Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 400: Chương 400



Buổi trình diễn thời trang diễn ra rất thành công, có thể nói Tiêm Nhan đã thực sự được giới thời trang công nhận, có thể xem như đã bước vào hàng ngũ ít xa xỉ, nhưng nếu muốn trở thành hàng xa xỉ thì phải cần một khoảng thời gian để lắng đọng.

Tính cả hành trình đi và về, Thư Nhan đã xa nhà gần nửa tháng, lúc về đến nhà thì Tiểu Bảo cũng không biết cô nữa, Thư Nhan muốn ôm thằng bé, còn thằng bé liên tục trốn vào trong lòng cô cả.

"Thằng nhóc con thật vô lương tâm, mẹ là mẹ đây, mẹ mới đi nửa tháng đã quên mẹ rồi?" Thư Nhan vẫn có chút đau lòng.

Chỉ là ban đầu xa lạ, nhưng chẳng bao lâu sau đã giang tay muốn Thư Nhan ôm, cái đầu nhỏ luôn rúc vào cổ cô, rất thân mật.

"Làm sao con sẽ không nhận ra mẹ được? Có lẽ là giận vì lâu không gặp nó đấy." Cô cả nói chuyện giúp Tiểu Bảo.

Thư Nhan ôm Tiểu Bảo, trái tim cô bỗng chốc mềm nhũn,"Thanh Thanh và Thiên Bảo đâu ạ?"

TBC

Hôm nay là thứ bảy, thường thì hai đứa nhỏ nên ở nhà.

"Được dì hai của bọn trẻ đón đi rồi, nói là sinh nhật của Nữu Nữu, bảo Thanh Thanh và Thiên Bảo đến tổ chức sinh nhật với chị họ của bọn trẻ." Cô cả nhìn Thư Nhan, há miệng, đang do dự có nên nói ra hay không.

Thư Nhan đang bận khôi phục tình cảm mẹ con nên không nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy,"Hôm nay là sinh nhật của Nữu Nữu à? Cháu cũng quên khuấy đi mất, vậy cháu cũng sang đó đây, bữa trưa cô đừng nấu cơm phần cháu."

Trên đường đi ngang qua trung tâm thương mại, Thư Nhan đi vào mua cho Nữu Nữu hai bộ quần áo, và một con búp bê xinh đẹp, rồi lại mua một cái bánh kem thật to, với tính cách của chị hai cô, chắc chắn sẽ không nỡ mua bánh kem.

Quả nhiên, lúc Thư Nhan đến Thư Lệ đang nấu cơm, đồ ăn mua rất nhiều nhưng chỉ là không có bánh sinh nhật.

"Em về rồi?" Thư Lệ lau tay, nhận lấy đồ trong tay Thư Nhan, vừa mở ra vừa nói: "Sao em mua nhiều đồ vậy? Quần áo đứa trẻ vẫn còn cơ mà, đang là thời điểm cao lên, có hai bộ thay giặt là được rồi. Mua búp bê làm gì? Nữu Nữu bao nhiêu tuổi rồi? Lát nữa em mang về cho Thanh Thanh, còn bánh kem này? Một cái to như vậy cũng phải mấy chục đồng nhỉ? Cũng không ngon lắm, tiêu tiền uổng phí như vậy làm gì?"

"Sinh nhật trẻ con thì nên ăn bánh kem chứ, bây giờ chị cũng xem như bà chủ nhỏ rồi, không cần phải ăn mặc ngắn cho bọn trẻ nữa." Thư Nhan thấy Nữu Nữu luôn nhìn chằm chằm búp bê thì cười nói: "Thanh Thanh đã có nhiều búp bê rồi, cái này là quà của dì út mua cho cháu, chị không có quyền từ chối."

Nhìn thấy con gái ôm chặt búp bê, Thư Lệ không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài,"Lần sau em đừng mua nữa."

Mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Nữu Nữu, nhưng Thư Lệ không biết điều này, ở bên cạnh có hơi không biết làm sao, trong khi Nữu Nữu nhân vật chính ngày hôm nay lại đỏ bừng mặt, cũng không biết là đang vui hay đang xấu hổ.

"Cảm ơn dì út." Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người hát cho cô bé và mua bánh kem. Nữu Nữu cảm thấy dì út chính là một nàng tiên được gửi đến từ thiên đường.

Ăn được một nửa, nam giáo viên Thư Nhan đã gặp lần trước đến, trong tay cầm một món quà, tặng cho Nữu Nữu.

"Hôm qua khi lật danh sách tôi thấy sắp đến sinh nhật của Nữu Nữu, vốn tôi định tặng cho Nữu Nữu trước khi tan học ngày hôm qua, nhưng bận quá lại quên mất, đúng lúc muốn đến mua ít giấy kiểm tra nên tiện thể mang theo."

"Làm sao không biết xấu hổ như vậy được, sao có thể để thầy tốn kém." Thư Lệ vội vàng từ chối.

"Đó chỉ là một món quà nhỏ bình thường, không phải thứ gì quý giá cả, là tấm lòng của tôi với tư cách là một người thầy dành cho học sinh của mình mà thôi." Nam giáo viên mặc dù cười nhã nhặn, nhưng giọng điệu không thể từ chối.

Thư Nhan nghi ngờ nhìn anh ta, từ trước đến nay cô chỉ nghe nói học sinh tặng quà cho giáo viên, chứ chưa từng nghe nói giáo viên tặng quà sinh nhật cho học sinh,

Nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy, mặc dù nam giáo viên nói tặng quà cho Nữu Nữu, nhưng lại không thấy anh ta thật sự quan tâm Nữu Nữu bao nhiêu, mà trái lại luôn nhìn Thư Lệ.

Đến khi anh ta cầm giấy kiểm tra rời đi, Thư Nhan tự nhiên hỏi: "Giáo viên của Nữu Nữu đều mua sách bài tập ở đây sao?"

"Đúng vậy, thầy ấy luôn quan tâm đến việc buôn bán của chị. Con người thầy Vương rất tốt, chính là có số phận không may như chị, cưới phải một người vợ thích đánh bạc, không những thua hết tiền trong nhà mà còn nợ bên ngoài rất nhiều, nghe nói còn vay nặng lãi sau đó bỏ trốn. Những khoản nợ này đều rơi lên đầu thầy Vương, cũng may thầy Vương có nhiều bạn, mỗi người góp một ít trả nợ giúp thầy ấy, nếu không cũng không thể sống nổi." Thư Lệ đã ở đây hơn một năm, chuyện của giáo viên trong trường gần như cô ấy đều biết.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 401: Chương 401



"Nợ bao nhiêu tiền?"

"Cái này thì chị không biết, dù sao thầy Vương cũng một mình nuôi con trai mấy năm nay, thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm tiền để trả cho bạn bè và người thân, cũng không thấy vợ thầy ấy trở về."

Ăn cơm xong, Thư Nhan đuổi bọn nhỏ ra ngoài chơi, có Nữu Nữu và Thanh Thanh ở đó, giao Tiểu Bảo cho bọn nó cô cũng yên tâm, còn cô và Thư Lệ dọn dẹp ở trong bếp.

Không có bọn nhỏ ở đây, Thư Nhan mới hỏi,"Chị hai, em thấy thầy Vương này... anh ta có ý với chị."

Thư Lệ mang vẻ mặt em đùa đấy à,"Làm sao có thể, người ta là thầy giáo, lại có tài, làm sao có thể để ý đến chị?" Thư Lệ lắc đầu, cô vẫn tự mình biết mình.

"Chị hai cũng đừng coi thường bản thân, trước đây trông chị hơi gầy một chút nhưng một năm nay đã từ từ bồi bổ lại, da cũng trắng, ngũ quan thanh tú, quan trọng nhất là chị siêng năng hiền lành, hơn nữa, chị đã ly hôn, anh ta cũng đã ly hôn, là em nói anh ta không xứng với chị đâu." Hai người cùng cha mẹ sinh ra, Thư Nhan trông xinh đẹp thì Thư Lệ có thể kém đến đâu? Chính bởi vì ưa nhìn nên hai chị em mới được cha mẹ bán với giá hời. Chỉ là đến nhà chồng bị chà đạp, mới trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma.

"Lời này không nên nói lung tung." Thư Lệ vội vàng nói.

"Tại sao lại nói lung tung? Nói một câu khó nghe, là em nghi ngờ ý đồ của anh ta đấy." Thư Nhan sợ Thư Lệ bị lừa nên nói thẳng: "Chị cũng đã nói, vợ anh ta nợ bên ngoài rất nhiều tiền, còn vay nặng lãi, tuy rằng vay nặng lãi đã hết nhưng đó là tiền anh ta mượn của bạn bè người thân mới trả được, và khoản tiền này anh ta chắc chắn phải trả. Một thầy giáo như anh ta lương một tháng bao nhiêu? Chỗ chị buôn bán tốt như vậy, người thông minh một chút là có thể tính ra được một tháng chị kiếm được bao nhiêu tiền, cưới chị tương đương với cưới cả núi bạc, mỗi tháng có một khoản thu nhập lớn, mà chị lại hiền lành như vậy, còn có thể giặt quần áo, nấu cơm, chăm con giúp anh ta, buôn bán quá có lợi."

"Đừng nghĩ xấu người ta như vậy." Chị hai lườm Thư Nhan, vừa rửa bát vừa nói: "Chị đã nói với em, chị chỉ muốn sống một cuộc sống im lặng với hai đứa nhỏ, không muốn tái hôn, càng không muốn làm mẹ kế cho người ta. Ngược lại em đã nhắc nhở chị, sau này chị sẽ lạnh nhạt với thầy Vương hơn, tốt nhất là thầy ấy không có suy nghĩ đó mà nếu có suy nghĩ thì nên biết ý của chị."

Mẹ ruột cũng không dễ làm, mà còn mẹ kế! Hơn nữa thầy Vương và vợ thầy ấy cũng chưa ly hôn, vợ thầy ấy chỉ bỏ trốn, ai biết ngày nào trở về, nếu về thì làm thế nào? Có phải cô ấy phải trả lại vị trí cho cô ta không? Vậy mấy năm nay cô ấy làm gì? Ngủ không với người ta còn làm giúp việc cho người ta, cô ấy không tự trọng vậy sao?

TBC

Hơn nữa suy nghĩ của Thư Nhan không phải không có khả năng, biết đâu người ta chỉ nghĩ đến chút tiền này của cô ấy. Có tiền, bản thân cô sẽ không tiêu còn không thể tiết kiệm cho bọn nhỏ, lại vội vàng tiêu cho người khác vậy không phải có bệnh sao?"

Thấy Thư Lệ suy nghĩ rõ ràng, Thư Nhan cũng không nói gì.

Hai người lại ngồi trò chuyện một lúc, Phương Trạch Vũ lái xe đến đón cô và bọn nhỏ về.

"Nước ngoài thế nào?"

"Lần này đi chỉ bận rộn công việc, không có thời gian ra ngoài đi dạo, lần sau đợi Tiểu Bảo lớn hơn một chút, chúng ta cùng nhau đi đu lịch."

Từ nửa cuối năm ngoái đến bây giờ, mang thai, sinh con, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để đi chơi, quả nhiên nói nuôi con không có tự do cũng không hề giả.

"Không cần đợi Tiểu Bảo lớn, lần sau chúng ta dẫn Thanh Thanh và Thiên Bảo đi dạo trước." Phương Trạch Vũ không nói cho Thư Nhan biết anh đã làm gì ở nước ngoài.

Là thương hiệu quần áo đầu tiên trong nước tổ chức show thời trang ở nước ngoài, nên tất nhiên không thể thiếu tin tức trong nước, có thể nói là rất nhiều, thậm chí ngay cả các tờ báo cấp quốc gia cũng đưa tin về họ, cho nên có thể nói Phương Trạch Vũ vô cùng rõ ràng hành trình của Thư Nhan lần này

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thư Nhan, Phương Trạch Vũ đưa cô về nghỉ ngơi, ngủ được hai tiếng, Phương Trạch Vũ gọi cô dậy.

"Buổi tối em sẽ không ngủ được mất." Thấy Thư Nhan không có tinh thần, Phương Trạch Vũ do dự một chút vẫn nói với cô: "Nửa đêm hôm trước khi bà nội dậy đi vệ sinh, không cẩn thận bị ngã, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện."

"Bà nội ngã?" Thư Nhan bỗng chốc tỉnh táo, vừa mặc quần áo vừa hỏi,"Sao cô cả không nói với em? Anh cũng thế, sao không nói sớm với em?"

"Lúc bà nội ngã, em đang ở trên máy bay, nghĩ em về sẽ lệch múi giờ cho nên anh bảo cô cả trước đừng nói với em." Lúc này Phương Trạch Vũ mới lộ ra vẻ mệt mỏi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 402: Chương 402



Bà nội ngã, người đau lòng nhất chính là Phương Trạch Vũ, kể từ sau khi anh đi ra, có thể nói hai người là sống nương tựa lẫn nhau giống như bà nội ruột, bây giờ bà nội xảy ra tai nạn như thế này Phương Trạch Vũ vô cùng tự trách.

"Lúc đó anh nên nghe em, tìm cho bà nội một giúp việc."

Năm ngoái khi họ chuyển đến đây, Thư Nhan đã mời bà cụ đến nhà họ ở nhưng bà cụ không muốn. Thư Nhan nói thuê một giúp việc cho bà, sẽ có người ở cùng bà hai mươi bốn tiếng, nhưng bà cụ cũng không muốn, nói là ở một mình tự do quen rồi nên không muốn bị người ta nhìn chằm chằm.

"Việc này không thể trách anh, ai có thể ngờ được bà nội thường ngày nhanh nhẹn như vậy sẽ đột nhiên ngã xuống chứ." Ai có thể ngờ đất phẳng cũng sẽ ngã, cho dù có giúp việc cũng không thể nhìn thấy!"Trước đừng nói chuyện này nữa, mau đến bệnh viện thăm bà nội đi."

Lớn tuổi thật sự sẽ khác, người trẻ ngã xuống đất phẳng bò dậy là được, nhưng bà nội ngã trên đất phẳng sẽ rất nghiêm trọng, gãy xương chậu, tuổi lớn nên không khuyến khích làm phẫu thuật, tốt nhất là điều trị bảo tồn, cứ như vậy bà cụ chỉ có thể nằm dưỡng trên giường, cũng không biết khi nào mới có thể dưỡng khỏe.

Thư Nhan đã giật mình khi nhìn thấy bà cụ, mới nửa tháng không gặp, bà cụ vốn sắc mặt hồng hào giờ phút này chỉ còn lại da bọc xương, tóc bạc trắng.

"Bà nội ơi, cháu đến thăm bà đây."

"Là Nhan Nhan đấy à, cháu về khi nào? Ăn cơm chưa?" Bà cụ vui mừng nói khi thấy Thư Nhan đến.

"Cháu vừa về hôm nay, mới biết bà bị ngã, bà đau không?"

"Không đau, bà đã uống thuốc giảm đau rồi. Người già rồi thì vô dụng, đất phẳng cũng có thể ngã, lại liên lụy đến Tiểu Vũ và cháu." Bà cụ rất tự trách.

"Xem bà nói kìa, cái già mà liên lụy hay không chứ ạ? Tiểu Vũ là cháu trai của bà, cháu là cháu dâu của bà, người một nhà không nói hai nhà, bây giờ bà hãy yên tâm ở bệnh viện chữa bệnh, điều dưỡng tốt cơ thể thì chúng cháu mới yên tâm."

Phương Trạch Vũ và Thư Nhan đều rất bận, không có cách nào ở bệnh viện cùng bà cụ, nên họ đã thuê một y tá riêng để chăm sóc bà, Thư Nhan định hỏi cô cả ở quê họ có ai muốn đi làm giúp việc không, tình hình của bà cụ bây giờ chắc chắn phải thuê người chăm sóc.

"Có chứ, đương nhiên có, rất nhiều người nói cô giới thiệu công việc giúp. Bà chủ yên tâm, cô chắc chắn sẽ tìm một người thật thà siêng năng." Cô cả vỗ n.g.ự.c cam đoan.

"Cái khác ngược lại còn dễ nói, nhưng người này nhất định phải cẩn thận kiên nhẫn." Chăm sóc người bệnh khác với chăm sóc người bình thường, không kiên nhẫn thật sự không được.

"Được. Yên tâm đi. Cô tìm đến trước, tự cháu kiểm tra, nếu thấy không được thì để họ đi."

Ngày hôm sau cô hai đi xe về quê, hai ngày sau dẫn theo một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đến.

Giới thiệu ra mới biết người phụ nữ này mới hai mươi bốn tuổi, cũng là một người số khổ, kết hôn với một người chồng bị bệnh, không làm việc được, gánh nặng gia đình đều đè lên người cô ấy.

"Tiểu Lan vốn là con gái của nhà hàng xóm cô, trước khi chưa kết hôn đã giúp đỡ cô rất nhiều, lúc nhỏ con gái cô không có ai trông, đều đi theo sau m.ô.n.g con bé, cũng xem như là nửa người mẹ của con gái cô." Cho nên vừa có cơ hội này, cô cả liền kéo cô ấy ra.

Tiểu Lan có chút ngại ngùng gọi bà chủ theo cô cả.

"Cô phải chăm sóc người như thế nào, cô cả đã nói với cô rồi chứ? Vốn bà cụ rất dễ gần nhưng bây giờ bị bệnh, tính tình khó tránh khỏi sẽ có chút thay đổi, cho nên cô phải kiên nhẫn hơn, và phải chăm sóc người bệnh cẩn thận siêng năng một chút."

"Bà yên tâm, chồng nhà tôi sức khỏe không tốt, thường nằm trên giường đều là tôi chăm sóc." Tiểu Lan vội nói.

Thư Nhan dẫn cô ấy đến nhà bên cạnh, mới bắt đầu nói về tiền lương của cô ấy.

TBC

"Công việc của cô khác với cô cả, cô phải ở trông chừng bà cụ 24/24, còn phải dọn phân dọn nước tiểu, khá vất vả. Cho nên tôi trả cho cô mức lương 600 tệ, một tháng cũng cho cô nghỉ hai ngày, nếu cô không nghỉ thì mỗi ngày sẽ tính cho cô 50 tệ, nếu cả tháng cô đều không xin nghỉ thì tôi sẽ thưởng cho cô 50 tệ chuyên cần nữa, tiền thưởng ngày lễ tết sẽ tính riêng. Ăn ở đều ở đây, mỗi ngày tôi sẽ nói cô cả mua đồ ăn nhiều thêm một phần vừa đưa đến cho cô, cái khác... Tiền lương có lẽ là như thế, nếu cô có gì yêu cầu thì có thể nói."

"Không có không có, tôi cảm thấy bây giờ thế này đã rất tốt rồi."

Trên đường đến đây cô ấy đã nghe cô cả nói một tháng có thể kiếm được 400 tệ, cô ấy đã cảm thấy tiền lương này rất cao. Không ngờ bà chủ lại thêm cho cô 200 tệ, còn có phụ cấp làm thêm giờ và tiền thưởng chuyên cần, tính như vậy đã có 750 tệ, tiền lương như thế này nếu cô ấy còn không thỏa mãn vậy thì cũng quá không biết đủ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 403: Chương 403



Bà cụ còn phải ở bệnh viện vài ngày, mấy hôm nay vẫn để y tá chăm sóc, Tiểu Lan dọn dẹp ở nhà trước, sau đó mỗi ngày đều sẽ đưa canh đến.

Đến khi bà cụ trở về, Tiểu Lan sẽ ở nhà chăm sóc bà, mỗi ngày Phương Trạch Vũ và Thư Nhan tan làm sẽ đến thăm bà cụ, cùng bà trò chuyện một lúc rồi mới về nhà mình.

"Nhìn bà cụ như thế, em thấy rất xót xa." Thăm bà cụ về, Thư Nhan bùi ngùi,"Sau này tốt nhất em nên c.h.ế.t già, ngủ một giấc rồi đi."

"Em còn trẻ, nghĩ xa xôi như vậy làm gì?" Phương Trạch Vũ không thích nghe Thư Nhan nói đến cái chết.

"Thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng mấy chốc em đã sắp ba mươi rồi." Bất giác, cô đã đến thế giới này hơn hai năm.

Vốn cho rằng qua một khoảng thời gian thì bà cụ sẽ khỏe, nhưng không ngờ cơ thể bà lại suy sụp sau cú ngã này đến vậy, về nhà mới hơn ba tháng lại phải vào bệnh viện, lần này không thể ra được nữa.

Bà cụ vừa đi, rất nhiều cháu trai cháu gái xuất hiện, nói là muốn đưa tiễn bà cụ, có ý đồ gì vừa nhìn đã có thể nhận ra.

Lúc này Phương Trạch Vũ lấy di chúc của bà cụ ra, bên trong viết muốn bán nhà, quyên góp toàn bộ số tiền cho những đứa trẻ không có tiền đi học.

Tất cả mọi người đều không tin, cảm thấy Phương Trạch Vũ làm giả di chúc.

"Lúc lập di chúc này, trưởng thôn của thôn Hạ Trang và luật sư Trần đều có mặt, có hiệu lực về mặt pháp lý, luật sư Trần cũng ở đây, nếu các người có bất cứ nghi ngờ gì đều có thể đến tòa án kiện tôi." Phương Trạch Vũ lười phải nói thêm một câu với bọn họ.

Đương nhiên bọn họ không dám kiện Phương Trạch Vũ, sau khi đến chỗ trưởng thôn xác nhận di chúc là thật thì trong tích tắc chẳng còn thấy đám cháu trai đâu nữa, chỉ còn lại Phương Trạch Vũ và Thư Nhan.

Tang lễ của bà cụ vô cùng vắng vẻ, chỉ có vài người bạn của bà và một số họ hàng khá thân đến, còn những người khác không đến thì không đến? Bà cụ cũng không vui khi thấy họ.

"Tang lễ xong rồi?" Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hốc hác của Thư Nhan.

"Đúng vậy. Lòng người thật đáng sợ, căn nhà đó vốn là của bà cụ, không có nửa xu quan hệ với bọn họ? Kết quả bởi vì bà cụ quyên góp mà người thân đều không đến đưa tang, không cần một chút sĩ diện nào." Thư Nhan thở dài.

"Không có hi vọng thì không có suy nghĩ, bà cụ cô độc một mình, bọn họ luôn nghĩ mình là cháu nội trai hoặc cháu ngoại trai của bà thì sẽ có quyền thừa kế căn nhà đó, bây giờ đột nhiên không có nữa, đương nhiên họ khó chịu trong lòng," Hồ Thụy Tuyết khá xúc động,"Lần trước gặp bà cụ vẫn rất có tinh thần, nghĩ thế nào cũng có thể sống thêm tám mười năm nữa, không ngờ ngã xuống đất thì mất, cho nên con người thật sự mong manh."

TBC

Mặc dù bà cụ đã mất, nhưng họ cũng không chuyển về Nam Thành, vốn căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách đã đủ ở, nhưng bây giờ có thêm Tiểu Bảo rõ ràng có hơi chen chúc.

Căn nhà đó quả thực khá rộng rãi, hai đứa nhỏ cũng thích cho nên họ tiếp tục ở.

Trong nhà có ba đứa con, nhất là Tiểu Bảo còn nhỏ, Thư Nhan dứt khoát giữ Tiểu Lan lại, đương nhiên tiền lương cũng không còn cao như trước, một tháng 400 giống như cô cả, làm thêm giờ thì thêm hai mươi tệ một ngày, Tiểu Lan cũng không mất mát, dẫu sao thì hai người giặt giũ nấu cơm quét dọn vệ sinh, trong ba đứa nhỏ có hai đứa lớn, cũng không cần họ đưa đón, chỉ có Tiểu Bảo là cần họ chăm sóc, hai người thay phiên nhau chăm sóc cũng rất thoải mái, nên tiền lương như vậy đã rất cao.

Chẳng mấy chốc lại đến tết, ở quê liên tục gọi điện thoại giục Thư Lệ và Thư Nhan về ăn tết, ngẫm lại quả thực đã rất nhiều năm không về nên họ dứt khoát dẫn theo con cái cùng về.

Phương Trạch Vũ dẫn theo hai vệ sĩ không cần trở về ăn tết, thứ nhất là có thể giúp đỡ xách ít đồ, và thứ hai là cũng đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.

Xuống máy bay, Thư Kiến Dương lái một chiếc xe tải van nhỏ đến đón họ.

"Sao mang nhiều đồ về vậy?" Thư Kiến Dương giúp để đồ lên xe, phía sau xe để đầy cũng không bỏ xuống được.

"Trong nhà họ hàng nhiều, mang theo chút này chút kia nên nhiều." Thư Lệ xách hai túi đồ để xuống dưới chân, đồ bên trong phần lớn đều là của cô ấy.

"Em bảo chị hai mang ít chút nhưng chị ấy nhất định không nghe." Thư Nhan cũng rất bất lực, bây giờ ngày càng phát triển, bên Tây Thành có bán đủ thứ, rất nhiều đồ căn bản không cần thiết thì trực tiếp mua ở bên này sẽ khỏe hơn.

"Làm sao giống nhau được? Chị đi máy bay mang về, ý nghĩa khác." Thư Lệ cảm thấy mình làm đúng.

Buổi trưa ăn ở nhà Thư Kiến Dương, biệt thự của anh ấy đã xây xong nhưng chưa trang trí xong, bây giờ vẫn sống trong căn nhà Thư Nhan bán cho anh ấy.

"Em có biết Lý Kiều Kiều và Diệp Chí Cường ly hôn không?" Lý Miêu Miêu thì thầm nói với Thư Nhan khi cô vào bếp giúp đỡ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 404: Chương 404



"Em không biết, đã lâu không nghe thấy tin tức của họ, sao lại ly hôn thế?" Thư Nhan sửng sốt, cũng thật sự không biết Diệp Chí Cường bây giờ thế nào.

Lần trước Diệp Chí Cường có ý đồ với Thiên Bảo, Phương Trạch Vũ đã tìm đồng đội giúp đỡ, để tình nhân hiện tại của Diệp Chí Cường mang thai, tính toán thời gian thì đứa trẻ đó cũng phải sinh ra rồi, cho nên tiểu tam lợi dụng đứa trẻ để thượng vị thành công?

"Còn phải nói, cũng may em đã ly hôn với Diệp Chí Cường. Tên đàn ông đó thật sự không phải thứ tốt lành gì." Lý Miêu Miêu đậy vung xong, nhìn ra bên ngoài, xác định Phương Trạch Vũ không để ý đến nhà bếp mới nói: "Anh ta cố tình nhờ người đóng giả thành con nhà giàu để dụ dỗ Lý Kiều Kiều, sau đó bắt quả tang tại trận, ép Lý Kiều Kiều ly hôn, đến khi Lý Kiều Kiều phát hiện tên nhà giàu kia là do Diệp Chí Cường tìm đến, thì cũng đã ly hôn rồi, hoàn toàn không có cách nào với Diệp Chí Cường. Chưa đầy một tháng, Diệp Chí Cường lại tìm một người nữa, em đoán người anh ta cưới sau là ai?"

"Tình nhân mới của anh ta?" Thư Nhan đoán là Diệp Chí Cường bị cô ta tính kế nên sợ, vì vậy ra tay trước.

Không ngờ Lý Miêu Miêu lắc đầu,"Không phải, là một phú bà lớn hơn anh ta mười tuổi, nghe nói là vợ của đối tác anh ta. Đối tác của anh ta đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn, cho nên hai người bên nhau, em nói có thú vị không?"

TBC

"Thú vị, rất thú vị." Diệp Chí Cường thật sự đã làm mới tầm mắt của cô thêm một lần nữa.

Nếu cô nhớ không nhầm thì tình nhân kia của anh ta là em họ của đối tác thì phải? Thư Nhan còn tưởng anh ta sẽ cưới em họ, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng anh ta lại cưới vợ của đối tác, vấn đề là đối tác của anh ta có thật sự c.h.ế.t vì tai nạn không?

Buổi tối Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ, mới biết là đối tác của anh ta thật sự là c.h.ế.t vì tai nạn.

"Trước đây anh đã biết, chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói ra, để tránh bẩn tai em." Phương Trạch Vũ thật sự cảm thấy cuộc sống riêng tư của Diệp Chí Cường quá hỗn loạn.

Thư Nhan khẽ cười,"Đối với em mà nói anh ta quả thực là một người không liên quan, hôm nay lúc chị dâu ba nói với em em cũng xem như đang nghe chuyện cười. Chúng ta ngủ thôi."

Ngày hôm sau, Thư Nhan đưa Phương Trạch Vũ đến trung tâm thương mại mua đồ Tết, trung tâm mua sắm này mới mở năm ngoái, nghe nói là do ông chủ ở Cảng Thành đầu tư, gần đến cuối năm, người đến mua đồ rất nhiều.

"Chúng ta vào cửa hàng này xem thử." Thư Nhan nhìn thấy một cửa hàng bán kẹo, kéo Phương Trạch Vũ đi vào.

"Xin chào, xin hỏi chị cần mua kẹo sao?"

Các trung tâm mua sắm do tư nhân mở thì khác nhau, với hơn chục loại dịch vụ.

"Đúng vậy, cô không cần đi theo tôi đâu, tự tôi đi xem trước, nếu cần tôi sẽ gọi cô." Thư Nhan không thích nhân viên bán hàng đi theo phía sau cô để chào hàng,

"Được, nếu chị cần gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."

"Hay là chúng ta mua tất cả các loại một ít và cho vào chung với nhau?" Thư Nhan dạo quanh một vòng và hỏi ý kiến Phương Trạch Vũ.

"Được." Phương Trạch Vũ gật đầu.

Thư Nhan vừa định gọi nhân viên bán hàng đem túi đến, thì nghe thấy tiếng mắng chửi từ cửa hàng đối diện, ngước mắt lên nhìn chỉ thấy một người phụ nữ mập mạp đang chỉ vào nhân viên bán hàng to tiếng mắng mỏ, nhân viên bán hàng vẫn cúi người nhận lỗi, ngồi xổm xuống lau giày cho người phụ nữ béo, phía trên có vệt nước rất nhỏ, chắc là khi nhân viên bán hàng rót nước cho họ vô tình văng ra.

Đến khi nhân viên bán hàng kia đứng dậy, Thư Nhan nhìn thấy cô ta liền sững sờ. Lý Kiều Kiều? Hoặc là nói tại sao cô ta trở thành nhân viên bán hàng?

Có thể bởi vì ánh mắt của Thư Nhan quá thẳng thắn, cho nên Lý Kiều Kiều nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thư Nhan thản nhiên, Lý Kiều Kiều lại xấu hổ, nhưng nhìn từ trong ánh mắt của cô ta, cô ta cũng không nhận ra Thư Nhan, nếu không cô ta không chỉ là xấu hổ mà còn muốn độn thổ cho xong.

"Sao thế?" Phương Trạch Vũ cầm túi quay lại.

"Không có gì, chỉ là gặp một người ngoài ý muốn mà thôi, chúng ta mua kẹo đi." Thư Nhan không muốn nói về Lý Kiều Kiều lắm, quá khứ đã qua rồi.

Tối hôm đó, bỗng nhiên Thư Nhan nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Nguyên chủ uống thuốc ngủ được cấp cứu trở lại. Trong lúc đầu óc không tỉnh táo đã bị Diệp Chí Cường lừa gạt ly hôn, trở về nhà mẹ đẻ với số tiền tiệt kiệm hơn mười ngàn tệ cùng hai đứa con. Và cuốn sổ tiết kiệm đã bị Lâm Tử Hương lấy đi vào ngày hôm đó.

Không có tiền, Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương hoàn toàn sẽ không quan tâm đến nguyên chủ, cũng mặc kệ cơ thể cô ấy hồi phục hay chưa, liên tục sai cô ấy làm việc, Thiên Bảo nhỏ còn đỡ, Thanh Thanh cũng phải đi theo làm việc, không có phút giây nào rãnh rỗi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 405: Chương 405



Vốn mới vừa xuất viện, vừa ly hôn lại vừa bị người nhà giày vò, nên nguyên chủ gầy đi rất nhanh, mặc dù nguyên chủ gầy đi và đen hơn một chút, nhưng ngũ quan rất tốt, thấy diện mạo này của cô Lâm Tử Hương bắt đầu nghĩ cách, muốn bảo cô lấy danh nghĩa của con để vòi tiền Diệp Chí Cường.

Và bà ta thật sự vòi được, có lần đầu tiên, Lâm Tử Hương muốn có lần thứ hai, bà ta còn giúp nghĩ ra sách lược để nguyên chủ dẫn theo hai con đến chỗ Diệp Chí Cường khóc than nghèo, nhất định phải khóc thật đáng thương, nếu là nguyên chủ trước đây, Diệp Chí Cường cũng sẽ không thèm nhìn, nhưng sau khi nguyên chủ gầy đi lại đẹp ra, lại dẫn theo hai đứa con đứng khóc ở đó nên Diệp Chí Cường thật sự cũng có hơi mềm lòng.

Chuyện này bị Lý Kiều Kiều biết được, không bao lâu sau nguyên chủ ra ngoài mua thức ăn thì bị tai nạn, sau đó Thư Nhan nhìn thấy tài xế vẻ mặt bình tĩnh, ung dung lái xe rời đi.

Cảnh tượng thay đổi, là cảnh Thanh Thanh bị người ta tra tấn trong tù, trở thành người không ra người ma không ra ma, còn chưa ra tù đã tự sát, và khoảnh khắc Thiên Bảo bị tai nạn, người tài xế đó chính là người đã tông c.h.ế.t nguyên chủ, chỉ là lớn tuổi hơn mà thôi, gương mặt bình tĩnh đó giống như không phải tông c.h.ế.t người mà là tông c.h.ế.t một con gà con vịt.

Giấc mơ đột ngột kết thúc tại đây, nhưng Thư Nhan đã tìm được đáp án mà mình muốn, xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện, cô mới biết nguyên chủ chắc chắn là bị người ta cố ý sát hại, và kẻ chủ mưu chắc chắn là Lý Kiều Kiều, bởi vì nguyên chủ đe dọa đến địa vị của cô ta, còn có Thanh Thanh và Thiên Bảo, cũng bởi vì bọn nhỏ đe dọa đến con của Lý Kiều Kiều nên mới sẽ rơi vào kết cuộc như thế.

"Em sao thế?" Phương Trạch Vĩ thấy Thư Nhan đầu đầy mồ hôi, thì quan tâm hỏi.

"Không có gì, em vừa gặp ác mộng." Thư Nhan mím môi, uống một ly nước để hòa hoãn lại,"Trên người em đều là mồ hôi, dính dính, em đi tắm trước đã."

TBC

"Đi đi." Phương Trạch Vũ lấy quần áo giúp Thư Nhan.

Quay lại nằm xuống, Thư Nhan rất may mắn vì mình đã đến. Không phải bởi vì đã thay đổi số phận của nguyên chủ, người đáng thương ắt sẽ có chỗ đáng hận, trên người nguyên chủ có rất nhiều khuyết điểm là thứ mà Thư Nhan không thể nào chịu đựng được, nhưng điều khiến cô vui mừng thật sự là cô đã thay đổi số phận của Thanh Thanh và Thiên Bảo, bất luận thế nào cô cũng sẽ để hai đứa nhỏ được lớn lên một cách bình yên.

Suy nghĩ miên man cho đến trời sáng mới cảm thấy buồn ngủ, kết quả Thư Kiến Dương lại đến gọi họ lên đường về quê, Thư Nhan dứt khoát dậy rửa mặt, đợi lên xe lại chợp mắt một lúc.

"Đêm qua không ngủ ngon?" Lý Miêu Miêu thấy vẻ mặt Thư Nhan đầy mệt mỏi.

"Không phải, em gặp ác mộng. Lên xe em sẽ ngủ thêm một lúc." Dù sao từ Tây Thành đến Lĩnh An cũng phải mất vài tiếng.

Tựa vào vai Phương Trạch Vũ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Thư Nhan lại đi vào một giấc mơ, lần này không phải là giấc mơ của nguyên chủ mà là giấc mơ thuộc về chính cô.

Giống như linh hồn của Thư Nhan đã trở về thế giới của mình, cô nhìn thấy cảnh sát đang đi ra đi vào căn nhà thuê của mình, nhìn thấy hàng xóm đứng đó chỉ trỏ, từ trong những lời nói vụn vặt ấy đã biết được, bởi vì cô vừa chơi di động vừa sạc pin, kết quả điện thoại phát nổ, cô bị ngất xỉu và dây cáp sạc lật đổ cốc nước trên tủ đầu giường, sau đó cô bị giật điện chết.

Trong phút chốc, trong đầu Thư Nhan hiện lên một ký ức mà trước đây cô không có, lúc đó cô đọc tiểu thuyết chứ không ngủ, nhưng đột nhiên thấy trên điện thoại phát ra tia lửa điện, muốn ném cũng không kịp, bùm một tiếng cô đã không có cảm giác.

Cho nên... Cô c.h.ế.t rồi mới có thể xuyên vào Thư Nhan trong sách.

Trong lúc bàng hoàng, Thư Nhan nhìn thấy ba mẹ mình đang khóc nức nở, dìu nhau đi tới.

"Mẹ nói con về nhà, về nhà mà con không nghe. Bảo con kết hôn con cũng không nghe, một mình sống ở nơi này, đi cũng không ai biết." Mẹ Thư vừa khóc vừa nói, giọng nói vô cùng đau khổ.

Ba Thư rơm rớm nước mắt, không nói được lời nào.

Nhìn thấy họ, Thư Nhan đã nước mắt đầy mặt và hét lớn để gọi ba mẹ, đáng tiếc họ không thể nghe thấy. Lần theo họ đi từng bước vào bên trong thì thấy t.h.i t.h.ể cô đã bốc mùi hôi thối, nghe cảnh sát nói rằng công ty phát hiện cô ấy không đi làm một ngày nên họ liên lạc với gia đình của cô, sau đó ba mẹ cô vội vã chạy đến, trong lúc đó họ lại liên lạc bạn bè cô ở Nam Thành, họ đều nói rằng họ đã không gặp cô, điện thoại luôn tắt máy và bên công ty đã báo cảnh sát.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 406: Chương 406



Thư Nhan hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, giờ đây cô ấy chỉ muốn nói chuyện với ba mẹ, chỉ khi làm mẹ cô mới biết được lòng của cha mẹ, điểm này không hề giả, sau khi bản thân có con mới biết làm cha mẹ không dễ dàng.

"Mẹ, mẹ ơi, con sai rồi. Sau này con sẽ nghe lời mẹ và không bao giờ chống lại mẹ nữa. Mẹ ơi, con xin lỗi. Ba ơi, con xin lỗi. Con rất nhớ ba mẹ, con thật sự rất nhớ mọi người."

Thư Nhan cứ khóc mãi, sau đó đi theo họ đến đồn cảnh sát, đến nhà tang lễ và trở về quê nhà, nhìn họ tổ chức tang lễ cho cô, nhìn em trai cô chạy về ôm ba mẹ khóc.

Cô kêu mãi, nhưng không ai nghe thấy giọng nói của cô.

Hôm nay, Thư Ngạn đột nhiên bước vào một nơi trắng xóa, cô đi mãi đi mãi thì đến phòng khách nhà mình, ngồi vào ghế sô pha với ba mẹ cô.

"Ba, mẹ..."

"Nhan Ny, là con sao? Nhan Ny của mẹ! Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con, nếu không con sẽ không bỏ nhà đi đến một nơi xa như vậy, và con sẽ không..."

TBC

"Nhan Ny?" Ba Thư đưa tay lên sờ mặt con gái.

Cô đưa tay nắm lấy tay ba Thư,"Ba ơi, con là Nhan Ny, con về thăm mọi người đây."

Nói xong, cả ba ôm nhau khóc, Thư Nhan có cảm giác sau khi gặp lại ba mẹ lần này, có thể phải rời đi nên không tiếp tục khóc nữa, cô muốn nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn.

Cô không có gì phải giấu diếm với cha mẹ mình, Thư Nhan nói cho họ biết, cô không thật sự c.h.ế.t mà là du hành đến một thời gian và không gian song song, còn kết hôn và trở thành một người mẹ. Cô kể cho họ nghe về Phương Trạch Vũ, Tiểu Bảo, và người bạn thân Hồ Thụy Tuyết, câu trước không ăn khớp với câu sau, dù sao nghĩ đến cái gì sẽ nói cái đấy.

Thư Nhan cảm thấy cơ thể truyền đến một lực hút, lưu luyến nhìn cha mẹ,"Con cảm thấy mình phải đi rồi, ba, mẹ, ba mẹ tự chăm sóc mình nhé, kiếp sau, con vẫn là con gái của ba mẹ."

Nhìn Thư Nhan biến mất, ba Thư và mẹ Thư giật mình tỉnh dậy, hai người nhìn nhau và kể về giấc mơ của nhau, họ liền tin rằng thật sự là con gái mình đến báo mộng.

"Ông Thư, ông nói con người thật sự có linh hồn sao?" Mẹ Thư cảm thấy khó tin, nhưng cũng muốn tin, như thế con gái bà sẽ sống theo một cách khác ở một nơi nào đó.

"Chắc chắn có, nhưng có phải là thật hay không, chúng ta thử xem không phải sẽ biết ư." Ba Thư đứng dậy đi đến phòng của Thư Nhan, tìm được cuốn nhật ký trong ngăn kéo theo lời Thư Nhan nói, và mở ra theo mật khẩu cho đưa, trang đầu tiên kẹp ảnh của cả nhà họ, nước mắt liền rơi như mưa.

"Con gái của chúng ta, vẫn còn sống..." Mẹ Thư ở bên cạnh như vui như buồn nói.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan..."

Thư Nhan mở mắt ra và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Trạch Vũ.

"Em tỉnh rồi." Phương Trạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh thực sự cảm thấy Thư Nhan sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, trái tim anh quặn lại đau đớn,"Em cứ khóc đi, anh gọi thế nào em cũng không tỉnh lại, lại gặp ác mộng sao?"

Phương Trạch Vũ nhớ Thư Nhan từng nói đến những việc cô đã trải qua trước đây ở quê nhà, chắc chắn là nơi này đã tổn thương cô quá nhiều cho nên cô mới luôn gặp ác mộng, anh quyết định ăn tết xong sẽ trở về Nam Thành và không ở lại đây thêm một phút nào nữa.

"Em không sao, chỉ là em..." Thư Nhan lau nước mắt,"Chỉ là em vừa mơ một giấc mơ vui buồn lẫn lộn mà thôi."

"Đừng sợ, có anh ở bên cạnh em." Phương Trạch Vũ ôm Thư Nhan.

"Vâng." Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phương Trạch Vũ, khóe miệng Thư Nhan khẽ nhếch lên: "Ba, mẹ, mọi người đừng lo lắng, con sẽ sống thật tốt ở một thế giới khác."

"Cô đúng là tiện nhân, tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại dám vụng trộm sau lưng tôi sao." Diệp Chí Cường giữ lấy Lý Kiều Kiều, anh ta giơ tay lên muốn đánh cô ta.

Lý Kiều Kiều sợ hãi nhắm mắt lại mà kêu lên thế nhưng cô ta lại không cảm giác thấy đau gì cả, cô ta cắn môi cẩn thận mở mắt ra nhìn Diệp Chí Cường chỉ thấy anh ta đang bày ra vẻ mặt đau buồn nhìn cô ta.

"Vì cô mà khi tôi ra khỏi nhà bị bà con lối xóm chế giễu, lăn lộn tha hương nơi đất khách quê người để phát triển lại từ đầu. Tôi ở bên ngoài vất vả kiếm tiền như vậy chỉ vì không muốn để cho cô phải chịu khổ cùng tôi, nhưng kết quả thì sao? Cô cầm tiền của tôi đi ra bên ngoài để nuôi tiểu bạch kiểm (*)." Nói đến câu cuối cùng thì hốc mắt của Diệp Chí Cường cũng đỏ lên.

(*) 小白脸 (Tiểu bạch kiểm): Có hai ý nghĩa, nghĩa thứ nhất dùng để chỉ những chàng trai trẻ và đẹp trai. Nghĩa thứ hai dùng để chỉ những người đàn ông chuyên ăn bám phụ nữ.

"Không phải như vậy, anh Cường anh nghe em nói đã, chuyện không phải như vậy đâu." Lý Kiều Kiều cũng luống cuống, quả thật cô ta cũng đã rung động với tên công tử chuyên ra vẻ nịnh bợ này nhưng thật sự cô ta còn chưa suy nghĩ vượt quá giới hạn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 407: Chương 407



Cô ta rất rõ ràng hiểu được thân thể của mình đã hỏng tới cỡ nào, liệu sau này có thể sinh con được hay không cũng là một vấn đề. Ở cùng với tên công tử kia căn bản sẽ không có tương lai, cô ta phải đi theo Diệp Chí Cường mới là chắc chắn nhất.

"Ly hôn đi."

"Anh nói cái gì?" Lý Kiều Kiều không dám tin mà nhìn Diệp Chí Cường: "Anh Cường, bọn em thật sự chỉ đi ăn với nhau một bữa cơm thôi chứ không có thứ gì khác, em không muốn ly hôn." Ly hôn? Thanh danh của cô ta đã bị huỷ hoại ở quê nhà rồi, thân thể cũng không được tốt thì sau này làm sao có thể tái hôn được.

"Ăn cơm mà còn phải vào phòng khách sạn để ăn sao?" Diệp Chí Cường đau lòng mà nhìn Lý Kiều Kiều: "Tốt xấu gì cũng đã từng là vợ chồng, tôi cũng không hy vọng kết quả cuối cùng sẽ khó nhìn. Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay."

"Em..." Lý Kiều Kiều liếc mắt nhìn hai phía rồi lập tức á khẩu không trả lời được.

Ban đầu cô ta cũng không đồng ý đến phòng khách sạn để ăn cơm thế nhưng là do tên công tử kia cứ khăng khăng nói lời đường mật bảo cô ta tới. Quan trọng chính là cũng có bạn bè ở đây, người này là một người bạn mà Lý Kiều Kiều quen biết ở tỉnh Tân nên khi nghe thấy được giọng nói của người này thì cô ta mới yên tâm đi tới.

Nhưng dù cho Lý Kiều Kiều có khóc lóc tới cỡ nào thì Diệp Chí Cường vẫn vô cùng cứng rắn muốn ly hôn.

"Cô cũng biết công ty của tôi vừa mới thành lập cho nên không có nhiều tiền, thậm chí còn nợ không ít tiền. Tóm lại dù gì cũng đã từng là vợ chồng nên toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà đều sẽ thuộc về cô."

Bị Diệp Chí Cường bắt tại trận nên chủ yếu trong lòng Lý Kiều Kiều quả thật có quỷ, cô ta chỉ biết bối rối mà ký tên xuống.

Ký xong chữ, nước mắt của Lý Kiều Kiều cũng lộp bộp rơi xuống, ngần ấy năm ở bên nhau nói không có tình cảm là chuyện không thể nào. Thế nhưng cô ta cũng không nói mình sẽ chừa ra một chút tiền nào trong nhà cho Diệp Chí Cường cả. Với cái thanh danh và thân thể như hiện tại của cô ta dù có không chừa một chút tiền nào thì cũng không biết phải sinh sống ra làm sao?

Hai năm nay cô ta cũng đã tích góp được một khoản tiền riêng cộng với số tiền tiết kiệm để mua nhà thì cũng được khoảng một trăm nghìn tệ. Nếu như cầm số tiền kia đi về quê mua một căn nhà nhỏ rồi lại tìm một người có hơi lớn tuổi để gả đi chắc hẳn cuộc sống sẽ khá hơn so với hiện tại.

Ban đêm đi ngủ, Lý Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, tại sao Diệp Chí Cường lại biết cô ta đang ở trong quán rượu kia? Quan trọng nhất chính là tại sao tên công tử kia cứ khăng khăng muốn cô ta đến đó để ăn cơm? Rõ ràng ở trong điện thoại cô ta có nghe thấy tiếng bạn bè đang ở bên cạnh cậu ta thế nhưng lúc đi đến lại căn bản không gặp người nào. Hết lần này tới lần khác lúc bọn họ đang ở thời điểm mập mờ nhất thì Diệp Chí Cường lại xuất hiện. Lý Kiều Kiều cẩn thận nhớ lại, Diệp Chí Cường trực tiếp đánh tên công tử đó mấy lần sau đó lại đưa cậu ta đi ra ngoài. Một người đàn ông bình thường nhất định sẽ đánh c.h.ế.t tên gian phu trước mặt vợ mình vậy làm sao anh ta còn có tâm trạng mà nghĩ tới chuyện ly hôn. Lý Kiều Kiều nghĩ đến lần mình bị Thư Nhan bắt gian, rồi sau đó thanh danh bị huỷ hoại thì cô ta đột nhiên sáng mắt lên, cô ta sợ mình cũng đang rơi vào cạm bẫy do Diệp Chí Cường giăng ra.

TBC

Thời gian bọn họ ở cùng một chỗ cũng không phải ngắn, Lý Kiều Kiều tự nhận rằng mình rất hiểu tính cách của anh ta. Anh ta là một người tương đối ích kỷ, không một ai có thể quan trọng được bằng bản thân anh ta thế nhưng cô ta lại không thể ngờ tới anh ta lại có thể tàn nhẫn được như vậy.

Nghĩ đến Thư Nhan, cô ta lại nhớ đến chuyện lúc trước cô bị Diệp Chí Cường bày kế. Lần này chỉ sợ là anh ta đang muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế, Lý Kiều Kiều xác định đã bị Diệp Chí Cường gài bẫy. Thế nhưng bây giờ cũng đã ly hôn rồi, cô ta căn bản không có cách nào để làm gì Diệp Chí Cường cả.

Ngày hôm sau, Lý Kiều Kiều thu dọn hành lý rồi rời khỏi cái nhà này, cô ta cũng từ chối để Diệp Chí Cường đưa cô ta đi. Sau khi ngồi trên xe đi đến nhà ga, cô ta ký gửi hết tất cả đồ đạc lại rồi trở về thành phố.

Sau khi nghe ngóng một chút thì cô ta đã biết Diệp Chí Cường có một tình nhân bên ngoài và đang mang thai. Đáy mắt Lý Kiều Kiều hiện lên sự hận thù, tại sao cô ta lại bị mất đứa bé chứ? Còn không phải là vì cô ta vất vả quá độ khi đi theo anh ta mà dẫn tới việc sinh non sao. Hiện tại cô ta không thể sinh được nữa vậy mà anh ta lại đi tìm một người phụ nữ khác ở bên ngoài để sinh con, còn muốn tính kế với cô ta sao?
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 408: Chương 408



Cô ta không có con vì sao những người phụ nữ khác lại có thể có con được chứ? Lý Kiều Kiều nheo mắt nhìn, kể từ sau khi đến đây Diệp Chí Cường đã quen biết được không ít người, trong đó còn có không ít những tay anh chị bên này. Lý Kiều Kiều không giống như Thư Nhan, cô ta sẽ có chuyện mất. Mỗi khi Diệp Chí Cường đi ra ngoài ăn cơm thì anh ta sẽ thường xuyên mang theo Lý Kiều Kiều đi cùng, cho nên Lý Kiều Kiều cũng đã quen biết được một số người ở đây.

Đừng nhìn thấy bọn họ đều xưng anh gọi chú với Diệp Chí Cường thật sự tất cả đều là vì tiền thôi. Lúc Lý Kiều Kiều tìm tới thì người ta căn bản cũng không từ chối.

"Tôi không cần tiền." Lão đại nhìn chằm chằm Lý Kiều Kiều rồi cười mập mờ: "Tôi muốn cô."

Hiện tại Lý Kiều Kiều trông đã khó coi hơi so với hồi trước một chút thế nhưng khi trang điểm lên và ăn mặc đẹp hơn một chút thì vẫn vô cùng động lòng người. Một người phụ nữ như vậy ở tỉnh Tân thật sự rất hiếm gặp, lần đầu tiên lão đại nhìn thấy cô ta là trong lòng đã ngứa ngáy.

"Vậy thì tôi phải lần nữa đưa ra yêu cầu khác rồi." Lý Kiều Kiều yêu kiều đi đến bên cạnh lão đại rồi xích lại gần bên tai hắn ta nũng nịu nói: "Em muốn xin anh giúp em phế Diệp Chí Cường, không phải tay cũng không phải chân, em muốn anh ta không thể nhân giống được nữa."

Lão đại kinh ngạc đưa mắt nhìn Lý Kiều Kiều, hắn ta không ngờ tới một người phụ nữ yếu ớt như Lý Kiều Kiều lại có thể nói ra được lời hung ác như vậy, thế nhưng kiểu này lại càng làm hắn ta thích.

TBC

Ba ngày sau, lúc Tuyết Lệ đi ra ngoài dạo phố thì không cẩn thận bị đụng xe, sau khi được cứu thì cô ta cũng chỉ có thể bảo vệ được tính mạng nhưng đứa bé trong bụng thì không còn nữa.

Một tháng sau, Diệp Chí Cường kết hôn với vợ của đối tác cũ. Vào ngày tân hôn thứ ba, lúc anh ta đang đi trên đường tới công trường thì bị người ta đánh. Những chỗ khác đều chỉ có vết thương nhẹ thế nhưng chỗ quan trọng lại bị người ta đâm, sau này cũng không thể nhân giống được nữa.

"Đã hài lòng chưa?" Lão đại hôn Lý Kiều Kiều một cái.

"Hài lòng, em rất hài lòng."

"Vậy thì đừng đi, ở lại giúp tôi."

Lý Kiều Kiều cười duyên không nói chuyện, ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng thì cô ta đã xách theo túi rời đi.

Mặc dù trở về Tây Thành nhưng trở về nông thôn thì không về được nữa mà chỉ có thể trông đợi ở thành phố. Chắc chắn ở đơn vị cũng không được nhưng với trình độ và học vấn của cô ta thì tìm việc cũng rất dễ.

Trước kia cô ta có một đồng nghiệp đang đi làm ở trung tâm thương mại quốc doanh, đúng thật là cố chấp. Cho nên khi có cửa hàng muốn nhận người là cô ta lập tức đi ngay, thế nhưng trăm triệu lần cô ta không ngờ tới nhân viên bán hàng ở bên này cùng với cửa hàng quốc doanh lại khác nhau một trời một vực như vậy, căn bản không có cách nào để so được. Thế nhưng tiền thưởng lại quả thật rất cao, nghĩ đến tiền tiết kiệm của mình là Lý Kiều Kiều đã quyết định cứ đi làm trước.

Vào ngày này có hai khách hàng đến cửa tiệm, cô ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra một người phụ nữ trong đó là vợ của lãnh đạo trước kia của mình.

Ở trong xưởng Lý Kiều Kiều là một đoá hoa xinh đẹp, có biết bao nhiêu người đàn ông thích cô ta thì có bấy nhiêu thiếu nữ chán ghét cô ta. Người vợ của vị lãnh đạo này cũng là một trong số đó.

"Ôi! Đây không phải làm đoá hoa trong nhà máy kia của chúng ta sao? Nghe nói đã gả cho một người nhà giàu rồi mà sao giờ lại đi bán quần áo thế này?"

Lý Kiều Kiều mỉm cười: "Xin hỏi chị muốn mua quần áo gì ạ?" Ngụ ý chính là không mua quần áo thì ngậm mồm.

"Sao vậy, tiệm các người lại chiêu đãi khách như thế này sao?"

Cửa hàng trưởng nghe thấy động tĩnh nên đi tới đứng trước vị phu nhân mập mạp này mà nói lời xin lỗi, sau đó lại bảo Lý Kiều Kiều đi pha một ấm trà. Vị phu nhân mập mạp này cố ý phẩy tay khiến nước đổ xuống giày của bà ta. Thật ra Lý Kiều Kiều phản ứng rất nhanh, cô ta cũng không đổ nhiều nước lắm, chẳng qua cô ta không muốn bà ta gây chuyện thôi.

"Còn có thể phục vụ như này được sao? Tôi muốn đi khiếu nại, dù sao cũng là cửa hàng bán đồ hiệu vậy sao lại có thể tìm được một người tay chân lóng ngóng như thế chứ."

Lý Kiều Kiều nín nhịn mà xin lỗi bà ta rồi ngồi xổm xuống lau khô nước trên giày cho bà ta, đến khi đứng dậy lại chạm phải ánh mắt của người đối diện. Đó là một cô gái rất có khí chất cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là người có tiền, Lý Kiều Kiều lập tức xấu hổ không thôi. Một thiên kim tiểu thư sống trong một gia đình giàu có từ khi còn bé nếu thấy được dạng người như cô ta thì nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười!
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 409: Chương 409



Cuối cùng cô ta vẫn không thể kiên trì nổi mà chỉ làm việc tại trung tâm thương mại hơn một tháng rồi từ chức. Một người vốn dĩ cao ngạo như Lý Kiều Kiều thật sự không thể khúm núm được.

Tuy nói là có một chút tiền tiết kiệm thế nhưng cũng không thể miệng ăn núi lở. Lý Kiều Kiều suy nghĩ hồi lâu cảm thấy mình có nên thừa dịp tuổi đang còn trẻ mà tìm người để gả đi không.

Trước hết phải tìm một thẩm mỹ viện cao cấp một chút sau đó dùng tiền xử lý lấy một ít thẻ, từ từ lấy quan hệ tiếp xúc với một số khách hàng bên trong. Dần dà cô ta thật sự bắt được một người.

Người này hơn năm mươi tuổi, vợ của em họ bà ta đã qua đời còn có một đứa con mười ba tuổi.

"Chị cảm thấy cô cũng là người thân thiện, nếu như cô không ngại chú ấy nhà tôi còn có một đứa con thì tôi sẽ giật dây cho các người?" Kể từ khi nói chuyện là người phụ nữ này đã biết Lý Kiều Kiều đã ly hôn, hiện tại đang muốn tìm một nơi để dựa vào nếu không thì làm sao bà ta sẽ nói lời này được.

TBC

Lý Kiều Kiều nhấp môi dưới làm ra vẻ đau thương nói: "Chị Trương, cũng bởi vì em không dễ mang thai nên mới bị người ta ly hôn. Bản thân em cũng rất thích trẻ con cho nên... thật ra em càng hy vọng có thể tìm được một người con như vậy thì em có thể làm tròn được giấc mơ có thể làm mẹ."

"Ây da, thế này thì vừa vặn." Chị Trương nhìn Lý Kiều Kiều mà hốc mắt phiếm hồng, bà ta nói gấp: "Tôi không phải có ý này đâu, ý tôi nói là điều kiện vừa vặn phù hợp với chú ấy nhà tôi. Thế này đi, để tôi trở về rồi nói với chú ấy một chút, khi nào lại hẹn thời gian địa điểm gặp mặt trước một lần."

Phải nói thế nào nhỉ! Dung mạo của chú em nhà chị Trương rất phổ thông thậm chí có thể nói là hơi xấu. Thế nhưng cô ta đã sớm nghe ngóng rồi, anh ta tự lập một nhà máy, nhà máy đất liền này chính là của anh ta, ngoài ra anh ta còn có mấy căn nhà khác nữa, điều kiện kinh tế cực kỳ tốt nên cũng có thể bỏ qua được việc tướng mạo không ra gì của anh ta. Người đàn ông này cực kỳ hài lòng về tướng mạo của Lý Kiều Kiều, sau khi biết được cô ta còn là sinh viên nên lại càng hài lòng hơn. Hai người chỉ gặp mặt hai lần là đã kết hôn.

Ngày đầu tiên vừa vào nhà mới thì Lý Kiều Kiều đã bị con gái của người đàn ông này đánh, là bị nắm tóc rồi bị tát một phát. Một bé gái ăn mặc như một cô gái nhai kẹo cao su lộ ra nét mặt khinh miệt mà nhìn Lý Kiều Kiều: "Cô muốn làm mẹ kế của tôi cũng không chịu soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn bản thân sao."

Cô ta mang khuôn mặt sưng đỏ đi tìm người đàn ông đó thế nhưng không ngờ tới người đàn ông chẳng những không quở trách con gái mà ngược lại anh ta còn hỏi tay con gái mình có đau không.

Lý Kiều Kiều sợ đến ngây người, trên đời này còn có loại đàn ông như vậy sao?

Người đàn ông này bình thường thì không sao nhưng chỉ cần đụng tới chuyện gì liên quan đến con gái của anh ta thôi là anh ta đã trở nên không có một chút lý trí nào. Hết lần này tới lần khác con bé đó bắt nạt cô ta, một khi mà cô ta đánh trả thì người đàn ông này sẽ giúp đỡ con bé đó. Những ngày tiếp theo, Lý Kiều Kiều thật sự đã sống trong nước sôi lửa bỏng.

Từ từ cô ta cũng tìm được cách sinh tồn trong cái nhà này. Lấy lòng người đàn ông này cũng vô dụng, người cô ta muốn lấy lòng chính là con gái của anh ta. Dựa theo thủ đoạn của Lý Kiều Kiều thì để thu phục một con bé mười ba tuổi vẫn có thể được, thời gian cuối cùng sống dễ chịu cô ta lại bắt đầu suy nghĩ.

Chiều con cũng giống như hại con, Lý Kiều Kiều đều làm theo hết ý của con bé đó, thậm chí có thể nói cô ta dung túng cho con bé đó không một chút nguyên tắc nào. Dần dà, con bé đó càng lúc càng trở nên ngang ngạnh, càng chệch càng lệch quỹ đạo hơn.

Năm năm sau, con bé đó vào tù vì tội lỡ tay g.i.ế.c người, bởi vì bao che tội cho con bé đó mà người đàn ông cũng vào theo. Ban đầu Lý Kiều Kiều nhìn thấy còn thật sự không tin, sau đó cô ta lại làm ra vẻ mặt bất lực nhìn cảnh sát đưa bọn họ đi.

Khi những người đến an ủi cô ta đều đi hết rồi, Lý Kiều Kiều lau sạch nước mắt rồi đáy mắt lại lộ ra vẻ khoái trá. Không uổng công cô ta sắp xếp tỉ mỉ lâu như vậy, bọn họ đi rồi thì gia sản chính là của cô ta.

Qua vài ngày, Lý Kiều Kiều giả bộ làm ra bộ dáng kiên cường để đi vào nhà máy để chuẩn bị tiếp nhận nhà máy của người đàn ông này. Lúc này cô ta mới biết được cái nhà máy này căn bản không phải của tên đó mà là của anh trai anh ta, người đàn ông này chỉ ở đây để làm quản lý. Sở dĩ anh ta tự xưng đó là của mình cũng chỉ vì có thể muốn lừa gạt tìm một cô vợ vào nhà để chăm lo cho anh ta và con của mình.
 
Back
Top Bottom