Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 175: Thị trường chứng khoán



Cảng Thành.

Hiện thị trường chứng khoán Cảng Thành vẫn là niên đại bốn thị trường giao dịch chứng khoán cùng tồn tại. Phải tới năm 86 mới có thể xác nhập thành sở giao dịch chứng khoán liên hợp Cảng Thành. Quy mô của bốn sàn giao dịch chứng khoán không chênh nhau nhiều lắm, bởi vậy Cố Nam Sóc tùy tiện chọn một nhà. Vừa tới nơi đã có thể nhìn thấy rất nhiều dân chơi cổ phiếu và quản lý nhiệt tình trong đại sảnh.

Đứng giữa phòng giao dịch, Cố năm-sóc cũng không vội vàng mua vào, đột nhiên hắn nhớ lại một sự kiện.

Hiện giờ là năm 1983 trong năm nay thị trường chứng khoán Cảng Thành xuất hiện một cơn chấn động lớn.

Bởi vì người lãnh đạo trong nước có tranh chấp về vấn đề chủ quyền với phía Anh Quốc đang thống trị Cảng Thành, đàm phán giữa hai bên không đi tới nhất trí chung, khiến thị trường chứng khoán của Cảng Thành trở nên ảm đạm đồng đô la Hồng Kông bị giảm mạnh giá trị, xuất hiện tỉ giá hối đoái thấp nhất trong lịch sử, 9.6 đô la Hồng Kông đổi 1 đô la Mỹ. Ngày 24 tháng 9 còn được gọi là ngày thứ 7 đen tối của cảnh Thành.

Nhưng sau đó người lãnh đạo trong nước vẫn ngồi yên không động tĩnh, mặc kệ thị trường chứng khoán Cảng Thành muốn ra sao thì ra, vẫn giữ nguyên lập trường không thay đổi. Phía Anh không ngồi yên được, đồng đô la Hồng Kong sụp đổ sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới giá trị đồng bảng Anh. Không còn cách nào khác, đến tháng 10 bọn họ đành phải rót thêm vốn vào thị trường, nhằm ổn định tình hình. Đồng đô la Hồng Kông cũng dần dần tăng trở lại, sau đó còn tăng lên sáu bảy lần.

Nhưng hiện giờ mới là ngày 22 tháng 7, cách sự kiện “Lịch sử” kia còn hai tháng. Dù bây giờ có làm gì cũng không thích hợp. Hơn nữa, tuy rằng tin tức đàm phán không thuận lợi chưa xuất hiện, nhưng thị trường cũng không tính là tốt lắm. Gia nhập thị trường chứng khoán hiện giờ là không lý tưởng, cũng không phải thời điểm tốt để gia nhập.

Có điều, không phải hoàn toàn không có không gian thao tác, ví dụ như cổ phiếu điền sản, ví dụ như vàng ròng.

Cố Nam Sóc mua năm mã cổ phiếu khác nhau, tất cả đều tăng thêm đòn bẩy. Thật ra trong tình huống bình thường, hắn không mấy tán thành dân cổ sử dụng thêm đòn bẩy, bời vì không chơi nổi. Nguy hiểm đến từ đòn bẩy lớn hơn nhiều so với lợi ích thu được. Khi đụng phải sóng gió, thị trường chứng khoán giảm mạnh, nếu không thêm đòn bẩy, dân chơi cổ còn có hy vọng chờ tăng trở lại. Nhưng nếu thêm đòn bẩy, rất có thể người mua sẽ bị cưỡng chế bán đi, căn bản không có cơ hội chờ đợi ngày mã cổ phiếu đó tăng trở lại, khi đó thiệt hại vì dùng đòn bẩy sẽ nhân lên vài lần.

Cho nên mấy mã cổ phiếu Cố Nam Sóc chọn đều rất bảo thủ.

Hắn canh giữ ở sàn giao dịch bốn ngày, trong khoảng thời gian đó có mua có bản, thay đổi ba mã. Tới sáng ngayf26, số tiền trong tài khoản của hắn đã tăng từ bốn vạn lên thành sáu vạn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủn, thành tính này đã vô cùng khả quan rồi. Nếu không phải dựa vào “Tiên tri”, căn bản hắn không có khả năng làm được. Nhưng dù vậy, cộng thêm một vạn tiền dự phòng, số tiền trong tay hắn cũng chỉ có bảy vạn, vẫn thiếu năm vạn nữa. Sau khi bán ra toàn bộ, Cố Nam Sóc không tiếp tục mua vào, thu hết tài chính lại, quay về Bằng Thành.

Nếu nắm chắc bảy phần đi làm người ta gọi là biết nắm bắt thời cơ, nắm chắc năm phần đi làm người ta gọi là tranh đua, nắm chắc ba phần đi làm người ta gọi là đánh cuộc, chỉ nắm chắc một phần thậm chí còn chưa tới một phần vẫn đi làm người ta gọi là kẻ ngốc. Trừ khi không còn cách nào khác, nhưng Cố Nam Sóc còn lâu mới tới nông nỗi không còn cách nào, cho nên, hắn lựa chọn rút lui.

Kế hoạch A và kế hoạch B đều thất bại, không phải vẫn còn kế hoạch C sao?

Trong đầu Cố Nam Sóc âm thầm nghĩ các loại đối sách, lướt qua một lần số người hắn quen biết.

Trần Tuấn Huy, người này là đối tượng có thể yên tâm hợp tác, nhưng ông ta là ông chủ của xưởng giày Huy Hoàng, còn đang nằm trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, thời điểm này, ông ta không thể bớt ra được thời gian và tinh lực, càng không thể rút ra được tài chính để đi đầu tư vào xưởng đồ chơi.

Tôn Khải Nghĩa, ông chủ của công ty Phong Hoa. Đối với ông ta mà nói, bỏ ra mấy vạn dễ như trở bàn tay. Nhưng bối cảnh của người này quá sâu, các phương diện của hai bên đều không tương xứng, rất khó có thể hợp tác, nếu không khả năng sẽ dẫn sói vào nhà. Bởi vậy không cần suy xét.

Cuối cùng chỉ còn lại một người: Diệp Thành Đức.

Trước khi tới Cảng Thành, hắn từng gọi một cuộc điện thoại tới nhà họ Diệp. Không nói vay tiền, cũng không nói hợp tác, chỉ kể ra tình huống mình gặp phải bên này, nói với đối phương mấy ngày tới tạm dừng việc dạy học, đợi hắn bận xong việc của mình, sẽ dạy bù cho đám người Diệp Anh, Diệp Hùng và Lương Chấn Bang sau. Thời hạn học tập nửa năm, có thể kéo dài thêm.

Có những lúc, người thông minh không cần nói ra toàn bộ, hắn không giấu giếm ý định mua xưởng đồ chơi của mình, cũng không giấu giếm chuyện mình còn thiếu vài vạn. Nếu Diệp Thành Đức có ý, ông ấy sẽ hành động.

Quả nhiên, khi Cố Nam Sóc quay về xưởng giày Huy Hoàng từ Cảng Thành, đã được thông báo có người họ Lương tới tìm hắn, đã chờ hắn một ngày.

Họ Lương, chính là Lương Chấn Bang.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 176: Đối tượng hợp tác



“Sao anh lại tới đây?”

Lương Chấn Bang cười hì hì nói: “Cậu tôi bảo tôi tới đây, sư phụ tới Cảng Thành đã kiếm đủ tiền vốn chưa?”

“Vẫn chưa!”

Ý cười trên mặt Lương Chấn Bang càng lớn hơn: “Cậu tôi bảo tôi qua đây hỏi một câu, nếu sư phụ đã chuẩn bị đủ tiền rồi, vậy thì câu tiếp theo không cần nói nữa. Nếu sư phụ chưa chuẩn bị đủ tiền vốn, thì hỏi sư phụ một câu, có hứng thú hợp tác thêm lần nữa hay không? Cậu tôi đã viết ra một bản hợp đồng, sư phụ có thể xem trước.”

Hợp đồng Diệp Thành Đức viết ra vô cùng vi diệu, đối phương bỏ vốn bảy vạn, lấy 10% cổ phần. Những điều khoản khác gần như không khác lắm hợp đồng trước kia khi hắn dùng kỹ thuật gia nhập vào Vinh Đạt, không nhúng tay vào quản lý kinh doanh, chỉ nhận tiền chia lợi nhuận.

Cố Nam Sóc xoa bản hợp đồng, so với hắn bản hợp đồng đánh cuộc với Lý Thủ Nghĩa, còn phải bỏ ra 30% cổ phần, Diệp Thành Đức bỏ vốn bảy vạn, lại chỉ muốn 10%, hiển nhiên cực kỳ không hợp lý.

Hắn nhìn về phía Lương Chấn Bang.

Lương Chấn Bang giải thích: “Biết ngay không thể gạt được sư phụ. Mấy ngày nay sư phụ không ở huyện Nguyên Hoa có lẽ không rõ ràng lắm. Bây giờ gần như cả huyện đều đã biết sư phụ cứu được nhân vật lớn rồi. Tuy rằng vụ án xảy ra ở huyện Nguyên Hoa, nhưng vì liên quan tới mấy cậu thiếu niên có gia thế kinh khủng kia, đừng nói thành phố, ngay cả trên tỉnh cũng chú ý tới.

“Nhà họ Tần, nhà họ Nguyên và nhà họ Hứa đều sai người thuộc dòng chính qua bên này đón con cháu nhà mình về, nhân vật lớn như vậy tới nơi nhỏ bé như chúng ta là cơ hội hiếm có, sợ là sau này sẽ không có thêm. Cho nên, đừng nói lãnh đạo huyện, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng cố ý mượn cơ hội này tới thăm hỏi. Một mặt là sợ bọn họ giận chó đánh mèo, một mặt là muốn bắc cầu tìm quan hệ. Nhà họ Nguyên và nhà họ Tần chỉ đi ngang sân khấu rồi ra về, bọn họ không gặp được người, còn nhà họ Hứa vẫn ở lại huyện Nguyên Hoa chưa đi.”

“Tuy rằng bọn họ chưa nói gì, nhưng lại vài lần tới nhà sư phụ thăm hỏi. Người có mắt còn gì là không rõ! Lần trước toà thị chính có thả ra tin tức nói muốn khai phá khu vực nội thành, là hàng mục lớn, lợi nhuận không nhỏ. Sư phụ cũng biết đấy, cậu tôi muốn tranh, nhưng ông ấy hiểu rõ hạng mục lớn thế này không phải giống các hạng mục trước kia, tỉ lệ thắng của Vinh Đạt không lớn, nhưng ông ấy vẫn muốn cố gắng thử một phen mới cam lòng.”

“Mấy ngày hôm trước, người phụ trách hạng mục tới tìm cậu tôi, giao cho cậu tôi gần một nửa công trình trong nội thành. Lúc ấy cậu tôi cũng sửng sốt, bởi vì mấy đối thủ cạnh tranh đều rất mạnh, sao chuyện tốt này lại rơi trên đầu ông ấy, giống như bánh trái thơm ngon từ trên trời rơi xuống vậy. Cậu tôi còn buồn bực hồi lâu, chỉ là sau khi ký hợp đồng người phụ trách hạng mục hỏi một câu: “Có phải Vinh Đạt có một vị cổ đông tên là Cố Nam Sóc hay không?” Lúc ấy cậu tôi mới liên tưởng tới chuyện mới sảy ra gần đây, sau đó lập tức hiểu rõ.”

Cố Nam Sóc giật mình, thì ra là thế.

Hóa ra là lấy lợi đổi lợi. Diệp Thành Đức nhờ vào quan hệ của hắn kiếm được lợi ích, tất nhiên phải báo đáp lại cho hắn.

Lương Chấn Bang nói tiếp: “Đương nhiên, dù không có chuyện này. Cậu tôi vẫn có dự định đầu tư.”

Dự định đầu tư, nhưng khả năng cổ phần sẽ không phân chia như vậy.

Nhìn hợp đồng trong tay, tâm trạng Cố Nam Sóc vô cùng phức tạp. Tính kế đám cướp kia là do hắn muốn tự cứu mình, cứu người khác chỉ là nhân tiện. Nếu nói ân tình này lớn, hắn cảm thấy không đến mức ấy, cũng không hề để trong lòng, cũng không định nhờ ân tình này đạt được thứ gì. Nhưng nếu lợi ích đã đưa tới tận cửa, hắn cứ nhận là được. Cố Nam Sóc không phải người thích làm ra vẻ.

Nghĩ vậy cho nên, hắn dứt khoát cầm bút lên, ký tên mình xuống.

Trong tay hắn nắm giữ 25% cổ phần của Vinh Đạt, Diệp Thành Đức nắm giữ 10% cổ phần xưởng đồ chơi. Hai bên liên lụy càng sâu, cũng không thiệt thòi.

Hắn chọn xưởng đồ chơi là điểm bắt đầu để gây dựng sự nghiệp, là vì hắn vẫn luôn muốn làm về phương diện này. Quầy đồ chơi trong cửa hàng quần áo chỉ là tìm hiểu thị trường, mấy thứ đó chỉ là mua nhỏ bán nhỏ, nếu muốn sản xuất số lượng lớn, nhất định phải mở xưởng. Có thể nói tất cả cố gắng của hắn một năm qua, đều vì tích lũy tài chính cho nhà xưởng này.

Mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng không đại biểu hắn không nghĩ tới chuyện phát triện các mặt khác, ví dụ như trang hoàng công trình kiến trúc. Bây giờ có lẽ vẫn chỉ có thể tiếp nhận một số hạng mục công trình chính phụ, đối tượng không nhiều lắm, nhưng đợi sau này khi nền kinh tế trong nước phát triển, mở ra quyền tài sản, ngành địa ốc sẽ phát triển nhanh chóng.

Nhưng mà tinh lực của một người có hạn. Hắn không thể nào vừa làm xưởng đồ chơi vừa mở công ty kiến trúc, chỉ có thể chọn một trong hai. So sánh với nhau thì, bắt đầu từ công ty Kiến trúc sẽ khó khăn hơn, hắn biết đi đâu mời được đội công trình? Chuyện này cần năng lực và quan hệ. Hắn biết đi đâu tìm hạng mục? Chuyện này cần tư chất và mạng lưới quan hệ. So sánh với nhau thì, mở xưởng đồ chơi dễ dàng hơn nhiều.

Cho nên, Cố Nam Sóc chọn mở xưởng đồ chơi. Lại nhờ vào kỹ thuật và năng lực của mình thuyết phục Diệp Thành Đức, nhập cổ Vinh Đạt. Đây là phương án tối ưu.

Cũng may, hắn đều thành công.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 177: Nam Lân



Nhận được bảy vạn của Diệp Thành Đức, Cố Nam Sóc hoả tốc liên hệ Lý Thủ Nghĩa. Lý Thủ Nghĩa vô cùng kinh ngạc với tốc độ chuẩn bị tiền của hắn, cũng đã nhìn ra hắn thật lòng muốn mua lại nhà xưởng. Sau khi hai bên thương lượng giá cả xong, Lý Thủ Nghĩa dẫn bọn họ tới xưởng xem xét trong ngoài một lượt, đặc biệt là dây chuyền sản xuất. Sau khi xác định không thành vấn đề, hai bên ký tên vào hợp đồng, Cố Nam Sóc trả trước cho đối phương sáu vạn tiền đặt cọc.

Lý Thủ Nghĩa nhận được tiền, vội vàng chạy tới Úc Thành chuộc người, để nhân viên tài vụ của xưởng đồ chơi hợp tác với Cố Nam Sóc, cùng nhau dọn dẹp lại sổ sách, làm nốt bước bàn giao cuối cùng.

Không thể không nói, tin tức của Trần Tuấn Huy không sai lầm chút nào. Lý Thủ Nghĩa là người có năng lực, sổ sách rõ ràng, sắp xếp hoạt động trong nhà xưởng thỏa đáng, khiến Cố Nam Sóc tiết kiệm được không ít công sức.

Ba ngày sau, điều tra rõ sổ sách không thành vấn đề, Cố Nam Sóc thanh toán nốt sáu vạn cuối cùng. Vụ mua bán này coi như kết thúc.

Bà Lưu rất choáng váng, sao đột nhiên đối phương lại có đủ tiền rồi? Còn quyết định mua bán nhanh như vậy? Đợi bà ta nhận được tin tức, hợp đồng đã ký xong, thậm chí Lý Thủ Nghĩa đã sốt ruột cầm sáu vạn tới Úc Thành cứu con trai rồi, ngay cả nhà cũng chưa về. Tất cả lời khuyên bà ta chuẩn bị sẵn đều không có đất dụng võ.

Đợi Lý Thủ Nghĩa về nhà, bà ta rất muốn khuyên chồng mình đổi ý, nhưng làm trái hợp đồng sẽ phải đền bù mười lần số tiền đặt cọc, cũng chính là 60 vạn! 60 vạn đó! Bán bà ta đi cũng không đủ!

Bà Lưu ngồi bệt m.ô.n.g dưới đất. Chuyện bên kia giao phó không hoàn thành, đối phương sẽ xử lý em trai bà ta thế nào?

Đương nhiên, những chuyện này đều không liên quan tới Cố Nam Sóc. Thanh toán xong tiền mua, làm xong thủ tục với chính phủ, hắn và nhà họ Lý không còn liên quan gì.

********

Trong văn phòng.

Cố Nam Sóc đang buồn rầu. xưởng đồ chơi đã tới tay, nhân viên bình thường không quan trọng trong nhà xưởng đều có thể tiếp tục làm việc, nhưng những nhân viên quan trọng chủ chốt của Lý Thủ Nghĩa, hắn sẽ không giữ lại. Trong hợp đồng cũng viết rõ điểm này, tất cả đều từ chức. Đám người này vừa nghỉ, cần lập tức nhận người mới vào thay. Các chức vị khác đều dễ làm, nhưng trước mắt hắn cần có một người đủ năng lực, một lòng giúp đỡ hắn.

Đột nhiên, một tờ sơ yếu lý lịch đưa tới trước mặt Cố Nam Sóc, hắn ngẩng đầu lên thì trông thấy Lương Chấn Bang, đối phương cười tủm tỉm, nói: “Cậu cảm thấy người này thế nào?”

Trên tờ sơ yếu lý lịch chính là tên và ảnh chụp của Lương Chấn Bang.

Cố Nam Sóc: “……”

Lương Chấn Bang rất sảng khoái, trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện Cố Nam Sóc, nói: “Cậu cũng biết rồi đấy, tôi không có thiên phú gì trong mảng thiết kế. Đi học chỗ cậu cùng Diệp Anh và Diệp Hùng vài tháng, tôi là người học kém nhất. Nếu không phải có quan hệ với cậu tôi, sợ là một trong ba người tới học sẽ không đến lượt mình.”

“Tôi làm việc ở Vinh Đạt, ít nhiều là do cậu tôi giúp đỡ, chri cần tôi có chút thiên phú thôi, khi trang hoàng cửa hàng cho nhà họ Lý, cũng sẽ phát hiện ra được vấn đề. Nhưng cuối cùng tôi lại gây ra cục diện thiếu chút nữa không thể thu dọn được, phải nhờ tới cậu ra tay. Cậu nói có đúng không?”

Lời này đều là lời nói thật.

“Thiên phú về thiết kế của tôi không được, nhưng vẫn có thể làm những việc khác. Cho nên tôi không muốn tiếp tục ở lại Vinh Đạt, để những người đó ngày ngày nói tôi dựa vào cậu mình, thà tới chỗ cậu còn hơn. Tôi giúp cậu, làm thuê cho cậu, được chứ? Đương nhiên, cũng phải nói trước, có thuê hay không là do cậu quyết định, chuyện này không liên quan gì tới cậu tôi, không xem như cậu tôi nhúng tay vào quyền kinh doanh của cậu.”

Cố Nam Sóc bật cười: “Chỉ chờ anh tự mở miệng thôi!”

Lương Chấn Bang sửng sốt: “Cậu biết ý định của tôi à?”

“Không biết, nhưng cũng đoán được ít nhiều. Anh đưa tiền tới đây, mãi vẫn chưa chịu về, mấy ngày qua còn luôn nói lời khách sáo với tôi, cho rằng tôi nghe không hiểu sao?”

Lương Chấn Bang xấu hổ cười ha ha.

Cố Nam Sóc đóng dấu lên tờ sơ yếu lý lịch, đưa lại cho anh ta: “Nhận! Lập tức đảm nhiệm chức vụ!”

“Được!”

Có Lương Chấn Bang giúp đỡ, áp lực của Cố Nam Sóc lập tức giảm đi. Hai người thương lượng, đầu tiên phải đổi tên công ty đã. Trước đây xưởng đồ chơi là do Lý Thủ Nghĩa lấy tên. Bây giờ dùng lại tên cũ, hiển nhiên là không thích hợp. Hơn nữa đã thay đổi ông chủ, tất nhiên phải thay đổi tên gọi rồi.

Cố Nam Sóc lật quyển từ điển Tân Hoa, chọn ra vài chục từ đơn, dùng cách ném xúc xắc để lựa chọn, cuối cùng chọn trúng hai chữ “Nam” “Lân”. Vì thế tay lập tức vung lên, sửa lại tên xưởng đồ chơi thành: Công ty TNHH sản xuất đồ chơi Nam Lân.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 178: Sản phẩm mới



Lương Chấn Bang ở bên cạnh, càng nhìn càng nghi ngờ nhân sinh: “Nhà xưởng do cậu bỏ ra mười mấy vạn mua về đó, có thể nghiêm túc một chút được không?”

Cố Nam Sóc: “Tôi rất nghiêm túc mà! Anh không thấy trước khi ném xúc xắc tôi còn cầu nguyện, cầu trời cao cho tôi chọn đúng tên đẹp hay sao? Nhìn xem, Nam Lân, dễ nghe nhỉ? Kỳ Lân ở phương Nam, có ngụ ý biết bao. Xưởng đồ chơi của chúng ta ở phía nam, tên tôi cũng có chữ nam, ý chỉ xưởng đồ chơi của chúng ta có thể một bước lên trời, tôi cũng vậy. Đẹp không?”

Bản lĩnh nói hươu nói vượn này… Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cái tên “Nam Lân” được chọn ra bởi ném xúc xắc, có lẽ Lương Chấn Bang đã tin rồi.

“Vậy sao cậu không đặt là Nam Long? Long càng có ngụ ý một bước lên trời hơn.”

“Nam Long quá khó nghe! Anh ngốc à!”

Lương Chấn Bang:……

Cố Nam Sóc thở dài: “Anh không hiểu đâu!”

Không hiểu nỗi khổ của những kẻ không biết đặt tên!

Lương Chấn Bang cạn lời, nhìn lên trời cao: “Được rồi, tôi không hiểu! Nhưng mà chắc chắn chọn tên này rồi, đúng không? Tôi không quan tâm biển hiệu hay trên hồ sơ, tất cả đều dùng tên này đấy nhé?”

“Được rồi!”

Hai người phân công hợp tác. Cố Nam Sóc khống quản lý tổng quan, sau khi đưa ra quyết sách, sẽ giao cho Lương Chấn Bang thực hiện. Còn hắn thì bắt đầu thiết kế món đồ chơi mới. Nếu muốn thành công với nghề sản xuất đồ chơi này, tiếp tục sử dụng cách làm của Lý Thủ Nghĩa, chế tạo ra món đồ chơi mà xưởng nào cũng có thể tạo ra là không được. Hắn cần sáng tạo ra sản phẩm mới.

Số đồ chơi như tháp cầu vồng, đồ rút gỗ linh tinh bán trong cửa hàng quần áo trước đây cũng mới mẻ thật, nhưng nói về xuất sắc, mấy thứ đó hoàn toàn không đủ.

Nhưng điểm này không hề khó, các món đồ chơi bầy bán đời sau nhiều vô kể, hắn đều có thể sử dụng.

Điểm mấu chốt là, nên làm thứ gì trước nhỉ? Bởi vì chủng loại và kiểu dáng của các món đồ chơi đời sau quá nhiều, trong lúc nhất thời hắn không thể nào làm ra được toàn bộ.

Sau nhiều lần suy tư, cuối cùng Cố Nam Sóc quyết định chọn xe hồi lực. Nguyên lý rất đơn giản, chỉ cần dùng sức kéo xe về phía sau rồi buông tay ra, xe sẽ trượt về phía trước nhờ lực đẩy do trục quay và bánh răng truyền đến.

Loại đồ chơi này, trẻ con đời sau đều không thèm chơi. Nghĩ mà xem, trẻ con đã chơi chán ô tô điều khiển từ xa rồi, ai còn thích chơi xe hồi lực? Nhưng ở niên địa này, xe hồi lực vẫn là món đồ chơi mới mẻ. Để càng nổi bật hơn, Cố Nam Sóc còn quyết định thiết kế thành vài kiểu xe đặc biệt. Ví dụ như xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thường.

Hiện giờ đã có xe cứu hỏa và xe cứu thương, nhưng vì đủ lý do, mức độ phổ cập không cao. Nhiều người biết có xe cảnh sát, nhưng rất ít người biết, trên đời này còn có xe cứu hỏa và xe cứu thương.

Nghĩ đến điểm này, Cố Nam Sóc lại có thêm ý tưởng khác. Hắn lấy giấy bút ra viết ba bản tư liệu. Là ba bản giới thiệu đơn giản về ba loại xe trên, mặt khác còn ghi thêm vài dòng kiến thức tương quan.

Ví dụ như đối với xe cảnh sát, hắn viết những tình huống nào có thể gọi công an giúp đỡ. Ví dụ như bị trộm, ví dụ như bị người uy h**p… vân vân. Đặc biệt hắn còn nhấn mạnh vài mánh khóe của kẻ lừa đảo, để mọi người chú ý, nếu gặp, nhất định phải báo cho cảnh sát.

Đa số người thời nay gặp phải chuyện gì trong cuộc sống, cũng không có ý định đi báo cảnh sát. Hắn viết ra bản mô tả này, xem như một loại phổ biến kiến thức kiểu mới.

Đối với xe cứu hỏa, hắn viết, nếu gặp phải họa hoạn thì nên làm thế nào, gặp phải tình trạng thiếu không khí nên xử lý ra sao. Khi chạy trốn nên cố gắng cúi người chạy, trong trường hợp lửa cháy mạnh cố gắng đừng hoảng loạn, tránh xuất hiện trường hợp dẫm đạp lên nhau. Nếu như không thể nào chạy ra khỏi đám cháy, phải ở trong nhà chờ đợi cứu viện, thì nên dùng dùng khăn ướt che miệng, lấy giẻ ướt che lại khe hở cửa sổ… vân vân

Còn với xe cứu thương, hắn viết ra phương pháp xử lý vài tình huống khẩn cấp. Ví dụ như bị rắn cắn, sao có thể phân biệt được là rắn độc hay rắn không độc, phân biệt xong nên xử lý vết thương thế nào. Ví dụ như bị ngã khiến phần đầu bị thương, cố gắng không tùy tiện di chuyển người bệnh, hoặc động tới vết thương. Nếu không có cách nào gọi nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp tới giúp đỡ, phải tự mình đưa tới bệnh viện, nên dùng gạch hoặc thứ gì đó cố định phần đầu của người bị thương trước, sau đó mới di chuyển. Ví dụ như bị thức ăn rơi vào đường thở, phải dùng cách nào để lấy dị vật ra ngoài. Sợ từ ngữ miêu tả không rõ, Cố Nam Sóc còn cố ý vẽ hình minh họa đơn giản.

Buông bút, Cố Nam Sóc xoa cổ tay, kiểm tra lại ba bản tư liệu vài lần, sau khi xác nhận không có sai lầm, mới giao cho Lương Chấn Bang mang đi in ấn.

Xưởng đồ chơi của hắn cũng không nhàn rỗi. Về xe hồi lực, Cố Nam Sóc định làm hai loại.

Một loại bình thường. Một loại có thêm âm thanh, sẽ phát ra âm thanh tương ứng với từng loại xe, cũng bỏ thêm vài câu nói đơn giản.

Ví dụ như xe cảnh sát, ngoài tiếng còi xe cảnh sát ra, còn có thể xuất h iện vài câu như “Phạm nhân bên trong nghe rõ, anh đã bị bao vây, mau buông vũ khí xuống, không được thương tổn tài sản và tính mạng của người dân.” “Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị.”… vân vân. Hai loại xe khác cũng vậy. Trên đỉnh xe còn gắn thêm đèn nhấp nháy, nhìn lại càng bắt mắt hơn.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 179: Bắt tay vào sản xuất



Xe hồi lực là món đồ chơi đầu tiên, món tiếp theo Cố Nam Sóc thiết kế chính là s.ú.n.g giả.

Cũng giống xe đồ chơi, s.ú.n.g giả cũng được chia làm hai loại. Một loại bình thường chỉ có thể b.ắ.n ra nước. Một loại tinh xảo hơn, có gắn thêm đèn, có thêm cả nhạc. Đương nhiên, vì phòng ngừa nước ngấm vào làm hỏng nguồn điện, loại này không thể b.ắ.n ra nước, b.ắ.n chỉ là kỹ năng giả.

Đều là đồ chơi mà, không phải đều là kỹ năng giả sao?

Nhìn bản thiết kế mới ra lò, Lương Chấn Bang vui mừng khôn xiết: “Sao cậu nghĩ ra được thế? Cái này cũng quá thú vị rồi, đừng nói trẻ con, ngay cả tôi cũng muốn chơi đây này! Có xúng rồi, chúng ta lại làm thêm hai loại xe nữa đi. Làm thêm xe quân dụng bình thường, và xe quân dụng kèm súng. Người nào cũng là quân giải phóng, quá tuyệt vời!”

Cố Nam Sóc sửng sốt. Hiện giờ là niên đại toàn dân sùng quân đội, địa vị của bộ đội rất cao. Hắn chỉ nghĩ tới s.ú.n.g giả phối hợp với xe cảnh sát, có thể chơi trò cảnh sát bắt cướp, lại quên mất xe quân dụng rồi.

“Được! Thêm đi!”

Vẽ bản thiết kế thì dễ, chuyện khó là làm sao để chế tạo ra được đồ vật giông sbanr thiết kế. Thêm đèn và âm thanh thật ra không khó, chỉ cần thêm một chiếc loa nhỏ, một cái bóng đèn nhỏ, nối với nguồn điện là xong, kết cấu hồi lực cũng đơn giản. Cố Nam Sóc tìm nhà máy đặt hàng, tự mình lắp ráp hai cái trước mặt nhân viên kỹ thuật, nhân viên kỹ thuật đều là người khéo léo, vừa nhìn đã biết làm.

Còn lại chỉ là khuôn đúc nhựa, thứ này phải phí công sức một phen. Cũng may trải qua sự cố gắng không ngừng của mọi người, cuối cùng cũng làm ra được khuôn mẫu. Có khuôn mẫu rồi, việc còn lại đều dễ làm.

Nhìn nhóm thành phẩm đầu tiên xuất xưởng, Lương Chấn Bang vô cùng kích động, Cố Nam Sóc thì nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi mua xưởng đồ chơi, muốn bắt tay vào sản xuất còn phải đầu tư thêm tài chính. Bởi vậy sau đó Cố Nam Sóc lại bỏ thêm vào một vạn sáu, Diệp Thành Đức bỏ thêm một vạn, tổng cộng hai vạn sáu dùng làm vốn xoay vòng. Nếu bước đầu tiên xuất hiện vấn đề, không cách nào sản xuất, toàn bộ số tiền đó sẽ ném đá trên sông.

Cũng may, tuy rằng có khó khăn, nhưng vẫn tính là thành công.

Đã có sản phẩm rồi, bước tiếp theo chính là đóng gói. Cố Nam Sóc chọn hộp đóng góc khác với các loại thường thấy trên thị trường, không phải là hộp giấy kín mít, mà một mặt làm bằng nhựa trong suốt, có thể dễ dàng trông thấy vẻ ngoài của món đồ chơi bên trong. Mỗi hộp đóng gói đều bỏ thêm một quyển sách tuyên truyền nhỏ tương ứng với mỗi loại xe, quyển sách nhỏ bằng nửa bàn tay người lớn, cũng chỉ có vài tờ, không chiếm nhiều không gian.

Sau đó là tiêu thụ.

Xưởng đồ chơi ban đầu đã có sẵn nguồn tiêu thụ của mình. Cố Nam Sóc từng xem qua, có không ít Cung Tiêu Xã, và một vài trung tâm bách hóa khá lớn. Khi mua lại nhà xưởng, hắn cũng tiếp nhận hết nguồn tiêu thụ này.

Thật ra đối với bên tiêu thụ mà nói, ông chủ nhà xưởng là ai không quan trọng, chỉ cần giữa hai bên không có thù hận gì, chất lượng sản phẩm không thành vấn đề, giá cả không thay đổi, bọn họ đều có thể tiếp tục hợp tác.

Nhưng đối với mức độ tiếp thu sản phẩm mới, ví dụ như xe hồi lực và s.ú.n.g giả, thái độ của mỗi nhà lại mỗi khác.

Có người cảm thấy thứ này mới lạ, có thể nhập nhiều chút, chắc chắn không sợ không bán được.

Có người cảm thấy giá bán cao hơn so với các loại đồ chơi khác, thị trường tiêu thụ thế nào vẫn chưa chắc chắn, tạm thời nhập một chút hàng trước thử xem.

Cũng có người cố kỵ nhiều, không dám nhập hàng.

Đối với chuyện này, Cố Nam Sóc cũng đưa ra chính sách mới. Ký kết hợp đồng. Chỉ cần bọn họ nhập đồ chơi mới từ xưởng đồ chơi nhà hắn, trong vòng hai tháng tính từ ngày nhập hàng, nếu không bán được, hoặc không muốn bán nữa, chỉ cần đóng gói nguyên vẹn, sản phẩm bên trong không hư hỏng, không tổn hại gì, xưởng đồ chơi Nam Lân đều thu về theo giá gốc.

Như vậy, bọn họ không cần chịu nguy hiểm về giá, không cần chịu áp lực, tất nhiên sẽ sẵn lòng nhập nhiều hàng hơn. Bán được hàng, bọn họ kiếm được tiền. Không bán được, trả lại hàng bọn họ cũng không lỗ.

Giải quyết xong vấn đề sản xuất và tiêu thụ, còn lại chỉ là xem thị trường.

Phương diện này không phải ngày một ngày hai là có kết quả, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Lương Chấn Bang vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng chú ý tới. Cố Nam Sóc thì ngược lại, nhẹ nhàng tự tại. Hai người giống như hai thái cực khác nhau.

Lương Chấn Bang vô cùng buồn bực: “Tôi chỉ là người làm thuê thôi, đã căng thẳng sắp c.h.ế.t rồi, chỉ sợ sẽ không bán được, đến lúc đó sản phẩm thu hồi lại đều nát trong tay. Sao người làm chủ như cậu lại không nóng nảy chút nào thế?”

Cố Nam Sóc chớp chớp mắt, cười mà không nói.
 
Back
Top Bottom