Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 310: Chương 310



Đứa bé đứng cạnh chân Tống Viện hét lớn: “Dì ơi!”

Dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c của thằng bé làm cho đầu Tống Viện giăng đầy vạch đen.

Sao cô ấy cứ có cảm giác con của mình là một cái túi thích làm người khác chú ý nhỉ?

Tiêu Thanh Như ngồi xổm xuống: "Con là Hạo Hạo phải không?"

"Dạ, Hạo Hạo."

Cái tính cách này vừa nhìn đã thấy rất giống Tống Viện.

Tiêu Thanh Như vừa cười vừa xoa đầu thằng bé: "Thằng bé lớn nhanh quá, bây giờ đã biết nói chuyện và đi đường rồi."

"Thằng bé đã hơn một tuổi rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện bế con mình lên: "Mau chào hỏi em trai và em gái đi."

Hạo Hạo thấy cặp song sinh còn nhỏ như vậy, không nhịn được nở nụ cười thật tươi.

Giọng nói giòn tan: "Em trai."

"Em gái."

Tả Tả, Hữu Hữu bày ra vẻ mặt mơ màng, đây là ai vậy?

Thấy người lạ, hai đứa bé hơi sợ một chút, bàn tay nhỏ nhắn mập mạp ôm chặt lấy vai Hứa Mục Châu.

Tống Viện nói: "Hai anh em bọn nó ngoan quá, lúc Hạo Hạo lớn như vậy không hề chịu ở yên tí nào, còn rất bám người."

Tiêu Thanh Như thở dài: "Cậu bị bọn nó lừa rồi, ở nhà cũng là hai Hỗn Thế Ma Vương."

Tống Viễn nuôi một đứa con đã cảm thấy rất mệt, nếu có hai đứa, cô ấy nghĩ bản thân sẽ phát điên mất.

Nhưng hoàn cảnh của người chị em tốt này không giống cô ấy.

Nhà họ Hứa đông người, có người giúp chăm sóc đứa bé, có sinh nhiều đến mấy cũng không sao.

Tần Thiên ở trong viện đi ra: "Chị dâu, mau mời khách vào nhà đi, em pha trà xong rồi."

"Đúng, đúng, nhanh vào trong đi, bên ngoài rất lạnh, đừng để đứa bé bị lạnh."

Trước đây Tiêu Thanh Như đã từng tới nhà họ Tần, so với lúc đó trong nhà có thêm ba căn phòng ngói xanh.

Tống Viện nói: "Lúc bọn tớ kết hôn, Tần Bắc đã cho tớ hai trăm tệ làm sính lễ, cha mẹ tớ bảo tớ mang về đây, sau đó bọn tớ dùng số tiền đó để xây thêm phòng ở."

Tiêu Thanh Như nói: "Kiếm tiền được từ việc buôn bán là để tiêu, có nhà rồi, sau này sẽ không có việc gì lớn cần phải chi nữa."

"Đúng vậy, muốn sống tốt thì phải lo cơm ăn, mặc, nhà ở và phương tiện đi lại."

Nếu không bảo đảm được những thứ này thì cuộc sống sẽ rất khó khăn.

Suy cho cùng, kết hôn và yêu đương không giống nhau, không phải chỉ cần có tình cảm là no bụng.

Tần Bắc bắt đầu cố gắng làm việc chăm chỉ, mỗi năm có thể tiết kiệm hơn một trăm đồng, cộng với tiền lương của Tống Viện, cuộc sống của họ bây giờ tốt hơn hầu hết mọi người trong đội sản xuất.

Cô ấy dẫn họ vào phòng khách, trên bàn đã bày sẵn kẹo hạt dưa và trà nóng.

"Muốn ăn cái gì thì cứ lấy thoải mái, đừng khách sáo nhé."

Tiêu Thanh Như cười nói: "Có khi nào mà tớ khách sáo với cậu không?"

"Không phải vì đã ba năm không gặp nên tớ sợ cậu xa lạ với tớ sao."

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Không có đâu."

Thấy Hứa Mục Chu một mình bế hai đứa bé, Tần Thiên chủ động giúp đỡ: "Anh, để em giúp anh bế một đứa đi."

Hứa Mục Chu không từ chối, giao một đứa cho Tần Thiên.

Hạo Hạo đi theo chú của mình, thằng bé cũng có thể giúp chăm sóc em bé.

Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như đến nhà họ Tần, Tần Thiên vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi.

Lúc đó thằng nhóc còn sợ người lạ, không ngờ chỉ mới vài năm đã trở thành một thiếu niên phóng khoáng tự nhiên.

Ở phòng khách trò chuyện một lúc, Tống Viện đi nấu cơm.

Hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, Tiêu Thanh Như cũng không cần chăm sóc con cái nên cũng đi vào phòng bếp.

Hạo Hạo cầm viên kẹo đi đến cạnh Hứa Mục Chu: "Ăn."

"Em gái không thể ăn kẹo."

Hạo Hạo biết kẹo rất ngọt, cách vài ngày mẹ mới cho thằng bé ăn một lần.

Nếu thằng bé ăn vào lúc khác, có thể sẽ bị đánh đòn.

Hôm nay mẹ không giấu kẹo đi nên có thể ăn.

Thằng bé ngoan cố cầm kẹo, kiễng chân lên, một tay chống lên đùi Hứa Mục Châu, cố gắng đút kẹo vào miệng Hữu Hữu.

Con bé ngửi được mùi sữa, không nhịn được ch** n**c miếng.

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười, hơi cúi người xuống nói: “Con chỉ được ăn một miếng."

Hữu Hữu ăn được viên kẹo đầu tiên trong cuộc đời.

Hai mắt lấp lánh như phát sáng.

Hương vị ngọt ngào rất hấp dẫn trẻ em, Hữu Hữu lắc lư đôi chân nhỏ bé, con bé muốn ăn nữa.

Hứa Mục Chu không thể chiều theo con bé, nhưng cũng không nỡ phụ lòng tốt của Hạo Hạo.

Hạo Hạo muốn nói thằng bé muốn tự mình đút.

Nhưng lại sợ chú tức giận nên chỉ có thể ngoan ngoãn thả tay xuống.

Bên kia Tả Tả nhìn thấy, thằng bé cũng muốn ăn kẹo.

Không cho thì giả bộ khóc.

Hạo Hạo vội vàng đút cho Tả Tả, thở dài như một ông cụ non: "Đừng khóc."

Trong mắt Hứa Mục Chu đều là ý cười.

Đứa bé này khá thú vị.

Thừa dịp Hạo Hạo không chú ý, anh đã ăn kẹo của con gái mình.

Hữu Hữu ngây người, trơ mắt nhìn kẹo của mình vào miệng cha.

Con bé yên lặng nhìn miệng của Hứa Mục Chu.

"A"

Hứa Mục Chu nói: "Hết rồi."

Con bé mím môi, khóc lớn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 311: Chương 311



Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Tống Viện hỏi Tiêu Thanh Như: "Cậu có muốn an ủi con bé không? Nghe con bé khóc nghe rất buồn."

"Không cần dỗ, Hứa Mục Chu có thể giải quyết được."

Tống Viện nói: “Xem ra đồng chí Hứa rất giỏi nuôi dạy con cái.”

"Dù sao thì anh ấy cũng giỏi chăm con hơn tớ. Hầu như thì anh ấy đã chăm sóc Tả Tả và Hữu Hữu từ lúc chúng chào đời đến giờ. Bọn trẻ rất bám anh ấy."

"Tớ thấy đồng chí Hứa đang hồi phục tốt, đi lại như người bình thường. Anh ấy không định đi tìm việc à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mặc dù anh ấy trông không khác gì người bình thường nhưng anh ấy vẫn có di chứng. Không thể chạy nhảy. Tớ muốn anh ấy nghỉ ngơi thêm hai năm nữa, sau đó mới có thể nghĩ đến chuyện đi làm."

"Cơ thể là vốn của cách mạng. Đúng là phải chăm sóc tốt mới được."

Trước đây Hứa Mục Chu đã giành được rất nhiều giải thưởng, nếu muốn tìm việc cũng không khó.

Chỉ là không thể quay lại quân đội và lái máy bay được nữa.

Theo quan niệm của Hứa Mục Châu, trách nhiệm của người đàn ông là nuôi sống gia đình.

Tiêu Thanh Như cảm thấy khi bọn trẻ lớn lên, có lẽ anh sẽ phải cân nhắc chuyện tìm việc làm.

Chuyện của hai vợ chồng, Tống Viện cũng không tiện nói nhiều.

"Dù sao anh ấy cũng không có áp lực tài chính, để anh ấy ở nhà trông con cũng tốt. Mà con trẻ cũng sẽ vui vẻ hơn khi có bố mẹ lớn lên cùng."

Tiêu Thanh Như đồng ý với chuyện này, những đứa trẻ được cha mẹ nuôi dưỡng thường có xu hướng cảm thấy an toàn hơn.

Cô và anh trai từ nhỏ đã lớn lên cùng bố mẹ, so với những người ở lại quê, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Tiêu Thanh Như muốn kéo dài niềm hạnh phúc này cho các con của mình.

Đời người chỉ mấy chục năm, có những thứ đã bỏ lỡ không có cách nào bù đắp được.

Một lúc sau, tiếng khóc trong phòng khách im bặt.

Tống Viện cười nói: "Đồng chí Hứa tốt đấy, Lão Tần nhà tớ không biết dỗ trẻ con, anh ấy lúc nào cũng trơ mắt nhìn Hạo Hạo khóc, người không biết còn nghĩ anh ấy là cha dượng."

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tiêu Thanh Như cười phá lên: “Đồng chí Tần của cậu là người kiệm lời, không biết dỗ dành con cái là chuyện bình thường.”

Tống Viện cũng cười nói: "Có lẽ chính vì lý do này mà về sau Hạo Hạo mới ngừng khóc, bởi vì thằng bé khóc không có người dỗ."

Tống Viện dạy ở trường học, Tần Thiên phải đi học, nhưng họ lại không muốn gửi con về nhà để cha mẹ chăm sóc hộ.

Nên trách nhiệm nuôi dạy con cái nặng nề chỉ có thể đổ lên đầu Tần Bắc.

Nghĩ anh ấy cũng chẳng dễ dàng gì.

Đi làm còn phải đưa con theo.

Cảnh tượng này không hiếm ở các đội sản xuất nhưng những người bế con hầu hết đều là phụ nữ.

Kiểu như Tần Bắc thì là lần đầu tiên thấy.

Vì lý do này, người trong đội sản xuất cho rằng Tần Bắc không có tương lai, đàn ông đàn ang mà chỉ biết chăm con.

Lời đồn truyền đến tai Tần Bắc, nhưng anh ấy không hề xấu hổ mà tiếp tục đi theo con đường của mình.

Vợ đi làm, không có thời gian chăm con, anh ấy chăm con thì có làm sao?

Đây cũng là con của anh ấy chứ không phải của riêng vợ anh.

Chỉ là làm khổ thằng bé, ngày nào cũng phải theo anh ấy chạy khắp đồng, phơi nắng đen như cục than đen.

Người nhà họ Tống thương cháu, thỉnh thoảng đón cháu về chăm sóc.

Bây giờ Hạo Hạo đã hơn một tuổi, chỉ cần đi học thì vấn đề trông con sẽ được giải quyết.

Nấu cơm trưa xong, Tần Bắc đã đi làm về.

Rửa mặt rồi vào bếp phụ giúp.

Bàn ăn trong phòng khách rất lớn, Tống Viện nói: “Chúng ta vào phòng khách ăn cơm đi, đỡ phải đi lại.”

Tiêu Thanh Như nói: “Chỉ đi mấy bước thôi, không ai mệt đâu.”

"Lúc lạnh lúc nóng, sợ bọn trẻ sẽ bị cảm."

Tả Tả Hữu Hữu vẫn là trẻ con, trên đường trở về Tây Bắc vẫn chưa thích ứng được hoàn cảnh và khí hậu nơi này, Tống Viện cảm thấy cẩn thận thì vẫn hơn.

Tần Bắc là một người sợ vợ, vợ nói gì chính là cái đó, anh ấy bưng bát đĩa đi vào phòng khách.

Mọi người đều vui mừng khi được gặp lại nhau sau ba năm.

Trên bàn có bánh bao, thịt gà và hai món chay.

Ngoài ra, nước ngọt cũng được bày ra bàn.

Thoạt nhìn đã có không khí Tết rồi.

"Khi hai người kết hôn tớ không có mặt, bây giờ bù lại. Chúc hai người một cuộc sống mỹ mãn."

Tống Viện vui mừng khôn xiết: “Cảm giác như hôm nay chúng tớ kết hôn lần thứ hai vậy.”

Câu nói này khiến mọi người bật cười.

Tần Bắc lắc đầu đầy bất lực, vợ nói như vậy, giống như ly hôn tái hôn vậy.

Anh ấy lén lút chọc vào eo vợ để nhắc cô ấy chú ý lời nói.

Tống Viện không để ý tới anh ấy, cầm ly nước ngọt lên cụng ly với Tiêu Thanh Như: "Tớ đã nhận được lời chúc phúc của cậu. Tớ cũng chúc cậu và đồng chí Hứa có một cuộc sống hạnh phúc sau này, cũng chúc bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh."

Không khí vui vẻ, Tả Tả Hữu Hữu được ngồi trong vòng tay bố mẹ, thỉnh thoảng lại cười ngốc nghếch.

Vẻ ngoài đáng yêu khiến trái tim người lớn tan chảy.

Tần Bắc không nói nhiều, im lặng nghe bọn họ nói, tiện tay cho con trai ăn cơm.

Suy nghĩ của Hạo Hạo đều dồn vào các em trai và em gái của mình, thằng bé không ngừng đẩy về phía Hứa Mục Chu.

“Em gái, ăn đi.”

Xiêu xiêu vẹo vẹo nhặt một cái bánh bao muốn đút cho Hữu Hữu.

Trong lòng người cha già Hứa Mục Chu cảm thấy có nguy cơ, rốt cuộc thằng nhóc con này sao thế, sao cứ đút cho Hữu Hữu hoài vậy?

Anh cười nói: “Em còn chưa mọc răng nên không thể ăn được. Hạo Hạo ngoan nhé, con tự ăn đi.”

Hạo Hạo nghe xong lại dùng thìa nhỏ múc canh: “Em gái, ăn đi.”

Hứa Mục Chu dịu cười nói: “Em gái còn nhỏ, chưa ăn canh được đâu.”

"Thơm lắm ạ."

“Thơm cũng không được, em còn nhỏ lắm.”

Hạo Hạo có vẻ thất vọng: "Được rồi ạ."

Thằng bé ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bánh bao trong bát.

Huhuhu, đồ ăn thơm như thế mà em gại lại không ăn được!

Hứa Mục Chu ôm chặt con gái, quyết không thể để thằng nhóc này bắt cóc con bé.

Không giống anh, trong mắt Tần Bắc tràn đầy ý cười.

Con anh được thừa hưởng tất cả những ưu điểm của vợ, thích con nít lại còn dẻo miệng từ bé, anh ấy nghĩ sau này thằng bé sẽ không phải lo lắng về việc lấy vợ.

Thấy biểu hiện của hai người, Tiêu Thanh Như và Tống Viện đều không nói nên lời.

Cộng tuổi của bọn trẻ lại cũng không quá ba tuổi.

Có phải hai ông bố già này đã lo xa quá rồi không?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 312: Chương 312



Ở lại đội sản xuất đến mười hai giờ trưa, cả nhà Tiêu Thanh Như mới ra về.

Sau khi xe ra khỏi nhà họ Tần, họ không vội về nhà ngay, mà đi đường vòng đi đến nhà một thôn dân, mua năm mươi quả trứng rồi mới về nhà.

Tống Viện vốn muốn giữ đám người Tiêu Thanh Như ở lại ăn cơm tối, nhưng hai đứa nhỏ đã bắt đầu thấy mệt

Thay tã bên ngoài cũng không tiện nên Tiêu Thanh Như từ chối.

Đợi bọn họ đi rồi, Tống Viện thu dọn đồ đạc.

Hạo Hạo đi theo cô ấy, chỉ vào đồ hộp trên bàn: “Con muốn ăn.”

Tống Viện nhéo khuôn mặt bụ bẫm của con trai, nói: "Con là heo con đầu thai à? Con vừa ăn trưa xong muốn ăn cái khác."

Thằng bé mỉm cười và lặp lại: "Heo con."

Tần Bắc cười khẽ, nói: "Vợ à, em nói nó là được, đừng kéo cả mình vào."

Tống Viện tức giận muốn đuổi hai cha con ra ngoài.

Thằng bé chỉ thấy vui, cười hì hì gọi heo con.

Tần Bắc và Tống Viện đều im lặng.

Vừa bất lực vừa buồn cười.

Lại chịu thua trước thằng nhóc này.

Cô để đồ lên trên cao: "Tiểu Thiên, em muốn ăn thì tự lấy ăn, nhớ đừng cho cháu ăn nhé, bây giờ nó đang mọc răng, những thứ này đều là đồ ngọt, ăn nhiều không tốt."

Tần Thiên cười nói: "E là có ai đó sẽ thèm ch** n**c miếng mất."

“Thèm cũng không cho nó ăn, chúng ta lén ăn thôi.”

Hạo Hạo nghe vậy, tức giận nhảy dựng lên, sau đó tức giận chạy về phòng đóng cửa lại.

“Xem thằng bé kìa, một câu không vừa ý đã tức giận.”

Tần Bắc bất đắc dĩ nói: "Vợ à, đừng có chọc con nữa."

Anh ấy cầm một viên kẹo đặt trước cửa: “Nếu con không ăn, lát nữa chó con sẽ ăn đó.”

Rồi anh ấy quay đi.

Khoảng nửa phút sau, cánh cửa hé mở.

Một bàn tay mũm mĩm thò ra từ bên trong, lôi viên kẹo vào rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Tống Viện nhìn thấy cảnh này, nói: “Cứ chiều thằng bé đi.”

"Thỉnh thoảng ăn một cái, không sao đâu."

Nghỉ ngơi một lát, Tần Bắc lại đi ra ngoài làm việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này Tần Thiên cũng đi theo, Tần Bắc cũng không từ chối.

Con trai nên cố gắng làm việc, không nên chờ người khác phục vụ mình.



Chỉ mới một buổi sáng không được gặp cặp song sinh, mẹ Tiêu đã nhớ chúng.

Bà ấy để bọn trẻ lên sofa rồi chơi với chúng.

"Mẹ, Tết Nguyên Đán chúng ta định làm gì? Hứa Mục Chu và con tranh thủ vào thành phố mua những thứ cần chuẩn bị."

“Con không cần mua đâu, mẹ cũng sắp chuẩn bị xong rồi. Mấy hôm trước mẹ đến nhà một người cùng thôn mua hai con gà, đều đã được ướp sẵn, treo lên rồi, đợi đến đêm giao thừa sẽ mua thêm hai cân thịt và một con cá là được."

"Có cần phải mua thêm lương thực không?"

"Không, đủ rồi."

Tiêu Thanh Như nói: “Vậy con và Hứa Mục Châu phụ trách mua thịt.”

"Được, hai con đi mua đi, mẹ ở nhà trông Tả Tả Hữu Hữu."

Năm nay Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu cũng sẽ về, Tiêu Thanh Như nghĩ nên mua thêm thực phẩm phụ, có thể chế biến theo nhiều cách khác nhau.

Có bọn trẻ ở bên cạnh, tâm trạng mẹ Tiêu đều vui vẻ cả ngày.

Buổi tối còn muốn ngủ cùng bọn trẻ.

“Hai đứa trẻ cứ đến đêm là lại rất phiền, ngày mai cha con phải đi làm, tốt nhất đừng để bọn chúng gây chuyện.”

“Để bố con ngủ một mình ở phòng cho khách.”

Cha Tiêu không muốn ngủ trong phòng dành cho khách, ông cũng muốn ôm cháu của mình vào ngủ cùng.

"Một mình em không chăm nổi bọn trẻ, nhưng anh có thể giúp em."

“Ngoài việc gây rắc rối ra anh còn làm gì nữa?”

“Em nói gì thế, khi em sinh ra Hoài Thư và Thanh Như, không phải anh đã thức khuya chăm sóc con sao?”

Mẹ Tiêu cảm thấy có lỗi với chồng của mình, ban ngày phải đi làm, buổi tối ngủ không ngon thì phải làm sao?

Thế là bà ấy phản bác: “Đã nhiều năm không chăm sóc con cái, chỉ sợ anh đã bị mai một rồi.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 313: Chương 313



"Không quen thì có thể luyện tập, nhưng không phải là không thể chăm sóc con nít."

Cha Tiêu có vẻ kiên quyết.

Chờ đến lúc bọn trẻ về Bắc Kinh, muốn gặp cháu không dễ chút nào.

Không giống như vợ ông, bà ấy có thể đến Bắc Kinh bất cứ khi nào cũng được.

Không lay chuyển được cha Tiêu, cuối cùng mọi người cũng đồng ý buổi tối để Tả Tả Hữu Hữu ngủ với ông bà ngoại.

Sau khi tắm và bọn trẻ ăn xong, mẹ Tiêu ôm cháu về phòng.

Tiêu Thanh Như vẫn còn khá lo lắng, cứ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Nếu bọn trẻ quấy khóc, cô có thể vào dỗ chúng kịp lúc.

Hứa Mục Chu cũng đi cùng Tiêu Thanh Như.

Nghe tiếng vợ chồng già dỗ trẻ trong phòng và tiếng cười của bọn trẻ, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Từ khi nào mà bọn trẻ trở nên ngoan ngoãn như vậy?

Không thể không suy ngẫm.

Có phải họ không đủ kiên nhẫn khi chơi với con nên bọn chúng mới phiền phức?

“Có vẻ như sau này chúng ta sẽ phải dụng tâm hơn một chút.”

Hứa Mục Chu gật đầu: “Chúng ta đều là lần đầu làm cha mẹ, làm không tốt là chuyện bình thường, chỉ cần nhận ra khuyết điểm và kịp thời sửa chữa, đừng quá khắt khe với bản thân.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Lúc đầu em còn thấy hơi áy náy, nhưng hình như anh nói cũng có lý. Con cái và cha mẹ phải cùng nhau lớn lên.”

Hứa Mục Chu không hề khiêm tốn chút nào: “Anh nghĩ so với nhiều người thì chúng ta đã là cha mẹ đủ tư cách rồi.”

"Đồng chí Hứa, đồng chí phải khiêm tốn lại."

"Kiêu ngạo cũng được, chúng ta không trộm cắp, không ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được."

Tiêu Thanh Như nghe nhiều đạo lí rồi, cảm thấy Hứa Mục Chu nói hoàn toàn đúng.

Cuộc đời rất ngắn ngủi, điều quan trọng nhất là làm cho mình hạnh phúc.

Nếu bạn thậm chí không thể làm cho mình hạnh phúc thì làm sao bạn có thể mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh?

Mãi đến hơn chín giờ tối, khi bọn trẻ đã ngủ say, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Châu mới lên lầu.

Mấy tháng nay, khó khăn lắm mới được ở thế giới riêng của hai người, hai vợ chồng lập tức hòa vào nhau.

Cho đến tận đêm khuya, khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Tiêu Thanh Như mới xuống lầu cho bọn chúng uống sữa.

Sau khi ăn uống no đủ, bọn trẻ ngoan ngoãn đi ngủ.

Cô trở lên lầu, được Hứa Mục Chu ôm vào lòng ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau cô sờ vào chỗ bên cạnh nhưng lại trống rỗng.

Không biết Hứa Mục Chu đã rời giường từ lúc nào.

Cô nằm trên giường thêm năm phút nữa, nghĩ đến bọn nhỏ phải uống sữa, Tiêu Thanh Như khó nhọc rời khỏi giường.

Tắm rửa xong đi xuống lầu, đã nhìn thấy Hứa Mục Châu bê cơm từ trong bếp ra.

“Vợ, hai con còn chưa dậy đâu, chúng ta ăn cơm trước đi, nếu không lát nữa con b.ú sữa rồi đồ ăn sẽ hết ngon đó.”

“Có vẻ như cha mẹ em chăm trẻ rất thạo, không ngờ chúng có thể ngủ lâu như vậy."

“Có câu nói gừng càng già càng cay mà.”

Cha Tiêu vừa mới tắm rửa xong, nghe thấy lời này thì đi ra.

"Con đang khen hay là châm biếm đấy?"

Hứa Mục Châu lập tức nói: "Chắc chắn là khen rồi. Cha đã vất vả chăm sóc bọn trẻ. Cha ngồi xuống ăn sáng đi."

Mẹ Tiêu cười rạng rỡ: “Mẹ chưa bao giờ thấy đồng chí nam nào siêng năng hơn Tiểu Hứa. Mỗi lần con ở nhà, mẹ đều không tìm được cơ hội vào bếp”.

“Con rảnh rỗi không có gì làm, cũng biết nấu ăn chút đỉnh, chỉ cần cha mẹ không chê tay nghề của con là được.”

"Tay nghề của con gần như ngang ngửa với đầu bếp trong nhà ăn quốc doanh rồi, vẫn chê được à?"

Đôi vợ chồng già rất hài lòng với con rể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong bữa ăn rất nể mặt anh, mỗi người còn ăn thêm một cái bánh bao hấp.

Ăn tối xong, cha Tiêu đi làm, ba người còn lại ở nhà chăm sóc con cái.

Tuy cuộc sống rất bình thường nhưng họ đều trân trọng khoảng thời gian hiếm hoi bên nhau.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 314: Chương 314



Một ngày trước đêm giao thừa, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đến ga xe lửa đón Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu.

Hai đứa bé lại được giao cho ông bà ngoại chăm sóc.

Trẻ con rất nhạy cảm với cảm xúc, tuy còn nhỏ nhưng chúng đã biết ai sự tốt với mình.

Chỉ trong vài ngày mà chúng đã bồi dưỡng được tình cảm sâu sắc với cha Tiêu mẹ Tiêu.

Buổi tối cũng không cần ngủ cùng Hứa Mục Chu, chỉ cần nửa đêm thức dậy cho chúng uống sữa một lần là được.

Sau khi vào thành phố, hai vợ chồng đi mua sắm trước, sau đó mới đến ga xe lửa.

Thấy bọn họ không dẫn theo cảnh vệ, Tiêu Hoài Thư vỗ vai Hứa Mục Chu, nói: "Lợi hại quá, cậu còn có thể lái xe."

"Chỉ cần không thực hiện những động tác khó thì mọi chuyện khác đều ổn."

Với tư cách là anh em tốt nhất, Tiêu Hoài Thư mong Hứa Mục Chu có thể nhanh chóng bình phục.

Bây giờ anh có thể lái xe, có nghĩa là di chứng không nghiêm trọng, về cơ bản có thể bỏ qua.

Sau khi chất hành lý lên xe, ngoài quần áo giày dép cho người lớn tuổi, còn mang theo hai con vịt quay.

Tiêu Hoài Thư nói: “Không biết bây giờ có thịt cừu hay không, chúng ta đi xem thử, có thì mua hai cân về ngày mai dùng làm bánh bao.”

Tiêu Thanh Như thả chiếc giỏ tre trong cốp xe: “Em đã mua rồi, thịt và xương hai cân, hai con cá.”

Thời tiết lạnh như thế, để thịt trong vài ngày cũng không có vấn đề gì.

"Đã mua hết rồi thì về nhà đi."

Mở cửa xe, để Phương Ánh Thu lên xe trước.

"Em rể, có muốn đổi chỗ không?"

"Cũng được."

Từ Mục Chu ngồi ở ghế phụ, nói: “Có tài xế miễn phí mà không dùng là không được.”

Tiêu Hoài Thư tặc lưỡi, nói: "Thanh Như, dạy bảo lại cậu ấy đi em."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như giả vờ như không nghe thấy, ngồi ở hàng ghế sau nói chuyện với Phương Ánh Thu.

Tiêu Hoài Thư cảm thấy vô cùng khổ sở vì phải lái xe cho họ.

Khi sắp về đến nhà, anh ấy đã bị chặn lại giữa chừng.

"Đồng chí, chúng tôi cũng sắp về đến nhà rồi. Xin cho chúng tôi đi nhờ."

Người nói là mẹ chồng Trương, bà ta không biết Tiêu Hoài Thư.

Những người duy nhất có thể lái chiếc xe như vậy là những người trong viện gia chúc!

Tiêu Hoài Thư liếc nhìn, thấy ngoài vợ chồng họ Trương, Đỗ Vãn Thu cũng ở đó.

Lúc này, anh ấy đang nhìn Thanh Như với ánh mắt phức tạp.

Tiêu Hoài Thư nghĩ đến "những điều tốt đẹp" họ đã làm thì tức giận.

Sao có thể giúp họ chứ?

Anh ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Hai người là người nhà ai? Đã nộp đơn chưa? Không phải ai cũng có thể vào viện gia chúc."

Mẹ chồng Trương và những người khác đã đến viện gia chúc hai lần, đều làm theo các thủ tục thông thường.

Nhưng người giải quyết những chuyện này lại là Giang Xuyên, cho nên bọn họ không biết mình phải xin phép để vào viện gia chúc.

Đôi vợ chồng già có hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ đến Đỗ Vãn Thu còn ở đây, thân là mẹ của đứa trẻ, nhất định có thể vào được nhà họ Giang.

"Chúng tôi đã nộp đơn, nhà họ Giang đang đợi chúng tôi. Đồng chí, thấy đồng chí là người có lòng tốt, xin hãy cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường."

Toàn là lời dối trá, nghe đã thấy phiền.

Phương Ánh Thu là một người thiếu kiên nhẫn, đặc biệt khi biết rằng mình và người đồng chí nữ kia trùng hợp đều tên Thu, cô ấy lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Cô ấy vỗ nhẹ vào lưng ghế ô tô, nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Đi nhanh thôi."

Lời vợ nói, Tiêu Hoài Thư phải nghe.

Không đôi co với mẹ Trương nữa, anh ấy lùi xe lại rồi đổi hướng, vượt qua những người đang cảnđường.

"Sao lại có người như thế chứ! Không phải chúng ta vừa mới nhờ anh ta chở chúng ta đi sao? Cùng lắm thì chúng ta có thể đưa cho anh ta hai xu tiền vé. Sao anh ta lại keo kiệt như vậy!"

Trong mắt cha Trương đầy lo lắng, hỏi Đỗ Vãn Thu: “Vào trong đó phiền như vậy thật soa?”

"Ừm."

"Vậy tại sao cô không báo trước cho chúng tôi biết? Nếu như nhà họ Giang không nộp đơn cho chúng ta, thì sao chúng ta vào được?"

Đã đi từ xa đến đây, thì không thể về tay không được.

Đôi vợ chồng già lo lắng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 315: Chương 315



Đỗ Vãn Thu cười khẩy, nói: "Bọn họ còn có thể trốn ở trong nhà cả đời sao? Cùng lắm thì làm lớn chuyện lên, xem đến lúc đó ai mất mặt?”

Người đi chân trần không sợ người đi giày, chuỗi ngày sống dưới quê với Đỗ Vãn Thu quả thực là một cơn ác mộng.

Mỗi ngày cô ta phải dậy từ sớm nấu ăn cho cả nhà, nấu ăn xong lại phải đi làm.

Sau giờ làm việc, còn phải về nhà phục vụ.

Cuối tuần chỉ có một ngày nghỉ, thế mà cô ta còn phải giặt đồ.

Cái lúc mà lũ lừa ở đội sản xuất được nghỉ ngơi thì cô ta vẫn phải làm việc.

Mỗi ngày chỉ có làm việc và làm việc.

Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát điên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đỗ Vãn Thu hối hận vì ngay từ đầu cô ta không nên cãi nhau với Giang Xuyên.

Chẳng phải chỉ là không sinh hoạt vợ chồng thôi sao?

Đây không phải là vấn đề lớn!

Dù sao cô ta cũng đã có con rồi, sau này không cần lo lắng tuổi già sức yếu.

Khi còn trẻ có Giang Xuyên chăm lo, khi về già có con trai chăm sóc, sống như vậy thật là tuyệt vời.

Đáng tiếc năm đó cô ta ly hôn với Giang Xuyên, cho dù cô ta có hối hận, quỳ xuống đất cầu xin Giang Xuyên tha thứ, đoán chừng anh ta cũng sẽ không động lòng.

Trước khi đến đây, Đỗ Vãn Thu đã nghĩ tới chuyện này, sau khi lấy được tiền, cô ta sẽ trốn đi nơi khác vài năm.

Cô ta sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà nghèo khổ, khủng khiếp đó nữa.

Còn sau này cứ đi một bước tính một bước.

Cô ta thờ ơ liếc nhìn vợ chồng nhà họ Trương, cô dẫn họ đến đây chỉ là vì muốn có người đông thế mạnh mà thôi.

Lần này cô ta sẽ nói rõ với nhà họ Giang rằng chỉ cần họ cho cô ta một nghìn đồng, kiếp này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Hơn nữa, với tư cách là mẹ ruột, đứa trẻ sẽ chính thức được giao cho nhà họ Giang nuôi dưỡng.

Bằng cách này, nhà họ Giang không còn phải lo lắng nhà họ Trương tìm tới gây phiền phức.

Có lẽ họ sẽ đồng ý với các điều kiện của cô ta.

Trên đường trở về, Tiêu Hoài Thư lại phàn nàn vài câu về Giang Xuyên.

Mặc dù Phương Ánh Thu không tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra năm đó, nhưng cô ấy đã nghe Tiêu Hoài Thư kể về nó.

"Như vậy chỉ có thể chứng tỏ được một chuyện."

Tiêu Hoài Thư cười hỏi: “Chứng tỏ chuyện gì?”

"Đàn ông tồi phụ tình phụ nghĩa sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."

Tiêu Thanh Như mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Tóm tắt hay đấy.”

"Phụ nữ chúng ta nên cởi mở hơn và từ bỏ những người không xứng đáng. Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, có lẽ người tiếp theo sẽ tốt hơn."

Tiêu Hoài Thư vội vàng nói: “Chúng ta nên bàn lại chuyện này. Em đừng nghĩ đến chuyện đổi chồng.”

"Chỉ là đặt vấn đề thôi. Nếu anh không làm gì có lỗi với em, em đổi chồng làm gì?"

“Không phải vì anh sợ em có mới nới cũ à.”

Phương Ánh Thu dở khóc dở cười: “Anh suy nghĩ nhiều quá đó."

Họ trò chuyện cười đùa, rồi nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Khi gặp Giang Xuyên trong sân viện gia chúc, Tiêu Hoài Thư cười trên nỗi đau của người khác.

Năm nay nhà của anh ta lại “rộn ràng” rồi đây.

Giang Xuyên nhìn bọn họ đi vào nhà họ Tiêu, cảm thấy cách Tiêu Hoài Thư nhìn mình vừa rồi có gì đó không đúng.

Nhưng nghĩ lại, kể từ khi chia tay với Thanh Như, Tiêu Hoài Thư chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn anh ta, anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Chuyện khi đó anh ta làm là rất vô liêm sỉ, anh ta chỉ có thể chấp nhận số phận bị ghét.

Đó là cách duy nhất anh ta có thể hối lỗi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 316: Chương 316



Làm cậu rồi, thông thường ai cũng sẽ rất thích cháu trai và cháu gái của mình.

Tiêu Hoài Thư về đến nhà, việc đầu tiên anh ấy làm là ôm hai đứa nhỏ vào lòng hôn lấy hôn để.

Mặc dù lúc ở Bắc Kinh, Tiêu Hoài Thư cứ có thời gian rảnh đều sẽ chạy đến thăm hai đứa nhỏ.

Nhưng thỉnh thoảng anh ấy mới đến thăm một lần, anh ấy cũng không nán lại lâu, cho nên hai bé cũng không nhớ được.

Lúc này bị anh ấy ôm lấy, tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.

Cha Tiêu trừng mắt nhìn: “Vừa về đến nhà đã gây chuyện rồi, con muốn ăn đòn rồi phải không.”

Tiêu Hoài Thư vẫn không bỏ cuộc, mỗi tay dỗ một đứa trẻ đang khóc: “Hôm nay mà không vun đắp được tình cảm, đừng đứa nào mơ thoát khỏi tay cậu.”

“Oe oe oe…”

Tiếng khóc vang lên khiến hai ông bà đau lòng không thôi, vội vàng chạy đến ôm hai đứa trẻ.

Mẹ Tiêu trách móc anh ấy: “Có ai bắt nạt người khác như con không chứ? Bọn trẻ sợ người lạ, để con ôm cũng đã tốt lắm rồi, con còn hôn mãi không thôi, không khóc mới là lạ đó!”

“Con là cậu của bọn trẻ chứ có phải người lạ đâu, sao lại như vậy chứ?”

Bà Tiêu liếc nhìn anh ấy: “Con còn ở đó giảng đạo cho bọn trẻ à?”

Ầm ĩ một lúc, cuối cùng cũng dỗ được hai đứa trẻ.

Tiêu Hoài Thư vẫn không chịu tin, lại muốn ôm lấy hai đứa nhỏ, bị cha Tiêu mắng cho một trận.

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh ấy, hai đứa trẻ vui vẻ cười toe toét khiến mọi người xung quanh cũng cười theo.

“Hai người thấy chưa, bọn chúng còn nhỏ mà đã biết bắt nạt người khác rồi, lớn lên sẽ ra sao đây?”

Hứa Mục Chu cười: “Cậu là cậu của bọn chúng, bắt nạt cậu một chút thì có sao đâu.”

Tiêu Hoài Thư: “...”

Hóa ra hai đứa nhỏ này sinh ra để bắt nạt anh ấy đây mà!

Chờ Phương Ánh Thu rửa mặt, thay quần áo xong đi ra ngoài, mẹ Tiêu nói: “Cơm nấu xong cả rồi, cùng nhau ăn thôi, các con đi đường vất vả rồi, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi, ngày mai là giao thừa, còn nhiều việc phải làm lắm, mấy ngày nữa chắc sẽ có nhiều người đến chúc Tết, đến lúc đó muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cũng không được đâu, hôm nay nhất định phải dưỡng sức.”

Trong ba năm qua, đây là lúc nhà họ Tiêu náo nhiệt nhất.

Tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt đông đủ, còn có thêm hai đứa trẻ.

Cả nhà cười nói rôm rả, kể cho nhau nghe nhiều chuyện thú vị, bầu không khí đầm ấm, vui vẻ.

Người lớn ngồi vào ăn cơm, bọn trẻ chỉ biết trơ mắt nhìn, thỉnh thoảng còn ch** n**c dãi ra.

Tiêu Thư Hoài còn cố ý chọc bọn trẻ, đưa thức ăn đến gần miệng bọn chúng, đợi bọn chúng mở miệng đòi ăn thì lập tức thu đũa về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa trẻ tức giận khóc lớn, như sắp mắng người đến nơi rồi.

Hứa Mục Chu nhìn con mình, nghiêm túc nói: “Tóc của bọn trẻ lại dài ra rồi, tháng sau có thời gian rảnh phải đi cắt mới được.”

“Này đồng chí Hứa, cậu đối xử với anh vợ của mình thế à?”

Mẹ Tiêu trêu chọc: “Con có thể so sánh với bọn trẻ được sao? Suốt ngày chỉ biết trêu chọc người khác.”

Thấy anh ấy thích bọn trẻ như vậy, mẹ Tiêu hỏi một câu mình đã giữ trong lòng rất lâu: “Con và Thu Thu đã tính đến chuyện có con chưa?”

“Có chứ, nhưng không phải bây giờ.”

Tư tưởng của mẹ Tiêu có phần hơi truyền thống, mặc dù bà không thúc giục, nhưng cũng không phải không muốn bế cháu.

Mặc dù trong nhà đã có hai đứa trẻ rồi, nhưng ai mà chẳng thích có thêm chứ.

“Các con tính khi nào sẽ có con?”

Tiêu Hoài Thư nhìn Phương Ánh Thu: “Con muốn chờ thêm hai, ba năm nữa, vợ ơi, em thấy sao?”

Phương Ánh Thu cũng nghĩ vậy, đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, thì Tiêu Hoài Thư đã nói trước, biết ý của anh ấy, cô ấy cũng hùa theo nói: “Vậy thì cứ theo ý anh đi, đến lúc đó mình lại tính tiếp.”

Phương Ánh Thu có sự nghiệp riêng của mình, nếu như có con, có thể bị ảnh hưởng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 317: Chương 317



Cha Tiêu nháy mắt với vợ mình một cái.

“Không phải bà ấy giục các con đâu, các con muốn có con lúc nào thì có, cha chỉ muốn biết dự định của các con thôi, trong lòng có nghĩ đến là được rồi.”

Phương Ánh Thu cười nói: “Dạ, chúng con biết rồi, cha mẹ quan tâm chúng con nên mới hỏi như vậy.”

Chỉ cần mẹ chồng không thúc giục họ sinh con, tất cả những chuyện khác đều có cách giải quyết.

Ai cũng là người biết tiến biết lùi, chủ đề này cũng nên kết thúc rồi.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như giành phần dọn dẹp.

Hai vợ chồng Tiêu Hoài Thư cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị từ chối.

Lại đi đến phòng khách trêu chọc bọn trẻ, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Có trưởng bối trông con giúp, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu rảnh rỗi đến nỗi sắp mốc lên rồi.

Năm sau Tiêu Thanh Như sẽ thi giáo viên, cô nhân dịp rảnh rỗi không phải trông con cho nên ở trong phòng học bài.

Hứa Mục Chu sợ cha mẹ mệt, phần lớn thời gian đều giúp chăm con ở dưới lầu.

Thỉnh thoảng lên lầu đọc sách với Tiêu Thanh Như.

Cũng không quấy rầy, im lặng ngồi cạnh cô ấy.

Lúc cần sẽ pha trà, rót nước cho cô ấy, chăm sóc Tiêu Thanh Như rất chu đáo.

“Lần đầu tiên anh em dẫn anh về nhà, em thấy anh rất nghiêm túc, rất sợ anh, ai ngờ vài năm sau chúng ta lại như thế này.”

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười: “Anh đâu có ăn thịt người, em sợ anh làm gì chứ?”

Tiêu Thanh Như lắc đầu, mỉm cười: “Em cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy em với anh sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

Ánh mắt người đàn ông trở nên nguy hiểm, bàn tay luồn từ dưới vạt áo của cô lên, cù vào eo của Tiêu Thanh Như: “Không đi đến đâu với ai hả?”

Tiêu Thanh Như sợ nhột, muốn trốn.

“Đều là chuyện lúc trước rồi, là em nhận thức sai.”

Hứa Mục Chu vẫn chưa tha cho cô, muốn Thiêu Thanh Như phải nói rõ ràng ấn tượng lần đầu hai người gặp mặt.

“Anh là trẻ con đó hả?”

“Biết lúc đó anh nghĩ gì không?”

Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Nghĩ gì vậy?”

“Nếu được làm chồng của em thì tốt quá.”

“Không phải bây giờ là thật rồi sao?”

Hứa Mục Chu cười khẽ: “Giấc mơ của anh thành hiện thực rồi.”

Nhân lúc còn đang giữ chặt Tiêu Thanh Như, anh hôn lên mặt cô. Kéo Tiêu Thanh Như đang đầu óc trên mây ngồi lên đùi anh.

Trong lúc cả hai đang quấn quýt với nhau bỗng nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ.

Tiêu Thanh Như tỉnh táo trở lại, đẩy Hứa Mục Chu ra: “Mau xuống dưới dỗ bọn trẻ đi.”

“Có cha mẹ ở đó, sẽ có người dỗ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có thể bọn chúng muốn uống sữa, em đi xuống xem sao.”

Lý do này khiến Hứa Mục Chu không cách nào từ chối được nữa: “Hai đứa trẻ này đúng là đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu biết chống đối anh rồi.”

Tiêu Thanh Như cười đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh ở đây một mình đi.” Sau đó bước xuống lầu.

Hứa Mục Chu thở dài một tiếng, có con cũng có lúc bất tiện quá.

Cuộc sống vợ chồng của họ phải theo thời gian biểu của bọn trẻ.

Tiêu Thanh Như sau khi xuống lầu thì không lên nữa.

Hứa Mục Chu ở trong phòng đợi hơn mười phút, chịu không nổi nữa mới xuống lầu tìm họ.

Hai đứa trẻ uống sữa xong, bây giờ đã ngủ rồi.

Để thuận tiện chăm sóc bọn trẻ để chúng ngủ trên ghế sô pha.

Cha Tiêu ngồi bên cạnh đọc báo, trông bọn trẻ.

Bọn trẻ lúc ngủ rất ngoan, nhìn không khác gì thiên thần.

Lúc nào cha Tiêu cũng muốn ngắm bọn trẻ, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.

Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu nấu ăn trong nhà bếp, Hứa Mục Chu cũng vào giúp một tay.

“Vợ ơi, em đi lên học bài.”

“Không học nữa, học hành cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ.”

Mẹ Tiêu nói: “Con cũng chuẩn bị rất lâu rồi, mẹ tin con nhất định sẽ làm được:

“Vậy con cảm ơn lời chúc tốt lành của mẹ.”

“Nếu con thi đậu vào ngành giáo viên, đến lúc đó mẹ sẽ cho con một bao lì xì thật to.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Vì bao lì xì của mẹ, con phải cố gắng hết sức”

“Được, vậy mẹ đợi tin vui của con.”

Buổi tối muốn ăn bánh bột mì hấp, ba người cùng nhau chuẩn bị, vài phút sau đã làm xong rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 318: Chương 318



Cùng với tiếng pháo nổ, năm mới đã đến.

Trước bình minh, ở dưới nhà bếp vang lên tiếng lách cách.

Hứa Mục Chu thả Tiêu Thanh Như ra: "Vợ, em ngủ tiếp đi, anh xuống lầu giúp làm bữa sáng."

Tiêu Thanh Như gật đầu cho có lệ, trở người ngủ tiếp.

Đêm hôm trước cô đã dậy cho con b.ú hai lần, Hứa Mục Chu biết cô rất vất vả.

Anh đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Tiêu Hoài Thư và những người khác cũng đã dậy, lúc này hai vợ chồng đang ôm một đứa nhóc chơi ở đằng kia.

Mấy đứa bé không sợ người lạ, thỉnh thoảng lại cười toe toét, kêu ê a vài tiếng, chứng tỏ tâm trạng của chúng rất tốt.

Hứa Mục Chu muốn giúp nấu ăn, nhưng mẹ Tiêu không cho anh làm.

"Hiếm lắm cha con mới tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho chúng ta, cứ để ông ấy tự làm đi."

"Được rồi, chúng ta sắp được ăn rồi."

Mẹ Tiêu nhìn lên lầu: "Nửa tiếng nữa nhớ lên gọi Thanh Như dậy."

"Vâng."

Ai đã từng trải qua đều biết cảm giác phải thức dậy vào lúc nửa đêm để cho con b.ú khó chịu như thế nào.

Cho dù có buồn ngủ cũng phải cố gắng không ngủ để cho con bú, sau đó dỗ chúng ngủ.

Ngày thường mặc dù thời gian Tiêu Thanh Như chăm sóc mấy đứa bé không nhiều lắm nhưng không thể bỏ qua sự nỗ lực của cô.

Tất cả mọi người đều muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nếu không phải vì bây giờ đứa bé còn quá nhỏ thì Hứa Mục Chu đã muốn để bọn chúng cai sữa.

Không cần Hứa Mục Chu gọi, Tiêu Thanh Như chỉ ngủ thêm hai mươi phút là đã dậy.

Sau khi rửa mặt xong, chuyện đầu tiên cô làm chính là bế bọn nhỏ về phòng cho chúng b.ú sữa.

Phương Ánh Thu nói: "Làm mẹ không dễ."

Mang thai mười tháng đã vất vả, sau chín tháng mười ngày, thăng cấp thành mẹ bỉm càng chẳng rảnh rỗi phút giây nào.

Rồi từ khi sinh đến khi trưởng thành còn rất nhiều vấn đề khác nhau.

Cả đời đều phải lo cho đứa bé.

Tiêu Hoài Thư cũng hiểu được sinh con không dễ, anh ấy nhỏ giọng nói: "Hai vợ chồng chúng ta đừng áp lực, thật ra cũng có thể không sinh con."

Bên phía nhà họ Phương, Phương Kiến Quốc cũng đã lập gia đình.

Hơn nửa năm nữa chắc cũng sẽ có tin tốt.

Ở nhà anh ấy còn có một cặp sinh đôi.

Tiêu Hoài Thư cảm thấy, anh ấy và vợ anh ấy hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện sinh con.

Anh ấy không muốn trói buộc vợ mình.

"Bây giờ anh không muốn sinh con, nhưng nhìn mọi người đều có, thật ra em cũng có hơi hâm mộ."

Tiêu Hoài Thư lập tức thay đổi cách nói: "Vậy chúng ta cũng sinh, sau khi sinh xong thì thuê một bảo mẫu tới chăm sóc con, đến lúc đó em muốn làm gì thì vẫn cứ làm."

"Đến lúc đó rồi tính, bây giờ có tính cũng vô dụng."

"Ừ, đến lúc đó nói sau."

Phương Ánh Thu nhếch môi, cảm thấy mình thật may mắn, chỉ đi tham gia trao đổi học tập mà lại tìm được một người bạn đời luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ cô ấy.

Duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu!

Buổi sáng dậy quá sớm nên sau khi b.ú sữa xong bọn nhỏ lại ngủ thiếp đi.

Người lớn có thể thanh thản ăn sáng.

Ăn xong, mẹ Tiêu phân công công việc cho bọn họ, vì trong nhà có quá nhiều người nên lúc phân đến Tiêu Thanh Như và Phương Ánh Thu thì cũng không còn việc gì để làm.

“Mấy đứa có trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ, nếu buồn chán thì có thể ra ngoài đi dạo, hoặc sau khi hai anh em Hoài Thư làm việc xong có thể vào thành phố xem phim, chỉ cần buổi chiều về sớm một chút là được."

Bọn họ không hứng thú với việc xem phim lắm, với lại ở Bắc Kinh cũng có thể đi xem.

Về Tây Bắc chủ yếu là để có thể dành nhiều thời gian ở bên cha mẹ hơn.

Sang năm mới, nhà nhà đều tràn ngập niềm vui.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoại trừ nhà họ Giang.

Sau nhiều năm giằng co vì chuyện của đứa bé, lần này Đỗ Vãn Thu đã chủ động đề nghị hòa giải, sau nhiều lần cân nhắc, nhà họ Giang đã đồng ý.

Tuy không biết sau này Đỗ Vãn Thu có thất hứa hay không nhưng trong tay bọn họ có chứng cứ chứng minh, có thể lấy ra bất cứ lúc nào

Có thể danh chính ngôn thuận nuôi dạy đứa bé.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 319: Chương 319



Nhà họ Trương cũng không được lợi gì, thấy nhà họ Giang không chịu trả cậu bé, bọn họ đành phải đuổi theo Đỗ Vãn Thu, muốn đòi năm trăm đồng từ trong tay cô ta.

Người cũng đã đuổi đi nhưng nhà họ Giang cũng không còn không khí Tết nữa.

Lười nấu cơm tất niên nên một ngày ba bữa chỉ ăn bánh mì.

Trương Từ An biết sau này mình sẽ không bao giờ về với ông bà nữa, những người đó cũng sẽ không xuất hiện nữa, trong lòng rất vui.

Vui xong thì lại cảm thấy buồn.

Nhà bọn họ đã phải tốn hết một ngàn tệ, sau này chắc chắn bà nội sẽ càng ghét cậu bé hơn.

Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, cậu bé phải mau chóng lớn lên, mau chóng kiếm được tiền.

Đến lúc đó cậu bé sẽ đưa hết tiền cho bà nội, chắc bà nội sẽ vui lắm.

Mấy người sống trong viện vốn muốn hóng chuyện, nhưng không ngờ nhà họ Giang lại lặng lẽ xử lý sự việc.

"Với cái tính cách của Đỗ Vãn Thu, nếu không có được lợi ích gì thì cô ta chắc chắn sẽ không chịu đi, không biết lần này nhà họ Giang đã cho cô ta bao nhiêu tiền?"

"Tôi chưa từng thấy một người mẹ nào nhẫn tâm như cô ta, ngay cả con mình cũng không quan tâm, cứ thế giao cho nhà họ Giang."

"Trong mắt cô ta, đứa bé chính là cây rụng tiền, nói qua nói lại thì cô ta chỉ yêu bản thân mình thôi."

"Bản thân có thể không hoàn hảo, có một vài tật xấu nhưng làm người không thể không có đạo đức, cô ta không sợ bị báo ứng à!"

"Là nhà họ Giang bằng lòng coi tiền như rác, cái này có thể trách ai được? Là bọn họ vội vàng giúp người khác nuôi đứa bé, đâu phải do người ta cưỡng ép bọn họ đâu."

"Từ lúc có dính líu đến Đỗ Vãn Thu, không biết nhà họ Giang đã tốn hết bao nhiêu tiền?"

"Số tiền đó có nuôi hai đứa con trai cũng dư dả."

"Nhìn thái độ của Giang Xuyên, có lẽ đời này cũng sẽ không định tái hôn, sau này mọi thứ của nhà họ Giang đều thuộc về Trương Từ An, Đỗ Vãn Thu cược một bàn này rất đáng!"

Tết đến, người trong viện càng đông hơn, không có gì để chơi nên chỉ có thể ngồi lê đôi mách.

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện cũ của nhà họ Giang lại bị bọn họ nhắc lại.

Có lẽ đã dự đoán trước được tình huống này nên từ ngày đó trở đi, cả nhà họ Giang đều không ra ngoài.

Kỳ nghỉ của Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu có hạn, họ trở về Bắc Kinh ngay sau Tết.

Hứa Mục Chu cùng Tiêu Thanh Như ở thêm hơn một tháng mới mang theo hai đứa nhóc lưu luyến không thôi rời khỏi Tây Bắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi tiễn họ đi, dù vợ chồng nhà họ Tiêu rất buồn nhưng cũng không khóc.

Mẹ Tiêu: “Dù sao thì em cũng không phải đi làm, khi nào nhớ hai đứa nhỏ thì em cũng có thể đến Bắc Kinh thăm, rất tiện."

Cha Tiêu không thản nhiên như bà ấy, còn mấy năm nữa ông ấy mới về hưu, không thể muốn đi đâu thì đi.

Nhưng cũng may chân của con rể đã hồi phục, cùng lắm sau này thường xuyên gọi bọn chúng về.

Trở về Bắc Kinh không lâu, nhiệm vụ nuôi dạy bọn trẻ hoàn toàn rơi vào tay Hứa Mục Chu.

Bởi vì, Tiêu Thanh Như đã thành công vượt qua kỳ thi trở thành giáo viên dạy toán tiểu học.

Cô rất may mắn khi được phân vào trường gần nhà nhất, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là đến trường.

Hàng ngày bảy giờ sáng bắt đầu đi làm, buổi chiều sáu giờ sẽ tan làm về nhà, buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm.

Lúc cô không có nhà, mấy đứa nhóc sẽ được cho ăn cháo hoặc uống sữa bột khi đói.

Ban đầu Tiêu Thanh Như còn lo lắng bọn trẻ bị suy dinh dưỡng, nhưng sau đó thấy hai đứa nhỏ phát triển tốt nên cô hoàn toàn yên tâm.

Sau khi Tiêu Thanh Như đi làm, người không thích ứng nhất chính là Hứa Mục Chu.

Mấy năm nay ngày nào hai vợ chồng bọn họ cũng như hình với bóng, bây giờ đột nhiên phải xa nhau lâu như vậy, ban ngày hầu như là không thể thấy mặt vợ làm anh cứ cảm thấy có chút không vui.

Nhưng anh không thể ảnh hưởng đến công việc của vợ nên mỗi ngày chỉ có thể bế con đi đón cô sau giờ làm.

Như thế thì thời gian bọn họ ở chung mới nhiều hơn một chút.
 
Back
Top Bottom