Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 165: Cố Tứ Tường xảy ra chuyện



Có vết xe đổ lần trước, hai ngày qua Cố Kiều đã cố ý sử dụng hết cơ hội, xem kỹ hợp đồng một lượt. Bởi vì có quá nhiều điều khoản, cô ta không dám nói mình đã hiểu hết toàn bộ, nhưng ít nhất cũng đã biết rõ bảy tám phần, đặc biệt là về vấn đề cấp bậc của hệ thống, về kỹ năng và thẻ đạo cụ, cô ta còn thận trọng xem xét kiểm tra kỹ vài lần.

Nhưng trong hợp đồng không hề nói tới điều này. Đây là thuộc tính ẩn của hệ thống, cần có điều kiện nhất định mới có thể mở ra. Nếu không có đủ điều kiện, khả năng cả đời đều không xuất hiện. Mà kỹ năng do thuộc tính ẩn mang tới có hiệu quả thế nào, cũng chỉ có thể biết được sau khi sử dụng.

Ví dụ như hiện tại.

Cố Kiều chưa bao giờ nghĩ tới, dùng điểm năng lượng chuyển hóa từ vận may để bổ sung tỉ lệ giảm đi và tăng cấp hệ thống sẽ có thể đảm bảo hệ thống không giảm cấp bậc. Nói thế nào thì điều này cũng là niềm vui ngoài ý muốn, như vậy cô ta càng không cần lo được mất, rơi vào hố sâu không đáy. Nhưng cô ta không quên câu cuối cùng hệ thống nói “Trừ khi người bị cướp đoạt vận may khôi phục lại”.

Câu này khiến cô ta lại bắt đầu căng thẳng.

Sau khi thu lấy vận may của Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa, vốn dĩ cô ta nghĩ tới lời hệ thống nói, vận mệnh của người bị thu lấy vận may chưa chắc chắn sẽ không ổn, tất cả đều có cơ hội xuất hiện biến hóa. Huống chi, chỉ cần cô ta sống tốt, tất nhiên sẽ giúp đỡ chú Tư thím Tư. Chưa chắc vận may của chú Tư, thím Tư đã không thể khôi phục.

Nhưng bây giờ, cô ta lại không biết, mình nên hy vọng chú Tư thím Tư khôi phục lại vận may, hay là hy vọng bọn họ không khôi phục lại mới tốt.

“Này! Gắp thức ăn, ăn đi! Sao chỉ uống cháo không gắp đồ ăn thế?”

Thấy Hồ Dao Hoa gắp đồ ăn bỏ vào bát mình, và quả trứng gà đã bóc vỏ sẵn để bên cạnh, sắc mặt Cố Kiều thay đổi mấy lần, trong lòng vô cùng giãy giụa.

Chú Tư thím Tư đều đối xử với cô ta tốt như vậy, sao cô ta có thể khoanh tay đứng nhìn bọn họ cả đời đều không thuận lợi, bị vận rủi quấn thân? Nhưng nếu để bọn họ khôi phục vận may, cô ta sẽ lại rơi vào khốn cảnh.

Đúng lúc ấy, có người xông tới.

“Hồ Dao Hoa! Ôi chao, sao cô vẫn ngồi đây ăn cơm thế! Đi mau! Tứ Tường nhà các cô bị xe đ.â.m phải rồi! Mau cầm tiền tới bệnh viện đi!”

Rầm!

Bát đũa rơi xuống đầy đất.

Sắc mặt Hồ Dao Hoa trắng bệch: “Anh nói gì cơ? Không thể nào! Tứ Tường nhà chúng tôi đi tham gia thi đại học, sao có thể bị xe đâm?”

“Thi đại học cái gì! Cậu ta vừa ra tới chỗ ngoặt đầu đường đã bị xe đ.â.m phải. Chuyện lớn thế này tôi có thể lừa cô sao? Mau mau, đi nhanh đi!”

Hồ Dao Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Kiều đã lao ra ngoài trước, chạy tới nơi xảy ra chuyện. Quả nhiên ở nơi người báo tin nói, cô ta trông thấy người vây xem đứng đầy xung quanh. Cố Kiều đẩy đám người ra, đi vào, Cố Tứ Tường đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Máu tươi chói mắt chảy đầy đất khiến đầu óc Cố Kiều kêu ong ong, cô ta không khống chế nổi cả người bắt đầu run rẩy.

Là tại cô ta sao? Tại cô ta thu lấy vận may của chú Tư, chú Tư mới xảy ra chuyện đúng không?

Nghĩ tới đây cô ta lại liều mạng lắc đầu, không đâu! Không phải cô ta! Chắc chắn không phải tại cô ta.

***

Bệnh viện.

Cố Tứ Tường đã ra khỏi phòng giải phẫu. Bởi vì được đưa tới kịp thời, cứu trị thích đáng, vết thương của anh ta không nghiêm trọng lắm, hiện tại không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vì bị thương ở đầu, có để lại di chứng hay không còn phải quan sát thêm. Nhưng ít nhất người vẫn hoàn hảo, không thiếu tay thiếu chân, xem như may mắn lớn rồi.

Nhưng Hồ Dao Hoa lại không hề cảm thấy may mắn, cô ta ngồi bên mép giường, giống như người gỗ vậy, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt ngây dại.

Có phải có chỗ nào không đúng hay không?

Rõ ràng là trước khi cô ta gả cho Cố Tứ Tường, tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng như trong giấc mơ của cô ta. Nhưng vì sao từ khi cô ta gả cho Cố Tứ Tường, lại luôn xuất hiện kết cục “Ngoài ý muốn” như vậy?

Trong mộng, Tống Giai không hề quay lại trường học.

Trong mộng, mấy năm sau Tống Ngọc Mai vẫn sống vui vẻ ở thôn Dương Liễu, cuộc sống không biết dễ chịu bao nhiêu, căn bản không bị bắt ngồi tù.

Trong mộng, Cố Tứ Tường thuận lợi thi đỗ đại học chính quy trong cuộc thi đại học lần này, căn bản không xảy ra tai nạn xe cộ.

Trong mộng……

Hồ Dao Hoa nhíu mày, còn chuyện gì nhỉ? Cô ta có cảm giác mình đã bỏ quên tin tức nào đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.

Nhìn Cố Tứ Tường nằm trên giường bệnh, Hồ Dao Hoa cắn môi. Dù tay chân vẫn còn đầy đủ, dù đã không còn nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng kỳ thi đại học đã kết thúc, thi thiếu hai môn, anh ta còn thi đỗ được sao?

Không thi đỗ đại học, Cố Tứ Tường còn có thể vào làm nhân viên chính phủ sao? Cô ta còn có thể trở thành phu nhân của lãnh đạo sao?

Nếu không thể, vậy thì trước đây cô ta tính kế ở bên Cố Tứ Tường, hao hết tâm tư gả cho anh ta, chịu hạ mình cúi người nuốt hết ấm ức lấy lòng anh ta và Cố Kiều, không phải đều tốn công vô ích sao?

Hồ Dao Hoa thật sự rất mê mang, trong khoảnh khắc này, cô ta không còn cách nào tin tưởng cảnh tượng trong mơ nữa, càng không biết bản thân nên làm thế nào bây giờ.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 166: Cố Kiều & Nguyên Ứng



Bên kia, sắc mặt Cố Kiều trắng bệch, từ từ rời khỏi phòng bệnh, như cái xác không hồn du đãng trên hành lang. Cô ta không biết mình nên đi đâu, cô ta chỉ biết bản thân không muốn tiếp tục ở lại trong phòng bệnh, không muốn đối mặt với Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường.

Lúc này dường như có hai phiên bản thu nhỏ của cô ta đang đánh nhau trong đầu.

Một người nói là tại cô ta, chính vì cô ta. Huyện Nguyên Hoa không đông xe cộ lắm, con phố trước khu tập thể bọn họ đang ở lại không phải tuyến đường chính của huyện thành, cũng không quá chật hẹp, ngày thường rất ít khi có xe cộ qua lại, nếu không phải vì cô ta thu lấy vận may của Cố Tứ Tường, sao anh ta có thể bị xe đâm?

Một người khác nói, ai có thể chứng minh Cố Tứ Tường xảy ra tai nạn xe cộ chắc chắn có liên quan với vận may? Biết đâu là do trong số mệnh của anh ta đã có sẵn kiếp nạn này rồi thì sao?

Hai người nhỏ đánh nhau không ai nhường ai, khiến Cố Kiều chóng mặt nhức đầu. Cô ta giơ tay lên ôm lấy đầu mình, cảm giác đầu óc như sắp nứt ra, sắc mặt hoảng hốt, hai mắt mở mịt, khiến cô ta không nhìn rõ đường, không nhìn rõ người qua lại…

Rầm!

Cố Kiều chỉ cảm thấy bản thân vừa đụng phải thứ gì đó mềm mại, sau đó đã ngã bệt ra đất.

Đau đớn khiến đầu óc cô ta lập tức tỉnh táo lại.

“Cô không sao chứ?”

Cố Kiều ngẩng đầu, là một cậu thiếu niên tuổi tác xấp xỉ cô ta, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai tuấn lãng, không giống tất cả nam sinh cô ta từng gặp gỡ, trên người cậu ta tỏa ra ánh sáng lóa mắt, khiến người ta nhất thời không dời đi được.

“Này, này! Cô không sao chứ?”

Thiếu niên quơ quơ tay trước mặt cô ta. Cố Kiều muốn đáp lời, miệng mở ra lại lập tức mất tiếng.

“Không phải ngã ngốc rồi chứ?” Thiếu niên lộ ra vẻ mặt buồn bực, rơi vào đường cùng chỉ có thể vừa đỡ đối phương dậy, vừa nói với một cậu thiếu niên khác đi bên cạnh mình: “Tần Ngạn, cậu đi tìm Quang Lâm trước đi. Tôi đưa cô ấy tới chỗ bác sĩ khám thử xem. Vừa rồi cô ấy ngã xuống, hình như đầu bị va vào tường, hỏi chuyện cũng không trả lời, không biết có phải đầu óc bị thương rồi hay không.”

Sau đó Cố Kiều cứ mơ màng hồ đồ như vậy, bị cậu ta kéo đi.

“Đinh! Kiểm tra đo lường được đối tượng có thể thu lấy vận may.”

Cả người Cố Kiều chấn động, kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên kia.

Hệ thống từng nói, cần tiếp xúc với nhân vật mục tiêu trên mắt phút, mới có thể tra xét ra giá trị vận may của mục tiêu.

Đoạn đường tới phòng làm việc của bác sĩ không dài, sau khi đỡ cô ta ngồi xuống, thiếu niên lập tức buông tay. Hai người tiếp xúc chân tay chưa đủ năm phút. Nhưng nếu chỉ cần kiểm tra đo lường giá trị của đối tượng, tiếp xúc năm phút không nhất định phải tiếp xúc chân tay, dùng lời nói thư từ đều tính là tiếp xúc.

Cậu thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái: “Làm sao vậy? Cô đừng lo, bác sĩ nói đầu óc cô không bị thương, cánh tay chỉ bị trầy da, bôi chút thuốc là được.”

Cố Kiều nhìn màu sắc đại biểu vận may của đối phương trên giao diện, là màu vàng! Vậy mà lại là màu vàng! Đây là người thứ hai cô ta gặp được có vận may màu vàng ngoại trừ Cố Nam Sóc.

Giây phút này, trong lòng cô ta tràn đầy sóng to gió lớn.

“Hệ thống, sao vận may của cậu ta cũng là màu vàng? Không phải vận may màu vàng rất hiếm thấy sao?”

“Đúng là vận may màu vàng vô cùng hiếm thấy ở huyện Nguyên Hoa, nhưng ở thủ đô, ở Hải Thành, Bằng Thành mà nói, tuy không phải tràn lan, nhưng cũng không phải hi hữu. Người đang giữ chức vụ bộ trưởng trở lên, hoặc cấp tướng trong quân đội, hoặc người đứng đầu doanh nghiệp lớn trong nước, gần như đều có vận may màu vàng.”

Cố Kiều mờ mịt: “Thiếu niên trước mắt mới mười mấy tuổi nhỉ? Sao cậu ta có thể là bộ trưởng, thiếu tướng, hay là chủ tịch công ty lớn?”

“Giá trị tiềm lực của cậu ta không tồi, có thể là do gia thế thêm vào, nếu không đi nhầm đường, tiền đồ không đong đếm được.”

“Gia thế thêm vào?”

“Đúng vậy! Cậu ta là cậu chủ nhà họ Nguyên ở thủ đô. Ông nội là tư lệnh, cha là đoàn trưởng, còn sắp được thăng chức. Ngoài ra, nhà họ Nguyên còn có quan hệ tốt với vài gia đình lãnh đạo khác trong quốc hội.”

Hai tay Cố Kiều lập tức nắm chặt!

Lãnh đạo trong quốc hội?

Ánh mắt cô ta nhìn về phía cậu thiếu niên kia càng kinh ngạc hơn. Cô ta âm thầm hít sâu một hơi. Ban đầu khi nhìn thấy vận may màu vàng, không phải cô ta chưa từng có ý định dựa vào lòng tốt muốn chịu trách nhiệm của cậu ta, nghĩ cách tiếp xúc thân thể với đối phương.

Nhưng mà hiện tại…

Trong lòng Cố Kiều sinh ra muôn vàn ý nghĩ, có rất nhiều ý tưởng điên rồ xuất hiện, ánh sáng trong mắt tản ra kinh người.

Vận may do hệ thống cấp ba mang đến cho cô ta cũng không tính là mạnh, có thể khiến cô ta gặp được nhân vận như vậy đã không dễ dàng rồi.

Là cơ hội khó có được, cô ta nhất định phải nắm chắc!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 167: Tới thăm ân nhân



Nhà họ Tần.

Tần Tư Viễn nhìn thấy vị phu nhân tư thái ung dung đang ngồi trong nhà, thì rất kinh ngạc: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Ngạn Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ có thể không tới sao?”

Tần Ngạn chạy lạch bạch từ cầu thang xuống, chui vào trong lòng vị phu nhân kia: “Bà nội!”

Bà Tần lập tức cười nở hoa: “Ai! Nào, để bà nội nhìn xem, có bị thương chỗ nào không?”

“Không ạ! Cháu chỉ bị trầy da một chút thôi, đã khỏi từ lâu rồi. Nhưng mà anh Quang Lâm… Nếu không phải vì che chở cho cháu, anh ấy sẽ không bị thương nặng như vậy.”

Hai mắt bà Tần chợt lóe lên, tự động bỏ qua Hứa Quang Lâm, kéo cháu trai ngồi xuống nói chuyện.

Tần Tư Viễn liếc mắt nhìn hai bà cháu một cái, bỏ lại một câu “Con đi làm”, rồi cầm cặp ra cửa.

Anh ta đi khỏi, bà Tần mới hỏi rõ chi tiết chuyện ngoài ý muốn lần này.

“Ý cháu là, Tư Viễn đã dẫn cháu đi cảm ơn vị ân nhân kia rồi?”

“Vâng!”

“Có mang theo quà tặng không?”

“Có amng! Trái cây, thực phẩm dinh dưỡng và một vài thứ khác đều đã tặng, còn tặng hai phần, cả của cháu, cả của anh Quang Lâm.”

Bà Tần khẽ bĩu môi, nói thầm: “Đối xử với thằng súc sinh kia tốt thế làm gì.”

Giọng nói quá nhỏ, Tần Ngạn không nghe rõ: “Bà nội nói gì cơ? Bà nội?”

“Không có gì.” Bà Tần ngồi thẳng người: “Bà hỏi cháu này, ngoài mấy thứ đó ra, còn cho thứ gì nữa không? Tiền thì sao?”

Tần Ngạn lắc đầu: “Chú út nói trực tiếp đưa tiền không thỏa đáng, tặng quà là được. Tóm lại là ân tình này, các cháu nhớ kỹ.”

Nghe thấy thế, bà Tần không vui ra mặt: “Vậy chú út có nói, bảo vị ân nhân kia có việc gì thì tới tìm chú ấy hay không?”

“Có ạ!”

Bà Tần càng không vui, Tần Ngạn lại cảm thấy không hiểu ra sao: “Bà nội, có gì không đúng à?”

Bà Tần không trả lời, dỗ cậu ta ra ngoài, rồi vẫy tay gọi cháu trai La Vĩnh Thanh theo mình tới đây đến gần.

“Đi hỏi thăm về Cố Nam Sóc kia một chút.”

Cháu trai La Vĩnh Thanh sửng sốt: “Hỏi thăm cái gì ạ? Dù sao cũng là ân nhân nhà mình, không tốt lắm…”

“Dù sao cô cũng phải biết người cứu Ngạn Nhi là loại người nào chứ! Còn nữa, hỏi thăm một chút gia đình thế nào, cô cũng dễ chuẩn bị tiền.”

Cháu trai bà ta càng cảm thấy kỳ lạ: “Tiền?”

Sắc mặt bà Tần sa sầm xuống: “Cháu không nghĩ lại xem nhà chúng ta là nhà nào, nhà cậu ta là nhà nào? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn lần này, khả năng cả đời cậu ta cũng không giao thoa gì với chúng ta. Bây giờ có được cơ hội tốt như vậy, nhìn thấy có thể một bước lên trời, cậu ta sẽ buông tha sao? Càng đừng nói Tư Viễn còn hứa hẹn với cậu ta, có việc gì cứ tới tìm Tư Viễn. Với tính tình của Tư Viễn, nếu cậu ta thật sự mở miệng, Tư Viễn sẽ từ chối sao? Tư Viễn chính là huyện trưởng huyện Nguyên Hoa, tôi không thể để cậu ta hủy hoại tiền đồ của Tư Viễn.”

“Không tới mức ấy chứ? Tư Viễn là người có chừng mực, biết việc gì có thể giúp, việc gì không thể giúp. Nếu cậu ta đưa ra yêu cầu quá giới hạn, Tư Viễn sẽ không để ý.”

Bà Tần liếc mắt lườm cháu trai một cái: “Nếu Tư Viễn thật sự có chừng mực, sẽ bỏ qua con đường cô khổ tâm tính toán cho nó, chạy tới huyện thành nhỏ chim không thèm ỉa này sao? Nhưng tới cũng tới rồi, nhậm chức hai ba năm kiếm thêm lý lịch lại chuyển về cũng được, không nhắc lại việc này nữa. Nhưng trước kia nó từng làm gì vì Thẩm Tố Tâm, cháu không rõ sao? Cháu dám nói, nó sẽ không tái phạm?”

Cháu trai nghẹn họng, lập tức ngậm miệng.

“Hơn nữa, cho dù Tư Viễn hiểu rõ, cô cũng không thể trơ mắt nhìn loại người này quấn lấy nhà chúng ta không bỏ. Ân cứu mạng phải báo, nhưng không thể bắt chúng ta dùng cả đời để báo ân chứ? Được rồi, bảo cháu làm gì thì cháu làm đi!”

“Vâng! Cháu lập tức đi tìm hiểu.”

********

Nhà họ Cố.

Bà Tần rất bất ngờ: “Cậu Cố không có nhà?”

Cố Nam Thư vừa rót nước cho bà Tần, vừa nói: “Đi Bằng Thành rồi.”

“Không phải vừa xuất viện được vài ngày sao?”

Cố Nam Thư cười nói: “Em trai cháu bị thương không nặng, còn là người không chịu ngồi iên một chỗ. Đã nhốt nó ở nhà tĩnh dưỡng một tuần rồi, nếu còn nhốt nữa, nó sẽ nổi giận mất. Nó cũng có hợp tác bên Bằng Thành, phải thường xuyên qua đó. Bây giờ đã hơn một tháng không đi rồi, hôm qua đối tác bên kia gọi điện thoại tới, không biết nói chuyện gì đó, nó lập tức thu dọn đồ đạc suốt đêm, sáng nay mua vé tàu hỏa đi rồi.”

“Đúng là người bận rộn! Xem ra chúng tôi từ thủ đô tới đây muộn rồi, không đuổi kịp.”

Cố Nam Thư sửng sốt, sao giọng điệu này lại có điểm không thích hợp thế nhỉ? Thật ra chị ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ khách sáo hỏi: “Không biết bà có uống quen lá trà chỗ chúng cháu không? Lá trà chỗ chúng cháu có hai loại, một loại là…”

Chị ấy còn chưa nói xong, bà Tần đã hỏi: “Có Minh Tiền Long Tỉnh không?”

“Không có.”

“Trà xanh Lục An thì sao?”

“Cũng không có.”

Bà Tần cũng không cảm thấy thất vọng, mà cười rộ lên: “Không cần nghĩ cũng biết sẽ không có, sợ là nhà cô còn chưa từng thấy qua lần nào.”

Cố Nam Thư nhíu mày, hiện tại càng xác định, đúng là bà cụ này có vấn đề.

Bà Tần đẩy cái ly ra ngoài: “Nếu đều không có, vậy thì không cần phiền toái.”

Cố Nam Thư không phải người ngoan ngoãn để người khác khinh bỉ, không cần thì thôi. Chị ấy buông mạnh ấm nước xuống, khiến mấy cái chén rung lên kêu leng keng. Sửa lại làn váy, ngồi xuống đối diện với bà ta: “Nếu đã không uống, vậy thì nói chuyện chính đi. Hôm nay bà tới đây làm gì?”

Dáng vẻ này, hành động này, khiến bà Tần rất không vui. Bà ta cố chịu đựng, nói: “Tất nhiên là tới thăm hỏi ân nhân rồi.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 168: Một vạn đồng



Ha!

Cố Nam Thư khẽ cười một tiếng. Còn biết là ân nhân à? Đây là thái độ thăm hỏi ân nhân sao?

“Nghe nói cô là chị gái của cậu Cố, rất thân thiết với cậu ấy. Người ta đều nói chị gái cả như mẹ, bây giờ cậu Cố cũng chỉ có mình cô là trưởng bối trong nhà, chắc là cô có thể quyết định được thay cậu Cố, đúng không?”

Trong đầu Cố Nam Thư có vô số nghi vấn: “Không dám nói là có thể quyết định thay toàn bộ, nhưng lời tôi nói, em trai tôi sẽ nghe vài phần.”

“Vậy là được rồi!” Bà Tần nhấc cái vali nhỏ mang theo bên người, đặt lên bàn: “Tôi đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo nữa. Đây là quà báo đáp gửi cho cậu Cố.”

Cố Nam Thư càng nghi hoặc hơn, không phải Tần Tư Viễn đã đưa quà báo đáp rồi à?”

Bà Tần ra hiệu: “Mở ra nhìn xem.”

Không mở không biết, mở ra mới thấy là một vali chất đầy tiền, được xếp gọn gàng ngay ngắn.

Tuy rằng vali không lớn, những cũng nhìn ra được ít nhất phải một vạn.

“Bà làm vậy là có ý gì?”

“Là quà báo đáp cậu Cố, nhà cô cứ yên tâm nhận lấy là được.”

Cố Nam Thư nhíu chặt mày, ai lại tặng quà báo đáp như vậy.

Quả nhiên, bà Tần đã nói tiếp: “Tôi biết, Tư Viễn đã tặng một phần quà báo đáp rồi. Thằng bé còn nói nếu sau này cậu Cố có việc gì, cứ việc tới tim nó. Tôi thấy thằng bé làm vậy là không đúng, chỉ một chút trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, sao có thể báo đáp được ơn cứu mạng của cậu Cố? Quá hời hợt rồi. Còn chuyện có việc gì cứ tới tìm thằng bé, lại càng không chu toàn.”

“Tuy rằng Tư Viễn chỉ là huyện trưởng nho nhỏ, nhưng chuyện gì cũng thích tự tay làm lấy, mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất, bản thân còn không tự chăm lo cho mình được, lấy đâu ra thời gian giải quyết việc riêng cho cậu Cố. Hơn nữa, thằng bé cũng sẽ không nhậm chức ở huyện Nguyên Hoa này lâu, cùng lắm một năm nữa sẽ chuyển về thủ đô rồi. Thằng bé về thủ đô, sợ là cậu Cố sẽ không tìm thấy nơi ở của chúng tôi, tìm thấy cũng không phỉa nơi người bình thường có thể ra vào tùy tiện, như vậy chẳng phải là làm khó cậu Cố sao?”

Sắc mặt Cố Nam Thư dần dần đen lại. Chị ấy không phải kẻ ngốc, mỗi câu bà Tần đều nhấn mạnh “Chuyện riêng” “Tìm không thấy” “Không phải người bình thường có thể tùy tiện ra vào”, ý tứ chèn ép trong đó, chị ấy có thể không nghe hiểu sao?

“Tôi hiểu được ý của bà rồi, tiền này bà cầm về đi! Bà yên tâm, nhà họ Cố chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy nhà họ Tần bà. Sau này chúng ta coi như chưa từng quen biết, chưa từng nhận thức, giống như trước đây. Coi như việc cứu người lần này chưa từng phát sinh. Dù huyện trưởng Tần có còn ở huyện Nguyên Hoa hay không, chúng tôi đều sẽ không dùng “Ơn cứu mạng” tới làm phiền anh ta.”

Cố Nam Thư trực tiếp đẩy vali trở lại, có lẽ là vì quá tức giận, nên lực đẩy hơi lớn, một góc vali chọc vào đùi bà Tần, khiến cả người bà ta nghiêng ngả, khuôn mặt sa sầm xuống.

“Cô chưa hiểu ý của tôi rồi. Nhà cô đã cứu Tần Ngạn, viện này đã xảy ra, không thể coi như chưa từng phát sinh. Nhà họ Tần chúng tôi là gia đình có lễ nghĩa, ân tình lớn như vậy không thể nào không trả lại. Cầm lấy tiền trong vali đi, các cô cần dùng đến.”

Nói tới đây, bà Tần nhìn bốn phía xung quanh, chậm rãi đứng dậy: “Ít nhất có thể đổi sang căn nhà lớn hơn chút. Một nhà sáu người ở nơi này hơi chật chội, còn là nhà thuê nữa, không thích hợp.”

Nói xong bà ta quay đầu đi luôn.

Ra khỏi sân, cuối cùng bà Tần không nhịn nổi nữa, vửa lấy khăn tay ra phủi đi tro bụi dính trên người, vừa oán hận, mắng: “Thứ quái gì vậy! Quả nhiên là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy. Không lễ phép, không giáo dưỡng!”

Trong phòng.

Cố Nam Thư tức giận đến mức cả người sắp bốc hỏa. Cố Nam Huyền nghe xong toàn bộ, nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh Ba nói thái độ của Tần Tư Viễn khá tốt sao? Bà Tần làm vậy… Là có ý gì?”

“Có ý gì? Còn có thể có ý gì! Bà ta sợ người khác nói nhà họ Tần bọn họ vong ân phụ nghĩa, lại sợ chúng ta mượn cơ hội này bám lấy bọn họ, thậm chí dùng ân cứu mạng để áp chế, kiếm lợi trong tay bọn họ, cho nên trực tiếp đưa chúng ta một vali tiền, xem như kết thúc ân tình này!”

Cố Nam Huyền nhíu mày: “Thần kinh à! Tần Tư Viễn chỉ nói xuông như vậy, anh Ba cũng chỉ nghe để đó, căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ chuyện gì. Đúng là tốt bụng phí công, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Còn là phu nhân của tư lệnh nữa!”

Mắng xong, cô nhìn vali tiền trên bàn, lại u sầu hỏi: “Làm gì với số tiền này bây giờ?”

“Không phải Nam Sóc cho chúng ta số điện thoại của ông chủ Trần sao? Ngoài ngõ có buồng điện thoại công cộng, để chị đi gọi điện thoại cho Nam Sóc.”

Đúng lúc, Cố Nam Sóc đang ngồi trong phòng làm việc của ông chủ Trần. Nhận được điện thoại, hắn cũng choáng váng.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói đầy lửa giận của Cố Nam Thư truyền đến: “Người ta cho em tiền đấy, chị chỉ hỏi em một câu thôi, em có muốn lấy số tiền này không?”

Cố Nam Sóc rất cạn lời: “Không muốn! Em có thể tự kiếm ra tiền, không đáng để bản thân và người nhà bị khinh bỉ, dùng tôn nghiêm đổi lấy. Chị Hai muốn làm gì, thì làm đi.”

Cố Nam Thư sửng sốt: “Sao em biết chị đang muốn làm gì đó?”

Tiếng cười khẽ truyền ra từ điện thoại: “Nghe giọng chị tức giận tới mức run rẩy rồi, còn có thể ngồi yên không làm gì sao?”

Cố Nam Thư ngượng ngùng: “Được rồi! Có những lời này của em là ddowjwc! Em không phải xen vào việc bên này đâu, cứ yên tâm ở Bằng Thành làm việc của em đi. Để chị!”

Cúp điện thoại, chị ấy chạy thẳng về nhà, khóa kỹ lại vali tiền kia, xách theo nó chạy ra ngoài.

Thấy chị gái hấp tấp như vậy, Cố Nam Huyền vội hỏi: “Chị Hai, chị đi đâu thế?”

“Đi tới văn phòng chính phủ huyện!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 169: Ở lại



Nhà họ Tần.

Tần Tư Viễn tức giận đan xen: “Có phải con đã từng nói, bên chỗ nhà họ Cố con đã cảm tạ rồi, nếu mẹ đã tới, thì ở lại chơi với Tần Ngạn, không cần mẹ xen vào chuyện này, đúng không? Mẹ tới nhà họ Cố làm gì? Còn cho người ta một vali tiền, tận một vạn đồng, có phải cảm thấy bản thân rất hào phóng hay không?”

“Mẹ có biết hôm nay Cố Nam Thư đã ném thẳng vali tiền vào mawjwt con, chỉ thẳng vào mũi con nói ân tình giữa hai nhà chấm dứt, bảo nhà họ Tần chúng ta không cần nghĩ nhiều, tâm trạng con thế nào không? Khi ấy con chỉ hận trên mặt đất không có cái khe hở nào để con có thể chui vào thôi.”

Bà Tần nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy: “Con nói gì cơ? Cô ta tới văn phòng chính phủ tìm con? Còn ném tiền vào mặt con? Đúng là loại đàn bà đanh đá, quả nhiên là không được dạy dỗ đàng hoàng. Mẹ đã nói rồi mà, đừng dính vào loại người này. Mất công hôm nay mẹ còn nhịn cô ta, nói chuyện với cô ta lâu như vậy. Nếu không phải nể tình em trai cô ta từng cứu Ngạn Nhi, mẹ phải làm thế sao? Kết quả, vậy mà cô ta dám…”

“Đủ rồi! Có ai xách theo một vali tiền đi báo ơn như mẹ không? Mẹ đi báo ơn hay là đi khoe khoang? Đăc biệt là còn nói ra mấy lời kia, mẹ làm nhục người ta như vậy, người ta có thể không tức giận sao? Cuối cùng lại nói là lỗi của người ta, mẹ không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề à?”

“Mẹ có vấn đề? Mẹ tốt bụng đưa tiền cho bọn họ, còn có vấn đề? Tần Tư Viễn, mẹ là mẹ con đó! Là mẹ ruột của con, sao con lại ăn nói với mẹ như vậy?”

Tần Tư Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác tuyệt vọng, vô lực. Anh ta khẽ cười thảm một tiếng: “Cứ như vậy đi, con sẽ giải quyết tốt hậu quả việc này, mẹ đừng nhúng tay vào nữa.”

Giống như sợ đối phương không nghe lọt tai, anh ta còn bỏ thêm một câu: “Nếu không, con không ngại gọi điện thoại nói với cha chuyện này.”

Bà Tần lập tức căng thẳng: “Tần Tư Viễn!”

Rầm!

Cửa lớn đóng sầm lại, Tần Tư Viễn nghênh ngang ra ngoài.

“Tần Tư Viễn, con đứng lại đó cho mẹ! Con quay lại đây! Mẹ gọi con đó, con có nghe thấy không!”

Cho dù bà ta có quát lớn thế nào, cũng không người đáp lại.

Bà Tần tức giận đến mức cả người run rẩy, La Vĩnh Thanh vội vàng bước đến đỡ lấy bà ta: “Cô!”

“Nó… Nó…” Bà Tần chỉ vào cửa lớn: “Nó đang nổi giận với mẹ nó sao? Vậy mà nó dám uy h.i.ế.p cô. Nó là con trai cô đó, là con ngoan cô nuôi dạy ra đó! Cháu nói xem, cô đưa tiền cho nhà họ Cố cũng sai sao? Rõ ràng là nhà họ Cố kia không biết tốt xấu! Huyện Nguyên Hoa này có thể có mấy nhà “Vạn nguyên hộ”, đưa bọn họ một vạn đồng, đủ để bọn họ trở thành người trên người ở huyện Nguyên Hoa này rồi! Cố Nam Thư!”

Ba chữ cuối bà Tần nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là cô đã xem thường nhà họ Cố bọn họ rồi!”

Sắc mặt cháu trai có chút xấu hổ, do dự nói: “Nhà họ Cố chính là vạn nguyên hộ rồi, Cố Nam Sóc từng dùng một vạn đồng lừa đám cướp kia, mới có thể truyền tin ra ngoài.”

“Vậy thì sao? Không phải chỉ là mở cửa hàng bán quần áo à? Sợ là số tiền một vạn đồng ấy là toàn bộ tài sản bọn họ có thể lấy ra rồi, không biết phải tích cóp bao lâu, phải vất vả bao lâu mới kiếm được.”

“Cố Nam Thư trả lại tiền cho em họ, có thể nhìn ra được cách làm người của nhà họ Cố. Bọn họ không tham số tiền này, có lẽ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng gì với Tư Viễn. Cô lo lắng nhiều rồi.”

Bà Tần trừng mắt nhìn qua: “Cháu thì biết cái gì! Đây mới là điểm cao minh của bọn họ. Tới văn phòng chính phủ làm loạn một trận, việc này truyền ra ngoài rồi, sẽ đắp nặn được hình tượng không tham tài cho nhà bọn họ, khiến mọi người đều cảm thấy nhà họ Tần đuối lý. Sau này nếu bọn họ có chuyện gì cần nhờ Tư Viễn giúp đỡ, Tư Viễn còn có lập trường từ chối sao? Đây đâu phải bọn họ không tham tài, mà là chướng mắt một vạn đồng này. Cầm một vạn đồng, ân tình không còn nữa. Không cầm, sau này lợi ích sẽ cuồn cuộn không dứt.”

Cháu trai:……

Bây giờ xem như anh ta đã hiểu vì sao em họ mình mệt lòng rồi. Lúc này anh ta cũng rất buồn bực.

Bà Tần lạnh lùng hừ một tiếng: “Không lấy thì thôi. Nếu không muốn lấy một vạn đồng này, về sau cũng đừng nghĩ tới lợi ích gì nữa! Hai ngày sau cô về thủ đô, cháu đừng về theo, ở lại bên người Tư Viễn, làm trợ thủ cho thằng bé. Ngày thường để ý thằng bé giúp cô. Nếu người nhà họ Cố tìm tới cửa, tất cả đều chặn lại.”

Cháu trai:……

Khóe miệng anh ta bắt đầu co giật: “Làm vậy… Không thích hợp lắm nhỉ?”

“Có gì không thích hợp! Tư Viễn có hiềm khích với cô, không có hiềm khích với cháu. Cháu cứ nói mình muốn tìm công việc đứng đắn dưỡng gia sống tạm, nó sẽ đồng ý. Nếu nó nghi ngờ, cháu cứ nói thẳng là cô bảo cháu ở lại, cô ép cháu, cháu cũng không còn cách nào khác. Cháu có thể nói với nó, cháu ở lại chỉ để ứng phó với cô, sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì bên này. Như vậy, nó sẽ nhận cháu, sẽ không khiến cháu khó xử đâu. Có điều, chỉ là nói như vậy thôi, còn cụ thể làm thế nào, trong lòng cháu nên hiểu rõ.”

La Vĩnh Thanh lộ vẻ do dự.

Bà Tần liếc mắt nhìn anh ta: “Cô nhớ rõ, con trai cháu cũng mười chín tuổi rồi nhỉ, không nhỏ nữa. Khi về cô sẽ tìm đơn vị cho thằng bé, có công việc tốt cũng dễ tìm bạn gái.”

La Vĩnh Thanh sửng sốt, lập tức hiểu được ý của bà Tần.

Anh Ta với bà Tần xưng hô với nhau là cô cháu, nhưng lại không phải cô cháu ruột thịt. Tính ra thì đã cách hai đời. Chỉ vì tất cả người thân của bà Tần đều không còn nữa, bà ta thường xuyên nhớ tới nhà mẹ đẻ, nên đã chọn vài người con cháu trong tộc coi như thân thận đi theo bên người, nói là thân thích, thật ra là làm việc lặt vặt giúp bà ta.

Nhưng La Vĩnh Thanh cảm thấy không có gì không ổn. Vốn dĩ cuộc sống nhà bọn họ rất kham khổ, tất cả đều phải dựa vào bà Tần tiếp tế mới có ngày hôm nay. Tuy rằng có đôi khi bà Tần rất khó hầu hạ, nhưng chưa bao giờ bạc đãi nhà bọn họ.

Con trai lớn của anh ta được sắp xếp vào bộ đội, bây giờ con trai nhỏ cũng được sắp xếp công việc, coi như thiếu nợ ân tình của bà Tần rồi, cho dù bà ấy muốn làm gì, anh ta đều làm theo là được.

“Vâng! Cháu nghe cô!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back