Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 410: Chương 410



Còn cả những căn phòng kia nữa tất cả cũng đều là của anh trai và anh họ của anh ta. Đến ngay cả căn phòng mà cô ta đang ở kia cũng đã ghi tên con gái của anh ta từ lâu rồi.

Lý Kiều Kiều thần hồn lạc phách đi trên đường cái đột nhiên lại trông thấy được Lý Miêu Miêu vẫn kiều diễm như trước đây. Vịt con xấu xí chỉ có thể sống được dưới ánh mặt trời của mình bây giờ đã chiếm được ánh sáng của mọi người. Lý Kiều Kiều giấu mình né tránh, cô ta tuyệt đối không thể để Lý Miêu Miêu thấy được bộ dáng hiện tại của mình được.

"Thư Nhan nhanh lên, chậm một chút nữa là không thể mua được vé đâu."

Thư Nhan? Là Thư Nhan mà cô ta biết sao?

Lý Kiều Kiều nhìn theo ánh mắt Lý Miêu Miêu nhìn lại lại bắt gặp phải một người đẹp cực kỳ thanh lệ đang chậm rãi đi tới: "Yên tâm, em đã gọi điện cho anh ba để anh ấy đặt trước vé rồi."

Ông xã của Lý Miêu Miêu là Thư Kiến Dương, Thư Kiến Dương lại là anh họ của Thư Nhan. Cô ấy gọi Thư Nhan lại gọi Thư Kiến Dương là anh ba, đó thật sự là Thư Nhan mà cô ta biết.

Thế nhưng làm sao cô có thể trở nên xinh đẹp như vậy được? Mà cô còn đang mặc trên người một bộ trang phục mang phong cách mới nhất của Tiêm Nhan. Những năm này, đến cùng là cô đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô ta không tự chủ được mà nhìn về phía sau bọn họ lại bắt gặp được Thư Nhan đang đi về phía một người đàn ông đang đứng ở cửa, bọn họ thân mật nắm tay. Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này vẫn luôn nhìn cô, anh nhẹ nói cái gì đó khiến cho Thư Nhan vui vẻ ra mặt. Chỉ trong chốc lát lại thấy hai đứa bé lớn một trai một gái đang nắm tay một bé trai đi tới...

"Xin chào, cô có phải là cô Lý Kiều Kiều không?" Hai vị cảnh sát đi đến trước người Lý Kiều Kiều.

Lý Kiều Kiều mờ mịt mà nhìn bọn họ.

"Cô dính đến một vụ án g.i.ế.c người, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."

Lại một kỳ thi tuyển sinh đại học đến, các bậc phụ huynh đều đang lo lắng đứng chờ ở ngoài cổng trường, trong đó bao gồm có cả Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.

"Yên tâm, thành tích của Thiên Bảo tốt như vậy thi đậu vào trường Đại học Nam Thành cũng không thành vấn đề." Phương Trạch Vũ an ủi Thư Nhan.

"Thành tích của cái thằng nhóc này thụt lùi đi rất nhiều, cũng không biết thằng bé có thể bảo trì được thành tích bình thường không nữa." Đừng tưởng rằng cô không biết, từ hồi còn học cấp hai thì thằng nhóc thối này đã có bạn gái nhỏ, còn bởi vì cô bạn gái nhỏ này mà ở lớp cố gắng học tập.

Học sinh học ở trường trung học phổ thông Nam Sơn không phú thì quý, có rất nhiều người trong số họ sau khi học cấp ba xong là sẽ đi du học nước ngoài. Gia cảnh của cô bạn gái nhiều năm qua của thằng nhóc cũng rất tốt, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng bị người nhà đưa ra nước ngoài. Chính bởi vì việc này mới khiến Thiên Bảo mất hồn mất vía hồi lâu, thành tích cũng tự nhiên sa sút hẳn đi.

TBC

"Nếu thật sự không thi đậu thì cũng để Thiên Bảo đi nước ngoài, đi đến đất nước của cô gái kia đang ở." Phương Trạch Vũ cũng cảm thấy chẳng có gì cùng lắm thì đi nước ngoài thôi.

Thư Nhan nhìn anh nở nụ cười: "Có gì thì thi xong lại nói sau, đến lúc đó lại hỏi Thiên Bảo xem dự định của thằng bé thế nào."

Liệu có thật sự muốn ở cạnh cô bé kia không, nếu như thằng bé thật sự thích thì đuổi theo không để cho cuộc đời phải nuối tiếc.

Đợi đến khi Thiên Bảo ra, hai người cũng không nói gì đến chuyện cậu có bạn gái cả nhưng họ cũng không hỏi thành tích của cậu ra sao. Bọn họ chỉ mỉm cười chức mừng vì cậu đã kết thúc kỳ thi đại học.

"Ba mẹ, hai người không hỏi con làm được không sao?" Thiên Bảo cười hì hì hỏi.

Trưởng thành rồi mới biết được ba mẹ chiều mình quan trọng tới cỡ nào, ba mẹ không ép buộc cậu phải có tài năng gì cũng không phải chỉ chú trọng đến thành tích.

"Thi tốt hay không đều đã thi xong rồi cho nên không hỏi nữa. Đừng nghĩ nhiều như vậy, muốn về nhà ngủ thì đi ngủ, muốn đi ra ngoài chơi thì đi ra. Cũng sắp trưởng thành rồi làm người lớn được rồi." Thư Nhan vỗ vào vai Thiên Bảo nói.

"Mẹ, con muốn đi du lịch nước ngoài, không phải chỉ có một mình con mà cả con với bạn học của con cùng đi. Chính là Lưu Tư Thành kia đó, mẹ cũng biết cậu ấy, chúng con hẹn nhau cùng đi ra nước ngoài du lịch."

Con ngươi của cậu đảo một vòng, Thư Nhan đã biết ngay cậu đang nghĩ gì. Cái gì mà đi ra nước ngoài du lịch với Lưu Tư Thành, căn bản muốn đi gặp bạn gái nhỏ của cậu thì có. Thư Nhan cũng không nói ra mà chỉ mỉm cười nói: "Được, nhưng con phải mang theo chú Hồ của con đi. Nước ngoài cũng không thể so được với trong nước, ở bên ngoài rất loạn nên chỉ có hai đứa con đi qua đó thì mẹ có thể sẽ không yên lòng."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 411: Chương 411



"Ba của Lưu Tư Thành là người nước C, lần này chúng con đi tới nước C tương đương với địa bàn của chú ấy cho nên sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu. Không cần mang theo chú Hồ được không ạ?" Như thế làm sao được, mang theo chú Hồ đi thì chẳng phải cậu không gạt được ba mẹ sao, Thiên Bảo cũng có chút gấp gáp.

Thư Nhan nghiêng đầu nhìn cậu một cái, vấn đề là cô không biết thằng nhóc này có phải đi cùng với Lưu Tư Thành ra nước ngoài hay không. Ngộ nhỡ lại một mình chạy tới nước C thì làm sao lại không làm ba mẹ lo lắng được.

"Để cho chúng nó đi chơi đi." Phương Trạch Vũ nháy ra hiệu với Thư Nhan: "Ông Hồ đi theo đám nhóc mấy đứa cũng khiến tụi nhỏ chơi không được tự nhiên."

"Đúng đấy, vẫn là ba hiểu con nhất. Con cũng không giống như chị, con là đàn ông rồi ra ngoài thì sợ cái gì chứ." Thiên Bảo vội vàng nói.

Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ nháy mắt với cô cũng biết rằng anh sẽ sắp xếp rồi cho nên cũng không nói cái gì nữa.

"Vậy được, thế nhưng phải chờ xem thành tích của con đã, điền xong nguyện vọng thì lại đi." Thời gian vừa đi vừa về nước ngoài cũng phải mất tới vài ngày, thành tích các thứ có rồi thì đi cũng không muộn.

"Đến lúc đó ba mẹ giúp con làm xong là được mà." Lòng Thiên Bảo đã sớm bay qua nước ngoài rồi.

Thư Nhan nhìn cậu một cách phức tạp, tại sao cô lại cảm thấy con trai mình giữ ở nhà còn chưa mọc đủ lông cánh thì đã muốn chạy theo nàng dâu thế nhỉ?

"Vậy được rồi, ngày kia cho con đi." Thư Nhan nhìn thấy cậu con muốn nói gì đó nên trừng mắt liếc cậu một cái: "Không phải con muốn đi luôn trong hôm nay đấy chứ?"

Thiên Bảo không nói mà nhìn về phía Phương Trạch Vũ đang đứng phía sau Thư Nhan: "Chị con đâu rồi? Thi tốt nghiệp trung học là chuyện lớn như thế vậy mà chị ấy còn không tới." Rõ ràng đêm qua còn nói với cậu là sẽ tới mà.

"Công ty có chuyện cần chị con phải xử lý, có ba mẹ tới với con còn chưa đủ sao? Buổi tối chị con sẽ về gấp để chúc mừng con." Thư Nhan vỗ vai cậu một cái: "Đi thôi, trở về đi."

Sau khi Thanh Thanh tốt nghiệp trường trung học Nam Sơn thì không lựa chọn ra nước ngoài học. Thư Nhan cũng đã từng hỏi ý kiến của cô nhóc nhưng cô nhóc nói không muốn ra nước ngoài. Mà Thư Nhan cũng không nỡ để cô nhóc đi ra nước ngoài, cứ học ngay ở trường Đại học Nam Thành cũng được. Lúc học đại học cũng có thể vào công ty hỗ trợ, trước khi tốt nghiệp cũng đã học qua từng bộ môn hết rồi. Cô nhóc vừa tốt nghiệp xong thì trở thành trợ lý của Hồ Thuỵ Tuyết rồi đi theo cô ấy học tập.

Từ nhỏ Thanh Thanh đã rất ngưỡng mộ Hồ Thuỵ Tuyết, sau khi vào đại học tiến vào công ty cũng đều là được Hồ Thuỵ Tuyết bồi dưỡng. Phương thức làm việc của cô nhóc cũng rất giống với Hồ Thuỵ Tuyết đều rất mạnh mẽ vang dội. Không chỉ một lần Thư Nhan nghe được một số người trong công ty gọi Thanh Thanh là Tiểu tổng giám đốc Hồ, ngược lại cô lại chẳng thấy có gì đáng giận cả. Cũng chẳng có gì không tốt, tính cách của Thư Nhan thì có hơi chút nhân từ nương tay, làm phụ tá còn đỡ chứ mà để một mình cô đến quản cái công ty lớn như thế vậy thì nhất định sẽ xảy ra sai lầm.

Đã nhiều năm mà Hồ Thuỵ Tuyết vẫn một mực không chịu tái hôn mà chỉ có một đứa bé là Đoá Đoá. Với tình hình của Đoá Đoá như vậy thì công ty chắc chắn sẽ giao cho Thanh Thanh, cho nên Thanh Thanh cũng nhất định phải có tính quyết đoán và năng lực quản lý công ty tốt như Hồ Thuỵ Tuyết.

Nói đến công ty lại phải nói đến một chút về vấn đề phân chia tài sản, dù sao là một doanh nghiệp lớn như vậy lại còn có ba đứa trẻ. Nếu như phân chia không đồng đều thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Kể từ sau khi Thư Nhan sinh Tiểu Bảo, đối với vấn đề này cô đã suy nghĩ rất lâu và cũng đã cùng Phương Trạch Vũ thảo luận nhiều lần. Ý của Phương Trạch Vũ là chia đều trong đó bao gồm có cả tài sản của anh, cứ chia đều cho ba đứa nhỏ thì như thế mới là công bằng nhất.

TBC

Đề nghị này đã bị Thư Nhan từ chối, công ty muốn phát triển lớn hơn thì không thể một mực phân chia được.

Vào thời điểm năm 1998. Thư Nhan tình cờ có cơ hội quen biết với một sinh viên đại học đang muốn đầu tư. Trong lúc nhất thời hứng khởi, cô nhìn thấy phát minh và kế hoạch của cậu ta nên cảm thấy cậu ta rất có tiềm năng và muốn lôi kéo câu ta cùng sáng lập một nhãn hiệu điện thoại di động. Cậu ta có kỹ thuật còn Thư Nhan lại có hàng chục năm có mắt nhìn hỗ trợ giúp làm kế hoạch cho nên trong thời gian ngắn ngủi mấy năm chiếc điện thoại di động này đã trở thành thương hiệu nổi tiếng trong nước và bây giờ nó đã trở thành một trong những thương hiệu nổi tiếng trên toàn cầu. Giá trị thị trường không thể kém hơn so với Nhan Tuyết một chút nào, vừa vặn lại là ngành công nghiệp điện tử mà Thiên Bảo thích.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 412: Chương 412



Phương Trạch Vũ không giống như Thư Nhan, anh đầu tư vào rất nhiều công việc kinh doanh. Hiện tại công ty vệ sĩ mà anh một mực kinh doanh có thể nói là đã trải rộng đến toàn cầu, khả năng tên tuổi không lớn được bằng thương hiệu trang phục và điện thoại của Thư Nhan nhưng về thực lực chân chính thì còn mạnh hơn Thư Nhan nhiều. Dù sao thì công ty vệ sĩ cũng có rất nhiều công ty hợp tác thậm chí còn có cả một ít những quan chức quyền quý hợp tác. Chỉ riêng mối quan hệ đã rất có giá trị càng không cần phải đề cập đến năng lực kiếm tiền của nó một chút nào.

Công ty này là do một tay Phương Trạch Vũ gây dựng, Thư Nhan cảm thấy không cần thiết phải chia nó cho Thanh Thanh và Thiên Bảo. Công ty này chính là của Tiểu Bảo, cứ như vậy thì cả ba đứa nhỏ cũng đều có một công ty, còn bọn họ đặt mua bất động sản đầu tư một chút. Phần kia của Phương Trạch Vũ thì Thư Nhan cũng không quản vì tự cô cũng có phần rồi. Phần lớn thì cô đề sẽ cho Tiểu Bảo, dù sao thì làm một người mẹ cô cũng không thể không cho cái gì được.

Những thứ này cô cũng đã từng nói với Thanh Thanh và Thiên Bảo, chờ đến khi Tiểu Bảo hiểu chuyện Thư Nhan còn nói qua mấy lần.

Thanh Thanh và Thiên Bảo đều cảm thấy Thư Nhan cho thêm bất động sản và tiền mặt cho Tiểu Bảo là chuyện nên làm, bọn chúng còn cảm thấy Tiểu Bảo bị thua thiệt. Phương Trạch Vũ không phải là ba ruột của bọn chúng nên vốn dĩ không cần đưa công ty của mình cho bọn họ nhưng Thư Nhan lại là mẹ của ba người nhưng lại chỉ chia công ty mình sáng lập ra cho hai bọn họ còn Tiểu Bảo lại không có một chút gì. So với công ty thì phần tài sản của Thiên Nhan có là bao nhiêu?

Tiểu Bảo lại càng nghĩ đơn giản hơn, từ nhỏ mối quan hệ của cậu nhóc và anh chị đã rất tốt. Hơn nữa căn bản cậu nhóc cũng không muốn quản công ty mà đến ngay cả phần mà ba cậu nhóc chia cho mình cậu nhóc cũng không muốn quản lý. Giấc mơ của cậu nhóc là làm một ngôi sao nổi tiếng.

TBC

Sau khi Phương Trạch Vũ biết được ước mơ của cậu nhóc thì đương nhiên anh không đồng ý. Vốn dĩ anh chỉ muốn con trai trưởng thành rồi sẽ đưa cậu nhóc đi vào quân đội rèn luyện mấy năm rồi sau đó ra tiếp nhận công ty của anh, kết quả thằng nhóc này lại muốn đi học ca hát nhảy múa, cái suy nghĩ này làm anh thật sự không nghĩ tới.

Suýt chút nữa anh còn treo thằng nhóc này lên đánh nhưng lại bị Thư Nhan cản lại. Anh nói chỉ cần thằng nhóc này thi được thứ hạng trong top ba thì anh sẽ đồng ý cho cậu nhóc học ca hát nhảy múa, không ngờ tới cậu nhóc lại thật sự thích như vậy, vốn dĩ thành tích cũng chỉ nằm ở bậc giữa vậy mà khi có kết quả thì quả thật cậu nhóc đã được nằm trong hạng ba.

Nếu cậu nhóc đã thích như vậy thì Thư Nhan cũng không ngăn cản. Vì điều này mà khiến cho Thư Nhan và Phương Trạch Vũ lần đầu tiên cãi nhau, thật ra cũng chẳng tính là cãi nhau chỉ là tranh luận tương đối kịch liệt một chút thôi.

Đương nhiên người thắng lợi cuối cùng chính là Thư Nhan nhưng quan trọng nhất chính là Phương Trạch Vũ cũng không muốn áp bức thằng bé. Bản thân anh đã không có ba mẹ thương rồi nên anh lại càng muốn con mình có điều tốt nhất, mà cái gì là tốt nhất? Chính là điều mà thằng bé thích.

Nghe thấy tiếng chuông, Tiểu Lan lại đi ra từ trong phòng bếp.

"Tiểu Bảo đã trở về rồi, thằng bé đang luyện nhảy ở trên tầng hai, để tôi gọi điện thoại gọi thằng bé lên đây nhé?"

Cô cả ở nhà bọn họ làm sáu năm, sau khi con gái cô ấy tốt nghiệp thì được phân công công việc. Cô ấy vừa muốn đón cô cả đi thế nhưng dù có nói thế nào thì cô cả cũng không chịu đi, một phần là không nỡ Thư Nhan cùng tụi nhỏ, còn quan trọng nhất chính là bà ấy cảm thấy con gái vừa mới tốt nghiệp, tiền lương cũng không có nhiều còn bà ấy làm ở đây tiền lương cũng cao nên có thể phụ cấp cho con gái một chút.

Sau này con gái bà ấy cũng kết hôn sinh con, hai vợ chồng làm cùng một đơn vị. Ba mẹ chồng của cô ấy còn chưa về hưu mà hai người cũng phải làm việc của chính mình nên không có thời gian chăm sóc con. Đến lúc này cô cả mới gác công việc kia qua một bên để chăm sóc con gái và cháu ngoại.

Lúc này Tiểu Bảo cũng đã lớn nên một mình Tiểu Lan cũng có thể chăm sóc được. Thư Nhan lại tìm thêm hai nhân viên làm thêm giờ để quét dọn vệ sinh nhưng lại không tìm bảo mẫu nữa.

Vào lúc Tiểu Lan hai mươi lăm tuổi chỉ có một cô con gái, chồng của cô ấy là Tiểu Nam đi đến Nam Thành làm không được mấy năm thì cũng qua đời. Lúc đầu Thư Nhan nói muốn giúp cô ấy đón con gái lên Nam Thành để đi học ở bên này.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 413: Chương 413



Sau khi bọn họ chuyển đến tiểu khu mà Hồ Thuỵ Tuyết đưa tới, phòng còn có rất nhiều nên đã chia cho Tiểu Lan một căn phòng lớn, cả cô ấy và con gái ở vẫn còn dư nhưng chỉ đáng tiếc nhà chồng lại sợ cô ấy mang con gái đi luôn nên không cho phép cô ấy đón con gái lên Nam Thành.

Tiểu Lan không còn cách nào khác nên chỉ có thể để nhờ con cho ông bà nội chăm sóc. Ban đầu mỗi khi có tiền lương cô ấy đều mang theo gửi về cho bà nội của đứa bé nhưng lại bị Thư Nhan cản lại.

Hiện tại ở nông thôn để nuôi một đứa bé cũng tốn không bao nhiêu tiền, ở nhà còn có lương thực cũng không cần trả học phí, quần áo gì đó cô đều bảo Tiểu Lan mua rồi mang về như vậy thì có thể tiêu mất bao nhiêu tiền chứ? Mỗi tháng chỉ cho một trăm tệ là đủ rồi.

Thư Nhan nói với Tiểu Lan bảo cô ấy mua một gian phòng ở tiểu khu chỗ bọn họ, cô có thể cho cô ấy giá nội bộ còn tiền cô sẽ cho cô ấy mượn trước. Tiền lương mỗi tháng của cô ấy thì cô sẽ chỉ đưa một nửa, có được căn phòng của chính mình thì sau này hai mẹ con bọn họ sẽ sống ở đây càng yên phận hơn.

Mà dù cho cô ấy không có ý định cho con gái phát triển ở Nam Thành thì đến lúc đó lại bán căn phòng này đi, nếu như bán không được thì bán lại cho cô, cô cũng chỉ mua với giá gốc thôi, lời này Thư Nhan cực kỳ cam đoan nói ra.

Thiếu một số tiền lớn như vậy nên Tiểu Lan một mực ở lại nhà Thư Nhan làm việc vừa cẩn thận vừa chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Cô ấy không ngờ qua mấy năm giá phòng đã tăng lên mạnh mẽ, căn phòng nhỏ mà cô ấy mua đã tăng lên gấp năm lần khiến trong lòng Tiểu Lan không ngừng cảm kích Thư Nhan. Tuy rằng tiền lương của cô ấy cũng tăng nhưng tuyệt đối không thể tăng được bằng giá phòng. Hiện tại không cần nói tới có thể mua được nhà ở trong tiểu khu này mà đến cả mua phòng ở ngoại ô cũng không nổi.

"Không cần phải gọi điện thoại cho thằng bé đâu để em đi xuống xem nó một chút cũng được." Thư Nhan xoay người đi xuống tầng hai, nơi này vốn dĩ là phòng luyện công, sau đó lại là phòng luyện khiêu vũ cho Thanh Thanh còn hiện tại thì lại dành cho Tiểu Bảo.

"Mẹ." Tiểu Bảo đang tập nhảy nên thở phì phò đi tới.

Cả người cậu nhóc đều đổ mồ hôi giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy.

"Tranh thủ thời gian uống nước rồi nghỉ ngơi một chút, đừng có học mệt quá." Thư Nhan nhìn thấy đầu gối sưng đỏ của cậu nhóc lại đau lòng nói.

Cái nhảy hip hop này cô biết nhưng blocking này thì quá nguy hiểm, Thư Nhan cảm thấy hip hop có nhiều loại như vậy hoàn toàn có thể học cái đơn giản một chút. Còn khi nhìn thấy cậu nhóc học cái loại này mỗi lần nhìn thấy lại khiến cô không thể thả lỏng trong tim được.

"Không mệt." Tiểu Bảo lộ ra nụ cười thật lớn: "Mẹ, con thích cái này."

TBC

Nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của con như vậy, đột nhiên Thư Nhan không nói cái gì cả.

Trước khi đến bữa cơm tối thì cuối cùng Thanh Thanh cũng trở về.

Diện mạo của Thanh Thanh năm hai mươi mốt tuổi rất thanh lệ thoát tục, vì được học vũ đạo lâu nên cả người đều rất đẹp, tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp.

"Thi sao rồi?" Thanh Thanh không giống như ba mẹ, cô nhóc cực kỳ để ý đến thành tích của em trai.

Thiên Bảo ngồi thẳng người, so với với ba mẹ tương đối dễ nói chuyện thì cậu càng sợ chị gái hơn, Tiểu Bảo cũng giống như vậy. Đối với việc Thư Nhan và Phương Trạch Vũ không nói gì thì cả nhà cũng cảm thấy không có gì sợ lắm vì bọn họ nghiêm túc không nổi thế nhưng bọn họ sợ chị gái không giống vậy.

"Phát huy bình thường, đại học Nam Thành cũng không có vấn đề."

Thanh Thanh nhìn lướt qua Tiểu Bảo, cậu nhóc rất hiểu ý: "Đã qua vòng đấu loại, vòng bán kết còn chưa công bố."

Thanh Thanh gật đầu: "Ba mẹ, con đi thay quần áo trước đã rồi lập tức đến ngay."

Sau khi thay đổi quần áo ở nhà, cả người Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cô nhóc lại cùng ba mẹ nói việc nhà.

"Mẹ nghe nói thằng nhóc nhà họ Vương đang theo đuổi con?" Thư Nhan mang theo tâm trạng xem náo nhiệt.

"Nghe ai nói?" Thanh Thanh quét mắt nhìn hai đứa em trai, thấy bọn chúng đều cúi đầu xuống, cô nhóc cũng không nhìn bọn chúng nữa mà kéo tay Thư Nhan mỉm cười nói: "Đúng là có chuyện như vậy nhưng mà con không thích cậu ta."

"Mẹ nhìn thấy dáng dấp cũng rất tuấn tú, nghe nói năng lực cũng không tệ lắm, không muốn tiếp xúc một chút sao?" Thư Nhan sẽ không can dự vào đời sống tình cảm của bọn nhỏ, đương nhiên kết hôn thì chắc chắn phải có sự đồng ý của cô.

"Là diễn tốt thôi chứ thực tế chính là tên căn bản." Bọn họ là bạn thời đại học, vào lúc còn học đại học thì cậu ta cũng không yêu đương gì cả nhưng lại cùng mấy bạn học khác mập mờ không rõ. Khi đó cũng không thấy cậu ta thích cô nhóc nhiều như vậy, nhưng mà sau khi biết thân phận hiện tại của cô nhóc thì ngược lại vừa gặp đã yêu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 414: Chương 414



"Mẹ chỉ cảm thấy nếu như con gặp được người nào mình thích thì cứ yêu đương, đừng cả ngày đều chỉ làm việc như vậy." Thanh Thanh với Thiên Bảo không giống nhau, Thiên Bảo thì đã có bạn gái nhỏ từ hồi học cấp hai nhưng còn Thanh Thanh thì lại chưa từng bao giờ nói chuyện yêu đương một lần nào. Thư Nhan rất sợ Thanh Thanh sẽ bị để lại ám ảnh tâm lý vì cuộc hôn nhân thất bại của cô và Diệp Chí Cường.

"Mẹ..." Thanh Thanh bất lực nhìn mẹ, chỉ là cô nhóc chưa gặp được người nào phù hợp thôi. Mặc dù trước đó quả thật cô nhóc cũng lo lắng mình sẽ gặp được một người giống như ba mình nhưng những năm qua khi nhìn thấy mẹ và Phương Trạch Vũ lúc nào cũng ân áo thì cô nhóc đã sớm không còn nhớ tới hồi ức không tốt đẹp kia rồi.

"Được rồi mẹ không nói nữa. ăn cơm, ăn cơm, ngày hôm nay là một ngày lễ lớn vì Thiên Bảo đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Con gái cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi nên quả thật cũng không cần phải gấp gáp.

Ngày hôm sau Thiên Bảo đã không chờ đợi kịp được nữa mà đi lên máy bay đi tới nước C, người đồng hành còn có Lưu Tư Thành.

Thư Nhan còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ đi một mình nhưng khi biết còn có Lưu Tư Thành ở cùng thì cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Kết quả thi đại học đã có, Thiên Bảo được 612 điểm quả thật vẫn phát huy bình thường, kết quả này có thể vững chức vào được trường Đại học Nam Thành. Thế nhưng bọn họ còn phải hỏi xem ý kiến của Thiên Bảo xem cậu muốn đi nước ngoài học hay là vẫn muốn ở lại học trong nước?

Thư Nhan còn đang muốn gọi điện thoại cho Thiên Bảo hỏi ý kiến của cậu thì lại thấy Thiên Bảo thất hồn lạc phách từ nước ngoài trở về.

"Mẹ, con thi thế nào? Đủ vào Đại học Nam Thành không?"

Cả Thư Nhan và Phương Trạch Vũ thậm chí đến cả Thanh Thanh người bình thường nghiêm khắc với Thiên Bảo nhất cũng đều không hỏi rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người cũng chỉ coi như cậu thật sự đi ra nước ngoài chơi một chuyến mà thôi.

TBC

Đương nhiên, là ba mẹ thì bọn họ không có khả năng nào thật sự không quan tâm đến được. Tuy bọn họ không hỏi thẳng Thiên Bảo nhưng dù sao cũng có cách khác để xem rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trước khi Thiên Bảo đi tới nước C, Phương Trạch Vũ có nhờ người ở bên kia để ý đến Thiên Bảo một chút cho nên những chuyện đã xảy ra với cậu bọn họ cũng hiểu được đái khái tình hình.

"Anh vừa mới gọi điện thoại hỏi rồi, Thiên Bảo đi tới nước C thì cùng Lưu Tư Thành tách ra. Thằng bé đi thẳng đến trường học để tìm bạn gái của mình thế nhưng bạn gái của nó lại không hề đi ra gặp thằng bé. Phải đến khi Thiên Bảo đợi hai ngày thì cô bé kia mới đồng ý đi ra gặp mặt thằng bé một lần, cùng đi gặp với cô bé đó còn có cả bạn trai mới của cô bé kia nữa. Cuối năm là hai người này sẽ đính hôn, chờ đến khi tốt nghiệp là sẽ kết hôn luôn."

Nói theo cách khác thì là Thiên Bảo đang thất tình. Thư Nhan đáng tiếc lắc đầu, yêu nhau từ năm cấp hai đến năm cấp ba vậy là chắc cũng phải gần được năm năm rồi, cô còn cho rằng hai đứa nhỏ có thể tu thành chính quả cơ. Không ngờ tới hai đứa vẫn không thoát khỏi lời nguyền tốt nghiệp xong chia tay.

"Không sao, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, qua một vài ngày nữa là sẽ ổn thôi."

Vốn dĩ cô còn cho rằng Thiên Bảo sẽ sớm vô tư ra mặt thôi vậy mà kết quả cậu nhốt mình ở trong nhà tới cả ngày trời, càng lúc càng ít nói, ý chí tinh thần cũng sa sút, buồn bực không vui. Phương Trạch Vũ cũng không nhìn được, anh tới tìm lãnh đạo ném thẳng thằng nhóc đến quân đội.

"Vốn dĩ trong lòng vẫn còn luẩn quẩn chuyện chia tay giờ lại ném thằng bé vào quân đội như vậy liệu có ổn hay không?" Thư Nhan có chút bận tâm.

"Anh nghĩ là do thằng bé chưa từng trải qua chuyện đau khổ thôi, em yên tâm đi, chờ đến khi thằng bé ra khỏi quân đội là sẽ không còn nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn nữa đâu. Mấy đứa con trai cũng nên phải đi vào đó rèn luyện cho mấy năm, đến lúc đó cũng có trách nhiệm hơn." Phương Trạch Vũ liếc nhìn Tiểu Bảo đang ăn cơm bên cạnh nói: "Con cũng thế đấy, chờ đến khi con lên đại học rồi ba cũng sẽ cho con đi vào đó rèn luyện hai năm."

Tiểu Bảo vừa định phản đối thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ thì cậu nhóc lập tức không nói nữa. Tâm trạng của ba cũng đang không tốt rồi vẫn nên không làm gì thì sẽ tương đối tốt hơn.

Thiên Bảo tạm thời nghỉ học để đi vào quân đội, cả ngày Thanh Thanh đều loay hoay không nhìn thấy được bóng người, đến ngay cả Tiểu Bảo mỗi ngày đều phải đi học và còn luyện tập ca hát nhảy múa nữa nên trong nhà người rảnh rỗi nhất hình như chỉ có mỗi Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 415: Chương 415



Không đúng, người rảnh rỗi nhất chính là Thư Nhan mới đúng. Phương Trạch Vũ vẫn phải đến công ty còn Thư Nhan thì đã thuê một người quản lý chuyên nghiệp cho công ty điện thoại của mình, phía bên Nhan Tuyết thì đã có Hồ Thuỵ Tuyết và Thanh Thanh lo. Còn cô chỉ thỉnh thoảng đi đến hai nhà máy mà công ty mở một chút còn lại thì chẳng có chuyện gì để làm cả.

Hiện tại thì cô đã hiểu vì sao các bậc phụ huynh đều rất thích thúc giục con cái kết hôn rồi. Không có cháu trai cháu gái vui đùa thì quả thật quá nhàm chán.

Cô lại chuyển dời ánh mắt lên người Thanh Thanh, Thanh Thanh còn đang dùng cơm cũng lập tức nhảy dựng tóc gáy.

"Mẹ, con ăn no rồi, buổi chiều con còn có hội nghị quan trọng, con đi trước đây."

Thanh Thanh vừa chạy ra khỏi cửa đã lau mồ hôi đang ứa ra, cái ánh mắt kia vừa rồi của mẹ thật đáng sợ, cô nhóc phải tìm một ít chuyện cho mẹ làm mới được.

Thanh Thanh mở cho mẹ một nhà hội sở dưỡng sinh dành cho Thư Nhan tại vùng ngoại thành Nam Thành. Cũng giống như sơn trại nghỉ dưỡng, ở trong trang viên còn trồng thêm rất nhiều các loại hoa tươi còn xung quanh thì có đất đai bao quanh cùng các loại trái cây rau củ. Mỗi khi nấu ăn cũng có thể tự mình hái lấy, đằng sau nói còn có cả suối nước nóng, dù có là gì thì tất cả những thứ thư giãn giải trí cũng đều có hết.

Những năm này Thư Nhan cũng quen biết được không ít những nữ cường nhân cùng các quý bà giàu có. Tin tức được gửi tới, từng người từng người chạy tới muốn xử lý làm thẻ cổ đông, lúc tới đây mới phát hiện nơi này cũng thật sự không tồi, giải trí cũng rất được mà nói chuyện làm ăn cũng có thể. Nơi này đã trở thành hội sở bí mật của những người phụ nữ này, ở đây bọn họ có thể uống trà, tâm sự, tắm suối nước nóng, làm đẹp mà lúc trở về còn có thể ra vườn hái một số loại rau quả thuần thiên nhiên mang về nữa, mỗi lần còn được người ở nhà khen.

Có chuyện làm nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh, cô cũng không rảnh rỗi mà cả ngày suy nghĩ lung tung nữa, vì vậy mà Thanh Thanh cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Thư Nhan nhịn không được lại mỉm cười nói với Phương Trạch Vũ: "Em cũng chỉ đùa một chút thôi mà nhìn con bé bị dọa cho thế kia kìa?"

"Em cũng biết là doạ cho con sợ rồi à, lần sau đừng có đùa kiểu vậy." Phương Trạch Vũ lắc đầu: "Thanh Thanh lớn rồi cũng biết mình muốn cái gì, chúng ta làm ba mẹ cũng chỉ xem một chút là được, đừng quá nhúng tay vào cuộc sống của tụi nó."

"Em còn không biết sao, chỉ là do có đôi khi em không nhịn được mà lo lắng thôi. Thanh Thanh cũng đã lớn rồi mà chưa từng thấy nó yêu đương bao giờ, em còn đang sợ bởi vì chuyện ly hôn của em mà khiến con bé sợ cưới."

Khi đó Thiên Bảo còn nhỏ nên cái gì cũng đều không hiểu, thế nhưng Thanh Thanh thì đã có ký ức. Thật ra cô nhóc đã biết tất cả lại thêm những hôn nhân thất bại của không ít người xung quanh nên Thư Nhan cũng sợ cô nhóc bị chịu ảnh hưởng.

"Em yên tâm, Thanh Thanh còn dũng cảm mạnh mẽ hơn nhiều so với em nghĩ." Phương Trạch Vũ cảm thấy Thư Nhan vẫn còn dừng lại tại thời điểm khi Thanh Thanh còn nhỏ. Thế nhưng trên thực tế thì cô bé nhát gan, nhút nhát năm xưa nay đã lơ đãng mà trưởng thành từ rất lâu rồi.

TBC

Thiên Bảo vừa đi là đã đi luôn hai năm đến cả lúc ăn tết cũng không trở về. Nếu như không phải thỉnh thoảng cậu còn gọi mấy cuộc điện thoại thì Thư Nhan cũng lo lắng đã mất liên lạc rồi. Thiên Bảo trở về khiến Thư Nhan trằn trọc suốt cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm mà cô đã ồn ào bắt Phương Trạch Vũ đứng dậy đi đón Thiên Bảo.

"Hiện tại mới chỉ tới năm giờ phải ba giờ chiều Thiên Bảo mới về đến nơi, đi bây giờ có phải quá sớm rồi không?" Phương Trạch Vũ bất lực nói.

Hình như đúng là có hơi sớm, Thư Nhan nhìn thoáng qua thời gian nhưng mà cô vẫn không thể nằm yên được cho nên cô dứt khoát đứng lên đi tới phòng của Thiên Bảo để quét dọn lại một lần nữa. Sau đó cô lại đi tới phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn, những thứ này đều là món Thiên Bảo thích.

Vừa ăn cơm trưa xong là Thư Nhan đã lôi kéo Phương Trạch Vũ còn có cả Thanh Thanh và Tiểu Bảo đi đến trạm xe lửa đón Thiên Bảo.

Thiên Bảo để tóc đầu đinh, làn da ngăm đen, mặc trên người một chiếc áo phông màu đen đơn giản cùng chiếc quần jean và giày chơi bóng màu đen, cả người đều sạch sẽ lưu loát đứng ở trước mặt Thư Nhan, hốc mắt cậu ửng đỏ lộ ra nụ cười tươi xán lạn.

"Mẹ, con trở về rồi."

"Con còn biết trở về sao? Vừa đi là đã đi luôn hai năm cũng chẳng biết xin nghỉ phép mà trở về nhà lấy một chuyến." Thư Nhan nhìn thấy con trai là nước mắt đã lộp bộp rơi xuống. Kể từ sau khi đến thế giới này bọn họ cũng chưa bao giờ từng tách nhau ra lâu như vậy: "Cao lớn rồi, cả người cũng có tinh thần hơn."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 416: Chương 416



"Ừm, không tệ." Thanh Thanh càng ngày càng lạnh lùng hơn cũng gật đầu một cái.

"Chị." Thiên Bảo nhìn thấy Thanh Thanh cũng mỉm cười một cái bên trong còn hàm chứa nước mắt. Cậu lại chuyển hướng sang Tiểu Bảo rồi đưa tay vuốt tóc cậu nhóc: "Thằng nhóc này dáng dấp cũng lớn nhanh nhỉ, sắp cao hơn cả anh rồi."

"Kiểu tóc, mất kiểu tóc bây giờ." Tiểu Bảo né tránh cái tay của Thiên Bảo, cậu nhóc lại sửa sang lại kiểu tóc của mình, vừa nghe thấy Thiên Bảo nói đến chiều cao của mình là lại đắc ý ngẩng đầu lên: "Sang năm là em sẽ cao hơn cả anh thôi."

Thư Nhan đưa tay ra vỗ cậu nhóc một chút: "Đừng có đắc ý quá, thành tích dạo này đã sa sút đi rất nhiều. Nếu như lần này con còn thi như vậy nữa thì không cho con đi học nhảy đâu."

Tiểu Bảo xoa đầu bĩu môi lén nói thầm mẹ bất công.

Chị cả với anh hai muốn làm cái gì cũng đều được hết vậy mà cậu nhóc lại chẳng được làm cái gì.

Về đến nhà, Thư Nhan lại làm ra người mẹ hiền từ gọi Thiên Bảo lại rồi giúp cậu cầm dép lê sau đó lại dẫn cậu đi vào phòng rửa mặt, còn suýt chút nữa giúp cậu đi vào nhà vệ sinh tắm rửa luôn. Tiểu Bảo nhìn thấy vậy lại chua xót nói ra.

"Ba, ba nhìn mẹ đi kìa, có phải mẹ bất công lắm đúng không? Không có công bằng một chút nào."

Phương Trạch Vũ nghiêng người qua nhìn cậu nhóc một chút: "Theo ba nhìn thấy thì là do mẹ đối xử với con quá tốt, hiện tại còn dám nói xấu mẹ sau lưng nữa."

Tiểu Bảo nằm sấp trên ghế salon hoàn toàn hết muốn ăn cơm. Sao cậu nhóc có thể đi nói vấn đề với bà xã của ba được chứ? Đúng là tự tìm tội.

Trải qua hai năm rèn luyện, rõ ràng Thiên Bảo đã trưởng thành hơn rất nhiều, cả người tinh thần sáng láng, cậu đã không còn bộ dáng sa sút tinh thần giống như trước khi vào trong quân đội nữa.

"Tiếp theo con muốn lập tức trở lại đi học hay là muốn chơi trước một thời gian đã?" Thiên Bảo đã hai mươi tuổi rồi, có những chuyện phải để tự câu quyết định, tự cậu làm.

"Con dự định trực tiếp trở về trường đi học luôn." Thiên Bảo im lặng một lát: "Ba mẹ, con thật sự xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng."

"Thằng nhóc thối, có cái gì mà phải xin lỗi ba mẹ mình chứ." Thư Nhan nhìn cậu là hốc mắt lại ướt át.

"Là con để cho mọi người phải lo lắng." Thiên Bảo mỉm cười, hiện tại cậu cảm thấy trước kia mình rất ngây thơ.

"Mỗi người đều cần phải đi qua giai đoạn trưởng thành chỉ là con trải qua sớm hơn người khác một chút thôi." Thư Nhan an ủi cậu.

"Quả nhiên là mọi người biết mà." Ngay từ đầu Thiên Bảo còn tự cho rằng mình giấu rất kỹ, đợi tới sau khi vào quân đội rồi thì mới từ từ nghĩ rõ ràng. Một ít chuyện thế này cậu có khả năng nào mà giấu giếm ba mẹ chứ, dù cho có thể lừa gạt được mẹ thì cũng không thể giấu được ba.

"Được rồi, mọi việc cũng đã qua rồi. Vừa trở về cũng không cần phải gấp gáp lập tức đi học đâu, chơi mấy ngày trước đã." Phương Trạch Vũ gắp thức ăn cho Thiên Bảo.

Nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng thật ra căn bản Thiên Bảo cũng không chịu ngồi yên. Sáng sớm cậu đã đứng lên đi ra ngoài chạy bộ, không phải là tập luyện như bình thường nhưng tối thiểu cũng phải chạy được mười cây số. Sau khi trở về nhà cậu lại đi tới phòng tập thể thao rèn luyện, Thư Nhan còn chứng kiến cậu đ.ấ.m bốc, là cái kiểu cực kỳ dữ dội.

Thư Nhan cũng không biết Phương Trạch Vũ đưa Thiên Bảo đến quân đội nào nhưng cô luôn cảm thấy đây không phải là quân đội bình thường. Cô cũng có hỏi Phương Trạch Vũ mấy lần nhưng mà anh đều không nói, cô còn cảm giác là một kiểu rất lợi hại.

TBC

Thiên Bảo ở nhà nghỉ ngơi khoảng một tuần lễ thì đi đến trường đi học, sau khi học xong một thời gian lại đi đến công ty thực tập.

Công ty điện thoại càng lúc càng lớn, Thư Nhan cũng chỉ nắm được phương hướng chung chung, đối tác khác là làm về kỹ thuật. Cậu ta quản lý bộ phận kỹ thuật cho nên chủ yếu đều giao cho người quản lý có chuyên môn nghề nghiệp đến quản. Nhưng mà dù sao thì công ty đó cũng là của Thư Nhan, cô nắm giữ 57% cổ phần thuộc về cổ đông lớn nhất là bà chủ lớn ở đó. Sau này những cổ phần này đều sẽ chuyển tới danh nghĩa cho Thiên Bảo, cậu cũng chính là cổ đông lớn là ông chủ lớn.

Cậu làm ông chủ thì không có khả năng cái gì cũng đều không hiểu được, cho nên cậu cũng sẽ giống như Thanh Thanh lúc trước bắt đầu làm từ cơ sở rồi học tập từng chút xíu.

Thiên Bảo trở về khiến những lo lắng của Thư Nhan cũng được gạt sang một bên, hiện tại người mà cô lo lắng nhất lại là con trai nhỏ. Gần đây cậu nhóc lại tiếp tục hò hét muốn đi tới nước H để làm luyện tập sinh, việc này suýt chút nữa đã làm Thư Nhan tức muốn chết.

"Trung Quốc của chúng ta lớn như vậy mà còn không dạy được con sao? Sao con còn phải chạy tới nước khác đi học ca hát nhảy múa cái gì..."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 417: Chương 417



"Cái đấy không giống, hai người bạn học cùng chỗ nhảy với con cũng đã đi rồi. Bọn họ còn nói với con ở bên đó tiếp nhận hệ thống huấn luyện giỏi hơn, con cũng có thể học tập được càng nhiều thứ hơn." Tiểu Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Con cứ học cho giỏi đi, đợi tới khi con thi đậu được vào trường Học viện điện ảnh Bắc Thành rồi hoặc là Học viện âm nhạc, lúc đó mẹ sẽ đầu tư phim ra album cho con luôn, như thế không phải tốt hơn nhiều so với nước H sao?" Thư Nhan cảm thấy Phương Trạch Vũ nói đúng, quả đúng là cuộc sống của cậu nhóc trôi qua quá thoải mái cho nên mới muốn đi ngoài xông xáo tới đường tắt mà.

"Nhưng mà hiện tại con thích hát nhảy."

"Theo mẹ là do con nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm rồi, chờ tới khi nào con thi lên đại học rồi tốt nghiệp trở thành người nổi tiếng thì đồng nghĩa với việc con có thể đi hát nhảy. Con có biết lựa chọn con đường làm thực tập sinh sẽ vất vả thế nào không? Hiện tại con sống quá tốt nên mới muốn tìm chút trái đắng ăn thử một lần hả?" Thư Nhan cảm thấy đầu óc cậu nhóc hỏng rồi.

Thành tích của Tiểu Bảo rất tốt dù có thi vào Đại học Bắc Thành cũng chẳng có vấn đề gì. Nếu đã như vậy rồi vậy tại sao phải nhất định lựa chọn con đường làm thực tập sinh làm gì chứ?

Dù cho có được vào trong giới giải trí đi nữa vậy nếu như cậu nhóc có thể có được bằng tốt nghiệp của Đại học Bắc Thành vậy có phải được người ta coi trọng hơn bao nhiêu không.

Thư Nhan vẫn luôn là một người tương đối tiến bộ, cô luôn để cho mấy đứa nhỏ tự lựa chọn con đường của chính mình thế nhưng cũng không thể để cậu nhóc lựa chọn lung tung được. Thế nhưng một đứa bé đang trong kỳ phản nghịch nếu như vẫn luôn không cho cậu nhóc làm thì cậu nhóc sẽ nhất quyết phải làm được nó cho bằng được. Không cho cậu nhóc làm thì chính là làm trở ngại giấc mộng của cậu nhóc.

Thế nhưng Phương Trạch Vũ lại không có dạng kiên nhẫn như vậy giống như Thư Nhan. Hơn nữa thằng nhóc cũng không phải con gái, đã là con trai thì nên bị đánh bị đẩy ra ngoài giống như chó thả nuôi vậy. Không phải cậu nhóc muốn làm thực tập sinh sao, được thôi, trước hết cứ học ở trong nước trước đã. Nếu như ở trong nước còn không thể tiếp tục kiên trì được thì nói gì đến việc đi ra nước ngoài.

Vừa vặn bọn họ cũng đang có một công ty giải trí đang hợp tác, họ cũng đang muốn tuyển thực tập sinh nên Phương Trạch Vũ ném thẳng Tiểu Bảo qua đó. Anh cũng không lộ rõ thân phận của cậu nhóc mà cũng không cho phép cậu nhóc nói ra thân phận của mình, anh muốn để bên kia xử lý thế nào thì để mặc cho bọn họ xử lý.

Chỉ vẻn vẹn một tuần, lúc Thư Nhan tự mình đi thăm Tiểu Bảo thì đã thấy cậu nhóc gầy đi trông thấy.

"Nhìn khổ như vậy hay là em dẫn thằng nhóc trở về?" Thư Nhan đau lòng.

"Thằng nhóc đó rất bướng bỉnh, em có tới dẫn về thì nó cũng không chịu về đâu. Hơn nữa nó thì khổ sở thế nào chứ? Lúc Thiên Bảo ở quân đội còn khó khăn hơn nó nhiều." Nếu như không phải tuổi của thằng nhóc còn quá nhỏ thì Phương Trạch Vũ đã ném thẳng thằng nhóc đến quân đội rồi.

TBC

Quân đội mà Thiên Bảo đi vào thật ra là quân đội lúc trước của anh, cường độ huấn luyện thế nào tất nhiên là anh sẽ rõ ràng nhất. Trong hai năm đó cậu cũng chưa từng bao giờ gọi điện về khóc lóc nói mệt mỏi khổ cực thế nào. Một chút này của Tiểu Bảo có là cái gì chứ?

Tiểu Bảo cũng rất kiên cường, cậu nhóc cũng chưa từng bao giờ kêu khổ với Thư Nhan mà chỉ nói rất ổn. Chỉ đến khi buổi tối trong bóng đêm một mình thì cậu nhóc cũng sẽ cảm thấy hối hận một chút mà dụi mắt.

Vào lúc Thiên Bảo học năm thứ ba đại học thì Thanh Thanh đột nhiên mang theo một người đàn ông trở về. Phải nói sao nhỉ, trông dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, bộ dạng cũng rất thư sinh, nhìn qua giống như là một chàng trai rất điềm đạm. Một người như vậy thật sự đứng cùng chỗ với Thanh Thanh quả là không được thích hợp cho lắm bởi vì cô nhóc là một người cực kỳ có khí thế.

"Con nghiêm túc chứ?" Thư Nhan vẫn luôn cho rằng Thanh Thanh sẽ tìm một tổng giám đốc bá đạo gì đó, không ngờ tới lại tìm được một chàng trai giống như cún con thế này.

"Mẹ, tính cách của con mẹ cũng biết rồi đấy, nếu như không thích người ta thì con nhất định sẽ không khuất phục. Những người đàn ông có năng lực không tệ sẽ không thích những người nữ quá mạnh mẽ đâu. Mà tính cách của Lâm Húc lại vừa vặn bổ sung với con, bề ngoài của anh ấy cũng là kiểu mà con thích cho nên con cảm thấy rất tốt." Thanh Thanh cực kỳ rõ ràng biết mình muốn cái gì.

Quả thật Lâm Húc không tệ, ban đầu Thư Nhan còn tưởng rằng cậu ấy là sinh viên không ngờ tới cậu ấy đã là nghiên cứu sinh tốt nghiệp nhiều năm rồi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 418: Chương 418



Hiện tại cậu ấy đang là giáo viên dạy ở trường Đại học Nam Thành, ba mẹ của cậu ấy cũng là giáo viên của trường Đại học Nam Thành cũng được xem như là dòng dõi thư hương, khó trách cả người đều có hơi thở thư hương như vậy.

Sau khi thông qua tìm hiểu thì cô mới phát hiện cậu ấy không hề non nớt giống như vẻ bề ngoài của mình, ngược lại cậu ấy còn là một người đàn ông rất ấm áp rất có tư tưởng. Cậu ấy sẽ luôn đốc thúc Thanh Thanh đi ngủ sớm, lôi kéo cô nhóc cùng nhau hoạt động thể thao, biết làm cơm cho Thanh Thanh ăn, vào lúc Thanh Thanh gặp áp lực thì sẽ lôi kéo cô đi ra ngoài giải sầu, chuẩn bị cho cô nhóc những điều bất ngờ. Dù sao thì mẹ vợ nhìn cậu con rể này càng nhìn lại càng thích.

"Vậy bao giờ hai đứa định đính hôn?" Thư Nhan thúc giục.

"Chờ một chút đã, mẹ còn sợ can bạc tình bạc nghĩa với Lâm Húc sao?" Thanh Thanh gặm quả táo nói đùa.

"Mẹ sợ một người đàn ông tốt như vậy thì sẽ bị người khác cướp đi." Thư Nhan liếc nhìn cô nhóc một cái: "Con gặp được người mình thích cũng không dễ dàng, cứ tranh thủ thời gian mà định đi."

"Mẹ... Nếu như mẹ rảnh quan tâm con như vậy không bằng nên quan tâm Thiên Bảo một chút đi."

"Thiên Bảo làm sao vậy?"

Có thể nói mấy năm nay Thiên Bảo chính là người khiến cô không phải lo lắng quan tâm nhất, chẳng lẽ lại có chuyện gì sao?

"Ngô Nhuỵ đã trở về rồi, còn trở về một mình nữa. Con nghe nói trước khi cô nhóc này tốt nghiệp thì đã chia tay với chồng chưa cưới trước kia, hiện tại vẫn còn đang độc thân một mình." Ngô Nhuỵ chính là bạn gái nhỏ của Thiên Bảo.

Nếu như cô nhóc này đã đính hôn rồi thì đương nhiên Thiên Bảo sẽ không có ý nghĩ gì khác nữa nhưng mà bây giờ cô nhóc này lại độc thân trở về một mình. Liệu Thiên Bảo có gợi lại tình cũ không?

"Em trai của con mà con còn không biết nó sao? Nó sẽ không quay đầu lại ăn cỏ đâu."

Ngay lập tức Thư Nhan đã bị vả mặt.

TBC

"Mẹ, mẹ nhìn xem kia có phải là Thiên Bảo không?" Thanh Thanh kéo tay Thư Nhan rời nâng cằm lên ra hiệu cho Thư Nhan nhìn sang: "Người đối diện với nó chính là Ngô Thuỵ, không phải mẹ nói Thiên Bảo sẽ không quay đầu lại ăn cỏ sao, mẹ nhìn xem."

Thư Nhan nhíu mày lại: "Chúng ta đổi một nhà hàng khác đi, việc này chúng ta đừng quản vào."

Năm nay Thiên Bảo cũng đã hai mươi ba tuổi rồi cũng không còn nhỏ nữa. Nếu như cậu không cần mọi người giúp vậy thì Thư Nhan cũng sẽ để cho tự cậu xử lý.

Sau vài năm, làn da của Thiên Bảo cũng đã trắng trở lại, dáng vẻ cũng giống như Thư Nhan nghiêng về phần thanh tú hơn thế nhưng đôi mày kiếm đã khiến cậu không trở nên nữ tính một chút nào ngược lại càng trông cường tráng hơn.

"Không ngờ tới chuyện năm đó lại ảnh hưởng lớn đối với anh như vậy khiến anh phải tạm thời nghỉ học hai năm liền, em thật sự xin lỗi." Ngộ Nhuỵ mở đầu nói.

Mấy năm không gặp người lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, ban đầu Thiên Bảo còn cho rằng mình sẽ tức giận sẽ chất vấn nhưng khi thật sự đối mặt với nhau thì cậu đột nhiên lại bình thường trở lại. Cậu cũng không còn muốn hỏi cái gì nữa bởi vì đã không còn thương nữa rồi.

"Lúc ấy cũng có một chút ảnh hưởng nhưng ba anh nhìn không được nên mới ném anh vào trong quân đội." Thiên Bảo thản nhiên nói.

Ngô Nhuỵ nhíu mày, Thiên Bảo càng thản nhiên thì càng lộ rõ ra được cậu đã không thèm để tâm đến những chuyện trước kia nữa.

"Em vẫn cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà... em cũng không hối hận." Ngô Nhuỵ quấy ly cà phê: "Năm đó trong nhà em xảy ra một chút vấn đề nên cần một khoản tiền lớn. Bọn họ nói có thể sẵn sàng giúp đỡ với điều kiện em và con trai của bọn họ đính hôn cho nên em mới đồng ý."

Người ta đều nói con gái trưởng thành sớm hơn con trai, đây cũng là sự thật. Ngô Nhuỵ có thể hiểu rõ được nếu như trong nhà ổn thì cô ấy mới có thể ổn được. Cho nên khi gia đình cần đến cô ấy giúp thì cô ấy sẽ phải làm không chùn bước.

"Vậy tại sao không nói với anh." Mặc dù cậu còn chưa được chuyển số cổ phần đó nhưng trên danh nghĩa cậu cũng có không ít bất động sản và tiền mặt nhưng khả năng chắc là cũng không đủ. Thế nhưng chỉ cần cô ấy mở miệng thì cậu tin ba mẹ mình đều sẽ giúp đỡ.

Ngô Nhuỵ lắc đầu: "Cái con số đó quá lớn, huống chi nhà anh cũng dựa vào nhà họ Hồ cũng không phải là người trong tộc. Nhà anh cũng đã đầu tư cổ phiếu vào chỗ Hồ Thuỵ Tuyết rồi, anh có thể giúp em cái gì?"

"Ai nói với em?" Thiên Bảo nhíu mày: "Mẹ anh với dì Hồ hùn vốn mở công ty, mỗi người một nửa."

Ngô Nhuỵ cười khổ: "Lúc ấy bọn họ đều nói như vậy, sau đó em đã biết."

Cho nên khi trong nhà xảy ra vấn đề, lúc ấy cô ấy mới không nghĩ tới tìm Thiên Bảo hỗ trợ. Đợi đến khi cô ấy biết rồi thì đã cùng với con trai nhà họ Vương đính hôn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 419: Chương 419



Thiên Bảo nhấp môi: "Bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, lần này em về nước thì có đi nữa không?"

"Không đi nữa." Ngô Nhuỵ lại nghịch tóc một chút: "Em chuẩn bị thực tập trong công ty của nhà, còn anh thì sao?"

TBC

"Anh không có hứng thú với ngành nghề trang phục nên bây giờ đang đi làm trong công ty điện thoại của nhà."

Ngôi Nhuỵ nhíu mày lại: "Nghe nói là chị gái anh đang quản lý, anh... em cảm thấy anh vào Nhan Tuyết vẫn tốt hơn."

Ngụ ý chính là cô ấy sợ công ty sẽ bị chị của cậu lấy đi, còn bảo Thiên Bảo không nên lơ là.

"Quan hệ của chúng ta bây giờ mà nói đến những chuyện này hình như cũng không được tốt lắm thì phải?"

Vẻ mặt của Ngô Nhuỵ lại không dễ nhìn còn cảm thấy mình thật sự bị xem như là người lòng lang dạ sói.

Buổi tối về đến nhà, Thiên Bảo đều gặp mẹ và chị ở đấy nên mỉm cười nói: "Ngày hôm nay mọi người đều nhìn thấy con ở tiệm ăn, sao không thấy mọi người gọi một tiếng vậy."

"Con thấy sao?" Thư Nhan tinh tế quan sát nét mặt của Thiên Bảo: "Cái đó... cô gái kia chính là..."

"Chính là bạn gái trước kia của con." Thiên Bảo buồn cười: "Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, con đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi."

Cũng vừa mới đây Thiên Bảo mới có một cô bạn gái mới, là một đàn em nhỏ hơn cậu một tuổi, là một cô gái phương bắc rất sảng khoái. Đây cũng là điều mà Thư Nhan không nghĩ tới, Thư Nhan còn cho rằng Thiên Bảo thích mấy cô gái có vẻ yếu đuối đáng yêu.

"Vậy nên điều chúng ta nghĩ tới hoàn toàn không giống với điều bọn nhỏ nghĩ, chuyện của tụi nhỏ chúng ta không quản là tốt nhất." Phương Trạch Vũ thấy Thư Nhan nhụt chí nên buồn cười nói.

"Không phải em muốn quản mà là em không ngờ tới thôi, những người mà hai đứa lựa chọn đều khác xa so với những gì mà em tưởng tượng."

"Đừng suy nghĩ nữa, em nên nghĩ xem năm nay chúng ta đi du lịch ở đâu đi?"

Toàn bộ những chỗ ở Trung Quốc đều được mấy người bọn họ chạy tới một lượt rồi, những địa danh nổi tiếng ở nước ngoài cũng được bọn họ tới chơi rồi vậy nên hiện tại hoặc là tìm một chỗ địa phương nhỏ một chút hoặc đến một số nơi để trải nghiệm lại lần hai.

Cuối cùng hai người lại chạy tới biệt thự bên bờ biển bên kia, nơi này yên tĩnh, tự tại còn lãng mạn nữa.

Sau khi Thiên Bảo tốt nghiệp đại học một năm thì bạn gái của cậu cũng tốt nghiệp. Vào ngày này cậu cũng chính thức cầu hôn bạn gái của mình, đồng thời còn cầu hôn thành công.

"Em còn chưa nói cùng với ba mẹ nữa, anh làm thế này cũng đột ngột thật đấy." Lưu Vận ôm cánh tay Thiên Bảo rồi đưa tay ra ngắm nhìn chiếc nhẫn, cô ấy nở nụ cười hạnh phúc nói: "Thế nhưng mà ba mẹ em là người rất chi là tiến bộ, chỉ cần em thích là bọn họ đều sẽ đồng ý hết, huống chi anh còn ưu tú như vậy."

"Cũng chỉ có em cảm thấy anh ưu tú thôi." Thiên Bảo chưa từng mang chuyện nhà mình ra nói cho Lưu Vận nghe, ngược lại không phải là cậu cố ý muốn giấu giếm chẳng qua cậu cảm thấy không cần thiết phải nói ra chuyện này. Đây là chuyện yêu đương của hai người bọn họ cũng không phải gia thế của bọn họ yêu đương.

Đều đã cầu hôn rồi nên chắc chắn phải để phụ huynh hai bên gặp nhau một lần. Thiên Bảo mang Lưu Vận về nhà, đợi tới khi Lưu Vận nhìn thấy tên tiểu khu mới giật mình: "Nhà anh ở đây sao?"

"Đúng, sao vậy?"

"Cái chung cư này rất đắt, nhà anh rất có tiền sao?" Lưu Vận là một người rất hào phóng rộng rãi nên nghĩ cái gì là sẽ hỏi cái đó.

"Cũng tạm được." Thiên Bảo suy nghĩ một chút, nhà bọn họ chắc hẳn cũng được tính là nhà có tiền đi.

"Ba mẹ em chỉ là tầng lớp lao động phổ thông ăn lương bình thường, điều kiện nhà anh lại tốt như vậy liệu mẹ anh có thể sẽ chướng mắt em không?" Lưu Vận đột nhiên lo lắng.

"Bây giờ em mới lo lắng liệu có phải đã quá chậm rồi không?" Thiên Bảo buồn cười hỏi.

"Không chậm, nếu như ba mẹ anh chướng mắt em vậy thì chúng ta dọn ra ở ngoài, em tình nguyện thuê một căn phòng nhỏ để ở. Nếu như ba mẹ anh tốt với em vậy thì chúng ta ở cùng một chỗ, em với anh cùng nhau hiếu kính ba mẹ anh."

Thiên Bảo véo lấy mũi cô ấy: "Em yên tâm đi, anh sẽ không để cho em ở căn phòng nhỏ đâu."

Từ khi Thư Nhan biết Thiên Bảo muốn dẫn nàng dâu tương lai về nhà là sáng sớm cô đã bắt đầu chuẩn bị. Cô cũng đã bảo thằng nhóc này đưa người về từ lâu rồi nhưng cậu vẫn một mực kì kèo chưa cho gặp, kết quả phải chờ tới khi cầu hôn thành công thì mới chịu mang về, con nhà ai lại làm như thế được chứ.
 
Back
Top Bottom