Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 20: Chương 20



Vào một ngày của mấy ngày sau, Lý Đại Bảo theo phụ thân xuống ruộng, phụ thân hắn chỉ nói những ngày này chuyện nhà đã làm ông phiền lòng, người không khỏe về nhà nghỉ ngơi, bảo hắn tự làm đừng lười biếng.

Lý Đại Bảo không nghi ngờ gì, chỉ đến trưa về nhà xem, mới biết phụ thân hắn căn bản không về, cũng không biết đi đâu, ngay cả con d.a.o thái rau trong bếp cũng biến mất.

Người nhà lập tức hoảng loạn, chỉ sợ phụ thân Đại Bảo nhất thời không nhịn được chạy đến Vương Gia Trang liều mạng, đó là xứ của người ta, một mình ông cầm d.a.o đi chẳng khác nào tự tìm đường chết. Đúng lúc mọi người đang hoảng hốt muốn đi tìm ông, phụ thân Đại Bảo lại tự mình đẩy cửa viện bước vào.

Mọi người vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy trên tay ông quấn một mảnh vải, thấm đầy máu, mọi người vội xông lên hỏi ông cũng không đáp, chỉ đi thẳng về phòng, đợi đến khi vào phòng giật mảnh vải trên tay ra, lập tức làm mọi người kinh hãi sững sờ: trên tay phụ thân Đại Bảo đã mất hai ngón tay.

Mẫu thân Đại Bảo nhào tới khóc trời kêu đất: "Đây là sao thế này?! Tay ông làm sao vậy? Hai ngón tay này của ông đâu rồi? Hả?! Sao thế này?! Ngón tay đâu rồi? Ngón tay đâu!"

"Phụ thân!!!" Lý Đại Bảo, Lý Tiểu Bảo và Lý Hà Hoa cũng nhào tới.

Mẫu thân Đại Bảo run rẩy khóc: "Đây là thằng trời đánh nào làm vậy! Đây là muốn g.i.ế.c người mà! Cái tay lành lặn này... hu hu... thế này thì làm sao bây giờ... còn mọc lại được không? Hả? Còn mọc lại được không?"

"Mọc cái rắm!" Phụ thân Đại Bảo cuối cùng cũng lên tiếng, nghiến răng nói, "Bà tưởng là cắt rau hẹ hả, cắt xong lứa này lại có lứa khác. Mau lấy cho ta chút rượu, ta rửa."

Bàn Nha Nhi vừa bưng nước ấm vào, thấy tay phụ thân Đại Bảo, cũng kêu lên một tiếng, suýt nữa làm đổ cả chậu nước, nghe thấy phụ thân Đại Bảo căn dặn, run rẩy vội vàng chạy ra ngoài lấy rượu.

Phụ thân Đại Bảo nắm chặt cổ tay trái của mình, nói: "Chuyện của Hạnh Hoa coi như xong rồi, sau này Vương gia sẽ không đến nữa, các ngươi cũng không được đến Vương Gia Trang, từ nay về sau không còn cái nhà thông gia này nữa."

Lý Đại Bảo mắt đỏ hoe mắng: "Con biết ngay là lũ khốn kiếp đó, chính bọn hắn đã làm phụ thân ra nông nỗi này phải không! Đồ vương bát đản, ta làm thịt bọn họ!" Vừa nói vừa định xông ra ngoài.

"Quay lại!" Phụ thân Đại Bảo quát lớn, "Ta làm thịt thằng nhãi c.h.ế.t tiệt ngươi trước! Ngươi coi lời lão tử ngươi như gió thoảng bên tai phải không! Đã nói chuyện này coi như xong rồi! Tiểu tử ngươi mà dám đi tìm chuyện sau này! Ta không nhận ngươi là con nữa!"

Lý Hà Hoa chạy tới nắm lấy Lý Đại Bảo khóc: "Nghe lời phụ thân đi, đệ mà đi, tay phụ thân chẳng phải là bị thương vô ích sao!"

Lý Đại Bảo hung hăng đ.ấ.m vào khung cửa, tức giận đến rơi nước mắt.

Mẫu thân Đại Bảo vẫn chỉ ôm tay phụ thân của Hà Hoa, khóc đến xé ruột xé gan.

Sau này, Lý Đại Bảo nghe ngóng được toàn bộ quá trình chuyện này. Hôm đó phụ thân hắn một mình đến Vương Gia Trang, trước mặt trưởng bối trong thôn là Vương nhị gia đặt tiền lên trước mặt người của Vương gia.

Người Vương gia nhìn xong, vẫn câu nói đó: không thể giải quyết riêng, nhất định phải báo quan đòi lại công đạo! Tức phụ nhà bọn họ mất rồi, mặt mũi cũng mất rồi! Không thể chỉ bằng chút tiền này mà xong chuyện được!

Phụ thân hắn nghe xong cũng không mặc cả, rút từ trong áo ra một con d.a.o bếp. Mọi người chỉ cho rằng ông muốn giở trò ăn vạ, không ngờ ông lại giơ tay lên, tự chặt một ngón tay của mình, chặt xong mắt cũng không chớp một cái, hất hàm hỏi: "Thế này đủ chưa?"

Toàn bộ người Vương gia đều sợ ngây người, nào còn dám đáp lời, phụ thân hắn lại nói: "Sao hả, vẫn chưa đủ? Ta cho ngươi thêm một ngón nữa!" Nói xong tay vung d.a.o xuống lại chặt thêm một ngón nữa.

Lúc này người Vương gia mới phản ứng lại, sợ hãi tới mức không dám hé răng.

Phụ thân hắn liên tiếp chặt hai ngón tay, m.á.u tươi không ngừng chảy ra, mặt cũng không còn chút máu, mồ hôi to như hạt đậu, nhưng vẫn không nhíu mày một cái nào hỏi: "Vẫn chưa đủ? Chưa đủ ta cho ngươi nón thứ ba!"

Nói xong giơ tay lên định chặt, chỉ là lần này d.a.o vừa rơi xuống một nửa đã bị Vương nhị gia nắm lấy ngăn lại.

Người Vương gia vốn chỉ muốn vòi tiền, không ngờ lại náo loạn đến mức này, không dám nói gì nữa, nhận tiền rồi vội vàng mời phụ thân hắn đi.

Trước khi đi phụ thân hắn còn buông lời với người Vương gia: "Chuyện hôm nay ta để lại hai ngón tay ở đây, sau này ai còn dám nhắc lại chuyện này mà tính sổ, trước hết phải trả lại cho ta hai ngón tay này!"

Chuyện Lý Hạnh Hoa bỏ trốn coi như tạm thời kết thúc, nhưng lại kết một nút thắt trong lòng Lý Đại Bảo, từ đó mỗi khi nhìn thấy bàn tay trái cụt hai ngón của phụ thân, trong lòng hắn lại hận mình đến c.h.ế.t đi được, hận mình là thằng con vô dụng, gần mười bảy tuổi, đã là người có gia đình rồi, gặp chuyện lớn như vậy lại không thể giúp đỡ phụ mẫu một chút nào, cuối cùng còn để phụ thân phải chặt ngón tay, ngón tay phải chặt đó đáng lẽ phải là của hắn mới đúng.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 21: Chương 21



Vì cái nút thắt trong lòng này, Lý Đại Bảo suốt ngày buồn bực không vui, mọi người trong nhà đều lo lắng cho phụ thân Đại Bảo vừa mới bị cụt ngón tay, không ai để ý kỹ đến hắn, chỉ có Bàn Nha Nhi nhận ra sự khác thường của Lý Đại Bảo.

Ban đầu nàng cũng chỉ nghĩ hắn thương xót phụ thân bị cụt ngón tay, nhưng qua mấy ngày rồi mà vẫn không thấy hắn vui vẻ hơn, trong lòng nàng có chút lo lắng.

Sau này nàng nghe được từ mẫu gia, Trương Tú Nhi gả cho Triệu lão gia ở trấn trên đã có thai, lòng nàng chùng xuống, nghĩ bụng cái cơn giận vô cớ của Lý Đại Bảo những ngày này, liệu có phải vì chuyện này không?

Bàn Nha Nhi có cái ý nghĩ này, càng nghĩ càng thấy đúng. Vốn dĩ Lý Đại Bảo lúc không vui thì mặt mày ủ rũ với nàng, nàng vẫn một lòng thông cảm quan tâm, bây giờ có cái ý nghĩ này, trong lòng lại thêm vài phần uất ức, nhưng nàng cũng không dám hỏi thẳng, chỉ nghĩ bây giờ trong lòng hắn vẫn chưa quên được Trương Tú Nhi, chợt nghe tin này trong lòng có lẽ sẽ nhất thời không thoải mái, đợi qua cơn này có lẽ sẽ tốt hơn.

Hôm đó, Lý Đại Bảo cùng vài người uống rượu, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề không tránh khỏi lại quay về chuyện phụ thân Đại Bảo bị cụt ngón tay.

Mấy tiểu tử đều hết lòng khâm phục chuyện của phụ thân Đại Bảo, mỗi khi nhắc đến chuyện này, trên mặt đều mang theo vẻ khác lạ, hình như ở cùng một thôn với phụ thân Đại Bảo, đều khiến bọn họ cảm thấy mình cũng là những anh hùng hảo hán không sợ c.h.ế.t vậy.

Bao Kim Lộc uống một ngụm rượu, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, bộ dạng như kể chuyện: "Nói đến thôn mình... không... nói đến trấn mình... ta khâm phục nhất, chính là Lý thúc nhà mình. Ra ngoài tận mười dặm tám thôn hỏi xem, ai mà không biết uy phong của ông ấy. Ta có một người họ hàng ở Vương Gia Trang, hắn đã tận mắt thấy Lý thúc nhà mình lúc đó trấn áp đám người nhu nhược kia như thế nào! Đừng nói mấy kẻ không ra gì, có biết Vương nhị gia ở Vương Gia Trang không? Đó là người hồi trẻ từng ăn quân lương, vác xác c.h.ế.t đấy, lúc đó thấy khí thế của Lý thúc nhà mình cũng không dám hó hé gì, cả nhà Vương Phúc Căn lúc đó sợ đến tè ra quần..."

Mọi người vừa uống rượu vừa nhắm lạc nghe hắn ta kể chuyện sinh động, cũng ừ hừ ha hả phụ họa theo.

Bao Kim Lộc kể xong, mang theo giọng điệu có chút tiếc nuối nói: "Tiếc là cha ta đã c.h.ế.t sớm, bây giờ ta cũng không nhớ nổi mặt mũi ông ấy thế nào nữa..." Vừa nói vừa không quên vỗ vai Lý Đại Bảo, nói, "Tiểu tử ngươi có phúc đấy..."

Lý Đại Bảo không lên tiếng, nhưng Lưu Tiểu Ngũ ở bên cạnh đứng dậy, vừa cúi người rót rượu cho mọi người, vừa cười với Bao Kim Lộc: "Hây, chuyện này còn gì mà khó, Kim Lộc ca, huynh nhận Lý thúc làm cha không phải là xong sao!"

Bao Kim Lộc vỗ một cái vào gáy Lưu Tiểu Ngũ, giận dữ nói: "Cút! Cha còn có chuyện nhận bừa hả! Sao ngươi không nhận ta làm cha luôn đi!"

Mọi người cười ha ha, lúc này đệ đệ của Bao Kim Lộc là Bao Ngân Lộc từ bên cạnh lặng lẽ rút ghế của Lưu Tiểu Ngũ ra, Lưu Tiểu Ngũ rót rượu xong cho mọi người ngồi xuống, một cái oạch ngồi đặt m.ô.n.g xuống đất, lại khiến mọi người cười ồ lên.

Lưu Tiểu Ngũ bị mọi người trêu chọc quen rồi, cũng không giận, tự xoa xoa m.ô.n.g đứng dậy, cũng ngượng ngùng toe toét cười.

Vì lại nhắc đến cái nút thắt trong lòng mình, trong lòng Lý Đại Bảo không vui, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra, cũng chỉ như không thấy gì, uống cạn chén rượu vừa mới rót đầy.

Bao Kim Lộc thấy bộ dạng hắn như vậy, chỉ nói: "Sao thế Đại Bảo? Tiểu tử ngươi hôm nay uống không ít rồi đấy, mấy huynh đệ mình đây là uống rượu vui vẻ, không được uống rượu một mình đâu đấy."

Lý Đại Bảo ném chén rượu xuống, tùy tiện đáp: "Má nó là ai uống rượu một mình chứ, sao hả, ta uống rượu của ngươi ngươi xót à?"

Bao Kim Lộc nghe ra giọng Lý Đại Bảo không tốt, cũng chỉ giả vờ không để ý, tùy tiện nói: "Không xót, người khác thì ta không cho đâu, huynh đệ mình ai với ai chứ! Chỉ cần không phải uống rượu một mình, cứ uống thoải mái."

Lưu Tiểu Ngũ biết câu nói đùa vừa rồi của mình đã đắc tội với huynh đệ Bao Kim Lộc và Bao Ngân Lộc, chỉ nghĩ nhanh chóng tìm một chủ đề khác để lảng tránh chuyện vừa rồi, lúc này không nghĩ ngợi gì liền tiếp lời: "Kim Lộc ca, ta biết tại sao Đại Bảo không vui rồi."

Mọi người đều nhìn về phía Lưu Tiểu Ngũ, chỉ thấy hắn ta cười hì hì nói: "Chắc chắn là Đại Bảo nghe nói cô vợ nhỏ của Đại thiếu gia Triệu gia có thai rồi, nên không vui đấy."

Mọi người nghe xong đều có chút ngượng ngùng, nghĩ bụng thằng Lưu Tiểu Ngũ này đúng là nổi tiếng ngơ ngác, ai mà không biết chuyện Trương Tú Nhi hủy hôn với Lý Đại Bảo, gả cho cho Đại thiếu gia Triệu gia làm thiếp là một chuyện tiếc hận trong lòng Lý Đại Bảo, ngày thường ngay cả huynh đệ Bao Kim Lộc cũng không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Lý Đại Bảo, hắn ta lại dám mang ra nói đùa.

Trong chốc lát không ai dám tiếp lời, chỉ thấy Lý Đại Bảo lại không nổi giận đánh người như dự đoán, chỉ tùy tay ném nắm lạc trong tay về phía Lưu Tiểu Ngũ, nói: "Má nó, ngươi dám tìm niềm vui của gia gia ngươi hả."

Mọi người thấy Lý Đại Bảo không thật sự nổi giận, lúc này mới cười theo.

Lưu Tiểu Ngũ thấy Lý Đại Bảo không giận mình, cũng như được đà lấn tới, tiếp lời: "Tháng trước Đại thiếu phu nhân Triệu gia c.h.ế.t rồi, đợi sang năm nếu nàng ta sinh được con trai, thì chắc chắn sẽ được phù chính, chậc chậc, thế mới là một bước bay lên đầu cành thành phượng hoàng, cả nhà Trương gia nửa đời sau không phải lo lắng gì nữa rồi."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 22: Chương 22



Lý Đại Bảo sớm đã biết chuyện Trương Tú Nhi có thai, ban đầu nghe cũng không khỏi có chút khó chịu, nhưng nghĩ nàng ta đã là tức phụ người ta rồi, chuyện này cũng là sớm muộn thôi, nếu hắn vì chuyện này mà buồn bã, thật sự là không có tiền đồ gì, bởi vậy sau cơn buồn bã ban đầu, cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Vừa rồi Lưu Tiểu Ngũ đột nhiên nhắc đến chuyện này, hắn quả thật có chút giận, không phải vì không thể quên được Trương Tú Nhi, mà là giận cái thằng Lưu Tiểu Ngũ này dám đem hắn ra làm trò đùa.

Chỉ là hắn năm xưa bị Trương gia từ hôn, náo loạn ầm ĩ hơn một tháng trời, để người trong thôn xem không ít trò cười, bây giờ nghĩ lại rất mất mặt, bởi vậy lúc này tuy giận, nhưng cũng không tiện nổi nóng, chỉ sợ như hắn có vẻ vẫn còn để ý chuyện này. Cho nên lúc này nghe Lưu Tiểu Ngũ nói xong, không giận cũng không nói gì, làm ra vẻ không liên quan đến mình, như không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người thấy bộ dạng Lý Đại Bảo như vậy, đều nói hai người bây giờ nam hôn nữ gả chẳng còn liên quan gì đến nhau, dù năm xưa có chịu ấm ức, qua lâu như vậy cũng nên nguôi ngoai rồi, nghĩ như thế, liền thả lỏng tâm trạng, thử trò chuyện vài câu chuyện phiếm của Triệu gia, thấy Lý Đại Bảo quả thật không để ý, liền hoàn toàn không còn kiêng dè gì mà trò chuyện rôm rả.

Có người nói: "Nghe nói Triệu lão gia và Nhan lão gia ở thôn Khê Thủy đi lại rất thân, Nhan lão gia đó là nhạc gia của huyện thái gia đấy, vì thế mà huyện thái gia cũng phải nể mặt Triệu lão gia vài phần."

Một người khác cười nói: "Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, quan hệ giữa Triệu lão gia và Nhan lão gia rất tốt, nghe nói mấy năm trước hai nhà còn muốn kết thông gia, sau này không biết làm sao Đại thiếu gia Triệu gia lại cưới đại thiếu phu nhân sau này. Tiểu thư nhà Nhan lão gia lúc này mới có cơ hội gả cho huyện thái gia mới đến nhậm chức ở đây. Tuy nói người lớn của hai nhà có chút giao tình, nhưng vì chuyện trước đây, ngươi nghĩ huyện thái gia có ưa Triệu gia không? Nếu là ngươi, sợ cũng không ưa gì cái nhà mà tức phụ mình suýt nữa gả cho người ta đâu nhỉ."

Lại có một người tiếp lời: "Ây! Chuyện này ta biết, nghe nói năm xưa là Nhan tiểu thư mắc bệnh nặng, Triệu lão gia lúc này mới tìm mối khác cho con trai, kết quả không được hai năm bệnh của Nhan tiểu thư lại khỏi, vừa hay huyện thái gia mới đến nhậm chức đến nhà Nhan lão gia bái kiến, vừa nhìn đã trúng ý Nhan tiểu thư, ngày hôm sau liền tìm người đến dạm hỏi."

"A, nếu nói như vậy, Nhan tiểu thư này ngược lại gặp họa được phúc mà."

"Thì không phải sao, huyện thái gia nhà mình là thám hoa lang do hoàng thượng đích thân khâm điểm đấy, Đại thiếu gia Triệu gia sao mà so được."

"Thật là mỗi người một số phận, Nhan tiểu thư cũng mắc bệnh nặng, kết quả khỏi bệnh lại thành phu nhân huyện thái gia, đại thiếu phu nhân Triệu gia cũng mắc bệnh nặng, kết quả một mạng chầu trời."

"Theo ta nói à, chưa chắc là số nàng ta không tốt, không chừng là mạng Đại thiếu gia Triệu gia cứng quá, Nhan tiểu thư kia vừa định nói chuyện hôn nhân với hắn, đã mắc bệnh nặng rồi, may mà không gả cho hắn mà giữ được mạng, kết quả người gả cho hắn chẳng phải là bị hắn khắc c.h.ế.t rồi sao? Hừ hừ, xem kìa, đứa nhỏ này không biết có qua được không nữa."

Mọi người ngươi một câu ta một câu, chủ đề từ chuyện phiếm của Triệu gia lại quay về Trương Tú Nhi, lúc này Bao Ngân Lộc tiếp lời: "Trương gia tự thấy để con gái đi làm tiểu thiếp cho người ta, cả nhà một bước lên trời rồi, không chừng là đưa con gái đi chịu khắc đấy, đừng thấy bây giờ có vẻ phong quang, sau này chưa biết thế nào đâu."

Lời này của hắn ta ít nhiều cũng có ý nói với Lý Đại Bảo, để hắn hả giận bớt buồn, người khác cũng ít nhiều nghe ra ý trong lời hắn ta, phụ họa theo, chỉ có Lưu Tiểu Ngũ ngơ ngác tiếp lời: "Mặc kệ sau này thế nào, chỉ cần mấy năm này hưởng phúc, cũng hơn gả cho cái loại như mình rồi, dù có sống ít đi vài năm cũng đáng!"

Lý Đại Bảo vốn không mấy để ý đến những chuyện phiếm mọi người nói, nhưng câu "hơn gả cho cái loại như mình" của Lưu Tiểu Ngũ lọt vào tai hắn, rõ ràng là châm chọc mỉa mai hắn, trực tiếp đ.â.m vào tim hắn.

Bao Kim Lộc nghe ra không đúng, liền nhanh miệng đùa với Lưu Tiểu Ngũ: "Ngươi mà thấy tốt, lát nữa về gả muội tử của ngươi cho Triệu gia đi, cũng đừng làm thiếp cho Đại thiếu gia Triệu gia, trực tiếp làm cô vợ nhỏ cho Triệu lão gia, ngủ với ông ta, nhà ngươi đừng nói là ăn uống không lo, Đại thiếu gia Triệu gia còn phải gọi ngươi một tiếng cữu cữu nữa đấy!"

Mọi người cười khà khà, rồi câu chuyện cũng dừng lại ở đó. Uống thêm một lúc, liền ai nấy về nhà.

Lý Đại Bảo uống nhiều hơn mọi ngày mấy chén, đi đứng có chút loạng choạng. Cộng thêm trong lòng có chút không vui, cứ thấy n.g.ự.c khó chịu, liền không kìm được mà gầm lên mấy tiếng.

Đã vào đêm, mấy tiếng gầm của hắn khó tránh khỏi làm phiền người khác ngủ, thế là có người từ trong viện bực tức mắng hai câu, nói là đứa xui xẻo nào nửa đêm khóc tang hò đám ma vậy. Lý Đại Bảo choáng váng, dù không nghe rõ tiếng mắng từ đâu đến, nhưng cũng biết là đang nói mình, liền mượn hơi men, càng cố ý gầm lên mấy tiếng, vừa chửi bới vừa trở về nhà.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 23: Chương 23



Lý Đại Bảo về đến nhà, Bàn Nha Nhi vẫn như thường lệ đợi hắn, thấy hắn say khướt trở về, vội vàng ra đỡ. Lý Đại Bảo vung tay đẩy nàng ra, say khướt nói: "Ta tự đi được."

Bàn Nha Nhi cũng chỉ đành để hắn lảo đảo đi vào nhà, thấy hắn đi xiêu vẹo mới tới đỡ hắn, rồi lại bị hắn đẩy ra, miệng lẩm bẩm như đang mắng người, nhưng lại không giống đang nói nàng, liền nói: "Nhỏ tiếng thôi, đừng để phụ thân nghe thấy, lát nữa lại mắng chàng."

Lý Đại Bảo nghe vậy, hình như hiểu ra vài phần, liền ngậm miệng lại, được Bàn Nha Nhi đỡ, lảo đảo về phòng mình, vừa vào phòng, chưa kịp cởi giày đã ngã vật ra giường.

Bàn Nha Nhi vội vàng tiến lên giúp hắn cởi giày, lại vất vả kéo cả người hắn lên giường, vừa giúp hắn cởi áo, vừa tùy tiện nói: "Hôm nay sao uống say thế, có chuyện gì sao?"

Lý Đại Bảo nói: "Ai nói không có chuyện thì không được uống rượu, lão tử là thích uống."

Bàn Nha Nhi nói: "Dù có chuyện gì vui cũng không đến nỗi uống nhiều như vậy chứ."

Lý Đại Bảo say khướt nói: "Sao mà lắm lời thế, chuyện của nam nhân, nữ nhân các ngươi đừng có xen vào."

Bàn Nha Nhi nói: "Không phải ta quản chàng, là thương chàng, uống nhiều rượu hại người lắm."

Lý Đại Bảo nói: "Thân mình của nam nhân ngươi khỏe lắm! Không tin ngươi thử xem..." Nói xong liền ra sức kéo Bàn Nha Nhi một cái.

Bàn Nha Nhi không phòng bị ngã vào người Lý Đại Bảo, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị hắn lật người đè xuống dưới, đưa tay xé áo nàng. Bàn Nha Nhi biết Lý Đại Bảo say rồi, vội vàng ra sức giãy giụa, tiếc là sức lực của hắn khỏe như vậy nên tránh cũng không được, đành phải nói: "Đừng làm loạn nữa, người của chàng toàn mùi rượu, ta đi lấy khăn nóng lau cho chàng, mau nghỉ ngơi cho đàng hoàng."

Lý Đại Bảo thấy nàng giãy giụa không thuận theo, tùy tiện nói: "Sao hả, ngươi chê tướng công ngươi có mùi rượu rồi à?"

Bàn Nha Nhi coi hắn là đang say mà giở trò điên, cũng không đáp lời, chỉ nhân lúc hắn nói chuyện, vội vàng giãy đứng dậy. Chỉ vừa định ra khỏi phòng lấy nước nóng cho hắn, lại bị tiếng rống của Lý Đại Bảo dọa cho giật mình.

"Cút! Má nó tất cả cút hết cho ta!" Lý Đại Bảo hình như đột nhiên nổi nóng, lớn tiếng nói, "Cái gì mà mùi rượu không mùi rượu, ngươi chính là khinh thường ta, thấy ta vô dụng phải không! Thấy ta không có bản lĩnh phải không! Ta má nó là thứ vô dụng! Là không có bản lĩnh! Để người ta ức h.i.ế.p đến tận đầu mà không có cách đối phó! Má nó đúng là một thằng vô dụng! Ngươi không ưa ta, mau chóng trèo cao làm thái thái đi, đỡ cho phải khổ theo ta!"

Bàn Nha Nhi bị cơn giận đột ngột của hắn dọa cho kinh hãi, đợi hoàn hồn lại, lại cảm thấy hắn đây là có ý ám chỉ, những ngày này trong lòng nàng vốn đã có nghi ngờ, nghe hắn nói vậy không khỏi lại chạm đến nỗi lòng, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ: hóa ra hôm nay hắn uống say như vậy, vẫn là vì Trương Tú Nhi.

Lòng Bàn Nha Nhi chua xót, chỉ cảm thấy uất ức vô cùng, hốc mắt không khỏi giăng kín một tầng hơi nước mờ mịt.

Lý Đại Bảo thấy bộ dạng nàng như vậy, say khướt nói: "Ngươi tủi thân như thế cho ai xem, có phải ta nói trúng tim đen của ngươi rồi không!? Là chê ta cản trở ngươi làm thái thái rồi hả?!"

"Ai có cái tâm tư đó chứ, chàng nói oan cho ta." Bàn Nha Nhi vội nói, ngừng một chút, lại thấp giọng nức nở, "Rõ ràng là chàng vừa ăn cướp vừa la làng, trong lòng nhớ nhung người khác..."

Lý Đại Bảo tuy say, nhưng câu nỉ non nhỏ giọng của Bàn Nha Nhi hắn nghe rõ, cũng biết rõ ý nàng nói, bỗng nhiên lửa giận bốc lên, chỉ cảm thấy ở ngoài người ta trêu chọc hắn, về đến nhà, ngay cả tức phụ cũng vạch trần hắn, chế giễu móc mỉa hắn, không khỏi xấu hổ giận dữ, hơi men lại xông lên, đột nhiên quát: "Ngươi nói lại một lần nữa ta nghe xem, ngươi có tin ta sẽ hưu ngươi hay không!"

Lời Bàn Nha Nhi vốn cũng không dám nói ra, chỉ là lúc này uất ức vô cùng, mới không nhịn được lẩm bẩm ra, đợi nói xong bản thân cũng hối hận rồi, lúc này nghe Lý Đại Bảo ngay cả lời hưu thê cũng đã nói ra, sợ tới mức ngây ngẩn cả người.

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi chỉ ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, chỉ cho rằng nàng đang cố ý làm trái ý hắn, nghĩ bụng không cho nàng nhìn chút sắc mặt, thật sự muốn trèo lên đầu hắn rồi, nghĩ vậy liền xuống giường, lảo đảo mất nửa ngày mới xỏ được giày.

Bàn Nha Nhi lúc này đã bị hắn dọa sợ rồi, thấy bộ dạng hắn như vậy cũng không dám động đậy, không biết hắn muốn làm gì.

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi vẫn không đến cầu xin tha thứ, liền nói: "Ngươi đợi đấy, ta đi tìm người viết hưu thư ngay!" Nói xong liền làm bộ muốn đi ra ngoài.

Lúc này Bàn Nha Nhi mới phản ứng lại, theo bản năng đuổi theo ngăn cản, chỉ vừa đến trước mặt hắn, Lý Đại Bảo đột nhiên quay người lại như muốn nói gì đó, hắn lảo đảo đứng không vững, vung tay lên, cẳng tay vừa vặn đập vào mặt Bàn Nha Nhi, Bàn Nha Nhi không phòng bị lảo đảo lùi lại hai bước, đập vào góc bàn. Mặt va vào, người đụng một cái, đau đến mức nàng lập tức rơi nước mắt.

Lý Đại Bảo ý thức được Bàn Nha Nhi va vào cánh tay mình, chỉ là hắn say, cảm thấy mình không cố ý, cũng hoàn toàn không dùng sức, chắc không có gì to tát, liền không để ý, thấy Bàn Nha Nhi ôm mặt dựa vào bàn, hoàn toàn không để ý đến hắn, càng thêm tức giận, vung tay bỏ đi ra ngoài.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo không thèm quay đầu lại bỏ đi, hoàn toàn không có ý quan tâm đến nàng, thêm vào đó lần đầu tiên bị Lý Đại Bảo "đánh", nỗi đau trên người sao sánh được một phần vạn nỗi đau trong lòng, không khỏi ngồi xuống ghế khóc hu hu.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 24: Chương 24



Bên kia, Lý Đại Bảo vốn chỉ nói lời giận dữ với Bàn Nha Nhi, chỉ vì say rượu mà càng nói càng giận, đến cuối cùng chỉ như bị trúng tà, đầu óc trống rỗng, chỉ còn một ý nghĩ: tìm người viết hưu thư.

Hắn đi quanh sân nhà mình, trước nhà sau nhà không phân biệt đông tây đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng mơ màng đi đến nhà Lưu Tiểu Ngũ, nghĩ hắn ta hồi nhỏ theo Chu phu tử trong thôn học chữ được mấy ngày, cũng coi như biết chữ, liền không để ý đêm hôm khuya khoắt, ầm ầm đập cửa.

Chẳng bao lâu sau, cửa viện bị hắn đập mở ra, hóa ra là Lưu Tiểu Ngũ cũng vừa mới ngủ, mở cửa chợt thấy Lý Đại Bảo thì ngẩn người một chút, lúc này phụ thân hắn ta ở trong nhà hỏi ai vậy, Lưu Tiểu Ngũ vội đáp là Lý Đại Bảo tìm hắn người ta ói mấy câu, đợi đèn trong nhà tắt rồi mới quay sang Lý Đại Bảo nói: "Sao thế, Đại Bảo, ngươi say đến mức lạc đường về nhà rồi hả, đừng nói là nửa đêm nay cứ đi quanh quẩn bên ngoài đấy chứ?! Để Lý thúc biết ngươi uống say đến nhà cũng không tìm được, đừng nói ngươi bị đánh, bọn ta cũng không tránh khỏi bị mắng..."

Lý Đại Bảo vung tay một cái, nói: "Má nó xem ai dám đánh ta?!"

Lưu Tiểu Ngũ thấy Lý Đại Bảo như vậy, liền biết hôm nay hắn thật sự say rồi, liền nói: "Được rồi, ngươi đợi ta mặc áo rồi đưa ngươi về, đừng để tẩu tử lo lắng."

Lý Đại Bảo vốn say đến quên cả mục đích đến đây, lúc này nghe Lưu Tiểu Ngũ nhắc đến "tẩu tử", lại sực nhớ ra, kéo hắn ta nói: "Ta chính là tìm ngươi viết hưu thư cho ta đấy, mau lên."

Lưu Tiểu Ngũ chỉ cho rằng hắn nói sảng, nói: "Cái gì mà hưu thư không hưu thư, lát nữa để tẩu tử nghe thấy chẳng phải là đánh nhau với ngươi sao, ngươi đợi ta đi mặc áo..."

Vừa nói vừa định đi vào sân, lại bị Lý Đại Bảo kéo lại, nói: "Đánh nhau?! Sao hả, ngươi khinh thường ta, thấy ta không dám phải không, ngươi xem ta dám không!" Vừa nói một quyền liền đ.ấ.m về phía mặt Lưu Tiểu Ngũ.

May mà hắn ta tránh kịp, Lý Đại Bảo lại say rượu không vững, cú đ.ấ.m này đánh hụt, lại khiến bản thân lảo đảo về phía trước, ngã xuống đất.

Cú đ.ấ.m này của Lý Đại Bảo vung không trúng, bản thân lại ngã nhào, mơ mơ màng màng bò dậy, xông về phía Lưu Tiểu Ngũ nói: "Hay lắm, ngươi dám đánh ta rồi!"

Lưu Tiểu Ngũ ảo não nói: "Ai đánh ngươi chứ, ngươi tự ngã đấy!"

Lý Đại Bảo chả thèm quản chuyện đó, chỉ cho là mình ngã là do người trước mắt đánh hắn, không nói hai lời nhào tới.

Lưu Tiểu Ngũ vội vàng tránh né, Lý Đại Bảo mấy lần không đánh trúng người, càng thêm tức giận, gầm lên một tiếng xông thẳng lên, lần này lại nắm chặt cổ áo Lưu Tiểu Ngũ, nhằm đầu hắn ta đ.ấ.m tới tấp. Lưu Tiểu Ngũ dù vội vàng tránh né, vẫn bị ăn một đấm, mặt đau đớn nóng rát.

Trong lòng Lưu Tiểu Ngũ vừa giận vừa sợ, chỉ thấy Lý Đại Bảo nổi cơn điên, chỉ sợ náo loạn tiếp sẽ bị ăn một trận no đòn, vội vàng cầu xin: "Được được, Đại Bảo ca, ngươi muốn thế nào thì thế đó đi, ngươi muốn viết hưu thư, ta viết cho ngươi, viết xong ngươi mau về nhà đi."

"Hưu thư?!" Lý Đại Bảo đang đánh hăng, ngây dại lắc lắc đầu, hình như đang suy nghĩ ý nghĩa của hai chữ này, sau đó dùng sức đẩy Lưu Tiểu Ngũ ra, như thể đã phản ứng lại, nói: "Coi như tiểu tử ngươi biết điều."

Lưu Tiểu Ngũ lúc còn nhỏ có theo Chu phu tử trong thôn học chữ được hai năm, sau này phụ thân hắn ta thấy hắn ta thật sự không phải là người có tố chất học hành, liền không cho hắn ta đi học nữa.

Hắn ta không biết được bao nhiêu chữ, thật sự cũng không biết hưu thư phải viết như thế nào, chỉ nghĩ dù sao Lý Đại Bảo cũng không biết chữ mấy, lại say khướt cũng không nhìn rõ, vả lại lúc này hắn đòi viết hưu thư cũng chỉ là say rượu làm càn, liền viết bừa mấy dòng chữ đưa cho Lý Đại Bảo, lại sợ hắn không chịu thôi còn gây khó dễ cho mình, liền hết lời khuyên can đưa Lý Đại Bảo về nhà.

Chỉ nói Lý Đại Bảo về đến nhà, vừa vào phòng đã thấy Bàn Nha Nhi ngồi bên bàn nức nở, hắn đã mơ hồ quên mất chuyện vừa xảy ra, chỉ nghĩ cái đồ vật trong tay là cho nàng, liền vỗ cái tờ giấy trong tay lên bàn, bản thân lảo đảo ngã ra giường. Hắn giày vò cả nửa đêm, cũng mệt mỏi lắm rồi, người vừa chạm giường đã ngủ say như chết.

Bàn Nha Nhi kinh ngạc nhìn tờ giấy ngẩn người, nàng không biết chữ, nhưng cũng biết đây chắc chắn là hưu thư rồi, kinh hoàng, uất ức, chua xót, cùng nhau ập đến, nước mắt lại chảy lăn dài.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 25: Chương 25



Sáng sớm hôm sau, Lý Đại Bảo tỉnh dậy, hơi men vẫn chưa tan hết, cả đêm mặc nguyên quần áo ngủ nên người đau nhức không tránh khỏi. Hắn nhìn quanh, theo bản năng gọi: "Nha Nhi..."

Trong phòng im ắng, không ai đáp lời.

Hắn nhất thời vẫn chưa nhớ ra chuyện tối qua, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nghĩ bụng chắc Bàn Nha Nhi dậy sớm ra ngoài làm việc rồi. Lý Đại Bảo lại nhắm mắt ngủ thêm một lát, nhưng cứ thấy không thoải mái, trở mình mới ý thức được mình vẫn mặc quần áo, thậm chí giày cũng chưa cởi. Lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng, lật người bò dậy, nhìn quanh mọi thứ, ngẩn người một hồi lâu, chuyện tối qua tuy nhớ không hết, nhưng cũng dần dần nhớ lại được chút ít, không khỏi hung hăng vỗ mạnh vào trán mình một cái.

Hắn biết tối qua Bàn Nha Nhi đã chịu uất ức, trong lòng rất áy náy, lúc này thấy nàng không có ở đây, nghĩ có lẽ là nàng cố ý tránh mặt hắn, do dự một lát, vẫn ra khỏi phòng đi tìm nàng, đoán nàng chắc là ở dưới bếp.

Nhưng đến bếp lại không thấy người, lại liếc thấy cái thùng nước bên cạnh chum vẫn còn, chắc không phải là nàng mượn cớ đi lấy nước để cố ý trốn ra ngoài, hắn đi quanh sân một vòng, đành phải quay về phòng.

Hắn ngồi bên bàn hồi lâu, càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng từng cơn chột dạ.

Lúc này, mẫu thân Đại Bảo vén rèm bước vào phòng, thấy Lý Đại Bảo một mình ngồi bên bàn ngẩn người, không khỏi hỏi: "Ngẩn người cái gì đấy, Bàn Nha Nhi đâu?"

Lý Đại Bảo ngẩng đầu nhìn mẫu thân hắn một cái, ngơ ngác như không nghe rõ câu hỏi.

Mẫu thân Đại Bảo nói: "Tối qua nửa đêm con lại say khướt trở về hả? Ta ở trong phòng nghe con ầm ĩ, chắc chắn là say rồi, may mà phụ thân con ngủ say, nếu không lại chửi con."

Lý Đại Bảo vẫn không đáp lời.

Mẫu thân Đại Bảo lại nói: "Sáng sớm hôm nay đã không thấy Bàn Nha Nhi đâu, chắc chắn là tối qua lại hầu hạ con cả đêm, ta vừa nghe thấy tiếng động ở bếp, nghĩ là con bé đi rồi, ta vốn định nếu hôm qua con bé ngủ không đủ giấc thì cứ để con bé nghỉ ngơi thêm chút, ta nấu cơm cũng được." Vừa nói vừa nhìn quanh phòng, nói, "Người đâu?"

Lý Đại Bảo ngẩng đầu nhìn mẫu thân hắn một cái, trong ánh mắt đầy vẻ xấu hổ và bất an.

"Sao thế? Cãi nhau à?" Mẫu thân Đại Bảo hỏi, nghĩ nghĩ, nhíu mày nói, "Chắc chắn là tối qua con giở trò say rượu làm Bàn Nha Nhi giận phải không? Aiz! Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không sửa được cái thói hư này, cái thứ rượu đó có gì hay ho chứ? Cứ cố nhét vào bụng, lần sau con không bị phụ thân con đánh gãy chân vì chuyện này thì không nhớ được đâu!"

Mẫu thân Đại Bảo thấy con trai không nói gì, chỉ cho rằng hắn biết lỗi rồi, liền nói: "Thôi được rồi, phu thê trẻ cãi nhau là chuyện khó tránh khỏi, lát nữa Bàn Nha Nhi về con nói mấy câu mềm mỏng là được, lần sau không được uống như thế nữa đấy." Nói xong thở dài một tiếng, quay người đi ra ngoài.

"Mẫu thân..." Lý Đại Bảo cuối cùng cũng lên tiếng.

Mẫu thân Đại Bảo bị gọi lại, quay người nhìn, chỉ thấy Lý Đại Bảo mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Nha Nhi nàng ta... lát nữa... chắc là... không về được nữa..."

Mẫu thân Đại Bảo không hiểu rõ, nghi ngờ hỏi: "Hả?"

Lý Đại Bảo lúc này mới kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện tối qua, mình uống say thế nào, cãi nhau với Bàn Nha Nhi ra sao, lại còn đập cửa đi tìm người viết hưu thư... cuối cùng lo lắng nói: "Mẫu thân... người nói... Nha Nhi nàng ấy có thật sự cầm hưu thư trở về mẫu gia rồi không..."

Mẫu thân Đại Bảo nghe những lời này của Lý Đại Bảo kinh hãi đến mức suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài, đợi hoàn hồn lại, tiến lên hai bước đ.ấ.m mạnh vào hắn hai quyền, giận dữ nói: "Ngươi cái tên tiểu tử hỗn xược này! Hưu thư cũng là chuyện đùa à!"

Lý Đại Bảo không né tránh, chịu hai cái đ.ấ.m đau điếng, từ nhỏ đến lớn mẫu thân hắn thương yêu hắn đến tận xương tủy, ngày thường dù hắn nghịch ngợm đến đâu, làm bà tức giận đánh hắn, cũng chỉ là làm bộ làm tịch, nắm đ.ấ.m đánh vào người như gãi ngứa, nhưng hai quyền vừa rồi thật sự là dùng lực, Lý Đại Bảo cảm thấy lần này mình thật sự gây ra họa lớn rồi.

Mẫu thân Đại Bảo mắng Lý Đại Bảo hai câu, lại nhớ ra gì đó, vội vàng đi mở ngăn tủ, Lý Đại Bảo cũng theo bản năng đứng dậy đi theo xem.

Mẫu thân Đại Bảo thấy quần áo của Bàn Nha Nhi quả thật không còn, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa, vừa gấp vừa giận nói: "Nha đầu ngốc này, sao lại thật thà đến thế cơ chứ!" Nói xong lại quay người vỗ đùi la lên với Lý Đại Bảo: "Ngươi cái thằng hỗn xược này còn ngồi ngây ra đó làm gì hả! Mau chóng đuổi theo tức phụ ngươi về ngay! Ngươi thật sự không muốn đứa tức phụ này nữa hả!"

Lý Đại Bảo bị mẫu thân mắng đến mức vô cùng xấu hổ, nghẹn cổ không có chút khí lực nào nói: "Có gì mà phải đuổi theo..."

Mẫu thân Đại Bảo bị lời này của Lý Đại Bảo làm cho tức giận đến không nói nên lời, lúc này phụ thân Đại Bảo không biết từ lúc nào đã nghe thấy động tĩnh mà bước vào nhà, không nói hai lời, trực tiếp đá vào người Lý Đại Bảo hai cái. Lý Đại Bảo lúc này mới miễn cưỡng đuổi theo ra ngoài.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 26: Chương 26



Trên đường đi, trong lòng Lý Đại Bảo vẫn còn tồn chút hy vọng, chỉ nghĩ theo tính cách của Bàn Nha Nhi chưa chắc đã thật sự trở về mẫu gia, hoặc là lúc này đang ngồi bên đường lau nước mắt, đợi hắn đến tìm nàng, nhưng hắn đi một mạch đến tận mẫu gia của Bàn Nha Nhi, cũng không thấy bóng dáng Bàn Nha Nhi đâu, trong lòng hắn lại thêm chút lo lắng và bất an, một mặt sợ Bàn Nha Nhi thật sự trở về mẫu gia, làm to chuyện; một mặt lại lo lắng nếu nàng không trở về mẫu gia, trời còn chưa sáng một mình ở bên ngoài, không biết có xảy ra chuyện gì không.

Lý Đại Bảo đứng ngập ngừng trước cửa hồi lâu mới lấy hết can đảm gõ cửa, không lâu sau có người ra mở cửa, người đó là Nhị tẩu của Bàn Nha Nhi, thấy người đứng ngoài cửa là Lý Đại Bảo, mặt mày lập tức xị xuống.

Lý Đại Bảo thấy bộ dạng nàng ta như vậy, liền biết Bàn Nha Nhi chắc chắn đã về rồi, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại thêm chút xấu hổ, cúi đầu khẽ gọi: "Nhị tẩu... ta..."

Lời Lý Đại Bảo còn chưa dứt, cửa viện đã bị Nhị tẩu Vương gia "rầm" một tiếng đóng sầm lại. Lý Đại Bảo bị vô tình nhốt ở bên ngoài cánh cửa, nhưng lại không hề tức giận chút nào, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm gì, hồi lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân từ trong viện vọng ra, càng lúc càng gần, hắn vội vàng tiến lại gần hơn.

Cửa viện lại mở ra, lần này người đứng ở cửa lại là đại ca của Bàn Nha Nhi là Vương Tứ Cân, thấy Lý Đại Bảo trừng mắt nói: "Ngươi cái thằng nhãi ranh còn dám đến cửa nhà ta!"

Lý Đại Bảo thẹn thùng nói: "Đại ca, là ta sai... tối qua ta uống hơi nhiều..."

Vương Tứ Cân quát lớn: "Ta vốn còn tưởng ngươi là một nam nhân, vài chén rượu vào bụng đã không biết trời trăng gì nữa rồi, ngươi nói chuyện ngươi làm có phải là chuyện của con người làm không!"

Lý Đại Bảo không nói gì, nghĩ bụng để người nhà tức phụ trút giận mắng hắn vài câu cũng là đáng.

Vương Tứ Cân cũng biết tính tình và con người Lý Đại Bảo, dù đúng dù sai hiếm khi nghe nói hắn chịu nhún nhường nhận lỗi với người khác, bây giờ thấy bộ dạng của Lý Đại Bảo như vậy, liền biết hắn thật sự biết lỗi rồi, nhưng nghĩ đến sáng sớm hôm nay muội tử một mình xách gói đồ với vẻ mặt uất ức trở về, trong lòng lại vừa hận vừa giận, liền hung hăng dạy dỗ Lý Đại Bảo mấy câu.

Lý Đại Bảo tự biết mình sai, cũng chỉ im lặng nghe.

Chẳng bao lâu sau, đột nhiên từ trong viện lại vang lên giọng của mẫu thân Bàn Nha Nhi: "Tứ Cân! Con nói chuyện với hắn làm gì! Bảo con đánh đuổi hắn đi con còn không nghe thấy hả!"

Lời vừa dứt, liền thấy bà cầm một cây gậy đi ra, phía sau là nhị ca của Bàn Nha Nhi là Vương Ngũ Cân, còn có đại tẩu, nhị tẩu của Bàn Nha Nhi.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi vừa ra khỏi cửa viện, không nói hai lời, gậy liền vung xuống người Lý Đại Bảo, miệng chửi mắng: "Ta đánh c.h.ế.t ngươi cái thằng nhãi ranh này!"

Lý Đại Bảo theo bản năng tránh ra, vô cùng xấu hổ, vội nói: "Mẫu thân, là con uống nhiều, con đến đón Nha Nhi về..."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi mắng: "Ngươi đón ai? Đã bị cái thằng vô lại như ngươi hưu rồi, giấy trắng mực đen có dấu tay Lý Đại Bảo ngươi đấy, ai còn là tức phụ ngươi nữa? Ngươi cút đi cho ta!" Vừa nói vừa vung gậy theo, nhưng bị Vương Tứ Cân ngăn lại.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi trừng mắt nhìn đại nhi tử nói: "Ngươi ngăn ta làm gì! Bảo ngươi ra đánh c.h.ế.t cái thằng nhãi ranh này, ngươi lại ngồi trò chuyện với nó! Đồ thứ vô liêm sỉ, muội muội ngươi bị người ta ức h.i.ế.p đến mức nào rồi hả? Ngươi làm ca ca không trút giận cho con bé, lại còn ngăn cản ta?!"

"Mẫu thân..." Vương Tứ Cân muốn nói vài lời khuyên nhủ, nhưng bị mẫu thân Bàn Nha Nhi cắt ngang: "Ngươi đừng gọi ta là mẫu thân, ta không có đứa con trai hèn nhát như ngươi!" Nói xong lại quay sang nhị nhi tử là Vương Ngũ Cân nói: "Nó không đi, ngươi đi! Đi đánh c.h.ế.t cái thằng vương bát đản này cho ta!"

Vương Ngũ Cân do dự một chút, vừa định nhận lấy cây gậy trong tay mẫu thân, lại bị tức phụ mình nhẹ nhàng kéo tay lại.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi trừng mắt nhìn nhị nhi tức, nhị tẩu Vương gia sợ hãi không dám lên tiếng, nhưng đại tẩu Vương gia lại khuyên: "Mẫu thân, muốn đánh muốn mắng gì chúng ta vào trong nhà rồi nói, giữa ban ngày ban mặt thế này, để người ta nhìn thấy sẽ không ra gì."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nói: "Cửa nhà ta, ta thích đánh ai thì đánh! Ta xem ai dám nói nửa câu không phải!"

Đại tẩu Vương gia nói: "Lý lẽ thì là như vậy, nhưng chúng ta cũng không ngăn được những người rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi lê đôi mách phải không? Chúng ta vẫn là vào nhà nói chuyện đi."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi không nói gì thêm, thuận thuận khí, quay người đi vào trong viện, mọi người vội vàng đi theo. Mẫu thân Bàn Nha Nhi lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Lý Đại Bảo: "Ai cho ngươi vào đây, ngươi cút đi cho ta!" Nói xong không thèm quay đầu lại đi vào viện.

Lý Đại Bảo bị quát một tiếng như vậy, xấu hổ không biết làm sao cho phải, những người khác cũng không để ý đến hắn, đi theo mẫu thân Bàn Nha Nhi vào trong.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 27: Chương 27



Chẳng bao lâu sau, đại tẩu Vương gia lại mở cửa ra, Lý Đại Bảo vội vàng tiến lên. Đại tẩu Vương gia tuy cũng không có sắc mặt tốt với hắn, nhưng cũng không mở miệng quát mắng, chỉ là biết rõ còn cố hỏi: "Sao ngươi vẫn chưa đi?"

Lý Đại Bảo vội nói: "Đại tẩu, lần này là ta sai..."

"Biết sai là tốt rồi." Đại tẩu Vương gia cắt ngang, "Về đi, mẫu thân đang giận lắm, ngươi vào cũng chỉ bị đánh thôi."

Lý Đại Bảo nói: "Là ta sai, cũng đáng bị đánh, chỉ cần mẫu thân đánh ta mà hả giận được là tốt rồi."

Đại tẩu Vương gia thở dài một tiếng nói: "Xem đi, đây chẳng phải cũng là người hiểu chuyện sao, sao cứ uống rượu vào là giở trò hỗn xược như thế." Thấy Lý Đại Bảo vẻ mặt hối hận, lại nói, "Bàn Nha Nhi nhà ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nửa điểm uất ức nào, lần này chịu ấm ức lớn như vậy, còn nói là đã bị đánh?!"

"Không phải... ta thật sự không ra tay đánh nàng ấy..." Lý Đại Bảo có chút nóng nảy, chuyện tối qua hắn tuy nhớ không rõ lắm, nhưng cũng chắc chắn mình không động tay, hoặc là vô tình chạm phải, tất cả cũng hoàn toàn là vô ý.

Chỉ là đại tẩu Vương gia cũng không cho hắn giải thích, lạnh lùng nói: "Đánh hay không đánh bọn ta cũng không thấy, bọn ta chỉ thấy Bàn Nha Nhi nhà ta trời còn tối đen đã khóc lóc cầm hưu thư về rồi."

Một câu nói chặn họng Lý Đại Bảo không nói nên lời, đại tẩu Vương gia trừng mắt nhìn hắn, lại dịu giọng nói: "Thôi được rồi, chuyện giữa phu thê, ta là tẩu tử cũng coi như người ngoài, cũng không bình luận gì được. Về đi, hôm nay ngươi không đón được tức phụ ngươi về đâu, hưu thư đã viết rồi, đâu phải ngươi nói mấy câu ngon ngọt là xong." Nói xong không để ý Lý Đại Bảo còn muốn nói gì, chỉ tự mình đóng cửa quay người vào viện.

Đại tẩu Vương gia vừa đóng cửa viện, liền thấy đệ tức phụ ở bên cạnh vẫy tay gọi nàng ta lại, đợi nàng ta đi đến gần chỉ nghe nhị tẩu Vương gia nói: "Tẩu tử, thật sự cứ để hắn đi như vậy sao?"

Đại tẩu Vương gia nói: "Không đi thì có thể làm sao, hôm nay hắn có đứng đây cả ngày cũng vô ích, chẳng phải lại để người trong thôn chê cười sao."

Nhị tẩu Vương gia nói: "Lời thì nói vậy, nhưng... thật sự làm lớn chuyện, đối với nhà mình cũng không tốt có phải hay không."

Đại tẩu Vương gia nói: "Muội sợ hắn thật sự dám một đi không trở lại hả... muội cứ yên tâm, muội xem bộ dạng hắn hôm nay xem, tối qua chắc chắn chỉ là say rượu giở trò điên thôi, nhất định cũng không có ý định hưu thê thật đâu. Một lần không đón được, đến thêm vài lần nữa là được thôi, dù hắn trẻ người non dạ, người nhà hắn chẳng lẽ lại không hiểu sao?"

Nhị tẩu Vương gia nói: "Muội không sợ cái đó, muội chỉ sợ mẫu thân mình, mẫu thân mình giận như vậy, lát nữa thấy hắn thật sự đi rồi, chẳng phải càng thêm giận ư?"

Đại tẩu Vương gia nói: "Yên tâm đi, mẫu thân còn thật sự để khuê nữ nhà mình thành phụ nhân bị vứt bỏ được à? Chẳng qua là trút giận thôi, tiện thể răn đe hắn, ta đoán chừng thêm một hai lần nữa là gần xong rồi."

Nghe những lời này, nhị tẩu Vương gia mới thở phào nhẹ nhõm.

Muộn hơn một chút, mẫu thân Bàn Nha Nhi vào phòng Bàn Nha Nhi, thấy nàng dựa vào tủ quần áo ngẩn người, ngồi xuống mép giường nói: "Thôi được rồi, con cũng đừng uất ức nữa, cũng trách mẫu thân, ngày thường chỉ dạy con gái phải hiền thục dịu dàng, lại thương con không chịu được nửa phần uất ức, thành ra nuôi con thành cái tính yếu đuối này."

"Chưa nói đến Đại Bảo lần này làm cái chuyện vô liêm sỉ này, chỉ nói con cũng quá mềm yếu đi, hắn say rượu làm loạn viết hưu thư, con liền ấm ức nghẹn khuất nhận lấy? Sao không dám cãi lại hắn một tiếng, làm ầm ĩ lên một trận? Mẫu thân không phải dạy con khóc lóc om sòm ăn vạ, con gái tuy nói là phải dịu dàng hiền thục, nhưng cũng không phải nói chỉ biết chịu đựng không phải sao? Hắn sai trước, con dù có làm ầm ĩ lên, công bà con nếu là người biết lẽ phải, cũng phải nói là hắn sai, không thể trách con được."

Thấy Bàn Nha Nhi vẻ mặt tủi thân nhìn bà, lại nói, "Con bây giờ về rồi thì cứ về đi, theo mẫu thân nói thì con về cũng tốt, nhân cơ hội này cho hắn một bài học, răn đe hắn cho tốt, để hắn biết con cũng không phải là đứa dễ bắt nạt!"

Bàn Nha Nhi nhìn mẫu thân nàng muốn nói lại thôi, mẫu thân Bàn Nha Nhi thấy nàng như vậy, nói: "Mẫu thân biết con tính tình mềm yếu, không chịu nổi hắn nói mấy lời ngon ngọt, ta nói cho con biết, lần này không thể dễ dàng tha cho hắn được, không để hắn chạy đi chạy lại vài lần thì liền dễ dàng theo hắn về, nếu không hắn chỉ coi con, coi nhà mình là cái bánh bột mềm, muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn. Chỉ lần này thôi là phải nắm thóp được hắn, để hắn sau này không dám giở trò hỗn xược ngang ngược với con nữa." Thấy Bàn Nha Nhi ngơ ngác không đáp, lại nhíu mày nói: "Biết chưa!"

Bàn Nha Nhi thưa dạ gật gật đầu.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi thấy vậy mới thở dài một tiếng, nói: "Thôi được rồi, không nói nữa... con giày vò cả nửa đêm, xem đôi mắt này sưng húp thế nào rồi... đừng nghĩ ngợi gì nữa, hết thảy còn có ta, mau nghỉ ngơi đi, đừng để sinh bệnh, không đáng đâu."

Bàn Nha Nhi sợ mẫu thân lo lắng, liền đáp lời, cởi áo ngoài, vén chăn nằm xuống. Mẫu thân Bàn Nha Nhi ngồi bên mép giường lại ở bên nàng một hồi lâu, thấy nàng hình như đã lim dim ngủ mới đứng dậy rời đi.

Bàn Nha Nhi nghe thấy mẫu thân nàng đi rồi, mở mắt ra, cũng không ngồi dậy, ngược lại càng rụt sâu vào trong chăn, trong lòng thầm than: mẫu thân nghĩ thì hay đấy, nào biết hắn nghĩ thế nào, vốn dĩ mình còn đã từng hỏi qua, nếu một ngày hai người cãi nhau, nàng trở về mẫu gia, hắn có đến mẫu gia đón nàng không, ngày đó hắn đáp lời không mấy tình nguyện. Bây giờ đâu phải là cãi nhau, là hắn viết hưu thư không cần nàng nữa, tuy nói là chuyện sau khi say rượu, nhưng người ta chẳng thường nói "rượu vào lời thật" hay sao, vậy thì chuyện làm sau khi say rượu, chẳng phải cũng là "chuyện thật lòng muốn làm" đấy sao.

Hôm nay hắn đến đón nàng, có mấy phần là thật lòng, có mấy phần là do công bà mắng mỏ không còn cách nào khác mới đến, nàng không phân biệt được, nhưng cũng cảm thấy nguyên nhân thứ hai có lẽ sẽ nhiều hơn, nếu như vậy, hắn sao có thể cam tâm tình nguyện đến làm lành đón nàng mấy lần chứ, dù sao... dù sao người trong lòng hắn không phải là nàng...

Nghĩ đến đây, Bàn Nha Nhi không khỏi lại rơi nước mắt, nàng vội vàng đưa tay lau đi, nhưng làm sao cũng không kìm được, chỉ trùm kín chăn lên người.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 28: Chương 28



Lý Đại Bảo trở về tay không, bị phụ mẫu hắn mắng cho một trận, bảo hắn ngày hôm sau lại tiếp tục đi. Mẫu thân Đại Bảo nói thông gia mắng con trở về, nghĩ bụng một là thật sự bị con làm cho tức giận rồi, dù sao cũng phải để người ta trút hết cơn giận, hai là cũng để thử thách con xem con có thật lòng biết lỗi không, tuyệt đối không phải thật sự muốn đoạn tuyệt mối thông gia này. Lần này là con làm bậy, đi lại nhiều lần là đáng, sắp đến Tết rồi, thông gia là người biết lẽ phải, dù sao cũng sẽ để Bàn Nha Nhi theo con về nhà ăn Tết.

Ngày hôm sau Lý Đại Bảo lại chuẩn bị tâm lý bị dạy dỗ đầy đủ rồi mới đến mẫu gia của Bàn Nha Nhi tạ tội.

Hắn nghĩ bụng lần này tuy trượng mẫu vẫn chưa chắc đã cho hắn sắc mặt tốt, nhưng có lẽ sẽ cho hắn gặp Bàn Nha Nhi, tuy ngày thường hắn quen ra lệnh cho Bàn Nha Nhi, nhưng lời ngon ngọt hắn cũng biết nói, chỉ là phải không có ai ở đó mới được. Nếu trước mặt cả nhà trượng mẫu, hắn thật sự chưa chắc đã nói ra được.

Lý Đại Bảo trên đường đi tâm phiền ý loạn đến trước cửa nhà của Bàn Nha Nhi, lấy hết can đảm gõ cửa, nhưng nửa ngày trời không ai đáp, ngồi trước cửa một lúc rồi lại gõ, vẫn không có động tĩnh gì, hắn lại ngồi thêm nửa ngày, vẫn không thấy ai về, liền đứng dậy phủi phủi đất trên mông, nghĩ bụng chiều lại đến.

Lý Đại Bảo vừa đi qua sân nhà Bàn Nha Nhi, đột nhiên từ chỗ ngoặt có một người đi ra, hai người suýt nữa đ.â.m sầm vào nhau, đợi nhìn kỹ lại, Lý Đại Bảo chỉ cảm thấy đầu óc "ong" một tiếng, người trước mắt không phải Tiểu Tú Nhi thì là ai?

Chỉ nói Trương Tú Nhi chợt thấy Lý Đại Bảo cũng giật mình, vội vàng muốn tránh đi, nhưng hai người đã nhìn thấy mặt nhau rồi, lúc này muốn chạy đi lại có vẻ hơi cố ý, nhưng lại thật sự không biết phải ứng đối thế nào, chỉ đỏ mặt không dám ngẩng đầu, vô cùng lúng túng bất an.

Toàn thân Lý Đại Bảo như bị người ta yểm bùa, thời gian trôi qua, hắn tự cảm thấy đã buông bỏ chuyện quá khứ rồi, nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ trước mắt lại khiến tâm trạng vốn đã bình lặng của hắn lại nổi sóng, bởi vậy thấy bụng Trương Tú Nhi đã lớn hơn, không khỏi buồn bã.

Trong chốc lát hai người không ai nói gì, im lặng đối diện nhau, vô cùng xấu hồ.

Hồi lâu sau, Lý Đại Bảo mới hoàn hồn trước, lắp bắp nói: "Về mẫu gia à..."

"Ừ..." Trương Tú Nhi gật đầu, vẫn không dám ngẩng đầu. Tuy nói là mệnh lệnh của phụ mẫu không thể trái, nhưng trong lòng nàng ta luôn cảm thấy đã phụ lòng Lý Đại Bảo, bởi vậy sau khi gả đến Triệu gia, tướng công đối với nàng ta rất mực yêu thương, mọi chuyện đều thuận lợi như ý, chỉ là nàng ta càng sống tốt, càng ân ái hòa thuận với tướng công, lòng tự trách càng nặng, bây giờ chợt gặp Lý Đại Bảo, nỗi day dứt trong lòng càng khiến nàng ta không dám ngẩng đầu đối diện với hắn.

Trong lòng Lý Đại Bảo trăm mối ngổn ngang, hình như có rất nhiều lời nghẹn trong lòng muốn thổ lộ với đối phương, nhưng thấy đối phương bộ dạng né tránh im lặng, lại cảm thấy thật sự không có gì để nói, chỉ là đã chạm mặt chào hỏi rồi, cứ thế thẳng thừng bỏ đi lại càng thêm lúng túng, nghĩ nửa ngày, không có chuyện gì tìm chuyện nói: "Sống tốt lắm nhỉ..."

Lời vừa ra khỏi miệng lại hối hận, nghĩ bụng sống tốt hay không thì có liên quan gì đến hắn chứ, người ta gả cho lão gia giàu có đương nhiên sống tốt, so sánh ra thì là hắn, sắp đến Tết rồi, ngay cả tức phụ cũng bỏ về mẫu gia, sứt đầu mẻ trán, thật khiến người chê cười.

Hôm qua Trương Tú Nhi trở về mẫu gia, cũng nghe nói chuyện Bàn Nha Nhi về mẫu gia, nghĩ bụng Lý Đại Bảo sau khi cưới tức phụ hình như sống không được như ý, lòng tự trách không khỏi càng nặng thêm, lúc này Lý Đại Bảo vô tình tìm chuyện nói, trong tai nàng ta nghe như hỏi như đáp, lại như đang móc mỉa chế giễu nàng ta vậy, không còn chỗ nào để trốn, càng không dám ngẩng đầu, đáp không được, không đáp cũng không xong.

Lý Đại Bảo thấy người ta không để ý đến hắn, trong lòng cũng cảm thấy nhạt nhẽo, thêm vào tình cảnh hiện tại của mình, lại sợ nói thêm vài câu nhắc đến chuyện cũ, ngược lại khiến người ta chê cười, càng tỏ ra mình uất ức, liền khẽ ho một tiếng, nói: "Trời lạnh lẽo, nàng... đừng để bị lạnh, mau về nhà đi... ta cũng nên về nhà rồi."

Trương Tú Nhi như được đại xá, gật đầu, vội vàng lướt qua bên cạnh Lý Đại Bảo rời đi, Lý Đại Bảo không kìm được quay đầu lại nhìn theo, mãi đến khi thấy Trương Tú Nhi vào đến cửa nhà mình, mới quay người định đi. Ai ngờ vừa quay người lại, lại phát hiện ở góc không xa có một người cũng đang ngơ ngác nhìn hắn, không phải ai khác, chính là Bàn Nha Nhi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 29: Chương 29



Lý Đại Bảo vốn vẫn luôn hy vọng, tốt nhất là lén lút sau lưng cả nhà trượng mẫu gặp được Bàn Nha Nhi mới tốt, hắn biết tính của Bàn Nha Nhi, không cần hắn dỗ dành khuyên nhủ thế nào, chỉ cần nói mấy lời mềm mỏng nàng cũng hết giận, chỉ cần nàng tự nguyện theo hắn về, người ở mẫu gia đương nhiên cũng không có lý do gì để ngăn cản.

Chỉ không ngờ trùng hợp một cách lạ kỳ, lúc này thật sự để hắn gặp riêng Bàn Nha Nhi, lại đúng vào tình cảnh này, cũng không biết nàng đã đứng ở đó bao lâu rồi, là vừa mới đến, hay là từ lúc hắn và Tiểu Tú Nhi nói chuyện đã luôn ở đó nhìn.

Sự lúng túng của hắn lúc này so với lúc vừa mới gặp Trương Tú Nhi cũng không kém chút nào, nhất thời quên hết những lời đã nghĩ, thấy Bàn Nha Nhi đi về phía hắn mới hơi hoàn hồn, chỉ là chưa kịp mở miệng, Bàn Nha Nhi đã cúi đầu đi lướt qua bên cạnh hắn, rõ ràng là cố ý không để ý đến hắn.

Hắn vội vàng đuổi theo gọi một tiếng "Nha Nhi", Bàn Nha Nhi lại như không nghe thấy đi vào viện, quay người đóng cửa viện lại.

Thành thân đã lâu như vậy, Lý Đại Bảo chưa bao giờ phải chịu sắc mặt lạnh lùng của Bàn Nha Nhi, lúc này Bàn Nha Nhi coi hắn như không khí, hắn liền cảm thấy mặt mũi không còn, chỉ nghĩ mình có xông lên nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, lại vì vừa mới gặp Trương Tú Nhi, trong lòng ít nhiều cũng có chút phiền muộn, nghĩ bụng nếu lát nữa mình bị nhà vợ đuổi ra ngoài, thậm chí đánh đuổi, để Trương Tú Nhi thấy, càng thêm mất mặt, bởi vậy cũng không đến nhà Bàn Nha Nhi nữa, ủ rũ trở về nhà.

Bên kia, Bàn Nha Nhi đóng cửa viện, nhưng không vào nhà, chỉ đứng ở cửa, mong đợi Lý Đại Bảo có thể đến gõ cửa, chỉ đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, lòng Bàn Nha Nhi chùng xuống, đẩy cửa nhìn ra, lại thấy bên ngoài trống không, nào còn bóng dáng Lý Đại Bảo đâu, một nỗi chua xót lập tức dâng đầy lồng ngực.

Vừa nãy từ xa nàng đã thấy Lý Đại Bảo và Trương Tú Nhi nói chuyện, Trương Tú Nhi vẫn luôn cúi đầu, hắn nói gì, nàng ta liền gật đầu.

Nàng đứng xa, không nghe thấy hắn nói gì, cũng không nhìn rõ vẻ mặt hai người, nhưng trong đầu lại có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng, bởi vì nàng từng lén nhìn thấy hai người nói chuyện: khi đó, hắn nói những lời đùa cợt si tình, nàng ta liền e thẹn cúi đầu, nụ cười nơi khóe miệng không giấu được niềm vui trong lòng nàng ta... lúc đó người trong lòng Lý Đại Bảo vẫn là Trương Tú Nhi.

Có lẽ, đến bây giờ, vẫn luôn là vậy...

Hôm nay có lẽ không phải hắn đến tìm nàng, chẳng phải sao, hắn đã muốn hưu nàng rồi, trước đó đến xin lỗi, chắc chắn là bị công bà mắng mỏ không còn cách nào khác mới đến, không phải thật lòng hối hận. Hôm nay có lẽ là hắn đến xem Trương Tú Nhi, hắn biết tin Trương Tú Nhi trở về mẫu gia, liền vội vàng đến xem nàng ta, dù nàng ta đã là vợ người khác, nhưng hắn vẫn không thể quên được muốn gặp nàng ta một lần, nói ra những tình cảm trong lòng...

Bàn Nha Nhi ôm n.g.ự.c trở về viện, vừa định không kìm được mà rơi nước mắt, liền nghe thấy có người đẩy cửa viện bước vào, hóa ra là phụ mẫu nàng đã về nhà, Bàn Nha Nhi vội vàng giấu đi cảm xúc, vội vã trở về phòng mình.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi thấy vậy, nhíu chặt mày.

Phụ thân Bàn Nha Nhi cũng thở dài một tiếng, nhỏ giọng trách móc bà: "Bà cũng vậy, hôm đó người ta đến đón là được rồi, trẻ con cãi nhau ầm ĩ, bà xen vào làm gì, sắp Tết rồi, làm ầm cái gì, bà còn định để con gái ở tại mẫu gia ăn ba mươi Tết à?"

Bà nói: "Ông cũng nói là sắp Tết rồi, ông xem cái thằng nhóc đần độn đó đến tay không thế kia, có chút thành ý nào đâu."

Ông nói: "Bày đặt quá!"

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nói: "Sao lại gọi là bày đặt? Ta có để ý chuyện hắn mang bao nhiêu đồ đâu? Ta chẳng phải là vì cô nương của ta sao? Lần này nếu để hắn dễ dàng đón về như vậy, sau này Nha Nhi còn phải chịu bao nhiêu ấm ức nữa, chỉ lần này thôi là phải trị hắn, cho hắn biết cô nương chúng ta không phải là dễ bắt nạt!"

Phụ thân Bàn Nha Nhi mất kiên nhẫn nói: "Được được, tùy bà, bà chỉ đừng làm hỏng cái cuộc hôn nhân của cô nương nhà ta là được."

"Sao lại thành ta làm hỏng?" Mẫu thân Bàn Nha Nhi cũng mang theo vài phần bất mãn nói: "Ta đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết điều đó sao?"

Phụ mẫu Bàn Nha Nhi tính toán thế nào tạm thời không nói, chỉ nói đến chiều tối, Bàn Nha Nhi lén sau lưng người nhà gọi tiểu đệ đệ Thạch Đầu đến bên cạnh, đưa cho đệ đệ phong hưu thư mà Lý Đại Bảo đưa cho nàng nói: "Đệ giúp tỷ tỷ đọc xem, trên cái phong hưu thư này viết những gì."

Thạch Đầu nhíu mày nói: "Sao tỷ tỷ lại nhớ đến cái này, chẳng phải nói là tỷ phu uống say mới tìm người viết bậy bạ sao?"

Bàn Nha Nhi nói: "Tỷ biết, chỉ là tò mò trên đó viết những gì."

Thạch Đầu nói: "Tờ hưu thư này phụ mẫu cũng cho đệ xem rồi, nhiều chữ sai lắm, văn chương không thông, vừa nhìn đã biết là người cùng tỷ phu uống rượu khi say thì viết bậy, không đáng tin."

Bàn Nha Nhi nói: "Mặc kệ chữ sai hay không sai, thông hay không thông, cũng phải có ý đại khái chứ?" Thấy vẻ mặt đệ đệ lo lắng, lại giả bộ không quan tâm nói, "Đệ yên tâm, tỷ không vì cái gì đâu, mấy ngày nay mẫu thân nói với tỷ nhiều như vậy rồi, tỷ cũng khôn ra rồi. Tỷ biết trên hưu thư này viết những gì, sau này về nhà, tỷ phu đệ mà còn đối xử không tốt với tỷ, tỷ cũng có cái để nói với hắn, nếu ngay cả trên đó viết gì cũng không biết, sau này nói chuyện cũng không có cái gì để chỉ trích hắn."

Thạch Đầu gãi gãi đầu, do dự một lát nói: "Ý đại khái có lẽ là nói tỷ không kính trọng công bà, không tôn trọng tướng công, không hòa thuận với hàng xóm láng giềng gì đó..."

"Ồ..." Bàn Nha Nhi lẩm bẩm gật đầu.

Thạch Đầu lại vội nói: "Khụ, nghĩ lại hưu thư chắc đều viết như vậy, cũng chỉ là viết vậy thôi..."

Trong lòng Bàn Nha Nhi lạnh lẽo, cố gắng nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, chị biết rồi."

Bàn Nha Nhi lừa được đệ đệ, nhưng không lừa được chính mình, sao nàng lại không để ý, nàng để ý lắm chứ. Thời gian lâu như vậy, nàng một lòng một dạ đối tốt với hắn, không cầu hắn có thể đặt nàng lên đầu quả tim, chỉ mong sao có thể có chút thích nàng, có thể cảm thấy người tức phụ này tốt, nhưng trên hưu thư lại viết nàng toàn những cái không phải, bao nhiêu chân tình của nàng thật sự là uổng phí rồi.
 
Back
Top Bottom