệ đệ của Lý Đại Bảo là Tiểu Bảo đột nhiên từ ngoài chạy vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Lý Tiểu Bảo vào bếp nhìn quanh, chỉ nói: "Tẩu tử, đệ đói bụng, có gì ăn không?"

Bàn Nha Nhi đứng dậy vỗ vỗ tay, nói: "Đi rửa tay trước đã." Vừa nói vừa lấy từ trong giỏ bánh treo trên xà nhà xuống nửa cái bánh đưa cho cậu.

Tiểu Bảo đưa tay định lấy, bị Lý Hà Hoa nắm lấy cổ tay, vỗ một cái vào mu bàn tay cậu, nói: "Nghe thấy tẩu tử nói gì không, rửa sạch cái bàn tay bẩn thỉu dính đầy bùn đất này của đệ đi."

Tiểu Bảo bĩu môi, đi đến bên chum nước múc một gáo nước đổ vào chậu gỗ ở cửa, thò tay vào rửa rửa, rồi tiện tay lau hai cái vào quần áo, cầm lấy bánh từ tay Bàn Nha Nhi rồi lại chạy ra ngoài.

Lý Hà Hoa nhìn đệ đệ đi ra, quay người lại nói với Bàn Nha Nhi: "Thôi được rồi, muội cứ làm đi, tỷ cũng phải đi đây, sau này rảnh lại tìm muội lấy mẫu thêu."

Tiễn Lý Hà Hoa đi rồi, Bàn Nha Nhi nghĩ đến những lời nàng ta vừa nói, ngơ ngẩn cả người.

Tối đó, Bàn Nha Nhi nằm trong chăn, nhìn Lý Đại Bảo đang lim dim mắt bên cạnh, không khỏi lại nhớ đến những lời Lý Hà Hoa nói với nàng ban ngày. Nàng biết, tuy rằng nàng ta có ý khuyên nhủ nàng, nhưng những lời đó chưa chắc đã hoàn toàn là dỗ dành nàng.

Những ngày này sống chung với Lý Đại Bảo, nàng cũng hiểu được phần nào tính khí của hắn, tuy rằng ngày thường cứ cách ba bữa nửa tháng lại lớn tiếng với nàng vài câu, còn luôn miệng nói muốn động tay đánh nàng, nhưng lại chưa bao giờ thật sự động tay, trong lòng nàng biết, những lời đó của hắn phần lớn chỉ là nói dọa nàng thôi, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc có thật sự có nàng hay không, thì nàng thật sự không biết.

Nàng nhớ lại lần về nhà, hắn vội vã chạy đến, chỉ sợ Trịnh lão đại là người xấu ức h.i.ế.p nàng...

Có lẽ... có một chút xíu đi... Bàn Nha Nhi thầm nghĩ, chẳng phải đại tỷ cũng đã nói sao, hắn ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng không cho phép người khác ức h.i.ế.p ta, vậy coi như là trong lòng có ta... có chút thương ta rồi nhỉ...

Bàn Nha Nhi nghĩ như vậy, trong lòng sinh ra chút thỏa mãn, vô thức xích lại gần Lý Đại Bảo, áp sát vào người hắn.

Lý Đại Bảo mơ màng cảm thấy Bàn Nha Nhi xích lại gần mình, tùy tiện lẩm bẩm: "Chen vào ta làm gì, bên ngươi rộng thế kia mà..."

"Ta... hơi lạnh..." Bàn Nha Nhi có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói.

Lý Đại Bảo không đáp, ngủ thiếp đi.

Nửa đêm về sáng, Lý Đại Bảo vì tối uống nhiều rượu nên dậy đi vệ sinh, lúc về thấy một bên đùi trắng nõn của Bàn Nha Nhi lộ ra ngoài chăn, hắn mơ hồ nhớ ra nàng hình như nói lạnh, nên cũng không nghĩ nhiều, trèo lên giường xong tiện tay kéo chăn đắp lại cho nàng, mình thì lật người, rất nhanh lại ngủ say.

Bàn Nha Nhi ngủ không sâu, lúc Lý Đại Bảo dậy nàng đã biết, chỉ là cũng đang mơ màng, cái động tác nhỏ vô tình của Lý Đại Bảo khiến cơn buồn ngủ của nàng tan đi hơn phân nửa, sợ đánh thức hắn mà khẽ lật người, si ngốc nhìn cái gáy cong cong của hắn rồi cong khóe miệng: Đúng rồi, hắn thương mình...
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 13: Chương 13



Tỷ tỷ của Lý Đại Bảo là Lý Hà Hoa trở về mẫu gia, hình như là ầm ĩ xích mích với tướng công.

Bàn Nha Nhi biết tướng công của Lý Hà Hoa là Hoắc Trường Sinh, ở trong thôn nổi tiếng là người ngốc, trước khi nàng gả đến thôn này đã nghe nói rồi. Sau này gả cho Lý Đại Bảo, vào cửa Lý gia, cũng âm thầm thương xót cho vị đại cô nương đối xử với nàng rất hòa khí này.

Bàn Nha Nhi từng gặp Hoắc Trường Sinh, ngốc hay không nàng không dám chắc, dù sao thì cũng không thích để ý đến người khác, mỗi lần gặp mặt nàng đều rất kính trọng gọi hắn ta là tỷ phu, nhưng hắn ta đừng nói là đáp một tiếng, ngay cả nhìn thẳng nàng một cái cũng không nhìn. Nhưng Bàn Nha Nhi cũng không cảm thấy uất tức gì cả, bởi vì vị tỷ phu này ngay cả nhạc phụ nhạc mẫu của mình cũng không để ý.

Tuy rằng vị tỷ phu này có hơi ngơ ngác, nhưng Bàn Nha Nhi thấy hắn ta đối với đại tỷ rất tốt, mỗi lần theo về mẫu gia, người khác chẳng ai để ý, chỉ một mực quấn lấy đại tỷ, có mấy lần Bàn Nha Nhi còn thấy hắn ta đứng ngoài nhà xí đợi đại tỷ đi ngoài.

Bàn Nha Nhi rất kỳ quái, một người ngốc nghe lời tức phụ như vậy, ba ngày không nói được một câu, sao có thể làm đại tỷ tức giận đến mức bỏ về mẫu gia được chứ. Nàng tò mò hỏi riêng Lý Đại Bảo là chuyện gì, Lý Đại Bảo chỉ nói: "Đây là mẫu gia của tỷ ta, tỷ ta thích về thì về, ngươi quản nhiều làm gì?"

Bàn Nha Nhi rất ấm ức, nàng cảm thấy Lý Đại Bảo đây là coi nàng thành cái loại tức phụ chua ngoa không cho đại cô tử tiểu cô tử trở về mẫu gia, nàng làm sao có thể là loại người này chứ! Sắc mặt Bàn Nha Nhi tối sầm lại, không nói gì nữa, chỉ ngồi xuống đầu giường, cúi đầu lặng lẽ thêu hoa.

Lý Đại Bảo thấy bộ dáng nàng tỏ vẻ tủi thân, lại nói: "Ngươi bày cái mặt đưa đám đó cho ai xem hả, lát nữa để cho tỷ thấy lại tưởng ngươi không vui vì tỷ về mẫu gia ở."

Bàn Nha Nhi chậm lại động tác trên tay, muốn giải thích vài câu, nhưng lại không biết mở lời thế nào, chỉ cảm thấy chuyện này nếu mở miệng giải thích thì càng thêm uất ức hơn.

Chỉ là Bàn Nha Nhi càng không nói gì, trong mắt Lý Đại Bảo lại càng là bộ dáng không vui, liền lại nói: "Ta nói với ngươi ngươi không nghe thấy à, tỷ là bị tức giận mới về, đừng để khi trở về mẫu gia rồi còn để tỷ ấy chịu ấm ức."

"Biết rồi." Bàn Nha Nhi cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng cũng chỉ cúi đầu chăm chú vào kim chỉ trong tay.

Lý Đại Bảo thấy giọng điệu Bàn Nha Nhi mang theo vài phần hờn dỗi, vốn muốn ra vẻ nam nhân dọa nàng thêm vài câu, nhưng thấy nàng cúi đầu bĩu môi, bộ dạng ấm ức, lời đến miệng lại nuốt xuống, chỉ sợ thật sự làm nàng rơi nước mắt.

Lý Đại Bảo cũng không phải là người không hiểu chuyện, những ngày thành thân Bàn Nha Nhi đối với hắn như thế nào hắn hiểu rõ trong lòng. Hắn cảm thấy tức phụ hắn tính tình cũng coi như hiền lành nghe lời, chỉ có một điều, quá yếu ớt. Mỗi khi hắn lớn tiếng với nàng vài câu, tuy nàng cũng ngoan ngoãn nghe, cũng nhận lỗi xin lỗi hắn, nhưng trên mặt luôn mang vẻ tủi thân, khiến hắn cảm thấy mình hình như đã ức h.i.ế.p nàng lắm vậy.

Hắn nghĩ bụng có gì mà dễ vỡ đến thế, nói vài câu cũng không được à? Nghĩ đến phụ thân hắn cũng luôn trợn mắt quát mắng mẫu thân hắn, lúc thật sự nổi giận cũng không phải là chưa từng động tay, nhưng cũng không thấy mẫu thân hắn suốt ngày bĩu môi. Hắn đây còn chưa từng động tay, lúc lớn tiếng với nàng phần lớn là dọa nàng thôi, mỗi lần nàng đều bĩu môi vẻ mặt như uất ức lắm rồi vậy.

Mỗi lần như vậy, Lý Đại Bảo lại có chút tức giận, chỉ muốn hét lên với nàng vài tiếng "Ngươi bĩu môi cho ai xem hả!", nhưng nếu hắn thật sự hét lên, thì nàng không chỉ bĩu môi tủi thân, mà hốc mắt cũng đỏ lên, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc được.

Lý Đại Bảo xưa nay không chịu nổi nữ nhân khóc, cảm thấy rất đáng ghét, bây giờ người nữ nhân lau nước mắt đó lại là tức phụ hắn, vừa phiền lòng vừa có chút cảm giác khác lạ, dù thật sự có tức giận gì, cũng đều tan biến hết.

Bởi vậy mỗi lần thấy Bàn Nha Nhi tủi thân bĩu môi, giọng điệu răn dạy của Lý Đại Bảo cũng chỉ đến đó thôi, hắn vốn không biết nói lời dịu dàng dỗ dành nàng, cũng chỉ giả vờ như không có chuyện gì mà chuyển chủ đề. May mà Bàn Nha Nhi cũng không phải là người nhỏ nhen, cái phần tủi thân này đến nhanh đi cũng nhanh, nói vài câu chuyện khác là nàng đã hết tủi thân ngay.

Lúc này thấy Bàn Nha Nhi lại cụp mắt xuống lộ vẻ tủi thân, Lý Đại Bảo liền không nói tiếp nữa, chỉ tùy tiện tìm một chủ đề, hỏi Bàn Nha Nhi tối ăn gì, nói mấy ngày rồi không ăn thịt, trong bụng không có chút dầu mỡ nào, chẳng mấy chốc đã đói bụng.

Bàn Nha Nhi buông công việc trong tay xuống, nói: "Phải lát nữa mới xong bữa tối, trưa còn thừa chút bánh và rau, ta hâm lại cho chàng, chàng ăn tạm chút." Nói xong liền ra khỏi phòng.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 14: Chương 14



Chỉ nói Bàn Nha Nhi vừa ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy tiếng cửa viện mở ra, nàng quay đầu nhìn thì chính là Lý Hà Hoa từ bên ngoài về, nàng đang định gọi một tiếng "tỷ", lại thấy ngoài cửa còn đứng một người, chính là tỷ phu Hoắc Trường Sinh.

Bàn Nha Nhi chỉ cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng lẻn vào bếp, nhưng lại không nhịn được tò mò, nhìn ra cửa sổ, thấy Lý Hà Hoa vào sân quay đầu nhìn một cái, Hoắc Trường Sinh tiến lên một chút, vừa đến cửa, Lý Hà Hoa liền ra sức đóng sập cửa viện lại, quay người vào nhà.

Tuy là nhìn thấy Lý Hà Hoa đóng cửa, nhưng tiếng cửa viện "rầm" một tiếng đóng lại vẫn làm Bàn Nha Nhi giật mình, nàng cảm thấy Lý Hà Hoa đây đâu phải là đóng cửa, đây rõ ràng là muốn đập cánh cửa vào mặt Hoắc Trường Sinh. Vốn còn bất bình cho đại cô tỷ phải trở về mẫu gia, giờ thấy cảnh này, Bàn Nha Nhi lại có chút thương cảm cho đại tỷ phu ngốc nghếch kia.

Trước đó nàng đã nghe Đại Bảo nói, từ khi đại tỷ trở về mẫu gia, đại tỷ phu ngày nào cũng chạy ra đồng nhà bọn họ làm việc rất hăng say, còn mảnh ruộng sau núi nhà mình thì bỏ mặc. Nàng còn nghe bà mẫu nói, tỷ phu buổi trưa không về nhà ăn cơm ngủ nghỉ, cứ ngơ ngác ngồi ở bờ ruộng không ăn không uống đợi đại tỷ đến xem mình. Giờ nàng lại tận mắt thấy đại tỷ phu tội nghiệp bị đại tỷ đóng sập cửa trước mặt.

Bàn Nha Nhi không biết đại tỷ phu rốt cuộc đã làm gì chọc giận đại tỷ, nàng nghĩ nếu đổi lại là nàng, bất kể là chuyện gì, chỉ cần tướng công đối tốt với mình như vậy, mọi giận hờn đều tan biến hết. Nhưng nghĩ lại, nếu đổi lại là nàng, Đại Bảo đừng nói là sẽ ân cần đến làm lành như vậy, e rằng đến đón nàng cũng không thèm đến. Nghĩ như vậy, nàng lại không khỏi thở dài một tiếng.

Đêm đó, Bàn Nha Nhi nghiêng người nằm trong chăn, nhìn Lý Đại Bảo nói: "Đại Bảo, nếu có ngày chúng ta cãi nhau mà ta trở về mẫu gia, chàng có đến đón ta về hay không?"

Lý Đại Bảo nhắm mắt, tùy tiện đáp: "Nghĩ vớ vẩn cái gì đấy."

Bàn Nha Nhi nói: "Hôm nay ta thấy đại tỷ phu đến tìm tỷ mình rồi, ta thấy đại tỷ phu vẫn rất quan tâm đến tỷ mình... chẳng phải chàng cũng nói sao, nói đại tỷ phu ngày nào cũng ra ruộng nhà mình làm việc... ta chỉ nghĩ, nếu có ngày ta trở về mẫu gia, chàng sẽ..." Nàng muốn hỏi chàng có giống đại tỷ phu ngày nào cũng đến tìm ta, đến ruộng nhà ta làm việc lấy lòng hay không, nhưng chính nàng cũng cảm thấy cái mong đợi này có chút quá đáng, liền chỉ nói, "Chàng sẽ đi tìm ta chứ..."

"Ta làm gì có thời gian rảnh đó." Lý Đại Bảo vẫn không mở mắt, lật người.

Bàn Nha Nhi nhìn gáy Lý Đại Bảo, vẫn có chút không cam lòng nói: "Chàng chỉ cần dỗ dành ta một chút cũng không được sao? Ta chắc chắn sẽ không bắt chàng đến nhiều lần đâu, chàng vừa đón ta, ta chắc chắn ngoan ngoãn theo chàng về."

Lý Đại Bảo quay lưng lại không lên tiếng.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo không nói gì, chỉ cho rằng mình nói vậy làm hắn không vui, vội nói: "Thật ra cũng không cần dỗ dành ta đâu, chàng chỉ cần đến nhà ta nói với phụ mẫu ta vài câu dễ nghe là được rồi... chàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ không tùy tiện phát cáu mà trở về mẫu gia đâu... ta chỉ nói vậy thôi... là ví dụ..."

Lý Đại Bảo vẫn không đáp lại.

"Đại Bảo... Đại Bảo?" Bàn Nha Nhi rụt rè nhỏ giọng gọi thử.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của Lý Đại Bảo dần dần chuyển thành tiếng ngáy, Bàn Nha Nhi thở phào một hơi, giúp hắn kéo chăn lên.

Chẳng bao lâu sau, Hoắc Trường Sinh đột nhiên mất tích. Chỉ nói Hoắc Trường Sinh vốn ngày nào cũng theo Lý Hà Hoa, tuy không được phép vào cửa, nhưng cũng luôn ngây ngô đợi ở ngoài cổng Lý gia. Mẫu thân Đại Bảo đã khuyên Lý Hà Hoa mấy lần, Lý Hà Hoa lại kiên quyết, thế nào cũng không chịu về nhà với Hoắc Trường Sinh. Vừa lúc, nhị tỷ của Lý Đại Bảo gả ở Vương Gia Trang bị sảy thai, gửi thư về, người Lý gia không khỏi buồn bã theo. Lý Hà Hoa nói là sợ muội muội buồn bã sinh bệnh, liền thu dọn mấy bộ quần áo đến Vương Gia Trang ở tạm chăm sóc muội muội.

Ngay ngày nàng ta rời đi, Hoắc Trường Sinh đã mất tích.

Tối đó Lý Đại Bảo đã đón Lý Hà Hoa về, không chỉ Lý gia và Hoắc gia, mà phần lớn người trong thôn đều cùng nhau đi tìm khắp nơi, ngay cả nha môn huyện cũng đã đi báo án, nhưng đảo mắt mấy ngày trôi qua, vẫn không có chút tin tức nào về Hoắc Trường Sinh.

Trước mặt Lý Hà Hoa mọi người không dám nói gì, chỉ một mực khuyên nhủ, nói là chắc chắn lạc đường ở đâu đó. Nhưng lúc riêng tư lại đều cảm thấy Hoắc Trường Sinh là một người ngốc, lớn như vậy chưa từng ra khỏi cái thôn nhỏ này, bây giờ đi mấy ngày không thấy người, phần lớn là lành ít dữ nhiều.

Hoắc gia vốn không có mấy người, gia nãi và phụ mẫu của Hoắc Trường Sinh đều c.h.ế.t sớm, là do kế thê của gia gia hắn ta, chính là tứ nãi nãi nuôi hắn ta lớn, bây giờ Hoắc Trường Sinh mất tích như vậy, trong nhà chỉ còn lại hai nữ nhân là tứ nãi nãi và Lý Hà Hoa. Mẫu thân Đại Bảo và Bàn Nha Nhi thay phiên nhau ngày đêm ở Hoắc gia bầu bạn với tứ nãi nãi và Lý Hà Hoa, chỉ sợ hai người nghĩ quẩn làm ra chuyện dại dột.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 15: Chương 15



Bàn Nha Nhi cảm thấy mình ăn nói vụng về, không dám nói nhiều, chỉ sợ một câu nói sai của mình lại chạm vào nỗi đau của Lý Hà Hoa, khiến nàng ta càng thêm khó chịu. Bởi vậy cũng chỉ ở bên cạnh nàng ta, chăm sóc bưng nước đưa cơm.

Lý Hà Hoa có đôi khi cả ngày không nói với nàng một câu, ngơ ngác thất thần, đôi khi lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, miệng lặp đi lặp lại mấy câu tự trách tự oán. Cảnh tượng này đừng nói là người nhà, ngay cả người ngoài lạnh lùng nhìn vào cũng không khỏi xót xa.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Hà Hoa cả ngày u mê thất thần, như mất hồn vậy, nàng cũng cảm thấy khó chịu theo, mấy ngày trước nàng còn ngưỡng mộ Lý Hà Hoa có tướng công quan tâm như vậy, so sánh ra không khỏi có chút tự thương tiếc mình.

Bây giờ lại cảm thấy mình may mắn hơn Lý Hà Hoa nhiều, Đại Bảo tuy không thương yêu mình như vậy, nhưng ít nhất khỏe mạnh, đầu óc cũng không ngốc, ít nhất sẽ không biết lúc nào tự mình đi lạc, ít nhất mình có thể ngày ngày ở bên cạnh hắn.

Liên tục mấy ngày khiến người Lý gia đều mệt mỏi rã rời, đặc biệt là Lý Đại Bảo, ngày nào cũng dẫn người đi tìm khắp nơi, mỗi ngày mệt đến mức hận không thể vừa về đến nhà là nằm xuống ngay.

Hôm nay vào ban ngày hắn lại vào thị trấn một chuyến dò hỏi tin tức ở nha môn, vô công trở về. Thôn của bọn họ cách xa thị trấn, cũng không tiện lần nào cũng mượn xe ngựa của người ta, đi bộ cả đi lẫn về mất gần một ngày. Bàn Nha Nhi thương hắn, đun nước nóng muốn hắn ngâm chân cho thoải mái, nhưng hắn đến sức ngâm chân cũng không còn, bữa tối tùy tiện ăn qua loa hai miếng, rồi về giường nằm.

Kỳ thật là Lý Đại Bảo cũng không ngủ được, tình cảm giữa hắn và tỷ tỷ Lý Hà Hoa rất tốt, nhìn tỷ tỷ ngày càng tiều tụy, hắn làm sao ngủ yên giấc được, về nhà nằm xuống một phần là vì mệt mỏi, phần khác cũng là không muốn ở cùng người nhà mắt lớn trừng mắt nhỏ thêm buồn thêm lo.

Bàn Nha Nhi đặt chậu nước nóng lên giường, bản thân trèo đến bên chân Lý Đại Bảo, thấm ướt khăn tay vắt khô, ôm chân hắn, dùng khăn nóng ủ ấm chân cho hắn, đợi lau chân xong cũng không vội đi đổ nước, chỉ khoanh chân ngồi xuống, đặt chân Lý Đại Bảo lên đùi mình, nhẹ nhàng dùng sức xoa bóp cho hắn.

Lý Đại Bảo cũng không động đậy cũng không nói gì, mặc cho Bàn Nha Nhi hầu hạ mình, chỉ cảm thấy những cái bóp của nàng thật sự rất dễ chịu. Người thoải mái rồi, nỗi phiền muộn trong lòng cũng vơi đi phần nào, dần dần mí mắt cũng bắt đầu hơi trĩu xuống.

Trong lúc mơ màng, Lý Đại Bảo nghe thấy Bàn Nha Nhi lẩm bẩm: "Đại Bảo, những lời trước đây ta hỏi chàng sai rồi, ta sẽ không hỏi chuyện trở về mẫu gia nữa, ta sẽ không đi đâu hết, dù chàng có quát ta mắng ta, ta cũng không đi, ta sẽ ngày ngày ở bên chàng... Chàng cũng đừng bỏ đi được không? Bất kể đi đâu cũng nói cho ta một tiếng, không phải ta muốn quản chàng, ta chỉ muốn lúc nào cũng biết chàng bình an..."

Lý Đại Bảo mở mắt nhìn Bàn Nha Nhi, chỉ thấy nàng tha thiết nhìn mình, hốc mắt hình như hơi đỏ lên. Hắn biết những ngày này nàng cũng không dễ dàng gì hơn hắn, người trông gầy đi một vòng, cằm cũng hơi nhọn. Hắn thấy được nàng thật lòng đối đãi với người nhà hắn, thật lòng thương xót tỷ tỷ của hắn, lòng người đổi lòng người, những sự trá giá của nàng hắn đều thấy trong mắt, nói không cảm động là nói dối. Lúc này nghe nàng nói vậy, càng cảm thấy ấm lòng, liền nói: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngươi cũng đừng bóp cho ta nữa, mau nằm xuống ngủ đi, mai còn phải đến chỗ của tỷ nữa."

Nước mắt của Bàn Nha Nhi đảo quanh trong hốc mắt, nói: "Chàng còn chưa đồng ý với ta mà, sau này chàng đi đâu cũng nói cho ta một tiếng, để ta biết chàng bình an, cũng không được chạy lung tung lạc mất, để ta ngày ngày có thể ở bên chàng."

Lời chân thành đã đến bên miệng rồi, nhưng lại không nói ra được, Lý Đại Bảo chỉ nói: "Ngươi coi ta là thằng ngốc à, còn có thể lạc được, ngươi lạc ta còn chưa lạc nữa là, ngược lại ngươi thì ngốc nghếch, đừng có chạy lung tung mới là thật."

Bàn Nha Nhi lau nước mắt, còn muốn nói gì đó, lại bị Lý Đại Bảo đứng dậy kéo một cái, ngã vào lòng hắn.

"Thôi được rồi, đừng khóc nữa, mai mắt sưng lên đấy, để đại tỷ thấy lại tưởng chúng ta có chuyện xấu gì giấu tỷ ấy nữa." Giọng Lý Đại Bảo hiếm khi mang theo vài phần dịu dàng.

Bàn Nha Nhi vội vàng lau khô hết nước mắt, ôm lấy Lý Đại Bảo, rúc vào lòng hắn, nói: "Ừ, ta không khóc, ta nghe chàng."

Lý Đại Bảo không nói gì nữa, cũng không rút tay đang bị Bàn Nha Nhi gối lên, sau khi thành thân, hai người là lần đầu tiên ôm nhau mà ngủ.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 16: Chương 16



Hoắc Trường Sinh đã được tìm thấy, là được Trình bộ đầu của huyện nha tìm thấy. Chỉ nói tức phụ của Trình bộ đầu là Tôn thị cùng thôn với Lý Đại Bảo, Tôn thị và phu thê Lý Hà Hoa Hoắc Trường Sinh có chút tình nghĩa từ nhỏ.

Hôm đó Hoắc Trường Sinh mất tích, Lý Đại Bảo liền nhờ mối quan hệ của Tôn thị mà cầu xin Trình bộ đầu. Trình bộ đầu cũng là người nhiệt tình, những ngày này lo liệu cho đám nha dịch dưới tay đã ra sức không ít, chỉ là vẫn không có tiến triển.

Ai ngờ đúng lúc mọi người cảm thấy hết hy vọng, Hoắc Trường Sinh lại không biết bằng cách nào tự mình tìm đến huyện nha, vì vậy Trình bộ đầu vội vàng đưa hắn ta về nhà, lại vội sai người về thôn báo tin cho người nhà, nhờ vậy Lý Đại Bảo và Lý Hà Hoa mới đón Hoắc Trường Sinh bình an trở về.

Cả nhà trên dưới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tứ nãi nãi Hoắc gia và phụ thân Đại Bảo không khỏi mắng Hoắc Trường Sinh vài câu, nói hắn ta lớn tướng rồi mà không biết yên phận, làm cả nhà lo lắng theo. Hoắc Trường Sinh thì cũng không để ý gì, vẫn như thường ngày quấn lấy Lý Hà Hoa, thậm chí còn chặt hơn ngày trước.

Hôm đó, phụ thân Đại Bảo gọi Lý Đại Bảo đến trước mặt, nói: "Tỷ phu con về đã hơn một tháng rồi, tinh thần hai phu thê bọn nó cũng hồi phục rồi. Lần này lão gia bộ đầu người ta giúp đỡ, ân lớn như vậy chúng ta không thể không tạ ơn. Ta nói với tỷ của con rồi, ngay mai con đi cùng hai phu thê nó. Hai bình rượu ngon tam tỷ con đưa cho ta trước đây vẫn chưa động đến, mai con mang đi biếu người ta. Trình lão gia là bộ đầu, lại là thông gia với huyện thái gia, chuyện con đi làm nha dịch, chỉ cần hắn gật đầu là đảm bảo không chạy đâu được."

Lý Đại Bảo vốn tưởng phụ thân đã bỏ ý định cho hắn đi làm nha dịch ở huyện, không ngờ vẫn luôn nhớ đến chuyện này, liền nói: "Thôi được rồi, phụ thân, con cũng không muốn làm nha dịch..." Thấy phụ thân hắn trừng mắt nhìn hắn, lại đổi giọng nói, "Người ta vừa giúp nhà mình một việc lớn, đây còn chưa được mấy ngày, lại đi nhờ người ta làm việc khác, không tiện lắm thì phải..."

Ông nói: "Có gì mà không tiện, tức phụ của hắn là người thôn mình gả đi, hắn là nữ tế của thôn mình, có họ hàng thân thích, giúp đỡ chúng ta một chút thì sao?! Hơn nữa, hắn giúp chúng ta, chúng ta cũng không phải là không nhớ tình của hắn, tứ nãi nãi Hoắc gia cũng là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ bảo tỷ tỷ của con mang thêm chút lễ vật tạ ơn. Đến ngày mai chuyện con đi làm nha dịch mà thành, năm nào chúng ta cũng sẽ mang đồ đến thăm hắn, chắc chắn không thiếu phần của hắn."

Lý Đại Bảo còn muốn nói thêm vài câu, nhưng nghe phụ thân hắn trợn mắt quát: "Sao hả, lão tử ngươi vừa tốn công vừa tốn tiền lo cho tiền đồ của ngươi, ngươi ngược lại còn không vui à?!"

Lý Đại Bảo nghe phụ thân hắn sắp nổi nóng, vội nói: "Không có, không phải."

Ông trừng mắt nhìn Đại Bảo một cái, nói: "Không phải thì đừng có bộ dạng ỉu xìu không tình nguyện như vậy, có chỗ nào giống nam nhân chứ, mai đến nhà người ta, gặp Trình lão gia phải nói gì với người ta, có cần lão tử ngươi dạy ngươi từng chữ một không hả."

Lý Đại Bảo vội nói: "Không cần đâu, con biết rồi."

"Ngươi biết cái rắm ấy, ngươi biết ăn nhậu đánh nhau với người ta, biết gây họa cho ta thì có." Phụ thân Đại Bảo nói, "Hôm qua ta cũng nói với tỷ của ngươi rồi, mai cứ để nó nói, một là tỷ tỷ ngươi biết chuyện hơn ngươi, nói năng ổn thỏa, lại có chút giao tình với nha đầu của Tôn gia, hai là chúng ta cầu xin người ta giúp đỡ, không tránh khỏi phải nói lời mềm mỏng, nó là nữ nhân không có những e ngại đó, ngươi là nam nhân, lễ nghĩa cần phải có thì không thể thiếu, nhưng cũng không thể khúm núm quỵ lụy người ta như tôn tử vậy được."

Lý Đại Bảo nghe phụ thân hắn nói vậy, chỉ cảm thấy trong lòng đã có chủ ý, vỗ n.g.ự.c nói: "Phụ thân, người yên tâm đi."

Lý Đại Bảo từ phòng phụ thân hắn đi ra, chỉ thấy Tiểu Bảo từ bên cạnh xông ra, nói: "Ca, đệ đi với huynh nhé."

Lý Đại Bảo giật mình, đáp: "Đệ biết ta đi đâu mà theo?"

Tiểu Bảo nói: "Chẳng phải huynh muốn cùng đại tỷ vào thành sao, đệ cũng đi."

Lý Đại Bảo nói: "Đệ cũng là con trai, sao lại học như con gái đi nghe lén vậy."

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo xị xuống, không vui: "Huynh mới là con gái!"

Lý Đại Bảo không để ý đến cậu tự mình đi ra ngoài, Tiểu Bảo lại vội vàng dính lấy hắn nói: "Ca, ngày mai mang cả đê đi cùng đi."

"Mang đệ đi làm gì?" Lý Đại Bảo hỏi.

Tiểu Bảo nói: "Đệ có thể giúp xách đồ này nọ."

Lý Đại Bảo nói: "Thôi đi, đệ như con khỉ chạy lung tung khắp nơi, rồi bị bọn buôn người bắt đi thì sao."

Tiểu Bảo nói: "Làm gì có chuyện đó, đệ đã là đại lão gia rồi."

Lý Đại Bảo nói: "Khi nào đệ vật tay thắng được ta, ta mới nhận đệ là lão gia."

Tiểu Bảo bĩu môi, có chút nhụt chí, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Ca, chẳng lẽ ngày mai huynh làm nha dịch, phải chuyển đến thị trấn ở sao?" Chưa đợi Lý Đại Bảo đáp, lại nói tiếp: "Huynh đừng đi, huynh đi, tẩu tử chắc chắn cũng phải đi theo huynh..."

Lý Đại Bảo cười nói: "Ta cứ tưởng đệ không nỡ ta đi, hóa ra là không nỡ tẩu tử của đệ."

Tiểu Bảo nói: "Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ đều gả đi rồi, giờ huynh lại dẫn cả tẩu tử đi, trong nhà chỉ còn lại đệ và phụ mẫu..." Vừa nói vừa học bộ dạng người lớn thở dài một tiếng.

Lý Đại Bảo thấy đệ đệ thở dài y hệt mẫu thân hắn, nhíu mày nói: "Mẫu thân nói gì với đệ hả?"

Tiểu Bảo lại không đáp, đầu óc xoay chuyển, vui vẻ cười nói: "Hay là, đệ và phụ mẫu cùng huynh và tẩu tử đi, cả nhà mình chuyển đến thị trấn ở đi."

Lý Đại Bảo hừ một tiếng, nói: "Vậy ruộng nhà mình thì sao, cả nhà mình vào thị trấn ăn không khí à."

Tiểu Bảo ngây thơ nói: "Chẳng phải phụ thân nói làm nha dịch có nhiều thu nhập lắm sao, đợi đệ trưởng thành đệ cũng làm nha dịch, cả nhà mình đều làm quan, nhất định còn giàu hơn nhà của Triệu lão gia ở trấn trên nữa."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 17: Chương 17



Nhắc đến Triệu lão gia, sắc mặt Lý Đại Bảo trầm xuống, Triệu lão gia này là một trong những địa chủ lớn nhất trấn, vốn đã định hôn với Tiểu Tú Nhi, chính là bị Đại thiếu gia nhà Triệu lão gia để mắt tới, thà đi làm thiếp cho người ta, cũng không chịu làm tức phụ của hắn. Hắn không oán Tú Nhi, hắn biết nàng không ta phải là loại nữ nhân một lòng trèo cao, chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu nàng ta cũng không có cách nào.

Những ngày này hắn thật ra đã không còn nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, lúc này mấy câu nói trẻ con đùa giỡn của Tiểu Bảo lại khơi dậy nỗi lòng của hắn, chỉ nghĩ nếu hắn thật sự làm nha dịch ở huyện, bất kể thu nhập có thật sự nhiều như lời đồn hay không, chỉ riêng cái danh quan sai cũng oai hơn, sau này ở trước mặt người Trương gia có thể ngẩng cao đầu, cũng coi như trút được cái nỗi ấm ức này.

"Phụ thân tìm chàng có chuyện gì à?" Bàn Nha Nhi không biết từ lúc nào đã ra khỏi bếp, thấy Lý Đại Bảo liền thuận miệng hỏi.

Lý Đại Bảo đang xuất thần, chợt bị Bàn Nha Nhi gọi giật mình, vội vàng đáp cho xong chuyện: "Không có gì." Thấy Bàn Nha Nhi vẫn mang theo vài phần nghi hoặc tò mò, chỉ như bị người ta vạch trần tâm sự, có chút thẹn quá thành giận bổ sung một câu: "Hỏi lung tung cái gì chứ."

Bàn Nha Nhi đột nhiên bị Lý Đại Bảo quăng một cái mặt lạnh, vừa mờ mịt lại vừa uất ức, lại vì có Lý Tiểu Bảo ở đó, mặt có chút không giữ được, liền không nói một lời nào ngượng ngùng quay về bếp.

Lý Đại Bảo có chút chột dạ, ánh mắt đuổi theo bóng lưng Bàn Nha Nhi nhìn vào bếp, do dự một lát, nháy mắt với Lý Tiểu Bảo: Đi xem tẩu tử của đệ có phải đang lau nước mắt không.

Lý Tiểu Bảo ngẩn người, đợi phản ứng lại, lộ ra nụ cười hiểu ý: Cứ trông vào đệ!

Lý Tiểu Bảo như một tên lính tiên phong nhận được quân lệnh, thoăn thoắt chạy vào bếp. Chẳng mấy chốc, liền hớn hở từ trong bếp chạy ra, đến trước mặt Lý Đại Bảo đưa cho hắn một cái bánh.

Lý Đại Bảo không hiểu chuyện gì.

Lý Tiểu Bảo như hiến vật quý nói: "Cho huynh, chẳng phải huynh đói bụng sao? Đệ chọn cho huynh cái to nhất đấy!"

Mặt Lý Đại Bảo tối sầm trở lại: "Đi đi đi, đi chơi một mình đi."

Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Bảo đón phu thê của tỷ tỷ Lý Hà Hoa lên đường, ba người ra khỏi thôn đi ra đường lớn thuê một chiếc xe ngựa, cả đường xóc nảy vội vã đi vào trong thành.

Lý Hà Hoa sớm đã được phụ thân dặn dò, nhưng lại không biết Lý Đại Bảo có tâm tư gì, lúc này liền hỏi Lý Đại Bảo có một lòng muốn đến huyện làm nha dịch không, chỉ nói: "Ta nói trước với đệ rồi đấy, chuyện cầu người không có gì chắc chắn đâu, đừng nói người ta có đồng ý hay không, cho dù có đồng ý, đến lúc đó làm được hay không vẫn còn phải xem xét, bây giờ đệ đừng coi cái vị trí nha dịch đó là dành riêng cho đệ, đến lúc không thành thì lại khó chịu."

Lý Đại Bảo trằn trọc cả đêm qua, đã quyết tâm và có chủ ý rồi, chỉ là nhất thời không biết mở lời với tỷ tỷ như thế nào, lúc này nghe Lý Hà Hoa nói vậy, liền thuận thế nói: "Khụ, tỷ, đệ nói thật với tỷ nhé, thật ra căn bản là đệ không muốn làm nha dịch gì cả, đến cái chỗ đó tuy rằng có thể kiếm được mấy đồng, nhưng chẳng phải ngày ngày phải nhìn sắc mặt người ta sao? Đâu có sướng bằng ở nhà mình. Hơn nữa, đệ mà thật sự vào thị trấn rồi, chỉ sợ không thể ngày nào cũng về nhà được."

Lý Hà Hoa bật cười, trêu chọc: "Sao thế? Biết nhớ tức phụ rồi hả? Thế thì dễ thôi, bảo Bàn Nha Nhi cùng đệ vào thành ở đi."

Mặt Lý Đại Bảo đỏ lên, nói: "Nói gì đấy, ai nhớ nàng ta chứ... đệ là nhớ phụ mẫu..."

Lý Hà Hoa không nói gì, mím môi cười. Lý Đại Bảo liếc nhìn Lý Hà Hoa một cái, chợt cảm thấy hơi xấu hổ, quay đầu đi nhìn cảnh vật, ngẩn người một lát rồi mới uể oải nói: "Bây giờ mấy tỷ đều gả đi rồi, Tiểu Bảo lại còn bé tí, cả ngày vẫn còn phải nhờ mẫu thân lau nước mũi cho, đệ mà đi, nhà mình dựa vào ai đây..."

Lý Hà Hoa nghe xong thì ngẩn người, nhưng nghe Lý Đại Bảo lại nghiêm túc nói: "Phụ thân trông thì khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng có tuổi rồi, đệ thường theo phụ thân làm việc nên đệ biết, hai năm nay xuống ruộng làm việc rõ ràng nghỉ ngơi nhiều hơn mấy năm trước, cái mảnh ruộng lớn như nhà mình mà một mình phụ thân làm sao làm hết được... Tuy nói tỷ ở gần, nhưng dù sao cũng phải lo cuộc sống của mình, cái mảnh ruộng trên núi cũng phải nhờ tỷ phu, chẳng lẽ cứ để huynh ấy đến ruộng nhà mình giúp không công mãi... còn mẫu thân mình cũng vất vả cả đời rồi, bây giờ vất vả lắm mới cưới được tức phụ, cũng nên được thoải mái một chút, đệ mà chỉ lo cho mình đón tức phụ vào thành sống, thì còn ra gì nữa..."

Lý Hà Hoa nghe xong ngơ ngác nhìn Lý Đại Bảo, trong lòng chua xót nước mắt liền dâng kín hốc mắt, nàng ta đưa tay lau đi, cười mừng rỡ: "Được, đã là chàng trai trưởng thành có thể gánh vác gia đình rồi, nghe đệ nói vậy sau này tỷ cũng yên tâm, phụ mẫu mình không uổng công thương đệ."

Lý Đại Bảo không chịu nổi bộ dạng tỷ tỷ rưng rưng nước mắt nhìn mình đầy mừng rỡ, chỉ cảm thấy ngượng ngùng không tự nhiên, cười hề hề, rồi đổi giọng thoải mái nói: "Lần này chuyện này toàn là ý của phụ thân, tỷ biết phụ thân mình không chịu được ai cãi lời, đệ mà nói không thích lại bị ăn đòn. Chi bằng cứ thuận theo ông ấy, dù sao đệ cũng biết mình nặng nhẹ thế nào, đệ không phải kiểu người làm được nha dịch, dỗ phụ thân vui vẻ thôi... đệ còn muốn nói với tỷ nữa, lát nữa đến nhà Tôn tỷ tỷ chúng ta đừng nhắc đến chuyện nha dịch gì đó nữa, lát nữa về nhà cứ nói với phụ thân là không được, dù sao ông ấy cũng sĩ diện, cũng không tự mình chạy vào thành hỏi người ta đâu."

Lý Hà Hoa cười nói: "Tiểu tử đệ cái đầu óc cũng biết xoay chuyển đấy. Cũng tốt, ta cũng không muốn cầu xin ai, nếu đệ thật sự muốn làm, ta cầu xin thế nào cũng không sao, đệ đã không muốn làm, chúng ta cũng đừng nhận cái ơn đó, nếu không sau này sống cũng không yên ổn, cứ nghĩ lúc nào cũng phải trả lại. Hơn nữa đệ nói cũng đúng, phụ mẫu mình tuổi cao rồi, bên cạnh không thể thiếu người, bọn họ vì tốt cho chúng ta, chúng ta cũng phải nghĩ cho bọn họ."

Hai tỷ đệ vừa tính toán vừa vào thành, đến nhà Trình bộ đầu chỉ như đã bàn trước cảm ơn chuyện giúp tìm Hoắc Trường Sinh, đối với chuyện Lý Đại Bảo làm nha dịch thì một chữ cũng không nhắc đến. Ở nhà Trình bộ đầu hơn nửa ngày mới cáo từ, trên đường về nhà hai tỷ đệ lại bàn bạc xong xuôi cách ăn nói với phụ thân thế nào, chỉ là vừa về đến nhà chưa kịp nói ra những lời đã nghĩ, trong nhà lại xảy ra một chuyện lớn.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 18: Chương 18



Chỉ nói ngày đó Lý Đại Bảo và tỷ đệ Lý Hà Hoa vào thành, chân trước vừa đi chưa lâu, chân sau đã có mấy hán tử già trẻ lớn bé tìm đến cửa. Hóa ra là nhị tỷ Lý Đại Bảo gả đến Vương Gia Trang đêm qua đã cùng người ta bỏ trốn, hôm nay tướng công của nàng ta là Vương Phúc Căn dẫn người đến đòi người.

Bảy tám hán tử giận dữ xông vào nhà đánh nhau, Bàn Nha Nhi nào đã thấy cảnh tượng này bao giờ, lại nghe nói nhị cô tỷ bỏ trốn theo người khác, càng thêm kinh hoàng, chỉ ôm chặt cánh tay bà mẫu, sợ hãi không dám lên tiếng.

Phụ thân Đại Bảo vốn là người nổi tiếng hung hăng trong vùng, ngày thường chỉ có ông dạy dỗ người khác, sao có thể để người khác đến nhà mình ngang ngược, nhưng chuyện này xảy ra đột ngột, người ta lại nói chắc như đinh đóng cột là có người tận mắt thấy con gái của ông bỏ trốn với trai lạ, nhất thời ông cũng không biết đối phó thế nào, chỉ mặc cho mấy thanh niên chửi bới lục soát khắp các phòng trong nhà.

Đến khi Vương Phúc Căn la lét ầm ĩ đòi đi tìm ở nhà chồng của Lý Hà Hoa, nói không chừng người trốn ở đó, phụ thân Đại Bảo lúc này mới nổi giận, cầm lấy đồ nghề định liều mạng với người đến.

Người đến cũng biết tính của phụ thân Đại Bảo, biết ông không phải loại người chỉ giỏi ra oai dọa người, nếu ép đến đường cùng khiến ông động tay là thật sự có thể c.h.ế.t người, bởi vậy cũng không dám ép nữa, chỉ buông lời chuyện này chưa xong, rồi bỏ đi.

Lý gia vốn định bỏ ra chút tiền để dẹp yên chuyện này, nhưng Vương gia lại khăng khăng nói không cần tiền, nhất định phải báo quan. Chẳng bao lâu sau, chuyện Lý Hạnh Hoa bỏ trốn theo người ta đã ầm ĩ khắp thành, người Lý gia thậm chí cũng không còn để ý đến những lời xì xào bàn tán sau lưng của người trong thôn, chỉ là người của Vương Gia Trang cứ ba ngày năm bữa lại đến gây chuyện một lần, làm cả nhà mệt mỏi rã rời.

Bàn Nha Nhi có một người cô cô bà con xa gả đến Vương Gia Trang, quan hệ với mẫu gia của nàng cũng không tệ lắm. Người Lý gia nghĩ nhờ nàng ta giúp đỡ một chút, cũng không cầu nàng ta nói hòa giải gì, chỉ giúp hỏi rõ Vương gia rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thôi.

Người ở mẫu gia của Bàn Nha Nhi cũng tận tâm, bảo đại ca của Bàn Nha Nhi là Vương Tứ Cân dẫn Lý Đại Bảo mang quà đến nhà cô cô của Bàn Nha Nhi một chuyến, cô cô của Bàn Nha Nhi không có giao du gì với nhà Vương Phúc Căn, lại biết rõ nhà Vương Phúc Căn là những kẻ hỗn xược vô liêm sỉ nhất, vốn cũng không muốn quản chuyện bao đồng này, chỉ là quan hệ với mẫu gia của Bàn Nha Nhi không tệ, nên cũng không từ chối, đi đi lại lại hai lần, cuối cùng nhắn tin cho người Lý gia, nói Vương gia tuy ngoài miệng nói không cần tiền, nhất định phải báo quan giải quyết, thực ra là chê tiền ít, muốn vòi vĩnh một khoản lớn, đơn giản là chỉ muốn xem Lý gia có chịu cho hay không mà thôi.

Phụ thân Đại Bảo là người keo kiệt, đã khó khăn lắm mới móc tiền ra để dẹp yên chuyện, nghe Vương gia lại còn chê ít tiền, tức giận đến mức đập cả bàn. Người nhà vốn đều sợ ông, lại hiếm khi thấy ông nổi giận đến mức này, người nào người nấy đều nín thở, mặc cho ông chửi mắng một hồi để xả giận.

Đêm xuống, Bàn Nha Nhi vừa hầu hạ Lý Đại Bảo rửa chân, vừa thở dài: "Chàng nói xem... chuyện này bao giờ mới xong đây?"

Lý Đại Bảo vào những ngày này cũng nghẹn một bụng lửa, ban ngày trước mặt phụ mẫu không tiện phát tiết, lúc này chỉ còn lại Bàn Nha Nhi mới tùy ý nói: "Xong? Không xong được! Đừng nói cả nhà Vương Phúc Căn toàn là cái lũ vô liêm sỉ cứ dăm ba bữa lại đến nhà mình gây chuyện, ngay cả bây giờ bọn họ muốn buông tay má nó ta cũng không chịu!"

Bàn Nha Nhi ngẩng đầu nhìn Lý Đại Bảo, thấy mặt hắn đỏ bừng giận dữ nói: "Chỉ bằng cái miệng của Vương Phúc Căn kia nói nhị tỷ ta bỏ trốn theo người khác, dựa vào cái gì hả?! Nhị tỷ ta căn bản vốn không phải là loại người đó! Chỉ nhìn cái cách người nhà bọn họ bình thường đối với nhị tỷ ta không đánh thì mắng, ta còn nói là bọn họ đã hại nhị tỷ ta đấy!"

"Lời này của chàng là ý gì? Chàng nói nhị tỷ, tỷ ấy... tỷ ấy..." Bàn Nha Nhi đột nhiên nghe Lý Đại Bảo nói vậy, kinh hãi lắp bắp không nói nên lời.

Lý Đại Bảo không kiêng nể gì nói ra những lời mấy ngày nay vẫn giấu kín trong lòng, bản thân hắn cũng có chút sợ, sợ mình đoán trúng. Thật ra vừa nghe nói nhị tỷ bỏ trốn theo người khác, không hiểu sao hắn đã sinh ra cái ý nghĩ này, chỉ là cái nghi ngờ này hắn không dám nói với ai, thậm chí bản thân hắn cũng không dám nghĩ sâu, những ngày này thấy Vương Phúc Căn thỉnh thoảng dẫn người đến gây chuyện, thậm chí cho chút tiền cũng không chịu thôi, trong lòng hắn ngược lại yên tâm hơn, cảm thấy với cái phẩm hạnh của nhà đó, nếu thật sự lòng dạ đen tối hại nhị tỷ hắn, tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo dây dưa không buông như vậy, chỉ là lời tuy nói vậy, rốt cuộc cũng không thể hoàn toàn yên tâm.

Lúc này thấy Bàn Nha Nhi nghe hắn nói mà kinh hãi, sợ dọa nàng, hắn lại dịu giọng nói: "Ta nói nếu không phải nhà Vương Phúc Căn bọn họ không ra gì, nhị tỷ ta cũng không tìm đến con đường này, tỷ ấy bây giờ ở bên ngoài, sống c.h.ế.t chưa biết, chẳng phải là bị bọn họ hại hay sao."

Bàn Nha Nhi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, khẽ thở dài: "Đúng rồi, tỷ ấy là nữ nhân, một mình ở bên ngoài, làm sao sống được chứ, nói thật, ta ngược lại còn mong tỷ ấy thật sự bỏ trốn theo người khác, dù sao thì cũng có người che chở... chỉ là, nếu thật sự theo người khác, lại không biết phẩm hạnh tốt xấu thế nào, có thể thật lòng đối đãi với tỷ ấy hay không..."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 19: Chương 19



Lý Đại Bảo không nói gì, nghĩ đến nhị tỷ tuy trước đây sống không như ý, nhưng dù sao cũng có người ở mẫu gia chống lưng cho, bây giờ nếu thật sự bỏ trốn theo người khác, cũng chưa chắc gặp được người tốt, mà ngay cả người ở mẫu gia cũng không còn, với cái tính cách yếu đuối của nhị tỷ, chẳng phải là mặc người ức h.i.ế.p sao.

Bàn Nha Nhi do dự một lát, nhỏ giọng thử dò hỏi: "Hay là... chàng nói với phụ thân, bất kể người ta đòi bao nhiêu tiền, chúng ta cứ đưa đi... dù sao cũng tốt hơn bây giờ... lỡ đâu sau này nhị tỷ sống không được như ý, muốn về, nhà bọn họ đã nhận tiền rồi, cũng sẽ không làm khó dễ nữa."

Lý Đại Bảo cãi: "Dựa vào cái gì hả, bọn họ giở công phu sư tử ngoạm đòi hỏi quá nhiều, hận không thể đòi nhà mình luôn cả tiền sính lễ cưới tức phụ cho Vương Phúc Căn, rõ ràng là ăn vạ mà!"

Bàn Nha Nhi nói: "Thì cũng không còn cách nào khác mà, ai bảo nhà mình đuối lý chứ..." Sợ làm Lý Đại Bảo không vui, lại vội nói, "Thật ra, có lý hay không cũng là chuyện thứ yếu, mẫu thân ta nói 'không thể nói lý với kẻ hỗn', ta thấy cả nhà Vương Phúc Căn đều là kẻ hỗn, chúng ta cứ coi như bỏ tiền ra để giải họa cũng được..."

Thấy Lý Đại Bảo không phản bác nàng, Bàn Nha Nhi nói tiếp: "Nhà bọn họ đòi tiền thì nhiều hơn chút, nhưng ta nghĩ nhà mình cũng không phải là không có khả năng chi trả, cùng lắm thắt lưng buộc bụng một hai năm rồi cũng qua thôi..."

Vừa nói vừa buông chân Lý Đại Bảo ra, lau tay ướt vào ống quần, đứng dậy trèo lên giường, lấy từ trong tủ quần áo ra cái hộp nhỏ đồ cưới của mình, lấy từ trong đó ra cái trâm bạc mẫu thân nàng cho, có chút ngại ngùng nói: "Ta cũng không có gì tốt, không giúp được nhà mình cái gì, chỉ có cái trâm bạc này chắc là còn đáng giá chút tiền, mai chàng mang ra hiệu cầm đồ ở trấn trên hỏi thử xem."

Lý Đại Bảo liếc nhìn cây trâm, quay người lại, vừa tự mình lau chân, vừa phiền muộn nói: "Thôi được rồi, không cần đâu."

Bàn Nha Nhi nói: "Ngày thường ta cũng không đeo, để đó cũng là để đó..."

"Ta nói không cần là không cần!" Lý Đại Bảo lớn tiếng quát, ném mạnh cái khăn lau chân vào chậu nước, bọt nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Bàn Nha Nhi bị giật mình run rẩy, lập tức im bặt, không dám động đậy một chút nào, hồi lâu mới hoàn hồn, thấy Lý Đại Bảo ngồi trên mép giường thở hổn hển nhìn chậu rửa chân, rõ ràng là giận rồi. Rõ ràng vừa nãy hai người còn nói chuyện rất tốt, nàng không biết mình đã nói sai hay làm sai điều gì, sao đột nhiên lại chọc giận hắn.

Nàng nơm nớp lo sợ nhìn lưng Lý Đại Bảo, nghĩ bụng chắc hắn không giận nàng, có lẽ hắn vẫn còn đang phiền lòng vì chuyện của nhị tỷ, nhưng nàng không dám chắc, nàng sợ mình đã nói sai điều gì đó mà bản thân không nhận ra, nàng không dám mở miệng hỏi, chỉ mạnh dạn nhích người về phía trước một chút, thấy hắn không có ý định quay lại quát mắng nàng nữa, nàng mới xuống giường, muốn bưng chậu nước rửa chân ra ngoài đổ.

Chỉ là nàng vừa định ngồi xuống, lại bị Lý Đại Bảo nhanh tay xuống giường bưng chậu rửa chân đi trước, không nói một lời nào, không thèm nhìn nàng một cái bưng chậu đi ra ngoài.

Hầu hạ hắn rửa chân, đổ nước rửa chân cho hắn, vốn là việc của nàng, giờ hắn đến đổ nước rửa chân cũng không cần nàng nữa, chắc là thật sự giận nàng rồi. Bàn Nha Nhi nghe tiếng Đại Bảo đổ nước rửa chân ngoài sân, rồi sau đó là một khoảng im lặng, không biết hắn đang làm gì ngoài sân, hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nhưng không phải là về phòng, mà là càng đi càng xa, tiếp theo là tiếng "cạch" một tiếng, tiếng cửa viện đóng mở, hắn đã đi ra ngoài.

Bàn Nha Nhi đứng nguyên tại chỗ có chút không biết làm sao, nàng không biết mình nên làm gì, có nên đuổi theo hắn nhận lỗi xin lỗi hay không? Nhưng nàng không hiểu mình rốt cuộc đã nói sai điều gì, lúc này hắn đang giận nàng, nàng mà ra tìm hắn, sợ lại chọc hắn càng thêm giận.

Bàn Nha Nhi cúi đầu, ngồi nghiêng trên mép giường, ngón tay vô thức vạch vạch mép giường, lòng nghẹn lại khó chịu, nhớ đến hắn không thích nàng khóc, lại dụi dụi cái mũi, ra sức hít hít.

Ngoài sân, Lý Đại Bảo ngồi trên bậc thềm, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, Bàn Nha Nhi vừa đưa cây trâm bảo hắn đi cầm đồ, khơi dậy nỗi thất vọng và tự trách trong lòng hắn, hắn cảm thấy dù có ích hay không, Bàn Nha Nhi dù sao cũng đã ra sức vì cái nhà này, còn hắn thì sao, hắn cái nam nhân trụ cột của gia đình này lại không có cách nào giải quyết chuyện này.

Hắn biết, chuyện của nhị tỷ lần này đâu có thật sự giống như Bàn Nha Nhi nói chỉ cần bỏ thêm chút tiền là giải quyết được. Dù bây giờ bọn họ có nhận thua, bỏ ra nhiều tiền để dẹp yên chuyện, nhưng Bàn Nha Nhi cũng thấy rõ cả nhà Vương Phúc Căn là lũ hỗn láo, kẻ hỗn láo thì không nói lý lẽ, một hai năm nữa, bọn họ tiêu hết tiền, lại nhắc đến chuyện này đến nhà hắn gây chuyện, đến lúc đó chẳng lẽ lại phải đưa tiền nữa sao? Số tiền này phải đưa đến bao giờ? Nuôi cả nhà Vương Phúc Căn cả đời sao?!

Những ngày này, hắn đã mấy lần muốn đánh cho Vương Phúc Căn một trận nhừ tử, đánh cho hắn ta phục hẳn, xem hắn ta còn dám gây chuyện nữa không, chỉ là phụ thân hắn mắng, đại tỷ hắn khuyên, đều ngăn cản hắn, thật ra nếu đi đánh người thì hắn cũng chỉ là nhất thời nóng giận nói lời tức giận thôi, bản thân hắn cũng biết, nếu thật sự chạy đi đánh người ta, thì chuyện sẽ càng ầm ĩ lớn hơn.

Chuyện này bỏ tiền ra chưa chắc đã giải quyết được, động tay động chân lại càng không xong, nhưng rốt cuộc giải quyết thế nào, hắn lại không có chút chủ ý nào. Hắn vốn nghĩ mình là một người nam nhân có thể gánh vác mọi việc, thân thể đủ khỏe, nắm đ.ấ.m đủ cứng, nam nhân trong mười dặm tám thôn ở vùng này ai mà không sợ hắn ba phần, nhưng bây giờ gặp phải chuyện này, lại khiến hắn cảm thấy mình thật sự chẳng làm được gì, đúng là một kẻ vô dụng.
 
Back
Top Bottom