Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 30: Chương 30



Hai ngày sau, Lý Đại Bảo lại đến nhà Bàn Nha Nhi đón người, không tránh khỏi lại bị người nhà vợ mắng cho một trận, hắn đều đỏ mặt đáp lời, thấy trượng mẫu dù sao cũng không cầm gậy, sắc mặt mọi người cũng hòa hoãn hơn lần trước nhiều, trong lòng liền cảm thấy lần này có thể được rồi, đợi đến khi nhắc đến chuyện đón Bàn Nha Nhi, phụ thân Bàn Nha Nhi nói dù sao cũng là chuyện phu thê, chỉ cần Bàn Nha Nhi bằng lòng về là được, mẫu thân Bàn Nha Nhi cũng không ngăn cản nhiều, chỉ bảo tức phụ đi gọi Bàn Nha Nhi ra.

Chẳng bao lâu sau, Bàn Nha Nhi bước vào phòng, phụ thân Bàn Nha Nhi nói: "Nha Nhi, Đại Bảo làm chuyện hồ đồ, chúng ta đánh cũng đánh rồi, nói cũng nói rồi, hắn cũng biết sai rồi, bây giờ có muốn theo hắn về không, con tự quyết định đi."

Bàn Nha Nhi ngẩng đầu nhìn phụ mẫu một cái, chỉ thấy mẫu thân nàng nhếch môi ra hiệu với nàng, ý là bảo nàng làm theo lời bà dặn, không được lập tức đồng ý, phải để Lý Đại Bảo trước mặt mọi người nhận lỗi đảm bảo mới được.

Chưa đợi Bàn Nha Nhi mở miệng, Lý Đại Bảo đã vội nói: "Nha Nhi, lần này là ta làm chuyện hồ đồ, xin lỗi nàng, ta đã hứa với phụ mẫu, sau này không uống say nữa, nàng theo ta về nhà đi." Thấy Bàn Nha Nhi không đáp, lại nói: "Nàng đi mấy ngày nay... phụ mẫu, Tiểu Bảo... còn... ờ... người nhà... đều rất nhớ nàng." Lý Đại Bảo nói xong chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.

Hắn vừa thấy bộ dáng Bàn Nha Nhi chần chừ do dự, nóng vội nói thêm nửa câu sau, chỉ là trước mặt mọi người nhận lỗi thì hắn đã chuẩn bị rồi, nhưng bảo hắn trước mặt mọi người nói mấy ngày nay hắn thật sự rất nhớ nàng, thì làm sao cũng không nói ra được, liền chỉ nói phụ mẫu, Tiểu Bảo, lại sợ Bàn Nha Nhi không hiểu, lại thêm một chữ "người nhà", nghĩ bụng Bàn Nha Nhi chắc sẽ hiểu ý.

Chỉ là những lời này Lý Đại Bảo tự cảm thấy nói "trắng trợn" mà có chút xấu hổ, trong tai Bàn Nha Nhi đang nặng trĩu tâm sự lại hoàn toàn mang một ý nghĩa khác: hắn đến đón nàng là vì ông công bà mẫu, Tiểu Bảo, người nhà đều nhớ nàng, chỉ riêng hắn... Chính hắn thì chắc là không muốn.

Bàn Nha Nhi cắn môi rũ mắt xuống, hồi lâu mới đáp: "Ta không đi."

Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy bao nhiêu chua xót và tủi thân nghẹn trong lòng trong khoảnh khắc trút hết ra ngoài, khiến nàng có chút muốn khóc, chỉ sợ mọi người nhìn thấy, vội vàng quay người đi ra ngoài.

Mọi người trong phòng chỉ thấy Bàn Nha Nhi nói một tiếng "Ta không đi", liền "dứt khoát" quay người bỏ đi.

Tình cảnh này hoàn toàn vượt quá dự liệu của mọi người, hồi lâu sau mẫu thân Bàn Nha Nhi mới phản ứng lại, chỉ nghĩ có lẽ con gái muốn làm khó Lý Đại Bảo một chút, liền nói với Lý Đại Bảo: "Ngươi xem, lần này Nha Nhi đã bị ngươi làm tổn thương rồi."

Sự từ chối của Bàn Nha Nhi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Đại Bảo, nhất thời ngơ ngác đến mức không nghe thấy cả lời mẫu thân Bàn Nha Nhi nói.

Đại tẩu Vương gia tiếp lời: "Đúng vậy, chịu ấm ức lớn như vậy, đâu phải một hai câu là có thể làm ấm lại lòng người, có những lời trước mặt chúng ta nhất định cũng không tiện nói, theo con thấy, dù sao cũng là chuyện riêng của hai phu thê, vẫn là để bọn họ tự nói chuyện cho rõ ràng mới được."

Phu thê Vương thị không nói gì, ngầm đồng ý, đại tẩu Vương gia huých Lý Đại Bảo một cái, nói: "Mau đi đi."

Lý Đại Bảo lúc này mới hoàn hồn, rời khỏi mọi người đi về phía phòng Bàn Nha Nhi.

Lý Đại Bảo vào phòng ngoài của sương phòng, thấy Bàn Nha Nhi ngồi quay lưng lại trên giường trong buồng trong, hắn bước vào mấy bước, đến cửa buồng trong thì dừng lại, bản thân cũng cảm thấy có chút nghẹn khuất.

Chỉ cảm thấy mình đã bỏ cả mặt mũi ra hạ mình xin lỗi, bị đánh bị mắng không nói, vừa rồi thậm chí không sợ xấu hổ mà nói cả lời nhớ nàng trước mặt mọi người, vậy mà lại đổi lấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng. Lúc này còn bảo hắn nói gì nữa?

Nói thêm nữa sợ cũng chỉ là mặt nóng dán vào m.ô.n.g lạnh, bởi vậy đứng hồi lâu cũng không biết nên mở lời thế nào.

Bên này, Bàn Nha Nhi vào phòng liền ngồi xuống giường lặng lẽ rơi lệ, nghe thấy có người vào phòng, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết là Lý Đại Bảo, trong lòng nàng nảy sinh chút an ủi, chỉ nghĩ có lẽ mình đã nghĩ sai, trong lòng hắn dù sao vẫn có nàng, chỉ vì trong lòng tích tụ nỗi uất ức, liền cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ đầy hy vọng đợi Lý Đại Bảo đến nói chuyện với nàng, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, từ từ, trái tim cũng ngày càng nguội lạnh.

Đúng rồi, nghĩ lại hắn vào phòng nàng không phải là thật lòng, hoặc là mẫu thân và các tẩu tử bảo hắn đến, đương nhiên là không có gì để nói với nàng rồi.

Đến đón nàng là do công bà sai bảo, vào phòng này lại là ý của mẫu thân và mấy tẩu tử, hoàn toàn không phải là lòng hắn. Hắn đưa hưu thư cho nàng, tuy nói là chuyện làm sau khi say rượu, nhưng cũng không có ý của người khác, dù có ba phần say, rốt cuộc cũng có bảy phần thật lòng, đây mới là lòng hắn, nàng ở đây còn mong đợi gì nữa...

Bàn Nha Nhi nghĩ như vậy, càng thêm lạnh lòng đau khổ, chỉ nhỏ giọng nói: "Hà tất phải đến, ngươi đi đi."

Lý Đại Bảo không hiểu tâm tư của Bàn Nha Nhi, chỉ thấy nàng vừa nãy trước mặt mọi người nói không đi với hắn, lúc này chỉ có hai người, cũng không nói gì khác, chỉ bảo hắn đi, đây chẳng phải là thật sự không muốn sống với hắn nữa sao?

Chỉ đúng lúc này, đại tẩu Vương gia bước vào phòng, nói với Lý Đại Bảo: "Sao thế? Chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?"

Lý Đại Bảo liếc nhìn vào trong phòng một cái, không nói gì.

Đại tẩu tử Vương gia thấy vậy cũng có chút kinh ngạc, tiểu cô này của nàng ta là người tính khí mềm yếu nhất, vừa nãy trước mặt mọi người nói những lời đó đã là ngoài dự liệu rồi, nàng ta chỉ sợ chuyện thật sự trở nên căng thẳng, vào phòng Bàn Nha Nhi muốn hòa giải cho hai người, thấy Bàn Nha Nhi lại càng kinh ngạc, lại thấy nàng quả thật là nước mắt giàn giụa.

Đại tẩu Vương gia vội nói: "Đây... sao thế này? Sao đang yên đang lành lại khóc?" Lại nửa nghi ngờ nửa trách móc nói ra ngoài: "Đại Bảo, chuyện này là sao?"

Lý Đại Bảo đứng ở cửa nghe thấy lời đại tẩu Vương gia, lúc này mới ý thức được Bàn Nha Nhi khóc, nhưng cũng không hiểu vì sao, hạ mình xin lỗi là hắn, bị từ chối không thương tiếc cũng là hắn, mình vào phòng nửa ngày nàng ngay cả mặt cũng không thèm quay lại, lúc này sao lại giống như hắn làm gì ức h.i.ế.p nàng vậy.

Bên kia, tâm tư của Bàn Nha Nhi, chỉ nghe thấy Lý Đại Bảo cuối cùng cũng không mở miệng nói với nàng nửa lời, liền cảm thấy những gì mình nghĩ đều đúng cả, trước mặt người khác hắn còn có thể nói vài lời cho có lệ, chỉ còn hai người thì mới thấy được thực tâm của hắn, hắn thật lòng không ưa nàng, ngay cả những lời có lệ cũng lười nói với nàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng hoàn toàn lạnh đi, cảm thấy tẩu tử mình có khuyên can hắn nữa cũng vô ích, trong lòng hắn không có nàng, chỉ mong hưu nàng, sao có thể để ý nàng khóc hay cười chứ, bởi vậy liền nói: "Tẩu tử, đừng nói nữa, để hắn đi đi."

Ý của Bàn Nha Nhi vốn là: trong lòng hắn không có ta, đương nhiên cũng không để ý ta khóc hay không khóc, tẩu ngăn cản hắn đến xin lỗi ta thì có ý nghĩa gì chứ.

Chỉ là lời này trong tai Lý Đại Bảo lại mang một ý nghĩa khác, chỉ cho rằng Bàn Nha Nhi nói quyết ý không muốn theo hắn về, nhất định muốn người nhà đuổi hắn đi.

Lúc này người Vương gia cũng từ phòng khách đi ra, đều vẻ mặt nghi hoặc, vào phòng hỏi có chuyện gì, Bàn Nha Nhi lại không nói được, chỉ lặng lẽ rơi lệ, lúc này người nhà đều vây quanh hỏi han, lại khiến nàng không kìm được mà bật khóc.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 31: Chương 31



Cảnh tượng này trong mắt mọi người Vương gia, lại cho rằng Lý Đại Bảo chắc chắn lại giở trò gì đó, ức h.i.ế.p Bàn Nha Nhi.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi một mực thương con gái, cơn giận bốc lên, giận dữ nói: "Hay lắm, ở nhà ngươi ngươi ức h.i.ế.p con gái ta, bây giờ hưu con gái ta còn chưa đủ, lại còn tìm đến tận cửa ức h.i.ế.p người!" Vừa nói vừa cầm gậy đánh người.

Nhị ca của Bàn Nha Nhi tính nóng nảy, thấy muội muội khóc thảm thiết, vốn đã thương xót, bị mẫu thân nói vậy, lập tức cũng cảm thấy Lý Đại Bảo quá đáng, không nói hai lời liền ầm ĩ muốn đánh người, nhưng phu thê đại ca Bàn Nha Nhi lại ổn trọng hơn, vội vàng tiến lên khuyên giải.

Lý Đại Bảo cũng từ nhỏ được người nhà yêu thương mà lớn, quen được cưng chiều, bị đuổi đánh như vậy trong lòng cũng rất uất ức, chỉ vì là trượng mẫu, lại không dám phát tác, chỉ vội vàng chạy ra khỏi sân, trên mặt không tránh khỏi lộ ra vài phần khó coi.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi vung gậy ra, hung hăng đập vào cửa viện, giận dữ mắng: "Thằng khốn nạn! Dám giở mặt với ta rồi! Đừng để ta nhìn thấy ngươi, đánh gãy chân ngươi!"

Lý Đại Bảo lại một lần nữa trở về tay không, người nhà đều có chút kinh ngạc, bởi vậy thấy sắc mặt hắn lần này khác hẳn mọi khi, hỏi hắn có chuyện gì, hắn chỉ trầm mặt như người câm ngồi một bên không nói gì.

Mẫu thân Đại Bảo chỉ sợ tính Lý Đại Bảo cứng đầu, hoặc có chỗ nói không được làm không được, thúc giục hắn đi nữa, lại thấy Lý Đại Bảo lần này không những không nghe, nói thêm vài câu, dứt khoát đứng dậy bỏ đi.

Bà bảo phụ thân Đại Bảo quyết định, ông trừng mắt nói: "Bảo ta quyết định cái gì? Bà bảo ta đi đón tức phụ về sao? Ta còn mặt mũi nào nữa?! Nó tự gây ra họa, tự đi mà giải quyết! Lần nào cũng để người nhà chùi đ.í.t cho nó, đến đời nào mới biết chút nhân tình thế thái!"

Mẫu thân Đại Bảo bị phụ thân Đại Bảo làm cho bẽ mặt, bị mắng một trận, trong lòng bức bối, không tránh khỏi tìm con gái lớn Lý Hà Hoa than thở.

Sắp đến ba mươi Tết rồi, Lý Hà Hoa thấy trong nhà vì chuyện này mà chẳng có chút không khí Tết nào, không khỏi lại khuyên răn Lý Đại Bảo, nàng ta cũng không biết mấy lần Lý Đại Bảo đến nhà vợ đều ra sao, chỉ nghĩ tính Bàn Nha Nhi chắc chắn không phải là tự mình không muốn về, phần lớn vẫn là phụ mẫu nàng giận con gái chịu ấm ức lớn như vậy, chỉ nói: "Hay là đệ lại đi một chuyến nữa, thật sự không được, đệ cứ dập đầu mấy cái thật mạnh với lão trượng, lời thề thốt chẳng lẽ còn không biết nói sao? Chỉ cần nói sau này một lòng một dạ đối tốt với Bàn Nha Nhi, không cãi nhau với nàng ấy nữa, người già đều không nghe được lời mềm mỏng... mai là ba mươi Tết rồi, bọn họ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, không thể thật sự đoạn tuyệt mối thông gia này được..."

Thấy Lý Đại Bảo vẫn cúi đầu không nói gì, Lý Hà Hoa lại dịu giọng khuyên nhủ, "Có lẽ mấy lần này người ta không về, là thử xem đệ có thật lòng biết lỗi không... Bàn Nha Nhi mềm lòng, đối với đệ lại một lòng một dạ là tốt, giận qua rồi thì thôi, có lẽ lúc này đang đợi đệ đón về ăn Tết đấy..."

Thấy Đại Bảo vẫn không nói gì, Hà Hoa lại dịu dàng nói, "Hay là, đệ nói với tỷ xem, hai lần đệ đi, người ta nói gì? Tỷ giúp đệ nghĩ cách... hả?"

Lý Hà Hoa không biết hai câu nói của mình lại đúng vào chỗ đau trong lòng Lý Đại Bảo, hắn nghĩ mình hết lần này đến lần khác đến cửa xin lỗi, bị đánh lại bị mắng, khiến bản thân mình mặt mày xám tro, ngay cả tức phụ vốn trăm điều thuận theo hắn cũng lạnh mặt đuổi hắn ra ngoài, vẻ mặt kiên quyết không muốn theo hắn về, về đến nhà còn phải ngày ngày bị phụ mẫu mắng mỏ vì chuyện này, thành ra trong ngoài đều không phải người.

Lúc này bị Lý Hà Hoa gặng hỏi, không khỏi xấu hổ giận dữ quát lên: "Có thể nói gì! Nói nàng ta không muốn sống với đệ nữa! Nói bị đệ hưu thì vui vẻ như ý rồi! Nói sau này không cho đệ đến nữa! Đến một lần đánh đệ một lần! Tỷ bảo đệ phải làm gì hả!! Người ta không muốn sống với đệ nữa! Tỷ bảo đệ phải làm gì hả!"

Lý Hà Hoa bị cơn giận dữ đột ngột của Lý Đại Bảo dọa cho lùi lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Lý Đại Bảo mặt đỏ bừng rống to về phía Lý Hà Hoa: "Bây giờ tỷ đã biết hết rồi! Hài lòng chưa! Còn gì muốn hỏi nữa! Tỷ nói đi!"

Lý Hà Hoa ôm ngực, trừng mắt khó có thể tin nhìn Lý Đại Bảo, đợi hoàn hồn lại không khỏi vừa giận vừa hận lại vừa uất ức, quát: "Ta hài lòng? Ta hài lòng cái gì?! Ta rảnh rỗi đến đây nghe chuyện vô vị hả?! Lý Đại Bảo! Ngươi giỏi! Sau này ta mà hỏi một câu nữa, ta... ta..." Lý Hà Hoa tức giận đến không nói nên lời, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Mẫu thân Đại Bảo ở ngoài nghe thấy tiếng động đi vào nhà, thấy hai tỷ đệ cãi nhau, vội nói: "Sao thế, sao nói chuyện lại ầm ĩ lên thế? Đại Bảo, con làm sao vậy hả? Tỷ tỷ của con đang mang thai còn lo lắng cho chuyện của con, sao con lại quát tỷ tỷ con hả."

Mẫu thân Đại Bảo không nói thì thôi, vừa nói ra những lời này, nỗi ấm ức của Lý Hà Hoa lập tức dâng lên, nước mắt không tự chủ rơi xuống, đứng dậy nước mắt lưng tròng nói với Lý Đại Bảo: "Sau này ta không quản chuyện vô vị này nữa, ta sống tốt cuộc sống của ta, ngươi muốn sao thì sao, dù sao chúng ta cũng đừng ai để ý đến ai!" Nói xong lau nước mắt bỏ đi.

Mẫu thân Đại Bảo gấp đến độ đ.ấ.m Lý Đại Bảo một quyền, vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Bên kia, phụ thân Đại Bảo cũng nghe thấy tiếng động, lúc này từ trong nhà đi ra, đứng ở cửa trừng mắt mắng về phía phòng Lý Đại Bảo: "Sau này ai cũng đừng quản nó! Từ nhỏ đã quen thói hư tật xấu rồi! Gặp ai cũng gây sự! Ta xem ngày nào ngươi không vừa ý, dám cầm d.a.o c.h.é.m vào đầu lão tử ngươi! Thằng nhãi ranh! Sớm biết ngươi như vậy, sinh ra đã bóp c.h.ế.t ngươi cho rồi! Uổng phí gạo nuôi ngươi lớn bằng từng này lại đi gây họa!"

Lý Đại Bảo vẫn chưa đến nhà Bàn Nha Nhi đón người, ban đầu là do hắn cố chấp, sau này thời gian lâu dần, tâm trạng dần bình phục, cũng cảm thấy ngày đó mình cứ thế bỏ đi hình như hơi l* m*ng.

Sắp đến Tết rồi, người ta đều là gia đình đoàn tụ, một mình hắn lại thành kẻ cô đơn, lại vì chuyện này mà cãi nhau với đại tỷ, càng thêm hối hận, nhưng bây giờ đã qua những ngày đó, muốn đi nữa sợ lại bị trượng mẫu đánh, đến lúc đó người không đón được về, mình lại bẽ mặt, bởi vậy chuyện này cứ kéo dài đến tận ba mươi Tết, cũng không có kết quả gì.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 32: Chương 32



Ba mươi Tết, tứ nãi nãi Hoắc gia về quê chữa bệnh, Lý Hà Hoa nghĩ trong nhà vì chuyện của Lý Đại Bảo chắc chắn không vui, liền dẫn theo trượng phu Hoắc Trường Sinh về mẫu gia ăn Tết, nghĩ bụng có thể hòa hoãn không khí trong nhà, dù vậy, nhưng vì lần trước cãi nhau với Lý Đại Bảo vẫn chưa làm lành, bởi vậy về đến nhà cũng không nói chuyện nhiều với Lý Đại Bảo.

Thật ra không chỉ Lý Hà Hoa, Lý Đại Bảo bây giờ đã trở thành người không được yêu thích nhất trong nhà, ngay cả Lý Tiểu Bảo ngày thường luôn lẽo đẽo theo sau hắn cũng không để ý đến hắn nữa, chỉ kéo tỷ phu Hoắc Trường Sinh đi đắp người tuyết.

Lý Đại Bảo thật sự cảm nhận được thế nào là "người cô đơn lẻ loi", càng thêm nhớ đến Bàn Nha Nhi.

Chỉ là, một tức phụ đối với mình trăm điều thuận theo như vậy, lần trước lại nói không muốn theo hắn về, nghĩ lại, có lẽ thật sự đã bị hắn làm tổn thương đến thất vọng đau khổ rồi.

Lý Đại Bảo càng nghĩ càng thấy mình sai, đúng vậy, lần này nàng về mẫu gia không phải là giận dỗi trẻ con, cũng không phải hai người cãi nhau ầm ĩ, là hắn đã viết hưu thư, nghĩ đến những năm này trong các thôn lân cận có tức phụ nhà nào bị nhà chồng viết hưu thư đuổi về nhà đâu, dù thật sự là mụ la sát cũng chưa từng có.

Vì nhớ đến những điều mình không tốt, liền lại nghĩ đến những ngày này vì chuyện đó mà làm phụ mẫu tức giận, còn nổi nóng với tỷ tỷ, thật sự không nên.

Bởi vậy liền nhân lúc không khí Tết náo nhiệt đi tìm Lý Hà Hoa xin lỗi trước, tỷ đệ không có thù hằn qua đêm, Lý Đại Bảo lại như hồi bé làm mặt hề xin lỗi tỷ tỷ, hai tỷ đệ liền làm lành.

Bữa cơm tất niên, Lý Đại Bảo lại dập đầu nhận lỗi với phụ thân, nói sau này không làm loạn nữa, đợi qua Tết sẽ đến nhà lão trượng xin lỗi đón tức phụ về. Đêm ba mươi Tết này Lý gia cuối cùng cũng trôi qua một cách ấm áp.

Tuy nói Lý Đại Bảo đã hứa với phụ mẫu, nhưng rốt cuộc làm thế nào để đón được tức phụ về trong lòng hắn cũng không chắc chắn.

Chỉ vì những kinh nghiệm mấy lần trước, nghĩ lại là mình đã bỏ qua tâm tư của Bàn Nha Nhi rồi, chỉ nghĩ ngày thường tính khí của nàng tốt, đối với mình lại trăm điều thuận theo, nhưng không nghĩ nàng cũng có tính khí, bởi vậy lần này chịu ấm ức, dù sao vẫn phải nói chuyện rõ ràng với nàng trước, người nhà của nàng tự nhiên không có gì để nói nữa.

Nghĩ như vậy, liền quyết định trước tiên phải lén sau lưng người nhà Bàn Nha Nhi, gặp riêng Bàn Nha Nhi, nói chuyện rõ ràng với nàng rồi mới chính thức đến cửa nhà, chỉ là đang dịp Tết, nhà ai cũng không thường xuyên ra ngoài, bởi vậy cả tháng Giêng cũng không tìm được cơ hội, bản thân hắn cũng có chút sốt ruột.

Bên kia, người Vương gia tự nhiên không biết những suy nghĩ này của Lý Đại Bảo, chỉ thấy Lý Đại Bảo không nói một lời bỏ đi, từ đó không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả mồng hai Tết cũng không đến chúc Tết, liền nghĩ Lý Đại Bảo xem ra thật sự không coi mình là nữ tế của Vương gia nữa rồi.

Vì vậy phụ thân Bàn Nha Nhi không khỏi trách móc mẫu thân Bàn Nha Nhi, chỉ nói: "Giày vò, để bà giày vò đấy, suốt ngày nói với con gái những chuyện vớ vẩn, dạy dỗ con bé lung tung, xem kìa thật sự để bà giày vò tan nát rồi, xem bà làm thế nào."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi tuy cũng lo lắng, nghe ông trách móc cũng không khỏi đáp trả: "Đây đều là lỗi của ta cả sao, ta là kế mẫu chắc? Con gái không phải là thịt rơi từ người ta ra sao? Ta không thương con bé chắc? Ta chính là vì thương con bé mới không nỡ để con bé chịu ấm ức khổ sở ở nhà chồng."

Ông nói: "Đúng rồi, lần này không cần chịu ấm ức nữa rồi, nhà chồng không còn nữa!"

Bà tức giận nói: "Không còn thì không còn! ta thấy đó cũng chẳng phải là nhà chồng tốt đẹp gì! Già trẻ lớn bé đều không biết điều, Lý Đại Bảo hồ đồ, bố mẫu thân hắn cũng không biết chuyện sao, chuyện lớn như vậy, cũng không lộ mặt ra, xem ra nhà họ căn bản không coi con gái ta ra gì!"

Phụ thân của Bàn Nha Nhi thở dài một tiếng sâu sắc, nói: "Bà bây giờ trách móc cái này, trách móc cái kia đều vô ích, đến lúc đó chẳng phải con gái chúng ta chịu thiệt sao! Ai... mười dặm tám thôn bà thấy tức phụ nhà nào bị hưu chưa? Bà bảo Nha Nhi sau này làm thế nào!"

Mẫu thân Bàn Nha Nhi nói: "Làm thế nào?! Ta không tin, con gái ta như vậy, rời khỏi Lý gia đời này còn sống không tốt được sao? Ai nói con bé bị hưu rồi? Thật sự mà nói, hắn nhận lỗi đến đón, là chúng ta không muốn về, là chúng ta không ưa hắn! Cùng lắm thì chúng ta tái giá! Nhất định tìm một người tốt hơn nhà hắn!"

Phụ thân Bàn Nha Nhi thấy bà nói vậy, liền biết có lý luận với bà nữa cũng vô ích, chỉ lắc đầu thở dài, không đáp lời nữa.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 33: Chương 33



Qua tháng Giêng, Lý Đại Bảo cuối cùng cũng tìm được cơ hội nhà Bàn Nha Nhi không có ai, chỉ nói là biểu đệ của Bàn Nha Nhi cưới tức phụ, theo lệ người nhà Bàn Nha Nhi phải đến nhà trai giúp đỡ từ tối hôm trước, Bàn Nha Nhi vì chuyện của mình cũng không muốn gặp ai, chỉ sợ người ta hỏi nhiều nói nhiều, bởi vậy cả nhà chỉ còn lại một mình nàng trông nhà.

Lý Đại Bảo nghe được tin, chiều tối vội vàng chạy đến nhà của Bàn Nha Nhi, hắn vỗ cửa viện, nghe thấy Bàn Nha Nhi vừa từ trong nhà ra vừa hỏi ai đó. Lý Đại Bảo không đáp lời, chỉ sợ Bàn Nha Nhi nghe thấy là hắn ngược lại không mở cửa.

Bàn Nha Nhi ghé mắt nhìn ra ngoài khe cửa, thấy là Lý Đại Bảo, có chút không biết làm sao, do dự một chút, vẫn kéo then cửa, chậm rãi hé ra một khe hỡ.

Lý Đại Bảo thấy Bàn Nha Nhi liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, cửa viện không mở cũng không đóng, không cho hắn vào, cũng không nói bảo hắn đi. Liền giả vờ không biết mà tìm chuyện nói: "Phụ mẫu có ở nhà không?"

Bàn Nha Nhi lắc đầu.

"Ồ." Lý Đại Bảo đáp một tiếng, tiến lên đẩy cửa muốn vào.

Bàn Nha Nhi theo bản năng khép cửa lại.

Lý Đại Bảo nói: "Nếu nàng không cho ta vào, hôm nay ta cứ ngồi đây vậy." Vừa nói vừa làm bộ muốn ngồi xuống bậc thềm.

Bàn Nha Nhi sợ hắn thật sự ngồi đó không đi, người trong thôn đi lại nhiều, thấy sẽ dị nghị, liền tránh người cho hắn vào trong viện.

Lý Đại Bảo vào viện rồi, cũng không khách khí tự mình vào phòng Bàn Nha Nhi, Bàn Nha Nhi thì đi theo sau hắn, chủ khách dường như đổi vị trí.

Vừa vào phòng Đại Bảo liền nói theo những lời đã nghĩ sẵn: "Mấy ngày nay ta luôn muốn nói chuyện riêng với nàng, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội... trước hết là ta uống nhiều... nàng đừng để bụng... đều tại Tiểu Ngũ, biết rõ ta say rượu nói bậy, còn hùa theo làm loạn, sau này xem ta dạy dỗ hắn đàng hoàng một trận hay không..."

Lý Đại Bảo vừa nói vừa quan sát sắc mặt Bàn Nha Nhi, thấy nàng không nói gì, lại nói: "Mấy ngày nay phụ mẫu mắng ta không ít, còn có tỷ của ta, ngay cả tỷ phu ngốc của ta cũng nói ta rồi, cũng coi như trút giận cho nàng rồi, nàng đừng giận nữa, theo ta về nhà đi?"

Bàn Nha Nhi từ giọng nói của Lý Đại Bảo hoàn toàn không nghe ra chút ý tứ nào để ý đến mình, liền chỉ nói: "Ngươi đi đi, nếu không đợi mẫu thân ta về bắt gặp, lại đánh ngươi."

Lý Đại Bảo nói: "Đánh thì đánh đi, trượng mẫu đánh nữ tế cũng là lẽ thường."

Bàn Nha Nhi cúi đầu không nói gì, Lý Đại Bảo cũng nhất thời không biết nên nói gì, sau một hồi im lặng, Lý Đại Bảo mở lời: "Lần trước ta đến đón nàng, đúng lúc gặp Tú Nhi..."

Nghe vậy trong n.g.ự.c Bàn Nha Nhi liền chua xót, chỉ nghe Lý Đại Bảo lắp bắp nói: "Chỉ nói hai câu, thật sự không có gì."

Chỉ nói Lý Đại Bảo mấy ngày nay ở nhà cũng không phải ngồi không, cũng suy sét tâm tư của Bàn Nha Nhi, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ lần trước Bàn Nha Nhi thấy hắn và Tú Nhi nói chuyện nên ghen tuông, mới có những lời từ chối theo hắn về sau này.

Hắn vốn nghĩ chuyện này có thể không nhắc đến thì không nhắc đến, có thể cứ như thế cho qua liền qua, bây giờ thấy mình nói những lời này Bàn Nha Nhi hoàn toàn không để ý, lúc này mới bất đắc dĩ nhắc đến chuyện này.

Lần trước chạm mặt Lý Đại Bảo và Trương Tú Nhi, quả thật là một cái gai trong lòng Bàn Nha Nhi, mấy ngày nay thỉnh thoảng lại nhớ đến, nghĩ bụng hai người ngày đó rốt cuộc đã nói gì, nghĩ Lý Đại Bảo nhìn theo Trương Tú Nhi rời đi trong lòng nghĩ gì, nghĩ bây giờ trong lòng Lý Đại Bảo còn thích Trương Tú Nhi bao nhiêu. Lúc này Lý Đại Bảo tự mình nhắc đến, lại chỉ nói qua loa vài câu, ngược lại khiến nàng cảm thấy "có tật giật mình", càng thêm buồn bã khó chịu.

Lý Đại Bảo tự nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Bàn Nha Nhi, chỉ nghĩ những gì mình có thể nói đều đã nói hết, trên mặt nàng lại không thấy dịu đi chút nào, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải, bất giác lại nhớ đến những lời mấy người huynh đệ nói với hắn mấy ngày nay, chỉ nói tâm tư nữ nhân trăm ngàn khúc khuỷu, ngươi nói là nói không thông, cứ mặc kệ nàng bằng lòng hay không bằng lòng, đẩy ngã ra làm nàng một trận, mặc kệ chuyện gì cũng giải quyết xong.

Lý Đại Bảo vốn không để ý, chỉ cảm thấy người ta trêu chọc hắn chuyện này, lúc này mình nói hết lời cũng không thấy có tác dụng, không tránh khỏi nhớ đến những lời đó.

Trong lòng Lý Đại Bảo có chút rục rịch, xích lại gần Bàn Nha Nhi ngồi xuống. Bàn Nha Nhi xê dịch sang bên cạnh, hắn lại theo sát xích lại gần, cho đến khi Bàn Nha Nhi dịch đến chân tường, không còn chỗ nào để trốn.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 34: Chương 34



Lý Đại Bảo thăm dò nắm lấy tay Bàn Nha Nhi, ghé sát lại hôn lên má nàng một cái, lòng Bàn Nha Nhi run lên, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã đột nhiên bị Lý Đại Bảo đè xuống giường.

Bàn Nha Nhi không phòng bị lại bị hắn nhào tới như vậy, kinh hãi nói: "Ngươi làm gì?!"

Lý Đại Bảo không đáp, lại hôn loạn xạ mấy cái lên miệng Bàn Nha Nhi, rồi giằng xé quần áo nàng.

Bàn Nha Nhi lúc này mới phản ứng lại Lý Đại Bảo muốn làm gì, vội vàng đạp chân giãy giụa.

Lý Đại Bảo đã hạ quyết tâm rồi, nào chịu để nàng giãy giụa, vừa đè chặt nàng xuống, vừa nói: "Nha Nhi... thật ra mấy ngày nay ta cũng rất nhớ nàng... nàng không nhớ ta sao..."

Nghe vậy Bàn Nha Nhi ngẩn người, trái tim đã nguội lạnh, vì một câu nói của Lý Đại Bảo lại từ từ nhen nhóm một tia ấm áp, nghĩ bụng, sao có thể không nhớ chứ.

Chỉ là lời này Bàn Nha Nhi không nói ra được, cảm thấy lòng mình đối với hắn rõ ràng quá rồi, còn nói gì nữa. Bao nhiêu chân tình cuồng dại lâu như vậy cũng không đổi lại được một chút hồi đáp nào của hắn, nếu lúc này lại nói nhớ hắn muốn hắn, thật sự là chút tôn nghiêm cũng không còn.

Lý Đại Bảo lại không để ý nàng đáp hay không đáp, đáp thế nào, chỉ nhân lúc nàng thoáng do dự, liền áp lên.

Bàn Nha Nhi đau đớn giãy giụa, nhưng bị Lý Đại Bảo đè chặt không nhúc nhích được, ra sức đ.ấ.m đá hắn cũng vô ích, cuối cùng liền bỏ cuộc, nghiêng đầu sang một bên, cắn môi nhắm mắt lại.

Sau khi xong việc, Lý Đại Bảo vừa mặc quần áo vừa quan sát phản ứng của Bàn Nha Nhi.

Lúc này trời đã tối, trong phòng không thắp đèn, tối om cũng không nhìn rõ vẻ mặt Bàn Nha Nhi, chỉ thấy nàng bình tĩnh mặc quần áo, không nói nhiều, liền nghĩ nàng không giận, nghĩ bụng có lẽ thật như mấy người Kim Lộc nói, chuyện phu thê phải giải quyết trên giường mới được, liền cười lấy lòng Bàn Nha Nhi nói: "Nha Nhi, sau này ta không uống say nữa, nàng đừng giận nữa nhé?"

Chỉ đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa viện, hóa ra là người nhà Bàn Nha Nhi đã về.

Lý Đại Bảo lập tức giật mình, giống như tên trộm bị bắt quả tang, hoảng hốt không biết làm sao cho phải, ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ phía sau nhà, không nghĩ ngợi gì liền đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, lại không yên tâm thò đầu vào nhỏ giọng dặn Bàn Nha Nhi: "Hai ngày nữa ta sẽ đến đón nàng về, nàng nghĩ cách nói với phụ mẫu nhé, nghĩ cách nói nhé!" Nói xong liền từ cửa hẹp phía sau nhanh như chớp lẻn đi mất.

Bàn Nha Nhi từ đầu đến cuối không đáp một câu, vẫn chỉ cuộn tròn ngồi trên giường, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng đã lạnh đến thấu xương mà không rơi được nước mắt: hóa ra nói nhớ nàng, lại là ý này.

Trước đây cùng Lý Đại Bảo làm chuyện phòng the của phu thê, nàng tuy bị hắn làm cho đau đớn, nhưng vì có thể thân mật như vậy với người mình yêu, trong lòng cũng vui vẻ.

Nàng có suy nghĩ này, liền cảm thấy đối phương ít nhiều cũng sẽ như vậy, dù sao cũng sẽ có chút thích nàng. Nhưng bây giờ hắn vừa mới hưu nàng, bây giờ lại tìm đến tận cửa, chưa nói được mấy câu đã làm chuyện đó, xem ra thật giống như tam cô lục bà trong thôn nói, chuyện này đối với nam nhân thật sự chẳng là gì cả, hoàn toàn không liên quan gì đến thích hay không thích.

Huống chi, ngay cả khi làm chuyện thân mật nhất này, hắn cũng khinh thường không thèm hôn nàng, chỉ một mực c** q**n, nếu như đổi lại là Trương Tú Nhi...

Trong đầu Bàn Nha Nhi lại như bị ma ám hiện ra cảnh Lý Đại Bảo hôn má Trương Tú Nhi, nghĩ đến vẻ mặt Lý Đại Bảo lúc đó, rồi nghĩ đến bộ dạng hắn đối với mình vừa nãy, chỉ cảm thấy mình so với Trương Tú Nhi, quả thật là kém xa vạn dặm.

Muộn hơn một chút, mẫu thân Bàn Nha Nhi vào phòng, thấy phòng tối om mà Bàn Nha Nhi một mình ngồi ngẩn người trên giường, trong lòng lại thở dài một tiếng, tiến lên nói: "Sao không thắp đèn? Lại nghĩ vớ vẩn gì đấy?"

Nghe thấy giọng mẫu thân quan tâm, Bàn Nha Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên không kìm được mà úp mặt vào đầu gối khóc nức nở.

Bà xót xa tiến lên an ủi: "Sao đang yên đang lành lại khóc rồi?"

Bàn Nha Nhi vội lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Con không sao, mẫu thân, bận rộn cả nửa ngày rồi, người mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm qua giúp nữa."

Bà nói: "Con như thế này, bảo mẫu thân nghỉ ngơi thế nào?"

Bàn Nha Nhi lại rụt người lại, nói: "Con thật sự không sao."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi thở dài một tiếng nói: "Trách mẫu thân, vốn định răn đe tiểu tử ranh đó, ai ngờ nó lại thật sự không đến nữa. Bây giờ thế này không trên không dưới, là cái kiểu gì đây."

Nghĩ nghĩ, lại nói, "Mẫu thân biết con trước đó nói không theo hắn về, chắc chắn là lời giận dỗi, mẫu thân về tìm người đến thôn nhà bọn họ xem, xem Lý gia rốt cuộc có tâm địa gì."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 35: Chương 35



Bàn Nha Nhi ngẩn người hồi lâu, lắc đầu nói: "Thôi đừng đi nữa, lại để người ta chê cười."

Bà nói: "Ai chê cười? Ta xem ai dám chê cười."

Bàn Nha Nhi lắc đầu nói: "Thật sự không cần đâu, mọi người đều nói lần này hắn say rượu làm bậy, con lại cảm thấy đây mới là lòng thật của hắn."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi an ủi: "Chẳng phải đã nói với con đừng nghĩ lung tung rồi sao, con gái ta xinh xắn thế này, tính tình tốt, đôi tay nhỏ lại nổi tiếng khéo léo, cả mười dặm tám thôn này có thắp đèn tìm cũng khó mà thấy được mấy người, sao hắn có thể thật lòng muốn hưu con được chứ."

Bàn Nha Nhi chua xót cong khóe miệng, nói: "Trong lòng phụ mẫu, con là ngàn tốt vạn tốt, nhưng trong lòng hắn, con chẳng là gì cả. Con vốn nghĩ, chỉ cần con một lòng một dạ đối tốt với hắn, thời gian lâu rồi, hắn nhất định sẽ biết con tốt, cuối cùng sẽ thích con. Chỉ là bây giờ con mới hiểu ra, thật ra tất cả đều là con nghĩ sai rồi. Con tốt hay không tốt, có liên quan gì đến việc hắn thích hay không thích con đâu. Trong lòng hắn không có con, dù con có ngàn tốt vạn tốt, cũng vô dụng..." Nói xong, liền buồn bã rơi lệ.

Mẫu thân Bàn Nha Nhi muốn khuyên nhủ thêm, nhưng biết tâm trạng con gái lúc này, nói gì cũng vô ích.

Bàn Nha Nhi lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười trấn an với mẫu thân, nói: "Mẫu thân, đừng lo lắng nữa, cứ vậy đi."

Bà nhíu mày nói: "Con nói vậy, là thật sự không muốn sống với hắn nữa sao?" Thấy Bàn Nha Nhi không nói gì, lại nói, "Mẫu thân biết con bây giờ đã lạnh lòng rồi, chỉ là con là một nữ nhân dù sao cũng phải lấy chồng, dù không sống với hắn, sau này tìm người khác, cũng chưa chắc mọi chuyện đều như ý, đến lúc đó chẳng lẽ lại không sống nữa sao? Bây giờ tốt xấu gì cũng là phu thê nguyên phối, sống được thì cứ sống."

Lời mẫu thân Bàn Nha Nhi vừa dứt, Bàn Nha Nhi liền nhàn nhạt nói: "Không sống được nữa."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi ngẩn người, con gái bà vốn hiền lành nghe lời nhất, chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy, trong lòng nghi ngờ nói: "Nha Nhi, con nói thật với mẫu thân, giữa con và Đại Bảo có phải còn chuyện gì khác nữa không?"

Bàn Nha Nhi không đáp, chỉ nói: "Mẫu thân, con biết lần này là con bướng bỉnh, nhưng con thật sự muốn cứ như vậy thôi, con biết sau này nếu con có lấy chồng nữa, chưa chắc đã sống tốt hơn bây giờ, nhưng dù thật sự lấy phải người không tốt, con cũng đành chịu."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi chưa từng thấy con gái có vẻ mặt kiên quyết như vậy, chỉ nghĩ trong đó chắc chắn có chuyện gì con gái không tiện nói với bà, nếu thật sự như vậy, bà cố gắng gán ghép hai người lại, sợ cũng chỉ làm con gái bị ấm ức. Bây giờ dù sao con gái tuổi còn nhỏ, tái giá có lẽ cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, tóm lại cũng tốt hơn là một con đường đi đến ngõ cụt.

Lý Đại Bảo không hiểu tâm tư của Bàn Nha Nhi, chỉ cảm thấy mọi chuyện đã xong rồi, về nhà vội vàng nói với người nhà đã nói chuyện xong rồi, ngày mai sẽ qua đón.

Người Lý gia vui vẻ yên tâm, nghĩ bụng trước đây dù sao cũng là Lý Đại Bảo làm quá đáng, bây giờ đón người ta về nhất định phải chính thức một chút mới được, phụ mẫu Lý Đại Bảo làm công bà không tiện tự mình đi đón, liền bảo Lý Hà Hoa đi cùng.

Ngày hôm sau, Lý Đại Bảo đưa tỷ tỷ đến Vương gia, nhưng người Vương gia căn bản không nghe Bàn Nha Nhi nhắc đến, vẫn chỉ cảm thấy Lý Đại Bảo từ trước Tết đã không đến, đã quyết tâm đoạn tuyệt mối thông gia này rồi, bây giờ gặp lại người, nào cho hắn được sắc mặt tốt, chỉ như nhìn thấy kẻ thù vô liêm sỉ nào đó, chỉ vì Lý Hà Hoa đi cùng đang mang thai, không tiện cầm gậy đuổi người.

Lý Hà Hoa vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Đại Bảo. Lý Đại Bảo cũng có chút không hiểu tình hình, đỏ mặt nói: "Phụ thân, mẫu thân, trước đó con đã nói chuyện với Nha Nhi rồi, nàng ấy không giận, bằng lòng theo con về rồi."

Phụ thân Bàn Nha Nhi nghi hoặc nhìn mẫu thân Bàn Nha Nhi, bà nói: "Không thể nào, con gái ta đã nói rồi, không sống với ngươi nữa."

Lý Hà Hoa thấy sắc mặt thông gia không tốt, sợ đệ đệ nói thêm gì đó khơi dậy mâu thuẫn, liền nói trước: "Thân phụ thân mẫu, chuyện đến nước này, đều là lỗi của bọn con, vốn nên đến xin lỗi sớm và đón Bàn Nha Nhi về. Chỉ là phụ mẫu bị chuyện mà Đại Bảo gây ra làm cho sinh bệnh, cũng trách ta làm tỷ tỷ không nghĩ chu toàn, đáng lẽ phải thay phụ mẫu đến sớm hơn, bây giờ chậm trễ mấy ngày, trách hai vị không giận... Cái thằng ranh Đại Bảo này ở nhà bọn con đã mắng nó hết lời rồi, phụ thân cũng không ít lần vung gậy đánh nó, một tức phụ tốt như Bàn Nha Nhi thật sự là có thắp đèn cũng khó tìm... Bây giờ nó đã biết lỗi rồi, thật lòng muốn đón muội ấy về yêu thương chăm sóc... Hai vị cũng mong con gái sống thoải mái, bây giờ nó đã biết hối cải, xin hai vị cho nó một cơ hội..."

Thấy hai người không đáp, lại nói, "Hay là... gọi Bàn Nha Nhi ra nói chuyện đi? Vừa nãy Đại Bảo cũng nói đã nói chuyện xong với muội ấy, có lẽ Bàn Nha Nhi thật sự bằng lòng tha thứ cho nó, nếu không được nữa, cứ để nó trước mặt hai vị xin lỗi và dập đầu xin lỗi Bàn Nha Nhi."
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 36: Chương 36



Phụ mẫu Bàn Nha Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng nghi ngờ, rõ ràng mấy ngày nay con gái mình cửa lớn không ra cửa trong không tới, sao Lý Đại Bảo lại nói đã gặp và nói chuyện với nàng, nhưng nhìn bộ dạng hắn cũng không giống nói dối. Hai người do dự một chút, bà liền vào nhà gọi Bàn Nha Nhi ra.

Thấy Bàn Nha Nhi ra, Đại Bảo vội vàng xích lại gần nói: "Nha Nhi, nàng không nói với phụ mẫu sao?"

Mẫu thân Bàn Nha Nhi kéo Bàn Nha Nhi chắn sau lưng mình, như sợ Đại Bảo ức h.i.ế.p nàng.

Bàn Nha Nhi nhìn Đại Bảo không nói gì, lại thấy Hà Hoa, mới nhỏ giọng gọi một tiếng: "Đại tỷ..."

Mẫu thân Bàn Nha Nhi hỏi: "Hắn nói đã nói chuyện với con xong rồi? Trước đó con đã gặp hắn rồi hả?"

Bàn Nha Nhi ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng, đỏ mặt gật đầu.

Phụ mẫu Bàn Nha Nhi kinh ngạc ngây người, Lý Hà Hoa nói: "Đây là được rồi, chắc là đôi phu thê trẻ tự hòa giải với nhau." Vừa nói vừa giả bộ giận Đại Bảo, "Đệ cũng thật là, dù có vội đón tức phụ về, cũng phải nói rõ với nhạc phụ nhạc mẫu trước mới phải, bây giờ còn không mau mau dập đầu xin lỗi phụ mẫu đi!"

Lý Đại Bảo nghe vậy vừa định quỳ xuống, lại bị mẫu thân Bàn Nha Nhi ngăn lại, chỉ nói: "Đừng vội quỳ, ta không dám nhận! Các ngươi nói xong là xong rồi? Uất ức của con gái ta chẳng lẽ chịu uổng phí?"

Nói xong lại quay sang nhỏ giọng với Bàn Nha Nhi, "Sao thế? Con gặp cái thằng ranh này sao không nói với mẫu thân? Con thật sự đồng ý theo hắn về? Hay là hắn ép con? Không sao, con cứ nói ra hết, đây là nhà mình không sợ hắn giở trò!"

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Bàn Nha Nhi, chỉ thấy nàng rũ mắt không nói gì, hồi lâu mới cắn môi, ngẩng đầu đáp: "Con đã gặp hắn rồi, nhưng không đồng ý gì cả, con không theo hắn về."

Lý Đại Bảo nghe vậy vội vàng xông tới la lên: "Sao lại không đồng ý? Tối hôm trước đã nói xong rồi mà!"

Mẫu thân Bàn Nha Nhi quát lớn: "Sao hả! Còn muốn đánh người trước mặt bọn ta hả?"

Lý Hà Hoa thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên kéo Đại Bảo lại, nói: "Đệ gấp cái gì, có chuyện gì từ từ nói, làm Bàn Nha Nhi sợ rồi kìa."

Lý Đại Bảo vội la lên: "Không phải, chúng con thật sự đã nói xong rồi, thật mà!" Vừa nói vừa không để ý đến mọi người, lại chen đến bên cạnh Bàn Nha Nhi nói: "Sao nàng lại không nhận? Tối hôm trước rõ ràng đã nói xong rồi, nếu nàng không đồng ý, sao có thể cùng ta..."

"Không có... không có..." Bàn Nha Nhi đột nhiên cắt lời Đại Bảo, mặt đỏ bừng như sợ hắn nói ra chuyện tối hôm đó.

Mọi người thấy hai người như vậy đều không hiểu ra sao, nhưng mẫu thân Bàn Nha Nhi là người mở lời trước: "Người các ngươi cũng đã gặp rồi, lời cũng đã nghe rồi, con gái ta không muốn theo về nhà các ngươi chịu ấm ức nữa."

Lý Đại Bảo lúc này hết lời để nói, chỉ trừng mắt nhìn Bàn Nha Nhi, vẻ mặt uất ức khó hiểu.

Lý Hà Hoa thấy chuyện sắp bế tắc, cũng nhất thời không biết làm sao cho phải, chỉ dịu giọng nói với Bàn Nha Nhi: "Tỷ biết nỗi uất ức của muội, tỷ sẽ thay muội dạy dỗ đệ ấy, đệ ấy ở trước mặt phụ thân đã thề rồi, nói sau này không lạnh nhạt với muội nữa, muội xem mặt mũi phụ mẫu, xem mặt mũi của tỷ tỷ, tha cho đệ ấy lần này đi..."

Bàn Nha Nhi nhìn Lý Hà Hoa, rồi lại nhìn Lý Đại Bảo.

Lý Hà Hoa biết Bàn Nha Nhi là một nha đầu mềm lòng, lại một lòng một dạ tốt với Đại Bảo, thấy nàng đã bị thuyết phục được vài phần, lại vội vàng khuyên nhủ: "Thằng nhóc Đại Bảo này miệng thì hỗn, nhưng trong lòng lại thật thà, muội sống với đệ ấy lâu như vậy còn không biết đệ ấy là người thế nào sao? Mấy ngày muội đi đệ ấy khổ sở thế nào, trong lòng đệ ấy quý muội lắm..." Vừa nói vừa kéo tay Lý Đại Bảo, ra hiệu cho hắn nhân lúc Bàn Nha Nhi mềm lòng nói vài lời ngon ngọt.

Nhưng Lý Đại Bảo lại ngơ ngác đứng đó trừng mắt nhìn Bàn Nha Nhi, câm như hến không nói gì.

Lý Đại Bảo không nói gì, Bàn Nha Nhi lại là người mở lời trước: "Đại tỷ... muội không có phúc khí, không làm được tức phụ nhà mình, là muội có lỗi với phụ mẫu..." Vừa nói vừa quỳ xuống, dập đầu hai cái với Lý Hà Hoa, nghẹn ngào nói, "Đây là muội dập đầu với phụ mẫu, cảm ơn họ ngày trước thương yêu muội, sau này muội không thể ở bên cạnh báo hiếu cho họ nữa... sau này muội sẽ ngày ngày thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ cho họ sống lâu trăm tuổi..."

Nói xong không đợi Lý Hà Hoa đáp lời, đứng dậy lau nước mắt trở về phòng.

Lý Hà Hoa hết lời, Bàn Nha Nhi vốn hiền lành rụt rè, trước mặt người khác còn không dám nói to, hôm nay trước mặt mọi người nói những lời này, xem ra thật sự đã quyết tâm rồi.

Người Vương gia thấy vậy, cũng không nói nhiều với hai tỷ đệ Lý Hà Hoa nữa, hất mặt đuổi họ ra ngoài.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 37: Chương 37



Trên đường về, Lý Hà Hoa tức giận trách mắng Lý Đại Bảo, chỉ nói: "Đệ là đứa câm à? Vừa nãy Bàn Nha Nhi rõ ràng đã hồi tâm chuyển ý rồi, sao đệ không thể nói mấy lời ngon ngọt được hả! Nói một câu mềm mỏng có lấy mạng đệ được sao?"

"Đứng đực ra như khúc gỗ, đệ đi xem kịch sao? Đây là tức phụ của đệ không phải tức phụ của ta, ta nói trăm câu hay cũng không bằng đệ nói một câu!"

"Muội ấy đường đường là tức phụ đệ cưới hỏi đàng hoàng! Uống rượu hỷ, đã bái thiên đại, bà con làng xóm đều chứng kiến, chứ có phải bé trai bé gái mới quen nhau đâu, chỉ bảo đệ ở trước mặt mọi người nói một câu thích muội ấy, có gì xấu hổ không nói ra được!"

Lý Đại Bảo hoàn toàn mất hết vẻ hoạt bát ngày thường, chỉ rũ đầu đi theo sau Hà Hoa, mặc kệ nàng trách mắng. Lý Hà Hoa đi phía trước tự nói một mình hồi lâu, thấy Lý Đại Bảo không nói một lời càng thêm tức giận, dừng lại quay người giận dữ nói: "Ta nói chuyện với đệ đấy, đệ đáp một câu xem nào, ta bụng to thế này đi với đệ xa như vậy rồi, chẳng lẽ đến để xem đệ giả câm hả?"

"Đệ nói thật với ta một câu, hay là đệ không phải ngại ngùng, mà thật sự từ tận đáy lòng không thích Bàn Nha Nhi?"

Lý Đại Bảo ngẩng đầu nhìn Lý Hà Hoa một cái, tránh ánh mắt không nói gì.

Lý Hà Hoa thấy hắn như vậy thở dài một tiếng nói: "Ta biết, ban đầu bảo đệ cưới muội ấy đệ đã không tình nguyện, trong lòng còn ấm ức. Nhưng hai đứa đã sống với nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao. Dù không trước mặt người Vương gia, ta cũng nói vậy, nha đầu Bàn Nha Nhi kia thật không tệ, trừ dáng vẻ không xinh xắn bằng Tiểu Tú Nhi, thật sự là không chê vào đâu được, nhưng hai phu thê sống với nhau đâu phải chỉ nhìn dáng vẻ không phải sao?"

"Đệ sờ tay lên n.g.ự.c nghĩ xem, Bàn Nha Nhi gả cho đệ lâu như vậy, có từng có lỗi với đệ chút nào hay không? Muội ấy thật lòng thật dạ tốt với đệ, ta biết đệ và Tiểu Tú Nhi là tình cảm từ nhỏ, nhưng nói một câu đệ không thích nghe, dù ngày đó đệ thật sự cưới Tiểu Tú Nhi, nàng ta chưa chắc đã tốt với đệ như Bàn Nha Nhi đâu..."

"Nghĩ lại xem đệ đối xử với người ta thế nào, hở một chút là giở mặt, lạnh lùng cay nghiệt... đừng nói trong lòng người ta tủi thân thế nào, ngay cả ta nhìn cũng thấy không nỡ, ta đây còn là tỷ tỷ ruột của đệ nữa cơ đấy! Đệ cũng không phải là người không biết thương người, ban đầu sao lại để Tiểu Tú Nhi trong lòng nhớ mãi không quên? Bây giờ sao không thể lấy lòng đổi lòng mà cũng đối tốt với Bàn Nha Nhi một chút?"

Lý Hà Hoa nói hồi lâu, Lý Đại Bảo vẫn không nói một lời, đến cuối cùng Lý Hà Hoa cũng chỉ bất lực lắc đầu thở dài: "Thôi vậy, người ta nói con lớn không nghe lời mẫu thân nữa, con lớn rồi ngay cả mẫu thân cũng không quản được, ta làm tỷ tỷ càng không quản được gì... nếu đệ thật sự không thích muội ấy chút nào, chúng ta ở đây cố sống cố c.h.ế.t thúc giục gán ghép hai đứa lại cũng vô ích, cô nương người ta chịu uất ức, trong lòng đệ cũng khó chịu, chi bằng mọi người buông tay, sau này trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng không liên quan gì đến nhau, hai nhà cũng không có những chuyện không vui này... chỉ là đệ nhớ kỹ, sau này đệ lấy vợ khác, sống không như ý lại nhớ đến cái tốt của người ta, thì không có thuốc hối hận cho đệ uống đâu!"

Lý Hà Hoa nói xong trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, quay người về nhà, không muốn để ý đến hắn nữa, đợi đi rất xa, không nghe thấy tiếng Lý Đại Bảo theo sau, mới quay người nhìn lại, chỉ thấy Lý Đại Bảo vẫn đứng ở chỗ vừa nãy, đầu rũ xuống, siết chặt tay, không biết đang nghĩ gì.

Chuyện chia làm hai mối, chỉ nói Bàn Nha Nhi từ khi về mẫu gia liền ít khi ra ngoài, một là trong lòng buồn bã không muốn động đậy, hai là sợ ra ngoài bị người trong thôn coi như trò cười.

Phụ mẫu huynh đệ vốn đã cưng chiều nàng, bây giờ lại càng coi nàng như bảo bối mà che chở, suốt ngày để nàng tự nhốt mình trong phòng, việc nhà mọi thứ không để nàng làm, hận không thể ba bữa cơm đều bưng vào phòng cho nàng.

Thời gian dài, Bàn Nha Nhi tự cảm thấy có chút áy náy, tuy nói nàng nhận được hưu thư trở về mẫu gia, nhưng tính ra cũng là nàng tự mình hạ quyết tâm không muốn quay lại nữa, ít nhiều cũng có chút tùy hứng, phụ mẫu huynh đệ đều chiều theo nàng, hoàn toàn không nói nàng một câu tùy hứng không hiểu chuyện, bây giờ lại ở nhà nhàn rỗi như vậy, dù phụ mẫu huynh đệ không nói, thời gian dài, hai tẩu tử lại không biết có e ngại nàng không, bởi vậy có cơ hội liền tranh làm việc nhà, người nhà thấy nàng suốt ngày không còn buồn bã trong phòng nữa, liền cũng tùy theo nàng.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 38: Chương 38



Hôm đó, Bàn Nha Nhi thu quần áo bẩn của người nhà ra bờ sông giặt, nàng cố ý chọn lúc vắng người, chỉ là khi đi đến ngã rẽ một con hẻm, vẫn nghe thấy mấy người xôn xao bàn tán chuyện của nàng.

"Bàn Nha Nhi thật sự bị hưu rồi sao? Đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể chứ?"

"Không phải chứ, chẳng phải nói là cái thằng Lý Đại Bảo đó uống say làm loạn sao? Mấy hôm trước ta cũng thấy thằng nhóc đó đến thôn mình mấy lần rồi, chẳng phải là đến xin lỗi sao? Chắc là lão Vương gia giận quá, muốn làm khó người ta thôi."

"Khụ, chuyện này khó nói lắm, có lẽ ầm ĩ rồi thành thật."

"Nếu thật sự thành thật, vậy Bàn Nha Nhi sau này làm thế nào?"

"Vậy thì tìm người khác chứ sao, dù sao tuổi còn nhỏ, ngươi cũng đừng nói, ta đây có hai người, khá là hợp đấy."

"Ta thấy ngươi cứ xem xét rồi nói sau đi, lát nữa người ta chỉ là phu thê trẻ giận dỗi nhau, ngươi cứ thẳng thừng đến nói chuyện tái giá với người ta, chẳng phải là khiến người ta không ưa sao?"

"Nếu thật sự là làm trò, cũng không có ai làm ầm ĩ như vậy vào dịp Tết, ta thấy mười phần thì tám chín là thật rồi..."

Bàn Nha Nhi rụt người vào góc tường nghe mấy câu, mặt đỏ bừng, làm sao cũng không dám ra nữa, chỉ quay người tìm một con đường khác.

Vì vừa nghe thấy người khác bàn tán chuyện của mình, chỉ sợ lại gặp người quen, bởi vậy liền chọn một con đường nhỏ ít người đi, tránh chỗ mấy đại cô nương tiểu tức phụ thường tụ tập giặt quần áo, đi về phía xa hơn của bờ sông.

Bàn Nha Nhi vì có chuyện trong lòng, ít nhiều cũng có chút tâm thần hoảng hốt, giặt quần áo bên sông cả nửa ngày, thấy sắp giặt xong rồi, đột nhiên nghe thấy có người đến gần sau lưng, có lẽ vì hắn đã ăn sâu vào lòng nàng, chỉ nghe tiếng bước chân liền cảm thấy là Lý Đại Bảo, nàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên là hắn.

Lý Đại Bảo từ ngày bị Vương gia đuổi ra khỏi cửa, ôm một bụng uất ức không hiểu, quanh quẩn mấy ngày trong thôn nhà Bàn Nha Nhi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội bắt gặp Bàn Nha Nhi, lúc này sải bước xông đến, chỉ một lòng muốn tìm nàng hỏi cho rõ ràng.

Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo vẻ mặt tức giận bất bình, liền biết ý hắn đến, trong lòng tự khổ: đến bây giờ ngươi còn có hy vọng xa vời gì nữa chứ...

Lý Đại Bảo mấy bước chạy đến trước mặt Bàn Nha Nhi, nói: "Cuối cùng cũng để ta gặp được nàng rồi, chẳng phải chúng ta đã nói xong rồi sao, sao nàng lại không giữ lời?"

Bàn Nha Nhi đứng dậy, nhưng không trả lời, thậm chí cũng không nhìn hắn, chỉ rũ mắt đứng đó.

Lý Đại Bảo có chút chột dạ, dịu giọng xuống vài phần, ấm ức nói: "Rốt cuộc là nàng muốn thế nào hả? Cái gì cần xin lỗi ta cũng đã xin lỗi rồi, cái gì cần giải thích ta cũng đã giải thích rồi, rốt cuộc thế nào nàng mới chịu theo ta về?"

Bàn Nha Nhi vẫn lạnh mặt, rũ mắt không nói gì.

Lý Đại Bảo càng thêm lo lắng, lại cẩn thận thăm dò: "Hay là... tối hôm đó... nàng giận rồi? Là ta làm nàng đau?" Vừa nói vừa định nắm tay Bàn Nha Nhi, lại bị Bàn Nha Nhi rụt tay lại, tránh đi.

"Chàng thích ta không?" Bàn Nha Nhi đột nhiên mở miệng, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn Lý Đại Bảo, chỉ sợ thấy được vẻ chân thành thoáng hiện trên mặt hắn, lại khiến lòng nàng đau xót.

Lý Đại Bảo không ngờ Bàn Nha Nhi lại đột nhiên hỏi câu này, mặt đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.

Vô ích thôi, dù không nhìn hắn, nàng ở trong lòng vẫn có thể thấy được biểu cảm của hắn, thật ra đáp án đã có sẵn trong lòng nàng rồi, hỏi, chẳng qua là muốn vạch trần cái lớp giấy mỏng đó, để nàng không còn ảo tưởng nữa mà thôi.

"Nếu chàng thích ta, sẽ không viết hưu thư cho ta, viết ta bất hiếu với công bà, không nghe lời trượng phu, viết những cái không phải của ta."

"Không phải." Lý Đại Bảo vội nói, "Chẳng phải đã nói rồi sao, đó đều là Tiểu Ngũ viết bậy, ta còn không biết hắn viết cái gì..."

"Nếu chàng thích ta, sẽ không quát lớn với ta, sẽ không trừng mắt với ta." Bàn Nha Nhi không để ý đến Lý Đại Bảo, tự nói một mình, "Ta đã thấy chàng cười, rất nhiều rất nhiều lần, nhưng chàng không cười với ta, chàng cười với Trương Tú Nhi. Ta thấy rồi, ở ngoài cửa sổ, chàng biết không, thì ra mỗi lần chàng đi tìm nàng ta, ta đều lén lút nhìn chàng ở ngoài cửa sổ, ta không phải muốn lén nhìn các người, ta chỉ muốn nhìn chàng cười, ta nghĩ nếu có một ngày cũng có người quý ta như vậy thì tốt biết mấy. Người chàng thích là Tú Nhi, dù nàng ta lấy chồng sinh con rồi chàng vẫn thích nàng ta, ngoài lúc ngủ ra, chàng chưa bao giờ hôn ta, chàng hôn nàng ta, rồi cười vui hơn bất cứ lúc nào, chàng vì lấy lòng nàng ta, giữa mùa đông giá rét đi đục băng bắt cá cho phụ thân nàng ta ăn. Chàng chưa bao giờ nghĩ phụ thân ta thích gì, chưa bao giờ tốn công lấy lòng phụ thân ta. Chàng nói chuyện với nàng ta lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, trong mắt còn ánh lên tia sáng, đó mới là thích chứ, ta cũng muốn được người ta thích, dù chỉ một chút thôi."

Nước mắt cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của hốc mắt, lặng lẽ lăn xuống, Bàn Nha Nhi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, ta thích chàng, trong lòng ta muốn tốt cho chàng, hiếu kính với phụ mẫu, vì đó là phụ mẫu chàng, đối xử tốt với người nhà chàng, bởi vì đó là người nhà của chàng. Làm giày cho chàng, làm bao nhiêu cũng không thấy mệt, chỉ cần nghĩ đến chàng có thể mang trên chân, trong lòng liền vui sướng vô cùng, vì chàng khóc vì chàng cười, ta thích chàng là như vậy đấy, Đại Bảo, chàng có thích ta không?"

Lồng n.g.ự.c Lý Đại Bảo bị kéo căng, một cảm giác chưa từng có, khiến hắn nhất thời không biết làm sao cho phải, theo bản năng tránh ánh mắt bức bách của Bàn Nha Nhi, môi mấp máy hai lần, cố gắng muốn nói vài lời cứu vãn, nhưng hồi lâu lại không nói được một chữ nào.

Bàn Nha Nhi nhếch khóe môi, muốn lộ ra một vẻ mặt "Ta đã sớm biết, ta không quan tâm nữa rồi", chỉ là dòng nước mắt đầy mặt lại tr*n tr** bộc lộ nỗi đau đớn của nàng lúc này, ngược lại khiến nụ cười này càng thêm thê lương cay đắng.

Bàn Nha Nhi dùng tay áo lau mạnh nước mắt trên mặt, hít hít mũi, cúi người thu dọn đồ đạc, lướt qua người Lý Đại Bảo, rời đi.
 
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo
Chương 39: Chương 39



Lý Đại Bảo hưu thê, nhất thời trở thành đề tài bàn tán xôn xao trong những trận trà dư tửu hậu của mọi người ở hai thôn, thậm chí không chỉ hai thôn này, ngay cả những thôn lân cận khác cũng không khỏi bàn tán chuyện này, dù sao mấy năm gần đây hiếm khi nghe nói có chuyện hưu thê, đặc biệt là mới thành thân chưa được một năm, đáng lẽ là lúc đôi phu thê trẻ mặn nồng.

Tuy rằng nói là tin đồn bát quái không tránh khỏi thêm mắm dặm muối, nhưng về chuyện này, lại không có tin đồn kỳ lạ nào, phần lớn đều nói tiểu tử Lý Đại Bảo say rượu làm loạn viết hưu thư, ép tức phụ trở về mẫu gia, không muốn sống với hắn nữa, đương nhiên, cũng có kẻ thích chuyện thị phi đồn rằng Lý Đại Bảo không phải say rượu hồ đồ, hắn vẫn nhớ thương Tiểu Tú Nhi Trương gia, bởi vậy nhìn tức phụ mình không vừa mắt, ngày thường không đánh thì mắng, người ta không sống được với hắn nữa, trốn trở về mẫu gia.

Dù là tin đồn nào, cũng không có ai nói Bàn Nha Nhi không tốt. Một là Bàn Nha Nhi tính tình tốt, được lòng người, Lý Đại Bảo lại là kẻ ngang bướng, tam cô lục bà tám chuyện không tránh khỏi thêm bớt theo ý thích cá nhân; hai là, người Vương gia một lòng muốn tìm cho Bàn Nha Nhi một gia đình tốt, tự nhiên sẽ nói Lý Đại Bảo là một tên vô liêm sỉ vô lại, người Lý gia đều có ý định đón Bàn Nha Nhi về, càng không nói nàng nửa lời không tốt.

Bởi vậy tin đồn này truyền đi truyền lại, Lý Đại Bảo triệt để biến thành một tiểu tử vô liêm sỉ.

Đối với những lời chỉ trích của người khác, Lý Đại Bảo cũng không để tâm lắm, dù sao cũng đều là nói sau lưng hắn, nhiều nhất là ánh mắt nhìn hắn có chút sâu xa. Hơn nữa, từ sau khi xảy ra chuyện này, hắn ít khi ra ngoài uống rượu vui chơi với người ta.

Bởi vì từ ngày gặp Bàn Nha Nhi trở về, ngoài việc theo phụ thân xuống ruộng làm việc, những lúc khác đều ở nhà, đâu cũng không đi, ai cũng không gặp.

Buổi trưa hôm ấy, hắn vừa từ ruộng về liền chui vào phòng, không lâu sau, nghe thấy có người vào sân, nghe giọng nói hình như là Bao Ngân Lộc.

Mẫu thân hắn từ phòng bếp đi ra, nói một câu gì đó, liền nghe Bao Ngân Lộc đáp: "Tìm Đại Bảo nói mấy câu, ngài yên tâm, không rủ hắn uống rượu đâu."

Không lâu sau, Bao Ngân Lộc vào phòng, Lý Đại Bảo vì chuyện hưu thê không muốn gặp ai, chỉ nằm quay lưng giả vờ ngủ.

Bao Ngân Lộc ngồi lên giường đá Lý Đại Bảo một cái, đùa: "Giả vờ gì mà giả vờ, biết ngươi chưa ngủ."

Thấy Lý Đại Bảo không đáp, lại cười nói: "Sao hả? Tức phụ bỏ, huynh đệ cũng không thèm để ý nữa, ngươi định tu tiên hay làm hòa thượng đấy?"

Lý Đại Bảo không kiên nhẫn nói: "Cút."

Bao Ngân Lộc nói: "Tức phụ không ở bên người khó chịu nhỉ, xem ngươi cáu kỉnh chưa kìa."

Lý Đại Bảo nói: "Có chuyện thì nói, không có thời gian nói chuyện nhảm với ngươi."

Bao Ngân Lộc nói: "Không có thời gian nói chuyện nhảm, ngươi mà cứ lảm nhảm nữa, tức phụ ngươi sẽ đi thật đấy."

Lý Đại Bảo cảm thấy Bao Ngân Lộc đây là cố tình đến trêu chọc hắn, tức giận nói: "Ngươi chưa xong à!"

Bao Ngân Lộc nói: "Ta không đến tìm ngươi nói đùa, ta đặc biệt đến nói cho ngươi biết, vừa mới nghe nói Tôn bà tử dẫn người đến nhà lão trượng của ngươi xem mắt rồi đấy."

Sắc mặt Lý Đại Bảo thay đổi, lập tức ngồi dậy, thấy Bao Ngân Lộc mặt nhịn cười, có chút ngượng ngùng, vội giả vờ như không có gì mà ngả người ra sau.

Bao Ngân Lộc thấy sắc mặt Lý Đại Bảo thay đổi, giả vờ không biết, cười nói: "Sao hả? Thật sự không sốt ruột à?"

Lý Đại Bảo liếc xéo Bao Ngân Lộc, đánh giá hắn ta có phải đang lừa mình không.

Bao Ngân Lộc thu lại nụ cười, nói: "Nói thật đấy, không đùa với ngươi, thế nào? Ngươi nói một câu đi, mấy huynh đệ bọn ta đi dạy dỗ tiểu tử đó, má nó, tức phụ của huynh đệ ta mà hắn cũng dám tơ tưởng, hôm nay cứ lấy hắn ra làm gương, xem sau này ai còn dám không biết điều mà đi Vương gia xem mắt nữa!"

Lý Đại Bảo nghe Bao Ngân Lộc nói vậy, biết hắn ta nói có lẽ là thật, trong lòng chùng xuống, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, chỉ lật người lại nằm quay lưng, nói: "Ai có thời gian rảnh đó, ai thích xem thì xem, liên quan gì đến ta."

Bao Ngân Lộc nhướng ngươi, nghĩ nghĩ, nói: "Được được, coi như ta chưa nói gì, ngươi cứ yên tâm ngủ đi, ta đi đây." Vừa nói vừa bước ra ngoài, vừa đi vừa quan sát động tĩnh của Lý Đại Bảo, thấy hắn quả thật không có ý định gọi mình lại, liền bĩu môi bỏ đi.

Lý Đại Bảo dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, ước chừng Bao Ngân Lộc đã đi xa rồi, lập tức nhảy xuống giường, vớ lấy quần áo xông ra ngoài.

Bên kia, Bàn Nha Nhi cúi đầu đoan trang ngồi trên ghế phòng khách, như ngồi trên đống lửa cả buổi, cuối cùng cũng nghe được bà mối nói muốn về. Đến khi nghe mẫu thân nàng tiễn bà mối và người đến xem mắt đi, nàng mới ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau mẫu thân nàng trở lại phòng, tặc lưỡi tiếc nàng vừa rồi quá vụng về, cả buổi không thèm ngẩng đầu lên, cũng không hé răng một lời, khiến người ta cảm thấy con gái bà không tình nguyện lắm, bà cũng không thể ngắm nghía kỹ dáng vẻ của tiểu tử kia.

Bà vốn định nói thêm vài câu, chỉ sợ lại khơi dậy tâm sự của con gái, liền thôi, liếc mắt thấy chiếc khăn tay của bà mối rơi trên bàn, trong lòng chợt động, đoán được ý của người ta, liền nói: "Xem cái người này đãng trí chưa kìa, lại để quên khăn tay rồi, Nha Nhi, mau đưa cho thẩm tử đi con."

Bàn Nha Nhi cũng lập tức hiểu ra ý của mẫu thân, chỉ là không tiện từ chối, liền cầm khăn tay đuổi theo ra ngoài, lúc này người ta đã đi xa rồi, Bàn Nha Nhi chạy một mạch ra khỏi thôn mới đuổi kịp.

Bà mối cười nhận lấy, nhưng cũng không vội rời đi, chỉ tìm chuyện nói với Bàn Nha Nhi, Bàn Nha Nhi đỏ mặt đáp lời người ta, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nhìn tiểu tử kia lấy một cái, hồi lâu sau, bà mối mới buông tha cho nàng, cùng người kia lên xe ngựa rời đi.
 
Back
Top Bottom